ôi bạn viết hay thế nhỉ, chắc mình có vắt óc cả 1 tuần cũng ko thể viết 1 bài hay như của bạn, mặc dù mình với ấy cũng có nhiều kỉ niệm, cũng có vui, cũng có buồn, 10 năm quen nhau chứ có ít đâu, nhưng chỉ ở mức quen nhau thôi, đau, đau lắm, nhưng thôi, sẽ có một người khác xoa dịu cái nỗi đau ấy cho bạn thôi, hãy cố gắng tìm người đó nhé...
Bạn viết hay nhờ.
Tớ thì chả biết chia sẻ dư lào, bạn đọc bài thơ nài tạm vậy. :D
AI ĐÃ TỪNG VẤP !
Mỗi lần vấp là một lần bớt dại !
Tuy hơi đau nhưng có ngại chi anh
Bước đường đi còn lắm mối chênh vênh
Ta mạnh bước không bao giờ biết mỏi
Mỗi lần vấp là mỗi lần từng trải !
Hiểu mình thêm và lại hiểu thêm đời
Muốn chi anh kiếp sống êm đềm
Và phẳng lặng thì bao giờ biết vấp
Thuốc tuy đắng nhưng mà dã tật
Vấp tuy đau nhưng hiểu thấu tình đời
Còn sống con tranh đấu mãi không thôi
Còn tranh đấu tất nhiên còn phải vấp !
Con người là vậy mà cưng, kô bình luận gì chỉ muốn nói một câu : Nếu ko có gia đình đó, ko có cha mẹ đó thì liệu cưng có cs như bây giờ không á, vậy hỏi lại con đó nếu ko gia đình đó mà gia đình cỡ làng nhàng bậc trung như Phạm Nhật Vượng thì liệu cs của cưng sẽ thế nào.
Chúng ta sinh ra ko ai có quyền chọn cha mẹ cho mình cả, đơn giản là cái giàuvề của cải của cha mẹ chưa chắc đã là cái giàu của người con tự trọng, nhưng cái giàu lớn nhất của cha mẹ lại đơn giản chỉ là người con có tự trọng và có ý chí phấn đấu.