“Gầm..” Đây là con nhất tinh hồn thú thứ 6 mà tiểu đội bọn họ phát hiện được, một con ban kì ngưu, là loại hồn thú có sức mạnh và tốc độ, vừa hay nó lại phù hợp với tiêu chuẩn về hồn thú của Tiêu Khả, vì vậy mọi người đang cố để làm hao tổn sức lực của nó. Mọi người đánh cho nó bán sống bán chết rồi để Tiêu Khả thu phục nó. Hồn thú mà không bị thu phục thì không thể kí kết khế ước gì được. Cảnh tượng kinh người xuất hiện trước mắt, Tiêu Khả cưỡi trên lưng con ban kì ngưu, còn con trâu thì vùng vẫy cố hất Tiêu Khả ra khỏi lưng mình, mắt nó đỏ lên, nó lăn từ trên sườn núi xuống và đâm vào một cây đại thụ, nó đau đớn gào lên, Tiêu Khả cũng bị thương khắp cả mình mẩy, cuối cùng cũng coi như đã thu phục được con trâu này. Trên vùng đất đại lục này, con người có thể kí kết khế ước với hồn thú, nhưng đẳng cấp tối đa của con hồn thú đó chỉ có thể cao hơn người kết kết với nó một cấp, và người đó phải thu phục đưwcj nó. Những con hồn thú có đẳng cấp càng cao càng khó thu phục vì bọn chúng đều là những con có trí tụê mà. Nhưng bọn chúng cũng lại có chỗ dễ thu phục, chỉ cần chúng thấy ngươi có thể đem lại ích lợi cho chúng, mạnh hơn chúng. Một người chỉ có thể làm khế ước với một con hồn thú.
Giờ tiểu đội bọn họ chỉ còn lại Hồ Triệu là không có hồn thú, hồn thú của La Mai là một con Hạt vương xà, lục cấp hồn thú, tốc độ nhanh, cực độc, La Mai có được nó là do mọi người dung bẫy bắt được. Hồn thú của Mạc Thanh là đẹp nhất, ngũ sắc điểu, nhất tinh hồn thú, nó là do Tinh Kì dung phi trảo bắt được, vốn định lấy nó làm hồn thú, nhưng khi phát hiện con chim này chỉ có cái mã đẹp, không có sức chiến đấu liền nhường nó cho Mạc Thanh. Việc này đã làm cho Mã Khắc La và Từ Phong nhìn Tinh Kì đầy thù địch, ai bảo hắn lại đem tặng một con chim đẹp như thế cho Mạc Thanh mà họ đã khổ sở đeo đuổi bấy lâu. Hồn thú của Từ Phong là một con mã hầu, nhất tinh hồn thú, con mã hầu này thân thủ lanh lẹ, giỏi việc trinh sát trong rừng, sức chiến đấu của nó cũng không tệ. Hồn thú của Tinh Kì là một con Bạch vân hạc, nhị tinh hồn thú, nó là niềm ao ước của mọi người. Con bạch vân hạc này là do Tinh Kì bất chấp nguy hiểm tính mạng, bám vào cổ nó bay lượn 2 dặm mới thu phục được. Mọi người cũng không đố kị, bỏ ra thế nào thì nhận được thế ấy mà.
Nhưng sau lúc đó Hạ Thúc lại tìm Tinh Kì mà nói trong thời gian hai năm làm nhiệm vụ Tinh Kì không được làm bừa. Việc Hạ Thúc làm lại khiến mọi người nhìn hắn khinh bỉ, còn không phải là hắn đang lo lắng một phần dược liệu của Tinh Kì hắn sẽ không lấy được sao. Hồn thú của Mã Khắc La là một con liệt diễm hổ, có khả năng công kích mạnh lại oai phong. Hồ Triệu thì muốn có một con gấu lớn mạnh làm hồn thú cho mình, nhưng đến giờ hắn cũng chỉ gặp được một con lục cấp mộc hùng đó, điều đáng tiếc là lúc đó vừa gặp nó hắn đã vì kích động nhất thời mà giết nó, Hồ Triệu càng nghĩ càng hối hận.
Soạt…soạt! Tiếng bước chân vang lên từ phía rừng cây râm rạp. Giữa những tầng là dày hiện ra một thanh đại đao theo sau đó là năm người khác, người đi trước tiên cầm thanh đại đao là Tiêu Khả, hắn nhìn bốn phía đầy cảnh giác, theo sau hắn là La Mai, Mạc Thanh, Hồ Triệu và Hạ Thúc. Hạ Thúc đi lên phía trước bốn người còn lại vẻ mặt thật thoải mái, hắn lên dẫn đầu, mắt quét một lượt bốn phía, gật gật đầu nói: “Nơi này cũng không tệ, trống trải, chúng ta đóng quân ở đây, các ngươi đi chuẩn bị đi, đơi ba người còn lại đi tìm tiểu địa hình trở về rồi tính tiếp.” Hạ Thúc ra lệnh đã thành thói quen.
“Khẹc khẹc!....” Một con khỉ hướng về phía 5 người bọn họ mà kêu. Sau đó nó lại nhảy nhót lẩn vào trong rừng.
Năm người bọn họ như hiểu ra. Đây là con Mã hầu của Từ Phong, nó đến để thông báo đã phát hiện ra chuyện vì và gọi bọn họ cùng đi xem. 5 người bọn họ lại len vào giữa tầng lá cây rậm rạp mà họ vừa đi ra, họ đi theo con khỉ đến bên một hồ nước sâu, con khỉ đứng cách hồ khoảng 200m, mắt nhìn cái hồ thù địch, mọi người cũng dừng lại, ba người còn lại trong đó có Tinh Kì cũng vừa đi ra từ một phía khác của khu rừng.
