Lời Dẫn
Sau khi rời khỏi ty cảnh sát, đường giao thông thông suốt một mạch, không có gì gây trở ngại cả. Xe của tôi chỉ mất mười lăm phút thì đã đến trước cửa tòa nhà mà Nhược Nhã đang cư ngụ.
Toàn thân Nhược Nhã mặc bộ y phục trắng tinh, và đang tĩnh lặng đứng đợi tại đó. Khuôn mặt của nàng trắng bệch, đôi mắt trũng sâu vẫn chưa khôi phục như cũ, điều này khiến cho lòng tôi thắt lại. Người anh rể của nàng vừa qua đời, nên việc đó đã tạo ra một đả kích nghiêm trọng đối với nàng.
Tôi tự hỏi, nếu kẻ qua đời là tôi, không biết nàng có bi thương như thế hay không?
Từ rất lâu, tình cảm giữa Nhược Nhã và anh rể của nàng vẫn rất tốt. Có lần tôi nói đùa rằng người mà anh rể nàng yêu thương nhất không phải là Nhược Oánh chị nàng, mà lại chính là nàng. Lúc đó nàng giận lắm, bảo rằng dù nàng là bạn gái của tôi, nhưng tôi cũng không thể lấy anh rể nàng ra làm trò đùa được.
Hà Trọng Thành quả đúng là một cái tên khiến người ta kính nể. Đó không những chỉ là một xí nghiệp gia rất thành công, luôn được người cùng giới đánh giá thuộc hạng nhất nhì trong nghề, mà còn sở hữu rất nhiều tư sản. Y cũng là một nhà đại từ thiện rất có tiếng, bản thân luôn làm việc nghĩa, và không hề keo kiệt bủn xỉn. Hầu như rất hiếm có ai có thể nói xấu y dù chỉ một lời. Giờ đây, cái chết bất ngờ của y quả là một tổn thất rất lớn cho xã hội vậy.
Kinh Nhân Di Chúc
(Di Chúc Kinh Người)
Nhược Nhã ngồi bên cạnh tôi, nàng khẽ cúi thấp đầu. Trên khuôn mặt của nàng vẫn lộ vẻ bi thương, điều đó khiến cho tôi biết rằng thời khắc này là lúc không nên nói chuyện. Tôi chỉ lặng lẽ đạp ga, và chiếc xe từ từ lăn bánh chạy tới.
Khi chiếc xe dừng lại trước một hàng đèn đỏ, Nhược Nhã nhẹ nhàng hỏi:
- Anh rể thật sự đã chết rồi ư?
Tôi hít sâu một hơi, từ tốn đáp:
- Sau khi anh rể của em luyện tập lái phi cơ bị rơi xuống biển và bị thất tung, sự tình cũng lập tức được báo lên cảnh sát, đến nay đã là mười tám ngày rồi. Có lẽ cơ hội sinh tồn của anh ấy chỉ là con số không thôi.
Nhược Nhã ngoan cố nói:
- Nhưng cũng không ai tìm được thi thể của anh rể kia mà! Thật không ngờ một người tốt như anh ấy mà lại gặp phải kết cuộc như thế. Anh rể…..anh ấy rất quan tâm đến em chẳng khác nào chị hai vậy, không có ai đối tốt với em như thế cả….
Tôi đưa một tay ra nắm lấy đôi tay đang run run của nàng, trong lòng dậy lên một mối thương cảm vô hạn, mặt khác, tôi cũng thấy có chút bất nhẫn, chẳng lẽ tôi đối với nàng không tốt bằng hay sao?
Mười hai phút sau, chúng tôi chậm rãi tiến vào văn phòng của Tổ Hợp Luật Sư Chung Thị chuyên lo việc ủy thác hậu sự. Chị của Nhược Nhã là Nhược Oánh đã đến sớm hơn chúng tôi một bước.
Ba người chúng tôi cùng ngồi xuống chiếc ghế sa lông dùng để tiếp khách. Nhược Oánh lên tiếng hỏi Chung luật sư trước tiên:
- Mọi người đã đến đông đủ cả rồi, ông có thể tuyên bố lời di chúc được chưa?
Chung luật sư khẽ đưa tay sửa lại gọng kính, cúi nhìn sấp giấy tờ trên bàn, rồi nói:
- À chưa đâu, thật xin lỗi, vẫn còn thiếu một người nữa.
Đôi mắt tinh minh lanh lợi của Nhược Oánh thoáng trầm xuống, ngạc nhiên hỏi:
- Tôi và Nhược Nhã đều đã tới, vậy vẫn chưa đủ sao?
Nhược Oánh và Nhược Nhã tuy là hai chị em, nhưng cá tính lại hoàn toàn khác nhau.
Nhược Oánh thì tinh minh lợi hại, giỏi giao tiếp, tính tình kiên cường, là một người có tiếng trong giới ngoại giao, lại kiêm luôn chức vị giám đốc của một vài hội đoàn từ thiện. Trong khi đó, em gái của nàng thì lại đa sầu thiện cảm, và tính cách hướng nội. Sự khác biệt giữa hai người bọn họ tựa như là của hai sinh vật sống trên hai tinh cầu khác nhau vậy.
Trên mặt Chung luật sư lộ ra thần sắc bất an, ông ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi nói:
- Người đó đã đáp ứng là sẽ đến đúng giờ. Trên di chúc của Hà tiên sinh có chỉ định rõ là phải có sự hiện diện của người đó thì mới có thể tuyên đọc di chúc……
Trong lòng tôi chợt cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Hà Trọng Thành xuất thân từ thế gia vọng tộc, được giáo dưỡng rất kỹ, tác phong trong lúc còn tại thế rất có chừng mực và quy củ, không lẽ giờ đây lại lòi ở đâu ra một tình nhân bí mật? Nếu là bất cứ một người nào đã từng quen biết y hẳn là sẽ không thể tin nổi việc này.
Sắc mặt của Nhược Oánh cũng trở nên rất khó coi. Từ sau khi kết hôn, Hà Trọng Thành đối với nàng rất mực kính nể và thành thật, y quả là một người chồng hoàn hảo 100%. Chẳng lẽ y còn có điều gì giấu giếm nàng hay sao? Không thể nào, tuyệt không thể nào.
Cửa chính của văn phòng chợt mở…..
Chung luật sư vội đứng lên, niềm nở:
- Tào tiên sinh, xin mời ngồi!
