Khắc Lợi Phu nhìn xuống phía dưới, nét mặt ban đầu là kinh ngạc, rồi từ từ biến thành khiếp sợ, làm một người lính canh gát, những năm gần đây Khắc Lợi Phu kiểm tra không biết bao nhiêu là hàng hóa của thương nhân, cũng tiếp xúc không ít với quý tộc tư quân đi luc quang sâm lâm, với nhãn lực kinh nghiệm đó có thể thấy được rằng, ở đây có rất nhiều hàng hóa không phải là hàng mới, mà là tồn trử đã nhiều năm. Lại còn có một ít da lông là của ma thú không thể nhận ra, khả dĩ có thể phán định một câu là từ trước tới giờ không có ai có thể bắt được nhiều da lông ma thú như vậy.
Khó tưởng tượng, như vậy một đội quân một trăm người tư quân, tốn không đầy nữa tháng thời gian, không có một người tử nạn, có thể làm được điều này sao?
Khắc Lợi Phu nhìn Lịch Khắc với ánh mắt bất thiện, thậm chí có thể nói , có điểm gắt gỏng, hắn trừng mắt nhìn Lịch Khắc, trầm giọng hỏi: “Lão bằng hữu, mấy thứ này thật là chính các ngươi săn được sao? Ngươi sẽ không có lừa gạt Khắc Lợi Phu ta chứ?”
Lịch Khắc cười khổ một chút, nói: “Quên đi, ngươi đã nhìn ra ta cũng không phủ nhận, mấy thứ này là ta mua của người khác, ta lo lắng sự an nguy của bá tước phủ, cho nên phải tìm biện pháp nhanh nhanh trở về, ta nghĩ là ngươi cũng có thể hiểu được điều này mà.”
Khắc Lợi Phu “Hừ,” một tiếng, rồi nói: “Mua lại? Ngươi cũng biết, trong đế quốc Nặc Lạp (Norah) của chúng ta căn bản là không có dong binh đoàn, hay là nói cho dễ hiểu là không có ai có năng lực săn một số lương lớn ma thú quý hiếm để lấy da lông, ngoại trừ là năng lực của các gia tộc quý tộc, thì … giải thích thế nào về số lượng lớn da lông ma thú này đây hử? ”
Nói đến đây, Khắc Lợi Phu nhanh chóng lui lại phía sau vài bước, rút trường kiếm bên hông ra, nói: “Lão bằng hữu, tình hình của đế đô hiện giờ rất nghiêm trong, vào thời điểm trong yếu này, ngươi còn muốn lừa dối ta sao, ngươi tốt bụng quá nhĩ? Nói cho ngay, Lịch Khắc đại nhân ngươi không có đem ta để trong lòng, cho rằng có thể hồ lộng ta dễ vậy sao?”
Trên mặt Lịch Khắc ra dáng tươi cười hơi xấu hổ đứng lên, không phải là hắn sơ ý, mà là hắn cho rằng Trần Sâm là một ma pháp sư rất lợi hại, nên có săn được nhiều da lông ma thú là cũng phải thôi. Hơn nữa, hắn vẫn lo lắng cho tình thế của bá tước phủ, cho nên cũng không có điều tra kỷ về đám da thú này, bây giờ gặp chuyện, hắn chưa chuẫn bị tâm lý tốt, trong lúc nhất thời căn bản là không ứng phó kịp.
Sắc mặt Khắc Lợi Phu lạnh xuống, nếu chuyện này, bình thường phát hiện, căn bản hăn cũng không truy cứu, huống chi, còn phải nể mặt mũi của tài chính đại thần đế quốc. Thế nhưng, bây giờ là thời khắc mẫn cảm, tình hình bất an, hắn cũng không dám tùy tiện.
Tình thế bỗng nhiên thay đỗi, lão bằng hữu đã biến thành đối thủ, sẽ phải ác chiến một trận thôi.
"Chờ một chút!"
Từ phía sau Lịch Khắc truyền đến một thanh âm của một thiếu niên rất trẻ, thấy một người phóng ngựa ra từ kỵ binh đội, sau đó tiến tới ngay trước mặt hai người, mặt nở một nụ cười thật tươi, đó hiễn nhiên chính là Trần Sâm.
Thấy hắn đi ra, trong lòng Lịch Khắc trĩu xuống, nguyên hắn đã an bài đem Trần Sâm và Đan Ni Nhĩ Tư chuẫn bị tiến vào đế đô, thế nhưng lại xãy ra chuyện ngoài ý muốn, biến thành tình thế này.
“Khắc Lợi Phu trưởng quan đại nhân, phải không ?” Trần Sâm cười cười, “Xin lỗi, đã ngắt lời đối thoại của hai vị, bất quá, những… da lông ma thú này, từ đâu mà có, ta có thể giải thích ”
"Giải thích cái gì?" Khắc Lợi Phu cảnh giác nhìn hắn, thiếu niên trước mắt, mới nhìn thấy khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đang mặc tư quân phục của Thản Tây gia tộc, giống như một tiểu nhân vật của địa phương nào đó, mà… có thể giải thích xuất xứ của da thú này sao? Đừng nói giỡn!
Trần Sâm chăm chú nhìn hắn, thấp giọng nói: “Kỳ thực, mấy thứ này đều là ta săn được.”
