Chủng Cứu Đại Minh Mỹ Mi
Tác Giả: Mạn Đà La Yêu Tinh Chương 5: Yêu mị xinh đẹp Hà Thiết Thủ.
Dịch: oXo
Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn
Tích Xuân tiểu la lệ đem ngọc như ý lấy đến trước mặt Nguyên Xuân thời điểm. Tiểu nha đầu cố ý tác quái, cánh tay nhỏ xinh xắn cầm ngọc như ý ở tỷ tỷ trước mặt lắc lắc, giọng nói vui vẻ : “Tỷ tỷ muốn sao? Hì hì.”
Bộ dáng sống động đáng yêu chọc Viên Thừa Chí nhịn không được cười lên một tiếng. Nguyên Xuân thấy vậy khuôn mặt xinh xắn liền trầm xuống giọng nói nghiêm nghị : “Tích Xuân không quy củ!”
Tiểu Tích Xuân khuôn mặt quay lại nhìn đến Nguyên Xuân bộ dáng nghiêm túc thì vẫn cười hì hì, quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ Tham Xuân vẫn đang xấu hổ “Mặt của tỷ tỷ rất đỏ kìa”.
Đem ngọc như ý ở Tham Xuân đỏ bừng trước mặt vòng vo vài vòng, sau đó mới đưa tới Tham Xuân trong tay, miệng nói: “Không thú vị gì hết, tỷ tỷ chỉ lo thẹn thùng. Hừ, coi trọng công tử quái quỉ công tử rùa này.”
“Ân?”
Nguyên Xuân mất hứng nghĩ tiểu Tích Xuân tuymới mười năm tuổi nhưng từ nhỏ sinh trưởng ở Vinh quốc phủ tự nhiên cũng biết lễ phép xã giao. Nay biểu hiện như vậy làm cho người ta thất vọng nói “Tích Xuân lui ra!”
Nguyên Xuân xinh đẹp mặt ngọc trầm xuống. lúc này nổi giận thât sự, Tích Xuân thấy thế le lưỡi, chạy nhanh như chớp về hậu đường đi.
Tham Xuân trong tay nắm ngọc như ý, trong tim ngọt ngào dị thường, búi tóc run rẩy, mặt ngọc thì đỏ bừng, linh hoạt đôi mắt đẹp luôn luôn tại Viên Thừa Chí trên người nhìn tới nhìn lui mắt phượng liếc qua, trạng thái xấu hổ quyến rũ làm cho người ta nhìn xem trong lòng ngứa. Viên Thừa Chí nhìn Tham Xuân như thế vừa lòng chính mình nhưng cũng bình thản ung dung. Mỉm cười nhìn thẹn thùng trung Tham Xuân, trong lòng thì nghĩ : Này đây xem như dựa vào một nhà quý tộc làm thân thích, về sau không có tiền thì có thể kiếm tiền dễ sao? Viên Thừa Chí bỗng nhiên nhớ tới Bích Huyết kiếm có như vậy một hồi. Chính tại đây trong Kim Lăng thành, Viên Thừa Chí từng đạt được thiên đại tài phú, vì thế híp mắt âm thầm nghĩ tâm sự.
Tham Xuân gặp viên công tử mở to đôi mắtluôn luôn tại đánh giá chính mình, ngượng ngùng xấu hổ. Nàng đứng hơi hơi tựa vào Nguyên Xuân đầu vai nhìn trộm nhìn Viên Thừa Chí, hai người ánh mắt vừa đụng vào nhau thì Tham Xuân chạy nhanh như trốn tránh bình thường đem ánh mắt thu hồi. Nguyên Xuân mỉm cười nhìn hai người liếc mắt đưa tình, bỗng nhiên cảm thấy chính mình còn thực tuổi trẻ đâu. Trong lòng nàng có loại ê ẩm ý tứ hàm xúc nảy lên, gặp hai người mắt đi mày lại, nhất thời còn đình chỉ không được thì vội vàng nói : “Viên công tử, vừa rồi Tích Xuân
thất lễ.Rất là xin lỗi .”
Nguyên Xuân quý vì nương nương hướng Viên Thừa Chí xin lỗi, Viên Thừa Chí sao dám tiếp nhận?
“Nương nương quá khách khí, lời nói của trẻ em, ta xem Tích Xuân sống động đáng yêu là cô gái tốt mà.”
Viên Thừa Chí lễ phép chu đáo về phía Nguyên Xuân làm thi lễ “Nương nương không biết còn có gì phân phó sao?”
“A...... Ta tí nữa quên. Hôm nay quý phủ không có thích hợp người đến cùng công tử dùng bữa, nếu không công tử tới trước trong phủ ở lại đi.”
Nguyên Xuân ân cần chăm sóc, quyến rũ trong ánh mắt lộ ra một loại không thể miêu tả ánh mắt “Hôm nay ta gặp đại nạn, may mắn có công tử cứu giúp. Ta chuẩn bị một ít lễ mọn xin thỉnh công tử vui lòng nhận cho.”
Nguyên Xuân vung lên bàn tay mềm thì có nhân đem một cái hộp gỗ nâng lại đặt ở Viên Thừa Chí trước mặt.
“Nương nương, ngài quá khách khí, việc nhỏ không cần như thế. Viên Thừa Chí đi vào Nam Kinh còn có công việc khác, vẫn là không quấy rầy.”
Viên Thừa Chí nghĩ vừa mới đính hôn vơi Tham Xuân xong, tuy không có cha mẹ chi mệnh nhưng phụ mẫu của chính mình không còn. Có Nguyên Xuân nương nương làm chứng, coi như là tương đương vinh quang. Nếu mình lại ở tại Vinh quốc phủ, người trong phủ hội thấy thế nào về mình? Vẫn là rời đi tuyệt vời, chờ chính mình ở Nam Kinh làm ra một phen sự nghiệp rồi trở về cưới Tham Xuân đi.