Chúng tôi đồng thời quay đầu nhìn sang, ai nấy đều trợn trừng há hốc miệng mà không thốt được lời nào.
Người vừa tiến vào là một trung niên nam tử toàn thân mặc lễ phục trắng toát, chiếc cổ áo màu đen được bẻ dựng đứng lên, trên sóng mũi là chiếc kính râm, và dưới cằm là một bộ râu được cắt tỉa gọn gàng. Cách ăn mặc của hắn rất trau truốt và dáng vẻ cũng rất ung dung phóng túng, tuy nhiên, trên người hắn lại mang theo một loại khí vị tà ác khiến người ta phải lạnh sống lưng. Tại thành phố này, hắn chính là một nhân vật rất có tiếng trong giới ngoại giao, nhưng nguyên nhân khiến cho hắn nổi danh không phải là do điều tốt lành gì, mà chỉ là do các vụ tai tiếng và phi pháp mang lại.
Tôi đứng bật dậy, thất thanh kêu:
- Tào Vân Khai, ông đến đây làm gì?
Tào Vân Khai khẽ nhếch mép cười, trầm giọng nói:
- Lý cảnh ty, có lẽ phải khiến cho ông thất vọng rồi. Hôm nay không có ai tìm được thi thể nào ở một góc đường nào đó, và cũng không có ai vì tôi mà phải tự tử. Đây chẳng qua là Chung luật sư có lời mời tôi đến nghe một lời di chúc……
Nhân vì tôi đã từng điều tra về một vụ mưu sát và đả thương người, cùng với một vụ nữ minh tinh tự tử vì họ Tào mà đã nhiều lần xung đột với hắn, nhưng rốt cuộc vì không thể thu thập đầy đủ chứng cứ, nên cho đến nay hắn vẫn được tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Một người có ác danh bại hoại như thế, và một người có đức cao vọng trọng trong giới thiện nguyện cùng với giới trung lưu và thượng lưu của xã hội như Hà Trọng Thành thì sao lại có quan hệ được chứ?
Nhược Oánh kêu lớn:
- Đi mau, Trọng Thành không hề quen biết ông.
Sự tình xảy ra quá bất ngờ nên khiến cho người tinh minh như nàng cũng phải thất thố.
Nhược Nhã lẳng lặng quan sát họ Tào, khi nhãn quang chuyển đến khuôn mặt của Tào Vân Khai thì thần tình của nàng chợt biến thành rất vi diệu. Tôi thật khó có thể phân biệt được đó là loại thần thái thế nào, chỉ biết rằng so với thái độ đầy địch ý của tôi và Nhược Oánh thì khác xa, thần thái đó tựa hồ như vừa quan hoài lại vừa ôn nhu, khiến cho lòng tôi chợt cảm thấy bất an.
Chung luật sư khẽ nhíu mày, nói:
- Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, xin mời tất cả hãy ngồi xuống.
Thần sắc của Nhược Oánh trở thành trắng nhợt, nàng kháng nghị:
- Thật không thể nào, chồng tôi và hắn ta không có một điểm nào liên quan với nhau. Hắn làm gì có quyền ở lại đây?
Chung luật sư thở dài một hơi, từ tốn nói:
- Đừng nóng nảy! Tôi chỉ theo lời dặn của Hà tiên sinh mà thi hành cho đúng thôi. Xin mời ngồi!
Thật ra, nếu bản thân ông ta có quyền lựa chọn thì cũng đã lập tức đuổi ngay cái tên bại hoại ấy ra ngoài từ lâu rồi.
Tào Vân Khai đắc ý ngồi xuống một đầu ghế sa lông, nhãn quang không ngừng lưu chuyển trên thân Nhược Nhã. Tôi đột nhiên có một dự cảm thật bất tường, vội đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay ngọc của nàng. Lúc đó Tào Vân Khai có phản ứng rất kỳ quái, hắn nhìn thấy chúng tôi tay nắm chặt tay thì trước tiên là toàn thân khẽ rúng động, sau đó thì quay đầu đi hướng khác, tựa như là không thể nhìn cảnh tượng trước mắt thêm một chút nào vậy.
Chung luật sư khẽ hắng giọng, rồi tuyên đọc:
- Tôi là Hà Trọng Thành, xin tuyên bố tất cả những tư sản thuộc quyền sở hữu của tôi sẽ được chia làm ba phần, một phần thuộc về vợ tôi là nữ sĩ Nhược Oánh, một phần thuộc về em vợ tôi là Nhược Nhã, còn phần thứ ba thì thuộc về Tào Vân Khai tiên sinh……
Tôi nghe đến đây thì quay sang nhìn Nhược Oánh, chỉ thấy trên mặt nàng không còn chút huyết sắc nào, lúc này chỉ thấy nàng thất thần lẩm bẩm:
- Không thể nào…..không thể nào…..
Còn Nhược Nhã thì chỉ cúi thấp đầu, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt của Tào Vân Khai dừng lại trên người Nhược Oánh, đôi mắt đằng sau cặp kính râm chợt lấp lóe quang mang tà ác, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng tàn khốc, trông như có vẻ đang cười cợt sự thống khổ và thất vọng của nàng quả phụ trẻ tuổi này.
Tất cả mọi việc xảy ra quá đột ngột, không ai có thể ngờ rằng tờ di chúc kia lại có thể viết ra như thế, hẳn là bên trong phải có ẩn chứa một sự bí mật nào đó. Hà Trọng Thành và Tào Vân Khai là hai loại người khác hẳn nhau và không hề dính líu gì đến nhau, tôi nhất định phải điều tra ra sự thật và đưa nó phơi bày ra ánh sáng.
Phạm Tội Đích Lạc Thú
(Lạc Thú Phạm Tội)
Sau buổi trưa, tôi trở về văn phòng của tổ trọng án, gọi người thủ hạ đắc lực nhất của mình là Mã Kỳ Kiên đến, rồi nói:
- A Kiên, anh là người phụ trách các án kiện liên quan đến Tào Vân Khai, thời gian qua có tiến triển gì hay không?
Mã Kỳ Kiên lắc đầu cười khổ, anh ta thong thả ngồi xuống ghế, rồi nói:
- Tôi ở tổ trọng án đã nhiều năm, nhưng chưa hề gặp qua loại người nào như tên Tào Vân Khai này. Hầu hết các nguyên nhân phạm tội, một là ở vào thế chẳng đặng đừng, hai là vì truy cầu dục vọng và quyền lực, nhưng đối với họ Tào thì phạm tội lại như là một lạc thú của hắn vậy. Có thể nói là thần kinh của hắn không được bình thường, nhưng lại cực kỳ giảo hoạt như hồ ly, khiến cho người ta không thể nắm được cán của hắn.
