Dịch: Lớp tập dịch hội đồng Biên dịch: hoanbeck
Nguồn: TTV
Hai ngày sau.
Cuối cùng Đinh Hạo cũng chạy tới Bồng Khâu đảo, trước đó hắn ỷ vào tốc độ kinh nhân của mình bỏ xa Lục Bào lão tổ, vừa chạy vừa châm chọc khiến lão tổ giận đến phát cuồng, cuối cùng vận hết tốc lực lao thẳng đến Bồng Khâu đảo. Đảo này nằm tại trung tâm của Tam châu, cũng đồng dạng như nhau, người cư ngụ trên đảo toàn bộ đều là tu đạo, tu ma giả.
Vừa mới tiến nhập lên đảo, Đinh Hạo liền phát hiện trên không trung bóng người liên tục chớp động, tu chân giả Nguyên Anh kỳ tùy ý có thể bắt gặp, thỉnh thoảng từ phía xa còn truyền lại những âm thanh giao đấu với nhau, xem ra trên đảo này cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Trên đường đi, hắn nghe được không ít tin tức, môn phái trên đảo lớn nhỏ cũng có mấy trăm, nhưng chân chính nổi danh cũng chỉ có năm, vô cùng mạnh mẽ trong Đạo Ma tông phái, mặc dù thực lực không thể hùng hậu như Luyện Ngục Ma tông nhưng so với Âm Dương Hòa Hợp tông của Đoạn Hồn sơn thì lại mạnh hơn một bậc. Huống chi, trong mỗi tông phái này còn có hai tuyệt đỉnh cao thủ tu vi Hợp Thể sơ kỳ, chỉ tính riêng điểm này, đã hơn hẳn Âm Dương hòa hợp tông. Chính vì vậy, Đinh Hạo lại càng thêm cẩn trọng khi nhập đảo.
Linh khí trên Bồng Khâu đảo hết sức phân tán, địa phương có linh khí sung túc nhất cùng với địa phương có linh khí thưa thớt nhất lại có sự khác biệt vô cùng lớn. Vô luận tu đạo giả hay tu ma giả, đối với linh khí cũng đều cần thiết giống nhau, bởi vậy tông phái muốn phát triển được thì việc sở hữu một địa phương linh khí sung mãn chắc chắn chính là biện pháp tối hảo để đề cao thực lực tông môn. Nhưng cũng vì ai cũng hiểu được đạo lý này, mà tu luyện bảo địa trên đảo dù sao cũng có hạn, cung ít cầu nhiều tất nhiên sẽ dẫn đến một trường tranh đoạt hết sức thảm khốc, đẫm máu.
Thế nhưng tình hình như này lại hết sức hợp ý của Đinh Hạo, trong lòng âm thầm tính kế nhất định phải nhanh chóng đem Vô Cực Ma tông di dời đến đây, nơi này bất luận là tu đạo hay tu ma, tất cả đều tín ngưỡng chân lý cường giả vi tôn. Nghĩ đến việc bản thân sắp tới sẽ tham dự trường thảm sát khốc liệt này, cả người hắn chợt run lên, kích động khôn cùng.
Nếu Vô Cực Ma tông muốn nhanh chóng quật khởi tại Tu Chân giới thì không thể không dùng máu tươi chém giết để tẩy lễ, mà không gian nơi này không nghi ngờ gì chính là địa phương tốt nhất để rèn luyện. Hơn nữa, dựa vào khả năng thôn phệ hiệu quả cường đại của Vô Cực Ma công, lại được đám người Huyết Ma Liệt sơn, Thiên Thi Thượng nhân Âm Vô Xương hung danh vang dội Ma đạo trấn thủ, các tông phái dù thực lực cường hãn đến đâu thì cũng chỉ là vật phẩm tu luyện của môn nhân Vô Cực Ma tông mà thôi. Nếu Vô Cực Ma tông đứng vững được tại đây, chỉ cần phát triển từ mười đến một trăm năm thì cục diện Lục tông ở Tây đại lục nhất định sẽ bị Vô Cực Ma tông phá vỡ. Đến lúc đó, Vô Cực Ma tông không phải sợ bất cứ tông phái nào, chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh của Tu Chân giới ở Tây đại lục.
Nghĩ đến tràng cảnh tương lai mỹ hảo đấy, Đinh Hạo hận không được lập tức quay về di dời Vô Cực Ma tông đến ngay nơi đây tung hoành.
- Vị tiểu ca này sắc mặt khẩn trương như thế, có phải là không đi cùng sư môn đến đây phải không?- Trong lúc Đinh Hạo đang chìm trong suy nghĩ thì chợt nghe thấy một thanh âm mềm mại vang lên bên tai mình.
Dõi mắt về phía phát ra thanh âm đó, Đinh Hạo phát hiện một người khoảng ba mươi tuổi, bên ngoài trông như một nữ tử xinh đẹp, đến cả thanh âm cũng hết sức mềm mại, chỉ là qua cách ăn mặc, hàng râu trên mặt của y lại mang đặc thù của một nam nhân.
Đinh Hạo nhìn thấy người phát ra thanh âm đó là một nam nhân mỹ lệ phi phàm như vậy, thì hết sức kinh ngạc. Bất quá chỉ trong giây lát, hắn chợt thấy kinh hãi, người này mặc dù cố ý ẩn tàng tu vi bản thân, nhưng từ người y phát ra khí tức khiến Đinh Hạo cảnh giác cao độ. Khí tức mạnh mẽ như này hắn cũng chỉ cảm nhận thấy ở Huyết Ma Liệt sơn, Thiên Yêu Niếp Thiên cùng một vài tuyệt đỉnh cao thủ khác mà thôi.
Nghi hoặc liếc mắt nhìn người này, Đinh Hạo không nói không rằng lập tức chuyển thân cách xa y vài trượng, sau khi không còn cảm thấy uy hiếp, hắn mới ngừng thân hình, lãnh đạm hỏi:
- Tiền bối đang hỏi tiểu tử sao?
