Blog của Meo Meo mấy ngày cũng chưa có bài viết mới.
Bọn họ cách thật sự rất xa, nếu cô không nói, Chúc Bỉnh Quân nhiều lúc cũng không biết cô ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào blog của cô để đoán.
Anh kỳ thật đã lẳng lặng theo dõi blog của cô từ rất lâu.
Lúc Lã Tân Mạn vừa ra nước ngoài thì bắt đầu dùng blog để duy trì liên lạc với nhóm đàn em. Cái gì cũng đều ghi lại trên đó, chia sẻ hỉ nộ ái ố của cô, mỗi khi nhìn thấy sự vật hay việc gì mới mẻ cô lại nhất nhất cẩn thận chụp ảnh lưu niệm rồi đăng lên.
Cảnh trong ảnh chụp của cô, tất cả không khí đều giữ lại đặc trưng của cô gái, thích món điểm tâm ngọt, thích ren, thích màu trắng cùng màu hồng phấn…… Nghĩ đến chuyện chính mình từng giễu cợt qua cô về ren cùng bánh ngọt dâu tây, sau đó, là nụ hôn đầu tiên cùng với cô gái siêu cấp mộng ảo của bọn họ –
Đột nhiên, nhớ nhung hung mãnh đột kích, lực đạo không đầu không đuôi, cũng không có biện pháp tiêu trừ. Mà những lúc gặp phải trường hợp vô lực chống đỡ như vậy, anh đành phải đứng dậy thong thả đi lại trong văn phòng để cân bằng thân thể cùng tâm linh nôn nóng.
Nhớ cô giống như đã trở thành một loại tật bệnh, mà tần suất phát tác càng ngày càng cao, càng ngày càng mạnh, thân là bác sĩ anh lại trị không hết bệnh của chính mình, thật sự là……
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng kéo anh về hiện thực.
Chúc Bỉnh Quân kinh ngạc nhìn đồng hồ, đã trễ rồi, hôm nay lại là thứ hai – ngày bọn họ không chẩn bệnh đêm, bác sĩ, nhân viên làm việc ở phòng khám đều đã tan tầm, chỉ còn mình anh mới đúng, sao lúc này còn có người gõ cửa phòng?
“Thư ký Tôn sao? Trễ như vậy còn chưa về –”
Cửa văn phòng đã bị mở, cảnh tượng thiếu nữ mộng ảo trong tranh liền xuất hiện ở trước mắt.
Nguyên nhân bệnh của anh đang đứng ở cửa, một đôi mắt to ngập nước nhìn anh, trong lòng còn ôm một bó hoa hồng diễm lệ ướt át!
“Hi.” Lã Tân Mạn nở một nụ cười kiều diễm như hoa,“Bác sĩ Chúc trễ như vậy còn chưa tan tầm sao? Bên ngoài cũng không còn người nha.”
“Em làm sao có thể…… ở trong này?” Chúc Bỉnh Quân cũng cà lăm.
“Em muốn gặp anh a, lần này, đến lượt em đến đây.” Cô cười đến càng ngọt.
“Vậy em vào bằng cách nào?”
“Vừa mới rồi có một cô gái đang định rời đi, cô ấy không hỏi nhiều đã em vào.” Vẻ mặt cô vô tội mà nói,“Cô ấy còn rất nhiệt tình nói cho em biết văn phòng của anh là phòng nào –”
Lời còn chưa kịp nói xong, người đã bị kéo vào. Hoa hồng chỉ có thể tạm thời nằm ở trên sàn, bởi vì lúc hai người ở cùng một chỗ, căn bản là không có khe hở cho bất cứ gì.
“Meo Meo.” Anh cúi đầu cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô, trằn trọc duyện hôn, hung hung, cay; Chân dài tới gần một bước, hai bước, mãi đến khi cô không chỗ thoái lui. Thân mình kiên cường nóng rực thật mạnh ngăn chận, quả thực dường như muốn đem cô áp vào cửa.
“Anh nhớ em không? Em rất nhớ anh.” Cô ở trong hôn nồng nhiệt mà ngâm nhẹ, cánh tay cũng vòng lên cổ anh, ôm rất nhanh, nóng quá.
Chúc Bỉnh Quân cái gì cũng đều không có hỏi, cũng không có nói. Nếu đây là một hồi mộng xuân, nếu là do anh nhớ nhung quá độ mà sinh ra ảo giác, vậy anh cũng cam lòng.
Độ ấm của hai người trong lúc đó càng lúc càng cao, tim dán tại ngực lẫn nhau cũng đập càng lúc càng nhanh. Anh ép tới cô cơ hồ không thở nổi, hạ thân rõ ràng mà cứng rắn phấn khởi lại không chút nào thẹn thùng mà đụng phải cô.
“Anh, anh rất cứng rắn……” Cô ngập ngừng, đã muốn nhẹ nhàng thở dốc.
“Thực ngoài ý muốn ? Lúc nghĩ đến em, đều là như vậy.” Anh chẳng hề để ý nói.
Tình yêu mãnh liệt muốn ngăn cũng không ngăn được, huống chi Chúc Bỉnh Quân căn bản đã hoàn toàn từ bỏ cho chống cự. Anh gợi lên đùi đẹp của cô đặt ở thắt lưng, chỉ cách lớp quần áo bắt đầu chạm vào cô. Khuôn mặt đã phiếm hồng của cô giờ phút này trướng càng hồng, chỉ có thể bất lực phát ra tiếng rên rỉ.
“Meo Meo, anh muốn em.” Anh nhìn vào chỗ sâu trong mắt cô, không chút nào giả vờ mà nói thẳng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng bị ánh mắt trần trụi như vậy làm kinh sợ, cô nhẹ giọng:“Ân……Em cũng muốn anh a……”
Vì thế, cực nhanh chóng, váy bị kéo đến thắt lưng, quần áo vướng bận nhanh chóng được bác sĩ khéo tay rút đi, anh đã muốn phấn khởi nóng rực tới cực điểm, mà cô cũng đã vì anh ướt át trắng mịn, anh chút không thương hương tiếc ngọc, hung hăng tiến vào chỗ sâu của cô!
“A –” Cô nhíu mày, vừa khó chịu, vừa ngọt ngào. Từng chút từng chút, chịu đựng tình nhân hung hãn va chạm, ngay cả ván cửa cũng bị đụng vào phát ra tiếng bang bang.
“Không được…… chúng ta không có…… dùng mũ.” Cái miệng nhỏ nhắn tuy là nói như vậy, nhưng thân mình kiều nhuyễn lại ôm chặt anh, thật sâu bao dung nắm chặt, đáy áo hở ra eo nhỏ, đón ý hùa cùng tiết tấu của anh, làm cho khoái cảm kế tiếp thăng chức.
“Anh biết. Chờ…… chờ một chút, một chút nữa…… là được rồi.”
Căn bản ngừng không được a. Dục vọng bị nỗi khổ tương tư do chia ly thúc giục, làm cho triền miên càng thêm bức thiết mất hồn. Hai người đều đắm chìm bên trong kịch liệt giao hoan, trừ bỏ lẫn nhau, trừ bỏ ngọt ngào cao trào sắp muốn hủy diệt tất cả thần trí bọn họ thì bọn họ vô lực cũng như không có nỗi lòng nghĩ đến mọi thứ khác.
Ngọt ngào tới cực điểm, rên rỉ tha thật dài, ở trong khoái cảm hung mãnh đột kích cực hạn, cô cơ hồ choáng váng hôn mê. Mà trong mê muội, anh ở chỗ sâu của cô càng thêm to hơn, run run, sau đó, tình yêu nùng nóng kịch liệt tiến vào cô.
Từ đỉnh núi ngã nhào, cô còn tại từng trận co rút lại, co rút, anh thật sâu hôn cô.
“Chúng ta kết hôn, được không?” Một mặt còn chôn ở trong cơ thể cô, một mặt mở miệng thở hào hển, Chúc Bỉnh Quân ở môi cô khàn khàn thỉnh thoảng nói,“Gả cho anh được không, Meo Meo?”
Đừng ra đi lần nữa, được không? Đừng khiến cho một người truy đuổi, một người né tránh nữa được không?
Trước mắt cô dường như đã sắp hóa thành một dòng nước rồi, hốc mắt đỏ lên.
Có thể chỉ là nhất thời kích tình đi, anh không phải là sau khi bình tĩnh suy nghĩ mới cầu hôn. Có lẽ chỉ là anh mê luyến thân thể của cô, có lẽ khi anh tỉnh táo lại, sẽ thay đổi tâm ý –
Nhưng là nước mắt cô đã ngã nhào trước, vẫn là chủ động hôn lại anh, vui vẻ đồng ý.
