Hôm đó là một buổi trưa nóng bức khiến người ta đổ mồ hôi như tắm.
Tôi suất lĩnh hơn hai mươi tay thanh tra bộ thuộc, chia binh làm bốn ngã, cùng tiến lên căn nhà trơ trọi trên đỉnh núi. Hơn hai mươi viên thanh tra này dưới quyền chỉ huy của tôi đều là những phần tử trung kiên của tổ đặc vụ, đều là những tinh anh trong tinh anh của cục điều tra nội vụ liên bang. Chúng tôi có được mạng lưới tin tức tối nghiêm mật trên toàn quốc, cùng với nhãn tuyến và các trang bị ưu tú nhất. Đặt giả thuyết nếu có việc mà chúng tôi không làm được, vậy thì người khác nhất định cũng sẽ thúc thủ vô sách.
Chi viện cho chúng tôi còn có hơn ba trăm quân cảnh, tạo thành một mạng lưới bao vây rộng lớn.
Tôi vốn cực lực phản đối việc lao sư động chúng lần này, đặc biệt khi đối tượng tầm nã lại là chuyên gia nghiên cứu nguyên tử vật lý học từ xác ướp, vì tôi không tin rằng y lại có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của tôi.
Thế nhưng Cục Trưởng vẫn kiên trì vận dụng mọi khả năng có thể để huy động một lực lượng quy mô cho hành động lần này. Ông ta đã ám thị rằng tổng thống đã đích thân hạ mệnh lệnh, bất chấp bằng mọi giá, phải bắt cho được Hán Tư bác sĩ trở về, và nhất định phải là bắt sống.
Bởi vì tội hạnh của y là cơ mật tối cao.
Nhất Phân Lễ Vật
(Một phần lễ vật)
Khi nhận được nhiệm vụ này, chúng tôi đã cho đăng hình ảnh của y trên các báo chí cùng với các đài truyền hình và truyền thanh, đồng thời cũng thiết lập một đường dây điện thoại 24/24.
Hễ có ai cung cấp tin tức để truy bắt được Hán Tư bác sĩ, thì người đó sẽ nhận được món tiền thưởng rất lớn là một triệu mỹ kim, một món tiền thưởng lớn rất hiếm có.
Một giờ trước đây, có người nhìn thấy Hán Tư trong một siêu thị tại một trấn thành thuộc vùng phụ cận chân núi. Mặc dù lúc đó y có đeo một đôi kính râm, nhưng không may là gặp phải người hữu tâm nên đã bị nhận diện, vả lại, y có hai điểm đặc trưng không thể nào che dấu được, đó là vóc dáng cao gầy và bộ râu dê trên cằm.
Chúng tôi vừa được tin thì lập tức dùng trực thăng đến thẳng hiện trường.
Người nhận diện hưng phấn chỉ ra căn nhà hai tầng ở trên núi chính là nơi mà cô ta đã trông thấy Hán Tư đi đến.
Căn nhà lập tức được bao vây trùng trùng.
Phó thủ Mạn Nặc đến bên cạnh tôi, khẽ nhíu mày rồi hỏi:
- Lão bản, dường như không giống có người thì phải.
Tôi lau mồ hôi trán rồi đáp lại:
- Tôi cũng đang lo như thế đây!
Với nhiều năm kinh nghiệm, điều đó đã giúp tôi có được một loại xúc giác mẫn tuệ như của loài dã thú.
Mạn Nặc hỏi:
- Dùng phương thức nào đây?
Tôi thoáng suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Loại thứ ba.
Đội đặc vụ là một nhóm chuyên gia được huấn luyện rất kỹ lưỡng, trong mỗi một tình huống bất đồng thì sẽ có một phương thức hành động riêng để ứng phó. Loại thứ ba chính là phương thức không cảnh cáo trước mà từng thành viên cứ tiến nhập vào đích nhắm.
Tôi và Mạn Nặc cùng so giờ trên đồng hồ.
1:48 P.M, hành động đột kích sẽ bắt đầu vào hai phút sau. Tôi suất lĩnh bốn đội viên, sẽ nương theo sự yểm hộ của cây lớn mà tiếp cận cửa chính của căn nhà.
2:00 đúng.
Bốn quả lựu đạn được ném rất chuẩn xác vào trên lầu và dưới lầu theo bốn đường cửa sổ khác nhau của ngôi nhà.
Những tiếng nổ cực lớn vang lên cùng với khói đạn bay mù mịt, chấn động cả không gian bên trong. Cùng lúc đó, chúng tôi phá cửa xông vào.
Những tiếng cửa kính bị đập vỡ vang lên khắp nơi, hơn hai mươi tinh anh theo phương thức có hiệu suất nhất đã xông vào nhà bằng cửa trước, cửa sau, và cửa sổ.
Tôi giơ khẩu súng bắn ma túy đạn lên, một người lập tức tiến sâu vào trong.
Bên trong vẫn tràn ngập khói đạn nghi ngút, trần thiết đơn giản, không một bóng người.
Mạn Nặc từ trên lầu đi xuống, nói:
- Không có ai, nhưng trong gạt tàn thuốc vẫn còn có hơn trăm tàn điếu thuốc.
Một đội viên khác đang ở trong bếp cũng lên tiếng:
- Chỗ này vẫn còn dư lại thực vật, nghe mùi vị vẫn còn tốt, chưa bị hư.
Mạn Nặc nói:
- Y đi chưa lâu.
Tôi liền ra lệnh:
- Lập tức vận dụng tất cả nhân thủ và cảnh khuyển, lấy nơi đây làm trung tâm, cùng nhau tìm kiếm. Tôi không tin là y có thể chạy xa được. Đồng thời cũng thông tri cho cảnh sát địa phương ngăn chặn và điều tra mỗi một chiếc xe đang lưu động trên đường.
Mạn Nặc lãnh mệnh lui ra.
- Lão bản, ở đây có một gói quà.
Tinh thần của tôi chợt rung lên, vội tiến vào một gian phòng có hình dáng như thư phòng, trên bàn được đặt sẵn một hộp băng cassette, trên chiếc hộp là một mảnh giấy có ghi: “Gửi La Na bác sĩ.”