“Nơi này rất kì quái, xung quanh đây không có một con hồn thú nào, đến một con cấp thấp cũng không có, tìm khắp xunh quanh rồi, rất rõ rang là vấn đề nằm ở trong cái hồ này, nhưng cái khiến người ta bất an hơn nữa là xung quanh cái hồ này cả một con sâu cũng không có.” Mã Khắc La đại diện cho 3 người còn lại nói lên cái nhìn của bọn họ đối với cái hồ này.
Năm người Hạ Thúc nghe xong thấy lạnh cả sống lưng, họ nhìn xung quanh, rồi lại nhìn mọi người, bọn họ cùng chau mày, chìm vào suy nghĩa, cùng tính toán được mất. Xa xa có thể nhìn thấy một đám cỏ màu tím ở bên hồ, đó chính là một loại thảo dược quý hiếm, tử linh thảo, bình thường một cây cũng khó thấy, thế mà giờ lại thấy cả một đám. Ngoài ra còn có 6, 7 loại hoa cỏ khác, Hạ Thúc nhanh chóng nhận ra 3 chủng loại thảo dược quý hiếm. Một ít tử hồng huyết thảo, vừa nhìn là biết nó là loại cực độc. Đứng từ xa quan sát đã thấy nhiều như vậy, lại gần chắc chắn còn nhiều hơn thế.
Nhìn đống tiền của phía đằng xa, trong long họ đều cảm thấy khó xử, tình hình xung quanh rất kì quặc. Không có một thứ vật sống nào, dù có là bảo vật đi chăng nữa thì cũng phải giữ tính mạng. Hạ Thúc cắn chặt răng, chuẩn bị rút lui, giữ mạng sống vẫn là quan trọng nhất, sau này còn có cơ hội mà hái được thuốc tốt. Huống hồ giờ hắn cũng đã được phân vào khu A rồi, mà thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, núi xanh vẫn còn, sợ gì không có củi đốt chứ.
“Theo ta thấy, ở đây nếu không phải là một con hồn thú lợi hại thì cũng là có chất độc mạnh.” Hạ Thúc đang định nói chuyện rút lui, nghe Tinh Kì nói thể liền im lặng không nói nữa. Nếu ở đây có một con hồn thú ghê gớm nào đó thì bây giờ chắc chắn nó không ở đây, đây chính là cơ hội tốt nhất để hái thuốc, hoặc cũng có thể là con hồn thú dưới nước. Còn nếu là chất độc đang tác oai tác quái thì cũng có thể giải độc, quan trong là chất độc đó là chất độc gì? Mọi người lại chìm vào suy nghĩ.
Mặt trời đang xuống núi, bóng đêm đang dần tới. Mọi người vẫn chưa có được quyết định gì. Mặt hồ xuất hiện lớp sương mờ mờ, một ngọn gió nhẹ thổi tới, con hạt vương xà của La Mai phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, người nó run lên.
“Không xong rồi, có độc, độc tính rất mạnh. Chạy mau.” Nói xong La Mai dẫn đầu chạy về phía sau. Những người còn lại cũng hoảng sợ mà bỏ chạy.
Chạy đến một sườn núi cách đó khoảng 5 dặm, bọn họ cùng tụ họp lại, nghĩ lại lúc nãy, nếu không chạy kịp, có lẽ giờ này đã bị chôn thân ở đó rồi. Quả thật là kinh khủng, chất độc làm con Hạt vương xà kia phải sợ thì khỏi phải nói nó độc đến mức nào. Nhưng cái quan trong nhất bây giờ là kiểm tra xem mấy người bọn họ có ai trúng độc không. Lần kiểm tra này, Tiêu Khả, Mạc Thanh, Từ Phong, Hồ triệu bốn người mặt đều biến sắc.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Không thể nào, ta không thể nào mà vận khí được, cả người cứ như phát sốt vậy.” Từ Phong kêu lên, Tiêu Khả, Mạc Thanh mặt càng biến sắc, bốn người bọn họ đều đã trúng độc, hơn nữa chất độc này đã bắt đầu phát tác rồi.
Bốn người còn lại kiểm tra một lượt nữa, thấy mình vẫn như trước đây thì cũng an tâm, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt bốn người kia đã chuyển sang màu tím thì an tâm không nổi nữa. Giờ phải làm sao đây, chất độc này quá mạnh, hơn nữa lại phát tác nhanh như vậy/.
Sự trầm lặng bao trùm sắc mặt bốn người bọn họ đã thành màu tím, những lão Hạ phản ứng nhanh, hắn lấy ra 5 cây huyền sâm trong giỏ thuốc, 5 cây huyền sâm này đều có trên một trăm năm tuổi, đây là loại thuốc tiên để cứu mạng đó.
“Mỗi người một cây trước, giữ mạng là quan trọng, nhưng sau đó phải trả tiền đấy nha.” Nhìn thấy bốn người bọn họ gật đầu, hắn liền đưa thuốc cho mọi người, ba người còn lại cũng không phản đối. Lão Hạ thật đúng là Lão Hạ, lúc này rồi mà vẫn còn tính toán tiền nong. “Chúng ta được chia ít thuốc một chút cũng không sao.” Bốn người vội vàng trả lời.
Bốn người họ sau khi ăn huyền sâm đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng thuốc này chỉ trị có tác dụng giữ mạng chứ không trị được gốc của bệnh, độc tính rất ổn định, nếu như không tìm được thuốc giải hoặc chế ra thuốc giải thì bọn họ cũng không thể qua nổi ngày mai.
“Bây giờ mọi người thử nghĩ xem có cách nào không, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được.” Mã Khắc La ngẩng đầu lên nói. bốn người bị trúng độc đều nhìn về phía hắn với ánh mắt cảm kích. Lão Hạ và La Mai thì im lặng không nói.
