Vào một ngày tôi bỗng nhận được tin bạn đám cưới. Lúc ấy tôi đang trên đường ra Nghệ An không thể tham dự đám cưới của bạn được dù rằng rất muốn. Ngồi trên xe mà bao kỷ niệm ngày xưa cứ trôi về trong tôi.
Khi đó là cuối năm lớp 5, chúng mình thi cùng phòng với nhau. Lúc đó bạn và tôi đều là lớp trưởng như nhau. Tôi là một thằng chỉ biết học hành và hiền lành. Bạn là một cô gái để tóc ngắn, nhanh nhẹn đáng yêu( chỉ sau này tôi mới nhận ra). Tụi bạn cùng lớp trêu chọc tôi với bạn, quả thực lúc ấy tôi rất ghét bạn, ghét vô cùng.
Rồi khi chuyển cấp 2, tình cờ tôi và bạn lại học chung lớp. Tôi là lớp trưởng, bạn là lớp phó học tập của lớp. Hai chúng mình đều học như nhau, nhưng tôi học anh văn không tốt còn đó lại là môn sở trường của bạn. Chúng mình cứ tranh đua học tập mà ít nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng bạn bè cũng trêu chọc nhưng mình không để ý.
Năm lớp tám chúng mình mới nói chuyện nhiều với nhau và giúp đỡ nhau trong học tập. Nhưng hỡi ơi một biến cố bất ngờ đã thay đổi tất cả. Em từ chỗ là một cô gái học giỏi chăm ngoan, con nhà giàu thì.... Tôi nhớ một buổi chiều khi đang học ở lớp người ta đến báo tin rằng bố em bị qua đời. Cái tin tức ấy không chỉ làm em chấn động mà tôi cũng vậy.
đám tang bố em tôi đã khóc, khóc cho bố em và cho em người bạn bất hạnh của tôi.
Từ dạo ấy em hay buồn, tôi đã tìm nhiều cách để cho em nguôi ngoa nỗi buồn ấy.
Rồi năm học cũng qua đi, tình bạn của mình ngày càng lớn thì một ngày em báo rằng sắp chuyển ra đà nẵng học để có điều kiện hơn vì bác ruột của em ở đó.
Nghe tin đó tôi rất buồn. Em đi rồi đâu còn ai để tôi tranh đua, đâu còn ai để tôi tâm sự và không còn lớp phó mà tôi quý trọng nhất. Tôi đã đọc nhiều sách, tìm nhiều bài thơ để tặng cho em khi em ra đi. Tôi còn nhớ lúc đó mình đã chép vào sổ lưu niệm của em những câu thơ trong bài "chân quê" của nguyễn bính. Tôi hy vọng em sẽ giữ được nét chân quê của mình giữa thành phố xa lạ ấy.
Khi em ra đi rồi tôi rất buồn. Lớp trống vắng quá. Nhìn sang chỗ ngồi của em giờ đã có người khác ngồi và không phải là em. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhận tin của em.
Ba năm cấp ba. Năm thứ hai đại học tôi mới nhận tin em. Biết rằng em đã có khoảng thời gian không vui khi ở nhà bác ruột của mình. Từ chỗ học giỏi và có khả năng đậu đại học thì em đã thi rớt và bỏ về quê.
Lần đầu tiên tôi viết thư cho một người con gái và bức thư dài hơn hai trang giấy đôi. Tôi chia sẻ cùng em và nhắc lại lời thách đố cả hai đứa cùng cố gắng không được thua đâu đấy. Thư qua thư lại. Chúng mình tuy không gặp mặt nhưng sự xa cách về không gian không ngăn nỗi mình. Em là người hiểu tôi nhất và người mà tôi có thể tâm sự mọi thứ.
Giây phút gặp lại em sau nhiều năm xa cách tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng, muốn ôm chầm lấy em nhưng mà tôi không thể. Bởi vì tất cả chúng mình là bạn của nhau. Một tình bạn mà vì nó mình có thể làm mọi thứ và không yêu nhau được. Tôi biết vậy và em cũng vây.
Rồi tôi được tin em lấy chồng. Có con trai đầu lòng tôi mừng thay cho em. Lúc thăm nhà em, em bồng con ra khoe với tôi.
Thấy bạn hạnh phúc, thấy nụ cười đó tôi thầm mong cho em được như thế mãi. Tôi nói vui với em rằng" chúng mình cùng ganh đua nhau về mọi thứ, cùng cố gắng nhưng khoảng này mình tạm thua em đấy, sau này mình sẽ cố cho kịp". Em mỉm cười.
Dòng đời trôi, trong thâm tâm mình có những người bạn thật tốt, cùng mình chia sẻ mọi thứ là một niềm hạnh phúc đó.
Cầu chúc cho em, cho gia đình em hạnh phúc và vui vẻ. Chúng mình đã là bạn của nhau khi còn nhỏ, khi lớn lên và cho đến khi không còn trên đời này nữa.
Cảm ơn em, cảm ơn tình bạn của em.chúc cho mọi người cũng có được tình bạn như thế trong đời