Lại nói, công nhận số phận hiện nay của Lam Thiên là cực kỳ may mắn. Trong khi hắn đang phè phỡn đi lại trong Long Tuyền Thôn làm nhiệm vụ thì những người chơi khác phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán từng con thú với nhau.
Tại ngoại vi Long Tuyền Thôn, từng con thỏ trắng vừa mới hiện ra, chưa được biết mùi đời thì đã anh dũng hi sinh. Đúng với câu nói: Cung không đủ cầu. Hàng trăm người bu vào một con thỏ, ai may mắn thì hít được một lần, còn xui xẻo thì đứng đó chen chân cả tiếng đồng hồ cũng chẳng được con nào cả.
Lam Thiên từ xa thấy những điều này, trong nội tâm âm thầm cảm khái, nếu lần này hắn không may mắn trúng độc đắc cái danh hiệu Thiếu gia Long Tuyền Thôn, thì bây giờ trong cái biển người ngổn ngang đó chắc cũng có bóng dáng của hắn rồi…..
Sau khi tốn khoảng 5 phút, Lam Thiên rốt cuộc cũng tìm tới được tiệm rèn của Điểm Tửu.
Nhìn người đàn ông vai u thịt bắp, toàn thân một màu cổ đồng đang bận rộn với lò lửa, Lam Thiên hít sâu một hơi, nở nụ cười thân thiện với lão.
-Xin chào Điềm Tửu thúc thúc.
Điềm Tửu thấy Lam Thiên bước vào, cũng chẳng thèm ngửa mặt chào hỏi mà chỉ hỏi một câu cộc lốc:
-Ờ!
Lam Thiên thấy lão lãnh đạm với mình, nhớ tới lời căn dặn của Thu Di thì cũng không tỏ ra khó chịu, lại kiên trì đứng bên cạnh lão.
Qua khoảng 10 phút, Điềm Tửu rốt cuộc cũng chế tạo xong một thanh thiết kiếm, ưng ý ngắm nghía rồi quay qua hỏi Lam Thiên.
-Đến đây làm gì?
Lam Thiên thấy lão hỏi thì mứng húm, biết mình yên lặng theo dõi nãy giờ cuối cùng cũng được bù đắp, nhanh miệng đem chuyện nhờ vả của Bạch Thu Lâm ra nói một lượt.
Điềm Tửu nghe nhắc đến vũ khí của Long Ngũ thái gia, gật gật đầu:
-Nếu là vũ khí của Long lão thái gia thì an tâm, ta đã làm đâu vào đấy rồi. Tuy nhiên, ngươi muốn lấy nó đem về cho Thu Lâm thì phải qua được một cửa ải của ta.
Lam Thiên nghe thấy lão còn cần điều kiện thì vuốt vuốt mũi, chột dạ hỏi:
-Vậy xin hỏi Điềm Tửu thúc, ta còn phải làm gì mới qua được cửa ải của ngài.
Điềm Tửu nhìn xung quanh, cũng không vội trả lời Lam Thiên mà chỉ vào một cái bếp lò, hỏi:
-Ngươi biết công dụng của nó không? Cái bếp lò màu đen đó!
Lam Thiên theo cánh tay của Điềm Tửu, nhìn vào chiếc bếp lò dơ bẩn được cất ở một góc trong tiệm rèn của lão.
Vừa nhìn, Lam đại thiếu gia xém hết hồn: Mịa!
Cũng may, Lam đại thiếu gia dù sao cũng coi như từng trải, câu chửi sắp bật ra khỏi miệng thì đã kịp nuốt lại.
Mịa nó! Cái này mà bếp lò khỉ gì! Cái này rõ ràng là hố xí của Long lão hồi xưa đây mà!
Lam Thiên một bên lau mồ hôi, một bên mắng thậm tệ lão Điềm Tửu chơi hiểm này. Cũng may trước khi đi, Thu Di đã nhắc qua sở thích quái đản của lão già biến thái này, nếu không bây giờ Lam Thiên cũng đã dính bẩy rồi.
-E hèm! Điềm Tửu thúc, cái đó rõ ràng là hố xí của Long lão, sao ngài lại bảo là bếp lò?
-Cái gì? Ngươi biết cái đó?
Điềm Tửu giật cả mình, mặt lộ ra vẻ không tin được. Vốn lão định dùng cách này để chọc quê thiếu gia Long Tuyền Thôn – Lam Thiên, ai ngờ hắn lại biết được, bất tri bất giác mặt già của lão đỏ lên.
Điềm Tửu giả bộ ho khụ khụ, đánh trống lảng sang chuyện khác:
-Ừ ừ, chính là nó, chính là nó. Đây, đây là vũ khí của Long lão thái gia, ngươi cầm rồi mau mau đem đưa cho Thu Lâm đi. Ta còn có việc khác, không tiễn nhé!
Lam Thiên ù ù cạc cạc, cảm thấy khó hiểu cho hành động trẻ con của lão. Lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn đó, hắn quyết định hoàn thành cho xong cái nhiệm vụ này.
Khi Lam Thiên đi được chừng vài bước, Điềm Tửu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hét ầm lên:
-Ê tiểu tử, khoan hãy đi đã!
Lam Thiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn lão, chờ đợi lão nói tiếp.
Quả nhiên, Điềm Tửu chạy hồng hộc tới trước mặt hắn, nhe răng trợn mắt nói:
-Tiểu tử, ta cấm ngươi không được rêu rao chuyện này cho người khác biết. Nghe chưa hả?
Lam Thiên thấy lão gọi mình lại chỉ để nhắc chuyện vớ vẩn này, bĩu bĩu môi xem thường nhưng vẫn giả bộ cung kính:
-Điềm Tửu thúc thúc an tâm, ta cũng không phải loại người nhiều chuyện. Chuyện này ta coi như chưa từng biết a……
Vừa nói, hắn vừa khoát tay khoát chân, chỉ tay lên trời mà thề. Nhìn thấy những hành động đó của Lam Thiên, Điềm Tửu mới thoả mãn gật đầu.
-Ừ, không tệ, không tệ! Không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại biết thức thời như vậy! Ừ, thức thời mới tốt, ra giang hồ mới có con đường sống a!
Dứt lời, lão vỗ vỗ vai Lam Thiên vài cái rồi nhanh chóng quay trở lại tiệm rèn của mình, bỏ lại Lam đại thiếu gia đang dựng ngón giữa với lão.
…….
…….
Lam Thiên sau khi rời khỏi chỗ của Điềm Tửu thì nhanh chóng quay trở lại gặp Bạch Thu Lâm giao nhiệm vụ.
Tiếp nhận vũ khí của Long lão từ tay Lam Thiên, Bạch Thu Lâm nghiêm túc nói:
-Thiếu chủ, người lấy được vũ khí của Long lão từ tay Điềm Tửu là một trong vài thử thách của Thu Di đối vời người. Bây giờ, thiếu chủ hãy ra ngoài thôn, giúp cho Thu Di thu thập vài tên Lưu manh, nhặt lấy Anh hùng tửu chúng cướp của thôn chúng ta đem về đây. Nếu lần này hoàn thành, Thu Di sẽ cho phép người hành tẩu giang hồ!
Lam Thiên nghe đến đây, hai mắt toả sáng như pha lê.
Hành tẩu giang hồ!
Đây là điều mà Lam Thiên khao khát nhất hiện tại. Từ lúc đăng nhập vào game đến giờ đã trôi qua 2 tiếng, nếu như không có cái danh hiệu thiếu chủ này, chắc giờ hắn cũng chỉ đang khó nhọc ở khu vực thỏ xám, mèo rừng mà thôi.
Biết được những điểm đó, Lam Thiên càng thêm quý trọng cơ hội của mình. Hắn vỗ ngực, nói:
-Thu Di an tâm, chuyện này cứ giao cho ta! Ta đảm bảo sẽ đem Anh hùng tửu về cho Thu Di.
Nhìn thấy vẻ tự tin của Lam Thiên, Bạch Thu Lâm mỉm cười mãn nguyện, dịu dàng nói:
-Thiếu chủ đã có lòng tin như vậy, Thu Di rất vui mừng. Đây là bộ trang phục mà Thu Di may cho thiếu chủ, người mau mặc vào đi.
Vừa nói, Thu Di vừa lấy từ trong túi của mình ra một bộ y phục, nhét vào tay Lam Thiên.
-Lam Thiên nhận được Tùng Văn Kiếm, Tân thủ ngọc bội, Hắc Tạo bố y, Phong Vũ cân.
Vừa nhận trang phục từ tay Thu Di, Lam Thiên vừa nghe thanh âm thông báo của hệ thống.
Thu Di ân cần giống như một người vợ nhỏ, giúp Lam Thiên mặc lên trang phục, dịu dàng vuốt tóc hắn.
-Thiếu chủ, người hãy đi đi, hãy cho Thu Di thấy bản lĩnh của người.
Lam Thiên sau khi mặc trang bị lên người, giơ một cái thủ thế chiến thắng với Thu Di, cất bước ra khỏi phòng.
….
…..
-Aizz, người vời người nó bất công thế đấy!
Lam Thiên vừa đi vừa miên man suy nghĩ, chốc chốc lại cảm thán.
Quả thật, cái danh hiệu thập đại thiếu gia này quả là ông trời ưu ái cho những kẻ may mắn, phải gọi là được trang bị đến tận chân răng.
Nhờ những trang bị của Thu Di, ngoại phòng và nội phòng của Lam Thiên đã tăng lên thêm được khoảng 4% và 3%. Đây quả là một con số khả quan đối với tân thủ như Lam Thiên.
Lam Thiên sau khi ra khỏi Long Tuyền Thôn, nhíu mày đánh giá khu vực xung quanh.
Ngoài thôn, thân ảnh của người chơi gần như choáng ngợp mỗi tấc không gian nơi đây, nhìn đâu cũng thấy người cả.
Người Nhật, người Singapore, người Việt Nam, người Hàn Quốc, …. Nói chung là đủ mọi màu da, đủ loại quốc gia bất đồng đang hăng say tranh nhau từng con sóc, con thỏ tội nghiệp.
Nhìn thấy biển người đông như kiến đó, Lam Thiên âm thầm cắn lưỡi, chậc chậc cảm thán không thôi.
Nhìn một hồi, Lam Thiên cảm thấy nhàm chán, rốt cuộc quyết định quay trở lại với nhiệm vụ chính của mình.
Lam Thiên sau khi xem sơ qua nội dung nhiệm vụ, đồng thời nhờ vào gợi ý và chỉ dẫn của Thu Di, đã xác định ra đại khái phương hướng trại của lũ lưu manh.
Chần chờ trong chốc lát, Lam Thiên nhằm vào hướng đông bắt đầu rời xa Long Tuyền Thôn.
Nhìn vào bóng lưng Lam Thiên, một vài người chơi gần đó thấy vậy thì bĩu môi, khinh thường nói:
-Lại thêm một kẻ không biết sống chết! Hừ, nãy giờ ca đứng ở đây đã thấy vài tên chán sống như hắn, dám bước vào khu vực của lũ lợn rừng, bây giờ đang ngồi khóc ở trong lương đình kia kìa.
-Hắc hắc, cái này gọi là yếu mà đòi ra gió, ngu mà còn cố tỏ ra nguy hiểm.
Dứt lời, mấy tên đó cười lên hô hố, doạ cho mấy người chơi nữ gần đó hoảng sợ, vụt chạy qua khu vực khác, sợ mình gặp phải mấy tên lưu manh sàm sỡ bệnh thần kinh.
Lam Thiên hồn nhiên chưa biết mình đã trở thành kẻ ngu trong mắt kẻ khác, vẫn một mình bước đi trên con đường cát sỏi, càng ngày càng xa Long Tuyền Thôn.
Rốt cuộc, sau khoảng 15 phút, Lam Thiên đã đến được bìa khu rừng nơi lũ lưu manh kết bè kết đảng.
Lam Thiên hết nhìn trái đến nhìn phải, rốt cuộc cũng phát hiện ra thân ảnh của một tiểu đội người chơi đang lấm la lấm lét đi vào rừng.
Cảm thấy thụ vị và tò mò, Lam Thiên tạm thời bỏ qua cho việc đột nhập vào hang ổ của lũ lưu manh, âm thầm bám theo sau tiểu đội gan dạ này.
Tiểu đội đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, rồi một âm thanh lo lắng vang lên phá tan sự tĩnh mịch của khu rừng:
-Đại ca, em nghĩ là chúng ta nên quay về với khu vực ngoài Long Tuyền Thôn thì hơn. Nãy giờ em thấy đã có 6 tiểu đội bị lũ lợn rừng giết chết rồi đấy….
-Được rồi, tiểu La à, đại ca biết phải làm như thế nào. Ta tin với đội ngũ 7 người chúng ta, chỉ cần cẩn thận một chút thì việc săn giết một con lợn rừng là điều hoàn toàn có thể. Vì thế, tốt nhất là đệ nên im lặng và theo sau ta, đừng làm rộn lên nữa.
Nhìn thấy đại ca của mình cố chấp như vậy, người chơi tiểu La chỉ biết lắc đầu cười khổ, cẩn thận từng li từng tí theo sau lưng tiểu đội của mình.
PS: Chương này chỗ Điềm Tửu mình viết lúc tâm trạng không tốt, thôi xem đỡ vậy, dù sao cũng chỉ là 1 nvp
Lam Thiên lén lút từ phía sau, hệt như một tên trộm theo sau đội ngũ 7 người.
Suốt quãng đường đi khoảng 5 phút, hai bên đường càng ngày càng vắng vẻ, ánh trăng le lói khó khăn lắm mới chen qua những tán cây, cành lá chiếu rọi xuống mặt đường.
Càng đi sâu vào rừng, tốc độ của tiểu đội ngũ đó càng chậm rãi, thậm chí Lam Thiên có cảm giác như họ đang đứng ì tại một chỗ chứ không phải đang di chuyển.
Người ta thường nói, việc gì quá thì cũng không tốt. Ứng với trường hợp này, quá im lặng cũng không phải việc tốt lành gì.
Quả nhiên, khi tiểu đội đang định bước qua một chiếc hố nhỏ, một con lợn rừng to như bò mộng đột nhiên lao ra từ trong bụi cỏ, tông thẳng vào giữa đội ngũ tiểu đội 7 người.
Do luôn trong tình trạng căn thẳng đồng thời cảnh giác cao độ, đội ngũ 7 người đó nhanh chóng tách nhau ra, đồng thời lập một vòng tròn bao vây lấy con lợn rừng vào giữa.
Lam Thiên từ sau gốc cổ thụ phía xa quan sát hết thảy, âm thầm gật đầu.
Quả thật, cái đội ngũ này có tiền vốn để dám mạo hiểm như vậy. Chỉ cần nhìn sơ qua động tác thành thạo vừa rồi của tiểu đội, Lam Thiên đã đoán ra họ dám mạo hiểm là có chỗ dựa vào.
Tên đội trưởng mắt thấy mọi việc đang tiến hành theo đúng kế hoạch, âm thầm gật đầu, đồng thời đánh mắt ra hiệu với một tên tiểu đệ.
Tên tiểu đệ nhận được chỉ thị của lão đại, gật nhẹ đầu một cái, đồng thời giơ cao thanh thiết kiếm mà hệ thống ban tặng cho tân thủ, chầm chậm bước về phía con lợn rừng.
Con lợn rừng từ sau cú tấn công hụt ấy cũng không vội vã lao lên, đứng tại chỗ giương cặp mắt ti hí nhìn vào tiểu đội 7 người.
Hai chiếc răng nanh của nó chìa ra khỏi mồm, cong lên phía mắt, phối hợp với thân hình to như bò mộng của nó quả là một con quái vật thực thụ.
Nó chỉ đứng im tại chỗ như thế, hai chân cào cào xuống mặt đất, đồng thời co người lại, tuỳ thời tông thẳng vào bất kỳ kẻ nào.
Tên tiểu đệ bước được vài bước, đến khi cách con lợn rừng khoảng 3m thì dừng lại, cẩn thận giơ thiết kiếm lên trước mặt.
Rồi đột nhiên, hắn ta lao vụt tới, cắm mạnh thanh thiết kiếm vào thân hình to khoẻ của con lợn rừng, đồng thời, phối hợp với hắn, các thành viên còn lại của tiểu đội cũng thay phiên nhau xa luân chiến, vừa chém vừa bảo trì khoảng cách với nó.
Con lợn rừng bị tập kích đột ngột, tức giận rống lên một tiếng thật to, đồng thời lao ngay cái thân hình như xe ủi của mình vào tên tiểu đệ nọ.
Tuy nhiên, sau khi đắc thủ được một kích, tên tiểu đệ đã ba chân bốn cẳng chạy ra phía sau, nhường cho đồng đội khác của mình lên xa luân chiến.
Cứ thế, đội ngũ 7 người vừa đánh vừa chạy, lâu lâu thì tạo một vòng tròn bắt đầu tập kích, dần dần khiến cho con lợn rừng bắt đầu xuống sức, có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Tên đội trưởng thấy vậy mừng rỡ ra mặt, quay đầu về phía đội ngũ của mình hét lớn:
-Mau, mau, giết chết nó nhanh lên, nó sắp chết rồi….
Còn chưa để hắn kịp la hết câu, con lợn rừng bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương, vang vọng khắp khu rừng, đồng thời thân hình như bò mộng của nó đổ ầm xuống mặt đất.
Lam Thiên núp trong gốc cây, thấy tiểu đội 7 người đều được bao phủ trong tia sáng màu lam bạc khi lên cấp, trong đôi mắt ánh lên vẻ hâm mộ và ghen tị. Khi hắn cảm thấy hiếu kỳ đã đủ, chuẩn bị rời đi thì hàng loạt tiếng rầm rập đem khu rừng chấn động dữ dội, đồng thời vang lên những âm thanh phẫn nộ và bi thương.
Grào! Grào!
Từ sâu trong rừng, một đàn lợn khoảng chừng 10 con lao nhanh ra, lướt qua gốc cây mà Lam Thiên đang ẩn núp làm cho Lam đại thiếu gia sợ hãi xém tí hét ầm lên.
Sợ hãi núp trong gốc cây, Lam Thiên biết đại sự không ổn, bây giờ mà lòi cái mặt ra thì đảm bảo là chết chắc, vì thế hắn nhất quyết trốn trong hốc cây, chờ việc này qua đi, đồng thời lén lút quan sát tình hình của tiểu đội xấu số kia.
Tên đội trưởng và thành viên của mình còn đang trong niềm vui sướng tột độ khi thăng cấp, đột nhiên lòi ra hơn 10 con lợn rừng khác, bộ dạng phẫn nộ và hung ác bao quanh mình thì bất giác ớn lạnh, cảm giác vui sướng lúc nãy đã biến mất từ khi nào.
Tiểu La đau khổ nhìn vào mười con lợn rừng như trâu mộng trước mặt, mặt mày xanh lét rên rỉ:
-Đại ca, em đã bảo với anh rồi mà anh không nghe! Giờ tốt rồi a!
-Câm miệng!
Tên đội trưởng thấy sắp chết tới nơi rồi mà tên đàn em vẫn còn lải nhãi, bực mình quát lớn một tiếng, đồng thời quay mặt nhìn vào 5 tên thành viên khác:
-Đều con mẹ nó ngẩng đầu lên cho lão tử! Cùng lắm thì chết chứ có con mẹ gì mà tụi bây như gà sễ cánh vậy hả?
Dứt lời, tên đội trưởng hai tay nắm chặt thiết kiếm, lao thẳng vào một trong mười con lợn rừng, bộ dáng hoàn toàn là muốn liều mạng.
Nhìn thấy lão đại của mình quyết tâm và anh dũng như thế, 6 tên đội viên còn lại nhìn nhau, vừa sợ vừa giận, cuối cùng cũng cắn răng lao vào đám lợn rừng.
Lam Thiên ở phía xa nhìn một trận chiến không cân sức, hoàn toàn là chà đạp của lũ lợn rừng mà trợn tròn mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Mịa nó, mém tí là thiếu gia ta cũng chết rồi a!
Trong lòng thầm hô may mắn, Lam Thiên càng cố gắng nép người vào sâu trong gốc cây, không dám lộ ra một tí ti sơ hở.
-A, a a. Chết ta rồi a!
-Hự! Ca chết rồi a!
-Con mịa nó, lão tử đã anh dũng hi sinh!
……
Liên tiếp 7 giọng nói khác nhau từ đằng xa truyền vào tai Lam Thiên, sau đó khoảng 3 giây thì khu rừng bỗng trở nên im bặt, trong không khí chỉ còn vài tiếng thở ồ ồ của lũ lợn rừng.
Lam Thiên không cần suy nghĩ cũng biết 7 đồng chí kia đã anh dũng bỏ mình, trong lòng khoái chí không thôi.
Đợi thêm khoảng 5 phút, sau khi xác định là khu rừng đã yên tĩnh lại, đoàn lợn rừng cũng đã bỏ đi, Lam Thiên mới thậm thụt bò ra khỏi chỗ núp của mình.
Vừa ra ngoài, Lam Thiên liền cẩn thận quan sát bãi chiến trường lúc nãy.
Chỉ thấy cây cối xung quanh phạm vi đó khoảng 10m toàn bộ gãy đổ, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Lam Thiên nhìn sơ qua, không phát hiện thấy gì đáng giá thì định bỏ đi. Nhưng khi đi ngang qua một tán cây, vài vệt máu kéo dài từ đó cho tới sâu vào khu rừng đập vào mắt hắn.
Lam Thiên nhíu mày suy nghĩ, rồi như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ mỹ diệu, hắn nhe răng cười hắc hắc:
-Con mịa nó, nữ thần vận mệnh hôm nay là của thiếu gia rồi.
Sau khi tự kỷ một hồi, Lam Thiên men theo những vết máu dính trên bãi cỏ, bắt đầu tiến sâu vào trong rừng.
…….
Đi thêm khoảng 15 phút, Lam Thiên rốt cuộc cũng thấy đàn lợn rừng đang nằm nghỉ ngơi, trong đó có 4 con lộ ra vẻ yếu ớt, mệt mỏi.
Âm thầm cười khoái trá trong lòng, Lam Thiên cẩn thận từng li từng tí bò tới gần lũ lợn.
15m….10m…..5m….
Khi đến cách lũ lợn rừng khoảng 5m, Lam Thiên dừng lại, nhìn quanh trái phải một hồi, cảm thấy không có gì bất thường thì nhặt lên vài hòn đá nhỏ, lén lén lút lút ném vào người mấy con lợn còn khoẻ mạnh.
Soạt!
Chỉ thấy gần như đồng thời, 6 con lợn rừng đồng loạt đứng dậy, nghi hoặc nhìn bốn phía.
Lam Thiên thấy lũ heo ngu ngốc đó đã cắn câu, trong lòng mừng như mở cờ trong bụng, hai tay nhanh nhẹn đem đống đá còn lại chọi ra phía sau lưng mình thật xa, đồng thời phân tán theo nhiều hướng.
Quả nhiên, lũ lợn rừng ngu ngốc đó nhìn nhau một hồi, nghi hoặc rồi lẳng lặng chia nhau ra, mỗi con hướng theo một hướng ném đá lung tung của Lam Thiên mà bước tới.
Lam Thiên mắt thấy 6 con lợn rừng càng lúc càng xa, nhe răng cười híp cả mắt. Đồng thời, hắn rút cây Tùng Văn kiếm mà Thu Di tặng từ trong túi hành trang ra, dùng hết tốc lực phi tới bên cạnh 4 con lợn rừng đang bị thương nặng, chém lia lịa.
-10, -10, -20,…..!
Liên tục chém hơn ba chục nhát, Lam Thiên rốt cuộc cũng đem con lợn rừng còn sót lại tiễn lên tây thiên.
Không quản ba bảy hai mốt, Lam Thiên nhanh tay quơ lấy đại vật phẩm rớt ra từ trong người lũ lợn rừng, ba chân bốn cẳng chạy như bay hướng ra phía ngoài, bỏ lại sau lưng những tiếng gầm rú phẫn nộ của lũ heo mọi rợ.
……….
Hộc hộc!
Liên tục chạy hơn nửa tiếng, rốt cuộc Lam Thiên cũng bỏ rơi được lũ lợn rừng hiếu chiến đó.
Thở sâu một hơi, đột nhiên Lam Thiên cảm thấy cả người mình như nhũn ra, toàn thân thoát lực đành ngồi phịch xuống đất.
Nghi hoặc kiểm tra lại thông tin nhân vật của mình, rốt cuộc Lam Thiên cũng biết được nguyên nhân.
Thì ra do hắn chạy liên tục trong hơn nửa tiếng đó, thể lực của hắn đã tiêu hao gần hết, dẫn đến tình trạng kiệt sức như vừa rồi.
Khó nhọc tựa vào một góc cây, Lam Thiên mệt mỏi đến độ không thể nhấc được cánh tay. Nếu bây giờ có bất kỳ một loài vật nào, dù chỉ là một chú thỏ đáng yêu tấn công hắn, Lam Thiên cũng chỉ biết cười khổ mà nhìn, không hề có lực hoàn thủ.
Cũng may, khi Lam Thiên ngồi nghỉ ngơi, hắn nhận ra cứ khoảng 5 phút là thể lực sẽ hồi được 10 điểm, vì thế tâm tình lo âu hốt hoảng của hắn cũng được an ủi phần nào.
Đợi thêm khoảng 15 phút, thể lực cũng đã hồi gần như phân nửa, Lam Thiên mới thở dài một hơi, đồng thời hắn hưng phấn kiểm tra những vật phẩm rơi ra từ cơ thể của lũ lợn rừng.
-Con mịa nó, sao chả có cái quái gì ra hồn hết cả vậy! Toàn thứ vớ vẩn.
Lam Thiên sau khi kiểm kê tài sản, mặt mày nhăn nhó hét ầm lên. Tốn công sức cả buổi trời, đồng thời liều cái mạng nhỏ mà cũng chỉ nhặt được những thứ vô giá trị, Lam đại thiếu gia không nổi điên mới là lạ.
Tuy vậy, coi như trong cái rủi có cái may, nhờ giết 4 con lợn rừng đang trọng thương đó, Lam Thiên đã đạt tới đẳng cấp 5. Ấn tượng a!
Với đẳng cấp 5 hiện tại, Lam Thiên đã có được 15 điểm tiềm năng để nâng vào Sức mạnh, gân cốt, thân pháp, nội công và linh hoạt.
Lam Thiên sau khi đắn đo suy nghĩ, quyết định nâng 5 điểm vào sức mạnh để nâng lực tấn công, còn 10 điểm để đó sau này hẵng tính.
Nhờ có thêm 5 điểm tiềm năng sức mạnh, ngoại công của Lam Thiên đã tăng thêm 15 điểm, đạt tới 30 – 40.
Sau đó, liên tục trong 3 tiếng, Lam Thiên sử dụng những chiến thuật du kích, ném đá giấu tay, đồng thời dụ dỗ lũ lợn rừng tách nhau ra.
Núp trong bụi cỏ, Lam Thiên cứ nhẹ nhàng để lại vài vết thương trên người lũ lợn rừng, sau đó tiêu sái chạy đi, bỏ lại lũ heo đang tức giận đến điên tiết mà không sao làm được gì hắn cả.
Cứ sử dụng chiến thuật đó, lại tốn thêm khoảng 1 tiếng nữa, Lam Thiên rốt cuộc cũng đem cả 6 con heo mọi đó giải quyết triệt triệt để để.
-Ai chà, chỉ lên được có 1 đẳng cấp mà thôi! Sao lại thế nhỉ?
Khi nãy, Lam Thiên chỉ đem có 4 con heo rừng giết chết đã tăng từ cấp 2 lên cấp 5, vậy mà bây giờ giết chết tất cả 6 con cũng chỉ tăng được 1 cấp. Điều này làm Lam Thiên rất thất vọng.
Lam Thiên nhớ tới kinh nghiệm chơi vài game trước của mình, cảm thấy hình như đẳng cấp của hắn đã cao hơn lũ lợn rừng, vì thế kinh nghiệm sẽ càng ngày càng ít đi. Nghĩ tới đây, hắn bĩu môi khinh thường.
-Mịa nó, thiếu gia không chơi với tụi bây nữa!
Dứt lời, Lam Thiên tiêu sái rời đi, bắt đầu chuẩn bị cho sự nghiệp vĩ đại của mình.
……..
……..
Phù! Phù!
Lam Thiên chúi cả đầu mình vào bể nước, tận tình cảm nhận cái không khí mát mạnh của buổi sáng sớm.
Sau khi chơi suốt cả đêm qua, Lam Thiên không hề cảm nhận thấy một tí ti mệt mỏi, thậm chí còn sung sức có thừa. Được như thế là do công lao to lớn của chiếc kính “Thiên Hạ”.
Chiếc kính ngoài công năng giúp cho người chơi gia nhập vào thế giới “Thiên Hạ”, đồng thời nó còn có tác dụng giúp cải thiện thể chất của ngươi chơi ở một mức độ nào đó vừa phải.
Khi những thông tin trên được đưa lên trang chủ của “Thiên Hạ”, nhiều người bĩu môi khinh thường, thậm chí còn mắng chửi thậm tệ. Tuy có một bộ phận người quá khích như vậy, nhưng vẫn còn đại đa số người trên thế giới thà rằng tin là có, còn đỡ hơn không.
Mà Lam Thiên, chính là thuộc vào số đông đó. Lúc này đây, sau khi cảm nhận thấy thân thể mình tràn đấy sức mạnh, tiếu ý trong mắt Lam Thiên càng đậm.
Nuốt tạm một ly mì tôm chua cay, Lam Thiên vừa ăn vừa bật laptop lên, đăng nhập vào diễn đàn của game.
Qua một đêm, trên forum diễn đàn “Thiên Hạ” đã tràn ngập những bài viết khác nhau, nào khoe khoang thành tích, nào tìm tổ đội, nào kêu gọi thành lập bang phái…. Đủ mọi thứ thập cẩm đều có cả.
Lam Thiên nhìn rừng topic đó, thở dài, đồng thời click vào mục thảo luận đầu tiên.
Nhìn sơ qua những bài viết trên đó, đa phần là vớ vẩn, thậm chí chửi bới vì tranh cãi một số vấn đề khá nhàm chán.
Lam Thiên sau khi tốn 15 phút đọc lấy những thông tin đó mà không cảm nhận được một chút hữu ích, dứt khoát đóng luôn trang web.
Hít sâu vào một hơi, hắn bắt đầu thay quần áo. Vẫn chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean bạc màu, nhìn qua không ai liên tưởng tới đây đã từng là thiếu gia gia tộc đứng nhất nhì châu Á cả.
Lam Thiên sau khi khoá cửa cẩn thận, bắt đầu bước ra khỏi khu nhà trọ của mình, hướng tới trường phổ thông Đông Hải.
Dọc đường đi, Lam Thiên nghe được rất nhiều lời bàn tán về “Thiên Hạ”, thậm chí sôi nổi đến mức xém tí đánh nhau.
Nhìn thấy con người ta điên cuồng như thế, Lam Thiên bĩu môi khinh bỉ. Chỉ vì tranh nhau vài con thỏ mà đã xém trở mặt thành thù, tố chất của những người này cũng quá kém cỏi.
…….
……..
Lam Thiên sau khi tốn khoảng 10 phút đi bộ, rốt cuộc cũng mò tới được cái lớp học của mình.
Còn chưa vào lớp, đứng bên ngoài hắn đã nghe oang oang cái gì mà lão tử đệ nhất, hắn chỉ đệ nhị mà thôi.
Khi Lam Thiên bước vào, khoảng 5 – 6 đứa thiếu niên đang quây xung quanh mập mạp Lý Kiệt bỗng tách ra, đến trước người hắn đồng thời cúi chào:
-Thiên ca! Buổi sáng khoẻ!
Lam Thiên gật đầu mỉm cười, phất tay chào lại:
-Uh! Mọi người khoẻ!
Rồi hắn lại tiếp tục hỏi, đồng thời đưa mắt liếc mập mạp:
-Khi nãy ta nghe thấy có cái giọng the thé bê đê nào đó đòi xưng làm đệ nhất thì phải?
Mập mạp Lý Kiệt thấy Lam Thiên chửi xéo mình bê đê, nghiến răng nghiến lợi nhào lên, hai tay ôm chặt lấy hắn.
-Con mịa nó, mới sáng sớm mà đã chọc đại gia à! Đại gia không phát uy, mày lại tưởng đại gia bê đê!
Lam Thiên cũng không vùng vẫy, đưa cái khuôn mặt như trái mướp đắng của mình ra nhìn các bạn nữ, đau khổ nói:
-Các bạn thấy chưa? Mập mạp này luôn mồm kêu mình không bê đê, vậy mà sáng sớm chưa gì hết đã nhào vào ôm người ta. Aizz, số phận bi ai a!
Oa ha ha ha!
Lam Thiên vừa dứt lời, cả lớp bật cười lên ha hả, đặc biệt là một số bạn nữ còn lén lút nhìn về phía hắn, nháy mắt đưa tình.
Đối với những cái nhìn đó, Lam Thiên giả bộ mắt điếc tai ngơ, bỏ qua tất cả.
Xin lỗi nhé, ca chỉ thích ngự tỷ thôi !
Mập mạp Lý Kiệt sau khoảng một phút, rốt cuộc cũng nhận ra đại sự không ổn, đau khổ quát:
-Thằng quỷ ! Sao mày cứ châm chọc đại gia hoài vậy ? Đại gia có làm gì mày đâu mà.
Lam Thiên thấy vậy bĩu môi, khinh thường nói:
-Vậy đại gia làm ơn trả em 50 USD đại gia mượn em tháng trước. Em hết sạch tiền rồi.
Nghe Lam Thiên nhắc đến chuyện tiền bạc, mập mạp cười giả lả, giả bộ ho sụ sụ vài tiếng, sau đó buông hai tay béo ú đang ôm chặt Lam Thiên ra, đồng thời còn vuốt vuốt chiếc áo sơ mi của hắn.
-He he, cái vấn đề này nó liên quan tới nhiều khía cạnh lắm. Hiện tại đại gia vẫn chưa xử lý hết các tình huống khác, vì thế chưa thể xoay xở bên cậu được. Từ từ nhé, từ từ nhé !
Vừa nói, mập mạp vừa lui trở về ghế ngồi của mình, bỏ mặc Lam Thiên đứng tại chỗ.
Lam Thiên thấy vậy thì khinh bỉ ra mặt, dựng ngón giữa chửi:
-F*ck ! Không có tiền trả thì nói mịa ra đi. Bày đặt tình huống rồi xoay sở. Đại gia mập mạp, anh nhắc chú trước nhé, tháng sau mà không trả là anh thuê Yakuza cắt tiệt cái khúc thịt thừa của chú đấy. Liệu hồn nghe mập.
………..
………..
Ngồi trong lớp nhàm chán hơn cả buổi trời, đến khi Lam Thiên cảm thấy mất hết kiên nhẫn, tính chuồn về thì lão già hói giám thị bước vào, đồng thời theo sau hắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, dáng người bốc lửa, sexy vô cùng.
Lão già hói bước lên bục giảng, mỉm cười nhìn cả lớp, nụ cười mà so với khỉ còn xấu hơn. Lão sau khi làm động tác chào hỏi quen thuộc của người Nhật, rốt cuộc cũng chịu mở miệng :
-E hèm ! Các em lớp 12A1 chú ý. Tôi là Lê Hải, là giám thị của trường này…..
Xuy xuy xuy!
Lão còn chưa nói dứt câu, cả lớp đã trề miệng ra khinh bỉ. Nói nhảm, cả cái trường này, thậm chí cả khu vực quanh đây ai lại không biết cái lão hói giám thị dê có tiếng của trường Đông Hải kia chứ, còn bày đặt giới thiệu này nọ.
Lão già hói thấy mình bị phản đối, mồ hôi ướt đầy chiếc đầu bóng loáng của lão. Lão vừa dùng khăn tay lau mồ hôi, vừa nhanh chóng lướt qua phần giới thiệu của mình, tập trung vào vấn đề chính.
-Ờ được rồi, được rồi. Đừng ồn ào nữa. Tôi vào vấn đề chính luôn đây!
-Xin giới thiệu với cả lớp, đây là cô Yuri Ohara*, là giáo viên vừa được chuyển tới trường chúng ta, sẽ đảm nhận dạy môn tiếng Nhật cho cả lớp. Nào, mọi người cho một tràng pháo tay đi nào.
Lão vừa dứt lời, cả lớp như cơn sóng vỡ đê, tiếng hoan hô vang dậy khắp cả lớp.
Lam Thiên ngước mặt nhìn vào cô giáo trước mặt, hai mắt toả sáng.
Trời ơi, đẹp quá ah!
Chỉ thấy cô giáo Yuri mỉm cười, cất giọng dịu dàng đứng trước lớp nói:
-Xin chào mọi người, cô là Yuri Ohara, vừa chuyển tới trường chúng ta, cô sẽ đảm nhận việc dạy tiếng Nhật cho các em.
Vừa nói, cô giáo Yuri vừa bước lên bục giảng, cầm viên phấn ghi lại tên mình.
Lam Thiên ở phía cuối lớp, không biết từ bao giờ đã mò lên tới bàn đầu, hai mắt nhìn chằm chặp vào cặp mông vểnh cao của nàng, âm thầm nuốt nước miếng.
Yuri mặc một bộ váy công sơ màu trắng, cách ăn mặc đúng tiêu chuẩn của một nhân viên văn phòng. Đồng thời, dáng người thành thục mà khêu gợi ấy, dưới bộ quần áo kia có thể nói đối với Lam Thiên là bổ mắt hơn tất cả.
Vòng eo nàng tinh tế đến kinh người, thuận thế đi xuống, đó là những đường cong tuyệt mỹ, cùng cặp chân dài tròn lẳng.
Yuri cao khoảng 1m7, phối hợp với cặp chân dài miên man của mình, Lam Thiên nhịn không được muốn bốc hoả.
Sau khi viết xong tên, Yuri quay người, nở nụ cười tuyệt mỹ, đồng thời núi đôi hùng vĩ của nàng rung rẩy ba đào mãnh liệt, kích thích thị tuyến của hơn 30 sắc lang ở đây, bao gồm cả Lam Thiên và lão già hói Lê Hải.
Ực!
Hàng loạt tiếng nuốt nước miếng, đồng thời tham lam nhìn vào song nhũ to căng, trắng mịn nửa ẩn nửa hiện của Yuri bao trùm khắp cả lớp.
Yuri dường như đã quen với những ánh mắt dâm đãng này, chỉ nở nụ cười dịu dàng, cất giọng nói:
-Hi vọng sau này mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau để hoàn thành tốt nhiệm vụ. Thôi, tôi còn có việc phải đi, cảm ơn các em đã giành thời gian cho tôi.
Nói xong, cô giáo Yuri cúi người chào, cùng với lão dâm tặc Lê Hải bước ra khỏi phòng.
A aaa!
Khi cô giáo Yuri vừa đi, gần như ngay lập tức, hàng loạt tiếng tru như con sói khát tình vang lên khắp cả lớp…..Trong đó, bao gồm cả Lam Thiên.
*Yuri Ohara: Cánh đồng hoa huệ tây
Mập mạp Lý Kiệt hưng phấn vỗ cái chát vào lưng Lam Thiên, khiến cho cu cậu xém tí bật ngửa.
Lam Thiên còn đang mơ mơ màng màng, nghĩ tới cái cặp mông căng đầy vểnh cao của cô giáo, ước ao được sờ một lần cho thoả nỗi lòng mong ước thì bị mập mạp vỗ một phát đau điếng vao lưng.
Ui da!
Lam Thiên hét thảm một tiếng, quay đầu lại phẫn nộ nhìn mập mạp, hét lớn:
- Lý công công! Hôm nay thiếu gia phải dạy cho mày một bài học mới được!
Lam Thiên bị người ta cắt đứt giấc mơ tuyệt vời đó, tâm tình cáu bẩn hơn mọi khi, nhào vào người mập mạp đạp cho vài cái.
Lý Kiệt thấy Lam Thiên hùng hùng hổ hổ như thế, nhe răng cười hắc hắc:
-Nhào vào đây, nhào vào đây! Coi thử đại gia ta hay thiếu gia ngươi chết trước. Hé hé!
Dứt lời, mập mạp sử dụng tuyệt chiêu mà những tên béo thích xài nhất: Lấy thịt đè người.
Lam Thiên và mập mạp quần nhau một lúc, rốt cuộc cũng phân ra thắng bại.
Lam Thiên ngồi trên người mập mạp, giơ cánh tay hình chữ V đắc ý nhìn khắp cả lớp, nhe răng cười nói:
-Cuối cùng công lý cũng đứng về phía chúng ta, Lý công công đã thua một cách thảm bại. Hắc hắc!
…….
Sau đợt nháo sự đó, mọi thứ lại trở lại bình thường.
Khi chuông reng hết giờ học, Lam Thiên đứng dậy, bước ra khỏi lớp.
-Thiên ca! Anh về ạ!
Hơn 20 đứa con trai trong lớp đồng loạt đứng dậy, hướng Lam Thiên cúi đầu chào, biểu hiện ra bộ dáng giống như đệ tử đối đãi với đại ca của mình vậy.
Lam Thiên thoả mãn gật đầu, nói lời tạm biệt với mọi người rồi tiêu sái rời đi, bỏ lại ánh mắt ngưỡng mộ cùng mờ ám của lũ con trai và con gái trong lớp.
…..
Về đến nhà, Lam Thiên tắm rửa sơ qua, ôm lấy gói mì tôm chua cay nuốt vội vàng. Xong xuôi đâu đó, hắn bắt đầu leo lên giường, đeo kính “Thiên Hạ” vào.
5….
4….
3….
2….
1….
Sau khoảng 5 giây, hệ thống kiểm tra chất lượng và đường truyền, cũng như xác nhận thông tin của Lam Thiên, rốt cuộc hắn cũng xuất hiện tại vị trí hôm qua.
Lam Thiên từ trong hốc cây bước ra, đánh giá mọi thứ xung quanh.
Đập vào trong tầm mắt của hắn là một vài tiểu đội đang quần chiến với lũ lợn rừng. Bây giờ đã qua một ngày, đẳng cấp của đại đa số người chơi đã tầm 2-3 cấp, hoàn toàn đủ để tạo thành một tổ đội chiến đấu với heo rừng.
Lam Thiên nhìn vào tiểu đội 5 người đó khoảng một phút, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, men theo chỉ dẫn của hệ thống bước vào khu vực của lũ lưu manh, nơi mà nhiệm vụ Thu Di giao cho hắn cần phải hoàn thành.
Loanh quanh trong rừng khoảng nửa tiếng, rốt cuộc Lam Thiên cũng tìm tới được hang ổ của lũ lưu manh.
Nhìn lũ lưu manh vai u thịt bắp, mặt mày dữ tợn đang núp trong rừng, Lam Thiên nhe răng cười.
-Hắc hắc, mục tiêu của thiếu gia đây rồi a!
Núp vào một bụi cỏ, Lam Thiên kiên nhẫn chờ đợi….
Rốt cuộc, sau khoảng 5 phút, cuối cùng cũng có một tên lưu manh đi loanh quanh tới khu vực của Lam Thiên.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình xuống mức thấp nhất, hai tay nắm chặt Tùng Văn Kiếm.
5m….3m….1m….
Cuối cùng, một tên lưu manh cũng mò tới bụi cỏ nơi Lam Thiên ẩn thân, tuột quần xuống chuẩn bị giải toả nỗi buồn…
Cheng!
Một âm thanh rút kiếm rít lên, ngay sau đó Lam Thiên nhào tới, đâm thẳng thanh kiếm vào họng của tên lưu manh.
-25!
Một con số đỏ rực hiện lên trên đầu tên lưu manh xấu số, trong khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lam Thiên nhào tới, đồng thời bồi thêm vài nhát chém.
-25, -30, -20!
Còn chưa kịp rên la một tiếng nào, tên lưu manh đã ngậm ngùi ra đi trong nước mắt.
Phù!
Lam Thiên hít sâu một hơi, cảm giác hưng phấn tràn trề trong lòng. Sau đó, hắn kéo xác tên lưu manh vào gốc cây, cúi người xuống kiểm tra vật phẩm trong cơ thể hắn.
-Mẹ kiếp! Sao thằng này nghèo như quỷ vậy! Chả có cái khỉ gì cả!
Lục lọi một hồi, có lẽ vận khí không tốt lắm nên Lam Thiên chẳng mò được thứ gì từ tên lưu manh này. Âm thầm khinh bỉ, đợi cho xác tên lưu manh biến mất, Lam Thiên lại tiếp tục ẩn nấp, chờ đợi con mồi béo tốt đưa tới trước mặt.
….
-Nhận được Anh Hùng tửu!
Sau khi giết tới tên lưu manh thứ 3, rốt cuộc Lam Thiên cũng nhận được bình rượu đầu tiên.
Còn chưa kịp hưng phấn, đột nhiên bên tai hắn vang lên những âm thanh phẫn nộ:
-Mẹ kiếp! Tiểu thất, tiểu lục, tiểu ngũ đi đâu mà giờ còn chưa về hả?
-Đại ca an tâm, chắc tụi nó đi loanh quanh đâu đó gần đây thôi mà!
-Loanh quanh cái con khỉ! Nó nói với tao là đi tiểu tiện, đến bây giờ còn chưa về! Tiểu nhị, mày đem vài anh em đi tìm kiếm xung quanh cho tao!
Tiểu nhị bất đắc dĩ, đành phải bỏ cái đùi gà còn đang gặm dở xuống, khoát tay với 5 tên lưu manh bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh.
Lam Thiên núp trong gốc cây, nghe cuộc đối thoại của chúng thì nhíu mày, thầm than cái hệ thống game “Thiên Hạ” này sao mà khôn thế. Hắn cứ tưởng mình lợi dụng cái trò ẩn nấp này thì sẽ nhẹ nhàng làm xong nhiệm vụ, ai ngờ hệ thống đã nhận ra hành vi của hắn nên kịp thời sửa chữa. Điều đó cũng đồng nghĩa với chiến thuật ám sát của Lam Thiên đã hoàn toàn thất bại.
Lam Thiên lắc đầu, quyết định bỏ qua cái trò ẩn nấp này. Hắn biết, hệ thống đã cố tình sửa lỗi có nghĩa là nó không chấp nhận trò ném đá giấu tay. Vì thế, Lam Thiên dứt khoát đứng dậy, rời khỏi chỗ nấp, xông thẳng vào tên tiểu nhị trước mặt.
-25!
Bị chém một nhát, tên tiểu nhị thét lên the thé:
-Địch tập kích, địch tập kích!
Đồng thời, gã nhảy ra phía sau, cùng với 5 tên lưu manh hình thành một vòng tròn bao vây lấy Lam Thiên.
Phì cười nhìn tên tiểu nhị có giọng bê đê đó, Lam Thiên như hổ lạc bầy dê, vung Tùng Văn kiếm lên chém vào mấy tên lưu manh.
-25, - 30, -22, -32….
Liên tiếp những con số đỏ rực hiện lên trên đầu lũ lưu manh, Lam Thiên chém tên này một nhát, đảo kiếm né sự tấn công của tên thứ hai, cúi người đá vào hạ thể tên thứ ba….
Liên tiếp những động tác liên hoàn, hiểm độc mà khó tân thủ nào có thể sử dụng đã được Lam Thiên triệt để kích phát, đồng thời còn vận dụng tới cảnh giới cao nhất. Cái gì mà đánh người không đánh mặt, đánh người không chơi tấn công hạ thể người khác,…. đều được Lam Thiên phát huy hết ráo, không hề có một tí phong độ nhân sĩ chính nghĩa võ lâm nào cả.
Sau khi tốn khoảng 2 phút, trả giá bằng vài vết chém của lũ lưu manh, rốt cuộc Lam Thiên cũng đem chúng giải quyết sạch sẽ.
Cúi người kiểm kê tài sản trên người chúng, Lam Thiên cẩn thận suy tính tới việc đem cái ổ lưu manh này hốt sạch sẽ.
Từ lúc chính diện chiến đấu với lũ lưu manh, Lam Thiên nhận ra chúng chỉ có thể gây cho hắn 15 điểm tổn thương, với số máu hơn 508 của hắn thì như gãi ngứa, chỉ cần vận công một hồi là nó sẽ đầy lại ngay.
Sau khi lập kế hoạch ổn thoả, Lam Thiên gật đầu, cất 4 bình Anh Hùng tửu vào túi hành trang, rảo bước tiến vào hang ổ của lũ lưu manh.
Lam Thiên còn chưa tới gần được hang ổ của chúng, bên tai đã văng vẳng lên những âm thanh thô tục, dâm đãng không dứt.
-Con mịa nó, cô nương ở Bích Tú Lâu thật là tuyệt. A Cẩu, tối nay mày với tao đi một chuyến không?
-Đi, đi chứ! Nhớ lần trước tao xém bị các nàng ấy hấp cho tinh tẫn nhân vong. Hắc hắc, nhớ lại cái tư vị tiêu hồn thực cốt ấy, thật con mẹ nó sung sướng a!
Thảo nào mà Thu Di một mực kêu hắn giết cái lũ này, nếu cứ để chúng tác quai tác quái thì Long Tuyền Thôn không sớm thì muộn cũng sẽ tan tành mây khói.
Tại trong bản “Thiên Hạ” này, những NPC nào khi bị giết sẽ không thể phục sinh được nữa, đồng thời, nếu chúng có may mắn sống sót thì các chỉ số cũng giảm mạnh, thậm chí từ boss trở thành lính thường. Vì thế, Lam Thiên hoàn toàn yên tâm cho việc dọn sạch cái lũ Lưu manh này, không để chúng tác oai tác quái cho dân làng Long Tuyền Thôn nữa.
Trong lòng mặc niệm vài câu, cẩn thận chu đáo đâu vào đấy, Lam Thiên rón rén xâm nhập vào trong một sương phòng ở góc bên trái.
Cẩn thận núp vào một góc tường, tránh một vài tên mõ gác đêm đang đi loanh quanh trong sân, hai mắt Lam Thiên tập trung nhìn vào gian phòng.
Bên trong gian phòng, ánh nến mập mờ cùng với những âm thanh dâm đãng yêu mị, những tiếng thở dốc, rên rĩ tiêu hồn thực cốt khiến người khác bủn rủn cả tâm thần.
Lam Thiên dù sao cũng là một trạch nam, tuy rằng bề ngoài thanh tú, lãng tử nhưng sống đã 17 năm vẫn còn là một xử nam. Chưa bao giờ biết mùi đàn bà, vì thế trong một khoảng khắc, Lam Thiên cũng đã bị xuất thần.
-Mịa nó! Thật không có tiền đồ!
Âm thầm mắng mình một câu, Lam Thiên mắt thấy tai không nghe, đục một lỗ trên cánh cửa sổ căn phòng. Sau khi xác nhận trong phòng chỉ có một đôi trai gái đang chiến đấu hăng say, hắn mới yên lòng xuống.
Nhẹ nhàng như một con báo đêm, thân hình Lam Thiên ẩn dưới ánh trăng, thoăn thoắt lướt tới cửa phòng, đồng thời nhẹ nhàng trườn vào trong đó.
-Hé hé! Tiểu phong tao, sao hôm nay nàng lại dữ dội thế. Làm cho cửu gia mệt chết đi được!
-Ai yêu! Ai bảo cửu gia ngài hùng phong như vậy, tiểu thiếp nhịn không được xuân tâm nhộn nhạo mà!
Cửu gia nghe vậy, lấy tay vỗ một phát vào cặp mông chắc mẩy của thiếu phụ, đồng thời xoa nắn vài cái.
-Uhm! Nàng nói cũng đúng! Cửu gia ta đúng là oai phong, thần võ! Con mẹ nó, nàng nói thử xem vì sao ta lại không được làm đại đương gia! Cứ nghĩ tới tên khốn Lang Sương đang ngồi trên ngôi vị đó mà ta ngứa hết cả răng!
Đúng lúc này, vẫn im hơi lặng tiếng, Lam Thiên rốt cuộc cũng nhe răng cười nói.
-Ai?
Cửu gia vẫn con đang đê mê xoa nắn thân hình thành thục của mỹ phụ, nghe có giọng xa lạ trả lời thì thần kinh bỗng trở nên căng thẳng, tiểu huynh đệ đang ngất ngưởng phút chốc trở nên ỉu xìu, teo tóp như trẻ nít lên ba.
Lam Thiên cũng chẳng thèm trả lời, gần như đồng thời lúc tên cửu gia quát lên thì kiếm của hắn cũng đã chém tới giường tên lưu manh. Đồng thời hắn nhanh tay điểm vào huyệt Á Môn của mỹ phụ khiến cho ả không thể rên la được.
-20, -30, -28!
Liên tục chém bốn nhát, đến khi tên cửu gia nằm bất động như một con chó chết trên giường thì Lam Thiên mời ngừng tay, thở một hơi thật sâu.
-Mịa nó, làm cái việc lén lén lút lút giết người này thật phấn khích a!
Lam Thiên một bên kiểm tra thi thể tên cửu gia, một bên cảm khái. Cũng không phải hắn sợ chính diện giao đấu với tên cửu gia này, mà chỉ là sợ khi hắn dây dưa lại kéo thêm nhiều tên lưu manh nữa tới thì phiền.
Song quyền nan địch tứ thủ! Câu này luôn luôn đúng. Tuy lúc nãy một mình hắn hạ hết 5 tên lưu manh nhưng đó là nhờ hắn giao chiến trong rừng, đồng thời vận dụng những kỹ năng và kinh nghiệm ngoài đời của mình mới giết được chúng. Tuy thế, hắn cũng đã dính vài vết chém, từ đó có thể thấy việc một solo một đám là khó cỡ nào.
-Ưm, ưm!
Còn đang thoả mãn trong niềm phấn khích, một tiếng rên giống như bị vật gì chẹn vào cổ họng truyền vào tai Lam Thiên. Hắn giật mình quay đầu lại, thì ra là mỹ phụ đã bị hắn điểm huyệt câm.
Mỹ phụ nhìn vào thanh Tùng Văn kiếm của hắn, vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt, cổ họng phát ra những tiếng ưm ưm không dứt.
Lam Thiên nhìn vào thân hình khêu gợi, loã lồ của mỹ phụ thì âm thầm nuốt nước miếng. Mịa nó, không hiểu mấy cha thiết kế game có ý đồ gì mà lại làm chân thật đến thế. Đặc biệt là hai điểm đỏ tươi và dải rừng rậm màu đen thần bí kia, không khác AV một chút nào cả.
Cố ra vẻ bình tĩnh, Lam Thiên giơ kiếm tới trước người mỹ phụ, nói:
-Bây giờ ta sẽ giải huyệt câm cho ngươi, nhưng người không được kêu lên! Nếu không ta giết!
Mỹ phụ nơi nào còn dám phản đối, nàng đã bị hành động hung ác của Lam Thiên doạ sợ gần chết, gật đầu lia lịa như mổ thóc.
Lam Thiên thấy vậy thì thoã mãn gật đầu, cố tình quét qua cơ thể của mỹ phụ mấy lần rồi mới giải huyệt Á Môn cho ả.
Sau khi được giải huyệt, mỹ phụ cuối cùng cũng có thể nói bình thường trở lại. Cũng may là ả biết khôn không la lên, nếu không Lam Thiên sẽ không hề ngần ngại chọt vào tấm thân khêu gợi của mụ vài lỗ.
-Thiếu… thiếu hiệp, làm ơn tha cho tiện thiếp, tiện thiếp cái gì cũng không thấy!
Mỹ phụ hoảng sợ kêu lên, cũng chẳng ngần ngại việc cơ thể mình đang trần truồng trước mặt Lam Thiên, hai tay ôm chặt lấy chân hắn cầu xin.
Lam Thiên nhìn vào hai khối cầu to tròn đang run rẩy theo nhịp hô hấp và sợ hãi của mỹ phụ, âm thầm nuốt nước miếng. Cuối cùng, lý trí cũng thắng được sự phản khán của tiểu đệ đệ, hắn nghiêm mặt nói:
-Ngươi tên gì? Sao lại ở chung với cái lũ lưu manh khốn nạn này?
Mỹ phụ thấy Lam Thiên không có ý xuống tay ngay với mình thì mừng rỡ trong lòng, tuy nhiên bề ngoài vẫn giả bộ run rẩy trả lời:
-Bẩm… bẩm thiếu hiệp, tiện thiếp là Tú Nương, là hồng bài cô nương của Bích Tú Lâu, đến đây theo lời mời của cửu gia. Xin ngài làm ơn tha mạng cho tiện thiếp. Tiện thiếp sẽ đội ơn ngài suốt đời. Nếu… nếu ngài muốn, Tú Nương sẽ hầu hạ ngài ngay bây giờ…..
Vừa nói, mụ vừa liếm liếm môi, bộ dáng dâm đãng mười phần, nào còn có bộ dáng tham sống sợ chết như lúc nãy.
Lam Thiên thấy vậy thì bĩu môi, âm thầm khinh bỉ. Tuy nói hắn rất là ham muốn cái thể loại vận động ấy, nhưng phải coi là với người nào. Cái loại gái lầu xanh trăm, vạn người cưỡi như thế thì có cho hắn cũng chả thèm. Xin lỗi nhé, thiếu gia ta không có hứng thú!
Dứt khoát đạp một cái vào người mỹ phụ khiến ả bay lên giường, Lam Thiên giận dữ nói:
-Tốt nhất là mụ nên an phận, còn lải nhãi là thiếu gia một kiếm đưa mụ về thiên đường ngay. Sao, thiên đường mà không biết, ngu thế, đó là…. Mà thôi, mụ không cần biết.
Lam Thiên xoa xoa trán, tự dưng giữa đường lòi ra một ả lầu xanh, làm đảo lộn mọi trật tự của hắn. Giết thì hơi ác, mà không giết thì lại sợ ả gây phiền phức cho mình. Hai lối suy nghĩ trái ngược khiến cho Lam Thiên đau cả đầu.
Đột nhiên, Lam Thiên nghĩ ra một diệu kế, có thể làm một mẻ khoẻ suốt đời. Hắn nhào ngay lên giường, nâng mụ dậy.
Mỹ phụ thấy Lam Thiên nhào tới, còn tưởng hắn đổi ý thì mừng thầm trong lòng.
-Hừ, ta còn lạ gì cái thể loại công tử suất ca như ngươi! An tâm, Tú Nương sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên đường a!
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt mỹ phụ lại tỏ ra sợ hãi, không dám hó hé một câu. Có lẽ là lời đe doạ lúc nãy của Lam Thiên cũng khiến mụ sợ hãi đôi chút.
-Tú Nương, ngươi có thường xuyên tới đây không?
Thấy Lam Thiên chẳng có động tác gì, mỹ phụ hơi cụt hứng nhưng vẫn thành thật trả lời:
-Bẩm thiếu gia, Tú Nương tới đây một tuần bảy ngày, một ngày ba lần, không nghỉ!
Lam Thiên nghe mỹ phụ trả lời, đầu to như cái đấu, nghi hoặc hỏi lại:
-Thế nào là một tuần bảy ngày, một ngày ba lần, không nghỉ?
Tú Nương nghe Lam Thiên hỏi, liếm liếm môi một cách dâm đãng, ghé sát mặt vào tai Lam Thiên, thỏ thẻ:
-Là người ta một tuần tới đây bảy ngày, một ngày làm ba lần, không nghỉ….
Ặc!
Nghe tới đây, rốt cuộc Lam Thiên cũng hiểu ra cái câu khẩu hiệu này của mỹ phụ. Trong lòng thầm mắng mụ già dâm đãng thậm tệ, nhưng ngoài mặt Lam Thiên vẫn bất động thanh sắc hỏi tiếp:
-Nói như vậy là mụ mỗi ngày ngủ với một người phải không?
Mỹ phụ nghe vậy thì lắc đầu, chán nản nói:
-Bẩm thiếu gia, không phải! Là một ngày nhiều người ạ.
Lam Thiên nghe tới đây thì sởn da gà, thầm than hôm nay xui xẻo, gặp trúng cực phẩm gái lầu xanh rồi.
Ho khan một tiếng, cảm thấy sự tình càng lúc càng có vẻ sáng sủa, thuận lợi, Lam Thiên cố nén cảm giác kinh tởm với ả dâm đãng này, lại hỏi tiếp:
-Vậy hôm nay ngươi tiếp mấy người rồi? Còn những ai nữa?
Mỹ phụ suy nghĩ một hồi, dường như là sắp xếp lại lịch công tác của mụ thì phải. Chỉ thấy mụ trầm ngâm hồi lâu rồi mới vỗ tay trả lời:
-Bẩm thiếu gia…theo như mọi hôm thì sẽ đến bát gia, thất gia, lục gia, ngũ gia….
Lam Thiên nghe thấy vậy thì đầu đầy hắc tuyến, không thể tưởng tượng nổi con mụ này lại dâm đãng vô bờ bến tới mức độ này. Cực phẩm a!
-Tú Nương, ngươi bây giờ có hai lựa chọn: một là chết, hai là sống. Ngươi chọn cái nào?
Gần như không cần suy nghĩ, mỹ phụ gấp gáp trả lời:
-Sống, sống. Ta đương nhiên chọn sống rồi, ai dại gì mà chọn chết hả thiếu gia!
Vừa nói, mụ vừa ném cho tiểu trạch nam của chúng ta một nụ cười mị hoặc dâm đãng.
Lam Thiên: “….”
Lam Thiên quả thật không còn gì để nói với ả dâm đãng này, thở dài chán nản. Rốt cuộc sau vài nhịp hô hấp, hắn đã rút ra một kinh nghiệm xương máu: “Mắt điếc, tai ngơ!”
-Được, mụ đã lựa chọn sống thì phải giúp bổn thiếu gia một tay. Nếu mụ làm tốt thì thiếu gia sẽ tha cho mụ một mạng. Thế nào, đồng ý chứ?
Mỹ phụ gật đầu lia lịa, dù có phản đối thì cũng chẳng được lợi lộc gì, có khi lại chọc cho tiểu suất gia nổi giận thì hắn đâm cho vài nhát, lúc ấy có hối cũng chẳng kịp!
Lam Thiên thấy biểu hiện của mỹ phụ, thoả mãn gật đầu:
-Rất tốt! Thái độ như thế là tốt đấy! Nếu lúc nãy mà mụ ý kiến thì ta không ngại chọt cho mụ vài lỗ đâu.
Mỹ phụ: “…….”
Không thèm để ý tới biểu hiện của ả, Lam Thiên nói tiếp:
-Bây giờ, mụ phải phối hợp với ta giết những tên đương gia khác của lũ lưu manh này. Mụ làm được không?
Mỹ phụ gật đầu, rồi lại lắc đầu, lập đi lập lại vài lần, đến khi thấy Lam Thiên có vẻ tức giận thì mới chột dạ hỏi lại:
-Nhưng mà thiếu gia, Tú Nương phải phối hợp với người như thế nào bây giờ. Người thấy đấy, Tú Nương chỉ là một cô gái liễu yếu đào tơ, trói gà còn không chặt kia mà…
Lam Thiên nghe lý do mụ đưa ra, lắc đầu, một tay chỉ lên giường, một tay chỉ ả rồi nói:
-Nhiệm vụ của mụ đơn giản lắm, lên giường với mấy tên đương gia đó, bổn thiếu gia sẽ ẩn núp rồi tiến vào phòng giết tụi nó như tên cửu gia này. Mụ làm được không?
Nghe nhiệm vụ mà Lam Thiên giao cho mình, mỹ phụ bật cười khanh khách, mị nhãn liếc hắn một cái, cười nói:
-Ai yêu! Tưởng chuyện gì khó khăn chứ chuyện này với Tú Nương chỉ là một bữa sáng mà thôi! Dù cho có trăm tên đương gia thì Tú Nương đảm bảo với thiếu gia vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc cho mà xem.
Lam Thiên nghe vậy thì bĩu môi, trong lòng thầm khinh bỉ: “Chỉ có nằm dạng háng ra thôi, đúng cái thể loại của mụ ham muốn mà còn làm không được thì mụ chết quách đi cho rồi.”
…….
…….
…….
…….
Đêm nay, bầu trời không trăng không sao, rất thích hợp cho việc ám sát và hoan lạc…
Trong sương phòng, hai đôi nam nữ đang chiến đấu tới cao trào, âm thanh dâm đãng cùng với những tiếng thở dốc vang lên liên tục.
Đột nhiên, một tiếng choang không hợp với khung cảnh vang lên, sau đó thanh âm hoan lạc chấm dứt, thay vào đó là một giọng nói thập phần gian xảo:
-Tốt, tốt! Tú Nương, mụ làm tốt lắm, chỉ còn 3 tên đương gia nữa là xong rồi! Hắc hắc, xong việc này ta sẽ thưởng lớn cho mụ. An tâm, bổn thiếu gia nói được là làm được!
-Vậy Tố Nương xin cảm tạ thiếu gia trước, hi vọng ngài không gạt Tố Nương a!