Tạ Lợi giơ thanh chủy thủ dài độ nửa thước lên cao, rồi dùng sức chém xuống mặt một tấm gỗ, mũi đao lướt đi khá sâu và phát ra những tiếng “xoẹt, xoẹt!”, tựa hồ như chàng muốn đem sự tuyệt vọng ở trong lòng mà tận tình phát tiết qua các động tác đơn giản này.
Chủy thủ khắc ra các dấu gạch ngang thứ bốn mươi bảy.
Điều đó đại biểu cho bốn mươi bảy ngày.
Bốn mươi bảy ngày sau khi chiến tranh thế giới lần thứ ba bùng nổ.
Tạ Lợi cầm thanh chủy thủ tra vào chiếc vỏ đeo bên hông. Chàng quý trọng từng động tác một, bởi vì mỗi một động tác đó đều có thể giúp chàng giết thời gian.
Thanh chủy thủ này là do chàng lấy được từ một cửa hàng chuyên bán vũ khí, ngoài ra, chàng còn lấy thêm một khẩu súng lục, một khẩu súng trường tự động, hơn hai ngàn viên đạn, một lít chất nổ dẻo (loại có thể dán được vào chỗ nào đó) và một kíp nổ.
Rốt cuộc “chúng” cũng đến rồi.
Địa Hạ Mật Thất
(Căn hầm dưới đất)
Tạ Lợi hơi thoáng nhìn cánh tay lực lưỡng của mình. Trên người chàng có mặc chiếc áo khoác không tay, da thịt nơi cánh tay lộ ra hơn mười vết thẹo, mỗi vết đều dài độ nửa xích, tựa như là bị móng vuốt sắc bén của dã thú cào phải vậy, và đó chính là cái giá phải trả cho cuộc chạy trối chết khỏi cửa hàng vũ khí. Thế nhưng chàng mang đi hai ngàn viên đạn, bây giờ thì chỉ còn hơn bảy trăm viên, mà khẩu súng tự động này một phút cũng bắn hết cả trăm viên đạn, xem ra nó chỉ có thể cầm cự được khoảng bảy phút nữa thôi.
Chỉ còn bảy phút nữa thì đã là ngày tận cùng của chàng.
Chàng từng muốn trở lại cửa hàng vũ khí đó một lần nữa, nhưng “chúng” đã đề cao cảnh giác với cửa hàng đó và giám sát rất cẩn mật. Nếu chỉ dựa vào bảy trăm viên đạn còn lại để xông bừa vào thì thật là quá ư mạo hiểm.
Tạ Lợi lùi lại hơn bốn trăm xích, nơi một góc phòng có chất đầy các món đồ hộp và thức uống, lưng vừa chạm tường thì chàng cũng ngồi bệt xuống.
Không! Nhất định phải tìm cho ra biện pháp.
Chàng biết tại trung tâm thành phố có một tòa Tổng Bộ Cảnh Sát, hoặc giả nơi đó còn chưa bị “chúng” chiếm cứ, có thể thử xông vào đó một phen để đoạt lấy vũ khí và đạn dược.
Chàng nhìn lên bức tường xi măng loang lỗ, ngọn đèn treo trên cao hắt ra ánh sáng vàng mờ nhạt, trông nó có vẻ cũng sắp tắt đến nơi.
Tạ Lợi nghĩ thầm, xem ra đường nào cũng nguy hiểm, dù sao cũng phải trở lại tòa siêu thị ở lân cận một chuyến. Ngoài việc phải đoạt lấy thực phẩm trên tay “chúng”, mà còn phải lấy thêm một số pin để dự trữ, nếu không, e rằng một khi điện bị cắt thì chàng sẽ không thể di chuyển trong đêm. Vả lại, chàng cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thê thảm đến thế nào khi phải hành động giữa ban ngày, nhưng hệ thống thông khí tại nơi đây rồi cũng sẽ ngưng hoạt động, đến lúc đó thì chàng sẽ bị bức phải chạy khỏi cái nơi ẩn núp an toàn này. Vậy thì điều đó có khác gì với cái chết đâu?
Điện lực của thành phố này là do một xưởng điện chạy bằng hạch tử (nuclear) động lực nằm ở ngoại ô cung ứng. Cũng may là bộ máy cung ứng nhiên liệu đều hoàn toàn là tự động, nên cho dù toàn thể thành phố đã biến thành một vùng đất chết, nhưng nguồn điện vẫn dạt dào không dứt và vẫn cung cấp đầy đủ. Tuy nhiên, xem ra cái ngày dùng hết nhiên liệu cũng không còn xa nữa rồi.
Chàng dùng đồ mở nắp hộp khui một lon thịt hộp ra, rồi dùng dao nhỏ cắt nhuyễn thành nhiều miếng vuông độ một thốn, rồi bốc từng miếng cho vào miệng nhai từ từ.
Chiếc đồng hồ treo tường chỉ 4 giờ 35 phút, chỉ còn không quá ba tiếng nữa thì bầu trời sẽ tối đen, chàng vẫn còn thời gian. Nhất định phải phân phối thời gian cho tốt, phải luôn giữ cho bản thân bận rộn, nếu không thì có lẽ chàng sẽ điên lên mất.
Nhất là khi đang ở trong căn hầm cách mặt đất hơn năm mươi thước này.
Trước khi cuộc chiến đã suýt chút tàn hủy triệt để nền văn minh của con người này xảy ra, Tạ Lợi là một công trình sư xây dựng rãnh ngầm của thành phố, nhờ vậy mà chàng mới biết được có căn hầm nằm ngay giữa trung tâm các rãnh ngầm.
Căn hầm này được dùng làm nơi chứa đựng công cụ của các công nhân, và nó có thể thông đến các rãnh ngầm dẫn đến bốn phương tám hướng trong thành phố.
Hiện nay nó đã trở thành nơi tỵ nạn của Tạ Lợi.
Trên bức tường bên trái có một tấm bản đồ của các rãnh ngầm, nó có chiều dài độ tám thước, và chiều cao độ sáu thước. Trên đó có nhiều đường chỉ với nhiều màu khác nhau, chạy ngang dọc trên tấm bản đồ, đại biểu cho hơn mười rãnh ngầm tại đây: chúng lặng lẽ nằm bên dưới những kiến trúc hoa lệ được hiện đại hóa, và miệt mài thi hành nhiệm vụ trục xuất các chất ô uế. Tuy nhiên, giờ đây thì chúng đã biến thành các thông đạo an toàn. Chỉ có người từng sống tại nơi bùn lầy nhơ bẩn thì mới nhớ đến những mỹ cảnh phồn vinh ngày trước.
Những tòa nhà ở trên mặt đất đó tuy vẫn tồn tại như cũ, nhưng chúng đã trải qua một trường phong vân, vì những kẻ nhân loại tự cho mình là chủ nhân của thế giới rộng lớn này đang dùng một hình thức tàn khốc nhất và ti tiện nhất là chiến tranh để hủy diệt nhau, và bọn họ cũng đang tự mình bước đi trên con đường diệt vong.
Hoặc giả bọn họ không nên xưng là nhân loại mới phải.
Hiện nay, Tạ Lợi có thể được xem là một trong những sinh vật duy nhất xứng được gọi là “Nhân loại” ở tại thành phố này.
Chàng biết tại đây còn có một “người” khác nữa.
Việc hội họp với người đó chính là lý do duy nhất để chàng cố gắng sinh tồn. Nghĩ đền đây, một luồng khí ấm xông thẳng lên óc, khiến chàng nhịn không nổi mà quát lên một tiếng thật lớn.
Tiếng quát vang lên trong căn hầm im ắng tạo ra âm hưởng vang vang chấn động cả các vách tường.
Thời gian cứ thế mà trôi qua từng phút từng giây.
Chờ đợi hai tiếng đồng hồ trong lúc này thật chẳng khác nào như chờ đợi hai thế kỷ, quả là rất khó chịu.
6 giờ 30 phút.
Thời gian hành động đã tới.
Tạ Lợi từ từ đứng lên.
Mỗi một động tác của chàng đều được thực hiện rất cẩn thận, cứ giống y như trong lúc thụ huấn tại quân đội vậy, chỉ một bước sai lầm là có thể rước lấy tai họa chết người ngay.
Bốn mươi bảy ngày ngắn ngủi vừa qua đã dạy cho chàng biết tính cẩn thận mà cả đời người ta không thể nào học được.
Chàng đeo khẩu súng trường trước ngực, khẩu súng lục thì đút vào bao súng đeo ở bên sườn, các xâu đạn thì được đeo cẩn thận nơi eo, còn chiếc đèn pin cũng được chàng giắt nơi thắt lưng, rồi sau đó mới mở cánh cửa sắt của căn hầm ra.
Bên ngoài cánh cửa sắt là một không gian rộng rãi có dốc thoai thoải đi xuống dưới. Trước mặt có ba vòm cửa của rãnh ngầm, một cái nằm về phía bên trái, một cái bên phải, và một cái nằm ngay chính giữa.
Cửa rãnh ngầm có chiều cao là tám thước, còn bên trong thì tối om, kéo dài đến vô tận.
Tạ Lợi nhắm chặt hai mắt, hơi thở gấp rút, ngực thì không ngừng phập phồng lên xuống. Phải sau một lúc khẩn trương thì chàng mới có thể bình phục lại như cũ.
Chàng đưa tay vào trong áo, để lần mò chiếc radio được cột chặt gần sát với làn da của mình, rồi sau đó mới hít sâu một hơi.
Chiếc radio này tuy không có sinh mệnh, nhưng nó lại cấp rất nhiều lực lượng cho sinh mệnh của chàng.
Chàng thà rằng bị “chúng” cắn đứt cánh tay mà cũng không muốn để mất đi cái máy radio.
Nếu không có chiếc radio thì chàng sẽ mất đi liên lạc với “nàng”, mà một khi việc đó xảy ra ở trong cái thành phố chết chóc này, thì thật chẳng khác nào một việc rất tàn nhẫn. Tay chàng tiếp tục di chuyển xuống dưới, cột chặt lại bao thuốc nổ và kíp nổ tại ngang bụng, chỉ cần chàng nhấn nút một cái thì trong vòng ba giây đồng hồ, tất cả mọi vật trong phạm vi hơn mười yard [1] đều sẽ bị nổ tung thành cát bụi, kể cả chàng.
Chàng đưa tay ra sau thò vào trong bình dưỡng khí đang được cột chặt trên lưng, lấy chiếc mặt nạ đeo vào, xong đâu đó mới nhẹ nhàng hít thở vài lượt.
Dưỡng khí ở trong bình này chỉ có thể kéo dài được ba tiếng, vì vậy cho nên chàng nhất định phải trân quý nó, nếu không thì sẽ không thể trở lại đây được nữa.
Bình này chính là bình dưỡng khí cuối cùng rồi.
Chàng nhất định phải làm xong mọi việc trong đêm nay.
Nhất định phải tìm cho ra “nàng”.
Hủy Diệt Chi Thành
(Thành phố bị tàn hủy)
Tạ Lợi nhanh chóng leo xuống chiếc thang sắt, rồi rón rén tiến về phía rãnh ngầm ở trước mặt.
Toàn bộ bóng tối bao trùm lấy chàng.
Chàng bật đèn pin soi sáng rãnh ngầm, tiếp tục lần dò tiến về phía trước.
Đi lại trong rãnh ngầm ngập lụt đầy nước dơ bẩn lần này là lần thứ hai mươi bốn, đôi giầy cao su của Tạ Lợi cũng dính đầy bùn đất dầy tới mấy inches [2]. Nếu là người khác thì họ sẽ không ưa thích và rất chán ghét nơi này, thế nhưng đối với Tạ Lợi, nơi này so với thế giới bên ngoài quả chẳng khác nào “động thiên phúc địa”, là thiên đường rất ư an toàn của chàng.
Sau hai mươi phút đi thật nhanh, chàng liền dừng lại.
Một chiếc thang sắt được đóng sát tường đang ở trước mặt chàng cách khoảng mười feet [3]. Chiếc thang ấy dẫn đến một tấm lưới sắt tròn tròn.
Từ chỗ đó mà đi ra thì sẽ đến được đường Ngô Đồng.
Tạ Lợi tắt chiếc đèn pin, rồi bắt đầu tháo mở tấm lưới sắt.
Bên trên tấm lưới lại là một thế giới đen tối khác.
Tạ Lợi vốn đã quen với loại thang như thế này, nên vẫn thoăn thoắt tiếp tục bò lên cao hơn.
Sau khi lên cao được hơn 10 feet, thì đến được một không gian khác.
Chàng chợt đụng phải một món khí cụ bằng sắt lành lạnh.
Không có một ai quen thuộc địa phương này hơn chàng, bởi vì đây chính là hệ thống lao phòng tháo nước của tòa nhà chọc trời “Hạ Thần Thị Ma Thiên đại lâu” cao sáu mươi bảy tầng. Lao phòng tháo nước được xây dưới mặt đất, do chính chàng thiết kế. Ngày đó, chàng đã từ nơi này mà trốn xuống căn hầm vừa rồi.
Từ chỗ chiếc máy bơm nước quẹo ngang một chút thì gặp ngay một chiếc thang khác.
Chàng theo đó leo lên một đoạn nữa thì gặp một tấm lưới hình vuông khác.
Đằng sau tấm lưới đó chính là phòng chứa đồ ở tầng thấp nhất của tòa nhà chọc trời “Hạ Thần Thị”. Bên ngoài phòng chứa đồ là một thông đạo rất dài, thông tới đường Ngô Đồng.
Và nó cũng thông tới cái thế giới mà “chúng” đang hoành hành bạo ngược hiện nay.
Tạ Lợi nghiến răng, nhẹ nhàng kéo mở tấm lưới, nhất định phải cẩn thận mới được, vì thị giác của “chúng” tuy không được tốt, nhưng khứu giác và thính giác thì lại đặc biệt linh mẫn.