Nhìn thấy Đinh Hạo đột nhiên giữ khoảng cách với mình, người này cười thản nhiên, nụ cười như trăm hoa đua nở, hiển lộ một dung nhan tuyệt thế, nhẹ nhàng hỏi lại:
- Tâm cảnh giới bị của tiểu huynh đệ đúng là quá mạnh mẽ rồi! Không sai, ta đúng là đang hỏi ngươi, tiểu ca ngươi một thân một mình đến Bồng Khâu đảo này dự đại hội do Tụ Bảo tông cử hành phải không?
Nhìn sắc mặt cười nói vô cùng kiều diễm của y, Đinh Hạo thầm cảm thấy tiếc nuối nếu là của một nữ nhân thì tốt biết bao, không chừng đến bản thân cũng phải động tâm, đáng tiếc, quá đáng tiếc, lại là một nam tử! Nghĩ tới đây, hắn chợt cảm thấy nghi hoặc, tu chân giả bình thường cho dù là tu ma hay tu đạo, nếu không cố ý ẩn tàng, thif đều có thể dễ dàng phân biệt tu ma giả hay tu đạo giả. Thế nhưng Đinh Hạo rốt cục là không nhận ra công pháp tu luyện của người này, y nhất định là một tuyệt thế cao thủ, khí tức cường hãn toát ra từ thân hình y Đinh Hạo có thể càm nhận được, chỉ là không thể phân biệt được y cuối cùng là tu ma giả hay tu đạo giả.
Điểm này đối với Đinh Hạo phi thường trọng yếu, người xưa đã nói:”Thuyết đạo bất thông, bất tương vi mưu” (DG: không cùng phe thì không thể cùng lập mưu tính kế), nếu y là tu ma giả thì ở chung với y còn có đôi chút yên tâm, dù sao cũng cùng một mạch, cho dù y muốn động thủ với mình thì cũng phải có nguyên nhân chính đáng. Thế nhưng trên người hắn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới tựa hồ không có vật phẩm nào khiến y phải động tâm, chỉ có duy nhất Trữ vật giới chỉ là đáng giá nhất thì Đinh Hạo đã giấu đi, bởi vậy nếu y là tu ma giả thì Đinh Hạo có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng nếu y là tu đạo giả, dù y muốn động thủ sát nhân với hắn thì căn bản cũng không cần lý do gì. Tu đạo giả luôn coi đám người Tu ma giả là cái gai trong mắt, bất luận là Thanh Vân tông đứng đầu Đạo gia tam phái, hay là đạo môn tiểu phái nào, nếu không vì tình huống đặc thù, về cơ bàn khi gặp người trong Ma môn thì nhất định sẽ xảy ra giao tranh giết chóc lẫn nhau.
- Không sai, tiểu tử đúng là muốn đi mở rộng tầm mắt, nếu có thể mua được một ít vật phẩm tu chân thì cũng coi như không phí công đi chuyến này. Xin hỏi cao tính đại danh của tiền bối, với tu vi của tiền bối như này, cả Tây đại lục cũng không có mấy người, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh!- Đinh Hạo cao giọng đáp.
Hắn vừa dứt lời, nam nhân xinh đẹp này đột nhiên cười hỏi:
- Nhãn quang của tiểu ca quả là rất độc đáo, với tu vi của ngươi đáng lẽ phải không nhìn ra được cảnh giới của ta mới đúng, vì sao có thể phán đoán như vậy được?
Người này mặc dù trên mặt cười tươi như hoa, nhưng khi nghe xong câu nói của Đinh Hạo, khí tức cổ quái xung quanh đột nhiên tăng lên vài phần nặng nề. Mặc dù chỉ trong nháy mắt là biến mất, nhưng Đinh Hạo dựa vào trực giác thợ săn của mình mà cảm giác ra được.
Đinh Hạo trầm giọng cười đáp:
- Nói ra thật xấu hổ, chỉ là trực giác mà thôi, xem ra quả đúng là đã bị tiểu tử đoán trúng rồi, không biết tiền bối rốt cuộc là cao nhân phương nào?
-Trực giác? Người này lộ vẻ nghi hoặc, rồi chợt lắc đầu nói:
-Cứ coi là như vậy đi, có thể có trực giác như thế cũng coi như hơn người rồi, mạo muội hỏi một câu, tiểu ca muốn vật gì, ta sẽ cùng tiểu ca làm một cuộc giao dịch.
-Ồ, cùng ta làm một cuộc giao dịch, tiền bối nói chơi rồi, trên người tiểu tử chả lẽ lại có vật phẩm gì khiến tiền bối coi trọng, sao đến chính cả bản thân ta lại không biết như vậy chứ?- Đinh Hạo nghi hoặc hỏi lại.
Khẽ gật đầu, người này nói:
- Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, nếu tiểu ca nguyện ý, có thể rời đi chỗ khác nói chuyện được không?
Thản nhiên nhìn y, Đinh Hạo gật đầu chấp thuận, rồi bay theo cùng y, trong lòng âm thầm tính toán trong hồ lô tên này rốt cuộc y định mua vật gì, trên người hắn từ trên xuống dưới căn bản là không lộ ra ngoài vật phầm nào đáng giá, huống chi với tu vi Nguyên Anh kỳ của mình, đáng ra y không nên trong mắt mới phải. Với tu vi đích thực của y, phỏng chừng là một nhân vật hàng đầu tại Tam châu nhất đảo này, làm sao có thể để ý tới hắn như vậy chứ, trong lòng Đinh Hạo vô cùng khó hiểu.
Một lát sau, người này dẫn Đinh Hạo đi đến một khu vực rộng lớn đầy quái thạch, y khẽ vung tay lên, một không trung lâu các đột nhiên xuất hiện, y ung dung tiến vào một tiểu đình, rồi phất tay mời Đinh Hạo.