Khắc Lợi Phu ngây người nửa ngày, đột nhiên bật lên tiếng cười rộ, hắn vừa cười vừa nói: “Lịch Khắc, nếu như ngươi sợ ta truy xét ngươi, thì ngươi cũng không đem một tiểu tử ra hồ lộng ta chứ? Hắn có thể sao? Bớt nói giỡn! Nếu mà phái đi một vạn nhân mã, muốn có được chừng này da thú, cũng phải tốn không ít tiền bạc, thế nhưng, là hắn! một tiểu hài tử có khã năng săn được da lông ma thú này sao, sợ rằng mọi người ở đây cũng không có ai tin được, huống chi là ta ? ”
Lịch Khắc nhìn Trần Sâm, cười khổ mà nói: “Thế nhưng… thế nhưng… Hắn là một ma pháp sư…”
Khắc Lọi Phu nhếch miệng một cái, nhìn Trần Sâm từ trên xuống dưới vài lần, hỏi: “Nếu các hạ nói các hạ là ma pháp sư, như vậy xin hỏi sư phó các hạ là vị nào? Mang Duy pháp sư? Đan Ni pháp sư? Hay là Cát Nạp Duy Phu pháp sư?”
Trong miệng Khắc Lợi Phu nói ra vài người, là những ma pháp sư danh tiếng tại Nặc Lạp đế quốc, thế nhưng ngoài Mang Duy pháp sư, thì Trần Sâm cũng không có nhận ra ai, bất quá hắn cũng không ngại, trái lại mỉm cười trã lời: “Trần Sâm, ngươi hãy nhớ kỹ, tên ta chính là Trần Sâm, bất quá ngươi cũng đừng có suy nghĩ làm gì, trên hải vân đại lục này có hay không tên ta tồn tại, hay là bất cứ địa phương nào cũng không có tư liệu về ta đâu, dù là một điểm nhỏ nhất?”
Khắc Lợi Phu trầm mặt xuống, cũng nói qua là hắn không phải là hạng người không có kiến thức, lịch duyệt, ngược lại, tại đế đô làm lính canh gát nhiều năm qua, gặp không ít nhân vật, người nào ở đâu, làm gì, cơ bản là hắn có thể nhớ biết qua.
Thế nhưng, hắn nhìn thiếu niên trước mặt tự xưng là Trần Sâm, bình tĩnh, bình thản, vẽ mặt mỉm cười, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, rắn chắc, bên hông còn lộ ra một thanh trường kiếm, được rồi, hắn phải thừa nhận, thiếu niên này rất có khí độ, đó là khí độ của một võ giả không phải là khí độ của một ma pháp sư.
Khắc Lợi Phu lắc đầu, chậm rãi nói: “Được rồi, vị tiên sinh này, ta thừa nhận ngươi có thể là một người rất mạnh, thế nhưng ngươi cũng không nên nói mình là một ma pháp sư, ta nghĩ, hay người cố tình vũ nhục trí phán đoán của ta, còn về thực lực của ngươi để săn được da lông ma thú này, phải để tự ta khảo giáo một phen mới biết được.”
Nói xong, Khắc Lợi Phu chậm rãi đem thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ, hoành ngay trước mặt Trần Sâm, Lịch Khắc biến sắc, thế nhưng rồi lại không biết nói cái gì cho phải.
“Ngươi, là một quân nhân có trách nhiệm, đầu tiên cho phép ta đối với ngươi biểu đạt một điểm kính ý.” Trần Sâm mỉm cười nói: “Bất quá, ta cũng không có lừa ngươi”
Vừa nói xong, lòng bàn tay Trần Sâm lộn lên một cái, một con hỏa long nho nhỏ xuất hiện trên không trung, không ngừng xoay lộn chung quanh, bất quá rất nhanh, hắn lại nắm chặt bàn tay, con hỏa long lại tiêu thất trong lóng bàn tay mặt của hắn.
Tiếp đó hắn đi qua, vỗ xuống tay cầm kiếm của Khắc Lợi Phu, thấp giọng nói: “Được rồi, vị đại nhân này, ta một điểm cũng không có ý tứ gì, ta chỉ thuần túy là muốn vào đế đô mà thôi, nếu như ngươi nguyện ý giúp ta, sau này nhất định ta sẽ nhớ kỹ cái ân tình này.”
Khắc Lợi Phu nhìn Trần Sâm dáng tươi cười, nhãn thần từ hoài nghi biến thành tôn kính, hắn khom người thi lễ rồi nói: ”Trước hoài nghi ngài, là ta sai lầm, nếu ngài là một ma pháp sư cường đại, tự nhiên có thể vào lục quang sâm lâm để săn mấy thứ này.”
Trần sâm nở nụ cười: “Nói như vậy, hẳn là chúng ta có thể đi vào rồi chứ?”
Last edited by Tiểu Dê; 31-10-2010 at 10:18 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Anh
Khắc Lợi Phu chần chờ chốc lát, mới nói: “Người muốn vào, tự nhiên là không thành vấn đề, chỉ là…”
Trần sâm lắc đầu nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta tự nhiên hiểu quy củ, ta cũng không muốn làm khó cho ngươi, ta muốn đi đấu thú tràng, và có thể tạm ở đấy, nghe nói nơi đó là khách phòng xa hoa nhất đế quốc, nếu như người cần giải thích gì, thì tùy thời có thể tìm ta ở đó.”
Trên mặt Khắc Lợi Phu khôi phục vẽ bình thường, hắn gật đầu nói: “Đã như vậy, ta sẽ không làm trở ngại hành trình các ngươi, nhất định sẽ bái phỏng các ngươi ở đấu thú tràng, đến lúc đó, mong các ngươi phối hợp nhiều hơn.”
Trần Sâm gật đầu, quay sang Lịch Khắc đánh mắt, ngay lập tức lui vào bên trong đội ngũ kỵ binh.
Chung quanh cũng không có người khi họ nói chuyện, khi Trần Sâm dùng ma pháp cũng không có ai thấy được, cũng không có gây rối gì, cho nên mọi người cho rằng đây là giữa quý tộc gia cùng với thủ thành quân có chút đụng chạm nhỏ, nên không ai chú ý.
Rất nhanh chóng, ngay sau khi Khắc Lợi Phu ra ý , hàng rào bằng gỗ đẫy ra một chút, tức thì Thản Tây gia kỵ binh lập tức nhập thành, lát sau, cửa thành khôi phục lại như cảnh tượng ban đầu.