Vì đêm nay chính là cơ hội cuối cùng của chàng, nên chỉ có thể thành công, chứ không thể thất bại. Tạ Lợi vặn khóa bình dưỡng khí đang bơm qua mặt nạ, sau đó mới tháo nó xuống.
Còn về phần sau khi tìm được “nàng”, rồi làm sao có thể chạy thoát khỏi độc thủ của “chúng” thì Tạ Lợi không có dũng khí để nghĩ tới.
Chỉ cần có thể gặp được “nàng” một lần thì đối với người cô độc lâu ngày như chàng, cũng chẳng khác nào một chú chuột sống chui nhũi dưới lòng đất cả trăm năm, nay mới có dịp lên mặt đất để sinh hoạt.
Cánh cửa sắt dưới sức kéo của chàng thì chậm chạm dạt sang một bên và phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tiếng kẽo kẹt sắc bén vang lên tựa như một mũi tên bắn thẳng vào tim Tạ Lợi, chàng vội đưa tay chụp lấy khẩu súng trường trước ngực, mấy ngón tay đặt vào cò súng, sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào. Lúc này tim chàng đập rất nhanh, trong lòng hồi hộp đến mức khiến cho đầu óc có hơi chút choáng váng, toàn thân cũng có cảm giác mất sức và bủn rủn tay chân.
Không một tiếng động lạ vang lên.
Không có tiếng chạy rầm rập và tiếng thở ồ ồ đáng sợ của “chúng”.
Chàng đợi khoảng năm phút, sau đó còn cẩn thận áp sát tai xuống mặt đất để nghe ngóng. Bên trong phòng chứa đồ hoàn toàn im ắng, chỉ có một khoảng không tối đen trước mắt. Một mặt chàng cảm thấy ở bên trong bóng tối này khá an toàn, nhưng mặt khác cũng bị bóng tối che mất thị tuyến và vô tình tạo ra cảm giác nghẹt thở.
“Dũng cảm lên! Ngươi hiện nay là kẻ duy nhất có sinh mệnh của một “con người”, cùng lắm thì là chết thôi.” Tạ Lợi thầm khích lệ bản thân, thế nhưng khi nghĩ đến lúc phải chết dưới tay “chúng” thì chàng lại cảm thấy run sợ.
Tạ Lợi dán cả người xuống đất rồi bò ra ngoài bằng cả hai tay hai chân, chẳng mấy chốc thì lại đến trước một cánh cửa sắt khác
Chàng áp tai vào cửa nghe ngóng.
Một chút âm thanh nhỏ cũng không có.
“Chúng” tuyệt không biết cách kiềm chế, khi ngủ sẽ nằm phục dưới đất mà ngáy, và lại còn phát ra những tiếng hô hấp “sưu, sưu” vang rền rất đáng sợ.
Tạ Lợi đẩy cửa ra.
Ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa hắt vào, chàng thò đầu ra quan sát. Suốt một dọc thông đạo là một khoảng không tĩnh lặng đầy chết chóc.
Tạ Lợi nhủ thầm trong lòng: “Bây giờ đúng lúc rồi, phải mau ra ngoài!”
Cùng với những bước đi của chàng, đôi giày cao su cọ sát lên nền thông đạo và đã tạo ra những tiếng “xoèn xoẹt” nhỏ. Tuy là rất nhỏ, nhưng những tiếng động ấy vang lên ở trong thông đạo tĩnh lặng này thì lại trở thành những câu bùa trú đòi mạng.
Nhìn theo đoạn đường dẫn ra ngoài của thông đạo, chợt bắt gặp một cỗ xe bị đổ nghiêng một bên, chiếm hết cả hơn phân nửa lối đi. Lúc này ánh đèn đường sáng le lói chiếu vào từ cửa thông đạo.
Tạ Lợi nhảy phốc đến bên chiếc xe, rồi thò đầu nhìn ra con đường Ngô Đồng mà ngày trước vốn có xe cộ qua lại tấp nập.
Trên con đường ấy có đủ các loại xe cộ cũng nằm nghiêng ngã lăn lóc như chiếc xe mà chàng đang núp đây, có nhiều chiếc còn đụng vào nhau nát bấy, thậm chí, có cả vài chiếc lao cả lên lề đường và còn tông vào các cửa tiệm gần đó. Xa xa một chút thì có chiếc còn bị lật ngược, chổng bốn bánh lên trời và nằm vắt ngang trên mui những chiếc xe khác.
Có một vài chiếc xe bị cháy đen thành tro, tất cả cửa kính trên xe đều bị nát bấy, bao nhiêu thủy tinh đều bị vỡ vụn và rơi đầy trên mặt đường.
Ngoài ra, còn rất nhiều cột đèn đường bị xe đụng đổ gãy, nên càng làm cho ánh đèn thưa thớt hơn, chỉ có thể chiếu sáng một bên đường, còn bên kia thì hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Hơi thở của Tạ Lợi đột nhiên trở nên dồn dập hơn, vì chàng đang nhớ lại tình cảnh của ngày hôm đó, cái sự việc đã xảy ra vào bốn mươi bảy ngày trước đây.
Sự việc đó chỉ xảy ra trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Ngày đó, trong lúc thiên hạ thái bình, đột nhiên có một quốc gia có được bom nguyên tử và đã dùng nó để đánh phá các quốc gia khác. Từng thành phố một đã bị hủy diệt, các quốc gia trên toàn cầu đều chỉ trích và đổ thừa cho nhau, không một ai biết được nguyên do vì đâu đã phát sinh ra cuộc chiến tranh thế giới này, và cũng không ai biết được nước nào đã khơi lên nó. Người ta chỉ biết rằng, quả bom nguyên tử đầu tiên từ Liên Bang Sô Viết [4] đã bắn vào Thủ Đô nước Mỹ là thành phố Hoa Thịnh Đốn, sau đó hai tiếng đồng hồ thì tất cả hệ thống truyền tin đối ngoại của thành phố này hoàn toàn bị cắt đứt, không một ai biết được tình huống của đất nước này ra sao cả.
Thế nhưng, bốn mươi bảy ngày trước đây, các quốc gia trên thế giới đều có quan hệ bề ngoài rất tốt, cả một chút triệu chứng về việc chiến tranh sắp bùng nổ cũng không có. Thậm chí, vào năm mươi hai ngày trước đó, bảy quốc gia lớn mạnh nhất thế giới còn cử hành hội nghị tối cao, quyết định sẽ biến địa cầu này thành một thế giới tốt đẹp hơn, và cùng ký kết hiệp nghị khai phá không gian.
Lúc ban đầu, Tạ Lợi còn tưởng đây chỉ là một sự hiểu lầm, có lẽ là hệ thống bom đạn của một nước nào đó có trục trặc kỹ thuật, và lỡ tay bắn ra một quả bom nguyên tử, nhưng sau khi bình tâm suy nghĩ lại thì chàng mới biết là sự thật không phải vậy. Bởi vì những quả bom nguyên tử đó được bắn ra từ bốn phương tám hướng và gần như là cùng một lúc, hơn nữa, chúng đều được nhắm bắn vào những địa phương có tập trung dân cư nhiều nhất. Cuộc chiến này cứ tựa như là được các quốc gia có bom nguyên tử thỏa thuận với nhau để cùng hủy diệt tất cả các loại vũ khí hạt nhân vậy.