Mắt thấy biến hóa như vậy, Đinh Hạo biết người này nhất định là một người hết sức coi trọng chất lượng cuộc sống, nếu không sẽ không đem tài liệu tu chân trân quý luyện chế thành một không trung lâu các vô dụng chỉ được vẻ bề ngoài như thế kia. Tường xung quanh không trung lâu các điêu khắc các loại dị thú hình thù kỳ lạ, trên mái viết một chữ “Diệc” rất lớn, không biết là họ hay là tên của y.
Thấy y phất tay mời, Đinh Hạo cười xòa nói:
- Tiểu tử thấy hay là không cần như thế, ta không có thói quen hưởng thụ hoàn cảnh tôn quý đến như vậy, mong tiền bối có thể nói cho tiểu tử biết, rốt cuộc vi sao lại dẫn tiểu tử theo đến đây?Tiểu tử quả thật vô cùng tò mò!
Nhìn Đinh Hạo không chịu tiến đến, mắt người này lóe lên vẻ kỳ dị, rồi cười nói:
- Tâm cảnh giới bị của tiểu huynh đệ quá mạnh mẽ rồi, đã như vậy, ta đây cũng không nhiều lời nữa, ta muốn nửa chén nước dãi của Bát Sí Tử mãng trong tay ngươi. Tiểu ca có thể đề xuất vật trao đổi, chỉ cần không phải kỳ trân dị bảo hiếm có, ta nhất định có thể giúp người tìm được.
Lời nói tuy bình thản, nhưng vang lên bên tai Đinh Hạo như thạch phá kinh thiên (trời long đất lở), Bát Sí Tử mãng được mình giấu ở trong Trữ vật giới chỉ, ngoại trừ bản thân hắn làm sao người khác có thể biết được. Người này rốt cuộc lai lịch như thế nào, vì sao có thể nhận thấy dấu hiệu của Bát Sí Tử mãng trên người hắn chứ. Ngày trước, đến cả Thiên Yêu Niếp Thiên cũng phải nhờ vào Ngự Thú kinh, hơn nữa còn đúng vào lúc hắn thả Bát Sí Tử mãng ra khỏi Trữ vật giới chỉ thì mới nhận thấy được. Ngoại trừ hai ngày trước hắn có thả ra một lần, thời gian còn lại Bát Sí Tử mãng vẫn ở bên trong Trữ vật giới chỉ, người này như thế nào lại có thể biết được chứ.
Nhận thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Hạo, biểu tình bất định, người này đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, thản nhiên cười nói:
- Tiểu ca nhất định là đang kỳ quái vì sao ta biết trên người ngươi lại ẩn chứa Bát Sí Tử mãng phải không? Ha ha, điều này cũng khó trách, bất quá là do bổn nhân tu luyện công pháp đặc thù nhất của Tu Chân giới, bởi vậy đối với một ít độc vật mới có thể có phương pháp nhận biết đặc thù. Trong khi ngươi lại cất giấu thượng cổ dị loại Bát Sí Tử mãng độc trung chi độc nên đương nhiên ta có thể đoán ra được. Vốn dĩ ta tưởng rằng đến nơi này sẽ không thu hoạch được gì, thế nhưng cuối cùng lại gặp được người sở hữu Bát Sí Tử mãng, quả nhiên là thế sự khó lường!
Nghe y giải thích như vậy, Đinh Hạo sắc mặt chớp động, tựa hồ như lờ mờ nghĩ đến một người, nhưng nhất thời nhớ không ra cụ thể là ai. Lúc hắn đang trầm tư, vắt óc nhớ lại thì đột nhiên nhìn thấy chữ “Diệc” rất lớn trên đỉnh lầu các kia, sắc mặt lập tức tái nhợt, cuối cùng cũng biết người này là ai, khó trách nghe y nói ra lại khiến mình có cảm giác quen thuộcnhư vậy.
Cuống quýt lui về phía sau mười trượng, biểu tình của Đinh Hạo vô cùng kỳ dị.
Một lát sau, Đinh Hạo lạnh lùng cất tiếng hỏi:
- Ngươi có phải là Độc Ma Vương Diệc Hàn không?
Cười lớn một tiếng hết sức tiếu ngạo, người này nhẹ giọng đáp:
- Chính là tại hạ!
Nghe y thừa nhận, Đinh Hạo cả người phát lạnh, thật không biết bản thân gặp vận rủi *** chó gì, mấy hôm trước thì đụng phải Lục Bào lão tổ yêu tà, bây giờ lại gặp ngay tên Độc Ma khó dây vào này. Mấy tên cao thủ Ma đạo này bình thường đều rất ít khi xuất hiện, người thường đều chỉ nghe đến danh tiếng của bọn họ mà thôi, căn bản không có bao nhiều người có thể nhìn được diện mạo chân chính của bọn họ, thế mà chỉ trong hai ngày hắn lại may mắn gặp được cả hai nhân vật, thật sự là quá mức ngoài ý muốn của hắn.
Độc Ma Vương Diệc Hàn này là cao thủ thành danh từ mấy trăm năm trước, mặc dù y không được xếp vào thập đại cao thủ của Tây đại lục, nhưng cho dù thập đại cao thủ này chạm đến y chỉ sợ không có điều nào tốt đẹp cả. Độc Ma Vương Diệc Hàn tu luyện công pháp dĩ độc nhập đạo, huyền diệu khó lý giải, không được coi là Đạo gia cũng không phải quy là thuộc Ma môn. Chỉ có điều người này hành sự theo sở thích, không dễ dàng xuất thủ, nhưng khi đã xuất thủ thì chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt đối thủ, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua có ai có thể đào thoát từ trong tay y.
