Đây là một bức thư dự thi cuộc thi viết thư UPU( của Universal Postal Union, tiếng Pháp : Union postale universelle là Tổ chức liên minh bưu chính thế giới, trụ sở chính đặt tại Berne) và tác giả là của em mình, mình thấy nó viết rất khá nên post lên cho anh em thưởng thức...Hãy cảm nhận nhé...
Gửi nhân loại.
Ta rất vui khi có một con người đọc bức thư của ta. Cho phép ta được gọi ngươi là bạn. Ta hi vọng bạn sẽ đọc bức thư này với tư cách là một người bạn của ta- bạn của một cái cây già nua héo rũ- hơn là một tên khốn kiếp đang mua vui bằng một trò đùa ngớ ngẩn.
Bạn có biết không? Con người các bạn là giống loài mà sinh vật chúng tôi kính trọng nhất và cũng là căm thù nhất. Kính trọng là bởi vì khi xưa, lúc con người các bạn mới hình thành, chúng tôi đã từng cho rằng "Mẹ Tự Nhiên" đã bất công với các bạn: Các bạn không chạy nhanh như loài báo; không thể sống dưới nước như loài cá; không biết bay như loài chim;...Nhưng! Chúng tôi đã nhầm, "Mẹ Tự Nhiên" không bao giờ thiên vị,"Mẹ Tự Nhiên" đã ban cho các bạn một trí thông minh và một tinh thần ham học hỏi: các bạn không chạy nhanh - các bạn phát minh xa máy; các bạn không biết bay - các bạn phát minh máy bay; các bạn không thể tự vệ - các bạn phát minh vũ khí, súng ống, các bạn...
Nhưng! Chúng tôi kính trọng các bạn bao nhiêu thì thù hận bấy nhiêu. Tôi nhớ như in, trong lần đầu tiên tôi vươn rễ"nhìn" ra thế thế giới, lúc đó tôi đã nhìn thấy một hình ảnh khủng khiếp, các bạn đem một cái máy vào nơi ở của chúng tôi - nơi các bạn thường nhặt củi khô - các bạn bật cái máy, tôi "nghe" được những âm thanh khủng khiếp...Rồi các bạn đặt nó lên thân thể chúng tôi...Từng mảnh, từng mảnh thân thể bay ra như những hạt mưa rơi trong cơn bão dữ dội...Các bạn vui cười...Cười trong cái cảnh dã man thế đấy...
Các bạn thường đem lại hình ảnh thiệt hại ở Hi-rô-si-ma và Na-wa-sa-ki ra nói đi nói lại. SỐ nhân loại "hi sinh" lúc đó là hơn 400 000người, nhưng...các bạn có biết... số sinh vật chết lúc đó là hơn 800 000 000 sinh linh.
Những lúc ấy...Các bạn có nghĩ tới chúng tôi chăng! Các bạn có nghĩ tới những gì chúng tôi hi sinh cho các bạn: bầu không khí các bạn đang hít thở; những vùng đất màu mỡ ven biển; trực tiếp hay gián tiếp những thứ các bạn ăn;...
Nhưng! Rồi việc gì đến sẽ đến! Những thứ các bạn gây ra rồi cũng sẽ được hoàn trả: lũ lụt, hạn hán, bão táp, sóng thần...Cỏ lẽ bây giờ chúng chỉ ảnh hưởng đến một phần nhỏ nhân loại. Nhưng...Mười năm!Hai mươi năm!Năm mươi năm! Một trăm năm sau thì sao? Các bạn nên biết rằng chúng có thể hủy diệt toàn bộ nhân loại...Và chúng chỉ có thể đem không đến ba phần sinh vật chúng tôi bồi táng theo các bạn...
Thật là mệt mỏi khi viết một bức thư dài thế này(Mỗi một câu, chữ là một dòng sinh mệnh của tôi) Tôi chỉ xin nói với các bạn một điều cuối cùng:"Nhân loại chỉ tồn tại khi hòa hợp với thiên nhiên, những thứ trái với ý của "Mẹ Tự Nhiên" thì không được phép tồn tại". Tôi hi vọng...Vào một trăm năm tới...tôi còn có thể gửi cho các bạn một bức thư nữa...
Người xa lạ
Cổ Bạch Đàn
Họ và tên: Lâm Trung Hiếu
Sinh năm: 1997
Trường: THCS Tân Thông Hội
Lớp: 8/4