Trong lúc phát sinh chiến tranh, mỗi một người trên hải đảo này đều chỉ biết chờ đợi thời khắc diệt vong kéo đến, nhưng một chút động tĩnh cũng không có.
Vì vậy mà bọn họ cứ tiếp tục chờ đợi, chờ đợi bom hạt nhân và những tia phóng xạ chết người ập đến. Sau bốn tiếng đồng hồ đầy hỗn loạn và khủng hoảng, một đạo ánh sáng bùng nổ ngay giữa trung tâm thành phố. Không có bất cứ một vật gì có thể ngăn cản được đạo ánh sáng đó, nó xuyên thấu qua các bức tường, xuyên thấu qua kim loại, xuyên qua các lớp đất, thậm chí còn chiếu thấu qua những đôi mắt đang nhắm nghiền của những ai đang ẩn nấp dưới hầm trú ẩn.
Đến khi chúng nhân mở mắt ra nhìn trở lại thì một thành phố mỹ lệ đáng yêu trước đó nay đã biến thành một địa ngục nhân gian.
“Hách sát! Hách sát!”
Tạ Lợi hốt nhiên tỉnh lại từ hồi ức, rồi vội vã nép mình vào nơi tối nhất của chiếc xe, mồ hôi trán của chàng cũng tuôn ướt đẫm.
Thính giác của “chúng” quả nhiên là linh mẫn phi thường.
Tiếng bò sột soạt của “chúng” vang lên từ một bên đường, rồi khuất xa dần ở bên kia đường.
Tạ Lợi thở phào một hơi, thật là cám ơn trời đất, bọn “chúng” vẫn chưa phát hiện ra chàng. Thời gian không còn nhiều nữa, chàng nhất định phải đến được nơi đó, nhưng trước khi đi, chàng còn phải đến Tổng Bộ Cảnh Sát vốn chỉ cách nơi này hơn 300 yard để lấy thêm súng ống và đạn dược, nếu không thì chàng tuyệt sẽ không còn cơ hội sống sót.
Tạ Lợi rời khỏi chỗ núp và bắt đầu tiến vào con đường ngổn ngang xác xe…..
Dị Vực Cuồng Bôn
(Cuộc chạy điên cuồng trên đất lạ)
Tạ Lợi men sát theo một cửa hàng trên đường Ngô Đồng, rồi bước nhanh về phía trước, ngón tay để sẵn tại cò súng trường, chỉ cần một tích tắc do dự thì sẽ khiến chàng hối hận suốt đời.
Chàng hoàn toàn không sợ cái chết, mà chỉ sợ không thể tiếp thụ được cái phương pháp chết mà thôi. Sau khi cuộc chiến xảy ra được ba mươi ngày, chàng đã từng nghĩ đến tự sát, vì tình huống càng lúc càng tệ hại hơn. “Chúng” đã trở thành chủ nhân trên mặt đất, và chàng thì lại biến thành kẻ bị săn lùng.
Trong lúc chàng định kết thúc sinh mệnh của mình thì chợt nghe được thanh âm của “nàng”. Giọng nói mỹ diệu ấy hết sức bình tĩnh, và nó đã khiến cho tâm tình đang giao động kịch liệt của chàng được dịu lại.
“Phanh!”
Một tiếng động do đồ vật bị rớt vang lên từ một cửa tiệm bán quần áo gần đấy.
Tạ Lợi vội chỉnh lại tầm ngắm, chĩa họng súng vào bên trong tiệm quần áo. Xuyên qua gian hàng trưng bày đã bị phá nát là một quang cảnh rất hỗn loạn, những người nộm dùng để làm mẫu đều ngã lăn lóc trên mặt đất, nơi đây trông chẳng khác nào vừa bị một cơn bão cấp mười quét đến tàn phá.
Đó chính là kiệt tác của “chúng”, không có một vật gì là còn được nguyên vẹn.
Bên trong tiệm quần áo hoàn toàn im ắng, không một chút động tĩnh.
Tạ Lợi hơi có chút hốt hoảng nhìn ra khắp xung quanh, con đường trước mặt vẫn im lặng như tờ.
Nhân số của “chúng” cũng giảm thiểu đi nhiều.
Trong những ngày đầu tại thành phố này, “chúng” đã ra sức tàn sát lẫn nhau rất nhiều, máu huyết tuôn trào lai láng. Sau đó, nhân số của “chúng” không ngừng suy giảm, chỉ thấy “chúng” liên tục truy đuổi nhau. Khoảng mười ngày trước, toàn thể thành phố đều biến thành một đất chết, thỉnh thoảng mới thấy hơn mười “tên” đi lại tuần tra và tìm kiếm mục tiêu công kích. Cả những thi thể trên đất cũng biến mất không thấy đâu, có lẽ là đã bị “chúng” nuốt vào bụng rồi cũng nên. Các ngã tư đường vào ban đêm lại càng tịch mịch ghê rợn hơn, thỉnh thoảng đâu đó lại vang lên những tiếng đập phá trong các cửa tiệm, hoặc là những tiếng ngáy ồ ồ đáng sợ của “chúng”.
Chàng cũng không biết rõ “chúng” còn bao nhiêu “tên” còn sống sót, nhưng chàng có thể quả quyết rằng những “tên” còn lại đó nhất định phải là những “tên” hung hãn nhất và cũng là quần thể đáng sợ nhất.
Nhớ lại kinh nghiệm đã giao thủ với “chúng”, quả là rất hữu ích.
Tạ Lợi đã đến được một ngã tư đường.
Chàng khẽ cúi người xuống, rồi xoay mình 360 độ. Chàng sẽ bắn vào bất cứ một vật gì có dấu hiệu đang chuyển động.
Một chút động tĩnh cũng không có.
Chàng khẩn trương đến rung cả người, liền vội vã hít sâu một hơi, rồi bắt đầu di chuyển về hướng trái.
Đi được độ 200 yard thì sẽ đến được khu vực của Tổng Bộ Cảnh Sát. Ba năm trước đây, chàng đã từng đến nơi này để sửa rãnh ngầm nên biết được vị trí của kho đạn dược.
Chàng vội bước nhanh thêm 20 yard nữa.
Thêm hơn 100 yard nữa sẽ đến được ngã tư khác, tại đó chỉ còn lại một cột đèn vẫn còn sáng. Ánh sáng vàng vọt hắt xuống mặt đường không đủ chiếu sáng cho toàn thể khu vực tại đây.
Đại đa số các cửa tiệm dọc hai bên đường đều đã bị thiêu rụi và đứng không vững, thật khiến người ta khó mà liên tưởng tới ngày trước chúng vẫn xô bồ tấp nập và mở cửa làm ăn luôn.
“Chúng” thật không khác với những con mối, cứ gặm nhắm từ từ một thành phố văn minh từng một thời vang bóng.
Từ sau lưng Tạ Lợi chợt truyền đến một tiếng động lạ.
Đúng là tiếng hô hấp của “chúng”.
Một tia lãnh khí chạy dọc theo sống lưng xông lên tận óc, Tạ Lợi vội nằm thụp xuống, rồi dùng cả tay và chân bò nhanh vào bên góc tối của con đường.
Tiếng động chuyển dần sang một con đường khác. Tạ Lợi ngoái đầu nhìn lại, vừa kịp thấy hơn mười thân ảnh có dáng bò rất giống loài chó, đang khuất dần ở ngã tư đường.
Sức lực toàn thân Tạ Lợi như rã rời, chàng thật không hiểu nổi, vì sao kết cấu cơ thể của “chúng” cũng là của người bình thường, nhưng tại sao “chúng” lại có thể đi bằng tứ chi nhanh nhẹn chẳng thua gì loài chó như thế.
Có lẽ “chúng” chưa nhìn thấy chàng, hoặc cũng có thể “chúng” cho chàng là “đồng loại” nên vẫn chưa công kích chàng.
Tạ Lợi nhìn đồng hồ đeo tay, những chiếc kim có dạ quang hiện đang chỉ 8 giờ 45, vậy là còn 45 phút nữa thì đã có thể nghe được tiếng “nàng” rồi. Vừa nghĩ tới “nàng” thì dũng khí cũng trở về với chàng. Tạ Lợi vội nhảy dậy, tiếp tục tiến về hướng Tổng Bộ Cảnh Sát.
60 yard, 50 yard…..
Chỉ còn 40 yard nữa thôi!
Chợt “chúng” xuất hiện!
Hơn mười “tên” từ con đường ngang cách khoảng hơn 80 yard hung hăng phóng ra. Đôi mắt của “chúng” đỏ ngầu, từ một khoảng cách khá xa như thế mà ánh mắt của “chúng” vẫn lấp loáng tinh quang, nhìn trừng trừng vào Tạ Lợi, rồi phóng thật nhanh về phía chàng.
Tạ Lợi ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Tại sao lại là lúc này chứ!
Khẩu súng tự động trong tay chàng nổ vang, ánh lửa chớp lóe không ngừng.
Tiếng súng trường vang lên phá tan màn đêm tĩnh mịch, âm hưởng vang dội khắp các tòa nhà cao tầng.
“Bọn chúng” rơi vào lưới đạn, đau đớn tru lên từng hồi, máu huyết tuôn chảy xối xả.
Tạ Lợi không hề vui mừng vì chiến thắng, đây chỉ là mở màn cho cuộc bắn giết đẫm máu mà thôi. Những “tên” khác ở xa gần đâu đây sớm sẽ ngửi thấy mùi máu tanh mà trở nên hưng phấn đến điên cuồng, rồi “chúng” sẽ lần lượt kéo nhau đến đây, không có vật gì là có thể ngăn cản “chúng” được, kể cả súng đạn và cái chết.
Khi đạn dược được xài hết, đó cũng là lúc chàng sẽ chết.
Tối Hậu Nhất Kích
(Một kích sau cùng)
Tiếng thở ồ ồ của “chúng” chợt vang lên từ bốn phương tám hướng.
Tạ Lợi phóng đi như một chú báo, rồi nhắm vào những “tên” đang ở sau lưng và bên trong một cửa tiệm mà nổ súng. Sau đó, chàng khẽ lách người tiến vào bên trong cửa tiệm đó.
Không gian bên trong cửa tiệm này rất rộng lớn, cả quầy hàng và cách bài trí ở đây cũng có vẻ rất quen thuộc với chàng. Thì ra nơi đây chính là công ty bách hóa Thành Tâm, nơi mà chàng vẫn thường lui tới để mua các món vật dụng hàng ngày, thế nhưng giờ đây nó đã trở nên điêu tàn đổ nát, đồ đạc ngổn ngang khắp nơi, trông chẳng khác nào một nơi chứa rác, và hầu như không còn nhận ra chốn cũ được nữa. Tuy nhiên, bên trong vẫn còn vài ngọn đèn sáng leo lét, ít ra cũng giúp chàng phân biệt được đường đi nước bước và đồ đạc các thứ.
Chàng dốc sức chạy thật nhanh ra cửa sau, khi vừa vượt qua đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng truy đuổi của “chúng” vang lên ở phía sau. Tạ Lợi xoay người kéo cò, hỏa quang chớp lóe gào rít từ nòng súng, mãi chớp động không thôi.
Ngay vào lúc Tạ Lợi định chuyển thân tiếp tục chạy đi, thì khóe mắt của chàng chợt bắt gặp một bóng đen đang lao tới cực nhanh. Chàng theo bản năng nghiêng đầu qua một bên thì vừa vặn có một cơn gió mạnh vụt bay qua mặt và một cỗ cường lực quật mạnh vào vai trái, khiến chàng không tự chủ được mà lảo đảo ngã sang bên phải, rồi thì “rầm” một tiếng, không biết là đã phá nát vật gì nữa. Khi còn chưa kịp đứng vững trên chạm đất, thì thân ảnh nọ đã lại chồm tới và cắn phập một miếng vào cánh tay trái của chàng. Cơn đau thấu cốt khiến cho Tạ Lợi bừng tỉnh, chàng lập tức dồn tất cả sức lực toàn thân mà giáng một cú thật mạnh vào mặt bóng đen ấy, “hắn” há miệng rống một tiếng đau đớn rồi thân mình bị đánh văng đi xa. Lúc đó Tạ Lợi nghe được cả tiếng xương gãy răng rắc, đồng thời, chàng cũng phát hiện ra khẩu súng trường cũng bị gãy làm đôi.
Tạ Lợi cố nén cơn đau đớn trên cánh tay trái, chàng ném khẩu súng trường sang một bên, rồi gắng sức bò đi trong bóng tối. Từ cửa ra vào của công ty bách hóa truyền vào tiếng thở hồng hộc và tiếng rượt đuổi khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Tạ Lợi nghiến răng trút bình dưỡng khí từ trên lưng xuống rồi lăn mạnh nó ra ngoài cửa, đồng thời cũng rút khẩu súng lục ra, và cẩn thận nhắm vào chiếc bình đang lăn ra phía cửa.
Lúc này, “chúng” đang xông về phía chàng như điên cuồng. Những đôi mắt đỏ ngầu rực ánh tinh quang của “chúng” thật khiến chàng không dám tin rằng “chúng” đã từng là “đồng loại” của mình.
Bốn mươi bảy ngày trước đây, “chúng” và chàng tuyệt không có chỗ nào khác nhau, cũng đều là đi đứng bằng hai chân, tự xưng là nhân loại, một loại động vật tối cao trong thế giới này.
