Mây buồn là đà bay. Gió lạnh cuồng nộ.
Thu song, đêm sắp tàn.
Có một ngọn núi lớn quanh năm bao phủ đầy tuyết, bên núi mọc lên một ngọn đồi cô độc, nơi ngọn đồi đó thấp thoáng lấp lánh một ngọn đèn dầu leo loét.
Trên đỉnh đồi trọc, ẩn hiện một túp lều tranh hầu như bị tuyết phủ kín.
Ngọn đèn dầu heo hút đó, phát ra từ khe cửa sổ của túp lều tranh đó.
Nhìn vào túp lều, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch. Lấp loáng ánh vàng vọt của ngọn đèn, ẩn hiện cách bố trí trong nhà rất là đơn sơ, nhưng cũng đủ soi sáng trong căn nhà có hai bóng người trầm lặng ngồi đối diện nhau.
Một là người thiếu phụ kiều diễm với mái tóc dài đen óng ả, nhưng trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ trầm tư và âu lo về điều gì đó. Còn người ngồi đối diện là một thiếu niên anh tuấn độ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang nhìn thẳng vào gương mặt kiều diễm của người thiếu phụ mà không thốt một lời nào .
Lúc đó, không khí trong túp lều, rất là tịch mịch, u buồn, ngoại trừ bên ngoài tiếng tuyết rơi và từng cơn gió rít qua khe cửa sổ, cùng với tiếng nổ lốp đốp của ngọn đèn dầu, ngoài ra không còn loại âm thanh nào khác.
- “Mẹ”
Bỗng người thiếu niên khôi ngô lên tiếng :
- “ Mấy ngày nay hình như tâm thần và cơ thể mẹ không được bình phục”
- “ Ừ … à “
Người thiếu phụ trong lúc trầm tư bỗng giật mình thức tỉnh ôn tồn hỏi :
- Ngọc Long, con nói gì thế ?
- Mẹ, mấy hôm nay hình như cơ thể mẹ không được khỏe lắm.
- Long Nhi, đừng có đoán mò, mẹ có bệnh gì đâu.
- Không, con biết, dạo này chắc mẹ lại nhớ đến cha nữa rồi.
Người thiếu phụ đó miễn cưỡng cười, cố dấu đi tiềng thở dài mà không trả lời.
- Mẹ, nếu tinh thần mẹ không được thanh thản, thì mẹ con mình rời khỏi nơi thâm sâu cùng cốc này, mà xuống núi dạo chơi cho khuây khỏa.
Người thiếu phụ miễn cưỡng cười, nhỏ nhẹ nói:
- Phải, mẹ con mình nên rời khỏi nơi đây …
Nói đến đây nàng nhẹ nhàng quay đầu lại để lộ ra đôi mằt long lanh ngấn lệ chảy dài xuống vai áo.
- A, mẹ tốt quá, mẹ con mình đã mười mấy năm qua chưa rời khỏi nơi này …
Ngọc Long nghe nói sắp phải rời khỏi nơi đã sống khốn khổ mà mấy năm qua ngày cũng như đêm không được rời khỏi nơi lương sơn cùng cốc nửa bước này, mà vui mừng muốn hét lên, nhưng bỗng thấy thần sắc của mẹ không được vui, lập tức điều mà Ngọc Long muốn nói thêm không thể nói ra được, ngơ ngẩn nhìn mẹ, tiếng như cầu khẩn nói :
- Mẹ, con bất hiếu làm mẹ đau lòng, xin mẹ đừng trách, về sau con không dám nữa.
Người thiếu phụ từ từ ngoảnh mặt lại, đưa ra bàn tay trắng muốt và mịn màng, vỗ nhẹ vai Ngọc Long với ánh mắt ưu ái nhìn con, nhoẻn miệng nở nụ cười ảm đạm ôn tồn nói :
- Long nhi, một mình đơn độc rời khỏi nơi đây, con có thể tự bảo trọng được không ?
Ngọc Long vì câu chuyện đến bất ngờ nên hoảng hốt bắt đầu nói :
- Nếu mẹ không muốn rời khỏi nơi này, thì con cũng xin ở lại cùng mẹ.
Người thiếu phụ tỏ ra bi quan và dấu đi tiềng thở dài , liếc mắt thương yêu nhìn con.
Giờ đây trong phòng, không khí trở nên tịch mịch và nặng nề.
Nhưng cuối cùng , Ngọc Long mở miệng đánh tan bầu không khí nặng nề đó :
- Mẹ, không biết đã mười năm rồi cha đi đâu, mà không về thăm mẹ con mình …
Mẹ, giải thích cho con đi, đến nay con lớn rồi, mà đến họ tên cha và Người đã đi đâu, con cũng không biết …
- Ừ! Đúng ra mẹ không nên cho con biết !
- Mẹ, tại sao cứ khăng khăng không cho con biết ? Đồng thời không cho rời khỏi ngọn đồi này nửa bước, đến nỗi xuống đồi mua thức ăn gia dụng cũng không được , chẳng lẽ con luyện mười mấy năm võ công, không tự bảo trọng thân thể được sao …
Người thiếu phụ , đến bây giờ trên nét mặt biểu lộ ra sự kỳ dị và phức tạp, giống như căm phẫn, giống như an ủi, nhưng trên đôi mắt đen lóng lánh, ở bên trong chứa đầy nước mắt.
Ngọc Long rất đỗi kinh ngạc, tiếp tục nói :
- Sớm ngày mai mẹ con mình xuống núi đi tìm cha …
Đến lúc này bỗng nhiên trên gương mặt người thiếu phụ tỏ ra nghiêm nghị, lạnh lùng nói :
- Long Nhi, ta có thể kể cho con câu chuyện, nhưng con phải chấp nhận với mẹ một điều kiện.
- Dạ, con sẽ làm theo những điều mẹ chỉ dạy.
- Long nhi, cha con bị kẻ thù bao vây và ám hại, thân mang trọng thương, chạy được về đến nhà, sau khi dưỡng bệnh được thuyên giản đôi chút, bèn dọn nhà đến đây, vì sợ kẻ thù biết đến mà sát hại mẹ con ta …Rồi cha con … đi …, đơn thân đi … Đi đến Đoản Mệnh Cốc …
Nói đến đây, nàng không cầm được sự đau khổ trong lòng mà để rơi hai hàng lệ chảy dài xuống má.
Ngọc Long nghe đến đây, trong đầu như nghe tiếng sấm nổ, mặt mày tối sầm, toàn thân rúng động cố miễn cưỡng định thần hỏi tiếp :
- Mẹ, có phải cái tên Đoản Mệnh Cốc nghĩa là có đi mà không có về ?
- Ừ !
Nàng rút lấy cái khăn tay, lau khô hai hàng nước mắt nói tiếp :
- Ttheo như võ công của cha con, không nói là thuộc loại cao thủ , nhưng trên giang hồ, cũng có nhiều danh tiếng, mà vẫn bị người đánh cho trọng thương, vì vậy cha con phải tìm đến Đoản Mệnh Cốc để tìm võ công bí kíp, nhưng mà … nhưng mà cha con … không bao giờ trở về …
Người thíếu phụ vừa kể đến đây, đôi mắt đầy lệ vừa lau khô, giờ đây bắt đầu lại chảy xuống .
Ngọc Long từ nhỏ đã mất đi tình phụ tử. Giờ đây thần sắc bổng nghiêm nghị từ từ hỏi :
- Mẹ, kẻ thù của cha là ai ?
- Trước khi ra đi cha con có dặn là sau năm năm không thấy về, bảo ta phải nuôi con khôn lớn, nếu luyện được tuyệt thế võ công thì đi đến núi Võ Di, Độc Long Đàm lấy một quyển sách, quyển sách đó tự tay cha con viết, trên đó sẽ ghi tường tận, nhưng, cha con lại nói nếu không luyện được tuyệt thế võ công, thì mẹ không được tiết lộ danh tánh của cha con biết, để tránh được họa sát thân. Một trường sát kiếp làm chấn động võ lâm.
- Mẹ …
- Bởi vậy, cho đến bây giờ mẹ không thể cho con biết họ tên cha, trừ phi con xuống được Độc Long Đàm, lấy được quyển sách đó, nhưng mà nước trong Độc Long Đàm giá lạnh thấu xương và cực kỳ sâu thẳm, đến cọng lông chim rơi xuống cũng không thể nổi lên được. Trừ phi võ công đạt đến siêu phàm nhập phách, còn thì đừng hòng vào được bên trong.
Ngọc Long nói :
- Đến như võ công của mẹ cũng không thể vào được sao ?
Ngọc Long hiểu rằng võ công của mẹ cực kỳ cao thâm, từ nhỏ đến giờ bản thân Ngọc Long luyện tập nội công tâm pháp cùng các võ thuật tinh hoa của các môn phái đều do một tay mẫu thân truyền dạy.
Căn cứ sự nhận xét của bà , với bản lãnh Nghọc Long đương có, ra chốn giang hồ, ít người sánh kịp nhưng đối với mẫu thân cũng khó qua khỏi mười chiêu.
Bởi vậy, dưới mắt Ngọc Long, võ công của mẹ mình thuộc vào hạng thượng thừa.
- Giả sử mẹ có được bản lĩnh siêu phàm nhập phách thì đã sớm đi rồi, còn nếu võ công con có hơn mẹ thập phần thì cũng không thể nào vào được Độc Long Đàm.
Lời ấy vừa thốt ra, trong thâm tâm Ngọc Long như vừa bị xối gáo nước lạnh làm cho tâm hồn như chìm lắng xuống.
Nhưng với ý chí kiên cường của tuổi thiếu niên, Ngọc Long trầm ngâm giây lát bỗng ngước mặt lên nhìn nói :
- Mẹ, võ công trong Đoản Mệnh Cốc có phải cái thế vô song không ạ ?
- Cái này, mẹ cũng không được rõ lắm, trăm năm gần đây, trong hắc đạo có một vị minh chủ tên là Hấp Huyết Lệnh Đoản Mộc Kỳ và Võ Lâm Bắc Hải Quái Kiệt Phi Tiên Khách Mã Vân cùng cha con và mấy mươi người vào đó, nhưng không thấy một ai trở ra …
Nói đến đây, toàn thân bà bỗng rúng động tiếp tục nói :
- Ai mà không biết theo như truyền thuyết, ở trong Đoản Mệnh Cốc có nhiều ngọc ngà châu báu, linh chi thánh dược và cả võ lâm bí kíp, khả năng các sự kiện trên đều là phỉnh lừa thiên hạ, cho nên sau này con đừng bao giờ nghĩ đến cái tên Đoản Mệnh Cốc đó, vì dòng họ Mã chỉ còn một mình con nối dõi tông đường.
- Ồ, cha với con có phải một phái đơn truyền không mẹ .
- Cha của con là độc tôn , còn con còn có đứa em sinh đôi tên là Mã Ngọc Hổ, nhưng sau khi sanh ra một tháng bị mất tích.
- Mẹ, họ tên mẹ là gì tại sao từ đó đến bây giờ không cho con biết.