Bởi vậy y mới bị mọi người coi là Độc Ma, độc công tu luyện của y kỳ lạ vô cùng, người tu chân bình thường sau khi đạt tới Nguyên Anh kỳ, độc vật có thể gây thương tổn đến họ vốn đã ít lại càng ít hơn, nhưng bất luận là cao thủ cảnh giới nào, chỉ cần trúng phải độc công của Vương Diệc Hàn thì ngoại trừ bản thân y, trên đời không còn biện pháp nào khác. Vì thế việc duy nhất có thể làm là càng cách xa y bao nhiều thì càng tốt, qua nhiều năm như vậy, người này hành tung quỷ bí, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, không ngờ cho đến hôm nay xui xẻo thế nào lại đụng trúng phải y.
Nhìn thấy Đinh Hạo bị đại danh của mình dọa cho chấn động, Độc Ma lắc đầu bật cười, một nụ cười như trăm hoa đua nở, mỹ lệ vô ngần, khẽ an ủi Đinh Hạo:
- Tiểu ca chớ sợ hãi, bổn nhân mặc dù tu luyện công pháp so với người khác bất đồng, nhưng độc công của ta cũng chỉ dành cho người đối địch mà thôi, bây giờ ta cùng với tiểu ca lại không có oán thù gì, huống chi còn đang có việc phải cầu đến ngươi, nên chắc chắn sẽ không ra tay với ngươi, tiểu ca có thể yên tâm!
Cười xòa một tiếng, nhưng Đinh Hạo vẫn không dám tiến đến gần bên y. Mặc dù bản thân đã nuốt nội đan của Bát Sí Tử mãng, thân thể cường mạnh không ai có thể sánh bằng, hơn nữa Bát Sí Tử mãng cũng là dị thú cự độc vô cùng, nội đan của nó khẳng định cũng có chút khả năng tị độc hiệu quả, nhưng đối mặt với người có danh xưng Độc Ma, Đinh Hạo cũng không dám mạo hiểm như vậy.
- Thế cục như hiện nay thì chuyện gì cũng không thể tin tưởng được, nếu tiền bối đột nhiên muốn hạ thủ thì tiểu tử cũng không có cơ hội nào để chạy thoát được, lòng người hiểm ác, mong tiền bối đừng trách tiểu tử quá cẩn trọng!- Đinh Hạo từ phía xa lớn tiếng nói.
Vương Diệc Hàn khẽ điểm đầu rồi ung dung nâng một chiếc chén bạch ngọc hết sức tinh xảo, mỹ tửu trong chén tỏa mùi thơm ngát ra tứ phía, động tác của y vô cùng ưu nhã, uống liền hai ngụm.
Ngắm nhìn động tác của Vương Diệc Hàn, Đinh Hạo dị thường khó hiểu, bất cứ cử chỉ nào của người này cũng không làm cho hắn nảy sinh nửa điểm phản cảm, hơn nữa càng ngày nhìn lại càng giống một tuyệt thế mỹ nhân, nếu không phải Đinh Hạo trời sinh lòng dạ sắt đá hơn người thì đã sớm buông lỏng cảnh giới rồi.
- Tiểu ca đã từng nuốt qua một viên nội đan của Bát Sí Tử mãng, hơn nữa đã tiêu hóa xong xuôi. Thân thể của ngươi hiện tại đã tràn ngập khí tức của Bát Sí Tử mãng, ta nếu muốn sử dụng độc công thương hại ngươi thì chắc chắn cũng phải lao tâm khổ tứ một phen, huống chi bổn nhân lại thật sự không có ác ý gì, cho nên ngươi không cần phải khẩn trương đến vậy! - Trong lúc Đinh Hạo còn đang âm thầm tính toán thì Vương Diệc Hàn từ tốn cất lời, thanh âm vô cùng mượt mà, ấm áp, so với thanh âm của nữ tử Lương Thiến đã bị Đinh Hạo sát tử còn hơn vài phần, nhưng trong lòng Đinh Hạo có thể khẳng định y tuyệt đối không sử dụng công pháp mê hoặc nhân tâm nào, cái này hoàn toàn xuất phát từ mị lực của bản thân y.
Nhận thấy vẻ mặt khẩn trương của Đinh Hạo có phần dãn ra, Vương Diệc Hàn khẽ cười rồi nói tiếp:
- Nước dãi của Bát Sí Tử mãng đối với ngươi mà nói không tính là trân quý gì, hơn nữa cũng không gây thương tổn gì cho Bát Sí Tử mãng, tiểu ca không nên thấy khó xử, nhưng riêng đối với độc công tu luyện của bổn nhân lại phi thường hiệu dụng. Chẳng biết tiểu ca có nguyện ý cùng ta làm cuộc giao dịch này được không?
Nghe y giải thích như vậy, Đinh Hạo trên mặt lộ vẻ suy tư, nhưng cẩn thẩn tính toán lại, bất luận như thế nào thì bản thân cũng không thể làm gì hơn, huống chi theo như lời y nói, nước dãi của Bát Sí Tử mãng đối với chính mình mà nói căn bản là vật phẩm vô dụng do hắn không tu luyện độc công nên không thể dùng đến vật ấy.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo sảng khoái gật đầu, dõng dạc nói:
- Đã như vậy, tiểu tử sẽ cùng tiền bối tiến hành cuộc giao dịch này. Oánh hoàn tinh, Diệu viêm thạch, Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết, Ô cương thạch, mỗi loại tiền bối cấp cho tiểu tử năm khối, tiểu tử sẽ dùng nước dãi của Bát Sí Tử mãng để trao đổi, tiền bối thấy thế nào?
Nghe hắn nhận lời, Vương Diệc Hàn hết sức vui vẻ, nhưng một lát sau lại nhíu mày than:
- Ta đương nhiên nguyện ý, Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết, Ô cương thạch trên người ta đã có sẵn, tuy nhiên Oánh hoàn tinh, Diệu viêm thạch bởi vì không liên quan gì đến công pháp tu luyện của ta nên không mang theo trên người.
