Tác giả: Tiểu Ngôn
Thể loại: ngôn tình lãng mạn, hiện đại, HE, H
Rating: 18+
Edit: Nhóm VFIC – www.vfic.info
Chương 9.3-9.5
“Không có việc gì chứ ? Hai người có bị thương hay không?” Chu Thư Lân xuống khỏi chiếc xe Mercedes màu bạc, hỏi hai người sắc mặt tái nhợt kia.
Sống sót sau tai nạn, Khâu Ngữ Tâm chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã ngồi xuống đường cái, Triệu Hoằng Văn vội vàng đỡ lấy cô ta rồi hỏi : “Các cậu làm sao lại biết ….”
Ban đầu chúng tôi đang đi theo sau các cậu, đột nhiên phát hiện ra có chiếc xe tải lúc lên trước lúc bám sát theo sau các cậu, không những là xe rơ-móc, mà còn có dấu vết hoạt động rất khả nghi, cho nên tôi lập tức báo tin cho nhân viên cảnh sát.” Quách Hoành Luân giải thích.
“Đi thôi, đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Xem ra Khâu tiểu thư sợ hãi không ít đâu, có gì muốn nói chi bằng đến Lôi cư ngồi xuống bàn bạc giải quyết, hơn nữa Lôi cư chỉ cách đây có năm phút xe chạy mà thôi.”
Bị Chu Thư Lân đề cập đến, Khâu Ngữ Tâm chột dạ mỉm cười yếu ớt.
**********
Phòng khách Lôi cư được trang hoàng lộng lẫy theo phong cách Châu Âu. Đồ đạc hoa lệ tao nhã bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo thủ công mà lại tràn đầy khí thế. Cây cối xanh tốt bày trí cũng khiến phóng khách rộng rãi thoáng đãng có vẻ bừng bừng sức sống.
Lúc này Đinh Lập dẫn hai nhân viên cảnh sát đang ghi chép tới, bởi Triệu Hoằng Văn và Khâu ngữ Tâm còn kinh hãi chưa hoàn hồn, nên đều do Quách Hoàng Văn nói rõ tình hình lúc đó. Triệu Hoằng Văn sẽ bổ sung vài chỗ chưa đủ ngay nếu thiếu.
“Các người nói mục tiêu của bọn bắt cóc lần này là Trì Trì ư?” Ở một bên, sau khi nghe bọn họ giải thích một hồi, sắc mặt Lôi Ni Khả lập tức cực kỳ biến đổi, “Vào phòng mời tiểu thư đi ra.”
Còn vậy sao? Trì Trì đã là bảo bối tâm can không thể thiếu của hắn, sao có thể cho phép kẻ nào muốn thương tổn hại nàng? May là kẻ bắt cóc bắt nhầm người, bằng không ….Nghĩ tới đây, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Ni Khả không khỏi biến sắc, hận không thể lập tức ôm Trì Trì vào lòng, chỉ có như vậy mới trấn an phần nào sự kinh sợ trong lòng hắn .
Quản gia lập tức đi nhận lệnh.
Trì Trì thực sự ở nơi này sao? Triệu Hoàng Văn vốn tưởng là những kẻ bắt cóc ấy nghĩ sai rồi.
Trải qua một thời gian nghỉ ngơi, Khâu Ngữ Tâm vừa nghe vừa uống trà nóng, sắc mặt của cô ta không hề tái nhợt như trước nữa, mà đã khôi phục được sức sống hơn, dĩ nhiên cũng lại dấy lên lửa giận cường liệt cùng lòng đố kị đối với Hà Trì Trì.
Hà Trì Trì không những hại cô ta gặp vạ lậy, chịu đủ kinh hoàng, đáng hận hơn nữa, tự dưng nàng lại cướp đi người trong lòng của cô ta, thậm chí hai người bọn họ còn sống chung với nhau!
“ Ừ!” Lôi Ni Khả tuỳ ý gật nhẹ đầu, từ xưa đến nay hắn căn bản không có thói quen giải thích, “Chuyện Trì Trì ở chỗ này chỉ có vài người biết, vì sao bọn bắt cóc lại có thể biết được rõ ràng như thế?”