Thụ Thái Không Tổng Thự Bảo Hộ
- Đây là bác sĩ La Na.
Cục Trưởng giới thiệu.
Không gian trước mắt tôi chợt sáng lòa, rồi vội vàng đưa tay ra bắt tay mỹ nhân.
La Na bác sĩ có đôi mắt rất đẹp, vừa bắt chặt tay tôi, vừa nói:
- Đỗ Đương tiên sinh, ngài là bậc nhân tài của Cục Nội Vụ, hy vọng lần này sẽ không khiến chúng tôi thất vọng.
Tôi khẽ liếc mắt đánh giá thần thái xinh đẹp động nhân của nàng, rồi nhíu mày nói:
- Các người?
Cục Trưởng Mã Thần xen vào:
- La Na bác sĩ là chuyên gia của Tổng Bộ Không Gian, đã được lệnh đến hiệp trợ chúng ta toàn lực truy bắt Hán Tư bác sĩ.
Bộ não của tôi lập tức hoạt động, bắt đầu truy vấn:
- Hán Tư và Tổng Bộ Không Gian có mối quan hệ thế nào? Cô chỉ cung cấp cho chúng tôi hình ảnh của Hán Tư mà không có bản sơ lược lý lịch của y, nên chúng tôi không hề hiểu mảy may gì về con người này.
Cục Trưởng cười gượng gạo, nói:
- Đỗ Đương, Bộ Quốc Phòng đã có lệnh, vì sự an toàn của quốc gia, tất cả mọi chi tiết đều phải bảo mật……
Tôi kháng nghị:
- Cả tôi mà cũng không tiết lộ, vậy anh hãy dạy tôi làm sao bắt người đi.
La Na lễ độ nói:
- Thật xin lỗi, bởi vì sự kiện này được bảo mật quá cẩn thận, nên đành phải chịu như thế. Tuy nhiên, tôi cũng có thể tiết lộ một vài điều cho anh biết. Vào ba ngày trước, Hán Tư còn là thủ tịch nghiên cứu viên của Tổng Bộ Không Gian chúng tôi. Rất mong anh bảo mật tin tức này đến mức tối đa.
Trong lòng tôi chợt cảm thấy lạnh run, tất cả chuyên gia của Tổng Bộ Không Gian đều là những người được bảo hộ như động vật vậy, họ chỉ có thể hoạt động trong phạm vi được bảo an tối đa, và hoàn toàn bị nghiêm cấm tiếp xúc với người ngoài.
La Na khẽ nhăn nhăn mũi, rồi nói:
- Cục Trưởng đã cho tôi biết sự việc, xin hãy giao lại hộp băng cassette nọ.
Tôi ngạc nhiên nói:
- Đó là chứng vật trọng yếu, tạm thời sẽ do tôi bảo quản. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cho cô nghe qua một lượt.
La Na thoáng sa sầm nét mặt, lạnh giọng nói:
- Tuyệt đối không thể nào, tôi nhất định phải mang cuốn băng cassette đó đi.
Tôi xòe hai bàn tay ra:
- Tôi đã nghe qua nó, vậy cô có lấy đi thì cũng có khác biệt gì đâu?
Sắc mặt La Na chợt biến đổi:
- Ngoại trừ anh ra, còn có ai nghe qua nó nữa chăng?
Tôi thản nhiên đáp lại:
- Ngoài tôi thì còn có phó thủ của tôi là Mạn Nặc, chỉ hai người thôi. Cô cứ yên tâm, anh ta nói chuyện cũng không nói quá hai mươi câu, mà không một ai có thể hiểu được chuyện gì trong vòng hai mươi câu như thế đâu.
La Na hướng sang Cục Trưởng nói:
- Điều này đã vi phạm hiệp nghị giữa cơ quan chúng tôi và Cục Điều Tra Liên Bang. Tôi yêu cầu các người hãy lập tức đưa hai người họ cách ly một chỗ, đồng thời phái người khác phụ trách việc truy bắt Hán Tư.
Cục Trưởng lúc này mới hiển lộ chân bản sắc của mình, chỉ thấy ông ta nghiêm nét mặt lại rồi nói:
- La Na bác sĩ, tôi có thể đại diện cho Cục Điều Tra mà bảo chứng với cô rằng Đỗ Đương và Mạn Nặc hai người họ tuyệt đối có thể tin tưởng được. Huống chi, hai người họ đều là những nhân tuyển được lựa chọn rất kỹ càng, nếu đổi lại là người khác thì cơ hội bắt được Hán Tư trở về sẽ bị giảm thiểu đi một nửa. Nếu cần thiết, tôi sẽ vui lòng thương thuyết với Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Dù sao thì cô vẫn chưa biết nội dung trong cuốn cassette kia mà.
Cục Trưởng cũng đã tính trước rất kỹ, Tổng Bộ Không Gian trực thuộc quyền quản hạt của Bộ Quốc Phòng, nên khi ông ta lôi Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng ra thì lập tức đè bẹp được ngạo khí của La Na ngay, nhất là câu cuối lại càng tuyệt diệu hơn.
La Na thoáng ngây người ra một chốc, hơi cúi đầu suy nghĩ chớp nhoáng, đến khi ngẩng đầu trở lại thì khuôn mặt đã hòa hoãn như cũ, nàng lên tiếng với giọng hối lỗi:
- Xin lỗi, tôi đã thất lễ. Cũng bởi vì sự việc này quá ư trọng đại, nên nhất thời tôi đã lỡ lời. Được rồi, tôi hoàn toàn tin tưởng các vị, nhưng xin hãy để tôi thỉnh thị ý kiến của cấp trên đã.
Quang Tử Lực Lượng
Trong phòng làm việc, tôi bỏ cuốn băng cassette vào máy và chuẩn bị ấn xuống.