Nhìn thân ảnh kỵ binh đội đi xa, Khắc Lợi Phu chỉ lo lắng chốc lát, sau đó đem nhiệm vụ trông coi cửa thành giao lại cho sĩ quan phụ tá, còn hắn, thì phóng ngựa chạy vội về hướng quân bộ.
“Á… Trần Sâm thiếu gia” Đan Ni Nhĩ Tư kỵ sỹ hiễn nhiên đối với lối xưng hô mới này hơi ngượng miệng, nhưng do hành động lần này của Trần Sâm, hơi khó hiểu, nên hỏi: “Tại sao ngươi lại phải chạy ra ngoài giải thích? Không phải là chúng ta muốn che dấu tung tích sao?”
Trần Sâm vỗ tay nói: “Hiện tại, lẽ nào chúng ta không che dấu tung tích? Thế nhưng ngươi đừng quên, lúc trước ta được gọi là’trạch nam’ là một thiếu gia quý tộc, chỉ tham gia tụ hội quý tộc một lần duy nhất, hơn nửa đã sáu năm qua biết bao thay đổi, ta phỏng chừng cả đế đô ngoại trừ phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân của ta ra, thì không có ai có thể nhận ra được ta… Chỉ cần không xuất hiện với thân phận của gia tộc, sẽ không có ai đoán ra được, còn ở đấu thú tràng, thì chỉ là Trần Sâm pháp sư, chứ đâu phải là thiếu gia quý tộc đi đến thánh địa không tưởng cần y vấn dược (đi chữa bệnh…) , thiếu gia Á lịch khắc tư”
Đan Ni Nhĩ Tư lắc đầu cười khổ: "Ý tứ của ngươi nói như vậy là, ta không nên đi theo ngươi phải không?”
"Điều không phải không nên theo ta, mà là ta nghĩ, đế quốc đệ nhất võ giả, Đan Ni Nhĩ Tư lão sư nhà ngươi có thể ẫn dấu một chút, không lộ mặt, có như vậy, trò chơi này mới càng ngày càng hứng thú” Trần Sâm sờ sờ mũi, “Ngươi không được quên, đối với trò chơi lần này tại đế đô mà nói, ngươi thấy hứng thú, với ta còn là hứng thú nhiều hơn, huống chi, ta tuy là có thể từ lục quang sâm lâm đến đây, thế nhưng cũng không ngu xuẫn cho rằng mình không cần sự bảo hộ của ngươi, nếu như ta đoán không có sai, phụ thân đại nhân ra lịnh cho ngươi, đem ta ‘bình yên’ từ lục quang sâm lâm về đến phủ công tước, cho nên ngươi cũng không cần phải về phủ công tước trước, ngươi cũng phải thỉnh thoảng nghe một chút kiến nghị của ta chứ?”
Đan Ni Nhĩ Tư bật cười, có phải là quá thông minh sắc sảo, có điểm quá phận “Chủ nhân”, có nhiều chuyện thú vị xãy ra trong thời gian này, hắn cố ý đi lui sau vài bước, nhìn vào bóng dáng Trần Sâm, thì thầm nói: “Là người thừa kế gia tộc, không biết là ngươi gây ra cho ta bao nhiêu là rắc rối, hoa lệ hí kịch đây chứ?”
Nói xong, Đan Ni Nhĩ Tư lôi một chút dây cương, con ngưa hoang mới thuần phục chạy sang một hướng khác.
Tại đội ngũ tiền phương, Lịch Khắc thấy một màn phóng ngựa chạy đi này, chạy tới vội hỏi: “Trần Sâm đại nhân, người hầu của người làm sao vậy?”
"Không có việc gì, " Trần Sâm cười nói, "Chỉ là ta phân phó hắn đi làm một chút việc mà thôi, phỏng chừng đêm nay hắn sẽ quay lại gặp ta, còn phần ta, thấy không tiện cùng ngươi đi bá tước phủ, cho nên ta thấy là nên từ biệt ở đây, nếu ngươi rãnh có thể tới đấu thú tràng tìm ta, ta phỏng chừng có thể tại đế đô du hí một thời gian.
Lịch Khắc gật đầu, nói: “Cái này là tự nhiên rồi, chờ ta sắp xếp xong công việc, nhất định sẽ đến bái phỏng ngươi.”
Trần Sâm nở nụ cười: "Nói cái gì bái phỏng bất bái phỏng, lúc rảnh rỗi tới tìm ta là được, bất quá trước khi đi ta sợ rằng còn phải phiền phức ngươi vài chuyện."
Lịch Khắc gật đầu, nói: "Người có gì cứ phân phó.."
"Chuyện thứ nhất, khi vế tới bá tước phủ, vô luận thế nào ngươi cũng không nhắc tới thân phận của ta, nếu như ngày sau bá tước đại nhân có biết được, thì ngươi cũng phủ nhận là không biết.” Trần Sâm nói xong, nhìn hắn, là thân binh đội trưởng hẳn là hắn đủ thông minh hiểu được ý tứ này.
Quả nhiên, Lịch Khắc suy nghĩ một chút nở nụ cười, nói: "Cái này là tự nhiên, từ hôm nay chúng ta có gặp lại, người không thừa nhận thân phận, vậy ta vẫn như củ là cái gì cũng không biết.”
Trần Sâm gật đầu, sau đó có điểm xấu hổ nở nụ cười một chút nói: "Chuyện thứ hai, có thể hay không cho ta mượn một số kim tệ, ta nói muốn đi đấu thú tràng dừng chân, thế nhưng ngươi cũng biết, ta trên người một đồng cũng không có, ta cũng không tưởng tượng ra là có thể làm kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ tại đấu thú tràng a.”
Lịch Khắc ngây ra một lúc, ha ha nở nụ cười, hắn vừa cười vừa cởi xuống bên hông một cái túi rồi giao tận tay Trần Sâm, nói: “Trong này có đại khái khoảng trên hai trăm kim tệ, phỏng chừng cũng đủ cho ngươi ở trong đấu thú tràng một tháng, nếu như thiếu thì có thể truyền tin tức đến, ta coi như là đập nồi bán sắt cũng đem tiền đến cho ngươi a.”
Trước đây chỉ biết, là một xu tiền có thể làm hại chết một anh hùng hào hán, chính ngày hôm nay hắn cảm nhận được điều này, ở công tước phủ thì ăn mặc không lo, trong lục quang sâm lâm chỉ có tự lực cánh sinh, thế nhưng ngày hôm nay, tạm thời dứt bỏ đi cái thân phận quý tộc đại thiếu gia, không nghĩ tới là gặp ngay phải nan đề này, trong trò chơi lần này tại đế đô, cũng không suôn sẽ như trong tưởng tượng, không tốt như là đi du ngoạn, nhưng dù sao, vô luận là ở thế giới nào, Trần Sâm cũng không đánh giá thấp bất luận người nào. Tỷ như, vừa rồi Lịch Khắc vừa cười hì hì vừa đưa cho mình túi kim tệ, lẽ nào trong đầu lại không có suy nghĩ tới phương cách giết người đoạt bảo?
Thế giới này, so với trong tưởng tượng của mình còn phức tạp nhiều lắm, song cũng có hứng thú nhiều lắm.
Trần Sâm thở dài một hơi, phóng ngựa hướng về đấu thú tràng, hắn tuy rằng chưa có đi qua nơi này, thế nhưng địa đố của đế đô hắn đã sớm ghi tạc trong đầu.
Last edited by Tiểu Dê; 31-10-2010 at 10:19 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Anh
Đấu thú tràng nẳm ở khu vực sầm uất nhất của phía đông đế đô, có thể nói tiêu chí của toàn bộ khu vực này là kiến trúc. Tuy là, trong lịch sử đã nói rằng kiến trúc trên trăm năm này cũng không có quý tộc gia nào sánh bằng, cũng không có thánh đường nào quý phái sang trọng, thế nhưng khí tức nồng hậu phong cách cổ xưa đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Ngay trung tâm đấu thú tràng là một khối đất trống cực lớn, là nơi mà các chương trình đấu thú thường tổ chức của địa phương, thế nhưng tiết mục của đấu thú tràng không phải là chỉ có như vậy, với kiến trúc tinh kỳ vây chung quanh khu đất trống hình tròn này, là tiêu kim quật lớn nhất của đế quốc, có thể dùng một từ là rất tiện nghi, ở đây chỉ cần có tiền là có thể làm bất cứ chuyện gì mà ngươi muốn làm.
Tuy rằng , hiện tại đế đô tình thế thật sự là khẩn trương tới hồi cực điểm, thế nhưng con người thật là kỳ quái, vào thời điểm này, người ta cần phải để cho đầu óc tinh thần thoải mái…
Cho nên phía sau đấu thú tràng là nơi ăn chơi, phồn hoa đô hội.
Trần Sâm chậm rãi cưỡi ngựa đi tới trước mặt đấu thú tràng, rồi bắt đầu thả chậm tốc độ lại, thấy tại môn khẩu xa hoa lộng lẫy đàng xa, là mấy người bồi bàn áo quần ngăn nắp, chung quanh môn khẩu có rất nhiều xe ngựa, mỗi chiếc xe ngựa đều có một ít tư quân quý tộc đứng canh cạnh bên.
Trần Sâm tuy rằng rất ít xuất môn, thế nhưng hắn không phải là kẻ ngu si, những ... này xem qua một lần gì đó là hắn đã sớm ghi tạc trong đầu, cảnh trước mắt là giống như trước đây, một vài thế gia vọng tộc đều có xe ngựa đứng trước cửa, tất nhiên là chủ nhân của nó nhất định là ở bên trong đấu thú tràng, còn ở bên trong có chuyện gì, sẽ không có ai biết được.
Đấu thú tràng tổ chức ở đây rất tốt, chủ yếu là do nhân vật cầm quyền nơi này rất uy tín danh dự, luôn bảo vệ khách nhân rất tốt “Tư ẫn”, có thể an tâm ở chỗ này thưởng ngoạn, cũng có thể nói tiêu kim quật của đấu thú tràng là rất nỗi danh, đấy cũng là một nguyên nhân trong yếu.
Tới cửa, Trần Sâm xuống ngựa, tiện tay cầm dây cương đưa cho một bồi bàn đứng cạnh, bồi bàn cũng không có lộ ra bất luận cái gì bất mãn, hắn cung kính chào một cái, sau đó mang ngựa đi, lại có mấy người bồi bàn khác đem Trần Sâm dẫn tiến vào đại môn bên trong.
Đầu tiên đập vào mắt Trần Sâm là một phòng khách cực kỳ rộng, trên trần nhà treo đầy những chùm đèn hoa lệ đẹp mắt, một ít thị nữ ăn mặt thật đẹp, không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh.
Phía bên trong đại sảnh, có một cầu thang xoắn ốc đi lên, phỏng chừng đó là nơi những người có tài cán tụ họp, một trong hai hành lang của đại sảnh, nhìn thấy sâu vào trong xa không biết sẽ dẫn tới địa phương nào.
Trên tọa ỷ xa hoa của đại sảnh, có một người ăn mặc hoa lệ, vừa nói vừa cười, chung quanh là những thị nữ cực kỳ quyến rũ cười nói, tiếng cười hòa trong tiếng nhạc hỗn hợp cùng nhau, hình thành một phong cảnh lãng mạng dị kỳ.
Ngược lại Trần Sâm cũng biết, những… người này trong đại sảnh chỉ là tiểu quý tộc mới nỗi, hoặc giả là anh nhà giàu mới nỗi nào đó, chứ chân chính quý tộc sẽ không có tại đại sảnh này làm mất mặt xấu hổ đâu.
Một màn này tuy là Trần Sâm chưa có thấy qua, thế nhưng kiếp trước thì đã từng có thấy, nên cũng không có gì là kinh ngạc. Lúc này, có một đầu lĩnh bồi bàn tiến lên đón đầu Trần Sâm, đầu tiên là hắn khom người cuối chào, sau đó đi theo bên người Trần Sâm cẫn cẫn dực dực, nói: “Ma pháp sư đại nhân tôn kính, xin hỏi hôm nay người chuẫn bị an bài như thế nào? Muốn một phòng tối cao cấp cho người? Hay là hướng dẫn người thể hội một chút các loại hoạt động tiêu khiễn của đấu thú tràng? ”
Trong lòng Trần Sâm hơi lấy làm kinh hãi, tuy rằng hắn đã sớm ngờ tới, những động thái khi ở cửa thành, làm cho tin tức của một ma pháp sư tiến nhập đế đô sớm muộn gì cũng truyền khắp, thế nhưng không nghĩ tới chủ nhân đấu thú tràng lại có loại năng lực, biết trước tin tức loan truyền. Trách không được, khi xuất hiện tại đại môn, không vì ăn mặc xề xòa mà xem nhẹ hắn, trái lại còn cung kính cực điểm.
Bất quá loại ý niệm này trong đầu Trần Sâm chỉ lóe qua mà thôi, hắn hơi mỉm cười nói: “Vậy phiền phức cho ngươi rồi, có thể trước tiên an bài cho ta một gian phòng, sau đó mua lấy cho ta một bộ quần áo mới.”
Thần sắc của gã đầu lĩnh bồi bàn cũng không biến đổi gì, hắn gật đầu nói: “Nư vậy, xin phiền đại nhân đi theo ta.”
Nói xong bối bàn đầu lĩnh đi trước vài bước, vẽ mặt cung kính đem Trần Sâm dẫn lên lầu hai.
Tại đại sảnh, dĩ nhiên có nhiều người thấy Trần Sâm, bất quá lại nhìn Trần Sâm với mắt độc ác, ganh ghét, khi thấy đầu lĩnh bồi bàn đối với Trần Sâm cung cung kính kính, nhưng căn bản là không ai lộ ra bất luận sự khinh thị nào, dù là khách vãn lai hay đại nhân vật tại đế đô, tự nhiên là không có làm ra hành động gì đắc tội.
Đi lên thang lầu xoắn quanh xa hoa hào nhoáng, tại mỗi hành lang đểu có mấy thị nữ tướng mạo thanh tú, ăn mặc so với thị nữ dưới lấu có điểm bất đồng, y phục của thị nữ dưới lầu là loại y phục khiến cho người ta thấy có biểu tình thật cung kính, còn trên này những thị nữ ăn mặc theo lối xa hoa hầu hạ quý tộc, nếu như không được các nàng nói cho biết, thì Trần Sâm có thể lẫn lộn thị nữ này… là những tiểu thư quý tộc.
Bất quá suy nghĩ lại, Trần Sâm minh bạch ít nhiều, tại tiêu kim quật này, nếu không có gì hấp dẫn ánh mắt của quý tộc, nếu chỉ là những tỳ nữ bình thường thì quý tộc còn có thể tới sao? Bằng không ở tại nhà mà lêu lỏng trêu chọc tỳ nữ của mình.
Mà hiện tại ở đây phục vụ là những thị nử ăn mặc dáng dấp như là quý tộc tiểu thư, không giống như những nữ phó biểu tình cung kính chán phèo ở nhà, tự nhiên là thấy mới mẽ a. Dù sao coi như là một quý tộc chân chính, muốn tùy tiện đùa bỡn mấy tiểu thư quý tộc cũng không phải dễ dàng gì.
Thế nhưng tại đây, chỉ cần tốn chút tiền, ngươi có thể tùy tiện vui chơi, tuy rắng mọi người đều biết, những… vị tiểu thư này là giả, thế nhưng lòng người thât là kỳ quái, biết là giả, thế mà vẫn thích…
Cứ như vậy đi tới tầng năm, bồi bàn đầu lĩnh mới dừng lại, cung kính nói: “Ma pháp sư đại nhân, thật sự là xin lỗi, bởi vì tối cao cấp là gian phòng tại đây, tầng cao nhất, người sẽ không bị phiền phức quấy rầy.”
Trần Sâm không nói gì, chỉ là mỉm cười gật đầu.
Bồi bàn đầu lĩnh nhìn biểu tình Trần Sâm không có gì khác lạ, mới thở dài một hơi, sau đó hắn bước tới bên trái cửa phòng, mở cửa, khom người rồi nói: “ Đại nhân, ở đây là một trong những gian phòng tối cao cấp của đấu thú tràng, ở chỗ này nghĩ ngơi, thì không có bất luận kẻ nào quấy rối người, ta xin đi chuẫn bị y phục cho người.”
Nói xong bồi bàn thối lui đến cạnh cửa, đầu cung kính lui xuống phía dưới.
Trân Sâm lắc đầu, đi vào vài bước, mở cửa lớn ra.
Last edited by Tiểu Dê; 31-10-2010 at 10:20 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Anh
Trước mặt Trần Sâm là một gian phòng rất rộng, ngay chính giữa phòng là một cái giường lớn, ở một góc phòng là cái bàn, trên đó có ít vật dụng, cuối phòng có một cửa nhỏ, hẳn đó là lối vào phong tắm…
Trên đỉnh phòng có treo một lưu ly đăng thật lớn, những tia sáng nhu hòa từ trên đó tỏa xuống khắp phòng, khiến cho cách bài biện thêm ấm áp dễ chịu.
Đồng thời, trong phòng vẫn có một giòng không khí thoải mái lưu động, dường như có hơi hám của ba động ma pháp lực yếu ớt, làm cho Trần Sâm hơi nhíu mày.