“Đương nhiên được.” Cô nghẹn ngào,“Em vẫn…… vẫn muốn gả cho anh a.”
Cô chính là ngu như vậy.
Vài năm trục xuất đã trải qua tựa hồ lập tức đều gió thoảng mây bay. Vòng quanh thế giới, nhìn thấy cảnh đẹp, đến thăm qua vô số thành thị lớn nhỏ…… Cuối cùng chứng thực khát vọng duy nhất, đều chỉ vì trở lại trong lòng anh.
Cô đồng ý.
Sau đó, mọi người trong phòng khám phát hiện, viện trưởng thật sự có bạn gái, không phải thuận miệng nói bậy. Bởi vì gần đây cứ đến buổi chiều, thường thường sẽ có một cô gái đến phòng khám tìm viện trưởng.
Nói về chuyện này…… Thì ra viện trưởng vô cùng đẹp trai ;ại thích khoản này a. Thoạt nhìn tuổi có vẻ nhỏ hơn viện trưởng, nũng nịu, mật ngọt, làn da vô cùng mịn màng, một đôi mắt to ngập nước, không nói lời nào cũng giống như đang hàm chứa cười, cả người để lộ ra hơi thở mộng ảo.
“Làn da đẹp như vậy còn tới làm gì ?” Lúc lần đầu tiên xuất hiện, trong những người bệnh ở phòng chờ khám bệnh còn có người nói thầm như vậy.
“A, tôi biết, chắc là ngôi sao đến tẩy trắng da rồi?”
“Nếu tẩy xong có thể trắng như vậy, tôi đây cũng muốn tẩy –”
Kết quả, viện trưởng vừa xuất hiện, khiến cho mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì Chúc Bỉnh Quân vừa thấy đến cô, ánh mắt lập tức trở nên rất dịu dàng, tự nhiên mà ôm cô; Mà cô gái kia, cũng tự nhiên kiễng mũi chân, khẽ hôn anh một cái.
“Em chỉ là tới nhìn anh một chút, lập tức đi.” Cô gái ngọt ngào mà nói, miệng rất làm nũng.
“Không sao, vừa vặn có việc, vào văn phòng uống chén cà phê với anh đi.” Viện trưởng vòng qua thắt lưng người ta, hai người cùng đi vào.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt đều không có nhìn người bên ngoài, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hai người. Toàn phòng khám, các viên chức, người bệnh, bác sĩ khác cũng như không là gì.
Bất quá chỉ uống cà phê 15 phút, viện trưởng lại tiếp tục chẩn bệnh. Một ít người bệnh có vẻ quen sẽ đánh bạo hỏi:” Viện trưởng, quen bạn gái mới nha:”
Chúc Bỉnh Quân chỉ mỉm cười, thản nhiên nói:“Không phải mới.”
“Không phải mới ?! Chẳng lẽ là cũ ? Sao có thể, tôi khám bệnh ở đây cũng đã hai năm, căn bản không thấy qua cô bé này! Lớn lên xinh đẹp như vậy, có phải ngôi sao hay không?”
“Để tôi xem tình trạng làn da cô một chút đã. Thuốc lần trước kê đơn cô uống có bị tác dụng phụ nhiều không?” Chúc Bỉnh Quân không nhiều lời, nói sang chuyện tình trạng dị ứng của bệnh.
“Thật nhỏ mọn nha, nói thêm vài câu cũng có sao đâu!”
Tuấn nam mỹ nữ là chuyện mỗi người đều thích tán gẫu, nhất là viện trưởng được hoan nghênh như vậy! Vì thế tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu sau, rất nhiều người đều biết, trở thành đề tài bát quái nóng nhất nghiệp giới gần đây.
Nói đến “Nghiệp giới” này–
“Lã chủ nhiệm…… biết em đã trở lại chưa?” Chúc Bỉnh Quân vẫn tiếp tục sử dụng xưng hô trước đây, anh tận lực nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
Bọn họ chính là tay trong tay, nhàn nhã dạo phố ở giữa trưa ngày nghỉ. Bên trong trung tâm mua sắm Quang Minh khách cũng không nhiều, đi dạo thực tự tại, còn có thể vừa dạo vừa tán gẫu.
Lã Tân Mạn nhích lại gần người anh, ngọt ngào trả lời:“Đương nhiên biết. Anh hai em siêu tức giận a, cuồng mắng em rất nhiều lần, nói là làm sao có thể làm việc đến một nửa rồi đột nhiên bỏ đi.”
Chúc Bỉnh Quân cau mày. Anh đương nhiên nhớ rõ khí thế Lã Nho Hạo khi mắng chửi người, hơn nữa, lần này Lã Tân Mạn là vì anh mới trở về, nếu để Lã chủ nhiệm biết……
“Kia làm sao bây giờ?” Anh quan tâm hỏi.
“Không làm sao cả, anh đừng lo lắng a.” Cô trả lời rất thoải mái.
Cô đã không phải cô nữ sinh nhỏ khúm núm năm đó, sau khi làm việc có thành tích, ngay cả ông chủ cũng không dám đối xử hung dữ với cô.
Người lãnh đạo trực tiếp, lão soái ca Lương Sĩ Hồng sau khi ở trong điện thoại mắng cô rất nhiều, bắt đầu giao phó cho cô ở Đài Loan phải chụp ảnh nào, đi nơi nào, còn muốn phái cô đi đến các nơi ở Á Châu công tác –
Chỉ có độc lập, mới có thể có tự tin.
“Meo Meo, em đã nói chuyện của chúng ta với Lã chủ nhiệm chưa?” Anh ngừng lại, nắm chặt tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc hỏi.
Lã Tân Mạn nhìn anh như vậy, nhịn không được mà bật cười.
“Không phải anh còn sợ anh hai em chứ?” Cô ngẩng nghiêm mặt nhìn anh, không nhịn được mà dùng tay mình vuốt vuốt lông mày đang nhíu chặt của anh,“Em còn chưa nói. Bất quá, cho dù nói cũng không sao nha, đừng lo lắng.”
Chúc Bỉnh Quân cũng không nhẹ nhàng như vậy, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú càng thêm nghiêm túc,“Để anh tới nói cùng Lã chủ nhiệm, anh sẽ tự mình đi một chuyến.”
“Gần đây anh ấy rất bận, suốt ngày không thấy bóng người.” Cô không chút để ý mà nói,“Bất quá anh ấy cả đời này đều là như vậy, em cũng quen. Bác sĩ các người đều giống nhau, phải chờ đến khi các người rảnh rỗi, đại khái phải tới sau khi về hưu, hoặc là, giống ba mẹ em, trải qua một vụ tai nạn xe cộ –”
Chúc Bỉnh Quân đột nhiên buông tay cô ra, sau đó, hiếm thấy, ở nơi công cộng ôm cô.
“Làm sao vậy?” Cô mềm mại rúc vào trong lòng anh, có chút kinh ngạc hỏi.
“Anh sẽ không như vậy.” Vô cùng ngắn gọn, nhưng chính là hứa hẹn.
Một câu thôi cũng khiến cho lòng của cô đầy ắp, cười đến rất ngọt rất ngọt, ôm thắt lưng anh, giống con mèo nhỏ làm nũng ở trong lòng anh.
Cảnh đẹp đang diễn ra trước mặt, tình nhân lại ngọt ngào nhưng đột nhiên, thân mình Chúc Bỉnh Quân cứng đờ, như là bị ong mật chích một cái.
Cô lập tức phát hiện không ổn, ngẩng đầu, ý cười vẫn còn trên mặt hỏi “Làm sao vậy?”
Chúc Bỉnh Quân cứng ngắc buông cô ra, biểu tình vốn đang dịu dạng lập tức biến mất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một người đàn ông đang đi về phía bọn họ.
Người đàn ông tuy rằng tuổi không còn nhỏ, tóc cũng xám trắng, nhưng vẫn giữ được dáng người trung bình, phong độ vẫn như cũ. Ông ta có một đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, chỉ thoạt nhìn…… nhưng sao lại thấy quen mắt như vậy.
“Không ngờ ở trong này lại gặp được con. Hẹn hò với bạn gái sao?” Đối phương cười đến rất từ ái, tiếng nói mê người cùng tương tự như Chúc Bỉnh Quân.“Cô này là ai? Không giới thiệu với ba ba một chút sao?”
