Khi bụi đất mờ đi thì Vũ Xương cũng hiện ra . Khi phải đối mặt với kẻ thù trông hắn luôn luôn hoang dại . Đằng sau hắn , Yến Phi Phi đang đỡ lấy Kim Tình Văn . Tình Văn nhợt nhạt , hơi thở phập phòng , hai bên khóe miệng vương vất màu máu , ánh mắt mơ hồ ngó vào trong ...
Nhậm Bá Lân cùng hai lão động chủ nhìn thấy cơ sự ấy thì cơ hồ không quan tâm đến chuyện gì nữa , họ vội băng mình chạy đến gọi :
-Kim Nhi !
Vũ Xương không phản ứng , hắn lạnh nhạt nhìn tám lão tà ma ! Yến Phi Phi trao Kim Tình Văn cho Nhậm Bá Lân nói :
-Là do tên Âu Dương Tu gây ra cả , mấy người còn định liên thủ với chúng hay sao ?
Nhậm Bá Lân mắt nảy lửa , lão không còn giữ được trí khôn nữa nên xuất thủ như chớp đến Âu Dương Tu .
-Khốn kiếp ! Bọn Tiên Tri giáo các ngươi định diệt hết Triêu Dương phái hay sao ?
Bạch quang lấn áp không gian , toàn thân Nhậm Bá Lân tựa như khối cầu ánh sáng khổng lồ dồn đến . Đông Ma nhếch mép , lão bước lên vận chân nguyên cản lại , Nhậm Bá Lân nhất thời nóng giận mà xuất thủ , cho nên đối với việc đề phòng , lão tuyệt đối không nghĩ đến .
Chỉ thấy thanh quang phút chốc bao bọc , nuốt trọn bạch quang , thân hình Nhậm Bá Lân bay vọt về sau , máu đỏ bay dạt vào không gian . Dường như thụ thương không nhẹ !
Bàng Hữu Kha để Kim Tình Văn lại cho Tề Đức Lai rồi lao đến ôm lấy thân hình Nhậm Bá Lân , chân diện nhợt nhạt gọi :
-Chưởng môn sư huynh !
Điệp Vũ Xương nheo mày , hắn quát :
-Bỉ ổi !
Đoạn vận chân nguyên đến Đông Ma tấn công . Tứ Đại Thần Ma từng giao thủ với hắn nên biết rõ sự lợi hại . Bốn tên liền liên thủ hợp công .
Yêu Xà , Lao Hà , Âu Dương Tu , Yêu Hồ nhìn diễn biến thì lo ngại trong lòng , chúng nhân cơ hội chưởng phong mù mịt lẩn đi như chớp !
Vũ Xương tức giận nên vận chân lực đánh "Băng Thiên Tuyết Dịa" khiến gian khách sảnh run lên bần bật rồi sập xuống từng mảng . Tề Đức Lai , Bàng Hữu Kha vội ôm hai nạn nhân yếu ớt băng ra ngoài , Yến Phi Phi cũng buông đôi thu nhãn u ám nhìn vào đấu trường rồi bay theo .
Thoáng chốc chấn động dữ dội làm sụp đổ hoàn toàn căn khách sảnh , Vũ Xương đội đất đá bay vọt lên không . Tứ Đại Thần Ma cũng chia nhau làm bốn hướng vây lấy hắn . Đông Ma mỉm cười nói :
-Chúng ta không muốn giao thủ với ngươi , đừng có ép người quá đáng !
Vũ Xương hừ lạnh mắng :
-Đối với lũ tiểu nhân bỉ ổi như các ngươi thì ta chỉ hận là mình chưa giết được hết thôi !
Nói đoạn lại vận chân nguyên chuẩn bị xuất "Ngục Hỏa Phong Sơn" . Tứ Đại Thần Ma nhìn nhau , rồi cũng xuất thủ nghênh đón , tuy nhiên chỉ Đông Ma , Tây Ma , Nam Ma là trực diện đối chưởng . Bắc Ma nhân chấn động của chưởng phong liền lùi dạt lại sau tóm lấy Yến Phi Phi .
Tứ Ma mất đi một người thì yếu đi thấy rõ , ngay sau cú đối chưởng khiến trời long đất lở ấy liền lùi lại mấy bộ , khí huyết nhộn nhạo . Tam Ma đưa ánh mắt chói ngời sắc lửa nhìn Bắc Ma thì thấy mụ đang dùng hữu thủ xiết chặt cổ Yến Phi Phi . Tam Ma hiểu ý mụ nên cũng nguôi giận , tung mình bay lại .
Điệp vũ Xương nhìn theo , ánh mắt hắn đại biến ! Yến Phi Phi đang nhìn hắn , lệ ứa ra ngòai , vẻ mặt đau đớn !
-Đê hèn , hãy thả Yến muội ra !
Bắc Ma cười nhạt :
-Bọn ta không phải đối thủ của ngươi , cho nên cũng cần bảo vệ mạng sống của mình !
Vũ Xương run người , tóc tai hắn dựng ngược lên , đoạn vận chân nguyên chói lòa định xuất thủ . Bắc Ma xiết chặt cổ Yến Phi Phi hơn nói :
-Ngươi vọng động xem !
Vũ Xương khựng người lại , hào quang nhanh chóng vụt tắt lịm . Yến Phi Phi gượng sức lắc lắc đầu , ánh mắt tỏ ra khắc khổ tột độ . Vũ Xương hiểu nàng muốn nói điều gì , hắn thấy lòng mình trùng xuống , ngọc diện từng khối cơ giật giật liên hồi !
-Các ngươi muốn gì ?
Đông Ma mỉm cười nói :
-Bọn ta cần mang nàng ta khỏi đây , ngươi nếu còn nặng lòng thì sau này sẽ có cơ hội gặp !
Nói đoạn cùng Tam Ma mang Yến Phi Phi bay vút đi , Vũ Xương định đuổi theo thì Đông Ma nói vọng lại :
-Bọn ta là tà ma cho nên không biết thương xót là gì đâu !
Vũ Xương mi mắt run run , hắn đáp xuống đất , hướng đôi mắt hoang dại nhìn theo cho đến khi bọn chúng hoàn toàn khuất bóng ... Chợt nghe Bàng Hữu Kha hét lên thất thanh :
-Chưởng môn sư huynh !
Thì ra lúc này Nhậm Bá Lân không ngừng thổ huyết , chân diện lão tái nhợt , tóc tai xõa xuống , trông thật thảm hại , lão thều thào muốn nói với hai sư đệ điều gì đấy nhưng không thốt nỗi thành lời .
Kim Tình Văn tuy rằng thương thế hãy còn nặng nhưng trông thấy cơ sự ấy thì kinh hãi , nàng ta trườn mình khỏi Tề Đức Lai , tiến lại chỗ Nhậm Bá Lân giật giật áo lão gọi :
-Chưởng môn !...
Vũ Xương bất nhẫn trong lòng , hắn trước kia chẳng ưa Nhậm Bá Lân , đến bây giờ thì lòng chẳng ưa ấy chuyển thành căm ghét ! Tuy nhiên đắn đo đi lại một hồi hắn cũng bước đến nắm lấy tay Nhậm Bá Lân trút chân nguyên vào , qua một hồi lâu thì lão cơ hồ mồ hôi rịn ra , nhưng thần sắc cũng theo những giọt mồ hôi ấy mà hồng hào lại đôi chút .
Hắn dừng lại giây lát , rồi không hiểu nghĩ gì lại nắm lấy tay Tình Văn truyền chân lực , nàng ta có ý chống cự nhưng cưỡng không nổi đành nhắm mắt lại . Tâm tình vẫn không muốn phải thụ ân hắn !
Xong đâu đấy , hắn chẳng đợi cho mấy người Triêu Dương phái nói câu nào , liền băng mình bay đi như chớp !
Nhậm Bá Lân đã tỉnh táo đôi phần , lão ngước nhiền theo bóng hắn đăm chiêu . Tề Đức Lai nhìn Kim Tình Văn nói :
-Có một điều hẳn chưa ai nói với con ! Cái lần con thụ thương ở Dương Bình trấn cũng là do hắn cứu ...
Kim Tình Văn sững sờ , nàng bỗng thấy hụt hẫng như mất đi cái gì đó rất quan trọng mà lâu nay không hề biết ...
Bích Phù Dung đứng chết lặng ngòai cửa phòng Huyền Tuyết Sương , nàng ngồi gục bên ghế , tư thế tỏ ra không dễ chịu một tý nào ! Nhìn vào dáng hình ấy người ta chợt thấy thương cảm cho một số phận phẳng lặng !
Còn Bích Phù Dung thì nhiều cảm xúc hơn thế , trông bà như mất đi nửa phần linh hồn . Mãi rất lâu bà mới run run bước lại vút mắt đứa đệ tử yêu , giờ trông nàng như đang ngủ , một giấc ngủ vĩnh cửu !
Đôi môi nhợt nhạt của Bích Phù Dung run lên , rồi bật thành tiếng :
-Sương ... Nhi ...
Tiếng gọi ấy bị những cơn nấc nghẹn ngắt đoạn .
Bên ngoài , Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương cùng vô số chúng đệ tử cũng đã đến , trông thảm cảnh ấy thì ai nấy không khỏi rơi lệ . Nhất là những nữ đệ tử bên Hoành Thiên Cung , họ khóc nghẹn lên vang động cả không gian . Thường ngày Huyền Tuyết Sương ngoan hiền , đối với sư muội hết lòng chiếu cố , cho nên nghĩ đến giọng nói , tiếng cười của nàng mà ai nấy đau thắt lòng .
Hồ Hán Thương run giọng hỏi :
-Là kẻ nào đã gây ra ?
Đồng Đại Thiên sau một hồi xem xét tỉ mỉ cũng bước đến nói :
-Tuyết Sương chết bởi thứ chưởng pháp băng lạnh ghê hồn , trên đời này ngoài Vũ Xương và Ngọc Băng Tâm ra thì không còn ai khác thực hiện được !
Chúng đệ tử sau một hồi đau thương thì tâm trạng lại trở nên bi phẫn !
Hồ Hán Thương bước đến nói :
-Vũ Xương đã đến Triêu Dương phái từ đêm qua , hơn nữa nó và Tuyết Sương tình thâm , tất không có chuyện đó , hãy gọi Ngọc Băng tâm đến đây đối chất , nàng ta có nhiều động cơ nhất !
Nói đoạn sai đệ tử đi gọi Ngọc Băng Tâm ! Mọi người nghe Hồ Hán Thương nói rất chí lí nên bàn tán , sỉ vả Ngọc Băng Tâm không tiếc lời !
Một khắc sau thấy Vạn Xuân Đường cùng Tống Tiểu Lan hấp tấp bước tới . Vạn Xuân Đường nhìn qua hiện trường thì chân diện đại biến , ánh mắt trở nên u ám bội phần !
Bích Phù Dung trừng mắt hỏi :
-Bách Hoa Đình chủ sao không đem Ngọc Băng Tâm đến đây ?
Tống Tiểu Lan vội nói :
-Băng Tâm đã mất tích , không để lại dấu vết gì !
Mọi người thẫn thờ , tình cảnh ấy thì mười phần có tể đoán được chuyện này do nàng ta gây ra . Nhưng không hiểu sao chẳng ai nói được lời nào , cơ hồ tự nhiên mà bị cấm khẩu hết !
Lúc này , đột nhiên trên trời xuất hiện một vầng hào quang sáng chói lòa . Tiên Hoàng từ từ đáp xuống , ông ta nhìn chúng nhân thở dài hỏi :
-Có chuyện gì vậy ?
Chưa ai kịp trả lời thì ánh mắt Tiên Hoàng cũng quét qua căn phòng , ông ta bước vào nhìn thi thể Huyền Tuyết Sương hỏi :
-Phải chăng thảm tử vì Địa Ngục Âm Băng ?
Tống Tiểu Lan cùng Vạn Xuân Đường khẽ gật đầu . Tiên Hoàng nét mày đăm chiêu , ông ta thở dài :
-Địa Ngục Âm Băng của người này luyện đã đến cảnh giới , tuy nhiên khi đạt đến chân mốc quan trọng , tâm trạng lại không được tốt cho nên nhiễm phải tà khí ... giang hồ chưa hết tai kiếp này lại phải ghánh chịu tai kiếp khác , bi đát thay !
Vạn Xuân Đường hai bờ mi rịn ra mấy dòng lệ , nàng mấp máy môi :
-Lẽ ra ta không nên cho Băng Tâm luyện thứ võ công này , thật sai lầm đều từ tính háo thắng của ta mà ra cả ...!
Tiên Hoàng thở dài , ông ta không phải tầm thường nên nghe câu nói ấy cũng đoán được kẻ hạ thủ thuộc Yên Hoa môn !
-Các vị hãy bình tĩnh lại , trước tiên nên lo hậu sự cho nàng ta đi , sau đấy có gì mới bàn đến việc khác !
Đồng Đại Thiên cho là phải , ông liền sai Bích Phù Dung cho người hỏa táng Huyền Tuyết Sương , cho tro cốt vào lọ để đem về Quan Ngoại !
Tiên Hoàng gọi Bích Phù Dung , Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương , Tống Tiểu Lan cùng Vạn Xuân Đường vào một phòng khác bàn chuyện . Sau khi đợi cho mọi người an tọa đầy đủ , Tiên Hoàng hỏi :
-Ý các vị về chuyện này thế nào ?
Đồng Đại Thiên đăm mắt nhìn chén trà , ông vút râu nói :
-Chuyện này không thể trách Yên Hoa Môn , bọn họ mất một đệ tử yêu , bọn ta cũng vậy , thôi thì hãy xem như một tai nạn đau thương vậy !
Không ai phản đối , Tiên Hoàng gật đầu nói :
-Đồng Môn chủ quả nhiên là người biết nhìn xa trông rộng , biết lo cho thế cuộc chúng sinh !
Ông ta dừng lại một chút rồi buông tiếng thở dài tiếp :
-Các vị hãy nén đau thương , rồi nhanh chóng tập hợp lên Đồng Tước Sơn , ta còn bận trông coi Tiên Giới nhưng nhất định cũng sẽ cùng Bát Đại Thần Tướng hỗ trợ một tay !
Nói đoạn vẩy phất trần biến đi . Tống Tiểu Lan cúi đầu với mấy người Thiên Vũ Môn nói :
-Các vị ...
Bích Phù Dung thảm sầu cắt ngang :
-Môn chủ sư huynh đã nói rồi , chuyện này từ nay hãy coi như chưa xảy ra !
Nói xong nước mắt lại chảy dài , bà ta băng mình bước ra ngoài . Hồ Hán Thương chạy theo gọi :
-Sư muội !...
Trong phòng còn lại ba người , Đồng Đại Thiên thấy cũng không cần thiết phải nói lại nên lẳng lặng bước đi . Ông vừa đi khỏi thì Vạn Xuân Đường khóc nấc lên , tâm tình trông thật bi ai !
Nam Cương u khí trùng trùng như mặt biển dưới phong ba , đứng trên Đồng Tước sơn mà quan sát thì dãy Thạch Sơn ngăn cách Nam Cương và Quan Nội , tựa hồ một con đê khổng lồ đang ngăn những lớp yêu khí chập chờn như những con sóng vỹ đại . Con đê này tuy vững chãi nhưng chưa hẳn có thể mãi mãi ngăn cách được lớp sóng mãnh liệt ấy !
Thu Nhược Tuyền cùng chúng nhân chánh đạo tập hợp trên này khá lâu rồi mà vẫn không hề thấy Ma Hoàng có động tĩnh gì , lão bắt đầu dao động tâm tình . Chẳng lẽ hắn không có ý muốn thu dụng Nhân Giới ?
Ngày nào Thu Nhược Tuyền cũng đứng trên mõm đá tựa như cái mỏ con chim sẻ đăm mắt nhìn Nam Cương hàng mấy canh giờ , tóc lão cơ hồ cũng bạc đi rất nhiều . Nhìn cái cảnh cô độc của lão trên này người ta mới hiểu được tấm lòng lão bao la đến mức nào !
Tào Mạnh Cường bước đến , trông thần sắc hắn vẫn u ám như trời đất Nam Cương cô tịch , hắn nhìn lão hỏi :
-Sư phụ có phát hiện ra điều gì mới không ?
Thu Nhược Tuyền buông tiếng thở dài não ruột , lão bay xuống khỏi tảng đá đáp :
-Vẫn chẳng có gì khác lạ cả , không hiểu ý Ma Hoàng là thế nào nữa !
Làn gió nhẹ lay lắt thổi đến , Tào Mạnh Cường thấy dáng hình Thu Nhược Tuyền đang hao gầy đi một cách trông thấy thì không khỏi động tâm , chợt nghe lão hỏi :
-Gần đây con có tin tức gì của Phi Nhi không ?
Tào Mạnh Cường giật mình , hắn mơ hồ đáp :
-Con cũng chỉ gặp Yến muội một lần đó , từ đó đến giờ tuyệt nhiên cũng không nghe tin tức gì !
Thu Nhược Tuyền gật đầu :
-Nó đi với Vũ Xương thì coi như cũng yên tâm ! Con cũng đừng nên để tâm đến chuyện này nhiều , hãy chăm chỉ đốc thúc mọi người dò thám Nam Cương !
Nói xong , lay mình bước vào biệt sảnh ! Tào Mạnh Cương buông lơi ánh mắt vào không gian , hắn thở dài một tiếng rồi cũng quay mình đi ...
Ma Hoàng từ khi tiếp nhập Nam Cương thì không hề đi khỏi cái hang đá này , hắn quan sát thế giới qua quả cầu mù mịt yêu khí . Mọi hoạt động của nhân gian không tài nào qua được cặp mắt ngập tràn huyết sắc của hắn .
Tứ Đại Thần Ma như ánh chớp đáp xuống cửa hang , Yến Phi Phi bị Bắc Ma kẹp bên hông , mụ đã điểm á huyệt khiến nàng không tài nào khai khẩu được , uất khí vì vậy hội tụ lên chân diện . Trông nàng tím tái ngọc diện thì đủ thấy tức giận đến mức nào !
Tứ Ma không quan tâm , chúng đáp xuống liền đi thẳng vào hang động !
Ma Hoàng nhìn thấy Yến Phi Phi thì nhếch mép một cái , lão hỏi :
-Các vị bắt cô ta về đây làm gì ?
Bắc Ma đặt yến Phi Phi xuống nói :
-Chẳng phải ngài vẫn muốn thu phục tên Vũ Xương đó sao ? Nếu như có nàng ta trong tay tin rằng hắn sẽ ngoan ngoãn mà nghe sai bảo !
Ma Hoàng cười nhạt :
-Xem ra các vị cũng rất hiểu ý ta !
Nói đoạn vung tay đến giải á huyệt cho yến Phi Phi , nàng trừng mắt nhìn Ma Hoàng mắng :
-Uổng công cho ngươi là kẻ đứng đầu Ma Giới mà cũng đi làm cái việc đê hèn này !
Ma Hoàng vung tay lên , một khối cầu khí màu xanh đục từ từ hiện hữu , tiếp đấy phát quang rực rỡ rồi bọc trọn Yến Phi Phi . Nàng có cảm tưởng như bị nhốt trong một túi khí , vùng vẫy cách nào cũng không thể thóat ra ngoài !
Túi khí này kín như bưng , ngoài việc có thể quan sát cảnh vật thì cơ hồ tiếng động cũng không thóat ra nổi , Yến Phi Phi kêu gào một hồi thấy năm Ma Nhân kia chẳng hề phản ứng cũng nản lòng . Nàng buông xuôi !
Ngọc Băng tâm băng mình khỏi Dương hà trấn , nàng lướt trong đêm sâu đi mãi , tâm tình rúng động dữ dội . Mãi đến khi ánh nắng chói chang dội xuống mới dừng lại .
Nàng đáp xuống một cánh đồng hoang , nơi đây cơ hồ không có dấu chân người bước tới . Nàng đưa mắt nhìn khung cảnh hoang sơ ấy một hồi , ánh mắt tự nhiên lại u ám trở lại .
Nàng đăm chiêu như suy nghĩ rồi thân hình phiêu phất lên cao ... nhằm hướng Triêu Dương phái mà dạt đi !
Sau lần thụ thương thập tử nhất sinh , Nhậm Bá Lân dường như tâm tình cũng thay đổi mấy phần . Lão suy ngẫm rất lâu rồi cũng quyết định nghe theo Kim Tình văn , thu xếp đến Đồng Tước sơn !
Kim Tình Văn vốn dĩ trước đây có ý đến đấy tụ hội cũng là vì không muốn Triêu Dương phái đi vào tà đạo , còn bây giờ không hiểu sao nàng hay thấy trong đầu chập chờn hình ảnh gã thư sinh cô độc , ít nói ! Có phải vì cảm thấy có lỗi với hắn cho nên tâm tư mới biến đổi như vậy hay không ?
Nàng cũng chưa rõ , cho nên cũng chưa tính đến chuyện khi gặp hắn thì mình sẽ phải làm gì ! Bước đến nói vài câu xin lỗi sao ? Nàng nghĩ đến tính tình kỳ quái của hắn thì không khỏi bực mình , dường như hắn chẳng quan tâm gì đến mình cả !
Như thế quyết không được ! Nàng ít ra cũng là một đại mỹ nhân , nam nhân quỳ dưới chân nàng còn không hết , tội tình gì phải lụy đến hắn ? Hắn có ơn với mình thì cùng lắm trả lại là cùng ? Nhưng trả bằng cách nào ? Hắn quảng đại như vậy lẽ nào cần đến sự giúp đỡ của mình !
Nàng trầm tư , rồi lại nghĩ đến chuyện cũng vì Triêu Dương phái mà hắn phải chia cách với Yến Phi Phi thì không khỏi thở dài , tâm tình như chua xót , như ăn năn , mà cũng như có chút bực bội !
Nàng bỏ mặc , thôi thì chuyện đến đâu tính đến đấy , thường thì người ta dự tính làm việc gì thì chẳng mấy khi thành công ! Vậy tội gì phải đau đầu mà vẩn vơ !
Đoàn người Triêu Dương phái vừa rời khỏi Triêu Dương sơn thì Ngọc Băng Tâm cũng đáp xuống , ánh mắt ngơ ngác , miệng không ngớt gọi nhỏ :
-Vũ Xương ! Vũ Xương !...
Nàng đi một vòng thấy khung cảnh tiêu điều thiếu hơi người thì không khỏi rúng động , tiếp đấy lại thấy tòa trang viện đổ sập xuống như bị chân lực dồn ép thì tâm tư bấn loạn !
Nàng ngẩn ngơ một lúc rồi cũng xuống núi nhằm hướng Nam Cương mà đi !
Nam Cung Phi Vân trầm mặc bước dưới sương khuya , tà áo trắng phất phơ bay trong gió , sương đêm ôm trọn thân hình mảnh mai ấy . Nàng ngước mắt nhìn trời cao , không hiểu sao lệ lại trào mi , bây giờ nàng không biết mình nên phải làm gì nữa !
Trước kia nàng đã quyết tâm phải báo thù cho bằng được , giết chết những kẻ đã gieo nên cơ sự oan trái cho mình và mẫu thân . Nhưng rồi ... Điệp Vũ Hồng chết đi , Ma Hoàng tái xuất , nhân gian cơ cực . Biết bao nhiêu biến động lớn xảy ra . Ý định trả thù vẫn còn nhưng sức lực buông xuôi ! Nàng chỉ là một nhi nữ yếu đuối , sức lực được bao nhiêu ? So với bất kỳ kẻ nào trong số người mà nàng muốn giết thì cũng không sánh nổi !
Nàng thở dài não nề , đêm khuya thanh vắng , cánh đồng rộng lớn mênh mông , thân hình nàng thật nhỏ nhoi ! Nàng bất chợt nghĩ đến Tiểu Tường thì không khỏi cay đắng . Rốt cuộc tình cảm của nàng với hắn thế nào nàng cũng không rõ , bởi tâm trí nàng mơ hồ xuất hiện hình ảnh của kẻ kiêu bạc , lạnh lùng !...
Gió nhẹ phiêu phất rối tung mái tóc , nàng thấy lạnh trong lòng , đêm đen hiu quạnh , nàng thấy trống trải trong tim ! Nhưng những cơn gió ấy tựa như làm nàng tỉnh táo hơn rất nhiều ! Sự lợi hại của mỹ nhân là ở đâu ? Nhan sắc ! Nam nhân dù bất phàm đến mấy cũng không đánh mất được phần trần tục !
Nghĩ đến đó nàng mới thở dài một tiếng , hình như hắn chưa bao giờ có xúc cảm với nàng thì phải ! hay tại hắn quá kín đáo ? Nhưng rồi lại nhớ ra kẻ đó vẫn chưa phải là vô địch trong thiên hạ thì cũng mấy phần phấn khích trở lại ! Nàng bước đi , đêm đen như tránh xa thân hình lấp lánh ánh bạc !
Đột nhiên có tiếng xao động , màn sương phiêu phất dạt ra , đêm sâu huyễn hoặc !
Trước mặt nàng có hai nhân ảnh ! Đích thị Hà Chí Bình và Vu Đại Hải !
Nhưng tại sao chúng lại ở đây ?
Nam Cung phi vân hãy còn chưa hay chuyện thảm bại của chúng ở Dương hà trấn , sự kiêu bạc án ngự tâm hồn khiến nàng rất ít tiếp xúc với cái bọn "phàm phu tục tử" ! Chính điều ấy là một trong những sai lầm lớn nhất của nàng !
Vu Đại Hải ngước nhìn Hà Chí Bình cười nham nhở :
-Tại sao giữa chốn hoang vu này lại có một mỹ nhân như vậy ? Phải chăng ông trời thương xót mà ban cho chúng ta ?
Hà Chí Bình đăm chiêu suy nghĩ , hắn cười nhạt :
-Lẽ nào huynh không biết nàng ta là ai sao ?
Vu Đại Hải nheo mày , dường như suy nghĩ dữ lắm ! Mãi một lúc sau hắn mới giật mình "à" lên một tiếng :
-Chính là phản đồ Đồng Tước phái , hê hê ! Cô nương đã tuyệt tình với bọn chính đạo thì đi theo bọn ta có khi lại tốt đấy !
Nam Cung Phi Vân lùi lại hai bước , nàng nhìn qua ánh mắt đầy dục tính ấy thì cũng rõ được mười phần việc chúng định làm . Toàn thân nàng mồ hôi rịn ra , đem theo thứ hương trinh nữ điên đảo nhân tâm !
Vu Đại hải tiến thêm một bước , Phi Vân hoành kiếm quát :
-Dừng lại !
Hà Chí Bình cười khả ố nói :
-Lần trước sắp được Yến Phi Phi thì bị phá , lần này hy vọng hắn không xuất hiện !
Nói xong xuất thủ đến Nam Cung Phi Vân nhanh như điện chớp ! Nàng hãy còn mấy phần ngẩn ngơ cho nên nhanh chóng bị lão khống chế huyệt đạo .
Nam Cung Phi Vân sợ hãi tột độ !
-Khốn kiếp ! Thả ta ra !
Hà Chí Bình không thèm quan tâm , hắn ôm lấy nàng vút ve khiến Nam Cung Phi Vân lạnh cả hồn , chân diện tột phần uất ức .
Vu Đại Hải bước đến , lão vung chưởng lên đánh mạnh vào thiên linh cái Hà Chí Bình . Máu me bắn tung tóe ! Nam Cung Phi Vân mày hoa biến đổi , miệng cứng đơ không nói nổi câu nào !
Hà Chí Bình chết tức khắc , cánh tay ôm Phi Vân cũng lỏng ra khiến nàng ngã xuống cỏ một cách phũ phàng , toàn thân đau nhói ! Nàng đưa mắt nhìn xuống ngực áo đã thấy máu Hà Chí Bình thấm vào đỏ tươi . Tâm tư muốn rũ bỏ cái uế khí ấy ra khỏi người ... nhưng bất lực !
Vu Đại Hải nhìn xác Hà Chí Bình lạnh nhát nói lớn như muốn Nam Cung Phi Vân cũng phải nghe :
-Những kẻ nào dám chiếm tiện lợi với ta thì đều chết thảm !
Nam Cung Phi Vân trấn tĩnh đôi chút , nàng quát :
-Đúng là đồ lòng lang dạ sói , ngay cả huynh đệ của mình cũng không tha !
Vu Đại Hải thở dài :
-Xưa kia Phù Sai vì Tây Thi mà mất cả đất nước , nay ta vì nàng mất đi một tên huynh đệ cũng không sao !
Nói xong ngửa mặt cười hoang dại , sương đêm như run lên dưới tiếng cười quỷ dị ấy !
Bất chợt từ đêm sâu vọng lại một tiếng thở dài trầm lắng ... Vu Đại Hải giật mình , chân diện lão đang sảng khóai tột cùng bỗng nhiên méo mó đến kỳ dị . Lão đã nhận ra hơi thở ấy có nét gì đấy rất quen , lão đã từng gặp , giữa chốn hoang lạnh không bóng người , trong một đêm sâu bàng bạc hơi băng tuyết ...
Nét mặt lão đại biến , giữa bóng đêm mờ ảo thật giống một xác chết trôi nổi dưới dòng nước băng lạnh lâu ngày ! Lão run lên bần bật , cánh tay huơ lên nói :
-Ngươi !... Tại sao lại là ngươi ...
Điệp Vũ Xương bước đến , ánh mắt hắn lạnh lẽo mà u ám vô ngần . Tà áo trắng muôn đời nay sinh ra dường như chỉ để cho hắn , lành lạnh mà kỳ bí ...
Không hiểu sao Nam Cung Phi Vân lại thấy mừng vui trong lòng , không phải vì nàng biết chắc hắn sẽ cứu mình , mà vì một thứ cảm giác miên man như ánh lửa chập chờn giữa miền băng giá ...
Vu Đại Hải lùi lại mấy bước , chân diện méo mó trông vô cùng thảm hại , lão quay mình bước dài vào đêm đen !
Vũ Xương vung tay , ánh sáng chớp nhẹ trong màn đêm u uất , tựa hồ tia chớp đánh xuống địa ngục thâm sâu . Vu Đại Hải không kịp la hét , chỉ có tiếng xác thịt lão rơi xuống mặt cỏ âm u ...
Điệp Vũ Xương đăm đăm nhìn về phía hướng tiếng động ấy , tâm tình chẳng có chút xúc cảm ! Hắn lạnh nhạt quay sang Nam Cung Phi Vân , chợt thấy nàng ta run lên , ánh mắt hoang dại .
Hắn chẳng kịp nghĩ ngợi , vội đến giải khai huyệt đạo cho nàng .
Nam Cung Phi vân vừa cử động được liền xà vào lòng hắn , thân hình run lên bần bật , tỏa ra hơi ấm cuốn hút nhân tâm . Vũ Xương lùi lại nhưng bị nàng ta ôm chặt hơn nữa . Thân hình mềm mại ấy cọ xát vào người khiến hắn hơi rúng động . Hắn nheo mắt hỏi :
-Cô nương trúng xuân dược ?
Nam Cung Phi Vân dụi đầu vào cổ hắn gật gật . Vũ Xương thở dài , hắn vận lực đẩy nàng ra , nói gọn :
-Cô nương gạt ai chứ gạt sao nổi ta !
Nam Cung Phi Vân sững sờ , ánh mắt nàng mấy phần mơ hồ , nhưng trong ấy tuyệt nhiên không thấy sự e ấp hay thẹn thùng !
-Sao ngươi biết ?
Vũ Xương không giải thích , hắn xoay mình bước đi , nói vọng lại :
-Dù ta không rõ lý do vì sao cô làm vậy , tuy nhiên chuyện này hãy coi như chưa xảy ra !
Nam Cung Phi Vân chợt thấy tâm tình dao động , nàng nhìn theo bóng hắn khuất sâu theo làn gió nhẹ , thân hình run lên một cái ! Nàng vội cất bước theo hắn ... như chạy theo một bóng mình thân thiết mà từ lâu vô tình đánh mất ...
Lâm Bình trấn hiu hiu gió lạnh , tiểu trấn nằm ở phương Nam ấm áp nhưng gần đây thi thoảng vẫn có những cơn gió lạ mang theo cái lạnh gai người . Những người có chút hiểu biết trong trấn thì cho rằng đấy là điềm báo chẳng lành , vậy nên ngày đêm không ít kẻ mê tín cúng bái .
Còn bọn giang hồ thì tin rằng đấy là điềm báo Ma Hoàng sẽ tấn công tiểu trấn , bọn họ dù gì cũng rất quý trọng mạng sống của mình , cho nên mới chuyển đi nơi khác hết .
Lâm Bình trấn vì vậy trông cô tịch khác lạ !
Tửu lâu Vân Hòa ở Lâm Bình trấn trước đây hội tụ đủ mọi bọn giang hồ đối tửu chuyện trò . Tuy vậy , những cơn gió lạnh kỳ bí kia đã cuốn hết khách nhân đi . Vân Hòa tửu lâu giờ vắng như chùa bà đanh , cả ngày không thấy mống khách nào !
Mãi đến hôm nay mới có bốn người khách ghé vào , trong bốn người này có một kẻ hình dạng nửa người nửa rắn thật khiến chúng nhân đảm tâm ! Tuy nhiên , họ là những người khách hiếm hoi nên chủ tửu lâu vẫn đón tiếp rất nồng nhiệt !
Yêu Xà vừa ngồi xuống đã hậm hực đập bàn cằn nhằn :
-Đi lại cũng chỉ vì tên Điệp Vũ Xương khốn kiếp đó , thật không thể nào hiểu được vì sao lão Ma Hoàng kia còn cứ để hắn sống nhởn nhơ như vậy !
Yêu Hồ hừ lạnh , hắn quay mặt đi nói :
-Ngươi nên liệu lời ăn tiếng nói , Ma Hoàng thần thông quảng đại vô ngần , chỉ sợ người mà biết được thì không những ngươi chết mà chúng ta còn bị liên lụy đấy !
Câu Nói này quả nhiên khiến ba kẻ còn lại dao động . Chợt từ đâu vọng đến một giọng nói lạnh băng :
-Kẻ nào vừa nhục mạ Vũ Xương ?
Bốn tên tà ma rúng động , chúng nhất tề ngó qua thì chỉ thấy một thiếu nữ lạnh lùng băng sương . Sắc đẹp tuy rằng điên đảo lòng ngươi nhưng âm u quỷ dị !
Yêu Xà trông nàng bất quá chưa đến hai mươi thì lạnh nhạt đáp :
-Là ta ! Cô nương có ý kiến gì ?
Ngọc Băng Tâm đôi môi hồng nổi lên hắc khí , đen sạm lại như trúng kịch độc . Nàng xuất thẳng một đạo băng quang âm hàn vô bì đến yêu Xà . Ai nấy chưa hết ngạc nhiên đã thấy Yêu Xà "hự" lên một tiếng . Hắn phủ gục xuống bàn như cây thịt .
Yêu Hồ , Âu Dương Tu , Lao Hà nhìn nhau , chân diện đại biến !
Xác Yêu Xà dần dần bốc lên một làn khói nhạt , lạnh lẽo như âm băng nơi địa ngục u tối !
Ba tên còn lại không kịp nghĩ ngợi , chúng quay mình băng ra ngoài tửu điếm , nhưng cái chết cũng chỉ đến trong giây lát . Rất thảm ! Rất nhanh ! Rất gọn ! Bọn chúng hẳn cũng chẳng thấy đau đớn gì !
Ngọc Băng Tâm không thèm đóai hoài đến lão chủ qúan đang run sợ đến mức đái ra quần , nàng quay mình , mái tóc dài phơ phất cuốn theo làn gió nhẹ ... mất dạng !
Điệp Vũ Xương quay lại , hắn trừng mắt nói :
-Cô nương đã đi theo ta cả đêm như vậy chưa đủ hay sao ?
Nam Cung Phi Vân chẳng chút đổi sắc , nàng không đối nhãn với hắn , dường như rất sợ ánh mắt vô hồn của hắn !
-Ta chỉ đi theo chứ có ăn thịt ngươi đâu mà sợ ?
-Cô ... rốt cuộc là cô có ý gì đây ?
Nam Cung Phi Vân thoáng trầm tư ... Đúng vậy ! Nàng đi theo hắn là có ý đồ của mình , nhưng ngòai cái mưu lược nhất thời mà nghĩ ra ấy , nàng còn nguyên nhân nào khác nữa không ?
Vũ Xương nhảy lên kiếm , hắn bay đi vù vù , nhưng quay lại vẫn thấy Nam Cung Phi Vân đằng sau , hắn tăng hết tốc lực , nhưng cơ hồ cũng chỉ xa hơn được một đoạn . Hắn đành đáp xuống một bìa rừng ngồi xuống .
Ánh nắng buổi sớm miên man mang theo cái lành lạnh cố hữu , hắn đã quen thuộc với sự lạnh lẽo tê người chốn Quan Ngoại , nhưng bây giờ vẫn run lên một cái !
Từ xa xa , dưới làn nắng vàng lóng lánh xuất hiện một nhân ảnh , bạch y phơ phất , tóc đen buông xõa dập dìu theo gió . Ngọc Băng Tâm bước đến , nàng khựng người , tâm tình trở nên mơ hồ khác lạ .
-Thì ra là Ngọc cô nương ! Tại sao lại đến đây ?
Ngọc Băng Tâm thở một hơi dài , nàng mỉm cười :
-Băng Tâm còn tưởng Vũ Xương bị Ma Hoàng bắt đi rồi chứ ?
-Nói như vậy , hẳn cô nương cũng đã tới Triêu Dương phái ?
Ngọc Băng Tâm gật đầu , nàng không thấy Yến Phi Phi đi cùng hắn mà là Nam Cung Phi Vân thì chân diện lại trùng xuống .
-Yến cô nương đâu ? Còn người này sao lại đi cùng Vũ Xương ?
Nam Cung Phi Vân mặc nhiên không trả lời , dường như tất thảy mọi việc trên thế gian đều không khiến nàng ta quan tâm ! Vũ Xương tuy rằng thấy Ngọc Băng Tâm có vài nét khác lạ , nhưng vẫn thật thà đáp :
-Yến muội bị thuộc hạ của Ma Hoàng bắt đi , còn cô nương này tình cờ ta cứu được , ai ngờ cô ta cứ bám lấy không chịu đi !
Lời nói đó với nữ nhân bình thường mà nói cũng đã là sự xúc phạm quá đáng , nhưng Nam Cung Phi Vân vẫn không phản ứng , chỉ đứng ôm kiếm ngó lơ ánh mặt trời . Ngọc Băng Tâm không chút xúc cảm trước cái tin Yến Phi Phi bị bắt , nàng chỉ buông đôi thu nhãn âm u nhìn Nam Cung Phi Vân , rồi đột nhiên khí hàn đại thịnh , nàng băng mình đến Nam Cung Phi Vân quát :
-Vũ Xương đã không thích sao ngươi còn cứ đi theo làm gì ?