“Rõ ràng bọn chúng đã tiến hành điều tra một phen. Tuy vậy, điều tra cũng thật là qua loa, ngay cả bộ dạng người ta như thế nào cũng không nắm rõ được, nên mới phát sinh việc tìm lộn người này.” Chu Thư Lân nghĩ lại tình hình, cảm thấy lạc quan.
“Theo câu nói cuối cùng của kẻ bắt cóc cũng biết được quả bom hẹn giờ ngày hôm qua chắc chắn hẳn là do bọn hắn làm ra.”
Đinh Lập cũng đưa ra nhận xét: “Đúng, tôi cũng đoán như vậy. Hiển nhiên là những kẻ này đã điều tra kỹ càng Lôi tổng tài.”
Nghe đến nửa ngày cũng không nghe ra trọng điểm, Khâu Ngữ Tâm vô cùng sốt ruột, không nhịn được bực mình mà cắt ngang “Việc ấy suýt chút nữa hại chết ta, thật ra Hà Trì Trì rốt cuộc là ai vậy?”
Chu Lân Thư và Quách Hoành Lân liếc nhìn nhau, đồng thời chuyển hướng sang nhìn đại ca của bọn họ.
Lôi Ni Khả khẽ liếc nhìn cô ta, rồi cười nhạt: “Rất xin lỗi, làm cô gặp vạ lây, tôi ở đây có lời xin lỗi cô, Trì Trì là …..”
Nói chưa hết câu, đã bị một giọng nói nhu mì ngắt lời.
“Ni Khả, anh tìm em ư?” Hà Trì TRì như điệp nhi bàn vũ (*bướm nhỏ bay liệng) tiến vào phòng khách, cả người tràn ngập ánh sáng tựa như ánh nắng sớm mai rực rỡ của mùa xuân. Áo sơ mi vàng nhạt, quần jean bạc màu, tuy rằng chỉ là quần áo hết sức đơn giản, nhưng khiến mọi người kinh diễm không thôi. « Không cần nói đâu… » Giọng nói yêu kiều giòn tan của nàng ngưng bặt lại sau khi nhìn thấy mọi người trong đại sảnh. Nàng dừng chân một chút, mỉm cười gật đầu chào hỏi với mọi người, rồi chậm rãi đi về phía Lôi Ni Khả.
Mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh diễm của mọi người, ngọn lửa đố kị cuồn cuộn sôi trào trong lòng Khâu Ngữ Tâm bỗng bừng lên, lập tức thiêu rụi sự giáo dục và lý trí của cô ta.
Cô ta đứng dậy đi về phía Hà Trì Trì, liếc mắt ngắm nàng từ trên xuống dưới, “Cô là Hà Trì Trì ư?” Giọng điệu rất khinh khỉnh.
Hà Trì Trì kỳ quái nhìn cô ta, trả lời theo trực giác: “Là tôi, cô ……..”
Không thể át nổi cơn giận, Khâu Ngữ Tâm không chút lưu tình tát một cái trời giáng vào Hà Trì Trì. Đàn bà đồ kị đúng là rất có thần lực, nhất là một cái tát của cô ta gần như là lấy toàn bộ sức lực của toàn thân, chỉ nghe ba một tiếng, Hà Trì Trì ngay lập tức ngã bay ra ngoài.
“Trì Trì !” Một cảnh chấn động lòng người, quả thực là khiến trái tim Lôi Ni Khả đau nhức, hắn gào thét chạy về phía Hà Trì Trì.
Thân hình mảnh mai của Hà Trì Trì không phải búp bê vải, tuyệt đối không vì cú ngã vừa nãy mà không đúng dậy được.
Thấy Lôi Ni Khả có thể đỡ được Hà Trì Trì đã gần rơi xuống, một giây sau khi hắn chạy tới, mọi người mới có thể khôi phục nhịp tim.
“Trì Trì, anh thật chậm chạp, có phải em rất đau không?” Hắn cẩn thận ôm nàng vào lòng, hết thảy tâm tư hoàn toàn đều đặt trên người nàng.
Hắn nhìn khuôn mặt sưng đỏ của nàng, tay muốn chạm vào rồi lại sợ làm đau nàng, quả thực chẳng biết làm gì cho phải.
“Vú Vương, nhanh đi gọi điện thoại kêu bác sĩ Trương qua đây, mau lên!”
“Vâng, vâng, vâng,….Tôi lập tức đi ngay!” Bà quản gia hoảng hốt lo sợ chân nam đá chân chiêu đi về phía điện thoại.