Thế nhưng, sau khi đạo ánh sáng kia bùng nổ ngay tại trung tâm thành phố, tất cả đều nảy sinh biến hóa rất đáng sợ. Nó đã khiến cho loài người vốn đã được văn minh tiến bộ rất nhiều đã dần dần trở lại với bản tính của dã thú. Đạo ánh sáng đó quá cường liệt, nó đã phá hỏng đi cơ cấu bộ não của con người và khơi lên bản tính hung bạo tiềm tàng bên trong mỗi một cá nhân, và sau cùng thì biến họ thành “chúng”.
“Chúng” đã không thể trở lại đi bằng hai chân như trước kia nữa, mà chỉ có thể đi bằng hai chân hai tay. Toàn thân của “chúng” cũng trở nên linh xảo vô cùng, đôi tay trước kia vốn được dùng để làm ra cơ giới [5] văn mình này thì giờ đây đã biến thành đôi móng vuốt sắc bén và rất kiên cường. Cả hàm răng của “chúng” cũng trở nên rất bén nhọn hơn trước kia rất nhiều, còn đôi mắt thì đỏ ngầu một màu máu, lại lưu động rất nhanh, thật khiến người ta phải kinh sợ.
Cũng bởi vì một lý do nào đó, hoặc giả cũng có thể là mỗi một người đều có năng lực đối chọi với đạo ánh sáng đó, nên “bọn chúng” cũng không hoàn toàn biến thành dã thú, mà chỉ có sự tấn công của “chúng” là được kích phát đến cực điểm và biến thành rất lợi hại và nguy hiểm. Tạ Lợi là một trong những người may mắn thoát được ảnh hưởng của đạo ánh sáng kia, tuy nhiên, giờ đây chàng lại đang đối mặt với một vận kiếp hung hiểm khác.
“Chúng” lao đến chỗ chiếc bình dưỡng khí thì dừng lại tại đó.
Tạ Lợi quát lớn:
- Đi chết đi!
Chàng khẽ bóp cò trên khẩu súng lục, đồng thời cũng nhảy lùi ra sau thật nhanh.
“Oành!” Viên đạn bắn ngay giữa bình dưỡng khí, khiến cho bao nhiêu khí hơi bị nén bên trong liền nổ tung, toàn thể không gian đều bị chấn động cực mạnh, tiếp theo là ngọn lửa bừng cháy thật lớn. Chỉ trong chớp mắt, một chu vi khoảng 10 yard lập tức bị lửa nuốt trọn.
“Bọn chúng” bị chấn thương, đồng lọat phát ra những tiếng tru đau đớn thông khổ.
Tiếng nổ ấy mang theo một sức ép cực lớn, nó đã hất bay Tạ Lợi lăn long lóc ra sau cả mấy vòng, sau đó mới cố gắng chạy ra cửa sau của công ty bách hóa. Nhưng khi chàng vừa ra khỏi cửa sau thì lại có một bóng đen phóng tới, chàng quát lớn một tiếng rồi nổ súng, bóng đen kia bị trúng đạn liền bật ngửa về sau.
Tạ Lợi chạy đến con đường ngang trước mặt, không khí mát lạnh của trời đêm thổi vào mặt khiến chàng cũng tỉnh táo lại khá nhiều. Chàng nhanh chóng quan sát xung quanh, bên trái con đường này khoảng 400 yard đang có hơn mười người biến dị đang hùng hổ xông tới, phía bên phải thì tĩnh lặng như tờ, còn phía sau chàng là biển lửa đang cháy hừng hực ngăn cản truy binh.
“Chạy! Ta nhất định phải chạy.” Vừa nghĩ tới đây thì linh quang chợt lóe, Tạ Lợi liền xoay mình chạy về phía tay phải. Khi chàng vừa chạy đến một con đường khác thì phía trước mặt lại thấy có khoảng năm, sáu người biến dị cũng đang lao tới. Chàng cất tiếng hú vang rồi liên tục nổ luôn mấy phát, “bọn chúng” đều trúng đạn và ngã gục trong vũng máu.
Tạ Lợi ngoái đầu nhìn lại thì thấy hơn mười người biến dị đã phóng đến gần chỉ còn cách độ 200 yard nữa thôi. Chàng lại giơ súng bắn vào “chúng”, nhưng chợt phát hiện ra súng đã hết đạn, thế là chàng vất luôn khẩu súng xuống đất rồi lại tiếp tục chạy đi.
Giờ đây chàng đã không còn khả năng chiến đấu nữa rồi.
“Chúng” càng đuổi càng gần.
Mà mục tiêu của Tạ Lợi cũng càng lúc càng gần, chỉ còn cách hơn 10 yard nữa thôi.
Và nó chính là cái nắp cống tại góc đường. Chàng đưa tay phải rút thanh chủy thủ cầm nơi tay, dưới ánh đèn đường, lưỡi chủy thủ phản chiếu quang mang nên lấp lóe sáng ngời. Khi vừa chạy đến bên chiếc nắp cống, Tạ Lợi liền dùng tất cả sức lực toàn thân mà thọc thanh chủy thủ vào mép nắp cống, rồi lại tận lực nạy nó lên.
Tiếng thở hồng hộc của “chúng” từ phía sau vang lên không ngớt.
Vừa may, chiếc nắp cống bật lên, Tạ Lợi vội đưa tay trái đỡ lấy nó và đẩy sang một bên, sau đó mới tung người nhảy xuống dưới.
Sau khi rơi xuống chừng 6 feet thì đôi chân của Tạ Lợi chạm đất, chàng mất thăng bằng nên bị lăn đi một vòng, sau đó mới lồm cồm bò dậy và tiến nhanh về phía trước. Không ai quen thuộc đường đi nước bước bên trong rãnh ngầm này hơn chàng, bởi vì kiến trúc nơi đây là do chính chàng thiết kế. Trong bốn mươi bảy ngày trở lại đây, đại đa số thời gian của chàng đều được dùng để ghi nhớ và học thuộc lòng các đường ngang ngõ tắt của hệ thống rãnh ngầm này.
Tiếng hô hấp vẫn truyền đến từ sau lưng. Rốt cuộc “chúng” cũng đã tiến vào cái vương quốc riêng đã giúp chàng sinh tồn trong suốt bốn mươi bảy ngày qua. Tạ Lợi hối hả chạy nhanh về phía trước, bầu không khí nhơ bẩn ở trong đây khiến chàng phải choáng váng mặt mày, nhưng có một điều chàng biết rất rõ, đó là “chúng” cũng cần một loại dưỡng khí giống như chàng. Nghĩ đến đây, Tạ Lợi liền rẽ vào một nhánh rrãnh ngầm khác.
Chạy thêm được hơn 30 yard nữa thì chàng đến trước một chiếc thang tường, Tạ Lợi vội vàng leo lên đó, tận cùng của chiếc thang là một nắp cống khác. Chàng mở nắp trèo lên, lần này thì chàng có đủ thời gian để đậy nắp cống lại như cũ.
Không khí của thế giới bên ngoài thật là trong lành, không gian cũng im ắng không một bóng người.
Chàng đã đến được quảng trường ở bên trong địa phận của Tổng Bộ Cảnh Sát.
9 giờ 12 phút. Còn 18 phút nữa là có thể nghe được tiếng của “nàng”. Hằng đêm vào giờ này, Tạ Lợi đều có thể nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ của “nàng”, giọng nói ấy so với cái thế giới vô tình tàn khốc này thì rất bình tĩnh và an tường.
Chàng ngước đầu nhìn vào trong Tổng Bộ Cảnh Sát, khi vừa nhìn thấy quang cảnh trước mắt thì lập tức trợn mắt há hốc miệng, mồ hôi lạnh toát ra như tắm.
Tổng Bộ Cảnh Sát giờ đây đã biến thành một đống gạch vụn đổ nát, rõ ràng đó là hậu quả do trận hỏa hoạn vừa rồi gây ra.
Tạ Lợi cảm thấy bủn rủn tay chân, toàn thân như không còn một chút điểm khí lực nào. Tất cả hy vọng của chàng đều bị sự thật trước mắt làm cho tan biến cả.
Bây giờ chàng phải làm sao đây? Vào cái thời khắc hết lương, hết đạn dược này, cho dù chàng còn dũng khí để tiếp tục chiến đấu thì cũng không còn điều kiện để làm điều đó nữa.
Chàng mang theo tâm tình mờ mịt đứng dậy, rồi loạng choạng thoái lui ra sau.
Tiếng thở hồng hộc của “chúng” từ hướng cửa chính quảng trường vọng tới, những âm thanh đó chẳng khác nào tiếng trống báo thời khắc cuối cùng của chàng đã tới. Tay trái của Tạ Lợi đưa lên đặt vào kíp nổ trên thắt lưng. Chàng thà rằng chính tay tự kết liễu tính mạng của mình, còn hơn là phải chết thống khổ dưới những chiếc móng vuốt và răng nanh sắc bén của “chúng”. Một cân thuốc nổ trên người chàng đây dư sức nổ tung cả một tòa lầu cao ốc, chỉ cần một khi nó nổ tung thì chàng cũng sẽ không cảm thấy được cơn đau đớn trước khi chết.
Tiếng thở hồng hộc càng lúc càng gần, có lẽ “chúng” đã ngửi thấy được mùi vị của chàng rồi. Đạo ánh sáng ngày đó đã kích phát những giác quan nguyên thủy của con người là khứu giác và thính giác và biến chúng thành những giác quan của loài dã thú.
“Bình!” Lưng của Tạ Lợi va phải một tấm sắt lạnh tanh.
Dưới ánh đèn yếu ớt, vô số bóng đen xuất hiện tại cổng chính của quảng trường, thân ảnh lấp loáng đảo qua đảo lại, những đôi mắt đỏ rực hung quang chiếu thẳng vào Tạ lợi đang đứng cách đó độ hơn 100 yard.
Tạ Lợi quay nhìn về phía sau, khi mắt vừa nhìn rõ thì cơ hồ như muốn cất tiếng hoan hô.
“Bọn chúng” bắt đầu lao nhanh về phía chàng.
Thì ra sau lưng chàng là chiếc xe võ trang chống đạn, “chúng” nhất định sẽ không hủy diệt được nó.
Tạ Lợi cấp tốc nhảy đến bên cửa chiếc xe, cả thời gian cầu nguyện cũng không có, chàng chỉ vội đưa tay kéo thử tay nắm cửa, cũng may nó mở ra rất dễ dàng.
Lúc này “chúng” xông đến chỉ còn cách khoảng 10 feet.
Tạ Lợi nhanh chóng lách mình nhảy lên xe.
“Bình! Oành!” Vài tiếng động lớn vang lên, những người biến dị vừa chạy đến bên chiếc xe đã hung hăng trợn mắt, điên cuồng gào thét, và không ngừng đập phá lên thành xe.
Chìa khóa xe vẫn được cắm vào ổ khóa.
Tạ Lợi reo lên mừng rỡ, rồi thò tay vặn khóa rồ máy xe. Bốn chiếc bánh xe được khởi động liền phát ra những tiếng “kít, kít”, sau đó thì chạy thẳng ra khỏi quảng trường của Tổng Bộ Cảnh Sát.
Chiếc xe chống đạn xông thẳng ra ngã tư đường, ủi lấn luôn cả những chiếc xe bị thiêu rụi trên đường phố, và chạy dọc theo lề đường. “Chúng” từ bốn phương tám hướng ồ ạt tràn tới, nhưng đều nhanh chóng bị bỏ rơi lại phía sau. Có vài “tên” liều mạng xông ra chặn đầu chiếc xe liền bị tông đến nổi máu huyết phun trào, xương cốt gãy vụn và chết liền tại chỗ.
Giờ đây chàng chỉ có một mục đích duy nhất, đó là đến cho được đài truyền hình 2 ở trên con đường Quảng Bá.
Hy Vọng Huyễn Diệt
(Hy vọng tan nát)
9 giờ 30 phút.
Tạ Lợi tháo chiếc máy radio trước ngực xuống, rồi đeo chiếc headphone lên tai và mở máy lên. Ngay lập tức, tai chàng nghe được những tiếng “sè, sè” từ chiếc máy phát ra, không lâu sau, giọng nói ôn nhu và bình tĩnh của “nàng” vang lên:
- Giờ đây lại đến lúc nói chuyện cởi mở với anh. Tôi vẫn đang sinh tồn tại đài phát thanh 2, phòng thu âm số bốn trên lầu năm, tại số 18 đại lộ Quảng Bá. Còn anh thế nào? Tôi không biết anh có nghe được những lời này của tôi hay không, nhưng tôi có thể nói cho anh biết rằng, tôi rất cô đơn. Có lẽ anh và tôi là hai người duy nhất còn sống sót trong thế giới này.
Đôi dòng lệ trào ra từ khóe mắt của Tạ Lợi, chàng lẩm bẩm nói:
- Không cần sợ! Bảo bối, anh đến rồi đây. Chỉ cần ba phút nữa thôi là anh sẽ có thể bảo hộ cho em.
Thanh âm của nàng vẫn tiếp tục vang lên như cũ, không hề có một điểm khích động nào. Nàng trút hết cả bao nỗi sợ hãi ở trong lòng vào lời nói, cầu xin người đang lắng nghe nàng tâm tình hãy đến tìm nàng và bảo hộ nàng. Tạ Lợi nghe xong những lời đó thì bao nhiêu nhiệt huyết trong người liền trở nên sôi sục.
Chiếc xe chống đạn chuyển vào con đường Quảng Bá, tiến dần về phía đài phát thanh.
Tiếng truy đuổi của “chúng” đã không còn nghe thấy nữa. Những cột đèn ở hai bên con đường này vẫn còn rất hoàn hảo, chúng vẫn an nhiêu chiếu sáng khoảng không gian trước mặt.
Giờ đây, cả một bóng người biến dị cũng không thấy đâu, toàn thể không gian đều rất im ắng và dấy lên một cảm giác an hòa. Giọng nói mỹ diệu động nhân của “nàng” vẫn vang lên đều đều, cứ như là đang thỏ thẻ bên tai, nghe chẳng khác nào những hòa bình an lạc của ngày trước đang kéo về xóa tan đi bao nỗi cô tịch trong lòng chàng.
Chiếc xe chống đạn tiến đến bên cánh cửa tự động lớn của đài phát thanh, và nó cũng từ từ mở ra.
Vẫn không thấy bóng dáng của “chúng” xuất hiện.
Có thể nào “chúng” đã sơ sót mà bỏ qua nơi này chăng?
Tạ Lợi tháo chiếc headphone xuống, miễn cưỡng tắt đi chiếc radio, và giọng nói ngọt ngào của “nàng” cũng tắt liệm theo. Chàng nhẹ nhàng mở cửa chiếc xe, rồi dáo dác nhìn quanh, sau khi xác định là không hề có bóng dáng của “chúng” xuất hiện ở lân cận thì mới ra khỏi xe.
Gió đêm thổi nhè nhẹ phớt qua mặt, giúp cho tinh thần của chàng phấn chấn hẳn lên, và sinh cơ cũng theo đó mà bùng lên rất nhiều.
Tạ Lợi bước đi trong tòa sảnh đường tựa như quỷ vực. Sau khi do dự một lúc, chàng liền tiến về phía chiếc cầu thang. Chàng thật không mong trong lúc sắp đạt được thành công thì sẽ xảy ra biến cố ngoài ý liệu. Không lâu sau, chàng đã đặt chân lên lầu năm, hai bên đường đi đều là những phòng thu âm, phòng một, phòng hai, phòng ba, rồi phòng bốn….
Cánh cửa của phòng số bốn hiện đang được mở rộng. Tạ Lợi hưng phấn đến nổi tay chân đều run rẩy, “nàng” có vẻ ngoài thế nào nhỉ? Chẹp, mặc kệ! Chỉ cần là người, nhất là một phụ nữ thì cho dù có “tròn trịa” một chút thì cũng không quan hệ gì.
Hơi thở của chàng bắt đầu trở nên gấp gáp, ngực phập phồng lên xuống không ngừng, rốt cuộc cũng khoa chân bước vào trong.
Một đạo ánh sáng nhẹ nhàng lóe lên rồi bao lấy toàn thân chàng, khiến chàng không thể cử động được.
Rốt cuộc chàng đã nhìn thấy được “nàng”, thấy được cơn ác mộng của chính chàng.
Tạ Lợi không có cách nào hình dung ra được “nàng. Chàng chỉ có thể khẳng định “nàng” không phải là một sinh vật thuộc địa cầu này. “Nàng” có một hình dạng chất lỏng sền sệt, vừa sáng chói lại vừa có nhiều màu sắc, không ngừng lưu động. “Dáng vẻ” của “nàng” nếu đem so với hai thanh niên cường tráng gộp lại thì vẫn còn to lớn hơn. Ngoài ra, “nàng” còn có mười chiếc vòi vươn ra khắp nơi, trong đó có tám cái là đang khua động bên trong phòng thu âm, còn một chiếc vòi tỏa ánh sáng trắng thì đang cuốn lấy chàng, khiến chàng không thể cử động được.
- Cuối cùng thì anh cũng đã đến!
Giọng nói ôn nhu mỹ diệu quen thuộc của “nàng” vang lên, nó xuất phát từ cái vật thể xấu xí ghê tởm kia, và đã phá tan đi một điểm hy vọng cuối cùng của Tạ Lợi. Lúc này chàng chỉ muốn bật khóc thật lớn, thế nhưng chàng lại không thể tự khống chế được bản thân.
Thì ra thanh âm của “nàng” chỉ là một mồi câu để dụ chàng đưa đầu vào bẫy. Đột nhiên chàng chợt tỉnh ngộ và hiểu được vì sao giọng nói của “nàng” lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh vô cùng, đó là bởi vì “nàng” vốn không phải là con người, không có tình cảm chân chính của con người, chẳng qua “nàng” chỉ rất giỏi bắt chước mà thôi.
Tạ Lợi không ngừng rơi vào vực thẳm của tuyệt vọng.
Sinh vật lạ kia cất giọng nữ mềm mại, nói:
- Có phải anh muốn nói chuyện không? Tốt lắm!
Tạ Lợi cảm thấy toàn thân thoáng được thả lỏng, miệng và tay cũng có thể hoạt động trở lại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi chiếc vòi tỏa sáng đó. Chàng đưa tay chầm chậm di chuyển lên bụng.
Giọng “nàng” vẫn nhẹ nhàng vang lên:
- Tôi thật không hiểu được nhân loại các người, sao lại đi chế tạo ra cái thứ vũ khí đáng sợ và có thể tự hủy diệt chính mình cơ chứ, nhưng điều này cũng giúp ích cho tôi rất nhiều. Chỉ trong vỏn vẹn bốn mươi năm ngắn ngủi tại địa cầu này, tôi đã học được ngôn ngữ, cái nền văn hóa không một chút giá trị nào của nhân loại, và cả phương pháp hủy diệt các người. Chúng tôi có thể khống chế việc bắn ra bom nguyên tử bằng điện não (computer), và việc đó đối với chúng tôi chỉ như là một cái búng tay rất nhỏ nhoi. Úi chà, anh nói chuyện đi chứ. Cái loại sinh vật ti tiện như các người chỉ xứng làm nô bộc cho tôi mà thôi. Xem ra, anh sống giữa đám “người” trong thành phố kia mà vẫn không bị biến thành một phần tử của “chúng”, vậy thì anh chỉ có thể chết mà thôi.
Bàn tay của Tạ Lợi cuối cùng cũng đặt được lên kíp nổ bên trong lớp áo, chàng bật cười đầy bi tráng và cất giọng đầy kiêu hãnh của nhân loại, nói:
- Sinh mệnh vốn dĩ không có phân biệt cao quý hay ti tiện, bởi vì nó chung quy rồi cũng sẽ kết thúc bằng cái chết mà thôi.
Chàng ấn mạnh ngón tay….
“Oành!” Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa bốc cháy dữ dội ở bên trong căn phòng thu âm số bốn, cả tòa cao ốc của đài phát thanh và những ngôi nhà lân cận cũng đều bị nổ tan thành gạch vụn. Tiếng nổ kinh thiên động địa gây chấn động đến cả “chúng” dù ở xa hay gần.
Một kẻ “nhân loại” cuối cùng và nguồn gốc phát sinh ra tai họa thảm khốc của con người, một sinh vật của hành tinh khác, đồng thời bị nổ tan xác tại đương trường.
Sinh mệnh cao quý hay ti tiện đều cùng chết với nhau.
Hết!
Chú thích:
[1] yard: đơn vị đo lường kích thước của người Anh, Mỹ. (1 mét = 1.0936 yard)
[2] inch: đơn vị đo lường kích thước của người Anh, Mỹ. (1 yard = 36 inches, 1 inch = 2.54 cm)
[3] foot/feet: đơn vị đo lường kích thước của người Anh, Mỹ. (1 foot = 12 inches, 3 feet = 1 yard)
[4] Liên Bang Sô Viết: tức nước Nga
[5] cơ giới: thế giới máy móc