La Na đang ngồi ngay ngắn trước bàn vội nói:
- Tôi đã thỉnh thị Bộ Trưởng của chúng tôi, và đã được ông ta đồng ý cho phép tôi kể ra chân tướng sự việc cho anh biết. Tất nhiên việc này chỉ có thể giới hạn với anh mà thôi, thậm chí, kể cả Cục Trưởng của các anh cũng không được tiết lộ. Tuy chúng tôi lo lắng quá thừa, nhưng dù sao cũng hy vọng anh có thể giúp đỡ về việc này. Hiện tại, mỗi giây mỗi phút đều phải tranh thủ tối đa.
Tôi tham lam ngắm nghía khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, một lúc sau đó mới di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Trong ánh đèn đêm phía xa xa, ẩn ước thấy được bầu trời đêm quang đãng của tiểu bang Nevada, cùng với tòa Trung Tâm Vũ Trụ Kennedy (Kennedy Space Center) nổi tiếng ở cách đó hơn ba mươi dặm, và nó cũng chính là trạm đầu tiên của nhân loại trong việc thực hành mộng tưởng chinh phục vũ trụ bao la.
La Na trầm mặc một lúc rồi nói:
- Mười hai năm trước, chúng tôi là một tổ nhỏ chuyên trách về hỏa tiễn và phi thuyền nhiên liệu không gian. Trong tổ của chúng tôi có một vị chuyên gia tính tình cổ quái nhưng rất có tài, đó là Khảo Đặc Phi bác sĩ. Ông ta đã phát minh ra một loại trang bị từ trước tới nay chưa từng có. Theo lời ông ta dự đoán thì món trang bị này có thể sản sinh ra một loại động lực rất cường đại không gì sánh nổi, thậm chí còn hơn cả loại động lực hạt nhân. Nếu như có thể sử dụng được nó thì có lẽ đó sẽ là một thành tựu đột phá siêu thời đại, có thể dính líu đến bí mật cấu trúc vật chất trong vũ trụ……
Tôi vội cắt ngang:
- Không cần giải thích với tôi về các vấn đề kỹ thuật khoa học…..
La Na thốt:
- Không! Anh nhất định phải biết, ít ra thì cũng phải biết một vài điểm.
Tôi nhún nhún vai, nói với giọng không mấy quan tâm:
- Cô cũng biết tôi là người ngoài cuộc chứ, càng đơn giản càng tốt.
La Na lần đầu chiếm thượng phong nên lộ ra nụ cười động nhân, nói:
- Với trình độ Khoa Học kỹ thuật ngày nay mà nói, được nhân loại vận dụng nhiều nhất và đạt đến mức tối cường chính là nguyên tử, tỷ như hạch tử (nucleon) dù phân tán hay hỗn hợp lại thì đều có thể phát ra năng lượng cực đại, và trong lúc loại năng lượng đó được phát ra thì nó lại sản sinh ra “ánh sáng”, tựa như lúc các phân tử của vầng thái dương thu rút lại, nó sẽ phát sinh ra trường hợp hạch năng tụ hợp và biến hóa, rồi từ đó mà tạo ra một lớp vỏ bọc bao quát lấy ánh sáng và nhiệt độ của cả Thái Dương Hệ…….
Tôi ngây người ra hỏi:
- Không biết còn có cái gì có năng lượng và năng lực lớn hơn cả Thái Dương Hệ chứ?
La Na đáp:
- Theo luận thuyết “big bang”, thì vụ nổ lớn tạo ra vũ trụ có uy lực lớn gấp hàng trăm triệu lần so với Thái Dương Hệ.
Nàng giải thích đơn giản dễ hiểu, khiến cho một kẻ ngoài cuộc như tôi cũng nảy sinh hứng thú. Luận thuyết “big bang” nói rằng, do vật chất tụ lại tại một điểm, rồi trải qua một vụ nổ cực lớn, đã bắn tung nó ra khắp không gian rộng lớn và tạo thành một vũ trụ bao quát cả Thái Dương Hệ và hằng hà sa số tinh thể. Cho nên, những tinh thể mà ta thấy ở trước mắt đều là do chúng từ trung tâm mà khuếch triển ra ngoài, và đó cũng chính là sa thạch đang bắn ra bốn phương tám hướng.
La Na nói tiếp:
- Nói theo phương pháp đơn giản nhất, thì Khảo Đặc Phi cho rằng lực lượng nguyên tử của vụ nổ đó là một loại lực lượng rất kỳ dị, hay còn gọi là “Quang Tử”, cũng chính là lực lượng ánh sáng.
Thấy tôi hơi nhíu mày, La Na vội nói:
- Vào năm 1905, nhà bác học Einstein đã đưa ra một luận thuyết trứ danh là “Quang Điện Hiệu Ứng”, đã chỉ ra ánh sáng cũng là vật chất, do thành phần gọi là “Quang Tử” (photon) phân tán ra mà thành. Nó có tốc độ vận hành nhanh nhất vũ trụ, mỗi một giây đều có thể xoay quanh địa cầu bảy vòng rưỡi, mà tốc độ của ánh sáng thì lại vĩnh viễn không bao giờ thay đổi……
Tôi thở ra một hơi dài, giơ hai tay lên cao rồi nói:
- Tôi đầu hàng, xin hãy nói đơn giản hơn một chút…..
La Na nở nụ cười tươi lần thứ hai, nàng nhìn thấy vẻ chịu thua của tôi nên cũng rất thích chí, xem như đã có thể phục thù chuyện lần trước. Nàng mỉm cười nói:
- Lúc này anh đang nhìn thấy tôi là cũng nhờ có ánh sáng. Từ trước tới nay, người ta vốn không hề xem ánh sáng là vật chất, nhưng kỳ thật ánh sáng là do “Quang Tử” tạo thành, cũng giống như bờ biển cát là do cát tạo thành vậy. Trước mắt mình nhìn thấy tưởng là một khối hay một vật thể, nhưng thật ra đó chỉ là một lượng lớn các phân tử nhỏ dung hợp vào một chỗ mà thành. Ánh sáng cũng chính là giống như vậy đấy.