“Ni Khả…” Hà Trì Trì mơ mơ hồ hồ không rõ như thế nào trên mà mặt lại có một trận bỏng rát, đau nhức không thôi, ngay cả khi nàng mở miệng nói cũng đau đến rơi lệ. Tay nàng ôm lấy Lôi Ni Khả, không chịu nổi biểu tình tự trách của hắn như vậy: “ Không … sao, anh…” Nàng hừ một tiếng, khoé miệng tức khắc liền chảy ra tơ máu.
“Trì Trì ….” Máu?! Lôi Ni Khả nhìn mà tưởng chừng kinh hồn bạt vía, làm sao lại nghiêm trọng như vậy?
“Trì Trì, trước tiên em đừng nói !” Chu Thư Lân ngay lập tức cầm khăn lông ướt quấn ngoài cục đá đưa đến tay Lôi Ni Khả. “Một cái tát mạnh như thế, bên trong khoang miệng của Trì Trì nhất định bị thương, hiện giờ nói chuyện sẽ rất đau. Đại ca, trước hết dùng cục đá giúp cô ấy giảm bớt phần nào đau đớn đã.”
“Đúng đúng, Trì Trì ngoan, em đừng nói nữa.” Lôi Ni Khả ôm nàng quay về ghế sô pha ngồi, sau khi điều chỉnh tư thế của nàng, dè dặt, cẩn thận từng li từng tí dùng khăn mặt lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Trong nháy mắt, khi khăn lạnh tiếp xúc da mặt nàng, Hà Trì Trì lần nữa co mạnh lại, gần như muốn nhảy dựng lên. Nếu như không biết thần kinh Lôi Ni Khả đã căng thẳng đến cực điểm,có lẽ nàng thật không thể nào nhịn được loại đau đớn này.
Đau quá ác! Nàng lớn như vậy cũng chưa bao giờ bị người ta đánh, ngày hôm nay chính là lần đầu tiên, chính nàng cũng không biết phải phản ứng như thế nào mới được.
“Có tốt lên chút nào không?” Lôi Ni Khả khẽ nhỏ nhẹ hỏi.
“Dạ, hừ!” Nàng dùng giọng mũi trả lời, cặp mắt đáng thương tràn đầy hơi nước mê muội mông lung.
“Cô, người đàn bà này đang làm cái gì hả? Lại dám ra tay đả thương người ở đây!” Ở một bên, Quách Hoàng Luân lửa giận bừng bừng không ngớt, một tay kéo lấy Khâu Ngữ Tâm. Trong mắt hắn không hề tồn tại bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc”, thân là vệ sĩ riêng của Lôi Ni Khả, kiêm chức chủ nhiệm quản lý bảo an, giữ trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Trì Trì, ai dám thương tổn người hắn phải bảo vệ, cho dù là Thiên hoàng lão tử, hoàng thân quốc thích, hắn nhất định sẽ dạy người đó bài học đến ăn không nổi.
“Ngữ Tâm, vì sao em muốn đánh Trì Trì?” Triệu Hoằng Văn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không thể tin nổi đây là Khâu Ngữ Tâm, cô gái mà hắn vẫn cho rằng thuỳ mị, ôn nhu, thấu tình đạt lý.
“Sao em không thể đánh? Nếu không phải cái con hồ ly tinh hại người đi khắp nơi đắc tội với người ta, hôm nay sao em có thể trở thành người gánh tội thay cho cô ta, bị bọn bắt cóc kia tập kích? Chẳng qua em chỉ cho cô ta một cái tát mà thôi, còn chưa bằng một phần em phải chịu, việc đó thì sao chứ?” Khâu Ngữ Tâm đứng thẳng người, cằm hất lên, vênh váo trả lời cả vú lấp miệng em.
Cô ta nghĩ một cái tát vẫn còn quá nhẹ đó chứ! Nếu như không phải do Hà Trì Trì, bản thân mình làm sao lại bị tai bay vạ gió?
“Sao em không thể đánh? Nếu không phải cái con hồ ly tinh hại người đi khắp nơi đắc tội với người ta, hôm nay sao em có thể trở thành người gánh tội thay cho cô ta, bị bọn bắt cóc kia tập kích? Chẳng qua em chỉ cho cô ta một cái tát mà thôi, còn chưa bằng một phần em phải chịu, việc đó thì sao chứ?” Khâu Ngữ Tâm đứng thẳng người, cằm hất lên, vênh váo trả lời cả vú lấp miệng em.
Cô ta nghĩ một cái tát vẫn còn quá nhẹ đó chứ! Nếu như không phải do Hà Trì Trì, bản thân mình làm sao lại bị tai bay vạ gió?
“Hồ ly tinh? Cô mới là người đàn bà chanh chua! Ta có thể cam đoan, Hà trì Trì hành vi phẩm hạnh tao nhã, đoan trang, tuyệt đối gấp cả trăm lần so với cô.” Quách Hoàng Luân mắng lại cô ta không chút lưu tình
“Ngươi…” Khâu Ngữ Tâm lòng tràn đầy tủi thân, từ trước tới nay, không một ai đối xử với cô ta như vậy, thế mà trước mặt bao nhiêu người hắn lại làm cô ta nhục nhã thế này!
“Ngữ Tâm sao em có thể nói Trì Trì như vậy ?! Em vô tội, nhưng Trì Trì có làm gì có lỗi với em đâu?” Triêu Hoằng Văn quả thực không thể tin những gì tai mình vừa nghe được. “Cái gọi là oan có đầu, nợ có chủ, kẻ làm em kinh sợ chính là bọn bắt cóc, nhưng làm sao em có thể đánh Trì Trì cho hết giận được?”
“Em không tìm cô ta trút giận thì biết tìm ai ? Những kẻ bắt cóc sao? Có khả năng à.” Khâu Ngữ Tâm kiêu ngạo nhìn tất cả một lượt, khinh thường liếc nhìn ba người cảnh sát, « Anh, kêu những sĩ quan cảnh sát ‘vĩ đại’ này bắt người tới à. »
“Cô…” Nghe vậy, mặt ba người Đinh Lập biến sắc, tức giận không thôi, nhưng không cách nào nói lại, bởi vì thuộc hạ vừa báo cáo đã mất dấu của chiếc xe đen kia
Chu Thư Lân cũng nhìn một lượt “ Cô chẳng qua cũng chỉ vì sợ bóng sợ gió mà kinh hãi thôi, chúng ta cũng đâu có để kẻ bắt cóc động đến một sợi lông tơ của cô. Cô dựa vào gì mà ra tay đánh người?”
Lôi Ni Khả nhìn thấy Hà Trì Trì thoáng giãn mày ra, tim đập ổn định không hỗn loạn nữa, mới buông được tảng đá lớn trong lòng. Tiếng ồn ào của Khâu Ngữ Tâm kiêu căng đồng thời cũng tiến vào tai hắn, hầu như kích động tính tình hắn.
“Rất rõ ràng, mục đích của những kẻ bắt cóc Trì Trì không phải là do Trì Trì đắc tội với ai, mà chính là chúng muốn cảnh cáo “bạn trai” của Trì Trì, mà “bạn trai” của Trì Trì chính là ta !”Lôi Ni Khả hướng về phía Khâu Ngữ Tâm, công khai tuyên bố quan hệ của hắn với Trì Trì.
Nhìn thấy thần sắc lạnh lùng và sẵng giọng của hắn, thần trí Khâu Ngữ Tâm bỗng trở nên rõ ràng
“Còn nữa, Trì Trì là người con gái mà Lôi Ni Khả ta đã thề bảo vệ cả đời, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào gây thương tổn hoặc nói xấu nàng.”
Khâu Ngữ Tâm rét run ôm lấy hai tay, bắt đầu hối hận vừa rồi chính mình đã quá lỗ mãng, muốn trút giận cũng nên tìm thời cơ thích hợp a! Chỉ một cái tát vừa rồi, đã phá huỷ gần hết hình tượng hoàn mỹ mà mình khổ cực xây dựng nên. Thậm chí… Cô ta đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, ngay cả, Triệu Hoàng Văn, người vẫn luôn bảo hộ, che chở cô ta, giờ đây cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô.
“Em…”
Nàng muốn nói, muốn cứu lại, nhưng Lôi Ni Khả tuyệt không cho nàng bất kỳ cơ hội nào. Hắn quay đầu hỏi Đinh Lập: “Ghi chép đều làm tốt rồi chứ?”
Đinh Lập lập tức gật đầu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lệ Vô Tình