Trầm ngâm một lát, khuôn mặt y chợt rạng rỡ, vui vẻ nói:
- Tiểu ca xem như này được không, dù sao đại hội của Tụ Bảo tông cũng sắp bắt đầu rồi, bổn nhân sẽ đi cùng với tiểu ca, Oánh hoàn tinh và Diệu viêm thạch kia cũng không phải là kỳ trân dị bảo hiếm có gì, nhất định sẽ xuất hiện ở tông hội kia, đến lúc đó bổn nhân sẽ mua giúp ngươi được chứ?
Nhìn thấy y phóng khoáng như thế, Đinh Hạo gật đầy đáp:
- Thế cũng tốt, vậy phải nhờ tiền bối lao lực một phen rồi. Tiền bối chờ một lát, tiểu tử sẽ mang nước dãi của Bát Sí Tử mãng đến cho người.
Thanh âm vừa dứt, Đinh Hạo dùng tinh thần triệu hoán Bát Sí Tử mãng.
Nhìn thấy con vật to lớn vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt, Độc Ma kinh ngạc thốt lên:
- Tiểu ca quả là rất may mắn, vốn dĩ ta còn tưởng Bát Sí Tử mãng trên người ngươi chỉ có thể có đến hai cánh mà thôi, không ngờ tử mãng lại đã tiến hóa đến Thành niên kỳ rồi, như vậy thì hiệu dụng lại càng lớn hơn rất nhiều!
Thấy y kinh hãi như vậy, Đinh Hạo có chút sửng sốt, nhưng sau khi hồi tưởng lại, Bát Sí Tử mãng đi theo mình ăn không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, nếu còn dừng lại ở Lưỡng Sí kỳ thì mới là điều kỳ quái. Sau khi từ trong miệng của nó lấy ra một chén lớn nước dãi đen xì, nồng nặc mùi hôi, Đinh Hạo lập tức thu hồi lại.
Bắt gặp ánh mắt chờ mong của Vương Diệc Hàn, Đinh Hạo trong lòng cười thầm, tu vi của Độc Ma dù cao đến như vậy nhưng cũng không thoát khỏi lòng tham đối với ngoại vật. Khẽ điểm hai ngón tay, chiếc chén đựng nước dãi kia từ từ bay trong không trung về phía Vương Diệc Hàn, mặc dù hiện tại y không có ác y với mình, nhưng Đinh Hạo cũng không dám trực tiếp đem qua cho y.
Chỉ thấy song thủ Vương Diệc Hàn vội vàng giơ lên, tả thủ kéo lại, chiếc chén kia trong nháy mắt dừng ở trong tay y, còn hữu thủ vung lên, vài khoáng thạch tu chân đột nhiên bay ra, “xoạt” một tiếng dừng lại ở trước mặt Đinh Hạo. Sau khi đem Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết và Ô cương thạch thu vào trong Trữ vật giới chỉ, Đinh Hạo hết sức vui mừng, cuộc giao dịch này thật sự quá lời rồi!
Một lát sau, thân hình Vương Diệc Hàn từ từ bay lên, không trung lâu các cũng đột nhiên tiêu thất, nhìn Đinh Hạo cười lớn:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi tham gia Tụ Bảo tông hội, tìm mua mấy loại tu chân tài liệu còn lại kia!
Thấy Vương Diệc Hàn sau khi lấy được nước dãi của Bát Sí Tử mãng mà vẫn tuân thủ lời hứa, Đinh Hạo cảm thấy y không phải là người không có nguyên tắc, trong lòng không còn quá cố kỵ phải tránh xa thân thể người này, cảm giác uy hiếp phải giữ khoảng cách cũng dường như giảm đi một chút.
Nhận thấy động tác rất nhỏ này của Đinh Hạo, Vương Diệc Hàn hết sức kinh ngạc, ôn nhu cất tiếng hỏi:
- Có một câu bổn nhân muốn hỏi từ lâu, động tác vừa rồi của tiểu ca hoàn toàn nằm trong tầm mắt của bổn nhân, ngươi có phải cho rằng với khoảng cách như này thì có thể né tránh được công kích của bổn nhân hay sao, chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn độc đáo nào khác, nếu không với tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi, đối mặt với cảnh giới của bồn nhân, chỉ có một con đường chết mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến cơ hội đào thoát được chứ?
Nghe y hỏi vậy, Đinh Hạo thần sắc không đổi, lãnh đạm cười nói:
- Đúng là tiểu tử có chút thủ đoạn, nếu không sẽ không đi cùng người đến nơi này. Không sai, tu chân giả có tu vi Hợp Thể sơ kỳ nếu muốn tru sát một tu chân giả Nguyên Anh kỳ thì cũng đơn giản như giết một con kiến mà thôi, nhưng tiểu tử tuyệt đối là một ngoại lệ!
Kỳ quái nhìn Đinh Hạo, Độc Ma Vương Diệc Hàn khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
- Nếu thay bằng một người khác nói với bổn nhân như thế, ta nhất định sẽ cho rằng hắn cuồng vọng vô tri, nhưng từ trong miệng của ngươi nói ra, bổn nhân lại hết sức tin tưởng. Có thể thu phục được Bát Sí Tử mãng bốn cánh phải là nhân vật phi thường, xem ra trên người tiểu ca ẩn giấu không ít điểm thần bí!
Vừa dứt lời, đột nhiên Vương Diệc Hàn khẽ giật mình, hạ giọng nói:
- Có người đang tới đây, không biết vì việc gì!
Đinh Hạo nghe thấy thế liền giỏng hai tai nghe ngóng, nhưng lại không nghe thấy gì, phải một lúc lâu sau, mới cảm nhận được vài tiếng xé gió lao đến.
Nhìn thấy Vương Diệc Hàn vẫn hết sức an nhiên tự tại, vẻ mặt vốn có chút lo lắng của Đinh Hạo liền biến mất ngay, ung dung chờ bọn họ đi đến.
Một khắc sau, “xoạt xoạt xoạt” ba thân ảnh hạ xuống.
Ba người đều mặc lam sắc đạo bào, khuôn mặt cao ngạo, mắt thấy Đinh Hạo cùng Vương Diệc Hàn an nhiên đứng trong không trung, một tên trong đó quát to:
- Nơi đây vừa mới xuất hiện khí tức của dị vật, các ngươi có thấy gì không?
Một tên khác mặt đỏ như lửa, thần tình không kiên nhẫn, gằn giọng nói:
- Nói chuyện với bọn chúng làm gì, hai tên này là người trong Ma đạo, cứ bắt trước hỏi sau!
Nghe hắn nói thế, tên cao lớn kia lộ vẻ xấu hổ, cười thẹn nói:
- Ồ, không sai!
Thanh âm vừa dứt, y không chất vấn thêm gì nữa, thân hình giống như một cơn gió lốc, trong nháy mắt lao đến phía Đinh Hạo, trong không trung đột nhiên xuất hiện tầng tầng trảo ảnh, phô thiên cái địa (rung trời chuyển đất) hùng hổ công kích Đinh Hạo. Nhìn thấy tình hình phát sinh như thế, Đinh Hạo lập tức phán đoán tên này ít nhất cũng là tu đạo giả Xuất Khiếu hậu kỳ, nếu không cũng không có uy thế dũng mãnh như vậy.
Chỉ thấy Đinh Hạo chợt rút ra Nghịch Thiên Ma kiếm, thân hình khẽ động, sau một khắc đã xuất hiện ở ngoài trăm trượng. Đúng lúc này, tu đạo giả mặt đỏ kia đằng không lao về phía Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Nhìn thấy biến hóa như vậy, cả Đinh Hạo và Vương Diệc Hàn trên mặt đều xuất hiện nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn.
Tên này vừa mới bay lên, thân hình giống như phi ngư cưỡi sóng lao đến trước mặt Vương Diệc Hàn, lưỡng đạo cương khí không phân biệt trước sau đồng thời công kích đến Độc Ma Vương Diệc Hàn đang ung dung cười lãnh đạm chờ đón.
Chỉ thấy y nhếch mép cười lạnh lẽo, không thấy trên tay làm động tác gì, nhẹ nhàng nâng song thủ hướng về phía hồng diện lão giả kia.
Thân hình lão giả kia trên không trung đột nhiên khựng lại, theo động tác của tay Vương Diệc Hàn mà bị chế trụ ngay giữa không trung. Sau đó chỉ thấy y khẽ hạ tay xuống, tên hồng diện lão giả kia như bị cái gì ép xuống, trong nháy mắt biến thành một khối thịt đỏ như máu, từ trên không trung rơi xuống.
Tràng cảnh quỷ dị như thế khiến cho Đinh Hạo sợ đến ngây người. Mặc dù biết rõ người này ra tay không hiền lành, nhưng không ngờ lại tàn khốc đến như vậy, hơn nữa sau khi hạ thủ, y vẫn giữ được dáng vẻ hết sức ưu nhã, tựa hồ đó chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng quan tâm. Thủ đoạn tàn nhẫn cùng với diện mạo xinh đẹp phi thường đối lập, làm cho Đinh Hạo thấy y đúng là yêu ma quỷ quái khoác ngoại y rực rỡ mà thôi.
Nhìn thấy cái chết thảm khốc của tên kia, hai tên còn lại vô cùng sợ hãi nhìn Vương Diệc Hàn, toàn thân run rẩy hỏi:
- Chúng ta chính là nhị đại đệ tử của Hoắc Đồng tông, ngươi là người phương nào, sao dám sát tử môn nhân của bổn tông như thế?
Hai tên mặc dù vô cùng kinh hãi, nhưng khẩu khí vẫn còn hết sức cao ngạo như trước.
Khuôn mặt tươi cười, Độc Ma Vương Diệc Hàn chậm rãi tiến đến gần bọn chúng, nhạt nhẽo nói:
- Ta là người phương nào, các ngươi không xứng được biết, ngay cả tông chủ Hoắc Đồng tông của bọn ngươi đến đây hỏi câu này thì cũng như thế mà thôi, hai người các ngươi căn bản là chưa đủ phân lượng!
Vừa nghe y nói thế, sắc mặt bọn họ tái nhợt, nếu y không nói sàm, nhất định là nhân vật ngang hàng với tông chủ của bọn họ. Nhìn thấy Vương Diệc Hàn từ từ tiếp cận, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời lao lên không trung.
Khẽ cười một tiếng, tiếng cười mặc dù không lớn, nhưng đến cả Đinh Hạo đang ở ngoài trăm trượng cũng nghe thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng, minh bạch), Vương Diệc Hàn gằn giọng:
- Đáng thương thay, hai tiểu xú trùng trước mặt bổn nhân mà muốn đào tẩu hay sao, đúng là hết sức hài hước!
Thanh âm vừa dứt, thân thể hai tên kia đột nhiên khựng lại trên không trung, rồi giống như tên hồng diện lão giả lúc trước, trong nháy mắt hóa thành hai khối thịt rơi xuống đất.
Chứng kiến Độc Ma vô thanh vô tức sát tử ba người tại đương trường, Đinh Hạo cả người đẫm mồ hôi lạnh, thảm cảnh của bọn họ đều giống nhau nhưng lại không phát hiện ra rốt cuộc Vương Diệc Hàn đã xuất thủ như thế nào, tuyệt thế của y quả là danh bất hư truyền, khó trách lại có danh xưng là “Độc Ma”.
Cũng bởi vậy, Đinh Hạo nghĩ đến hành động của bản thân lúc trước thì lại thấy buồn cười, nếu Vương Diệc Hàn thật sự muốn sát tử hắn, chỉ sợ chưa phát hiện ra thì đã bị dính độc thủ của y rồi. Hài hước là bản thân còn tưởng rằng đã hết sức cẩn trọng, nhưng hóa ra cũng chỉ là làm trò vui cười mà thôi.
Thấy Đinh Hạo ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm, Vương Diệc Hàn lắc đầu, cười nói:
- Tiểu ca không cần nhìn ta như vậy, những tên này rất đáng chết, mặc dù thủ đoạn của ta có hơi ác độc một chút, nhưng chỉ là do điểm kỳ lạ của độc công mà ta tu luyện mà thôi, ngươi không nên để ý đến!
Nghe y giải thích như thế, Đinh Hạo cười lớn một tiếng nói:
- Tiền bối hiểu lầm rồi, mấy tên này đều đáng chết cả, tiền bối làm như thế không có gì là không ổn. Ta nhìn người như vậy không phải là vì điều này, mà là bị tuyệt thế dộc công của người làm cho kinh hãi đến ngây ngốc, vừa rồi tiểu tử còn cho rằng bản thân đã hết sức cẩn thận giới bị, nhưng bây giờ chứng kiến độc công của tiền bối như thế, thì cảm thấy xấu hổ vô cùng!
Cười ha hả, Vương Diệc Hàn chậm rãi đi đến bên Đinh Hạo, thản nhiên nói:
- Tiểu ca quá khen, kỳ thật ra tu luyện độc công thì coi như đã đi chệch thiên môn, thoát ly đại đạo, mặc dù uy lưc kinh nhân vô cùng, nhưng việc đề cao cảnh giới hết sức khó khăn, không phải chăm chỉ khổ tu là có thể đề cao, huống chi người tu luyện công pháp này phải chịu đựng ánh mắt dèm pha của kẻ khác, khổ nhục trong đó không phải ai cũng có thể hiểu được.
Nhìn thấy y đi tới gần, Đinh Hạo không cố ý tránh né nữa, Độc Ma Vương Diệc Hàn nếu muốn làm hại hắn, từ lúc đầu tiên gặp mặt đã có thể đắc thủ. Bây giờ đã biết y không có ác ý, Đinh Hạo đương nhiên không cần tăng cường giới bị, mặc dù y là ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng chỉ cần không gây thương tổn chính mình, Đinh Hạo cần gì phải quan tâm việc y đã giết bao nhiêu người chứ.
Nhận thấy Đinh Hạo không tránh né nữa, Vương Diệc Hàn mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Cuối cùng tiểu ca cũng không đề phòng ta nữa, đúng là hảo sự tình, thật ra bổn nhân tung hoành mấy trăm năm nay, cho đến bây giờ cũng chưa từng đánh lén một ai, nếu muốn sát tử đều là quang minh chính đại ra tay, mặc dù trong danh tự của bổn nhân có một chữ “Ma”!
Nghe y nói vậy, Đinh Hạo càng cảm thấy mình lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, xấu hổ cười thẹn, không biết nói gì hơn, đảo mắt qua nhìn ba khối thịt của ba tên kia dường như đang phân rã thành vũng máu lớn, vội vàng chuyển chủ đề hỏi y:
- Hoắc Đồng tông này rốt cuộc là môn phái thế nào, vì sao đến cả mấy tên môn hạ đời thứ hai cũng dám phi dương bạt hổ (ngang ngược,ngạo mạn) như thế chứ?
Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Diệc Hàn đột nhiên lạnh lẽo, nghi hoặc hỏi lại hắn:
- Tông này cùng với Huyền Đức tông và Xích Thủy tông chính là các đạo môn đại tông phái lớn nhất trên Bồng Khâu đảo, ngươi thế nào lại không biết điều đó, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên ngươi tới Tam châu Nhất đảo sao?
Gật gật đầu, Đinh Hạo đáp:
- Không sai, tiểu tử đúng là lần đầu tiên tới Tam châu Nhất đảo, mặc dù biết có đạo ma ngũ tông xưng hùng trên Bồng Khâu đảo, nhưng lại không biết cụ thể đó là những môn phái nào?
Dừng một lát, Đinh Hạo thử dò hỏi:
- Nghe khẩu khí của Vương lão tựa hồ có chút ân oán cùng với Hoắc Đồng tông này?
Nghe hắn hỏi thế, vẻ mặt Vương Diệc Hàn biến đổi, nhưng trong giây lát là khôi phục lại vẻ bình thản như trước, lãnh đạm đáp:
- Đích thực là có chút ân oán, nếu không ta cũng sẽ không vừa nghe thấy bọn chúng là người của Hoắc Đồng tông là lập tức hạ thủ như thế. Ngô Tinh tông chủ tông này chính là một tên ngụy quân tử, bề ngoài ra vẻ một cao nhân đạo môn, nhưng lại âm thầm làm nên những chuyện so với người trong Ma đạo còn hơn gấp trăm ngàn lần. Hơn trăm năm trước, ta từng phá hỏng hảo sự của bọn chúng, kịch chiến với chúng một phen, hạ sát hai tên trưởng lão, nhưng đúng lúc đó bị tên này đánh lén khiến ta bị trọng thương, phải mất hơn bốn mươi năm mới khôi phục lại được. Lần này ta đến đây chính là muốn giết chết tên Ngô Tinh khốn khiếp kia!
- Ồ, lại có việc như thế sao, nhưng đúng là trong đạo môn ngụy quân tử vô số, không chỉ có duy nhất tên đó, khó trách làm cho Vương lão động nộ đến như vậy!- Đinh Hạo gật gù ủng hộ.
Độc Ma Vương Diệp Hàn gật đầu nói tiếp:
- Giao thiển ngôn thâm (mới gặp mà như đã quen từ lâu), hiện tại ta sẽ đi cùng ngươi đến Tụ Bảo tông hội, mua giúp ngươi các tài liệu tu chân còn thiếu, sau đó mới an tâm đối phó với tên Ngô Tinh này!