Không chỉ Nam Cung Phi Vân mà Điệp Vũ Xương cũng thất kinh hồn vía , chỉ sau một thời gian ngắn không gặp mà nàng ta trở nên tàn khốc đến vậy sao ? Chưa gì đã xuất độc thủ đoạt mạng !
Hắn hoảng hồn lao mình đến án trước mặt Nam Cung Phi Vân đón lây đạo chưởng phong .
Ngọc Băng Tâm không ngờ tình hình lại trở nên như vậy , nàng muốn thu chiêu nhưng đã muộn ! Chỉ thấy không gian rung chuyển , ánh nắng như nhạt đi , khí lạnh bao trùm . Vũ Xương thấy hai bàn tay mình như bị đóng băng , lạnh thấm vào tim !
Băng Tâm lùi lại , ánh mắt nàng trở nên vạn bề khó hiểu , nàng hỏi :
-Tại sao Vũ Xương lại cứu ả ?
Điệp Vũ Xương đang mười phần ngạc nhiên trước thứ chưởng pháp quỷ dị này , hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được sau thời gian quá ngắn mà nàng đã trở nên lợi hại như vậy ! Hắn trấn tĩnh cười nhợt nhạt :
-Nàng ta tuy rằng có gây chút phiền phức nhưng chưa đáng tội chết !
Nam Cung Phi Vân sau phút giây hoảng sợ cũng bình tâm , nàng nâng cánh tay đang run run của Vũ Xương lên hỏi :
-Ngươi có sao hay không ?
Vũ Xương chưa kịp đáp thì lại nghe Ngọc Băng Tâm thốt :
-Khi khác gặp lại !
Nói xong dật dờ biến đi như bóng ma , Vũ Xương đăm mắt nhìn theo , hắn đang nghĩ đến những lời Hồ Hán Thương trước đây đã nói , lẽ nào ...
Hắn thở dài , cố xua ý nghĩ ấy ra khỏi đầu , hắn không muốn tin đấy là sự thật . Dù gì đi nữa , trên thế nhân này Băng Tâm cũng là một trong số ít những người đối đãi chân tình với hắn ! Hắn không muốn nàng trở thành kẻ thù của mình !
Nam Cung Phi Vân nhìn dáng vẻ thất thần của hắn một hồi , nàng cau mày liễu hỏi :
-Tại sao ngươi cứu ta ?
-Chỉ vì ta không muốn một trong số ít bằng hữu của mình gây ra tội ác !
Câu trả lời này có mấy phần khiến Nam Cung Phi Vân sững sờ , nàng cười nhạt :
-Bằng hữu ? Theo ta thấy thì cô ta không nghĩ thế đâu !
Vũ Xương cất bước , hắn lắc đầu :
-Chuyện này rất dài dòng ... mà cô nương nên đi đi , bên cạnh ta vạn phần nguy hại !
-Ngươi đã không có tình ý với ta thì để tâm gì đến chuyện đó ?
Vũ Xương không để tâm , hắn tiếp tục bước đi , bóng dáng phiêu phất mà cô tịch ...
Những đám u khí vần vũ từng hồi trên bầu trời Đồng Tước Sơn , thoang thoảng trong không khí những cơn gió lạnh lẽo đến gai người . Sáng sớm hôm nay Thu Nhược Tuyền vẫn đứng lặng lẽ trên phiến đá , phiêu phiêu cô độc , mõm đá ấy sinh ra dường như chỉ để dành cho riêng lão , chứ không phải của Đồng Tước Sơn !
Chỉ là sáng sớm hôm nay , bầu trời chập trùng phía Nam Cương có những đám mây rất lạ , mang đầy yêu khí , âm u kỳ bí , lão thấy lo lắng vạn phần khi nhìn những đám mây ấy !
Chợt có một đệ tử Đồng Tước phái vào báo :
-Thưa minh chủ ! Bên ngoài người của tứ đại phái Quan Ngoại đã tới !
Thu Nhược Tuyền gật gật đầu , lão lăng mình xuống đất , bước đi đón tiếp !
Chân diện lão méo mó khi nhận ra toàn bộ đệ tử Thiên Vũ Môn đều mặc tang phục , chẳng lẽ trên đường đi họ đã chạm trán với Ma Hoàng hay sao ?
Nghĩ vậy , nhưng lão vẫn ra hiệu cho người trên Đồng Tước sơn đi chuẩn bị nơi ăn chốn nghỉ cho những người mới đến . Đồng Tước sơn sừng sững nguy nga , rộng lớn vô ngần nhưng phải chứa vô số chúng nhân thì cũng không đủ trang viện .
Gần đây Tào Mạnh Cường cùng Tiểu Tường hay ngồi vẩn vơ , nét mày đăm chiêu , cho nên Nhất Tiêu chân nhân đã ra lệnh cho họ đi đốc thúc đệ tử dựng thêm các lều trại để mọi người nghỉ ngơi .
Trong thời cuộc này cũng chẳng ai để tâm đến mấy chuyện đó , họ còn nỗi lo sợ lớn hơn rất nhiều !
Thu Nhược Tuyền , Nhất Tiêu chân nhân cùng các vị chưởng môn nhân Quan Ngoại vào phòng khách , lão thở dài hỏi :
-Mới một thời gian ngắn không gặp mà Thiên Vũ Môn đã xảy ra biến sự vì vậy Đồng Môn chủ ?
Đồng Đại Thiên liếc nhìn Tống Tiểu Lan một cái rồi cũng đem mọi chuyện ra kể lại . Thu Nhược Tuyền chân diện méo mó đi một cách trông thấy , mối họa này chưa qua , mối họa khác lại tới . Xem ra chính đạo sau hồi thịnh vượng sẽ đi vào con đường lu mờ ...
Ma Hoàng đăm đăm nhìn khối cầu xoay chuyển , chân diện hắn khẽ giãn ra , liền quay sang Tứ Đại Thần Ma nói :
-Hãy về chuẩn bị , chúng ta khởi sự !
Tứ Đại Thần Ma cúi đầu rồi chập chờn ra ngoài , Ma Hoàng ngó nhìn Yến Phi Phi đang nhăn nhó , hắn cười nhạt :
-Còn phải xem ngươi có còn giá trị hay không ?
Yến Phi Phi bị hắn nhốt tron cái túi kỳ quái , cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài nên cũng chẳng nghe thấy gì , nhưng nhác thấy thái độ của hắn thì cũng thấy được tâm địa . Nàng co chân đạp vào thành cái bong bóng lớn một cái rồi quay mặt đi ! Ra điều chẳng thèm quan tâm tới thái độ của hắn !
Chợt thấy chân diện Ma Hoàng Đại biến , trên khối cầu xuất hiện một hình ảnh , đích thị Ngọc Băng Tâm !
Ma Hoàng đứng dậy , hắn bước ra ngòai , đứng ở cửa hang nhìn lên . Ngọc Băng Tâm tà áo phần phật đang lơ lửng trên không , đôi môi đen sạm như bóng đêm , chỉ có làn da , ngày càng trắng nhợt đi !
Ma Hoàng cười nhạt :
-Tại sao trong thiên hạ có nhiều mỹ nhân muốn đến đây thế nhỉ ?
Ngọc Băng Tâm không quan tâm tới thái độ mấy phần mỉa mai ấy ! Nàng cau mày quát :
-Mau đem Yến Phi Phi ra đây !
-Cô nương muốn cứu cô ta ?
-Không !
-Không cứu thì đòi gặp làm gì ?
-Giết ả !
Ma Hoàng tuy là kẻ tàn độc nhưng nghe lời nói lạnh tựa băng ấy cũng không khỏi giật mình , hắn trấn tĩnh nói :
-Đáng tiếc , cô ta với ta hãy còn có giá trị lợi dụng , cô nương nên rời khỏi đây , trước khi ta đổi ý !
Ngọc Băng Tâm nhếch mép , nàng vận hàn khí kinh tâm khiến bầu trời như xoay chuyển , xuất thủ đến Ma Hoàng hét :
-Không giao ra thì ta lấy mạng cả hai !
Ma Hoàng thất kinh , hắn không ngờ nhân gian lại có người mang trong mình ma khí kinh hồn đến như vậy , liền lùi lại hai bước xoay người tạo thành một khối cầu xanh bao bọc thân thể , cản chưởng phong lại !
Ầm ! Ầm !
Cửa hang như muốn sụp xuống sau cú va chạm khủng bố ấy , cuồng phong nổi lên dữ dội ! Ngọc Băng Tâm khẽ lắc lư bờ vai . Ma Hoàng thì có cảm giác như tay mình bị đóng băng , hai mắt hắn như muốn tuột khỏi bờ mi !
Băng Tâm thu nhãn u ám nhìn Ma Hoàng , nàng suy tính một hồi rồi liệng người bay đi . Ma Hoàng không đuổi theo . Tâm tư hắn đang dao động dữ dội , hắn bắt đầu thấy những suy nghĩ của mình về chúng nhân có bề phiến diện !
Hắn thở dài một tiếng , rồi cũng quay vào hang . U khí lại chập trùng , từng làn bay lượn như sóng biển !
Điệp vũ Xương đứng trầm mặc một hồi rồi cất bước lên Đồng Tước Sơn . Chúng nhân trông thấy hắn thì có nhiều cặp mắt thể hiện sự không ưa , có điều chẳng dám phát tác ra ngoài . Những kẻ trước đây có cái nhìn rộng rãi hơn cũng không khỏi sững sờ khi nhìn thấy hắn đi cùng Nam Cung Phi Vân !
Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao Nam Cung Phi Vân đi theo hắn . Chúng nhân nhìn hắn bằng con mắt khó hiểu , họ không ưa Nam Cung Phi Vân một phần , và cũng không ưa luôn hắn thêm một phần nữa !
Bọn người trong Đồng Tước phái có đôi kẻ nhác thấy Nam Cung Phi Vân , bọn chúng cũng muốn chạy đến hỏi thăm vài lời . Nhưng nhớ đến chuyện nàng ta đã là phản đồ , hơn nữa còn có ý định sát hại cả Nhất Tiêu chân nhân thì khựng người lại , buông cái nhìn u ám !
Tiểu Tường cười thảm , hắn trông tình cảnh ấy thì cũng phần nào hiểu được vì sao ở Cô Nhĩ Sơn nàng khăng khăng muốn rời xa hắn . Hắn thấy lòng mình đột nhiên trống vắng lạ lùng , như chưa bao giờ có thứ tình cảm ấm nồng nào xuất hiện ...
Vũ Xương cũng chẳng lưu tâm , điều hắn lo lắng là thấy khu lều trại phía Thiên Vũ Môn có cờ tang , hắn không kịp nghĩ ngợi , liền băng mình đến đó .
Hắn sững người , tâm tư vạn bề thống khổ khi nghe Hồ Hán Thương kể lại sự tình !
Hắn gục xuống đất , bờ vai run lên bần bật , nét mặt đau đớn tột cùng :
-Sư tỷ ! Tại sao lại như vậy ?...
Trước mắt hắn , chập chờn hình ảnh Huyền Tuyết Sương năm nào tươi cười cùng hắn đến Tuyết Liên Cốc ... Nơi ấy một màu trắng và lạnh , chỉ có nụ cười của nàng , sưởi ấm tất cả ...
Hắn lại mơ hồ nhớ đến vẻ mặt thất thần lo lắng của nàng , bóng dáng nàng uyển chuyển bên hành lang ngập tràn tuyết rơi năm nào ...
Trái tim hắn nhói lên một cái , như có bàn tay vô tình bóp vào ...
Hồ Hán Thương cười thảm :
-Tuy ta chưa rõ nguyên nhân , nhưng nghe nói gần đây giang hồ chỗ nào bàn tán về con ... đều có kẻ chết một cách nhanh chóng thì cũng vài phần đoán được dụng tâm của cô ta !...
Bích Phù Dung than thở :
-Chỉ tội nghiệp cho Tuyết Sương ! ... Nó đã làm gì nên tội đây ?...
Phải rồi , nàng chẳng làm gì nên tội , tội trạng lớn nhất của nàng chỉ là nặng lòng với hắn . Hóa ra hắn sinh ra trên thế gian này cũng chỉ gieo rắc tai họa cho người ta , như vậy nào có khác gì Ma Hoàng ? Hắn trấn áp ma khí , nhưng rồi cũng không tránh được những thảm kịch đó , ông trời thật khéo đọa đày hắn !...
Hắn phóng mình bay đi , trời đất như chao đảo trong đầu . Nam Cung Phi Vân cũng chạy theo , nàng chẳng còn nghĩ gì đến toan tính của mình nữa ! Phút giây này , lòng nàng chỉ có hắn !
Thu Nhược Tuyền , Nhất Tiêu chân nhân , Tống Tiểu Lan , Đồng Đại Thiên bước tới , họ nhìn theo bóng hai người khuất lấp , tâm tư u ám như trời đất Nam Cương trùng trùng yêu khí ...
Vũ Xương bay một đoạn thì ngã vật xuống đất , hắn cào cấu mặt đất như một kẻ điên , cho đến khi bàn tay hắn máu me bê bết . Nam Cung Phi Vân nâng bàn tay ấy lên , nàng run run hỏi :
-Tại sao lại hành tội mình như thế ?
Giá như hắn trả lời được thì đã hay !
Đột nhiên bầu trời ngập tràn ánh sáng , Tiên Hoàng , Bát Đại Thần Tướng cùng vô số chúng tiên đáp xuống , ông bước đến nhìn Vũ Xương , dường như đã thấu hiểu mọi bề !
-Ngươi đừng nên chỉ biết trách mình , lỗi cũng là do bọn ta năm xưa vì chút tư lợi mà vô tình đẩy ngươi xuống nhân giới !
Nước mắt hắn chảy dài không ngừng . Nước mắt nữ nhân khiến người ta thương cảm , còn nước mắt nam nhi khiến người ta nhìn thấy sự bi tráng !
-Ma Hoàng đang chuẩn bị tấn công Đồng Tước sơn , ta đem toàn bộ chúng tiên trên Tiên Giới đến trợ chiến , nếu có thể thì ngươi hãy đến đó !
Nói đoạn thở dài rồi cùng chúng tiên bay đi . Gió thoảng nhè nhẹ thổi bung mái tóc dài buông xõa của hắn , phía xa xa , có một đoàn người đang hành quân tới , đích thị chúng nhân Triêu Dương Phái !
Vũ Xương nhận thấy trong đám người đó thấp thoáng tà tử y , rồi Kim Tình Văn cũng hiện ra , nàng đưa đôi mắt u uất nhìn hắn cùng Nam Cung Phi Vân . Nhưng quyết không tiến lại !
Nhậm Bá Lân cũng dừng lại , lão đưa tay lên , môi mấp máy định nói gì đấy , nhưng cuối cùng cũng chẳng thốt nỗi thành lời , đành rũ áo , thở dài bước đi !
Vũ Xương đăm mắt nhìn theo họ , hắn day qua Nam Cung Phi Vân nói :
-Cô nương đã đạt được mục đích rồi , cũng nên để cho ta yên bình thôi !
Nam Cung Phi Vân tự nhiên nghe hắn nói vậy thì nước mắt chảy dài xuống , nàng bước đến , ôm lấy cổ hắn , dụi vào ngực hắn thổn thức :
-Đúng vậy ! Ban đầu ta có ý muốn chúng nhân xa ngươi , để lợi dụng ngươi , nhưng phút cuối ta lại không cầm được lòng mình !... Ngươi có hiểu hay không ?
Hắn không phản ứng , chỉ là đôi mắt trở nên mơ hồ đến xuất thần ...
Bình minh nhàn nhạt màu u tối , trời đất Nam Cương chìm trong u khí chập trùng . Nhưng sáng nay cơ hồ u khí ấy dữ dội hơn bội phần , như muốn phá vỡ dãy Thạch sơn hùng vỹ mà tràn vào Quan Nội !
Tiên Hoàng cùng Thu Nhược Tuyền nét mày u ám , liền ra lệnh cho bát Đại Thần Tướng đi đốc thúc mọi người chuẩn bị nghênh đón địch nhân !
Tám vị đại tiên bước đi không được bao lâu thì dãy Thạch sơn từng mảng sụp xuống theo tiếng nổ dữ dội . Tiếp đấy , những đám mây đầy hắc khí vần vũ liên hồi . Tiên Hoàng thở dài :
-Thời khắc này cuối cùng cũng tới !
Trời đất nam Cương như đảo lộn , trên cao vô số đám mây đen khổng lồ xoay chuyển , rồi những ma nhân kỳ dị xuất hiện , đông vô số !
Ma Hoàng cùng Tứ Đại Thần Ma dẫn chúng Ma Nhân tiếp nhập Quan Nội , chẳng mấy chốc đã đến Đồng Tước sơn , trời đất nổi lên sấm chớp ì ầm , chiếu rọi xuống nhân gian những tia sáng ma quái !
Lúc này phía Đồng Tước Sơn , chúng tiên cùng nhân sỹ chính đạo cũng tập trung thành hàng phía sau Tiên Hoàng , Thu Nhược Tuyền cùng Bát Đại Thần Tướng , chân diện ai nấy tột cùng căng thẳng ! Ma Hoàng cất tiếng cười hoang dại :
-Không ngờ Tiên Hoàng ngươi cũng xuống nhân gian , đã vậy thì ta sẽ một công đôi việc vậy ! Ha ha !
Cười xong liền phất tay , bầu trời ngập tràn bóng Ma Nhân dạt xuống , hắn cũng bay mình đến Tiên Hoàng xuất thủ điên cuồng . Thu Nhược Tuyền chân tu so với chúng nhân của Tiên Ma Nhị giới hãy còn cách biệt , do vậy hợp công cùng các vị chưởng môn khác giao thủ cầm cự !
Bát Đại Thần Tướng chia nhau vây bọc Tứ Đại Thần Ma , không gian như chao đảo với tiếng thét gào , tiếng chưởng phong chạm nhau . Trời đất mờ nhạt sắc quang !
Ma Hoàng từ khi hấp thụ tinh nguyên của Điệp Vũ Hồng cùng Yêu Vương thì công phu đại tiến , Tiên Hoàng sau một hồi giao thủ thì mồ hôi rịn xuống trán .
Tâm tình bắt đầu dao động , nhất là những nhân sỹ chính đạo đang kêu gào thảm thiết , họ tuy lòng can đảm có thừa , nhưng sức lực thì có hạn . Tu chân hãy còn kém xa Tiên Ma Nhị Giới , cho nên thảm tử vô số !
Thu Nhược Tuyền lòng đau như cắt , nhưng chính lão cũng đang rơi vào tử địa , còn nói gì đến chuyện tương cứu người ta ?
Chợt thấy bầu trời cháy ngời sắc quang , tiếp đấy Điệp Vũ Xương cùng Nam Cung Phi Vân xuất hiện . Hắn trông thấy máu chảy , đầu rơi thì tâm tình cơ hồ bấn loạn dữ dội , đôi mắt lòng trắng bao trùm , liền xuất thủ thẳng đến Ma Hoàng hét :
-Khốn kiếp ! Ngươi đã đem Yến muội đi đâu ?
Ma Hoàng xuất thủ cản lại nói :
-Hãy còn chưa đến lúc dùng đến cô ta !
Tiên Hoàng thấy có người trợ giúp thì tinh thần cũng phấn chấn , ông vận chân nguyên băng lên tiếp trợ . Không gian rung chuyển dữ dội trước sự đối chưởng của ba đại cao thủ , khí trời lu mờ ...
Chợt bên phía chính đạo có tiếng hét quen thuộc vang lên khiến Vũ Xương tay chân rụng rời . Hắn quét song mục qua , thấy Hồ Hán Thương đang bay dạt trong không trung , ngực áo thấm đỏ máu tươi !
Bích Phù Dung băng theo lôi ông ta lại khóc :
-Sư huynh ! Sao lại phải như thế ?
Thì ra Bích Phù Dung trúng tập kích của Ma Nhân , Hồ Hán Thương cũng vì không quản mạng muốn cứu sư muội nên bị chưởng pháp của ma nhân đả thương , chân diện ông tái nhợt như chưa bao giờ có huyết sắc , còn miệng thì không ngừng thổ huyết .
Điệp Vũ Xương trông thấy tình cảnh ấy thì tim nhói lên , hắn liệng mình lao đến :
-Sư Phụ !
Nhưng Ma Hoàng dạt mình xuất thủ cản lại , hắn đành xuất thủ nghênh tiếp . Lại nghe tiếng Bích Phù Dung hét lên đau đớn , dường như cũng trúng chưởng của Ma Nhân . Đây đó , những tiếng la hét ngày càng nhiều ...
Vũ Xương tâm tình chấn động dữ dội , ánh mắt hắn ngập tràn huyết quang , chân nguyên bạo phát dữ dội , những luồng bạch khí vần vũ đẩy xuống ma nhân một cách điên cuồng . Trông hắn thật chẳng khác gì thú hoang thời thượng cổ hồi sinh !
Ma Hoàng kinh hãi , hắn định lao đến nhưng bị bạch quang như thủy triều cản lại . Hắn ngước trông lên , toàn bộ thân hình Điệp Vũ Xương cháy sáng như ngọn đuốc , mà lấp lánh hào quang tựa một thiên thần . hắn hoảng hồn , vội lăng mình về phía Nam Cương hét :
-Rút lui !
Tứ Đại Thần Ma cùng bọn Ma Nhân vội dạt mình lên bầu trời bay đi !
Điệp Vũ Xương cười cuồng dại , tiếng cười u uất , tang thương vô bờ . Hắn đáp xuống chỗ Hồ Hán Thương cùng Bích Phù Dung . Phía ấy có Đồng Đại Thiên và chúng đệ tử đang vây bọc lấy họ . Các môn phái còn lại đều thảm tử vô số , chưa thấy cuộc chiến nào bi thảm đến như vậy !
Hắn vận chân nguyên trút vào người Hồ Hán Thương cùng Bích Phù Dung , nhưng chỉ là vô ích , nước mắt hắn tuôn xuống như mưa , nhưng không bật thành tiếng khóc .
Khi hắn rơi vào tuyệt lộ , có ba người đã cưu mang hắn , đùm bọc hắn , bây giờ hai trong số họ sắp ra đi , đối với hắn , thế gian này như chết đi một nửa ! Hồ Hán Thương đôi môi nhợt nhạt . Ông nhìn Bích Phù Dung run run nói :
-Bích muội ... có một điều ... ta muốn nói ... đấy là ta ... rất yêu muội !...
Nói xong thì cũng trút hơi thở cuối cùng , tâm trạng có vẻ thanh thản hơn rất nhiều , dường như mấy lời đó ông ta chôn chặt cả mấy trăm năm !
Bích Phù Dung ánh mắt dại đi tám phần , nhưng vẫn mỉm cười nhợt nhạt :
-Muội cũng vậy ... chỉ có điều ... chúng ta là cung ... chủ ... cung chủ !
Điệp Vũ Xương quỳ gục xuống , bờ vai hắn run run từng hồi . Trời đất quang đãng đi rất nhiều , nhưng với hắn lại trống trải vô bờ !
Đêm trăng lành lạnh , ánh sáng mờ nhạt thê thiết , Đồng Tước Sơn một màu u uất não nùng . Mọi người đã an táng cho những người thảm tử , gần một ngàn người cả thảy , hầu hết đều là nhân sỹ chính đạo Nhân Giới , Tiên Giới chỉ mấy chục người !
Vũ Xương ngồi trầm mặc bên phiến đá cheo leo ở Đồng Tước sơn . Đằng sau hắn , Nam Cung Phi Vân đứng lặng lẽ , không hề cử động , chỉ có tà áo trắng thì thoảng phiêu phất theo làn gió nhẹ thổi qua .
Bên trong , trời đã gần sáng nhưng chưa có ai ngủ , họ còn ngồi bên hương án của những đệ tử cũng như đồng môn không may tử thương . Quang cảnh nhuốm màu tang thương . Phía lều trại bên Yên Hoa Môn , một bóng trắng quỷ dị dạt đến , đáp nhẹ xuống căn lều nơi Tống Tiểu Lan cùng Vạn Xuân Đường trú ngụ !
Cả hai đang ngồi trầm tư , nét mắt u ám thì phát hiện có sự lạ , bèn ngó mắt ra . Tống Tiểu Lan có nét vui trên mặt nói :
-Băng Tâm ! Là con đấy ư ?
Vạn Xuân Đường lạnh nhạt quan sát , đôi mắt nàng có phần khác lạ khi thấy Ngọc Băng Tâm thần sắc thay đổi đột biến .
Ngọc Băng Tâm không quan tâm tới thái độ của Tống Tiểu Lan , nàng bước đến Vạn Xuân Đường , đôi mắt lộ sát quang nói :
-Là ngươi ! Chính vì ngươi cho nên mới khiến ta như vậy !
Bách Hoa Đình Chủ nổi giận xung thiên khi thấy đứa học trò dám hỗn láo với mình , tuy nhiên chưa kịp phát tác thì đã trúng một đạo hàn phong giá lạnh vô bì . Nàng chết mà nét mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên , y như Huyền Tuyết Sương !
Tống Tiểu Lan hét lên một tiếng , nhưng tiếng hét ấy bay đi cũng kéo luôn theo linh hồn của bà !
Chúng nhân chưa ai ngủ , nghe tiếng hét kinh tâm ấy liền vây lấy túp lều . Tiên Hoàng đẩy tấm bạt che cửa bước vào , nhưng liền đấy bị một đạo hàn quang bức lùi . Ông ta định thân , chân diện nhợt nhạt nói :
-Ngọc Băng Tâm cô nương đã làm gì Tống môn chủ ?
Ngọc Băng Tâm bước ra , dáng hình phiêu dật dưới sương mai , trời đã bắt đầu chuyển mình về sáng , chỉ là ánh trăng muộn hãy còn len lỏi phát quang cùng mặt trời nên không khí có bề quỷ dị .
-Ta giết họ rồi !
Nàng nói câu đó , thái độ không chút cảm xúc , còn chúng nhân thì giật mình lui gót . Đồng Đại Thiên cùng chúng đệ tử còn lại của Thiên Vũ Môn hãy còn chưa quên nợ cũ với Tuyết Sương , họ định xuất thủ liều mạng thì thấy bóng dáng Vũ Xương chập chờn xuất hiện .
Ánh mắt hắn u uất nhìn Ngọc Băng Tâm , nàng bước lên run giọng gọi :
-Vũ Xương !...
-Cô nương và ta ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây , bây giờ ta đến chỉ để đòi món nợ với Tuyết Sương sư tỷ !
Nói đoạn vận lực thủ thế . Mọi người nín thở quan sát . Chỉ thấy Ngọc Băng Tâm ánh mắt ai oán nói :
-Vũ Xương muốn xuống tay với ta sao ?
Hắn gật đầu :
-Đúng vậy !
Ngọc Băng Tâm run run bờ vai , nàng trấn định tâm tình nói :
-Vậy Vũ Xương hãy ra tay thôi !
Điệp vũ Xương vận chân nguyên chói lòa , hắn băng mình đến Ngọc Băng Tâm hét :
-Ngọc Cô nương hãy cẩn thận !
Nhưng Ngọc Băng Tâm chỉ cười thảm , không có vẻ gì muốn chống đỡ , ai nấy ngạc nhiên , Điệp vũ Xương cũng ngạc nhiên , chỉ là chiêu thức xuất ra rồi không thu về được . Tựa như người ta gây ra tội lỗi rồi , có nói lời xin lỗi cũng chỉ là thừa !
Ngọc Băng Tâm băng đến , nhưng là băng đến để nhận chưởng chứ không phải đối chưởng , đôi mắt không hề rời khỏi thân hình Vũ Xương , tựa hồ như phút cuối cuộc đời , nàng muốn ôm theo bóng hình hắn
Vĩnh viễn !
Thoáng giây ấy , Vũ Xương thấy nàng đích thị là cô gái nhu mị năm nào , đêm hôm giá lạnh ... đứng nơi Tuyết Liên Cốc !
Nàng chẳng kêu tiếng nào , nét mặt không hề đau đớn , chỉ có thân hình phiêu phất cùng gió lạnh . Vũ Xương băng đến , hắn ôm lấy Ngọc Băng Tâm , mấp máy môi hỏi :
-Cô nương có khả năng xuất thủ đón đỡ cơ mà ! Tại sao ...
Ngọc Băng Tâm mỉm cười , nét cười ấy cơ hồ là của chính nàng , không vương vất chút u khí !
-Băng Tâm cả đời côi cút , từ khi trái tim khắc vào hình ảnh Vũ Xương thì cũng tự xem mình là người của Vũ Xương ! Vũ Xương có giết Băng Tâm ... Băng Tâm ... cũng không kháng cự ... Băng Tâm sẽ là nữ nhân tuyệt đối phục tùng ... ý trung nhân ... của mình ... không chút oán hận !...
Nàng nói xong thì máu đỏ tươi rỉ khỏi khóe miệng , nàng ra đi thanh thản , nét mặt tươi cười , như năm nào dưới đêm bạc , đầy tuyết rơi ...
Đồng Tước Sơn không một hơi thở mạnh , không gian như đọng lại trên thân hình người thiếu nữ ấy , nàng là tinh hoa của trời đất Quan Ngoại thì phải trở về với nơi đó , nơi trời đất mênh mông một màu trắng trong ...