Tôi hoàn toàn hiểu được hàm ý của Kỳ Kiên. Với tài lực của họ Tào, hắn có thể tùy tiện thuê được tám hoặc mười sát thủ để chấp hành nhiệm vụ do hắn giao phó. Nhưng chúng tôi cũng có được một số tin tức rất đáng tin cậy, đó là mỗi một vụ án như thế đều do Tào Vân Khai đích thân xuất thủ, mà thủ pháp sát hại đối phương của hắn lại rất hung tàn. Những đối tượng của hắn hầu như đều là những người đã thốt ra lời đắc tội với hắn, vụ gần đây nhất là của một nhà ký giả trong giới giải trí, anh ta đã viết một bài báo đả kích việc hắn đùa giỡn với nữ nhân thế nào, rồi thì ngày hôm sau, người ta đã phát hiện ra nhà ký giả đó bị giết tại nơi cư ngụ, đầu rời khỏi cổ, còn thi thể thì bị vất ở ngoài cầu thang đằng sau tòa chung cư, trên thân người ký giả đó còn có hơn bốn mươi vết đâm. Thật là tàn nhẫn.
Mã Kỳ Kiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
- Lão tổng, không sao chứ?
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi đem việc di chúc của Hà Trọng Thành kể lại cho anh ta nghe một lượt. Sau khi nghe xong câu chuyện, Kỳ Kiên kinh ngạc đến há hốc miệng, không ngậm lại được nữa.
Tôi lại nói:
- Hiện tại, tôi rất muốn anh giúp tôi điều tra ra quan hệ giữa Hà Trọng Thành và Tào Vân Khai. Tôi đoan chắc hắn thế nào cũng lại sẽ có hành vi phạm tội nữa cho xem.
Mã Kỳ Kiên đáp với giọng khẳng định:
- Tôi sẽ tận lực lo cho xong vụ này. Nếu có thể được, tôi nhất định sẽ quật ngã tên hung đồ này.
Tôi thở dài một hơi, việc này vốn không phải là nguyện vọng của tôi. Khẽ nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng không còn nhiều, tôi phải đến nhà của Nhược Nhã để dùng cơm tối. Vừa nghĩ đến nàng, trong lòng tôi liền nổi lên cảm giác tràn trề hạnh phúc, hốt nhiên tôi lại nhớ đến thần tình của nàng trong lúc chăm chú quan sát Tào Vân Khai….
oooOooo
Tôi đến nơi cư ngụ của Nhược Nhã, người giúp việc của nàng là chị Quyên bước ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi:
- Lý tiên sinh, không phải cô hai đi gặp ngài rồi ư?
Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi lại:
- Cô hai không có ở nhà sao?
Chị Quyên trả lời:
- Tôi biết cô hai có hẹn với ngài đến dùng cơm tối, nhưng cách đây không lâu, cô hai có tiếp được một cú điện thọai, sau đó thì vội vã rời khỏi nhà. Tôi còn tưởng ngài là người đã gọi cú điện thoại đó nữa.
Nghe xong lời ấy, trong lòng tôi chợt cảm thấy không thoải mái. Bấy lâu nay, Nhược Nhã là người rất giữ lời, cho dù có gặp việc gấp gì thì cũng sẽ nhắn lời lại, thế mà giờ đây lại không có. Tôi vội nói với chị Quyên:
- Có lẽ Nhược Nhã chỉ ra ngoài một lúc rồi sẽ sớm trở về thôi, để tôi chờ nàng tại phòng khách vậy.
Khi Nhược Nhã trở về thì đã là 11 giờ 30 phút, chị Quyên đã đi ngủ, còn tôi thì chờ nàng đúng năm tiếng đồng hồ.
Nàng mở cửa rất chậm chạm, đầu cúi thấp, dáng vẻ như đang có tâm sự trùng trùng. Khi vừa nhìn thấy tôi thì nàng chợt “a” lên một tiếng, rồi nói:
- Thật làm người ta hết hồn! Tại sao anh lại ở đây?
Tôi hơi ngạc nhiên, nộ hỏa ở trong lòng chợt dâng trào, chỉ nghe trong đầu vang lên một tiếng “oành”, nhưng ngoài mặt vẫn cười nhẹ nói:
- Tại sao anh lại không thể ở đây nhỉ, anh còn chưa ăn tối kia mà.
Tôi bước đến trước mặt nàng, khẽ nâng cằm nàng lên, rồi mỉm cười nhu hòa, hỏi:
- Nhã, đã có chuyện gì xảy ra thế?
Nhược Nhã quay đầu đi để rời chiếc cằm nhỏ nhắn khỏi tay tôi, và bước thẳng về phòng ngủ của mình, nàng cất giọng nói mà đầu không hề ngoái lại:
- Em mệt rồi, cần phải tắm rửa.
Khi đến trước cửa phòng, nàng hơi xoay người lại nói:
- Có chuyện gì để mai hẵn nói.
Với lệnh trục khách của nàng, tôi cảm nhận được Nhược Nhã đã không còn là Nhược Nhã mà tôi đã biết trước đây nữa, giờ đây đã có một bức tường vô hình đứng chắn giữa hai chúng tôi, và đang tách rời hai chúng tôi xa dần, xa dần….
oooOooo
Sáng hôm sau, tôi vào công sở, lần thứ nhất gọi điện thoại cho Nhược Nhã, chị Quyên bảo là nàng chưa dậy. Lần thứ hai gọi tới thì được báo là nàng đã rời khỏi nhà, tôi hiểu được rằng nàng đang muốn tránh mặt tôi.
Tại sao lại trở thành thế này? Trước kia quan hệ giữa chúng tôi rất ổn định, nhưng không biết giờ đây đã có việc gì phát sinh trên người nàng, khiến cho nàng đã thay đổi hoàn toàn như thế chứ?
Thái Quốc Sát Thủ
(Sát thủ đến từ Thái Lan)
Có tiếng gõ cửa vang lên, tôi đáp lại:
- Vào đi!
Người tiến vào là Mã Kỳ Kiên, anh ta ngồi xuống trước mặt tôi, thần sắc có vẻ rất kỳ quái, khẽ nói:
- Lão tổng, đoán thử xem tôi đã có phát hiện gì nào.