Nghe y nói thế, Đinh Hạo không nói nên lời, bản thân cũng không phải người tốt gì, cùng với y chỉ là quen biết xã giao, huống chi tu vi lại thấp kém, đương nhiên sẽ không mạo hiểm cùng y. Hơn nữa y với tu vi tuyệt thế mà cũng bị Hoắc Đồng tông đánh trọng thương mà chạy, thì có thể thấy được thực lực của tông môn này, hắn lần này một thân một mình đến đây, căn bản không thể chống lại được tông môn đó. Mặc dù bất mãn với hành vi làm người của Ngô Tinh, đối với Độc Ma Vương Diệc Hàn hết sức kính ngưỡng, nhưng không vì thế mà đùa giỡn với mạng nhỏ của chính mình.
Đang suy nghĩ lung tung, thì Độc Ma Vương Diệc Hàn đã phóng lên cao, nhìn thấy y động thân, Đinh Hạo cũng đành phải ngự trên Nghịch Thiên Ma kiếm “vù” một tiếng bay lên đuổi theo.
Một lúc lâu sau.
Hai người đã đi tới khu vực Tụ Bảo tông hội, tông hội này mặc dù vẫn chưa bắt đầu nhưng các sạp hàng lớn nhỏ rải rác khắp nơi, các chủng tu chân giả bày bán hoặc là các tài liệu trân quý, hoặc là linh đan diệu dược, hoặc là pháp bảo quý hiếm, cái gì cũng đều có cả.
Trên mỗi loại vật phẩm đề một mức giá bán hoặc đề vật phẩm trao đổi, khiến cho Đinh Hạo nhìn muốn hoa cả mắt, nhìn tổng thể so với tông hội lần trước trên Cú Khúc sơn thì còn náo nhiết hơn rất nhiều, xem ra Tam châu Nhất đảo đúng là nơi tụ tập của tu chân giả khắp nơi.
Vương Diệc Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy vẻ hứng thú của Đinh Hạo thì cũng không hề nôn nóng, cười cười đi theo hắn, thỉnh thoảng còn giải thích cho hắn thuộc tính của các kỳ vật. Còn Đinh Hạo mỗi khi bắt gặp tài liệu đúng yêu cầu của mình thì hết sức hào sảng, không thèm mặc cả, tựa hồ như tài vật của hắn vô cùng giàu có, khiến cho Vương Diệc Hàn vô cùng khó hiểu.
Một lát sau, hai người cuối cùng cũng tìm thấy hai loại khoáng thạch còn thiếu của vụ giao dịch, giá cả chỉ khoảng ba trăm thượng phẩm tinh, Đinh Hạo cảm thấy rất hợp lý, đang muốn xuất ra tinh thạch để mua ngay thì Vương Diệc Hàn đã giơ tay ra ngăn lại.
Chỉ nghe y khẽ cười nói:
- Mặc dù tiểu ca ngươi tài đại khí thô, căn bản sẽ không để ý chút tiền nhỏ nhoi này, nhưng bổn nhân ta có nguyên tắc làm người, đã nói trước là giao dịch cùng ngươi thì nhất định hai thứ tài liệu này sẽ do ta bỏ tinh thạch ra mua lại cho ngươi!- Nói xong y liền xuất ra tinh thạch đưa cho người bán hàng.
Nhưng khi Vương Diệc Hàn vừa mới cầm hai khoáng thạch đó, đột nhiên biến sắc, hừ lạnh một tiếng nói:
- Trước mặt bổn nhân mà dám ban môn lộng phủ (múa rìu qua mắt thợ), ngươi rốt cuộc là ai, dám to gan ra tay ám toán ta!
Thanh âm vừa dứt, tu chân giả bày bán vật phẩm kia đột nhiên đứng lên, một cỗ khí tức kinh thiên bá đạo từ người phát tán ra xung quanh, cười lớn nói:
- Bổn nhân chính là Đại trưởng lão Tư Đồ Kiếm của Hoắc Đồng tông, Độc Ma ngươi năm đó giết hai người của tông ta, bị tông chủ bổn tông đả thương đuổi đi, nhưng không ngờ hôm nay lại dám quay lại địa bàn của tông ta, quả nhiên là trời giúp bổn tông rồi!
Theo thanh âm của Tư Đồ Kiểm vang lên, từ hai bên có hai người từ từ đi tới, tu vi xem chừng còn mạnh hơn Tư Đồ Kiểm hai phần. Nhìn thấy biến hóa phát sinh như vậy, Đinh Hạo âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ đúng là trì ngư chi ương (khi không mắc vạ).
- Vương Diệc Hàn ơi Vương Diệc Hàn, không ngờ hôm nay lại có cơ hội đấu với ngươi một trận. Vừa nghe nói ngươi xuất hiện tại Tụ Bảo tông hội, lão phu cảm thấy vô cùng phấn khích, nhiều năm như vậy, Vượng huynh nhất định là độc công đại thành, nếu không nhất định sẽ không đến Bồng Khâu đảo này tìm chết!- Một người trong đó cười sang sảng ngạo mạn nói.
- Quả nhiên là tên tiểu nhân dối trá nhà ngươi, bớt nói sàm đi, bổn nhân đã dám đến đây, thì đã sớm xác định sẽ cùng ngươi một trận tử chiến, chuẩn bị đón nhận sự vây công của tông môn các ngươi. Tuy vậy, tiểu tử này cùng bổn nhân không có quan hệ, hy vọng các ngươi đừng làm hại người vô tội!- Nghe hắn tự mãn như thế, Vương Diệc Hàn lạnh lùng đáp trả, vẻ mặt nho nhã có chút tức giận.
- Đã là nhóc con Ma đạo, cho dù la vô tội thì hôm nay thầy trò các ngươi cũng phải bỏ xác tại nơi này!- Ngô Tinh ngạo mạn, lớn tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ thiểu não trên mặt Đinh Hạo biến mất, từ từ rút ra Nghịch Thiên Ma kiếm, vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng.