13.
Khi đứng trước cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, Bogan Kulani có cảm giác ông sắp mở nắp một chiếc quan tài khổng lồ để rồi sẽ tự nguyện chui vào đó. Người đàn ông thấy mình thật khác lạ, như vừa uống cả một bình acid. Dạ dày ông cháy như lửa, co kéo cơ thể. Mồ hôi đã thấm đẫm ông từ đầu xuống chân, và nó vẫn tiếp tục tuôn ra từ tất cả các lỗ chân lông.
Bàn tay ông cầm chặt con búp bê Voodoo. Pháp thuật chống lại pháp thuật. Ai sẽ chiến thắng ?
Ông đã được sống yên tĩnh nhiều năm qua ở xứ người. Ông đã đoạn tuyệt với cuộc sống trên đảo Java. Vậy mà mọi nỗi kinh hoàng bây giờ lại quay trở lại, đổ xuống gia đình ông.
Khi muốn nuốt khan, người đàn ông cảm giác có những hòn đá đang chắn ngang cổ họng mình. Những hòn đá được nung đỏ đang bốc khói. Khủng khiếp.
Nắm đấm cửa rất lạnh. Mổ hôi khiến nó trơn trợt trong lòng bàn tay ông.
Bogan Kulani nắm chặt, vặn xuống. Nó xoay mềm mại và trơn tru cho tới khi dừng lại bên dưới và ông có thể kéo cánh cửa ra phía ngoài. Bóng tối trong tầng hầm phả vào mặt ông.
Bogan biết, đi hết khúc cầu thang này ông sẽ xuống một thế giới riêng. Một mê cung, một nhà kho chứa tất cả những đồ vật không còn chỗ đứng trong các căn hộ. Nhiều món hàng của dân nhập cư còn nằm nguyên trong các bao tải lớn. Vô vàn hòm gỗ, vô vàn hộp carton đã mềm oặt vì không khí ẩm ướt dưới này.
Chỉ có một mình ông trong tầng hầm. Bogan chầm chậm bước theo từng bậc cầu thang đi xuống. Sau mỗi bước chân, ông già lại có cảm giác tiến gần hơn đến nấm huyệt của chính mình.
Chỉ khi đã xuống đến chân cầu thang. Bogan mới chuyển động cánh tay phải, giơ bàn tay vuốt dọc mặt tường. ông biết nơi đây có một công tắc cũ kỹ, màu đen.
Bogang xoay công tắc.
Trần hầm tỏa ra thứ ánh sáng tù mù. Những ngọn đèn tròn như những mặt trăng bẩn thỉu. Ánh sáng của chúng vàng khè, bóng phủ đầy bụi.
Bogan lấy hơi và cảm giác làn không khí đang cắn xé phổi ông. Nó bốc mùi thối, nó ô nhiễm trầm trọng, Những âm thanh trộn vào nhau. Độ ẩm dưới này chắc chắn phải trên 90%. Một vài đồ vật được quẳng xuống tràn đầy ra ngoài vì những lớp bìa carton đã mềm ủng ra, không đủ sức giữ chúng. Vô số chai lọ thò ra khỏi hộp đã bị chân người giẫm nát, dung dịch chảy tràn ra ngoài nền bê tông, tạo thành những vết lênh láng. Chúng gây ấn tượng như những mặt phẳng tàn khốc, nằm có vẻ yên bình đó, nhưng thật ra đang rình mò chờ cơ hội kéo mọi thứ xuống dưới sâu.
Bogan mở to mắt nhìn. Lối đi tương đối rộng. Nó xuyên ngang một phía tầng hầm như một hầm ngầm.
Phía bên trái là những hốc đựng đồ. Bogan thấy chúng như những tổ chuột khổng lồ. Chỉ một vài hốc được che bằng những cánh cửa sơ sài. Đa số đều mở toang, chỉ là những lỗ thủng, bóng tối rình mò bên trong đó như một con dã thú khổng lồ.
Bogan đã đút con búp bê vào túi áo bên trái. Ông xoay cho những cái kim chỉ lên trên để chúng không làm rách túi.
Rất hiếm khi Bogan xuống nơi này. Ông biết nó chủ yếu qua lời miêu tả của những người khác. Ông không còn nhớ lần cuối cùng ông xuống tầng hầm cách đây đã bao lâu. Người đàn ông thấy xa lạ.
Ông tin gã em trai đã nói thật. Hắn đang chờ ông đâu đó trong thế giới âm u xa lạ này, và hắn sẽ tận hưởng việc trả thù, sẽ khoái trá trừng phạt ông, chắc chắn với hai gã tay chân là Hoàng Tử Đen và Người Kéo.
Bogan Kulani bước sâu vào tầng hầm và thấy sống lưng ông lạnh đi. Ông hoàn toàn cô độc, sẽ chẳng một ai giúp đỡ ông. Ông già đi vào khúc hầm ngầm quỷ quái, nghe như hơi thở thần chết đang phà lên gáy mình.Nỗi sợ hãi dâng cao, ông đưa mắt nhìn quanh.
Ông chẳng thấy gì. Ánh mắt ông không thể xuyên qua màn tối. Bogan biết, cuối hầm ngầm là khu giặt cũ. Ở đây có ba chiếc máy giặt cổ lỗ và hai bồn nước để giũ đồ.
Có phải hắn đang rình mò ở đó ?
Người đàn ông cô đơn chưa nghĩ hết câu thì tiếng nói của đối phương đã vang lên. Nó đập đến bên tai ông, trầm đục như thể người nói đang đứng trước một chiếc chảo lớn.
- Chào thằng anh ngu đần. Mày đi đúng đường đấy. Lại gần chỗ tao đây.
Bogan dừng lại vài giây, lắng nghe tiếng vọng. Ông đã không nhầm. Kẻ đang nói chính là Konda.
Từ giây phút đó trở đi, Bonga Kulani hiểu rằng ông không còn đường rút lui. Món nợ cũ phải được tính sổ.
- Phải, tôi sẽ đến, Konda.Tôi không né tránh chú đâu.
- Tao cũng mong thế, anh trai ạ.
- Chú cứ đứng mãi trong bóng tối sao ?
- Không, tao sẽ bật đèn.
Bogan chờ cho tới khi ba cây nến được thắp lên. Vì không có gió thổi qua tầng hầm nên chúng cháy rất đều. Ngọn lửa yên lặng tỏa ra ba quầng tròn trong bóng tối.
Bogan Kulani nhìn em trai và giật nảy người, ông có cảm giác như đang ngắm chính mình trong gương. Thời gian đã thay đổi ngoại hình Konda, càng già gã càng giống Bogan hơn. Khuôn mặt, mái tóc, đôi mắt, tất cả đều giống nhau như hai anh em sinh đôi.
Konda đang ngồi xổm trên nền đất. Quanh hắn có để la liệt một số vật, Bogan phải đến gần hơn mới nhìn rõ. Đó là những miếng da thú. Da cừu và da dê. Cả Bogan cũng nhớ rõ những quy luật cổ, nói rằng những con rối phải được làm bằng hai thứ da này.
Đa phần da còn nguyên cả miếng như khi bị lột ra khỏi mình súc vật. Chỉ có ba mảnh là đã bị cắt nhỏ. Bogan biết rằng cả Hoàng Tử Đen và Người Kéo đều được cắt ra từ đó. Người đàn ông đứng lại trước đống da thú. Konda giang rộng hai cánh tay.
- Mày nhìn đi, đây là công việc của tao. – Hắn giải thích. – Đây là của cải của tao. Chúng nó rất tốt.
Bogan gật đầu.
- Tôi nhớ cả những câu chuyện cổ lẫn các lời nguyền. Ngày trước tôi đã phải nghe chúng rất nhiều lần. Nhưng tôi biết chắc là chú đã chọn sai đường.
Konda nhe răng cười.
- Thế hả, mày biết thật hả ? Tao nghĩ khác.- Hắn dịu dàng vuốt những mảnh da thú. – Mày không bao giờ áy náy hả ? Mày không bao giờ tự nhủ là không thể tiếp tục trốn chui trốn nhủi, rằng sẽ có lúc mày phải trả nợ ?
- Không, Konda. Tôi không áy náy. Tôi không làm điều gì xấu. Bây giờ tôi vẫn tin chắc như thế. Người chọn con đường đứng đắn là tôi, không phải chú.
Konda Kulani cười lớn.
- Mày không biết là con đường đúng đắn đó đang dẫn mày vào chỗ chết ? – Trong ánh nến, gương mặt gã thoáng mang vẻ cứng chết của mặt nạ. Như có một dải sương mù ma quỷ đang kéo qua nét mặt Konda.
- Tôi đã sẳn sàng.
- Thế thì tốt. – Konda gật đầu. – Có thể nói là quân tử nữa. Thế mày có sẳn sàng cho các con mày vào chỗ chết không ? Mày có muốn không ?
- Không !
- Hừ, nhưng chúng nó sẽ chết. – Gã đàn ông xòe hai bàn tay ra. – Đúng, chúng nó sẽ phải chết. Chỉ sau đêm nay thôi, gia đình Kulani sẽ không còn tồn tại nữa. Tao đã hút dính mày xuống dưới này, nhưng các con mày ở trên kia.
- Rồi sao nữa ?
Konda nghiêng đầu. Hắn phun câu trả lời vào mặt người anh trai, bằng vẻ sung sướng khùng điên của quỷ Satan.
- Chẳng sao nữa hết. Tao đã gửi cả hai đứa tay chân của tao lên đó. Hay mày nghĩ chúng nó ở dưới này ? Không đâu, chúng nó ở trên kia, chỗ các con mày, ở bên cái gia đình bị nguyền rủa của mày. Tay chân của tao sẽ xóa sổ chúng. Nghĩ cho kỹ đi, thằng anh trai khốn nạn. Mày không có nỗi một cơ hội duy nhất.
Bogan Kulani bị sốc. Ông chỉ hy vọng gã em trai không nhận ra điều đó. Ông nhìn xuống đất, môi giật giật. Bogan lấy hơi và trong một thoáng, ông có cảm giác mọi vật trong tầng hầm đều đang quay cuồng. Nền đất, trần hầm đang gợn sóng.
- Mày không nói gì cả hả ?
Bogan nghiến răng tự chủ. Ông lấy hơi thật sâu, khiến lửa nến rung rinh. Những bóng đen bí hiểm thoáng hiện, thoáng ẩn.
- Tôi đến đây để tính sổ chuyện cũ, Konda. Đừng để phí quá nhiều thời gian nữa.
Konda gật đầu. Hắn đứng dậy, thò tay ra phía sau, cầm lên một hình rối cho tới lúc đó vẫn nằm ngửa trên nền đất. Hình rối được gắn trên một thanh gỗ nhỏ. Bogan giật mình khi nhìn thấy nó.
Đó là bộ xương người, là Tử Thần vác cây liềm dài. Khi Konda chuyển động thanh gỗ và giật những sợi dây mảnh bên mình nó, hình rối liền thực hiện những động tác nhảy nhót kỳ lạ.
- Mày biết cái này chứ, Bogan ? Mày biết Tử Thần chứ hả ?
- Có. – Bogan khàn giọng đáp.
- Nó sẽ lấy mạng mày !
- Tôi biết.
Konda giật giật những sợi dây, xoay xoay thanh gỗ. Hình rối bắt đầu điệu nhảy Tử Thần trong ánh nến, nó hắt một cái bóng lớn lên tường. Cái bóng hiện còn nhảy nhót sau lưng Konda.
- Thế nào, đoạn kịch này hay chứ hả ?
- Chú muốn gì ?
- Muốn cái này ! – Konda hét lớn và buông tay ném thẳng con rối về phía người anh.
Bogan phản xạ theo bản năng. Để thanh gỗ không đập thẳng vào mặt mình, ông giơ tay phải ra tóm gọn lấy nó. Ông nắm tay lại quanh thân gỗ, nghe tiếng cười của gã em trai ré lên và hiểu đây là thứ mà gã muốn.
- Nhìn kìa, Bogan !
Ánh mắt ông ngước lên.
Hai mắt ông mở lớn. Ông đã bị đánh lạc hướng và không nhận thấy hình rối đã rời khỏi thanh gỗ. Trong tay ông chỉ là thanh gỗ không.
Nó đâu ?
Bogan ném thanh gỗ đi. Gã em trai cười ré lên, xoay người và giơ tay chỉ.
- Kìa, trên tường !
Bogang Kulani nhìn về hướng đó.
Cái bóng đã lớn dậy.
Nhưng đó không phải điều trầm trọng nhất. Bộ xương người sống dậy, và nó tấn công.
Nó tách ra khỏi tường, một hình rối phẳng trở thành một thực thể ba chiều chỉ khi nó giết người,
Và đó chính là điều nó muốn..
14.
Hai chúng tôi nhảy vào căn hộ, nhưng cảnh giác tối đa. Vừa nhảy, chúng tôi vừa rút súng. Hai nòng Berretta chỉ lên trần. Chỉ một nửa nháy mắt là đủ cho chúng tôi hạ súng, ngắm và nhả đạn.
Suko lao sang hướng phải, tôi sang trái. Cả hai chúng tôi đều khom người xuống, chúc chĩa vào tường.
Đó là một căn phòng lớn. Bình thường phải là nơi sinh sống cho cả gia đình, nhưng bây giờ nó là địa điểm của nỗi sợ, bởi hai người đàn ông đang ở trong mối nguy hiểm chết người. Họ đang bị hai cái bóng tấn công.
Những gì tôi kể ra ở đây chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ. Vài giây đồng hồ cho một loạt các ấn tượng và thông tin dồn đổ xuống đầu tôi. Chúng dồn tới như một cơn gió xoáy, và từ cơn gió xoáy hiện ra một dáng người lảo đảo, theo sau là một bóng đen giết chóc.
Cái bóng đã ra tay và để lại dấu ấn trên người chàng thanh niên. Máu đang chảy xuống mặt anh, phần áo quần bên trái rách tung. Cả lưng và mái tóc cũng bê bết máu.
Không hiểu sức mạnh kỳ diệu nào đã giữ cho chàng trai vẫn còn đi được.
Nhưng anh rõ ràng không còn khả năng cảm nhận nữa. Chàng thanh niên lảo đảo đi thẳng về hướng tôi.
Tôi chưa biết có thể thoát khỏi tay bóng đen sống ra sao, nhưng theo kinh nghiệm chiến đấu, tôi không lao về hướng nó mà nhào tới chàng thanh niên. Qua khóe mắt, tôi thấy Suko đang lẹ bước lùi lại.
Tôi không rõ nguyên nhân. Trước mắt, phải quan tâm đến chàng thanh niên kia.
Tôi tóm lấy người anh và đẩy mạnh anh sang ngang. Một bên vai của anh đập vào tường, chàng thanh niên ngã xuống.
Đồng thời lúc đó, cái bóng bổ tới.
Lẽ ra lưỡi thép đã bổ trúng lưng chàng thanh niên, nhưng bây giờ nó trượt vào khoảng không, lướt sát mặt tôi. Một tình huống tối nguy hiểm.
Tôi né xuống, lăn người trên nền đầt và nhả đạn vào cái bóng.
Trúng đích.
Trong một giây đồng hồ, thời gian như chạy chậm hẳn lại, bởi khi viên đạn bạc được phù phép xuyên vào cái bóng, chỗ tiếp xúc thoáng tóe lên tia lửa.
Một dấu hiệu cho thấy sự đụng độ giũa hai phép thuật. Nhưng cái bóng không bị hủy diệt. Nó xoay lại, cả món vũ khí quỷ quái của nó cũng xoay theo.
Nhanh như chớp, tôi ném mình lùi lại. Lưng đập mạnh vào một cạnh bàn, tôi kéo cái bàn ngã theo rồi nhảy đứng lên. Tai tôi nghe những âm thanh vật lộn vẳng lại từ phía hành lang, bàn tay tôi tóm lấy một cái ghế và ném nó về hướng cái bóng.
Cái bóng chém tới.
Nó chém toang cái ghế gỗ !
Âm thanh trầm đục cho tôi thấy mối nguy hiểm có thật đến mức nào. Một thực thể hai chiều đã nhận thêm chiều không gian thứ ba. được điều khiển bởi một pháp thuật khủng khiếp. Một pháp thuật mà tôi phải hủy diệt nếu không muốn bỏ mạng.
Nhưng đó là pháp thuật nào ?
Cái Bóng lại chém nữa. Tôi né sang bên, tay rút dao găm trừ ma.
Cái bóng cúi thấp hơn, nó là Hoàng Tử Đen, không phải Người Kéo (như sau này tôi mới biết). Tên này chắc đã chọn Suko.
Hoàng Tử Đen tiếp tục tấn công. Lưỡi kiếm lởm chởm răng cưa vụt từ trên cao xuống. Tôi lách sang bên, chồm người dây rồi đâm xuống.
Tôi gặp may, lưỡi dao đâm trúng bờ vai phải Hoàng Tử Đen. Những gì tôi không dám mong đợi đã xảy ra, lưỡi dao bạc đã được ban sức mạnh của “Pháp thuật Trắng” tách cánh tay cầm kiếm ra khỏi thân con rối.
Đột ngột, cái bóng bị xé làm đôi, nhưng có phải vì thế mà nó hết khả năng chiến đấu?
Tôi vào thế sẳn sàng nghênh đón khi cánh tay cầm kiếm tự cử động, nhắm về phía tôi. Nhanh như chớp, tôi né sang bên.
Cánh tay lướt qua tôi, lao thẳng như một tên điên, không ai ngăn nổi. Nó tự xoay tròn một vòng và tỏ ra không thèm quan tâm đến tôi nữa.Nó băng qua cánh cửa ngỏ, lao ra hành lang và nhảy vút đi.
Phần thân Hoàng Tử Đen ở lại. Nhưng cánh tay cầm kiếm đó đi đâu ? Tôi đuổi theo…
15.
Người Kéo là một nỗi nguy hiểm chết chóc! Suko biết rõ điều đó, anh vào cuộc bằng toàn bộ sức lực và kinh nghiệm, giữ cẩn trọng tối đa.
Trước khi Người Kéo kịp nhào xuống một bóng người đang khum lại trong một góc phòng, Suko đã lao tới bên nó và rút ra cây roi trừ quỷ. Ba làn roi được làm ra từ da vị thần Nyrana hùng mạnh. Nó đã không ít lần hủy diệt Pháp thuật Đen và Suko hy vọng cả lần này, món vũ khí cũng sẽ chẳng bỏ rơi anh.
Anh quất tới. Có lẽ hơi quá vội vàng. Ba làn roi không đập trúng đầu Người Kéo như ý Suko, trúng lệch sang bên một chút, đập vào phần thân trái của hình rối sống. Nhưng chỉ như vậy cũng là đủ rối.
Suko nghe một tiếng rít khẽ. Một mùi lạ, ác độc, gay gắt xuyên thẳng vào mũi anh. Nửa trái của cái bóng có bàn tay kéo bị cắt rời ra. Nó vật chất hóa một thoáng trong không khí rồi rơi xuống đất, vỡ tan.
Nhưng nửa phải xoay lại.
Suko xuống tấn, chờ. Rồi anh nhận thấy cái bóng không còn nhắm vào anh nữa. Nó lao qua căn phòng, về phía hành lang. Suko nhớ tới cô gái đang đứng bên cửa ra vào. Anh muốn thét lên cảnh báo cô, nhưng bản năng đã mách cô đập người xuống nền nhà nằm im.
Nửa bóng đen cùng cây kéo ma quỷ lướt qua chỗ cô. Nó không quan tâm tới cô nữa. Nó đã nhận lệnh thực thi kế hoạch khác. Nó lao ra hành lang và Suko đuổi theo. Chạy qua ngưỡng cửa, anh chợt nghe tiếng thét cảnh báo của cô.
Suko vừa dán sát người vào tường vừa quay lại. Một bóng đen thứ hai lướt qua sát sạt. Nó chỉ còn là một nửa của con rối sống. Suko không suy nghĩ. Anh nhìn cái bóng này đuổi theo cái bóng thứ nhất.
Chúng đi đâu ?
Thế rồi anh bạn John Singlair của anh xuất hiện.
--------------
Sau bước nhảy vào hành lang, tôi nhìn thấy Suko đứng sát bên đường và hào hển:
- Đi đâu ?
- Không biết.
- Đi !
Hai chúng tôi chạy theo hai cái bóng sống. Trong ánh đèn lờ mờ, tôi thấy chúng không xuyên qua tường ra ngoài, chắc chúng còn ở trong nhà này.
Hai chúng tôi đồng thời nhìn thấy cánh cửa dẫn xuống tầng hầm. Cửa không đóng, cánh đang mở hé.
Nhìn nhau một thoáng. Suko gật đầu.
Tôi cũng nghĩ như anh. Bằng một cử chỉ dứt khoát, Suko kéo toang cánh cửa ra.
Hai chúng tôi bước xuống thế giới ngầm của Nhà Mồ ..
16.
Dù Konda đã ra tay thật nhanh, Bogan đã được chuẩn bị tinh thần trước, ông ngay lập tức rút ra những kết luận đứng đắn.
Trước khi bóng đen vác liềm đánh tới, ông già đã né sang bên. Lưỡi liềm đen vút vào khoảng không, con rối xoay theo.
Lúc đó, Bogan thò tay xuống túi áo trái. Bằng một cử chỉ duy nhất, ông rút con búp bê ra, giơ cao. Cho tới nay, ông vẫn giấu nó. Giờ thì ông có thể cho gã em trai thấy ông không phải vô phương tự vệ như hắn tưởng.
Bogan chưa bao giờ thử nghiệm pháp thuật này. Đây là lần sử dụng đầu tiên. Trong các truyện cổ, bà phù thủy quyền uy đó luôn luôn đối chọi với cái Ác. Bà đã chế tạo ra những con búp bê, chứng minh rằng người ta có thể chặn tay nhóm đạo Wyang ác hiểm.
- Đây ! – Ông thét lên.
Tiếng thét hướng về gã em trai, và gã này giật nảy người khi thấy con rối.
- Ki-Laana ! – gã gào lên.
- Phải, đúng là bà ấy. Mày nhớ tên bà ấy rất kỹ. Tao thấy mày còn nhớ tất cả các câu truyện cổ, và tao rất mừng. Phải, tao mừng vì thấy mày hiểu rõ mọi chuyện. – Bogan cho phép mình lên tiếng, bởi bây giờ ông không còn bị tấn công nữa.
Chỉ trong một thoáng, tình thế bị đảo ngược. Giờ đến lượt ông, và ông trao toàn bộ niềm tin vào pháp thuật của con búp bê, công cụ có thể giúp bẻ gãy sức mạnh của nhóm đạo độc ác.
Konda đứng đàng sau ba cây nến như trên một sân khấu nhỏ. Hắn đang bối rối không biết phải làm gì. Quân bài mạnh nhất của hắn đã không được việc. Bogan dám nhìn thẳng vào mối hiểm nguy, còn Tử Thần bây giờ đã lui về khoảng tường sau lưng Bogan, run rẩy toàn thân như đang linh cảm thấy con đường của hắn sẽ kết thúc chỗ này.
Bogan nghe hơi thở của chính mình. Đó là tiếng lấy hơi thật sâu, có phần sặc sụa. Ông nhận thấy mình có thể chiến thắng. Ông đã đi qua cây cầu đầu tiên bắc ngang dòng sông chết, bây giờ chỉ còn lại cây cầu thứ hai.
Mắt ông sáng lên, nhìn thẳng vào gã em trai. Ánh mắt gã này lộ vẻ khiếp sợ và lẫn tránh như lươn.
- Phải, việc có thể đến mức này, Konda ! Chẳng phải bao giờ cái Ác cũng thắng đâu. Tin tao đi !
Bogan phun ra một câu nguyền rủa.
- Lại đây, Konda ! Nhìn thật kỹ con búp bê này. Hãy nhớ tới Ki-Laana, bà phù thủy hay giúp cứu con người…
Konda mấp máy môi, nhưng phải một lúc sau hắn mới nói nên lời.
- Mặt …mặt nó là mặt tao ! – Gã ấp úng chỉ vào đầu búp bê. - Mặt tao !
- Không phải chỉ là khuôn mặt, em trai ạ. Quyền lực của đạo Wyang. Nó sẽ phải bị hủy diệt. Ta muốn nhìn thấy nó bị hủy diệt.
Sau khi nghe những câu nói đó, mắt Konda chợt sáng lên. Hắn quay trở lại với sự tự tin ban đầu.
- Không, không, không thể được. Mày không làm nổi ! Không làm được. Không đứa nào bẻ gãy được sức mạnh Wyang. Dòng đạo cổ sẽ tiếp tục tồn tại. Nó đã truyền qua bao nhiêu đời người, không thế lực nào ngăn được nó.
- Tao làm được ! – Bogan giơ búp bê lên. – Mày có nhìn thấy nó không? Quyền uy của Ki-Laana với khuôn mặt của mày ?
Konda lùi tới sát chân tường.
- Không phải mụ ta. Quỷ tha ma bắt mày đi ! Không thể là mụ ta được. Con đàn bà không còn tồn tại nữa. Nó đã bị hủy diệt từ lâu rồi.
- Không, chỉ phần nào thôi.
- Tại sao ? Trong truyện có kể..
- Nhìn những sợi tóc trên con búp bê này xem ! – Bogan ngắt lời gã em trai. – Nhìn cho kỹ. Trông chúng giống rơm nhưng không phải là rơm đâu. Đó là tóc của Ki-Laana. Bà ấy đã truyến lại cho tao. Chỉ một mình tao. Bởi ngày đó tao đã biết sẽ có lúc mày quay về đòi tính sổ. Cái Ác đã dìm ngập linh hồn mày, mày chỉ biết có một con đường đó…
Konda thấy rõ anh trai hắn đang chiếm thế áp đảo. Tuyệt vọng, tên phù thủy Wyang tìm đường thoát. Hắn đã trông cậy vào chỉ một bộ xương vác liềm. Rõ là quá ít. Lúc này gã mong có cả hai tên tay chân kia ở bên.
Hoàng Tử Đen và Người Kéo.
Nhưng hai đứa đó đang ở bên trên kia. Chúng đang lo chuyện xóa sổ cả gia đình của Bogan. Nghĩ tới đây, miệng hắn đột há ra trong một điệu nhăn nhở ghê tởm, nét sợ hãi trong đôi mắt biến mất.
- Nghe này, Bogan, nghe cho kỹ này ! Việc không đơn giản như mày tưởng đâu. Tao còn có Hoàng Tử Đen và Người Kéo, chúng nó đang ở trên kia và đang giết các con mày. Phải, chúng đang hủy diệt nòi giống của mày, mà mày thì không làm gì được. Thử lên trên đó mà xem ! Thử tìm cách giúp chúng nó xem ! Kìa, chạy đi!
- Tao muốn lấy mạng mày trước đã !
- Mày để con mày chết hả ?
- Không !
- Thế thì đi đi ! – Konda gào lên.
- Có thể chúng không chết. Có thể chúng được ai đó cứu thoát. Xong việc ở đây, tao sẽ xem, bây giờ…
Bogan đột nhiên không nói tiếp được nữa, bởi cái bóng trên tường đã vượt thắng trạng thái đờ đẫn của nó.
Tử Thần hiện ra.
Nó tấn công.
Konda gào rú vì sung sướng, khuôn mặt hắn đã mất hết nét mặt người, chỉ còn là một vệt mặt ma. Hắn vui mừng, nhưng hắn mừng quá sớm.
Trong tay Bogan vẫn còn nguyên con búp bê chứa sức mạnh của bà phù thủy Ki-Laana. Người đàn ông giơ nó lên phía trước.
Lưỡi liềm rít gió lao thẳng về hướng mặt ông. Tiếng rít của nó nghe quái đản như tiếng phun lửa của một con rồng. Bản năng ép Bogan né tránh, nhưng người đàn ông nghiến răng đứng yên, trao toàn bộ niềm tin vào pháp thuật của bà phù thủy Ki-Laana đã khuất.
Lưỡi liềm chém trúng búp bê.
Bogan cảm thấy lực đẩy của vũ khí khi nó chạm vào khúc gỗ trên tay ông. Nhưng chỉ một thoáng thôi. Lưỡi liềm lướt qua một cây kim, nguồn truyền tải sức mạnh của một thế lực cổ xưa. Những cây kim cong xuống dưới lưỡi liềm.
Nhưng chúng không gẫy.
Mép liềm rất sắc chém vào búp bê, kéo một vết dài, làm bung một phần gỗ. Những mảnh vụn rơi xuống đất và một tiếng thét kinh hồn vang lên.
Nó vang qua toàn bộ tầng hầm. Một người ngoài chắc sẽ không thể phân biệt ai đã thốt ra tiếng thét. kẻ đó không phải Bogan, mà là gã em trai của ông.
Hắn đã trúng thương.
Vết thương chẳng chỉ vạch đường trên mình búp bê, nó hiện ra cả trên thân hình Konda.
Tay phù thủy Wyang, đám tay chân và con búp bê bây giờ đã bị ép vào một thế cộng sinh. Kẻ này chỉ tồn tại khi kẻ kia còn tồn tại. Gã đàn ông đau đớn khi búp bê bị phá.
Sức mạnh Wyang xưa cũ mà Konda đã gọi hồn lên, nay quay mũi giáo chĩa về phía gã.
Gã giang chân ra để đừng ngã.
Rồi gã lảo đảo.
Có lúc gã ngã sang trái, rồi lại nghiêng sang phải. Máu chảy ra từ ngực gã. Konda gập cánh tay phải, đưa bàn tay lên con dao quắm đang nhô ra từ thắt lưng. Những ngón tay bíu chặt chuôi dao như kẻ chết đuối bíu vào cây phao cuối.
Bogan hỏi:
- Thế đã đủ chưa ?
Ông già nhìn sang hướng phải, nơi Tử Thần đang nhảy múa. Bộ xương vác liềm giẫy giẫy, như thể đang có nhiều thế lực muốn xé nhỏ nó ra.
Đột ngột, nó gập người lại, thu nhỏ rồi rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ.
Thế là hết.
Không còn hình rối Tử Thần nữa, sức mạnh của bà phù thủy Ki-Laana đã hủy diệt tay chân của cái Ác.
Konda cúi nhìn xuống đất. Ánh mắt gã đàn ông đầy vẻ nghi ngờ. Gã không thể tin nổi. Không thể tin rằng hắn thực sự đã bị đẩy vào phía của kẻ chiến bại.
Và gã nhìn thấy người anh trai tiến lại gần. Bogan đi vòng quanh những ngọn nến. Konda bất động.
Rồi bàn tay Bogan xốc tới.
Ông già tóm lấy cổ áo gã em trai như người ta tóm lấy da con thỏ, ông kéo gã sang bên. Máu vẫn chảy ra từ vết thương, tạo một vệt dài trên mặt đất.
Bogan không để ý đến chuyện đó.
- Tôi mang chú lên trên đó ! – Ông thì thào - Phải, tôi sẽ mang chú đến chỗ lũ con tôi, cho chúng nó nhìn thấy chú chúng nó đã thành một người như thế nào.
Konda vẫn chưa đầu hàng.
- Thôi đi ! – Gã hổn hển. – Mày muốn gì ? Chúng nó chết hết rồi…
- Cứ chờ xem đã. – Bogan đẩy gã em trai lên phía trước, không thèm đếm xỉa đến vết thương của hắn.
Konda lảo đảo va vào một bồn giặt quần áo. Hắn dựa vào đó xoay người lại. Đôi mắt thâm quầng nhìn thẳng vào khoảng hầm ngầm mờ tối. Bóng đen đang từ hướng đó quay về. Tiếng cười điên cuồng thoát ra khỏi miệng Konda
- Giờ thì mày sẽ bị hủy diệt ! – Gã thét.
Cả Bogan cũng đã nhận ra tình huống mới. Ông nhìn hai tên tay chân của Konda lao qua ánh đèn như những cánh dơi, tay chân của chúng cũng chuyển động như dơi.
Không, không phải tất cả.
Những mảnh thân hình bị chẻ dọc. Một cánh tay cầm cây kiếm lưỡi cưa. Người Kéo bên cạnh đó cũng chỉ còn hơn một nữa. Nhưng cả hai đều tối nguy hiểm, cả hai đều được lên chương trình cho giết chóc, cả hai đều tuân theo những luật lệ tàn khốc của đạo Wyang.
Chúng đồng thời nhào tới.
-----------------
Đó chính là lỗi lầm của chúng. Cả hai đền nôn nóng muốn giết người đàn ông ngay, mà đối thủ của chúng lại là người tỉnh táo.
Hai món vũ khí cùng bổ xuống đầu ông nằm rất gần nhau. Bogan nhận ra cơ hội.
Ông già ném con búp bê ngược chiều kiếm và kéo, lòng hy vọng vào sức mạng của bà phù thủy Ki-Laana đã chết và nhìn thấy cả hai món vũ khí đều xả trúng búp bê. Chính trong tích tắc lưỡi vũ khí chạm vào búp bê, cả hai bóng đen đều hiện thành thực thể sống và hai thực thể sống đó xẻ toang con búp bê ra làm hai phần.
Pháp thuật chống lạo pháp thuật.
Chúng không thể chiến thắng. Cái ác gục xuống trong tiếng vỡ vụn.
Cả hai món vũ khí đều giữ nguyên hình dạng, nhưng chúng không thể tiếp tục làm thực thể ba chiều. Khi chạm mặt đất, chúng trở nên giòn tan rồi vỡ vụn.
Trộn trong tiếng vỡ là một tiếng thét thê lương. Nó lôi Bogan Kulani ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Ông già nhìn sang hướng trái thấy em trai mình.
Bogan thấy buồn nôn cực độ.
Ông già không dám nhìn nữa. Ông lảo đảo đi vào khúc hầm ngầm, không biết mình đang làm gì. Dòng suy nghĩ xoay quanh những đứa con, rồi có bốn bàn tay tóm lấy vai ông giữ ông đứng lại.
Bogan nhìn lên.
Hai gương mặt lạ nhìn ông.
17.
Suko và tôi giữ chắc ông già. Người đàn ông này chắc vừa trải qua một sự kiện khủng khiếp. Nỗi kinh hoàng còn nằm nguyên trong mắt ông, như thể Bogan vừa lôi lên một hồi ức từ dưới chín tầng địa ngục.
- Họ còn sống. – Tôi nói. - Họ còn sống, ông nghe rõ không ?
- Tôi không biết
- Đi nào !
Chúng tôi kẹp ông già vào giữa, bước đi. Được mấy bước chân, Suko tỏ ý muốn ở lại xem xét tầng hầm. Anh để một mình tôi đi cùng Bogan.
Trong hành lang có rất nhiều người. Không hiểu họ hiện từ đâu ra như có phép lạ. Đám người im lặng dãn ra và tôi đẩy Bogan đi giữa đường hầm nhân tạo đó.
Cô gái đang đứng bên cánh cửa vào căn hộ, run rẩy toàn thân.
- Tôi đã gọi bác sĩ rồi. – Cô nói bằng giọng vô cảm. – Bác sĩ sẽ tới ngay…
- Tốt !
Rồi cô gái ôm lấy cổ ông già. Shida không thể tin nổi là cha cô còn sống.
Tôi đi xuyên qua căn phòng rộng.
Cả hai người đàn ông đều bị thương nhưng không ngất đi. Họ rên khe khẽ vì đau đớn. Tôi trấn an họ, rồi bước tới bên khuôn cửa sổ vỡ kính.
Ngoài kia, hoàng hôn đang phủ một tấm khăn bẩn thỉu lên bầu trời. Nó khiến khu dân cư với ba dãy nhà dài thượt càng thêm xám xịt, tiêu điều.
Những bóng người ngồi trước mặt tiền nhà trông như những bóng ma gầy guộc. Không một ai lên tiếng. Mặc dù không một ai biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng tất cả bọn họ đều cảm thấy thần chết vừa phả hơi thở vào ngôi nhà này.
Tôi chỉ xoay người đi khi nghe tiếng còi xe cứu thương. Suy cho cùng, tôi và Suko đâu có giúp được gì nhiều. Một người đàn ông khác đã nhảy vượt khỏi cái bóng của chính mình, dũng cảm đương đầu với cái chết. Tôi nghĩ tới những con cừu, con dê bị giết, và biết rằng còn rất nhiều câu hỏi đang bỏ ngỏ.
Chắc chắn tôi sẽ nhận được lời giải thích. Chắc chắn thế.
HẾT.