Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Sưu Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyền thống > Truyện Cổ Long
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #6  
Old 19-04-2008, 09:48 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thời gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 4


Danh gia đao pháp, kiếm pháp, thường thường cho rằng dùng song đao song kiếm là chuyện rất ngu xuẩn.
Dưới cặp mắt danh gia thương pháp, song thương không thể được coi là một loại thương.
Bởi vì vũ công cũng giống như rất nhiều cái gì khác trên đời này, nhiều chưa chắc nhất định là hay.
Một người bàn tay có bảy ngón chưa chắc điểm huyện tinh vi hơn người chỉ có năm ngón tay.
Người chân chính rành điểm huyệt, chỉ cần dùng một ngón tay là quá đủ.
Nhưng người dùng song đao, song kiếm cùng có cái đạo lý của họ. Người ta rõ ràng là có hai tay, tại sao chỉ dùng một vũ khí thôi ?
Bất kỳ đạo lý nào chính xác hơn, hiện tại, nhất định không ai cho rằng Cao Lập buồn cười tí nào.
Cặp thương của y giống như đầu con rồng, cánh con chim ưng. Y từ trước mặt Tây Môn Ngọc xông qua, cây thương của y bay ra. Cây thương bay ra đó, biểu thần một trận huyết chiến đã bắt đầu khai diễn.
Nhưng Thu Phong Ngô còn chưa động đậy, bởi vì Tây Môn Ngọc chưa động đậy, thậm chí còn không để mắt nhìn tới Cao Lập. Ánh mắt của y đang nhìn chăm chú vào bàn tay của Thu Phong Ngô, bàn tay cầm kiếm.
Thu Phong Ngô có thể cảm thấy được lòng bàn tay của mình đang rướm đầy mồ hôi lạnh.
Tây Môn Ngọc bỗng cười một tiếng, nói:
- Ta mà là chú, hiện tại đã thả cây kiếm đó xuống đất.
Thu Phong Ngô nói:
- Sao ?
- Bởi vì nếu chú thả cây kiếm xuống, không chừng còn có cơ hội sống được.
- Có cơ hội nhiều ít ?
Tây Môn Ngọc nói:
- Không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng hay hơn là không có tí cơ hội nào cả.
Thu Phong Ngô nói:
- Cao Lập không có tí cơ hội nào sao ?
- Thương pháp của y không tệ, trong các tay cao thủ sử dụng thương, y cơ hồ có thể coi là kẻ khá nhất.
- Ông nói rất công bình.
- Ta đã có thấy qua thương pháp của y, cũng có thấy qua cách giết người của y, trên đời này không ai hiểu rõ vũ công của y bằng ta.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi biết ông nhất định rất chú ý đến y.
- Ta cũng rất hiểu Mao Chiến và Đinh Cán.
- Ông cho rằng bọn hạ đã đủ sức đối phó với Cao Lập ?
Tây Môn Ngọc nói:
- Ít nhất cũng không sai nhiều lắm.
- Còn tôi thì sao ?
- Dĩ nhiên ta rất hiểu chú.
- Ông và Ma Phong đủ sức đối phó với tôi ?
Tây Môn Ngọc mỉm cười nói:
- Hơi nhiều một tí.
- Ông tính đúng rồi mới lại đây ?
- Phải, tri kỷ tri bỉ, mới bách chiến bách thắng được, nếu không chắc trong tay chín phần mười, ta đâu có lại đây.
Thu Phong Ngô bỗng thở ra một hơi thật dài, làm như một người đang nổi lênh đênh trên mặt biển, vừa sắp chết đuối, bỗng phát hiện ra đất liền trước mặt vậy.
Tây Môn Ngọc “chắc trong tay chín phần mười”, rốt cuộc cũng còn tính sai lần này.
Y không tính Kim Khai Giáp trong đó.
Dĩ nhiên y nằm mộng cũng không ngờ được rằng oai chấn thiên hạ năm xưa Đại Lôi Thần lại ở nơi đây.
Bất cứ sai lầm nhiều hay ít, đều có thể là sai lầm trí mệnh. Lần nay y phạm phải lỗi lầm quả thật quá trí mệnh.
Thu Phong Ngô chầm chậm gật đầu nói:
- Ông thật tính rất chính xác, bọn các ông bốn người đủ sức đối phó với hai chúng tôi.
Hiện tại bọn họ tuy chưa thấy Kim Khai Giáp, nhưng họ đã biết lão nhất định sẽ xuất hiện đúng thời điểm.
Y cơ hồ nhịn không nổi, muốt bật cười lên.
Cặp thương nhảy múa, loang loáng tia sáng, chiếu trên gương mặt y, xem ra y chưa bao giờ nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ.
Tây Môn Ngọc nhìn chăm chú vào mặt y, bỗng cười một tiếng, nói:
- Ta biết nơi này còn có một người nữa.
- Ông biết ?
Tây Môn Ngọc hững hờ nói:
- Vì vậy chúng ta đến cũng không chỉ có bốn người.
Thu Phong Ngô thở ra nói:
- Tuy tôi chưa thấy gì, nhưng đại khái cũng nghĩ ra được.
- Sao ?
Đao vào thương đang bay qua bay lại sau lưng y, cách không quá hai thước.
Đao thương chạm nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng động kinh tâm động phách, đao phong lẫm lẫm, thổi bay tung tán đầu tóc của y. Nhưng gương mặt y, ngay cả một thớ thịt cũng không cử động một mảy may.
Thu Phong Ngô không thể không bội phục, trước giờ y chưa bao giờ gặp qua một người trấn tĩnh như người này.
Y cũng cười một tiếng, nói:
- Còn người nào khác nữa ? Có phải ở phía sau nhà chuẩn bị nổi lửa ?
Tây Môn Ngọc nói:
- Đúng vậy.
- Đốt lửa để ngăn chặn đường thoái lui của chúng tôi trước, sau đó bọc lại trước cùng các ông giáp công hai bên trước sau.
Tây Môn Ngọc nói:
- Hình như chú rất hiểu tôi.
- Tôi học nhanh lắm.
Tây Môn Ngọc thở dài:
- Chú đúng là làm bang thủ rất đắc lực cho tôi.
Ánh mắt của y bỗng di chuyển từ người của Thu Phong Ngô sang tới người Song Song.
Song Song còn đang đước trước cửa, đứng dưới ánh mặt trời.
Bàn tay nhỏ bé yếu đuối của cô đang tựa vào khuôn cửa, hình như tùy thời tùy lúc đều có thể ngã xuống.
Nhưng cô không hề ngã xuống.
Thân hình của cô hình như đã hoàn toàn cương cứng, gương mặt cô lộ một nét biểu tình không sao hình dung được.
Tuy cô chưa ngã xuống, nhưng cả người cô hình như hoàn toàn tan rã ra.
Không có ai có thể tưởng tượng ra cái tư thế, cái biểu tình ấy ra sao. Thu Phong Ngô không nỡ quay đầu lại nhìn cô, y bỗng cười một tiếng nữa, hỏi:
- Lửa đã đốt lên chưa ?
Tây Môn Ngọc nói:
- Còn chưa đốt.
- Tại sao còn chưa đốt ?
Tây Môn Ngọc hỏi:
- Chú đang lo lắng giùm cho tôi đấy sao ?
- Tôi sợ bọn họ không biết đốt nhà.
- Ai cũng biết đốt nhà.
- Chỉ có một hạng người không biết.
Tây Môn Ngọc nói:
- Người chết ?
Thu Phong Ngô bật cười.
Chính ngay lúc đó, Tây Môn Ngọc đã xông qua bên cạnh y, xông tới chỗ Song Song, Ma Phong nãy giờ đang nằm duỗi người dưới gốc cây cũng đột nhiên bay lên, thanh kiếm xanh thẫm bốc lên một cái, kiếm nhanh tới cổ họng của Thu Phong Ngô.
Nhưng cũng chính ngay lúc đó, phía sau mái nhà bỗng có hai bóng người bay lại, bình lên một tiếng, rớt xuống mặt đất. Tây Môn Ngọc không nhìn hai người này, bởi vì y biết bọn họ đã chết, y đã nhận ra mình tính sai một nước cờ. Hiện tại mục tiêu của y là Song Song.
Y đã nhìn ra tình cảm của Cao Lập đối với Song Song.
Chỉ cần bắt được Song Song làm áp lực, trận này dù không thắng được, ít nhất cũng có thể toàn thân thoái lui.
Song Song không động đậy, không tránh né.
Nhưng sau lưng cô bỗng có một người xuất hiện.
Một người khổng lồ như một thiên thần.
Kim Khai Giáp tùy tùy tiện tiện đứng ngay trước khuôn cửa, phảng phất như không có gì đề phòng cả.
Nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được, mốt đánh ngã lão không phải là một chuyện dễ dàng.
Gương mặt lão cũng không có biểu tình, cặp mắt xám xịt đang lạnh lùng nhìn Tây Môn Ngọc.
Lão không hề đưa tay ra chống đỡ, nhưng thân pháp của Tây Môn Ngọc bỗng sựng lại, làm như đụng phải một bức tường đá vô hình nào đó.
Lão già một tay không có tí biểu tình, cũng không có tí phòng bị này, trên người làm như có một lực lượng mạnh không tả.
Đuôi mắt của Tây Môn Ngọc giật lên mấy cái, y nhìn chăm chăm vào lão, nói từng chữ một.
- Tôn tính các hạ ?
Kim Khai Giáp nói:
- Kim.
- Kim, Kim là hoàng kim ?
Y bỗng phát hiện cây búa trong tay lão già cụt tay, cả người y tự hồ như cứng đờ ra.
- Đại Lôi Thần ?
Kim Khai Giáp:
- Ngươi không ngờ ?
Tây Môn Ngọc thở ra, y cười khổ nói:
- Ta đã tính sai rồi, đáng lý ra ta không nên lại đây.
- Ngươi đã lại.
Tây Môn Ngọc hỏi:
- Hiện tại ta còn đi được hay không ?
- Không được.
Tây Môn Ngọc nói:
- Ta có thể để lại một bàn tay ?
- Một bàn tay không đủ.
Tây Môn Ngọc nói:
- Ngươi còn muốn gì nữa ?
- Muốn cái mạng của ngươi.
Tây Môn Ngọc hỏi:
- Không trao đổi gì được sao ?
- Không.
Tây Môn Ngọc thở ra một hơi thật dài, nói:
- Tốt.
Y bỗng nhiên xuất thủ, mục tiêu của y vẫn còn là Song Song. Bảo vệ một người khác, dù gì cũng khó hơn là bảo vệ chính mình, không chừng Song Song mới là nhược điểm duy nhất của Kim Khai Giáp.
Kim Khai Giáp không hề bảo vệ cho Song Song.
Lão biết cách phòng thủ tốt nhất là công kích.
Lão vung tay ra, cây búa chém tới.
Nhát búa rất đơn giản, đơn thuần, không có biến hóa, không có hậu chiêu, nhát búa đó không cần phải dùng tới biến hóa hay hậu chiêu gì cả.
Búa chém thẳng xuống, chính là chiêu thức đơn giản nhất trong các chiêu thức.
Nhưng chiêu này lại là chiêu đã được luyện qua biết bao trăm ngàn biến hóa rồi, mới chuyển ngược lại thành đơn giản.
Nhát búa đó đi ngược về chân chất, đã tiếp cận với hoàn mỹ. Không ai có thể hình dung ra được cái thứ kỳ dị trong nhát búa đó, cũng không ai có thể hiểu được.
Thậm chí ngay cả Tây Môn Ngọc cũng đều không thể.
Y thấy cây búa chém xuống, cảm thấy lưỡi búa lạnh như băng, bén nhọn cắm vào trong da thịt mình.
Lúc y nghe tiếng búa xe gió, đồng thời y cũng nghe tiếng xương cốt mình đang gãy vụn.
Y cơ hồ không thể tin được đây là sự thực.
Chết, tại sao lại là một chuyện quá hư ảo như thế này ? Không có tí đau đớn, cũng không có tí sợ hãi.
Y còn chưa kịp nhìn ra cái chết ra thế nào, bỗng nhiên thần chết đã ôm choàng lấy mình.
Sau đó là một màn đêm đen tối vĩnh viễn không biên giới.
Song Song vẫn còn không động đậy, nhưng nước mắt từ từ rớt lả chả xuống hai gò má.
Bỗng nhiên lại có một loạt tiếng rú thảm thiết.
Đang lúc Thu Phong Ngô cảm thấy Ma Phong là một kẻ địch đáng sợ, Ma Phong lại phạm một lỗi làm trí mệnh.
Y vung kiếm quá cao, bụng dưới để lộ một chỗ hở.
Thu Phong Ngô ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua bụng của y.
Người của Ma Phong giật lên trên không một cái, như một con cá đang nằm trên cần câu.
Lúc người y rớt xuống, máu tươi mới phun ra, tấu xảo rơi đây trên người y.
Y chết cũng rất nhanh.
Mao Chiến đã hoàn toàn điên cuồng.
Bởi vì y ngửi thấy mùi máu tanh, y điên cuồng như một con dã thú đói khát ngươi thấy con mồi ngon.
Cái thứ điên cuồng đó vốn đã tiếp cận với tử vong.
Y không còn thấy người nào khác, y chỉ thấy Cao Lập.
Còn Đinh Cán đang bước lùi từng bước một, y quay người lại, và ngẩn người ra.
Thu Phong Ngô đang đợi y ở đó, lạnh lùng nhìn y chăm chăm, lạnh lùng hỏi.
- Ngươi tính chạy đi đâu ?
Đinh Cán liếm cặp môi khô ran, nói:
- Ta đã nó rồi, ta còn muốn sống thêm chút nữa.
Thu Phong Ngô nói:
- Ngươi cũng có nói, vì để sống thêm, chuyện gì ngươi cũng chịu làm.
- Đúng vậy.
- Hiện tại ngươi có thể làm một chuyện cho ta.
Ánh mắt của Đinh Cán tràn đầy hy vọng, y lập tức hỏi:
- Chuyện gì ?
Thu Phong Ngô nói:
- Mao Chiến có phải là bạn rất thân của ngươi không ?
- Ta không có bạn bè.
- Được, ngươi giết y, ta không giết ngươi.
Đinh Cán không nói thêm lời nào, bàn tay y đã vung lên.
Ba cây loan đao xẹt ra như điện, ba cây đều cắm vào ngực bên trái của Ma Chiến.
Mao Chiến rống lên điên cuồng một tiếng, quay phắt đầu lại. Y không còn thấy Cao Lập, y không còn thấy cây ngân thương đang tung hoành.
Ngân thương bỗng ngừng lại.
Y nhìn Đinh Cán chăm chăm, vừa nhìn vừa bước từng bước lại, máu tươi trước ngực không ngớt chảy vọt ra.
Đinh Cán không còn tí máu nào trên gương mặt, y thoái lui từng bước một, vừa rú lên:
- Ngươi đừng có trách ta, dù ta có chết chung với ngươi, cũng chẳng có gì hay ho.
Mao Chiến cắn chặt răng, máu tươi rỉ ra bên khóe miệng.
Đinh Cán bỗng cười nhạt nói:
- Nhưng ngươi cũng đừng cho ta là sợ ngươi, hiện tại ta muốn giết ngươi chỉ việc đưa tay lên là xong.
Bàn tay của y lại đưa lên.
Sau đó gương mặt y bỗng biến thành thê thảm, bởi vì hiện tại hai cánh tay y đã bị người giữ chặt.
Mao Chiến còn đang bước từng bước một tới.
Đinh Cán không thể nào cử động được nữa, không thể nào lùi được nữa.
Bàn tay của Thu Phong Ngô như hai gọng kềm sắt, giữ chặt lấy hai cánh tay của y.
Đinh Cán mặt mày không còn ra hình dung, y run giọng nói:
- Thả ta ra, ngươi đã đáp ứng với ta, ngươi thả ta ra mà.
Thu Phong Ngô hững hờ nói:
- Ta có giết ngươi đâu.
- Nhưng ỵ..
Thu Phong Ngô lãnh đạm nói:
- Nếu y muốn giết ngươi thì có liên hệ gì đến ta ?
Đinh Cán bỗng cất tiếng rú thê thảm, như một con dã thú bị lọt vào bẫy.
Sau đó ngay cả tiếng thở cũng không còn nghe thấy gì.
Mao Chiến đến trước mặt y, chầm chậm rút cây loan đao cắm trong người mình ra, chầm chậm đâm vào trong ngực y.
Ba cây loan đao toàn bộ đâm vào ngực y rồi, y còn đang rú thảm thiết, rú lên rồi ngã gục xuống.
Mao Chiến nhìn y ngã xuống rồi, bỗng quay người, hướng về Thu Phong Ngô vái một cái thật lâu.
Y chẳng nói một lời.
Y dùng cây đao trong tay mình, cắt đứt cổ họng của mình.
Không có ai cử động, không có chút thanh âm.
Máu tươi chầm chậm thấm vào mặt đất đang được ánh mặt trời chiếu lên, thi thể người chết hình như đang bắt đầu khô queo lại, Song Song rốt cuộc ngã ra.
Thu Phong Ngô nhìn cô, hình như y đang nhìn một đóa hoa tươi đang từ từ khô héo lại.
oo Ánh mặt trời chiếu trên dãi đất mênh mông.
Kim Khai Giáp vung cây búa lên, chém mạy xuông đất, phảng phất như muốn đem bao nhiêu bi phẫn phát tiết xuống lòng đất sâu.
Mặt đất không lời.
Không những nó nuôi dưỡng được sinh mạng, nó cũng tiếp thu được tử vong.
Hoa tươi đang nở trên mặt đất, cũng không chừng là lúc thi thể đang tan rửa ra dưới lòng đất.
Mộ phần đã đào ra đâu đó.
Kim Khai Giáp nhấc thi thể của Tây Môn Ngọc lên, đẩy xuống huyệt.
Nơi sung sướng và hy vọng của một người có dễ dàng bị chôn đi như vậy không ?
Lão chỉ biết rằng bao nhiêu sung sướng và hy vọng của Song Song đã bị chôn đi, hiện tại lão chỉ còn lấy mắt nhìn nó đang tan rả ra dưới lòng đất.
Lão đoạt đi một sinh mạng, có lúc ngược lại còn nhân từ hơn là đoạt đi hy vọng của người đó chút xíu.
Thật tình lão không dám tưởng tượng ra một người đã hoàn toàn mất đi hy vọng, làm sao còn sống gì được nữa.
Chính lão còn sống đây bởi vì tuy lão không còn sung sướng, nhưng lão còn hy vọng.
Còn Song Song ?
Trước giờ lão chưa hề rơi lệ, tuyệt không hề.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt vốn đầy vẻ sung sướng và tự tôn, trong lòng lão như bị kim châm chích.
Hiện tại lão chỉ hy vọng hai gã trẻ tuổi kia có thể an ủi được cô, có thể làm cho cô vẫn tiếp tục sống.
Riêng lão, lão đã quá già.
An ủi đàn bà, là chuyện của thanh niên, già rồi chỉ có thể đào mộ cho người chết.
Lão bước lại, khom lưng nhấc thi thể của Ma Phong lên.
Thi thể của Ma Phong bỗng nhiên sống lại.
Ma Phong còn chưa chết.
Bụng không phải là bộ phận yếu hại, đa số người bị đâm thủng bụng vẫn còn sống nhăn.
Cho rằng bụng là chỗ yếu hại của con người, chỉ bất quá là một cảm giác sai lầm.
Ma Phong lợi dụng cái cảm giác sai lầm đó, cố ý chịu Thu Phong Ngô đâm một kiếm.
Kim Khai Giáp vừa nhấc người y lên, thanh kiếm của y đã đâm sâu và lưng của lão, ngập tới chuôi.
oo Kiếm còn cắm trên lưng của Kim Khai Giáp, còn Ma Phong thì đã trốn mất.
Y chụp lấy cơ hội tốt nhất để chạy trốn.
Bởi vì y biết Cao Lập và Thu Phong Ngô nhất định sẽ tìm cách cứu người trước, rồi mới đuổi sau.
Vì vậy y không muốn cho Kim Khai Giáp chết ngay.
Lúc Cao Lập và Thu Phong Ngô chạy ra, Kim Khai Giáp đã ngã gục xuống. Hiện tại lão đang nằm ngửa mặt lên trời, vừa thở vừa la lên không ngớt.
- Song Song ra sao rồi ?
Hiện tại lão vẫn còn quan tâm đến người khác.
Cao Lập ráng đèn nén lại nổi bi thương trong lòng, y nói:
- Cô ấy người yếu lắm, còn chưa tỉnh lại.
Kim Khai Giáp nói:
- Ngươi phải để cho cô ta ngủ một lát, đợi lúc cô ta tỉnh lại, nói lại ta đã đi rồi.
Lão ho kịch liệt một hồi, lại nói tiếp:
- Ngươi phải nhất định không nói cho cô ta biết ta đã chết, nhất định không được ...
Cao Lập nói:
- Ông còn chưa chết, ông nhất định chưa chết được.
Kim Khai Giáp gượng cười lên một tiếng, lão nói:
- Chết cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm lắm, các ngươi cần gì phải làm ra vẻ như vậy, làm ta khó chịu quá.
Thu Phong Ngô cũng gượng cười một tiếng, y muốn nói vài câu gì đó mà lại nói không ra.
Kim Khai Giáp nói:
- Hiện tại các ngươi nhất định đừng ở lại đây nữa, càng đi mau chừng nào càng tốt.
Thu Phong Ngô nói:
- Vâng.
Kim Khai Giáp nói:
- Cao Lập nhất định phải đem Song Song theo.
Thu Phong Ngô nói:
- Ông an lòng đi thôi, y nhất định không bỏ Song Song đâu.
Kim Khai Giáp nói:
- Ta cũng hy vọng ngươi đáp ứng cho ta một chuyện.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Chuyện gì ?
Kim Khai Giáp:
- Về nhà, ta muốn ngươi về nhà.
Thu Phong Ngô cắn chặt răng:
- Tại sao muốn tôi về nhà ?
Kim Khai Giáp thở hổn hển nói:
- Ngươi về nhà, bọn họ nhất định sẽ không còn tìm ra ngươi nữa, bởi vì không ai ngờ rằng ngươi là thiếu trang chủ của Khổng Tước Sơn Trang.
Thu Phong Ngô nói:
- Nhưng ...
Kim Khai Giáp nói:
- Bọn họ tìm không ra ngươi, cũng sẽ tìm không ra Cao Lập, vì vậy vì Cao Lập ngươi nên về nhà.
Thu Phong Ngô trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nói:
- Tôi có thể đem bọn họ về một lượt.
Kim Khai Giáp nói:
- Không được Thu Phong Ngô hỏi:
- Tại sao ?
Kim Khai Giáp nói:
- Khổng Tước Sơn Trang có nhiều người, nhiều miệng, thấy ngươi đem hai người này về, tin tức sớm muộn gì cũng sẽ lọt ra ngoài.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi không tin bọn họ dám tìm lại Khổng Tước Sơn Trang thật.
Kim Khai Giáp nói:
- Ta biết ngươi không sợ phiền phức, nhưng ta cũng biết tính khí của Cao Lập.
Lão lại ho lên một chặp nữa, mới nói tiếp:
- Y vốn là người không muốn làm phiền bạn bè trước giờ, nếu ngươi quả thật là bạn của y, ngươi nên để y đem Song Song đi một nơi nào đó an tĩnh sống nửa đời còn lại.
Thu Phong Ngô nói:
- Nhưng y ...
- Nếu y đến Khổng Tước Sơn Trang thật, các ngươi nhất định sẽ hối hận không kịp.
- Tại sao ?
- Ngươi không cần hỏi ta tại sao, ngươi nhất định phải tin vào tạ..
Lão chập choạng, ngay cả thở dốc cũng không cách nào thở được nữa, một hồi thật lâu, mới nói từng tiếng một:
- Nếu ngươi không đáp ứng ta, ta chết không nhắm mắt.
Thu Phong Ngô nắm chặt hay nắm tay, y nói:
- Được, tôi đáp ứng ông, chỉ trừ khi ông còn sống, chúng ta mới đối phó nổi với Thanh Long Hội.
Y cắn răng rồi nói tiếp:
- Chỉ có ngày nào Thanh Long Hội bị tan rả ra, chúng ta mới sống yên ổn được.
Kim Khai Giáp nói:
- Các ngươi sẽ sống rất yên lành thôi, nhưng không cần đến ta.
Lão lại gượng cười lên một tiếng, nói tiếp:
- Ngươi phải nhớ lấy cho kỹ, muốn đánh tan Thanh Long Hội nhất định không phải là chuyện của một người, ngay cả chủ nhân của Khổng Tước Linh cũng không thể.
Thu Phong Ngô nói:
- Ông ...
Kim Khai Giáp nói:
- Ta lại càng không được, muốn dẹp Thanh Long Hội, phải nhớ kỹ lấy bốn chữ.
- Bốn chữ gì ?
- Đông Tâm Hiệp Lực.
Bốn chữ ấy cũng chính là lời giáo huấn cuối cùng của một kẻ tung hoành một thời trong vũ lâm.
Chính ông ta đã qua lại một mình, tung hoành thiên hạ, nhưng đến lúc lâm tử, những gì dặn dò lại là bốn chữ đó.
Bởi vì bây giờ lão ta mới chân chính hiểu rằng trên đời này tuyệt đối không có một lực lượng nào có thể bì lại với “đồng tâm hiệp lực”.
Hiện tại lão ta đã nói hết những lời lão muốn nói.
Lão biết cái chết của lão cũng đáng giá trị.
Muốn sống cho đáng đã khó rồi, muốn chết cho đáng lại càng không dễ dàng gì.
oo Hoàng Hôn.
Ánh tịch dương từ ngoài song chiếu vào, chiếu tới góc nhà.
Hai con chuột bò từ trong góc ra, dáng đi bệ vệ, bởi vì chúng ngỡ trong nhà không có người.
Trong nhà có người, có ba người.
Cao Lập và Thu Phong Ngô đứng thẳng người ở đầu giường, nhìn Song Song hình như còn đang ngủ say.
Mấy con chuột chạy qua dưới chân bọn họ, rồi chạy lại.
Bọn họ không động đậy, cũng không ngồi xuống.
Bọn họ hình như đang trừng phạt mình.
Bao nhiêu bất hạnh, không phải đều do bọn họ hai người tạo nên hay sao ?
Nhìn bùn đất đang dần dần phủ lấp thi thể của Kim Khai Giáp, bọn họ không hề rơi nước mắt, bởi vì bọn họ đã nhớ kỹ lấy lời của Kim Khai Giáp.
- Chết, cũng chẳng phải là đều gì ghê gớm.
Đúng là vậy.
Bởi vì có những người tuy đã chết rồi, tinh thần của họ vĩnh viễn vẫn còn sống ở đó.
Sống trong tâm tưởng người khác.
Vì vậy, chết không phải là thống khổ, thống khổ là những người còn sống đó.
Hiện tại bọn họ nhìn Song Song, nước mắt ngược lại muốn chảy ra, Song Song đã tỉnh lại.
Cô vừa tỉnh lại là lập tức gọi tên Cao Lập lên.
Cao Lập cầm ngay lấy tay cô, dịu dàng nói:
- Anh đang ở đây, nãy giờ anh vẫn ở đây.
Song Song nói:
- Em biết, em biết anh nhất định không bỏ em một mình ở đây.
- Anh... anh còn muốn em biết một chuyện.
- Em đã biết rồi.
Gương mặt cô bỗng lộ một nụ cười tươi như hoa, cô nói tiếp:
- Em biết anh muốn nói cho em biết em là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này, những người kia nói gì, đều là chọc cho em giận lên thế thôi.
Cao Lập nói:
- Bọn chúng không phải là con người, nói chuyện không ra một con người.
- Em biết.
Cô đưa tay lên, vỗ nhẹ vào mặt Cao Lập.
Gương mặt cô lộ đầy vẻ ôn nhu và thương yêu, cô nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Em cũng biết anh sợ em lo lắng, thực ra em đã biết em là người như thế nào từ lâu rồi, không cần phải bọn họ nói cho em biết.
Trái tim của Cao Lập bỗng thót lại, y gượng cười nói:
- Những lời bọn họ nói, không có câu nào thật cả.
Song Song dịu dàng nói:
- Anh nghĩ em vẫn còn là một đứa bé sao ? Anh nghĩ em không biết những lời người khác nói là thật hay giả sao ?
Cao Lập chỉ thấy trái tim của mình càng lúc càng chìm xuống, chìm xuống đáy sâu.
Song Song nói:
- Nhưng anh đừng sợ em đau lòng, cũng đừng đau lòng cho em, bởi vì đã lâu lắm rồi, em biết mình là một đứa mù xấu xí quái dị.
Giọng của cô vẫn rất bình tĩnh, gương mặt cô không hề lộ vẻ bi thương hay tự thương thân mình.
Cô nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Lúc đầu, em cũng đau khổ lắm, thương tâm lắm, nhưng rồi sau đó em cũng hiểu ra, mỗi người đều có một mệnh vận của họ, vì vậy mỗi người nên chấp nhận số mệnh của mình, tiếp tục sống thôi.
Cô vỗ về khuôn mặt của Cao Lập, giọng nói càng ôn nhu:
- Tuy em xấu hơn người ta, nhưng em không oán trời oán người, bởi vì em còn có may mắn hơn biết bao người khác, không những em có cha mẹ nhân từ, em còn có anh nữa.
Thu Phong Ngô đứng bên lắng nghe, nghẹn ngào trong cổ họng. Lúc y nhìn lại Song Song, ánh mắt không còn vẻ thương hại đồng tình mà ngược lại, đầy vẻ khâm phục và tôn kính.
Thật tình, y không thể ngờ được trong cái thân xác xấu xí yếu đuối kia, lại có một tấm lòng kiên cường vĩ đại đến thế.
Cao Lập buồn bã nói:
- Em đã biết vậy, tại sao không nói ra ?
Song Song nói:
- Em làm vậy là vì anh.
- Cho anh ?
- Em biết anh rất tốt với em, em hy vọng anh ở nơi đây sẽ được sung sướng, nếu em nói ra, anh sẽ vì em mà đau lòng không chịu được.
Cô nhè nhẹ thở ra một tiếng, nói:
- Anh đối đã với em như vậy, sao em nỡ làm anh đau lòng được ?
Cao Lập nhìn cô, nước mắt rơi lả chả xuống.
Y bỗng phát hiện ra, mình mới là kẻ yếu đuối, ích kỷ trong hai người.
Y chiếu cố cho cô, bảo vệ cho cô, không chừng chỉ vì muốn làm cho mình sung sướng, vì muốn cho mình có cơ hội chuộc tôi, vì muốn cho thâm tâm mình được bình an.
Y cứ hy vọng sẽ mãi mãi trong tiếng cười của cô, tẩy sạch được máu tanh trên bàn tay của mình.
Y vẫn mãi tránh né, trốn người khác, trốn chính mình, trốn cái cảm giác tội lỗi.
Chỉ ở nơi này có cô, y mới được bình an trong giây phút.
Song Song dịu dàng nói:
- Vì vậy em mong anh đừng đau lòng cho em, bởi vì chính em chưa bao giờ đau lòng vễ mình, chỉ cần chúng ta bên nhau thật lòng sung sướng, dù em có đẹp xấu cũng không sao cả.
Những lời đó đáng lý ra phải là y nói, nhưng chính cô lại mở miệng nói.
Y bỗng phát hiện ra, mấy năm nay, cô là người đã chiếu cô, bảo vệ cho y.
Nếu không có cô, không chừng y đã phát điên lên, đã vỡ tung đầu não ra.
Song Song tiếp tục nói:
- Hiện tại anh có hiểu ý của em chưa ?
Cao Lập không nói gì nữa.
Y quỳ xuống, thành tâm thành ý quỳ xuống.
Thu Phong Ngô nhìn bọn họ, nước mắt nóng hổi ứa ra rơi xuống hai gò má.
Y cũng phát hiện ra một chuyện.
Ông trời mãi mãi là kẻ rất công bằng.
Tuy ông ta không cho Song Song một thân xác mỹ lệ, nhưng lại cho cô một tâm hồn mỹ lệ.
oo Ngôi mộ mới.
Thật ra, đấy không phải là mộ.
Đất đã được nện chặt, không những vậy, cỏ còn được đem từ nơi xa lại phủ lên.
Hiện tại không ai có thể nhìn ra dưới miếng đất này đã chôn thi thể một vị đại hiệp cả một thời.
Đây là ý kiến của Cao Lập và Thu Phong Ngô cùng bàn với nhau, bọn họ không muốn còn ai lại quấy nhiễu anh hồn của ông ta.
Không có mộ bài, mộ bài ở trong lòng bọn họ.
Ông ta không phải là thần, ông ta là con người.
Một con người vĩ đại, một người bạn vĩ đại.
Một thân vũ công kinh thiên động địa của ông ta, không chừng người ta sẽ quên đi, nhưng những chuyện ông ta đã làm cho họ, nhất định sẽ vĩnh viễn ở trong lòng họ.
Hoàng hôn, họ lại đem rượu lại nơi đây.
Nguyên một thùng rượu lớn.
Bọn họ thay phiên nhau uống thùng rượu, sau đó phần còn lại đem rưới hết lên mảnh đất.
Cao Lập và Song Song sánh vai quỳ xuống.
- Đây là rượu mừng của chúng tôi.
- Tôi biết ông vẫn muốn được dịp uống ly rượu mừng của chúng tôi.
- Tôi nhất định sẽ đem nàng đi, chiếu cố cho nàng trọn đời, dù đi đến đâu, cũng sẽ không rời nàng.
- Tôi nhất định sẽ cho nàng sống sung sướng mãi mãi.
Bọn họ biết ông ta nhất định là mong bọn họ còn sống mãi, trên đời này không còn chuyện gì khác hơn để tỏ lòng thành tâm và tôn kính của họ đối với người đã chết.
Sau đó Song Song bèn rón rén bước qua một bên, để hai người bạn đồng sinh tử hoạn nạn nói lời ly biệt.
Chiều về càng đậm, chim bay về tổ cất tiếng kêu bi ai, tựa hồ như đang thương tiếc kiếp người phải chia lìa.
Thu Phong Ngô nhìn Cao Lập.
Cao Lập nhìn Thu Phong Ngô.
Trên đời này có ngôn từ gì có thể nói lên được tình cảm biệt ly ?
Không biết trải qua bao lâu, Thu Phong Ngô rốt cuộc gượng cười lên một tiếng, nói:
- Anh có biết tôi là một người có bao nhiêu phúc đức không ?
Cao Lập cũng gượng cười một tiếng, nói:
- Tôi biết.
Thu Phong Ngô nói:
- Hiện tại anh không cần tôi phải đi với anh nữa.
- Anh muốn về nhà ?
- Tôi đã hứa rồi, tôi phải về.
Cao Lập nói:
- Tôi hiểu.
- Còn hai người ?
- Tôi cũng đã hứa, chúng tôi nhất định sẽ sống mãi với nhau.
- Hai người tính đi đâu ?
Cao Lập nói:
- Trời đất lớn bao nhiêu, chúng tôi sẽ có nơi để ở.
Thu Phong Ngô chầm chậm gật đầu nói:
- Nhưng bất kể hai người ở đâu, nhất định phải đến tìm tôi.
- Nhất định.
- Đem cô ấy đến cùng với anh.
- Dĩ nhiên.
Thu Phong Ngô bỗng thò tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Cao Lập, y nói:
- Tôi còn muốn anh hứa với tôi một chuyện.
- Anh nói đi.
- Sau này bất kể anh có chuyện gì khó khăn, anh nhất định phải tới tìm tôi.
Màn đêm đã buông xuống.
Cái bóng ốm yếu đơn độc của Thu Phong Ngô rốt cuộc đã biến vào màn đêm.
Cao Lập ôm nhẹ lấy Song Song, y cảm thấy trong lòng vừa hạnh phúc, vừa đau khổ.
Song Song dịu dàng nói:
- Anh thật là một người có phúc.
Cao Lập gật gật đầu:
Song Song nói:
- Rất ít người kết được một người bạn như vậy.
Cao Lập cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên tóc của cô, dịu dàng nói:
- Rất ít người lấy được một cô vợ như em.
Y quả thật rất hạnh phúc.
Y có một người bạn tốt, và có một người vợ hiền.
Đối với bất cứ một người nào, bao nhiêu đó đã quá đủ.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng y lại đầy những bi thương và sợ hãi, một thứ bi thương và sợ hãi hướng tới tương lai vô định.
Bởi vì thật tình y không nắm chắc được mình có sống được sung sướng mãi mãi hay không.
Song Song ngẩng đầu lên, cô bỗng hỏi y:
- Có phải anh đang sợ không ?
Cao Lập gượng cười nói:
- Anh sợ ? Sợ gì ?
Song Song nói:
- Sợ chúng ta sẽ không sống được sung sướng mãi mãi, sợ những người đó sẽ tìm lại nữa, sợ chúng ta không biết mình sống ra sao.
Cao Lập trầm mặc.
Y trước giờ rất hiểu, sinh hoạt là một gánh nặng không thể đo lường.
Song Song nói:
- Thật ra, anh không nên sợ gì cả, một người chỉ cần có quyết tâm, thì thế nào cũng có cách để sinh sống.
- Nhưng ...
Song Song ngắt lời y:
- Em không sợ khổ, chỉ cần ở bên anh, dù có khổ chút xíu cũng là sung sướng thôi.
Cao Lập nói:
- Nhưng anh muốn chăm sóc cho em, anh muốn em sống sung sướng.
- Sống như thế nào mới là sống sung sướng ?
Cao Lập không trả lời.
Y cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Song Song nói:
- Ăn được ngon, mặc được đẹp, cũng chẳng phải là sống sung sướng gì, quan trọng nhất là xem trong lòng mình có sung sướng hay không, chỉ cần trong lòng mình sung sướng, chuyện khác em chẳng màng.
Gương mặt ôn nhu của cô đượm một vẻ dũng cảm quyết tâm không sao tả được.
Cao Lập chầm chậm ưỡn ngực lên, nắm lấy tay cô.
Trong lòng y bỗng nhiên tràn đầy dũng khí và quyết tâm.
Y biết hiện tại trên đời này, không còn chuyện gì có thể làm cho y bi thương và sợ hãi nữa.
Bởi vì y không còn một mình.
Không còn một mình, chỉ có những người chân chính cô độc mới biết được đây là thứ cảm giác kỳ diệu biết bao nhiêu.
oo Bọn họ không đi vào núi sâu, cũng không ra ngòai thành thị. Bọn họ tìm một nơi thôn trang yên tĩnh hòa bình ở, người trong trấn lương thiện và chất phác.
Một người nông dân cần cù và một người vợ yếu đuối ở nơi đây nhất định không làm mọi người xầm xì đồn đãi.
Bọn họ sáng sớm đi làm việc, tối về nghỉ ngơi.
Bọn họ sống một cuộc đời thật yên tĩnh và đằm thắm.
Chỉ tiếc đấy không phải là khúc cuối trong câu chuyện.
Cao Lập đi làm về.
Đem theo bùn đất mà một ngày lao khổ về.
Song Song đã dùng đôi tay yếu đuối nhu hòa của cô nấu cho y hai món ăn, hâm nóng một bầu rượu. Mỗi thứ trong nhà này cô đã quá quen thuộc, cô dần dần có thể dùng tay để thay thế cặp mắt.
Hiện tại cô khỏe mạnh hơn lúc trước nhiều.
Cuộc sống sung sướng đằm thắn đối với bất kỳ một người bệnh nào cũng phải là thứ thuốc thần.
Cao Lập nhìn rượu thịt bày trên bàn, cười như một đứa bé.
- Tối hôm nay lại còn rượu nữa.
Song Song cười ngọt ngào nói:
- Mấy hôm nay anh làm lụng mệt quá, em phải khao thưởng anh chút đỉnh chứ.
Cao Lập ngồi xuống, uống miếng rượu trước, rồi mới cười nói:
- Anh hy vọng hôm nay trả thuế xong, còn dư thêm vài gánh thóc, đem đổi vài thứ đồ chơi cho em.
Song Song giống như một đứa bé bị nuông chiều quá độ cô ngồi trên đùi y, chớp chớp mắt nói:
- Em chỉ thích có một thứ.
Cao Lập hỏi:
- Em thích gì ?
- Anh.
Cô dùng bàn tay nhỏ xíu yếu đuối, chỉ vào mũi y.
Y mở to miệng ra, làm bộ như thở không ra hơi.
Cô cười ngặt nghẽo, đưa ly rượu lên đổ vào miệng y, y cầm đũa lên, gắp một miếng thịt sườn, tính đưa vào miệng.
Bỗng nhiên đôi đũa của y rớt xuống.
Bàn tay y lạnh hẳn ra.
Đôi đũa của y gắp vào, không phải là miếng thịt sườn, mà là một con ngô công.
Một con ngô công dài bảy tấc.
Song Song hỏi:
- Chuyện gì vậy ?
Cao Lập biến hẳn sắc mặt, y vẫn còn gượng cười nói:
- Không có gì, chỉ bất quá trong thức ăn có con ngô công, nhất định là ở trên trần nhà rớt xuống, xem ra tối hôm nay cái món cơm sườn ngon lành này không được tới miệng anh rồi.
Song Song yên lặng một hồi thật lâu, rốt cuộc cô cũng gượng cười một tiếng nói:
- May mà trong bếp còn có trứng, mình làm trứng chiên ăn đi.
Cô đứng dậy, Cao Lập cũng đứng dậy theo, y nói:
- Anh đi với em.
- Để em đi, anh cứ ngồi đây uống rượu.
- Anh muốn đi với em, anh thích nhìn em chiên trứng.
Song Song cười nói:
- Chiên trứng có gì hay đâu mà nhìn ?
Cao Lập cười nói:
- Anh cứ thích nhìn đấy.
Hai người tuy vẫn còn cười cười nói nói, trong lòng bỗng nhiên bị một tầng mây xám phủ lên.
Trong nhà bếp rất sạch sẽ.
Y không thể ngờ được một cô gái như Song Song cũng thu dọn phòng bếp sạch sẽ đến như vậy.
Sức mạnh của tình yêu thật quá kỳ diệu, nó cơ hồ có thể làm bất cứ chuyện gì, cơ hồ có thể tạo nên kỳ tích.
Song Song vào đó, Cao Lập cũng theo vào, Song Song đi lấy trứng, Cao Lập cũng theo cô lấy trứng.
Y lẽo đẽo theo cô, hầu như không rời nửa bước.
Song Song mở cửa lò ra, Cao Lập đốt lửa lên, Song Song cầm chảo đặt lên, Cao Lập mở nắp.
Bỗng nhiên, cái nắp trên tay rớt xuống đất.
Bàn tay của y càng lạnh buốt, trong lòng y càng lạnh hơn.
Trong chảo không phải trống không, trong chảo có hai người bằng giấy, giấy cắt ra thành hình người, không có đầu.
Đầu đã bị cắt đứt, trên cổ máu tươi đỏ lòm.
Lửa đang cháy mạnh trong lò, người giấy bị thiêu nóng, bỗng nhiên bắt đầu nhăn lại, xem ra càng thấy khủng bố không sao tả được.
Gương mặt của Song Song trắng bệt, tựa hồ như muốn xỉu xuống đất, cô có thứ giác quan thứ sáu thật kỳ diệu, cô có thể cảm thấy nổi sợ hãi trong lòng Cao Lập.
Cô không té xỉu xuống, bởi vì co biết lúc này là lúc bọn họ nhất định phải tìm cách kiên cường lên.
Cô bỗng dịu dàng hỏi y:
- Hiện tại mình có thể nói thật được chưa anh ?
Cao Lập nắm chặt hai nắm tay:
- Ừ.
Song Song nói:
- Ngô công không phải từ trên nóc nhà rớt xuống, nơi đây không hề có ngô công.
Cao Lập gật đầu, gương mặt y lộ đầy vẻ thống khổ.
Bởi vì y biết cuộc sống bình thản và đằm thắm của bọn họ hiện tại đã kết thúc.
Phải chấp nhận chiện đó, quả thật là một chuyện thật thống khổ. Nhưng Song Song ngược lại rất trấn tĩnh, cô nắm lấy tay y, nói:
- Có phải chúng ta đã biết bọn họ sớm muộn gì cũng tìm lại phải không ?
- Đúng vậy !
- Vì vậy, anh đừng lo cho em, bởi vì em đã chuẩn bị rồi.
Giọng của cô càng ôn nhu, cô nói tiếp:
- Em cũng đã sống được hai năm sung sướng, dù bây giờ có chết đi cũng không có gì hối tiếc, huống gì chúng ta đã chắc gì chết đậu Cao Lập ưỡn ngực lên, lớn tiếng nói:
- Em nghĩ là anh sợ chúng sao ?
- Dĩ nhiên là anh không sợ, anh là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao anh đi sợ bọn tiểu nhân lấm la lấm lé như vậy được.
Gương mặt cô sáng rực lên, bởi vì cô vốn rất kiêu ngạo về y.
Cao Lập bỗng có dũng khí lên.
Nếu ta là người đã từng yêu, ta sẽ biết cái thứ dũng khí ấy chợt đến kỳ diệu biết bao nhiêu.
Song Song nói:
- Bây giờ anh nói thật cho em nghe, trong chảo có thứ gì vậy ?
Cao Lập ấp úng nói:
- Chỉ bất quá... chỉ bất quá có hai người bằng giấy, thế thôi.
- Người giấy ?
Cao Lập cười nhạt nói:
- Bọn họ tưởng dọa được chúng ta, nhưng có biết đâu mình vĩnh viễn không bị dọa cho lăn đùng ra.
Con ngô công và người giấy dĩ nhiên không lấy được mạng của ai, bất cứ ai cũng nhìn ra đây chỉ là một thứ cảnh cáo uy hiếp tinh thần.
Bọn họ dĩ nhiên không muốn y chết nhanh quá.
Song Song cắn môi, trầm ngâm một hồi lâu, cô bỗng nói:
- Anh rửa chảo đi, em luộc trứng anh ăn, luộc sáu cái, anh ăn bốn cái, em ăn hai cái.
Cao Lập hỏi:
- Em ... em còn ăn được sao ?
- Tại sao lại không ? Ăn không được là cho bọ chúng biết mình sợ bọn chúng, chúng ta không những ăn, còn ăn nhiều thêm chút nữa.
Cao Lập cười lớn nói:
- Đúng, anh ăn bốn cái, em ăn hai cái.
Cũng chỉ có trứng luộc nguyên vỏ mới an toàn nhất.
Vì vậy, bọn họ bắt đầu ăn trứng.
Song Song nói:
- Trứng ngon thật đấy.
- Ừ, còn ngon hơn thịt sườn lắm.
- Bọn chúng mà dám bước vào đàng hoàng, em sẽ mời chúng ăn hai trái trứng.
- Chỉ tiếc là chúng nó không dám, thứ người đó chỉ dám lén lút làm những chuyện xấu mặt không dám nhìn người khác.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng cười nhạt.
Cao Lập đứng phắt dậy hỏi:
- Ai đó ?
Không ai trả lời, dĩ nhiên là không ai trả lời.
Cao Lập tính rượt ra, nhưng y chầm chậm ngồi xuống lại, hững hờ nói:
- Quả nhiên là một tên không dám nhìn mặt ai.
Song Song hỏi:
- Anh có biết dùng cách gì tốt nhất đối phó những hạng người đó không ?
Cao Lập hỏi:
- Em nói dùng cách gì ?
- Chẳng thèm để ý đến chúng.
Cao Lập cười lớn nói:
- Đúng vậy, thấy quái không kỳ quái, quái tự nó sẽ biên đi, đúng là cách tốt nhất.
Y cười rất lớn tiếng, nhưng y đang cười đo chăng ?
Bên ngoài là màn đêm tối mịt, một khoảng tối vô biên vô bờ bến.
Trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Căn nhà nhỏ xíu, hai người nhỏ xíu, bên ngoài là màn đêm đen tối và khủng bố vô biên, hoàn toàn phủ lên người bọn họ.
Y thật không biết sợ sao ?
Cặp ngân thương đã lấy từ dưới giường ra.
Mũi thương đầy những bụi bặm, nhưng chưa bị rỉ sét.
Có những thứ vĩnh viễn không thể nào bị cũ kỹ đi, có những hồi ức cũng vậy.
Cao Lập nghĩ đến Thu Phong Ngô.
Không biết hiện tại y ra sao rồi ? Không biết bọn họ có đang tìm y không ?
Y hy vọng là không.
Chuyện này, y chỉ hy vọng nó kết thúc ở nơi đây, kết thúc ngay ở bản thân y.
Chỉ có một điều y buông không được, đó là Song Song.
Nếu y không còn nữa, Song Song sẽ ra sao bây giờ ?
Y không dám nghĩ tới.
Song Song hình như cũng không suy nghĩ gì, hình như cô đã ngủ. Thật tình cô còn cứng rắn hơn, dũng cảm hơn bất cứ ai tưởng thượng được, nhưng lúc ngủ, xem ra cô vẫn còn là một đứa bé.
Làm sao y có thể nhẫn tâm bỏ cô mà đi ? Làm sao y chết được ?
Y nắm chặt lấy cây thương, y dùng hết tận sức lực, để cho nước mắt không trào ra.
Nhưng nước mắt của y đã trào ra.
Song Song trở mình, cô bỗng hỏi:
- Tại sao anh còn chưa ngủ ?
Thì ra cô vẫn còn chưa ngủ.
Cao Lập nói:
- Anh ... anh còn chưa muốn ngủ.
Song Song nói:
- Đừng quên là mai anh còn phải dậy sớm ra đồng đó.
Cao Lập gượng cười nói:
- Ngày mai anh trốn một lần được không ?
- Dĩ nhiên là được, chỉ bất quá ngày sau nữa rồi sao ? Ngày sau đó nữa rồi sao ?
Cô thở ra một tiếng, nói tiếp:
- Nếu bọn chúng không chịu xuất hiện, không lẽ anh cứ mãi ở đây với em hoài sao ? Không lẽ anh ngồi trong nhà với em cả đời sao ?
Cao Lập hỏi:
- Tại sao không được ?
- Dù anh làm vậy, nhưng còn em, em duy trì được tới bao lâu ?
- Ráng cho đến lúc bọn chúng xuất hiện, đợi đến lúc bọn chúng lại tìm anh, còn hay hơn anh đi tìm chúng.
Song Song nói:
- Nhưng chừng nào chúng nó mới lại tìm anh ?
Cao Lập nói giọng chắc chắn:
- Bọn chúng đã lại đây, nhất định sẽ không chờ lâu đâu.
- Bọn chúng là vậy, không chừng chính vì muốn giữ cứng chúng ta trong nhà, chờ cho anh sức cùng lực tận rồi mới xuất hiện.
Cao Lập cười khổ nói:
- Nhưng bọn chúng chẳng cần phải đợi, bọn chúng chẳng cần phải có chuyện tất yếu như vậy.
- Tại sao ?
- Bây giờ đã đến lúc mình nên nói thật không em ?
- Vâng - Vậy thì anh hy vọng em có thể làm cho anh một chuyện.
- Chuyện gì ?
Cao Lập nhẹ vỗ lên mặt cô, dịu dàng nói:
- Anh muốn em hứa, anh có chuyện gì đi chăng nữa, em cũng phải ráng sống.
- Anh ... anh ... anh muốn nói gì ?
Cao Lập buồn bã nói:
- Ý anh ra sao, em cũng phải hiểu rồi.
- Anh sợ chúng ?
- Anh không thể không sợ.
- Tại sao ?
Gương mặt của Cao Lập nhăn nhó lại vì đau khổ, y nói:
- Lần này bọn chúng tìm lại đây, tức là đã có mười phần chắc trong tay rồi.
Song Song trầm ngâm một hồi.
Hình như cô bỗng biến ra thật bình tĩnh, một hồi thật lâu, cô mới chầm chậm nói:
- Nếu bọn chúng đã có mười phần chắc trong tay rồi, tại sao lại không lập tức động thủ ?
- Bởi vì bọn chúng muốn hành hạ cho anh phải đau khổ.
- Nhưng bọn chúng bắt được anh rồi, không phải vẫn còn hành hạ anh được sao ?
Cao Lập ngẩn người ra.
Sau đó ánh mắt của y từ từ sáng lên, y bỗng nhảy bậy dậy nói:
- Anh nghĩ ra rồi.
- Anh nghĩ ra chuyện gì ?
- Thanh Long Hội không đến đây.
- Ai đến đây ?
- Chỉ có một người đến đây, vì vậy y mới làm như thế, y muốn làm cho anh kiệt quệ tinh thần, làm cho anh phát điên lên, sau đó mới từ từ thanh toán anh.
- Anh biết người này là ai ?
- Ma Phong, nhất định là Ma Phong !
Ma Phong rất ít khi giết người.
Nhưng y muốn giết người nào, trước giờ y chưa sẩy tay lần nào.
Y giết người rất chậm, chậm đến kinh sợ.
- Ngươi muốn giết ai, phải giết cho hắn biến thành quỷ rồi, còn không dám đến tìm ngươi đòi nợ.
Gương mặt của Cao Lập phấn khởi quá thành đỏ hồng lên, y nói:
- Anh biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến, anh biết mà.
- Tại sao ?
- Hắn muốn trả thù.
- Trả thù ?
- Có những người làm chuyện gì không phải với người khác thì được, nhưng người khác không được làm chuyện gì không phải với y, nếu không y sẽ nhất định phải tự mình trả thù cho được.
Y cắn chặt răng, nói từng tiếng một:
- Nhưng y quên mất anh cũng đang tìm y đây.
Dĩ nhiên y không bao giờ quên được người nào giết Kim Khai Giáp.
- Sao anh biết y không đem người Thanh Long Hội lại ?
- Hắn nhất định không làm vậy !
- Tại sao ?
- Bởi vì trả thù là một thứ hưởng thụ, giết người cũng vậy, hắn nhất định không chịu để người khác chia xẻ.
Song Song nắm chặt lấy tay y nói:
- Hắn ... hắn nhất định là một người thật đáng sợ.
Cao Lập cười nhạt nói:
- Đúng là vậy, nhưng anh không sợ lắm.
Giọng của y bỗng khựng ngang, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, rất chậm, mỗi tiếng gõ hình như gõ ngay trên trái tim của họ.
Cao Lập cơ hồ như đã ngừng hô hấp lại.
Y bỗng phát hiện ra mình không chắc ăn như mình đã tưởng tượng.
Hai năm nay, y nắm trong tay là cây cuốc, không phải thương.
Tiếng gõ cửa còn đang tiếp tục, nhè nhẹ, chầm chậm, từng tiếng, từng tiếng ...
Bàn tay của Song Song lạnh cứng.
Y bỗng phát hiện ra cô không lớn gan như y đã tưởng tượng.
Song Song rốt cuộc nhịn không nổi nói:
- Hình như có ai đang gõ cửa phía ngoài.
- Anh nghe rồi.
- Anh không lại mở cửa sao ?
Cao Lập cười nhạt nói:
- Hắn muốn vào đây, chẳng cần anh mở cửa, hắn cũng vào được vậy.
Thật ra y cũng biết đấy chẳng qua chỉ là cái cớ.
Quả thật y đang sợ hãi.
Bởi vì y không thể chết, vì vậy y mới sợ chết.
Sợ chết không phải là chuyện xấu hổ, nhất định không phải.
Một người là tay nam tử hán chân chính, có ngườ vợ như Song Song yêu mình để chiếu cố, người đó cũng sẽ sợ chết thôi.
Trái tim của Song Song phảng phất như bị kim đâm chích.
Dĩ nhiên cô hiểu ý, không ai hiểy y bằng cô.
Trong cặp mắt trống lỗng vô hồn kia, bỗng có hai hàng nước mắt không ngớt trào ra như suối.
- Em ... em đang khóc đấy sao ?
Song Song gật gật đầu, nói:
- Anh biết ra rất hãnh diện về anh trước giờ.
- Anh biết.
- Nhưng bây giờ... bây giờ em không cảm thấy vậy.
Cao Lập cúi gằm đầu.
Dĩ nhiên y hiểu tâm tình của Song Song.
Không có người đàn bàn nào chịu cho người đàn ông của mình thành một gã hèn nhát, lại càng không có người đàn bà nào muốn người đàn ông của mình chạy trốn không dám đối diện với khốn khổ nguy hiểm.
Song Song buồn rầu nói:
- Em biết anh vì em mới như vậy, nhưng em không muốn anh làm như vậy là vì em, bởi vì em biết hiện tại nhất định là anh rất thống khổ, bởi vì anh đâu phải là kẻ hèn nhát.
- Nhưng em ...
- Anh đừng lo gì đến em, bất kể em ra sao, chỉ cần là chuyện anh phải đi làm, anh cứ đi làm đi, nếu không, không chừng em còn thống khổ hơn cả anh.
Cao Lập nhìn cô, chỉ có người đàn bà chân chính mới nói được những lời như vậy.
Y bỗng phát hiện ra mình đang hãnh diện về cô lắm.
Y khom người, hôn nhẹ lên gò má đẫm nước mắt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cô nằm úp mặt trên gối, đếm từng bước chân của y.
Mỗi sáng sớm, cô vẫn nằm đếm bước chân của y, từ bên giường chỉ cần đi mười ba bước là ra tới cửa trước.
Một bước, hai bước ... bốn bước, năm bước ...
Chuyến đi này y còn trở về được không ?
Cô không biết, cũng không dám nghĩ đến.
Dù có biết chắc y đi lần này sẽ không về, cô cũng vẫn không cản trở y, bởi vì đây là chuyện y không giải quyết không được.
Y không thể nào trốn chạy được.
Tài sản của Icefox

  #7  
Old 19-04-2008, 09:49 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thời gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 5


Bóng đêm lê thê mù mịt.
Sương mù không biết đã hiện ra từ lúc nào, một người đang đứng yên lặng trong đó.
Một người rất âm trầm, một gương mặt rất âm trầm, ánh mắt bén ngót như con diều hâu chuyên môn ăn thịt người chết.
Cao Lập vừa mở cửa, lập tức thấy gã ở đó.
Gã cơ hồ không khác gì hai năm về trước.
Cao Lập chưa từng bao giờ nghĩ gã sẽ đứng ngoài cửa đợi ! Thật như một người đi đến nhà bạn thăm viếng, đợi chủ nhân ra mở cửa vậy.
Nhưng ánh mắt gã lúc nhìn Cao Lập lại giống như một con diều hâu đang nhìn thây người chết.
Cao Lập nói:
- Ngươi đã đến.
Ma Phong nói:
- Đúng vậy, ta đã đến. Sớm muộn gì ta cũng đến. Bất cứ ai đâm cho ta một mũi kiếm vào bụng cũng đừng hòng sống bình an thoải mái.
Cao Lập lạnh lùng nói:
- Ngươi còn sống cho tới bây giờ, đại khái cũng không phải dễ dàng.
Ma Phong nói:
- Đúng là không dễ dàng, ngươi vĩnh viễn không ngờ được cái mạng này của ta phải trả bao nhiêu giá mới đổi lại được, vì vậy hiện tại ta càng không chết được, nhất định không chết được.
Đồng tử con mắt của gã thu nhỏ lại, ánh mắt đầy vẻ oán độc, gã hỏi lại:
- Tiểu Vũ đâu ?
Cao Lập hỏi:
- Ngươi muốn tìm y ?
Ma Phong hững hờ nói:
- Ta đang nghe đây.
Cao Lập nói:
- Thứ nhất, ngươi không nên đến một mình. Thứ hai, ngươi nên dùng Song Song uy hiếp ta. Hiện tại ngươi đã đánh lỡ mất cơ hội. Thứ ba, ngươi càng không nên đến gõ cửa nhà ta như thế này.
Ma Phong gật gật đầu nói:
- Có đạo lý lắm.
Cao Lập nói:
- Ngươi vốn có rất nhiều cơ hội ám toán ta.
Ma Phong bỗng ngắt lời y. Gã lạnh lùng nói:
- Ta chẳng cần gì ám toán ngươi, cũng chẳng cần phải lấy con mụ vợ bảo bối của ngươi ra uy hiếp làm gì, bởi vì ta tùy thời tùy lúc có thể giết ngươi.
Cao Lập cười lớn.
Ma Phong nói:
- Hai năm nay, ta khổ luyện mỗi ngày sáu tiếng đồng hồ, còn ngươi ...
Tiếng cười của Cao Lập bỗng ngưng bặt.
Ma Phong lạnh lùng nhìn y nói:
- Ngươi hiện tại còn sống đó, bởi vì ta hiện tại còn chưa muốn cho ngươi chết.
Cao Lập không nói năng gì, cũng không có cử động gì.
Y bỗng cảm thấy người không thoải mái tí nào. Thái độ của Ma Phong càng trấn tĩnh chừng nào, y càng không thoải mái chừng đó.
Ánh mắt khiếp người của Ma Phong bỗng rời khỏi người y, hướng ra bóng đêm lê thê mù mịt ngoài kia, một hồi thật lâu mới chầm chậm nói tiếp:
- Ngươi còn có bảy ngày để sống.
Giọng nói của gã đượm vẻ tự tin thật kỳ dị mà đáng sợ, làm như quan tòa đang xử tội phạm nhân.
Cao Lập lại bật cười lên, y phải tốn bao nhiêu là sức lực mới làm cho mình cười được lên tiếng.
Nhưng Ma Phong chẳng thèm nhìn tới y, gã nhẫn nhịn nói:
- Thêm bảy ngày nữa là trăng tròn, ta giết người thông thường thích đợi tới trăng tròn.
Cao Lập cười nhạt nói:
- Không chừng ngươi không chờ được lâu tới như vậy.
Ma Phong hững hờ nói:
- Không chừng, nhưng ta nghĩ ngươi cũng cần gì phải nôn nóng chết cho được.
Nhất định ngươi còn bao nhiêu chuyện hậu sự phải lo, mụ vợ của ngươi nhất định cũng không nguyện ý ngươi chết ngay bây giờ.
Câu cuối cùng tựa như mũi kim đâm thẳng vào dạ dày Cao Lập.
Y cảm thấy dạ dày của mình đang co rút lại, như muốn mửa ra.
Ma Phong nói:
- Ta có thể chờ ở đây bảy ngày, ít ra nơi đây cũng có vẻ sạch sẽ lắm.
Cao Lập nói:
- Ngươi nói sao ?
Ma Phong nói:
- Ta nói là bất kể ra sao, sống thêm được bảy ngày cũng là chuyện tốt.
Cao Lập nhìn gã.
Thật ra gã không cười nhưng gương mặt xem ra có vẻ âm hiểm, độc ác, lại có vẻ như đang lộ một nụ cười đầy tự tin.
Cũng chính vì cái thứ tự tin thật kỳ dị đó mà làm cho cả con người gã biến thành âm hiểm đáng sợ hơn.
Ma Phong chầm chậm nói:
- Bảy ngày, đúng bảy ngày bảy đêm. Như vậy cũng đã đủ làm rất nhiều chuyện rồi.
Nếu ngươi đã có an bày ổn thoa? rồi thì dù ngươi có chết đi, mọi sự của ngươi vẫn còn tiếp tục, chẳng sao cả.
Cao Lập cúi gầm đầu, nhìn cây thương của mình.
Bụi bặm trên cây thương đã được chùi sạch nhưng ngay cả ánh thép lấp loáng xem ra cũng thật là yếu ớt.
Y ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng xuống hai bên má.
Giọng nói của y khàn khàn, ấm ớ:
- Ngươi đợi được bảy ngày thì tại sao ta lại không đợi được ?
Ma Phong bật cười. Lần này y cười thật sự.
Y mỉm cười nói:
- Tốt lắm. Sáng sớm hôm sau ta sẽ trở lại đây. Ta thích ăn miến buổi sáng.
Gã không để Cao Lập nói thêm, quay người lại đi luôn. Chỉ một thoáng đã biến vào trong sương mù.
Cao Lập cũng chẳng nhìn gã. Y vừa xoay người lại đã nhịn không nổi, khom lưng lại mửa một trận.
Y mửa không ngớt một hồi, ngay cả mật cũng muốn mửa hết ra. Sau đó y cảm thấy một bàn tay nhỏ nhắn, lạnh ngắt mà ôn nhu đang ôm lấy mặt mình.
Một hồi thật lâu, Song Song mới dịu dàng nói:
- Có phải anh cảm thấy mình làm chuyện này sai rồi ?
Cao Lập lắc đầu.
Y không hề sai. Bảy ngày quả thật không thể coi là ngắn ngủi, đã đủ để làm rất nhiều chuyện.
Y phải nhẫn nại.
Y vốn có rất nhiều ưu điểm để đánh bại kẻ khác nhưng bây giờ y chỉ còn thừa có một thứ. Đó là nhẫn nại.
Song Song cũng không hỏi gì nữa.
Chỉ cần y cho là đúng thì nàng sẽ vui lòng chấp nhận.
Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Hiện tại chắc anh muốn đi ngủ. Ngày mai chúng ta đi ăn miến. Miến sợi lớn.
Miến đã nguội.
Cao Lập nhìn chăm chú vào tô miến trên bàn. Gương mặt y không có lấy một chút biểu hiện. Sau đó y thấy Ma Phong ung dung đi vào.
Song Song hỏi:
- Có phải Ma đại gia đấy không ?
Ma Phong nói:
- Ta đây.
Song Song nói:
- Miến nguội rồi, ông có muốn hâm nóng lên một chút không ?
Ma Phong nói:
- Không cần.
Song Song nói tiếp:
- Nếu miến không đủ mặn thì nơi đây còn có gia vị.
Giọng nói của nàng ôn nhu và thân thiết như là bà vợ chủ nhà đang chiêu đãi bạn bè của chồng mình.
Ma Phong nhìn nàng, nhìn một hồi thật lâu, bỗng thở ra một hơi, nói:
- May mà người ta muốn giết không phải là nàng. Thật tình thì nàng còn trấn tĩnh hơn chồng của nàng nhiều.
Song Song cười cười, nàng hững hờ nói:
- Ông xem một người đàn bà như tôi thì có bỏ thuốc độc trong miến không ?
Ma Phong vừa cầm đũa lên, đã đặt xuống lại.
Ánh mắt diều hâu của y lại trừng lên nhìn nàng một hồi thật lâu, rồi mới trầm giọng nói:
- Nàng sẽ không làm như vậy.
Song Song gật gật đầu nói:
- Dĩ nhiên là tôi sẽ không làm như vậy.
Ma Phong chẳng nói thêm lời nào. Y bỗng đứng dậy, bước vào nhà bếp.
Song Song mỉm cười hỏi:
- Ông vào bếp làm gì vậy ?
Ma Phong chẳng quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ta giết người thì thích tự tay mình giết. Ta ăn miến cũng thích tự tay mình nấu.
Phòng khách bỗng có tiếng ngáy vang lên. Ma Phong hình như đã ngủ rồi.
Nhưng Cao Lập không ngủ được.
Gương mặt y lộ đầy những nét thống khổ, bởi vì trong lòng y đang mâu thuẫn. Y muốn làm một chuyện nhưng lại không biết có nên làm hay không. Y bỗng phát giác ra mình không còn tự tin vào chính mình nữa.
Đấy mới là chuyện thật đáng sợ.
Ma Phong làm như vậy, không chừng cũng là muốn mài cho lòng tự tin của y bị hủy diệt dần dần đi.
Song Song dịu dàng hỏi:
- Anh đang nghĩ gì vậy ?
Cao Lập nói:
- Chẳng nghĩ gì cả.
- Em bỗng nhớ ra một chuyện.
- Sao ?
Song Song nói:
- Hắn muốn chờ bảy ngày không chừng chỉ bất quá là hắn còn không chắc hơn cả anh.
Cao Lập nói:
- Cũng không chừng.
Y thừa nhận vì y không muốn cãi cọ.
Hiện tại Ma Phong nhất định là kiên cường hơn y. Chỉ có y mới biết được là trong lòng y đang nặng nề bao nhiêu.
Cao thủ đối trận với nhau thì người chết thường thường là kẻ không muốn chết.
Song Song nói:
- Em biết y ở đây là bởi vì y muốn dằn vặt anh nhưng em sẽ không cho y được yên ổn một ngày nào đâu.
Cao Lập gượng cười lên một tiếng nói:
- Lúc nãy em thật làm anh hả dạ được một chút.
Song Song nói:
- Hiện tại em có làm gì hắn thì hắn nhất định cũng sẽ không trả thù. Bởi vì ...
Giọng của nàng bỗng có vẻ biến đổi một chút. Nàng thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Bởi vì nếu không có em thì nhất định anh chẳng còn sợ hắn nữa, có phải không ?
Cao Lập nhìn chăm chú vào nàng, bỗng nhiên y chụp lấy vai nàng, run giọng hỏi:
- Em ... em tính làm gì vậy ?
Y hỏi câu đó bởi vì y bỗng nghĩ đến một chuyện thật kinh khủng.
Song Song lại cười, nụ cười thật thê lương:
- Em chẳng tính gì cả.
Cao Lập nói:
- Anh biết em đang nghĩ gì.
Giọng nói của y càng lúc càng gấp lên:
- Nếu em nghĩ là em chết rồi là anh có thể rảnh tay đối phó với y, sẽ giết được y thì em lầm lắm. Không những lầm mà còn lầm lẫn rất tai hại.
Song Song nói:
- Em ...
Cao Lập ngắt lời nàng:
- Em mà chết rồi thì anh nhất định sẽ không còn muốn sống nữa. Anh thề rằng nếu em mà chết thì anh sẽ lập tức chết theo em ngay.
Song Song cắn môi. Nàng bỗng lăn vào lòng y, oà lên khóc nức nở.
Nàng rốt cuộc cũng là một con người, một người đàn bà. Ngoài mặt, nàng xem ra rất kiên cường nhưng nàng biết trong lòng mình đang bi thương, sợ hãi đến mức nào.
Nàng vốn đang tính vì y mà chết.
Nàng hy vọng y sẽ có thể đem bi thương biến thành một thứ lực lượng. Đến bây giờ nàng vẫn chưa làm là vì nàng thật quá yêu y, thật không nỡ rời xa y.
Không ai hiểu được tình cảm của bọn họ sâu đậm đến mức nào.
Cao Lập vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng. Y lẩm bẩm:
- Vì anh, em phải ráng sống. Vì em, anh nhất định cũng ráng sống. Chúng ta nhất định là có cách để vượt qua.
Giọng y nghe rất nhỏ bởi vì y nói những câu ấy vốn là để cho mình y nghe.
Song Song bỗng ngừng khóc. Nàng đã đoán được y nghĩ gì. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, ghé miệng vào tai y, nói nhỏ ba chữ:
- Anh đi đi.
Cao Lập nắm chặt tay cô, không nói thêm một tiếng nào.
Hiện tại, bao nhiêu nỗi thống khổ dằn vặt đáng sợ thì bọn họ cũng chịu đựng được, cùng chịu đựng với nhau, bởi vì trong lòng họ có hy vọng.
Một hy vọng thật tươi đẹp.
Khổng Tước Linh.
Trên đời này không có thứ ám khí nào đáng sợ hơn Khổng Tước Linh, cũng không có thứ ám khí nào mỹ lệ bằng.
Không ai hình dung được cái mỹ lệ của nó, cũng như không ai né khỏi được nó hay đỡ được nó.
Ngay cả Kim Khai Giáp cũng không thể.
Đến chết lão vẫn không thể quên được cái khoảnh khắc ám khí được phóng ra.
Cái thứ ám khí huy hoàng mỹ lệ và thần bí đó.
Trong khoảnh khắc đó, lão tựa hồ hoàn toàn mê man đi. Sau đó lão ngã lăn ra.
Khổng Tước Sơn Trang cũng rất mỹ lệ. Mỹ lệ như một thành quách trong truyện thần tiên.
Mái ngói xanh thẩm, dưới ánh mặt trời thu lóng lánh màu xanh nhạt. Thềm đá dài màu trắng từ bức tường vàng ối xuyên vào tận bên trong. Cả một tòa thành quách giống như được hoàng kim châu bảo dựng lên.
Dưới gốc ánh đào trong sân có vài con Khổng Tước. Mấy con uyên ương đang bơi trên mặt hồ.
Hoa màu hồng, màu trắng, màu tím điểm xuyết cả cái sân thành một nơi tuyệt đẹp như trong mộng.
Vài nàng thiếu nữ xõa tóc, mặc áo đủ màu sắc đang đi trên thảm cỏ mượt như nhung, ẩn hiện sau những khóm hoa.
Xa xa hoa cúc đang nở rộ, mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ theo gió.
Trên lầu không biết ai đang thổi sáo. Tiếng sáo làm tan đi không khí yên tĩnh chung quanh.
Cổng đang mở nhưng không thấy người canh chừng.
Cao Lập chạy lên bệ đá trắng như bạch ngọc trước cửa. Sau đó y ngã xuống.
Trong lò có đốt hương, hương thơm thật u nhã.
Cao Lập mở bừng mắt ra. Ánh mắt của y từ chậu cúc để trên bàn dời ra. Lập tức y thấy có người đang nhìn y mỉm cười.
Một người cơ hồ hoàn toàn lạ mặt.
Hình như là một người trẻ tuổi nhưng lại để một bộ ria mép được tỉa xén rất chỉnh tề, rất sáng sủa. Mái tóc của y cũng được chải chuốt rất gọn ghẽ, một bên có gắn viên dạ minh châu lớn bằng đầu ngón tay.
Y phục của y rất tùy tiện nhưng chất liệu rất quý. Chiếc áo dài bằng lụa màu tím, đeo thắt lưng bằng thạch ngọc.
Bất cứ ai cũng nhìn ra y nhất định là một người rất có địa vị, rất có uy quyền.
Hạng người này và Cao Lập vốn sống ở hai thế giới khác nhau, chỉ có cặp mắt sắc bén của y đang nhìn Cao Lập là ...
Cao Lập sực nhớ tới cặp mắt đó. Y cơ hồ nhịn không nổi muốn buột miệng kêu lên.
Thu Phong Ngô.
Thật tình y không thể tin được người thân sĩ khí khái lớn lao trước mặt mình lại là gã thiếu niên lạc phách đã từng vào sinh ra tử với y ngày nào.
Nhưng y không thể không tin.
Bởi vì người này đã bước lại, nắm chặt lấy tay y. Ánh mắt sáng rực hình như đang có lệ nóng dâng trào.
Cao Lập thở phào một hơi thật dài. Y nói:
- Thì ra là anh. Rốt cuộc tôi cũng tìm được anh.
Bàn tay của Thu Phong Ngô càng nắm chặt lại. Y nói:
- Anh đã đến. Rốt cuộc anh cũng không quên lời tôi dặn.
Cao Lập quờ quạng, muốn ngồi dậy.
Thu Phong Ngô ấn nhẹ vào vai y nói:
- Anh không bị bệnh tật gì cả, chỉ quá mệt mà thôi. Anh hãy nằm nghỉ một chút thì tốt hơn.
Cao Lập quả thật thấy mệt lã.
Hai ngày nay, y cơ hồ không có lúc nào ngừng lại để nghỉ ngơi. Y phải về lại trước khi trăng tròn.
Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, y lại muốn bật ngồi dậy, thất thanh hỏi:
- Tôi đã ngủ mất bao lâu rồi ?
Thu Phong Ngô nói:
- Không lâu lắm, hiện tại vừa mới qua giờ Thìn.
Y nhìn mồ hôi lạnh trên trán của Cao Lập, bất giác chau mày một cái, nói:
- Hình như anh có chuyện gì khẩn cấp ?
Cao Lập nắm chặt hai tay, nói:
- Tôi vốn không tính đến, nhưng tôi ... tôi ...
Thu Phong Ngô nói:
- Anh cũng nên nhớ lời tôi đã nói qua. Bất cứ anh có chuyện gì khó khăn đến đâu thì nhất định phải tìm đến tôi trước.
Cao Lập chầm chậm gật đầu. Lệ nóng cơ hồ muốn trào ra.
Một người trong lúc nguy cấp, biết được còn có người bạn có thể cùng nhau chia xẻ hoạn nạn thì cái thứ cảm giác ấy trên đời này còn có chuyện gì có thể thay thế được.
Thu Phong Ngô nhìn chăm chú vào y, nói từng tiếng một:
- Có phải bọn họ đã tìm đến anh rồi ?
Cao Lập lại gật gật đầu.
Gương mặt của Thu Phong Ngô bỗng rắn lại. Y chầm chậm đi vài bước, chầm chậm ngồi xuống.
Cao Lập rốt cuộc cũng đã ngồi dậy được. Y nói:
- Chỉ có một người đến.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Ai ?
- Ma Phong.
Thu Phong Ngô thở phào một cái, hỏi:
- Anh đã giết hắn rồi ?
Cao Lập cúi gầm đầu, nói:
- Hai năm nay tôi chỉ cầm trên tay cây cuốc. Tôi đã dần dần thấy rằng làm ruộng còn sung sướng hơn giết người rất nhiều.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Vì vậy anh không muốn giết người ?
Cao Lập cười khổ, nói:
- Tôi chỉ sợ thương pháp của tôi đã cùn lụt đi rồi.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Anh sợ mình không phải là đối thủ của hắn ?
Cao Lập nói:
- Quả thật tôi không chắc tí nào.
Thu Phong Ngô nói:
- Vì vậy hắn mới còn sống.
Cao Lập nói:
- Còn đó.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Hiện tại hắn ở đâu ?
- Trong nhà tôi.
Thu Phong Ngô ngẩn người ra. Thật tình y không hiểu. Một hồi lâu, y mới hỏi:
- Còn Song Song ?
Cao Lập nói:
- Cũng ở đó.
Thu Phong Ngô biến sắc hỏi:
- Anh để Song Song nơi đó, một mình anh đến đây ?
Gương mặt Cao Lập lộ vẻ thống khổ. Y nói:
- Chính vì y không ngờ là tôi sẽ làm vậy nên tôi mới đến đây được.
Thu Phong Ngô thở ra một hơi, nói:
- Tôi cũng không ngờ được.
Cao Lập nói:
- Chỉ cần tôi trở về trước trăng tròn thì Song Song sẽ không bị nguy hiểm gì.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Tại sao ?
- Bởi vì tôi và hắn đã ước hẹn đến trăng tròn sẽ quyết chiến.
Thu Phong Ngô trầm tư một hồi thật lâu. Y bỗng cười cười nói:
- Tôi hiểu rồi.
Cao Lập hỏi:
- Anh hiểu chuyện gì ?
- Chuyện y đến một mình.
- Ừ.
- Một mình hắn không chắc sẽ giết được anh. Vì vậy mới cố ý chờ vài ngày. Vì hắn đã thấy anh lại càng không chắc hơn hắn nữa nên hắn muốn dùng mấy ngày đó, hết sức dày vò anh, để anh mất đi cả lòng tự tin.
Cao Lập cười khổ:
- Không chừng bất quá hắn chỉ muốn cho tôi chết từ từ. Hắn giết người trước giờ vẫn không thích ra tay nhanh quá Thu Phong Ngô nhìn y, bỗng phát hiện ra người này đã biến đổi, biến đổi quá nhiều.
Y vốn là một người rất kiên cường, rất tàn bạo, nhất là trong tổ chức. Nhưng hiện tại hình như y đã hoàn toàn mất tự tin.
Đấy có phải chăng là vì y đã gặp phải chân tình ?
Làm cái nghề nghiệp này vốn không thể nào động đến tình cảm được. Càng tàn bạo thì sống càng lâu. Bởi vì tình cảm vốn làm cho con người mềm yếu.
Cao Lập bỗng nói:
- Nhưng hắn rốt cuộc cũng tính sai một chuyện.
Thu Phong Ngô nói:
- Sao ?
- Hắn nghĩ là Tiểu Vũ đã chết rồi. Hắn không ngờ tôi còn có một người bạn.
Thu Phong Ngô lại trầm tư một hồi thật lâu, rồi mới chầm chậm nói:
- Anh cũng làm sai một chuyện.
- Sao ?
- Anh không nên để Song Song ở lại đó. Đáng lý ra anh nên để Song Song đến tìm tôi.
Cao Lập nói:
- Bởi vì còn Song Song nên tôi mới có điều cố kỵ. Hắn làm gì dám đụng tới Song Song.
Thu Phong Ngô nói:
- Có thể hắn không dám nhưng hắn có thể lấy Song Song ra uy hiếp anh.
Cao Lập nói:
- Hắn đã từng có cơ hội đó nhưng hắn không làm vậy.
Thu Phong Ngô nói:
- Đó bất quá vì lúc ấy hắn còn chưa thấy ra là anh đối với Song Song tình cảm ra sao.
Y lại nhìn chằm chằm vào Cao Lập, nói từng tiếng một:
- Tôi hỏi anh, lúc anh về đó, nếu y kề thanh kiếm vào cổ Song Song, đòi đổi cái mạng của Song Song lấy cái mạng của anh thì anh sẽ tính sao ?
Cao Lập bỗng thấy cả người lạnh toát.
Thu Phong Ngô nói:
- Anh biết rõ là anh chết rồi thì Song Song cũng không sống nổi nữa. Hắn biết rõ là anh nhất định không nỡ nhìn Song Song chết trước mắt mình, phải không ?
Cao Lập bỗng ngã ầm ra, ngã xuống giường, mồ hôi tuôn ra như mưa. Y bỗng phát giác ra hai năm nay Thu Phong Ngô không những càng thêm lão luyện mà tư tưởng của y lại càng chu mật, đã ngấm ngầm có một thứ khí độ và oai nghi của một bậc tông chủ.
Những gì y đã được không phải chính là cái mà Cao Lập đã đánh mất sao ?
Nhưng giữa hai người, rốt cuộc ai là người hạnh phúc hơn ? Hạnh phúc và bất hạnh vốn không phải là thứ tuyệt đối.
Nếu ta muốn có thêm chút ít bên này thì phải bỏ bớt đi một chút bên kia. Kiếp người vốn đâu cần phải nghiêm trọng quá thế.
Nghĩ đến đó, Cao Lập bỗng nói:
- Nếu tôi không để cho y có cơ hội kề thanh kiếm vào cổ Song Song thì sao ?
Thu Phong Ngô bật cười. Y vừa cười vừa nói:
- Câu nói này mới giống như là lời anh nói.
Cao Lập nói:
- Tôi biết anh bây giờ đã là chủ nhân của Khổng Tước Sơn Trang.
Thu Phong Ngô nói:
- Gia phụ tôi đã qua đời.
- Vì vậy tôi đến đây nhờ anh một chuyện.
- Anh cứ nói.
- Anh có thể từ chối. Tôi không hề trách anh.
Thu Phong Ngô đang lắng tai nghe, biểu tình trên gương mặt của y biến đổi thật kỳ quái, phảng phất như đã đoán được Cao Lập muốn nhờ vả chuyện gì.
Cao Lập nói:
- Tôi muốn mượn Khổng Tước Linh của anh.
Thu Phong Ngô không nói thêm lời nào, ngay cả một tiếng cũng không. Y chỉ nhìn vào bàn tay mình đăm đăm.
Cao Lập cũng không nói gì nữa. Y cũng đang nhìn bàn tay của Thu Phong Ngô.
Đôi bàn tay đó rất chỉnh tề, rất sạch sẽ, được bảo dưỡng rất đầy đủ. Đôi bàn tay đó không còn là đôi bàn tay dính đầy bùn đất máu tanh. Y có còn là người dám hy sinh tính mạng cho bạn bè nữa không ?
Bên ngoài song cửa. Đêm đã xuống đậm đặc.
Thu Phong Ngô ngồi yên lặng trong bóng tối, ngay cả ngón tay cũng không thấy động đậy mảy may.
Cao Lập không còn thấy biểu tình trên gương mặt của y.
Gió thổi qua. Trong sân đã có tiếng lá rơi.
Đã vào cuối thu. Ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng qua kẽ lá.
Thu Phong Ngô vẫn còn chưa nói gì, y cũng chưa động đậy.
Cao Lập cũng không nói gì. Y chầm chậm ngồi dậy, tìm đôi giày dưới giường.
Thu Phong Ngô không ngẩng đầu lên.
Cao Lập mang giày vào, chầm chậm bước qua một bên y, rón rén mở cửa.
Bên ngoài, đêm mát như sữa.
Trái tim của y lạnh ngắt nhưng y không trách Thu Phong Ngô.
Y biết mình đã yêu cầu quá đáng.
Y không quay đầu lại nhìn Thu Phong Ngô bởi vì y không muốn để Thu Phong Ngô cảm thấy ngượng ngùng. Y rón rén bước ra. Bước tới sân ngoài, y nhặt một chiếc lá vàng, nhìn qua rồi nhẹ nhàng buông xuống.
Sau đó y ảm thấy một bàn tay đang đặt lên vai mình. Một bàn tay kiên cường mà ổn định. Bàn tay của một người bạn.
Y nắm chặt lấy bàn tay đó, quay đầu lại, lập tức y thấy Thu Phong Ngô. Á nh mắt của y tựa hồ như có lệ nóng trào ra.
Y yêu cầu quả thật là quá nhiều.
Nhưng đối với một người bạn chân tình, bất kể là y yêu cầu tới đâu thì đều không thể coi là quá nhiều.
Trong địa đạo không có một tiếng động.
Bao nhiêu tiếng động đã bị cách ly ngoài bức tường dày ba thước.
Bọn họ đi trong địa đạo như vậy cơ hồ đã gần nửa tiếng.
Cao Lập không còn nhớ đã đi qua bao nhiêu ngõ quanh, lên bao nhiêu bệ đá, xuyên qua bao nhiêu tầng cửa sắt.
Y cảm thấy mình bỗng như bước vào lăng mộ của một bậc đế vương thời cổ, âm u, ẩm thấp và thần bí.
Cánh cửa cuối cùng lại càng vĩ đại, làm bằng tấm đồng dày hơn ba thước, nặng cả ngàn cân.
Trên cánh cửa có mười ba ổ khóa.
Thu Phong Ngô vỗ tay một cái, địa đạo không có lấy một bóng người bỗng có mười hai người hiện ra.
Đa số đều già nua, râu tóc đều đã bạc phơ. Người trẻ nhất cũng trên dưới năm mươi.
Thái độ của mỗi người trông thật nghiêm trang, bước chân thật nhẹ nhàng, khỏe mạnh. Bất cứ ai cũng nhìn ra ngay là mười hai người này không nngười nào không phải là cao thủ.
Mỗi người đều lấy ra một cái chìa khóa, mở một ổ khóa ra. Chìa khóa được buộc bằng dây xích sắt vào người.
Chìa khóa cuối cùng nằm trong người của Thu Phong Ngô.
Cao Lập nhìn y mở ổ khóa cuối cùng. Y quay đầu lại lần nữa thì mười hai người kia đã biến đâu mất.
Không lẽ bọn họ không phải là người mà là quỷ u linh từ dưới lòng đất chui lên phòng thủ nơi cấm địa này.
Cửa đã mở.
Thu Phong Ngô không biết kéo nhẹ vào chỗ nào đó mà cánh cửa nặng ngàn cân bỗng trượt ra như kỳ tích.
Một luồng hơi lạnh âm u tạt vào trong mặt.
Bên trong là một căn phòng bằng đá thật rộng rãi. Trên vách đầy những rong rêu, có để sáu cây trường minh đăng.
Ánh đèn cũng u ám như lửa quỷ.
Trong phòng bốn bề là binh khí để trên giá, đủ các loại binh khí ngoại môn, có loại Cao Lập chưa bao giờ thấy qua.
Thu Phong Ngô đẩy một khối đá ra để lộ trên vách đá một cái kệ bằng sắt.
Khổng Tước Linh chắc là để trong kệ bằng sắt đó.
Đến bây giờ Cao Lập mới chân chính hiểu rõ cái thứ mình yêu cầu trân quý biết bao nhiêu.
Dù cho bạn bè có tốt đến đâu, chuyện yêu cầu của y cũng là nhiều quá.
Thu Phong Ngô mở kệ sắt, từ từ lấy ra một cái ống tròn lóng lánh màu vàng rực rỡ.
Bên ngoài ống rất trơn láng, xem ra thậm chí rất bình thường, chỉ bất quá là làm bằng vàng ròng thế thôi.
Cái gì càng thần bí thì bên ngoài xem ra càng bình thường. Cũng chính vì vậy mà nó mới giữ được vẻ thần bí đó.
Thu Phong Ngô dùng hai tay cầm lên, đưa tới trước mắt Cao Lập. Gương mặt của y cũng biến thành nghiêm trang, nghiêm trang đến độ muốn biến thành bi ai.
Cao Lập nhìn y, nhìn Khổng Tước Linh trên tay y, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thống khổ.
Trừ bọn họ ra, không ai hiểu nổi cảm giác ấy từ đâu đến. Một hồi thật lâu, Cao Lập mới thở dài một tiếng, nói:
- Anh bất tất phải giao cho tôi.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi đã cho anh mượn rồi đó.
Cao Lập nói:
- Tôi ... tôi nhất định sẽ đem trả lại ngay.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi tin.
Cao Lập rốt cuộc cũng chầm chậm đưa tay ra.
Ngón tay y rốt cuộc đã chạm vào món ám khí thần bí đó. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lòng y bỗng dâng lên một thứ cảm giác thật thần bí, không thể hình dung.
Đấy cũng như một kẻ phàm nhân bỗng đụng phải một thứ ma chú, bản thân y cũng thành ra có cái ma lực thần bí đó.
Thu Phong Ngô nói:
- Trên này có hai mấu cơ quan.
Cao Lập nói:
- Tôi có thấy.
Thu Phong Ngô nói tiếp:
- Ấn cái nút thứ nhất, cơ quan lập tức phát động. Ấn cái nút thứ nhì thì trên đời này không còn ai có thể cứu được Ma Phong.
Cao Lập thở phào ra một hơi thật dài, phảng phất như đã thấy được cái dáng Ma Phong đang ngã xuống.
Thu Phong Ngô trầm mặc một hồi thật lâu rồi chầm chậm nói tiếp:
- Đáng lý tôi phải đi với anh nhưng nếu tôi đi thì không chừng cũng chẳng cần tới Khổng Tước Linh.
Cao Lập nói:
- Tôi ... tôi ...
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi biết cái ý của anh. Anh không muốn tay tôi lại dính vào máu tanh cũng như không muốn tôi bị phiền phức.
Cao Lập thở ra nói:
- Đấy cũng vì thân phận của anh bây giờ không phải như lúc trước.
Thu Phong Ngô chầm chậm gật đầu. Y bỗng cười nói:
- Có chuyện tôi quên nói với anh. Tôi đã có một đứa con.
Cao Lập nắm chặt lấy tay y nói:
- Lần sau tôi đến sẽ nhất định gặp nó.
Thu Phong Ngô nói:
- Dĩ nhiên là anh sẽ gặp nó.
- Tôi hứa.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi còn muốn anh hứa với tôi một chuyện.
Cao Lập nói:
- Anh cứ nói.
Thái độ của Thu Phong Ngô bỗng lại trở nên nghiêm trang. Y chầm chậm nói:
- Khổng Tước Linh không phải là thứ ám khí giết người.
Cao Lập ngơ ngác hỏi:
- Không phải sao ?
Thu Phong Ngô lại nói:
- Không phải. Ám khí cũng là một thứ vũ khí. Ý nghĩa chân chính của vũ khí không phải là để giết người mà là để ngăn người giết.
Cao Lập gật đầu.
Thật ra y không chân chính hiểu được cái ý của Thu Phong Ngô. Y bỗng phát hiện ra tư tưởng của mình và của Thu Phong Ngô đã cách xa nhau. Nhưng y không chịu thừa nhận như vậy.
Thu Phong Ngô nói:
- Nói một cách đơn giản là mục đích sử dụng Khổng Tước Linh không phải là để giết người mà là để cứu mạng. Vì vậy ...
Y nắm chặt lấy tay Cao Lập, chầm chậm nói tiếp:
- Vì vậy tôi muốn anh hứa với tôi không đến lúc bất đắc dĩ thì anh nhất định không dùng nó.
Cao Lập thở phào một hơi dài. Bây giờ y mới hiểu được cái ý của Thu Phong Ngô.
Ít nhất chính y cho rằng mình đã hoàn toàn hiểu rõ.
Y nắm chặt lấy tay Thu Phong Ngô, nói từng tiếng một:
- Tôi hứa với anh, không đến lúc bất đắc dĩ thì tôi nhất định không dùng nó.
Cao Lập ưỡn ngực lên, bước ra ngoài.
Bước chân của y nhẹ nhàng, nhanh nhẹn hơn lúc mới tới nhiều lắm vì trong lòng y không còn có ưu tư sợ hãi.
Hiện tại Khổng Tước Linh đang nằm trong tay y. hiện tại tính mạng của Ma Phong không khác gì đã nằm trong tay y. Y không còn gì để lo lắng. Người lo lắng phải là Ma Phong.
Mỗi căn nhà nào cũng có một cái ghế rất thoải mái. Cái ghế ấy thông thường là dành cho chủ nhà. Chủ nhân của căn nhà này là Cao Lập.
Nhưng lúc này người đang ngồi trên cái ghế đó lại là Ma Phong.
Gã dùng tư thế thoải mái nhất ngồi đó nhìn Song Song đang đứng đối diện trước mặt gã, lạnh lùng nói:
- Đã năm ngày rồi, chồng nàng đã đi năm ngày rồi đó.
Song Song gật đầu.
Nàng đứng đó với tư thế không thoải mái lắm. Bất kể đứng với tư thế ra sao cũng đều không thể thoải mái bằng ngồi xuống.
Ma Phong nhìn nàng lom lom. Gã lại hỏi:
- Nàng không biết hắn đi đâu sao ?
Song Song nói:
- Không biết.
Ma Phong hỏi:
- Hắn có về lại không ?
Song Song nói:
- Không biết.
Ma Phong gằn giọng hỏi:
- Cái gì nàng cũng không biết sao ?
Song Song nói:
- Tôi không biết cái gì cả.
Ma Phong hỏi:
- Nàng không hỏi hắn sao ?
- Không.
Ma Phong nói:
- Nhưng nàng là vợ hắn.
- Bởi vì tôi là vợ của y cho nên tôi mới không hỏi.
- Tại sao ?
- Đàng ông ghét nhất là đàn bà lắm miệng. Tôi mà hỏi nhiều quá thì không chừng y sẽ chẳng cần tôi nữa.
Ma Phong nắm chặt hai nắm tay. Ánh mắt đã lộ vẻ tức giận. Bao nhiêu đó câu hỏi mà gã đã hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không được kết quả gì.
Gã đang chờ người đàn bà này kiệt sức, rũ rượi ra, đợi cho nàng nói thật.
Gã không dùng vũ lực bởi vì gã sợ người đàn bà này chịu không nổi. Dĩ nhiên gã cũng biết rất rõ rằng nếu nàng chết đi thì đối với gã chỉ có trăm có hại mà chẳng có lấy một cái lợi.
Hiện tại gã bỗng phát giác ra người đang cảm thấy kiệt quệ không phải là người đàn bà này mà chính là gã.
Gã nghĩ không ra có lực lượng gì chi trì nổi người đàn bà xấu xí tàn phế này cho đến bây giờ.
Song Song bỗng hỏi ngược lại gã:
- Ông lo lắng chuyện gì ? Ông lo y đi tìm trợ thủ ư ?
Ma Phong cười nhạt nói:
- Hắn tìm không ra trợ thủ đâu. Hắn cũng như ta. Hạng người như chúng ta nhất định không có bạn bè.
Song Song hững hờ nói:
- Vậy thì còn chuyện gì để lo nữa.
Ma Phong không trả lời.
Câu này vốn là câu gã muốn hỏi chính mình.
Cao Lập giống như con dã thú đã bị dồn tới đường cùng, chỉ còn ngồi chờ người khác đến làm thịt.
Gã không biết tại sao mình lại lo lắng nữa.
Một lúc lâu, gã lạnh lùng nói:
- Bất kể là đi làm gì thì y nhất định cũng phải trở về.
Song Song nói:
- Ông đang an ủi mình đấy ư ?
- Hả ?
Ma Phong lại nói tiếp:
- Nếu hắn không về đây thì nàng chắc chắn phải chết.
Song Song thở ra nói:
- Tôi biết.
- Dĩ nhiên là hắn không thể bỏ rơi nàng phải không ?
- Cái đó cũng chưa chắc.
Ma Phong hỏi lại:
- Sao lại chưa chắc ?
Song Song thở ra. Nàng cười khổ nói:
- Ông cũng nên thấy rõ là tôi chẳng phải là người đàn bà làm cho đàn ông điên đảo.
Ma Phong biến sắc nói:
- Nhưng hắn đối với nàng cũng tốt lắm mà.
Song Song nói:
- Y đối xử với tôi tốt thật, vì vậy hiện tại dù y có bỏ tôi thì tôi cũng không trách y.
Biểu tình trên gương mặt của nàng có vẻ thật thê lương, thật bi đát. Nàng chầm chậm nói tiếp:
- Dù y có trở về thì nhất định cũng không phải là vì tôi mà là vì ông.
Ma Phong hỏi:
- Vì ta ?
Song Song nói từng tiếng một:
- Vì y muốn giết ông.
Bàn tay của Ma Phong bỗng cứng lại. Một hồi thật lâu gã mới cười nhạt nói:
- Nàng sợ ta đem nàng ra uy hiếp hắn nên nàng mới nói như thế.
Song Song hỏi:
- Ông tính đem tôi ra uy hiếp y ư ?
Nàng bỗng bật cười, cười thật thê lương. Nàng lại nói tiếp:
- Y là hạng người như thế nào thì ông phải rõ hơn tôi chứ. Các người vốn là những người cùng một loại. Ông có thể vì một người đàn bà như tôi mà hy sinh không ?
Ma Phong biến sắc. Y lạnh lùng cười nói:
- Hắn chẳng phải là tôi.
Song Song hỏi:
- Ông nghĩ rằng y đối xử rất tốt với tôi ?
Ma Phong nói:
- Ta nhìn ra được.
Song Song thở ra nói:
- Không chừng y cố ý làm như vậy cho ông thấy.
- Tại sao ?
- Y cố ý làm cho ông tưởng rằng y tốt với tôi, cố ý cho ông tưởng rằng y sẽ không bỏ rơi tôi để ông lơ là phòng thủ thì y mới có cơ hội trốn đi.
Gương mặt nàng lại lộ ra vẻ oán hận. Nàng nghiến răng nói:
- Nếu y đối xử tốt với tôi thì y đã không yên tâm bỏ đi như vậy.
Ma Phong ngẩn mặt ra. Y chỉ cảm thấy trái tim mình đang chùn xuống.
Song Song bỗng nói:
- Nhưng y sẽ trở về thôi bởi vì dù ông không giết y thì y cũng muốn giết ông.
Bàn tay của Ma Phong bỗng nắm chặt lấy cán kiếm. Bởi vì ngay lúc đó, y đã nghe có tiếng chân người.
Tiếng chân rất nhẹ nhàng, ngắn mà ổn định.
Bất cứ ai cũng nghe ra được rằng người đó nhất định là đang hứng khởi lắm.
Dù không nghe được cũng thấy được. Bởi vì Cao Lập đã bước nhanh vào nhà. Ánh mắt của y đang rạng rỡ, rõ ràng là tinh thần y đang sung túc.
Hai ngày nay y nghủ rất ngon. Trong xe rất thoải mái, và trong lòng y cũng không còn tí gì sợ hãi.
Ma Phong bỗng thấy cái ghế không còn thoải mái tí nào. Tư thế ngồi của y cũng không còn thoải mái tí nào.
Cao Lập chẳng thèm nhìn y đến nửa con mắt, hình như trong nhà không có một ngườii như y ngồi ở đó.
Dĩ nhiên Song Song đã nghe ra được đó là tiếng chân của ai. Gương mặt nàng lộ ra một nụ cười. Nàng dịu dàng hỏi:
- Anh đã về rồi đấy à ?
Cao Lập nói:
- Anh đã về rồi đây.
- Tối nay anh tính ăn gì ?
- Gì cũng được. Anh đói muốn điên lên đây.
Song Song bật cười, nàng nói:
- Hình như mình còn tí thịt khô, em đem xào ăn được không ?
Cao Lập nói vào:
- Qúa tốt. Thêm chút tỏi thì càng tuyệt.
Xem dáng điệu của y thì hình như vừa mới đi dạo một vòng về, tuy có đi nhiều thật đó nhưng bây giờ về nhà rồi thì y cảm thấy rất khoan khoái, rất nhẹ nhàng.
Ma Phong nhìn chằm chằm vào y như từ trước giờ chưa gặp người nào như vậy.
Cao Lập quả thật đã biến thành một người khác. Y đang là một con dã thú bị bức vào cùng bỗng trở thành một thợ săn đang đuổi theo con mồi.
Một người thợ săn đầy kinh nghiệm, đầy tin tưởng và quyết tâm.
Cái gì đã biến đổi y như vậy ?
Ma Phong nghĩ không ra.
Trong lòng y bỗng cảm thấy một thứ sợ hãi không sao nói được. Một con người gặp chuyện mình không cách nào giải thích được, không cách nào hiểu được thì đều cảm thấy sợ hãi.
Song Song đã đi qua bên cạnh y, đi vào nhà bếp.
Y không cản trở.
Y cũng từng nghĩ đến chuyện đem nàng ra uy hiếp Cao Lập nhưng hiện tại không biết tại sao, y bỗng cảm thấy cái lối suy nghĩ đó có vẻ ấu trĩ, có vẻ buồn cười quá.
Trong nhà bếp đã có mùi thơm bốc lên.
Cao Lập bỗng cười nói:
- Nàng thật là người đàn bà đảm đang lắm.
Ma Phong gật đầu, Y nhìn không ra Cao Lập đang tính toán điều gì nên y chỉ còn cách gật đầu.
Cao Lập nói:
- Nàng cũng rất hiểu biết chuyện chìu chuộng chồng con.
Ma Phong nói:
- Quả thật là nàng không ngu.
Cái điểm đó thì không ai có cách gì phủ nhận được.
Cao Lập mỉm cười nói:
- Một người đàn ông lấy được người vợ như nàng thì quả thật là có vận khí.
Ma Phong hỏi:
- Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì ?
Cao Lập chầm chậm trả lời:
- Ta đang nói lúc nãy nếu ngươi đem nàng ra uy hiếp ta thì dù có muốn ta cắt đi cái đầu, không chừng ta cũng cắt đi cho ngươi.
Khóe miệng của Ma Phong bỗng giật giật lên, làm như vừa bị người nào nhét vào miệng bột hoàng liên, đắng không chịu được.
Cao Lập hững hờ nói:
- Chỉ tiếc bây giờ thì không còn kịp nữa rồi.
Y sa sầm nét mặt, nói gằn từng tiếng một:
- Bởi vì hiện tại ngươi chỉ cần động đậy một cái là ta sẽ giết ngươi ngay. Ta giết ngươi mà chẳng cần đợi tới trăng rằm.
Giọng của y kiên quyết mà ổn định cũng như một vị quan đang phán xử tội nhân.
Ma Phong bật cười. Quả thật y đang cười nhưng ngay cả chính y cũng cảm thấy mình cười có vẻ gượng gạo quá.
Cao Lập nói:
- Hiện tại ngươi còn cười được bởi vì ta có thể để cho ngươi chờ đến trăng rằm rồi hẳn chết nhưng chết không có buồn cười đâu.
Ma Phong cười nhạt nói:
- Vì vậy ngươi không cười nổi ?
Cao Lập nói:
- Ta cười không được bởi vì giết người chẳng có gì đáng cười.
- Ngươi tính giết người bắng cách nào đây ? Dùng cây cuốc của ngươi ư ?
- Dù ta dùng cây cuốc cũng giết được ngươi như thường.
Ma Phong hiện tại ngay cả cười cũng không cười nổi. Bàn tay của y cứng đơ, cứng như muốn chết người.
Lại có tiếng của Song Song từ trong bếp vọng ra:
- Cơm nguội rồi, chiên với trứng ăn được không ?
- Được.
- Còn hai chén, chúng mình mỗi người một chén.
- Còn khách thì sao ?
- Khỏi cần làm cho y, nhất định là y nuốt không xuống.
Quả thật Ma Phong nuốt không xuống. Y cảm thấy bao tử mình đang co rút, cơ hồ muốn mửa ra.
Cao Lập bỗng nhìn y cười một cái, nói:
- Có phải hiện tại ngươi muốn mửa không ?
Ma Phong hỏi:
- Tại sao ?
- Một người lúc bị sợ quá thì thường hay muốn mửa, chính ta cũng có cái kinh nghiệm đó.
Ma Phong cười nhạt nói:
- Không lẽ ngươi nghĩ ta đang sợ ngươi ?
- Dĩ nhiên là ngươi sợ, bởi vì chính ngươi cũng thấy rõ rằng ta có thể tùy thời tùy lúc giết ngươi dễ như trở bàn tay.
Y bỗng nói tiếp:
- Hiện tại ngươi còn sống đó là vì hiện tại ta còn chưa tính giết ngươi.
Câu đó Ma Phong thiệt tình nghe chướng tai vô cùng bởi vì đấy vốn là câu nói mà gã đã nói ra.
Cao Lập lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta còn chưa giết ngươi bởi vì trước giờ ta không thích giết người lúc bụng đói.
Ma Phong nhìn y lom lom. Bỗng nhiên gã tung người lên, đâm kiếm ra.
Nhát kiếm ấy nhanh mà chuẩn, chính xác mà ác độc.
Đấy chính là thứ kiếm pháp chuyên giết người nhưng lại không phải là thứ kiếm pháp mà gã chuyên sử dụng. Như vậy là đã phạm vào nguyên tắc giết người của gã.
Gã giết người trước giờ rất chậm.
Nhát kiếm ấy không chậm tí nào. Ánh kiếm lóe lên, đâm vào cổ họng của Cao Lập.
Cao Lập ngồi đó, ngồi phía sau bàn. Tay của y để dưới bàn. Y ngồi không động đậy.
Có điều cây thương của y bỗng nhiên từ dưới bàn thọc lên.
Mũi kiếm cách cổ họng của y còn tới ba tấc. Nhưng cây thương của y đã đâm sâu vào bụng dưới của Ma Phong.
Y không động đậy nhưng Ma Phong đang động đậy. Cả người gã đang chầm chậm co rút lại, khô héo lại.
Gã nhìn Cao Lập, ánh mắt lộ đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi và nghi hoặc. Gã thở hổn hển nói:
- Ngươi ... ngươi giết ta thật ư ?
Cao Lập nói:
- Ta đã nói rồi, ta muốn giết ngươi.
Ma Phong nói:
- Ngươi vốn không thể giết ta được.
- Nhưng hiện tại thì ta đã giết ngươi.
- Ta ... ta không tin.
- Ngươi không tin không được.
Ma Phong tựa hồ còn muốn nói gì nữa như thớ thịt trên cổ đã cứng lại.
Cao Lập nói:
- Ta vốn không nắm chắc trong tay là giết được ngươi nhưng hiện tại thì ta chắc lắm rồi. Hiện tại thì ta có thể tùy thời giết ngươi thêm một lần nữa cũng được.
Cổ họng của Ma Phong phát ra tiếng ằng ặc không ngớt, hình như y muốn hỏi:
- Tại sao ?
Cao Lập chầm chậm nói:
- Bởi vì ta còn có một người bạn, một người bạn tốt.
Đồng tử của Ma Phong bỗng tán loạn đi, rồi thở phào một hơi thật dài. Sau đó người của y giống như một trái banh bị xì hơi, bỗng nhiên xìu xuống.
Y không có bạn bè.
Y không có gì cả.
Cao Lập giang hai tay ra, Song Song đã xà vào lòng y.
Bọn họ Ôm nhau chặt cứng. Bao nhiêu tai nạn và bất hạnh đều đã qua.
Trải qua một lần khảo nghiệm như vậy, tình cảm của họ chắc chắn lại càng sâu, càng chân thật. Bọn họ đã hoàn toàn nương tựa vào nhau, tín nhiệm lẫn nhau.
Trên đời này không có một chuyện gì có thể chia rẽ được hai người.
Chỉ tiếc là đây không phải là kết cuộc của câu chuyện.
Thật ra câu chuyện này hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu ...
Tài sản của Icefox

  #8  
Old 19-04-2008, 09:50 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thời gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 6


Trên đời này có rất nhiều chuyện mình ngỡ sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng nó vẫn cứ xảy ra.
Không những vậy, còn xảy ra cho mình nữa.
Đợi đến lúc mình phát hiện ra sự thật là vậy, thì đã quá muộn.
Đêm xuống càng khuya.
Bọn họ còn chưa đốt đèn lên, cứ thế mà ôm nhau yên lặng trong bóng tối.
Trên đời này còn có chuyện gì ngọt ngào hạnh phúc hơn cặp tình nhân ôm nhau trong bóng tối nhĩ ?
Hạnh phúc của bọn họ cho đến bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Chỉ tiếc là bắt đầu thường thường chính là kết cuộc.
Trong lòng Song Song tràn đầy hạnh phúc và bình yên, trời đất hình như tràn đầy hạnh phúc và bình yên.
Gió từ ngoài cửa thổi vào, đem theo mùi thơm của đất, của lúa.
Mùa màng năm nay cũng đã thu hoạch được.
Cô nhè nhẹ xoa lên mặt y, ngón tay đầy nhu tình và thương yêu, cô nhỏ nhẹ nói:
- Anh ốm quá.
Cao Lập mỉm cười nói:
- Anh mập nhanh lắm đấy.
Song Song nhoẻn miệng cười nói:
- Em thích anh mập lên một chút, để mai em hầm một món cho anh ăn.
Cao Lập nói:
- Ngày mai mình phải đi.
- Đi ? Đi đâu ?
- Đi lại chỗ Tiểu Vũ.
Song Song rực rỡ nét mặt, cô nói:
- Anh tính đem em đi theo ?
- Dĩ nhiên, anh đem em đi xem con trai của y.
- Y có con rồi sao ?
- Chúng ta cũng sẽ có con.
Song Song đỏ bừng mặt, linh hồn côn tràn đầy hạnh phúc về tương lai, cái thứ cảm giác đó làm cho cả người cô như muốn bay bổng lên.
Một hồi thật lâu, cô mới nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh thấy vợ của y chưa ?
- Chưa, anh đi vội quá.
- Em tin rằng bà ta nhất định là người đàn bà thật giỏi giang, bởi vì y là một người thật tốt.
Cao Lập nói:
- Không những là người tốt, mà còn là bạn tốt nữa.
Y than thở một hồi rồi nói tiếp:
- Trừ y ra, nhất định không ai có thể giao Khổng Tước Linh cho anh mượn được.
Song Song hỏi:
- Khổng Tước Linh rốt cuộc là thứ gì ?
- Đó là một thứ ám khí, nhưng không lại không phải hoàn toàn là ám khí.
- Em không hiểu.
- Anh cũng khó nói cho rõ, đại khái là ý nghĩa và giá trị của nó vượt xa những thứ ám khí trên thế gian này, bất cứ ai có nó trong tay đều biến thành một người khác.
- Biến thành một người khác ?
Cao Lập gật gật đầu, nói:
- Biến thành một người có quyền, oai hơn, có tự tin hơn.
Y cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu anh không có nó, không chừng chẳng phải là đối thủ của Ma Phong.
- Em vẫn còn chưa hiểu.
- Em không bao giờ hiểu đâu, thậm chí ngay cả anh cũng không hiểu cho lắm.
Song Song ngần ngừ một hồi, rốt cuộc cô nhịn không nổi, nói:
- Em ... em rờ nó một chút được không ?
Cao Lập cười nói:
- Dĩ nhiên là được, chỉ bất quá em đừng có bấm hai cái nút đó, nếu không ...
Giọng nói của y bỗng ngưng bặt giữa chừng, nụ cười trên mặt của y bỗng sượng lại, cả người y như đóng lại thành băng, làm như bỗng nhiên hụt chân rơi từ vách núi cao vạn trượng xuống mặt sông đã đóng băng.
Khổng Tước Linh chẳng còn thấy đâu.
Song Song không thấy vẻ mặt của y, nhưng cô cảm thấy người y đang run cầm cập lên.
Cả đời y chưa bao giờ kinh hoảng, sợ hãi như lúc này.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như thế này lại xảy ra đến cho y.
Song Song nhẹ nhàng ra khỏi vòng tay của y.
Cô không hỏi y đã có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô đã có cảm giác được tưởng tượng không được.
Chỉ bất quá cô còn chưa hoàn toàn hiểu rõ chuyện đó nghiêm trọng như thế nào.
Không ai hiểu được thật sự chuyện đó nghiêm trọng đến mức nào.
Cao Lập ngồi yên không động đậy trong bóng tối, cả người của y như bị chôn sâu xuống đất.
Sau đó y bỗng xông ra ngoài như một kẻ cuồng điên.
Song Song bèn ngồi trong bóng tối chờ y.
Cô biết y nhất định đã đến chỗ chôn thi thể của Ma Phong tìm kiếm, cô hy vọng y tìm ra.
Cô chỉ cầu xin đừng có tai họa bất hạnh gì rơi xuống đầu bọn họ nữa.
Nhưng không biết sao, trong lòng cô có một thứ linh cảm bất thường, nước mắt cô đã rơi lả chả.
Gió thổi qua, tiếng gió nghe như lời khóc than.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cô nghe tiếng chân của y trở lại.
Tiếng chân chầm chậm mà nặng nề.
Trái tim của cô chìm xuống, cô len lén chùi nước mắt, nhịn không nổi, hỏi y:
- Tìm ra không ?
- Không.
Giọng của y vì kinh hoảng và hoảng sợ mà biến ra ấm ớ.
Song Song lắng nghe, trong lòng cô như bị kim châm đau nhói, cô nhỏ nhẹ nói:
- Anh nghĩ không ra đã đánh rớt lúc nào ?
Cao Lập nghiến răng, tự hồ như hận không cắt đứt đi được cổ họng của mình.
Y chưa bao giờ thù hận mình như lúc này.
Song Song không an ủi y, bởi vì nàng biết hiện tại bất cứ an ủi thế nào cũng vô dụng.
Cô chỉ có thể tìm cách làm lạc hướng tư tưởng của y, vì vậy cô hỏi dò:
- Lúc anh về đến đây, Khổng Tước Linh không có trên người anh ?
- Ừm.
- Anh không soát lại trong người sao ?
- Anh ... anh không ngờ lại đánh rơi.
Dĩ nhiên là y không ngờ.
Bao nhiêu bi kịch, bất hạnh đều xảy ra trong những tình huống bất ngờ.
Song Song nhịn không nổi, hỏi:
- Lúc anh giết Ma Phong, trên người còn Khổng Tước Linh không ?
- Nhất định là không rồi, nếu không nhất định nó đang nằm đâu đây.
- Trên người anh không có Khổng Tước Linh, nhưng anh vẫn giết được y như thường.
Cao Lập nắm chặt hai nắm tay.
Bây giờ y mới hiểu, dù không có Khổng Tước Linh y cũng có đủ sức để giết Ma Phong như thường.
Chỉ tiếc là hiện tại y hiểu ra thì đã quá muộn.
Song Song thở ra nhè nhẹ một tiếng, nói:
- Anh thấy nó lần cuối ở đâu ?
Cao Lập trầm ngâm một hồi nói:
- Trên xe.
Trên xe y còn cảm thấy nó trong mình, cái cảm giác trơn láng đó làm cho thân của y phấn khởi muốn nóng người lên.
Sau đó y hoàn toàn thả tung mình ra, bởi vì trên đời này không còn thứ gì đáng cho y lo lắng nữa.
Song Song hỏi:
- Có thể rớt trên xe không ?
- Rất có thể.
- Xe đâu rồi ?
- Đi mất rồi.
- Anh đón xe ở đâu ?
- Giữa đường.
- Có chú ý xe ra làm sao không ?
- Không - Cũng không thấy rõ người đánh xe ?
Cao Lập cúi gầm đầu, nắm chặt hai tay, móng tay đã đâm sâu vào trong thịt.
Lúc đó thật tình y cảm thấy quá khoan khoái, quá phấn khởi, hoàn toàn không chú ý đến ai khác, đến chuyện gì khác. Bất hạnh nhất là vì y không muốn phát hiện ra hành tung của mình, y còn đổi tới hai lần xe.
Một người bị mất thứ gì trân quý thường thường càng khó mà tìm được về.
Mất Khổng Tước Linh cũng vậy, là tình cảm cũng vậy, kết quả thường thường đều giống nhau.
Song Song gắng gượng giữ không cho nước mắt chảy ra, cô nhỏ nhẹ nói:
- Bây giờ anh tính sao ?
- Anh ... anh không biết.
- Dĩ nhiên anh muốn nói cho y biết.
- Dĩ nhiên.
- Bất cứ thế nào, đấy không phải là anh cố tình gây ra, không chừng y sẽ tha thứ cho anh.
Cao Lập buồn rầu nói:
- Y không tha thứ đâu ... nếu đổi lấy anh, anh cũng nhất định không tha thứ cho y.
- Tại sao ?
Cao Lập thở dài, nói:
- Không chừng em không hiểu Khổng Tước Linh đối với bọn họ quan trọng đến chừng nào, nhưng anh biết.
- Không chừng ... không chừng mình có cách bồi thường lại cho y.
- Cũng không có cách gì.
Giọng nói của y lại càng khổ sở, y bỗng nói tiếp:
- Không chừng chỉ còn có một cách.
Gương mặt của Song Song bỗng nhăn nhó lại vì sợ hãi.
Cô đã hiểu ý của y muốn nói gì.
Nếu một người phạm phải một lỗi lầm không thể bồi thường, không thể tha thứ được, thường thường chỉ có một cách để chuộc tội. Chết !
Cô nhịn không nổi, chồm tới ôm chặt lấy y, gào lên:
- Anh không thể chọn con đường đó.
Cao Lập buốn rầu nói:
- Anh còn có con đường nào để đi ?
- Chúng mình có thể đi ... đi một nơi nào khác, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại y nữa.
Cao Lập bỗng đẩy cô ra.
Đây là lần đầu tiên y đã đẩy cô ra khỏi người mình.
Y không dùng sức đẩy ra, nhưng Song Song cảm thấy cả người mình như bị ai đẩy chồm xuống. Cô nhịn không nổi hỏi:
- Anh ... anh làm vậy để làm gì ?
Cao Lập nghiến răng, nói từng tiếng một:
- Anh không ngờ ... không ngờ em lại kêu anh đi làm chuyện như vây.
- Nhưng anh ...
Cao Lập ngắt lời cô:
- Anh đã từng giết người, thậm chí còn đã giết rất nhiều người không nên giết, cũng đã làm nhiều chuyện không nên làm, nhưng trước giờ anh chưa bán đứng bạn bè mình.
Giọng nói của y bỗng ấm ớ lại, y nói tiếp:
- Đấy, không chừng bởi vì trước giờ anh chưa bao giờ có bạn bè, chỉ có mỗi một người là bạn.
Song Song cúi đầu, nước mắt rơi tầm tả như suối.
Cao Lập chầm chậm nói tiếp:
- Anh biết anh không thể chết, vì em, vì chúng ta, anh không thể chết, vì vậy anh mới nghĩ đủ mọi cách để còn sống đó, nhưng lần này ...
Song Song thút thít nói:
- Lần này không lẽ anh không thể ...
Cao Lập lại ngắt lời cô:
- Lần này không giống lần trước, bởi vì anh hiểu cái giá trị của Khổng Tước Linh đối với bọn họ, anh cũng hiểu y ở trong hoàn cảnh khó khăn chừng nào, mạo hiểm biết bao nhiêu mới đưa Khổng Tước Linh cho anh mượn, trên đời này không có ai như y đã tín nhiệm vào anh như vậy, do đó anh không thể phụ lòng của y, có chết cũng không thể phụ lòng y.
Song Song cắn môi nói:
- Vì vậy anh nhất định đi nói cho y biết chuyện này ?
- Nhất định.
Giọng nói của y đầy vẻ quyết tâm và dũng khí.
Cái thứ dũng khí này mới chân chính là dũng khí.
Song Song cúi đầu, một hồi thật lâu, cô mới nhỏ nhẹ nói:
- Em cứ ngỡ là anh sẽ vì em mà làm bất cứ chuyện gì.
- Chỉ có chuyện này là ngoại lệ.
- Em hiểu, vì vậy ... tuy em rất đau lòng, nhưng lại rất cao hứng.
Cô rất bình tĩnh, chầm chậm nói tiếp:
- Bởi vì rốt cuộc em không nhìn lầm anh, anh quả thật là người đàn ông đáng cho em được hãnh diện.
Cao Lập nắm chặt hai nắm tay, rồi từ từ buông ra, y rốt cuộc cúi người xuống, ôm cô vào lòng.
Một hồi thật lâu, y mới than thở:
- Lần này anh biết anh không làm sai, không không thể sai thêm lần nữa, hiện tại anh chỉ thấy mình không phải với một người ... anh đối xử không phải với em.
Song Song dịu dàng nói:
- Anh không có lỗi lầm gì với em cả, bởi vì anh là em, mà em cũnglà anh.
Cao Lập không nói gì nữa, câu nói đó đã nói lên tất cả “anh là em, em là anh”.
Bất kể tai họa bất hạnh gì, đều là hai người cùng nhau gánh lấy. Nếu ai có một người vợ như vậy, người đó còn nói gí nữa ?
Bóng tối.
Không có sao trời, cũng không có trăng, bóng tối thật đáng sợ.
Bọn họ yên lặng ôm nhau trong bóng tối, đợi trời sáng.
Cả một đời của bọn họ hình như vĩnh viễn sống trong bóng tối, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy mình hạnh phúc hơn nhiều người lắm.
Bởi vì trong sinh mệnh của bọn họ đã có chân tình, một thứ chân tình vĩnh viễn không có thứ gì thay thế nổi.
Vì vậy sinh mệnh của bọn họ có giá trị.
Đấy mới là điểm trọng yếu nhất.
oo Đã vào cuối thu.
Lá cây đã bắt đầu khô héo, nhất là khi gió thổi qua, lại càng cảm thấy thấm thía cái mùi vị của thu.
Nhưng sắc thu vẫn mỹ lệ.
Một thứ mỹ lệ thê lương nhưng cảm xúc lòng người, nồng đậm như một thứ rượu để lâu.
Có ai đứng ở đó, không cần uống cũng đã muốn say.
Cao Lập đứng ở đó, đứng dưới tàng cây chờ đợi.
Thật tình y không có dũng khí đến gặp người nhà Thu Phong Ngô.
Cái mất mát cho Khổng Tước Sơn trang thật to lớn biết bao, y có thể tưởng tượng được ra.
Thu Phong Ngô tùy thời tùy lúc sẽ ra tới, đã có người đi thông báo cho y.
Hai con khổng tước đang dạo loanh quanh khu rừng phong, lấy mỏ tỉa lông cánh, màu sắc sặc sỡ của chúng. Rừng phong đã nhuộm màu đỏ ối.
Cao Lập đứng đó nhìn như si như dại, nhìn rồi lại nhìn, trong lòng cảm thấy đau nhói, thật tình y không biết mình phải nói sao cho phải.
Y cơ hồ không có dũng khí đứng chờ thêm ở đó.
Tiếng chân bước trên bãi cỏ, y không dám quay đầu lại nhìn. Y cảm thấy một bàn tay đang đặt lên vai mình, một bàn tay ổn định mà đầy tình bạn thân thiết.
Một giọng nói ổn định mà đầy tình thân:
- Anh đã đến. Tôi biết anh nhất định sẽ trở lại rất nhanh.
Cao Lập rốt cuộc chầm chậm quay đầu lại.
Y không thể nào không quay đầu lại.
Sau đó y bèn thấy nụ cười của Thu Phong Ngô, một nụ cười ôn hòa thân thiết.
Trong lòng y lại càng nhói lên kịch liệt Cái thứ tình bạn hằng cửu bất biến ấy, bỗng biến thành như cây kim, hình như đâm trái tim của y rướm máu ra.
Thu Phong Ngô mỉm cười nói:
- Xem anh có vẻ mệt mỏi lắm.
Cao Lập gật gật đầu.
Không những y mệt mỏi, y đã sắp tan rã ra.
Thu Phong Ngô nói:
- Thật ra không cần phải vội vả quá như vây.
- Tôi ...
Y vừa tính nói ra, làm như bỗng có đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng của mình.
Thu Phong Ngô nói:
- Chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi ?
Cao Lập lại gật gật đầu.
- Anh không cần dùng tới Khổng Tước Linh ?
Cao Lập lắc lắc đầu.
Thu Phong Ngô cười nói:
- Tôi đã biết anh chẳng cần phải dùng đến nó, Ma Phong vốn chẳng phải là đối thủ của anh.
Cao Lập nói:
- Nhưng tôi ...
Thu Phong Ngô bỗng phát hiện ra thần sắc dị dạng của y, lập tức hỏi:
- Sao anh lại có một mình vây ? Song Song đâu ?
- Nàng ... nàng vẫn thường.
Thu Phong Ngô thở phào một hơi, nói:
- Sao cô ấy không lại xem con của chúng tôi ?
- Nàng ... nàng ...
Y thu hết can đảm, lớn tiếng nói:
- Nàng không lại, bởi vì nàng biết tôi làm chuyện không phải với anh.
Thu Phong Ngô chau mày nói:
- Anh làm chuyện gì không phải với tôi ? Chuyện gì ?
- Tôi đã đánh mất Khổng Tước Linh của anh.
Y lấy hết can đảm trong người mình ra nói câu đó xong, sau đó cả người y như muốn tan rã ra.
Không có tiếng nói, không có phản ứng.
Y không dám nghĩ Thu Phong Ngô nghe câu nói đó rồi sẽ có biểu tình gì trên gương mặt.
Y không dám đối diện với gương mặt của Thu Phong Ngô.
Gió thổi qua, những chiếc lá phiêu phiêu rụng xuống, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...
Sắc trời đã nhạt dần, ý thu càng nồng đậm.
Thu Phong Ngô vẫn còn chưa nói câu nào, chưa nói tiếng nào.
Cao Lập rốt cuộc nhịn không nổi, ngẩng đầu lên.
Thu Phong Ngô đang đứng đó như một pho tượng đá, trên gương mặt không có lấy một biểu tình gì, gương mặt y trắng bệch như màn sương thu trên đỉnh cây của ngọn núi xa xa.
Y cứ đứng yên lặng như vậy, không động đậy tí nào.
Lá rụng rơi trên đầu y, rơi xuống dưới chân y.
Y vẫn không động đậy.
Lá rụng rơi qua trước mặt y, đụng vào mặt y.
Y vẫn không động đậy, thậm chí còn không chớp cả mắt.
Mặt trời đã ngã bóng, ánh tịch dương đã như máu.
Rừng phong cũng đỏ rực lên như máu.
Sau đó màn đêm như một mạng lưới, bao trùm lấy vạn vật.
Gương mặt y không còn tươi tắn, ánh mắt y không còn rạng rỡ.
Y vẫn còn chưa động đậy, chưa nói một tiếng.
Cao Lập nhìn y, chỉ hận không xé tan mình ra, cắt từng khối từng khối ném vào trong gió, ném vào trong bùn, ném vào trong lửa, cho lửa cháy thành tro bụi.
Nếu Thu Phong Ngô mắng chửi cho y một trận nặng nề, đánh y một chập, thậm chí một nhát đao giết y đi, không chừng y còn thấy dễ chịu hơn.
Nhưng Thu Phong Ngô hình như đã hoàn toàn tê liệt.
Trới đất, vạn vật, vạn sự hình như y hoàn toàn không thấy gì, không nghe gì, cũng không cảm giác tới.
Phải có bao nhiêu công kích đáng sợ, bi ai, trầm thống mới biến được một người ra như vậy.
Cao Lập nhịn không nổi, cũng tự hỏi mình:
- Nếu mình là y, mình phải làm sao ?
Y nghĩ không ra.
Y không dám nghĩ tới.
Thu Phong Ngô hiện tại có phải đang tự hỏi mình phải làm sao với mình bây giờ ?
Hiện tại y chỉ còn chờ Thu Phong Ngô mỗi một câu nói. Thu Phong Ngô nói y chết, y chết, nói y chết lật tức, y sẽ nhất định không sống lâu thêm một khoảnh khắc.
Nhưng Thu Phong Ngô không nói gì cả.
Màn đêm buông xuống, bóng tối tràn lan.
Một người lão bộc mặc áo xanh rón rén bước lại, khom lưng nói:
- Trang chủ, cơm chiều đã dọn.
Thu Phong Ngô không trả lời, y chẳng nghe gì cả.
Lão bộc mặc áo xanh nhìn y, ánh mắt ra chiều kinh ngạc, lão rốt cuộc rón rén bước lui lại.
Bóng đêm bỗng như một bàn tay khổng lồ đen tuyền, bao phủ khắp vạn vật.
Gió thổi càng lạnh.
Cao Lập dùng sức cắn chặt răng lại, dùng sức nắm chặt hai nắm tay lại, vậy mà vẫn còn nhịn không nổi phải run bần bật lên.
Vì chuộc tội, y có thể chịu được đủ thứ xấu hổ, đủ thứ đau đớn, thậm chí chịu luôn cái chết.
Nhưng cái thứ trầm mặc đáng sợ này, lại làm y muốn phát điên lên.
Y cơ hồ nhịn không nổi, muốn hủy diệt đi chính mình.
Gió lại thổi qua.
Thu Phong Ngô bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chiếc lá đang rơi trong không trung, nói nhẹ nhàng:
- Hôm nay gió quá.
Cao Lập nắm chặt hai nắm tay, một hồi thật lâu, mới chầm chậm gật đầu nói:
- Ừ, hôm nay gió quá.
Thu Phong Ngô nói:
- Hôm nào cũng có gió.
- Ừ, hôm nào cũng có gió.
- Có gió tốt lắm.
Cao Lập rốt cuộc nhịn không nổi, lớn tiếng nói:
- Rốt cuộc anh muốn nói gì ? Tại sao anh không nói ra ?
Thu Phong Ngô bấy giờ mới quay đầu lại nhìn y.
Nhìn y một hồi thật lâu, mới thở dài một tiếng nói:
- Anh là người bạn tốt, trước giờ tôi biết tôi tín nhiệm được anh.
Cao Lập thở dài nói:
- Anh không nên tín nhiệm tôi.
Thu Phong Ngô tựa hồ như không nghe y nói gì, chầm chậm nói tiếp:
- Anh hứa với tôi đi xem đứa con trai của tôi.
Cao Lập trầm ngâm một hồi thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng nói:
- Tôi có hứa với anh.
Thu Phong Ngô nói:
- Hiện tại đứa nhỏ còn chưa ngủ.
Cao Lập hỏi:
- Anh muốn tôi lại gặp nó bây giờ ?
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi đem anh đi.
Cỏ cũng đã úa vàng.
Mùa xuân nơi đây ắt hẳn là cỏ mọc xanh như mạ, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trời cuối thu sầu chết người.
Xa xa có ánh đèn lấp lánh, sáng rực như ánh mắt của người tình.
Nhưng Cao Lập không thấy gì.
Trước mặt chỉ là một màn đêm đen tối, trong lòng y cũng chỉ là một bức màn tối nghịt.
Thu Phong Ngô chầm chậm đi phía trước, bước chân của y thật đều mà nặng nề.
Cao Lập đi theo phía sau.
Y nhớ lần trước mình cũng đi theo phía sau Thu Phong Ngô như thế này, đi rất lâu, đi rất xa.
Đấy là lúc họ vừa cứu xong Bách Lý Trường Thanh.
Lúc đó tuy y biết sẽ có người tùy thời tùy lúc lại tìm y báo thù, biết rõ tùy thời, tùy lúc sẽ có họa sát thân tới mình, nhưng trong lòng y vẫn rất khoan khoái.
Bởi vì y đã cứu được một người, y đã giúp đỡ một người. Bởi vì y vừa có một người bạn.
Nhưng hiện tại thì sao ?
Lỗi lầm vô tâm, có lúc còn đáng sợ hơn cả lỗi lầm cố ý.
Đấy lại là vì sao ?
Ông trời tại sao phải bắt y phạm phải lỗi lầm vô tâm mà lại trí mệnh, không thể tha thứ, không thể đền bù lại thế này ?
Tại sao y không cẩn thận hơn một chút, tại sao lại quá sơ ý như vậy ?
Y ngẩng phắt đầu lên, y đang ở trong vùng có đèn đuốc huy hoàng.
Đèn đuốc huy hoàng.
Một bà già tóc bạc phau phau đang ngồi bệ vệ trên một chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn, gương mặt đượm một nụ cười ôn hòa và từ ái.
- Đây là gia mẫu.
Một người thiếu phụ Ôn nhu, đoan trang mà hiền thục, trong tuổi hoa niên tựa xuân hoa, mỹ lệ tựa xuân hoa.
Không chừng vì trong lòng bà ta đang tràn đầy hạnh phúc, vì vậy mà đối với ai cũng thân thiết, nhất là với người bạn thân của con mình.
- Đây là vợ của tôi.
Một đứa bé thật dễ thương, đôi mắt hồng hồng, cặp mắt to tròn xoe, người nó khỏe mạnh, láu lĩnh.
Đối với nó, đời người còn chưa bắt đầu, nhưng cuộc đời nó ắt hẳn sẽ là hạnh phúc và sung sướng.
Bởi vì nó có một gia đình tốt, cha mẹ tốt, trời sinh nó ra vốn là người phải được hưởng hạnh phúc.
- Đây là con trai của tôi.
Cao Lập nhìn đó, nghe đó, gương mặt y lộ một nụ cười lễ phép.
- Đây là một người bạn thân tên là Cao Lập, bình sinh chỉ có y là người bạn thân nhất thôi.
Trái tim của Cao Lập lại giống như bị kim đâm chích, rướm cả máu ra.
Y cơ hồ nhịn không nổi, muốn cất chân chạy như bay ra khỏi nơi đó, thật tình y không có mặt mũi gì nhìn họ.
Nếu họ biết y đã đánh mất Khổng Tước Linh, có phải là còn thân thiết như vậy được không ?
Thu lão phu nhân đang mỉm cười nói:
- Thu Phong Ngô thường hay nhắc đến cháu, lần này cháu phải ở lại đây thêm nhiều bữa nữa.
Cổ họng của Cao Lập hình như bị tắt nghẹn, y dùng hết sức lực mới có thể gượng cười lên một tiếng, gật gật đầu.
Vợ của Thu Phong Ngô đang đùa với đứa con của bà ta:
- Con lại dặn Cao bá bá lần sau mua đường cho con ăn.
Đứa bé chỉ vừa đầy năm, dĩ nhiên còn chưa biết gọi Cao bá bá, cũng chẳng hiểu người lớn đang nói gì.
Nhưng nó biết cười.
Nó thấy Cao Lập, lập túc cười khúc khích lên.
Mọi người cũng đều cười.
Thu lão phu nhân cười càng hiền từ, bà nói:
- Thằng bé thích Cao thúc thúc, Cao thúc thúc nhất định sẽ đem lại cho nó nhiều phúc khí.
Trái tim của Cao Lập như vỡ tan ra.
Chỉ có mình y mới biết, y đem lại cho gia đình này không phải là phúc khí, mà là tai họa.
May mà Thu Phong Ngô không mời giữ y lại.
- Tôi đem y ra ngoài xem chung quanh một chútt, lần đầu tiên y lại đây, có nhiều chỗ còn chưa thấy qua.
Quả thật có rất nhiều nơi Cao Lập chưa thấy qua, thật ra y chưa từng tới một nơi nào tráng lệ, trang nghiêm như nơi này.
Trong bóng đêm, nơi này xem ra gần giống lâu đầi trong thần thoại.
Thu Phong Ngô nói:
- Nơi đây tất cả chín tầng biệt viện, trong đó đa số đều đã được kiến tạo hai trăm bảy chục năm trước, qua ba đời, mới đại khái làm cho nơi này có vẻ có chút quy mô.
Thật ra nơi này đâu chỉ có quy mô mà thôi, xem ra còn gần giống như kỳ tích.
Thu Phong Ngô nói:
- Đây quả thật là kỳ tích, qua hai lần loạn lạc hỏa hoạn, nơi này vẫn còn yên lành, không bị sao cả.
Bức tường ở sân sau treo hai cây đèn ngũ sắc.
Ánh đèn huy hoàng, chiếu lên một bức họa khổng lồ trên tường.
Bức họa vẽ mấy chục gã đại hán tướng mạo hung tợn, cầm đủ các thứ khí giới khác nhau, nhưng ai nấy ánh mắt đang lộ đầy vẻ kinh sợ.
Bởi vì một cái ống tròn bằng vàng trong tay một thư sinh mặt mày trắng trẻo, đang phát xuất một thứ tia sáng như cầu vòng. Tia sáng còn mỹ lệ huy hoàng hơn cả cầu vòng.
Thu Phong Ngô nói:
- Bức họa này nghe nói là chuyện cách đây hơn một trăm năm.
Cao Lập đang lắng nghe.
Thu Phong Ngô nói:
- Lúc đó ba mươi sáu tay ma đầu trong hắc đạo vì muốn tiêu diệt nơi này, bèn liên minh với nhau, tấn công nơi đây, ba mươi sáu người, vũ công cao đến độ nghe nói đã vô địch trong thiên hạ.
Cao Lập nhịn không nổi, mở miệng hỏi:
- Rồi sau đó ra sao ?
Thu Phong Ngô hững hờ nói:
- Hơn ba chục người đó không ai còn sống trở về.
Y lại nói tiếp:
- Từ cái trận đó về sau, trong giang hồ không còn ai dám đến xâm phạm Khổng Tước Sơn Trang, ba chữ Khổng Tước Linh từ đó mới truyền bá khắp thiên hạ.
Ánh đèn dần dần lạt đi.
Cái tầng biệt viện đó phảng phất đượm đầy vẻ âm u thê lương không sao nói được, ngay cả ánh đèn cũng có vẻ xanh lè thảm đạm.
Bọn họ đã xuyên qua một khu rừng thưa, một giàn trúc, qua một cái cầu cửu khúc, mới đến nơi đây.
Nơi đây giống như một thế giới khác, một vòm trời khác hẳn.
Nhà cửa cao lớn, âm u lạnh lẽo.
Trong nhà đốt hơn trăm cây trường minh đăng, ánh đèn le lói âm ám, leo lét như lửa ma.
Trước mỗi cái đèn có để một linh vị.
Cái đầu tiên Cao Lập chạm mắt vào là - Thái Hành Bá Chủ, Sơn Tây Nhạn Tôn Hạ.
- Tuấn Tú Sơn Phong đạo nhân.
Danh tiếng hai người này Cao Lập đã có nghe qua, trước đó không lâu, bọn họ còn là tay làm mưa làm gió trong giang hồ.
Thu Phong Ngô nhìn một hàng linh vị đó, gương mặt lộ vẻ nghiêm trang, y chầm chậm nói:
- Đây là những người đã chết vì Khổng Tước Linh.
Ba trăm năm nay người chết vì Khổng Tước Linh còn chưa đến ba trăm, hiển nhiên Khổng Tước Linh không phải động tí là đem ra sử dụng. Chết vì Khổng Tước Linh là không phải tông chủ một phái, cũng là tay cao thủ tuyệt đỉnh.
Thu Phong Ngô nói:
- Tổ tiên vì sợ con cháu sát nghiệt nặng quá mới để linh vị của họ Ở đây, siêu độ linh hồn của họ, mong sao oan cừu không kéo từ đời này sang đời khác.
Y lại thở ra một hơi rồi nói tiếp:
- Chỉ tiếc là con cháu của họ vẫn còn muốn lại đây báo thù.
Cao Lập không nói gí cả.
Trong lòng y đang nghĩ đến một chuyện thật kỳ quái, thật đáng sợ. Hình như y thấy thấy tên mình để ở nơi đây.
oo Địa đạo lài mà quanh co.
Cao Lập đã lại đây một lần, lại lấy Khổng Tước Linh.
Hiện tại sao Thu Phong Ngô lại đem y đến nơi này làm gì ?
Y không hỏi.
Thu Phong Ngô đem y đến bất cứ nơi nào y đều không hỏi gì cả. Dù vận mệnh có kinh sợ đến đâu, y đều đã chuẩn bị đón nhận.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Địa đạo lại có mười hai người hiện ra như u linh.
Mười hai chìa khóa mở mười hai ổ khóa.
Rồi thì bọn họ lại vào trong thạch thất thần bí, âm u, đen tối đó, vẫn trong một chỗ như mộ phần.
Trong thạch thất có hai cái ghế đá cổ lão mà sơ sài, trên mặt ghế rong rêu bụi bặm đóng đầy.
Thu Phong Ngô nói:
- Ngồi.
Cao Lập bèn ngồi xuống.
Nhưng Thu Phong Ngô thì xoay mình lại, lấy từ trong vách đá ra một bình rượu còn nguyên phong.
Đánh vỡ nắp bình rượu ra, mùi rượu bay lên hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng.
Thu Phong Ngô nói:
- Đây là bình rượu để đã được trăm năm nay.
Cao Lập nói:
- Rượu ngon.
Ly rượu cũng làm bằng đá, cũng cổ lão sơ sài.
Thu Phong Ngô ngồi xuống, rót hai ly đầy, nói:
- Rượu ngon không thể không uống.
Cao Lập lấy ly uống cạn.
Thu Phong Ngô nhìn y chăm chú nói:
- Chúng ta lâu lắm đã chưa uống rượu với nhau.
Cao Lập gật gật đầu nói:
- Quả thật đã lâu lắm.
Thu Phong Ngô thở nhẹ nói:
- Mấy năm nay có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Cao Lập lắng nghe.
Thu Phong Ngô nói:
- Nhưng tình bạn bè của chúng ta chưa hề thay đổi.
Cao Lập lại rót đầy ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi không có anh em, anh chính là huynh đệ của tôi.
Cao Lập nắm chặt ly rượu.
Ly rượu mà không phải bằng đá đã bị bóp vỡ tan nát.
Thu Phong Ngô nói:
- Vì vậy có những lời không thể không nói ra cho anh biết.
Cao Lập nói:
- Tôi đang nghe đây.
Thu Phong Ngô nói:
- Anh đánh mất Khổng Tước Linh, trong lòng nhất định khó chịu vô cùng, không chừng còn khó chịu hơn cả tôi.
Cao Lập cúi đầu, rót rượu ra rồi uống cạn.
Rượu ngon thơm phức như vậy, bỗng biến ra đắng nghét.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi hiểu tâm tình của anh, nếu là tôi, không chừng còn không dám đến đây.
Gương mặt của Cao Lập lộ vẻ thống khổ, y chầm chậm nói:
- Tôi không thể không đến, bởi vì anh đã tín nhiệm tôi.
- Không phải ai cũng có thứ dũng khí đó, tôi có một người bạn như anh, thiệt tình tôi rất hãnh diện.
Cao Lập nói:
- Nhưng tôi ...
Thu Phong Ngô ngắt lới y:
- Anh cũng tín nhiệm tôi, chính như tôi tín nhiệm anh vậy.
Cao Lập gật gật đầu.
Biểu tình trên gương mặt của Thu Phong Ngô bỗng biến thành thật kỳ dị, y nói từng chữ một:
- Vì vậy anh cứ một mạch tin rằng Khổng Tước Linh là thật.
Cả người của Cao Lập bỗng co rút lại, y thất thanh hỏi:
- Không lẽ Khổng Tước Linh đó không phải đồ thật sao ?
- Không phải.
Tinh lên một tiếng, ly rượu đã rớt xuống đất.
Cao Lập bỗng dưng biến thành một con cá đông cứng trong nước đá.
Không ai có thể hình dung ra được tâm tình của y bây giờ ra sao, cũng không ai hình dung ra được vẻ mặt của y.
Y nhìn Thu Phong Ngô làm như đang nhìn mặt trời đang rớt xuống mặt đất bỗng nhiên nứt ra.
Sau đó người của y mềm nhũn ra trên ghế đá, hoàn toàn rũ liệt ra không phải là mềm rũ ra vì tuyệt vọng mà là mềm rũ ra vì sung sướng qua, ngay cả nước mắt cũng nhịn không nổi, trào ra khóe mắt.
Dĩ nhiên đó không phải là nước mắt bi thương.
Cả đời y chưa bao giờ sung sướng như bây giờ, cũng như một người bị xử tội chết bỗng được ân xá.
Thu Phong Ngô nhìn y đăm đăm, ánh mắt ngược lại đầy vẻ thống khổ, một hồi thật lâu y mới chầm chậm nói:
- Tôi nói cho anh biết chuyện này bởi vì tôi không muốn anh phải đau khổ vì nó.
Cao Lập không ngớt gật đầu, trong lòng đầy cảm kích.
Nhưng y lại nhịn không nổi phải hoan hỉ:
- Khổng Tước Linh thật thì sao ?
- Không có gì thật cả.
Cao Lập lại giật bắn mình lên, y thất thanh hỏi:
- Không có đồ thật ?
- Không, không có gì cả.
Y thở ra một tiếng dài, cưới khổ nói:
- Khổng Tước Linh thật đã bị tiên phụ đánh mất trên đỉnh núi Thái Sơn.
Cao Lập hỏi:
- Đấy ... đấy không phải là chuyện đã lâu năm lắm rồi sao ?
Thu Phong Ngô gật gật đầu nói:
- Quả thật là lâu năm rồi, đấy là lúc tiên phụ và Kim tiền bối quyết chiến với nhau trên đỉnh Thái Sơn.
Cao Lập nói:
- Nhưng trong giang hồ trước giờ chưa ai nói đến chuyện này.
- Dĩ nhiên là không.
- Tại sao ?
- Bởi vì trước giờ chưa ai biết được chuyện này, thậm chí ngay cả tôi cũng không biết.
- Nhưng anh...
- Tiên phụ lúc lâm chung mới nói cái bí mật này cho tôi biết.
- Chỉ nói cho một mình anh ?
- Chỉ nói cho một mình tôi.
- Tôi ...
Thu Phong Ngô nhìn chăm chú vào y, chầm chậm nói:
- Anh là người thứ ba biết chuyện này.
Trong ánh mắt của y, nổi thống khổ càng sâu đậm, y nói tiếp:
- Lúc tiên phụ nói ra bí mật này, đã từng bắt tôi phải thề nặng, bắt tôi phải giữ cái bí mật này cho đến lúc chết sẽ nói cho con trai tôi nghe.
Cao Lập đã dần dần biến đổi sắc mặt, y nói:
- Nhưng hiện tại anh lại đi nói cho tôi nghe.
Thu Phong Ngô thở dài nói:
- Bởi vì anh là người bạn tốt của tôi, tôi không muốn anh vì chuyện này mà cả đời áy náy không yên.
Đấy là tình bạn vĩ đại biết bao nhiêu.
Trên đời này còn có chuyện gì quý hơn tình bạn ?
Cao Lập cúi đầu xuống.
Y thà Thu Phong Ngô đừng nói cho y nghe cái bí mật này còn hơn, y bỗng phát giác ra hiện tại cái gánh nặng trên người mình càng thấy nặng hơn.
Thu Phong Ngô nói:
- Lúc anh giết Ma Phong, anh không hề dùng Khổng Tước Linh.
Cao Lập nói:
- Lúc đó Khổng Tước Linh không còn trên người tôi rồi.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi biết anh chẳng cần gì đến Khổng Tước Linh cũng giết được hắn như thường.
- Anh đã biết vậy ?
Thu Phong Ngô gật gật đầu nói:
- Tôi rất hiểu vũ công của anh, tôi cũng rất hiểu con người anh.
Cao Lập thừa nhận.
Thu Phong Ngô nói:
- Cỡ vũ công như anh, trong giang hồ rất ít người là đối thủ của anh, nhưng anh thiếu đi cái lòng tin, vì vậy ...
- Vì vậy anh mới đem cái Khổng Tước Linh giả đó ra cho tôi mượn ?
- Đúng vậy.
- Vì vậy anh mới dặn đi dặn lại tôi, không đến lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dùng nó.
- Tôi biết anh chẳng cần đến nó.
Biểu tình của y bỗng nghiêm trang hẳn, y nói tiếp:
- Khổng Tước Linh không phải là thứ vũ khí, mà là một thứ lực lượng.
- Tôi đã nghe anh nói câu đó.
- Anh không cần phải dùng tới nó, nhưng nó có thể đem lại cho anh lòng tin.
Cao Lập dĩ nhiên không thể không thừa nhận.
- Chỉ cần anh có lòng tin, Ma Phong nhất định không phải là địch thủ của anh.
Y bỗng đổi đầu đề nói tiếp:
- Chỉ cần Khổng Tước Linh còn đó ngày nào, trong giang hồ sẽ không có người nào dám lại xâm phạm sơn trang, cái đạo lý đó cũng là vậy.
- Tôi hiểu đạo lý đó.
- Thanh danh ba trăm năm nay của Khổng Tước Sơn Trang, cơ nghiệp rộng tám mươi dặm, tính mạng của trăm người, thiệt ra dựng trên một cái Khổng Tước Linh nhỏ bé đó.
Biểu tình của y lại càng nghiêm trang, y chầm chậm nói tiếp:
- Nếu Khổng Tước Linh không còn, Khổng Tước sơn trang cũng sẽ bị hủy diệt theo đó.
Ba trăm năm thanh danh, tám chục dặm cơ nghiệp, năm trăm tính mạng con người đều bị hủy diệt.
Cái gia đình tràn đầy hạnh phúc của y dĩ nhiên cũng sẽ bị hủy diệt. Cao Lập bỗng nhiên hiểu ra tại sao lúc nãy Thu Phong Ngô đem y lại thăm gia đình của y.
Và những vong hồn linh vị đã chết dưới tay Khổng Tước Linh.
Con cháu của những người này nếu biết Khổng Tước Linh không còn đó, dĩ nhiên sẽ không tha nhà họ Thu.
Người trong giang hồ, cừu hận vốn không bao giờ gỡ ra cho được.
Thu Phong Ngô thở dài nói:
- Cỡ hạng người thế gia trong vũ lâm như chúng tôi, thanh danh là một cái gánh nặng, anh chỉ cần gánh nó vào, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thả xuống được.
Y chằm chằm nói tiếp:
- Tôi vốn không muốn nhận lấy cái gánh nặng này, tôi vốn nghĩ rằng thanh danh của đời trước không quan hệ gì đến con cháu sau này.
Cao Lập hỏi:
- Bây giờ thì sao ?
Thu Phong Ngô bỗng cười lên một tiếng, cười thật đau thương nói:
- Hiện tại tôi mới biết, tôi đã sinh ra là người họ Thu, tôi phải gánh các gánh nặng này, không đẩy cho ai khác được, mà cũng không chạy khỏi được.
Gương mặt của Cao Lập đượm vẻ trầm ngâm,y chầm chậm nói:
- Cái gánh ấy có nặng, nhưng cũng là một thứ vinh dự.
Thật ra, đó không những là vinh dự mà là một thứ trách nhiệm và nghĩa vụ thiêng liêng.
Con cháu của Khổng Tước sơn trang chỉ cần sống được ngày nào là phải gánh cái tránh nhiệm và vinh dự đó mà phấn đấu tới cùng.
Đấy chính lá cái mục đích sinh tồn của họ.
Bọn họ không hề có được một chọn lựa nào cả.
Thu Phong Ngô lại chăm chú nhìn Cao Lập, chầm chậm nói:
- Vì vậy tôi cũng không thể để thanh danh của Khổng Tước sơn trang tiêu hủy trong tay tôi.
Vẻ mặt của Cao Lập bỗng biến thành thật bình tĩnh, phảng phất như đã quyết định một chuyện gì đó.
Cặp môi của Thu Phong Ngô đã trắng bệch ra, y nói tiếp:
- Vì vậy tôi nhất định không thể để bất kỳ người nào biết được cái bí mật này.
Cao Lập chầm chậm gật đầu nói:
- Tôi hiểu.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Anh hiểu thật sao ?
- Tôi hiểu thật đấy.
Thu Phong Ngô bỗng không nói gì nữa, cũng không dám nhìn Cao Lập.
Ánh mắt của y đầy vẻ bi thương và thống khổ, một thứ bi thương và thống khổ không biết làm gì được, cũng không cách gì hoá giải được.
Tại sao người ta phải đi làm những chuyện người ta không muốn làm, không nỡ làm vậy nhĩ ?
Đấy không phải là cái bi thương và thống khổ của cả loài người sao ?
Không có gió, nhưng cái lạnh lại tăng thêm một nấc.
Ánh đèn âm u leo lét hình như đã ngưng đọng, trái tim của người ta hình như cũng bị tàn luôn.
- Tôi sẽ lo liệu cho Song Song.
- Dĩ nhiên.
Rượu đắng.
Rượu đã nằm trong ly, có đắng bao nhiêu cũng phải uống cạn.
Rượu đắng cũng thế, cay cũng thế, cũng phải uống cạn.
Thu Phong Ngô chầm chậm đứng dậy, quay người đi.
Y không muốn nói thêm gì, nhưng đến lúc y ra tới cửa, y bỗng quay đầu lại nói:
- Tôi còn có chuyện quên nói với anh.
Cao Lập đang lắng tai nghe.
Thu Phong Ngô nói:
- Liên minh tiêu cuộc của sáu tỉnh miền Bắc đã được thành lập, minh chủ là Bách Lý Trường Thanh.
Ánh mắt xám xịt của Cao Lập bỗng lóe lên một tia lửa.
Một tia lửa sáng huy hoàng.
Thu Phong Ngô đã ra khỏi phòng.
Một hồi thật lâu, Cao Lập mới chầm chậm nói:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi biết chuyện đó.
Y cảm kích thật sự.
Bởi vì y bỗng phát giác ra cả đời mình đã sống có ý nghĩa, y đã hoàn toàn mãn ý.
Y đã yêu, đã được yêu.
Y đã vì người khác làm một chuyện có ý nghĩa, có giá trị, đã không uổng đi một kiếp người.
Ly rượu của Thu Phong Ngô thủy chung vẫn chưa được đụng tới.
Cao Lập lập tức đưa ly rượu lên miệng uống cạn.
Là rượu đắng cũng tốt, là rượu độc cũng tốt, y đều uống cạn.
Đây là chính là kiếp người.
Kiếp người có những chuyện bất cứ là mình muốn làm hay không muốn làm đều không thể làm không được.
Một người muốn chết được bình tĩnh, có thể thậm chí còn khó hơn là sống bình tĩnh.
oo Đêm khuya lắm, không trăng không sao.
Gió lạnh quá.
Thu Phong Ngô chầm chậm bước ra, bước vào trong sân.
Lá trên cây từng chiếc từng chiếc rơi xuống.
Y đứng đó yên lặng một hồi thật lâu, tựa hồ không phát giác ra vợ mình đang đến bên cạnh.
Bà ta nhè nhẹ tựa vào người y, trong thâm tâm bà ta, trời đất vĩnh viễn đều là hạnh phúc và yên tĩnh.
Vì vậy bà ta cũng hy vọng người khác cũng hạnh phúc như mình.
Một hồi thật lâu, bà ta mới nhỏ nhẹ hỏi:
- Bạn anh đâu rồi ?
- Đi rồi.
- Đi rồi ? Sao lại đi ?
Thu Phong Ngô không trả lòi, y khom người xuống nhặt một chiếc lá lên.
Y nhìn chăm chú vào chiếc lá, ánh mặt đầy vẻ bi thương và thống khổ.
Chiếc lá có muốn bị gió thổi rụng xuống đâu ?
Sinh mệnh một con người có lúc không phải cũng như chiếc lá rụng ...
Câu chuyện này cũng cho chúng ta một bài học.
Thắng lợi chân chính không phải là dùng vũ khí mà tranh giành, nhất định phải nhờ vào lòng tin.
Bất cứ vũ khí đáng sợ tới đâu, cũng không bằng lòng tin con người.
Vì vậy tôi nói cái thứ vũ khí thứ hai này, không phải là Khổng Tước Linh, mà là lòng tin.




Hết
Tài sản của Icefox

Ðề tài đã khoá


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™