“Ta sẽ chế một loại thuốc, tên gọi là Thanh Minh tán, không thể chữa khỏi, nhưng mỗi khi uống một viên thì có thể kéo dài thêm một ngày.” Tinh Kì cất tiếng phá vỡ sự trầm lặng, hắn nói tiếp “Nhưng chế thuốc này cần rất nhiều những loại thuốc quý hiếm mà chúng ta đã hái được, và cả huyền sâm nữa.” Nói xong Tinh Kì lại im lặng.
Giờ trên sườn núi nhỏ lại yên ắng, nhưng bốn người trúng độc lại thấy mừng rỡ. Trong ánh mắt tuyệt vọng của họ giờ lại hiện lên một tia hy vọng. Mã Khắc La không lên tiếng. Lão Hạ do dự một hồi rồi nói “Cần dược liệu gì thì cứ lấy dược liệu đó đi, sợ gì sau này không tìm được thuốc tốt chứ.” Lúc này không thể để mọi người thất vọng được. “Dùng thuốc gì để ta đi tìm.” La Mai nói. “Ta không có ý kiến”, Mã Khắc La cũng tán đồng. “Lần này, chỉ cần 4 người chúng ta còn sống, những thứ thuốc phải dung đến sau này bọn ta sẽ trả.” Bốn người còn lại vội vàng nói.
“Những thứ thuốc ta cần, cứ để tự ta đến chọn, ta sẽ ra chỗ đất cách đây trăm mét để chế thuốc, chế xong sẽ chia cho mọi người.” Tinh Kì nói xong liền lấy huyền sâm trong tay lão Hạ và chọn thêm một số dược liệu nữa.
Nửa giờ sau, Tinh Kì cầm đi một đống dược liệu lớn, rồi hắn cầm về 30 túi thuốc bột đã dung giấy gói cẩn thận, “Đây là tất cả số thuốc chế được, thuốc uống, mọi người chia nhau đi, những người trúng độc mỗi người bốn bao, còn lại mỗi người 3 bao, ta bốn bao, có ý kiến gì không?” Mọi người đều lắc đầu tỏ ý không có ý kiến.
Thanh minh tán, là một laọi thánh dược cứu mạng trong huyền thiên kinh, trước khi trúng độc mà ăn nó, không có chất độc nào có thể thâm nhập vào cơ thể, nhưng sau khi trung độc mới dung nó, thì nó chỉ có thể áp chế độc tính trong một ngày. Tinh Kì còn định dung thuốc này để đến cái hồ đó hái thuốc nữa.
Cầm gói thuốc trong tay, mọi người an long được phân nửa, cái mạng của họ coi như được cứu tạm thời. bốn người nhanh chóng uống thuốc, ai biết được một cây huyền sâm trăm tuổi có thể giữ mạng trong bao lâu, cứ uống thuốc này cho an toàn rồi tính tiếp.
“Á…”
La Mai vừa chỉ vào Lão Hạ vừa kêu lên sợ hãi, Lão Hạ đứng ngây ra. Mọi người cùng nhìn về phía hắn, mặt hắn cũng đang chuyển sang màu tím.
La Mai và Mã Khắc La cũng nhanh chóng tản ra, chạy xa mấy chục mét, rồi trầm tư quay về, cũng không nói là có trúng độc hay không.
Hiện tại trong đội chỉ còn có Tinh Kì là chưa trúng độc, trong lúc chế thuốc, hắn cũng đã uống Thanh minh tán trước, rồi vận công cho sắc mặt chuyển sang màu tím, ở một nơi nguy hiểm như thế này, không thể không phòng bị được. Mọi người lại cùng ngồi xuống, sau khi uống Thanh minh tán xong, họ thấy yên tâm đôi chút. Thanh minh tán này cũng là một thứ thuốc tốt, độc tính bị áp chế thì khỏi phải nói, lại còn có thể vận hành đấu khí, ở nơi rừng sâu nguy hiểm trùng trùng như thế này cũng coi như còn có thứ cứu mạng. Sau mấy phút thương lượng, mọi người cùng đồng ý ngày mai sẽ đến cái hồ đó tìm thuốc giải, nếu không có thuốc giải thì họ chỉ còn nước chuẩn bị hậu sự cho mình thôi, mọi người đều học về thuốc nên nắm tương đối vững. Lúc trước chưa có thuốc Thanh minh tán này họ không dám đưa ra ý kiến đó, có thể còn chưa đến được bên hồ thì đã chết rồi, nhưng giờ thì khác rồi.
Đêm nay, mọi người đều không ngon giấc, họ sợ ngủ xong sẽ không dậy được nữa. ngày hôm sau cả 8 người đều mang đôi mắt thâm quầng đi đến bên hồ. Lúc xuất phát mọi người không còn hoài nghi công dụng của Thanh minh tán nữa, để đề phòng bất chắc, mọi người uống thêm một đợt Thanh minh tán khác.
Cái hồ kì quặc, cùng với khu rừng rậm yên tĩnh đem đến cho người ta cảm giác âm u, buổi sáng, nước hồ trong vắt, sâu không thấy đáy. Không khí cũng không có gì khác thường, ánh sáng mặt trời chiếu sáng một vùng mặt nước, trong hồ không có cá, 8 người nhanh chóng dung giỏ tre thu hái thảo dược bên hồ.
“Ô, Một bọt khí lớn nổi lên từ dưới đáy hồ, mọi người mau uống Thanh minh tán.” cảm thấy đấu khí trên người lại không vận hành được, Lão Hạ kêu lên, và nhanh chóng rút lui.