- Đúng, từ đó đến bây giờ con không biết họ tên mẹ, nhưng mẹ cũng không cho con biết được, chờ đến một ngày nào đó võ công con vào được Độc Long Đàm, lúc bấy giờ con sẽ rõ được sự việc .
Nói đoạn, người thiếu phụ chậm rãi đứng dậy đi ra cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài.
Trong thâm tâm Ngọc Long, có miệng mà không nói được sự buồn khổ, là con người sinh ra có cha, có mẹ, mà không được biết đến họ tên song thân, thật là tủi nhục.
Sự đau khổ làm Ngọc Long như tâm can vào lúc đó bị xé rách ra từng mảnh.
Nước mắt, tự dưng từ từ trào ra ngoài, lăn dài xuống hai má và rơi từng giọt xuống đất .
Lúc bấy giờ , người thiếu phụ quay người lại ôn tồn nói :
- Long nhi, con hãy nghe lời mẹ nói.
- Vâng, con nghe .
- Tốt, con hãy đeo chiếc ngọc bối này mà đi đến Lỗ Đông Di Vân Sơn Trang tìm Trang chủ Đoạn Mộc Di Vân, nhờ ông ta tìm cách thỉnh mời các vị danh sư, mà tập võ nghệ, trong lúc trên đượng đi đến đó có gì trở ngại và khó khăn, thì con hãy đưa chiếc ngọc bối này ra thì sẽ được thuận lợi thông qua .
- Ngay sáng mai mẹ con mình cùng đi nhỉ.
- Không, một mình con đi thôi, mà đi ngay bây giờ.
- Không, mẹ không đi con cũng không đi, vì con không thể để mẹ ở lại một mình được.
Người thiếu phụ sa sầm nét mặt quát lớn :
- Con không thể ở lại được.
Tiếng quát đó làm cho Ngọc Linh kinh hãi đến đờ người ra, vì từ ấu thơ đến giờ , mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, chưa bao giờ mẫu thân nổi giận đến lớn tiếng như vậy, vậy mà đến nay …
- Hành trang ta đã thu xếp xong, nếu con là đứa con hiếu thảo, thì đừng bao giờ quên những lời ta dặn.
- Mẹ …
- Ta còn có chút việc phải thu xếp, khi nào hoàn tất xong công việc ta sẽ đến Di Vân Sơn Trang tìm ngươi, hoặc giả có thể ta không đến đấy .
Nói xong, người thiếu phụ lắc nhẹ vai, tiến đến cạnh giường, lấy ra một bao hành trang nhỏ, lúc đó người thiếu phụ nhanh tay gạt đi hai dòng lệ đang dâng trào ra khóe mắt.
Đồng thời, người thiếu phụ lấy từ trong vạt áo ra một miếng ngọc bối màu đỏ , lắc nhẹ thân người trở lại bỏ vào gói hành trang rồi cột chặc túi lại, thuận tay lấy ra bộ đồ nho sinh màu trắng khoác lên người Ngọc Long và êm ái nói :
- Khi không có mẹ bên cạnh , ráng tự bảo trọng thân mình.
Nói đến chữ “ trọng” từng tiếng nấc trào lên phế phản, làm cho không thể nói tiếp được .
Trong thâm tâm, Ngọc Long lúc này không muốn rời xa người mẹ thân yêu đã bao năm nương tựa lẫn nhau, nhưng vì lòng hiếu thảo, không vì những lời mẹ dặn mà cãi lại, mà gắng gượng nuốt xuống hai dòng lệ đang dâng lên, hạ thấp giọng nói :
- Hay là con chờ mẹ làm xong việc hãy cùng đi.
- Không được, ngươi lập tức phải lên đường.
Nói đoạn, tay phải bà khẽ dùng sức, nâng Ngọc Long lên đưa ra cửa, đưa cánh tay còn lại khẽ đẩy nhẹ cánh cửa bật ra, một làn gió lạnh từ ngoài tràn vào.
Bên ngoài mênh mang giá lạnh và tối đen như mực.
Đến lúc này thì Ngọc Long cầm lòng không đậu, mặc cho nước mắt lã chã rơi xuống .
Trong thâm tâm Ngọc Long hiện dâng lên có điều gì bất thường sắp sửa ập xuống, quay lại khẩn cầu nhìn mẹ nói :
- Xin mẹ để con …
- Im mồm ! Lập tức rời khỏi nơi đây, bất luận nghe thấy điều gì, cũng không được quay đầu ngó lại, nếu không thì ngươi là đứa con bất hiếu.
Một nguồn kình lực xông lên, hất tung Ngọc Long ra xa ngoài năm trượng, bên tai còn văng vẳng âm thanh người mẹ truyền lại :
- Long nhi, hãy tự bảo trọng thân mình và nhớ những lời mẹ dặn … tạm biệt …
Thoang thoảng trong âm thanh truyền lại, lẫn lộn trong tiếng nấc thê lương sầu thảm .
Trong khi gót chân vừa chạm đất, Ngọc Long liền ngoảnh đầu lại , thì đánh rầm một tiếng, cánh cửa đã đóng lại từ lúc nào.
Lúc này ngoài trời từng cơn gió lạnh bắt đầu thấm vào xương tủy.
Ngọc Linh cố gắng định thần nhìn kỹ lại túp lều đã nuôi mình khôn lớn, hét lên và quay thân lại :
- Mẹ, con đi đây !
Với cái lắc thân nhẹ, nhanh tựa sao băng Ngọc Long trực chỉ phóng mình xuống đồi , kèm theo lã chã hai dòng lệ trưng rưng.
Trong làn gió lạnh.
Văng vẳng còn nghe thấy tiếng khóc nức nở ai oán vọng ra, làm cho tâm hồn xao xuyến, Ngọc Long ngừng bước định quay lại, nhưng nghĩ lại :
- “ Không nghe lời mẹ , là đứa con bất hiếu “
Nghĩ đến đây, Ngọc Long vận hết kình lực toàn thân, phóng người băng rừng xuống núi.
Chưa đầy một giờ, đã đi qua mười dặm
Bỗng Ngọc Loing dừng chân lại , lại lần nữa ngoảnh mặt nhìn lên .
Xa xa trên chóp núi, chỉ còn lại ánh vàng vọt nhấp nháy của ngọn đèn .
Tâm hồn chua xót, lại lần nữa để nước mắt trào ra, hét nhỏ :
- Mẹ ơi ! mẹ …
Đột nhiên.
Có một tiếng rú dài ghê rợn từ xa truyển lại . Trực chỉ phóng lên ngọn đồi có căn nhà tranh đó .
Ngọc Long rúng động tâm thần !
Lại một tiếng rú ghê rợn nổi lên, lần này thì nghe ra rất gần, nhìn chung phong cách vận hành, người này có võ công cực cao, nhưng mục đích cũng là tiến đến túp lều tranh mà mình vừa đi khỏi.
Tiếp đến toàn bộ núi rừng , cùng phát lên nhiều tiếng rú ghê rợn, trực chỉ phóng lên ngọn núi …
Đến lúc này, ánh đèn vàng hiu hắt bỗng nhiên phụt tắt .
Ngọc Long bất giác kinh ngạc rúng động thầm nghĩ :
- Không lẽ kẻ thù của cha mẹ tìm đến rồi ?
Nhưng từ từ hồi tưởng lại mấy ngày qua, mẹ xuống núi mua thức ăn vật dụng, khi về đến nhà trông có vẻ tâm thần bất an, có những cử chỉ kỳ lạ, thường hay quay mặt dấu đi những dòng lệ sầu khổ .
Cho đến ngày hôm nay, mẹ mới chứng tỏ thái độ và cử chỉ khác hẳn những năm qua.
Thêm vào đó, đúng vào đêm nay bắt buộc Ngọc Long phải rời khỏi ngay lập tức và bất luận nghe thấy điều gì, không được tự ý quay trở lại …
Suy nghĩ đến đây, bất giác có dự cảm bất thường, gã hét nhỏ lên một tiếng:
- Không xong rồi !
Bất giác quay người trở lại, nhằm hướng cũ mà chạy như bay trở lên.
Trong khoảng khắc, gã chạy đến chân núi, tận dụng hết nhãn lực nhìn lên ngọn núi .
Trong lúc màn đêm tối mịch, chỉ toàn là tiếng gió rít từng hồi, ngẫu nhiên nghe trong tiếng gió vài tiếng thét lên thảm thiết.
Đôi chân nhún lên, Ngọc Long như chiếc tên rời khỏi cánh cung, phóng tốc hành lên triền núi.
Khoảng cách từ từ ngắn dần, ngắn dần .
Quả nhiên trên mỏm núi tiếng la hét của trận kịch chiến truyền lại.
Trong bóng đêm tối, thấp thoáng có nhiều bóng người, đang kịch liệt hạ thủ lẫn nhau.
Ngọc Long không kịp suy đoán, tận dụng bình sinh công lực, xông đến mỏm núi.
Vừa đúng lúc ấy.
- Ai da !
Tiếng thét của người phụ nữ thét lên thảm thiết, đập vào tai Ngọc Long.
Và trong trận đấu, có một bóng trắng nhỏ thó từ trong văng lên cao rơi xuống cách đó khoảng sáu trượng trên mỏm đá phủ đầy tuyết.
Tuy Ngọc Long không nhìn rõ bóng trắng đó là ai ,nhưng trong âm thanh quen thuộc đó, như có sợi dây tình mẫu tử thiêng liêng , cũng đoán chắc ra bóng trắng ấy chính là mẹ mình.
Một luồng hơi nóng giận bốc lên, trào dâng ngang ngực, Ngọc Long hét lớn một tiếng :
- Mẹ đừng sợ, có con đến đây.
Thân ảnh như điện xẹt xông thẳng tới mỏm núi.
Đột nhiên.
Bên hông của Ngọc Long, có giọng cười lạnh lùng, tiếp theo đó có một luồng kình lực nóng như lửa đốt từ dưới đất đánh thẳng lên
Ngọc Long bấy giờ tim đau như cắt , không kịp suy nghĩ, lập tức đưa song chưởng ra trước, dùng hết sức bình sinh đẩy tới .
- Ngừng tay lại.
Từ trong trận đấu, giọng nữ nhân hét lên.
- Bùng !
Một tiếng nổ vang rền, Ngọc Long có cảm giác như tim ngừng đập, khí huyết đảo lộn, ngực như bị quả tạ nghìn cân đè lên, thân hình lảo đảo văng lên cao, miệng há hốc khạc ra một búng máu .
- Này ác tặc, hãy trả mạng cho con ta …
Bên tai tiếng gío lồng lộng, trước mắt tựa sao băng, toàn thân Ngọc Long rất khó chịu tựa như rơi vào lò thiêu .
- Bốp !
Ngọc Long cảm giác đau thấu tận tâm can, rồi ngã ra bất tỉnh .
Hồi lậu ! Hồi lâu .
Không biết đã qua bao lâu, Ngọc Long từ từ hồi tỉnh lại.
Cảm thấy toàn thân giá buốt, lạnh lẽo.
Ngọc Long từ từ mở mắt ra , hướng mắt nhìn lên thì thấy thân mình nằn vắt ngang qua cây tùng mọc ra từ vách núi, quay đầu ngó xuống, phía dưới là vựa sâu thăm thẳm, không nhìn thấy đáy .