Tinh thần tôi lập tức phấn chấn, hỏi lại:
- Có phải là có liên quan đến Tào Vân Khai?
Mã Kỳ Kiên gật đầu đáp:
- Anh có nghe qua cái tên Trần Bách Khoa chưa?
Tôi lắc đầu, hỏi:
- Hắn là ai?
Mã Kỳ Kiên hạ thấp giọng đầy vẻ thần bí, trả lời:
- Vậy thì chắc anh biết Trần Bách Giai chứ?
Tôi giật mình kêu lên:
- Đương nhiên! Trần Bách Giai chính là thủ hạ thân tín của Tào Vân Khai, chuyên dẫn mối giới thiệu những nữ nhân nổi tiếng cho họ Tào kia mà. Hắn đúng là một tên ma cô cao cấp.
Mã Kỳ Kiên nói:
- Đúng vậy, Trần Bách Khoa chính là anh ruột của Trần Bách Giai. Ở đây, những người biết được cái tên này quả là không nhiều, nhưng tại Thái Lan, không có ai ở trong xã hội đen là không biết đến cái tên này. Gần đây, Trần Bách Khoa đã trở thành một thủ hạ đắc lực nhất của “Tang Gia”, nhân vì hắn bị lôi cuốn vào một vụ thù sát của xã hội đen bổn địa nên án kiện này mới rơi vào tay của chúng ta. Hôm qua, khi anh bảo tôi điều tra Tào Vân Khai, nên tôi lập tức liên tưởng tới “Tang Gia”, nghĩ tới hoặc giả chúng ta có thể dựa vào mối quan hệ giữa Trần Bách Khoa và em trai hắn mà có thể tìm ra được chút manh mối liên quan tới xuất thân của họ Tào, và cũng vì vậy mà tôi đã phát hiện ra được hai sự kiện rất ư kỳ quái.
Kỳ Kiên tuy không nói ra, nhưng tôi biết rằng những phần tử xã hội đen kia chịu thấu lộ tin tức này ra ngoài, hẳn là phải có sự trao đổi điều kiện nào đó. Nhưng để đối phó với Tào Vân Khai, dù có phải hy sinh một vài việc cũng là điều khó tránh được, vì vậy mà tôi hỏi tiếp:
- Sự kiện gì kỳ quái?
Mã Kỳ Kiên đáp:
- Trước tiên là do chúng ta một mực cho rằng Tào Vân Khai chính là Hoa kiều giàu có đến từ Thái Lan, nhưng theo lời “Tang Gia” nói thì họ Tào kia là một khách hàng tiêu xài rất hoang phí của y, mà người phụ trách những phi vụ của họ Tào lại chính là Trần Bách Khoa. Tuy nhiên, cả tên Trần Bách Khoa này cũng không biết được lai lịch và xuất thân của họ Tào, chỉ biết rằng hắn cực kỳ giàu có, thừa sức trả bất cứ cái giá nào.
Tôi thoáng trầm ngâm trong chốc lát, khoảng ba năm trước, Tào Vân Khai từ Thái Lan đến bổn địa, hắn vung tiền như nước, đầu tư vào đủ loại ngành nghề của giới giải trí. Hắn chỉ lắc mình một cái thì đã trở thành một bậc đại hào trong ngành giải trí, không ngừng cặp kè với các minh tinh mỗi khi xuất hiện trước công chúng. Thật không ngờ, thân phận Hoa kiều đến từ Thái Lan của hắn lại là giả, không biết rốt cuộc là hắn có mục đích gì?
Mã Kỳ Kiên tiếp tục nói:
- Việc kỳ quái thứ hai là vào Thứ Hai cách đây gần hai tuần, tức là khoảng mười hai ngày trước, Tào Vân Khai đột nhiên sai Trần Bách Giai đích thân bay một chuyến sang Thái Lan để tìm anh hắn là Trần Bách Khoa, rồi bảo gã phải dùng mọi thủ đoạn để moi cho ra một tên sát thủ Thái có tên gọi là Soa Na……
Nói đến đây, Mã Kỳ Kiên thoáng dừng lại một chút, trên mặt lại lộ ra thần tình cực kỳ cổ quái.
Tôi thấy vậy thì biết ngay rằng đằng sau những chuyện này hẳn là còn ẩn chứa điều gì nữa, nên truy vấn:
- Vậy thì có chỗ nào kỳ quái?
Mã Kỳ Kiên đáp:
- Điểm kỳ quái chính là ở chỗ, Trần Bách Giai cáo tố cho Trần Bách Khoa biết rằng tên sát thủ Soa Na ấy sẽ bay sang đây để ám sát họ Tào vào ngày 15 tháng tới đây. Mà điều này cũng chưa kỳ quái cho lắm, mà điểm khó hiểu ở đây chính là Tào Vân Khai đã nói với Trần Bách Giai rằng: “Nếu như vào ngày 30 tháng này mà tên Soa Na ấy không thể đến được bổn địa, vậy thì sự nguy hiểm của ta sẽ được giải trừ.” Anh nói xem, có việc gì lại kỳ quái hơn việc này không?
Nghe xong những lời ấy, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Tào Vân Khai làm sao biết được là Soa Na sẽ đến để ám sát hắn? Chẳng những vậy mà lại còn biết được cả thời gian của vụ ám sát đó, đồng thời, thời gian để ám sát cũng bị hạn chế, thật là khiến người ta không hiểu được. Sau khi trầm ngâm một lúc, tôi mới hỏi:
- Vậy họ đã tìm được Soa Na chưa?
Mã Kỳ Kiên đáp:
- Thời gian gần đây thì không biết thế nào, nhưng vào năm ngày trước khi “Tang Gia” rời khỏi Thái Lan, Soa Na đã hoàn toàn biến mất, vô tung vô ảnh.
Tôi đưa tay vỗ vỗ lên vai Kỳ Kiên, khen:
- Kỳ Kiên, làm hay lắm! Trong vòng hai mươi ngày nữa, Soa Na thế nào cũng đến đây…..
Tôi khẽ hạ thấp giọng, rồi nói tiếp:
- Xem ra chúng ta có thể góp chút sức để kết thúc vụ này rồi.
Sau khi Kỳ Kiên rời khỏi, tôi nhấc điện thoại lên, có lẽ đây cũng là lúc thích hợp để liên lạc với cảnh sát Thái rồi. Sau đó, tôi sẽ đến nhà của Nhược Nhã, trực tiếp gặp nàng để nói rõ mọi chuyện.
Tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh trong thời gian gần đây.
oooOooo
12:15 Trưa.
Trên đường đi, xe cộ chậm rãi qua lại.
Tôi dí tắt điếu thuốc trong tay, đây đã là điếu cuối cùng trong bao thuốc. Đôi mắt đỏ ngầu của tôi đang chăm chú nhìn sang bên kia đường, nơi cổng vào của tòa cao ốc. Tôi đã chờ ở đây hơn năm tiếng đồng hồ, nhưng vẫn ráng nhẫn nại chờ tiếp cho đến khi Nhược Nhã trở về mới thôi.
Chợt có một chiếc xe màu bạc từ từ đỗ trước cửa tòa cao ốc.
Một nam và một nữ cùng bước xuống.
Nhịp tim của tôi chợt đập nhanh hơn, tay chân bủn rủn cả ra, trong lòng vừa cảm thấy phẫn nộ, vừa thấy đố kỵ và cả tự ti, tất cả mọi loại cảm giác hòa chung lại làm một và từ từ khuyếch tán lên đến tận các dây thần kinh. Lúc này, tôi chỉ muốn thét một tiếng thật lớn, nhưng âm thanh chỉ dâng lên đến cổ họng thì lại biến thành tiếng gầm gừ của một con thú đang bị vây khốn.
Người nữ kia đúng là Nhược Nhã, còn người nam chính là kẻ cực kỳ tà ác, Tào Vân Khai.
Hai người đi bên nhau rất sát, rất âu yếm. Sau khi Tào Vân Khai trở về xe và đã rời khỏi, Nhược Nhã vẫn còn đứng tại đó, đưa tay vẫy vẫy tiễn biệt.
Nhược Nhã quay người định bước vào trong thì tôi đã đuổi theo kịp, và cất tiếng gọi:
- Nhược Nhã!
Thân hình Nhược Nhã thoáng run nhẹ, nàng vẫn không hề quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng hỏi:
- Anh đã thấy tất cả?
Nghe được lời đó, nộ hỏa trong lòng tôi lại càng bốc cao, tôi bước lên một bước, hai tay nắm lấy đôi vai nàng, rồi dùng sức quay người nàng lại.
Nàng không hề kinh hô, ánh mắt xạ ra tia nhìn kiên cường bất khuất, lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.
Tôi cảm thấy người ở trước mặt tôi đây không còn là Nhược Nhã yếu đuối mà tôi yêu mến nữa, nàng đã thay đổi hẳn 180 độ rồi. Tôi buông lỏng hai tay, liên tục thoái lùi mấy bước, cự ly lúc này của chúng tôi càng xa hơn.
Tôi miễn cưỡng thốt:
- Em có biết hắn là ai chăng? Có biết hắn từng làm ra những việc gì chăng?
Nàng bình tĩnh đáp lại:
- Tôi biết! Trong mắt anh, anh ta có lẽ là một người không có việc ác nào là không làm, điều đó tôi biết rất rõ. Tôi lại càng biết rõ mọi chuyện hơn tất cả những người khác, nhưng cũng không có một ai hoặc một vật gì là có thể ngăn cản chúng tôi yêu nhau. Nếu như anh muốn tôi được tốt, vậy thì hãy đừng đến làm phiền tôi nữa.
Một người con gái tốt như thế, sao lại có thể đi yêu một tên sở khanh bại hoại, có nhiều ác danh như thế chứ?
Tào Vân Khai nhất định là hiểu biết vu thuật.
Kỳ Diệu Đích Thân Phận
(Thân Phận Kỳ Diệu)
Tiếng chuông điện thoại reo vang không ngừng, tôi vác chiếc đầu nặng chịch và đau như búa bổ rời khỏi giường. Từ bên kia đầu dây, thanh âm của Mã Kỳ Kiên vang lên:
- Lão tổng, tôi có tư liệu mới rồi đây. Lão tổng, anh có nghe không đấy?
Tôi đưa tay bóp bóp vào đầu mình, mong sao cho cơn đau đầu cũng bị bóp làm hai, chỉ mơ mơ hồ hồ đáp lại:
- Tối hôm qua tôi uống hơi nhiều, mà không sao, anh nói đi.
Mã Kỳ Kiên lo lắng hỏi:
- Thật không có gì chăng? Anh đâu có mấy khi uống say?
Tôi tự phấn chấn tinh thần, cố dồn nén mọi thương tâm và thống khổ xuống tận đáy lòng, rồi nói:
- Được rồi, nói đi, có phát hiện gì mới thế?
Giọng của Mã Kỳ Kiên lại trở nên hứng phấn, nói:
- Tôi sử dụng nhãn tuyến của chúng ta tại Thái Lan, nên biết được Soa Na quả đã đến đây rồi.
Tinh thần tôi chợt rúng động, nói:
- Nói như vậy là tin tức mà Tào Vân Khai bảo tên sát thủ kia sẽ ra tay vào ngày 15 tháng sau là tin tức không chính xác sao?
Mã Kỳ Kiên trả lời:
- Không phải sai, tôi đã xem qua công ty hàng không, quả thật là đã có một người tên Soa Na đã mua vé máy bay từ Thái Lan đến bổn địa. Tuy nhiên, tên Soa Na đó lại rất thần thông quảng đại, gã nghe được chút phong thanh, và để tránh sự truy sát của đám thủ hạ của Trần Bách Khoa, nên đã dùng thuyền đến đây trước một bước.
Tôi nói:
- Xem ra Tào Vân Khai hẳn là sẽ bị nhức đầu rồi đây.
Mã Kỳ Kiên cười nói:
- Cho dù hắn có gặp đại nạn lâm đầu thì chỉ với vụ án có dính líu tới nhà ký giả kia, tuy chúng ta không đủ chứng cứ để khởi tố hắn, nhưng hiện nay vẫn còn đang nằm trong giai đoạn hiệp trợ điều tra, nên hắn tuyệt đối sẽ không thể rời khỏi đây được……
oooOooo
Ba mươi phút sau, tôi ngồi tại căn phòng khách xa hoa của Hà gia. Nhược Oánh đang ngồi trước mặt tôi, khuôn mặt của nàng rất xanh xao tiều tụy, nhãn tình thất thần, những điều này chợt khiến cho tôi liên tưởng đến thần tình sung mãn hoạt bát ngày nào của vị lãnh tụ trong giới phụ nữ này.