Nguyên Xuân sai người đem cái kia hộp gỗ đưa đến tay Viên Thừa Chí. Viên Thừa Chí kiên quyết không nhận đứng dậy đi rồi làm Nguyên Xuân ngây dại một lúc. Nhìn quần áo Viên Thừa Chí đang mặc, nghĩ đến trên người cũng không có cái gì tiền tài. Là người có khí chất không cần mình thưởng cho, loại này trọng tình trọng nghĩa coi re tiền tài nam nhân bây giờ trong xã hội này đã quá ít .
Nguyên Xuân nhớ tới mình vội vàng thoát thân thời điểm bị Viên Thừa Chí ôm vào trong ngực khi ấy tình cảnh, ngay lúc đó mình đem mặt chôn ở Viên Thừa Chí trong lòng. Dựa vào chỗ là Viên Thừa Chí trước ngực, nghe thùng thùng thùng hữu lực tiếng tim đập của chàng ta. Cảm thụ được Viên Thừa Chí đôi tay ôm ấp thât chặt, trong mũi ngửi thấy đậm đặc hơi thở nam tử hán làm cho mình lúc ấy chỉ cảm thấy thân mình mềm mại, rất mềm mại xuống, làm cho mình sử không còn tí sực lực...... Nguyên Xuân yên lặng nghĩ tâm sự, Viên Thừa Chí lại sớm đi mất rồi.
Ra vinh quốc phủ đại môn, Viên Thừa Chí nhàn nhã đi bộ trên đường cái Nam Kinh thành, nhìn đường hai bên đường cửa hàng cùng tiểu thương nhìn như không nhìn. Trong đầu nghĩ thế nhưng trong chốc lát là Tham Xuân, trong chốc lát là Nguyên Xuân, nhất là nghĩ đến Nguyên Xuân kia cao quý tao nhã thân thể mềm mại bị chính mình ôm vào trong ngực tình cảnh làm cho Viên Thừa Chí không khỏi kích tình mênh mông, không kềm chế được. Còn có Nghênh Xuân, Tích Xuân đều không sai đâu, Viên Thừa Chí không biết như thế nào, liền bỗng nhiên nhớ tới này bốn chị em, trong lòng từng đợt ngứa.
Hướng trên đường hỏi những người lớn tuổi ở Nam Kinh mới dần dần tìm được rồi lúc ấy gọi là Mẫn Tử Hoa mua cái kia nhà cửa. Viên Thừa Chí trên người ngân lượng đương nhiên không đủ mua tòa nhà lớn này tuy nó đã muốn rách nát không chịu nổi, Viên Thừa Chí nghĩ nghĩ chỉ có thể thừa dịp ban đêm làm việc. Hắn nhớ tới mười cái thùng lớn tự nhiên không phải một người có thể khiêng hết nổi. Tuy rằng chính mình có thể chuyển lại đây nhưng lúc đó mình cũng không có xe cộ linh tinh gì đó, làm sao bây giờ?
Viên Thừa Chí đang nghĩ tới tâm sự, bỗng nhiên phía trước có một vị mặc áo quàn lụa mùa hồng phấn. Chỉ thấy nàng mắt phượng hàm xuân, lông mi dai xinh đẹp, khóe miệng ý cười, ước chừng hai mươi hai ba tuổi tuổi. Thật là mỹ mạo. Nàng đi chân không, từng cái mắt cá chân cùng cánh tay có đeo mỗi bộ vòng vàng, hành động thì vòng vàng tạo âm thanh vui tai. Màu da trắng một cách lạ thường, xa xa nhìn lại thì tỏa sáng như ngọc, trên đầu tóc dài quá vaiv lấy vòng vàng buộc lại. Mặt sau có hai thiếu nữ đi theo cầm quạt lông phe phẩy.
Lạ nhỉ? Viên Thừa Chí cố gắng tìm tòi Bích Huyết kiếm bên trong miêu tả vị này xinh đẹp nữ tử là ngũ độc giáo giáo chủ Hà Thiết Thủ. Viên Thừa Chí tâm sinh ý kết bạn, bước nhanh tiến lên lớn tiếng nói: “Cô nương có phải họ Hà không?”
Viên Thừa Chí tuy rằng quần áo tàn phá nhưng thân pháp phiêu dật, ánh mắt sáng như sao. Nếu chỉ có ánh mắt thì coi như một anh chàng đẹp trai, đứng trước mặt Hà Thiết Thủ nàng ta kinh ngạc một phen. Thấy Viên Thừa Chí thân hình cao lớn, vẻ mặt chính khí nhưng không biết là ai trong lòng nghi hoặc nghĩ : Người trong võ lâm trung nguyên nhìn thấy mình thì đều sợ như rắn rết. Người trẻ tuổi này thú vị thật nhưng không biết Viên Thừa Chí vì sao lại kêu chính mình.
“Tiểu nữ tử đúng là họ Hà, xin hỏi công tử vì sao chặn đường? Tựa hồ chúng ta cũng không quen biết?”
Hà Thiết Thủ mặt cười như hoa, thân hình xinh đẹp chậm rãi dừng lại, màu đỏ sa y theo gió mà động. Cứ việc thời tiết như thế rét lạnh, tại đôi thiên nhiên chân ngọc nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp nhưng không có mặc giầy linh tinh, vừa dừng lại thì thể hiện ra vẻ phong tình vạn chủng. Nói chuyện thanh âm kiều kiều mị mị, nhẹ giọng tế khí hoàn toàn giống như một cô gái vô hại.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế