Lương Sơn Bạc , Lâm Xung nương náu
Biện Kinh thành , Dương Chí trẩy sang
Ngày mai Lâm Xung xách đao xuống núi cho lâu la đưa qua sông, rồi ngồi nơi đường vắng chờ người qua lại đặng có ra tay, song chờ đã trót ngày mà không thấy một người nào đi ngang qua đó.
Lâm Xung mặt buồn dàu dàu trở về sơn trại .
Vương Luân hỏi rằng :
- Vậy chớ danh trạng có hay chưa ?
Lâm Xung thưa rằng :
- Tôi chờ từ sớm mai tới chiều không thấy ai đi qua hết.
Vương Luân nói :
- Nếu đúng kỳ mà không có danh trạng , thì ngươi đừng có trở lại đây nữa.
Lâm Xung nghe nói lại càng buồn bực lắm.
Ngày thứ hai, Lâm Xung lại xách đao xuống đó mà chờ, chờ tới đứng bóng mới thấy một tốp thương khách hơn ba trăm người đầu kia đi lại .
Lâm Xung không dám xông ra, phải để cho tốp ấy đi qua tuốt.
Lâm Xung lạt ngồi đó chờ cho đến chiều cũng không thấy một người nào đi qua đó nữa .
Lâm Xung túng phải xuống thuyền trở về trại.
Vương Luân thấy Lâm Xung về không, thì hỏi Lâm Xung rằng :
- Từ ra ngày nay nhà ngươi cũng về không nữa sao?
Lâm Xung thở ra không nói chi hết.
Vương Luân cười rằng :
- Còn có một ngày nữa thì đúng kỳ, vậy ngươi hãy quảy gói đem theo cho sẳn ; như đến chiều mai kiếm không đặng danh trạng thì quảy gói đi luôn, đừng có trở lên đây làm chi cho thất công ta nữa .
Lâm Xung nghe nói thì mặt buồn dàu dàu, trở vào phòng khách mà than rằng :
- Ấy cũng vì bị Cao Cầu hảm hại cho nên mới lưu lạc ra thân khổ sở như vầy !
Ðêm ấy Lâm Xung nằm không an giấc.
Ngày thứ ba, Lâm Xung quảy gói xách đao xuống núi , qua sông rồi đi lại đường Ðông Sơn mà chờ , chờ cho đến xế cũng không thấy ai đi qua hết.
Lâm Xung đương ngồi than thở, xảy thấy một người gánh một gánh đi phía đường kia xa xa.
Lâm Xung lật đật chạy ra, thì người ấy bỏ gánh, chạy trở lại.
Lâm Xung rượt theo không kịp, bèn đứng lại than rằng :
- Mạng cùng dữ a ! Ðã ba ngay mới gặp một người, lại rượt theo không kịp ! Thôi ta cũng lấy gánh này đặng chiều lại sề đem về nạp họa may người có rộng lòng trừ cái danh trạng cho ta chăng?
Bèn quảy gánh trở lại giao cho lâu la, đặng chúng nó cho qua sơn trại mà nạp.
Giao cho lâu la xong rồi, thì Lâm Xung cũng trở ra chổ ấy mà chờ. Ra gần đến nơi, thì thấy có một người cao lớn ở đầu kia đi lại.
Lâm Xung cả mừng mà rằng :
- Thiệt là trời cũng giúp cho ta.
Giây phút người ấy đi tới thấy Lâm Xung thì nạt lớn rằng :
- Quân cường đạo dám cả gan muốn vuốt râu cọp hay sao ?
Nói rồi bèn xốc lại đánh Lâm Xung và nạt lớn rằng :
- Quân cường đồ, mi giựt hành lý của ta đem đi đâu ?
Lâm Xung giận lắm, không nói chi hết xách đao nhảy tới chém nhầu. Hai người đánh với nhau, dư ba mươi hiệp, chưa định hơn thua.
Bỗng nghe trên núi có người kêu lớn tiếng rằng :
- Bớ hai vị hảo hớn, đừng có tranh đấu với nhau nữa.
Hai người nghe kêu đều ngừng tay lại, ngững lên trên núi thì thấy Vương Luân, Ðổ Thiên và Tống Vạn dẫn ít tên lâu la xuống núi qua sông nói với hai người ấy rằng :
- Hai vị hảo hớn thiệt là võ nghệ cao cường lắm ; người nầy là Lâm Xung, vốn anh em với chúng tôi ; còn người mặt xanh đây tên hạ là chi ? Xin nói cho chúng tôi rõ.
Người ấy nói :
- Tôi là Dương Chí, cháu của Dương Lịnh Công, vốn dòng dỏi ba đời là Ðại tướng. Lúc tôi còn nhỏ thi đậu Võ cữ , làm đến Ðiện Ti Chế Sứ ; nhơn vâng chỉ Thiên tử sai qua Thái hồ chở hoa thạch về Ðông Kinh. Ði ngang qua Huỳnh Hà, rủi bị giông chìm thuyền, mất hết hoa thạch nên không dám về phục chỉ , phải lánh qua xứ khác . Nay Thiên tử gia ân xá tội , tôi mới kiếm tiền toan về kinh lo việc công danh. Ai dè qua đày bị người nầy giựt gánh đi , xin chư huynh khiến trả lại cho tôi.
Vương Luân hỏi :
- Ngươi có phải là Thanh Diện thủ chăng ?
Dương Chí nói :
- Phải.
Vương Luân nói :
- Vậy thì xin thĩnh Dương Chế Sứ lên sơn trại uống rượu với tôi, rồi tôi sẽ trả hành lý lại cho.
Dương Chí nói :
- Nếu hảo hớn có lòng cố cập, đem hành lý trả lại cho tôi, thì hay hơn là mời uống rượu.
Vương Luân nói :
- Năm kia tôi đến Ðông Kinh ứng thí , thì tôi có nghe danh của Chế Sứ . Ngày nay đặng gặp nhau đây thì may lắm, lẻ nào tôi làm thinh để cho Chế Sứ đi , Xin thĩnh lên sơn trại đàm đạo một đôi lời chớ không phải tôi có lòng chi khác đâu.
Dương Chí nghe nói như vậy cũng phải ráng theo Vương Luân và mấy người ấy qua sông lên sơn trại .
Vương Luân lại cho kêu Châu Quí lên nữa.
Khi Dương Chí lên tên Tụ nghĩa đường, thì khách chủ ngồi an rồi, Vương Luân khiến lâu la làm thịt dê dọn tiệc thết đải Dương Chí .
Tiệc vừa nữa chừng thì Vương Luân nghĩ thầm rằng :
- Nếu mình để một mình Lâm Xung ở đây thì lòi cái dở của bọn mình ra , chi bằng cầm luôn Dương Chí ở lại đặng hai người ấy sánh nghề với nhau thì hay hơn.
Nghĩ như vậy, bèn chỉ Lâm Xung mà nói với Dương Chí rằng :
- Người anh em với tôi đây tên là Lâm Xung, khi ở Ðông kinh thì làm Giáo Ðầu trong tám mươi vạn cấm binh, hiệu là Báo Tử Ðầu ; bị Cao Thái Uý đố hiền tài năng, kiếm chuyện mà đày qua Thương châu, khi qua chổ ấy thì va lại phạm tội khác nữa cho nên va mới trốn tới sơn trại nầy . Hồi nảy tôi nghe Chế Sứ nói muốn vào Ðông Kinh có công chuyện ấy, thì tôi nghĩ lại Chế Sứ là người phạm tội, tuy đã có ân xá mặc dầu , song e Cao Cầu còn giử binh quyền, chắc nó không chịu dung cho Chế Sứ đâu, chi bằng ở lại sơn trại đây kết nghĩa với nhau, có rượu thịt ta ăn uống với nhau, có tiền bạc thì ta quân phân với nhau . Vậy Chế sứ bằng lòng chăng ?
Dương Chí đáp rằng :
- Các Ðầu Lảnh có lòng yêu mến thì tôi cũng cám ơn lắm, ngặt vì tôi có thân quyến tại Ðông Kinh , khi tôi bị tội thì cũng liên lụy tới người, tôi chưa đền ơn đặng . Nay tôi đến đó một phen, xin các Ðầu Lảnh trả hành lý cho tôi , nếu liệt vị không chịu trả cũa tôi lại, dầu hai tay không thì tôi cũng quyết đi mà thôi .
Vương Luân cười rằng:
- Chế Sứ đã không chịu ở, thì lẻ nào tôi dám ép , song xin ở nán lại một đêm, rạng ngày sẽ đi cho sớm.
Dương Chí cả mừng, bèn ở lại nơi sơn trại . Ngày ấy uống rượu đến canh hai mới mản tiệc.
Ngày mai Vương Luân lại dọn một cuộc rượu đưa Dương Chí lên đường, lại khiến một tên lâu la đem cái gánh hôm qua đó trả lại cho Dương Chí .
Rồi Vương Luân và mấy vị hảo hớn đều đưa Dương chí xuốg núi .
Ði đến đường cái thì Dương Chí mới từ giả Vương Luân lên đường, còn Vương Luân và mấy vị hảo hớn thì đem nhau về sơn trại .
Từ ấy Vương Luân mới chịu cho Lâm Xung ở bậc thứ tư , còn Châu Quí thì ở bực thứ năm.
Nói về Dương Chí ra đến đại lộ mới kiếm đặng đứa gia đinh của mình , thì giao gánh cho nó, khiến tên lâu la ấy trở về sơn trại.
Rồi đó, Dương Chí đi vài ngày nữa mới đến Ðông kinh , vào thành tìm khách điếm ký ngụ .
Qua vài ngày rồi cậy người đến Khu Mật viện lo việc công danh của mình, liền đem tiền bạc lo lót chổ nầy chổ kia đặng bổ cho làm Ðiện Ti Chế Sứ lại. Ai dè xài hết tiền bạc và tài vật trong gánh thì mới vào đặng đơn.
Ngày kia, có người nọ dắt Dương Chí đến dinh Cao Cầu thì Cao Cầu khiến đem đơn và bộ lý lịch ra xem.
Xem rồi thì nổi giận nạt lớn tiếng rằng :
- Mi làm Chế Sứ, cht vua sai mi đi chở hoa thạch bị thất lạc, mi đã không về cáo thú, lại trốn biệt tha phương, bấy lâu vua truyền tập nả chưa ra. Nay còn dám xin đơn phục chức sao ? Tuy trào đình đã có chỉ ân xá mặc dầu. song đứa phạm tội thì không dùng nữa.
Nói rồi liền ném đơn xuống, truyền đuổi Dương Chí ra .
Dương Chí ra khỏi Soái phủ thì buồn bực hết sức. Về đến khách điếm mới nghĩ thầm rằng :
- Lời của Vương Luân rất phải, ngặt vì mình nói rõ lên họ của mình ra , không lẽ mình chịu làm việc xấu, cho nhục đến cha mẹ. Vì mong lấy tài nghề mình làm cho đặng phong thê ấm lử , sáng rỡ tổ tông, ai dè lại đến nông nổi như vầy. Nói rồi lại giận mà mắng rằng :
- Bớ Cao Cầu, tâm địa mi sao hiểm độc và khắc bạc lắm vậy ?
Từ ấy trong lùng cứ phiền muộn hoài .
Dương Chí ở nơi khách điếm ít ngày nữa , thì xài của hành lý hết ráo rồi, không biết tình thế chi mà chi dụng, mới nghĩ thầm rằng :
- Khó dử a ! Bâ giờ tiền bạc không còn một đồng, duy còn cây đao nầy là của tổ tông để lại. Nay việc đã cấp rồi ; thôi, ta phải đem đao ấy bán lấy ít ngàn quan tiền, đẻ đem theo trong lưng; đặng qua chốn khác an thân .
Tính như vậy , bèn lấy đao đem ra bán .
Ði đến Mã Lang nhai thì đứng chùng hai giờ, không ai hỏi tới. Ðến đứng bóng lại đem đến Thiên Hớn kiều là chổ đông người qua lại, đứng đó mà bán .
Dương Chí đứng chưa bao lâu, xảy thấy người hai bên cầu ấy đều nhảy xuống bờ sông, lật đật chun vào miệng cống mà trốn . Lại nghe lụi hụi kêu nhau rằng :
- Trốn cho mau mau kẻo cọp đến, cọp đến !
Dương Chí nghe vậy thì nghĩ thầm rằng :
- Lạ nầy , ở đây là chổ thành trì phường phố, cọp đâu lại dám đến đây kìa !
Nghĩ rồi cũng đứng đó xem, thì thấy có một người cao lớn say rượu đi té ngửa té nghiêng. (Nguyên người ấy là Ngưu Nhị, vốn là du côn có danh nơi Kinh đô, quan quyền trị nó không nổi. Vì vậy cho nên người người đều gọi là cọp , bất kỳ quan dân thấy nó đều phải tránh hết )
Khi ấy Ngưu Nhị đi lần đến trước mặt Dương Chí, bèn giựt lấy bửu đao của Dương Chí xem, xem rồi thì hỏi rằng :
- Ðao này mi bán bao nhiêu ?
Dương Chí nói :
- Bửu đao này của ông bà tôi để lại, nay tôi bán giá tiền ba ngàn quan .
Ngưu Nhị nạt rằng :
- Nói bậy, cái đao nhỏ như vậy cứ gì mi thách giá đến ba ngàn quan ? Nếu ta mua ba mươi đồng một chục dao kia , còn dùng xắt đậu hủ đặng, chớ như đao nầy là đồ khốn, mày nói gì đến ba ngàn quan.
Dương Chí nói :
- Dao này thiềt là bửu đao, chớ không phải như đao sắt trong tiệm đâu.
Ngưu Nhị nói :
- Vì ý gì mày gọi là bửu đao .
Dương Chí nói :
- Bao nầy có ba điều quí , nên gọi là bửu đao. Thứ nhứt là chặt đồng, chặt sắt mà lưởi không cuốn ; thứ hai là tha; tóc vào lưởi đao thì tóc đứt hai ;thứ ba là giết người không vấy máu vào lưởi chút nào.
Ngưu nhi hõi rằng :
- Mầy nói vậy thì bây giờ đây mầy dám đem chặt tiền đồng chăng ?
Dương Chí nói :
- Ngươi đem tiền đồng đây, ta chặt thử cho ngươi xem.
Ngưu Nhị lật đật vào phố mượn hai mươi đồng tiền Ðương Lam (là tiền điếu một đồng xài ba đồng) đem ra chồng làm một chồng trên lan can cầu ấy, mà nói với Dương Chí rằng :
- Nếu mày chặt chồng tiền cho bể hai. thì tao trả đũ cho mầy ba ngàn quan .
Dương Chí cũng chịu .
Khi ấy người ta tới coi , tuy sợ Ngưu Nhị không dám lại gần, song cũng đứng đông đầy nơi xa xa mà ngóng.
Dương Chí thì cầm bửu đao nhắm ngay chồng tiền mà chém thẳng một đao, thì quả chồng tiền chẻ ra làm hai, ai thấy vậy đều khen rằng : Ðao thiệt quí lắm .
Ngưu Nhị nạt rằng :
- Quí chi mà nói quí .
Nạt rồi lại vuốt một nắm tóc trên đầu trao cho Dương Chí mà rằng :
- Tao chưa tin, mấy hãy thử điều thứ nhì , thì tao mới tin cho.
Dương Chí cũng giơ tay lấy nắm tóc, cầm xa xa ngay ngoài lưởi đao ấy mà thổi, nắm tóc ấy vừa đụng nhằm đao, thì liền đứt mà bay ra từng đoạn.
Mấy người đứng coi đều khen : Quí lạ !
Ngưu Nhị nói :
- Còn điều thứ ba, chưa thử thì tao cũng chưa tin, mầy hãy kiếm một người nào đó mà chém đi, coi lưởi đao có máu hay không thì tao mới chịu tin cho .
Dương Chí nói :
- Trong chổ cấm thành, ai dám bắt người mà thử đao sao ? Vậy ngươi hãy tìm một con chó đem lại đây, đặng ta chém cho ngươi xem.
Ngưu Nhị nói :
- Hồi nảy mầy nói chém người, chớ không nói chém chó.
Dương Chí nói :
- Thôi đi, ngươi không muốn mua thì thôi, đứng nói dục dục mà lâu việc đi.
Ngưu Nhị nói :
- Vậy mày phải đưa đao ấy cho tao xem lại đã.
Dương Chí nói :
- Có ta đây, ngươi dám lấy đao mà giết người sao ?
Ngưu Nhị nói :
- Mấy dám giết ta chăng ?
Dương Chi nói :
- Ta với ngươi vốn không thù oán, giết ngươi làm chi ?
Ngưu Nhi nhảy tới thộp ngực Dương Chí mà rằng :
- Ta muốn cái đao nầy.
Dương Chí nói :
- Muốn đao thì trả tiền đây !
Ngưu Nhi nói :
- Ta không tiền , mày có giỏi thì đâm ta một đao coi thử.
Dương Chí kêu những người coi mà phân chứng rằng :
- Tôi là Dương chí, bởi túng tiền nên đem đao mà bán . Nay thằng du côn nầy giựt đao lại muốn đánh tôi, xin các người làm chứng cho tôi với . Ai nấy đều sợ Ngưu Nhị nên không dám tới mà can.
Ngưu Nhị nói :
- Dù ta đánh mấy chết cũng không ai dám làm chi ta.
Miệng thì nói tay thì đánh Dương Chí một thoi .
Dương Chí né khỏi , rồi nổi giận chém một đao nhằm trên trán Ngưu Nhị .
Ngưu Nhị té xuống, Dương Chí nhảy tới đâm luôn hai đao vào bụng Ngưu Nhị thì thấy Ngưu Nhị huyết lưu mãn địa, chết tốt tức thì.
Khi Dương Chí thấy Ngưu Nhị chết rồi, thì nói lớn tiếng rằng :
- Tôi giết thằng du côn chết thì tôi chịu, chứ không để cho liên lụy đến các người đâu. Vậy các người phải đi với tôi tới quan, đặng làm chứng cho tôi thú tội.
Lác ấy mấy người đứng xem, đều rủ nhau theo Dương Chí đi thẳng vào Khai Phong phủ.
Tới nơi Dương Chí vào thưa với quan phủ doản rằng :
- Tôi là Dương Chí nguyên làm Ðiện Ti Chế Sứ bị tội cách chức, nay bởi túng tiền, nên đem đao này ra thành thị mà bán, không dè tên Ngưu Nhịí là du côn đến giựt đao và đánh tôi. Thiệt tôi có lỡ giận giết nó chết. Có nhưng người lân cận đều ngó thấy hết , bèn dâng đao cho Phủ doản. Còn bao nhiêu người làm chứng cũng đều khai y theo như vậy.
Phủ doản nghe rồi thì dạy rằng :
- Mi đã đến cáo thú trước, thì giảm tội một bực, vậy chế sự đánh đòn cho mi.
Dạy rồi truyền quân đem gông tra vào cổ Dương Chí. Lại sai hai người Ðề Lại dẫn Dương Chí và mấy người làm chứng ra chổ Thiên Hớn kiều mà khám nghiệm thương tích trong thây Ngưu Nhị.
Nghiệm thây rồi thì cho mấy người chứng về nhà. Còn chánh phạm thì giải về phủ nha mà kết án.
Kết án rồi chánh phạm là Dương Chí bị giam cầm nơi Thiên lao , là ngục giam những tù bị tội xử tử .
Khi Dương Chí bị giam trong ngục ấy thì bao nhiêu ngục tốt nghe nói Dương Chí giết đặng Ngưu Nhị rồi, đều thương Dương Chí là người can đảm nên không nở yêu sách bạc tiền , lại có lòng cung kính nữa. Còn người trong kinh thành thấy Dương Chí trừ đặng đứa hung dữ như vậy, thì ai nấy đều mừng, kẻ cho bạc tiền, ngưọi cho vật thực. Còn quan Thẩm án cũng biết Dương Chí là anh hùng hảo hán , lại giết Ngưu Nhị là trừ đặng một mối đại hại trong kinh thành thì đem lòng thương tiếc , nên cũng không làm cho thẳng tay, kết trong án là : Ngộ thương nhơn mạng mà thôi.
Mản sáu chục ngày , trình với Phủ doản rồi dẫn Dương Chí ra , cứ luật đánh hai chục hèo, lại trích tự hai bên gò má rằng : Phát phối Bắc Kinh . Ðại danh phủ, sung quân.
Còn bữu đao thì nhập kho.
Tức thì sai hai tên quân là Trương Long và Triệu Hổ đem gông Thiết Diệp tra vào cho Dương Chí mà giải qua Bắc Kinh.
Lúc ấy mấy người nhà giàu ở trong Kinh đô nghe như vậy thì đều đậu tiền bạc và vật thực, mà đưa Dương Chí lên đường .
Ðến ngày ấy thấy Công sai giải Dương Chí thì đem nhau ra đón, thỉnh Dương Chí và hai người Công sai vào tiệm rượu thết đải . Mản tiệc rồi, thì mấy người ấy đem mười lượng bạc ra tặng hai người Công sai mà rằng :
- Thảm thay cho Dương Chí là người hảo hán , trừ đặng một mối hại cho dân mà bị đầy qua Bắc Kinh. Vậy thì đi dọc đường xin hai cậu chiếu cố mà thương va với.
Trương Long và Trệu Hổ lảnh bạc ấy mà rằng :
- Tôi cũng biết y là hảo hớn , nên cũng đem lòng thương va, chuyện ấy không cần gì các người phải dặn.
Mấy người ấy lại đem một trăm lượng bạc , gói làm một gói tặng cho Dương Chí làm hành lý.
Dương Chí tạ ơn mấy người ấy, lảnh lấy gói bạc .
Hai người Công sai cũng từ giả mấy người ấy dắt Dương Chí ra đi.
Từ ấy Trương Long và Triệu Hổ giải Dương Chí lên đường , ngày thì đi đêm thì nghĩ, chừng ít ngày thì đến Bắc Kinh, bèn vào thành kiếm khách quán mà ký ngự .
Nói về Lưu Thú Ðại Danh phủ tại Bắc Kinh , tên là Lương Thế Kiệt, người đời hay gọi là Lương Trung Thơ. Cai quản quân và dân , cho nên có quyền thế lớn lắm. Và người là rể của Thái Kinh, làm Thái Sư đương trào nữa .
Ngày kia nhằm ngày mồng chín tháng hai. Lưu Thú ra ngồi công đường, thì có hai người Công sai giải Dương Chí vào quì trước sân, rồi đem công văn cũa Khai phong phủ trình lên. Lương Trung Thơ xem công văn rồi lại hỏi căn do trước sau thế nào.
Dương Chí cũng cứ thiệt khai ngay.
Lương Trung Thơ nghe rồi cã mầng. Tức thì làm tờ phê văn giao cho hai người Công sai ấy trở về Ðông Kinh. Rồi truyền cho Dương Chí ở lại trong phủ ấy mà thính hầu.
Từ khi Dương Chí ở trong phủ, hôm sớm hầu hạ hết lòng kính cẫn, Lương Trung Thơ thấy vậy đem lòng thương, muốn nâng đở Dương Chí lên làm Phó bài trung quân. Song e lòng chúng không phục, hèn truyền lịnh treo yết thị cho chư tướng lớn nhỏ đều hay rằng :
- Nay mai phải kéo đến giáo trường, nơi ngoài cữa Ðông , đặng diển dượt võ nghệ.
Ðêm ấy Lương Trung Thơ kêu Dương Chí vào nói rằng:
- Ta có lòng muốn nâng đở mi lên làm Quân trung phó bài, song ta chưa hiểu đặng võ nghệ cũa mi thế nào ?
Dương Chí thưa rằng :
- Nguyên tôi là Võ cữ xuất thân , đả từng làm Ðiện Ti Chế Sứ, cho nên mười tám thứ võ nghệ, thảy đều luyện tập tinh thông. Nay nhờ ơn Tướng công cố cập , muốn cho tôi làm nên
chút đĩnh, thì ơn ấy như biển rộng non cao, dầu tôi có thác đi nữa, tôi cũng kết cỏ ngậm vành mà báo đáp .
Lương Trung Thơ nghe nói cã mầng, bèn đem cho Dương Chí một bộ giáp .
Dương Chí tạ ơn lảnh giáp lui ra.
Cấp Tiên Phuông tranh công nơi Ðông quách.
Thanh Diện Thủ đấu võ tại Bắc Kinh
Rạng ngày nhằm lúc trung tuần tháng hai, Lương Trung Thơ dậy sớm cơm nước xong rồi lên ngựa đem Dương Chí theo tiền hô hậu ủng đến giáo trường .
Quan viên lớn nhỏ đều ra nghinh tiếp vào nhà diển võ .
Lương Trung Thơ ngồi rồi, quan viên tướng hiệu đều đứng hai hàng, còn trên tướng đài có hai quan Ðô Giám ; một người liệu là Lý Thiên vương, tên là Lý Thành, một người hiệu là Văn Ðại Ðạo, tên là Văn Ðạt . Hai người ấy đều có sức mạnh địch nổi muôn người .
Khi ấy trên Tướng đài dựng lên một lá cờ vàng , hai bên gióng ba hồi trống và thổi ba hồi còi, thì trong ngoài giáo trường đều phẳng lặng hết. Trên tướng đài lại phất lá cờ đỏ và gióng một tiếng trống, thì năm trăm quân đều cầm khí giới dàn ra làm trận .
Lúc ấy Lương Trung Thơ truyền cho Phó Bài là Châu Cẩn vào thỉnh lịnh.
Châu Cẩn nghe lịnh giục ngựa đến trước nhà diển võ rồi xuống ngựa cầm thương đứng hầu .
Lương Trung Thơ nói :
- Châu Cẩn, ngươi hãy đi ra diễn võ nghệ đặng ta xem.
Châu Cẩn vâng lịnh cầm thương lên ngựa đi mấy đường thương.
Quan quân xem thấy đều khen rộ .
Lương Trung Thơ lại kêu Dương Chí đến truyền rằng :
- Còn tên quân ở bên Ðông Kinh là Dương Chí ra đây cho ta bảo .
Dương Chí bước ra đứng hầu .
Lương Trung Thơ nói :
- Ta biết ngươi khi ở Ðông Kinh có làm Ðiện Ti Chế Sứ , phạm tội bị đày đến đây, song ngày nay đạo tặc nổi dậy bốn phía, lúc nãy đương lúc nước nhà dùng người . Vậy ngươi hãy ra thí võ với Châu Cẩn. Nếu quả ngươi võ nghệ cao cường, thì ta sẽ trọng dụng.
Dương Chí vâng lịnh.
Lương Trung Thơ truyền quân chọn một con ngựa và một cây thương đem ra giao cho Dương Chí.
Dương Chí lấy giáp của Lương Trung Thơ mới cho đó mặc vào, rồi cầm thương lên ngựa .
Lương Trung Thơ truyền lịnh rằng :
- Dương Chí với Châu Cẩn hãy thì thương trước cho ta xem.
Châu Cẩn nghe nói thì nổi giận nghĩ rằng :
- Thằng tù phát phối lại dám tranh với ta sao ? Bèn giục ngựa hươi thương xốc lại đâm Dương Chí.
Lúc ấy có Binh Mã Ðô Giám là Văn Ðạt nói lớn rằng :
- Hai ngươi hãy khoan thí võ đã. Nói rồi lật đật vào thưa với Lương Trung Thơ rằng :
- Tướng công truyền cho hai người ấy thí võ mà đao thương là một vật vô tình cho nên dùng để giết giặc mà thôi , chớ trong quân mình tỷ thí với nhau thì sao khỏi một đàng bị hại, xin khiến rút mũi thương bỏ đi, đặng có đùng vải quấn đầu thương lại, rồi nhúng vào nước vôi. Còn hai người thí võ đều mặc áo đen, hễ áo ai nhiều điểm trắng là người ấy thua .
Lương Trung Thơ khen phải, tức thì truyền lịnh làm y theo lời ấy.
Rồi đó, Dương Chí và Châu Cẩn đều vâng lời làm y như lịnh, ra diển võ trường , Châu Cẩn giục ngựa hươi thương tới đâm Dương Chí .
Dương Chí cũng huơi thương cự lại .
Hai người đấu với nhau đặng bốn năm chục hiệp, áo của Châu Cẩn có bốn năm mươi điểm trắng, còn áo của Dương Chí có một điểm thôi.
Lương Trung Thơ thấy vậy thì mừng thầm , bèn cho kêu Châu Cẩn vào trước mặt mà khán.
Khán rồi thì nói rằng :
- Quan tiền nhậm cho ngươi làm Phó bài trung quân , nhưng ta xem lại võ nghệ của ngươi thế ấy, thì đánh Bắc dẹp Ðông sao đặng ? Nay ta cho Dương Chí làm thế chứ Phó Bài của ngươi đó .
Binh mã Ðô Giám là Lý Thành vào thưa với Lương Trung Thơ rằng :
- Nghề thương của Châu Cẩn tuy có sơ sót, song nghề cung mã thì va thuần thục lắm. Nay khi không cách chức va đi , tôi e lòng quân náo động chăng ? Vậy xin Tướng công cho Châu Cẩn thi cung với Dương Chí để xem thử thế nào ?
Lương Trung Thơ nói :
- Lời ngươi nói phải lắm.
Bèn truyền cho Dương Chí với Châu Cẩn tỷ thí cung tên .
Hai người vâng lịnh, đều xách cung tên lên ngựa .
Dương Chí vào bẩm rằng :
- Việc cung lên khó nói dung tình , rủi có bắn nhằm , tôi cũng xin lượng trên xóa bỏ .
Lương Trung Thơ nói :
- Việc võ tranh đấu , lo chi sự thương tàn, nếu ai có tài cao , dẫu bắn chết người đi nữa, ta cũng không luận tội .
Dương Chí lãnh mạng ra đến trước trận.
Lý Thành dạy cho hai vị hảo hán ấy đấu xạ, song hai người phải có già tiển bài hộ thân .
Hai người đêu lảnh bài ấy đeo vào bên trong mình.
Dương Chí nói với Châu Cẩn rằng :
- Vậy ngươi bắn trước ta ba mũi , rồi ta sẽ bắn trả lại .
Châu Cẩn chịu .
Khi ấy trên Tường đài phất cờ xanh làm lịnh .
Dương Chí giục ngựa chạy qua phía Nam .
Châu Cẩn giục ngựa rượt theo giương cung lắp tên , nhắm sau lưng Dương Chí bắn một mũi .
Dương Chí nghe tiếng tên đi phía sau , liền né mình qua phía khác , tên ấy không trúng chi hết.
Châu Cẩn lấy tên thứ nhì bắn như cách ấy nữa .
Dương Chí thấy tên thứ nhì bắn tới , bèn lấy cung trong tay gạt tên, thì tên ấy bị văng xuống đất.
Châu Cẩn thấy bắn trật hai mũi rồi, thì lòng đà kinh khủng , lại lấy tên thứ ba lắp vào cung , rồi cũng bắn như cách bắn hai mũi trước nữa .
Dương Chí quày mình lại giơ tay bắt phứt mũi tên ấy, rồi xuống ngựa đem tên nạp cho Lương Trung Thơ .
Lương Trung Thơ thấy vậy cả mừng bèn truyền lịnh cho Dương Chí bắn trả lại ba mũi.
Lúc ấy trên trên đài phất cờ xanh, Châu Cẩn đeo giả tiển bài vào mình rồi giục ngựa chạy qua phía Nam.
Dương Chí xách cung lên ngựa rượt theo bắn không một phát
Châu Cẩn nghe tiếng dây thì né mình và giơ giả tiển bài ra đở .
Té ra bắn dây không , Châu Cẩn nghĩ thầm rằng :
- Thế thì thằng này chỉ biết nghề thương , chớ không thạo bắn cung . Thôi để nó bắn gạt ta một phát nữa , nếu không có tên , ta sẽ phân chứng gọi nó là không biết bắn , thì ta cũng hơn rồi. Nghĩ như vậy bèn quày ngựa trở lại Tướng đài.
Dương Chí cũng quày ngựa rượt theo, lắp tên vào cung rồi nghĩ thầm rằng :
- Nếu ta bắn trúng sau lưng nó , chắc là tánh mạng không còn , vả nó với ta vốn không thù oán , ta hại nó làm chi , để ta bắn trên vai nó một mũi, đặng cho nó khỏi chết thì hay hơn .
Nghĩ như vậy , bèn giương cung bắn một mũi trúng vai bên tả của Châu Cẩn .
Châu Cẩn té nhào xuống ngựa , ngựa sợ quá nhảy đi mất.
Quân sĩ chạy tới đở Châu Cẩn đem về Lương Trung Thơ thấy vậy cả mừng truyền cho quan Chánh Ti đem bộ quan viên ra phê cho Dương Chí thế lấy chức của Châu Cẩn .
Dương Chí xuống ngựa vào trước tướng đài tạ ơn và lảnh chức.
Xảy đâu bên tả có một người bước lên thềm nói với Dương Chí rằng :
- Ngươi hãy khoan lảnh chức đã , để đấu võ với ta xem thử thế nào ?.
Dương Chí xem người ấy thì thấy mình cao bảy thước, tai lớn miệng vuông , tướng mạo khôi ngô , oai phong lẩm liệt , bước lên thưa với Lương Trung Thơ rằng :
- Bởi vì Châu Cẩn bịnh mới lành , tinh thần chưa phục, cho nên mới phải thua Dương Chí. Tuy tôi bất tài cũng xin thí võ với Dương Chí một trận . Nếu bị thua Dương Chí một chút đỉnh gì, thì không luận là va thế chức cho Châu Cẩn dầu cho va thế chức tôi đi nữa, tôi cũng cam tâm .
(Nguyên người ấy là Sách Siêu, đang làm Chánh Bài quân . Vì có tánh bức cấp (nóng nảy) , hễ khi ra trận thì hay xin đi Tiên phuông, cho nên người ta gọi là Cấp Tiên phuông .)
Khi Lý Thành nghe Sách Siêu nói như vậy thì thưa với Lương Trung Thơ rằng :
- Dương Chí có làm Chế Sứ khi trước thì ắt là về nghệ cao cường. Nay Châu Cẩn đã không xứng tay ta va rồi, vậy xin để cho Sách Siêu thí võ với va, thì mới rõ cao thấp.
Lương Trung Thơ nghe nói như vậy thì nghĩ thầm rằng :
- Ta muốn nâng đở Dương Chí mà dùng , song các tướng còn chưa chịu phục. Thôi , để cho Dương Chí thí võ với nó, nếu thắng nó đặng nữa, thì chúng nó mới cam tâm.
Nghĩ như vậy, bèn dạy rằng :
- Ngươi muốn như vậy thì ta cũng cho , vậy nai nịt cho sẳn sàng đi .
Sách Siêu mạng lui ra.
Lương Trung Thơ lại truyền đem ngựa của mình cho Dương Chí cởi và bảo Dương Chí phãi cẩn thận cho lắm .
Dương Chí vâng mạng rồi cũng nai nịt lên ngựa ra trận .
Lúc áy Lý Thành kêu Sách Siêu dặn rằng :
- Châu Cẩn là đồ đệ của ngươi đấu võ đã thua nó rồi. nếu ngươi bị thua nó nữa. Thì ắt là quân sĩ khinh khi. Vậy ngươi phải giử gìn cẩn thận cho lắm , đừng để cho đến đổi thất danh.
Sách Siêu vâng lời, rồi cũng nai nịt lên ngựa ra trận.
Khi Sách Siêu và Dương Chí đều lai nịt rồi thì cởi ngựa ra đứng hai bên trận , quan quân xem thấy đều khen rằng :
- Tuy chưa biết hai người võ nghệ thế nào , song thấy oai phong lẩm liệt như vậy, thì cũng ít có lắm . Giây lâu có Kỳ Bài quân cầm lịnh tiển ra trận truyền rằng :
- Phụng quân chỉ của Tướng công , truyền cho hai ngươi đấu võ , phải cẩn thận mà thi tài , chớ để lổi lầm mà bị phạt, nếu ai võ nghệ cao cường, thì đặng trọng thưởng.
Hai người ấy đều nói :
- Vâng lịnh. Bèn giục ngựa ra trận , áp vào đấu chiến với nhau, hơn năm chục hiệp, chưa phân hơn thua.
Lương Trung Thơ ngồi trên nguyệt đài xem không nháy mắt, còn quan quân thì khen không ngớt miệng và nói với nhau rằng :
- Chúng ta tòng quân đã lâu năm, xuất chính cũng đã nhiều bận , song chưa từng thấy võ nghệ xứng tay với nhau như hai vị hảo hớn nầy .
Lý Thành và Văn Ðạt đứng trên Trướng đài cũng khen hoài không thôi.
Văn Ðạt e hai người đấu lâu thì cũng có một người bị thương, bèn chiêu cờ lịnh cho người ấy thôi đấu mà phân nhau ra. Song Dương Chí và Sách Siêu đến lúc ấy là lúc đương tranh hơn với nhau nên không chịu dừng ngựa .
Khi ấy vừa có quân Kỳ Bài ra truyền lịnh rằng :
- Tướng công hạ lịnh , khiến hai vị hảo hớn phải ngừng tay.
Dương Chí và Sách Siêu nghe lịnh đều dừng binh khí lại , xuống ngựa về đứng trước bổn trận mà chờ tướng lịnh.
Lý Thành và Văn Ðạt xuống Trướng đài, đến trước nguyệt đài thưa với Lương Trung Thơ rằng :
- Võ nghệ của hai người ấy đồng nhau , đều nên trọng dụng .
Lương Trung Thơ cả mừng , bèn truyền cho Kỳ Bài quân kêu Dương Chí và Sách Siêu vào thĩnh lịnh .
Hai người ấy nghe kêu, đều vào trước trướng.
Lương Trung Thơ dạy thưởng mỗi người một đỉnh bạc và một cặp áo, rồi truyền quan Chánh Ti đem bộ quan viên ra phê cho hai người ấy thăng làm Quản quân Ðề Hạt.
Dương Chí và Sách Siêu đều lạy tạ lảnh thưởng rồi lui ra.
Lương Trung Thơ truyền dọn tiệc tại diễn võ trường mà đải hết thãy quan quân lớn nhỏ, ăn uống đến chiều mới mãn tiệc .
Lương Trung Thơ và quan quân đều lên ngựa trỡ về dinh.
Vé ngang Ðông Quách môn, thì người hai bên phường phố xem thấy đều vui mừng, Lương Trung Thơ hỏi :
- Vậy chớ chúng bây vui mừng vì cớ chi ?
Bá tánh đều quì mà bẩm rằng :
- Chúng tôi thấy mới thâu dụng đặng hai tướng võ nghệ cao cường như vậy, thiệt là ít có, nên chúng tôi vui mừng.
Lương Trung Thơ thấy vậy lại thêm mừng hơn nửa.
Khi về đến dinh rồi, quan quân đều về sở .
Sách Siêu thì có anh em liêu hữu thỉnh về đãi tiệc hĩ hạ , còn Dương Chí vì mới đến chưa có người quyến chức, cho nên ở lại trong Lương phủ , mà hầu hạ hôm sớm .
Từ ngày đấu võ cho đến sau , Lương Trung Thơ càng yêu Dương Chí hơn nữa , hôm sớm không cho rời khỏi bên mình.
Này kia nhằm tiết Ðoan Dưong (là ngày mồng năm tháng năm).
Lương Trung Thơ truyền dọn tiệc nơi hậu đường mà uống rượu với Phu nhơn là Thái thị.
Mới vừa nữa tiệc, thì Phu nhơn nói với Lương Trung Thơ rằng :
- Từ thuở Tướng tong xuất thân làm quan đến nay, làm một vị Thống soái, cầm quyền cao , hưởng lộc trọng. Vậy chớ Tướng công có biết phú quí công danh nầy bỡi đâu mà ra chăng ? Lương Trung Thơ đáp :
- Phu nhơn ôi ? Từ thuở nhỏ ta từng đọc sách , biết đạo thánh hiền, nhờ có ơn nhạc gia giúp đở mới có phú quí công danh nầy, con người không phải loài cây cỏ , lẻ nào không biết cảm ơn đức ấy hay sao ?
Phu nhơn nói :
- Tướng công đã biết ơn đức cha tôi, sao không nhớ ngày lễ sanh nhựt của người .
Lương Trung Thơ nói :
- Sao lại không nhớ kìa ? Rằm tháng sáu có lễ sanh nhựt của nhạc thân , nên ta đã sai người lấy mươi muôn quan tiền , mua vàng ngọc châu báu, đặng có đem về Kinh đô hạ thọ cho nhạc thân , nay sắm sanh lễ vật đã sẳn , nội năm bảy ngày nữa thì cũng sai quân khởi trình, song có một việc không đành lòng , nên ta còn đương suy nghỉ. Bởi vì năm trước, ta có sai người đem châu báu về mừng cho nhạc thân , không dè đi nay đường bị ăn cướp giựt hết , té ra hao tốn tiền bạc mà không ích gì , cho nên năm nay ta muốn kiếm một người võ nghệ cao cường sai đi việc này , thì ta mới an tâm cho.
Phu nhơn nói :
- Vậy Tướng công hãy chọn một người tâm phúc sai đi thì ắt xong.
Lương Trung Thơ nói :
- Từ ngày nay cho đến ngày ấy, hãy còn bốn năm mươi ngày nữa, để điểm soạn lễ vật cho tử tế, sẽ chọn người mà sai đi, cũng chưa muộn gì. Vậy Phu nhơn chớ lo, vì ta đã sắp đặt rồi.
Lương Trung Thơ với Phu nhơn ăn uống và đàm đạo cho đến canh hai mới mản tiệc .
Xích Pháp Quí, say nằm nơi linh miếu
Triệu Thiên Vương, nhận nghĩa tại Ðông Khê
Nói về Huy Thành huyện, thuộc phủ Tế Châu , tỉnh Sơn Ðông.
Tri huyện tên là Thi Văn Bản mới đến nhậm.
Ngày kia Tri huyện ra ngồi công đường truyền đòi hai tên Tuần bộ Ðô đầu đến dạy việc. (Nguyên huyện này có hai người làm Ðầu quân Tuần bộ, gọi là Tuần bộ Ðô Ðầu, một người là Châu Ðồng, mình cao râu dài , mặt như trùng táo, không khác chi hình dạng Quan Vân Trường, nên người trong Huyện ấy kêu là Mỹ Nhiệm Công. Còn một người là Lôi Hoành, mình râu ria , võ nghệ cũng giỏi , nhảy khỏi đặng hai ba trượng nên người trong Huyện kêu là Tháp Xĩ Hổ .
Hai người ấy chuyên việc bắt trộm cướp .
Ngày ấy Tri huyện kêu hai người ấy đến công đường mà dạy rằng :
- Ta nghe Thũy Hương giáp ranh Huyện nầy, có Lương Sơn Bạc là nơi trộm cướp tụ tập cự với quan quân , e chúng nó lén qua lạt nầy phá tán làng xóm chăng ? Vậy hai ngươi phân binh đi hai ngã mà tuần phòng trong Huyện . Nếu có đứa gian tế thì phải lập tức bắt nó mà giải và không đặng nhiễu hại đến dân .
Châu Ðồng và Lôi Hoành vâng lời dạy, tức thì mỗi người đem hai mươi tuần binh đi một người một ngã .
Ðêm kia Lôi Hoành đi tuần về phía Ðông Huyện ấy.
Ði đặng mười dặm đường , đến Linh Quang miếu thì thấy cửa miếu không đóng.
Lôi Hoành nghĩ thầm rằng :
- Miếu này không có cớ gì không đóng cửa, chắc là có đứa gian tế núp trong nầy chớ chẳng không. Vậy ta thẳng vào xem thử thể nào ?
Nhĩ như vậy bèn đem quân tuần thẳng vào .
Ðến nơi thì thấy một người đương say , mình trần nằm ngũ dưới hương án.
Lôi Hoành nạt lớn rằng :
- Thằng cường đồ nầy ở đâu đến nằm đây ?
Nạt rồi, khiến quân tuần áp trói người say ấy dẫn đi.
Qua canh năm đi ngang qua nhà Triệu Cái thì Lôi Hoành nghĩ rằng :
- Chúng ta dẫn thằng nầy ghé vào nhà của Triệu Bảo Chánh , đặng kiếm chút đỉnh điểm tâm, rạng ngày ta sẽ giải nó về nha.
Quân tuần nghe theo.
(Nguyên Ðông Khê thôn Bảo Chánh (Xã trưởng) là Triệu Cái, vốn nhà hào phú có tánh trọng nghĩa khinh tài, giao kết toàn những người hảo hớn , mình có sức mạnh lắm ; đã lớn tuổi song chưa chịu cưới vợ, thường ngày luyện gân luyện cốt, tập quyền tập roi, cất nhà ở tại Ðông Khê thôn, cho nên kêu là Bão Chánh trang. Cách một cái khe lớn lại có Tây Khê thôn, thuở trước Tây Khê thôn thường có ma quỉ hiện hình giữa ban ngày, nhận người ta xuống khe nhiều lắm, làm phép gì trừ cũng không hết .
Ngày kia có một Hòa thượng đi ngang qua đó , người trong thôn mới thuật việc bị quỉ phá cho Hòa thượng nghe, Hòa thượng khiến tạc một cái bia bằng đá , rồi chỉ chổ cắm tại bên khe ấy. Nên từ đó tới sau quĩ ấy tụ qua phía Ðông Khê hết .
Triệu Bảo Chánh nghe sự như vậy , bèn nổi giận qua bên Tây khê, nhổ cái bia đá ấy , rồi đem về Ðông Khê mà cắm, cho nên quỉ ấy sợ phải trở lại Tây Khê. Bởi vậy cho nên người trong xứ đó gọi Triệu Cái là Thất Tháp thiên vương.
Ngày ấy mới vừa hừng đông. Lôi Hoành và quân tuần bộ dẫn người say rượu ấy đến nhà của Triệu Bảo Chánh kêu cửa. Người trong nhà nghe kêu, không biết là ai, không dám mở cửa, chạy bảo cho Bảo Chánh hay, Bảo Chánh liền khiến mỡ cửa.
Khi mở cửa rồi, thì thấy Lôi Hoành dạy quân tuần buộc người ấy tại cửa ngỏ, rồi đem nhau đi thẳng vào nhà.
Triệu Bảo Chánh mầng rỡ nói rằng :
- Lôi đại ca đi việc chi mà đến đây ?
Lôi Hoành trã lời rằng :
- Tôi vựng lịnh quan Huyện sở tại, đi với mấy người ấy tuần do trong các làng bắt quân đạo tặc, vì đi mỏi mệt nên ghé vào nghĩ nhờ .
Bảo Chánh khiến dọn rượu thịt thết đải.
Khi ăn uống thì Lôi Hoành nói với Bảo Chánh rằng :
- Tôi đi ngang qua Linh Quang miếu, thấy có một người cao lớn say nằm trong miếu , bộ tướng không phải là người lương thiện , cho nên tôi bắt nó dẫn về Huyện.
Triệu Bảo Chánh nghe nói liền bước ra xem, thì thấy người ấy bị trói nên cửa ngỏ, bèn hỏi rằng :
- Nhà người ở đâu đến đây, chớ trong làng ta không có ?
Người ấy nói :
- Tôi ở phương xa đến tìm một người trong làng nầy, bị chúng nó bắt tôi nói là đạo tặc .
Triệu Bảo Chánh hỏi :
- Ngươi muốn tìm ai trong làng nầy ?
Người ấy đáp :
- Tôi tìm Triệu Bảo Chánh .
Triệu Bảo Chánh hỏi rằng :
- Ngươi tìm người ấy có việc chi chăng ?
Người ấy nói :
- Có một việc đại phú quí , cho nên tôi đến tỏ cho Bảo Chánh hay.
Triệu Bảo Chánh nói :
- Ta là Triệu Bảo Chánh đây , thôi để ta cứu cho nếu có Lôi Hoành ra đây thì ngươi phải kêu ta bằng cậu, đặng ta nhận làm cậu cháu mà xin cho .
Dặn rồi bèn trở vào uống rượu với Lôi Hoành .
Kế trời sáng Lôi Hoành từ giả ra đi, Triệu Cái đưa ra đến cửa ngỏ .
Khi ấy người bị trói thấy Triệu Cái ra thì kêu lớn rằng :
- Cậu ôi ! Cứu tôi với bớ cậu ?
Triệu Cái nghe kêu giả đò bước lại nhìn mặt một hồi rồi hỏi rằng:
- Thằng này phải là Vương tiểu Tam chăng ?
Người ấy nói :
- Phải, xin cậu cứu cháu với .
Lôi Hoành hỏi Triệu Cái rằng :
- Người ấy có bà con với Bão Chánh chăng ?
Triệu Cái nói :
- Nó là con của chị ruột tôi, khi nó mới bốn năm tuổi thì anh rể tôi và chị tôi đem nó qua Nam kinh đã mấy năm nay .
Nói rồi bên day nạt người ấy rằng :
- Mi ở bên Nam kinh về đây bao giờ , sao mi không tới đây, lại theo quân đạo tặc làm chi cho xấu hổ cô bác?
Người ấy nói :
- Tôi có theo quân đạo tặc nào ỡ đâu ? Hồi hôm nầy tôi về đến đây, đi mệt mỏi nên tôi có uống ít chén rượu, say nằm ngũ trong miếu, gặp mấy người nầy không hỏi căn do chi hết, bắt trói dẫn đi .
Triệu Cái nói :
- Ngươi đừng già hàm, mi không làm đạo tặc. Sao đến nổi bị bắt ?
Nói rồi liền giựt roi của quân tuần mà đánh người ấy .
Lôi Hoành lật đật can rằng :
- Ấy là tại tôi không rõ nên bắt lầm , vì thấy va say mê man không hỏi căn do đặng. Nay rõ là cháu của Bảo Chánh thì lấy làm hỗ thẹn lắm, thiệt là lỗi tại tôi, xin Bảo chánh miễn chấp.
Bèn khiến quân tuần mỡ trói cho người ấy .
Triệu Cái nói :
- Vậy xin mời Ðô đầu trở về nhà cho tôi nói chuyện.
Lôi Hoành nghe theo, bèn trở vô nhà thì Triệu Cái lấy 10 lượng bạc đưa cho Lôi Hoành mà rằng :
- Xin Ðô Ðầu nhận lấy bạc này .
Lôi Hoành nói :
- Bảo Chánh đừng làm như vậy .
Triệu Cái nói :
- Nếu Ðô Ðầu không lấy , ấy là có dạ hờn tôi .
Lôi Hoành từ chối đôi ba phen cũng không đặng, túng phải lảnh lấy bạc ấy , rồi từ giả ra đi với quân tuần.
Khi Lôi Hoành đi rồi thì Triệu Cái đem người ấy vào hậu đường hỏi tên họ .
Người ấy thưa rằng :
- Tôi là Lưu Ðường , quê quán ở Lộ châu , bấy lâu nghe đại ca là người hào hiệp lắm, cho nên đến tỏ một việc quí cho đại ca nghe, như làm đặng thì ắt nên giàu có .
Triệu Cái hỏi rằng :
- Việc chi thì nói đi, nơi đây đều là tâm phúc của tôi, không hề gì đâu.
Lưu Ðường nói :
- Nguyên Lương Trung Thơ có mua một muôn châu báu và lễ vật , sai người đem về Ðông kinh, mừng lễ sanh nhựt cho cha vợ va là Thái Thái Sư. Ði đến nữa đường , không biết ăn cướp nào ở đâu đoạt thu hết cả lễ vật , bấy lâu tìm bắt không ra. Nay người lại sắm mười muôn quan châu báu lễ vật khác đi lễ hạ thọ nữa . Theo ý tôi tưởng thì của ấy thiệt cũa bất nghĩa. Dẫu có lấy cũng không quấy gì . Vậy nên đến đây thương nghị với đại ca, xin đại ca toan mưu đoạt thu của bất nghĩa ấy, đặng tôi giúp sức với, mà làm cho nên việc.
Triệu Cái nói :
- Lời ấy rất phải, để tôi suy nghỉ đêm nay đả, rồi mai sẽ hay.
Bèn khiến gia đinh dắt Lưu Ðường ra nhà khách .
Ðến nơi Lưu Ðường ngồi nghĩ rằng :
- Nay ta nhờ ơn Triệu Cái nhiều lắm, lại giận thằng Lôi Hoành đem dạ bất nhẫn, bắt trói ta một đêm , rồi lại lảnh mười lượng bạc của Triệu Cái nửa . Tưởng khi bây giờ nó đi cũng chưa xa , để ta rượt theo giết nó , trước là trả thù, sau là giựt bạc ấy lại.
Nghĩ như vậy bèn bước lại chổ giá binh khí, rút một cây phát đao, rượt theo Lôi Hoành nạt lớn rằng :
- Ðố bây chạy đi đâu cho khỏi.
Lôi Hoành cả kinh, lật đật giựt cây phát đao của quân tuần nạt lại rằng :
- Thằng nầy muốn rượt theo làm dữ sao ?
Lưu Ðường nói :
- Nếu mi biết khôn thì mau mau trả mười lượng bạc ấy lại, bằng nói dang ca thì đánh mạng mi không còn .
Lôi Hoành nói :
- Bạc nầy của cậu mi năn nỉ ép ta lấy , không phải ta lường gạt chi, sao mi dám cả gan theo đòi lại . Ta nói cho mi biết, nếu khi nảy ta không vị tình cậu mi, thì mạng mi ắt là phải thác.
Lưu Ðường nổi giận xốc lại chém Lôi Hoành .
Lôi Hoành cũng hươi dao cự lại , hai đàng đánh với nhau đặng năm mươi hiệp, chưa định hơn thua. Xảy có một người xách roi ra kêu lớn rằng :
- Nhị vị đánh với nhau cũng đã lâu, xin dừng đao đặng tôi nói cho hai vị nghe.
Hai người nghe kêu bèn dừng đao lại xem , thì thấy người ấy mày thanh mắt sáng, mặt trắng râu dài , ăn mặc theo kiểu Tú tài.
Lôi Hoành biết người ấy họ Ngô tên Dụng tên chữ là Học Cứu, đạo hiệu là Như Lương tiên sanh.
Ngô Học Cứu đến nói cũng tam Nguyễn
Công Tôn Thắng chen vào đũ Thất tinh
Khi ấy Ngô Dụng hỏi Lôi Hoành rằng :
- Vậy chớ cớ sự làm sao đến nổi nhị vị giao chiến với nhau lâu lắm vậy ?
Lôi Hoành bèn thuật hết các việc cho Ngô Dụng nghe.
Ngô Dụng nghĩ rằng :
- Ta cùng Triệu Cái làm bạn với nhau từ nhỏ đến lớn , không nghe va có cháu nào ỡ đâu. Thế khi chắc có cớ chi đây chớ chẳng không.
Nghĩ như vậy, bèn nói với Lưu Ðường rằng :
- Cậu nhà ngươi đã kính tặng cho Ðô Ðầu thì thôi , nhà ngươi đừng làm vậy mà sanh chuyện mích lòng.
Lưu Ðường nói :
- Nếu tôi giết nó không đặng thì lôi không chịu thôi đâu.
Nói rồi liền hươi đao chém Lôi Hoành nữa.
Hai đàng đương đánh cùng nhau , xảy có Triệu Bảo Chánh chạy đến nạt rằng:
- Loài súc sanh không đặng vô lễ như vậy .
Ngô Dụng cười rằng :
- Có Bảo chánh can mới đặng, chớ tôi nói đã hết lời mà va cũng không nghe.
Còn hai người ấy thấy Bảo chánh đến thì dừng đao không đánh nữa.
Khi ấy Lôi Hoành hỏi Triệu Cái rằng :
- Có phải là Bảo Chánh khiến cháu theo tôi đòi bạc lại chăng ?
Triệu Cái nói :
- Thiệt tôi không hay một điều . Xin Ðô Ðầu nghĩ tình tôi mà về đi, rồi mai mốt tôi sẽ đến nhà Ðô Ðầu mà tạ iội.
Lôi Hoành thấy Triệu Cái nói như vậy, thì từ giả Triệu Cái và Ngô Dụng trỡ về.
Khi Lôi Hoành đi rồi thì Ngô Dụng nói với Triệu Cái rằng :
- Nếu không có Bảo Chánh đến thì chắc là Lôi Hoành cự không lại người nầy rồi. Vậy chớ người nầy là người ở đâu mà gọi là cháu của Bảo Chánh ?
Triệu Cái nói :
- Tôi tính mời tiên sanh , té ra lại gặp tiên sanh ở đây. Xin mời tiên sanh đến nhà tôi đặng tôi nói chuyện .
Ngô Dụng nghe theo , bèn đi theo Triệu Cái và Lưu Ðường.
Ðến nơi Ngô Dụng hỏi Triệu Cái rằng :
- Người này là người nào , mà Bảo Chánh lại gọi là cháu ?
Triệu Cái nói :
- Ngưu này lên là Lưu Cường , quê quán ở Lộ châu, nay có một cuộc phú quí nên đến thông tin cho tôi hay, đi chưa đến nhà thì đã say rượu nằm nơi Linh Quang miếu, bị Lôi Hoành bắt dẫn đến đây , nên tôi phải mạo nhận là cháu, đặng cứu va.
Ngô Dụng nói :
- Còn khi nảy Bảo Chánh nói có việc phú quí gì ở đâu xin nói cho tôi rỏ ?
Triệu Cái mới thuật hết các lời của Lưu Ðường cho Ngô Dụng nghe.
Ngô Dụng đương ngồi suy nghĩ.
Triệu Cái lại nói rằng :
- Hồi hôm đây tôi chiêm bao thấy sao Bắc đẩu sa xuống tại nơi nhà tôi, lại có một cái sao nhỏ cũng sa xuống rồi hóa một đạo bạch quang biến đi mất theo , tôi tưởng hễ sao chiếu vào nhà ắt là khá lắm.
Ngô Dụng nói :
- Việc nầy cũng khá, song ít người lắm, làm không nổi, mà đông người làm thì cũng không êm. Vã lại gia đinh của Bảo huynh tuy có nhiều mặc dầu, song không nên dùng chúng nó đâu. Còn nơi đây thì có ba anh em mình mà thôi. Ba người thì ít lắm tính cũng không kham , phải cho đũ bảy người thì mới tính đặng việc ấy.
Triệu Cái nói :
-Hay là liên sanh muốn cho đũ số theo ngôi sao Bắc đẩu đó chăng ?
Ngô Dụng nói :
- Phải. Bèn suy nghĩ một hồi rồi nhớ đến ba anh em họ Nguyễn , thì nói với Triệu Cái rằng :
- Bây giờ tôi đã nghĩ ra ba người tâm phúc rồi.
Triệu Cái nói rằng :
- Ba người tâm phúc ấy là ai ?
Ngô Dụng nói :
- Ba người ấy là anh em ruột với nhau , ở tại làng Thạch Yết, gần Lương Sơn Bạc, chuyên nghề đánh cá. Người thứ nhứt là Nguyễn Tiểu Nhị, người thứ hai là Nguyễn Tiểu Ngủ, người thứ ba là Nguyễn Tiểu Thất. Ba người ấy đều có giao kết với tôi , tuy không biết chữ nghĩa mặc dầu song có lòng nghĩa khí lắm . Nếu cả ba người ấy chung việc thì chuyện ấy tất xong.
Triệu Cái nói :
- Tôi cũng có nghe danh ba anh em họ Nguyễn , song chưa biết mặt , vậy để tôi sai người mời đến đặng thương nghị .
Ngô Dụng nói :
- Mời không đặng đâu, tôi phải đến đó thương nghị thì mới đặng cho .
Triệu Cái nói :
- Chừng nào tiên sinh đi ?
Ngô Dụng nói :
- Canh ba nầy tôi đi, chừng đứng bóng mai mới tới đó .
Triệu Cái khiến gia đinh dọn tiệc thết đãi Ngô Dụng.
Khi ăn uống Ngô Dụng nói với Lưu Cường rằng :
- Xin Lưu buynh chịu phiền trỡ lại Bắc Kinh thám thính, coi thử chừng nào chúng nó khởi trình và đi theo đường nào .
Lưu Cường nói :
- Ðể nội đêm nay tôi đi cho .
Ngô Dụng nói :
- Khoan đã, để chờ tôi về đây, rồi Lưu huynh sẽ đi .
Qua đến canh ba Ngô Dụng sắm sửa lấy bạc mà đi qua Thạch Yết thôn .
Ði đến đứng bóng mới tới nơi, Nguyễn Tiểu Nhị mừng rỡ rước vào và hỏi rằng :
- Bấy lâu tiên sanh ở đâu mà vắng mặt lâu lắm vậy ?
Ngô Dụng nói :
- Từ ngày anh em ta cách nhau thì tôi đi dạy học bên Ðông Khê thôn , thiệt cũng nhớ anh em lắm, ngặt vì đường sá xa xuôi, nên khó lòng thăm nhau đặng . Nay có việc cần mới đến đây viếng Nhị ca , Ngũ ca và Thất ca .
Nguyễn Tiểu Nhị nói :
- Vậy thì tiên sanh xuống thuyền đặng tôi chống qua nhà nó, rồi rủ nhau đi thẳng lại quán mà uống rượu và đàm đạo luôn thể .
Ngô Dụng nghe theo, xuống thuyền đi với Nguyễn Tiểu Nhị .
Khi thuyền ra đến giữa sông , thì gặp Nguyễn Tiểu Thất chèo thuyền mà thả lưới .
Ngô Dụng gặp Nguyễn Tiểu Thất thì có lòug mừng rỡ lắm. Bèn rũ nhau thẳng lại nhà Nguyễn Tiểu Ngủ.
Ðến nơi không thấy Nguyễn Tiểu Ngũ , thì Nguyễn tiểu Thất bước vào hỏi mẹ .
Mẹ nói :
- Ôi thôi, mấy ngày rày nó không đi chài lưới chi cả , cớ theo cờ bạc thua hoài, đến nổi lấv cây lông nhím giắt đầu của tao mà bán . Bây giờ tưởng khi đã đi đánh bạc rồi .
Ngô Dụng nghe nói thì nghĩ rằng :
- Nếu vậy thì đã gặp cuộc lắm rồi . Bèn ngồi đó chờ . Giây lâu Nguyễn Tiểu Ngũ về đến thì mừng rỡ chào hỏi nhau rồi , dắt đến quán ăn uống. Ăn uống rồi , lại mua thêm rượu đem về nhà Nguyễn Tiểu Nhị, đặng có bày một tiệc ban đêm nữa .
Ðêm ấy Ngô Dụng nói thiệt cho ba anh em họ Nguyễn nghe. Ba người đều chịu.
Rạng ngày ba anh em đi với Ngô Dụng đến nhà Triệu Cái .
Triệu Cái cả mầng, khiến gia đinh dọn tiệc thết đãi .
Mản tiệc rồi lại đặt bàn hương án thề với nhau rằng :
- Lương Trung Thơ bên Bắc Kinh là người hại dân lấy của. Nay đem vàng bạc châu báu mà lễ thọ cho Thái Sư. Vẫn của ấy là của bất nghĩa, cho nên chúng tôi đồng lòng với nhau quân phân của ấy . Nếu trong sáu anh em tôi đây , có ai mống sanh lòng khác, đem dạ tà tây, thì phú có thiên tru địa lục.
Khi sáu ngươi ấy thề rồi, vừa bước lại ngồi thì có gia đinh vào báo rằng :
- Có một đạo nhơn đến xin ra mắt Bảo Chánh , đặng hóa trai .
Triệu Cái nói :
- Vậy chớ chúng bây lấy gạo cho ông không đặng sao lại phải hỏi ta ?
Gia đinh thưa rằng :
- Chúng tôi đã cho ba đấu gạo mà ông không chịu đi , ổng xưng mình là Nhứt Thanh đạo nhơn, muốn đến ra mắt Bảo Chánh mà thôi , không phải là muốn xin tiền gạo chi hết.
Triệu Cái nói :
- Bây ra nói ta mắc có khách không rãnh mà nói chuyện đặng, hễ ổng muốn hóa trai thì cho ổng , ổng không chịu lấy thì thôi , bảo ổng ra.
Gia đinh vâng lịnh, làm y theo lời ấy.
Giây lâu lại có tên gia đinh khác vào báo rằng :
- Ông đạo nhơn ấy đánh lộn với chúng tôi mà không chịu ra .
Triệu Cái cả kinh, lật đật ra xem, thì thấy đạo nhơn ấy đương đánh mười đứa gia đinh đều té ngả lăn cù.
Triệu Cái bước lại nói với đạo nhơn ấy rằng :
- Tiên sanh đến hóa trai thì chúng nó cho gạo, sao lại giận dữ lắm vậy ?
Ðạo nhơn ấy nói :
- Tôi đến đây không phải là muốn kiếm tiền kiếm gạo đâu , muốn cho gặp mặt Bảo Chánh , đặng có tỏ bày một việc lớn mà thôi.
Dương Ðề Hạt vâng lời giải châu báu
Ngô Tú Tài dụng kế cướp bạc vàng
Triệu Cái hỏi rằng :
- Vậy chớ tiên sanh có biết mặt Bảo Chánh chưa ?
Ðạo nhơn nói :
- Tôi nghe danh, nhưng không biết mặt.
Triệu Cái nói :
- Bảo Chánh là tôi đây.
Ðạo nhân nói :
- Té ra Bảo Chánh đây sao ? Tôi không biết, xin miễn chấp.
Triệu Cái mời đạo nhơn vào nhà.
Ðạo nhơn nói :
- Xin Bảo Chánh dắt tôi đến một chổ nào cho kín, đặng tôi nói với Bảo Chánh một chuyện . Triệu Cái dắt đạo nhơn lên tiểu các, mời ngồi rồi hỏi rằng:
- Vậy chớ tiên sanh tên họ chi , đến đây có việc gì, xin nói cho tôi rõ ?
Ðạo nhơn nói :
- Tôi là Công Tôn Thắng, đạo hiệu là Nhứt Thanh đạo nhơn. Vì tôi học được phép hô phong hoán võ, giá vũ đằng vân , cho nên thiên hạ lại gọi tôi là Nhập Vân Long. Bấy lâu nghe danh Bảo Chánh là người hào kiệt cho nên đến đây dâng lễ ra mắt cho Bảo Chánh mười muôn quan , không biết Bảo Chánh có bằng lòng lảnh của ấy chăng ?
Triệu Cái cười rằng :
- Thế thì tiên sanh nói về lễ sanh nhựt nơi Bắc Kinh chăng ?
Công Tôn Thắng cả kinh mà rằng :
- Sao Bảo Chánh lại biết ?
Triệu Cái nói :
- Ấy là tôi định dẹo , không biết có nhằm chăng ?
Công Tôn Thắng nói :
- Hội này là hội phú quí , không nên bõ qua.
Vì người xưa có nói rằng : Ðáng lấy thì lấy, đừng để sau mà tiếc . Nói vừa dứt lời, xảy có một người chạy tới thộp ngực Công Tôn Thắng mà rằng :
- Ngươi tu hành còn tính việc lộng phép như vậy sao ?
Công Tôn Thắng cả kinh .
Lúc hai người đương bàn bạc cùng nhau , xảy có Ngô Dụng ra thộp ngực Công Tôn Thắng thì Triệu Cái lật đật nói với Công Tôn Thắng rằng :
- Tiên sanh chớ sợ, người nầy là Ngô Học Cứu đó.
Ngô Dụng nói :
- Tôi có nghe danh Nhập Vân Long đã lâu, song chưa biết mặt. Nay đặng gặp đây thì lấy làm mầng rỡ lắm. Thôi mời tiên sanh lại đây thương nghị.
Công Tôn Thắng nghe theo, bèn đi với Triệu Cái và Ngô Dụng thẳng vào hậu đường.
Triệu Cái mới thuật hết các lời Công Tôn Thắng đã nói cho mấy người ấy nghe. (Nguyên
khi Triệu Cái dắt Công Tôn Thắng lên tiểu các, thì có Ngô Dụng theo rình, cho nên nghe rõ đầu đuôi hết).
Rồi đó, bảy người đều ngồi lại ăn uống với nhau, Ngô Dụng cười nói với Triệu Cái rằng :
- Hôm nay đã ứng theo điềm chiêm bao cũa Bảo Chánh rồi. Vậy Lưu huynh hãy trở lại Bắc Kinh do thám cho biết chúng nó đi đường nào.
Công Tôn Thắng nói :
- Không cần gì phải do thám làm chi nữa, vì tôi đả thăm nghe chắc chắn rằng chúng nó đi theo đường cái Huỳnh Nê Cang.
Triệu Cái nói :
- Nơi An Lạc thôn đây có một người tên là Bạch Thắng, hiệu là Bạch Nhựt Thử, người ấy là người tâm phúc của tôi. Nếu tiên sanh muốn dùng người ấy thì cũng nên việc đặng.
Ngô Dụng nói :
- Có người ấy vô thì ứng y có đạo bạch quang trong điềm chiêm bao ấy, rồi đây tôi cũng có thể dùng va nửa.
Lưu Ðường hỏi rằng :
- Chừng ấy chúng ta tính lấy êm hay là lấy cứng .
Ngô Dụng cười rằng :
- Tôi đã sắp đặt mưu kế sẳn sàng rồi , song đến chừng ấy sẽ biết, hễ đáng đùng sức thì dùng sức, đáng dùng trí thì dùng trí, nhưng trước hết phải làm như vầy... như vầy ...
Triệu Cái cả mừng mà rằng :
- Kế ấy rất hay, tài trí như tiên sanh đáng gọi là Trí Ða Tinh .
Mản tiệc rồi Ngô Dụng và ba anh em họ Nguyễn từ giả trở về. Còn Lưu Ðường và Công Tôn Thắng thì ở lại nơi nhà Triệu Cái , đặng chờ ngày cử sự .
Nói về Lương Trung Thơ m sắm sẳn lễ vật rồi thì kêu Dương Chí ra nói rằng :
- Ngươi hay chịu khó đem các lễ vật nầy qua Ðông Kinh , thì ngươi sẽ đặng khá lắm , vì trong thơ ấy ta đã có tiến cử ngươi .
Dương Chí thưa rằng :
- Lời tướng công đã dạy, tôi đâu dám không vâng , vậy chừng nào mới khởi trình ?
Lương Trung Thơ nói :
- Ba ngày nữa thì khởi trình.
Dương Chí nói :
- Còn cách đi đây thì tướng công tính đi thể nào ?
Lương Trung Thơ nói :
- Ði chừng mười tên quân và mười cái xe nhỏ , mỗi xe có cắm một cây cờ đề chữ : "Hiến hạ Thái Sư sanh thần ".
Dương Chí nói :
- Nếu làm như vậy thì không đặng đâu vì đường đi từ đây qua Ðông Kinh phải đi ngang qua những là Tử Kim Sơn, Nhị Long Sơn, Ðào Hoa Sơn , Táng Cái Sơn, Huỳnh Nê Cang , Bạch Sa Ỷ , Giả Vân Ðộ và Xích Tòng Lâm , mấy chổ ấy đều có cường nhơn nhiều lắm, nếu làm như vậy ắt là không khỏi chúng nó đoạt thủ của ấy .
Lương Trung Thơ hỏi :
- Nếu vậy thì phãi đi thế nào ?
Dương Chí nói :
- Theo ý tôi thì các món ấy phải phân ra mười một gánh, rồi chọn mười một tên quân cho mạnh mẻ giả làm thương khách đi lén, đừng cho ai biết .
Lương Trung Thơ nói :
- Lời ngươi rất phải . Vậy thì tự ý ngươi liệu định lấy .
Dương Chí vâng lời, lui ra sắp đặt việc ấy .
Qua đến ngày thứ ba , Lương Trung Thơ kêu Dương Chí , Tạ Ðô Quãn và hai tên Ngu hầu ra dặn rằng :
- Nay ta giao các ngươi cho Dương Ðề Hạt , mọi việc đều phải nghe theo lời nó , không đặng cải lẩy với nhau mà làm hư việc.
Mấy người đều dạ dạ rồi lui ra .
Ngày thứ Dương Chí , Tạ Ðô Quãn và hai tên Ngu hầu đều vào từ giả Lương Trung Thơ đi với mười một tên quân gánh .
Lúc ấy nhằm tháng năm trời nắng gắt lắm, quân sĩ đi không nổi .
Dương Chí thì muốn đi cho kịp ngày sanh nhựt là ngày rằm tháng sáu .
Ði đặng bảy ngày thì đã đến chổ vắng, đường đi núi non khó đi lắm, quân sĩ đi không nổi , muốn kiếm chổ mà nghĩ .
Dương Chí không chịu . Ban đầu còn lấy lời mắng nhiếc , thét lắm phải đánh , quân sĩ cũng không chịu đi.
Tạ Ðô Quản và hai tên Ngu hầu đều có lòng oán trách Dương Chí lắm.
Ði đến một chổ rừng kia , quân sĩ đi nữa không nổi.
Dương Chí nổi giận mà rằng:
- Sao chúng bây ngu lắm vậy, việc này là việc quan hệ rất lớn, chẳng may có điều chi, thì tánh mạng chúng ta không còn .
Các người ấy đều nói :
- Chẳng phải là chúng tôi không muốn đi , ngặt vì trời nắng quá đi nữa không nổi, cho nên phải nghĩ. Dương Chí thấy mấy người nói như vậy thì giơ roi đánh, mấy người ấy chịu đòn thì chịu , song chúng nằng nằng cứ xin cho nghĩ hoài.
Dương Chí thấy vậy không biết tính làm sao, phải để cho nghĩ, đến giờ thân mới đi. .
Ðến chiều thì kiếm quán xá mà an nghĩ một đêm.
Qua đến canh năm , mấy người ấy muốn đi cho sớm, đặng trưa có kiếm chổ mà nghĩ.
Dương Chí không cho đi mà rằng :
- Trời còn khuya lắn, không dám đi đâu, các ngươi muốn cho khỏi nắng ,sao không biết lo việc ngày sau. Nếu ta nói mà các ngươi không nghe, thì ta phải đánh mới đặng. Các người ấy tuy không dám cải, song cứ cằn nhằn căm hận Dương Chí hoài .
Qua đến giờ thìn, Dương Chí nói lắm , thì các người ấy mới chịu ra đi. Ði đặng mười lăm ngày quân sĩ lại càng mỏi mệt lắm.
Ngày kia đi đến một cụm rừng , quân sĩ muốn ghé vào đó nghĩ .
Dương Chí không chịu cho, lại nói rằng :
- Chổ này là chổ vắng vẻ lắm, không nên ở đây nghĩ đâu.
Quân sĩ đều nói :
- Dẫu Ðề Hạt có giết chúng tôi thì giết, chúng tôi đi nữa không nổi , sao sao cũng phải nghĩ mà thôi . Nói rồi liền để gánh xuống mà nghĩ , Dương Chí thấy nói đi không nổi thì than rằng :
- Khổ dữ a , các ngươi không biết chổ nầy là chổ chi sao , lại dám ở đây mà nghĩ như vậy ?
Các quân sĩ đều nói :
- Dẫu Ðề Hạt có chặt chúng tôi ra năm bảy khúc đi nữa, chúng tôi cũng cam tâm, chớ bắt đi bây giờ thì chúng tôi đi không đặng . Nói rồi liền nằm xuống ngủ hết, Dương Chí thấy vậy không biết tính thế nào.
Tạ Ðô Quản nói với Dương Chí rằng :
- Thiệt trời nóng lắm, mấy anh em ta đi không đây mà còn không nổi thay , huống chi chúng nó có gánh nặng nề như vậy . Xin Ðề Hạt để cho chúng nó nghĩ, rồi xế qua chúng nó sẽ đi .
Dương Chí nói :
- Vả Ðô Quản chưa rõ, chớ tôi đã biết chổ này là chổ cường nhơn hay tàng ẩn lắm . Vậy chứ thuở nay Ðô Quản có nghe danh Huỳnh Nê Cang chăng ?
Ðô Quản nói :
- Dầu bề nào cũng cho chúng nó nghĩ một lát rồi sẽ đi mới nổi .
Nói vừa dứt lời thì có một người ở trong rừng ngóng cổ ra mà dòm.
Dương Chí thấy vậy xách đao vào rừng nạt lớn rằng :
- Quân nào cả gan dám đến đây dòm hành như vậy ?
Nói rồi thì bước đến xem, thì thấy trong rừng ấy có sáu người cởi trần truồng mà hóng mát, thấy Dương Chí đến thì lật đật đứng dậy .
Dương Chí nạt rằng :
- Chúng bay có phải là cường đạo chăng ?
Mấy người ấy nói :
- Chúng tôi thấy anh thì ngở anh là cường đạo, mà anh lại nói chúng tôi là cường đạo . Vả chúng tôi nghèo khó đi buôn bán đây vốn liếng không bao nhiêu .Dẫu anh có làm dữ bực nào đi nữa thì chúng tôi cũng không có tiền mà nạp.
Dương Chí hỏi rằng :
- Vậy chớ các anh buôn bán những món chi ? Bảy người ấy thưa rằng :
- Chúng tôi quan ở Hào châu chở táo qua Ðông Kinh mà bán , đến đây trời nắng lắm, cực chẳng đả phải tạm nghĩ cho qua lúc đứng bóng nầy , chớ chúng tôi cũng sợ lắm, vì Huỳnh Nê Cang đây là chổ có tiếng thuở nay .
Dương Chí nói :
- Té ra các anh cũng là người thương khách, bởi khi nảy tôi thấy có một rgười ra dòm thì ngở là cường đạo, nên phải vào đây mà hỏi .
Mấy người ấy nói :
- Chúng tôi nghĩ trông này cũng có lòng sợ, cho nên phải ra ngóng chừng. Vậy anh có khát nước thì ăn vài trái táo đây chơi cho giải khát.
Dương Chí nói :
- Tôi không hay ăn giống ấy .
Nói rồi bèn xách đao trở ra .
Tạ Ðô Quản thấy Dương Chí ra thì hỏi rằng :
- Người ấy có phải là cường nhơn chăng ?
Dương Chí nói :
- Tôi ngở là cường nhơn, té ra là mấy người thương khách xe táo qua Ðông Kinh mà bán . Nói vừa dứt lời , thấy có một người gánh một cặp thùng , đầu kia đi lại và hát rằng :
Nắng làm chi lắm hởi trời !
Vóc cây khô khốc , vóc người ướt nươm .
Ði đến chổ quân sĩ nghĩ thì để gánh xuống mà nghĩ .
Quân sĩ hỏi người ấy :
- Chú gánh vật chi trong thùng đó ?
Người ấy đáp rằng :
- Rượu ngon .
Quân sĩ hỏi rằng :
- Một thùng chú bán chừng bao nhiêu ?
Người ấy đáp :
- Năm quan .
Các quân sĩ thương nghị với nhau rằng :
- Chúng ta đi mệt mỏi, vậy mua hết một thùng đặng chia nhau mà uống , coi thử có bớt mỏi chơn hay chăng ?
Dương Chí nghe nói thì nạt rằng :
-Chúng bây muốn làm gì đó ?
Quân sĩ nói :
- Mua rượu uống chơi.
Dương Chí nói :
- Sao chúng bay dám cả gan mua rượu mà uống, vậy chớ chúng bay không biết chổ này là chổ dữ hay sao ? Nếu uống rượu thì ắt là mang họa chớ chẳng không. Người gánh rượu thấy Dương Chí nói như vậy thì cười rằng :
- Thôi thôi , rượu này tôi không bán cho mấy chú đâu, để tôi gánh vô xóm bán cho người khác.
Nói vừa dứt lời thì có mấy người bán táo xách đao ra hỏi rằng :
- Việc chi mà cải lẩy om sòm ngoài này vậy ?
Người gánh rượu đáp rằng :
- Tôi là người bán rượu , đi đến đây nghĩ mát , mấy anh này thấy rượu muốn mua, ông nọ lại sợ có thuốc mê , cho nên la dứt mấy anh nầy không cho mua.Vì vậy mà cải lẩy cùng nhau , chớ có điều chi đâu.
Mấy người ấy nói :
- Té ra anh là người bán rượu. mà chúng tôi cũng ngờ ta cường nhơn nữa . Bây giờ đương lúc khát nước, gặp rượu đây thì chúng tôi cũng mua một thùng mà uống chơi.
Người gánh rượu nói :
- Không bán, không bán.
Bảy người ấy nói :
- Chúng tôi có nói điều chi mà anh phòng giận, anh gánh vào xóm bán cũng lấy tiền , còn bán đây thì cũng lấy tiền , không phải là chúng tôi ăn cướp của anh đâu .
Người gánh rượu nói :
- Thôi tôi cũng bán cho, song một thùng có giá năm quan , có đành như vậy thì mua .
Bảy người ấy chịu mua .
Người gánh rượu nói :
- Bây giờ không có gáo, biết lấy chi cho các người múc mà uống .
Bảy người ấy nói :
- Trong xe tôi có một cái muổng vùa , để tôi lấy ra đây múc mà uống cũng đặng .
Nói rồi trở vào lấy cái muổng vùa và bưng ra một rổ trái táo, rồi ngồi lại ăn uống với nhau .
Các quân sĩ thấy vậy thì thèm lắm , bèn nói với Tạ Ðô Quãn rằng :
- Mấy người bán táo uống với nhau hết một thùng không thấy điều chi cả . Xin để cho chúng tôi mua uống chút đỉnh cho bớt khát nước rồi sẽ lên đường.
Tạ Ðô Quản thấy quân sĩ nói lắm thì năn nĩ với Dương Chí rằng :
- Mấy người bán táo uống với nhau cũng không có điều chi, xin Ðề Hạt rộng lòng cho chúng nó uống chút đỉnh, kẻo chúng nó năn nĩ hoài .
Dương Chí nói:
- Thôi, uống thì mua mà uống đi cho mau đặng có lên đường.
Các quân sĩ nghe nói thì đậu tiền lại đũ năm quan mua thùng rượu ấy .
Người gánh rượu nói :
- Không bán đâu, rượu này là rượu có thuốc mê , hễ uống vào thì bất tỉnh nhơn sự .
Các quân sĩ năn nỉ hết sức, người gánh rượu cũng không chịu bán.
Mấy người bán táo thấy vậy thì khuyên người gánh rượu rằng :
- Người ta là người đi đường, sợ nên giử mình như vậy cũng phải , chứ không có lòng ấy thì thôi , bây giờ người ta mua thì cứ việc bán cho người ta, giận hờn làm chi .
Người bán rượu nói :
- Thôi, bán thì tôi bán cho .
Mấy người bán táo bưng ra một rổ táo cho các quân sĩ ăn.
Dương Chí thấy quân sĩ ăn uống với nhau không có điều chi thì cũng ngồi lại uống chút đỉnh.
Khi quân sĩ uống hết thùng rượu rồi thì người bán rượu gánh thùng trở về .
Giây lâu quân sĩ và Dương Chí đều thấm thuốc mê ngả hết. Bảy người bán táo đổ hết mấy xe táo, chất mấy gánh đồ lên xe, rồi đi thẳng lên Huỳnh Nê Cang.
Dương Chí thấy vậy miệng thì kêu trời song đứng dậy không nổi , còn mấy người kia vì uống nhiều lắm, cho nên mê man không biết chi hết.
(Nguyên bảy người bán táo ấy là Triệu Cái, Ngô Dụng , Công Tôn Thắng, Lưu Ðường, Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ, Nguyễn Tiểu Thất , còn người bán rượu là Bạch Thắng.
Khi Bạch Thắng bán rượu cho bảy người ấy một thùng trước thì không có bỏ thuốc, còn thùng sau đó thì có bỏ thuốc mê vào mà bán cho bọn Dương Chí uống , cho nên mới đến đổi như vậy . Ấy là kế của Ngô Dụng bày ra ông đoạt thủ châu báu ấy) .
Khi Dương Chí tỉnh rượu ngồi dậy đặng, thì thấy mười bốn người kia đều mê man, miệng thì đổ nước dãi chèm nhèm, tay nhơn thì không cựa quậy chi nổi.
Dương Chí than rằng :
- Chúng bây có chết thì cũng đáng đời , ngặt vì lễ vật châu báu đều mất hết, ta biết tính làm sao nói với Lương Trung Thơ đặng , thiệt là khổ lắm. Bây giờ ta không biết đi đâu trốn cho khỏi tội nầy.
Nói rồi thì ngồi khoanh tay thở vắn than dài .