Nhược Oánh buồn bã nói:
- Anh nói đi, anh ta làm sao có thể đối với tôi như thế? Tôi đã vì Hà gia mà tận tâm tận lực, không có một việc nào là tôi không hề an bài thỏa thỏa đáng đáng cho anh ta……
Tôi ngắt lời nàng:
- Hà đại tẩu, chị hãy nhớ lại xem, Hà tiên sinh có từng bao giờ gặp phải một tai nạn nào đó, rồi khiến cho hành vi trở nên thất thường chăng?
Nhược Oánh cẩn thận nhớ lại chuyện cũ, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
- Cách đây khoảng ba năm rưỡi, Trọng Thành từng đến Nam Mỹ để bàn chuyện làm ăn, nhưng khi trở về thì đã trễ hơn thời gian đã định trước là hai mươi mốt ngày. Tôi đã từng vì việc này mà gây gỗ rất lớn với anh ta. Anh cũng biết đó, anh ta hoàn toàn dựa vào thời khóa biểu do tôi sắp xếp cho anh ta để làm việc, nhưng anh ta thủy chung vẫn không hề cho tôi một lời giải thích rõ ràng minh bạch cho sự trễ nãi lần ấy. Từ đó trở đi, anh ta cũng ít ra ngoài làm ăn hơn trước, con người cũng thay đổi và trở nên trầm mặc đi rất nhiều, và còn sợ gặp người ngoài, cho đến khi xảy ra tai nạn đột xuất đó…..
Càng về sau, lời nàng càng run run, và cũng bắt đầu nấc nhẹ.
Tôi hỏi lại nàng thêm vài lần nữa, khiến cho tâm tình của Nhược Oánh càng lúc càng tệ. Trước kia, nàng vẫn nhất mực cho rằng trượng phu của mình vẫn nằm dưới sự khống chế của mình, thật không ngờ khi y qua đời rồi thì lại tựa như là một cú đánh như trời giáng vào người nàng, sự đả kích của nàng không nằm tại mối tổn thất về tiền bạc vật chất, mà là một đả kích về mặt tinh thần.
Nàng tiễn tôi ra đến tận cổng, rồi nói:
- Tôi thật không hiểu nổi Tào Vân Khai và anh ta lại có mối quan hệ thế nào, cả cơ hội gặp mặt chạm trán cũng chưa có. Mỗi lần Tào Vân Khai gây sóng gây gió thì Trọng Thành đều ở bên ngoài cả, tôi thật là không thể hiểu nổi.
Trong lòng tôi chợt chấn động mạnh, nhưng không rõ lắm là vì việc gì, chỉ buột miệng hỏi:
- Gần đây chị có gặp Nhược Nhã chăng?
Nhược Oánh thở dài một hơi, nói:
- Ài, đứa em gái này của tôi…….từ lúc cha mẹ lần lượt qua đời, nó vẫn sống nương tựa vào tôi cho đến lúc tôi bước vào Hà gia. Tôi biết Trọng Thành không có con cái, mà anh cũng biết tuổi tác giữa tôi và Nhược Nhã có khoảng cách khá xa, nên Trọng Thành đối với nó chẳng khác nào con gái ruột vậy. Cái chết của Trọng Thành đã trở thành một sự đả kích rất lớn đối với nó. Ài…..thật là tội nghiệp con bé, nó quả thật rất yếu đuối……
Tôi suýt nữa cầm lòng không được mà nói ra sự việc liên quan đến Nhược Nhã, nhưng cũng may là đã kịp thời nuốt lại những lời định nói đó. Nếu Nhược Oánh biết được chuyện giữa Nhược Nhã và Tào Vân Khai thì có lẽ nàng sẽ phát điên lên mất.
Mười ngày kế tiếp, tôi và Kỳ Kiên dốc toàn lực đi kiếm hành tung của Soa Na, và tôi cũng đã nhiều lần đến tìm Nhược Nhã, nhưng nàng cũng đồng thời thất tung, ngoài vài lần có gọi điện thoại về báo bình yên với chị Quyên thì chưa một lần trở về nhà. Nghĩ đến việc giờ đây nàng có thể đang nằm trong lòng của Tào Vân Khai mà tâm can tôi cảm thấy thống khổ vô hạn.
Nhất Bách Vạn Mỹ Kim
(Một Triệu Mỹ Kim)
Vào một buổi trưa, chúng tôi bắt được tin mật báo, có người cho biết rằng hiện nay Soa Na đang ẩn thân tại một hotel nhỏ. Tôi và Kỳ Kiên hai người lập tức lái xe đến ngay nơi đó.
Chúng tôi lấy chìa khóa từ người làm việc của hotel, khi lên đến căn phòng tại lầu hai nơi mà Soa Na đang trú ngụ, trước tiên là tra chìa khóa vào tay nắm cửa, sau đó Kỳ Kiên mới kêu lên:
- Tiên sinh, chúng tôi đến thay trà đây.
Bên trong phòng chợt vang lên tiếng ly tách bị đập vỡ, khuôn mặt của cả hai chợt đại biến. Kỳ Kiên vội nhanh chóng rút súng ra, một tay vội mở khóa, cánh cửa vẫn đóng chặt không chịu mở ra, có lẽ do được khóa từ bên trong. Chúng tôi vội tông mạnh cửa để xông vào, bên trong có rất nhiều máu, và một người đàn ông đang nằm sóng soài trong vũng máu.
Cửa sổ gần đó được mở toang, kẻ hung thủ đã sớm bỏ chạy trước một bước.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Soa Na, khẽ thăm dò uyển mạch của gã, thì ra gã vẫn chưa đoạn khí.
Tôi hỏi gấp:
- Là ai đã ra tay?
Soa Na dùng Anh Ngữ nói ngắt quãng:
- Tôi…..
Tôi cắt ngang lời gã:
- Là ai đã sai anh đến giết Tào Vân Khai….
Toàn thân của gã chợt run lên, ánh mắt đột nhiên phát sáng, cố gắng nói:
- Một triệu mỹ kim…..giết Tào Vân Khai một triệu………
Tôi biết rõ gã sẽ bị đoạn khí bất cứ lúc nào, nên không nhẫn nại được mà hỏi gấp:
- Ai sẽ cho anh số tiền đó?
Soa Na thở gấp, nói:
- Hà Trọng Thành, Hà Trọng Thành cho tôi……
Nói tới đó thì đầu gã nghiêng sang một bên mà tắt thở.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt của Kỳ Kiên. Cả hai đều cảm thấy càng lúc càng hồ đồ hơn, tại sao Hà Trọng Thành cần phải giết Tào Vân Khai? Mà nếu đã muốn giết họ Tào thì tại sao lại còn phân chia tài sản ra làm ba? Tại sao Tào Vân Khai lại biết Hà Trọng Thành thuê sát thủ để ám sát hắn?
Tất cả mọi việc càng lúc càng như các tầng sương mù dầy đặc, hết lớp này phủ lên lớp khác, làm cho mọi việc đều rối tung cả lên.
Thục Tất Đích Nhãn Thần
(Ánh Mắt Quen Thuộc)
Ba ngày sau, một sự việc bất ngờ khác lại phát sinh. Tào Vân Khai có lời mời tôi đến nhà của hắn.
Tôi đến gặp hắn tại thư phòng.
Tào Vân Khai vẫn đeo đôi kính râm, da mặt xám xanh, thần tình phóng túng trên mặt không còn nữa. Tôi có cảm giác rất kỳ quái, cái thần thái kia khiến cho tôi có cảm giác rất quen thuộc. Hắn với tay lấy xuống một chai rượu từ trên kệ, và rót vào ly một chất nước vàng vàng, từ miệng hắn cũng tỏa ra không ít hơi rượu, khiến tôi biết ngay là hắn đang ngà ngà say.
Tào Vân Khai cất giọng nhừa nhựa hỏi:
- Uống chút rượu chứ?
Tôi đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khan và rất muốn uống một chút gì ấm ấm để thấm giọng, nên tiếp lấy ly rượu từ tay họ Tào, khẽ nhấp một chút, rồi nói:
- Nói đi, ông muốn tôi đến đây không phải chỉ là để đối ẩm với ông thôi chứ?
Tào Vân Khai chợt bật cười lớn, thật lâu sau hắn mới dừng lại rồi nói:
- Lý Thanh Dương cảnh ty, có biết gì chăng? Anh là người ta tôi hận nhất trong đời, bởi vì bốn năm trước anh đã quen biết Nhược Nhã trước, nên tôi rất hận anh! Hận! Hận…..
Hai tay của hắn nắm lại thật chặt, từng bắp thịt trên tay nổi vồng lên, cả những đường gân cũng hằn rõ lên.
Tôi bực mình đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
- Ông nói cái gì? Rốt cuộc ông là ai đây?
Bỗng nhiên có một ý tưởng thoáng lướt qua óc, khiến cho toàn thân của tôi rúng động mạnh.
Tào Vân Khai chậm rãi tháo chiếc kính râm xuống. Đây không phải là lần đầu tôi nhìn thấy đôi mắt của hắn, nhãn tình của hắn vốn là lúc nào cũng hàm ẩn những tia cuồng bạo, phẫn nộ và tà ác, thế nhưng lần này thì lại khác hẳn. Nhãn thần lần này của hắn lại hoàn toàn khác hẳn với những lần trước.
Đó là tia nhãn thần cực kỳ quen thuộc.
Thần tình thất vọng và chán nản trong mắt Tào Vân Khai càng lúc càng hiện rõ, hắn trầm giọng nói:
- Nhưng bây giờ mọi việc đã không còn quan trọng nữa rồi, không quan trọng nữa rồi, và tôi cũng không còn hận anh nữa. Anh, tôi, và Nhược Nhã đều là những kẻ bị hại trong tình trường….
Nói tới đây, hắn nốc một hơi cạn rất nhiều rượu.
Tôi ngồi trở lại ghế của mình, giờ đây tôi đã biết hắn là ai.
Hà Trọng Thành. Ngoài bộ râu ra, còn nếu đem tóc dài cắt ngắn đi, nước da hồi phục trở lại màu trắng như trước, cộng thêm nhãn thần và thần thái hiện nay thì hắn hiển nhiên có thể lắc mình một cái là biến thành Hà Trọng Thành ngay.
Tào Vân Khai chính là Hà Trọng Thành.
Tên ác đồ bại hoại và một đại thiện nhân đức cao vọng trọng lại chính là một người.
Tôi mơ hồ nghe bản thân lên tiếng hỏi:
- Tại sao lại như thế?
Hà Trọng Thành gượng cười, khẽ ho một tiếng, rồi nói trong hơi thở nặng nhọc:
- Từ ngày đầu tiên gặp được Nhược Nhã, tôi đã yêu nàng rất sâu đậm. Rồi từng ngày từng ngày trôi qua, tôi càng lúc càng yêu nàng hơn, đến nổi không thể dứt ra được. Từ ánh mắt của Nhược Nhã, tôi biết rằng nàng cũng yêu tôi say đắm như thế, thế nhưng…….nhưng với một người có đức cao vọng trọng, luôn hành sự theo quy củ như Hà Trọng Thành thì làm sao tôi có thể làm ra chuyện có lỗi với người khác, làm sao tôi có thể hủy đi thanh danh của gia tộc chứ? Nhược Nhã không thể gây thương hại cho chị của mình, và lương tâm của tôi cũng không thể cho phép tôi làm ra một chuyện như thế…..
Nói tới đây, đôi dòng lệ từ trên mặt hắn tuôn rơi lã chã.
Tôi cảm thấy tứ chi của mình như bị tê dại, thẫn thờ nói:
- Hiện tại tuy ông chưa làm gì, nhưng vô luận là ông thay tên đổi họ thế nào, hoán đổi dung mạo thế nào thì ông vẫn là ông. Đôi tay của ông đã nhuốm đầy máu của kẻ khác rồi.
Hà Trọng Thành không lý đến những lời tôi vừa nói, mà chỉ tiếp tục câu chuyện của mình:
- Quả là hoàng thiên bất phụ hữu tâm nhân! Hơn ba năm trước, trong một chuyến làm ăn tại Nam Mỹ, tôi gặp được một nhà thám hiểm gia người Đức. Ông ta kể cho tôi biết rằng ở cạnh con sông Amazon có một bộ lạc của người Thổ nguyên thủy, họ có thể dùng thực vật để chế luyện ra một loại dược vật mà sau khi người ta uống vào thì sẽ có được một lực lượng kinh nhân. Và đồng thời, lực lượng đó cũng sẽ dẫn phát các tính tình vốn đã tiềm phục sâu trong người của nhân loại mà hiển lộ ra cả. Lúc bấy giờ, tôi chợt nảy ra một hoang tưởng, giả sử như mình uống cái loại quái dược đó vào, vậy khả dĩ có thể vượt qua được bức rào tâm lý mà dám nghĩ dám làm, rồi sẽ cùng với Nhược Nhã……
Đồng Quy Vu Tận
(Cả hai cùng chết)
Tôi nhắm chặt mắt lại, trong đầu rối loạn cả lên.
Giọng nói của Hà Trọng Thành vẫn tiếp tục truyền vào tai tôi:
- Sau khi uống loại thuốc đó rồi thì tôi…..tà niệm trong lòng tôi càng lúc càng tăng trưởng. Tôi chợt phát giác, ngoài Nhược Nhã ra, tôi càng lúc càng hận loài người, chỉ muốn nhìn thấy máu của kẻ khác, nhìn thấy người ta bị thống khổ. Phải chăng trời sinh tôi vốn là người tà ác, mà đạo đức của tôi chỉ là một loại cá tính? Ài, tôi thật là mâu thuẫn và cũng thật là thống khổ, vì tôi bỗng nhiên biến thành một người có hai cá tính, một mặt là thiện, một mặt là ác. Mỗi một ngày, tôi đều phải hết sức đấu tranh với chính bản thân mình, đồng thời cũng tạo ra một thân phận giả là Tào Vân Khai. Gặp những lúc không thể khống chế được, thì tôi sẽ hóa thân làm Tào Vân Khai để làm những việc mình muốn làm……
Tôi thắc mắc:
- Vì vậy mà ông mới đùa giỡn với phụ nữ và giết người? Rồi ngụy tạo ra cái chết cho mình để được phóng tay làm càn? Nhưng tại sao ông lại còn thuê sát thủ để ám sát mình?
Hà Trọng Thành nặng nề nói:
- Tôi có lúc là Tào Vân Khai, có lúc là Hà Trọng Thành. Trong những lúc tôi trở lại là Hà Trọng Thành thì mới phát giác ra bản thân mình đã bị thấm đầy máu tanh và tội ác, vì vậy mà tôi mới tìm đến Soa Na, và chỉ điểm cho y biết khoảng thời gian nhất định để giết Tào Vân Khai, sau khi thành công thì mới thu được một triệu mỹ kim.
Tôi thấy lạ, lại hỏi:
- Tại sao phải là trong một khoảng thời gian nhất định nào đó?
Hà Trọng Thành thở dài một hơi, nói:
- Bởi vì tôi muốn cùng Nhược Nhã trải qua một đoạn thời gian vui vẻ cùng nhau, rồi sau đó mới cam lòng chịu chết. Tuy nhiên, ý niệm tà ác trong đầu rốt cuộc đã thắng được thiện ý của bản thân, tôi đã thay đổi chủ ý, và sau đó đã giết luôn Soa Na. Đương nhiên đó là lúc tôi đã trở lại là Hà Trọng Thành, thừa lúc y không đề phòng mà giết y đi……
Tôi hốt nhiên hiểu ra, nói:
- Và trong lúc ông biến trở lại là Hà Trọng Thành, chính Nhược Nhã đã khiến ông nhớ lại quá khứ……
Hà Trọng Thành đáp:
- Anh đã minh bạch rồi đấy. Nhược Nhã không phải thật sự yêu anh, người nàng yêu thật sự chính là tôi. Anh chẳng qua chỉ là một người thế thân trong lúc không còn chọn lựa nào khác. Tuy nhiên, tất cả bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, vì khi tôi phục dụng loại quái dược kia, thì điều đó cũng chẳng khác nào tự hủy bản thân mình…..
Tôi im bặt không thốt lên một lời nào, có lẽ trên đời này, mỗi một người đều có một bản tính tà ác nào đó, nhưng ngày thường chúng vẫn bị khắc chế và đè nén tận sâu thẳm trong tâm linh. Không! Tôi không thể thừa nhận sự thật đó được. Hà Trọng Thành chỉ là một trường hợp ngoại lệ, vốn không thể dùng điều này để áp đặt lên cho nhân loại được.
Tôi ngẩng đầu lên hỏi:
- Ông tất nhiên là đã giết chết Soa Na, điều đó chứng minh rằng tà ác đã hoàn toàn khống chế được ông. Vậy tại sao lại còn đi cáo tố những điều này với tôi?
Đôi mắt của Hà Trọng Thành đột nhiên phát kỳ quang, một tay bỗng nhiên rút ra một khẩu súng lục đã nạp đầy đạn, chĩa họng súng vào mi tâm của tôi.
Tôi hoảng sợ, mồ hôi trán nhỏ ròng ròng. Tôi thấy mình thật là ngu, một chút lòng phòng bị cũng không có, ngay từ lúc đầu, hắn đã nói rõ tôi là người mà hắn hận nhất kia mà.
Trong mắt của Hà Trọng Thành lấp loáng quang mang tà ác và tàn nhẫn.
Hắn đã biến đổi thành Tào Vân Khai.
Rồi tia quang mang tà ác cũng từ từ biến mất, ánh mắt đó lại trở về với cái nhãn thần chính trực khoan hòa, hiển nhiên Tào Vân Khai lại biến thành Hà Trọng Thành.
Hà Trọng Thành từ từ quay ngược nòng súng vào giữa trán của mình, cất giọng thê lương, nói:
- Sau khi tôi chết, anh cứ đến phòng ngủ của tôi mà xem, lúc đó anh sẽ biết được nguyên nhân vì sao tôi lại muốn tự tử, và đó cũng là nguyên nhân mà Hà Trọng Thành đã chiến thắng Tào Vân Khai, thiện lương chiến thắng tà ác. Cũng có thể nói, sự thiện lương của Nhược Nhã đã chiến thắng được tà ác……
Đùng!
Từ trên mi tâm của Hà Trọng Thành liền xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm, máu huyết từ đó phún ra thành vòi.
Tại phòng ngủ của Hà Trọng Thành, tôi thấy được thi thể của Nhược Nhã, nàng đã tự sát bằng cách tự cắt mạch máu của mình. Tôi không biết rõ tại sao Nhược Nhã lại tự sát, chắc có lẽ vì nàng quá thiện lương, vì nàng không muốn nhìn thấy Hà Trọng Thành biến thành kẻ tà ác Tào Vân Khai nên mới làm thế. Bất luận là vì nguyên nhân gì, nhưng cái chết của nàng đã kích khởi cá tính thiện lương của Hà Trọng Thành, khiến cho y đích tay kết liễu bản chất tà ác Tào Vân Khai.
Thiện lương và tà ác.
Đồng quy vu tận.
Hết truyện