La Na lại nói tiếp:
- Khảo Đặc Phi đã chỉ ra, “Quang Tử” mới chính là bổn nguyên chân chính của vũ trụ, không có một lực lượng nào, kể cả hạch lực [1] ở bên trong, có thể cải biến được các tổ hợp hỗ tương cho nhau của Quang Tử. Thậm chí, cho dù có lực lượng nào đó có thể khiến cho chúng vận hành chậm lại một nửa tốc độ vốn có thì chúng vẫn tràn đầy trong vũ trụ, và chỉ có duy mình chúng là hữu hình và cũng từ đó mà tạo nên thế giới này. Cũng như tất cả những gì trước mắt anh đây, có lẽ anh nhìn thấy tròng mắt của tôi là màu lam, đó là vì các phân tử cấu thành tròng mắt của tôi phản xạ lại màu lam khi được ánh sáng chiếu vào. Khảo Đặc Phi nói rằng các nhà Khoa Học gia truy cầu “Thống nhất thanh trường luận”, họ chỉ muốn dùng một lực lượng đơn nhất để giải thích bổn chất của vũ trụ, và Quang Tử chính là đáp án của họ. Luận thuyết Sáng Thế Kỷ [2] nói, trước khi có sự tồn tại của thế giới này là đã có sự tồn tại của ánh sáng, rồi sau đó mới xuất hiện những thứ khác. Người Trung Hoa nói rằng vào cái thuở hỗn độn sơ khai, khi âm dương hình thành hai thái cực, âm là tối, dương là sáng, cả hai chính là hai mặt chánh phản của ánh sáng.
Tôi bắt đầu có được vài điểm minh bạch, chợt nói:
- Vậy có phải là Khảo Đặc Phi bác sĩ đã phát minh ra một loại phương pháp và thiết bị có thể làm ảnh hưởng đến Quang Tử, do đó cũng có thể chế tạo ra một loại năng lượng còn khủng khiếp hơn so với hạt nhân, đúng không? Và khi mà việc đó phát sinh, vũ trụ tất sẽ có biến hóa kinh thiên động địa.
La Na gật đầu tán đồng, rồi nói:
- Đúng là như thế! Chỉ tiếc là cho tới bây giờ, chúng tôi vẫn chưa biết được luận thuyết của Khảo Đặc Phi bác sĩ là đúng hay sai.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại như vậy? Được là được, không được là không được thì mới phải chứ nhỉ.
Cuồng Nhân Hán Tư
(Hán Tư điên rồ)
La Na nói:
- Tổng Bộ Không Gian có một hội ủy viên, tất cả các thực nghiệm đều phải thông qua sự thẩm hạch nghiêm cẩn của họ thì mới có thể tiến hành. Trong lúc đơn xin thực nghiệm của Khảo Đặc Phi đang nằm trên bàn duyệt của hội nghị thì vị Chủ Tịch cực lực phản đối, và chỉ ra rằng một khi Quang Tử ở trong vũ trụ bị cải biến, tất sẽ gây nên phản ứng dây chuyền, rồi sẽ dẫn đến việc các Quang Tử hỗ tương cho nhau bị xáo trộn va chạm, và rốt cuộc là sẽ hủy diệt toàn bộ vũ trụ.
Tôi trợn mắt hỏi:
- Đúng là rất nghiêm trọng, thế nhưng việc đó và việc truy bắt Hán Tư bác sĩ thì có liên quan gì với nhau?
La Na nghiêm sắc mặt, bảo:
- Vị Chủ Tịch Ủy Viên hội năm ấy đã phản đối Khảo Đặc Phi tiến hành thí nghiệm chính là Hán Tư.
Nghe xong lời đó, tôi hoàn toàn ngây người ra.
Lúc La Na thốt ra lời ấy, ánh mắt của nàng lộ ra vẻ ưu thương vô cùng, chỉ nghe nàng thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Hôm sau, Khảo Đặc Phi bác sĩ lưu lại một bức thư kháng nghị tại chỗ cư ngụ của mình, rồi tự sát. Thiết bị do ông ta phát minh vẫn được cất giữ trong kho trữ tuyệt mật của Tổng Bộ cho đến tận hai tuần trước đây.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Khảo Đặc Phi bác sĩ đã có món thiết bị nọ, sao lại không lén lút tự đi thí nghiệm mà lại phải dùng cách tự sát để kháng nghị?
La Na giải thích:
- Món thiết bị ấy phải cần tới một loại năng lượng có sức nổ cực lớn ngang hàng với hạt nhân thì mới có thể phát sinh hiệu quả, vì vậy mà chỉ khi nào được phê chuẩn thì mới có thể đưa ra thực hành.
Tôi lại hỏi tiếp:
- Vậy đã phát sinh ra chuyện gì? Có phải món thiết bị ấy đã bị mất hay không?
La Na gật đầu nói:
- Đúng vậy, đó là chuyện phát sinh vào hai tuần trước. Cứ cách ba tháng thì kho trữ bí mật được kiểm tra một lần, do tôi, Hán Tư, và một vị đồng sự khác tại Tổng Bộ cùng lúc tiến hành. Sau khi được điều tra kỹ càng, trong Tổng Bộ chỉ có mười hai người là có quyền vào kho trữ bí mật, và đều là những đối tượng tình nghi. Nhưng những người đó đều là các nhân viên cao cấp được Tổng Bộ cực kỳ tín nhiệm. Tất nhiên, trong đó bao gồm cả Bộ Trưởng, và còn có Hán Tư và tôi.
Tôi hỏi:
- Món thiết bị ấy lớn cỡ nào?
La Na nói:
- Nó lớn cũng chỉ bằng một va li hồ sơ. Anh cũng biết đó, Tổng Bộ của chúng tôi là một trong những địa phương được bảo an nghiêm mật nhất nước Mỹ, tuyệt đối không thể có người nào, kể cả Bộ Trưởng của chúng tôi, lại có thể lấy đi một vật không minh bạch rời khỏi Tổng Bộ.
Tôi thắc mắc:
- Việc đó và Hán Tư lại có quan hệ thế nào?
La Na từ tốn đáp:
- Tuy Hán Tư là một trong những đối tượng bị tình nghi, nhưng không một ai lại nghi ngờ ông ta, bởi vì một mặt ông ta là một nhà khoa học và cũng là nhà nghiên cứu có địa vị cực cao, và mặt khác, ông ta cũng chính là người đã cực lực phản đối việc tiến hành thí nghiệm. Thế nhưng ba ngày trước đây, ông ta đã thất tung, và lúc ấy, chúng tôi mới bắt đầu khẩn trương. Giả thiết món thiết bị của Khảo Đặc Phi quả đúng như lời Hán Tư nói, vậy thì hậu quả nghiêm trọng thế nào không nói chắc anh cũng biết. Do đó, chúng tôi quyết không thể để cho bất kỳ người nào biết được bí mật này, nếu không, lỡ như có ai đó nắm được món thiết bị ấy trong tay, vậy thì người đó sẽ trở thành người nắm giữ một lực lượng phá hủy khủng khiếp nhất thế giới.
Tôi lẩm bẩm:
- Hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!
Trong phòng tuy có máy lạnh, nhưng mồ hôi hột trên trán tôi không ngừng tuôn ra từng giọt lớn.
Tôi ấn ngón tay xuống chiếc nút “play” của máy cassette.
Từ loa phát thanh của chiếc máy cassette vang lên giọng nói của một người đàn ông:
- La Na, không cần đi tìm tôi, sẽ vô ích thôi. Khảo Đặc Phi tự sát, điều đó khiến cho tôi phải suy nghĩ về “Quang Tử luận thuyết” của ông ta suốt mười hai năm. Tôi đã đúng! “Sáng Thế Khí” tuy không phải do tôi phát minh, nhưng nếu việc một tân vũ trụ được sinh ra từ tay tôi mà đem so với việc sinh diệt của nhân loại thì nó còn to tát hơn rất nhiều. Tôi sẽ trở thành người sáng tạo ra tân vũ trụ, tôi sẽ là thượng đế!
Đôi mày thanh tú của La Na nhíu chặt lại.
Tôi hỏi:
- Có phải là giọng của Hán Tư không?
La Na nói:
- Đúng là ông ta! Nhưng tôi không hiểu nổi tại sao ông ta lại thốt ra những lời ấy, ông ta điên rồi chăng?
Tôi đứng lên thong thả nói:
- Hãy nên tin là có, chứ đừng nên không tin. Tôi phải bắt đầu làm việc thôi.
La Na nói với giọng quan tâm:
- Hãy cẩn thận! IQ của Hán Tư đạt tới 263 điểm lận. Có thể nói ông ta là người thông minh nhất kể từ sau nhà bác học Eistein.
Tôi cười nói:
- Việc bắt giặc là một việc đòi hỏi loại cơ trí khác. Về mặt này thì tôi còn hơn hẳn ông ta, nói không chừng tôi đã đạt tới 264 điểm rồi cũng nên., ha ha.”
La Na thè lưỡi nhát ma, vừa cười vừa nói:
- Biết đâu cũng có thể thấp hơn điểm trung bình là 99 điểm nhỉ.
Tôi lần đầu được nhìn thấy nàng lộ ra thần thái yêu kiều như thế, bất giác nhịn không được mà chồm qua hôn nhẹ một cái lên má nàng để từ giã.
Khuôn mặt nàng đỏ hồng lên, thẹn thùng cúi đầu không nói gì.
Nghi Vân Trận Trận
(Mây Mù Trùng Trùng)
Mạn nặc nói:
- Tình hình lúc đó là thế này, có một bà nội trợ sống ở vùng phụ cận đây nhìn thấy Hán Tư thậm thà thậm thụt đi ra từ một tòa siêu thị, điều đó đã khiến bà ta lưu ý và nhận ra y, sau đó mới cáo giác với cảnh sát địa phương. Vì vậy chúng ta mới xuất động, nhưng khi đến nơi thì đã là nhà không và người cũng đã đi mất.
Tôi hỏi:
- Hãy nói cho tôi biết, nếu đổi lại anh là Hán Tư, vậy anh có đủ lòng tin có thể chạy thoát thiên la địa võng của ngày hôm nay không?
Mạn Nặc đáp:
- Tuyệt không có cơ hội. Tại trên tất cả các công lộ đều có người của chúng ta, và cả những nhà dân trong vùng phụ cận cũng đã được lục soát từng nhà một, nhất định có thể ép cho y lộ diện.
Tôi lại hỏi:
- Y đã mua đồ gì tại siêu thị?
Mạn Nặc nói:
- Chỉ có bánh mì biscuit, chocolate và các loại thực phẩm, tổng cộng trị giá $125. Và căn nhà đó cũng đã được điều tra qua, nó được người cha đã đi đời của Hán Tư mua lại vào ba năm trước. À, nửa giờ trước đây, có một người lái taxi đến đây cáo tri rằng, ba ngày trước gã đã từng nhận chở Hán Tư đến một tòa lầu dùng làm nơi trú thân của y, tại một tiểu trấn cách đây ngoài ba dặm. Lúc đó hai tay Hán Tư trống trơn, cái gì cũng không có.
Tôi thoáng im lặng, không thốt lời nào.
Ánh mắt của Mạn Nặc và hơn mười đội viên đều nhất tề tập trung vào tôi.
Tôi đột nhiên ngẩng phắt đầu, ánh mắt đảo nhanh trên thân những người đang có mặt tại đây.
Mạn Nặc chấn động tinh thần, thông thường khi tôi có dáng điệu này cũng chính là lúc đã nắm bắt được điều gì đó.
Tôi lên tiếng:
- Các anh biết gì chăng? Vị bằng hữu Hán Tư này của chúng ta chính là một người thông minh nhất trong lịch sử hình sự, IQ của y chỉ thua cho bậc thiên tài Einstein mà thôi.
Mạn Nặc cười gượng, nói:
- Ý của anh là…..
Tôi cắt ngang lời anh ta:
- Ý của tôi là y sẽ không làm một việc ngu ngốc đến vậy, vì y biết rõ hình của mình đã xuất hiện đầy trên báo chí và các đài truyền hình, nên không thể đi lại nghêng ngang như trước kia. Trái lại, y chỉ có thể mua đồ bằng cách drive-through [3].
Một đội viên khác lẩm bẩm:
- Ít nhất thì y cũng có thể cạo đi bộ râu dê.
Mạn Nặc chợt nói:
- Hơn nữa, cũng bởi vì y thậm thà thậm thụt nên mới bị người ta chú ý. Thử hỏi, một người cơ trí như y thì làm sao có thể lộ ra sơ hở như thế chứ? Chỉ có một giải thích duy nhất, đó là sau khi bại lộ hành tung, y vội để lại cuốn băng cassette rồi bỏ trốn trước khi chúng ta tới đây. Nhưng tại sao y lại phải làm vậy? A, tôi hiểu rồi!
Nhìn Mạn Nặc đột nhiên hiểu ra vấn đề, tôi nhẹ nhàng nói:
- Rốt cuộc anh cũng hiểu ra!
Kinh Thiên Kế Hoa
(Kế Hoạch Kinh Thiên)
Chúng tôi ở lại căn nhà hai tầng trên núi mà lục soát suốt nửa tiếng đồng hồ , và cuối cùng cũng tìm thấy một cánh cửa ngầm được thiết kế rất xảo diệu trong một cái tủ áo, sau cánh cửa đó là một chiếc thang xoáy vòng đi thẳng xuống dưới.
Tôi nói nhỏ:
- Các người lập tức bao vây lấy khu vực này, tôi sợ lão hồ ly này còn có thông đạo khác.
Mạn Nặc nói:
- Anh một mình xuống đó thì hãy cẩn thận lắm mới được, IQ của anh so với y có vẻ thấp hơn khá nhiều đấy.
Tôi chửi đổng một câu, rồi nói:
- Nếu không có lệnh gọi thì không cần phải xuống đó.
Tôi nhanh nhẹn lần theo các bậc thang đi xuống dưới, sau đó thì nhảy một cái hạ xuống mặt đất. Khi vừa đứng vững trên đất, tôi vội đưa mắt quan sát đường hầm, lúc nhìn rõ sự vật thì tâm tôi chợt rúng động mạnh. Dưới ánh đèn lờ mờ treo tường, nhân vật mà toàn thể chính phủ Mỹ và cảnh sát địa phương đang không tiếc nhân lực và vật lực để truy bắt là Hán Tư bác sĩ, thì lại đang điềm nhiên ngồi bên cạnh một chiếc bàn.
Hán Tư từ tốn nói:
- Quả nhiên rất cao minh! Xin mời ngồi!
Tôi bước đến ngồi vào một chiếc ghế đối diện với ông ta, rồi rút ra khẩu súng bắn đạn ma túy cầm nơi tay, và hạ giọng nói:
- Bác sĩ, ông đã bị bắt!
Hán Tư mỉm cười thốt:
- Bắt được tôi cũng vô ích thôi. Trình tự sáng thế đã bắt đầu đếm số ngược, không một ai có đủ năng lực để vãn hồi cuộc diện. Anh cũng là một người rất thông minh, nếu không thì đã không nhìn thấu được kế “hư giả thật chi” của tôi.
Tôi nói:
- Thành thật mà nói, tôi rất bội phục ông. Đầu tiên là ông cố tình tiết lộ hành tung, khiến chúng tôi tìm đến tận cửa, sau đó lại lưu lại dấu vết chứng tỏ rằng mình đã bỏ trốn, nhưng trên thực tế thì vẫn ở tại chỗ này. Quả là gan dạ đến hoang đường.
Trong mắt Hán Tư ánh lên nét cuồng nhiệt, hưng phấn nói:
- So với đại nghiệp sáng thế thì điều đó có gì đáng nhắc đến đâu. Trong lúc Quang Tử bị Sáng Thế Khí cải biến, tất sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền kinh thiên động địa. Trong vũ trụ của chúng ta, mỗi một Quang Tử có tốc đồ vận hành là ba trăm triệu mét trong một giây, vậy thì khi Quang Tử giảm dần tốc độ, e rằng công thức Tính Tương Đối của Einstein là “năng lượng bằng khối lượng nhân cho vận tốc ánh sáng bình phương” [4] cũng sẽ được cải biên. Cũng có thể nói là toàn bộ những kết cấu cơ bản của vũ trụ đều sẽ bị cải biến.
Tôi hừ lạnh một tiếng:
- Nhưng sẽ có hằng hà sa số người bị chết, tội tình gì phải làm như vậy chứ?
Hán Tư bật tràng cười cuồng dại, rồi nói:
- Tôi không trách anh suy nghĩ như vậy. Năm ấy tôi cũng đã từng có ý nghĩ như thế, nhưng tôi đã thay đổi ý kiến. Vũ trụ tuyệt đối sẽ không bị hủy diệt, nhưng sẽ được chỉnh đốn và diễn hóa lại, cũng giống như một con mao trùng xấu xí lột vỏ và biến thành một chú bướm xinh đẹp mỹ lệ vậy. Những gì đang tồn tại ngay trước mắt chúng ta đây sẽ trở thành lịch sử và sẽ bị bỏ rơi trong tương lai. Hơn nữa, sự thay đổi này sẽ là một sự tiến hóa mới, dùng vận tốc ánh sáng do Sáng Thế Khí tác động lên một trục điểm rồi tạo nên hiệu ứng dây chuyền làm ảnh hưởng đến toàn bộ vũ trụ, tựa như những gợn sóng trong nước vậy, làm sao có thể hủy diệt được nước chứ.
Tôi liền hỏi:
- Nhưng như vậy cũng sẽ khiến cho rất nhiều người chết.
Hán Tư nghiêm nghị đáp:
- Không một ai biết được sẽ xảy ra tình huống gì, có thể là địa ngục, hoặc cũng có thể là thiên đường. Nói không chừng, có người có thể dùng lực lượng tinh thần để điều khiển sự cải biến tổ hợp vật chất này mà tiếp tục sinh tồn.
Tôi giơ súng lên, kêu lớn:
- Tôi không biết ông đang nói cái gì, mà tôi chỉ biết ông là một người điên rồ. Hãy mau giơ tay lên, đi thôi!
Hán Tư lộ ra nét cười quỷ dị, xoay người đi về phía sau. Tôi quát lớn một tiếng, rồi bóp cò, đạn ma túy được bắn ra, không tới hai xích ba thì đã rơi xuống mặt đất.
Thì ra lão hồ ly này đã lập một căn phòng nhỏ bằng kính chống đạn ngay tại giữa lòng địa thất.
Hán Tư biến mất vào sau một góc khuất khác của địa thất, xem chừng y quả đã rời khỏi thông đạo.
Tôi trở lại mặt đất hội hợp với Mạn Nặc. Từ xa xa, chợt vọng lại vài tiếng súng nổ. Khi chúng tôi đến nơi thì thấy được hai viên cảnh sát tiểu bang canh giữ vòng ngoài đang ôm súng, còn Hán Tư thì nằm gục trong vũng máu, trên tay còn cầm một khẩu súng có đường kính là 38 phân.
Một trong hai viên cảnh sát lên tiếng:
- Hắn đột nhiên từ trong rừng chạy ra, trong tay lại cầm súng, chúng tôi bất đắc dĩ mới phải nổ súng……
Tôi vừa nghe họ giải thích, vừa tiến đến bên cạnh Hán Tư, kêu lên:
- Hán Tư, Sáng Thế Khí ở đâu?
Hán Tư khẽ mấp máy môi, rên rĩ nói:
- Không một ai có thể ngăn cản tôi. Anh bạn, hãy tin tôi đi, hãy chuẩn bị sẵn để có thể tiếp tục sinh sống……
Nói đến đó thì y quẹo đầu sang một bên, chết luôn tại chỗ.
Tôi hoang mang ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh, cây cối tươi mát, cảnh đẹp như thế nhưng trên thực tại thì đại họa chính là đang giáng xuống đầu đây.
Mạn Nặc đến gần tôi, nói:
- Là tốt hay là xấu, rốt cuộc cũng có thể bắt được hung đồ để quy án, vậy là chúng ta có thể về nhà sớm rồi. Tôi đã hứa với con tôi là sẽ cùng nó đi xem hỏa tiễn phóng lên trời. Bây giờ chắc vẫn còn kịp.
Tôi nhảy bật lên, nắm chặt lấy hai đầu vai của anh ta, kêu lớn:
- Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!
Trùng Thượng Vân Tiêu
Tại đại đường của Trung Tâm Không Gian Kennedy.
Nàng La Na mỹ lệ nghênh tiếp chúng tôi, rồi cười hỏi:
- Có chuyện gì mà lại tìm tôi gấp như thế? Sao không đợi sau khi hỏa tiễn được phóng vào không gian rồi hãy nói?
- 101, 100, 99…….
Tiếng đếm ngược vang vọng trong sảnh đường.
Tôi lo lắng nói:
- Cô nhất định phải cho dừng máy phóng hỏa tiễn lại mới được. Sáng Thế Khí đang ở bên trong động cơ phản lực của chiếc phi thuyền đó.
La Na nói gấp:
- Đây là sự việc rất nghiêm trọng, chỉ có Tổng Thống và Chủ Tịch mới có quyền đó. Anh có chứng cớ gì không?
Mồ hôi trán tuôn ra như tắm, tôi la lớn:
- Không phải cô đã nói rằng không một ai có thể mang một vật gì bất minh rời khỏi Tổng Bộ hay sao? Hán Tư cũng không có khả năng đó, và cũng chưa từng mang nó đi. Ông ta lợi dụng quyền vị mà đem nó gắn vào động cơ phản lực của chiếc phi thuyền, khi được phát xạ thì sẽ tạo ra năng lượng cực mạnh, có như thế thì nó mới có đủ điều kiện để phát động Sáng Thế Khí mà làm ảnh hưởng đến tốc độ của ánh sáng……
- 54, 53, 52…….
Sắc mặt của La Na trở nên ngưng trọng, vội kéo tôi quay người đi gấp vào trong.
- 43, 42, 41……..
Khi đến được cửa chính của trung tâm chỉ huy, chợt có bốn viên cảnh vệ chặn chúng tôi lại, rồi một trong bốn người lễ phép nói:
- La Na bác sĩ, xin thứ lỗi, việc đếm số hiện đang tiến vào giai đoạn cuối cùng, bất kỳ là ai cũng không thể tiến vào trong đó.
La Na run giọng nói:
- Tôi cần phải gọi điện thoại cho Chủ Tịch.
Cảnh Vệ lại nói:
- Cô cũng biết rõ quy củ ở đây, ngoài Tổng Thống ra, Chủ Tịch sẽ không tiếp điện thoại của ai cả.
- 30, 29. 28, 27…….
Tôi và La Na nhìn nhau một cái, sắc diện trên khuôn mặt của nàng trắng bệnh y như người chết vậy, và nhịp tim của cả hai cùng đập liên hồi như trống trận.
Xuyên qua lớp thủy tinh nhìn vào bên trong trung tâm chỉ huy, lúc này đang có hơn trăm người bình tĩnh tại đó, ai nấy đều ngưng mắt nhìn vào tháp phát xạ cực lớn.
Chiếc phi thuyền to lớn oai hùng đang đứng nghiêm chỉnh, chờ đợi được phóng đi.
Tôi quát lớn một tiếng, toàn thân nhảy dựng lên, hai tay trái phải xô mạnh hai cảnh vệ sang hai bên. Sau đó, tôi nhào tới trước cửa, tay đánh mạnh vào lớp thủy tinh, đồng thời cũng hét lớn:
- Đình chỉ phát xạ! Đình chỉ phát xạ…..
Đột nhiên hai chân của tôi bị hất bổng lên cao, toàn thân cũng bay về phía sau, ngực và bụng cũng trúng liền hai quyền đau điếng khiến tôi phải gập người lại.
La Na vội bước lên bảo hộ cho tôi, rồi nói:
- Khoan đã, hãy đợi chúng tôi giải thích tất cả mọi sự việc đã. Vị này là nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang, tôi dám bảo chứng là anh ta có đầy đủ lý do để làm như vừa rồi.
Nói xong thì La Na quay sang ôm lấy tôi và lẩm bẩm:
- Chúng ta đã tận lực rồi phải không?
Kế đó thì giọt châu lã chã rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của nàng.
- 10, 9, 8, 7…….
Tôi nhớ đến lời Hán Tư đã nói, rồi ghé sát vào tai nàng, khẩn thiết nói:
- Hãy nhớ kỹ! Chỉ có người đã có chuẩn bị sẵn thì mới có thể thoát được kiếp nạn này để tiếp tục sinh tồn trong tân vũ trụ.
- 3, 2, 1!
Trên màn hình, chiếc phi thuyền bắt đầu phun ra khói trắng mù mịt cùng với ngọn lửa cháy hừng hực cực mạnh. Nó bắt đầu bốc lên cao từ từ, và đài phát xạ cũng bị ngã xuống.
Đản Sanh Tân Vũ Trụ
(Tân vũ trụ ra đời)
Tôi và La Na ngơ ngác nhìn nhau. Chẳng lẽ Sáng Thế Khí không có nằm bên trong động cơ phản lực? Hoặc giả cái luận thuyết Sáng Thể Kỷ kia chỉ toàn là hư ngôn?
Khi chúng tôi nhìn trở lại màn hình thì dị biến bắt đầu phát sinh.
Toàn thể màn hình đều trở nên đen thui, đồng thời cũng làm ảnh hưởng đến không gian xung quanh. Một khắc trước đây không gian còn rất sáng sủa mà nay đã thành tối đen.
Tôi lập tức bị chìm vào trong khoảng không đen tối ấy.
Lúc này tôi không thể cảm giác được chính bản thân của mình, cũng không cảm giác được là đã bước đi tay trong tay với La Na, tất cả tuyệt đối đều là hư vô. Một cơn sợ hãi ập vào ý thức của tôi, tôi muốn hét lên thật lớn nhưng không có miệng để phát tiết âm thanh đó ra.
Rốt cuộc thì tôi đã biến thành cái gì thế này?
Tôi tựa như một người mù đang rơi vào một vực sâu không đáy. Ở bên dưới có phải là địa ngục hay không? Hốt nhiên tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nếu cứ phải rơi mãi thế này thì sao? Như vậy sẽ còn đáng sợ hơn là mười tám tầng địa ngục mà người ta vẫn thường sợ hãi.
Tinh thần của tôi gần như bị sụp đổ hoàn toàn.
Trước lúc chết, người ta ai cũng muốn vùng vẫy một lần cuối.
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
“Chỉ có người đã có chuẩn bị thì mới có thể sống sót.” Lời của Hán Tư vang lên cuồng loạn trong tâm linh của tôi, và cũng càng lúc càng rõ hơn.
Tôi nhớ lại khi phi thuyền bắt đầu bay lên, Sáng Thế Khí của Khảo Đặc Phi đã khơi dẫn ra lực lượng căn bản nhất của vũ trụ là Quang Tử, và làm cải biến đi bản chất của vũ trụ.
“Chỉ có người đã có chuẩn bị thì mới có thể sống sót.”
Linh quang chợt lóe!
Bản chất của vũ trụ tuy được cải biến, nhưng sinh mệnh vốn không phải là vật chất, nên không có một lực lượng nào là có thể cải biến được nó. Cũng giống như trong các tôn giáo thường nói, sau khi nhục thân chết đi, thì linh hồn vẫn cứ thế mà tồn tại.
Không còn sự bó buộc của vật chất, bù lại thì tôi có được sự tự do còn lớn hơn trước.
Cơn vui mừng lập tức thay thế cho sự sợ hãi trong lòng.
Cảm giác đang rơi xuống đột nhiên biến mất.
Tôi cảm thấy sinh mệnh lực của mình đang ngưng tụ lại và đồng thời cũng nhanh chóng dâng lên trong ý thức. Đột nhiên, trong người tôi tràn trề một loại lực lượng chưa bao giờ có.
Tôi cảm thấy tâm linh của mình không ngừng bành trướng và thu nhỏ lại, tựa như sự hô hấp của chính mình vậy. Tôi thét lớn, rồi bỗng nhiên phát hiện ra thanh âm của mình được dội lại từ bốn phía, và tôi cũng tự cảm thấy bản thân mình đang di chuyển nhanh về phía trước.
Một quả cầu chói lòa đang mọc lên ở phía trước mặt, cả đường chân trời cũng hiện rõ dần trước mắt. Ban ngày! Quả cầu kia chính là vầng thái dương mới rồi!
Từng tia nắng lấp lánh nhảy múa trong không gian.
Tôi chợt phát giác ra là mình đang đứng trên mảnh đất bằng rộng lớn, trên mặt đất có những áng mây hồng lững lờ trôi, thật không thể phân biệt rõ đó là cây cối thực vật hay sóng ba đào.
Tôi vượt qua được rồi, rốt cuộc cũng sống sót rồi!
oooOooo
- Đỗ Đương!
Một thanh âm dễ nghe vang lên gọi tên tôi từ phía sau.
Tôi quay phắt người lại, chợt thấy tấm thân không mảnh vải che đậy và đang phát sáng của La Na, nàng đang chạy về phía tôi.
Nàng cũng được sống sót.
Tôi lập tức quên đi tất cả, lửa tình chợt bốc cao, rồi chạy như điên cuồng về phía nàng.
Thế giới này chính là một tân vũ trụ vừa được ra đời!
Hết truyện
Chú thích:
[1] hạch lực: lực lượng nguyên tử (nuclear)
[2] luận thuyết Sáng Thế Kỷ là luận thuyết do Khảo Đặc Phi bác sĩ nghiên cứu ra, còn thiết bị do Khảo Đặc Phi phát minh thì được gọi là Sáng Thế Khí.
[3] drive-through: một cách mua bán nhanh qua cửa sổ của người Mỹ. Thay vì khách hàng phải đậu xe và vào thẳng trong tiệm để mua đồ, họ có thể lái thẳng đến cửa sổ dành cho khách hàng cần mua nhanh và đi nhanh.
[4] công thức Tính Tương Đối (theory of relativity): E = mc2.