Theo huyền cương đạo thuật ghi chép, yêu vật cấp chín bình thường đều là thú vật, nhưng nhờ bị động hút linh khí đất trời mà có tiềm lực trở thành yêu vật.
Yêu vật tầng tám đã sinh ra linh trí, biết suy nghĩ, có chút dị năng, có thể xưng là tinh quái nhưng vẫn là thân thể dã thú. Mãnh hổ trước mắt rõ ràng thuộc về tầng tám, có thể tạo thành ma cọp vồ, có chút linh trí nhưng vẫn là mãnh thú ăn thịt người.
Trong nháy mắt khi mãnh hổ nhào tiếp về phía Giang Hãn Lâm, trường kiếm trong tay Cố Thành trực tiếp chém về phía đuôi cọp.
Phá Pháp kiếm khi đối mặt đối thủ khác nhau có cách sử dụng khác nhau. Có khi là khoái kiếm nhẹ nhàng, có khi là trọng kiếm dày nặng. Mãnh hổ này rõ ràng lực lớn vô cùng, nếu dùng khoái kiếm đối mặt nó thì chắc chắn kết cục như Giang Hãn Lâm.
Cảm thấy có gió mạnh ập đến, mãnh hổ kia lập tức xoay đầu, đổi mục tiêu lao hướng Cố Thành. Đuôi của nó là vũ khí nhưng cũng là điểm yếu, không thể mạnh mẽ chống lại đao kiếm được.
Hổ trảo ập đến kiếm, Cố Thành cảm nhận sức đẩy to lớn, buộc phải lui một bước hoãn lại. Sức mạnh chênh lệch vẫn là quá lớn, nhưng Cố Thành vẫn không chút hoảng loạn, một kiếm lại một kiếm hung hiểm chống lại móng vuốt của mãnh hổ.
Mãnh hổ lúc này có chút dần mất kiên nhẫn, mở ra miệng lớn như chậu máu nhào cổ Cố Thành, đuôi thì như roi thép quật xuống bên dưới hắn.
Cố Thành vẫn luôn phòng bị chiêu này, thấy thế đột nhiên lăn người nhưng không phải để né tránh mà là chủ động nhào vào lòng cọp. Đúng lúc này, Cố Thành gọi hắc cương cánh tay từ trong không gian hắc ngọc ra, hắc cương cánh tay thô to dễ như ăn cháo đâm vào cơ thể mãnh hổ, trong giây lát kéo mạnh lên trên, hất văng mảng lớn máu tươi nội tạng mãnh hổ ra ngoài.
Ngay sau đó Cố Thành lập tức thu lại hắc cương cánh tay. Cũng không phải vì hắn sợ bị người thấy mà vật này tiêu hao tinh thần quá lớn. Có điều uy lực cũng thật kinh người, móng vuốt hắc cương cánh tay sắc bén không nói, mà lực bộc phát cũng mạnh kinh người, có thể dễ dàng hất tung mãnh hổ nặng mấy trăm cân.
Giang Hãn Lâm cùng Hàn Tinh Tinh trợn tròn mắt đầy vẻ không tin. Bọn họ thậm chí còn không rõ chuyện gì xảy ra thì mãnh hổ đã bị vỡ bụng, lãng khách giang hồ từ khi nào mạnh như vậy?
Lúc này Cố Thành cũng khẽ sửng sốt. Bởi vì trong nháy mắt hắn giết mãnh hổ kia, ngọc bội lại lóe lên tia sáng đen nhỏ bé, phảng phất như lấy đi thứ gì từ cơ thể mãnh hổ. Thật giống như hút lấy sức mạnh vậy, luồng sức mạnh từ mãnh hổ bị hắc ngọc giữ lại phần lớn nhưng có một phần đưa đến cơ thể Cố Thành, dĩ nhiên để hắn cảm giác rõ ràng kinh mạch cơ thể mạnh hơn một chút, thậm chí còn tiến bộ hơn hắn tu luyện một tháng vũ cương kỷ yếu.
Quan trọng nhất là không gian hắc ngọc lớn hơn một chút! Tuy chỉ có một chút nhưng nhờ vậy không gian trong ngọc bội không còn cảm giác chật chội nữa, điều này làm Cố Thành mừng rỡ không thôi. Trước hắn còn lo lắng không gian hắc ngọc bị đầy không hút được quỷ vật nữa, như vậy hắn mất một lá bài tẩy. Nhưng giờ hắn đã biết không gian hắc ngọc có thể mở rộng, sau khi giết yêu vật có thể hấp thu sức mạnh tăng lên, tương tự cũng tặng cho hắn một phần sức mạnh.
Lúc này ma cọp vồ Triệu Hưng Hoa thấy mãnh hổ bị giết thì không kinh sợ, còn vô cùng mừng rỡ lẩm bẩm:
- Giải thoát rồi! Giải thoát rồi!
Cố Thành lạnh nhạt nói:
- Giải thoát rồi, vì thế ngươi đi địa phủ báo danh đầu thai đi. Ta rất hiếu kỳ người chết rồi biến thành quỷ, quỷ chết rồi thì sao, hồn phi phách tán à?
Triệu Hưng Hoa sắc mặt trắng bệch, vội vã quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ:
- Đừng giết tiểu nhân, tiểu nhân cũng là bị ép. Tiểu nhân nếu không dụ người cho mãnh hổ thì vĩnh viễn chịu nó dày vò. Tiểu nhân chỉ muốn giải thoát mà thôi, này có gì sai chứ? Ai bị như tiểu nhân cũng lựa chọn như vậy thôi, oan quá!
Cố Thành khẽ lắc đầu:
- Ngươi nếu thẳng thắn chút thì cũng là hán tử. Đã là ma cọp vồ cần gì dối trá như vậy? Đám người đọc sách các ngươi đều thích tìm lý do đàng hoàng cho việc xấu, xấu còn không triệt để.
Cố Thành cũng chẳng muốn phí lời với loại ngụy quân tử này, có điều giết người dùng kiếm, giết quỷ dùng gì đây? Nhớ đến Kim Quang ấn ghi lại trong huyền cương đạo thuật, Cố Thành dùng máu vẽ bùa, đồng thời tay nắm ấn quyết.
Triệu Hưng Hoa vừa thấy không đúng lập tức xoay người chạy trốn. Nhưng đã muộn, Kim Quang ấn của Cố Thành đã phóng ra, dù cho rất nhỏ nhưng ánh vàng sáng rực trời đêm.
Triệu Hưng Hoa nhiễm phải tia ánh vàng kia kêu lên thảm thiết, âm khí tiêu tan, triệt để hồn phi phách tán.
Dựa theo đẳng cấp quỷ vật, ma cọp vồ là cấp chín u hồn, đẳng cấp thấp nhất, ngoài mê hoặc lòng người ra thì không có lực công kích. Sau khi giết ma cọp vồ, Cố Thành cũng có thể cảm giác được hắc ngọc thu lấy một tia sức mạnh, không gian hắc ngọc lại lớn hơn một chút. Nhưng lần này sức mạnh tặng lại cho Cố Thành không phải tăng lên sức mạnh thân thể của hắn mà là một tia âm lực nhỏ bé, chiếm giữ trong một kinh mạch của Cố Thành. Điều này làm Cố Thành khẽ sững sờ, giết quỷ và giết yêu thu được sức mạnh khác nhau? Lại liếc nhìn đám du thi phía sau, chúng nó là yêu hay quỷ? Nhưng mặc kệ là gì, giết chúng nó không gian hắc ngọc sẽ tăng lên.
Cố Thành quay về Giang Hãn Lâm và Hàn Tinh Tinh nói:
- Hai vị, các ngươi cũng là võ giả, tình huống các ngươi cũng thấy rõ, không giải quyết những du thi này chúng ta không rời đi được.
