Mạnh Niệm Từ nghe hỏi vậy bất giác ngớ người, đoạn nhếch môi cười nói :
- Khi nãy tiền bối chẳng đã cho biết danh tánh rồi hay sao?
Ồ Ðồng cười :
- Không sai, nhưng danh tánh là danh tánh, thân phận là thân phận, lão phu muốn hỏi về thân phận chứ không phải danh tánh!
Mạnh Niệm Từ cảm thấy thú vị, đáp :
- Vãn bối quả tình là không biết!
Ồ Ðồng nghiêm giọng nói :
- Lão phu chính là ngoại công (ông ngoại) của ngươi!
Mạnh Niệm Từ sửng sốt :
- Ồ... Sao vãn bối chưa từng nghe tiên mẫu đề cập đến bao giờ?
Ồ Ðồng thở dài :
- Nguyên nhân hết sức rõ ràng, phụ thân ngươi Mạnh Xuân từ mang tội với Thiết Kỵ môn, hai vợ chồng đều bị tàn hại, mẫu thân ngươi làm sao còn dám kéo thêm lão phu vào, đó cũng là tấm lòng hiếu thảo.
Mạnh Niệm Từ vội tiến tới mấy bước, quỳ xuống vái lạy Ồ Ðồng và nói :
- Từ nhi kính chào ngoại công...
Ðồng thời hai hàng nước mắt chảy dài.
Ồ Ðồng vội đưa tay đỡ chàng dậy và nói :
- Không cần như vậy, may thay ngươi đã có được thành tựu thế này, ngày báo thù tiết hận chẳng còn bao lâu nữa, thôi đừng khóc làm gì...
Mạnh Niệm Từ đứng lên nói :
- Từ nhi có rất nhiều nghi vấn, chẳng hay ngoại công có thể giải đáp cho Từ nhi hay không... Vì sao Từ nhi lại có đến ba vị mẫu thân? Ngưòi thứ nhất bệnh chết, người thứ hai bị giết, người thứ ba chết vì Từ nhi... người nào mới là thân mẫu của Từ nhi và cũng là con của lão nhân gia?
Ồ Ðồng chau mày :
- Hiện... ngoại công cũng chưa được rõ, vẫn còn trong vòng điều tra... Ngoại công chỉ có thể cho ngươi biết là ngươi chỉ có một mẫu thân, chứ không thể có ba!
Mạnh Niệm Từ cười áo não :
- Thôi hãy tạm gác qua việc ấy, ngoại công... có việc cần dặn Từ nhi nên mới bộc lộ thân phận phải không?
Ồ Ðồng mỉm cười :
- Ðúng vậy! Ngoại công muốn ngươi tin lời Văn Tử Khanh, giao vợ ngươi cho ông ấy đưa đến Thái Sơn trưóc, ngươi chữa bệnh cho Mộc nhi xong rồi hẵng đến Thái Sơn gặp lại nhau...
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Từ nhi tuân mệnh!
Ồ Ðồng đưa mắt nhìn ra ngoài trời, đoạn nói :
- Gấp không bằng nhanh, chúng ta hãy tiến hành ngay đi!
Văn Tử Khanh đứng lên, mặt rạng rỡ quay sang Ồ Ðồng cười, nói :
- Xin đa tạ Ồ huynh đã nói giúp cho!
Ồ Ðồng cười to :
- Không có chi! Không có chi!
Ðưa tay chỉ Ninh Tiểu Phụng, nói tiếp :
- Cháu dâu này của lão phu nếu có bề gì, lão phu sẽ hỏi tội tôn giá đấy!
Văn Tử Khanh đưa tay vỗ ngực :
- Chỉ cần con gái của Văn mỗ cùng Quân Lộ Dao đều có mặt tại Thái Sơn, lão phu xin hoàn toàn chịu trách nhiệm, còn như không có thì thật là rắc rối!
Ồ Ðồng cười quả quyết :
- Tin của lão phu rất chính xác, chắc chắn là họ có mặt tại Thái Sơn, để xem rồi đây tôn giá làm sao ra lệnh cho lệnh ái chữa thương cho tình địch đây!
- Hừ, sao Ồ Ðồng lại bỡn cợt Văn mỗ thế này?
Ồ Ðồng nghiêm túc :
- Lão phu nói thật tình đó chứ, mong là đến lúc ấy tôn giá đừng bị từ chối là may lắm!
Văn Tử Khanh trợn trừng mắt :
- Nếu bị từ chối, lão phu thà chịu mất một đứa con, giết chết nó ngay!
Ồ Ðồng cười xòa :
- Mong là đừng xảy ra tình huống như vậy!
Ðứng lên nói tiếp :
- Lão phu xem ra cũng đành gát bỏ mọi sự, cùng tôn giá đến Thái Sơn một chuyến!
Văn Tử Khanh cười :
- Tất nhiên rồi! Ồ huynh không trốntránh được đâu!
Thế là Văn Tử Khanh thận trọng hai tay đón lấy Ninh Tiểu Phụng do Mạnh Niệm Từ trao qua, đoạn nói :
- Phương pháp ức chế độc thương phát tác của lão phu cần phải có một người phụ nữ bình thường giúp sức thì mới tiến hành được. Ồ huynh, chúng ta hãy đi trước một bước!
Ồ Ðồng gật đầu không nói gì.
Văn Tử Khanh ngẫm nghĩ chốc lát, lại quay sang Mạnh Niệm Từ nói :
- Tiểu nhi xin gởi gắm vào thiếu hiệp đấy!
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Nếu phương pháo “Thôi Cung Quá Huyệt” quả thật hiệu nghiệm, khi gặp lại nhau tại Thái Sơn, vãn bối nhất định sẽ hoàn lại một lệnh lang khỏe mạnh cho tiền bối!
Doạn cũng nhẹ nhàng bồng Văn Ðại Mộc lên. Thế là đôi bên trân trọng từ biệt nhau, chia tay ra đi.
Lúc này trời đã rạng sáng, Mạnh Niệm Từ lại quay về thị trấn, vội vã tìm một khách điếm, an uống qua loa rồi vào phòng đóng chặt cửa, chuẩn bị áp dụng phương pháp “Thôi Cung Quá Huyệt” chữa bệnh cho Văn Ðại Mộc.
Văn Ðại Mộc cừng ngoài mười tuổi, nhưng vì mắc chứng bệnh bẩm sinh nên cậu bé rất gầy yếu, trông hết sức tội nghiệp.
Mạnh Niệm Từ khẽ cất tiếng gọi :
- Tiểu đệ đệ! Tiểu đệ đệ....
Văn Ðại Mộc mơ màng mở mắt ra, sửng sốt hỏi :
- Ồ... cha tôi đâu?
Tiếng nói yếu đến mức như tiếng muỗi kêu.
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Lệnh tôn đã đi lo liệu một việc trọng đại và giao hiền đệï cho tiểu huynh chửa bệnh, sau ba bốn hôm hiền đệ sẽ trở nên khỏe mạnh ngay!
Văn Ðại Mộc lắc đầu :
- Tiểu đệ biết mình đã sắp chết rồi!
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc :
- Làm sao mà hiền đệ biết được?
- Chính cha tiểu đệ đã nói!
- Bậy nào, cho dù hiền đệ sắp chết thật thì lệnh tôn cũng không bao giờ nói cho hiền đệ biết!
- Ðó là vì tiểu đệ giả vờ ngủ say, đã nghe cha lẩm bẩm nói: “Ðứa con tội nghiệp của ta hỡi, tại sao trời cao lại cướp đi mạng sống của con thế này? Con chỉ mới mười một tuổi thôi mà...” Vì vậy tiểu đệ biết bệnh mình không thể nào chữa khỏi được!
Mạnh Niệm Từ hết sức lấy làm lạ, đức bé bệnh nặng thế này mà còn thông minh đến vậy, nếu bình phục khỏe mạnh thì còn thông minh đến mức nào, chàng bất giác sinh lòng thưong hại, bèn vội cười nói :
- Bệnh của hiền đệ quả là rất nghiêm trọng, và lời nói của lệnh tôn bảo là hiền đệ sắp chết cũng chẳng phải ngoa. Thế nhưng, giờ đây thì hiền đệ sẽ không chết được nữa, hiền đệ biết không?
Văn Ðại Mộc lộ vẻ hy vọng :
- Tiểu đệ biết, là vì đại ca sẽ chữa bệnh cho tiểu đệ?
Thở hào hển một hồi, nói tiếp :
- Ðại ca hẳn là cao cường hơn gia phụ rất nhiều phải không?
- Sao hiền đệ biết?
- Chính gia phụ đã nói, ông bảo phải là một người có công lực cao cường hơn ông rất nhiều thì mới chữa được bệnh cho tiểu đệ, nếu không gặp được người như vậy thì tiểu đệ chỉ có chờ chết.
Mạnh Niệm Từ mỉm cười lặng thinh.
Văn Ðại Mộc đăm mắt nhìn chàng hỏi :
- Ðại ca tuổi còn trẻ thế này, tại sao võ công lại còn cao hơn gia phụ vậy?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu :
- Mộc đệ còn bé và lại trong lúc bệnh hoạn, không nên hỏi nhiều như vậy...
Ðoạn chỉ tay lên giường nói tiếp :
- Hãy mau nằm xuống đó để cho tiểu huynh bắt đầu chữa bệnh!
Văn Ðại Mộc quả nhiên ngoan ngoản đến nằm lên giường. Thế là Mạnh Niệm Từ bắt đầu chầm chậm xoa bóp.
Văn Ðại Mộc quá gầy yếu nên chẳng cần phải tốn nhiều sức lực, dù xoa bóp năm giờ liền, Mạnh Niệm Từ cũng không hề cảm thấy mệt.
Văn Ðại Mộc sắc mặt trắng bệch hồng lên dần, đến giờ ăn phá lệ húp được hai chén cháo loảng.
Liên tiếp ba ngày Mạnh Niệm Từ không hề bước chân ra khỏi phòng, chuyên tâm chữa bệnh cho Văn Ðại Mộc, cậu bé ngày một khá hơn, đến ngày thứ tư thì đã khỏe như người thường, trở nên rất linh lợi hoạt bát.
Mạnh Niệm Từ tuy vùi đầu trong lữ điếm nhưng không hề cảm thấy buồn tẻ, bởi Văn Ðại Mộc rấy hồn nhiên vui tính, luôn cười nói huyên thiên, khiến chàng cũng không khỏi vui lây.
Tối ngày thứ tư, Mạnh Niệm Từ hớn hở nói với Văn Ðại Mộc :
- Mộc đệ cảm thấy sức khỏe thế nào rồi?
Văn Ðại Mộc tươi cười đáp :
- Ðã khỏe hẳn rồi! Ðại ca chính là ân nhân cứu mạng của tiểu đệ!
Mạnh Niệm Từ cười :
- Ðừng nói vậy, Mộc đệ cảm thấy trong người còn có chỗ nào không thoải mái chăng?
Văn Ðại Mộc nhảy tung tăng :
- Ðại ca hãy xem, khắp người tiểu đệ đâu cũng hết sức thoải mái!
Một đứa bé mang bệnh trầm kha phải nằm liệt giường ngay từ khi mới chào đời, giờ đây đã trở nên khỏe mạnh, nỗi vui sướng dĩ nhiên khó thể diễn tả được.
Mạnh Niệm Từ cũng vui suớng nói :
- Vậy tốt lắm, tối nay là lần chữa bệnh sau cùng, sáng mai có thể khởi hành đến Thái Sơn gặp lại lệnh tôn rồi!
Văn Ðại Mộc lại vui sướng nhảy cẫng lên.
Mạnh Niệm Từ ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng nói :
- Ngày mai đã phải lên đường, tiểu huynh phải đi ra ngoài mua vài món vật dụng cần dùng, Mộc đệ hãy an tâm chờ tiểu huynh về nhé!
Văn Ðại Mộc dẫu môi :
- Ðại ca, tiểu đệ ở lại một mình buồn chết đi được, không thể đưa tiểu đệ đi chơi được sao?
Mạnh Niệm Từ cười :
- Ðằng nào thì Mộc đệ cũng đã khỏe mạnh, từ nay thiếu chi cơ hội đi chơi, hà tất nôn nóng làm gì?
Văn Ðại Mộc vẫn dẫu môi nói :
- Tiểu đệ ở lại đây một mình sợ lắm!
Mạnh Niệm Từ cười :
- Lại nói dại nữa rồi, đâu phải là không đưa Mộc đệ đi, mà là khi tiểu huynh về đến rồi còn phải chữa bệnh cho Mộc đệ nữa, bây giờ Mộc đệ phải lo chuẩn bị trước mới được!
Thi ra cứ mỗi lần trước khi chữa bệnh, Mạnh Niệm Từ đã dạy cho Văn Ðại Mộc điều tức trong thời gian chừng một bữa cơm, như vậy sẽ hiệu nghiệm hơn trong việc chữa trị.
Văn Ðại Mộc đành tiu nghỉu nói :
- Ðại ca hãy nhó về sớm nhé!
Mạnh Niệm Từ cưòi :
- Dĩ nhiên rồi!
Ðoạn liền khép cửa phòng lại, ra khỏi khách điếm.
Chàng mua lấy vài bộ quần áo và giày vớ để thay đổi, rồi lập tức quay về khách điếm, nào ngờ khi bước vào phòng, Văn Ðại Mộc đã không theo lời dặn của chàng nằm trên giường chờ, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Mạnh Niệm Từ bất giác kinh hoảng, Văn Ðại Mộc dẫu ham chơi thì cũng không bao giờ một mình chạy ra phố, và cậu bé cũng chẳng dám tinh nghịch đến vậy.
Chàng thắc thỏm lo âu quay trở vào phòng, bỗng phát hiện một chiếc giày của Văn Ðại Mộc nằm ở cạnh giường.
Mạnh Niệm Từ bàng hoàng, Văn Ðại Mộc dẫu tinh ngịch lén bỏ ra phố chơi thì cũng không bao giờ chỉ mang có mỗi một chiếc giày, hết sức rõ ràng là đã xảy ra biến cố, Văn Ðại Mộc đẵ bị người bắt đi rồi.
Nhưng ai lại bắt đi Văn Ðại Mộc? Chàng biết đâu mà tìm? Và rồi chàng sẽ phải trả lời thế nào với Văn Tử Khanh?
Chàng hết sức lấy làm ân hận, lẽ ra mình không nên xa rời Văn Ðại Mộc, và cậu bé cũng đã xin mình dẫn theo, tại sao mình lại không chấp thuận?
Chàng tìm hỏi những người làm việc trong khách điếm và các khách trú kế cận, nhưng chẳng ai nghe thấy một tiếng động hay bóng người nào cả.
Mạnh Niệm Từ đành cắn răng rời khỏi khách điếm, bắt đầu một cuộc tìm kiếm khắp thị trấn và cả các vùng lân cận, mặc dù không có chút manh mối, song chàng nhất quyết phải tìm bằng được Văn Ðại Mộc...
* * * * *
Giờ hãy nói về tình hình ở Thái Sơn trước Nam Thiên môn.
Nơi đó vốn là một vùng đất đá núi ngổn ngang, nhưng giờ đây đã được dọn dẹp tươm tất và dựng lên một thạch đài khá cao.
Trước thạch đài có một khung cổng cao, hai bên là đôi liễn to viết :
“Hội ngộ hào hùng bốn phương,
Tuyển chọn cao thủ võ lâm”
Từ ngoài đến trong hội trường đông nghịch người lăng xăng qua lại như thoi đưa, đang hoàn tất một số việc còn lại sau cùng.
Những người này phục trang bất nhất và già trẻ đều có, nhìn kỹ mới biết ho ïlà người của Cái bang.
Hôm trừ tịch đã đến, trên Thái Sơn vô cùng náo nhiệt và bầu không khí cũng hết sức căng thẳng.
Trong đại trại của Thiết Kỵ môn nằm dưới Ngạo lai Phong cũng giăng đèn kết hoa, lúc đêm đến dèn đóm sáng choang, đó không chỉ vì năm mới đã đến mà còn vì năm nay khác hẳn mọi năm trước, chẳng những Võ lâm Tứ thánh cùng mừng năm mới tại đây, mà “Tiêu Dao công tử” Mạnh Ðạt Tam cũng đã có mặt.
Nếu như “Ngọc Diện thư sinh” Mạnh Thiếu Nguyên mà còn sống trên đời, rất có thể cũng sẽ đến dự.
Ðiều căng thẳng là dối đầu của Tứ thánh là Cửu U lệnh chủ cũng triệu mở đại hội quần hùng tại trước Nam Thiên môn, đây rõ ràng là một hành động khiêu khích với anh em họ Mạnh.
Trong võ lâm đương kim gần như đã hoàn toàn là thiên hạ của anh em họ Mạnh, giờ đây một Cửu U lệnh chủ lại cưỡi trên đầu thế này, họ có thể nhẫn nhịn được chăng?
Thế là sau vài lần bàn bạc, anh em họ Mạnh đã quyết định sẽ phải đánh bại hoặc hạ sát Cửu U lệnh chủ ngay tại đại hội quần hùng hầu tẩy rửa vết nhơ mà ông đã gây ra cho họ trong những năm qua.
Thiết Kỵ môn đã phái xuất rất nhiều cao thủ giám sát hành động của Cửu U lệnh chủ, song họ đã thất vọng vì chớ hề thấy bóng dáng của Cửu U lệnh chủ.
Xung quanh Nam Thiên môn lúc này cũng đã dựng lên rất nhiều nhà khách tạm thời bằng tre và gổ để cho những hào kiệt võ lâm đến tham dự đại hội quần hùng cư trú.
Bấy giờ đã có mặt không ít người, gồm đú các giới tăng, đạo, ni, tục, song so với một đại hội võ lâm thật sự thì hãy còn kém xa.
Tình hình hết sức rõ ràng, một số người bởi khiếp hãi uy danh của Võ lâm Tứ thánh, không dám tham dự đại hội quần hùng của Cửu U lệnh chủ, những người đến tham dự đại đa số đều là hạnh cao thủ bậc nhất, danh lừng tứ hải, chừng hơn trăm người.
Trong một thạch động bí mật ở phía sau Nam Thiên môn, lúc này đang có một số người hết sức sốt ruột.
Họ là Cửu U lệnh chủ, Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long, Từ Viễn và vài vị lãnh dạo của Cái bang.
Cửu U lệnh chủ cao to khôi vĩ, ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế đá, không nói một lời.
Văn Vô Cửu và Chương Ðài Phụng thì đi tới đi lui trong động.
Quân Lộ Dao, Tây Môn Long cùng những người khác thì lẳng lặng đứng một bên, thỉnh thoảng cũng đi tới đi lui vài bước, thảy đều lộ vẻ bồn chồn lo lắng.
Chương Ðài Phụng bỗng liếc nhìn Văn Vô Cửu nói :
- Xem ra Văn cô nương đã sai lầm một điều rồi!
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Ðiều gì?
- Không nên từ chối sự thỉnh cầu của lệnh tôn, chữa trị độc thương cho Ninh Tiểu Phụng!
Văn Vô Cửu nghiến răng :
- Rõ là mơ tưởng, Ninh Tiểu Phụng là kẻ thù bất cộng đái thiên của ta, những gì ta có thể ngăn cản là ta nhất quyết ngăn cản, chẳng những không chữa thương cho ả mà ta còn ước gì có thể băm vằm ả ra làm muôn mảnh nữa là!
Chương Ðài Phụng chau mày :
- Như vậy vấn đề sẽ hết sức nghiêm trọng, chẳng những đắc tội với lệnh tôn mà còn đắc tội với Mạnh Niệm Từ, y còn đến nữa chăng?
Bỗng nghe Cửu U lệnh chủ trầm giọng quát :
- Hai người thảo luận gì thế hả? Phải biết bổn Lệnh chủ đã không chấp quá khứ, phá lệ chấp thuận cho các người cùng tiến thoái với bổn Lệnh chủ, vậy là đã khoan dung lắm rồi!
Chương Ðài Phụng nghe thấy thế vội nói :
- Ðó là Lệnh chủ đã xem trọng chúng tiểu nữ!
Văn Vô Cửu liền buông tiếng cười khảy :
- Lệnh chủ cũng đừng ra vẻ hống hách như vậy, phải biết hôm nay chúng ta là hợp tác với nhau, nếu Mạnh Niệm Từ không đến thì chúng ta bắt buộc phải giúp nhau ứng phó cục diện gian nguy này, có lẽ chẳng dễ dàng gì đâu!
Cửu U lệnh chủ thở dài, lát sau nói :
- Ðây cũng thật là ngoài ý muốn của bổn Lệnh chủ...
Trầm giọng quát :
- Báo giờ!
Lập tức một đệ tử Cái bang tiến tới vài bước lớn tiến nói :
- Giờ Thân sắp qua, đã gần hoàn hôn rồi!
Văn Vô Cửu cười khúc khích nói :
- Theo thời gian trên thiếp mời của Lệnh chủ, bây giờ đã đến lúc khai mạc đại hội quần hùng rồi!
Cửu U lệnh chủ bồn chồn đi tới đi lui, lẩm bẩm :
- Lạ thật, lạ thật... Chả lẽ mình đã nhận định sai lầm về y sao?
Văn Vô Cửu lại buông tiếng cười khan nói :
- Lệnh chủ đừng trách tiểu nữ lại có một câu xúc phạm, việc này Lệnh chủ đã xử lý thật không được ổn thỏa.
- Không được ổn thỏa sao?
- Lẽ ra Lệnh chủ không nên giả mạo người của Tôn Thi sơn trang gạt đi Ninh Tiểu Phụng, rồi lại mang đến với Mạnh Niệm Từ, khiến chúng tôi phải hoài công cả nửa ngày trời.
Rốt Cửu U lệnh chủ bỗng hậm hực giậm chân nói :
- Bổn Lệnh chủ xử lý việc này không hề sai lầm, chính ả nha đầu ngươi đã làm hỏng đại sự của bổn Lệnh chủ!
Văn Vô Cửu cũng xua tay :
- Ðừng trách tiểu nữ, chẳng còn cách nào hơn, hể gặp ả nha đầu Ninh Tiểu Phụng là tiểu nữ sôi gan lên ngay!
Cửu U lệnh chủ khe khẽ thở dài :
- Chỉ trách là bổn Lệnh chủ đã đến muộn ba hôm nên mới xảy ra điều rắc rối thế này. Mạnh Niệm Từ lòng dạ hiền lương, hẳn là giữa đường đã gặp lệnh tôn và Ninh Tiểu Phụng...
Giọng trầm xuống nói tiếp :
- Nếu là tính nết của bổn Lệnh chủ hồi ba năm trước thì đã đập cho ngươi một trận dở sống dở chết rồi, ngay cả thân phụ cũng đã hạ mình cầu xin, vậy mà ngươi lại nhất quyết không chấp thuận.
Văn Vô Cửu giật mình :
- Lệnh chủ đừng giận, tiểu nữ đã nói rồi, bắt buộc phải vậy thôi, rồi đây tiểu nữ sẽ tạ tội với gia phụ! À, phải rồi, Lệnh chủ còn chưa bộc lộ thân phận thật sao?
Cửu U lệnh chủ lại buông tiếng thở dài :
- Bổn Lệnh chủ chẳng qua vì thấy các ngươi võ công không kém, túc trí đa mưu, bản tính không ác và còn trẻ, tiền đồ còn dài, hơn nữa trong đại hội quần hùng cần có nhân lực nên mới lượng thứ những hành vi đã qua của các ngươi, chẳng ngờ vì vậy mà hỏng việc!
Văn Vô Cửu thấp giọng :
- Kỳ thực Lệnh chủ đã làm hỏng việc từ trước rồi!
- Hừ, hỏng việc từ trước thế nào?
- Nếu Lệnh chủ không lôi kéo chúng tôi nhập bọn thì Quân Lộ Dao cũng đâu có mặt tại đây, vậy thì độc thương của Ninh Tiểu Phụng cũng chẳng ai cứu được. Mạnh Niệm Từ bởi vợ chết cũng vẫn không đến đây, vậy chẳng đã hỏng việc từ trước rồi sao?
Cửu U lệnh chủ bực tức quát :
- Chớ nói ngang...
Bỗng nghe tiếng chân hối hả vang lên, một đệ tử Cái bang đi vào, hướng về Cửu U lệnh chủ nói :
- Mặt trời đã sắp lặn, chẳng hay đại hội quần hùng phải chăng cử hành theo đúng giờ giấc?
Cửu U lệnh chủ thoáng ngẫm nghĩ rồi nói :
- Hãy thắp đèn nến ở hội trường lên trước đã!
- Tuân mệnh!
Ðệ tử Cái bang ấy lập tức quay người đi trở ra.
Lát sau, đệ tử Cái bang ấy lại trở vào bẩm báo :
- Xung quanh Nam Thiên môn trong vòng mười dặm đông nghịt người bao vây!
Cửu U lệnh chủ thản nhiên trả lời :
- Có biết họ là người cánh nào chưa?
- Thiết Kỵ môn chừng hơn năm trăm, Thần Phong môn, Vũ Uy môn và Phi Hổ bảo mỗi cánh cũng trên trăm người, tổng cộng chừng một ngàn!
Văn Vô Cửu thè lưỡi, xen lời :
- Thế lực quả là hùng mạnh, xem ra tình thế hôm nay chẳng chút lạc quan rồi!
Cửu U lệnh chủ buông tiếng hừ mạnh, đoạn lại hỏi :
- Quần hùng tham dự đại hội tổng cộng được bao nhiêu?
- Vốn ra có chừng trên dưới trăm người, nhưng sau khi người của Võ lâm Tứ thánh bao vây Nam Thiên môn, đã có bốn năm mươi người lui ra, có lẽ đã chuyển sang xin lỗi với Võ lâm Tứ thánh rồi!
Cửu U lệnh chủ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn kiên quyết nói :
-
- Lệnh chủ không cân nhắc tình thế sao?
Cửu U lệnh chủ kiên quyết :
- Trót phóng lao là phải theo lao, đã cưỡi trên lưng hổ rồi...
Quét mắt nhìn mọi người một vòng, đoạn cao giọng nói tiếp :
- Bổn Lệnh chủ hỏi lại một câu cuối cùng, chư vị phải chăng thành tâm hợp tác với bổn Lệnh chủ?
Chương Ðài Phụng vội nói :
- Lệnh chủ còn e ngại điều gì nữa?
Cửu U lệnh chủ cười :
- Ít ra song thân cô nương hãy còn trong Thiết Kỵ môn!
Chương Ðài Phụng cũng cười :
- Lệnh chủ chẳng đã bảo là mục đích không phải hủy diệt toàn bộ Thiết Kỵ môn hay sao?
Cửu U lệnh chủ gật đầu :
- Xem ra cô nương cũng là một người thấu hiểu đại nghĩa!
Chương Ðài Phụng lắc đầu cười :
- Lệnh chủ đã đánh giá cao tiểu nữ rồi...
Ðảo quanh mắt, cười bẻn lẽn nói tiếp :
Thật ra chúng ta đều giống như nhau, không khỏi có chút lòng vị kỷ!
Cửu U lệnh chủ gật đầu :
- Ðiều ấy bổn Lệnh chủ cũng hết sức thông cảm, nhưng trong lúc này không nên nhắc tới nữa, bất luận Mạnh Niệm Từ có đến kịp hay không thì mọi sự cũng tiến hành theo kế hoạch đã định... Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long, bốn người có thể đạt được mục đích theo kế hoạch đã định chăng?
Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu cùng gật đầu nói :
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Cũng đành tận hết sức mình, còn thành bại là do trời định!
Quân Lộ Dao hắng giọng rồi nói :
- Cửu U lệnh chủ, hai ta vốn là kẻ thù chẳng thể đứng chung nhau, lão phu khó thể quên được mối thù đã phá hủy “Ðịa Cực Ôn Ngọc” nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao lão phu lại cam tâm chấp nhận sự sai khiến của tôn giá!
Cửu U lệnh chủ cười ha hả :
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, có lẽ tôn giá hãy còn xứng đáng với câu châm ngôn ấy!
Quân Lộ Dao buông tiếng cười khảy, không nói gì nữa.
Tây Môn Long cũng cười chua chát nói :
- Trước kia lão phu cũng từng đấu với Lệnh chủ trên ba trăm chiêu...
Cửu U lệnh chủ lắc đầu tiếp lời :
- Bổn Lệnh chủ thừa nhận tôn giá võ công cao cường, nhưng chẳng ngờ tôn giá lại vấp ngã dưới tay Văn Vô Cửu, và càng chẳng ngờ các vị lại có thể dẹp bỏ thành kiến, không nhớ thù xưa, thật là một điều đáng quý!
Bỗng nghe tiếng la hét rền rĩ từ xa vọng đến, mọi người đều giật mình kinh hãi.
Cửu U lệnh chủ cười nhạt nói :
- Võ lâm Tứ thánh tuy là ngang tàng, nhưng vẫn còn e ngại rất nhiều đối với bổn Lệnh chủ, đó chẳng qua là tiếng la hét thị uy của bọn thuộc hạ, họ chưa chắc đã dám quấy nhiễu đại hội quần hùng, và cũng chẳng dại đến độ hành động như vậy!
Lát sau, tiếng la hét dần lắng dịu, rồi thì tiếng thanh la vang lên.
Cửu U lệnh chủ trầm giọng nói :
- Ðại hội đã khai mạc rồi... Các vị hãy đeo khăn che mặt đi!
Dứt lời liền cất bước đi ra trước. Sơn dộng chỉ cách đài chừng hai trượng, thoáng chốc đã đến ngay.
Có tiếng hoan hô rât khẽ vang lên, đó là do khoảng bốn mươi người còn lại đã phát ra.
Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao, Tây Môn Long và Từ Viễn đều đã đeo khăn che mặt lên lần lượt đi đến cạnh cao đài, chia nhau ngồi xuống ghế.
Nhân số tuy ít, nhưng bầu không khí ngập vẻ thần bí.
Cửu U lệnh chủ phi thân lên cao đài, phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy khoảng bốn mươi người rải rác trong hội trường, thật hết sức thê lương vậy thì làm sao kể được là đại hội quần hùng võ lâm?
Nhưng chung quanh cảnh tượng thảm thương ấy lại đông nghịt thủ hạ của Võ lâm Tứ thánh, tiếng người la ngựa hí rền rĩ, đèn đuốc sáng choang, trái ngược hẳn với cảnh tưởng ảm đạm bên ngoài Nam Thiên môn.
Không chầm chậm quét mắt nhìn quanh, ung dung ôm quyền thi lễ nói :
- Huynh đệ bất tài, đã có ý triệu thỉnh một lần đại hội quần hùng từ lâu, mãi đến nay mới thực hiện được, huynh đệ thật hếùt sức lấy làm vinh hạnh đã được các vị đồng đạo võ lâm chẳng quản ngàn dặm xa xôi đến tham dự...
Làn sóng người bao quanh từ mấy trăm trượng đến mười dặm bỗng gào thét lên như sóng rền, đinh tai nhức óc. Hiển nhiên đó chính là mệnh lệnh của Võ lâm Tứ thánh, với ý định lấn át hoàn toàn đại hội quần hùng dáng tội nghiệp này.
Cửu U lệnh chủ chẳng chút bận tâm, tiếng nói của ông thấp trầm nhưng mạnh mẽ, mặc dù trong tiếng gào thét rền trời, tiếng nói của ông vẫn có thể rõ ràng truyền vào trong tai tất cả quần hùng hiện diện.
Cửu U lệnh chủ lại nghiêm nghị nói tiép :
- Những năm gần đây, đại hội võ lâm đã lâu không được triệu mở, những sự việc cậy mạnh hiếp yếu xảy ra hằng ngày, trong giang hồ võ lâm lại xuất hiện cục diện nhiễu nhương chưa từng có trong lịch sử. Huynh đệ bất tài, định trong lần gặp gỡ quần hùng hôm nay tuyển chọn một vị cao thủ võ lâm đệ nhất thiên hạ, lãnh đạo võ lâm duy trì chính nghĩa, giữ gìn sự bình an cho đến muôn đời...
Dưới đài quần hùng cùng đưa mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
Bởi tình hình này thật quá khôi hài, chỉ có chừng bốn mươi người thì gồm được bao nhiêu môn phái, làm sao có thể tuyển chọn được một người chưởng quản việc võ lâm thiên hạ, mà dù có tuyển chọn được thì phỏng có ích gì?
Hầu hết thế lực trong võ lâm đều thao túng trong tay Võ lâm Tứ thánh và lại do Thiết Kỵ môn đứng đầu, trên thực tế lãnh tụ võ lâm hiện nay chính là Môn chủ Thiết Kỵ môn.
Cửu U lệnh chủ cử hành đại hội quần hùng, tuyển chọn cao thủ đệ nhất, trên thực tế chẳng qua chỉ là một hành vi gây rối đối với Võ lâm Tứ thánh, thật ra chẳng có tác dụng gì cả.
Cửu U lệnh chủ lại trầm giọng nói tiếp :
- Chư vị chớ nên vì nhân số quá ít mà có lòng nghi ngại hoang mang. Huynh đệ xin trịnh trọng tuyên bố, bất kỳ người nào giành được thắng lợi sau cùng trong cuộc tỉ thí đấu trong lần đại hội quần hùng này, sẽ là cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng kể như là Minh chủ võ lâm, nếu có ai không phục, võ lâm thiên hạ phải cùng nhau trừng trị!
Lời lẽ của ông hết sức hào phóng, song quần hùng hiện diện vẫn không một ai lên tiếng.
Cửu U lệnh chủ buông tiếng cười vang, đoạn cao giọng nói :
- Vị đồng đạo nào có chí muốn giành vinh dự đệ nhất thiên hạ, xin mời lên đài...
Bỗng nhiên một đoàn người ngựa ào ạt xông tới. Gần bốn mươi người hiện diện lập tức đứng lên và tránh sang bên.
Thì ra đoàn người ngựa xông tới đông đến hàng mấy trăm, cầm đầu chính là Võ lâm Tứ thánh và Mạnh Ðạt Tam, khí thế vô cùng hung mãnh.
Thiết Kỵ môn chủ “Chấn Thiên Thần Quân” Mạnh Công Lăng ngồi trên lưng ngựa đưa roi chỉ quát :
- Cửu U lệnh chủ, ngu huynh đệ đã nhẫn nhịn tôn giá đủ lắm rồi!
Cửu U lệnh chủ vẫn ung dung cất giọng như sấm rền :
- Nếu các hạ tham dự đại hội quần hùng thì xin mời xuống ngựa, còn không thì tức khắc lui ra khỏi quảng trường ngay!
Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu, Vũ Uy môn chủ Mạnh Vũ Hùng và Phi Hổ bảo chủ Mạnh Xung Sơn cùng đồng thanh nói :
- Ðại ca hà tất phải khách sáo với y, hãy hạ lệnh phá bỏ thạch đài và đánh đuổi y ra khỏi Thái Sơn là xong chứ gì?
Mạnh Công Lăng xua tay :
- Thái Sơn cũng chẳng phải vùng sở hữu của chúng ta, không cần phải ngang tàng như vậy!
Cửu U lệnh chủ cười to :
- Những lời ấy cũng còn như thốt ra từ miệng của trang anh hùng hào kiệt, còn như huênh hoang đòi phá hoại đại hội quần hùng và đánh đuổi bổn Lệnh chủ ra khỏi Thái Sơn, thật là kẻ ngông cuồng vô tri, rất đáng ghê tởm.
Ba anh em họ Mạnh đồng thanh quát :
- Rõ là quân phản loạn... tổ chức đại hội quần hùng gì chứ? Dòng dõi Võ Hoàng chính là những người lãnh đạo thiên hạ chính thống, Thiết Kỵ môn chủ chính là Minh chủ võ lâm, chả lẽ tôn giá định đánh cho sụp đổ dòng dõi Võ Hoàng hay sao?
Cửu U lệnh chủ ung dung đáp :
- Bổn Lệnh chủ không hề có ý định như vậy, nhưng...
Gằn giọng nói tiếp :
- Nếu Võ Hoàng mà sống lại ngày hôm nay, nhất định sẽ hết sức đau lòng bởi những kẻ nghịch tử các ngươi, tối thiểu cũng có bốn người bị chém ngay tại chỗ...
Bốn anh em họ Mạnh quát :
- Thật là cả gan, lại dám sỉ nhục bọn ta thế này, hôm nay hẳn là ngươi chán sống rồi!
Cửu U lệnh chủ bỗng dưng buông tiếng thở dài :
- Không sai, bổn Lệnh chủ quả đã chán sống rồi, nhưng không biết các người ai có thể giết được bổn Lệnh chủ?
Trong quảng trường lập tức hỗn loạn, song lại bị Mạnh Công Lăng bắt kềm hãm lại.
Mạnh Công Lăng trầm giọng hỏi :
- Cửu U lệnh chủ, mục đích của các hạ là gì?
Cửu U lệnh chủ dõng dạc đáp :
- Chỉnh đốn võ lâm, trùng chấn kỹ cương!
Mạnh Công Lăng cười phá lên :
- Các hạ khẩu khí quả không nhỏ... Vậy có nghĩa là các hạ lấy làm bất mãn về quy chế hiện nay của võ lâm phải không?
Cửu U lệnh chủ giọng phẫn uất :
- Võ Hoàng đã cứu vớt sinh linh trong dầu sôi lửa đỏ, khắp thiên hạ đều kính phục nên mới được tôn làm Võ Hoàng, ý sẽ truyền lại cho muôn đời sau, vĩnh viễn giữ gìn sự bình an cho võ lâm, chẳng ngờ mới sang đời thứ nhì đã khiến cho chốn giang hồ lại lâm cảnh điêu linh...
Mạnh Công Lăng thoáng vẻ tức giận :
- Các hạ nói vậy không thấy quá đáng ư?
Cửu U lệnh chủ nghiêm giọng :
- Sự thật đúng như vậy, chẳng gì quá đáng cả!
Mạnh Công Lăng trầm giọng :
- Có thể nêu ví dụ chăng?
Cửu U lệnh chủ giọng nghiêm chậm :
- Không kể các môn phái khác, chỉ nói về Võ lâm Tứ thánh thôi. Theo lời đồn đại trong giới võ lâm thì đã xâu xé thiên hạ, mỗi người chiếm cứ một phương, hà hiếp kẻ yếu, bóc lột dân lành... Những điều ấy cũng chưa cần nói vội, điều tệ hại nhất là trong nội bộ Tứ thánh mà lại xem như kẻ thù, công phạt lẫn nhau, trước nay chẳng rõ đã xảy ra biết bao vụ chém giết rồi!
Mạnh Công Lăng bỗng quát to :
- Im ngay!
Cửu U lệnh chủ cười khảy :
- Các hạ cho những lời ấy quá đáng ư?
Mạnh Công Lăng thở dài :
- Bổn tọa cũng có nghe biết, nhưng đâu nghiêm trọng như các hạ đã nói!
Cửu U lệnh chủ lạnh lùng :
- Bổn Lệnh chủ nói đây cũng còn nhẹ lắm!
Mạnh Công Lăng giọng trĩu nặng :
- Chả lẽ còn nghiêm trọng hơn nữa ư?
- Hừ, đã nghiêm trọng đến mức âm thầm thao luyện binh mã, sẵn sàng nuốt chửng lẫn nhau rồi!
Mạnh Công Lăng bất giác giật nẩy mình!
Nhóm Mạnh Bác Cửu quát to :
- Ðại ca chớ nghe những lời khích bẩy của tên yêu đồ này, hãy mau hiệp lực trừ khử đi mới là phúc đức cho võ lâm!
Song lại bị Mạnh Công Lăng kềm hãm, chỉ nghe Mạnh Công Lăng trầm giọng hỏi :
- Các hạ có thể cho biết danh tánh chăng?
Cửu U lệnh chủ lắc đầu :
- Hiện tại còn chưa thể!
- Vậy thì cho biết mục đích?
Cửu U lệnh chủ nghiêm nghị :
- Khi nãy bổn Lệnh chủ đã nói rồi, tuyển chọn một vị cao thủ đệ nhất thiên hạ để thay thế ngôi vị Minh chủ võ lâm, lãnh đạo võ lâm, duy tri sự bình an muôn đời cho giới giang hồ!
Mạnh Công Lăng bỗng bùi ngùi thở dài :
- Bổn tọa không xứng đáng lãnh đạo quần hùng sao?
- Các hạ sử xự bất cẩn, hành sự bất minh, chỉ xứng đáng là một người đáng tội nghiệp chứ không đủ khả năng lãnh đạo võ lâm, và hơn nữa... chức vị Môn chủ Thiết Kỵ môn vốn không phải là do các hạ thừa kế!
Mạnh Công Lăng giật nẩy mình :
- Vậy chứ ai thừa kế?
- “Thiết Oản thư sinh” Mạnh Xuân Từ!
Mạnh Công Lăng sửng sốt :
- Ồ... Sao các hạ lại nói vậy?
Cửu U lệnh chủ đanh giọng :
- Nếu như các hạ tự cho mình hiện là Môn chủ Thiết Kỵ môn thì nên thừa nhận sự thật ấy, đó chính là di ngôn của Võ Hoàng!
- Bất kể các hạ là ai, những lời ấy quả đúng sự thật, nhưng bổn tọa không hề có ý chiếm đoạt đại vị, mà là...
Cửu U lệnh chủ tiếp lời :
- Mà là những vị huynh đệ kia đã xúi giục phải không? Ðó là lòng vị kỹ của họ, Mạnh Xuân Từ tài cán hơn các hạ, có thể phát huy sự nghiệp của Võ Hoàng chứ không làm cho Mạnh gia tối tăm hỗn độn, khiến võ lâm phỉ báng như thế này!
Mạnh Công Lăng thở dài :
- Nói hay lắm, tiếp nữa đi!
- Càng không nên nữa là các hạ đã nghe lời bịa đặt, hại chết vợ chồng Mạnh Xuân Từ và bức bách đức con trai độc nhất của họ phải lưu lạc giang hồ, mà lại còn thông lệnh cho võ lâm thiên hạ truy nã!
Mạnh Công Lăng quát to :
- Ðánh cắp báu vật trấn sơn của bổn môn, đó là tội phản nghịch!
Cửu U lệnh chủ phá lên cười :
- Trước lúc lâm chung, Võ Hoàng còn một câu di ngôn khác nữa!
Mạnh Công Lăng kinh ngạc :
- Sao các hạ lại biết di ngôn của tiên phụ, các hạ...
Cửu U lệnh chủ không trả lời mà lại tự mình nói tiếp :
- Ðó là vạn nhất con cháu đời sau bất hòa, xâu xé lẫn nhau thì người nào võ công cao hơn hết sẽ nắm quyền lãnh đạo, bất luận bối phận cao hay thấp đều phải phục tùng!
Mạnh Ðạt Tam bỗng xen lời :
- Không sai, nhưng di ngôn ấy là người này phải cùng lúc đánh bại tất cả người của bổn môn!
Cửu U lệnh chủ ánh mắt bỗng rực lên vẻ mừng rỡ, thì ra lúc này có một người áo xanh bịt mặt đã xuất hiện bên cạnh cao đài không xa lắm.
Cửu U lệnh chủ lập tức nghe lòng nhẹ nhõm, trầm giọng nói :
- Hiện bất luận có phải là trong giòng họ Mạnh hay không, nếu có thể cùng lúc đánh bại chư huynh đệ thì cũng là một vị anh hùng kiệt xuất, các vị có dám thử không?
Mạnh Công Lăng cười :
- Có phải các hạ không?
Cửu U lệnh chủ lắc đầu :
- Bổn Lệnh chủ chưa dám chắc, có thể là một người nào khác!
Mạnh Bác Cửu xen lời :
- Nếu không có một người như vậy thì sao?
Cửu U lệnh chủ cười :
- Vậy thì tất cả sẽ như trước, tùy chư huynh đệ xử lý, bổn Lệnh chủ sẽ không can thiệp nữa, nhưng nếu chư vị bại thì sao?
Mạnh Công Lăng dõng dạc :
- Nếu là người trong tộc họ Mạnh thì bổn tọa sẽ nhường chức chưởng môn Thiết Kỵ môn, Thần Phong môn, Vũ Uy môn cùng Phi Hổ bảo đều chấp hành mệnh lệnh. Còn như không phải là người trong dòng tộc họ Mạnh thì sẽ được tôn là cao thủ đệ nhất thiên hạn bổn tọa không còn quyền hành lãnh đạo võ lâm nữa!
Cửu U lệnh chủ cười :
- Vậy thì chư vị có thể lên đài đuợc rồi!
Mạnh Công Lăng lưỡng lự hồi lâu, đoạn tung mình phi thân lên đài.
Y là người có thân phận địa vị, lên đài giao đấu công khai với người quả là một điều mất thể diện, nhưng bị Cửu U lệnh chủ dùng lời bức bách đến nước này thì cũng chẳng còn cách nào hơn.
Thế là “Tiêu Dao công tử” Mạnh Ðạt Tam, “Thần Phong kiếm khách” Mạnh Bác Cửu, “Ngốc Ðầu Thái Tuế” Mạnh Vũ Hùng, “Nhất Kiếm Phiên Thiên” Mạnh Xung Sơn cũng đành lần lượt phi thân lên đài, đứng thành một hàng dài.
Võ lâm Tứ thánh lại thêm một “Tiêu Dao công tử” Mạnh Ðạt Tam liên thủ đối địch với người, đó là một sự kiện chưa từng có bao giờ. Trong võ lâm đương kim e rằng không có người nào có bản lĩnh cùng lúc đấu với năm anh em họ Mạnh như thế này.
Năm anh em họ Mạnh đều tự hiểu, Cửu U lệnh chủ trừ phi chính mình động thủ may ra còn có thể đương cự được vài chiêu, ngoài ra chẳng còn người nào có bản lĩnh như vậy cả!
Cửu U lệnh chủ nghiêng người đứng bên mép đài cao giọng nói :
- Có vị nào dám lên đài giao đấu không?
Không một ai lên tiếng, Cửu U lệnh chủ lại nói :
- Những lời bổn Lệnh chủ đã nói vừa rồi hẳn là chư vị đều đã nghe rõ, nếu không ai dám lên đài, bổn Lệnh chủ sẽ phải tuyên bố huynh đệ họ Mạnh...
Bỗng, một giọng khản đặc cất lên :
- Hãy khoan...
Những thấy bóng người nhấp nhoáng, một người áo xanh bịt mặt đã xuất hiện trên đài.
Mạnh Công Lăng trầm giọng quát :
- Tôn giá ứng chiến phải không?
- Ðương nhiên, nếu không ứng chiến thì lên đài làm gì?
Mạnh Công Lăng nghiêm giọng :
- Ðao kiếm không có mắt, khi giao thủ khó khỏi tử thương!
Người áo xanh bịt mặt cười :
- Ðương nhiên, điều ấy tại hạ hiểu rồi!
- Khi nãy Cửu U lệnh chủ đã có nói rồi, ngu huynh đệ sẽ cùng lúc xuất thủ đấy!
- Tại hạ đâu có điếc, dĩ nhiên cũng đã nghe rõ rồi!
- Tôn giá có thể báo danh tánh, cởi bỏ khăn che mặt chăng?
Người áo xanh cười :
- Xin tuân mệnh!
Ðoạn đưa tay kéo mạnh, khăn che mặt rơi xuống.
Người khác không có phản ứng mạnh mẽ, chỉ Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu la bật len một tiếng sửng sốt, nhưng liền tức cười u ám nói :
- Ðỗ lão nhi, bổn tọa đã tìm lão nhân lâu lắm rồi!
Thì ra người ấy chính là “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh, từng giữ chức Tổng hộ pháp trong Thần Phong môn trước kia.
Mạnh Bác Cửu tự hiểu, nếu là một chọi một thì mình với Quỷ Tiên khó phân thắng bại, còn như năm người liên thủ thì Quỷ Tiên chắc chắn sẽ phải chết.
Y tột cùng căm thù lão quỷ này, giờ đây mới có cơ hội báo thù, đồng thời mừng thầm là lão quỷ này đã đến thật đúng lúc. Năm người liên thủ chỉ nội trong ba chiêu là đủ khiến lão phơi xác tại chỗ.
Thế là cười khoan thai nói :
- Lão định giành lấy vinh dự cao thủ đệ nhất thiên hạ phải không?
“Quỷ Tiên” Ðỗ Linh cười :
- Lão phu quả đúng là có vọng tưởng như vậy!
Mạnh Bác Cửu phá lên cười :
- Vậy thì hay quá...
Quay sang Mạnh Công Lăng nói :
- Ðây là “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh đại danh lừng lẫy, một tay cự phách trong giới tà đạo, có thể động thủ chưa?
Mạnh Công Lăng dường như cũng có nghe qua tiếng tăm của “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh, thoáng chau mày nói :
- Ðỗ lão hiệp không cân nhắc lần nữa sao?
Quỷ Tiên bật cười :
- Lão phu đã cân nhắc kỹ rồi!
Mạnh Công Lăng vốn đã bực tức, bèn quay sang Cửu U lệnh chủ buông giọng nói :
- Ngu huynh đệ không muốn cậy mạnh hiếp yếu, tôn giá hãy giúp sức Ðỗ lão hiệp cũng được!
Cửu U lệnh chủ đứng nơi mép đài từ xa thản nhiên cười nói :
- Bổn Lệnh chủ hiện chưa có hứng thú ấy! Vả lại, bổn Lệnh chủ tin chắc là Ðỗ lão hiệp nhất định sẽ thắng!
Mạnh Công Lăng tức giận :
- Tôn giá xem ngu huynh đệ bọn này là người nào hả?
Cửu U lệnh chủ cười :
- Các hạ cứ toàn lực xuất thủ, hẳn Ðỗ lão hiệp không trách cứ đâu!
Quỷ Tiên cười vang :
- Tất nhiên rồi, không thì lão phu thắng cũng chẳng có gì là vinh dự!
Mạnh Công Lăng tức tối hỏi :
- Tôn giá sử dụng binh khí gì?
- Lão phu vốn không sử dụng binh khí, nhưng vì để tiện cho chư vị, đành phải dùng kiếm vậy!
Kiếm chính là sở trường của dòng dõi Võ Hoàng, dĩ nhiên là rất hợp khẩu vị của anh em họ Mạnh, thế là chẳng ai bảo ai, lập tức mỗi người tuốt trường kiếm ra.
Phải biết trong giới võ lâm không ai dám sánh ngang với Võ lâm Tứ thánh, nay “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh chẳng những một chọi năm mà lại còn chọn binh khí quen dùng của họ, khác nào tạo thêm ưu thế cho địch thủ.
Do đó, khắp quảng trường lập tức trở nên im phăng phắc, để xem “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh có đương cự nổi ba chiêu hauy không?
Quỷ Tiên cười ung dung, chậm rãi từ bên lưng rút ra một thanh trường kiếm, vung thành một đóa hoa bạc và nói :
- Lão phu tận chiêu đây!
Ðoạn một kiếm bình bình đâm ra.
Mạnh Công Lăng lòng rất lấy làm nhục bởi giao thủ với người này, nên tỏ vẻ nhúng nhường, chờø đến khi trường kiếm đối phương đâm tới gần mới vung kiếm quét ngang ra
Những tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, trường kiếm của Quỷ Tiên đã lần lượt giao kích với năm anh em họ Mạnh, nhất thời tia lửa bắn tung tóe, chấp chóa hoa cả mắt.
Quỷ Tiên xuất chiêu bình bình, năm người đón tiếp cũng bình bình, chẳng có chi kỳ lạ. Song Mạnh Công Lăng vẻ mặt lập tức nghiêm nặng, bởi y nhận ra “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh này không phải là một người có thể xem thường.
Thế là năm anh em họ Mạnh tức tốc thay đổi trận thế, loáng cái đã trở thành một vòng tròn, bao vâu Quỷ Tiên vào giữa.
Quỷ Tiên quát to :
- Chư vị cẩn thận đấy!
Những thấy ánh thép chớp ngời, tỏa ra tứ phía, năm anh em họ Mạnh không dám khinh xuất nữa, lập tức vung kiếm nghênh tiếp.
Trong thoáng chốc, ánh thép loang loáng bao trùm cả sáu người, không còn thấy rõ thân thủ và kiếm chiêu của họ nữa.
Chừng sau sáu mươi chiêu, bỗng nghe Quỷ Tiên cất tiếng hú dài, rồi thì một hồi tiếng binh khí chạm nhau keng keng, trận đấu lập tức ngưng chỉ.
Mọi người hiện diện thảy đều thừ ra, nhất thời cơ hồ ngỡ mình đang trong cơn mơ.
Thì ra trường kiếm trong tay năm anh em họ Mạnh đã cơ hồ cùng một lúc văng bay đi, còn Quỷ Tiên thì đã tra kiếm vào bao, cười dài nói :
- Ða tạ đã nhường cho!
Năm anh em họ Mạnh thảy đều thừ ra như phổng đá, lặng thinh không nói gì cả. Còn Cửu U lệnh chủ cười ha hả nói :
- Thế nào?
Mạnh Công Lăng tiu nghỉu buông tiếng thở dài :
- Kể từ nay bổn tọa sẽ không còn nghĩ mình là lãnh tụ võ lâm nữa, vinh dự ấy phải thuộc về Ðỗ lão hiệp đây!
Cửu U lệnh chủ cười nhạt :
- E không chỉ có vậy đâu!
Mạnh Công Lăng giật mình :
- Vậy chứ còn muốn gì nữa?
Cửu U lệnh chủ nghiêm giọng :
- Nếu y là người trong dòng tộc họ Mạnh thì sao?
Mạnh Công Lăng ngạc nhiên :
- Vậy nghĩa là sao?
Cửu U lệnh chủ phá lên cười :
- Bí mật sẽ tức khắc phơi bày thôi!
Dứt lời, bỗng thấy Quỷ Tiên đưa tay lột bỏ lớp mặt nạ da người....
Năm anh em họ Mạnh đều thản thốt kêu lên :
- Ồ... Ra là ngươi...
Thì ra chính là Mạnh Niệm Từ!
Mạnh Niệm Từ mặt đanh lạnh tiến đến gần Mạnh Công Lăng, nghiến răng nói lớn :
- Song thân kẻ này đã phạm tội tày trời gì mà lão lại đành tâm hại chết một cách thảm thiết thế kia hả?
Cửu U lệnh chủ vội lên tiếng ngăn cản :
- Hãy khoan nói về việc ấy...
Quay sang anh em họ Mạnh quát :
- Các vị thế nào? Có cảm nghĩ gì hả?
Năm anh em họ Mạnh không tự chủ được thoái lui liên hồi, đã lùi ra đến mép đài.
Cửu U lệnh chủ nghiến răng nói :
- Huynh đệ tương tàn tranh quyền đoạt lợi, các người còn mặt mũi nào để gặp Võ Hoàng ở chốn suối vàng nữa?
Ðoạn sải bước tiến tới, năm anh em họ Mạnh hoảng hốt thoái lui, ngã lăn xuống đài. Bấy giờ nhóm Chương Ðài Phụng, Văn Vô Cửu, Quân Lộ Dao và Tây Môn Long đang đứng bên dưới, thấy vậy đều cùng quát to :
- Có lẽ các người đã không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa, hãy chết đi thôi!
Cùng một lúc nào phấn độc, ám khí, độc khí nhất tề tung ra, khiến Mạnh Bác Cửu, Mạnh Ðạt Tam, Mạnh Vũ Hùng, Mạnh Xung Sơn bốn người lập tức hôn mê bất tỉnh.
Quân Lộ Dao chẳng chút ngần ngừ, quát vang :
- Ðể lão phu hóa kiếp cho họ!
Ðồng thời đại kực thần chưởng giáng xuống, bốn anh em họ Mạnh lập tức trở thành một khối máu thịt nhầy nhụa, chết một cách vô cùng thê thảm.
Cửu U lệnh chủ ngửa mặt cất tiếng hú dài, bỗng với giọng khích động nói :
- Phụ thân, người có linh thiêng trên cỏi trời cao, hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của hài nhi. Hài nhi bắt buộc phải làm như vậy, bằng không nhà họ Mạnh ta chẳng những ngày một trầm luân mà cả võ lâm giang hồ cũng sẽ trở thành núi thây sông máu, xin phụ thân hãy lượng thứ cho hài nhi đã sát hại bốn vị ca ca.
Khẽ buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Nhưng hài nhi còn có thể đứng giữa đất trời này nữa chăng? Phụ thân, hài nhi đến với lão nhân gia ngay đây!
Mạnh Công Lăng bàng hoàng thất sắc, thảng thốt nói :
- Ngươi... ngươi... là ai?
Song y đã chậm mất một bước, Cửu U lệnh chủ đã vung chưởng tự vổ xuống đỉnh đầu, vỡ sọ chết ngay tức khắc.
Mạnh Công Lăng hai tay run rẩy, chạy đến giở khăn che mặt của Cửu U lệnh chủ ra xem, lập tức bật khóc nức nở gào lên :
- Thiếu Nguyên... Thiếu Nguyên... Thì ra là hiền đệ...
Thì ra Cửu U lệnh chủ chính là “Ngọc Diện thư sinh” Mạnh Thiếu Nguyên, người con thứ bảy của Võ Hoàng.
Mạnh Niệm Từ cũng đến gần khóc sướt mướt nói :
- Thất thúc! Thất thúc sao lại làm như vậy...
Mạnh Công Lăng hai tay dính đầy máu tươi của Mạnh Thiếu Nguyên, ngước mặt thở dài nói :
- Ai đã tạo ra bi kịch cho Mạnh gia? Ai đã bất tài để khiến dòng dõi Võ Hoàng cơ hồ tiêu tan thế này? Ai....
Quay sang Mạnh Niệm Từ nói tiếp :
- Từ nhi, bất luận ngươi có lượng thứ cho đại bá phụ hay không, kể từ nay nhà họ Mạnh chỉ còn có mỗi mình ngươi, mong rằng ngươi có thể làm rạng rỡ tông môn...
Chưa dứt lời đã vung chưởng tự vỗ xuống đỉnh đầu...
Mạnh Niệm Từ toan ngăn cản thì thân người của Mạnh Công Lăng đã ngã xuống.
Thế là trong khoảng khắc cả gia đình họ Mạnh hùng bá võ lâm đều đã vong mạng, chỉ còn Mạnh Niệm Từ là người thừa kế duy nhứt.
Chàng thờ thẩn phóng mình xuống cao đài, nhất thời chẳng biết phải xử trí thế nào!
Bỗng, bên tai có người khẽ cất tiếng gọi :
- Mạnh công tử!
Mạnh Niệm Từ ngẩn người, ngẫng lên nhìn, những thấy một bà lão một mắt đang đứng cạnh, vẻ mặt rất hiền từ và nước mắt lả chả rơi.
Mạnh Niệm Từ hiểu ngay đó là ai, vội nói :
- Tiền bối là Lý Ảo phải không?
Bà lão một mắt gật đầu :
Có lẽ công tử hãy còn thắc mắc chưa biết người nào là thân mẫu phải không?
- Vâng, tiền bối có thể cho vãn bối biết chứ?
Lý Ảo thở dài :
- Khi xưa sau khi lệnh tôn lấy được Tử Kim Tinh Châu, đã bị lệnh bá phụ nghiêm lệnh truy hồi, chính lệnh đường đã giao Tử Kim Tinh Châu cho lão thân trốn đi đến Vu Sơn an thân, còn lệnh đường thi ngụy trang bệnh chết, dẫn công tử bỏ trốn...
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Gia mẫu giả bệnh chết thì tại sao lại có một mẫu thân khác giống hệt như nhau nữa, và vãn bối cũng không hề bỏ đi đâu cả?
Lý Ảo thở dài :
- Thiết Kỵ môn đủ sức hiệu lệnh thiên hạ, nếu mà nghiêm lệnh truy nã thì dù trốn đi đâu cũng không an toàn, hơn nữa việc lệnh đường giả chết đã bị bại lộ. Sau khi tính toán kỹ lưỡng, một thị tỳ thân cận của lệnh đường đã mang mặt nạ của lệnh đường cùng lệnh tôn thọ nạn!
Còn về công tử thì nghĩ là nơi an toàn hơn hết vẫn là trong phạm vi của cường địch, bởi sau khi phát giác lệnh đường là giả mạo thì dĩ nhiên cũng biết công tử không phải là Mạnh Niệm Từ thật, có thể hoài nghi công tử chính là đứa con của người thị tỳ đã bị chém trên đoạn đầu đài.
Còn người đã truyền chân nguyên cho công tử và chết trong huyệt mộ mới thật sự là thân mẫu của công tử, giờ công tử đã hiểu rồi chứ?
Mạnh Niệm Từ mắt ngập lệ khẽ gật đầu :
- Thật ra tiền bối không nói thì vãn bối cũng đã đoán ra được!
Trong quãng trường động nghịt người, hầu hết là người của Thiết Kỵ môn, Thần Phong môn, Vũ Uy môn và Phi Hổ bảo, chủ nhân của họ đã chết, giờ đây Mạnh Niệm Từ mới là chủ nhân duy nhất của họ, không có mệnh lệnh của chàng, chẳng một ai tự ý vọng động.
Nhóm của Văn Vô Cửu và Chương Ðài Phụng thì vẫn đứng dưới cao đài từ xa, đưa mắt thẫn thờ nhìn Mạnh Niệm Từ.
Bỗng, trong đám động thoáng nhốn nháo, mọi người bất giác đều hướng ánh mắt về phía ấy.
Những thấy có hai người tiến vào, Mạnh Niệm Từ vội bước nhanh tới đón, nghẹn ngào gọi :
- Ngoại công!
Thì ra hai người ấy chính là “Ngọc Lạp lão nhân” Ồ Ðồng và Văn Tử Khanh.
Văn Tử Khanh trong lòng vẫn còn bồng Ninh Tiểu Phụng đang mê man bất tỉnh, thấy Mạnh Niệm Từ tiến tới, vội nói :
- Lão phu thật có lỗi với thiếu hiệp, gặp phải một đứa con gái ngỗ nghịch bất hiếu, khiến lão phu mất hết sĩ diện, lệnh chính đã không còn trì hoản được nữa, tối đa chỉ còn sống được một giờ nữa thôi!
Bỗng thấy Văn Vô Cửu rảo bước chạy đến và cất tiếng gọi :
- Phụ thân!
Văn Tử Khanh thoáng ngẩn người :
- Sao? Ðịnh đuổi ta phải không?
Văn Vô Cửu lắc đầu nguầy nguậy :
- Nữ nhi thật có lỗi với phụ thân, xin lão nhân gia hãy lượng thứ cho!
Quay người hối hả gọi :
- Chương tỷ... mau bảo Quân Lộ Dao đến đây ngay!
Chương Ðài Phụng thật ra chẳng cần phải gọi, sớm đã mời Quân Lộ Dao đi đến rồi.
Quân Lộ Dao lắc lư đầu xem xét một hồi, đoạn thè lưỡi nói :
- May thay, may thay... chừng nửa giờ nữa là hết cứu rồi, đâu mà còn chịu đựng được đến một giờ!
Bèn tức tốc từ trong lòng móc ra một gói thuốc bột, trút vào miệng cho Ninh Tiểu Phụng uống.
Mạnh Niệm Từ dè dặt hỏi :
- Uống thuốc này vào là khỏi ngay ư?
Quân Lộ Dao cười hề hề :
- Cam đoan tối đa là sau một giờ là hồi tỉnh, nhưng lúc mới tỉnh có lẽ hơi suy yếu, nhưng ba hôm sau là sẽ bình phục như xưa!
- Vậy là hết sức cảm tạ!
Quân Lộ Dao toét miệng cười :
- Ðâu dám... Từ nay nếu lão ô còn muốn đứng chân trên giang hồ, không mua chuộc tình cảm của Mạnh thiếu hiệp thì đâu có được...
Mạnh Niệm Từ nghiêm túc :
- Tôn giá sao lại nói vậy, tại hạ đâu phải là kẻ tự kiêu tự đại...
Bỗng, một giọng nói trong trẻo vang lên :
- Ðại ca... rốt cuộc cũng đã tìm được đại ca rồi!
Chỉ thấy từ sau lưng Văn Tử Khanh lách ra một cậu bé mập mạp trắng trẻo, thân thiết nép sát vào người Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Niệm Từ mừng rỡ nói :
- Hiền đệ đã đi đâu vậy? Thật khiến đại ca lo chết đi được!
Cậu bé ấy chính là Văn Ðại Mộc, cậu cười khúc khích nói :
- Ðây phải tiểi đệ tự ý bỏ đi, mà là bị một tên hòa thượng bắt đấy chứ! Về sau may nhờ tiểu đệ giả vờ ngủ, thừa lúc họ không chú ý đã bỏ trốn đi!
Văn Tử Khanh đở lời :
- Mộc nhi đã bị bọn hòa thượng Linh Xà Tự bắt đi, may nhờ hắn đã khôn ngoan thừa cơ trốn thoát!
Mạnh Niệm Từ giờ đã trở thành chủ nhân duy nhất, thế là chàng đành hạ lệnh xử lý một số sự vụ cấp thiết trước mắt.
Chàng lo thu liệm thi thể của các vị bá thúc, đặt linh cửu tại Thiết Kỵ môn, chọn ngày mai táng.
Kế đến là đưa Ninh Tiểu Phụng đến hậu trại an dưỡng. Quần hùng tham dự đại hội cùng Ồ Ðồng, Văn Tử Khanh đều được giữ lại, mời đến Thiết Kỵ môn khoản đải.
Ðang lúc bận rộn, bỗng thấy Văn Vô Cửu và Chương Ðài Phụng đến gần Mạnh Niệm Từ nói :
- Mạnh công tử, chúng tôi xin cáo từ!
Mạnh Niệm Từ sửng sốt :
- Hai vị cô nương định đi đâu vậy?
Văn Vô Cửu đáp :
- Ta đã nói với gia phụ rồi, ta...
Mắt chợt đỏ hoe, không sao nói tiếp được nữa.
Chương Ðài Phụng thì thản nhiên hơn, mỉm cười nói :
- Song thân tôi đều đang ở trong Thiết Kỵ môn, tôi phải đón hai vị lão nhân gia ấy trở về Phiêu Hương sơn trang!
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Phiêu Hương sơn trang đã bị thiêu hủy rồi mà?
Chương Ðài Phụng mỉm cười :
- Bị thiêu hủy rồi không tái thiết được hay sao?
Mạnh Niệm Từ buồn bã gật đầu :
- Vâng, được, được...
Chàng chẳng hiểu sao, lòng cứ cảm thấy xót xa lạ.
Văn Vô Cửu thở dài nói :
- Chương tỷ, hà tất giấu diếm làm gì, nói cho Mạnh công tử biết thì cũng đâu hề gì?
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Chương cô nương... đã giấu diếm tại hạ điều gì vậy?
Chương Ðài Phụng giật tay áo Văn Vô Cửu nói :
- Nói bừa, có giấu diếm gì đâu, chúng ta đi thôi.
Mạnh Niệm Từ lách người cản lại :
- Chương cô nương bất tất như vậy, nếu có điều gì khó khăn, xin cứ thẳng thắng nói rõ!
Chương Ðài Phụng lạnh lùng :
- Chúng tôi chẳng có gì khó khăn cả, đa tạ công tử đã quan tâm, nghĩ tình một thời gian quen biết mới đến từ giã công tử, ai cần công tử làm bộ làm tịch chứ?
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Tại hạ đâu phải làm bộ làm tịch, mà là hết sức thành tâm!
Chương Ðài Phụng cất tiếng cười chua chát :
- Thành tâm hay giả dối cũng được, đằng nào thì cũng sắp chia tay rồi, có gì khác nhau chứ?
Mạnh Niệm Từ nghiêm giọng :
- Văn cô nương... có gì cần nói với tại hạ chăng?
Văn Vô Cửu ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn thẳng thắn nói :
- Chúng tôi thừa nhận là kẻ chiến bại. Lúc đầu chúng tôi đều vận dụng hết tâm cơ định chiếm hữu công tử, chẳng ngờ ả nha đầu Ninh Tiểu Phụng không dưng lại được, định mệnh đã an bài chúng tôi vô phúc vô phần thì cũng đành cam chịu, chẳng còn gì để nói nữa!
Mạnh Niệm Từ đỏ bừng mặt :
- Chính tại hạ đã phụ lòng nhị vị cô nương... Nhưng... tại hạ cũng chẳng cách nào hơn, mọi sự đều xảy đến bất ngờ, khiến tại hạ chẳng còn sự chọn lựa nào khác...
Văn Vô Cửu bùi ngùi :
- Thôi, chúng tôi cũng không trách công tử đâu!
- Vậy Văn cô nương cũng theo lệnh tôn trở về nhà ư?
Văn Vô Cửu lắc đầu :
- Không...
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc :
- Vậy Văn cô nương...
Văn Vô Cửu bỗng nước mắt chảy dài :
- Cũng chảng cần phải giấu công tử, ta với Chương tỷ sẽ xuống tóc làm ni cô!
Mạnh Niệm Từ bàng hoàng :
- Ồ... Vậy đâu thể được...
Bỗng nghe tiếng Văn Ðại Mộc nói :
- Tỷ tỷ, ai bảo tỷ tỷ làm ni cô? Không được, tỷ tỷ không được đi, tiểu đệ không cho đi, cha cũng không cho đi...
Văn Tử Khanh vẻ mặt nghiêm nặng lặng lẽ đứng cạnh.
Bỗng thấy Ồ Ðồng sải bước đi tới, khẽ nói với Văn Vô Cửu và Chương Ðài Phụng :
- Hai người hãy đến đây!
Hai nàng liền vâng lời đi theo.
Mạnh Niệm Từ ngưng thần lắng nghe, chỉ loáng thoáng nghe Ồ Ðồng nói :
- Lão phu vừa mới gặp Ninh Tiểu Phụng rồi, nàng ta không hề có ý ghen tuông...
Rồi thì không còn nghe được nữa, chỉ thấy hai nàng cùng đỏ mặt bẽn lẽn.
Văn Ðại Mộc liến thoắng lén đến dứng sau lưng Văn Vô Cửu, dường như đã nghe hết những lời Ồ Ðồng, bèn chạy đến gần Mạnh Niệm Từ, đưa ngón tay quệt vào má reo lên :
- Ðại ca... mắc cở lêu lêu, lêu lêu...
Mạnh Niệm Từ vô cùng thắc mắc, vừa định hỏi thì Văn Ðại Mộc đã lanh lẹ bỏ chạy, đến trước mặt Văn Vô Cửu lại đưa ngón tay quệt má reo to :
- Tỷ tỷ, mắc cở lêu lêu...
Thế là bầu không khí lập tức nhẹ nhõm hơn.
Tình hình trong Thiết Kỵ môn dần ổn định, Mạnh Niệm Từ tự đương nhiệm Môn chủ, giải tán Thần Phong môn chủ, Vũ Uy môn và Phi Hổ bảo, đổi lại thành ba Phân đà của Thiết Kỵ môn. Di thể của Mạnh Công Lăng cùng các bào đệ sau khi bốn mươi chín ngày ma chay đều đã được an táng dưới lăng Võ Hoàng, gồm cả di hài của song thân Mạnh Niệm Từ và người thị tỳ trung kiên đã bị chém trên đoạn đầu đài hôm trước.
Sau đó chàng cho di táng thi hài của phụ thân Ninh Tiểu Phụng, trùng tu phần mộ của “Quỷ Tiên” Ðỗ Linh cùng Cái bang trưởng lão Ðộc Cô Quần đã thiệt mạng tại Vu Sơn.
Những người ấy đều là trực tiếp hay gián tiếp đã chết vì chàng, chàng đã an táng một cách trọng thể theo lễ trưởng bối.
Sau đó nữa, chàng lại đi tra xét ba nơi Phân đà của Thiết Kỵ môn, đến đâu cũng được các hào kiệt võ lâm đón tiếp trọng hậu, xem như một vị minh chủ võ lâm.
Khi chàng quay trở về Thái Sơn Thiết Kỵ môn thì thời gian đã qua một năm. Thiết Kỵ môn sớm đã được tin Môn chủ trở về, từ đường chủ trở lên đều chờ sẵn dưới chân núi nghênh đón.
Ðiều khiến Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên là ngoài thuộc hạ Thiết Kỵ môn, các môn phái võ lâm gần như có mặt đông đủ.
Mặc dù chàng rất lấy làm lạ, nhưng cũng chẳng tiện hỏi nhiều. Ðến khi vào trong đại trại thì thấy Ô Ðồng và Văn Tử Khanh mặt mày hớn hở ra tiếp đón.
Bỗng, Mạnh Niệm Từ trông thấy có điều khác lạ, thì ra khắp trại đâu đâu cũng treo đèn kết hoa, dường như đang chuẩn bị cử hành đại lễ gì đó, chàng chưa kịp lên tiếng hỏi thì Ồ Ðồng đã tươi cười nói :
- Khỏi phải hỏi nhiều, mọi sự đều do lão phu sắp đặt hết, hẳn ngươi không phản đối ngoại công này chứ?
Mạnh Niệm Từ cười nhăn nhó :
- Ít ra Từ nhi cũng phải biết là việc gì chứ?
Ô Ðồng cười :
- Việc mừng! Ngoại công làm chủ, gả Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu cho ngươi. Hôm nay là ngày lành tháng tốt, hôn lễ sẽ được cử hành, tam mỹ thờ một chồng, rồi đây sẽ để lại một giai thoại trong giới võ lâm.
Mạnh Niệm Từ đỏ bừng mặt :
- Vậy đâu có thể được...
Bỗng nghe tiếng nhạc vang lừng, từ xa Văn Vô Cửu và Chương Ðài Phụng súng sính trong chiếc áo tân nương bằng gấm đỏ vô cùng lộng lẫy, trong sự hộ tống của các thị nữ tha thướt tiến vào hậu sảnh.
Mạnh Niệm Từ dù muốn từ chối cũng chẳng được, huống hồ trong lòng cầu còn không được, dưới sự thúc ép của mọi người, bèn mặc lên người cẩm y tân lang, cùng ba vị giai nhân làm lễ tế tơ hồng. Hôn lễ được cử hành long trọng, Ninh Tiểu Phụng giờ đây đã hoàn toàn bình phục, hoa dung cũng rạng rỡ trong dưới khăn gấm vu quy. Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu đi cạnh hai bên, ba giai nhân giờ đây không ai còn chút lòng ghen tị nào nữa, họ hết sức vui vẻ và hài lòng có được lang quân như ý, ba nàng đều hiểu rằng hạnh phúc không chỉ đơn thuần là tình yêu nồng thắm, mà còn phải biết bao dung và chia xẻ, điều này không phải kỳ nữ thì không phải ai cũng hiểu và làm được.
Sau đó, Mạnh Niệm Từ cùng ba vị giai nhân du sơn ngoạn thủy, hành hiệp trượng nghĩa, để lại trong võ lâm một đoạn giai thoại truyền kỳ...