“Không cần.” Chúc Bỉnh Quân lạnh lùng cự tuyệt, hoàn toàn không chừa đường sống. Quay đầu, mang theo Lã Tân Mạn trực tiếp rời đi, bước chân không chút do dự mà dừng lại.
Lã Tân Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, lại nhìn anh. Đó là cha anh sao?
Người đàn ông kia cũng không có tức giận, giống như là ba ba hòa ái gặp đứa nhỏ cáu kỉnh, sủng nịch cười cười, gật đầu chào, rồi nhìn theo bọn họ đi.
“Đó là ba anh à? Cãi nhau với ba ba sao?” Cô lại ôm thắt lưng anh,“Đừng tức giận, mặt của anh thoạt nhìn thật đáng sợ nha.”
Cho dù có lửa giận ngập trời, cũng bị tình nhân mật ngọt làm nũng dập tắt hết.
Anh thở dài một hơi, rõ ràng trầm tĩnh lại, cúi đầu nói với cô: “Về sau dù có gặp người này ở đâu, cũng phải quay đầu bước đi, biết không? Hoàn toàn không cần nghe ông ta nói, cũng không cần trả lời.”
Cô nháy mắt to nhìn anh,“Được, em biết.”
“Không muốn hỏi anh vì sao à?” Anh không nhịn được mà mỉm cười.
“Muốn a. Bất quá, anh muốn nói sẽ nói cho em biết.”
Chúc Bỉnh Quân trầm mặc. Bọn họ chậm rãi đi qua một gian lại một gian cửa hàng hàng hiệu mặt tiền của Quang Minh, mặt hàng đủ loại kiểu dáng mê người giống như đang ngoắc, mê hoặc khách hàng bỏ tiền ra.
Tiền…… Hết thảy đều là tiền.
Đi tới đi tới, anh từ từ mở miệng.
“Từ nhỏ, cha anh thường mang anh xuất ngoại, đi chơi khắp nơi. Giống như đến loại thương trường mua sắm này, thành phố danh tiếng, chỉ cần anh thích, thấy đến cái gì liền có thể mua cái đó.”
Như vậy không phải tốt lắm sao? Hình như người cha phi thường sủng ái anh, nhưng vì sao…… ngữ khí của anh mỏi mệt như vậy?
Người bên người giống như hoa giải ngữ, lẳng lặng nghe. Khiến người ta nhịn không được muốn nói hết, muốn đem hết thảy đều nói ra. Cũng nên là lúc, để cô biết anh rốt cuộc là người như thế nào.
“Bất quá đó là thời điểm ông ta buôn bán lời. Nhưng đánh bạc đâu thể nào vĩnh viễn kiếm tiền?” Quả nhiên, bắt đầu chuyển tiếp đột ngột, tiếng nói anh cũng chuyển lạnh.“Ông ta đánh thắng, nơi nơi loạn tiêu tiền, một chút cũng không xót, bởi vì kiếm được rất dễ dàng. Vừa quay đầu lại đã đem toàn bộ đi đánh, cho nên rất nhiều thời điểm cũng không lấy được vốn về.”
“Vậy…… Lúc đó phải làm sao?”
“Không làm sao cả, ông ta đến chỗ vay tiền muốn gỡ vốn. Ông ta có tài ăn nói vô cùng tốt, buôn bán lời tiền sẽ hào phóng trả lại, cho nên cư nhiên ông ta một lần lại một lần từ đáy cốc xoay người, không ngừng luân hồi.”
Yên lặng, cô vuốt ve cánh tay anh, giúp anh tiếp thêm sức.
“Theo như anh nói, vậy sao không khuyên can, cứ mặc kệ ông ấy lấy tiền đầu tư, cũng là trợ Trụ vi ngược.” Cuối cùng anh thản nhiên kết luận: “Mặc kệ có nói đến thế nào, có quan tâm thế nào, cả đầu của người kia vẫn như cũ đều chính là tiền. Nếu ông ta tìm em, nhất định là muốn dụ em đầu tư, em trăm ngàn không thể bị lừa, biết không?”
Trợ Trụ vi ngược: Trụ ở đây là Trụ Vương, nghĩa của câu này là tiếp tay cho kẻ xấu làm điều ác.
Lã Tân Mạn dùng sức gật đầu,“Được.”
Không hỏi gì, không nói nhiều, cũng không cảm thấy Chúc Bỉnh Quân đem cha của mình nói thành nhân vật giang dương đại đạo thì có cái gì không đúng. Anh không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vô cùng yêu thương nói: “Cái gì cũng đều nói được sao? Em rốt cuộc làm sao có thể một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, bị người lừa đi bán, nói không chừng còn giúp người ta tính tiền.”
“Các người đều nói như vậy, nhưng là, em còn là sống rất tốt nha, sao chưa có người nào khích lệ em vậy?” Cô có chút không cam lòng tình nguyện.
Không phải chỉ có đau lòng, luyến tiếc thì mới có thể cả đời không bỏ xuống được, vĩnh viễn đều ở bên nhau?
“Được, anh khích lệ em. Meo Meo thật lợi hại, một mình ở nước ngoài cũng sống tốt, chẳng những học xong, còn tìm được công việc, nơi nơi du lịch thế giới, hại người con trai muốn theo đuổi cô cũng phải chạy vòng quanh Địa Cầu –”
Cô được khích lệ, cười đến mắt đều mị, không để ý hai người còn đang ở nơi công chúng, liền dâng lên môi thơm.“Em giỏi như vậy, kia có phần thưởng hay không?”
“Có.” Anh vui vẻ nhận môi hôn ngọt ngào, đè thấp tiếng nói, dùng ngữ khí khôi hoặc mà mỗi lần đều làm tim cô đập gia tốc nói:“Buổi tối…… Anh sẽ thật tốt thưởng cho em.”
Đúng như Chúc Bỉnh Quân nói, sau lần gặp mặt đó, người đàn ông hòa ái thân thiết lại phong độ kia, thật sự tìm đến Lã Tân Mạn bắt chuyện.
Cha con bọn họ…… kỳ thật bộ dạng rất giống a! Cho nên, hơn hai mươi năm sau Chúc Bỉnh Quân cũng là như thế này sao? Lã Tân Mạn không nhịn được mà nhìn thẳng ông ta.
“Là cô Lã phải không? Hân hạnh.” Ba Chúc ở phòng khám của con nghiễm nhiên ra dáng ông chủ, thấy cô tiến vào, thực thân thiết tiếp đón cô,“Bỉnh Quân không ở đây, vào ngồi đi, vừa vặn ngồi với bác một chút.”
Cô cười ngọt ngào,“Không sao, cháu không có việc gì gấp, lần khác lại đến.”
“Đừng khách khí! Thật giống Bỉnh Quân, da mặt lạnh nhạt như vậy, cùng sắp phải đính hôn, thế mà còn không mang bạn gái về nhà cho ba ba nhìn một cái.” Thật sự hoàn toàn là bộ dáng cha hiền, chuyện trò vui vẻ,“Nhà con ở đâu? Mấy ngày nữa bác cũng muốn đặc biệt đến chào hỏi, về sau cũng là người một nhà rồi.”
“Ba mẹ con vẫn còn du lịch ở nước ngoài……”
“Phải không? Sướng như vậy, đi nơi nào du ngoạn vậy?”
“Cũng không cố định, đại khái gần đây……”
Thư ký Tôn đột nhiên xuất hiện, cắt đứt hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ ở khu tiếp khách,“Cô Lã, có điện thoại tìm nha!”
Lã Tân Mạn kinh ngạc đi theo thư ký Tôn,“Có điện thoại tìm tôi? Gọi tới bên này?”
“Kỳ thật chính là viện trưởng chúng tôi.” thư ký Tôn thần bí hề hề nói.
“Viện trưởng?”
“Đúng vậy, viện trưởng có dặn dò, lỡ như bác Chúc lại tới nữa, phải mời đi ra ngoài. Lại lỡ như không cẩn thận đụng phải cô, bất luận như thế nào cũng nhất định phải lập tức thông báo với anh ấy.” Thư ký Tôn có chút hoang mang,“Tôi cũng không biết vì sao, nhưng dáng vẻ viện trưởng thực khẩn trương. Kỳ thật bác Chúc là người siêu tốt, lần trước ông ấy chỉ điểm tôi mua cổ phiếu, thật sự lập tức liền kiếm tiền được.”
“Vậy sao? Vậy, điện thoại……”
“Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên, điện thoại ở trong này.” Thư ký Tôn cầm điện thoại đưa qua.“Tôi đi vào cùng bác Chúc nói vài câu trước nha, còn có chuyện muốn hỏi ông ấy!”
Mắt thấy cô thư ký mang vẻ mặt sùng bái đi vào tìm ba Chúc, Lã Tân Mạn đột nhiên có chút hiểu lời nói của Chúc Bỉnh Quân trước đó.
Bác ấy thật sự có một loại mị lực mê hoặc người khác, cho dù người bên ngoài ân cần báo cho, vẫn là vô dụng.
Nhưng kỳ thật chính Chúc Bỉnh Quân cũng vậy a, hoàn toàn không thua cha. Không phải vài năm trước liền đem cô mê thần hồn điên đảo sao, sau đó qua lâu như vậy, vẫn là làm cho cô mê như một cô gái có mối tình đầu vậy.
“Em nói chuyện gì với ba anh vậy?” Khẩu khí của Chúc Bỉnh Quân lạnh tựa như băng,“Lập tức dừng lại, một chữ em cũng không được nghe, bây giờ liền đi ngay.”
“Được rồi, anh đừng tức giận.” Bây giờ cô đã biết phải làm sao để đối phó với người đàn ông hung hăng này, nổi nóng muốn tranh luận hoặc biện giải là vô dụng, trước làm nũng trấn an mới là vương đạo.“Vậy anh đang ở đâu? Em có thể đến chỗ anh không? Muốn cùng ăn cơm hay không?”
“Anh……” Chúc Bỉnh Quân rõ ràng ở đầu dây điện thoại bên kia do dự, “Bây giờ không tiện, trễ một chút lại liên lạc với em. Nhớ kỹ, đừng nhiều lời với ba anh nữa! Ông ta còn ở đó thì bây giờ em liền rời phòng khám!”
Cảm thấy giống như bị mắng một chút nha. Gác điện thoại, cô phun thè lưỡi với cô gái ngồi nhận đăng ký quầy bên cạnh.
“Bị viện trưởng mắng?” Cô gái kia nói với vẻ mặt đồng tình,“Viện trưởng cũng sẽ mắng cô? Chúng tôi đều nghĩ viện trưởng đối với cô nhất định là ngoan ngoãn phục tùng, cái gì cũng đều nói được được được cơ.”
“Mới không có……”
Anh còn từng nhẫn tâm đẩy cô ra, không để ý nước mắt cùng khẩn cầu của cô, khiến cô tan nát cõi lòng –
“Cô Lã, hẳn là cho tới bây giờ cô cũng không bị người ta mắng qua phải không?” Một cô gái khác còn đang xem bệnh lịch chợt ngẩng lên nhìn Lã Tân Mạn với vẻ mặt hâm mộ,“Lớn lên xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có bác sĩ, giáo sư, còn có thể đi các nơi trên thế giới, bạn trai lại yêu thương như vậy, thật sự là mệnh tốt nha.”
Lã Tân Mạn thở dài một hơi.“Nào có tốt như cô nói vậy.”
“Anh của cô Lã là Lã chủ nhiệm khoa da liễu Đỉnh Thịnh nha, các cô không biết sao?” Có vị y sư vừa vặn đi ra lấy tư liệu đi ngang qua, nghe được các cô nói chuyện phiếm, không nhịn được xen mồm. “Lúc Lã chủ nhiệm mắng người, tôi nói thật, chỉ cần mở cửa sổ ra, thuận gió, ngay cả phòng khám chúng ta cũng có thể nghe được.”
Mọi người đồng thời cùng nhau chợt cười,“Bác sĩ Tần, anh rất khoa trương!”
“Tôi mới không có khoa trương, uy vọng của Lã chủ nhiệm, toàn nghiệp giới đều biết. Cô Lã cô nói xem, anh cô có phải như vậy hay không?”
“Đúng vậy, tôi từ nhỏ bị mắng đến lớn nha.” Lã Tân Mạn vô tội thừa nhận.
“Mắng? Mắng cái gì?”
“Cái gì cũng đều mắng, ngốc, thành tích không tốt, người sống không có mục tiêu, không thành tựu……” Còn có, năm đó dám trêu chọc ngôi sao mai Chúc Bỉnh Quân của khoa bọn họ.
Ô ô – Cô Lã giống như thiên sứ, bỗng nhiên lại bình dị gần gũi thật nhiều thật nhiều. Các tiểu thư càng thêm thích cô.
Khi nói chuyện phiếm vui vẻ, không chú ý thư ký Tôn cùng ba Chúc đã từ khu tiếp khách đi tới. Hắn mỉm cười đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Mãi đến khi Lã Tân Mạn nói lời cảm tạ và trả lại di động, cùng mọi người cáo biệt, đi khỏi phòng khám, trong lòng mới cảm thấy có chút là lạ, còn có gì đó nói không được.
Bác Chúc đã đứng ở đó bao lâu? Ông ta nghe được bao nhiêu rồi?
Nghe được thì sao chứ, cũng không phải cô nói, Chúc Bỉnh Quân hẳn là không thể trách cô –
Không có việc gì, không có việc gì, cô cũng chưa nói cái gì!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tịch Ly
Cảnh giác kỹ một thời gian, phát hiện ba cũng không có một động tác tiến thêm bước nào, nhưng Chúc Bỉnh Quân vẫn không thể yên tâm.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh đã quen cảm giác khẩn trương như vậy.
Mỗi một lần đều nghĩ đến từ nay về sau ba sẽ dừng tay, quý trọng tài phú trong tay; Mỗi một lần khi còn nhỏ tâm linh đều âm thầm ước nguyện, nếu ba có thể dừng lại, anh tình nguyện không cần xuất ngoại chơi, không cần món đồ chơi mới, xe đạp mới, bởi vì những thứ này cũng sẽ không bù nổi tiền nợ sau khi hốt hoảng rời nhà, không có nơi ở ổn định.
Người đầu tiên chết tâm, là mẹ anh.
Mỗi một nửa đêm anh lại bị gọi tỉnh dậy, nghĩ đến vừa sắp phải rời đi trong đêm, một tay anh xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, tay kia cầm túi du lịch ở bên gối đầu lên, hoàn toàn đã muốn thuần thục đến không cần tự hỏi.
Ngay tại một khắc kia, người chưa từng rơi lệ như mẹ anh lại đột nhiên khóc.
“Mẹ mang con đi, được không?” Mẹ khóc, nhỏ giọng nói:“Chúng ta hiện tại đi ngay, không cần sống tiếp loại ngày này nữa.”
Mẹ nắm tay anh, xuyên qua một mảnh phòng khách tối đen, chính khi mở cửa –
Năm đó Chúc Bỉnh Quân chỉ có mười tuổi đột nhiên dừng bước lại, kéo mẹ, nhỏ giọng hỏi:“Vậy còn ba ba?”
Vừa nhắc tới, thì nghi ngờ cũng chợt xuất hiện –
“Các người muốn đi đâu?” Tiếng nói ba xuyên qua hắc ám mà đến.
Tối hôm đó hai mẹ con đều đi không thành. Mẹ anh bị ba mang về phòng, hai người đóng cửa nói rất lâu sau đó, tiếng tranh chấp cao thấp. Chúc Bỉnh Quân ôm túi du lịch nhỏ, một mình ngồi trên sô pha ở phòng khách, ở trong bóng đêm, đợi, đợi…… đợi cho đến khi ngủ quên mất.
Khi tỉnh lại, nắng sớm chiếu rọi, mẹ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Mẹ con có chút việc về nhà bà ngoại một chuyến, qua vài ngày mới trở về.”Ba mệt mỏi xoa xoa mặt, nói với anh như vậy.
Sau đó ngày nào ba cũng dẫn anh đi công ty bách hóa, mua tất cả những món đồ chơi anh muốn.
Mẹ anh không trở về nữa rồi.
Mãi đến khi anh thi đại học, mẹ mới lại xuất hiện lần nữa. Bà nhìn con đã cao lớn, ánh mắt tràn ngập thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng, liền đem một cái dấu cùng một quyển sổ tiết kiệm giao cho anh.
“Mẹ chỉ có thể cho con cái này.” Bà như một bà mẹ, ôn hòa nói với con,“Tiền này là năm đó mẹ liều mình dấu ba con, mới không bị ông ta lấy đi chơi cổ phiếu, vốn là giữ cho con học đại học, là con đáng được nhận.”
“Mẹ, là mẹ –”
“Mẹ đã tái hôn, mỗi ngày đều thật sự an ổn, con không cần lo lắng cho mẹ.” Ý tứ chính là, bà không muốn lại liên quan gì đến hai cha con bọn họ.“Đồng ý với mẹ, con sẽ học đến nơi đến chốn, tự chiếu cố mình.”
Anh yên lặng nhìn mẹ, trên mặt tuấn tú có bình tĩnh cùng già dặn vượt quá tuổi.
Mẹ nhếch nhếch khóe miệng, có chút thê lương nói:“Trước khi còn chưa có năng lực, không nên kết hôn, đừng làm phụ nữ mang thai, đừng liên lụy những người khác, biết không? Phải làm một người đàn ông có trách nhiệm.”
Chúc Bỉnh Quân gật gật đầu, sau đó, nhìn theo mẹ rời đi.
Khoản tiền kia giúp anh học xong học viện y, còn có thể làm đầu tư nhỏ. Ba vẫn như cũ như sốt bình thường, có khi đỉnh cao dư dả như phú hào, có khi thậm chí muốn lấy tiền của con quay vòng. Chúc Bỉnh Quân đối với tất cả những việc này đều lạnh lùng, không them để ý.
Nghĩ đến chính mình đã đủ thông minh bình tĩnh, còn cố ý muốn biểu hiện cho ba xem, anh qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ, hoàn toàn không dựa vào ba, cũng không thèm kiếm cái loại tiền đầu cơ này; Anh, mới là người thắng chân chính!
Không ngờ, cuối cùng Chúc Bỉnh Quân vẫn là bại bởi ba — phải nói, bại bởi người ba lòng tham không hề chừng mực kia.
Có một lần, thị trường chứng khoán lỗ lớn, mấy chỗ ba hỗ trợ tham mưu đều bù thảm, hơn nữa tài chính đã sớm bị ông ta dùng hết, căn bản ngay cả tiền vốn cũng không thể hoàn lại. Sau khi bị tố cáo rồi rơi vào truy nã, cư nhiên một câu cũng không nói, đã lẩn trốn xuất cảnh.
Khi cảnh sát tới cửa, Chúc Bỉnh Quân mới biết được, ba chẳng những bỏ đi, còn để sạch nợ nần trên lưng anh. Nha, đúng rồi, con dấu cùng sổ tiết kiệm mà anh giữ cũng bị trộm đi, đi đến ngân hàng xem đã bị lấy không còn.
“Anh cũng đã làm bác sĩ, số tiền này là không khó chứ?” Cảnh sát cao thấp đánh giá anh, nói.
Anh là có một chút tiền, nhưng không ngờ sẽ bị chính cha mình lấy mất hết. Anh là bác sĩ, nhưng chỉ là một bác sĩ dạy học bệnh viện, thu nhập hàng tháng cũng không có mấy trăm vạn.
Một khắc kia, anh chỉ cảm thấy, thế giới đột nhiên một mảnh hắc ám. Bi ai nhất là, anh cũng không ngoài ý muốn, giống như ở chỗ sâu trong đáy lòng vẫn mơ hồ biết, có một ngày chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người anh.
Cũng bởi vì này dạng mà anh đối với thiên sứ ngọt ngào vui vẻ, tràn ngập ren cùng bánh ngọt thủy chung lòng mang sợ hãi. Kia chung quy không phải anh.
Biết chính mình không xứng, biết cô không thể đụng vào, nhưng là năm đó vẫn là bị cô hấp dẫn, vẫn là không tự chủ được.
Sau –
Đêm khuya một mình ở lại văn phòng xem báo biểu, Chúc Bỉnh Quân nhìn công trạng phát triển không ngừng, các hạng tiêu phí, mua dụng cụ dự toán, thu lợi, còn ngân hàng cho vay tốc độ……
Anh một lần nữa đứng lên. Ba đã trở lại, đối với chuyện trước kia hoàn toàn một chữ cũng không nhắc tới, làm như cho tới bây giờ không phát sinh qua, cứ như không có việc gì mà lấy hình tượng người cha hiền xuất hiện.
Chúc Bỉnh Quân sắp xếp lại tư liệu cùng báo biểu, suy nghĩ cũng từ từ mà sắp xếp lại rõ ràng.
Lúc này đây bất luận như thế nào, anh cũng không để ba lại phá hư thế giới của anh lần nữa.
Bởi vì, anh đã có người để hứa hẹn, bảo hộ, sủng ái cả đời. Anh muốn cho người kia vĩnh viễn vui vẻ không lo âu, không có nước mắt.
Hết thảy đều trong kế hoạch, anh sẽ làm được, nhất định có thể –
Đây là lần đầu tiên Lã Tân Mạn trở lại địa phương từ nhỏ lớn lên để công tác.
Sau khi nhìn thấy những ảnh chụp đầu tiên cô gửi về, Lương Sĩ Hồng còn đặc biệt phái một tổ người đến hiệp trợ.
“Chậc, nói chuyện yêu đương có thể chụp ra ảnh chụp rất tốt, vậy sao mấy năm trước cô không nói vài lần vậy?” Lương Sĩ Hồng khi đánh càng dương điện thoại đến quan tâm tiến độ, còn không quên cho cô hai câu.
“Ảnh tôi chụp trước kia cũng tốt lắm nha.” Làm nũng,“Hơn nữa hẳn là dưới sự chỉ dạy của ngài, tôi mới càng ngày càng tiến bộ thôi.”
Lương Sĩ Hồng âm âm cười,“Tôi cũng không dạy cô chụp loại ảnh chụp tạp chí cô gái thích dùng này –”
“Kia ngài là…… đang đi vòng vèo khích lệ tôi có tài năng thiên phú sao?” Rất bất ngờ a! Cô dùng tiếng nói siêu mộng ảo hưng phấn nói:“Tôi thật là cao hứng nha, ông chủ ngài như vậy –”
Đối phương không nói một tiếng liền cúp điện thoại. Lã Tân Mạn cười meo meo tắt điện thoại.
Bên cạnh, mọi người đến tham gia kiêm vô giúp vui, nhịn không được mở miệng.
“Đàn chị Meo Meo, đó là ai? Là bác sĩ đẹp trai sao?”
“Người ta hiện tại là viện trưởng!”
“Đúng đúng đúng, là viện trưởng! Hơn nữa chúng ta đến đều dừng việc nha.”
“Đúng vậy, siêu thân thiết, mặc kệ nhiều việc cũng đến chào hỏi với chúng ta –”
Trải qua nhiều năm, nhóm đàn em cũng tốt nghiệp, đi làm, lập gia đình, nhưng vừa gặp nhau tựa như trở lại năm đó, tiếng huyên náo đáng yêu, dù có nhanh mồm nhanh miệng một chút nhưng vẫn là rất quan tâm đàn chị Meo Meo của các cô.
“Đàn chị, chị không cùng ông chủ chị yêu đương sao?”
Lã Tân Mạn lộ ra biểu tình hoảng sợ,“Đương nhiên không có, ông ấy thực già rồi!”
“Thật vậy chăng? Nhưng là ảnh chụp trước kia của chị được ông ấy coi trọng, được gọi đi phỏng vấn, không phải ở trên blog nói được người mẫu nam gọi điện đến sao –”
“Đúng vậy, chúng em đều nhớ rõ nha, còn mật báo với bác sĩ đẹp trai…… Ách –” Một đàn em phát hiện mình nói lỡ miệng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Lã Tân Mạn kinh ngạc quay đầu,“Thì ra, các người có nói cho anh ấy?”
“Ân…… Ha ha…… Đúng vậy.” Nhóm học muội toàn bộ lộ ra ngây ngô cười.
Cho nên, những năm gần đây, anh một mực yên lặng theo dõi cô sao?
Vậy vì sao lâu như vậy, mới ngẫu nhiên gặp ở Paris?
Thật là ngẫu nhiên gặp sao?
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên lại có một cỗ xúc động muốn gặp anh, muốn hỏi anh một chút.
Lại nói tiếp cũng thực thẹn thùng, đều đã quen biết thật nhiều năm, lại cùng một chỗ, cái loại cảm giác tình yêu cuồng nhiệt này lại thủy chung không giảm, khi gặp mặt luôn muốn ngấy ở trong lòng anh, khi không gặp mặt, cho dù chỉ là ngắn ngủi tách ra, liền không có lúc nào là không nghĩ đến anh, muốn nói với anh, muốn đem những vật nhỏ mà mình nhìn thấy đều chia sẻ cho anh xem –
Cũng bởi vì dạng này cô bắt đầu chụp ảnh. Mỗi ảnh chụp, tất cả đều là tương tư không thể kể ra khi chia lìa.
Thừa dịp đồng nghiệp đang làm ánh sáng, điều chỉnh kính phản quang, không có việc làm Lã Tân Mạn trốn ở một bên gọi điện thoại. Kết quả lại là không ai bắt, người cũng không ở phòng khám.
Kỳ quái, gần đây…… sao Chúc Bỉnh Quân lại thường như vậy thế?
“Đàn chị, chị gọi cho ai vậy?” Nhóm đàn em ở bên cạnh thấy, lập tức bắt đầu ồn ào,“Là gọi cho bác sĩ đẹp trai sao? Phải không? Phải không?”
“Anh ấy chút nữa tới đón chị sao? Hay là sẽ đến xem chị làm việc?” Siêu hưng phấn,“Vậy sau khi kết thúc muốn cùng đi ăn cơm hay không?”
“Bác sĩ đẹp trai người ta cũng đã mời chúng ta uống trà năm –”
Còn nói lỡ miệng. Một cặp mắt chim sẻ căm giận trừng mắt cái người lại nói ra lời ngu xuẩn lần nữa, không cẩn thận lại tuôn ra bí mật: Chia lìa mấy năm qua, Chúc Bỉnh Quân vẫn luôn yên lặng, gián tiếp quan tâm cô.
Lã Tân Mạn chỉ là mỉm cười, nhưng đáy lòng ngọt ngào, toàn bộ dường như muốn theo đuôi lông mày tràn khóe mắt đi ra.
“Chị cũng rất muốn theo các em đi chơi.” Cô có chút buồn nản nói,“Nhưng mà ba mẹ chị đã trở về, buổi tối muốn cùng ông bà ăn cơm chiều, sau khi công việc chấm dứt chị sẽ trực tiếp đi qua.”
“Vậy nga? Rất đáng tiếc a.”
“Không sao, lần sau lại hẹn, dù sao lần này đàn chị Meo Meo trở về, sẽ không lại đi nữa chứ? Hẳn là phải quyết định rồi a?”
“Đúng vậy đúng vậy, bác sĩ đẹp trai có hay không –”
Nói còn chưa dứt lời, bất quá nhìn bộ dáng nhảy mắt ám chỉ của nhóm đàn em đáng, Lã Tân Mạn cười đến càng ngọt ngào.
Nếu hết thảy thuận lợi, cô thật sự sẽ không đi nữa.
Tối hôm nay, cô tính cố lấy dũng khí, cùng ba mẹ nói chuyện này……
Hết thảy đều đã thực thuận lợi!
Bôn ba làm việc cả một ngày, lúc rảnh còn cùng nhóm đàn em nói chuyện phiếm vui đùa, Lã Tân Mạn kỳ thật thực mệt mỏi, mệt đến ngay cả khẩu vị cũng không có, nhưng vẫn là y hẹn, cùng ba mẹ ăn cơm.
Đến nhà hàng đã hẹn, kỳ thật cô cũng hơi hơi cảm thấy kỳ quái, bình thường cha mẹ ra xa nhà du lịch trở về, đều nghỉ ngơi tốt một thời gian trước, cũng không thích ra ngoài ăn cơm, lần này vì sao khác thường như thế, lại còn thực thận trọng dặn dò cô nhất định phải đến?
Mãi đến khi cô mặc đồng phục nhân viên đến cửa phòng, một bước đi vào –
“A, con dâu ta đến đây.” Một tiếng nói hùng hậu truyền tới. Tươi cười cũng rất thân thiện, tràn ngập mị lực, cảm giác giống như cùng cô sớm hiểu biết.
Lã Tân Mạn ngây người tại chỗ, hoàn toàn không thể phản ứng.
Ba Chúc Bỉnh Quân…… Vì sao lại ở chỗ này?
Lại đảo mắt thì thấy, cha mẹ cô cũng đã ngồi vào, tầm mắt mẹ cô cùng cô chống lại, vị giác Lã Tân Mạn liền toàn bộ mạnh lui đi.
Đó là cô từ nhỏ nhìn đến lớn, chính mình làm điều sai, làm hỏng đàn dương cầm, kết quả thi không tốt, khi đem phiếu điểm giấu lại bị phát hiện, mẹ sẽ xuất hiện ánh mắt nghiêm khắc.
Lần này cô lại làm sai cái gì?
Nước miếng trong miệng không tiết ngừng ra, sắc mặt của cô đại khái đã muốn trắng bệch, nha nha mở miệng,“Bác trai, ngài như thế nào…… ở trong này?”
“Mau vào ngồi, uống chút trà nóng trước đi!” Ba Chúc tỏ vẻ rất thân mà chào hỏi cô, vừa nhẹ ôm vai cô, vừa trách cứ nói:“Các con mấy đứa nhỏ này, thật sự là không hiểu chuyện, đều sắp đính hôn, còn không để hai nhà chúng ta gặp mặt, nói chuyện. Bác Chúc cũng đã gặp qua các con vài lần!”
“Đính hôn –” Cô rõ ràng nghe thấy mẹ mình tuôn ra một ngụm khí lạnh.
“Bác trai, này giống như……” Không lớn đúng không. Cô miễn cưỡng cười, nhỏ giọng hỏi:“Bỉnh Quân…… Biết chuyện này không?Anh ấy sẽ đến chứ?”
“Nó a, còn đang làm việc.” Ba Chúc chẳng hề để ý phất phất tay, quay đầu cười nói với ba mẹ Lã gia:“Làm bác sĩ thật sự nhiều việc, không có biện pháp, hai vị nhất định cũng hiểu. Muốn được như hai vị về hưu hưởng phúc, nơi nơi ngắm cảnh du lịch như vậy, Bỉnh Quân còn phải phấn đấu thật lâu.”
“Ha ha –” Vợ chồng Lã gia chỉ có thể cười cười, hơn nữa phi thường xấu hổ.
“Hơn nữa hiện tại bác sĩ, không có dễ kiếm như trước kia a.” Ba Chúc ngồi xuống, ba người lớn bắt đầu uống trà nói chuyện phiếm,“ Bạn bè, cùng học đại học của tôi, đều ở y giới phục vụ, nói thật, xem số tiền bọn họ đầu tư, ông bà thực sẽ hoài nghi, bác sĩ kiếm tiền, sao lại dễ dàng như vậy……”
“Phải không? Chúc tiên sinh là làm sao thăng chức –”
“Thăng chức không dám nhận, tôi đã sớm là đào binh y giới, đều đang làm cố vấn đầu tư……”
Bọn họ càng tán gẫu, Lã Tân Mạn lại càng rối rắm, đều nhanh thu thành một đoàn. Cô không nói gì chậm rãi đi ra phía cửa, muốn thừa dịp gọi điện thoại thông báo cho Chúc Bỉnh Quân.
Ba anh, cư nhiên trực tiếp tìm tới ba mẹ cô, lại còn hẹn đi ra ăn cơm!
Chuyện bọn họ, dù phải bẩm báo ba mẹ, cũng không cần dùng phương thức như vậy!
Thật vất vả vụng trộm ra ngoài phòng, toàn thân cô không tự chủ được hơi hơi phát run, cúi đầu dùng ngón tay run run ấn bàn phím, khi chậm rãi quay số điện thoại……
Có người từ phía sau đỡ lấy vai cô, ổn định cô.
Anh đến rồi. Đây nhất định là Chúc Bỉnh Quân. Thần kinh Lã Tân Mạn căng thẳng đến cực cùng, đột nhiên toàn bộ thả lỏng.
Trong nháy mắt kia, cô thầm muốn dựa sát vào cái ôm ấp quen thuộc lại ấm áp kia, tránh ở bên trong, làm một cô bé vĩnh viễn không lớn, vĩnh viễn không cần đối mặt hết thảy này.
Cô còn chưa kịp quay đầu, mở miệng, phía sau bọn họ đã có một tiếng nói lạnh lùng khác, nghiêm túc tiến vào –
“Mọi người đến rồi sao? Đứng ở cửa làm gì, đi vào thôi.” Là Lã Nho Hạo.
Lại là cái ngữ khí ôn tồn khi cô làm điều sai mới có thể xuất hiện kia. Từ nhỏ đến lớn, Lã Tân Mạn chỉ cần nghe được anh trai nói như vậy, sẽ có loại cảm giác khủng hoảng không biết từ đâu nảy lên, đổ thẳng ở ngực, cổ họng.
Rốt cuộc cô không nhịn được.
Cô mở miệng, ngay tại cửa phòng của một nhà hàng cao cấp, ói ra!
Trong phòng cộng thêm một người, tổng cộng có năm bác sĩ; Tất cả bọn họ đều trơ mắt nhìn cô, sau đó, toàn bộ đều chiếm được kết quả chẩn đoán đồng dạng –
Kết thúc
Kỳ thật Lã Tân Mạn không nhớ rõ nhiều sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tình hình lúc đó thật sự rất hỗn loạn, rời vào tình huống mà chính cô cũng rất chật vật.
Chỉ nhớ rõ cô ói ra cả người Chúc Bỉnh Quân, kinh động rất nhiều nhân viên phục vụ của nhà hàng đến rửa sạch. Quản lí còn khẩn trương muốn kêu xe cứu thương, tưởng ngộ độc thức ăn, nhưng các bác sĩ ở đây nói cho quản lí, không phải việc đó.
Dưới sự kiên trì của mọi người, cô đã bị đem về nhà nghỉ ngơi, mà toàn thể mọi người cũng di chuyển quân đội đến nhà họ Lã, khóa tại trong phòng sách, tiếp tục dự họp giống như hội nghị của nghị viện nghiêm trọng thảo luận.
Lã Tân Mạn ở trong phòng trằn trọc, vẫn nghe thấy tiếng nói, có khi lớn, có khi nhỏ, giống như cảnh trong mơ bình thường phiêu đãng ở không trung, muốn bắt cũng bắt không được.
Kỳ thật cô có đứng dậy vụng trộm đi đến cửa phòng sách để nghe, nhưng lập tức đã bị bắt lại.
Lã Nho Hạo thờ ơ lạnh nhạt. Chúc Bỉnh Quân thấy Lã Tân Mạn xuất hiện, giống như là hồn bị câu đi, lập tức đứng dậy đi đến bên người cô; Mà em gái rõ ràng có thể tự tại chỉ huy trợ lý chụp ảnh, mang máy chụp ảnh, thiết bị khắp nơi làm việc, một khi đụng tới Chúc Bỉnh Quân, giống như là xương cốt bị đánh gãy, mềm dựa sát vào hắn ta.
Tốt lắm, món nợ này chờ một chút sẽ tính. Lã Nho Hạo lạnh lùng nghĩ.
“Em ngồi dậy làm gì? Không phải bảo em ngủ một chút thật tốt sao?” Chúc Bỉnh Quân quan tâm.
“Nhưng là…… Em cũng muốn biết các người rốt cuộc muốn nói cái gì……”
“Người lớn đang nói chuyện, em không cần xen mồm.” Lã Nho Hạo không kiên nhẫn nói, vẫn sắc mặt của người anh hai như trước, còn chỉ huy Chúc Bỉnh Quân,“Cậu mang nó trở về phòng đi ngủ trước đi, không cần ầm ỹ chúng ta nói chuyện.”
“Nhưng là……” Em gái mỏng manh kháng nghị.
“Đi! Lập tức đi!”
Sau khi đưa cô trở về phòng, anh giám sát cô nằm tốt trên giường, giúp cô đắp chăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở trong chăn, chỉ lộ ra mắt to ngập nước, chớp cũng không chớp nhìn anh.
Dưới ánh đèn đêm, anh bên cạnh thật dễ nhìn, đôi mắt anh rất dịu dàng, rất sủng nịch.
“Em, hình như em…… mang thai nha.” Lã Tân Mạn nho nhỏ nói, như là làm sai chuyện gì, không dám lại muốn kiên trì nhận sai.
“Anh biết, là anh làm ra.” Anh nở nụ cười, cúi đầu xuống hôn trán cô, khuôn mặt cô hơi hơi nóng lên.“Hẳn là cái lần lúc em vừa mới trở về, đến phòng khám tìm anh.”
Chỉ một lần kia, kìm lòng không được, căn bản không thể khắc chế hai người, sau khi tương tư dày vò không nhịn được mà lửa nóng triền miên; Khi đó khát vọng bức thiết cùng nhu cầu, quả nhiên đã có kết quả vụng trộm ở trong bụng cô.
“Chỉ, chỉ một lần…… hơn nữa chúng ta vẫn đều thật cẩn thận……”
Chúc Bỉnh Quân tươi cười rộng mở,“Cho dù là bao cao su, cũng có 2% mang thai.”
“Nhưng là……”
“Không cần lo lắng, em nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Anh hai em, còn có ba mẹ em –”
Chúc Bỉnh Quân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô,“Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.”
Cô lại không ra tiếng, yên lặng nhìn bóng dáng anh kiên nghị rời đi.
Sau đó, Chúc Bỉnh Quân trở lại thư phòng, tiếp tục hội nghị của bọn họ.
Không biết qua bao lâu, cô ở nửa tỉnh nửa mê nghe được tiếng mở chốt cổng chính, có người rời khỏi.
Sau đó, là cha mẹ cô rời khỏi phòng sách, tiếng bước chân trở về phòng.
Như vậy…… Chỉ còn anh hai cô cùng Chúc Bỉnh Quân, bọn họ đang nói cái gì?
Cô thật sự thật sự rất muốn rời giường đi nghe lén, nhưng là mí mắt như là bị dính ở đó, ủ rũ một tầng lại một tầng xếp tăng mạnh, rốt cục, cô vẫn là chống đỡ hết nổi mà ngủ.
Cô không biết là, trong phòng sách cuối cùng quả thật chỉ còn Lã Nho Hạo và Chúc Bỉnh Quân, bất quá, hai gã đàn ông bọn họ nói chuyện, phi thường ngắn gọn.
Ba Chúc vốn muốn lấy thân phận thông gia dụ dỗ ba mẹ Lã gia đầu tư, sau khi con xuất hiện, tài ăn nói lưu loát căn bản không thể hoàn toàn phát huy, hơn nữa còn dẫn theo một cái mặt đen khủng bố Lã Nho Hạo giúp đỡ!
“Mời ông đem tình hình đầu tư cổ phiếu, xu thế ngoại tệ tăng giảm, kỳ hạn giao dịch ngân hàng mười năm nay gần đây làm thành tin vắn đem đến đây.” Lã Nho Hạo đối mặt với ai cũng đều có sắc mặt cùng thái độ như nhau, không lưu tình chút nào,“Mặt khác, xin mời kế toán viên cao cấp của quý công ty dự thính đáp lại. Còn muốn đem ý tưởng cùng mục tiêu dự định đầu tư, đặt ra bản kế hoạch thu lợi nhuận một lượt đem đến.”
“Ách, tôi là cố vấn đầu tư tư nhân góp vốn –” Nào có cần cái này?
“Ngay cả công ty đều không có?” Ánh mắt Lã Nho Hạo như điện bắn thẳng đến,“Loại cố vấn đầu tư quy mô này, ba mẹ tôi có rất nhiều, không cần phiền toái ngài.”
“Chúng ta là thông gia, là người một nhà –”
“Chúc tiên sinh hiểu lầm, tôi chưa đồng ý cho bọn họ kết hôn.” Thấy ba Chúc thần sắc nghi ngờ, anh liền nhấc tay, ngăn cản đặt câu hỏi, lãnh khốc nói:“Ở nhà của tôi hết thảy do tôi làm chủ, tôi nói mới có giá trị.”
Nói xong, toàn trường — cũng chính là ba mẹ Lã gia, Chúc Bỉnh Quân — tất cả đều gật đầu như đảo tỏi.
Thật sự, không cần hoài nghi. Chỉ cần địa phương có Lã Nho Hạo, anh ta làm chủ! Đây là chân lý vũ trụ không thay đổi!
Lại nói đến ba Chúc bị Lã Nho Hạo oanh tạc đến không kịp trở tay, chỉ phải phẫn nộ rời đi. Lúc rời đi, thật sâu nhìn con liếc mắt một cái, giống như đang lên án anh bắt tay với người ngoài chống đối mình.
Chúc Bỉnh Quân chỉ im lặng nhìn ông ta rời đi. Người đã ruồng bỏ vợ, hãm hại con trai mình sinh ra đến tột cùng là ai, Chúc Bỉnh Quân thật lâu trước kia cũng đã không biết.
“Chuyện Meo Meo –” Mẹ Lã không nhịn được sầu lo mở miệng, một mặt nhìn Chúc Bỉnh Quân liếc mắt một cái.
“Con sẽ xử lý. Ba, mẹ, các người đi nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi người lớn đều rời đi, chỉ còn lại hai người.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Lã Nho Hạo mở miệng.
“Cậu có thể tiếp tục báo cáo hàng tháng của cậu. Báo biểu giao cho tôi.” Chuyện vừa rồi dường như là hoàn toàn không phát sinh qua, bọn họ lại nhớ tới đề tài buổi chiều chưa chấm dứt –
Buổi chiều khi mới họp được một nửa, Lã Nho Hạo nhận được điện thoại khẩn của mẹ, báo cho biết có người tự xưng là thông gia, muốn hẹn gặp mặt bọn họ ăn cơm, bàn một chút hôn sự của Meo Meo cùng con ông ta!
Lã Nho Hạo liền bỏ lại chuyện trong tay, cùng người tham dự hội nghị đang muốn báo cáo — cũng chính là Chúc Bỉnh Quân — dắt tay nhau chạy tới nhà hàng.
Lúc ấy, Chúc Bỉnh Quân vốn là muốn báo cáo tình hình thu nhập hàng tháng của phòng khám.
Bởi vì Lã Nho Hạo đúng là đại kim chủ cổ đông sau lưng phòng khám của anh.
Lúc ấy Meo Meo xuất ngoại, mà anh bị chủ nợ tìm tới, lại là thời điểm không thể không từ chức, nghĩ đến hai việc cùng phát sinh, chủ nhiệm lại vừa vặn biết thời biết thế, sẽ khẩn cấp phê chuẩn đơn xin từ chức của anh, đuổi anh ra khỏi cửa, nhưng Lã Nho Hạo lại tìm đến văn phòng của anh nói chuyện, hoặc nói là thẩm vấn.
Sau khi nghe anh nói xong tình huống của cha, Lã Nho Hạo trầm ngâm một lát.
“Vừa vặn gần đây có vài vị bác sĩ muốn hùn vốn mở phòng khám, tìm tôi nhập cổ phần.” Cuối cùng, anh ta nói như vậy với Chúc Bỉnh Quân:“Một khi đã như vậy, sau khi cậu tạm rời cương vị làm việc, liền đi qua giúp đỡ.”
Chúc Bỉnh Quân hoàn toàn ngây người.
Sớm thành thói quen chỉ lo thân mình, vấn đề của mình chỉ có thể tự mình giải quyết, liền ngay cả chí thân cũng không giúp đỡ anh, căn bản không biết phản ứng như thế nào.
“Tuy rằng phẩm hạnh cậu không được tốt lắm, nhưng y thuật tốt, có thể thu hút không ít khách.” Lã Nho Hạo tự mình hạ lệnh, “Nội trong năm năm phải giúp tôi kiếm tiền về. Được, cứ như vậy, tuần sau đi báo danh.”
Cứ như vậy, anh thành viện trưởng. Sau đó chia đều mỗi ngày làm việc mười bốn giờ, không phụ kỳ vọng, trong năm năm liền đem tất cả tài chính cùng tiền nợ đều trả xong.
Năm năm gần đây, hàng tháng đều đúng hạn báo cáo với đại cổ đông –
“Tháng này bởi vì có chút tài sản chuyển đi, làm giấy tờ còn chưa hoàn tất, cho nên……”
“Cậu lại đang chuyển cái tài sản gì?” Mày rậm của đại cổ đông nhíu lại,“Phòng khám mới bắt đầu kiếm tiền, cậu đã muốn làm gì?”
Chúc Bỉnh Quân cũng không dám tưởng biện giải của chính mình, chỉ là yên lặng trình lên một phần báo cáo.
Vừa lật ra, Lã Nho Hạo có chút giật mình nhíu mày, bất quá anh im lặng xem tiếp.
Lật xem xong, ngẩng đầu.“Cậu muốn đem tiền kiếm được của phòng khám chuyển tới danh nghĩa Meo Meo?”
“Vâng.” Anh đơn giản thừa nhận.
“Tiền gửi ngân hàng cũng muốn chuyển qua?”
“Đúng! Em không tín nhiệm ba em.” Ai biết được khi nào sẽ lại bị ám toán, anh giật nhẹ khóe miệng,“Hơn nữa chồng kiếm tiền cho vợ tiêu xài, đây là chuyện đương nhiên.”
Anh rốt cục có năng lực cưới cô, chiếu cố cô, sủng cô, cho cô cuộc sống không buồn không lo.
Vài năm nay anh giống đang theo đuổi tiền tài, nhưng tiền tài chẳng qua là công cụ để anh theo đuổi tình yêu. Có công cụ, anh mới có thể bạo gan đuổi theo cái anh muốn nhất.
Nghe đến đó, Lã Nho Hạo từ bàn làm việc đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt anh, giống như con hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chúc Bỉnh Quân trưng khuôn mặt tuấn tú làm chúng sinh hâm mộ kia.
Tốt lắm, nếu Chúc Bỉnh Quân tự mình nói ra, vậy đến tính món nợ này một chút!
Dùng nắm đấm là chuyện người đàn ông thường làm, bọn họ là nam tử hán ở trên sân bóng bầu dục chinh chiến qua.
Cho nên ngay sau đó, Lã Nho Hạo nắm chặt tay phải, vừa ra quyền, hung hăng đem mũi Chúc Bỉnh Quân đánh sưng!
Chúc Bỉnh Quân lập tức máu chảy như nước. Anh cũng không đánh trả, chỉ cắn răng chống đỡ.
Một quyền này anh chịu tâm phục khẩu phục, dù sao bọn họ lại lần nữa gạt Lã Nho Hạo mà ở chung với nhau, cuối cùng ngay cả ba cũng xuất hiện làm rối, có thể coi là có nhiều món nợ nên tính lắm, anh thiếu Lã Nho Hạo –
“Cậu thân là bác sĩ, căn bản không thiếu kiến thức y học, như vậy còn có thể làm đến chưa kết hôn đã mang thai?” Cuối cùng, Lã Nho Hạo chỉ lạnh lùng bỏ xuống một câu:“Vô năng!”
Nói xong, anh quay đầu rời đi.
Nhìn bộ dáng đàn anh, thủ trưởng ngày xưa, anh vợ tương lai tức giận mà rời đi, Chúc Bỉnh Quân mới lau một phen máu mũi, thì thào nói:“Nếu em thật sự vô năng, Meo Meo làm sao có thể mang thai?”
Những cái này, đương nhiên Lã Tân Mạn không biết.
Cô chỉ là cảm giác vừa ngủ đã rất lâu rất lâu.
Mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có người ngồi ở mép giường, vuốt ve tóc cô.
Mở mắt, nhìn đến người thân yêu ngay tại bên cạnh, Lã Tân Mạn lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào mộng ảo.
Sau đó đột nhiên mở to mắt, rồi đột nhiên thanh tỉnh,“Anh, cái mũi của anh……”
Mũi Chúc Bỉnh Quân toàn bộ sưng lên, còn có vết máu, khuôn mặt tuấn tú đều có chút biến dạng.
Cô kinh hãi muốn ngồi dậy, lại bị Chúc Bỉnh Quân nhẹ nhàng ấn trở lại.
“Không sao, cũng chưa sao.” Anh nói như vậy.“Ngoan, đừng thức dậy, ngủ tiếp một chút.”
Lã Tân Mạn không dám tin nhìn anh.
“Mỗi lần đều như vậy, cái gì cũng không chịu nói.” Cô ảo não thở dài.“Em cũng là người trưởng thành, có năng lực giải quyết vấn đề, các người không thể cứ xem em như trẻ con mà che chở –”
“Nếu có thể, anh sẽ che chở em như vậy cả đời.” Anh rất dịu dàng, nhưng cũng rất cố chấp.
Quyết tâm trong mắt anh, là rành mạch, làm cho người ta không thể nghi ngờ. Một người đàn ông tâm ý đã định, lại có thời điểm tự tin, chính là biểu tình cùng ánh mắt như vậy.
Cho nên…… Cô chỉ cần chuyên tâm làm tiểu công chúa là được.
Ở trong tòa thành, dưới sự khuyên dỗ của hoàng tử của cô làm bạn, cô nắm tay anh, lại ngoan ngoãn ngủ.
Trong mộng đều là ren, bánh ngọt sôcôla, còn có tháp sắt Paris, quảng trường Thời Đại Newyork, biển xanh trời xanh Hawaii, núi Phú Sĩ trong mây mờ……
Truy đuổi tìm kiếm, đi khắp thế giới, cô vẫn là trở lại nơi này.
Trở lại lúc ban đầu, cũng là lúc yêu sâu nhất.
Tìm được rồi, sau đó, cũng sẽ không rời đi nữa.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tịch Ly