Lúc đó đôi hàng nước mắt, không ngăn được lại trào ra .
- “ Trời ơi, không hiểu mẹ hiện giờ ra sao ! “
Ngọc Long cố gượng di động hai bàn tay, xương cốt đau nhức như đứt từng đoạn, miễn cưỡng lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng, ra sức nuốt và nhắm nghiền mắt thử vận hành chân khí trong người tự chữa thương .
Trải qua từng cơn đau đớn kịch liệt, chân khí trong người dần dần tích tụ lại được, đẩy tác dụng của viên thuốc đến các đại huyệt trong người .
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, gã cảm giác vết thương bớt đi nửa phần , bấy giờ mới miễn cưỡng dùng sức lần nữa bò dậy, từ các nhành cây tùng mà lần bước leo lên tới bờ vực .
Lúc đó, trời vừa tờ mờ sáng, trên miệng vực quang cảnh thê lương, túp lều tranh giờ đây chỉ còn là đống tro tàn.
Đột nhiên
Ngọc Long nhìn thấy một chiềc áo trắng rách tã tơi và nhuộm đầy máu.
Đúng là áo của mẹ rồi !
Bất giác đầu óc Ngọc Long bỗng quay cuồng, òa lên một tiếng miệng lại ộc ra búng máu, lảo đảo thân người, rồi ngã phịch xuống đất bất tỉnh nhân sự. Mãi cho đến lúc trời sập tối, gã mới hồi tỉnh lại .
Mây buồn bao phủ, cuồng phong nổi dậy, gã lảo đảo đứng dậy, trong ánh mắt chảy ra từng giọt huyết lệ bi thương.
Trong thâm tâm gã bây giờ hai chữ hận thù phát sinh nảy nở từ tận đáy lòng .
Ngước nhìn lên ngọn đồi quen thuộc lần cuối cùng, mặc nhiên không thốt nên lời, Ngọc Long nhằm hướng triền núi phóng người đi .
Sau một hồi lẳng lặng chạy tới chân núi, trước tiên gã tìm nơi kín đáo ẩn thân, lấy thuốc ra uống, vận công điều tri vết thương .
Sau đó lại trầm tư suy nghĩ, ngày hôm qua trong lúc dặn dò, mẹ có nhắc đến Đoản Mệnh Cốc, mà nơi tọa lạc của nó cũng nằm trên ngọn núi phủ đầy tuyết .
Trong khi đã định hướng tới Đoản Mệnh Cốc, Ngọc Long bèn quì xuống khấn vái thầm :
- Mẹ, tha lỗi cho đứa con bất hiếu này, không vâng lời mẹ đi đến Di Vân Sơn Trang, mà đi đến Đoản Mệnh Cốc, một phần đề tìm cha, một phần tìm cho ra võ lâm bí kíp để học thành võ công, vì cha mẹ mà báo thù. Mẹ ơi, xin mẹ hãy phù hộ cho con .
Khấn vái xong, Ngọc Long đứng dậy, hướng vào rừng sâu núi thẳm xuất phát .
Chỉ mấy ngày nay, thái độ của gã hoàn toàn thay đổi, con người trở thành lạnh lùng và trầm mặc .
Chiếc áo trắng do chính tay người mẹ thân yêu mặc cho, ngay đêm bão lửa hãi hùng đó bị rách tả tơi từng mảnh, nhưng mặc kệ, Ngọc Long vẫn mặc nguyên trên người .
Trải qua nhiều năm khổ luyện võ công ngay từ nhỏ, thêm vào trí thông minh mẫn tiệp phi thường và trong hành trang đã được người mẹ chuẩn bị số lương khô, tất cả đã đủ để dấn thân vào rừng thẳm núi cao.
Đến một hôm, từ xa nhìn tới, có một ngọn núi cao sừng sững, đỉnh núi vầng mây bao phủ quanh năm. Tới được chân núi, Ngọc Long dừng chân lại nghỉ ngơi, để lấy sức mà tiếp tục leo lên đỉnh núi .
Trải qua bao gian nan, Ngọc Long mới lên tới đỉnh cũng là lúc hoàng hôn buông xuống. Gã định ngồi xuống nghỉ ngơi giây lát, đột nhiên phát hiện hiện ra một thứ.
Cách đó khoảng chừng năm mươi trượng, còn có một ngọn núi cao hơn, từ đầu núi này nhìn sang đỉnh núi bên kia cách khoảng ba mươi trượng . Trên đỉnh núi đó, hoàn toàn không có một cọng cây ngọn cỏ. Nhìn trong những vầng mây bao quanh, thấp thoáng trong vách núi có một khe hở nhỏ .
Đúng rồi, theo như lời mẹ mô tả cảnh “ Đoản Mệnh Cốc “ hoàn toàn trùng hợp nơi này .
Điều đó làm cho toàn thân Ngọc Long nóng ran lên.
Lập tức không kịp nghĩ ngơi, gã vọt người phóng tới sát miệng núi, định thần nhìn kỹ, quả nhiên bên kia miệng núi có một tấm bia đá cũ kỹ, cao cỡ thân người, trên mặt bia có khắc ba chữ đỏ thắm, to cỡ quá đầu là : Đoản Mệnh Lộ !
Bên cạnh tấm bia đá, có một đường thô bằng bắp tay, trên mặt đá đó phủ đầy rêu xanh, thông thẳng đến vách khe hở . Ở trên khe hở đó, có ba chữ lớn : ĐOẢN MỆNH CỐC .
Ngọc Long không cầm được nổi sự vui mừng khôn tả, khẽ rít lên. Gã bừng nhớ lại :
- Muốn leo lên Vong Hồn Gai , phải vượt qua Đoản Mệnh Lộ là đến Đoản Mệnh Cốc, bên dưới Đoản Mệnh Cốc có một địa đạo sâu thẳm không thấy đáy, sương mù bao phủ âm u, gọi là Quỷ Sầu Giản !
Như vậy, đúng rồi, dưới chân mình đang đứng chắc chắn là “ Vong Hồn Gai”
Ngọc Long cảm thấy phấn khởi cùng cực, chầm chậm xoay người qua nhìn về hướng Đông, vầng trăng đang mọc lên từ từ, khẽ nói một mình:
- Ánh trăng ơi, hy vọng đêm nay mày mọc lên trời cao, không bị áng mây nào che mất .
Nói đoạn ngẩng đầu lê nhìn trời trong khi miệng thì lầm thầm cầu khẩn.
Đột nhiên, gã quay đầu lại, nhìn sang khoảng cách ba mươi trượng, mới đến được Đoản Mệnh Cốc, trong lòng nổi lên chút do dự
Trước mắt với bản lĩnh võ công đương có. gã cho dù có dùng hết sức bình sinh mà nhảy, cũng không quá mười trượng.
Nói như vậy, tối thiểu Ngọc Long phải chạm chân xuống Đoản Mệnh Lộ đấn hai lần mới nhày qua khỏi được . Theo như truyền thuyết , đã có rất nhiều võ lân cao thủ sa chân tán mạng dưới “ Quỷ Sầu Giản” này. Với tầm cỡ võ công của mình, gã chắc chắn cũng khó tránh khỏi cùng chung số phận .
Sau khi suy nghĩ hồi lâu , gã cởi phăng chiếc áo rách tả tơi khoác lên ngoài củng với chiếc áo khoác bên trong, cuộn thành sợi dây thừng, lắc nhẹ người bước tới Đoản Mệnh Lộ, hai tay nắm lấy hai đầu dây áo, quàng qua cây đà bằng đá phủ đầy rêu xanh, thân người đánh đu, cúi đầu nhìn xuống bên dưới mây mù mênh mang, gió núi rít nhẹ, tạo ra khung cảnh mông lung mờ ảo .
Ngọc Long cầu khẩn thầm :
- Lạy trời ! Phù hộ cho con thành công .
Lúc này toàn bộ thân mình của gã đong đưa trên miệng Đoản Mệnh Lộ !
Gã hít một hơi dài chân khí đồng thời tựa hai chân vào vách núi, dồn hết sức đẩy mạnh một cái .
“Vút” lên một tiếng, toàn thân tựa như tên bắn, thoát ra ngoài hai mươi mấy trượng, từ từ ngừng lại, trong lúc đó gã vận toàn lực còn lại đưa người ra phía trước lấy đà, lại vọt lên thêm vài trượng nữa, trong lúc thân người chưa dừng hẳn, hai vai dùng sức lấy đà nhảy vọt lên đúng lúc rơi xuống miệng núi bên kia .
Đúng lúc đó , Ngọc Long ngoảng mặt nhìn lại , thì tấm áo choàng và chiếc áo thư sinh biến thành đám mây trắng nhỏ là đà bay xuống Quỷ Sầu Giản và mấtt hút trong đám sương mù .
Bây giờ trong lòng Ngọc Long nổi dậy niềm khích động và phấn khởi . Vì non tháng nay , trên vành môi gã chưa bao giờ nở được nụ cười như vậy.
Ngọc Long từ từ quay thân hình lại, trước mắt hiện lộ ra một cửa hang rộng khoảng ba thước, bên trong tối đen như mực .
Tận dụng tất cả thị lực quan sát, cũng chỉ thấy toàn một màu đen, hoàn toàn không nhận ra thứ gì cả .
Từng luồng gió lạnh kỳ quái từ trong động thổi ra, khiến cho gã nổi gai ốc toàn thân, nhưng mà không vì thế làm gã chùn bước .
Trước mắt, hàng trăm năm nay, không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm đã vào hang động không một ai trở về được, kể cả cha mình .
Vừa hồi tưởng đến cha , bất giác hào khí dâng trào, thét lên vang dội :
- Cha, có linh thiêng hãy xem Long nhi này quyết không phải là người nhu nhược đâu, con vào tìm cha đây .
Đồng thời trong tiếng thét lên đó, gã vận dụng chân khí bảo hộ toàn thân, từng bước tiến vào “ Đoản Mệnh Cốc “
( Hết chương 2)
Last edited by kedatinh1974; 06-07-2008 at 02:01 AM.
Đường vào “Đoản Mệnh Cốc “ cực kỳ lạnh lẽo và tối tăm.
Tuy nhiên do từ nhỏ đã trải qua khổ luyện nội công căn bản cho nên Ngọc Long có nhãn lực hơn người. Nhưng dù vậy, khi bước vào trong động này, vẫn cảm thấy chung quanh một màn đen tối kịt, xòe bàn tay ra cũng không thấy năm ngón.
Những luồng hàn phong xẻ da cắt thịt, khiến cho gã toàn thân nổi da gà và run lên bần bật. Cũng không vì thế mà làm cho tinh thần gã suy giảm lùi bước, ngược lại còn tăng thêm sự quan tâm và thận trọng từng bước tiến sâu vào hang động. Lúc này trong tâm trí gã độc nhất chỉ có một ý niệm.
Tiến tới !
Vì tung tích của cha ! Vì huyết hải thâm thù của mẹ !
Vì chính nghĩa võ lâm .
Mà nghiến chặc răng dũng cảm tiến tới.
Hang động này nguyên là một đường nứt của vách núi, chiều cao khoảng vài trượng, bề rộng khoảng ba thước. Càng đi sâu vào, con đường càng hẹp, đi được vài dặm thì độ rộng chỉ còn vừa một người đi.
Càng đi xa, sức gió giảm dần nhưng sức lạnh vẫn không suy giảm.
Trên đoạn đường đi qua, hoàn toàn không có ngã rẽ, cho nên trong màn đêm tăm tối, Ngọc Long không gì do dự, cứ tiến thẳng tới.
Không biết đi được bao nhiêu thời gian, bỗng ánh sáng từ hai bên vách núi phát ra nhiều màu sắc, chiếu sáng như ban ngày.
Trước mặt có ánh sáng bừng chiếu, gã nhìn lên vách động thấy một hàng minh châu tựa như cành lê, khảm vào tám chữ lớn :
“ Từ nơi đây vào cấm dụng võ công.”
Ngọc Long vốn là một thiếu niên thành kính đôn hậu , thấy hàng minh châu cực kỳ hiếm có khắc thành tám chữ triện, mà không nổi dậy lòng ham muốn, lập tức chấp hành lời nói, thu hồi chân khí ngay, lòng tự nhủ thầm :
- Thì ra trong Đoản Mệnh Cốc này, còn có chủ nhân, không biết người này là ai, nhưng chắc chắn là một nhân vật siêu phàm.
Lập tức hướng về tám chữ đó, thành kính chấp tay nói :
- Vãn bối hiểu rồi.
Nói xong, từng bước gã hướng vào trong đi tiếp. Đi trong giây lát, đến một khúc quanh, vừa qua khỏi đó, trước mắt lại sáng lên, bốn bề thạch động cưc kỳ bằng phẳng. Toàn bộ hai vách, đáy và đỉnh rộng được tạo thành toàn là ngọc thạch hoa lệ phi phàm .
Trên hai bên vách lấm tấm đủ cỡ lớn nhỏ các loại minh châu quí giá , khảm lên vách các loại hình đồ án , tạo ra toàn bộ khung cảnh gian thạch thất đủ màu sắc trông thật là đẹp mắt .
Ngọc Long ngước mặt nhìn ra phía trước, trên hướng đi tới trải dài vô số là trân châu bảo ngọc, lấp lành đủ màu sặc sỡ, không thấy tận cùng.
Trong thâm tâm, gã âm thầm nôn nóng tự nhủ :
- “ Giả sử mình không sử dụng đến khinh công , không biết con đường này đi đến bao giờ mới hết.”
Trên hai vách đá, thường có những chỗ lõm vào tạo thành các hộc đá. Trong các hộc này toàn đựng đủ loại trân châu dị bảo, lấp loánh tỏa sáng muôn màu để mê hoặc lòng người .
Nhưng gã biết Đoản Mệnh Cốc là nơi có chủ, với lại ước nguyện đến đây không vì các vật vô tri vô giác này, nên trong lòng không nổi lên niềm ham muốn.
Mải mê đi tiếp đoạn đường khoảng vài dặm, bỗng dưới đất đường trơn như mỡ, suýt chút nữa trợt té ngã người ra. Gã cúi đầu nhìn xuống, thì ra dưới đất phủ đầu toàn là những hạt li ti bảo ngọc.
Bất chợt gã nhìn về phía trước, không những bốn vách khảm đầy đủ loại sặc sỡ châu ngọc, mã não, ngọc bích, mà sự phát quang của chúng làm cho gã thần giao lẫn lộn .
Bất kể các thứ chướng ngại, gã vẫn dấn bước đi tiếp.
Đi được một khoảng không xa lắm , đột nhiên trước mắt phát xạ một luồng sáng màu đỏ thắm …
Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra mé hữu của vách đá, có đính một hạt dạ minh châu khá lớn màu đỏ, dưới hạt châu có đề dòng chữ :
- Kho báu đi lối này .
Bên dưới năm chữ này là cánh cửa nhỏ màu hồng ngọc, cánh cửa chỉ khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là bật ra ngay. Trong lúc suy nghĩ bâng quơ , hai chân vẫn không ngừng đi về phía trước .
Đi qua kho báu vật chừng mươi trượng, thì tới một khúc quanh, vừa qua khỏi, gã bất chợt dừng lại. Cản trước mặt là một đoạn đoản cốc , rộng độ năm trượng, sâu khoảng mười mấy trượng.
Cúi đầu nhìn xuống dưới đáy cốc, hiện ra cảnh tượng kinh hoàng, rắn độc lúc nhúc bò loạn xạ, thè lưỡi nhe nanh, rít lên từng tiếng khò khè chói tai.
Trên hai bên vách, đá nhọn lởm chởm, sắc tựa dao bén.
Ngọc Long nghĩ thầm:
- “ Đối với bề rộng như thế này, mình dư sức phóng người qua, nhưng Cốc chủ này có nói, cấm sử dụng võ công.”
Suy nghĩ đến đây, khẽ nhíu mày một cái, gã đưa tay bám chắc các cạnh đá sắc như dao từ từ leo xuống dưới , máu từ các kẽ tay từ từ rịn ra đau đớn vô cùng.
Khó khăn lắm mới leo xuống tới đáy, hàng ngàn con rắn độc, ngẩng cổ phùng mang, hướng về phía gã phóng tới, mùi xú uế bốc lên nồng nặc, làm cho tâm thần cùng cảm giác buồn nôn, đầu óc quay cuồng.
Nhưng gã vẫn thản nhiên tiến bước đi qua, có điều ngạc nhiên, bước chân đến đâu, đàn độc xà né tới đó .
Gã quá đổi kinh ngạc, theo như đã biết, bầy rắn này thuộc các loại cực độc, chỉ cần chúng mổ được vào người thì cũng đủ tán mạng, không hiếu tại sao lúc này chúng nó lại tránh né .
Không còn kịp suy nghĩ gì thêm nữa, bước chân đã tới bên kia vách đá, đưa hai bàn tay rướm máu bám vào thành vách leo ngược trở lên .
Đột nhiên
Mấy tiếng vút, vút như gió, bắp chân, bắp đùi gã tự dưng cực kỳ đau đớn tận tâm can. Thì ra bầy rắn độc, khoảng mấy mươi con phóng đến bấu vào đầy hai chân . Trước mặt Ngọc Long bỗng tối sầm lại , biết mình đã bị bầy rắn độc cắn rồi . Nhưng không vì thế mà nới lỏng tay, lại cố hết sức bình sinh, vận toàn lực leo lên, cuối cùng cũng leo trên được miệng vực .
Vừa lên đến miệng vực, bất chấp sự đau đớn, Ngọc Long đưa tay xuống chân nắn từng con, từng con rắn thật chặc rồi giật mạnh ra quăng trở xuống đáy vực .
Lúc này, máu từ hai bắp chân tuôn trào ra như dao cắt, kèm theo sự ngứa ngáy, và tê rần làm mất cảm giác của đôi chân . Thêm vào đó, đôi bàn tay cũng đau đớn không kém, làm cho đầu óc quay cuồng, chân tay như mềm nhũn ra .
Bất chợt có hàng chữ trắng trên vách đá đập vào mắt gã :
- “ Nơi đây bất khả dừng lại”
Gã đành miễn cưỡng bò dậy, lảo đảo thân người bước tới .
Đột nhiên .
Ngọc Long cảm thấy sự ngứa ngáy và tê buốn như vậy của nọc rắn từ từ lan dần lên trên, trừ phi có biện pháp ngăn lại, không thì mạng sống khó bảo toàn.
Căn cứ vào lời phán quyết của vị cốc chủ này, không được vận công bế huyệt
Trong phút chốc đang thầm nghĩ thì độc khí càng lúc lan rộng lên thêm.
Gã cất tiếng thở dài, trong lòng than thầm :
- Trong tuyệt Cốc này không có gì đáng sợ cả , không lẽ mấy vị kỳ nhân dị sĩ đã đến đây, cũng bỏ mạng y như trong tình huồng này ?
Gã tự hỏi trong lòng, nhưng cũng chưa dám vận công phong toả các huyệt đạo, ngang nhiên đi tới, khoảng một lát, độc khí đã dâng đến ngang hông !
Đến lúc này, gã toàn thân xuất hạn, tình trạng thần trí sắp rơi vào hôn mê, trong thâm tâm chợt nổi lên niềm nuối tiếc hối hận
- Trời ơi, lẽ ra mình phải vận công phong tỏa huyệt đạo, chẳng lẽ để mất mạng trong tình cảnh này …
Thần trí từ từ rơi vào trạng thái hôn mê, hai chân lảo đảo, không tự chủ được ngã nhào xuống đất .
Từ thắt lưng trở xuống, da thịt gã bầm tím !
Nơi các vết thương không ngớt tuôn ra một màu nước độc bầm đen, hơi thở trở nên yếu ớt mong manh như ngừng hẳn
Chết rồi !
Chẳng lẽ lại có thêm một sinh mạng nữa bỏ xác nơi “Đoản Mệnh Cốc” này.
Đúng vào thời điểm này .
Từ trong thạch động cuộn lên một màn sương màu xanh mỏng lung linh. Mùi vị thơm ngát làm sảng khoái lòng người.
Làn sương màu xanh đó từ từ tràn ngập khắp thạch động, từ từ lướt ngang qua thân người Ngọc long. Mùi hương thơn ngát của làn sương đó, kích đợng đến thần kinh gã làm cho hơi thở dần dần phục hồi trở lại. Gã chợt thức tỉnh mở bừng mắt ra.
Ở dưới đất ngay trước mắt, thấy khắc hàng chữ lớn :
- Nơi đây bất khả dừng !
Không kịp suy nghĩ, gã cố gắng gượng dậy, thân hình lảo đảo tiếp tục đi tới.
Lúc bấy giờ, máu trên các vết thương đã cô đặc lại, trong lúc cử động làm cho vỡ ra, máu độc từ các vết rắn cắn chảy ra lênh láng.
Càng đi sâu vào trong, màn sương càng dày dặc, nhưng thần trí gã lại càng minh mẫn hơn. Khí độc trong người cũng từ từ lui dần. Nơi các vết thương màu máu đỏ bắt đầu chảy rịch ra.
Không bao lâu, khí độc trong người gã tan biến đi gần hết.
Cùng lúc ấy, Ngọc Long đã đi khỏi đám sương mù, đến một ngã rẽ. Tại ngã rẽ , lại thấy trên cao có treo một tấm biển đề :
- Nơi đến kho thuốc !
Lúc bấy giờ, tuy rằng khí độc đã tan biến nhưng toàn thân gã vẫn còn đau nhức ê ẩm, đối với một ai đó nhất định sẽ tiến vào ngã rẽ đó theo sự suy đoán thường tình , hy vọng nơi kho thuốc đó tàng trữ vô số kỳ trân dược thảo.
Trong lúc do dự, gã trong lòng tự trách thầm nói :
- Ngọc Long ơi, Ngọc Long, các vật nơi đây là vật có chủ, mi không được tự tiện lấy.
Vừa dứt dòng suy nghĩ, lại gắng gượng đi tiếp. Giờ đây, trong đường thông lộ, đã trở lại sự bằng phẳng. Trên đường đi lát toàn loại đá trắng, cứ cách mươi bước, thì trên vách đá có gắn hai hạt minh châu để chiếu sáng.
Thần trí tuy đã minh mẫn trở lại, nhưng vì bị thương tích trên người quá nhiều làm tiêu hao sức lực, gã thậm chí không còn đủ sức để mà đi nữa . Mồ hôi lấm tấm ra đầy mặt, toàn thân gã bừng lên nóng sốt khó chịu .
Đột nhiên, dưới chân cảm giác như dẫm phải vật gì, “ bịch” một tiếng, gã té nhoài người xuống đất, tiếng lốc cốc vang ở bên tai, như là tiếng một vật gì đó lăn xuống đất, gã tỉnh mắt ra nhìn thấy và toan thét lên vì kinh hãi . Trước mắt là một cái đầu lâu với bộ xương khô trắng hếu ! Xung quanh còn tản mát nhiều bộ xương khác.
Ngọc Long kinh hoàng không kể xiết, lật đật đứng bật dậy, trong lúc vô tình, chạm ngón tay vào thân người, cảm giác có cái gì ươn ướt, cúi xuống nhìn thấy, bất chợt quá đổi kinh dị . Trên người gã không còn một mảnh vải che thân , loang lỗ đầy máu. Không biết từ lúc nào, quần áo trên người không cánh mà bay mất sạch .
Gã cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, lập tức tỉnh ngộ nói thầm :
- Đúng rồi, đám sương mù màu xanh lúc nãy chắc là một chất khí kịch độc làm tiêu hóa hết áo quần, nhưng tại sao ta lại không bị ảnh hưởng gì cả ?
Nghĩ xong, nhìn lại đống xương khô, quả nhiên không có vết tích vật chất gì để lại, chắc chắn là mấy người này cũng đi ngang qua làn sương độc này mà bị độc phát ra chết như vậy .
Suy nghĩ đến đây, gã thì thầm tự nhủ :
- Nhất định mình cũng bị nhiễm trúnh khí độc này rồi, chắc chưa đến lúc bộc phát. Hừ ! không biết Cốc chủ nhân này có dụng ý gì, trong thời gian ta chưa chết, phải tìm hiểu cho ra lẽ mới được.
Ý chí đã quyết, gã bỏ mặc các bộ xương khô, tiếp tục bước đi . Quả nhiên không ngoài dự đoán, tất cả các bộ xương khô rải rác cái nằm cái ngồi dọc trên đường đi đều không còn dấu vết y phục để lại .
Đi được khoảng thời gian không lâu, lại phát hiện thấy trên vách tường hai bên, mỗi bên có đề hai chữ :
- “ Kho trì, kho võ.”
Trên mỗi hai chữ đó, mỗi nơi có một thông đạo. Giờ đây, Ngọc Long xem thường sự sanh tử, cố lòng tìm cho ra Cốc chủ nhân trước tiên .
Đi dược khoảng vài mươi trượng nữa, thấy một tấm vách đá to chắn ngang không còn lối đi, trên vách viết rằng :
- “ Kiến bia, ba quỳ , chín lạy.”
Tuy trong thâm tâm gã có phần tức giận, nhưng vì chưa hỏi rõ căn do, nên còn thái độ cung kính đối với vị Cốc chủ nhân này, nên từ tốn chấp hành nghi thức ba quỳ chín lạy.
Hành lễ xong .
Ánh mắt gã chợt rực sáng lên vì bất ngờ thấy tấm vách đó từ từ di động. Gã bước xuống lòng đất, phát hiện ra bên trong là một gian thạch thất trống rỗng.
Khi bước vào gian thạch thất, đột nhiên tấm vách đá cũng từ từ khép lại, phía trong gian thạch thất còn có một cánh cửa đang mở rộng.
Gã hừ lên một tiếng, nghĩ thầm nói :
- “Vị Cốc chủ này quả nhiên là một nhân vật phi thường, có điều là khá tàn độc một chút.”
Vừa suy nghĩ, Ngọc Long vừa bước vào bên trong cánh cửa đó .
Bỗng có tiếng loảng xoảng dưới đất , gã hoảng hốt rút chân lại nhìn xuống. Bên trong cửa, xương cốt nát vụn rải rác khắp nơi, không có bộ xương nào hoàn chỉnh cả .
Hiển nhiên là những người này lúc còn sống đã chết không toàn thây. Gã trong thâm tâm cảm thấy quá bất nhẫn, bước qua cửa, tránh những khoảng trống bước vào trong, đi tiếp khoảng mươi bước , lại gặp một vách đá ngăn lại trên vách viết rằng :
- “ Lại nhân ba quỳ, chín lạy.”
Ngọc Long cố dằn cơn nóng giận đến cực điểm, hướng vào vách đá quỳ ba lần và khấu đầu lạy chín lần , vách đá lại từ từ hạ xuống.
Lần lượt như vậy , tất cả phải qua cửa chín lần .
Mỗi một cửa đều có rải rác vài bộ xương khô. Nhưng càng vào sâu , các bộ xương này ít dần, đến cửa thứ tám thì hoàn toàn không còn thấy các bộ xương nữa.
Như vậy biểu thị cửa thứ tám và chín chưa từng có ai chết cả .
Ngọc Long biết mình đã bị trúng độc cực nặng, không biết sống chết thế nào, trên đường vào đến đây đều quỳ lạy đầy đủ, mục đích là muốn diện kiến vị Cốc chủ càng nhanh càng tốt .
Sau khi đã vào đến cửa thứ chín, bên trong cũng là một gian thạch thất , phảng phất mùi hương thơm nực nồng xông thẳng lên mũi . nhưng ngay chíng giửa gian thạch thất có một vị trung niên nho sĩ , tường mạo phương phui đang ngồi tham thiền
từ xa nhìn vào tư thế của người này, hai mắt nhắm nghiền ,phủ đầy chính khí , song thủ nghiêng nghiêng để thẳng ngang hông , hai ngón tay trỏ có kẹp tuờ thiếp mỏng trắng . vừa chạm mắt nhìn thấy vị nho sinh đó , Ngọc Long nổi lên niềm tôn kính , thầm nghĩ rằng :
-“ Vị nho sĩ trung niên này , chắc là Đoản mệnh cốc chủ rồi, nhưng không ngờ tuồi tác còn quá trẻ ...”
Trong lúc thầm nghĩ , gã nghiêng mình cung kính nói :
- Vãn bối Mã Ngọc long, thân mang huyết hải thâm thù, vào đây tìm thân phụ, có điều gì bất kính mạo phạm, mong tiền bối rộng lượng tha thứ.
Dứt lời, Ngọc Long đứng lên, một hồi lâu vẫn không thấy động tịnh.
Đột nhiên, thân hình vị nho sĩ trung niên, uyển chuyển thối lui ra sau, tờ thiếp mỏng, từ hai ngón tay trỏ, phất phới rơi xuống ngay trước mặtt Ngọc Long.
Ngọc Long đưa tay nhặt lấy tấm thiệp, vừa xem kỹ vừa đọc :
- Ta ẩn cư nơi đây đã hai trăm năm qua, ngươi là người duy nhất trong các nhân vật võ lâm đến được với ta, với tấm lòng đôn hậu và thành kính, nhìn thấy thiệp này lập tức quỳ lạy và đứng hầu chờ ta.
Thiếp trắng chữ đen, trông như mới viết lên, tuyệt đối không phải đã viết lưu lại hai trăm năm qua, chữ viết trên mặt thiếp, khẩu khí cực kỳ cuồng ngạo. Ngọc Long thầm nghĩ nói :
- «Xem ra diện mạo người này tỏ ra là chinh nhân quân tử, quyết không có lòng hại người, nhưng theo ông ta nói, ta la người tiên đến được nơi đây, vậy thì cha ta, và mấy vị cao thủ võ lâm đều đã bị...”
Hai gối vừa quỳ xuống, ngước mặt nhìn lên, vị trung niên nho sinh lui thêm vài mươi trượng và đứng lùi bất động.
Ngọc Long không còn do dự gì nữa, lập tức lấy hai gối đang quỳ mà tới nơi vị trung niên nho sĩ đang ngồi.
Đột nhiên .
Lại một tờ thiếp mỏng, là đà bay đến rơi ngay trước mặt Ngọc Long, viết rằng
- Hãy phủ phục nơi ta ngồi, nhập định một khắc thời gian!
Khẩu khí hoàn toàn như ra lệnh, Ngọc Long trong lòng có hơi tức giận, nhưng cũng vẫn y lời làm theo, đi bằng hai gối tới vài bước, phủ phục xuống tấm bồ đoàn, bắt đầu định thần nhập định.
Ngạc nhiên kinh hoàng
Trên mạng môn huyệt nhẹ nhàng tê rần lên, và cảm thấy một luồng nhiệt lưu từ đỉnh đầu xông thẳng vào, đúng vào lúc đó, Ngọc Long biến mất hết tri giác.
Hồi lâu... Hồi lâu...
Ngoc Long hồi tỉnh lại, hé mắt nhìn, cảm thấy thể lực sung mãn, sự mệt mỏi cũng tan biến mất.
Vừa ngóc đầu lên, không biết từ lúc nào, vị trung niên nho sinh lại lui ra xa ngoài một trượng nữa.
Lại ở ngay trước mặt xuất hiện tấm thiệp mỏng viết rằng :
- Hiện giờ thân ngươi đã có trăm năm công lực, có duyên nhập môn, là đệ tử của ta, tên ta là Phùng Ngọc, danh xưng «Đạo Nho».
Ngọc Long nhìn thấy mấy hàng chữ viết này, trong thâm tâm rất đổi kinh dị !
Vị trung niên nho sinh đứng trước mặt mình, đúng là hai trăm năm về trước, danh chấn trung thổ, oai khắp bốn bể võ lâm trong một “Trụ Nội Tứ Tôn “ là Đạo Nho Phùng Ngọc.
Kinh dị cùng cực, nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết, lật đật lê gối bước đến trước vị Đạo Nho, Ngọc Long xúc động phủ phục trước chân người, vui mừng đến rơi lệ nói :
- Diện kiến sư phụ, xin nhận đệ tử một lạy .
Vừa dứt lời, lạy dài một lạy.
Đột nhiên, một giọng nói nho nhã nổi lên, như ở sát cạnh mình, hoặc tựa ở xa vọng lại, từ tốn nói :
- Đứa con ngoan, con đã vượt bao gian khổ vào được đến đây, hãy mau đứng dậy
Ngọc Long kinh hoảng, ngước nhìn chỉ thấy diện mạo vị Đạo nho lộ vẻ mỉm cười, tiếp theo đó, đôi mắt từ từ hé mở, nhìn thẳng vào mặt. Ngọc Long nghĩ thầm nói :
- Người này sống đã lâu, mà còn giữ được nét thanh xuân, vị chi vị nho sinh nay trình độ võ công đạt đến mức thượng thừa.
Tuy trong thâm tâm gã thầm nghĩ như vậy, nhưng hãy còn quỳ đó mà chưa dám đứng lên. Vị Đạo Nho Phùng Ngọc đưa bàn tay trắng như ngọc, vuốt nhẹ hai lần lên đầu gã mà nói :
- Đứa con ngoan, hãy đứng lên đi, đừng quỳ lâu như vậy, không tốt.
Ngọc Long lại một lần nữa lạy tạ nói :
- Đệ tử Mã Ngọc Long tạ ơn sư phụ.
Lạy tạ ơn xong, Ngọc Long mới từ từ đứng lên.
Vị Đạo Nho an ủi một hồi bèn hỏi :
- Ngọc Long, tại sao con lại tìm đến Đoản Mệnh Cốc này ?
Ngọc Long đáp lại nói:
- Đệ tử vào đây là muốn tìm ra tung tích gia huy, đồng thời tìm bí kíp luyện võ công, hầu sau nay xuống núi báo thù cho song thân.
- Cha con là ai ?
- Dạ, con… con không được rõ !
Đạo Nho Phùng Ngọc “ à “ lên một tiếng, với ánh mắt kỳ dị, nhìn Ngọc Long nói :
- Phàm những người vào đến đây, ta đều biết rõ danh tánh lai lịch nhưng không có ai mang họ Mã cả.
Ngoc Long nghe nói rung động toàn thân, gấp rút hỏi :
- Có thật vậy không sư phụ ?
Đạo Nho mỉm cười nói :
- Bổn sư chẳng lẽ đi nói gạt người sao ?
- Như vậy... Hấp Huyết Đoản Mộc Kỳ có phải đã vào đây không ạ
- Không.
Ngọc Long bất chợt “ á” lên một tiếng , đầu óc quay cuồng thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ hai trăm năm trở lại đây, không có ai vào trong Đoản Mệnh Cốc này, vật thì họ đi đâu nhỉ ?”
Đạo Nho lúc này nghiêm sắc tiếp tục hỏi :
- Ngọc Long, con mang nặng thù hận gì, mà không màng đến sinh mạng, đến Đoản Mệnh Cốc này mà tìm học võ công.
Ngọc Long cúi đầu nói :
- Gia mẫu cùng đệ tử sống tương thân trong bao năm qua, nay bị kẻ thù giết chết thê thảm...
Nói đến đây, kềm lòng không được, đôi mắt lưng tròng để tuôn ra hai hàng nước mắt
Đạo Nho Phùng Ngọc nhẹ nhàng vuốt đầu Ngọc Long nói :
- Này con, đứng có buồn khổ nữa, hãy theo ta.
Nói đoạn, ông hướng về bên trái chậm rãi bước đi.
Ngọc Long vội gạt đi hai hàng nước mắt, lẽo đẽo theo phía sau, đi đến gần bên vách thấy vị Đạo Nho đưa tay lên phía góc trái ấn nhẹ một cái, lập tức trên vách hiện ra một cửa động. Đi vào cửa động, bên trong là một gian thạch thất, trên bức tường của gian thạch thất có khắc họa ba bức đồ hình, phong độ lẫm liệt, cử tay thủ bộ, các tư thế không đồng nhất, nhưng tất cả trong trạng thái khoan thai và thanh nhã.
Đến lúc này Phùng Ngọc mới hướng về Ngọc Long nói :
- Đây là ba tư thế cơ bản, lúc nhập môn và sau này cũng cần phải tinh luyện nữa.
Theo tứng lời nói, chiếu theo đồ hình, đem ba chiêu thức ra mà giảng giải hết sức tỉ mỉ. Nghe giảng xong, Ngọc Long mới hiểu ra rằng, ba chiêu thức này đã thất truyền trên giang hồ cách đây khoảng một trăm năm là “Tam Nho Truy Hồn Thủ”. Trong chiêu gồm có nhiều thức, thiên biến vạn hóa, tinh thâm vô cùng.
Ngọc Long vốn có thiên phú trí óc thông minh hơn người, lại sẵn có căn bản nội công căn bản, cộng thêm trăm năm công lực của vị Đạo Nho mới truyền vào, hiện giờ so sánh có tầm cỡ ngang hàng với các cao thủ võ lâm, tuy rằng được sự tường tận giải thích tỉ mỉ từng chiêu thức, nhưng thật sự chưa hoàn toàn lĩnh hội hết tất cả .
Đệ nhất thức, là “ Chính thủ”
Đệ nhị thức, là «Họa may”
Đệ tam thức, là “ Điểm tinh”
Trong tam thức này, mỗi cách xuất chiêu đều có sự kỳ ào của nó, Ngọc Long ở trong thạch thất này, chiếu theo sự chỉ dẫn của vị “ Đạo nho”, tỉ mỉ nghiên cứu, khổ công luyện tập, từ từ thân pháp bộ tịch đạt được sự thuần thục, vận dụng như ý, nhưng cũng khiến cho toàn thân rã rời đầm đìa mồ hôi.
Không biết từ bao giờ, vị “ đạo nho “ đã rời khỏi gian thạch thất, bỏ lại một mình Ngọc Long khổ công luyện tập, tấm thân ướt đẫm mồ hôi.
Trải qua, một khắc thời gian khổ luyện, Ngọc Long cảm thấy đầu ốc quay cuồng, chân lực trong người như tiêu tan đâu hết, một luồng khí huyết nghịch lưu xông thẳng lên, khiến cho gã hoảng hốt dừng lại, nghĩ thầm nói:
- Nguy hiểm quá, không ngờ bộ pháp “ Tam Nho Truy Hồn“ có thể làm hao mòn chân lực như vậy ...
Trong lúc thầm nghĩ, thì cơ thể thấy không chịu đựng được nữa, liến nhanh chóng xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt vận khí điều tức để phục hồi chân lực.
Đột nhiên, tựa như có tiếng nói của vị Đạo nho như rớt từ trên đỉnh đầy chảy xuống.
Đồng thời một luồng chân khí cựa kỳ lạnh buốt, từ huyệt “ Mạnh Môn” xông thẳng vào người . Lúc bấy giờ, trong người Ngọc Long chân lực đã tiêu hao mất hết, bị hai luồng chân khí nóng và lạnh tuôn vào trong thân thể, làm cho toàn thân huyết mạch quay cuồng đảo lộn và đau buốt đến mồ hôi rịn chảy ra khắp người.
Nhưng mà..
Ngọc Long là một người rất ngoan cường, lúc này nghiến chặt hàm răng lại, âm thầm chịu đựng, không rên la một tiếng.
Hai luồng chân khí nóng và lạnh này, mỗi đường tự vận hành khắp châu thân lục phủ ngũ tạng, sau bảy ngày đêm, đột nhiên tách rời ra, phân chia ra hai đường, hướng vào huyện “ Nhâm Đốc” để khai thông.
- Bách.
Một tiếng nhẹ chấn động.
Ngọc Long cảm thấy toàn thân cực kỳ đau buốt đến tận xương tủy, hình như là bị nắm bẻ ra từng đoạn.
Trước mắt như tối sầm lại, “ òa “ lên một tiếng, há miệng phun ra một búng máu bầm.
Đúng vào lúc này, hai luồng chân khí lạnh và nóng, hòa hợp lại thành một luồng chân khí ôn hòa từ từ vận chuyển khắp trong thân, sự thông lưu của luồng chân khí đó, đi đến đâu, thì sự đau đớn dần dần tan biến, làm cho con người thư thái.
Từ từ Ngọc Long tiến đến sự cảnh giới vô thức.
Lúc đó bên cạnh Ngọc Long, “ Đạo nho “ Phùng Ngọc trên trán lấm tấm mồ hôi nhễ nhại, sắc diện trắng bệch, đưa tay và trong lòng lấy ra một chiếc bình ngọc, khẽ nghiêng bình đổ ra hai viên thuốc màu xanh nhạt, một viên tự bỏ vào miệng nuốt lấy, còn một viên nhét vào miệng Ngọc Long.
Kế đó, ông bèn xếp bằng ngồi xuống, tham thiền nhập định.
Không rõ thời gian qua bao lâu, Ngọc Long bừng tỉnh dậy, hai mắt hé mở, trong sáng tinh anh như một tia chớp lóe lên, sáng rực.
Ngọc Long nhẹ nhàng đứng lên, cảm giác thư giản khắp châu thân, luồng chân khí ấm áp đó như chảy khắp lục phủ ngũ tạng.
Đưa mắt nhìn ra khắp bốn bề, thì không thấy bóng dáng vị “ Đạo nho “ đâu nữa.
Cúi xuống thì nhìn thấy gần đấy là một bộ y phuc đã xếp sẵn, lúc đó, gã cảm thấy toàn thân mồ hôi nhễ nhại, bức xúc khó chịu, ray rứt không yên.
Đồng thời lúc đó, nghe giọng nói truyền lại :
- Phía sau thạch thất này, co một ao nước, con hãy vào trầm mình và tự hành công trong mười hai giờ, sau đó định chờ ta chỉ thị.
Vừa dứt lời, trong gian thạch thất chìm vào sự vắng lặng.
Có tiếng “rè rè “ nổi dậy, từ trong vách đá của gian thạch thất tách ra, từ sau vách đá lộ ra một ao nước bằng đá, rộng khoảng một trượng, từ đó một luồng hơi lạnh xâm nhập vào trong gian thạch thất.
Ngọc Long quỳ xuống hạ thấp giọng nói “Sư phụ đại ân, đệ tử không biết lấy gì đền đáp, xin nhận đệ tử chín lạy này.
Dứt lời , liên tục khấu đầu lạy chín lại. Lạy xong từ từ trút bỏ y phục bước xuống ao.
Ao trong vắt cực kỳ băng giá lạnh thấu xương tủy. Ngọc Long lập tức vận hành chân khí, luồng hơi ấm áp khi nãy chạy khắc thân thể tống khứ làn hơi lạnh đang nhập vào cơ thể ra ngoài .
Nhưng không ngờ, luồng chân khí ấm áp đó càng mạnh mẽ đến đâu, thì làn hơi lạnh như nước triều dâng càng xâm nhập. Ngọc Long ngồi xuống vận dụng hết tất cả chân nguyên nội lực đến tột đỉnh cũng không cản lại làn hơi lạnh tràn vào , nhưng cũng còn giữ lại được chút hơi ấm trong người.
Suốt mười hai giờ vận hành chân lực đã qua, Ngọc Long từ từ đứng lên, bước ra ngoài. Nguồn chân lực trong người, trải qua sự vận dụng đến cực hạn, hoàn toàn được Ngọc Long hấp thụ.
Bước lên khỏi ao nước, Ngọc Long bước đến nhặt lấy bộ đồ nho sinh để sẵn đó mặc vào.
Nơi vách đá mở rộng vị Đạo Nho mỉm cười bước đến. Ngọc Long vội vàng bái lạy :
-Đệ tử bái kiến sư phụ .
Đạo nho nói :
- Tốt, tốt, đừng có đa lễ .
Nói xong lại cười lớn :
- Long Nhi, con có biết hiện tại đã có được bao nhiêu thành công lực không ?
