Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Quyển Hai
Tam Cung Chi Chiến
Chương Một
Hoang Tàn
Nhược Hàn tí tởn bước đến chỗ bảo Quân nhìn ngắm nàng .
-Trông sư muội ăn vận như thế này thật là đẹp !
Lâm Bảo Quân hơi hồng chân diện , tâm tình có chút thích thú ! Nàng đi sâu vào rừng , mọi người cũng nhanh chóng bước theo .
Bọn họ đi được mấy khắc thì đã vượt qua hai cánh rừng nhỏ , không gian phía trước dường như có phần ấm áp hơn . Bầu trời cao xanh một cách tuyệt diệu ! Ánh nắng vàng hơn bao giờ hết !
Lâm Bảo Quân vừa bước vừa nói :
-Sắp đến Hỏa Phụng Sơn rồi , e rằng nơi đó có nhiều chuyện không hay , các vị chớ nên hành động hồ đồ kẻo mang họa vào thân đấy !
Nhược Hàn gật đầu , hắn quay lại nói với Thiên Phi và Đạo Sơn :
-Rõ hay chưa ? không được hành động hồ đồ !
Lâm Bảo Quân bật cười một tiếng rồi đi tiếp , ánh dương quang buông tỏa cộng hưởng với bảy sắc lấp lánh của cây thiền trượng nơi tay Bảo Quân , thật khiến không gian mang một màu diệu kỳ đến linh thiêng !
Xa xa trong những màn sóng nắng chập chờn , Hỏa Linh Sơn hiện ra thật kỳ vỹ ! Ngọn núi khổng lồ lấp lánh ánh hoàng kim , thật cứ như được tạo nên từ vàng !
Trên ấy chỉ lác đác vài thứ cây kỳ quái màu vàng , lá lấp loáng dưới nắng rọi . Rất khác lạ so với những loại cây mà Nhược Hàn từng gặp !
Trên đỉnh Hỏa Phụng sơn nhấp nhô rất nhiều tảng đá lớn , chúng mang một màu vàng sậm như màu lửa , nhìn từ xa , mỗi tảng đá ấy tựa như một ngọn lửa lớn phiêu phất ...
Trước khi đến đây Nhược Hàn có tưởng tượng đến Hỏa Phụng Sơn , chỉ là không ngờ ngọn núi vỹ đại này lại lắm điều kỳ lạ đến vậy mà thôi !
Trên phía đỉnh núi ấy , có khối ánh sáng vàng sậm chập chờn , nhìn như một khối lửa khồng lồ đang bị ai đấy ném đi . Đích thực là Xí Thiên Phượng Hoàng !
Trên lưng linh vật không ai khác hơn là Lâm Yến Hoa . Vạn Đạo Sơn cùng Độc Cô Thiên Phi chưa gặp qua nàng nên không khỏi giật mình trước nhan sắc bất phàm ấy !
-Muội muội của sư muội đến đó khi nào vậy ?
Lâm Bảo Quân mỉm cười nói :
-Hình như là đêm qua , nhưng hẳn là không đi một mình !
Lời nói của nàng dứt thì phía sau cái khối lửa khổng lồ ấy , có một đốm hoàng kim nhỏ hơn . Nhìn kỹ đích thị là một tiểu hòa thượng trẻ tuổi đang bay theo Xí Thiên Phượng Hoàng !
Nhược hàn cùng hai người Bạch vân Thành ngẩn ngơ ... không ngờ tên hòa thượng này bất quá tuổi chỉ bằng họ mà chân tu lại cao thâm đến vậy !
Ý nghĩ ai nấy còn vương trong đầu thì hai người cũng đáp xuống . Tiểu hòa Thượng niệm phật hiệu nói :
-Cuối cùng Lâm Giáo chủ cũng đã đến !
Bảo Quân khẽ gật đầu chào lại . Lâm Yến Hoa chỉ vào mặt Nhược hàn nói :
-Đứng xa tỷ tỷ ta một chút !
Nhược hàn hãy còn có ấn tượng hãi hồ về chuyện đêm qua nên vội lùi lại . Bảo Quân trừng mắt nói :
-Muội muội im lặng một chút có được không ?
Yến Hoa tâm tư bất mãn nhưng không dám phát tác , đành hậm hực bước qua một bên , ánh mắt gườm gườm nhìn Nhược Hàn . Độc Cô Thiên Phi cười nhạt :
-Quả thật đi đâu cũng bị người ta ghét !
Nhược Hàn định đốp chát trả đòn thì Bảo Quân nắm tay hắn ngăn lại , nàng chỉ tiểu hòa thượng nói :
-Đây là Không Tâm hòa thượng , đệ tử của Không Linh đại sư bên Chí Âm Tự !
Trước đến giờ vẫn chiếu cố cho Hỏa Linh Giáo rất nhiều !
Nhược Hàn gật đầu , hắn không ngờ Chí Âm Tự lại có tên đồ đệ xuất sắc đến vậy . Chỉ có Độc Cô Thiên Phi là thái độ không mấy mặn nồng . Có vẻ như nàng ta nghĩ hòa thượng này đường đường là một trong đại phái chánh đạo mà lại đi giao lưu với ma đạo nên mới lạnh nhạt !
Không Tâm đến cúi đầu chào bọn Nhược Hàn , Lâm Bảo Quân lại đưa tay giới thiệu từng người bọn hắn cùng tiểu hòa thượng , hai bên làm quen với nhau nhưng ngoại trừ Nhược hàn thần thái vó vẻ thoải mái , còn ai nấy đều mấy phần gượng ép !
Lâm Bảo Quân mỉm cười nói :
-Chúng ta lên trên thôi !
Những người thuộc hạ đi theo liền vượt lên trước dẫn đường , ai nấy gấp gáp bước theo . Bảo Quân hỏi :
-Muội muội cùng Không Tâm huynh lên đấy có phát hiện được điều gì không ?
Không Linh chắp tay đáp :
-Trên ấy chẳng có gì lạ , e rằng bọn họ vẫn chưa đến !
Bảo Quân mày liễu khẽ xích lại , cũng chẳng tiện hỏi thêm . Không bao lâu sau thì đoàn người dừng trước một tòa cung điện đổ nát nhưng linh khí vẫn ngập tràn .
Nhược Hàn đoán khi tòa cung điện này còn nguyên vẹn nó còn đồ sộ hơn Ngọc Hư Cung , những khối đá khổng lồ lấp lánh sắc vàng dùng để xây Hỏa Linh cung điện to hơn bất kỳ tảng đá nào ở Ngọc Hư cung . Đây đó , dưới bụi mờ thời gian , vài vách tường hãy còn sừng sững chống đỡ gió bụi . Nhìn vỹ đại như trường thành ở Bạch Vân Thành .
Lâm Bao Quân cùng những người Hỏa Linh Giáo có chút mơ hồ khi đứng trước đống tàn tích này , Nhược hàn cũng hiểu được phần nào tâm sự của họ nên chẳng tiện lên tiếng .
Bảo Quân trầm tư giây lát liền bước thẳng đến đống đổ nát , nàng đưa tay rờ lên mấy khối đá khổng lồ , thở dài một tiếng !
Chợt nghe phía dưới chân núi có tiếng động , tiếp đấy Bích Du chân nhân , Minh Nguyệt đạo cô cùng các đệ tử cũng bước lên . Mọi người cúi đầu ra ý chào nhưng không ai lên tiếng .
Tuyết Anh , Tiểu Ngọc cùng hai tên đệ tử Bích Du cung săm soi chân diện Bảo Quân một hồi , dường như muốn nhận định xem nàng đích thị có phải đệ tử Ngọc Hư cung , Lâm bảo Quân hay không ?
Bích Du chân nhân bước lên mấy bước nói :
-Thì ra ngươi là giáo chủ của Hỏa Linh giáo , thật sự không ngờ !
Bảo Quân gật đầu :
-Đích thị như vậy , chẳng hiểu cung chủ chân nhân có gì chỉ giáo ?
Lâm Yến Hoa bất nhẫn nói :
-Lão ấy lấy tư cách gì mà chỉ giáo chúng ta ?
Mọi người khẽ giật mình . Tên đệ tử lớn tuổi bên Bích Du cung chỉ tay mắng :
-A đầu này , dám buông lời cuồng ngôn !
Bích Du chân nhân dơ tay lên nói :
-Tiểu Linh , con hãy còn chưa phải đối thủ của họ !
Tiểu Linh có vẻ không tin nhưng vẫn lùi lại , trong lòng có mấy phần bất nhẫn !
Lâm Yến Hoa tâm trạng cũng chẳng tốt hơn , tuy nhiên nàng cũng đang bị Bảo Quân cản lại !
-Tiểu muội ăn nói không biết nghĩ , mong chân nhân đừng để tâm !
Bích Du chân nhân cười lạnh một tiếng , đoạn quét mắt qua đám người Hỏa Linh Giáo nói :
-Ta còn tưởng các ngươi bị tiêu diệt rồi , không ngờ đến bây giờ vẫn còn tồn tại !
Nhược hàn cười nhạt :
-Chân nhân nói vậy là ý gì ?
Bích Du chân nhân nhìn hắn hừ lạnh :
-Uổng công cho các ngươi là người chánh đạo , tại sao lại đi theo mấy kẻ tà ma đó ? Còn không qua đây ?
Vạn Đạo Sơn cùng Độc Cô Thiên Phi có chút dao động , họ đều được nuối lớn trong nhà chính đạo , tất nhiên chuyện hơn sáu ngàn năm trước Hỏa Linh tàn sát đại lục Trùng Lai được nghe rất nhiều .
Hai người nhìn nhau đắn đo giây lát rồi cũng bước qua bên Minh Nguyệt cung cùng Bích Du cung . Nhược Hàn chỉ tay run giọng nói :
-Các ngươi ...! Rốt cuộc là ý gì đây ?
Vạn Đạo Sơn gãi đầu nói :
-Bích Du chân nhân nói ... không sai mà ... Hỏa Linh Giáo năm xưa đã tàn hại rất nhiều người chánh đạo ở Trùng Lai đại lục !
Nhược Hàn tức nổ đom đóm mắt quát :
-Thật thiển cận ! Các ngươi có biết đấy chỉ là lời nói ngoa ngôn không ?
Nói xong câu này hắn thấy trong tâm hơi động , chuyện thực hư thế nào đối với hắn hãy còn chưa thông . Tuy nhiên hắn đưa mắt qua thấy Lâm Bảo Quân đang nhìn mình , ánh mắt vô cùng nhu mị thì lòng như tăng thêm mấy phần chắc chắn rằng nàng không lừa mình ! Cho nên ngẩng cao đầu tự đại !
Giang Huy cùng Lâm Yến Hoa cũng đôi phần ngạc nhiên trước thái độ đó của hắn , chỉ là không tiện mà nói ra !
Không Tâm chắp tay :
-A di đà phật ! Chuyện trước kia thế nào hãy nên cho vào quá khứ , bây giờ cũng chẳng nên nhắc lại làm gì !...
Bích Du chân nhân cười nhạt :
-Phải chăng Không Linh đại sư đã có chủ ý khác ?
Không Tâm cúi đầu :
-Những chuyện của bậc tiền bối tiểu tăng không dám nhiều lời !
Minh Nguyệt chân nhân bây giờ cũng lên tiếng :
-Đại sư cũng là người trong chính đạo , đừng nên dao động tâm tình , tốt nhất nên qua đây luôn đi !
Không Tâm mỉm cười :
-Đa tạ cung chủ tiên cô đã có lời giáo huấn , chỉ là tiểu tăng phải làm theo ý sư phụ ... !
Minh Nguyệt đạo cô hừ một tiếng , cũng chẳng thèm nói thêm . Bích Du chân nhân bước đến hai bước nói :
-Hỏa Linh Giáo đã mang tiếng diệt vong thì hôm nay đích thân bần đạo sẽ khiến giang hồ tin rằng đấy là sự thật ...
Mọi người chấn động . Thủy Nhược Hàn trừng mắt mắng :
-Ý ông muốn xuống tay với họ sao ? Thật bỉ ổi !
Bích Du chân nhân nói gọn :
-Nếu ngươi không chịu qua đây thì cũng phải chịu chung số phận , e rằng đến lúc đó chẳng mạnh miệng được đâu !
Lâm Yến Hoa quát :
-Khốn kiếp ! Lão nghĩ mình là ai mà dám thị uy ở đây ?
Nói đoạn , xuất một đạo tiên khí lấp lánh hoàng kim đến bên Bích Du chân nhân , ông ta chỉ nhẹ lắc mình một cái đã tránh khỏi , đạo tiên phép đánh thẳng vào một phiến đá gần đấy khiến nó tan thành tro bụi !
Ai thấy thảng thốt trước sức mạnh kinh tâm , Tiểu Linh lè lưỡi lắc đầu , may mà khi nãy hắn chưa phát tác chứ nếu không đã nguy hại đến tính mạng rồi !
Lâm Yến Hoa định xuất thủ tiếp thì Bảo Quân ngăn lại nói :
-Sư muội hãy bình tĩnh !
Tuyết Anh , Tiểu Ngọc , Thiên Phi cùng Vạn Đạo Sơn không hề phản ứng gì , chỉ là nét mày có chút xích lại mà thôi !
Bích Du chân nhân bước đến nói :
-Khá lắm , chân tu không hề tầm thường , xem ra bần đạo đã đánh giá các ngươi quá thấp rồi !
Noi xong bạch quang lóe lên . Nhưng đúng lúc đấy từ xa xa vọng đến một tràng cười hoang dại , nghe lạnh sống lưng :
-Hay lắm ! Tập hợp như vậy đỡ mất công ta đi tìm !
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Quyển Hai
Tam Cung Chi Chiến
Chương Hai
Phong Vân
Phía bên trên , đằng sau những đống đổ nát hoang tàn của Hỏa Linh cung , vô số người vận hắc y với hình một tia sét trắng lạnh chạy ngang ngực xuất hiện . Chúng nhân nhất thời thất sắc !
Lâm Bảo Quân cùng Lâm Yến Hoa có chút run run bờ vai . Nét mặt uất hận lẫn thống khổ vây bọc . Nhìn qua tâm trạng ấy , Nhược Hàn có thể đoán được bọn này đích thị thuộc Phong Lôi Giáo !
Lâm Yến Hoa trấn tĩnh mắng :
-Khốn kiếp ! Lâm Chí Hà ngươi cũng vác mặt tới đây sao ?
Lâm Chí Hà bước lên mấy bước , tách khỏi đám giáo đồ nói :
-Oa nhi ! Ngươi liệu mồm miệng mà ăn nói , nơi này chỉ những người như ta mới có tư cách tới , các ngươi quên đi mối thù hơn sáu ngàn năm trước , lo hưởng vinh hoa phú quý thì tư cách gì dám hỗn láo với ta ?
Lâm Yến Hoa chỉ tay ngang mặt lão run giọng :
-Ngươi !...
Lâm Bảo Quân đưa ngọc thủ ngăn bào muội lại , nàng ngẩng cao đầu nói :
-Ngươi thân tuy là thúc thúc bọn ta , nhưng một là dám cả gan làm phản . Hai nữa , tàn ác giết chết đại huynh và đại tẩu ! Ta thân làm giáo chủ Hỏa Linh giáo , hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông , một lần nữa tuyên án ngươi tội chết ! Nếu ngoan ngoãn chịu tội thì tự nhiên sẽ được chết an lành , còn nếu như ngoan cố làm càn thì phải chịu nhục hình , chết trên ngọn lửa !
Lâm Chí Hòa căng mắt nhìn Lâm Bảo Quân như nhìn một vật thể lạ , mãi một lúc sau hắn mới cất một tràng cười đầy khinh khi :
-Ngươi khoác lác đủ hay chưa ? Bằng với thực lực hiện nay của ngươi mà dám mơ mộng đến chuyện tuyên án ta hay sao ?
Bích Du chân nhân hừ lạnh xen vào :
-Chuyện nội bộ của tà giáo các ngươi hãy để xuống âm phủ mà giải quyết !
Nói đoạn quay sang nhìn Minh Nguyệt đạo cô , cả hai phất nhẹ tay , hai đạo bạch quang chói lòa xuất ra khỏi lòng bàn tay , bay vụt lên trời cao nổ vang một tiếng , bạch quang phát ra tứ phía lấn áp cả ánh hoàng kim . Liền đấy , xung quanh Hỏa Phụng Sơn vô số nam nữ đạo sỹ xuất hiện vây chặt lấy đám người Hỏa Linh Giáo và Phong Lôi Giáo !
Mọi người trong trường ngơ ngẩn nhìn , Nhược Hàn chân diện méo mó , không ngờ Bích Du cung và Minh Nguyệt cung đã dốc toàn lực đến đây , cục diện xem ra khó bề tránh được cảnh máu chảy , đầu rơi !
Lâm Chí Hà ban đầu có chút biến đổi , nhưng lão trấn tĩnh ngay tức khắc nói :
-Hay lắm ! Bọn ngươi tự xưng chính đạo nhưng sáu ngàn năm trước đã vũ nhục tiên tổ ta , hủy diệt môn phái ta , hôm nay coi như ở đây giả quyết hết ân oán vậy !
Minh Nguyệt Đạo cô ngước mặt đi , thái độ khinh bỉ nói :
-Các ngươi nghĩ lực lượng của mình có thể đấu lại bọn ta sao ?
Lâm Yến Hoa nãy giờ bị áp chế , bây giờ đã lủi ra xa Bảo Quân hơn một chút nên trừng mắt quát :
-Tất cả các ngươi đều chẳng ra gì , hôm nay đừng hòng kẻ nào rời khỏi đây !
Lâm Chí Hà nheo mày , nét khinh bỉ khi nãy tự nhiên biến đâu mất , trên chân diện lộ ra vài nét lo lắng lẫn khó hiểu !
-Xem ra bọn ngươi cũng đã có chuẩn bị ?
Lâm Bảo Quân không trả lời , nàng đưa cây thiền trượng hướng thiên , ánh sáng bảy sắc buông tỏa lên trời cao như cầu vồng lấp lánh , vi vút trong nắng mai những dải tiên khí bập bềnh như mây . Liền đấy mấy trăm người vận y phục vàng chói lóa bay bay đến .
Họ án ngữ thành hàng trước Hỏa Linh cung , cúi đầu hô :
-Giáo chủ anh minh !
Minh Nguyệt Tiên cô , Bích Du chân nhân , Lâm Chí Hòa nét mặt đại biến ! Nhược hàn tý tởn mắng :
-Mấy lão già khốn kiếp , khôn hồn thì đầu hàng đi !
Lâm Bảo Quân ngước mắt nói :
-Những chuyện cũ hãy để cho nó chìm vào quá khứ , hôm nay ta chỉ là không muốn nơi này xảy ra cuộc chém giết đổ máu , các người nên thấy khó mà lui !
Bích Du chân nhân cười nhạt :
-Không ngờ Hỏa Linh Giáo lại có nhiều người đến vậy , thực là ta đã nhận định sai lầm !
Lâm Chí Hà không quan tâm tới mấy câu lảm nhảm của lão đạo sỹ già , hắn nhìn Bảo Quân cười nhạt :
-Ngươi chẳng qua cũng là có ý muốn lấy bảo vật nơi Hỏa Linh mật thất mà thôi !
Lâm bảo Quân gật đầu :
-Đúng vậy ! Ta thật sự có ý ấy , bởi vì những vật ấy là của Hỏa Linh chân nhân thì phải do Hỏa Linh Giáo chấp chưởng !
Lâm Chí Hà trừng mắt mắng :
-Đê tiện , ngươi còn dám nhắc đến Hỏa Linh chân nhân ? Vậy có biết ngài chết về tay ai không ?
Lâm Bảo Quân thản nhiên đáp :
-Cái này tự nhiên là ta phải biết !
-Biết ? Thật nực cười ! Ngươi biết sao không trả thù cho người ?
-Hỏa Linh chân nhân lòng từ bi bao trùm chúng sinh , năm xưa người cam tâm mà chịu chết chẳng qua cũng vì nghĩ mình có lỗi với cố nhân ! Ta tin rằng nếu người có sống lại thì tuyệt đối chẳng bao giờ muốn trả thù !
-Ngươi nói vậy chẳng qua là lý sự cùn , tâm tư e sợ bọn chúng cho nên mới viện lý do ấy để hưởng vinh hoa phú quý !
Lâm Yến Hoa tức giận quát :
-Lão già khốn kiếp ! Xem ra bụng trâu ra sao thì nghĩ bụng bò cũng thế , không cho lão nếm mùi lợi hại thì chưa sáng mắt ra !
Nói đoạn ngọc thủ vung lên , ánh sáng vàng le lói bao bọc toàn thân . Lâm Bảo Quân cũng chẳng ngăn cản , một là vì biết rõ khả năng của bào muội , hai là đã tuyên bố tội chết của lâm Chí Hà , tất nhiên không thể không thực hiện !
Đúng lúc Lâm Yến Hoa định xuất thủ thì trên trời cao một đạo tử quang đánh thẳng xuống phía nàng . Lâm Bảo Quân hoảng sợ , liền vung thiền trượng lên xuất hỏa quang cản lại !
Ầm !
Một tiếng nổ khủng bố vang lên , quang mang phát tán dữ dội . Lâm Bảo Quân khẽ run người một cái ... Độc Cô Thiên Phi mừng rỡ gọi :
-Gia gia !
Độc Cô Hàn nheo mày :
-Gia gia ? Độc Cô thành chủ cũng đã tới rồi sao ?
Lời hắn vừa dứt thì Độc Cô Hồng trong bộ trường bào màu hải bối tử cũng phiêu phất đáp xuống , râu tóc lơ phơ theo gió , lão cười vang một tiếng ! Vô cùng sảng khoái !
Lâm Yến Hoa trừng mắt phượng , má đào phơn phớt hồng sắc mắng :
-Bỉ ổi , vô liêm sỷ ! lão đường đường là một Thành Chủ mà đi lén lút tập kích người ta sao ?
Độc Cô Hồng mặt không sắc giận , lão bước đến chỗ Bích Du chân nhân cùng Minh Nguyệt Tiên cô khẽ gật đầu chào . Hai vị cung chủ cũng nghiêng mình chào lại . Bích Du chân nhân mỉm cười nham hiểm nói :
-Xem ra hôm nay thành chủ đến đây cũng có cùng mục đích với bọn ta ?
Độc Cô Hồng lắc đầu :
-Còn chưa biết ! Còn chưa biết !
Lão quay sang nhìn Lâm yến Hoa , nét mày khẽ xích lại nói :
-Chỉ là ta muốn đùa vui một chút , để giết a đầu ngươi ta tự tin không quá ba chiêu , việc gì phải đánh lén ?
Lâm Yến Hoa ngọc diện đỏ ửng lên nói :
-Lão già đáng chết ! Cho ngươi nếm mùi lợi hại !
Nói xong ngọc thủ bùng cháy sắc quang , tuy nhiên Lâm Bảo Quân đã lăng mình đến , bằng một thủ pháp vi diệu dập tắt ánh lửa !
-Bào muội bình tĩnh nào !
Lâm Chí Hà ngửa mặt cười điên cuồng :
-Hay lắm ! Cả bọn Bạch Vân Thành cũng đã đến rồi , xem Lâm Bảo Quân ngươi cuối cùng sẽ đối xử ra sao ?
Độc Cô Hồng cười nhạt một tiếng , lão quét mắt lên đám đệ tử Hỏa Linh Giáo nói gọn :
-Bằng vào bọn ngươi mà muốn đối đầu với ta hay sao ?
Lâm Bảo Quân ngẩng đầu , làn môi khẽ run lên , chẳng thèm nói gì . Độc Cô Hồng nheo mắt nhìn nàng :
-Ồ ! Bây giờ mới để ý , hóa ra tiểu cô nương này lại chính là Hỏa Linh Giáo chủ , thật lão phu có mắt mà như mù rồi !
Lời nói có mấy phần châm biếm . Bảo Quân dung nhan bất phàm , thế nhân chẳng được mấy người như nàng , lẽ đương nhiên gặp một lần thì ấn tượng rất sâu , dù có ăn vận y phục khác thì cũng chẳng thể không nhận ra . Độc Cô Hồng chẳng qua cũng chỉ mỉa mai , xem thường Hỏa Linh Giáo không có người tài trí nối dõi đến nỗi phải để một tiểu cô nương chấp chưởng mà thôi !
Lâm Bảo Quân thì tính khí có thể phẳng lặng như nước , còn Yến Hoa thì đời nào chịu được , nàng ta vùng vằng thoát khỏi tỷ tỷ băng đến Độc Cô Hồng xuất thủ !
-Ngươi già đầu lại đi tập kích kẻ hậu bối , còn mặt mũi để tự hào nữa sao ?
Hỏa quang như cộng hưởng với ánh nắng trên Hỏa Phụng Sơn , bùng phát chói lòa , toàn thân nàng rực rỡ như ngọn lửa linh thiêng , đạo chưởng phong đẩy ra cơ hồ cái thở mạnh của một con hỏa long khổng lồ !
Độc Cô Hồng vốn tự đại , lão cho rằng cháu gái mình thì cũng kế thừa được cái tư chất bất phàm của mình , trong số lớp trẻ hẳn không ai còn là đối thủ của nàng ta .
Lâm yến Hoa bất quá còn kém tuổi Thiên Phi , chân tu khó mà vượt hơn . Tuy nhiên khi thấy đạo chưởng phong uy mãnh ấy thì đã nhận ra sai lầm của mình !
Chỉ là lão tu chân mấy trăm năm , tính khí có tự đắc nhưng cũng là nhân tài có một , tất nhiên đạo chưởng phong của Lâm Yến Hoa dù có bất ngờ cũng khó đắc lợi !
Thân hình Độc Cô Hồng nhấp nhoáng , lão vọt ra xa mười trượng , tử quang dày đặc xuất hiện trên hữu thủ , lão đẩy chưởng ra cản lại , miệng hừ nhạt :
-Xem ra các ngươi cũng không đơn giản !
Ầm !
Cái lưỡi lửa khổng lồ do Lâm Yến Hoa phát động liền chìm trong tử quang đại thịnh , toàn thân nàng run lên như người bị sốt rét , vội nhảy lùi lại sau tránh dư lực !
Lâm Bảo Quân cùng Không Tâm chạy đến hỏi :
-Có sao không ?
Lâm Yến Hoa thần sắc nhợt nhạt , nhưng trấn tĩnh mỉm cười đáp :
-Muội không sao !
Độc Cô Hồng vút râu gật đầu :
-A đầu ngươi không chỉ là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ mà chân tu cũng là số một trong lớp trẻ , đáng khen lắm , chỉ tiếc là ...
Độc Cô Hồng rất ít khi khen ngợi người ta , đơn giản bởi vì lão nghĩ không ai đáng để lão khen . Cho nên mỗi khi khen ngợi ai thì đều là thật lòng cả !
Nhưng lúc này chẳng ai để ý đến điều ấy , bởi vì Độc Cô Hồng đang phát chưởng , quang mang bắt đầu rực rỡ bao bọc song thủ lão . Bọn Lâm Chí Hà cười ruồi , nét mặt tỏ ra vô cùng đắc ý !
Đúng lúc Độc Cô Hồng định xuất thủ thì không gian lại có chút biến chuyển , tiếp đấy một tràng cười đầy ấm áp vọng đến :
-Độc Cô Thành chủ hôm nay cũng có nhã hứng đùa vui với lớp trẻ sao ?
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Quyển Hai
Tam Cung Chi Chiến
Chương Ba
Đại Triển Thần Uy
Từ trên không trung , Ngọc Hư chân nhân phiêu phất đáp xuống , áo bào tung bay trong gió , dáng độ tiêu sái phi phàm . Bên cạnh ông còn có Không Linh đại sư , hai tay chắp trước ngực , miệng niệm :
-A di đà phật !
Bích Du chân nhân cùng Minh Nguyệt Tiên cô hai mắt sáng lên , tuy nhiên cũng chẳng tiện lên chào hỏi .
Độc Cô Hồng thân hình khựng lại , đạo chưởng phong nhạt dần như màu tà áo rồi tan biến vào hư không , lão mỉm cười nói :
-Không ngờ hai vị cũng đã tới !
Thủy Nhược Hàn vội đến thi lễ với Ngọc Hư chân nhân , Không Tâm cũng bước đến chỗ Không Linh đứng cúi đầu . Nhược Hàn ấp úng :
-Cung chủ ... Bảo Quân sư muội ...
Lâm Bảo Quân cùng Giang Huy vẫn đứng nguyên tại chỗ , chỉ hơi nghiêng người chào hai vị tông sư . Ngọc hư chân nhân vút râu cười :
-Ta có nghe trụ trì đại sư nói lại rồi ! Thật không ngờ Bảo Quân lại là giáo chủ Hỏa Linh Giáo , rất đáng mừng !
Câu nói cuối cùng làm Độc Cô Hồng , Bích Du chân nhân , Minh Nguyệt đạo cô sững người . Còn Nhược Hàn thì lại có nét vui , hắn hấp tấp chạy về chỗ Bảo Quân nói :
-Sư muội nghe chưa ? Cung chủ cũng có ý mừng cho sư muội đấy !
Lâm Bảo Quân khẽ gật đầu mỉm cười , chỉ có Lâm yến Hoa là hừ nhạt một tiếng .
Lúc này mọi người bỗng nghe tiếng của Bích Du chân nhân lạnh lẽo cất lên :
-Cung chủ huynh nói vậy rốt cục là ý gì ?
Ngọc Hư chân nhân nhìn Không Linh đại sư một cái , nói :
-Chuyện đã qua cả sáu nghìn năm , sao cứ phải đào bới lại làm gì ? Hãy để nó trôi đi , trôi đi !
Không Linh đại sư gật đầu :
-A di đà phật , Ngọc Hư chân nhân nói rất đúng , chuyện quá khứ hãy để nó được ngủ yên ! Hơn nữa chuyện này nguyên nhân cũng là do ...
Lâm Chí Hà cười nhạt :
-Các ngươi đừng diễn tuồng , mười năm trước món nợ ta hãy còn chưa quên , hôm nay một là ta chết , hai là hai lão già ngươi cùng bọn Hỏa Linh Giáo chết !
Không Linh đại sư lắc đầu :
-Giáo chủ mang trong mình ác sát quá nặng , sớm muộn rồi cũng rước họa vào thân , chi bằng hãy sớm quay đầu hối lỗi !
Lâm Chí Hà cười ruồi một tiếng , lão xoay song thủ lên , không trung quanh người biến ảo rồi tích tụ thành một khối lôi cầu lớn . Không Linh đại sư định vận công chống đỡ thì Giang Huy bước lên , thần sắc hết sức nghiêm nghị nói :
-Đây là chuyện của Hỏa Linh Giáo , xin đại sư hãy để vãn bối !
Nhược Hàn há mồm ngạc nhiên , dẫu biết rằng Giang Huy là hữu hộ pháp của Hỏa Linh giáo nhưng vạn phần hắn chẳng tin gã có bản lãnh gì cao thâm !
Lâm Chí Hà tu hành lâu như vậy , tất nhiên chẳng hề tầm thường , ngay như Ngọc Hư chân nhân , Không Linh đại sư cũng chưa dám chắc mình sẽ thắng . Lẽ nào tên này chán sống rồi sao ?
Phía bên kia , Tuyết Anh , Tiểu Ngọc , hai sư huynh đệ Tiểu Linh , Vạn Đạo Sơn , Độc Cô Thiên Phi , luôn cả ba vị cung chủ trên Côn Lôn sơn đều không dấu được nét khác lạ trên mặt .
Chỉ duy có những người bên Hỏa Linh Giáo , và Chí Âm Tự là bình thản . Lâm Chí Hà cười nhạt :
-Hạng tiểu bối như ngươi cũng xứng sao ?
Khi người ta muốn chứng minh bản lĩnh của mình ra sao thì chỉ duy có hành động là cụ thể nhất . Giang Huy trụ chân , song thủ hỏa quang le lói rồi bùng cháy , toàn thân hắn bắt đầu rực rỡ như ngọn đuốc , cát bụi xung quanh mấy trượng vuông bay mù mịt . Thân hình hắn dần chìm trong ánh hoàng kim và gió bụi !
Nhược hàn há to mồm , đây là lần đầu tiên hắn thấy tên sư đệ mập ú khai triển thần uy ! Thật quá lợi hại mà !
Không gian ánh hoàng kim bao bọc , Lâm Chí Hà có chút ngạc nhiên nhưng hắn tu hành thâm sâu , kinh nghiệm chiến đấu lại nhiều vô số , tất nhiên cũng nhanh chóng bình tâm . Hắn dồn chân lực đẩy thẳng khối cầu về phía Giang Huy ...
Lúc ấy hỏa quang cũng đại thịnh quanh người Giang Huy , hắn hét một tiếng rúng động màng nhĩ chúng nhân rồi đẩy thẳng chưởng phong ra !
Những tảng đá lớn vỡ vụn bay mù trời , mấy kẻ tu hành thấp lập tức ôm tai định thân , Nhược hàn cũng không ngoại lệ , nhưng trong đầu óc vẫn không ngớt chửi mắng tên sư đệ ! Tu hành hắn ta thâm sâu như vậy mà cái lần trong rừng không thèm ra tay , để đến xuýt nữa Bảo Quân vong mạng , nhà họ Thủy tuyệt tự , đểu cáng mà !
Trời đất như nghiêng ngửa , tựa hồ vầng mặt trời vỹ đại không may mà vỡ vụn rơi gọn xuống trần thế . Tiếng nổ liên miên bất tận , ánh sáng chói lòa , cơ hồ Hỏa Phụng Sơn đang run bần bật lên .
Thân hình Lâm Chí Hà , Giang Huy chìm đắm trong mê vụ chưởng phong , Độc Cô Hồng cũng dạt lại chỗ Ngọc hư chân nhân , ba người này vẫn thản nhiên nhìn vào cục trường , chỉ là những tà áo bay lên phần phật trong gió , như muốn rách toạc ra !
Những tiếng nổ khủng bố cuối cùng cũng dần dần lắng dịu xuống , khói bụi cơ hồ đang lắng dần . Đến khi chúng hoàn toàn tiêu tán thì mọi người mở to mắt ngạc nhiên , cái gì thế này ?
Nguyên là trong trường chỉ còn Giang Huy đang ôm ngực , nơi khóe miệng hắn rỉ ra một làn máu đỏ tươi , phía đối diện . Lâm Chí Hà cùng bọn giáo chúng Phong Lôi giáo đã mất tăm , không để lại chút dấu vết nào , lẽ nào chúng bị tan xác hết rồi ?
Độc Cô Hồng cười nhạt :
-Còn tưởng bọn chúng lợi hại thế nào , hóa ra chỉ giỏi về cái mặt chạy trốn !
Thủy Nhược Hàn vội chạy đến đỡ lấy Giang Huy hỏi :
-Ngươi có sao hay không ?
Giang Huy nhìn hắn một cái rất sâu , khẽ lắc đầu !
Bọn giáo chúng liền đến dìu Giang Huy ra sau , Nhược hàn cũng không tiện đi theo . Ngọc Hư chân nhân định nói gì đấy nhưng không gian đột nhiên rung chuyển dữ dội ! Phía Hỏa Linh cung , những bức tường còn trụ lại sau trận đấu kinh thiên vừa rồi run lên từng hồi , sau đấy đổ sụp xuống , Nhược Hàn đang đứng gần cục trường nên ngây người ra quan sát . Lâm Bảo Quân thất sắc gọi :
-Hàn đại ca ! Mau quay lại đây !
Nhược Hàn chưa kịp phản ứng đã thấy bóng nàng lấp loáng vụt đến , tiếp đó nắm tay hắn kéo dạt về sau !
Hỏa Linh sơn rung động ngày càng dữ dội hơn , phía đống gạch đá hoang tàn từng làn tiên khí rực rỡ hoàng kim bay lên , vi vút như cột khói ! Ngọc hư chân nhân giật mình lẩm nhẩm :
-Tại sao lại kỳ quái vậy ?
Lời nói của ông vừa dứt thì nơi đổ nát hoang tàn ấy lại bay lên những dải tiên khí khác , màu sắc chập chờn đủ loại . Màu cầu vồng ! Đích thị , nhưng rõ ràng là Tứ Linh phượng Hoàng mọi hôm đã tiêu tán rồi cơ mà ?
Nhược hàn trầm ngâm , hắn nhớ đến truyền thuyết của những người dân du mục mà có lần hắn được nghe . Tứ Linh Phương Hoàng sau khi chết toàn thân bốc cháy , tuy nhiên linh hồn không phát tán mà vương vất lại nơi đó , chỉ có điều nó không mang một linh hồn , mà mang hai linh hồn ...
Ý nghĩ của hắn còn chập chờn thì những đám tiên khí kia ngày càng dày đặc , tiếp đấy hội tụ thành Tứ Linh Phượng Hoàng chập chờn bay lên cao , vụt tan vào hư vô !
Lại nghe tiếng rung chuyển ngày càng khủng khiếp hơn , đất đá sụp xuống từng khối , mấy tên đệ tử yếu bóng vía của các phái hò nhau mà chạy xuống núi !
Thường nhật có lẽ Nhược Hàn sẽ là kẻ chạy đầu tiên , thế nhưng bây giờ không hiểu sao hắn cứ đực mặt ra mà nhìn !
Ánh hoàng kim trên Hỏa Phụng Sơn đại thịnh , mây gió vần vũ , cát bụi mù mịt , Nhược hàn nhắm mắt , đưa tay che mặt lại , hắn cảm thấy chân mình đang tụt dần xuống , cuối cùng rơi mãi , rơi mãi không ngừng ...
Nhược Hàn cơ hồ mọi cảm giác bị tê liệt , hắn chờn vờn rồi ngất lịm đi , mọi cảnh vật trên thế gian như khép lại !
Không biết bao lâu sau hắn mới tỉnh dậy , hắn mở mắt ra , nhưng tuyệt nhiên là không thấy gì , chỉ bóng đen dày đặc phủ vào thị giác , hắn hoảng sợ dụi mắt , nhưng vẫn vậy !
Nhược Hàn thấy lạnh nửa người , không lẽ mình bị dư chấn làm cho mù mắt rồi sao ? Ối thế gian tươi đẹp của ta ơi ! Ta không muốn bị mù ! Hắn huơ bàn tay lên vẫn chẳng thấy gì , người hắn lạnh dần đi , lẽ nào mình bị mù thật !
Hắn dí sát bàn tay vào mắt thì mơ hồ thấy có chút trăng trắng , điều đấy làm hắn nhẹ nhàng thở phào một cái ! Hắn đứng dậy , đưa tay rờ xung quanh ... chẳng thấy có gì lạ , chỗ hắn rơi xuống là một cái sàn đá mát lạnh . Cũng may không chúi đầu xuống , nếu không giờ này chắc hồn một nơi , xác một nẻo rồi !
Nhược hàn dơ tay lên đầu , nhún hết cỡ huơ huơ nhưng vẫn không thấy chạm sàn nhà , xem ra không chết nhưng nơi này chẳng khác gì địa ngục , hắn thấy hoang mang tột độ , liền ngã sấp ngã ngửa đi lần mò xung quanh !
Tứ bề là tường đá , căn phòng này xem ra không rộng , chỉ có điều như một cái hộp kín , hắn toát mồ hôi hạt , lại lần mò đi rò từng ly từng tý .
Hắn cũng từng nghe qua người ta bảo ở lâu trong bóng tối thì mắt sẽ quen dần với bóng tối , nhưng tuyệt nhiên hắn chẳng thấy gì biến chuyển , nơi này có vẻ như đã là nói tối nhất rồi , không thể quen được .
Hắn giật mình nhớ đến lời lão đại phu già ngày xưa đến chữa bệnh cho nải nải hắn nói . Người ở lâu trong bóng tối thì sẽ bị mù !
Ôi ! Lâm Bảo Quân , lẽ nào hắn không được thấy nàng nữa sao ? Hắn lạnh cả óc , đưa tay sờ loạn lên các bức vách .
Hắn hoàn toàn thất vọng , lẽ nào không có lối ra , hắn thử lấy hết sức mà nhảy lên cao xem có chạm sàn không , nhưng tuyệt đối chẳng thấy gì . Phải rồi ! Nơi này không khí hãy còn rất dồi dào , quyết không thể là căn phòng kín được !
Hắn cố sức bám vào vách đá mà bò lên , nhưng lại tuột xuống , quá trơn !
Nhược hàn bực mình , hắn niệm hết các đạo bùa chú học được ra thử , nhưng chỉ là vô ích , kể cả cái ngũ hành Thủy đầy uy lực mà hắn vừa học được cũng chẳng ăn thua gì .
Mồ hôi hắn thẩm ướt cả mái tóc , hắn ngồi xuống thở dốc từng hồi , không hiểu sao lúc này hắn là có chút nhớ đến Hạ Tuyết Hà , nàng ta từng nói rằng tìm hắn chỉ vì muốn có một đứa con , không lẽ đã đạt được ý nguyện rồi sao ? Chắc là đúng rồi , vì nếu chưa xong ý nguyện thì nhất định nàng ta sẽ tìm hắn rồi ...
Nghĩ đến đây hắn cũng chẳng còn cảm thấy sợ hãi Tuyết Hà sẽ quay lại mà bắt vạ mình nữa , liền khóc tu tu lên :
-Con ơi là con ơi ! Không ngờ con lại sớm bồ côi cha ! Thật là tội nhiệp quá mà !...
Hắn nhớ đến thúc thúc và nải nải hắn , tiếng khóc càng to hơn , cuối cùng khi nghĩ đến Ngọc hư Cung và Lâm bảo Quân thì lại nín luôn !
Hắn không thể chết một cách vớ vẩn như thế này được ! trên tường không có thì nhất định dưới sàn phải có cơ quan gì đấy ! Hắn bò đi sờ từng viên đá một , tim đập thình thịch !
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Quyển Hai
Tam Cung Chi Chiến
Chương Bốn
Ngươi Thật Vô Lại
Nền gạch này không biết lát bằng thứ đá gì ? Trời tối đen như mực , ngay cả cả bàn tay hắn cũng nhìn không thấy ! Nói gì đến các viên đá ?
Chỉ thấy những khối đá này ráp với nhau khít y như một phiến đá khổng lồ được cắt mỏng ra mà đặt vào vừa vặn với nền căn phòng .
Hắn sờ mãi nhưng tuyệt nhiên không có gì khác lạ , bàn tay mồ hôi chảy xuống ướt đẫm . Hắn thất vọng nằm dài xuống sàn . Chuyến này thì chết thật rồi ! Chết trong đêm đen đầy cô tịch ! Nhược Hàn ơi ! Ngươi rốt cục thì đã bị bào ứng vì những hành động chẳng ra gì của mình rồi !
Đột nhiên hắn thấy ánh sáng le lói bên trên hắt xuống , đích thị là ánh lửa rồi ! Ánh sáng ngày càng gần , Nhược Hàn thấy tim mình nhảy loạn lên , hóa ra hắn đoán đúng , căn phòng này giống như cái bình không có nắp !
Hắn mừng rơn , đứng dậy hét :
-Có ai trên đó không ? Cứu ta với !
Dần dần có tiếng bước chân vọng lại , nhẹ nhàng như đi trên mây , nhưng Nhược Hàn sau một thời gian ở trong tĩnh lặng thì thính nhĩ trở nên nhạy bén hơn rất nhiều . Chợt thấy ánh lửa bập bùng bên trên , người đó đã đến sát "căn phòng" này . Nhược Hàn hét :
-Cứu ta !
Bên trên vọng xuống một tiếng thở dài , nghe rất êm tai mà lại có cái gì đó quen quen , người đó nói xuống :
-Thật đáng đời , đúng là chẳng ra gì thì sẽ gặp quả báo mà !
Nhược Hàn chẳng biết nên khóc hay nên cười , hắn đành làm ra vẻ ăn năn nói :
-Cô nương , dù sao ta với tỷ tỷ cô nương cũng là đồng môn , cứu ta lên đi rồi muốn trừng phạt ta thế nào cũng được !
Người trên ấy đích thị là Lâm Yến Hoa , nàng cười nhạt :
-Câm mồm ! Tỷ tỷ ta đường đường là giáo chủ Hỏa Linh giáo , đến Ngọc Hư cung chẳng qua cũng chỉ là thăm dò , sao có thể là đồng môn với tên vớ vẩn như ngươi được ?
Nhược Hàn tức ói máu , nhưng biết tính mạng mình đang nằm trong tay ả a đầu này nên chỉ biết nén giận mà dịu giọng :
-Thôi được rồi ! Cô nương muốn ta không gặp Bảo Quân cũng được , chỉ cần cứu ta lên thì ta sẽ chấp nhận hết !
Lâm Yến Hoa cười gằn :
-Vô lại mà , mới có nguy hiểm một chút đến tính mạng đã quên ngay tỷ tỷ ta rồi , thật là uổng công cho tỷ tỷ ta vì ngươi mà cứ nhì nhằng ở lại Ngọc Hư cung , mặc cho ta viết bao nhiêu thư cũng không chịu về !
Nhược Hàn tức lộn ruột , cái này cũng không được , cái kia cũng không được , rốt cục nàng ta muốn cái gì đây ? Thật đáng ghét quá đi thôi !
-Sỹ khả tử bất khả nhục ! A đầu ngươi vừa phải thôi , cái này cũng không ưng , cái kia cũng không chịu , muốn ta làm gì đây ?
Lâm Yến Hoa bụm miệng cười :
-Ngươi nói đấy nhá ! Cái gì mà "khả tử bất khả nhục" ? Được rồi , ở đó mà "bất khả nhục" !
Nhược Hàn giật mình , hắn chỉ mạnh miệng vậy thôi , chứ thực ra hãy còn rất yêu đời :
-Cô nương ...
Lâm Yến Hoa vẫn bước đi , có vẻ không muốn dừng lại :
-Gì ? Chả phải ngươi nói thà chết không chịu nhục sao ?
Nhược Hàn méo mó :
-Ít ra cô nương phải nói rõ là muốn ta làm gì thì ta mới biết được chứ ?
Lâm Yến Hoa quay lại , lần này thì nàng ló ra khỏi cái vách , trên tay ... trời ! Nhược Hàn xuýt nữa ngã ngửa xuống sàn khi thấy cánh tay trái nàng đang bốc cháy thành ngọn đuốc !
-Chết ! Dập lửa ngay , nếu không bỏng chết bây giờ !
Lâm Yến Hoa che miệng cười mấy tiếng , vẻ mặt chẳng có gì là đau đớn nói :
-Đúng là đồ nông cạn , ngươi nghĩ ta ngu như ngươi sao ? Đây chẳng qua là thứ bùa pháp của Hỏa Linh Giáo thôi !
Nhược Hàn thấy mình quê một cục , đang không đâu lại quan tâm tới ả làm gì cho mang nhục vào người cơ chứ ? Được rồi ! lần sau ngươi có chết ta cũng kệ !
-Cô nương kéo ta lên đi !
Lâm Yến Hoa khinh khi nói :
-Ngươi tu hành bao nhiêu năm mà vẫn không bay được lên đây à ?
Nhược Hàn gãi đầu :
-Ngọc Hư cung chưa dạy phép thuật đó cho ta!
Lâm Yến Hoa thở dài :
-Còn tưởng Ngọc Hư cung các ngươi thế nào ? Hòa ra cũng chỉ vậy !
Nói xong đi luôn , Nhược Hàn thất kinh gọi :
-Cô nương !
-Gì ?
-Tại sao ... chưa giúp ta lên ... mà đi đâu vậy ?
-Óc ngươi ngắn quá vậy ? Không đi lấy dây thì làm sao kéo được ngươi lên ?
Nhược hàn méo mặt , thật chưa có hôm nào hắn nhục nhã như hôm nay ! Nhưng nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp hãy còn chờ mình thì cố gắng cười xòa một tiếng !
Nhược Hàn chờ hòai mà không thấy nàng ta quay lại thì bắt đầu lo lắng , khéo ả này lừa mình rồi bỏ đi nơi khác cũng nên ! Lòng hắn nóng như lửa đốt , đi lại liên tục không ngừng nghỉ ...
Cuối cùng cũng thấy Yến Hoa đến , nàng ló gương mặt lấp lánh dưới ánh hoàng kim xuống nói :
-Ta có điều kiện , ngươi phải đáp ứng thì ta mới kéo lên !
Nhược Hàn gật đầu :
-Được rồi , cô nương nói đi !
Lâm Yến Hoa lúng liếng mắt nói :
-Chỉ cần ngươi từ nay không được gặp gỡ Tỷ Tỷ ta nữa thì tự nhiên ta sẽ cứu !
Nhược Hàn trầm ngâm , hắn ngồi gục xuống đất thở dài một tiếng , Lâm Yến Hoa làm như bước đi nói :
-Nếu không thì ta đi vậy !
Nhược Hàn cười khổ :
-Được rồi ! Ta hứa với cô nương !
-Còn nữa ! Ngươi tuy không được gặp tỷ tỷ ta , nhưng ngày nào cũng phải nhớ đến tỷ ấy một trăm lần !
Nhược Hàn nhăn nhó :
-Rốt cục là cô có ý gì đây ? Đã bắt ta không được gặp Bảo Quân , lại còn bảo ta phải nhớ nàng ?
-Đơn giản thôi ! Tỷ tỷ ta sở dĩ không chịu rời Ngọc Hư cung là vì muốn được ngày nào cũng nhìn thấy ngươi , và tỷ ấy biết ngươi cũng thế ! Nhưng bây giờ tỷ ấy phải về , nếu ngươi cứ nhì nhằng thì sớm muộn tỷ ấy cũng sẽ xuất cung ! Không gặp nữa thì dần dà tỷ ấy cũng nguôi thôi !
-Đã vậy thì cô nương còn bắt ta phải nhớ cô ấy làm gì ?
-Lại Ngốc nữa ! Ta nghe nói khi yêu nhau thì người ta rất hạnh phúc khi nghĩ đến nhau , nếu như ngươi nghĩ đến tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ vui hơn !
Đúng là ả nha đầu này việc đời vẫn còn chả hiểu gì ! Đã không gặp nhau thì làm sao còn biết được người ta có nhớ tới minh hay không ?
-Ê ! Ngươi có hứa hay không ?
-Lúc nào ta chả nhớ đến Bảo Quân , vị tất cô nương phải bắt ta hứa làm gì ?
-Không được ! Ngươi rất vô lại , sợ rằng gặp được ai đó rồi lại quên đi tỷ ấy thôi ! Tỷ tỷ ta nặng tình nặng nghĩa , nhất định ngày đêm nhớ thương ngươi . Như vậy ngươi cũng phải nhớ lại mới công bằng !
Thật là ... Đã vì lời hứa mà nhớ thương thì còn gì là ý nghĩa nữa cớ chứ ?
Nhưng Nhược Hàn đành cười khổ :
-Ta đồng ý ! Đồng ý ! Đồng ý tất !...
-Xem ngươi kìa , nổi cáu lên như vậy tức là mấy lời nói kia có vẻ miễn cưỡng ! Hãy đặt tay lên trái tim mình , thề đi !
Nhược Hàn thật chỉ muốn dùng ngay Phù Phấn Ngải mà yểm lên ả a đầu này cho ngứa đến chết thì thôi ! Nhưng cuối cùng vẫn phải nén uất khí lại , đặt tay lên ngực nói :
-Ta , Thủy Nhược Hàn , sinh ngày con heo , tháng con lợn , năm con ủn ỉn xin hứa ! Từ nay về sau , dù gặp Bảo Quân hay không thì vẫn ngày đêm thương nhớ nàng , đủ một trăm lần một ngày mới thôi ! Nếu trái lời thề thì sẽ bị sét đánh mà chết !
Lâm Yến Hoa lắc đầu :
-Ta chẳng hiểu tỷ tỷ ta yêu thương ngươi là vì cái gì nữa ?
Nhược Hàn vội tóm lấy nó như tóm pháo cứu sinh , vẻ mặt tý tởn . Lâm Yến Hoa vận lực kéo vù một cái lên . Nhưng khốn nỗi Nhược Hàn túm chưa được chặt lại bị kéo với tốc độ cực kỳ nhanh nên chới với tuột tay khỏi sợi dây ...
Cũng may Lâm yến Hoa dụng lực rất lớn nên hắn cũng vọt được qua cái mấy cái vách lạnh lẽo ấy , chỉ có điều thay vị đáp xuống đất thì hắn đáp ... thẳng vào người Lâm Yến Hoa , cả hai ngã xuống sàn cái bịch . Cánh tay Yến Hoa bị mất lực thì vụt tắt ánh hỏa quang .
Nhược Hàn vừa cảm thấy mặt mình úp vào cái gì đó mềm mềm thì đã bị đạp một cái như trời giáng , hắn rơi ra xa hơn trượng rên rỉ :
-Ôi chao ! Chết ta rồi ...
Giọng Lâm Yến Hoa đầy nộ khí :
-Ngươi thật là vô lại ! Đê tiện ! Bỉ ổi hết chỗ nói !
Nàng ta vươn mình như đứng dậy , đoạn niệm chú thắp hỏa quang lại . Nhược Hàn đau nhói nhưng vẫn cự lại :
-Tại sao cô nương lại đá người ta như thế ? Có biết hành động đó rất dễ gây tuyệt tự cho nhà họ Thủy không hả ?
Lâm Yến Hoa mắt phượng khẽ trừng lên , trong ánh hoàng kim le lói chân diện hãy còn ửng hồng , quát :
-Khốn kiếp ! Ngươi không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân là gì à ? lại còn ... lại còn ...
Nói đến đây thì mặt đỏ chín đi , ánh mắt long lanh lên như muốn hóa thành nước . Nhược Hàn thấy lòng có chút nhũn ra , hắn cười gượng :
-Ta đâu cố ý , lỗi là do cô nương kéo ta lên không cẩn thận đấy chứ !
-Lại còn già mồm nữa !
Nhược Hàn khổ sở đứng dậy , hắn ngó qua chỗ Lâm Bảo Quân thấy nàng ta không mặc áo khoác ngoài thì cũng lấy làm ngạc nhiên , đoạn nhìn qua sợi dây gần đấy thấy nó lấp lánh ánh hoàng kim ... cúi đầu thở dài một tiếng !
Chắc hẳn nàng ta tìm không thấy sợi dây nào cho nên mới xé áo ra làm dây kéo hắn lên , vậy mà hắn còn nghĩ oan cho người ta ! Thật là càng ngày càng chẳng ra gì mà !
Lâm Yến Hoa lườm hắn , sắc mặt như đỏ hơn hỏi :
-Ngươi nhìn cái gì ? Nhìn nữa ta phế hai con mắt lẫn hai cánh tay bây giờ !
Nhược Hàn rùng mình , hắn cười xòa một tiếng nói :
-Chúng ta đi thôi !
-Đi đâu ?
Nhược Hàn mỉm cười :
-Đi khỏi cái nơi quái quỷ này chứ đi đâu ?
Lâm Yến Hoa cười nhạt :
-Làm gì có đường nào để rời khỏi đây !
Thủy Nhược Hàn lạnh sống lưng , cái cảm giác này thật giống với cảm giác khi hắn ở trên Côn Lôn đã dụng Truy Phong Bùa mà đâm vào đụn tuyết !
-Cô ... cô nói vậy là ý làm sao ?