Vũ Xương bế nàng lên , hắn trao cho Nam Cung Phi Vân nói :
-Cô nương hãy giúp ta việc cuối cùng !
Đoạn bước đi về phía Nam Cương , thân hình run run từng hồi , chúng nhân có cảm tưởng bầu trời bao la đang đè xuống bờ vai hắn !
Trời đất Nam Cương lại luân chuyển , Vũ Xương ngước mắt lại . Ma Hoàng cùng quân đoàn của hắn xuất hiện , chỉ là lần này đem theo ... Yến Phi Phi !
Hắn khựng người bước đến , run giọng gọi :
-Yến muội !
Thu Nhược Tuyền cùng Tào Mạnh Cường cũng bước lên :
-Phi Nhi!
-Biểu muội !
Yến Phi Phi muốn đáp lại , nhưng cổ nàng đang bị Ma Hoàng tóm lấy , hắn cười cuồng dại , ra hiệu cho chúng ma nhân đáp xuống đất , nói với Vũ Xương :
-Ngươi là tinh hoa của Nhị Giới , nhưng lại chỉ phục vụ cho Tiên Giới cùng Nhân Giới ! Như vậy liệu có được hay không ? Nếu biết điều thì quay về đây , ta sẽ buông tha cho cô ta , và cả đứa con trong bụng cô ta nữa !
Mọi người rúng động nhìn Vũ Xương , thần sắc hắn cũng biến đổi kỳ dị .
Hắn run run người , rồi cất một tràng cười cuồng ngạo , hắn hỏi Yến Phi Phi :
-Nếu hắn giết nàng , nàng có ân hận hay không ?
Yến Phi Phi buông ánh mắt nhu hòa nhìn hắn , hắn thấy lòng mình se lại . Liền nói :
-Nếu ngươi là một hảo hán thì hãy thả nàng ra , chúng ta quyết đấu một trận , nếu như ngươi thắng thì ta cả đời này sẽ phục tùng , nghe ngươi sai bảo !
Đông Ma hoảng sợ nói :
-Ngài đừng nghe hắn nói hồ đồ !
Ma Hoàng cười nhạt :
-Ngươi tưởng ta là trẻ nít sao ?
Phía bên kia , Tiên Hoàng cùng chúng nhân cũng thất kinh , chỉ là họ không biết nên làm gì cho phải mà thôi !
-Ngươi dùng nàng để ép ta thì trước sau ta cũng sẽ phản bội ngươi , ngươi không nghĩ đến hậu quả sao ?
Ma Hoàng đăm chiêu , hắn đẩy Yến Phi Phi về phía Điệp Vũ Xương nói :
-Ta là Bất Tử Chi Hồn , ngươi thắng được thì coi như Ma Giới cũng vào ngày tận số vậy !
Yến Phi Phi đáp xuống đất liền băng mình đến ôm chặt lấy hắn , nghẹn ngào chẳng nói được câu nào , chỉ có nước mắt chảy dài , thấm vào áo hắn , âm ấm !
Hắn xoa vai nàng nói :
-Yên tâm !
Nói xong cũng gỡ Yến Phi Phi ra rồi băng mình lên mõm đá khác , đoạn xuất Ngục Hỏa Phong Sơn khí thế bức nhân đến Ma Hoàng . Lưu tinh , lạc thạch vần vũ , trời đất như lệch đi bởi thứ chưởng phong bá đạo .
Ma Hoàng cười nhạt , hắn bọc kín thân mình trong thanh quang , đón chưởng . Chúng nhân bị dư chấn làm cho điên đảo , ai nấy thất thần định thân ngước lên , chỉ thấy trên đó khí quyển vần vũ liên hồi , chưởng phong không ngừng xoay chuyển , như bão tố phong ba !
Điệp Vũ Xương chấn động , hắn lùi về sau mấy bộ , ngưng thần quan sát . Lịch sử vẫn lặp lại , Ma Hoàng an nhàn như chẳng có chuyện gì xảy ra . Yến Phi Phi cùng chúng nhân bên dưới nhìn nhau lo lắng . Ma Hoàng cười vang :
-Một chưởng cũng đủ thấy rõ ai hơn ai kém , ngươi còn cố để làm gì ?
Nhưng Điệp Vũ Xương đã vận hàn khí , không gian hàn quang bao phủ , cái lạnh chụp xuống chúng nhân , họ run người .
Ma Hoàng hét :
-Hắc Ám Chi Hồn Tử Thần !
Thân hình nhàn nhạt của hắn vần vũ khí đen , bầu trời như u tối lại trước thứ chưởng phong kỳ dị ấy . Rồi không gian xoay chuyển , trời đất nghiêng ngửa , run lên bần bật . Phía dưới những kẻ tu hành non kém bị đẩy lùi về sau cả trượng !
Nhân gian như rơi vào ngày tận thế , ánh nhật nguyệt như lu mờ đi chín phần !
Chỉ nghe sau chấn động dữ dội ấy thì một tiếng nổ nhỏ hơn phát ra , Tiên Hòang ngước lên , thấy Vũ Xương như chiếc lá bị đánh bay xuống vách núi , vách núi đó liền sập xuống . Ông định băng mình lên tương cứu thì thấy hắn đội đất đá mà bước ra , quần áo tơi tả , máu rỉ khỏi miệng , chỉ có đôi mắt là lấp lánh huyết quang !
Hắn dạt người lên cao , thở dốc từng hồi , gió lạnh miên man thổi đến , thân hình hắn lơ lửng giữa tầng không , hắn thấy đầu óc mình tỉnh táo lạ thường , liền đưa mắt quan sát chúng nhân . Họ cũng nhìn hắn , bằng lòng quan hòai nơi khóe mắt !
Hắn cất tiếng cười hoang dại nói :
-Ta vốn được sinh ra từ trời đất bao la ... bây giờ cũng nên trở về bao la trời đất ! Giấc mơ ấy là thật ! Là thật !
Chúng nhân còn chưa hết kinh tâm thì thấy thân hình hắn phiêu phất như làn khói nhạt , tiếp đấy chân nguyên bạo phát dữ dội , mạnh mẽ hơn bao giờ hết !
Nhân gian tưởng chừng như chìm đắm trong vùng không gian cô đọng màu sáng trắng ấy ...
Vũ Xương vẫn cười , chỉ là tiếng cười của hắn ngày càng thê thảm , nghe u uất muôn trùng !
Kèm theo tiếng cười ngày càng ngân xa ấy , thân hình hắn như lu mờ đi , ánh quang mang bao trùm trời đất , lấn áp ánh mặt trời mờ nhạt mà bao bọc chúng sinh .
Thân hình hắn chìm mất tăm , chỉ còn lại tiếng cười như tiếc nuối , như vấn vương , như ai oán là ngân lên mãi ...
Trời đất nổi bão giông dữ dội , phía trời cao rung chuyển ầm ầm , như muốn sập xuống mà đè lên Nhân Giới ... Ma Hoàng thất thần hét :
-Tiên Ma Chi Cảnh ! Hắn đã hóa thân thành Tiên Ma Chi Cảnh !
Bão tố dữ dội hơn vạn phần , như nhấn chìm nhân gian trong bạch sắc , rồi dòng bạch sắc vỹ đại ấy xoay vần tựa cơn lốc khổng lồ , chúng nhân của Tiên Ma Nhị Giới bị cuốn hết vào cơn lốc vỹ đại ấy , bay vụt lên trời cao ... kể cả Ma Hoàng lẫn Tiên Hoàng .
Những kẻ thuộc nhân giới sức lực yếu hơn vạn phần , vậy mà vẫn yên bình ! Vì nơi này là của họ ! Chỉ có nước mắt ai nấy , rơi xuống như mưa !
Đồng Tước Sơn như ngập tràn trong nước mắt , dù hắn đã gây ra bất cứ sai lầm gì , thì sự hy sinh vỹ đại ấy , đáng được họ thương xót ...
Bầu trời tĩnh lặng dần , chỉ là không gian hoang vắng đến lạnh lòng , phía xa xa có hai cột bạch sắc chiếu xuống nhân gian , tựa hồ như đôi mắt của ai đó đang khắc khỏai từng hồi nhìn ngắm thế nhân !
Không gian dưới sự chiếu sáng của cột bạch sắc ấy , ấm áp và yên bình đến lạ lùng !
Nhiều năm sau đấy
Sáng sớm nào cũng có một thiếu nữ vận y phục thủy lục , phải ! Nàng vận y phục thủy lục chứ không bao giờ vận y phục Thu Phong phái ! Nàng dẫn theo một đứa bé bụ bẫm , ngồi dưới sự chiếu soi của thứ ánh sáng huyền diệu ấy ... rất lâu ...
Xa xa , có bóng một bạch y nữ dung nhan bất phàm , không bao giờ bị thời gian tàn phá ! Lặng lẽ , u buồn ... nhìn ngắm ánh quang mang ...
Đôi lời kết
Cuối cùng bộ truyện cũng khép lại , xin gửi lời cám ơn rất nhiều đến những người đã theo dõi bộ truyện này ! Và cả mấy lão Mod nữa !
Đây là bộ truyện đầu tiên theo thể loại Tiên Hiệp ta hoàn thành , hơn nữa cũng viết trong khoảng thời gian gần hai tháng , lại viết cùng mấy bộ khác cho nên suy nghĩ có bị phân tâm . Thành ra nhiều tình tiết không đạt được như ý muốn , nhiều chi tiết cũng chưa khai thác hết ! Chẳng hạn như Ngũ Hung , Tiên Tri Giáo , Vạn Xuân Đường , Hấp Tinh Chưởng ,... Nếu sau này còn thời gian ta sẽ viết lại và viết tiếp phần Hậu truyện !
Thanks mọi người rất nhiều vì đã bỏ chút thời gian ra đọc !