Chạy về đến nơi, ai nấy đều thở hồng hộc. Sự đáng sợ của hồ nước này đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, chậm một chút là không về được rồi. Nhìn những thảo dược đã hái được trong giỏ, họ thở phào nhẹ nhõm. “ Là loại thuốc này, có lẽ chính là loại thuốc này rồi, mọi người ăn trước để giải độc đã” Tinh Kì nói.
Giải độc xong, mọi người đều vui vẻ nói những lời may mắn mà những người sống sót sau tai nạn hay nói. Họ cũng không để lỡ thời gian, nhanh chóng rời khỏi đó. Một nơi quỷ quái như vậy không thể ở lâu, điều làm họ vui vẻ hơn là số dược liệu quý hiếm đang chất đầy trong giỏ, tâm trạng của mọi người đều trở nên cởi mở, đại nạn không chết, tất có hậu phúc mà!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 19: Phân loại và tách thuốc
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Tiểu đội của Tinh Kì vốn định cùng hái thuốc mười ngày rồi phân ra hái thuốc trong năm ngày, nhưng sau khi có thu hoạch lớn ở hồ nước, họ không còn hành động theo kế hoạch trước đó nữa, bảy ngày sau đó, cả tiểu đội cùng nhau tìm hai ba cốc khác, họ gặp sáu con hồn thú cấp tinh, trong đó lợi hại nhất là con Mạc Tháp Tượng, hồn thú cấp tam tinh, tiểu đội bọn họ cuối cùng cũng chiến thắng con voi lớn cao ba trượng này và bốn người trong số họ đã bị thương. Họ lấy đi ngà voi, hồn hạch, máu của nó, và cả một số loại xương có thể làm thuốc nữa. Lần này thu hoạch cũng không tệ. Họ ở trong rừng tìm thêm một con Mạc Tháp Tượng nhỏ khác cho Hồ Triệu làm hồn thú của hắn. Sau đó họ quay trở về trong sơn cốc mà Kiệt Khắc kiếm sư đã giới thiệu, mọi người quyết định sau khi chia thuốc xong sẽ quay trở về.
Đây là một sơn cốc nhỏ, đứng trên sơn cốc có thể nhìn thấy mọi thứ trong cốc. Trong cốc có tám người đang ngồi, ở giữa bọn họ là tám cái giỏ. Bọn họ đã hẹn cùng đến đây chia thuốc, nhưng khi đến đây và để thuốc tập trung một chỗ rồi thì chẳng ai nói xem phải chia thuốc thế nào. Người nào người nấy cứ nhìn nhau, không ai đưa ra cách gì để chia thuốc cả.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Hạ Thúc đứng dậy. Không đứng dậy cũng không được vì hắn là đội trưởng mà, không phải hắn đứng ra chia thì ai chia đây. Trong lúc như thế này chỉ có hắn là đứng ra giải quyết thôi. Trong lòng mọi người đều hiểu ai đứng ra chia thuốc cũng thế thôi, mọi người đều muốn xem xem ai dám dùng quyền hạn mà mưu cầu cho riêng mình. Cái chính là phương pháp chia thuốc, Hạ Thúc nghĩ một lát, có lẽ hắn nên đưa ra ý kiến chia thuốc như thế nào trước, có thể kiếm được chút lợi ích về cho mình thì cố gắng chia cho mình nhiều lợi ích một chút, mọi người không đồng ý thì lại thảo luận cách khác là được rồi. Vốn là có thể chia đều, nhưng sau chuyện ở hồ nước thì lại không dễ chia đều nữa. Lúc ở hồ nước đã hái được rất nhiều thuốc tốt, cũng tại vì những thuốc đó quá tốt, ai lại không muốn mình được phần nhiều chứ.
“Ừm, thuốc cũng đã để ở đây hết rồi, mọi người có cách gì để chia không?” Lão Hạ nhìn hết thảy mọi người rồi lại tiếp: “Nếu có ý kiến gì hay thì cứ nói ra, để mọi người cùng nhau bàn bạc, ý kiến đó hay hay dở cũng đều có thể đưa ra thảo luận, chúng ta là một đội mà, có lời thì cứ nói ra…” Hạ Thúc ướm lời trước, rồi mới đưa ra ý kiến của hắn về việc chia thuốc, thật không thể không gọi hắn là con cáo già gian xảo.
“Ta thì cho rằng, chúng ta nên sắp xếp lại chỗ thuốc này trước, rồi mới bàn xem chia thuốc thế nào.” Tinh Kì nói, Lão Hạ nghe xong không thể nói ngay ra cách làm của hắn. tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Dược liệu sẽ được phân loại theo ba thời điểm, đó là thời điểm trước, trong và sau khi đến hồ nước.” Mã Khắc La cắn răng nói, Lão Hạ đang định sắp xếp lại thuốc liền dừng lại. Chuyện như thế này vẫn xảy ra, mọi người đều im lặng không nói lời nào, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, trong lòng ai cũng cảm thấy buồn bực khó chịu, nhưng lại không dám đưa ra ý kiến sắp xếp tổng thể. Người phiền muộn nhất là Lão Hạ, vốn đã không phân chia theo cách mà hắn mong muốn, giờ lại còn sắp xếp thuốc theo ba thời điểm nữa chứ. Giờ trong lòng mọi người đều có tính toán cả, cuối cùng họ vẫn sắp xếp thuốc theo ba thời điểm đó.