Các ngươi nếu tin ta vậy thì giúp ra hộ pháp, để ta lao qua đám du thi, tìm kiếm kẻ điều khiển phía sau.
Giang Hãn Lâm còn có chút chần chừ nhưng Hàn Tinh Tinh lập tức cầm kiếm nói:
- Tiểu muội đồng ý kề vai chiến đấu cùng Cố đại ca.
Hàn Tinh Tinh mới vào giang hồ, nhìn thấy Cố Thành thẳng thắn dứt khoát chém giết mãnh hổ làm nàng hâm mộ không dứt. Giang Hãn Lâm nhưng có chút ghen tỵ, trước đây sư muội chỉ nhìn hắn như vậy. Hàn Tinh Tinh quay đầu nghiêm túc nhìn Giang Hãn Lâm:
- Sư huynh, ngươi muốn chúng ta đều chết ở đây sao?
- Được được được, ta đáp ứng là được mà.
Cố Thành gật đầu, nói với vị thống lĩnh hộ vệ:
- Các vị dùng cung tên hộ pháp cho chúng ta, đừng để quá nhiều du thi vây lấy chúng ta.
Thống lĩnh hộ vệ chắp tay nói với Cố Thành:
- Phiền phức Cố tiên sinh.
Sau khi thấy Cố Thành thi triển thực lực, hắn lập tức thay đổi cách xưng hô.
- Động thủ!
Theo tiếng quát của Cố Thành, vài tên hộ vệ lại kéo cung, điên cuồng bắn về phía du thi.
Đồng thời Giang Hãn Lâm và Hàn Tinh Tinh bảo vệ hai bên Cố Thành, tấn công những du thi đến gần. Tuy Giang Hãn Lâm đối phó mãnh hổ có chút chật vật, nhưng những du thi này kém xa mãnh hổ, giờ sư huynh muội bọn họ đối phó không khó.
Nhân cơ hội này, Cố Thành trực tiếp giết vào quần thi, trường kiếm múa may, tuy không hoa lệ như kiếm của Giang Hãn Lâm nhưng mỗi kiếm chém ra đều từ góc độ chuẩn xác nhát, chém xuống đầu lâu du thi. Kiếm kỹ không một tia dư thừa, dần dần Cố Thành ra tay càng lúc càng linh hoạt tự nhiên.
Lúc này kẻ điều khiển du thi cũng cảm thấy không đúng, lập tức để lượng lớn du thi xúm lại ba người.
- Nhanh lên chút, ta sắp không đỡ được.
Giang Hãn Lâm hô to. Du thi ùa đến làm kiếm thế của hắn dần có chút rối loạn.
Cố Thành cũng không khá hơn bao nhiêu, Phá Pháp kiếm tinh diệu thì cũng chỉ là một thanh kiếm, nhưng xung quanh là lít nha lít nhít du thi. Lại một lần nữa gọi hắc cương cánh tay ra, lần thứ hai sử dụng làm đầu Cố Thành truyền đến từng cơn đau nhức.
Hắc cương cánh tay quét mạnh một vòng cung, một đám du thi bay tứ tung, để lộ một bóng người phía sau. Đó là một lão già mặc trường bào vải xám, thân hình lọm khọm, sắc mặt trắng bệch đầy vẻ âm trầm. Nhìn thấy hắc cương cánh tay trong tay Cố Thành, lão già đầy sợ hãi kêu vội:
- Tương Tây Ô gia, khoan động thủ vội, ta là…
Cố Thành trong nháy mắt thu hồi hắc cương cánh tay, một bước bước ra, một kiếm chém xuống, đầu lâu đối phương đã bay lên trời. Lần đầu giết người còn làm Cố Thành có chút căng thẳng và khó chịu, lần này hoàn toàn không còn cảm giác đó.
Lão già này có thể điều khiển mấy chụ du thi nhưng bản thân cực yếu, bị áp sát là không chút sức kháng cự. Hơn nữa Cố Thành đã xác định, chỉ có giết yêu quỷ thì không gian hắc ngọc mới thu được sức mạnh, giết người không được.