Hắn đi vòng vòng trong phòng vài lần, sau đó thì cũng hiểu ra.
Nguyên là từ lưu ly đăng trên đỉnh phòng, người ta dùng một quyển hỏa hệ ma pháp sách giả bày một cái ma pháp trận, cũng có bố trí thêm một cái phong hệ ma pháp trận nữa trong góc phòng, giống như là ở kiếp trước người ta dùng hệ thống điều hòa vậy, còn trong phòng tắm thì người ta sử dung thủy hệ ma pháp sách giả để bày trận.
Nói chung tại đây thoạt nhìn thì thấy rất xa hoa hào nhoáng, mỗi phòng chắc là tốn không dưới hai nghìn kim tệ, chỉ có thể nói là quá xa xỉ a! Thật quá mức xa xỉ ! Chỉ sợ là tại hoàng cung đế quốc Nặc Lạp cũng không có khoa trương như vậy.
Dù sao cũng không trách được bề ngoài của đấu thú tràng, nói gì thì nói nó cũng là một trong những địa phương mà giới quyền quý quý tộc đế quốc thích đến nhất.
Trần Sâm thở dài, ngồi xuống một cái ghế, trên bàn trước mặt đã đặt một bữa đầy những tinh mỹ điểm tâm, lại còn có một ấm hồng trà, thật là quá khoa trương, còn có một vài quyển sách trên một góc bàn nũa.
Trần Sâm tiện tay chọn đại một quyển, trong lòng Trần Sâm hơi buồn cười, bởi vì… minh bạch được đây là chuẫn bị cho ma pháp sư “Đại lục ma thú”, những quyển còn lại cũng là loại sách mà chỉ có ma pháp sư mới thấy hứng thú.
Cái lão bản của đấu thú tràng này cũng thật là thú vị a, phỏng chừng biết được mình sẽ đến đấu thú tràng, cho nên đã dặn dò người làm chu toàn tất cả, như vậy khó tránh khỏi có vài phần vuốt mông ngựa a, nhưng nói đi rồi cũng nói lại, người ta đối với mình có thái độ cung kính, rốt cuộc cũng là lo cho tính tình cổ quái của dạng ma pháp sư này được thoải mái.
Bên ngoài vang lên tiếng gỏ cửa, sau đó một thanh âm cung kính nói: “Ma pháp sư đại nhân, y phục ngài yêu cầu đã chuẫn bị đầy đủ, đưa vào trong cho ngài hay là để ngoài cửa đây?”
Trần Sâm suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đem vào đi."
Âm thanh những lời này cũng không lớn lắm, thế nhưng người nọ bên ngoài cũng nghe rõ, một âm thanh lách cách mở cửa, cửa lớn mở ra, một làng gió mát nhán nhạt mang đầy hương khí tràn vào, làm cho cảm giác có vài phần vui vẽ thoải mái.
Trần Sâm ngẫng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng có hơi bất ngờ, hắn không có để ý tới người bên ngoài là nam hay nữ, thế nhưng bây giờ trước mặt hắn là một thiếu nữ tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn dáng dấp khoảng hơn hai mươi tuổi, với mái tóc dài mềm mại, tùy ý quấn lên được cài bởi một cây trâm, có điểm lồi lõm ẫn hiện, loại cảm giác này thật là hấp dẫn con người ta mà.
Nàng đang cầm trong tay một bộ quần áo, đứng e dè ở cửa, tựa hồ không biết bước kế tiếp nên làm cái gì đây.
Trần Sâm cười cười, cũng biết được thị nữ này đã được giáo huấn kỹ lưỡng trước, bằng không nàng cũng không có quá khẫn trương như vậy, hắn quay lại nhìn thị nữ phất phất tay, nói: “Được rồi, ngươi đem y phục đặt xuống đây, sau đó để tự ta xử lý.”
Thị nữ cũng không có lui xuống, nàng đem y phục tới đặt trên bàn trước mặt Trần Sâm, sau đó khẻ cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên tiến đến quỳ trước mặt Trần Sâm, nói: “Ma… Ma pháp sư đại nhân, van cầu người hãy buông tha cho ta…”
Trần Sâm thoáng ngây người, trong lòng có điểm dỡ khóc dỡ cười, thế nào lại có một thị nữ chạy ra van cầu thả người, lẽ nào ta có hình tượng xấu xa như vậy sao? Thế nhưng, minh bạch là mình không có làm chuyện gì xấu mà?
Hắn cười khổ lắc đầu, nói: “Vị này… vị tiểu thư này, ngươi có thể giải thích cho ta một chút không? Ta đã làm chuyện xấu gì chứ hả ?”
“Không… không phải,” thị nữ rất khẫn trương, không biết thế nào, mặt đỏ lên, “Ta chỉ van cầu ngài, có thể hay không đừng cho ta hầu hạ ngài ngủ (thị tẩm), ta… ta…”
Nói đến đây, nàng dường như có điểm không nói được nữa, chỉ là ngẫng đầu lên có điểm thương cảm đau đớn nhìn Trần Sâm, đột nhiên Trần Sâm tựa hồ cảm giác như có ai đánh vào sau gáy của mình.
Thị tẩm? Trần sâm ngây người một chút, sau đó mới nhớ lại, tại tiêu kim quật của đấu thú tràng này, nói trắng ra là nơi phong nguyệt a, gặp tình huống này thì cũng không có gì là kỳ quái khi thị nữ trước mắt đây cho rằng mình là một sắc lang, cho nên mới van xin mình buông tha cho nàng, nghe nàng nói như vậy thì cũng không trách được nàng a.
Trần Sâm lắc đầu, nói: “Ngươi trước tiên hãy đứng lên rồi nói chuyện, ta sẽ không bảo ngươi phải thị tẩm ta đâu.”
"Thật vậy chăng?" Thị nữ kia vẽ mặt sợ hãi nhìn Trần Sâm, thế nhưng lại đứng dậy rất nhanh, “Nếu như, ngài nói thật, có cơ hội ta nhất định bào đáp ngài.”
Trần Sâm nghe nàng nói vậy, lại có phần hứng thú. Vốn lần này quay về đế đô, mục đích chính là muốn lý giải một chút tình huống của đế đô, sau đó là nhanh chóng tìm ra tên chuyên đi ám sát quý tộc, dù sao, Trần Sâm đối với chuyện mình bị ám sát lúc trước vẫn canh cánh bên lòng.
Cho nên, nguyên hắn đối với những… chuyện này cũng không có hứng thú gì, dù sao một nữ nhân tại phong nguyệt trường, cũng có chút đáng thương, họ cũng có chút hận trong lòng, căn bản là ngoại nhân thì không thể hiểu được.
Thế nhưng nữ nhân trước mắt này, tựa hồ đối vớ nhiềui thứ lại có vẽ cực kỳ xa lạ, có lẻ là lần đầu tiên đi đến địa phương này làm việc, thần sắc sợ hãi rụt rè, không khỏi làm cho người ta có vài phần thương hại.
Trong lóng Trần Sâm thở dài một hơi, hắn chỉ vào cái ghế đối diện nói: “Ngồi đi, nếu như được, thì hãy đem chuyện của ngươi nói cho ta nghe thử xem, ngươi cũng biết ta thân phận là ma pháp sư, ở địa phương này cũng không có giúp ích cho ngươi nhiều lắm, thế nhưng ta mới vừa quen với ngươi, mà vận khí của ngươi cũng tốt, hôm nay tâm tình ta rất là tốt, ngươi là một nữ nhân thông minh hẳn là biết sẽ phải làm như thế nào chứ?”
Thị nữ gật đầu, hơi do dự chốc lát mới nói: “Kỳ thực, tên của ta là Annie, Annie Thản Tây, là tôn nữ tiền nhiệm đế quốc tài chính đại thần”
Trần Sâm tức thì có chút choáng váng, hắn trừng mắt nhìn, chăm chú nhìn vài lần thiếu nữ trước mắt, như là bị sét đánh.
Last edited by Tiểu Dê; 31-10-2010 at 10:21 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Thiếu nữ trước mắt, có một khí chất đoan trang ôn hòa mơ hồ như toát ra thật ưu nhã, có ấn tượng không được rõ cho lắm, không biết là thiếu nữ này có phải là tiểu thư Annie mà mình đã gặp trong ngày sinh nhật của công chúa Mã-lệ-na điện hạ, cách đây sáu năm không.
Chỉ là khi đó, tuy rằng nàng ăn mặc có dáng dấp như là một người thành thục, thế nhưng dù gì đi nữa cũng là một tiểu hài tử, cho nên Trần Sâm cũng không khắc sâu lưu lại ấn tượng gì, còn bây giờ thì rõ ràng là nàng có một khí chất thành thục không cùng, nói đơn giản, so với trước đây có phong vận nữ nhân hơn.
Thế nhưng, gia tộc bọn họ không phải vừa phái người vào lục quang sâm lâm sao? Vì sao tiểu thư của gia tộc lại lưu lạc đến nơi này, hơn nữa thân phận lại thay đổi, thành một thị nữ? Không lẻ là muốn chuyễn đỗi học làm thị nữ chuyên nghiệp???
Tiểu thư Annie của chúng ta vẫn cúi đầu, ngón tay đan lại với nhau, dùng giọng nói trầm trầm tiếp tục kể: “Có thể, ngươi cũng có thể biết tên của ta, chúng ta Thản Tây gia tộc là một trong những gia tộc lâu đời của đế quốc, tuy bây giờ đã xuống dốc, thế nhưng phong quang ngày xưa hẳn là có người còn biết.”
Trần Sâm gật đầu nóit: "Cái này ta còn có biết đến, tiền nhậm tài chính đại thần là một người rất ôn hòa, tuy rằng hắn tịnh không nhận ra ta, thế nhưng chính ta có biết người này."
Annie nghe được Trần Sâm nói như vậy, vui mừng nở nụ cười, nàng ngẫng đầu nhìn vào mắt Trần Sâm nói: “Ma pháp sư đại nhân tôn kính, ta muốn kể cho ngài nghe một sự tình, tuyệt đối là nghe rợn cả người, cũng vì chuyện này mà gia tộc ta mới ra nông nỗi này, ngài có thể nghe ta kể một lúc, sẽ có một kết cục thôi, cho nên, ta muốn hỏi lại một lần nữa, ngài sẽ không có hối hận chứ?”
Con ngươi Trần Sâm co rút lại một chút, cũng không phải bởi vì sợ, mà là do lòng hiếu kỳ của hắn nỗi lên.
Phải biết rằng, gia tộc Thàn Tây tại đế quốc Nặc Lạp đã tồn tại mấy trăm năm, trên cơ bản mỗi một đời tộc trưởng đều nhậm chức tài chính đại thần tại đế quốc, có thể nói, Thản Tây gia tộc quyền thế và con người có thể nói là số một số hai của đế quốc.
Một gia tộc như vậy, nếu mà hoàng thất muốn động vào, cũng phải lo lắng một chút hậu quả, bởi vì một gia tộc tại đế quốc tồn tại mấy trăm năm, thì phía hậu trường sau lưng cũng có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, thậm chí gia tộc loại này có thể cùng với hoàng tộc có thiên ti vạn lũ quan hệ nữa là khác.
Như vậy, thì cớ nào mà một gia tộc lại xuống dốc, đến nông nỗi tiểu thư của nhà họ thiếu chút nữa chạy đến đây làm kỹ nữ ???
Trong lòng Trần Sâm thay đổi suy nghĩ, Trần Sâm nhẹ nhàng mở ra tay trái, sau đó đánh ra một chỉ, lúc này và trước kia có điểm bất đồng, đầy trời băng tiễn xuất hiện, như một cái chảo đem bọn họ hai người nhanh chóng bao bọc bên trong, thậm chí trên sàn nhà cũng kết lên một tầng băng mỏng.
Trong lục quang sâm lâm gần sáu năm, Trần Sâm đối với việc sử dụng ma đạo thư “Băng tiễn” quen thuộc tới cực điểm, hắn phát hiện ra là băng tiễn không phải chỉ có sử ra băng tiễn không thôi, trái lại là đại bộ phận thủy hệ ma pháp đều khả dĩ sử dụng được, có thể nói là so với “Băng tiễn” còn muốn có điểm cao cấp hơn, dựa vào một quyển ma đạo thư ”Băng tiễn” cấp thấp ma pháp, đều có thể sử dụng thuận lợi mọi pháp tắc.
Hiện tại Trần Sâm đang dùng băng hệ ma pháp đem hai người bên trong tạo thành một kết giới bảo vệ, trừ phi là gặp phài ma pháp sư lợi hại gấp mấy lần Trần Sâm, bằng không ở bên trong này nói chuyện, căn bản là không ai có thể nghe trộm được.
Bố trí xong kết giới, Trần Sâm mới nhàn nhạt cười nói: “Được rồi, ngươi bây giờ có thể nói , ta tin tưởng có cái kết giới này thì không ai có thể nghe trộm chúng ta nói chuyện”
Annie gật đầu, chiêu thức này của Trần Sâm làm cho nàng cảm thấy an tâm, cho nên trên mặt xuất hiện nhiều nét vui mừng tiếu ý, bất quá chỉ là lóe qua mà thôi,chỉ còn lại là thần sắc cô đơn: “Ngài biết không ma pháp sư đại nhân? Tại ba năm trước đây, gia gia ta bị lột chức tài vụ đại thần, chúng ta toàn gia hầu như chết hết, chỉ còn lại mỗi một mình ta. Về phần ta vì sao lại được sống sót, củng là bởi vì có Mã-lệ-na công chúa đứng ra cầu xin cho ta, cuối cùng ta bị xử phạt lưu đày ra khoảng không đảo, gần sát biên giới, suốt đời làm nông vụ.”
Ba năm trước đây? Bị chết chỉ còn lại có một người? Như vậy mấy ngày trước cười nói trò chuyện vói Lịch Khắc, được xưng là đội trưởng thân binh Thản Tây gia tộc, đó là ai??? Hơn nữa dựa vào lời nói của Annie, nàng đang sống lưu vong, như vậy vì sao đột nhiên lại gặp tại đấu thú tràng này, bây giờ lại đang hầu hạ mình ? Vậy tất cả đây là âm mưu thật là khớp a.
Ý niệm trong đầu Trần Sâm xoay chuyển liên tục, thế nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, lại hỏi: “Được rồi, như vậy gia tộc các ngươi vì sao mà chết hết hả?”
"Vì sao?" Annie trên mặt hiện lên một tia buồn bã, "Chỉ bất quá bởi vì, chúng ta tin vào dị đoan a!"
Trần Sâm gật đầu, nhìn nàng.
Annie nói tiếp: “Về phần vì sao là dị đoan, ta nghĩ coi như là ma pháp sư đại nhân ngươi cũng đoán không ra nguyên nhân đâu”
Trần Sâm nhíu nhíu mày, đối với thế giới này hắn có lý giải, kỳ thực ngoại trừ nhân loại còn có chủng tộc khác tồn tại,tỷ như trong truyền thuyết có long tộc, có một ít khoảng không đảo còn có tinh linh tộc, thế nhưng… mọi sinh vật này đều được đối xử bình đẳng, chỉ cần nguyện ý thờ phụng thần thánh giáo đình, như vậy thì tuyệt đối sẽ không có ai đem ngươi đối xử như dị tộc.
Thậm chí Trần Sâm còn nghe nói lại, trong nội bộ bốn người đại giáo chủ của thần thánh giáo đình, trong đó có một người lá tinh linh tộc, tuy rằng bây giờ chức giáo hoàng là nhân loại, thế nhưng tại ‘Đại lục thông sử’ có ghi chép, đã từng có một người long tộc và một người tinh linh tộc ngồi trên ghế giáo hoàng này.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì cái gọi là thần thánh giáo đình thât ra là một tổ chức không có sai, trong nội bộ cũng không có hẹp hòi, chủng tộc quan cùng với dân tộc quan là như nhau.
Thế nhưng, một tổ chức như vậy, thời gian trước trừng phạt dị đoan, cũng không có lưu tình chút nào.
Đại khái khoảng hai mươi năm trước, theo truyền thuyết không vực của khoảng không đảo đã phát sinh ra sự kiện trừng phạt dị đoan, sự thật thế nào đến nay cũng không có ai biết, bởi vì toàn bộ khoảng không đảo đó đã tiêu thất biến mất trên bản đồ, Trần Sâm chỉ mơ hồ nhớ lại là trên lịch sử đại lục có ghi lại, Mật-nhĩ-na đã từng dùng giọng điệu châm chọc nói: “Cái gọi là trừng phạt dị đoan, chính là muốn làm cho cả dân tộc tiêu thất.”
Như vậy, rốt cuộc là chuyện gì, đến nỗi thần thánh giáo đình cho rằng Thản tây gia tộc là dị giáo dị đoan?
Trần Sâm sờ sờ mũi, nói: “Được rồi, tiểu thư tôn kính, nếu như ngươi đem chân tướng nói rõ cho ta biết, ta dùng danh dự phát thệ, tuyệt đối sẽ đem ngươi thoát khỏi cái địa phương quỹ quái này.”
Last edited by Tiểu Dê; 31-10-2010 at 10:20 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của dracupi