|
|
30-08-2008, 11:17 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 12
Äồng bệnh tÆ°Æ¡ng lân
Y Phong dùng tốc Ä‘á»™ nhanh nhất mà chà ng có thể để ra khá»i sÆ¡n Ä‘á»™ng. Bên ngoà i ánh nắng chói chang thá»i gian vừa qua giá» ngá». Chà ng dõi mắt nhìn tứ phÃa, cảnh sắc nÆ¡i khe núi vẫn y nhÆ° cÅ©, thạch thất vẫn đứng sừng sững bên thác nÆ°á»›c.
Bất giác chà ng lại buông một tiếng thở dà i. Chà ng cũng cảm thấy tâm tình của mình như vừa sống lại từ trong mộ địa.
Y Phong thi triển khinh công vượt qua ngá»n núi cao nhất trong dãy Vô Lượng, nhÆ°ng vừa xuống đến sÆ°á»n núi thì bá»—ng nhiên chà ng nghe tiếng thở dà i từ trong rừng cây truyá»n ra. Trong thanh âm chứa đầy ai oán, giáºn dữ và bất bình. Y Phong láºp tức dừng bÆ°á»›c và thầm nghÄ© :
- “Sao trên Ä‘á»i nà y còn có nhiá»u ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° váºy?â€
à nghÄ© vừa dứt thì từ trong rừng lại truyá»n ra thanh âm bi háºn, dÆ°á»ng nhÆ° là tiếng của ai đó tá»± nói. Y Phong không nghe được rõ rà ng, nhÆ°ng chà ng luyện công từ nhá» nên tai mắt tá»± nhiên linh hoạt hÆ¡n ngÆ°á»i thÆ°á»ng rất nhiá»u, chà ng nghe loáng thoáng mấy lá»i hình nhÆ° là :
- Thế là hết... Vĩnh biệt...
Lòng kinh động, chà ng thầm nghĩ :
- “Lẽ nà o có ngÆ°á»i tá»± táºn trong chốn hoang sÆ¡n nà y?â€
à nghÄ© vừa lóe lên thì thân hình chà ng cÅ©ng lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° chá»›p và o cánh rừng. Mục quang lùng sục tứ phÃa, quả nhiên chà ng phát hiện có má»™t ngÆ°á»i treo mình trên má»™t cà nh cây. Phán Ä‘oán của chà ng quả nhiên không sai, trong rừng có ngÆ°á»i muốn tá»± táºn.
Y Phong láºp tức phi đến nhÆ° bay, hữu chưởng phất vá» phÃa sợi dây buá»™c trên cà nh cây, khi chưởng lá»±c đánh đứt sợi dây, và thân hình ngÆ°á»i kia rÆ¡i xuống thì chà ng đã lÆ°á»›t tá»›i đỡ lấy. Chà ng nhẹ nhà ng đặt ngÆ°á»i bất hạnh kia nằm xuống đất, Ä‘Æ°a tay sá» thá» lên mÅ©i thì cảm thấy vẫn chÆ°a tắt thở.
Chà ng láºp tức váºn khà đẩy qua ba mÆ°Æ¡i sáu đại huyệt trên thân hình ngÆ°á»i kia. Hồi lâu sau, ngÆ°á»i kia từ từ tỉnh lại, miệng thở dà i má»™t hÆ¡i, song mục vô thần nhìn lên ngÆ°á»i Y Phong.
Y Phong mỉm cÆ°á»i, nói :
- Bằng hữu! NgÆ°Æ¡i Ä‘ang ở tuổi thanh xuân, hà tất phải tá»± tìm Ä‘Æ°á»ng chết?
NgÆ°á»i nà y mặc y phục cÅ© kỹ, diện mục cÅ©ng rất tiá»u tụy. NhÆ°ng từ trong vẻ tiá»u tụy đó vẫn có thể phát hiện hắn là má»™t ngÆ°á»i thanh tú, niên ká»· không quá hai mÆ°Æ¡i. Äây chÃnh là điá»u khiến Y Phong có cảm tình vá»›i hắn.
Mục quang của ngươi kia ngơ ngác xoay chuyển mấy vòng, tựa như đang thỠchứng minh việc mình tuy đã không còn lưu luyến nhân gian, nhưng vẫn còn sống tại nhân gian.
Sau khi nghe lá»i của Y Phong, hắn thở dà i má»™t hÆ¡i rồi nói :
- NgÆ°Æ¡i hà tất phải quản đến ta? Lòng ta đã chết, dù có sống trên Ä‘á»i thì có gì vui sÆ°á»›ng chứ?
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :
- NgÆ°Æ¡i không phải là ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng tâm, nên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không biết ná»—i Ä‘au của ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng tâm.
Y Phong xót xa thầm nghĩ :
- “Sao ngÆ°Æ¡i biết ta không phải là ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng tâm chứâ€.
Nghĩ đoạn, chà ng nói :
- Bằng hữu! Có chuyện gì thương tâm cứ nói ra nghe xem, may ra tại hạ có thể giúp được ngươi cũng không chừng.
Ngữ khà của chà ng tá» ra rất thông cảm, tuyệt không vì thấy đối phÆ°Æ¡ng tiá»u tụy mà khinh thị.
NgÆ°á»i kia buông má»™t tiếng thở dà i rồi tá»± nói ra thân thế của mình...
Nguyên hắn cÅ©ng là má»™t thÆ° sinh con nhà gia giáo tại sÆ¡n trấn thuá»™c Tứ Xuyên, hỠÔn tên Hoa, tuy không phải hà ng thông tuệ tuyệt đỉnh, nhÆ°ng Ä‘á»c sách cÅ©ng thông thuáºn má»i lẽ. Chỉ vì mệnh váºn chẳng ra gì cứ mãi láºn Ä‘áºn trÆ°á»›c bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng công danh, nên trở thà nh má»™t thÆ°s inh vô dụng.
Gia nghiệp của hắn đã sạch sẽ, bản thân lại không đủ sức mÆ°u sinh. Thế là hắn Ä‘Æ°a thê tá» và o rừng, ngà y ngà y lên núi Vô Lượng đốn củi Ä‘á»™ nháºt, số mạng của văn nhân quả là đáng thÆ°Æ¡ng.
Nhưng thê tỠcủa hắn lại không chịu nổi cảnh buồn tẻ trong núi, nà ng lén chạy theo một thương nhân mà nà ng ngẫu nhiên quen biết.
Nghe Ôn Hoa kể sÆ¡ vá» thân thế bi thảm của mình, Y Phong cảm thấy tê tái cõi lòng. Vì chẳng phải thân thế của Ôn Hoa cÅ©ng có phần giống chà ng đó sao? Äồng bệnh tÆ°Æ¡ng lân, những ngÆ°á»i cùng cảnh ngá»™ rất dá»… gần gÅ©i và thông cảm vá»›i nhau. Nhất thá»i Y Phong cÅ©ng bị chìm và o ná»—i Ä‘au xót.
Ôn Hoa thở dà i rồi nói tiếp :
- Ôi! Tiá»n bạc là vạn ác nhÆ°ng cÅ©ng là vạn năng.
Tâm niệm chợt Ä‘á»™ng, Ä‘á»™t nhiên Y Phong nhá»› đến hai đống châu báu của Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình trong thạch thất. Chà ng liá»n mỉm cÆ°á»i, nói vá»›i Ôn Hoa :
- NgÆ°Æ¡i và ta tÆ°Æ¡ng phùng, tất là đã hữu duyên. Ta có má»™t số tiá»n tà i cất trong núi nà y, đối vá»›i ta tuy vô dụng nhÆ°ng may ra có thể giúp Ãch cho ngÆ°Æ¡i...
Ôn Hoa khai khẩu định nói nhÆ°ng Y Phong đã tiếp lá»i :
- NgÆ°Æ¡i đừng từ chối. Sau khi có được số tiá»n tà i đó, nếu ngÆ°Æ¡i còn muốn tá»± táºn thì ta sẽ không ngăn cản ngÆ°Æ¡i nữa. Ôi! Thá»±c ra thiên hạ vẫn còn nhiá»u nữ tá», thê tá» của ngÆ°Æ¡i đã vô tình thì ngÆ°Æ¡i hà tất phải...
Nói đến đây thì bất giác chà ng ngừng lại, chà ng biết khuyên ngÆ°á»i ta nhÆ° thế, nhÆ°ng còn chÃnh chà ng thì sao?
LÆ°u luyến nhân gian vốn là tÃnh thông thÆ°á»ng của nhân loại. Vì váºy, cuối cùng Ôn Hoa cÅ©ng theo Y Phong lên núi. Hắn được Y Phong kẹp bên nách phải, cảm thấy thân hình nhÆ° đằng vân giá vÅ©, bay thẳng lên tuyệt đỉnh Vô Lượng SÆ¡n. Bất giác torng lòng cà ng thêm hâm má»™ và khâm phục Y Phong.
Y Phong vừa thi triển khinh công lướt đi vừa hồi tưởng lại chuyện tình của mình.
Chà ng không ngá» thê tá» của chà ng bá» chà ng để Ä‘i là m tì thiếp cho Thiên Tranh giáo chủ. Lúc đầu chà ng không hiểu lý do tại sao, nhÆ°ng vá» sau chà ng má»›i biết rằng võ công của Thiên Tranh giáo chủ cao cÆ°á»ng hÆ¡n chà ng, quyá»n lá»±c cÅ©ng lá»›n hÆ¡n chà ng, thê tủ của chà ng vá» vá»›i Thiên Tranh giáo chủ sẽ hưởng được nhiá»u thứ mà ở chá»— chà ng không có, vì váºy nà ng má»›i bá»™i phản chà ng.
NghÄ© đến đây thì Y Phong lại cảm thấy tê tái trong lòng, chà ng tá»± trách rồi tá»± thÆ°Æ¡ng hại mình. Bất giác ngá»n lá»a phẫn ná»™ và ý chà phục thù bừng lên nung nấu trong lòng chà ng. Chà ng liếc nhìn Ôn Hoa bên cạnh và thầm nghÄ© :
- “Ta sẽ cho hắn toà n bá»™ châu báu trong thạch thất, để hắn có thể thụ hưởng tất cả lạc thú của thế gian và để cho thê tá» dâm đãng vô sỉ của hắn phải hối háºn vì đã bá» hắn mà đi.â€
Nghĩ đoạn, chà ng buột miệng nói với Ôn Hoa :
- Sau nà y, nếu thê tá» của ngÆ°Æ¡i trở lại cầu xin ngÆ°Æ¡i tha thứ, ngÆ°Æ¡i có thể trút hết cảm giác Ä‘au Ä‘á»›n và nhục nhã trong lòng ngÆ°Æ¡i lúc nà y lên ngÆ°á»i cô ta, rồi láºp tức tống khứ cô ta Ä‘i.
Ôn Hoa gáºt đầu, hắn cảm thấy cách nghÄ© của thanh niên kỳ quái nà y có nhiá»u chá»— rất giống mình. NhÆ°ng hắn đâu biết rằng, cảnh ngá»™ của Y Phong cÅ©ng chẳng khác gì hắn.
Äã nghe thấy tiếng nÆ°á»›c róc rách chảy, sÆ¡n Ä‘á»™ng hiện ra trÆ°á»›c mắt, Y Phong phấn chấn tinh thần, chà ng tung ngÆ°á»i lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° gió, chá»›p mắt đã vượt qua thác nÆ°á»›c và đến thạch thất. Chà ng dừng bÆ°á»›c, chỉ tay và o thạch thất và nói :
- Báu váºt trong đó đủ để ngÆ°Æ¡i là m bất kỳ chuyện gì mà ngÆ°Æ¡i muốn.
Chà ng láºp tức bổ sung thêm :
- Những báu váºt nà y tuy không là sở hữu của ta, nhÆ°ng ta lại có quyá»n sá» dụng nó.
Lúc nà y Ôn Hoa đã tâm phục khẩu phục Y Phong, do đó hắn chỉ biết gáºt đầu và luôn miệng nói phải phải. Y Phong Ä‘Æ°a Ôn Hoa đến bên cá»a sổ thạch thất, cả hai cùng nhìn và o trong rồi cả hai Ä‘á»u kinh ngạc.
Ôn Hoa kinh ngạc là vì bảo váºt trong thạch thất quá nhiá»u so vá»›i sá»± tưởng tượng của hắn. Hắn nghÄ© đến việc mình sở hữu toà n bá»™ số tà i sản nà y, trong lòng bất giác sÆ°á»›ng nhÆ° Ä‘iên, đồng thá»i có vẻ hắn không tin đây lại là sá»± tháºt, vì Ä‘iá»u nà y còn ly kỳ hÆ¡n má»™t giấc má»™ng.
Còn Y Phong, chà ng kinh ngạc là vì số châu báu vÆ¡i Ä‘i rất nhiá»u so vá»›i lúc chà ng bá» Ä‘i, số còn lại chẳng qua chỉ là má»™t phần mÆ°á»i.
- Là kẻ nà o lấy đi?
Y Phong kinh ngạc tá»± há»i. Chà ng quét mục quang nhìn tứ phÃa, chà ng muốn tìm ra đáp án cho vấn Ä‘á» của mình trên cảnh váºt xung quanh. NhÆ°ng chà ng láºp tức thất vá»ng vì má»—i má»™t sá»± váºt trong khe núi nà y dÆ°á»ng nhÆ° không có biến Ä‘á»™ng. Chà ng muốn tìm má»™t dấu chân hoặc giả bất kỳ má»™t dấu tÃch gì cho thấy là đã có ngÆ°á»i đến đây. NhÆ°ng chà ng lại tiếp tục thất vá»ng.
Äá»™t nhiên chà ng phát hiện má»™t vết máu trên đất. Thế là chà ng vá»™i cúi ngÆ°á»i xuống xem xét, vết máu tuy đã khô nhÆ°ng bằng và o kinh nghiệm nhiá»u năm trên giang hồ chà ng phán Ä‘oán vết máu nà y tuyệt đối là máu tÆ°Æ¡i.
- “Chỉ má»™t vết máu thế nà y thì nói lên được Ä‘iá»u gì?â€
Chà ng tá»± há»i mấy lần nhÆ° váºy rồi quét mục quang lùng sục tứ phÃa tá»±a nhÆ° má»™t con chó săn truy tìm con mồi. Äá»™t nhiên chà ng phát hiện vết máu thứ hai ở gần cá»a Ä‘á»™ng, và cÅ©ng giống vết máu thứ nhất, vết máu nà y má»›i nhá» không lâu.
Y Phong láºp tức phóng và o huyệt Ä‘á»™ng mà không chút do dá»±. Chá» khi đánh lá»a thắp Ä‘uốc và quan sát ká»· trong huyệt Ä‘á»™ng, Y Phong bất giác kinh hãi kêu thất thanh.
Thì ra thi thể của hai lão quái nà y chỉ còn lại một, đó là Diệu Thủ Hứa Bạch.
Y Phong rùng mình, chà ng tá»± há»i :
- “Thi thể Vạn Thiên Bình Ä‘i đâu? Kẻ đánh cắp thi thể có dụng ý gì? Nếu nói thi thể lão ta không phải là ngÆ°á»i khác mang Ä‘i thì...â€
Chà ng lại rùng mình, không dám nghÄ© tiếp nữa. Äồng thá»i chà ng láºp tức quay ngÆ°á»i và lao nhÆ° bay ra khá»i huyệt Ä‘á»™ng. Bên ngoà i sÆ¡n phong thổi vù vù, khà lạnh buốt thấu xÆ°Æ¡ng da, khiến Y Phong nhất thá»i không thể tá»± chủ.
NhÆ°ng mục quang vừa nhìn quanh thạch thất thì bất giác chà ng lại kinh hãi má»™t phen nữa. Thì ra Ôn Hoa, kẻ cùng đến vá»›i chà ng, bây giá» Ä‘Ã biến mất, chẳng biết hắn Ä‘i Ä‘Æ°á»ng nà o. Y Phong vá»™i lÆ°á»›t đến bên cá»a sổ thạch thất và nhìn và o trong, bá»—ng nhiên chà ng Ä‘Æ°a tay bịt mắt lại, không nhẫn tâm nhìn nữa.
Ôn Hoa Ä‘ang nằm ngay Ä‘Æ¡ trong thạch thất vá»›i ná»a thân ngÆ°á»i bê bết máu tÆ°Æ¡i.
Lúc nà y trong đầu Y Phong bị sự khủng khiếp chế ngự, khiến chà ng không còn năng lực để suy nghĩ nữa.
Thá»±c ra Ä‘iá»u nà y cÅ©ng chẳng trách chà ng được, vì bất kỳ ngÆ°á»i nà o ở và o hoà n cảnh nhÆ° thế cÅ©ng sẽ kinh tâm khiếp đảm thôi. Äang lúc haong mang thì Ä‘á»™t nhiên Y Phong nghe thấy có tiếng cÆ°á»i nhạt phát ra từ sau lÆ°ng. Chà ng vá»™i quay ngoắt lại, trÆ°á»›c mắt lại là má»™t ngÆ°á»i toà n thân bê bết máu tÆ°Æ¡i, thần quang trong mắt sáng nhÆ° ánh lá»a, đó chÃnh là Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình mà chà ng đã táºn mắt thấy chết bởi hai vết thÆ°Æ¡ng chà mạng.
|
30-08-2008, 11:18 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 13
NgÆ°á»i chết sống lại
Nhất thá»i dÆ°á»ng nhÆ° huyết dịch và cốt tủy của Y Phong Ä‘á»u đông đặc lại.
Chà ng cảm thấy như không tin và o mắt mình, mặc dù chà ng biết mục lực của mình rất sáng suốt.
Vạn Thiên Bình đã chết, bây giỠsao có thể sống lại đứng trước mặt chà ng?
Chà ng nhất quyết không tin, nhÆ°ng đó lại là sá»± tháºt, Vạn Thiên Bình cÆ°á»i nhạt nói :
- Ngươi trở lại rồi à ? Tốt lắm...
Y Phong không thể phân biệt giá»ng nói của lão phát ra từ Ä‘ang Ä‘iá»n nhÆ° má»i ngÆ°á»i, hay là giá»ng nói lạnh lùng của ma quá»·. Thân hình chà ng bất giác lui từng bÆ°á»›c ra sau theo thế tiến tá»›i của Vạn Thiên Bình. Mục quang của chà ng nhìn nhÆ° dán lên ngÆ°á»i lão ta, tá»±a nhÆ° bị má»™t sức mạnh hấp dẫn mà không thể kháng cá»±.
Äá»™t nhiên chà ng cảm thấy sau lÆ°ng đã đụng tÆ°á»ng đá của thạch thất, chà ng biết đã không thể nà o lui bÆ°á»›c được nữa. Khoảng cách giữa song phÆ°Æ¡ng cà ng lúc cà ng ngắn dần, đồng thá»i cảm giác khủng khiếp cÅ©ng tăng lên trong lòng Y Phong. Nhất thá»i chà ng đứng bất Ä‘á»™ng nÆ¡i tÆ°á»ng đá, lặng lẽ chá» Vạn Thiên Bình từng bÆ°á»›c tiếp cáºn...
Má»—i bÆ°á»›c chân của Vạn Thiên Bình tá»±a nhÆ° thiết chùy Ä‘áºp và o ngÆ°á»i Y Phong, trong lúc kinh khiếp chà ng cảm thấy tứ chi của mình bủn rủn vô lá»±c.
Dần dần khoảng cách chỉ còn bảy tám thÆ°á»›c, vá»›i má»™t cao thủ võ lâm, khoảng cách nà y đã có thể lÆ°á»›t tá»›i và xuất thủ rồi. NhÆ°ng Vạn Thiên Bình không tung ngÆ°á»i lÆ°á»›t tá»›i, lão chỉ từ từ Ä‘Æ°a tay ra, cánh tay nhuốm đầy vết máu.
Tá»±a nhÆ° má»™t hà o khách võ lâm luyện Æ°ng trảo công, cánh tay của Vạn Thiên Bình cháºm rãi hÆ°á»›ng tá»›i trÆ°á»›c ngá»±c Y Phong. Cánh tay của lão vốn đã gầy guá»™c bây giá» nhuốm đầy vết máu nên trông cà ng giống quá»· thủ.
Äá»™t nhiên Vạn Thiên Bình báºt cÆ°á»i, tiếng cÆ°á»i nhÆ° ma khóc, quá»· há»n. Và chẳng biết thế nà o, thân thể Y Phong bá»—ng nhiên cứng Ä‘Æ¡ ra. Lúc nà y chỉ cần Vạn Thiên Bình khẽ lÆ°á»›t tá»›i, Y Phong sẽ láºp tức thá» thÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i thiết chưởng của lão ta ngay.
Tất nhiên đó là chuyện trong chá»›p mắt, nhÆ°ng Y Phong cảm thấy thá»i gian của chá»›p mắt đó dà i vô táºn.
* * * * *
Äôi khi chuyện của nhân thế khó có thể giải thÃch được. ÄÆ°Æ¡ng nhiên bút má»±c cÅ©ng không thể tả hết, và cÅ©ng không thể tả hai chuyện xảy ra trong cùng má»™t thá»i gian.
Vì cứu mạng đệ tá» Chung Nam phái mà Y Phong viá»…n hà nh đến Vô Lượng SÆ¡n và gặp nhiá»u kỳ sá»±, cÅ©ng nhÆ° nhiá»u nguy hiểm, nhÆ°ng trong cùng thá»i gian đó, mấy trăm đệ tá» Ä‘ang chà nguy của phái Chung Nam lại thoát khá»i sá»± khủng khiếp của tá» vong.
Nguyên là thế nà y, sau khi Y Phong rá»i Chung Nam sÆ¡n, má»i ngÆ°á»i ở Chung Nam đạo viện chỉ biết đợi chá» chứ chẳng biết là m gì khác. Äối vá»›i ngÆ°á»i khác mà nói, sá»± đợi chá» có thể là việc bình thÆ°á»ng nhÆ°ng đối vá»›i Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân thì đó là má»™t sá»± thể nghiệm má»›i mẻ.
Mấy mươi năm trước, Vạn Kiếm Chi Tôn và Tam Tâm Thần Quân đã nổi danh khắp thiên hạ bởi thần công tuyệt thế, đến nay thân thế đã gần như Kim Cương bất hoại.
Vá»›i công lá»±c của bá»n há» mà nói, dÆ°á»ng nhÆ° trong thiên hạ có rất Ãt chuyện mà bá»n há» không là m được, do đó căn bản bá»n há» không cần phải đợi chá». Váºy mà bây giá» hai vị võ lâm kỳ nhân lại gặp phải chuyện khó khăn trÆ°á»›c đây chÆ°a từng gặp.
Mấy ngà y qua, dÆ°á»ng nhÆ° má»™t ngà y Ä‘á»u có thêm mấy sinh mạng chết oan trong đạo quán. Chưởng môn phái Chung Nam - Diệu Linh đạo nhân thúc thủ vô kế, chỉ Ä‘Ã nh mang những thi thể của đệ tá» chất và o Ä‘an phòng. Và má»—i má»™t ngà y trôi qua, không khà trong đạo quán cà ng tăng thêm mấy phần thê lÆ°Æ¡ng bi ai.
Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân suốt ngà y ngồi đánh cá» trong sÆ¡n đình ở háºu viện. NhÆ°ng đó chẳng qua là bá»n há» tìm cách giết thá»i gian, vì thá»±c tế không ai có thể chuyên tâm và o cuá»™c cá». Còn Lăng Lâm, thÆ°Æ¡ng thế của nà ng đã dần bình phục, sau khi tỉnh lại và thấy má»i chuyện tất nhiên là nà ng vô cùng kinh dị và lấy là m kỳ quái.
Thế là mẫu thân của nà ng - Tôn Mẫn phải nói rõ cho nà ng biết.
NhÆ°ng nữ hà i tá» thông minh nà y lại chẳng cảm kÃch Y Phong chút nà o. Cách nghÄ© của nà ng là :
- “Nếu không có Y Phong thì Äoạt Mệnh song thi kia là m sao có thể gặp mìnhâ€.
Tôn Mẫn đà nh im lặng, đối với nữ nhi tinh ranh cổ quái của mình ngoà i yêu thương và che chở ra bà ta chẳng có biện pháp gì khác.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Lăng Lâm cÅ©ng vui mừng vì mình gặp được hai vị kỳ nhân nà y, vì thế nà ng vô cùng cảm kÃch Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân. ThÆ°Æ¡ng thế của nà ng tuy Ä‘ang dần bình phục, song vẫn chÆ°a thể cá» Ä‘á»™ng nhiá»u, nà ng Ä‘Ã nh năm trên giÆ°á»ng trong má»™t Ä‘an phòng để dưỡng thÆ°Æ¡ng. Tuy nà ng còn nhá» tuổi nhÆ°ng đã trải qua nhiá»u Æ°u hoạn, do đó suốt ngà y nà ng luôn nghÄ© đến những chuyện mà những nữ tá» khác ở tuổi của nà ng không thể nghÄ© đến.
Kỳ quái nhất là thái Ä‘á»™ của nà ng đối vá»›i Chưởng môn phái Chung Nam - Diệu Linh đạo nhân, lúc má»›i gặp lần đầu, trong lòng nà ng đã có má»™t thứ ác cảm không thể hình dung được. Nà ng cÅ©ng không thể giải thÃch căn nguyên của thứ ác cảm nà y, chỉ biết đó là bản năng của mình mà thôi.
Sau khi nghe mẫu thân nói vá» chuyện Thiên Äá»™c giáo hạ Ä‘á»™c, nà ng không ngừng đặt ra những vấn Ä‘á». Äầu tiên nà ng há»i: “Nói váºy là toà n bá»™ đạo sÄ© Chung Nam Ä‘á»u trúng Ä‘á»™c bởi trong nÆ°á»›c suối có Thục Cốt Thánh Thủy. Váºy nguồn nÆ°á»›c mà chúng ta ăn uống hiện nay, có phải cÅ©ng lấy từ con suối đó?â€
Vấn Ä‘á» nà y thì Tôn Mẫn có thể giải đáp được: Sau khi má»i ngÆ°á»i đến đây, Kiếm tiên sinh bảo Diệu Linh đạo trưởng Ä‘i lấy nÆ°á»›c ở má»™t nguồn suối khác, do đó tá»± nhiên không bị trúng Ä‘á»™c.
NhÆ°ng Lăng Lâm lại há»i :
- Nếu nguồn nÆ°á»›c thÆ°á»ng dùng của bá»n đạo sÄ© được lấy từ sÆ¡n tuyá»n thì bá»n há» không thể bị trúng Ä‘á»™c được. Vì nÆ°á»›c suối từ trên chảy xuống, nhÆ° váºy nÆ°á»›c có Ä‘á»™c không thể tồn Ä‘á»ng mãi ở chá»— bá»n đạo sÄ© lấy nÆ°á»›c. Do đó nếu nói: Thiên Äá»™c giáo hạ Ä‘á»™c và o nÆ°á»›c suối là chuyện tuyệt đối không có khả năng, trừ phi bá»n chúng hạ Ä‘á»™c và o nÆ°á»›c mà đạo sÄ© Chung Nam phái đã mang vỠđạo quán.
Tôn Mẫn trầm ngâm má»™t lúc rồi Ä‘Ã nh gáºt đầu đồng ý vá»›i cách nói của con gái mình.
Lăng Lâm lại nói tiếp :
- Việc nhiá»u đạo sÄ© của phái Chung Nam bị trúng Ä‘á»™c trÆ°á»›c sau, còn có thể nói là vì công lá»±c cao thấp khác nhau, nhÆ°ng Chưởng môn phái Chung Nam không trúng Ä‘á»™c là chuyện có vẻ không thông. Lẽ nà o ngÆ°á»i của Thiên Äá»™c giáo biết phép tà ng thân, có thể bá» thuốc và o cÆ¡m của Diệu Linh đạo nhân mà thần không biết quá»· không hay? Äiểm nà y tuyệt đối không có khả năng, trừ phi...
Äá»™t nhiên nà ng ngừng lại và trừng mắt nhìn ra cá»a, Tôn Mẫn lại không để ý đến Ä‘iá»u đó, bà đang trầm tÆ° suy nghÄ© những kiến giải của nữ nhi của mình. Bà cÅ©ng cho rằng trong chuyện nà y có nhiá»u Ä‘iểm khả nghi. Äá»™t nhiên nghe Lăng Lâm nói :
- Mẫu thân nhìn ra ngoà i xem, hình nhÆ° ngoà i cá»a có ngÆ°á»i.
Tôn Mẫn sững sá», bà vá»™i tung ngÆ°á»i đẩy cá»a phóng ra ngoà i, mục quang dõi nhìn tứ phÃa, nhÆ°ng chỉ có gió đêm phần pháºt thổi, chẳng có má»™t bóng ngÆ°á»i nà o. Bà quay và o phòng mỉm cÆ°á»i và nói :
- NgÆ°Æ¡i bị hoa mắt đấy thôi, bên ngoà i có ngÆ°á»i nà o đâu?
Lăng Lâm lặng lẽ lắc đầu, nà ng ngước nhìn lên nóc nhà , vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ một vấn đỠnan giải.
NgÆ°á»i vất vả nhất trong mấy ngà y qua là Diệu Linh đạo nhân, vá»›i thân pháºn là Chưởng môn má»™t phái, nhÆ°ng lúc nà y lão kiêm nhiệm luôn cả việc là m bếp. Mặc dù váºy, tối tối lão vẫn là m riêng cho Lăng Lâm má»™t bát canh nóng, việc là m nà y khiến Tôn Mẫn vô cùng cảm kÃch.
Tối nay, khi lão và o lấy chiếc bát không mà Lăng Lâm đặt trên bà n, thì dÆ°á»ng nhÆ° thÆ°Æ¡ng thế của Lăng Lâm có vẻ nặng thêm. Khóe miệng Diệu Linh đạo nhân chợt xuất hiện nụ cÆ°á»i bà hiểm, lão vá»™i và ng lấy chiếc bát rồi lặng lẽ Ä‘i ra. Khi Tôn Mẫn từ chá»— sÆ¡n đình trở vá» Ä‘an phòng thấy váºy thì bà vá»™i trở lại đình má»i Tam Tâm Thần Quân đến xem mạch.
Nhưng sau khi xem mạch cho Lăng Lâm xong, Tam Tâm Thần Quân chỉ có lắc đầu mà không nói gì, trên mặt lão xuất hiện thần sắc lạnh lùng như băng. Cõi lòng Tôn Mẫn chợt trầm xuống, vì Lăng Lâm lại chìm và o hôn mê bất tỉnh, miệng không ngừng rên rỉ.
Tam Tâm Thần Quân và Kiếm tiên sinh cÅ©ng không có phản ứng gì, hai lão vẫn thắp nến ngồi đánh cá» trong sÆ¡n đình. Äêm cà ng lúc cà ng khuya, tuy không có trống canh nhÆ°ng có thể suy Ä‘oán thá»i gian đã là canh ba...
Từ sau dãy phòng thứ ba của đạo quán Ä‘á»™t nhiên có má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘i ra, ngÆ°á»i nà y mượn bóng tối của dãy phòng để che giấu thân hình, hà nh Ä‘á»™ng nhanh, chá»›p mắt đã đến cạnh tÆ°á»ng rà o. Trá»i không trăng nhÆ°ng đầy sao, dÆ°á»›i ánh sáng má» nhạt cÅ©ng có thể nháºn ra ngÆ°á»i nà y chÃnh là Chưởng môn phái Chung Nam - Diệu Linh đạo nhân.
Lão quét mục quang nhìn tứ phÃa, sau khi xác định không có ngÆ°á»i nà o phát hiện hà nh tung của mình thì lão Ä‘Æ°a tay phải khẽ búng và o tÆ°á»ng rà o ba tiếng. Äoạn áp sát tai và o tÆ°á»ng rà o, ngÆ°ng thần lắng nghe.
Không lâu sau, bên kia tÆ°á»ng rà o cÅ©ng truyá»n lại ba tiếng Ä‘á»™ng khe khẽ, trên mặt Diệu Linh đạo nhân lá»™ vẻ vui mừng, tuy nhiên phần vui mừng nà y vẫn không thể che lấp vẻ khiếp sợ và bất an của lão.
Trên nóc má»™t gian phòng ở xa xa cÅ©ng có má»™t bóng ngÆ°á»i thấp tháng nhÆ° là n khói má»ng, vì thân pháp của ngÆ°á»i nà y quá nhanh nên dÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i phà m mắt thịt không thể phát giác được.
Diệu Linh đạo nhân lại dõi mắt nhìn tứ phÃa, bóng đêm tÄ©nh lặng nhÆ° chết, chỉ có sÆ¡n phong vù vù thổi lại. Lão nhẹ nhà ng buá»™c hai vạt đạo bà o ngang thắt lÆ°ng rồi thi triển công phu BÃch Hổ Du TÆ°á»ng leo lên tÆ°á»ng rà o. Chá»›p mắt lão đã lên đến đầu tÆ°á»ng và lá»™n ngÆ°á»i qua phÃa bên kia, mà tuyệt đối không để lại má»™t tiếng Ä‘á»™ng nhá».
Lão vừa hạ thân xuống bên ngoà i tÆ°á»ng rà o thì có má»™t bóng ngÆ°á»i khác láºp tức lÆ°á»›t tá»›i, thân hình bóng ngÆ°á»i nà y tha thÆ°á»›t uyển chuyển, dù trong đêm tối nhÆ°ng khiến ngÆ°á»i ta vẫn có thể cảm nháºn má»™t thứ mê hoặc tản phát từ thân thể bà ta. Bà ta lÆ°á»›t đến sát Diệu Linh đạo nhân, hai ngÆ°á»i nắm chặt tay nhau, yết hầu của Diệu Linh không ngừng trồi lên thụt xuống, lão kéo bà ta và o bóng tối dÆ°á»›i chân tÆ°á»ng, kế đó là nghe má»™t loạt thanh âm “ư há»â€ phát ra từ cổ há»ng...
- NgÆ°Æ¡i xem ngÆ°Æ¡i kìa, là m gì mà khẩn trÆ°Æ¡ng nhÆ° thế? Ta không tin hai lão quá»· đó lại lợi hại nhÆ° váºy...
Äó là giá»ng nói của nữ nhân.
Diệu Linh đạo nhân cắt lá»i nói :
- Mỵ Nương! Nà ng gần lại một chút không được sao...
Sau đó là những thanh âm thầm thì nhÆ° ngÆ°á»i nằm mÆ¡ tá»± nói.
Mỵ Nương tặc lưỡi rồi nói :
- ChỠmột lát... Lẽ nà o ngươi không biết sự tình đã không thể kéo dà i được nữa?
Nhân thủ trong tay bá»n ta không đủ... NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i phải nghÄ© ra biện pháp gì chứ?
Diệu Linh khẽ nói :
- Mỵ NÆ°Æ¡ng! Ta vì nà ng, ta... ôi! Sá»± tình đã thà nh công chÃn phần mÆ°á»i, nà o ngá» hai lão đó lại dẫn xác đến. Bây giá» ta cÅ©ng chẳng có chủ ý gì, Mỵ NÆ°Æ¡ng! Chỉ cần nà ng nói ra là bất cứ chuyện gì ta cÅ©ng có thể là m cho nà ng.
Mỵ NÆ°Æ¡ng khẽ cÆ°á»i rồi nói :
- NgÆ°Æ¡i trông ngÆ°Æ¡i kìa, Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là Chưởng môn má»™t phái mà tá»±a nhÆ° trẻ con váºy! Chỉ cần ngÆ°Æ¡i có thức ăn cho bá»n há», từ từ má»—i ngà y hạ chút Ä‘á»™c dược, khi đó chuyện gì là không thể giải quyết?
Hai ngÆ°á»i trầm mặc má»™t lúc, dÆ°á»ng nhÆ° Diệu Linh đạo nhân Ä‘ang suy nghÄ©.
NhÆ°ng hai ngÆ°á»i vẫn không yên tÄ©nh trong sá»± trầm mặc nà y, vì thân hình bá»n há» liên tục Ä‘á»™ng Ä‘áºy. Má»™t thứ Ä‘á»™ng Ä‘áºy chẳng theo quy tắc nà o, nhÆ°ng đó là váºn luáºt tất yếu của nhân loại mà từ cổ chà kim chÆ°a từng thay đổi. Gió núi vù vù thổi qua, dÆ°á»ng nhÆ° đại địa chỉ còn hai ngÆ°á»i bá»n há».
Trong khi đó, bên kia tÆ°á»ng rà o có má»™t bóng ngÆ°á»i cao gầy Ä‘ang áp tai lắng nghe những lá»i đối thoại của bá»n há», sắc diện của bóng ngÆ°á»i nà y hà m chứa vẻ tiếc nuối, bi ai và phẫn ná»™ của việc bị lừa dối.
- “Không ngá» hắn có thể là m chuyện nà y! Tháºt không ngá»... Tại sao hắn lại là m nhÆ° thế chứ?â€
Bóng cao gầy thầm nghÄ©. Những lá»i thì thầm bên kia tÆ°á»ng rà o đã cho lão má»™t đáp án vô cùng rõ rà ng. Bất giác lão buông má»™t tiếng thở dà i.
Diệu Linh đạo nhân và Mỵ NÆ°Æ¡ng tuy Ä‘ang chìm trong say đắm, nhÆ°ng nghe tiếng thở dà i nà y thì cả hai Ä‘á»u cả kinh, mục quang cùng lúc quét nhìn tứ phÃa. Bá»—ng nhiên trÆ°á»›c mắt hai ngÆ°á»i hoa lên, mục quang đăm đăm nhìn và o má»™t nÆ¡i.
Má»™t bóng ngÆ°á»i từ bên kia tÆ°á»ng lÆ°á»›t qua nhÆ° là n khói má»ng, rồi hạ thân cách chá»— bá»n há» chừng ba thÆ°á»›c, sắc diện lạnh lùng đến Ä‘á»™ tà n khốc. Diệu Linh đạo nhân kinh hãi kêu thất thanh rồi lui má»™t bÆ°á»›c, nhÆ°ng lão không dám thoát Ä‘i, vì bản thân lão hiểu rất rõ rằng tuyệt đối mình không thể nà o thoát Ä‘i được.
Mỵ NÆ°Æ¡ng quát lá»›n má»™t tiếng, thân hình dịch Ä‘á»™ng, song thủ vá»— thẳng và o bóng ngÆ°á»i kia.
Bóng ngÆ°á»i kia chỉ khẽ cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, thân hình vẫn bất Ä‘á»™ng. Thân pháp của Mỵ NÆ°Æ¡ng nhanh nhÆ° chim yến, thế chưởng Ä‘i được ná»a Ä‘Æ°á»ng thì Ä‘á»™t nhiên xoay chuyển, biến thế vá»— thà nh thế phất, năm ngón tay ngá»c Ä‘iểm và o Thiên Äá»™t huyệt và Toà n CÆ¡ huyệt dÆ°á»›i yết hầu của bóng ngÆ°á»i cao gầy, đồng thá»i tả chưởng mang theo kình phong đánh mạnh và o vai trái đối phÆ°Æ¡ng.
Bóng ngÆ°á»i kia vẫn bất Ä‘á»™ng, chá» song thủ của đối phÆ°Æ¡ng gần tiếp xúc vá»›i thân thể mình, chẳng biết thế nà o lão ta đã dịch qua phải mấy tấc. Tuy chỉ là mấy tấc nhÆ°ng khiến nhất chiêu lưỡng thức cá»±c kỳ lợi hại, chuẩn xác và tuyệt nhanh của Mỵ NÆ°Æ¡ng không thể đánh trúng bá»™ vị.
Khi bóng ngÆ°á»i cao gầy kia xuất hiện thì sắc diện của Diệu Linh đạo nhân láºp tức tái nhợt, vì lão biết bóng ngÆ°á»i nà y chÃnh là Tam Tâm Thần Quân. Äồng thá»i từ nhá» lão ta đã biết rất rõ vá» công lá»±c siêu phà m nháºp thánh của vị Tam Tâm Thần Quân nà y.
Trong chá»›p mắt khi Mỵ NÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ng thủ, trong đầu lão cÅ©ng có hà ng trăm ý niệm thoáng qua, Ä‘á»™t nhiên lão mÃm môi rồi liá»u mạng lÆ°á»›t qua tÆ°á»ng rà o. Ngay lúc đó lão nghe sau lÆ°ng có tiếng kêu thảm của Mỵ NÆ°Æ¡ng. Diệu Linh biết là bà ta đã hÆ°Æ¡ng tiêu ngá»c tán. Tuy nhiên lão vẫn không quay đầu lại, ý niệm cầu sinh khiến khinh công của lão nhÆ° nhanh hÆ¡n bình thÆ°á»ng mấy phần. Trong đầu lão ta lúc nà y chẳng có ý nghÄ© gì khác, lão chỉ nghÄ© là m thế nà o để thoát khá»i Chung Nam sÆ¡n cà ng nhanh cà ng tốt.
NhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên trÆ°á»›c mắt lão hoa lên, lão cảm thấy có ngÆ°á»i ngăn cản trÆ°á»›c mặt.
Chá» khi thấy rõ ngÆ°á»i chặn Ä‘Æ°á»ng là ai thì lão lại nghe má»™t tiếng kêu thảm nữa. Trong đêm khuya, tiếng kêu thảm nà y khiến cho ngÆ°á»i ta bất giác rùng mình nổi da gà .
TrÆ°á»›c mặt lão là thân thể thÆ°á»›t tha của Mỵ NÆ°Æ¡ng, tuy trong đêm tối nhÆ°ng vẫn có thể trông thấy huyết tÆ°Æ¡i từ nhiá»u nÆ¡i trên thân htể đó chảy ra ròng ròng. Thế là Diệu Linh đạo nhân bất chấp tất cả, lão tung ngÆ°á»i bổ nhà o tá»›i...
|
30-08-2008, 11:19 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 14
Lộ rõ chân tướng
Diệu Linh đạo nhân dang rá»™ng hai cánh tay muốn ôm chầm lấy thân thể Mỵ NÆ°Æ¡ng, nà o ngá» lão ta chỉ ôm và o hÆ° không, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy trÆ°á»›c mắt là Tam Tâm Thần Quân vá»›i dung diện lạnh lùng đến Ä‘á»™ vô tình. Lúc nà y thần trà của Diệu Linh đã cuồng loạn, mÅ©i chân hÆ¡i kiá»m lại, hai đạo chưởng phong theo thế Bà i SÆ¡n Vân Chưởng láºp tức vá»— nhÆ° chá»›p vá» phÃa Tam Tâm Thần Quân.
“Binh! Binh!†Hai tiếng, song chưởng của lão đánh trúng và o thân thể má»™t ngÆ°á»i.
Thì ra, khi Diệu Linh đạo nhân xuất chưởng, Tam Tâm Thần Quân hơi lui ra sau và đẩy thi thể của Mỵ Nương tới trước, tiếp đỡ toà n bộ chưởng lực của Diệu Linh.
Diệu Linh thét lá»›n má»™t tiếng, song thủ nhÆ° thiết sắt lại cuồng công mãnh kÃch lần nữa. Toà n bá»™ hổ thẹn, bất an, kinh khiếp trong mấy ngà y qua của lão, bây giá» Ä‘á»u phát tiết theo thế công.
Nguyên lão ta nháºp sÆ¡n từ nhá», mấy mÆ°Æ¡i năm qua chỉ sống thanh tịnh trong thâm sÆ¡n tuyệt cốc. Äối vá»›i má»i chuyện của thế gian, dÆ°á»ng nhÆ° lão không thể hiểu hết. Còn đối vá»›i tình cảm và dục niệm của nhân loại, tuy lão loáng thoáng cảm nháºn được, nhÆ°ng xÆ°a nay chÆ°a từng thể nghiệm. ChÃnh vì váºy mà lão không thể tá»± chủ được trÆ°á»›c sá»± mê hoặc.
Trịnh Mỵ NÆ°Æ¡ng phụng máºt lệnh, tìm thiên phÆ°Æ¡ng bách kế tiếp cáºn lão ta, và khiến Diệu Linh đạo nhân bình sinh chÆ°a từng trải qua nữ sắc, phải vì thân hình nõn nà tha thÆ°á»›t gợi cảm của bà ta mà cam tâm là m phản, hy sinh mấy trăm đệ tá» môn hạ của mình để tặng cho ngÆ°á»i khác sáng láºp giáo phái.
ChÃnh lão là kẻ hạ Ä‘á»™c đệ tá» môn hạ của mình, sau đó chuẩn bị giả vá» chẳng biết là m thế nà o, nên phải hai tay dâng tặng cÆ¡ nghiệp mấy trăm năm của phái Chung Nam cho ngÆ°á»i khác. Vì toà n bá»™ lý trà của lão đã bị dục niệm là m mê đắm, chỉ cần được gần gÅ©i thân thiết vá»›i Trịnh Mỵ NÆ°Æ¡ng thì bất kỳ chuyện gì lão ta cÅ©ng có thể là m.
NhÆ°ng bất ngá» Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân lại kéo đến Chung Nam sÆ¡n, Ä‘iá»u nà y khiến lão kinh tâm khiếp đảm không Ãt. Song lão cho rằng cách nói dối của mình tuyệt không có má»™t chút sÆ¡ hở, vì bất kỳ ngÆ°á»i nà o cÅ©ng không thể hoà i nghi hung thủ hạ Ä‘á»™c mấy trăm đệ tá» phái Chung Nam lại là Diệu Linh - Chưởng môn nhân của phái Chung Nam.
Có Ä‘iá»u lão ta vẫn không tránh khá»i lo lắng, thần kinh suốt ngà y căng thẳng, sợ ngÆ°á»i khác phát hiện ra bà máºt của mình. Bất kỳ kẻ nà o bá»™i phản lÆ°Æ¡ng tâm mình, cÅ©ng Ä‘á»u bị lÆ°Æ¡ng tâm mình đè nén, trong lúc vô ý tất sẽ để lá»™ sÆ¡ hở.
Khi lão ta nấp ngoà i Ä‘an phòng nghe mẩu đối thoại giữa Lăng Lâm và mẫu thân của nà ng, thì trong lòng láºp tức bất an, và cho răng Lăng Lâm đã biết bà máºt của mình.
Kỳ thực, đây là sự nghi ngỠđương nhiên của lão, nhưng sự nghi ngỠnà y khiến lão tự bộc lộ chân tướng.
Thế là lão ngầm hạ Ä‘á»™c và o bát canh nóng, muốn giết Lăng Lâm để diệt khẩu. Nà o ngá» Lăng Lâm linh cảm được sá»± bất tÆ°á»ng nên lén đổ bát canh Ä‘i, khiến Diệu Linh đạo nhân khi và o lấy chiếc bát không, cho rằng nà ng đã uống hết bát canh nóng.
Lăng Lâm lại giả vỠbệnh thế biến chuyển, chỠkhi Tam Tâm Thần Quân đến xem mạch, nà ng mới nói cho vị võ lâm kỳ nhân nà y biết hoà i nghi trong lòng nà ng và chuyện bát canh nóng. Y đạo của Tam Tâm Thần Quân diệu tuyệt thiên hạ, vừa xem qua là biết ngay trong bát canh nóng quả nhiên có độc.
NhÆ°ng lão không lá»™ má»™t chút hoà i nghi, chỉ ngầm để ý theo dõi. Diệu Linh đạo nhân vì nghÄ© sai má»™t nÆ°á»›c mà tá»± hủy toà n bá»™ tiá»n đồ, thanh danh và tháºm chà cả sinh mạng của mình.
Lúc nà y tâm thần của Diệu Linh đã điên đảo và hoà n toà n suy sụp.
Tam Tâm Thần Quân cÆ°á»i nhạt rồi quát :
- Nghiệt chướng! Còn không đứng lại cho ta!
Thân hình lão khẽ Ä‘á»™ng, xoay chuyển quanh Diệu Linh nhÆ° ánh chá»›p, đồng thá»i tay áo bà o khẽ phất ra, Ä‘iểm và o Chưởng môn huyệt của Diệu Linh. Äây chÃnh là phép Chỉ Huyệt đã gần nhÆ° tuyệt truyá»n trong võ lâm. Diệu Linh đạo nhân tuy là tông chủ của má»™t phái, thân thủ tá»± nhiên bất phà m nhÆ°ng lúc nà y tâm thần cuồng loạn, lại gặp phải vị kỳ nhân tuyệt thế, thì là m gì còn Ä‘Æ°á»ng chống đỡ?
Tam Tâm Thần Quân chỉ váºn dụng hai thà nh chân lá»±c lên thủ chỉ, nhÆ°ng thân pháp và thủ pháp của lão cá»±c kỳ ảo diệu, chá»›p mắt đã khống chế được Diệu Linh đạo nhân.
Lão cắp Diệu Linh rồi láºp tức lÆ°á»›t và o đạo quán. Kiếm tiên sinh chau mà y, Tôn Mẫn cÅ©ng lấy là m kỳ quái, má»™t Chung Nam Kiếm Khách thanh danh nhÆ° váºy, sao có thể là m chuyện nhÆ° thế nà y?
Trên mặt lạnh lùng của Tam Tâm Thần Quân chợt xuất hiện nụ cÆ°á»i, lão nói vá»›i Lăng Lâm :
- NgÆ°Æ¡i khá lắm! Xem ra hai lão đầu tá» bá»n ta không bằng ngÆ°Æ¡i rồi!
Lăng Lâm mỉm cÆ°á»i, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên nà ng cÅ©ng có chút đắc ý, Ä‘á»™t nhiên nà ng báºt ngồi dáºy và nói :
- Lão tiá»n bối! Lão giải huyệt cho Diệu Linh đạo nhân rồi há»i thá» xem, có thể Ä‘á»™c dược mà lão hạ không phải là Thá»±c Cốt Thánh Thủy! Vì vãn bối nghÄ©...
Tam Tâm Thần Quân vỗ tay đánh đét và nói :
- Äúng rồi! ChÃnh hắn hạ Ä‘á»™c nên chẳng trách mấy trăm ngÆ°á»i trong đạo quán Ä‘á»u trúng Ä‘á»™c mà không hay không biết.
Lão cÆ°á»i ha ha, Ä‘oạn quay sang nói vá»›i Kiếm tiên sinh :
- Chúng ta tháºt cà ng lúc cà ng hồ đồ, cứ mãi lo nghÄ© chuyện đâu đâu, nhÆ°ng lại không tá»± thân Ä‘i kiểm tra thÆ°Æ¡ng thế của bá»n đạo sÄ©, không ngá» ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có ngà y tÃnh sai.
Kiếm tiên sinh khẽ thở dà i má»™t hÆ¡i, lão tuyệt đối không ngá» Diệu Linh đạo nhân lại nói dối, nên má»›i Ä‘oạn định Ä‘á»™c dược mà bá»n đệ tá» phái Chung Nam trúng phải chắc chắn là Thá»±c Cốt Thánh Thủy. Vì khắp thiên hạ chẳng có thứ Ä‘á»™c dược nà o có uy lá»±c nhÆ° váºy.
Bây giá» chân tÆ°á»›ng đã lá»™ rõ, vá»›i địa vị của Diệu Linh trong đạo quán dù cho dùng Ä‘á»™c dược bình thÆ°á»ng nhất cÅ©ng có thể khiến toà n bá»™ đệ tá» phái Chung Nam trúng Ä‘á»™c.
Kiếm tiên sinh liếc nhìn qua Lăng Lâm, liên tiếp trong đôi mắt sáng của nà ng Ä‘ang hiển thị mục quang có trà tuệ. Lão mỉm cÆ°á»i rồi nói :
- Thiên tư của nữ hà i tỠnà y khá cao, tâm trà linh xảo, thực là trăm năm khó thấy.
Chỉ cần mà i dũa tôi luyện một chút thì không khó để trở thà nh một kỳ tà i võ lâm siêu phà m vượt thế nhân.
Tôn Mẫn động lòng, đột nhiên thấy bà sụp quỳ xuống trước mặt Kiếm tiên sinh.
Kiếm tiên sinh vừa ngạc nhiên thì đã nghe Tôn Mẫn nói :
- Lâm nhi đã mất cha từ nhá», thân lại gánh nặng thâm thù, không có khả năng báo trả, lão tiá»n bối...
Lăng Lâm trà tuệ linh xảo nên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng biết rằng nếu mình được là m đệ tá» của Kiếm tiên sinh thì hạnh váºn nà y có gì sánh bằng? Thế là nà ng vá»™i rá»i giÆ°á»ng và cÅ©ng sụp quỳ xuống trÆ°á»›c mặt Kiếm tiên sinh.
Tam Tâm Thần Quân ngầm lắc đầu, vì lão biết xÆ°a nay Kiếm tiên sinh chÆ°a từng thu nháºn đồ đệ, và cho rằng yêu cầu của hai mẹ con Tôn Mẫn tất sẽ bị cá»± tuyệt. Nà o ngá» Kiếm tiên sinh trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- Äã váºy thì các ngÆ°Æ¡i đứng dáºy Ä‘i, ta đồng ý rồi.
Tam Tâm Thần Quân sững sá», lão không ngá» Kiếm tiên sinh quyết định thu nháºn đồ đệ má»™t cách nhanh chóng nhÆ° váºy. NhÆ°ng lão đâu biết rằng mấy ngà y qua trong lòng Kiếm tiên sinh có nhiá»u biến Ä‘á»™ng kịch liệt. Nguyên nhân của sá»± biến Ä‘á»™ng nà y, má»™t phần là nhá»› lại chuyện cÅ©, má»™t phần là vì Tôn Mẫn.
Sá»± phức tạp và tế nhị trong tình cảm nhân loại, tuyệt không thể Ä‘oán hiểu má»™t cách dá»… dà ng. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Tam Tâm Thần Quân không thể ngá» rằng giữa Kiếm tiên sinh và Tôn Mẫn có sá»± cảm nháºn vá» tình cảm của nhau. ChÃnh Kiếm tiên sinh cÅ©ng lấy là m kỳ quái và bất an trÆ°á»›c thứ tình cảm nà y của mình. Lão cố gắng tá»± giải thÃch vá»›i mình rằng: Äây chẳng qua là thứ thiện cảm thông thÆ°á»ng mà thôi. NhÆ°ng thứ thiện cảm nà y có thông thÆ°á»ng hay không, ngay bản thân lão cÅ©ng không rõ.
NhÆ°ng dù thế nà o thì lúc nà y lão cÅ©ng không thể cá»± tuyệt yêu cầu của Tôn Mẫn, phá lệ thu nháºn Lăng Lâm là m đệ tá». Tuy nhiên cÅ©ng không thể phủ nháºn rằng, bản thân Lăng Lâm có đủ Ä‘iá»u kiện và xứng đáng là m đệ tá» duy nhất của vị kỳ nhân tuyệt thế nà y...
Cuối cùng thì Tam Tâm Thần Quân cũng phát hiện ra rằng, độc dược mà đệ tỠphái Chung Nam trúng phải quả nhiên không phải là Thực Cốt Thánh Thủy. Tuy thứ độc dược nà y cũng rất lợi hại, nhưng không là m khó được vị thần y võ lâm - Tam Tâm Thần Quân.
Thế là mấy trăm đạo nhân trên Chung Nam sÆ¡n Ä‘á»u được giải cứu trÆ°á»›c khi Y Phong trở vá».
Chưởng môn Chung Nam - Diệu Linh đạo nhân vì quá hổ thẹn với việc là m của mình, lại thêm bị mấy trăm đệ tỠphẫn nộ trách mắng, nên đã thỉnh cầu Tam Tâm Thần Quân cho mình tự tuyệt.
Thế sá»± quả nhiên khó lÆ°á»ng trÆ°á»›c khi biết rõ chân tÆ°á»›ng chuyện nà y, có ai Ä‘oán được bên trong rốt cuá»™c nhÆ° thế nà o?
Bá»n Kiếm tiên sinh vẫn lÆ°u lại trên Chung Nam sÆ¡n, vì bá»n há» còn phải chá» Y Phong. Chỉ có Ä‘iá»u bá»n há» không biết rằng sá»± sinh tá» của Y Phong trong lúc nà y Ä‘ang nhÆ° ngà n cân treo đầu sợi tóc.
* * * * *
Lại nói đến Y Phong, lúc nà y toà n bá»™ tÆ° tưởng và toà n thân công lá»±c của chà ng Ä‘á»u vị sá»± kinh khiếp mà nhÆ° muốn đóng băng lại. Song mục của chà ng nhìn hai cánh tay gầy guá»™c đầy máu me của Vạn Thiên Bình mà lòng hoang mang phiêu hốt, mÆ¡ hồ cảm nháºn được ý vị của tá» vong.
Song mục của Vạn Thiên Bình cũng nhìn chà ng không chớp, tuy nhiên lão ta lại do dự không hạ thủ chẳng hiểu là vì duyên cớ gì.
Äá»™t nhiên lão cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi lạnh lùng nói :
- Tiểu hà i tá»! NgÆ°Æ¡i mau giao cuốn Thiên Tinh bà kÃp ra Ä‘i. Nếu không....
Căn bản không cần lão ta phải nói tiếp, vì bất kỳ ngÆ°á»i nà o cÅ©ng có thể Ä‘oán được hà m ý trong lá»i nà y của lão. Y Phong giáºt thót mình má»™t cái, vì câu nói nà y mà Vạn Thiên Bình nhÆ° yêu mị Ä‘á»™t nhiên biến thà nh ngÆ°á»i sống trong mắt chà ng, bởi lẽ chỉ có ngÆ°á»i sống má»›i có dục vá»ng đối vá»›i sá»± váºt. Nếu đã chết và biến thà nh ma quá»· thì còn cần Thiên Tinh bà kÃp là m gì?
Chà ng ngầm thở phà o má»™t hÆ¡i, mục quang dõi nhìn khắp thân thể Vạn Thiên Bình, chà ng thấy hai vết thÆ°Æ¡ng nÆ¡i yết hầu và trÆ°á»›c ngá»±c của lão là hai lá»— thủng Ä‘en ngòm, trông rất kinh ngÆ°á»i. Vết thÆ°Æ¡ng thế nà y chỉ cần trúng má»™t chá»— là đã đủ khiến bất kỳ ngÆ°á»i nà o cÅ©ng phải chết rồi.
- “Thế tại sao lão ta vẫn sống lại được?â€
à niệm kinh khiếp đã biến mất trong lòng Y Phong, nhÆ°ng thay và o đó là sá»± kinh dị. Song mục trừng trừng nhìn Vạn Thiên Bình, nhÆ°ng chà ng không trả lá»i.
Vạn Thiên Bình lại bước tới một bước và quát :
- Ngươi có lấy ra không?
Y Phong thầm nghĩ :
- “Công lá»±c của lão cao hÆ¡n ta lại biết rõ Thiên Tinh bà kÃp nhất định ở trên ngÆ°á»i ta, nhÆ° váºy lão có thể Ä‘á»™ng thủ khống chế ta để cÆ°á»›p Thiên Tinh bà kÃp, thế tại sao lại muốn ta tá»± lấy ra? Lão ta hiệu xÆ°ng Bắc Äạo, vốn không nên có tác phong nhÆ° váºyâ€.
Nên biết Y Phong vốn là nhân váºt thông minh tuyệt đỉnh, tâm trà tinh nhạy, do đó chà ng má»›i có thể dùng kế giả chết để qua mặt tai mắt võ lâm thiên hạ. Lúc nà y tâm niệm lại xoay chuyển, chà ng nghÄ© tiếp :
- “Phải chăng thân thể lão thá» thÆ°Æ¡ng trà mạng, sau Ä‘o tuy gặp được kỳ ngá»™ mà sống lại được, nhÆ°ng công lá»±c bình sinh đã không thể hồi phục trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng cÅ©ng cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Không lấy ra thì sao nà o?
Dứt lá»i, chà ng vÆ°Æ¡n ngÆ°á»i tiến tá»›i trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c.
Vạn Thiên Bình biến sắc, trong ánh mắt hà m chứa đầy ná»™ khÃ. Bá»—ng nhiên lão báºt cÆ°á»i rồi nói :
- Ta khuyên ngÆ°Æ¡i nên Ä‘Æ°a nó ra, nhÆ° váºy sẽ tốt hÆ¡n đối vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Khẩu khà quả nhiên có phần hòa hoãn, ý vị uy hiếp đã giảm không Ãt.
Y Phong ngầm thở phà o má»™t hÆ¡i, chà ng biết phán Ä‘oán của mình là đúng, thế là chà ng cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Nói cho há» Vạn lão biết, lão đừng nhắc đến chuyện Thiên Tinh bà kÃp nữa. Nếu lão muốn sống mà rá»i khá»i sÆ¡n Ä‘á»™ng nà y, hừ! Còn phải xem tại hạ có cao hứng hay không.
Ngữ khà xoay chuyển, cục diện cũng xoay chuyển từ chỗ bị uy hiếp, bây giỠtrở thà nh uy hiếp lại đối phương.
Vạn Thiên Bình cả kinh, quả đúng nhÆ° Y Phong tiên liệu, tuy lão ta may mắn thoát chết, nhÆ°ng công lá»±c vẫn chÆ°a phục hồi. Sau khi kinh ngạc lão cố ý cÆ°á»i lá»›n mấy tiếng rồi gằn giá»ng nói :
- Vạn Thiên Bình ta bôn tẩu giang hồ mấy mÆ°Æ¡i năm, nhÆ°ng chÆ°a có ai dám nói những lá»i ngông cuồng nhÆ° váºy trÆ°á»›c mặt ta.
Miệng nói nhÆ°ng ánh mắt của lão theo dõi rất kỹ phản ứng của Y Phong, đây chÃnh là tình thế của kẻ ngoà i mạnh trong yếu. Trong cuá»™c đấu trà nà y, lão ta đã bại má»™t tráºn.
Äá»™t nhiên Y Phong cÅ©ng Ä‘Æ°a tay ra và lạnh lùng quát :
- Lấy ra!
Vạn Thiên Bình sững sá», lại nghe Y Phong tiếp lá»i :
- Nếu lão không lấy Toà n CÆ¡ NghÄ©a ra, hôm nay đừng hòng ra khá»i sÆ¡n Ä‘á»™ng nà y.
Sá»± cuồng ngạo trong ngữ khà còn hÆ¡n Vạn Thiên Bình khi lão bảo chà ng lấy Thiên Tinh bà kÃp ra. Tình thế thay đổi, sắc diện của Vạn Thiên Bình tái nhợt, lão lui má»™t bÆ°á»›c và ngầm Ä‘iá»u tức váºn khÃ.
Y Phong chỉ trừng mắt nhìn đối phương, chà ng không dám mạo hiểm động thủ.
Gió núi cà ng lúc cà ng mạnh, đêm cÅ©ng khuya dần. Nếu lúc nà y Y Phong bá» Ä‘i thì nhất định Vạn Thiên Bình không thể ngăn chà ng, dẫu có muốn ngăn chặn thì cÅ©ng ngăn không nổi. NhÆ°ng ngÆ°á»i trong cuá»™c lại mê muá»™i, Y Phong không há» nghÄ© đến Ä‘iá»u nà y.
Tuy chà ng không có dã tâm muốn Ä‘oạt Toà n CÆ¡ NghÄ©a nhÆ°ng chà ng lại muốn mượn việc nà y để là m nhục Vạn Thiên Bình má»™t phen, chà Ãt thì cÅ©ng trút được cÆ¡n giáºn cho hả dạ. Huống hồ thÆ° sinh tá»± táºn được chà ng cứu, hiện vẫn nằm ngay Ä‘Æ¡ trong thạch thất, sống chết chÆ°a biết, do váºy mà chà ng không muốn bá» Ä‘i. Ngoà i ra, trong lòng chà ng còn có nhiá»u nghi vấn, đặc biệt chà ng không hiểu nguyên nhân tại sao Vạn Thiên Bình có thể hồi sinh.
Nhất thá»i song phÆ°Æ¡ng Ä‘á»u im lặng mà đứng nhìn nhau. Y Phong chẳng biết là m thế nà o để phá vở thế giằng co nà y. Äá»™t nhiên song mục của Vạn Thiên Bình xoay quanh má»™t vòng nhìn khắp ngÆ°á»i Y Phong, Ä‘iá»u nà y khiến Y Phong bất giác rùng mình, chà ng thầm nghÄ© :
- “Ãnh mắt của lão quái nà y bá»—ng nhiên trở nên sắc lạnh, lẽ nà o chỉ trong khoảng khắc mà công lá»±c của lão đã phục hồi? NhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° đó là chuyện không có khả năngâ€.
Thế sự ly kỳ, Y Phong không biết và cũng không tưởng tượng hết được. Chẳng những công lực của Vạn Thiên Bình đã hồi phục mà sợ rằng công lực của lão lúc nà y còn cao thâm hơn lúc chưa thỠthương.
Nguyên sau khi thỠthương thì Vạn Thiên Bình đã không còn thuốc chữa, nhưng vì thi thể của Diệu Thủ Hứa Bạch nằm chồng lên thi thể lão ta, máu từ thân thể Hứa Bạch chảy ra, vô tình lại nhỠngay và o mệng Vạn Thiên Bình vẫn còn chút khà tà n.
Nên biết huyết dịch trong ngÆ°á»i Hứa Bạch có hà m chứa linh hiệu của Äá»™ Long Hoà n, và dược lá»±c chà dÆ°Æ¡ng chà cÆ°Æ¡ng của Äá»™c Long hoà n đã biến thà nh linh Ä‘an tuyệt diệu. Nói má»™t cách khác, bất kỳ ngÆ°á»i nà o uống máu của Diệu Thủ Hứa Bạch cÅ©ng chẳng khác gì uống các loại linh dược trong thiên hạ.
Trong lúc hôn mê, Vạn Thiên Bình cảm thấy có má»™t thứ sức mạnh từ yết hầu chạy và o Ä‘an Ä‘iá»n, sau đó khiến lão bừng tỉnh lại. Má»™t thoáng suy nghÄ©, vá»›i kinh nghiệm lão luyện của mình, lão láºp tức Ä‘oán ra nguyên nhân giúp mình sống lại. Thế là lão táºn lá»±c uống tất cả huyết dịch trong ngÆ°á»i Diệu Thủ Hứa Bạch, uống Ä‘á»n kỳ hết má»›i thôi.
Kế đó lão lục tìm ná»a phiến Toà n CÆ¡ NghÄ©a trong ngÆ°á»i Hứa Bạch rồi rá»i khá»i huyệt Ä‘á»™ng. Äoạn lão và o thạch thất vÆ¡ vét tất cả số châu báu mà lão có thể lấy được. Vì sau khi Diệu Thủ Hứa Bạch chết thì lão đã không cần thiết phải ở lại trong chốn thâm sÆ¡n cùng cốc nà y nữa. Äối vá»›i lão lúc nà y, Ä‘Ãch thị là vì há»a mà được phúc, chỉ có Ä‘iá»u Thiên Tinh bà kÃp vừa được đã mất Ä‘i. Lão hối háºn vì mình không sá»›m há»i lai lịch của thanh niên kia, bởi lẽ lão biết thanh niên đó nhất định đã trở thà nh ngÆ° ông đắc lợi khi lão và Hứa Bạch tÆ°Æ¡ng tranh vá»›i nhau.
Nà o ngá» ngay lúc đó thì Y Phong trở lại sÆ¡n Ä‘á»™ng. Vạn Thiên Bình vừa thấy là vui muừng còn hÆ¡n được tái sinh. NhÆ°ng lúc đó tuy lão đã phục sinh nhÆ°ng tứ chi còn yếu á»›t, tá»± nhiên là không dám láºp tức xuất hiện. Chá» lúc Y Phong Ä‘i và o huyệt Ä‘á»™ng, thÆ° sinh kia mê muá»™i vá»›i số châu báu, nên má»›i bò qua cá»a sổ mà và o thạch thất. Vừa thấy thân pháp ngÆ°á»i nà y, Vạn Thiên Bình biết ngay đối phÆ°Æ¡ng chẳng có má»™t chút võ công, thế là lão dùng má»™t viên đá nhá» búng qua cá»a sổ.
Tuy chỉ là má»™t viên đá nhá», nhÆ°ng vá»›i thủ pháp chuẩn xác và lá»±c đạo của Vạn Thiên Bình, cÅ©ng đủ khiến thÆ° sinh kia gãy cánh tay phải, nhất thá»i hôn mê bất tỉnh.
Sau đó khi Y Phong từ huyệt động chạy ra thì Vạn Thiên Bình đột nhiên hiện thân, quả nhiên lão đã khiến chà ng kinh khiếp, mặt không còn chút sắc máu.
Sau đó tình hình biến chuyển, Vạn Thiên Bình lại rÆ¡i và o thế hạ phong, do đó lão chỉ hy vá»ng công lá»±c của mình mau chóng hồi phục. Quả nhiên, chỉ cần ngầm Ä‘iá»u tức má»™t lát thì đã thấy công hiệu của Äá»™c Long hoà n. Sau khi váºn hà nh chân khà má»™t vòng, Vạn Thiên Bình chợt cảm thấy sức mạnh của mình Ä‘á»™t tăng, đủ sức để chế phục Y Phong.
Lão cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, thân hình bá»—ng nhiên lÆ°á»›t tá»›i trÆ°á»›c nhÆ° hà nh vân lÆ°u thủy, song chưởng huÆ¡ thà nh vòng tròn rồi kÃch ra nhÆ° chá»›p. Chiêu nà y ảo hóa muôn ngà n chưởng ảnh, mục Ä‘Ãch là muốn là m loạn mắt đối phÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c, sau đó má»›i mãnh kÃch.
Y Phong thấy váºy thì cả kinh, chà ng vá»™i vặn ngÆ°á»i xoay chuyển qua phải, hữu chưởng cÅ©ng bất ngá» xuất kÃch.
Nên biết công lá»±c của chà ng lúc nà y tuy đã thuá»™c hà ng cao thủ đệ nhất võ lâm, nhÆ°ng chiêu thức Ä‘á»™ng thủ vẫn chẳng có gì kỳ diệu. Chiêu Phụng Hoà ng ÄÆ¡n Triển Dá»±c tuy đủ thần đủ khÃ, công lá»±c, bá»™ vị cÅ©ng Ä‘á»u hợp cách đã có thể gá»i là cao chiêu tuyệt diệu trong võ lâm. NhÆ°ng trong mắt nhân váºt nhÆ° Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình đó chẳng qua là má»™t chiêu rất tầm thÆ°á»ng.
Lão ta cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng và xoay ngÆ°á»i, song chưởng giữ nguyên thế xuất kÃch chỉ có Ä‘iá»u biến thế vá»— thà nh thế chụp, mÆ°á»i ngón tay xòe ra, thiên triển Äại Lá»±c Ưng Trảo Thần công danh chấn võ lâm của lão. Thá»i gian biến chiêu của lão tất nhiên là cá»±c nhanh. Tả chưởng của Y Phong vừa dịch Ä‘á»™ng thì chà ng đã cảm thấy song thủ của đối phÆ°Æ¡ng phân ra chụp và o yết hầu và đan Ä‘iá»n của mình.
Y Phong bất giác kêu thất thanh một tiếng. Những ngà y còn hà nh tẩu giang hồ, chà ng đã từng động thủ vô số lần, nhưng chiêu thức nhanh như thế nà y thì chà ng mới thấy lần đầu.
Chà ng không kịp nghĩ gì khác, thân hình quay ngoắc sang một bên để lui ba bước.
NhÆ°ng Vạn Thiên Bình truy theo nhÆ° hình vá»›i bóng, song chưởng vạch ná»a vòng trên không trung rồi bất ngá» kÃch và o trÆ°á»›c ngá»±c Y Phong. Chiêu thức tuy biến nhÆ°ng hai tay không biến chuyển theo, căn bản không giống cách tán chiêu biến thế thông thÆ°á»ng trong võ lâm.
Y Phong thừa biết chỉ cần sÆ¡ hở để chỉ phong của đối phÆ°Æ¡ng đả trúng, vá»›i chưởng lá»±c ná»™i gia Tiên Thiên Tinh của đối phÆ°Æ¡ng thì nhất định sẽ vong mạng ngay tức khắc. Do đó, chà ng lại soạt bÆ°á»›c tránh né ra sau. Nhất thá»i chà ng chỉ biết tránh né và chống đỡ, chẳng còn sức để đánh trả.
Thá»±c ra nếu chà ng tÄ©nh tâm má»™t chút, dùng chân lá»±c ná»™i gia của chà ng sau khi đả thông hai mạch Nhâm, Äốc để đối phó Vạn Thiên Bình, thì tuy không thể thủ thắng, nhÆ°ng chà Ãt cÅ©ng chẳng đến nổi xang bang xấc bấc nhÆ° váºy.
Vạn Thiên Bình cÆ°á»i nhạt và nói :
- Bằng và o thân thủ của ngươi mà dám xuất cuồng ngôn với lão phu sao?
Song chưởng lại váºn xuất nhÆ° gió, chưởng ảnh đầy trá»i, chưởng phong vù vù nhÆ° bão vÅ©, trên dÆ°á»›i tả hữu Ä‘á»u có bóng chưởng vá»— vế phÃa Y Phong.
Y Phong tuy miá»…n cưỡng cầm cá»± nhÆ°ng vì tà i nghệ không bằng ngÆ°á»i nên Ä‘Ã nh tùng bÆ°á»›c lui ra sau. Qua mÆ°á»i chiêu thì chà ng đã lá»™ bại tÆ°á»›ng. Ngay lúc đó thế chưởng của Vạn Thiên Bình Ä‘á»™t biến, từ mãnh kÃch biến thà nh du đấu, lão muốn là m nhục thanh niên nà y má»™t phen rồi má»›i xá» chà ng. Do đó thủ pháp xuất chiêu của lão không còn trầm hùng uy mãnh nhÆ° trÆ°á»›c, bá»™ vị công kÃch cÅ©ng không nhằm và o yếu huyệt của Y Phong. Äồng thá»i ngoà i miệng lão luôn xuất ngôn châm chá»c mỉa mai và chá»i mắng.
Y Phong cảm thấy còn khó chịu hÆ¡n trÆ°á»›c, chỉ có Ä‘iá»u công lá»±c của chà ng không địch lại đối phÆ°Æ¡ng, bây giá» có muốn thoát Ä‘i thì sợ rằng cÅ©ng không đủ sức...
|
30-08-2008, 11:19 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 15
Võ lâm Tứ mỹ
“Bốp!†má»™t tiếng, vai trái của Y Phong trúng má»™t chưởng, tuy chà ng cảm thấy khá Ä‘au nhÆ°ng vẫn chÆ°a đến ná»—i thá» thÆ°Æ¡ng. Y Phong biết dụng ý của đối phÆ°Æ¡ng, song chưởng của chà ng láºp tức phát ra vù vù theo thế Bát Phong Bát Äả, nhÆ°ng chẳng đả thÆ°Æ¡ng được má»™t sợi tóc của Vạn Thiên Bình.
Trong lúc xoay chuyển, bá»—ng nhiên chà ng phát hiện chá»— VÅ© Khúc Tinh Quân cất giấu bảo váºt còn có hai bà động sâu thẳm nằm gần cá»a Ä‘á»™ng chÃnh. Tâm cÆ¡ chợt phát, Y Phong vừa lui vừa dịch chuyển đến gần hai bà động nà y. Song chưởng của Vạn Thiên Bình vẫn cháºp chá»n nhÆ° hai cánh hồ Ä‘iệp phi vÅ© trÆ°á»›c mặt Y Phong. Lão ta danh chấn võ lâm, chiêu thức quả nhiên cÅ©ng có chá»— Ä‘á»™c bá»™, tuyệt không giống nhÆ° bất kỳ chưởng pháp nà o trong võ lâm. Lúc nà y tả chưởng của lão xoay má»™t vòng rồi bất ngá» phất ra, đồng thá»i miệng lạnh lùng châm chá»c :
- Tiểu hà i tá»! NgÆ°Æ¡i lấy Thiên Tinh bà kÃp ra rồi ngoan ngoãn khấu đầu lạy lão phu ba lạy, má»™t khi lão phu cao hứng thì chẳng những thả ngÆ°Æ¡i Ä‘i mà còn có thể thâu ngÆ°Æ¡i là m đồ đệ cÅ©ng không chừng...
Lão chÆ°a dứt lá»i thì Ä‘á»™t nhiên nghe Y Phong quát lá»›n má»™t tiếng, song chưởng váºn mÆ°á»i thà nh chân lá»±c mãnh kÃch tá»›i trÆ°á»›c. Vạn Thiên Bình vô cùng ngạc nhiên, nhất thá»i lão phải lui lại ba bÆ°á»›c để tránh né. Nà o ngá» chiêu nà y của Y Phong là dÄ© tiến vi thóai, chưởng thế Ä‘i được ná»a Ä‘Æ°á»ng thì chà ng bất ngá» triệt chiêu, thân hình tung ra sau theo thế Kim NgÆ° Én Xuyên Ba.
Chà ng đã tÃnh kỹ vị thế của Ä‘á»™ng, do đó khi thân hình còn trên không thì chà ng đã xoay chuyển ná»a vòng, khi chân chạm đất là chà ng luồn ngay qua bà động thứ hai.
Vạn Thiên Bình hÆ¡i kinh ngạc, nhÆ°ng lão láºp tức tung ngÆ°á»i phóng và o bà động.
Bá»—ng nhiên lão nghe có tiếng gió vù vù, bất giác quay đầu nhìn lại, thì ra phiến đá lá»›n chấn cá»a Ä‘á»™ng cÅ©ng theo thế lao và o của lão mà xoay lại. Trong lúc Vạn Thiên Bình ngạc nhiên nhìn tứ phÃa thì “sầm†má»™t tiếng, phiến đá lá»›n đã khảm và o vách núi nÆ¡i cá»a Ä‘á»™ng. Vạn Thiên Bình cả kinh, vì lúc nà y trong Ä‘á»™ng tối Ä‘en nhÆ° má»±c, má»™t chút ánh sáng cÅ©ng không có. Lão vá»™i phong bế hô hấp, song chưởng phòng bá»™ trÆ°á»›c ngá»±c, bởi lão sợ Y Phong nấp trong bóng tối thi triển ám toán.
NhÆ°ng lão đâu biết rằng Y Phong đã sá»›m có dá»± tÃnh, vừa và o trong Ä‘á»™ng bên trái là chà ng láºp tức luồn qua bà động bên phải rồi phóng ra ngoà i. Äồng thá»i chà ng thuáºn tay đẩy mạnh phiến đá lá»›n bÃt kÃn luôn bà động. Thá»i gian và bá»™ vị Ä‘á»u cá»±c kỳ chuẩn xác, nếu không có đầu óc hÆ¡n ngÆ°á»i thì e rằng không thể thá»±c hiện được.
Chỉ má»™t tÃch tắc sÆ¡ ý mà Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình đã bị Y Phong nhốt trong bà động tối Ä‘en, lạnh lùng và sâu thẳm.
Äại kế thà nh công, tâm thần Y Phong cÅ©ng trấn định trở lại, gió núi thổi qua ngÆ°á»i chà ng tuy buốt lạnh, nhÆ°ng chà ng lại cảm thấy thÃch thú vô cùng. Thế là chà ng nhẹ nhà ng lÆ°á»›t đến thạch thất, tung mình qua cá»a sổ để và o trong, nhìn thấy thÆ° sinh kia vẫn nằm ngay Ä‘Æ¡ trên đất, bất giác chà ng thầm nghÄ© :
- “Nếu hắn chết tháºt thì hóa ra ta cứu hắn mà lại là m hại hắn rồi.â€
Chà ng khom ngÆ°á»i thá» sá» lên mÅ©i thì phát hiện hắn vẫn còn sống, chẳng qua là hôn mê bất tỉnh mà thôi. Chà ng vÆ¡ số châu báu còn thừa lại cho và o má»™t túi vải, còn nhÆ° số lá»›n châu báu kia Ä‘i đâu, chà ng đã không còn lòng dạ nà o để truy cứu nữa. Sau đó chà ng cõng thÆ° sinh thá» thÆ°Æ¡ng ngất xỉu kia lên vai, Ä‘oạn ra khá»i thạch thất và hạ sÆ¡n.
Khi tỉnh lại, thÆ° sinh nghèo kia trở vá» trần thế vá»›i số châu báu mà Y Phong cho hắn, và trần thế cÅ©ng có thêm má»™t công tá» phong lÆ°u coi tiá»n nhÆ° rác. Chỉ có Ä‘iá»u từ đầu đến cuối hắn không thể nà o biết được hiệp sÄ© giúp hắn từ nghè hèn biến thà nh đại phú rốt cuá»™c là ai?
Còn nhÆ° Y Phong, bằng và o trà tuệ của mình, chà ng đã chiến thắng má»™t đối thủ mạnh hÆ¡n mình rất nhiá»u, đồng thá»i còn lấy được cuốn bà kÃp để ngạo thị võ lâm thiên hạ, và thuốc giải hy hữu trên thế gian, tâm tình chà ng tá»± nhiên là vui sÆ°á»›ng tá»™t Ä‘á»™. Tuy nhiên lúc nà y chà ng cảm thấy thân thể má»i mệt rồi. Äiá»u nà y cÅ©ng chẳng có gì lạ, dù thân thể chà ng bằng sắt đá, nhÆ°ng trải qua nhiá»u ngà y đêm không ngủ nghỉ nhÆ° váºy, lại thêm sá»± khẩn trÆ°Æ¡ng trong lòng và má»™t phen kịch chiến, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là chà ng không thể chịu Ä‘á»±ng nổi.
Do đó vừa đến má»™t tiểu sÆ¡n trấn là chà ng láºp tức tìm má»™t khách Ä‘iếm nghỉ ngÆ¡i ngay. Chà ng ngủ rất say, vì mấy ngà y qua đối vá»›i chà ng mà nói giấc ngủ là má»™t sá»± thụ hưởng tuyệt vá»i nhất trên Ä‘á»i.
Chà ng nằm mÆ¡ thấy thê tá» của chà ng trở vá» bên mình. Khi tỉnh dáºy lại cà ng thêm buồn bã. Chà ng nhìn ra ngoà i cá»a sổ đến Ä‘á»™ xuất thần, bên ngoà i chỉ là má»™t mà n Ä‘en má» mịt, thì ra lúc nà y lại là đêm khuya. Chà ng không muốn dáºy, chỉ muốn nằm yên trên giÆ°á»ng nghe tiếng gió bên ngoà i cá»a sổ. Äá»™t nhiên chà ng nảy ra má»™t cách nghÄ© khác lạ đối vá»›i rất nhiá»u chuyện trên Ä‘á»i.
Khuôn mặt xinh đẹp nhÆ° hoa của thê tá» chà ng lại hiện ra trong tâm trÃ, lúc tá» lúc má», cháºp chá»n nhÆ° cánh bÆ°á»›m. Bá»—ng nhiên chà ng nghe trong tiếng gió bên ngoà i cá»a sổ thanh âm phần pháºt từ y phục của dạ hà nh nhân. Nếu là trÆ°á»›c đây, có lẽ chà ng không ngần ngại lÆ°á»›t ngay ra ngoà i thá» Ä‘iá»u tra hà nh Ä‘á»™ng của kẻ Ä‘i đêm. NhÆ°ng hiện tại, chà ng cảm thấy nằm trên giÆ°á»ng vẫn thÃch thú hÆ¡n.
- Ta hà tất phải đi quản và o chuyện của ngươi khác?
Chà ng thầm nghĩ :
- “CÅ©ng chẳng có ngÆ°á»i nà o khác quản và o chuyện của ta đấy sao? Khi ở Tô Châu, ta bị ba tên Kim Y hÆ°Æ¡ng chủ của Thiên Tranh giáo vây khốn, suýt chút nữa ngá»™ Ä‘á»™c thủ, nhÆ°ng lúc đó có ai đến giúp ta đâu? Sau khi ta mất thê tá», lại bị Thiên Tranh giáo ngà y đêm truy mệnh, trong võ lâm nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° váºy, nhÆ°ng có mấy ai chịu đứng ra nói cho ta mấy câuâ€.
NghÄ© Ä‘oạn chà ng buông má»™t tiếng thở dà i. TrÆ°á»›c đây, tÆ° tưởng của chà ng rất thẳng thắn. Còn bây giá» theo nhiá»u chuyện của thế nhân mà có không Ãt uốn khúc.
Äêm khuya nằm suy tÆ°, chà ng lại nhá»› đến rất nhiá»u ngÆ°á»i, tháºm chà chà ng còn nhá»› đến TrÄ© Túc Mạch Tuệ vá»›i đôi mắt sáng và vẻ đẹp kiêu kỳ...
Äá»™t nhiên có tiếng kêu thảm truyá»n lại cắt đứt dòng suy nghÄ© của chà ng. Tuy chà ng cho rằng mình đã vô tÆ°, nhÆ°ng nghe tiếng kêu thảm kia thì chà ng không thể nà o nằm yên trên giÆ°á»ng được nữa. Chà ng từng cảnh cáo mình chá»› Ä‘a sá»±, phải nhanh chóng Ä‘em thuốc giải vá» Chung Nam sÆ¡n trÆ°á»›c, nhÆ°ng bản chất hiệp nghÄ©a lại khiến nhiệt huyết trong lòng chà ng dâng trà o, chà ng không thể kháng cá»± sức mạnh nà y.
- “Ra ngoà i xem thá» cÅ©ng chẳng sao, và cÅ©ng chẳng phà bao nhiêu thá»i gianâ€.
Chà ng vừa vội và ng mặc y phục và o, vừa nghĩ :
- “Không lẽ lại có kỳ nhân kỳ sá»± gì? Những chuyện ta gặp trong lúc hà nh tẩu giang hồ trÆ°á»›c đây chẳng phải Ä‘á»u có thể giải quyết trong giây lát đó sao?â€
Chà ng tá»± tìm lý do cho mình. Äoạn, chà ng dùng dây vải buá»™c y phục lại, sau đó cẩn tháºn cất thuốc giải và cuốn Thiên Tinh bà kÃp và o trong ngá»±c áo. Vì có nhiá»u năm hà nh tẩu giang hồ nên chà ng hà nh sá»± rất cẩn tháºn.
Sau cùng, chà ng tung ngÆ°á»i phi thân qua cá»a sổ, rồi lÆ°á»›t Ä‘i vá» hÆ°á»›ng phát ra tiếng kêu thảm. Chà ng phát giác các dãy phòng trá» Ä‘á»u tối Ä‘en, rất yên tÄ©nh, còn tiếng kêu thảm kia chỉ Ä‘á»™t ngá»™t vang lên rồi im bặt trở lại. Tứ bá» bình yên thanh tịnh, căn bản không có bất kỳ Ä‘iá»u gì khác lạ.
Chà ng thầm trách mình :
- “Tại sao ta không ra sá»›m má»™t chút chứ?â€
Äoạn chà ng tung mình lên nóc nhà và quét mục quang nhìn ra tứ phÃa, đã có nhiá»u năm rồi chà ng không là m lại trò Ä‘i đêm trên nóc nhà , nhÆ°ng hiện tại nhiệt huyết trong lồng ngá»±c dâng trà o, hà o khà năm xÆ°a lại trá»—i dáºy.
Nhất thá»i chà ng đứng yên trên nóc nhà nghiên tai lắng nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh tứ phÃa.
Äang lúc chà ng bắt đầu thấy thất vá»ng thì Ä‘á»™t nhiên nghe thấy tiếng van xin rất khẽ.
Thế là chà ng tức tốc lÆ°á»›t Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đó, thân pháp nhẹ nhà ng và nhanh nhÆ° má»™t cánh én mùa xuân. Bá»—ng nhiên chà ng thấy trong má»™t cá»a sổ vẫn còn ánh đèn má» má», thân hình chà ng láºp tức dừng lại. Äoạn, chà ng lần bÆ°á»›c đến đầu mái ngói, hai mÅ©i chân bám chặt và o mái nhà theo thế Kim Liên Äảo Quải rồi cúi đầu nhìn xuống.
Trong phòng có má»™t ngá»n đèn dầu lá» má», má»™t ngÆ°á»i ngồi ngay ngắn trên ghế, tay phải cầm trÆ°á»ng kiếm, ngón giữa của tay trái khẽ búng và o thân kiếm, phát ra những thanh âm “tâng tângâ€. Má»™t ngÆ°á»i khác quỳ trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i cầm kiếm, đó là má»™t hắc y hán tá» mặt đầy vết máu, tiếng kêu thảm vừa rồi có lẽ là phát ra từ hán tá» nà y.
Y Phong trông thấy cảnh tượng nà y thì bất giác thầm nghĩ :
- “Äây là trò quái gì thế?â€
Y nghì vừa dứt thì Ä‘á»™t nhiên thấy trÆ°á»ng kiếm trong tay ngÆ°á»i ngồi trên ghế lay Ä‘á»™ng, kiếm quang lóe sáng. “Vèo†má»™t tiếng, và nh tai trái của ngÆ°á»i quỳ dÆ°á»›i đất láºp tức rÆ¡i xuống, máu tÆ°Æ¡i bắn ra tung tóe. NgÆ°á»i ngồi trên ghế lại váºn kiếm xoay vòng, chá»›p mắt và nh tai đã dÃnh và o mÅ©i kiếm, lại má»™t tiếng kêu thảm Ä‘á»™t nhiên phát ra. Y Phong rùng mình, chà ng phát hiện trên mÅ©i kiếm có tá»›i hai và nh tai chứ không phải má»™t.
Lòng bất giác phẫn nộ vô cùng, chà ng thầm nghĩ :
- “Gã khốn khiếp kia sao lại Ä‘á»™c ác tà n nhẫn nhÆ° thế?â€
Chà ng khẽ “hừ†má»™t tiếng rồi tung ngÆ°á»i hạ thân xuống đất. Äồng thá»i chà ng nghÄ© rằng, nhất định ngÆ°á»i cầm kiếm sẽ lÆ°á»›t ra. Nà o ngỠđối phÆ°Æ¡ng vẫn ngồi bất Ä‘á»™ng trên ghế, song mục lạnh lùng nhìn ra ngoà i cá»a sổ, tiếng “tâng tâng†từ việc búng tay và o thân kiếm vẫn Ä‘á»u đặn phát ra.
Y Phong ngá»› ngÆ°á»i. Bá»—ng nhiên ngÆ°á»i kia nâng chén trà trên bà n, uống má»™t há»›p rồi lại nhìn ra cá»a sổ cÆ°á»i cÆ°á»i. Má»™t lát sau, y má»›i cất giá»ng thâm trầm nói :
- Bằng hữu nhiá»u chuyện ngoà i cá»a sổ. Bên ngoà i gió lạnh lắm, mau quá bÆ°á»›c và o trong nói chuyện.
Y Phong quan sát diện mục ngÆ°á»i nà y thì thấy khuôn mặt thanh tú nhÆ°ng hÆ¡i nhợt nhạt, râu mép tỉa ngắn khá tinh xảo. Bất giác chà ng thầm cÆ°á»i mình, sao cứ gặp toà n là cá»› sá»± khác thÆ°á»ng.
Quái lạ má»™t Ä‘iá»u là ngÆ°á»i bị trÆ°á»ng kiếm cắt đứt hai và nh tai, tuy Ä‘au Ä‘á»›n phải buá»™t miệng kêu thảm, nhÆ°ng vẫn quỳ tại chá»—, tá»±a nhÆ° trong lòng rất thanh thản và khoái chÃ.
Y Phong do dá»± má»™t lát, chà ng thấy cá»a phòng còn hé mở nên lÆ°á»›t và o trong, và dừng bÆ°á»›c cạnh ngÆ°á»i quỳ dÆ°á»›i đất.
NgÆ°á»i cầm kiếm, mỉm cÆ°á»i nói :
- Thân thủ của bằng hữu quả nhiên là hÆ¡n ngÆ°á»i. Quả nhiên không hổ là má»™t hiệp khách can thiệp và o chuyện bất bình. Ha ha!
Y cÆ°á»i ha ha hai tiếng, tá»±a nhÆ° là tán thưởng, nhÆ°ng cÅ©ng giống nhÆ° chế giá»…u.
Y Phong trừng mắt và lớn tiếng nói :
- Các hạ và vị nà y có thù oán gì? NgÆ°á»i ta đã quỳ gối van xin, các hạ hà tất phải ép ngÆ°á»i quá đáng nhÆ° váºy? Không phải tại hạ nhiá»u chuyện nhÆ°ng có Ä‘iá»u các hạ cÅ©ng quá tà n nhẫn đấy.
Lá»i vừa dứt thì ngÆ°á»i cầm kiếm lại cÆ°á»i ha ha má»™t trà ng. Nà o ngá» trà ng cÆ°á»i chÆ°a dứt thì hắc y hán tá» Ä‘ang quỳ Ä‘á»™t nhiên đứng phắt dáºy, chân trái soạt qua má»™t bên, thân hình xoay lại và tung má»™t quyá»n đấm thẳng và o ngá»±c Y Phong. Äồng thá»i miệng mắng :
- Chuyện của lão tá», ai cần ngÆ°Æ¡i xen và o?
Quyá»n phong vù vù, chÃnh là tuyệt diệu của Thiếu Lâm Phục Hổ Thần Quyá»n, đồng thá»i công lá»±c trên quyá»n của hắn chà Ãt cÅ©ng đã có ba mÆ°Æ¡i năm.
Chuyện hoà n toà n bất ngỠđối vá»›i Y Phong, suýt chút nữa là chà ng lãnh đủ má»™t quyá»n thôi sÆ¡n. Chà ng cÅ©ng chẳng ngá» ngÆ°á»i cầm kiếm không xuất thủ, mà kẻ ra tay lại là ngÆ°á»i mà mình định trợ giúp. Trong lúc kinh ngạc, chà ng vá»™i lánh ngÆ°á»i tránh né và lui hai bÆ°á»›c. Công lá»±c của hắc y hán tá» nà y chẳng những thâm háºu mà chiêu thức cÅ©ng rất tinh thuần. Nhất thá»i khuá»·y tay của hắn trầm xuống, song quyá»n lại phất ra theo thế Tân Bá»™ Tản Lan Song Trà ng Thủ, quyá»n phong vù vù nhằm kÃch và o hai vai Y Phong.
Y Phong chợt phát đại nộ, chà ng quát lớn :
- Ngươi điên rồi chăng?
Thân hình lại xoay chuyển, hai chưởng láºp tức phát ra vá»›i năm thà nh chân lá»±c.
Quả nhiên hắc y hán tá» không chống đỡ nổi thứ công lá»±c thâm háºu nà y. Tuy nhiên vá»›i chiêu thức tinh thuần, quyá»n trầm lá»±c mãnh, hán tá» nà y cÅ©ng đáng gá»i là má»™t hảo hán.
Chỉ trong nhất thá»i ná»a khắc, hắn và Y Phong đã chiết giải mấy chục chiêu, đánh đến nổi bà n ghế trong phòng vỡ nát, bình chén bay tứ tung.
NgÆ°á»i cầm kiếm vẫn ung dung ngồi trên ghế, miệng luôn phát ra những tiếng cÆ°á»i nhạt. Song mục theo dõi rất kỹ thân pháp của Y Phong, chốc chốc lại búng tay và o sóng kiếm phát ra những thanh âm “tâng tângâ€.
Y Phong cảm thấy dở khóc dở cÆ°á»i, bất giác chà ng thầm mắng mình quá nhiá»u chuyện.
Hắc y hán tá» vừa đánh vừa chá»i :
- Con bà ngÆ°Æ¡i! Lão tá» ta tình nguyện quỳ trÆ°á»›c mặt hắn, tình nguyện để cho hắn cắt tai, ai cần con bà ngÆ°Æ¡i chạy tá»›i xen và o chứ? Dù bị hắn bá»a đầu ra, lão tá» ta cÅ©ng tình nguyện, đừng nói là cắt tai.
Y Phong bị hắn mắng chá»i những lá»i thô tục nên bất giác ná»™ khà xung thiên, chưởng ảnh láºp tức phất ra nhÆ° gió, vây chặt lấy hắc y hán tá» thô lá»—.
NgÆ°á»i cầm kiếm cÆ°á»i ha ha, rồi nói :
- Cổ nhân nói rằng: “Thêm má»™t chuyện không bằng bá»›t má»™t chuyệnâ€. Bằng hữu! NgÆ°Æ¡i hà tất phải quản và o chuyện của ngÆ°á»i khác cho khổ thân? Ôi! Lá»i nói của cổ nhân tháºt sâu sắc vô cùng! Sâu sắc vô cùng.
Y Phong tức đến Ä‘á»™ muốn trà o máu, chà ng lách ngÆ°á»i lui ba thÆ°á»›c, rồi quát lá»›n :
- Äược! Muốn không quản thì ta không quản...
Nà o ngá» má»™t lá»i chÆ°a nói xong thì hắc y hán tá» lại lao tá»›i, song quyá»n tá»›i tấp xuất kÃch, tay đánh miệng chá»i, tá»±a nhÆ° háºn không thể xuất má»™t quyá»n đánh chết ngay Y Phong váºy. Còn Y Phong, chà ng chẳng hiểu gì cả, dù nghÄ© thế nà o cÅ©ng nghÄ© không thấu tại sao hán tá» nà y phải liá»u mạng vá»›i mình? Bởi lẽ, dẫu sao thì đây cÅ©ng là hảo ý của mình đối vá»›i hắn.
Hắc y hán tá» lại lá»›n tiêng chá»i :
- Con bà ngÆ°Æ¡i! Phá há»ng chuyện tốt của lão tá» ta rồi, lão tá» ta không đánh chết ngÆ°Æ¡i thì không thôi!
Song quyá»n lại xuất tá»›i tấp đánh vá» phÃa Y Phong, có vẻ nhÆ° hắn định liá»u mạng vá»›i chà ng tháºt sá»±.
NgÆ°á»i cầm kiếm vẫn cÆ°á»i hì hì. Y Phong cà ng thêm mù mịt, chà ng thầm nghÄ© :
- “Hán tá» nà y bị cắt hai tai, ta đến cứu hắn, sao hắn lại nói ta phá há»ng chuyện tốt của hắn? Lẽ nà o trong đầu của hắn có vấn Ä‘á»? Không lẽ hắn là má»™t gã Ä‘iên? Ôi! Tháºt là xúi quẩy!â€
Chà ng nghĩ tới nghĩ lui nhưng cũng không nghĩ ra chuyện nà y rốt cuộc như thế nà o, chỉ đà nh than thở mình xui xẻo mà thôi.
Chà ng hÆ¡i phân tâm má»™t chút thì hắc y hán tá» láºp tức cÆ°á»›p tiên cÆ¡, mãnh công cuồng kÃch, đồng thá»i miệng chá»i :
- Hôm nay lão tỠta không đánh chết con bà ngươi thì lão tủ ta không kêu bằng Phục Hổ Kim Cương nữa!
Y Phong ngạc nhiên “a†một tiếng, thì ra hắc y hán tỠnà y là Phục Hổ Kim Cương.
Chà ng thầm nghĩ :
- “Váºy tại sao hắn lại giống má»™t gã Ä‘iên thế nà y?â€
Nên biết Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng Lâm Äại Thà nh là nhân váºt khá có tiếng ở Tứ Xuyên, là má»™t trang hán tá» mà ngà y thÆ°á»ng được nhiá»u ngÆ°á»i ngưỡng má»™, vì thế nên vừa nghe danh hiệu của hắn thì Y Phong cà ng thêm kỳ quái. Bởi chà ng biết Lâm Äại Thà nh tuyệt đối không phải là má»™t gã Ä‘iên, nhÆ°ng hắn không phải má»™t gã Ä‘iên thì tại sao hắn lại thế nà y?
NgÆ°á»i cầm kiếm thủy chung vẫn ngồi trên ghế, y luôn nhìn Y Phong và cÆ°á»i hì hì, và dÆ°á»ng nhÆ° y rất thÃch thú khi thấy hai ngÆ°á»i đánh bừa vá»›i nhau.
Chá»›p mắt, hai ngÆ°á»i lại chiết giải mấy chục chiêu nữa, đến lúc nà y thì Y Phong đã có vẻ không thể nhẫn nại. Nên biết công lá»±c của chà ng cao hÆ¡n Lâm Äại Thà nh nhiá»u, chỉ là chà ng và hắn không thù không oán, vả lại bổn ý của chà ng đến đây là để cứu hắn, nên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên chà ng không dùng công lá»±c ná»™i gia đả thÆ°Æ¡ng hắn.
Lúc nà y Lâm Äại Thà nh soạt chân trái tá»›i trÆ°á»›c, hữu quyá»n xuất kÃch thẳng má»™t đòn đầy uy lá»±c. Lần nà y, Y Phong chỉ khẽ lách ngÆ°á»i, chà ng không dùng chiêu thức nhÆ° trÆ°á»›c nữa, song chưởng vạch ná»a vòng rồi xuất ra nhÆ° chá»›p, nhằm đánh và o yết hầu và ngá»±c của đối phÆ°Æ¡ng.
Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng cảm thấy trÆ°á»›c mắt hoa lên, hắn vá»™i kiá»m ngÆ°á»i lại và định tránh né nhÆ°ng đỡ không kịp. “Binh! Binh!†hai tiếng, song chưởng của Y Phong Ä‘á»u trúng và o ngÆ°á»i Lâm Äại Thà nh. Tuy chà ng không váºn toà n lá»±c nhÆ°ng cÅ©ng đủ khiến Lâm Äại Thà nh ngã nhà o xuống đất.
Chiêu thức nà y nhẹ nhà ng và ảo diệu vô cùng, chÃnh là chiêu mà chà ng há»c lóm của Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình, khi là o tá» Ä‘á»™ng thủ vá»›i chà ng.
Sau khi ngã sóng soà i ra đất, Lâm Äại Thà nh trố mắt nhìn Y Phong, trong lòng hắn Ä‘ang lấy là m kỳ lạ chẳng hiểu chiêu thức nà y có gì kỳ quái.
NgÆ°á»i cầm kiếm lại búng kiếm má»™t cái và mỉm cÆ°á»i nói :
- Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Quả nhiên rất cao minh! Tại hạ rất khâm phục!
Y Phong hết nhìn Lâm Äại Thà nh lại nhìn qua ngÆ°á»i cầm kiếm, chà ng không rõ giữa hai ngÆ°á»i nà y rốt cuá»™c có quan hệ gì!
- “Không lẽ hai ngÆ°á»i nà y là má»™t chủ má»™t nô?â€
NhÆ°ng chà ng láºp tức phủ nháºn ý nghÄ© nà y :
- “Có lý nà o Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng lại Ä‘i là m nô tà i cho ngÆ°á»i ta?â€
Lâm Äại Thà nh vừa thở hồng há»™c vừa lồm cồm bò dáºy, tuy bị đánh ngã nhÆ°ng hắn vẫn tá» vẻ bất phục, tÆ° thế nhÆ° có ý muốn tiếp tục liá»u mạng vá»›i Y Phong.
NgÆ°á»i cầm kiếm lại mỉm cÆ°á»i, nói :
- Thôi Ä‘i, Lâm lão đại! Có đánh nữa ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không phải là đối thủ của ngÆ°á»i ta, huống hồ hôm nay ngÆ°Æ¡i đã vì ta mà hy sinh hai và nh tai. Vá» sau nếu có cÆ¡ há»™i, ngÆ°Æ¡i hãy thá» lại má»™t lần, dù sao thì ta... dù sao thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết ta mà .
Y Phong vốn đã mù mịt nhÆ° ở giữa năm tầng mây, sau khi nghe những lá»i nà y, chà ng cà ng không hiểu gì cả. Bá»—ng nhiên ngÆ°á»i cầm kiếm cháºm rãi đứng dáºy, y nhìn Y Phong, mỉm cÆ°á»i rồi lá»›n tiếng nói :
- Xin há»i cao danh quý tánh của bằng hữu? Ná»a đêm tÆ°Æ¡ng phùng, xem ra ta cÅ©ng hữu duyên. Nếu bằng hữu không ngại xin má»i ở lại đây Ä‘Ã m đạo vá»›i tại hạ.
Y lấy bình trà rót ra chén rồi lại cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
- Äêm lạnh khách đến, chỉ Ä‘Ã nh lấy trà thay rượu thôi.
Song mục Y Phong nhÆ° phát ngẩn, cÆ¡ trà của chà ng biến hóa trăm báºn nhÆ°ng cÅ©ng Ä‘oán không ra lai lịch của ngÆ°á»i cầm kiếm nà y. Vả lại ngÆ°á»i nà y lúc châm chá»c giá»…u cợt, lúc tá» ra cung kÃnh giữ lá»…, khiến Y Phong chẳng biết tá» thái Ä‘á»™ thế nà o cho phải, nên bá» mặc mà đi hay nên khách khà ngồi lại là m bằng hữu vá»›i vị kỳ nhân nà y?
Äang lúc chà ng do dá»± bất quyết thì Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng vá»™i và ng đến gần ngÆ°á»i cầm kiếm và nói :
- NgÆ°Æ¡i đừng thấy hắn mặt trắng mà tưởng hắn tốt, thá»±c ra lòng dạ của hắn không tốt nhÆ° Lâm Äại Thà nh ta đâu. Vì ngÆ°Æ¡i mà Lâm Äại Thà nh ta nếm trải không biết bao nhiêu Ä‘au khổ, bây giá» lại bị ngÆ°Æ¡i cắt hai tai, lẽ nà o ngÆ°Æ¡i chẳng thÆ°Æ¡ng hại ta!
Y Phong nghe mấy lá»i nà y thì cà ng kinh ngạc, chẳng biết Lâm Äại Thà nh có Ä‘iên tháºt hay không? Ssao hắn dùng những lá»i nhÆ° đố kỵ trong trÆ°á»ng hợp nà y? Quả thá»±c cà ng lúc Y Phong cà ng hoang mang ngÆ¡ ngác.
DÆ°á»ng nhÆ° dÆ°á»›i và nh tai của ngÆ°á»i cầm kiếm hÆ¡i á»ng Ä‘á», bá»—ng nhiên thân kiếm rung lên và ảo hiện má»™t đạo hà n quang, ngÆ°á»i nà y quát lá»›n :
- Lâm Äại Thà nh! NgÆ°Æ¡i phải sáng suốt má»™t chút! Suốt ngà y ngÆ°Æ¡i theo ta từ sáng đến tối, nếu ta không nể ngÆ°Æ¡i là má»™t trang hảo hán thì ta sá»›m bá»a sá» ngÆ°Æ¡i ra rồi!
Ngươi còn lải nhải gì thế? Huống hồ tai ngươi bị cắt là do ngươi cam tâm tình nguyện, ngươi cầu xin ta nên ta mới động thủ, lẽ nà o ngươi còn trách ta?
Cà ng nghe Y Phong cà ng cảm thấy hồ đồ.
Lâm Äại Thà nh dở khóc dở mếu, bá»™ mặt tá»±a nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘Æ°a đám. Nhất thá»i hắn đứng tro ngÆ°á»i giữa Ä‘Æ°Æ¡ng địa, máu tÆ°Æ¡i không ngừng chảy xuống từ hai và nh tai. Trông bá»™ dạng của hắn, Y Phong vừa buồn cÆ°á»i vừa thÆ°Æ¡ng hại, đồng thá»i cÅ©ng lấy là m kỳ quái.
Bất giác chà ng thầm nghĩ :
- “Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng nà y cÅ©ng đáng gá»i là nhân váºt trong võ lâm, bây giá» sao lại trở thà nh nông ná»—i nà y?â€
Chà ng nhìn qua ngÆ°á»i cầm kiếm rồi nghÄ© tiếp :
- “Nếu ngÆ°á»i nà y là nữ nhân thì có thể Lâm Äại Thà nh si tình yêu Ä‘Æ¡n phÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng trông ngÆ°á»i nà y từ đầu đến chân chẳng có chá»— nà o là giống nữ nhân cảâ€.
Chuyện nữ cải trang thà nh nam vốn chẳng có gì lạ đối vá»›i giang hồ. Y Phong từng gặp không Ãt trÆ°á»ng hợp, bất luáºn là ai, sau khi hóa trang thà nh nam nhân thì cÅ©ng không thoát hết thứ khà vị nữ nhân, Ä‘iá»u nà y Y Phong cÅ©ng đã từng chứng minh nhiá»u lần. Còn hiện tại, ngÆ°á»i cầm kiếm tay trắng trẻo thanh tú, nhÆ°ng trên miệng có ria mép, cÆ¡ bắp cuồn cuá»™n, bất kỳ nữ nhân nà o cÅ©ng không thể hóa trang được nhÆ° váºy. Có thể ngÆ°á»i thÆ°á»ng khó phân biệt được râu giả râu tháºt, nhÆ°ng vá»›i má»™t nhân váºt lão luyện giang hồ nhÆ° Y Phong, vừa nhìn là chà ng biết ngay.
Nhất thá»i chà ng cảm thấy có phần thông cảm vá»›i Lâm Äại Thà nh và cÅ©ng có phần thÆ°Æ¡ng hại hắn. Vì Lâm Äại Thà nh vẫn ngồi đó cúi đầu van xin, Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t trang hảo hán, bây giá» lại rÆ¡i và o cảnh ngá»™ nà y, quả là chuyện khiến ngÆ°á»i ta không thể tin được.
Chợt nghe ngÆ°á»i cầm kiếm báºt cÆ°á»i rồi nói :
- Các hạ không nói má»™t lá»i phải chăng là cho rằng tại hạ trèo cao?
Ngữ khà câu nà y đã trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Y Phong ngá»› ngÆ°á»i giây lát rồi vá»™ nói :
- Äâu dám! Äâu dám!
Chà ng ngẩng đầu nhìn lên, lúc nà y đã có ánh bình minh xuyên qua cá»a sổ chiếu và o. Bất giác chà ng bÆ°á»›c đến bên cạnh cá»a sổ rồi nhìn ra sân viện rất tinh nhã bên ngoà i. Bấy giá» chà ng má»›i biết chá»— mình Ä‘ang ở là hai gian tịnh xá trong háºu viện của má»™t sÆ¡n trang. Thế là lòng hiếu kỳ đối vá»›i thân pháºn của ngÆ°á»i cầm kiếm nà y cà ng tăng lên, chà ng quay ngÆ°á»i lại và nói :
- Tại hạ là Y Phong, chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ, được các hạ không chê đã là một vinh hạnh rồi...
Chà ng vốn muốn há»i danh tánh thân pháºn của đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng lại không tiện nói ra.
NgÆ°á»i cầm kiếm mỉm cÆ°á»i, nói :
- Với thân thủ của các hạ, nếu nói chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ thì các hạ quá khiêm tốn rồi.
Nói Ä‘oạn, y cháºm rãi bÆ°á»›c vá» phÃa cá»a sổ. Y Phong má»›i cảm thấy thân hình ngÆ°á»i nà y không cao, chẳng qua chỉ ngang vai chà ng mà thôi, Ä‘iá»u nà y khiến chà ng hÆ¡i Ä‘á»™ng lòng.
NgÆ°á»i cầm kiếm nói tiếp :
- Tại hạ là Tiêu Nam, chÃnh tại hạ má»›i là má»™t tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ.
Y mỉm cÆ°á»i rồi nói tiếp :
- Nhất định là các hạ lấy là m kỳ quái vá» chuyện đêm nay, nhÆ°ng má»™t khi tại hạ giải thÃch thì các hạ sẽ hiểu ngay.
Y Phong chú ý lắng nghe nhÆ°ng ngÆ°á»i tá»± xÆ°ng là Tiêu Nam nà y chỉ nói tá»›i đó rồi thôi, căn bản không giải thÃch. Y Phong vẫn tiếp tục cảm thấy mù mịt nhÆ° ở trong mây.
Tiêu Nam quay ngÆ°á»i, vá»— vá»— và o vai Lâm Äại Thà nh rồi đổi khẩu khà nói :
- Lâm lão đại! NgÆ°Æ¡i còn ngồi ở đó là m gì? Trá»i đã sáng rồi đấy.
Lâm Äại Thà nh chau mà y, hắn lá»›n tiếng nói :
- NgÆ°Æ¡i không bảo tiểu tá» há» Y kia Ä‘i, mà lại bảo ta Ä‘i, tại sao nhÆ° váºy chứ?
Tiêu Nam trừng mắt, trong đôi mắt thanh tú láºp tức xạ ra hai đạo hà n quang sắc nhÆ° Ä‘ao, Lâm Äại Thà nh vá»™i cúi đầu xuống.
Y Phong thầm thở dà i, chà ng cảm thấy chuyến Ä‘i nà y tháºt chán chÆ°á»ng. Lá»i của Lâm Äại Thà nh tuy nói chẳng khách khÃ, nhÆ°ng Y Phong lại cảm thấy hắn có vẻ đáng thÆ°Æ¡ng, do đó chà ng không buồn tranh cãi cá»›i hắn chỉ lặng lẽ mỉm cÆ°á»i. Äoạn chà ng nhìn qua thanh trÆ°á»ng kiếm trong tay Tiêu Nam, thấy hai và nh tai đầy máu tÆ°Æ¡i vẫn còn xâu ở mÅ©i kiếm, bá»—ng nhiên chà ng cảm thấy căm ghét con ngÆ°á»i nà y vô cùng.
NhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng má»™t ngÆ°á»i muốn đánh, má»™t ngÆ°á»i muốn chịu đánh, ngÆ°á»i bị cắt tai là do cam tâm tình nguyện, nhÆ° váºy mình là ngÆ°á»i ngoà i cuá»™c thì còn có thể nói được gì. NghÄ© Ä‘oạn chà ng cung thủ nói vá»›i Tiêu Nam :
- Trá»i đã sáng, tại hạ cÅ©ng phải cáo biệt rồi.
Lâm Äại Thà nh trừng mắt, nói :
- Ngươi đi ta cũng đi, nếu ngươi không đi thì ta cũng ở lại đây.
Lá»i vừa dứt thì chợt nghe ngoà i sân viện có giá»ng lanh lảnh cất lên :
- Chao ôi! Sao ta vừa đến là nghe trong đó có ngÆ°á»i nói muốn Ä‘i muốn Ä‘i, lẽ nà o các ngÆ°Æ¡i không hoan nghênh việc ta đến?
DÆ° âm chÆ°a dứt thì ngoà i cá»a đã có ngÆ°á»i tha thÆ°á»›c Ä‘i và o, tóc dà i búi cao, dung nhan rạng rỡ. Vừa và o khá»i cá»a thì ngÆ°á»i nà y liếc khoé thu ba nhìn tứ phÃa, khiến gian tịnh xá tăng thêm mấy phần xuân sắc.
Cô ta mỉm cÆ°á»i và nói vá»›i Tiêu Nam :
- Thì ra là ngươi có biện pháp, mới đêm đầu tiên mà đã có hai khách đến tìm. Tỉ tỉ của ngươi ở đây đã gần ba năm mà chẳng có ma nà o đến tìm ta.
Tiêu Nam cÆ°á»i cÆ°á»i và nói :
- Có kẻ nà o ăn gan hùm, uống máºt gấu đâu mà dám đến tìm ngÆ°Æ¡i!
Hai ngÆ°á»i nói cÆ°á»i tá»± nhiên không chút kiêng kỵ, hình nhÆ° là quen thân.
Lâm Äại Thà nh tròn xoe mắt, há hốc mồm đứng trÆ¡ giữa nhà , son mục của Y Phong lại nhìn đăm đăm lên mặt Tiêu Nam.
|
30-08-2008, 11:20 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
]Hồi 16
Tiêu TÆ°Æ¡ng Phi Tá»
Y Phong cảm thấy nữ nhân tuyệt sắc vừa bÆ°á»›c và o nà y có vẻ quen quen, và sau khi nghe những lá»i của Tiêu Nam nói, chà ng đã thầm Ä‘oán ra ngÆ°á»i nà y là ai. Nhìn lại nét cÆ°á»i rạng rỡ của Tiêu Nam, đồng thá»i nghÄ© đến những lá»i đầy tha thiết say đắm của Lâm Äại Thà nh, trong lòng chà ng láºp tức hiểu ra sá»± việc.
Thì ra Tiêu Nam nà y nguyên là Tiêu TÆ°Æ¡ng Phi Tá» - Tiêu Nam Tần, chẳng trách Lâm Äại Thà nh lại Ä‘iên đảo thần hồn nhÆ° váºy. CÅ©ng chẳng trách thuáºt dịch dung của cô ta qua được mắt. Nếu ta là ngÆ°á»i khác, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là kỳ quái, nhÆ°ng ái nữ của Tiêu Tam gia hóa trang, thì đừn gnói là nhìn không ra, mà e rằng bất kỳ ngÆ°á»i nà o cÅ©ng không nhìn ra.
Chà ng lại nhìn qua nữ tỠtuyệt sắc và nghĩ tiếp :
- “Nữ tá» nà y nhất định là Lạt Thủ Tây Thi Cốc Hiểu Tịnh là ái thê của võ lâm đệ nhất danh gia vá» há»a khà - Há»a thần gia. Ta và nà ng đã từng gặp má»™t lần, chẳng biết nà ng có nháºn ra ta hay không? Kỳ quái là tại sao hai vị trong Võ lâm Tứ mỹ lại trú ở má»™t tiểu sÆ¡n trấn, và lại gặp phải ta?â€
Trong đầu chà ng có hà ng loạt ý nghĩ hỗn loạn, bất giác chà ng nghĩ đến Tiêu Hồn phu nhân, thê tỠcủa mình.
Thì ra Tiêu Nam quả nhiên là Tiêu TÆ°Æ¡ng Phi TỠái nữ của Húc - Tiêu tam gia, má»™t nhân váºt nổi danh thiên hạ vỠám khà độc môn và thuáºt dịch dung. Còn nữ nhân tuyệt sắc kia cÅ©ng không ngoà i sở liệu của Y Phong, chÃnh là Lạt Thủ Tây Thi Cốc Hiểu Tịnh - ái thê của Há»a thần gia - Diêu Thanh VÅ©.
TrÆ°á»›c đây Võ lâm Tứ mỹ danh chấn thiên hạ, mà vị đứng đầu trong Võ lâm Tứ mỹ lại chÃnh là thê tá» của Y Phong - Tiêu Hồn phu nhân. Còn ngÆ°á»i thứ tÆ° là ái nữ của Chưởng môn phái Côn Luân - Côn Luân Ngá»c Nữ Thôi Khâm.
Vá» sau Tiêu Hồn phu nhân lấy Thiết KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân, nên ẩn cÆ° giang hồ, Lạt Thủ Tây Thi Cốc Hiểu Tịnh lấy Diêu Thanh VÅ©, Tiêu TÆ°Æ¡ng Phi Tá» vì có quá nhiá»u ngÆ°á»i theo Ä‘uổi mà nà ng trở nên lạnh lùng nhÆ° băng sÆ°Æ¡ng, và khiến không Ãt giang hồ hà o khách thá» thÆ°Æ¡ng do Hồi Phong VÅ© Liá»…u Kiếm của nà ng. Do đó khiến võ lâm vô cùng bất mãn, tiếng tăm của nà ng cÅ©ng dần dần mai má»™t. Còn Côn Luân Ngá»c Nữ Thôi Khâm cÅ©ng Ä‘á»™t nhiên thất tung trong võ lâm.
Thế là chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn, Võ lâm Tứ mỹ dần dần Ãt được ngÆ°á»i trong võ lâm nhắc đến. Nà o ngá» trong chuyến Ä‘i đến Vô Lượng sÆ¡n nà y, Y Phong lại gặp hai vị trong Võ lâm Tứ mỹ.
Bấy giá» Tiêu Nam Tần má»›i mỉm cÆ°á»i, nói :
- Các ngÆ°Æ¡i má»™t kẻ gá»i cô nÆ°Æ¡ng, má»™t kẻ gá»i muá»™i tá», khiến ta không thể nà o hoá trang thà nh nam nhân rồi.
Nói Ä‘oạn nà ng Ä‘Æ°a tay vuốt mặt, theo đó là má»™t dung diện tuyệt mỹ xuất hiện nhÆ° kỳ tÃch.
Y Phong thầm thán phục thuáºt dịch dung của Tiêu Tam gia, chà ng nghÄ© :
- Chẳng trách trÆ°á»›c đây Tiêu Tam gia từng dùng tên mÆ°á»i hai nhân váºt để xuất hiện trên giang hồ, sau đó nếu lão ta không tá»± tuyên bố trÆ°á»›c đại há»™i võ lâm thì ai biết mÆ°á»i má»™t ngÆ°á»i kia thá»±c ra chỉ là má»™t ngÆ°á»i. Bây giá» từ chá»— ái nữ của lão có thể nháºn ra thuáºt dịch dung của lão quả nhiên thần diệu.
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng dõi mắt nhìn đăm đăm vá» phÃa Tiêu TÆ°Æ¡ng Phi Tá».
Cốc Hiểu Tịnh mỉm cÆ°á»i nói :
- Các ngươi cứ ngồi lại đây, ta sẽ đi là m và i món điểm tâm chiêu đãi các ngươi.
Nà ng thở dà i một hơi rồi nói tiếp :
- Mấy năm qua thân thể của Diêu lão nhị cà ng lúc cà ng tệ, đến bây giá» mà vẫn chÆ°a chịu dáºy.
Tiêu Nam Tần cÆ°á»i hì hì, nói :
- Phu quân của tỉ tỉ còn ngủ à , lão ta sống chung vá»›i tỉ tỉ nhiá»u năm nhÆ° váºy mà thân thể không tệ Ä‘i, thì đó má»›i là chuyện vô lý!
Nói Ä‘oạn, sắc diện của nà ng bất giác Ä‘á» bừng. Cốc Hiểu Tịnh vừa cÆ°á»i vừa chạy lại khẽ đánh nà ng và mắng :
- Trông cái miệng thất đức của ngÆ°Æ¡i kìa, tÆ°Æ¡ng lai nếu kẻ nà o lấy phải ngÆ°Æ¡i thì bảo đảm còn xúi quẩy hÆ¡n Thiết KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân.
Y Phong cảm thấy tê tái cõi lòng, thì ra lâu nay ngÆ°á»i trong giang hồ lấy chà ng là m đối tượng để so sánh vá»›i sá»± xúi quẩy. Bất giác chà ng tá»± thÆ°Æ¡ng hại và tá»± trách mình, đồng thá»i cảm thấy không thể ở lại nÆ¡i nà y nữa. Chà ng cung thủ nói :
- Cốc cô nÆ°Æ¡ng, không dám là m phiá»n...
Chà ng chÆ°a dứt lá»i thì Cốc Hiểu Tịnh đã cắt lá»i :
- Nà y, sao các hạ biết ta hỠCốc?
Äoạn nà ng nhìn Y Phong từ đầu đến chân và nói tiếp :
- A! Cà ng lúc ta cà ng thấy các hạ có vẻ quen quen, trÆ°á»›c đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ? Äể ta nhá»› lại xem...
Y Phong vội nói :
- Tại hạ đâu có vinh hạnh được gặp cô nÆ°Æ¡ng, chẳng qua là bốn chữ Lạt Thủ Tây Thi danh chấn thiên hạ, và tại hạ cÅ©ng từng thÆ°á»ng nghe nói đến danh tá»± của cô nÆ°Æ¡ng, nên má»›i biết đấy thôi!
Cốc Hiểu Tịnh “à †má»™t tiếng nhÆ°ng vẫn tá» vẻ không tin ý tưởng nà y, nhất thá»i nà ng cúi đầu nhÆ° Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì.
Y Phong cũng thầm nghĩ :
- “Ta nên Ä‘i sá»›m thôi, chá» lát nữa nếu Há»a thần gia cÅ©ng đến thì nhất định sẽ nháºn ra ta. Nếu chuyện giả chết của ta truyá»n ra giang hồ, chẳng những là chuyện cÆ°á»i cho thiên hạ mà Thiên Tranh giáo tất sẽ truy tìm ta, khi đó ngay cả má»™t ngà y yên tâm luyện võ công, ta cÅ©ng không thể có đượcâ€.
Cà ng nghÄ© chà ng cà ng cảm thấy chuyến Ä‘i nà y tháºt oan uổng, tháºt đáng tá»™i. Bá»—ng nhiên chà ng quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra cá»a sổ rồi má»›i cung thủ nói :
- Tại hạ là m phiá»n nhị vì đã lâu, tá»™i tháºt đáng chết, ngà y sau tất sẽ trở lại tạ tá»™i.
Nói Ä‘oạn, chà ng không chỠđối phÆ°Æ¡ng có phản ứng, thân hình láºp tức quay lại và lÆ°á»›t Ä‘i ra ngoà i. NhÆ°ng chà ng không nghÄ© rằng hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° váºy cà ng khiến đối phÆ°Æ¡ng nghi ngá» thêm.
Quả nhiên chà ng Ä‘i chÆ°a được mấy bÆ°á»›c thì Ä‘á»™t nhiên có hai tiếng gió “vù vù†lÆ°á»›t qua bên mình. Y Phong định nhãn nhìn lại thì ra Lạt Thủ Tây Thi và Tiêu TÆ°Æ¡ng Phi TỠđã lÆ°á»›t qua trÆ°á»›c mặt chà ng, và chặn ngang lối Ä‘i. Chà ng hÆ¡i kinh ngạc, chẳng biết hai ngÆ°á»i nà y có dụng ý gì.
Cốc Hiểu Tịnh chỉ tay vá» phÃa chà ng và nói :
- Các hạ chá»› vá»™i Ä‘i! Ta nhá»› các hạ là ai rồi, các hạ chÃnh là Thiết KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân.
Y Phong vội nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng nháºn lầm ngÆ°á»i rồi.
Cốc Hiểu Tịnh cÆ°á»i khanh khách, Ä‘oạn nói :
- Các hạ chá»› vá»™i! Ta không thể nháºn lầm ngÆ°á»i được, vì ta đã gặp các hạ má»™t lần trên Thái SÆ¡n.
Y Phong kinh hoảng, chà ng vá»™i tung ngÆ°á»i lÆ°á»›t Ä‘i qua trái.
Cốc Hiểu Tịnh mỉm cÆ°á»i, nói :
- Việc gì ngươi phải bỠchạy chứ?
Vừa nói nà ng cũng vừa truy theo.
Y Phong xoay ngÆ°á»i trên không đồng thá»i hữu chưởng phất vá» phÃa Cốc Hiểu Tịnh, thân hình cố gắng lÆ°á»›t qua bên trái định vượt tÆ°á»ng mà đi.
Nà o ngỠlại có một tiếng quát vang lên :
- Kẻ nà o dám là m loạn ở nơi nà y?
Y Phong không kịp quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy có má»™t luồng kình phong kÃch và o mạng sÆ°á»n trái của mình. Tiếng gió sắc nhÆ° Ä‘ao, đủ thấy lá»±c đạo của ngÆ°á»i phát ám khà rất mạnh. Thân hình chà ng đã chuyển thế trên không trung, lúc nà y coi nhÆ° đã hết sức xoay trở, và chắc chắn là sẽ bị ám khà đánh trúng.
Trong chá»›p mắt ngà n cân treo đầu sợi tóc đó, bá»—ng nhiên chà ng nghe “vù†má»™t tiếng, theo đó là má»™t ánh lá»a mà u lam vút lên, thì ra có má»™t ngÆ°á»i khác cÅ©ng dùng ám khà đánh rÆ¡i ám khi Ä‘ang bay vá» phÃa chà ng.
Y Phong rùng mình, vì chà ng biết ám khà đánh vá» phÃa mình chÃnh là Há»a Thần Châu mà bất kỳ nhân váºt nà o trên giang hồ nghe đến cÅ©ng Ä‘á»u khiếp đảm. Nhất thá»i chà ng biết không thể nà o thoát Ä‘i được nên Ä‘Ã nh hạ thân xuống.
Má»™t hán tá» nhá» ngÆ°á»i lÆ°á»›t đến và quát lá»›n :
- Tiêu đại tỠmuội! Sao ngươi lại đánh rơi ám khà của ta?
NgÆ°á»i nà y dừng bÆ°á»›c trÆ°á»›c mặt Y Phong, hữu chưởng vung lên định xuất kÃch, nhÆ°ng vừa nhìn thấy dung diện Y Phong thì bá»—ng nhiên “a†lên má»™t tiếng.
Thì ra hán tá» nhá» ngÆ°á»i nà y là Há»a thần gia Diêu Thanh VÅ©, sau tiếng kêu thất thanh, hắn liá»n nói :
- Ngươi chẳng phải là Lã Nam Nhân - Lã lão đệ đó sao? Sao lại chạy đến nơi nà y?
Tuyệt lắm! Tuyệt lắm!
Hắn phá ra cÆ°á»i lá»›n mấy trà ng, Ä‘oạn bÆ°á»›c tá»›i nắm tay Y Phong rồi nói tiếp :
- Võ lâm đồn rằng ngÆ°Æ¡i đã chết nhÆ°ng ta không tin, bằng và o công phu trên đôi Hà n Thiết Song KÃch của ngÆ°Æ¡i, lẽ nà o có thể để ngÆ°á»i khác chiếm tiện nghi! Ta nghÄ© nhất định là ngÆ°Æ¡i bà y trò...
Hắn lại cÆ°á»i sang sảng má»™t trà ng rồi vá»— vai Y Phong, nói tiếp :
- Mau và o trong ngồi! Mau và o trong ngồi! Hai huynh đệ chúng ta phải đà m đạo mới được.
Y Phong Ä‘Ã nh nghe theo sá»± xếp đặt của Diêu Thanh VÅ©, nhÆ°ng trong lòng chẳng thoải mái tà nà o. Tuy chà ng và Diêu Thanh VÅ© từng gặp gỡ nhiá»u lần, nhÆ°ng không phải là thâm giao, vả lại hà nh tung đã bại lá»™, hiểm há»a sẽ vô cùng, vì váºy mà chà ng cảm thấy không tá»± tại.
Cốc Hiểu Tịnh cÅ©ng bÆ°á»›c tá»›i mỉm cÆ°á»i nói :
- Vừa rồi hắn dấu đầu lòi Ä‘uôi, sợ ngÆ°á»i khác biết là hắn chÆ°a chết. Nà y, ta nói Lã lão đệ ngÆ°Æ¡i nhé! NgÆ°Æ¡i Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t nhân váºt thà nh danh, không nên là m nhÆ° thế. Có gì đáng sợ chứ? Thê tá» của ngÆ°Æ¡i đã bá» ngÆ°Æ¡i, lẽ ra ngÆ°Æ¡i không nên tá»± bá» mình nữa má»›i phải.
Y Phong - Chà ng không thể không rá»a được nhục thì không xuất hiện nhân thế vá»›i tên Lã Nam Nhân nữa, nên lúc nãy chúng ta cÅ©ng Ä‘Ã nh gá»i chà ng bằng cái tên nà y - Hiện tại trong lòng chà ng có vô số cảm giác lẫn lá»™n. Tuy chà ng biết phu phụ Diêu Thanh VÅ© Ä‘á»u là nhân váºt có tÃnh cách, nhÆ°ng hà nh tung của mình bại lá»™ vẫn khiến chà ng bất an. Mãi đến lúc Diêu Thanh VÅ© Ä‘Æ°a chà ng và o khách sảnh, má»i chà ng ngồi và o má»™t chiếc ghế bà nh, nhÆ°ng cảm giác bất an vẫn còn.
Lúc nà o chà ng cÅ©ng nhắc nhở mình rằng: NgÆ°Æ¡i chỉ là Y Phong, chỉ là má»™t ngÆ°á»i vô danh vô tánh, tuyệt không phải là Thiết KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân má»™t thá»i hiển hách trên giang hồ.
Khi bá»n Diêu Thanh VÅ© há»i chà ng, thấy chà ng trả lá»i nhát gừng vá»›i dáng vẻ thất hồn lạc phách, cả bá»n Ä‘á»u thầm ái ngại cho chà ng, đặc biệt là Tiêu Nam Tần, từ đầu đến cuối song mục của nà ng nhìn đăm đăm lên mặt Y Phong.
Chợt nghe Diêu Thanh VÅ© cÆ°á»i sang sảng má»™t trà ng rồi nói :
- Lã lão đệ! Tạm thá»i ngÆ°Æ¡i hãy ở lại đây mấy ngà y, bá»n ta sẽ giúp ngÆ°Æ¡i thanh thản trở lại. NgÆ°Æ¡i cứ yên tâm, ngÆ°Æ¡i đã không muốn cho ai biết hà nh tung của mình, thì bá»n ta cÅ©ng tuyệt đối không nói cho ngÆ°á»i khác biết.
Y Phong cảm kÃch nói :
- Äa tạ thịnh tình của Diêu đại ca, có Ä‘iá»u quả thá»±c tiểu đệ vì có chuyện khẩn, nên muốn Ä‘i đến Chung Nam sÆ¡n ngay.
Diêu Thanh Vũ ngạc nhiên nói :
- Ngươi cũng muốn đi Chung Nam sơn à ?
Hắn đưa tay bóp trán, trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp :
- NhÆ°ng còn ná»a tháng nữa má»›i đến đại há»™i Chung Nam sÆ¡n, ta định qua và i ngà y nữa má»›i lên Ä‘Æ°á»ng, sao ngÆ°Æ¡i lại vá»™i và ng thế? Không lẽ ngÆ°Æ¡i đến Chung Nam sÆ¡n là còn có chuyện gì khác?
Y Phong cà ng kinh ngạc, chà ng há»i :
- Äại há»™i gì?
Hai tiếng “đại há»™i†khiến chà ng kinh tâm Ä‘á»™ng phách, chà ng cho rằng có lẽ đây là má»™t loại đại há»™i “Siêu Ä‘á»™ vong hồnâ€. Bất giác chà ng thầm nghÄ© :
- “Lẽ nà o đệ tá» của phái Chung Nam đã không kịp chá» ta, Ä‘á»u chết cả rồi?â€
Diêu Thanh VÅ© hÆ¡i ngá»› ngÆ°á»i, hắn há»i lại :
- Lẽ nà o ngươi không biết?
Không chá» Y Phong trả lá»i, hắn lại nói tiếp :
- Chẳng biết Chung Nam sÆ¡n xảy ra biến cố gì, Chưởng môn nhân Huyá»n Môn Nhất Hạc Ä‘á»™t nhiên qua Ä‘á»i, đệ tá» phái Chung Nam gá»i thiệp má»i khắp võ lâm thiên hạ, hẹn ngà y hoa tiêu tức ngà y mÆ°á»i hai tháng hai tuyển chá»n tân Chưởng môn nhân. Ta cÅ©ng nháºn được thiếp má»i, tối hôm qua đệ tá» phái Chung Nam cưỡi ngá»±a mang đến.
Hắn nói tiếp :
- Kỳ quái nhất là khi ta há»i tại sao Chưởng môn nhân chết? Tên đệ tá» phái Chung Nam đó chỉ ấp úng mà không chịu nói ra. Ta há»i chết bao lâu rồi? Thì hắn đáp chỉ má»›i hai ngà y. Chưởng môn nhân đã chết hai ngà y mà đã vá»™i tuyển chá»n Chưởng môn khác, tên đệ tá» nà y đã không mặc tang phục mà chẳng có chút bi ai, do đó ta cảm thấy sá»± tình có phần kỳ quái.
Y Phong nghe xong thì ngẩn ngÆ°á»i. Chà ng không hiểu đệ tá» phái Chung Nam đã trúng loại Ä‘á»™c bất trị mà tại sao không chết? Mà ngÆ°á»i chết lại là Chưởng môn Chung Nam phái - kẻ duy nhất không trúng Ä‘á»™c? Sau má»™t hồi suy nghÄ©, chà ng biết trong khoảng thá»i gian mình rá»i Chung Nam sÆ¡n, nhất định phái Chung Nam lại có đại biến cố. NhÆ°ng đó là biến cố gì? Nhất thá»i chà ng cảm thấy hoang mang.
NghÄ© đến hai mẹ con Tôn Mẫn, bất giác chà ng tá»± há»i :
- “Chẳng biết bá»n há» còn ở đó hay không?â€
Bá»—ng nhiên trong lòng chà ng quan tâm rất nhiá»u đến bá»n há», nhÆ°ng chÃnh chà ng cÅ©ng chẳng hiểu sá»± quan tâm nà y xuất phát từ đâu. Nhất thá»i ánh mắt và nụ cÆ°á»i thân thiết của Tôn Mẫn chợt hiện ra trong đầu chà ng.
Thế là chà ng vá»™i khống chế bản thân, không dám nghÄ© tiếp nữa. NhÆ°ng khi chà ng ngẩng đầu nhìn lên thì lại bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nam Tần Ä‘ang nhìn mình. Chà ng là ngÆ°á»i từng trải nên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là biết hà m ý trong ánh mắt của Tiêu Nam Tần, bất giác trong đầu chà ng xuất hiện má»™t ý tưởng kỳ quái.
Trong mấy ngà y qua, chà ng từng gặp nhiá»u chuyện, mà những chuyện đó Ä‘á»u cá»±c kỳ quái lạ. Chà ng thầm cÆ°á»i mình vì nhiá»u chuyển biến quan trá»ng trong Ä‘á»i chà ng Ä‘á»u là vì nữ nhân.
- “Nữ nhân... Ôi! Nữ nhân...â€
Vừa nghÄ© chà ng vừa hoang mang mỉm cÆ°á»i. Song mục vẫn nhìn Tiêu Nam Tần, và nà ng vẫn đăm đắm nhìn chà ng.
- “Ta nên ở lại chăng? Hay là nên Ä‘i ngay?â€
Cà ng lại tá»± há»i mình.
Có rất nhiá»u lý do để chà ng ở lại, nhÆ°ng cÅ©ng có rất nhiá»u lý do để chà ng ra Ä‘i.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vì chà ng xác tÃn đệ tá» phái Chung Nam đã được giải cứu, không cần chá» chà ng mang thuốc giải vá».
NhÆ°ng lòng hiếu kỳ, khiến chà ng muốn biết trên Chung Nam sÆ¡n xảy ra biến cố gì? Äó là lý do khiến chà ng muốn ra Ä‘i. Sau má»™t hồi nghÄ© tá»›i nghÄ© lui, chà ng chợt cảm nháºn ra rằng, bất luáºn ra Ä‘i hay ở lại cÅ©ng Ä‘á»u là mấu chốt quan trá»ng trong cuá»™c Ä‘á»i mình.
|
|
|
| |