Vừa rồi hắn chém giết mấy du thi, nhưng thu được sức mạnh rất ít, gần như bằng với ma cọp vồ.
Theo lão già bay đầu, lít nhít du thi xung quanh đều ngừng lại.
Giang Hãn Lâm đầu đầy mồ hôi ngồi bệt xuống đất, Hàn Tinh Tinh nhưng đầy mặt hưng phấn. Đây mới là giang hồ trong tưởng tượng của nàng, tuy đầy hung hiểm quỷ dị nhưng cũng đầy cảm xúc mãnh liệt. Ngay khi nàng muốn hoan hô thì sững sờ thấy Cố Thành lặng yên chặt chém đầu từng du thi một, dáng vẻ như thể kẻ biến thái vậy.
Cố Thành là căn cứ nguyên tắc muỗi nhỏ cũng là thịt, hút sạch sức mạnh đám du thi này nhưng trong mắt người ngoài, dáng vẻ của hắn lúc này rất quỷ dị đáng sợ!
- Sư muội, biết người biết mặt khó biết lòng, hành tẩu giang hồ phải cẩn thận, không thể dễ tin người.
Hàn Tinh Tinh hỏi ngược lại:
- Vậy sao sư huynh lại dễ dàng tin ma cọp vồ?
Giang Hãn Lâm yên lặng thầm nghĩ: “Ài, sư muội trưởng thành rồi, khó lừa a…”
…
Đại lộ bên dưới núi hoang, trải qua trận ác chiến, nhóm người cả đêm xuống núi, cuối cùng cũng đến đại lộ, chuẩn bị ai đi đường nấy.
Vị tiểu thư Tiêu gia kia khẽ làm lễ tạ với Cố Thành:
- Đa tạ Cố công tử cứu giúp, phần ân tình này tiểu nữ luôn khắc ghi, công tử nếu đến kinh thành, Tiêu gia nhất định có hậu tạ.
Cố Thành khẽ gật đầu:
- Tiêu tiểu thư không cần khách khí, tại hạ cũng là tự cứu bản thân.
Chờ khi đội ngũ Tiêu gia rời đi, Hàn Tinh Tinh cũng nói lời từ biệt Cố Thành:
- Cố đại ca, đa tạ đại ca cứu mạng sư huynh.
Giang Hãn Lâm ở bên cạnh cũng không kiêu ngạo lên được, nhưng vẫn vỗ ngực:
- Phần ân tình này của Cố huynh tại hạ ghi nhận, chúng ta còn phải đi Giang Bắc lang bạt, Cố huynh nếu có cơ hội đến Đông Lâm quận, báo tên Thanh Viễn Kiếm Tông đảm bảo hữu hiệu!
Cố Thành cười nói:
- Nhớ rồi, hai vị đi thong thả.
Nhìn bóng dáng đôi sư huynh muội này dần rời xa, Cố Thành không nhịn được khẽ lắc đầu. Đêm qua trong miếu sơn thần, bao gồm cả Cố Thành hắn, không có một ai là đơn giản, chỉ có đôi sư huynh muội này thuần khiết nhất, khả năng đến giờ họ vẫn không nhận ra có chỗ nào không đúng. Cố Thành nhìn về phía đội ngũ Tiêu gia, khóe miệng khẽ nhếch, hắn cũng không để ý nữa mà đi hướng quận Đông Lâm.
Lúc này ở một phía khác trên đại lộ, vị tiểu thư Tiêu gia kia bỗng nhiên mặt không cảm xúc xuống xe ngựa, tát mạnh lão quản gia!
- Rác rưởi, chút chuyện nhỏ cũng không lo xong, suýt ép ta mở ra phong ấn.
Nếu còn có ngoài ý muốn xảy ra nữa thì ngươi trực tiếp châm tâm hỏa, tự thiêu tuẫn giáo đi!