Tinh Kì rất vui, sự việc phát triển theo hướng này rất hợp ý hắn, hắn bỗng cảm thấy Mã Khắc La hôm nay trở nên thật đáng yêu. La Mai cũng có chút vui mừng, còn Mạc Thanh thì cắn cắn môi, cắn đến rách cả da mà cũng không biết, sắc mặt thì lúc xanh lúc trắng. Từ Phong thì trầm lặng không nói, còn Tiêu Khả và Hồ Triệu thì lại rất bình tĩnh. Tiêu Khả là con nhà nông biết an phận, lần này có thể sống sót hắn đã vui mừng lắm rồi, hơn nữa có chia thế nào thì hắn cũng sẽ được một đống thuốc lớn. Còn Hồ Triệu, đừng thấy hắn bình thường không suy nghĩ lại tưởng hắn ngu dốt, thật ra hắn rất thông minh, nếu không thì làm sao có thể vào được Thanh hương cốc mà học, nhìn tình hình trước mắt, tốt nhất là hắn không nên tham gia vào, đây không phải là lúc những người có chỉ số thông minh như hắn có thể nêu ý kiến, hắn sẽ đắc tội với người khác không chừng, mà hắn cũng chẳng có bao nhiêu khả năng phát ngôn. Hơn nữa hắn cũng vừa thu phục được một con Mạc Tháp Tượng mà hắn yêu thích không lâu, hắn phải tự biết mình biết người chứ, không nêu ý kiến không có nghĩa là sẽ không được chia cho những loại thuốc tốt, sẽ có người đứng ra nói hộ hắn, hắn không việc gì mà đi tranh chấp cho mệt.
Ở lối vào của Thiết Hạp lĩnh, có ba vị đấu sư cứ cách một khoảng thời gian lại nhìn vào Thiết Hạp Lĩnh, còn có mấy người đứng bên cạnh chờ đợi. Trong đó có một người chính là đấu sư Kiệt Khắc đã dẫn họ đến khu A để hái thuốc.
“Này, Kiệt Khắc, Ô Nhã, hai ngươi thử nói xem, tiểu đội hung tàn này vào trong đó đã tám ngày rồi sao vẫn chưa ra nhỉ, những tiểu đội khác ở khu A này đều đã quay trở về rồi, tuy có những đội chỉ quay về với một nửa thành viên, nhưng ít ra họ còn có đại diện quay về, những đội khác ở khu khác cũng đã về gần hết rồi, chẳng nhẽ bọn họ hái được nhiều thuốc quá, không mang về được, đang nghĩ cách làm một cái xe to để trở thuốc về. Hay là Kiệt Khắc ngươi đã chỉ đường cho bọn họ đi vào nội bộ Hạp Lĩnh.” Một vị đấu sư nói, vị này là một người rất sùng bái tiểu đội hung tàn, đến cách nghĩ vô tiền khoáng hậu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.
“Ừm, những cái khác thì ta không biết, nhưng ta rất tin tưởng mà nói với mọi người rằng ta tuyệt đối chỉ đưa bọn họ đến khu A, còn như bọn họ có đi vào nội bộ Hạp Lĩnh hay không thì ta không dám nói.” Kiệt Khắc trang trọng nói, chỉ sợ mọi người không tin hắn.
“Không phải là cả đội bọn họ đều bị tiêu diệt chứ” Ô Nhã nói, thật không hổ là cái miệng của Ô Nhã, quả thật tiểu đội hung tàn thiếu chút nữa là chết sạch cả…
Thì ra mấy người đứng canh ở cửa ra của Thiết Hạp lĩnh là mấy người đã cược rằng tiểu đội hung tàn sẽ thắng lợi trở về, nhưng đã quá hai ngày mà vẫn chưa thấy bóng người, lại bị những người cá cược cùng châm chọc, nên đứng ở cửa ra này, chờ trông, bọn họ đang chờ tiểu đội hung tàn đi ra.
Một tiếng sau, số dược liệu đã được chia ra làm ba đống lớn, 2 đống nhỏ và một đống cực lớn “Được rồi, bây giờ thuốc đã sắp xếp xong, rốt cuộc phải chia thể nào, mọi người quyết định đi.” Đã đến lúc này rồi Hạ thúc cũng không muốn nói ra cách làm của mình nữa, bởi vì thời cơ tốt nhất đã qua rồi, bây giờ nói ra chắc chắn sẽ không được thông qua, hắn cũng không cần phải đi đắc tội với người khác, không đáng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 20: Thắng lợi trở về (1)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Tiêu Khả nhìn mọi người cứ trầm lặng mãi liền nói “Ta đề nghị, những dược liệu hái được ở hồ nước có thể để Tinh Kì chọn trước một phần, nếu không có Tinh Kì, cả bọn chúng ta bây giờ có thể đã mất mạng rồi, làm sao có thể ngồi ở đây mà chia thuốc chứ.” Tiêu Khả quả thật rất cảm kích ơn cứu mạng của Tinh Kì, nên mới nghĩ ra cách vừa có thể báo ân mà mình lại được lợi đó, chỉ cần Tinh Kì chọn ra một phần rồi, số thuốc còn lại chẳng phải sẽ chia đều sao. Lúc đó tất cả bọn họ đều đã trúng độc, chỉ là người phát tác trước người phát tác sau mà thôi. Trong tám người này không có ai là không gian xảo hết.
Mọi người đành phải đồng ý, cái đại ơn cứu mạng vừa nói ra, có muốn phản đối cũng đành im lặng mà chịu đựng. Nếu không thì đừng mong sống được. Tuy mọi người miệng nói đồng ý, nhưng sự thay đổi trên nét mặt cho thấy bụng họ không nghĩ thế. Tinh Kì thấy mọi người đồng ý, liền tiến lên phía trước chọn mấy loại thuốc cho vào giỏ của mình, cũng chẳng để ý xem họ đang nghĩ gì, chả nhẽ có thuốc mà không biết lấy, ngộ nhỡ thiên lôi đánh xuống.
Thấy Tinh Kì chỉ chọn ra một phần rồi lại quay về chỗ, Tinh Kì còn nghe thấy tiếng mọi người thở phào an tâm, hắn liền cười không nói. Những thứ tiếp sau mới đáng để lên tiếng đây.