Ngọc Long lắc đầu nói :
- Dạ, đồ nhi không rõ.
- Con nên biết hiện tại công lực của con đã đạt đến siêu phàm tuyệt đỉnh. Trên chốn giang hồ, đối đầu được cùng con, xem như đếm được trên đầu ngón tay.
Ngọc Long nghe sư phụ nói trong lòng rất đổi vui mừng, bèn lạy tạ nói :
- Cảm tạ sư phụ đại ân.
Đạo nho vui mừng tiếp nhận xong ba lạy của Ngọc Long nói tiếp :
- Hiện tại tích tụ chân khí trong nội tạng của con là của Nho môn “Độc Môn” chân khí, và cũng chính trực khí phách, sử dụng nó vào việc tốt, đừng để phụ lòng tâm huyết của ta .
Nghe trong khẩu khí hình như là lệnh trục khách rời khỏi cốc xuống núi ngay lập tức. Trong lòng Ngọc Long nổi lên niềm chua xót, hạ thấp giọng nói “ Đệ tử xin tuân lệnh “
Đạo nho mỉm cười vừa hỏi vừa nói :
- Long nhi, con có biết ngày xưa có bao nhiêu người đã cùng ta nổi danh trên chốn giang hồ không ?
Ngọc Long trầm ngâm suy nghĩ giây lát mới trả lời :
- Trên chốn giang hồ lúc bấy giờ, vang danh khắp võ lâm chỉ có Kim Linh Tử , Bát Chỉ Cái Vương, Pháp Tăng. Thiên Nam Tân Yêu, Mạt Bạc Nhất Tàn cùng với Hải Nam Vô Ảnh Đảo Chủ .
Đạo Nho lại nói :
- Đúng rồi, nhưng còn một người mà con không biết ?
Ngọc Long giật nảy người hỏi dồn :
- Đó là ai vậy ?
- Không ai khác chính là Tôn Chủ Huyết Ảnh Môn, Huyết Ảnh Tử.
Ngọc Long tuy chưa nghe qua danh người này, nhưng cũng không dám mạo muội hỏi lại, dồn dập nói :
- Chẳng lẽ đến giờ mấy người đó chưa qui tiên sao?
Đạo nho khẽ thở dài :
- Bổn sư cũng không được rõ, sau khi xuống núi rồi, con tự mình lưu tâm bảo trọng và cố lĩnh hội “ Tam nho truy hồn “. Bổn sư có chút việc cần phải ra ngoài, có thể sẽ ra hải ngoại xa xôi truy tầm một vài dược thảo quí hiếm.
Ngọc Long nghe xong , trong thâm tâm vô cùng cảm kích, phủ phục xuống đất khóc nói:
- Ơn sư phụ tựa như trời biển, đệ tử dù có tan xương nát thịt cũng không đền đáp được.
- Ngốc tử, đó là do mi có biểu hiện tốt, chẳng lẽ bổn sư ta lại đi thu một tên ác nhân làm đồ đệ. Bởi thế khi con ra chốn giang hồ hành đạo nhất thiết phải lấy chữ “ chính “ làm đầu, Bằng ngược lại, đừng trách bổn sư tàn độc, lấy đi sinh mệnh của ngươi.
Ngọc Long nghe xong, lông tóc dựng ngược , ngừng ngay tiếng khóc, thút thít nhỏ tiếng nói :
- Đệ tử không dám!
- Bổn sư tin tưởng ngươi không đến nổi tồi tệ như vậy .
Dứt lời, ông ta trong lòng rút ra một cây lóe sáng hào quang, màu trắng trong, trịnh trọng giao cho Ngọc Long nói :
- Cây địch này có tên là Tàn Hồn Địch
Ngọc Long bất giác chấn động tâm thần.
- Tàn Hồn Địch !
Từ cổ chí kim, giới võ lâm giang hồ đều mộng tưởng đến nó. Mấy trăm năm gần đây, món võ khí thượng cổ này đã tuyệt tích, không hiểu sao lại nằm trong tay của vị Đạo nho Phùng Ngọc này .
“Tàn Hồn Địch “ không những bản thân nó là một báu vật ngàn năm hiếm có của thời thượng cổ tiên binh , mà theo như truyền thuyết nói rằng bên trong còn có ẩn chứa điều gì bí mật.
Cây địch này ngày xưa chủ nhân nó là “ Tàn Đạo Tử”, hành đạo hơn ngàn năm trước. Lúc sanh tiền bao nhiêu võ học tinh hoa , đều tàng trữ trong cây bảo địch này.
Ngàn năm trở lại đây, cây bảo địch chỉ xuất hiện có một lần, dẫn đến đại sát kiếp, máu đổ thành sông, thây chất như núi, sau đó tự nhiên thất tung, không tái xuất hiện nữa.
Vị Đạo nho vừa cười vừa trịnh trọng giao cây bảo địch cho Ngọc Long rồi nói :
- Cây địch này nó cần có bộ chiêu thức đầy đủ chân khí, nhưng hiện nay trên thế gian này chưa ai sử dụng nổi, cách đây một trăm năm bổn sư may mắn có được nó, cộng với bản môn chân khí mà sáng lập ra “ Tàn Hồn Tứ Thức “ uy lực vô song, lợi hại phi phàm. Sau khi con xuống núi phải thường xuyên cố gắng luyện tập.
Sau đó, không ngần ngại đem toàn bộ “ Tàn Hồn Tứ Thức “ truyền lại cho Ngọc Long.
Trong tứ thức này có tên là : KINH TÂM THẤT HỒN ĐOẠT MỆNH TÀN HỒN “ !
Trên thực tế, tám chữ này mỗi cặp chữ là một chiêu thức cơ bản hợp lại thành bốn bề công kích. “ Kinh tâm, thất tán, đoản mệnh, tàn hồn “ cùng hợp lại, uy lực hùng hậu, khó ai địch lại.
Ngọc Long khổ công luyện tập mất mười ngày mà mới chỉ đạt được sự thuần thục sơ khởi.
Sau khi chờ đợi Ngọc Long luyện tập được hoàn toàn ứng thủ tùy tâm, vị Đạo nho mới gọi lại, cùng đi vào gian thạch thất khác, phân sư đồ ngồi xuống, nghiêm nghị nói :
- Long nhi, con có biết môn qui của bản môn là gì không ?
- Dạ, đệ tử chưa biết
- “Trung hậu vi bản, duy chánh vi chi”
- Dạ !
- Lần này con xuống núi, Tàn Hồn Địch không được xem thường để lộ ra ngoài, tránh được sự phiền toái vô vị, hãy vì bổn sư đến thăm người bạn cũ là Hải Nam Vô Ảnh đảo chủ, con có thể được chút tin tức, và hỏi thăm hộ ta Kim Linh Tử còn sống hay không. Nếu còn sống, phải tận lực tìm cách gặp được mặt nàng, nhắn lại dùm ta “ Xuân tâm chí tử tư phương tận, lạp tự thành tro tự khởi can “ thì nàng sẽ biết con là người như thế nào, và sẽ có lời nhắn mang về cho ta. Đồng thời con cũng có thể chỉ nơi này cho nàng biết.
Rồi mô tả các diện mạo, hình thái và ám tiêu độc môn của những cao thủ. Sau đó đem ra một cây bút lông dài tới một mét, tỏa sáng màu vàng lóng lánh. “Cây bút này tuy không sánh bằng Tàn Hồn Địch nhưng nó cũng là loại báu vật hiếm có, nhưng nó cũng là vật binh khí đã theo ta hành đạo bao nhiêu năm qua. Còn cách sử dụng cũng lấy từ căn bản trong Tàn Hồn Tứ Thức, tổng cộng có Bát thủ mà con cũng đã vận dụng như ý rồi. Còn cây bút này có một lai lịch …Ngoài ra nó còn có ba cây bút vàng dài độ ba tấc, đó cũng là ký hiệu ngày xưa của ta “
Lại trao thêm cho Ngọc Long một chiếc túi nhỏ mà nói :
- Thôi, con hãy lên đường, ngày sau ta sẽ tự tìm đến con.
Trong lúc này, tâm thần Ngọc Long rất là dao động, miễn cưỡng cố gắng đè nén xuống rồi nói :
- Sư phụ, con …
Không kìm nén được cơn xúc động, rơi hai hàng biệt ly.
Đạo nho lúc này mới mỉm cười nói :
- Ngốc tử, thôi đi đi. Trên chốn giang hồ võ lâm đang chờ con đến phát huy chính nghĩa chủ trì công bằng.
Ngọc Long miễn cưỡng cố gắng cười gượng mà gạt đi nước mắt còn đọng trên mi, lên giọng nói :
- Kính xin sư phụ nhận thêm đệ tử lạy này.
Lạy xong đâu đó rồi đứng lên, thân hình lay nhẹ hướng ra ngoài gian thạch thất bước đi.
Gương mặt anh tuấn của Đạo Nho cũng lộ nét sầu biệt ly.
Đã bao năm đã trôi qua, đến giờ mới thâu nhận được đệ tử vừa ý, mới gặp mặt được đôi ngày, nay biệt ly mà cầm lòng không được thốt lên nói “ Ngọc Long “
Ngọc Long nghe gọi, quay đầu lại hỏi “ Sư phụ còn có điều chi dạy bảo vậy? “
Vị Đạo Nho nhìn chăm chăm vào Ngọc Long mới nói :
- Tất cả cơ quan mai phục trong thách cốc này đã đóng lại toàn bộ hết rồi, con hãy thi triển khinh công mà đi cho nhanh.
Ngọc Long quá cảm kích “ Dạ “. Tiếng vọng chưa dứt, bóng trắng như ánh chớp, Ngọc Long tựa như làn khói mỏng ly khai Đoản Mệnh Cốc
Với thân pháp như làn gió thoảng, Ngọc Long triển khai bổn môn khinh công Lăng Vân Độ xuyên qua mấy đường thông đạo chính đến nơi cửa cốc.
Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong Quỉ Sầu Giản mây mù lãng vãng, gió hút từng cơn lạnh lẽo! Bên tai văng vẳng truyền lại âm thanh vị Đạo Nho “Trên đường hãy tự bảo trọng, bổn sư phải đóng cửa Cốc, nếu mai sau con có trở về mà thấy cửa Cốc chưa mở, tức là ta còn chưa về”
Gã biết rằng, tiếng nói đó được sư phụ dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm, nên lập tức cũng dùng thuật này đáp lại “ Đồ nhi đã hiểu”, sau đó hỏi tiếp :
- Sư phụ, chừng bao lâu lão nhân gia trở về?
- Ngày đi không liệu trước, thì ngày về không định được, chừng nào thấy cửa Cốc mở, thì nghĩa là bổn sư đã về. Đi mau, đi mau, chớ đừng lưu luyến.
- Đồ nhi tuân lệnh. Ngọc Long thành kính trả lời.
Nhắm chuẩn ngoài hai mươi trượng có chỗ đặt chân, gã vận toàn thân chân khí nhún người một cái, thân như mũi tên vừa thoát khỏi cánh cung, bay vọt lên.
Không ngờ.
Thân ảnh lơ lửng giữa không trung, sau một nhịp vặn người, gã như tiên hạc trên trời là đà rơi xuống Vong Hồn Vực!
Trời ơi! Suýt chút nữa gã hét lên một tiếng vì quá đỗi vui mừng.
Với toàn lực một cái nhún người, nghiễm nhiên vượt qua Quỉ Sầu Giản rộng hơn ba mươi trượng, thật không thể tin được.
Nghĩ đến lúc mới vào, biết bao gian nan mới vượt qua được Quỉ Sầu Giản mà tới Đoản Mệnh Cốc. Thât không ngờ thời gian không bao lâu mà bây giờ chỉ với một cái nhảy là đã có thể vượt qua.
- Sư phụ đối đãi với mình thật quá tốt!
Gã quá đổi vui mừng, không tin được có thể vượt qua nơi đây dễ dàng như thế. Vừa suy nghĩ vừa ngoái đầu nhìn lại cho rõ.
Không ngờ vừa quay lại nhìn, gã sửng sốt hoàn toàn. Hàn phong kêu rít, sương mù giăng đầy, đâu còn thấy hình ảnh của Đoản Mệnh Lộ, đến cái bia đá cũng biến mất luôn.
Vọng mắt nhìn qua bên kia vực, vách đá sừng sững, khe núi khép lại, không còn thấy dấu vết gì nữa.
Trong thâm tâm gã, bất giác cảm thấy hốt hoảng. Với tầm cỡ công lực như thế, ngao du thiên hạ, tầm thù phục hận, chắc chắn không nhiều người có thể gây khó khăn.
Nhưng mà, với sức nặng của đường vào Đoản Mệnh Lộ trong thời gian chớp mắt, đã thu hồi vào mà không gây tiếng động nào cả.
Đúng là sự thiết kế toàn bằng đất và cây của cơ quan này thật là kỳ diệu.
Quả nhiên không thể nói được vô số võ lâm cao thủ, đã táng mạng tại Đoản mệnh cốc này, bước chân vào chốn giang hồ, nhất thiết cần có sự lưu tâm, để phòng xa người ám hại…
Trong lúc gã đang trầm tư suy luận, chợt nghe văng vẳng tiếng cười nhẹ nhàng “ Ngọc Long, hãy xuống núi đi, bổn sư cũng sắp rời khỏi nơi đây”
Gã nghe nói giật mình, hướng lên nhìn thấy một bóng trắng ẩn hiện trong màn sương dày dặc, văng vẳng vọng lại tiếng nói “ Thành kính trung thực, tiểu tâm cẩn thận ”
Tiếng cuối giọng nói chưa dứt mà người đã đi xa rồi.
Gã lật đật cung kính “Đồ nhi hiểu rõ ” Thân ảnh như làn khói trắng mỏng lao vút xuồng triền núi.
Chân núi bốn bề vắng ngắt, Ngọc long không biết nên đi về hướng nào. Tiện chân bước đi, không ngờ lại bước trên con đường cũ ngày nào. Tâm tư chuyển động, gã nghĩ thầm “ Thôi được, trước tiên hãy về túp liều đã cháy ra tro xem sao! ”
Nghĩ đến chốn cũ, trong lòng bất giác nổi lên ngọn lửa hận thù. Cảnh xưa như ần như hiện mới ngày hôm qua, tâm tư không nhịn được gã hét lên “Giết, giết sạch lũ ác ma quái vật …”
Trên gương mặt không biểu lộ chút tình cảm, gia tăng tốc độ, hướng về căn nhà điêu tàn lao vút tới.
Lại còn nổi lên nghi vấn trùng trùng “ Cha ta đã đi đâu? ”
Bắc Hải Phi Thiên Khách Mã Vân, cũng là họ Mã, vậy người ấy đến nơi nào?
Và hãy còn kẻ giết người không chớp mắt, đại danh ma đầu Hấp Huyết Lệnh Đoản Mộc Kỳ đã biến đi đâu ?
Theo như sự truyền khẩu trong giang hồ, tất cả những người này đều táng mạng trong Đoản Mệnh Cốc rồi.
Nhưng mà …
Sư phụ, Đoản mệnh cốc chủ nhân, người đã khẳng định là ba người này chưa hề đặt chân đến. Vậy họ đã đi đến đâu?
Tâm tư Ngọc Long bất chợt rúng động toàn thân.
Không lẽ sự thất tung của ba vị cao thủ võ lâm này, lại dính líu vào một âm mưu trong giới võ lâm .
Quả thật như vậy, đúng là điều đáng kinh khiếp. Nhưng không, điều này khó có khả năng xảy ra. Ba người với tài trí lẩn võ công thuộc vào bậc thượng thừa làm sao có thể khinh suất mà bị khống chế được?
Trong lúc vấn vương suy nghĩ, thân ảnh vẫn không ngừng lao đi vun vút trên con đường đá gập gềnh, phủ đầy những áng mây trắng dọc theo triền núi.
Lúc này Ngọc Long sử dụng thân pháp Lăng Văn Độ gần hết mười thành công lực.
Chẳng bao lâu!
Ngọn núi ngày nào đã sinh sống từ từ hiện ra trong tầm mắt, gã không kìm được xúc động, chân vận thêm kình lực hướng thằng lên ngọn núi phóng vút lên như tên bắn.
Lúc này Ngọc Long cảm nhận được mấy bóng người lay động, liền đề cao cảnh giác. Có khả năng là Kim Y Bang hoặc Huyết Hổng Bang phái thủ hạ canh chừng ngọn núi.
Sau mấy lần nhún chân, gã đã tới đỉnh núi phủ đầy tuyết một màu trắng dã.
Thoang thoảng trong hơi gió vọng vào tiếng thì thào :
- Lão Vương, rượu có còn không?
- Mẹ kiếp, ở đâu mà còn, có thể chờ vài hôm nữa. Tổng tuần tra đi ngang qua đây chắc sẽ thưởng cho tụi mình mấy vò rượu ngon.
- Đúng là khốn nạn, hai anh em ta ngang dọc giang hồ, đâu phải hạng tầm thường mà phái đến nơi băng tuyết giá lạnh này, để canh chừng thằng nhãi ranh của mụ ấy.
- Ý, mà lão Trần này, tuy ở đây có khổ một chút, nhưng nếu vận may đến với chúng ta bắt gặp thắng oắt con đó lập được công lớn, lúc ấy được thăng chức Đà chủ, mặc sức hô mưa gọi gió gì mà chẳng được. Ha ha..
- Ái chà ! nói dễ nghe lắm, không chừng canh tới canh lui, canh nhầm đại sát tinh lúc đó “ cho mà ăn không hết”, đến sinh mạng e khó bảo toàn, lúc đó nói sao lại xui xẻo.
- Thôi mặc kệ, với Huyết Hồng Bang, ai mà dám động đến. Thằng tiểu yêu đó bị đánh rơi xuống vực tuy chưa tìm thấy thi thể, nhưng dù cho nó có xương cốt cứng như sắt hoặc có người cứu đi, chắc chắn là hãy còn dưỡng thương, đâu có mà đại sát tinh hay tiểu sát tinh.
- Chuyện đó không chắc à…
Ngay lúc đó một giọng lạnh lùng cất lên “ Hà…Đại sát tinh đã tới rồi ”
Hai gã Huyết Hồng Bang bang đồ đang tán gẫu ngoài cửa túp lều mới dựng, giật mình hoảng hốt, lật đật ngẩng đầu lên nhìn.
- Hê, hê …Lão Trần. Đúng là nhãn lực ta không kém. Ngay đêm đó ta đứng ngay bờ vực giám thị, chỉ thấy tiểu tử này một lần. Hừ, không ngờ hắn còn sống mà tự nạp mạng đến đây. Ha…ha…ha… vận may của bọn mình đến rồi.
Ngọc Long cười lạnh:
- Thiếu gia đây không muốn sát sinh vô cớ, các ngươi khôn hồn trả lới mấy câu hỏi của ta.
Hai gã Vương Trần lại nhìn nhau, không nén được cười ha hả. Trước mắt hai tên này dù cho có chừng mười thiếu niên thư sinh như vậy, cũng chẳng đáng vào đâu!
Lão Vương hét lớn “ Tiểu tử, vào nhà mau ”. Lão lật cổ tay qua, định nắm chặc lấy tay Ngọc Long, không ngờ bị Ngọc Long nhẹ nhàng dùng sức lật lại.
“ Ây da.” một tiếng thảm thiết kêu lên, thân hình lực lưỡng của lão ta như trái cầu da bay bổng lên không, “bịch” một tiếng ngã văng ra xa hơn một trượng, toàn thân run lẩy bẩy, miệng không ngừng rên rĩ.
Tình huồng xảy ra quá đột ngột. Lão Trần ngẩn người ra giây lát, liền trở mạnh tay, đánh soạt một tiếng, rút phắt cương đao sau lưng, mắt lộ hung quang xông thẳng tới. Một luồng sáng chớp lên, thủ pháp cực kỳ thuần thục, lão Vương hữu thủ kích xuất đao pháp khởi vận cường chiêu Độc Bích Hoa Sơn hướng ngay đỉnh đầu Ngọc long bổ xuống cực kỳ bá đạo, miệng hét lớn “ Hảo tiểu tử , dám ra tay đả thương người…”
Ngọc Long không chút động dung, miệng cười lạnh lùng, thân người khẽ xoay chuyển, ngón tay trỏ hữu thủ nhẹ nhàng hướng vào lưỡi đao điểm một cái, tả thủ ung dung gạt qua không khác một thanh đao, chém vào thân người lão Vương.
“ Oái” Tiếng la thảm thiết phát lên rồi tắt ngang tức thì, làn mưa máu vọt thẳng lên không.
Lão Trần tay còn nắm đơn đao, thân hình bay bỗng lên, rơi đúng vào người lão Vương. Lưỡi đao tiện thể cắm phập vào người lão Vương, một làn huyết tương phun ra, rồi đời hai kẻ ác nhân.
Ngọc Long cười lạnh lùng và lẩm bẩm như nói một mình “Chúng nó thể nào cũng đến, hy vọng ngày hôm nay Bắc Lộ Tổng tuần tra sẽ đến, như thế có thể tìm ra tung tích mẫu thân.”
Gã chậm rãi bước vào túp lều tranh.
Bên trong mùi rượu nồng nặc hôi hám không chịu nổi, Ngọc Long tìm mồi lửa, giơ cao trước gió, bật đá lửa đốt lên, rồi ném vào trong góc nhà. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, khói tỏa mịt mù.
Ngọn lửa chẳng khác gì nung cháy sự hận thù trong tâm tư gã. Hơi nóng của ngọn lửa thổi qua người, làm cho gã càng nung vnóng ý chí quyết tâm phục hận.
Gương mặt Bạch diện thư sinh từ từ ửng hồng lên đôi má. Sắc diện trở nên lạnh nhạt.
Đột nhiên, tận xa tít dưới chân núi, thoang thoảng trong gió, giữa bốn bề im ắng, vọng lại tiếng vạt áo ma sát.
(Hết chương 4)
Last edited by Thương Long; 14-05-2010 at 09:45 AM.