Sau cả một buổi chiều, cuối cùng dược liệu cũng đã được chia xong, có người tức giận, đương nhiên cũng có người vui vẻ. Nhưng người vui nhất phải kể đến Tinh Kì và lão Hạ, Tinh Kì nhận được một phần tám số thuốc còn lại, thêm vào một phần hắn chọn lúc trước, lão Hạ cũng nhận được một phần tám số thuốc, và cả một phần số thuốc của mọi người, lão Hạ là người được chia nhiều thuốc nhất. Mã Khắc La và Từ Phong vì chuyện chia bình quân, và cả vì chuyện những người bị thương khi đến hồ nước trước không được chia mà cãi nhau. Sau đó vẫn phải chia thuốc theo bình quân. Nhưng những người bị thương trước như Tiêu Khả, Mạc Thanh phải dùng một số dược liệu có giá trị tương đương với cây huyền sâm trăm tuổi ra chia cho mọi người, Hồ Triệu, Từ Phong không lấy ra, cũng không chia, mà số thuốc đó bị Mã Khắc La chia thành bốn phần, hắn lấy một phần, Tinh Kì, Lão Hạ, La mai mỗi người một phần như hắn, không lấy cũng đắc tội với người khác, mà lấy cũng đắc tội với người ta nữa.
Việc chia thuốc kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc tiểu đội hung tàn bị chia rẽ, sau này chắc chắn bọn họ sẽ không cùng nhau đi hái thuốc nữa, Từ Phong và Mã Khắc La cùng theo đuổi Mạc Thanh lại cãi nhau khi chia thuốc, cũng có nghĩa là sau này bọn họ đã từ tình địch biến thành thù hận. Tinh Kì cũng quyết định sau này sẽ đi hái thuốc một mình.
Sau khi phân phát thuốc xong, mọi người cảm thấy giữa hai bên mối hận thù như khó được hóa giải, ở giữa đã phát sinh ra một vách ngăn, là một khe nứt rất khó hàn gắn. Trên người mang theo rất nhiều thảo dược quý hiếm như thế, càng dẫn đến sự phòng bị và không tín nhiệm giữa hai bên. Mọi người thống nhất quyết định đi gấp suốt đêm, ngày thứ hai khi trời sáng có thể ra khỏi Hạp Lĩnh, ra khỏi Hạp Lĩnh là an toàn rồi.
Ngày thứ hai trời vẫn chưa sáng tỏ, lối vào của Thiết Hạp Lĩnh cắm mười mấy cái lều, ở lối vào có bốn giáo đầu trực ban. Sáng sớm sương mù bay nhẹ, tầm nhìn hạn chế, sương mù tập trung trên nửa đỉnh đầu của một giáo đầu đang ngủ gà ngủ gật, ba người bên cạnh đang pha trò, nói về chuyện gái nhà chứa, khoác lác với nhau. Vào thu đã lâu, giọt sương ban mai đọng lại lạnh buốt, một giọt sương mai rơi từ trên tóc của giáo đầu xuống mặt, giáo đầu rùng mình, tỉnh giấc mở to đôi mắt. Nhìn về phía chân trời, mặt trời còn chưa nhô ra, buổi sớm bình minh có chút mát mẻ. Bỗng nhiên, giáo đầu phát hiện trong nội bộ Thiết Hạp Lĩnh có một nhóm người đến, xa xa nhìn không rõ diện mạo, nhưng đeo sau lưng cái sọt to chứng tỏ đó là một đội hái thuốc trở về, vừa vặn tám người, hoàn chỉnh một tiểu đội.
Rất nhanh chóng thông báo cho ba người còn lại, đi gọi tiểu đội trưởng, có một đội hái thuốc trở về, có khả năng là tiểu đội hung tàn. Nghe xong tin này, có một giáo đầu vừa chạy vừa hô: “Ha ha, kim tệ của lão tử đã trở về rồi, ta đã nói là làm sao toàn quân của tiểu đội hung tàn bị tiêu diệt hết được.” Lần cá cược này tiểu đội hung tàn có thể hái thuốc trở về hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng liền mấy ngày không thấy tiểu đội hung tàn trở về, thì trong lòng cũng phủ nhận sự đánh cược với mình, còn đâu mà đánh cược hộ cho họ, bây giờ lại nói tin vào việc tiểu đội hung tàn có thể trở về nguyên vẹn, lần trở mặt này thật là nhanh.
Đội Tinh Kì, tám người giương hai con mắt thâm quầng lên nhìn, đi hơn mấy chục dặm đường suốt đêm, mỗi người lại còn phụ trách hai ba trăm cân dược liệu. Mới cảm thấy sự gian khổ của việc đi trong đêm, nhưng vẫn may có ba con chủ lực, mười con hồn thú dẫn đường, không thì càng khó trở về, Ban Kì Ngưu, Liệt Diệm Hổ, Mạc Tháp Tượng. Ba cái xe tăng ở đằng trước gặp rừng mở rừng, gặp thú giết thú. Nhưng vẫn làm cho toàn thân tơi tả, chỉ có vài chỗ có thể che đậy những bộ phận quan trọng, xõa tóc, trùm đầu, trên mặt và tay đều nhăn nheo như củ gừng, có thì đều tạo thành từng mẩu từng mẩu, không làm hết được. Đi đến lối vào, trời cũng đã sáng rõ, nhìn ánh mắt cổ quái của hơn hai mươi giáo đầu nhìn bản thân tám người, chắc không phải về muộn hơn bốn ngày mà bị liệt vào danh sách “tất sát” chứ, không phải hoàn thành nhiệm vụ trước cuối tháng thì mới được chấp nhận chứ.
Ý thức chiến đấu của mọi người quá mạnh mẽ, vừa đối mặt với hơn hai mươi người đồng nghĩa với việc có đe dọa đến bản thân, tay liền lần mò tìm kiếm vũ khí, ghìm lại khí thế hung tợn, bước về phía trước, dự định nếu đúng như vậy thì tìm cơ hội chạy thoát khỏi Thiết Hạp Lĩnh. Một đêm thần kinh căng thẳng quá mẫn cảm rồi, đến nỗi việc thường thức để phán đoán sự việc cũng đều làm cho phức tạp lên.
Hơn hai mươi giáo đầu nhìn tám người trước mặt, mỗi người đều đeo cái sọt to, xõa tóc, trùm đầu, quần áo rách rưới không chấp nhận được, toàn thân ăn mặc cẩu thả, còn Tinh Kì trước kia vác cái gươm to, chỉ thừa lại phân nửa làm con dao ngắn dùng. Có thể thấy những người này phải trải qua những trận chiến kịch liệt như thế nào, mọi người đều thở phào. Lại nhìn thấy Hạ Thúc đeo cái sọt đựng ngà voi dài hơn hai thước, chí ít là của ba con Mạc Tháp Tượng. Thật không hổ thẹn là tiểu đội hung tàn. Kì thực thì không cần phải hoài nghi thêm nữa.
Tiểu đội trưởng tiếp nhận lệnh bài, cảm thấy tám đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình, như mũi giáo sau lưng, tất nhiên vẫn cố ứng xử nhã nhặn với lũ dã thú. Đến bây giờ ánh mắt vẫn chưa kịp định thần. Gật đầu, gọi vào: “Kiệt Khắc, ngươi dắt bọn họ đến Thanh Hương Cốc.” Tám người lúc đấy mới hạ khí thế, vừa nãy chỉ cần tiểu đội trưởng hành động không ăn ý thì sẽ xảy ra chiến tranh ngay lập tức.
Kiệt Khắc lại chạy lên trên, dẫn đầu nhóm người xuất phát đến Thanh Hương Cốc. Trên đoạn đường không phát ra tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề, và còn tiếng bước chân. Làm cho Kiệt Khắc bị áp lực lớn, song may mà Kiệt Khắc trước đây đã dẫn đường cho họ nên vẫn kịp thích ứng, nếu như người khác, e rằng không chịu nổi bầu không khí này mà rút đao chém người rồi. Khi Kiệt Khắc dẫn mọi người đến nơi, trên đầu đã đầy mồ hôi. Lúc đầu mọi người cảm thấy lạ, là sao sáng sớm của trời mùa thu như thế mà giáo đầu lại toát hết mồ hôi, nhưng khi nhìn thấy tiểu đội hung tàn đi theo phía sau, cùng với dáng dấp của họ thì sẽ hiểu ngay.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 20: Thắng lợi trở về (2)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Tại nơi giao nhiệm vụ, mới sáng sớm đã phải tiếp đón những vị khách đặc biệt, hình thù của họ giống như những người sinh sống vài năm ở nơi hoang dã, hình dáng cực kì kinh khủng. Sau khi nhóm người đi vào, toàn bộ phòng khách đều tĩnh lặng lại. Trong số một vài công tử tuấn tú còn phát hiện ra có hai nữ nhân, suýt nữa ngất tại chỗ, Kiệt Khắc dẫn đến đây thì chuồn mất. Nữ nhân tiếp nhận nhiệm vụ viên trong lòng càng khiếp sợ, tám người rừng đang đứng trước cái bàn. Tám cái sọt lớn cũng bày thành hàng trước mắt cô. Rốt cuộc cô cũng hiểu những người này đến giao nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng trước giờ chưa tận mắt chứng kiến bộ dạng của người đi hái thuốc đáng sợ như thế này, lúc đó có một cơn gió thổi qua, mấy mảnh vải che đũng quần của Tiếu Khả bị bay lên, Tiếu Khả lúc này mới phát hiện ra bên dưới chỉ còn lại mấy sợi vải, gió thổi một cái thì rất nguy hiểm, liền úp nó xuống, nữ tiếp nhận nhiệm vụ viên cứ thế mà nhìn theo, vừa nhìn thì không làm sao, nhưng nhìn thấy một vật đen đen, cô ta liền đỏ mặt, trong lòng còn có chút hưng phấn, nhưng chính phản ứng đó của bản thân lại làm cô ta giật mình, lẽ nào bản thân lại thích một người đàn ông dã thú xấu xí, bạo lực như vậy. Nữ tiếp nhận nhiệm vụ viên bị chính ý nghĩ của mình làm ngây người ra, màn kịch này bẩy người còn lại trong nhóm không hề phát hiện ra.
Tiếu Khả đứng ngay đầu, vừa phát hiện ra gió ngưng, Tiếu Khả vội vàng bắt lấy cơ hội moi dược liệu ra ngoài, phải làm trước khi gió thổi lên lần nữa. Nữ tiếp nhận viên cũng trấn tĩnh lại, nhưng nhìn thấy bàn tay đen đúa của Tiếu Khả cẩn thận từng li từng tí móc một cọng thuốc màu đen ra lại nghĩ đến màn kịch vừa rồi, lẽ nào hắn ta bình thường cũng móc “chú nhóc” đó ra như thế...
“Phịch! ...” Tinh Kì đặt túi vải nhỏ đeo trước người lên bàn. Làm thức tỉnh suy nghĩ miên man của người thiếu nữ đang xuân thì. Thiếu nữ nhìn đống dược liệu trên bàn và tám cái sọt lớn mới nhận ra một mình mình không thể kiểm hết nhiều thuốc như thế trong một ngày.
“Thật áy náy, các vị đợi một lát, ta đi gọi quản sự đến, dược liệu của các vị nhiều quá.” Thiếu nữ khôi phục lại sự tháo vát nhanh nhẹn thường ngày nói.
Thiếu nữ dưới sự xếp đặt của quản sự, vừa thêm bảy tiếp nhận viên, tám người đều tự kiểm kê và đánh giá dược liệu cũng bận mất cả buổi sáng. Để được vào làm nhân viên tiếp nhận thì phải có kỹ thuật phân biệt thuốc tuyệt đối tinh thông, không những phải nhận biết các loại dược liệu, còn phải đánh giá được niên hạn, dược tính, tính toán giá trị của dược liệu, cuối cùng mới tính được tổng giá trị.
Cùng với dược liệu được lôi ra ngoài, trên bàn thuốc chất đống, mấy người tiếp nhận dược liệu bị mắc kẹt trong đó, trên mặt bàn đều là dược liệu cao cấp, và có một vài dược liệu quý báu, càng lôi từ trong sọt ra, đẳng cấp dược liệu càng tốt, hơn nữa bây giờ mới lôi ra được một phần ba số lượng sọt, vẫn chưa đến một nửa. Tám gã mãnh thú này không đi cướp của người hái thuốc khác chứ, có điều trong đó có một thanh niên hơi gầy sau khi nhận ra Tinh Kì mới không thể không thảng thốt! Tiểu đội hung tàn! Mẹ ơi, đây là những phần tử khủng bố. Trong tiểu đội đó, Tinh Kì là người có ngoại hình giữ gìn được khá nhất.
Thiết Hương Hoa, Ốc Vũ Thảo, Bách Hương Thanh, Yến Cao Lệ, Kết Nhĩ Đàm… Hơn trăm loại dược liệu cao cấp, rất đáng giá. Thanh Vũ Lộ, Mạo Ca Mộc, Trù Thạch Thảo, Nguyệt Quang Hoa… Mấy loại dược liệu quý. Còn có một vài dược liệu trăm năm tuổi. Đây đều là các loại dược liệu mộc thảo. Nào là ngà Mạc Tháp Tượng, máu Tượng, mắt gấu tai gấu, hổ tiên, hổ cốt, gân lợn rừng, gan lợn, não vượn… Hàng loạt các loại dược liệu cầm thú. Lại có thêm kiến đỏ, ong xanh, trùng trăm chân… một vài loại dược liệu côn trùng độc. Thật là thu hoạch được mẻ lớn.
Các tiếp nhận viên càng kiểm tra càng giật mình, tất cả đều hưng phấn lên. Thấy nhiều như vậy, mà lại là dược liệu tốt qua tay chính mình cũng là một lạc thú. Trước đây bản thân chỉ được nghe hoặc nhìn thấy thuốc trong sách báo, bây giờ đã được nhìn thấy. Nhìn trước mặt những dã nhân không còn thấy họ ghê tởm nữa, cảm thấy họ rất khả ái, ánh mắt khi nhìn về phía bọn họ cũng nóng bỏng hơn. Tin tức tiểu đội hung tàn trở về thắng lợi cũng lan truyền đi nhanh chóng.
Tinh Kì và mọi người trải qua một buổi sáng kiểm thuốc. Tuy rằng mọi người đều đi suốt đêm, tinh thần căng thẳng cao độ một ngày rồi, nhưng lại được nhìn thấy từng gốc cây lôi từ sọt của mình ra, vẫn thấy hưng phấn, đặc biệt là lão Hạ thì cười híp cả mắt, không những dán mắt vào đánh giá dược liệu của mình, mà còn chốc chốc liếc về phía bảy người còn lại, không quên rằng trong trong đó có một phần là của mình.
Dược liệu của Tinh Kì đã thống kê xong, tổng giá trị ba vạn một nghìn hai trăm mười hai kim kim tệ. Cũng xấp xỉ với số Tinh Kì tự nhẩm tính, ít hơn hai nghìn sáu trăm kim kim tệ, Thái Dược đường đúng là rất biết vơ vét tiền. Nhưng Tinh Kì cũng hài lòng rồi, người ta cắn cho một miếng, nhưng cắn không đau, đang sống nhờ dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hạ Thúc nhìn thấy kết quả thống kê dược liệu của Tinh Kì, cái miệng cười không khép lại lần nữa mở ra, chỉ thiếu điều cả nước dãi chảy ra mà thôi. Tinh Kì trực tiếp bàn giao sạch nhiệm vụ của hai năm, bởi vì nhiều lần thấy ánh mắt Hạ Thúc liếc nhìn hắn, nhưng trong khoản tiền này phải cho đi hơn ba nghìn kim kim tệ, sau này không muốn vì hàng hóa này bị bóc lột nữa.
Còn dư lại thì đổi tám điểm cống hiến, giữ lại cho mình hai trăm hai mươi hai kim tệ để dùng. Và còn một vài hồn thú hạch, cái đó không thuộc về dược liệu, cho nên Tinh Kì thu chúng lại, đợi đến khi cần tiền lại đem bán. Thành viên khác trong đội cũng cố gắng giao nộp nhiệm vụ của hai năm, ai cũng muốn sau này có người công nhận thành quả lao động của mình. Tiêu Khả, Mạc Thanh hai người còn thiếu nhiệm vụ của một tháng là giao đủ của hai năm, bốn người còn lại đều trong một lần giao hết, lão Hạ nhìn thấy kết quả này đều vô cùng hối hận, bảy tên thần tài mới đi có một lần, sau này lại phải dựa vào chính bản thân mình, bản thân có phải biểu hiện quá anh tài không, mới chiêu mộ được thì bọn họ đều đã rời xa hắn.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương