Mộ Thiên Lan không nghĩ tới Mộ Hàn lại trả lời như vậy, nhất thời có chút nghẹn lời.
- Mộ Hàn, ngươi còn dám mạnh miệng?
- Ngươi liên tục năm ngày không đến, làm hại hai chúng ta mỗi ngày chưa kịp huấn luyện đã phải đem Tuyển Phong Viện quét dọn sạch sẽ, bị lão sư quở trách, món nợ này tính toán như thế nào?
- Đúng vậy, Mộ Hàn, đây đều là do ngươi làm hại!
"..."
Mộ Tinh Không khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trầm, ánh mắt lập loè, ngay cả Mộ Tinh Phong cùng Mộ Thiên Vũ cũng đã nhịn không được, tức giận xúm lại, xoay xoay tay.
Trước kia, Mộ Hàn đều là trời chưa sáng đã sớm chạy đến Tuyển Phong Viện, đến lúc mấy kẻ này đi đến, Tuyển Phong Viện đã được quét xong gần nửa, mỗi ngày đều có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.
Đối với cái này, bọn hắn sớm đã tập mãi thành thói quen.
Ai ngờ, Mộ Hàn lại liên tục mấy ngày không đến. Đặc biệt là ngày đầu tiên, bọn hắn tới muộn nhất, cũng gặp trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Vài ngày sau, thời gian bọn chúng phải quét dọn Tuyển Phong Viện dài thêm hai tháng
Thấy tình hình này, Mộ Hàn biết rõ hôm nay chẳng phải tốt đẹp gì rồi, khóe môi nhếch lên cười như không cười, liếc nhìn mấy người, chế nhạo nói:
- Đừng nói chỉ là năm ngày không có tới, cho dù ta sau này mỗi ngày không đến, các ngươi lại có thể làm khó dễ được ta? Tránh ra, chó ngoan không cản đường!
- Tiểu tạp chủng, ngươi dám chửi chúng ta?
Đám ngươi Mộ Tinh Phong sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, trừng mắt nhìn Mộ Hàn, khuôn mặt trở nên hung ác.
- Ta mắng chính là chó đó!
Mộ Hàn vung văng cái chổi.
- Tiểu tạp chủng, thật sự là da lại ngứa rồi, đánh hắn!
Mộ Tinh Phong tựa hồ sớm đoán được Mộ Hàn sẽ trả lời như vậy, hét lớn một tiếng, quyền đầu chợt vung tới. Bên cạnh Mộ Thiên Vũ, Mộ Thiên Lan hai người vẻ mặt trêu tức bắt đầu bẻ ngón tay, một bộ thần sắc kích động
- Chậm đã!
Đúng lúc này, Mộ Hàn lại đột nhiên kêu to.Mộ Tinh Phong nắm đấm khó khăn lắm dừng lại tại trước mũi Mộ Hàn, kình phong cũng đã đem thổi bay vài sợi tóc mai của Mộ Hàn:
- Tiểu tạp chủng, sợ rồi sao? Muốn cầu xin?
Lúc nói chuyện, hắn trong ánh mắt lộ ra một chút ngoài ý muốn. Căn cứ kinh nghiệm trong dĩ vãng, Mộ Hàn kẻ này tuyệt đối sẽ vung quyền ra đón đỡ, chứ không phải kêu hắn dừng tay. Không chỉ có hắn, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan nghe thấy Mộ Hàn bất thình lình kêu lên, cũng đều là cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ có Mộ Tinh Không không biết suy nghĩ cái gì, thủy chung yên lặng một câu cũng không nói, chỉ là lông mày nhíu chặt lại
- Cầu xin tha thứ? Ta sống đến bây giờ, còn chưa bao giờ biết hai chữ “cầu xin” viết như thế nào?
Mộ Hàn khinh thường bĩu môi, rồi sau đó hữu ý vô ý địa liếc qua Mộ Tinh Không cách đó không xa
- Ta chỉ muốn trước khi động thủ, nói cho các ngươi tám chữ mà thôi: ngày mồng 3 tháng 3, ven bờ Cúc Hoa Hồ! (…. có đôi đang xxx )
- Ngày mồng 3 tháng 3, ven bờ Cúc Hoa Hồ? ( oắt đờ phắc )
Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan ngẩn ngơ, mơ mơ màng màng
Ngày mồng 3 tháng 3, chính là sáu ngày trước, bởi vì đầu tháng này Mộ Hàn chính là không có tới quét dọn Tuyển Phong Viện, làm hại bọn hắn bị trọng phạt, cho nên bọn hắn nhớ rõ rành mạch.
Cúc Hoa Hồ, là một thánh cẳng ở phía tây Liệt Sơn Thành, bởi vì hình dáng giống hoa cúc nên được gọi như vậy
Ngày mồng 3 tháng 3, tại ven bờ Cúc Hoa Hồ làm cái gì( xem phim 4d )
Tám chữ này, bốn chữ một để cùng một chỗ, ý nghĩa đều vô cùng rõ ràng, chỉ là ghép thành một câu, lại khiến người ta cảm thấy mơ hồ
- Tiểu tạp chủng, ngươi dám đùa ta!
Nhìn nụ cười cổ quái trên khuôn mặt Mộ Hàn, Mộ Tinh Phong có loại cảm giác giống như là bị hí lộng, lập tức phẫn nộ, quyền đầu một lần nữa phóng tới, quyền phong gào thét.
- Dừng tay!
Nhưng mà, quyền đầu còn chưa có đụng phải thân hình Mộ Hàn, lại một thanh âm bất thình lình vang lên ngăn cản Mộ Tinh Phong
Cơ hồ cùng thời khắc đó, một bàn tay trắng nõn như ngọc giống như thiểm điện đột nhiên xuyên qua bên hông địa theo bên hông bắt lấy cổ tay của Mộ Tinh Phong.
- Tinh Không?
Mộ Tinh Phong giận dữ, đang muốn phát tác, chỉ là khi trông thấy khuôn mặt của chủ nhân bàn tay, không khỏi ngẩn người, ngăn cản hắn lại là Mộ Tinh Không.
Thấy thế, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan hai người cũng đều là ngạc nhiên không thôi.
Mộ Tinh Không coi như không có phát giác được bọn hắn đang kinh ngạc, buông cổ tay của Mộ Tinh Không ra, cười nói:
- Được rồi, không cần phải vì chuyện nhỏ như vậy mà phải động thủ.
Nghe xong lời này, ba người Mộ Tinh Phong lại càng thêm kinh ngạc, tròng mắt rớt xuống, người nói ra những lời này lại là Mộ Tinh Không mà bản thân mình quen biết?
Bốn người bọn họ mặc dù bối phận bất đồng, chỉ là từ nhỏ lớn nên cùng nhau, đối với bản tính của Mộ Tinh Không phi thường hiểu rõ, đừng nhìn hắn dung mạo tuấn tú, nhưng lại là kẻ lòng dạ phi thường ác độc, trước kia mấy người cùng một chỗ đánh nhau với Mộ Hàn, chỉ có hắn ra tay tàn nhẫn nhất, chỉ là hôm nay hắn rõ ràng lại chủ động buông tha Mộ Hàn?
Thật sự là không thể tưởng tượng!
- Tinh Không, ngươi không có bệnh a?
Mộ Thiên Vũ sững sờ nói.
- Các ngươi xem bộ dáng của ta như thế này là người đang mắc bệnh sao? Ta chỉ là cảm thấy tất cả đều là người của Mộ gia, có thể không tổn thương hòa khí thì không tổn thương hòa khí. Tốt rồi, chúng ta đi lấy chổi, cũng tranh thủ thời gian bắt đầu làm thôi, nếu lại không có quét xong, trừng phạt lại càng nặng thêm.
Mộ Tinh Không cười nói.
- Cái này...
Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan trong lòng ba người phi thường không được tự nhiên, ánh mắt khó hiểu của Mộ Hàn cùng Mộ Tinh Không, khiến cho bọn hắn mơ hồ có một loại cảm giác, tựa hồ giữa hai người cất dấu bí mật, mà cái bí mật kia rất có thể có liên quan lớn lao cùng với tám chữ Mộ Hàn vừa nói ra
Bất quá, bọn hắn cũng không dám truy hỏi đến cùng, chỉ có thể bán tín bán nghi gật đầu.
- Đợi một chút!
Mộ Hàn lại lần nữa gọi bọn hắn, chậm rãi nói:
- Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ, Mộ Thiên Lan, các ngươi nói, đến cùng ai mới là tiểu tạp chủng?
Mộ Tinh Phong khẽ giật mình, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, hai mắt giống như phun lửa nói:
- Tiểu tạp chủng, ngươi không nên quá phận!
Mộ Thiên Vũ cắn răng nói:
- Nể mặt Tinh Không, chúng ta không làm khó ngươi, như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng ta hướng ngươi xin lỗi hay sao?
- Một đứa không cha không phải là tiểu tạp chủng thì ai là tiểu tạp chủng?
Mộ Thiên Lan lại càng không lưu tình, hung dữ xông tới trước Mộ Hàn quơ quơ nắm đấm.
"..."
Mộ Hàn cũng không nói chuyện, không tránh không né liền nghênh đón ánh mắt hung ác của bọn hắn, cuối cùng lại rơi xuống trên người Mộ Tinh Khôn, khuôn mặt non nớt không chút sợ hãi.
Mộ Tinh Không sắc mặt hơi trầm xuống, khóe miệng khó mà phát giác ra đang co giật vài cái
Một lúc lâu sau, hắn lại khoát khoát tay, đột nhiên cười nói:
- Mộ Hàn nói đúng, tất cả mọi người đều là đồng tộc, hoàn toàn chính xác không nên mắng hắn như vậy. Tinh Phong, Thiên Vũ, Thiên Lan, nhanh hướng Mộ Hàn xin lỗi.
- Cái gì, Tinh Không, ngươi muốn chúng ta hướng tới tên tiểu tạp chủng này xin lỗi
- Toàn bộ Liệt Sơn Thành, người nào lại không biết hắn là tiểu tạp chủng!
- Đúng vậy, dựa vào cái gì hướng hắn xin lỗi!
Mộ Thiên Lan, Mộ Tinh Phong cùng Mộ Thiên Vũ đều có chút hổn hển nói, những lời này của Mộ Tinh không khiến bọn hắn không biết có phải lỗ tay mình có vấn đề hay không.
- Xin lỗi!
Mộ Tinh Không trong miệng phun ra hai chữ, ngữ điệu mạnh mẽ mà thêm vài phần trầm thấp
- Ngươi...
Mộ Tinh Phong trong nội tâm hơi run sợ.
Bốn người từ trước đến nay đều lấy Mộ Tinh Không cầm đầu, hắn nhìn ra được, Mộ Tinh Không lần này là thực sự tức giận, lập tức đem lửa giận trong lồng ngực đè xuống, hai mắt hung dữ nhìn Mộ Hàn, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Mộ Hàn, ngươi thắng! Ngươi không phải tiểu tạp chủng, ta mới được là tiểu tạp chủng.
Vứt bỏ những lời này, Mộ Tinh Phong quay người liền hướng tới biên giới khu vực tầng thứ ba đi tới
- Tiểu tạp chủng đi thong thả.
Mộ Hàn cười ha ha. Nghe được mấy chữ này, Mộ Tinh Phong thân ảnh hơi dừng lại, hai chân lảo đảo, đúng là suýt nữa ngã cắm dầu vào trong đống cát
Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan càng thêm tức giận, chỉ là Mộ Tinh Phong đã chịu thua, bọn hắn cũng không dám cãi lời Mộ Tinh Không, cũng chỉ có thể ôm hận xin lỗi, xám xịt rời đi.
Mấy giây công phu, trước mặt Mộ Hàn cũng chỉ còn lại có một người Mộ Tinh Không
- Mộ Hàn, ngươi lá to lắm, lại dám buộc bọn hắn xin lỗi!
Mộ Tinh Không híp mắt mắt nhìn Mộ Hàn, thanh âm trầm thấp, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì
- Không phải ta bức bọn hắn , là ngươi bức đấy chứ. Mặt khác, lá gan của ta xa xa cũng không to bằng ngươi.
Mộ Hàn thu liễm nụ cười, phi thường bình tĩnh nói.
- Tốt! Rất tốt!
Mộ Tinh Không nhìn chằm chằm Mộ Hàn một hồi, chợt cười lên mootjt iếng, hướng chỗ đám người Mộ Tinh Phong đi đến, lúc quay người, đôi mắt chợt hiện lên một đạo lãnh mang...
Hai ngày trước hắn bị trọng thương, từng phát hiện bên ngoài tiểu viện có động tĩnh, có lẽ là có người muốn thăm dò hình huống của hắn. Người kia mặc dù không phải Mộ Tinh Không, cũng có quan hệ mật thiết cùng hắn. Mấy ngày sau, lại không xuất hiện nữa, có lẽ nhận định Mộ Hàn đã bị thương nặng.
Mộ Hàn vô cùng rõ ràng, chạng vạng tối ngày hôm ấy bên ngoài Liệt Sơn Thành, Mộ Tinh Không không phải là không muốn giết hắn, mà là không dám.
Mộ Hàn cho dù khoonh được chào đón đến như thế nào cũng là cháu ngoại tộc trưởng, bình thường đánh nhau ẩu đả thì không có người quản tới, nhưng nếu như hắn bị người giết chết tại bên ngoài Liệt Sơn Thành, ảnh hưởng thực sự quá lớn, Mộ gia chắc chắn phải tra rõ. Cho nên, Mộ Tinh Không lựa chọn cách thức càng thêm ổn thỏa, chỉ tập kích đánh Mộ Hàn trọng thương.
Nếu là bị thương, sẽ không có người sẽ chú ý đến Mộ Hàn.
Sự thực cũng không khác gì Mộ Tinh Không phán đoán, Mộ Hàn cường ngạnh trở lại chỗ khiến thương thế nặng thêm, chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết. Nhưng Mộ Tinh Không tuyệt đối không ngờ rằng, nguyên lai Mộ Hàn đúng như là hắn mong muốn đã chết rồi, nhưng không ngờ lại có một đích Mộ Hàn mới trọng sinh qua.
Hiện nay, chỉ cần Mộ Hàn không ra khỏi Liệt Sơn Thành, cho dù là hắn và Mộ Tinh Không trở mặt, Mộ Tinh Không cũng không dám hạ sát thủ đối với hắn ở bên trong thành này. Mộ Hàn không phải là không muốn đem chuyện bỉ ổi của Mộ Tinh Không tuyên dượng ra
.Chỉ là nếu chuyện này lộ ra ngoài, đối với hắn không gì tốt. Đầu tiên là vị Ngũ trưởng lão bị đội nói xanh kia(cắm sừng ) nhất định sẽ coi hắn như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt. Tiếp theo, Mộ Tinh Không nói không chừng sẽ chó cùng dứt dậu, không quan tâm là đang ở bên trong thành ra tay với hắn . Ẩn mà không phát, ngược lại có thể khiến cho hắn có chút cố kỵ.
"Hô! Hô..."
Mộ Hàn tiếp tục huy động cây chổi, thanh âm lại một lần nữa vang lên bên trong Tuyển Phong Viện. Bốn người Mộ Tinh Không, Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan cũng bắt đầu công việc
Nhìn thấy động tác nhẹ nhàng của Mộ Hàn, ba người Mộ Tinh Phong mới phát hiện Mộ Hàn dùng đúng là chổi loại trung, trong lòng lại càng thêm nghi vấn. Ngay cả Mộ Tinh Không cũng có chút hoài nghi, không rõ ràng lắm Mộ Hàn đến cùng xuất hiện cái gì biến hóa, lại có thể sử dụng trọng vật như vậy
Song phương đều có tâm tư, đều không có lên tiếng nữa.
Đám ụ cát, ổ gà không ngừng được san lấp... Ánh rạng đông vừa ló rạng, năm người đã quét dọn xong gần một nửa khu vực tầng thứ nhất. Đến lúc này cũng bắt đầu có Mộ Gia đệ tử lục tục đi đến Tuyển Phong Viện, lớn thì mười lăm mười sáu tuổi, mà nhỏ thì chỉ có bảy tám tuổi.
Bất kể là Mộ Gia đệ tử thuộc tầng khu vực nào, đối với Mộ Hàn ngày ngày quét dọn Tuyển Phong Viện, đều phi thường quen thuộc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Mộ Hàn cũng là đối tượng để cho bọn hắn thường xuyên diễu cợt.
Hôm nay, phát hiện Mộ Hàn mất tích mấy ngày lúc này lại trở về , cây chổi nhỏ hắn đã dùng mấy năm nay chợt bị thay thế bởi cây chổ loại trung, tất cả mọi người nhịn không được nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Thỉnh thoảng lại ghé tai, xì xào bàn tán.
"Hô!"
Mộ Hàn tâm tĩnh như nước, đem một cái hố cát cuối cùng san phẳng, sau đó trực tiếp vác cây chổi lên bả vai đi vào bên trong.
Nếu hắn đã đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, quan sát những thiếu niên, hài đồng tu luyện ở khu vực tầng thứ nhất đã không còn ý nghĩa nữa. Hắn đem mục tiêu chuyển dời đến Tuyển Phong Viện khu vực tầng thứu hai.
"Ồ?"
Một thanh âm khàn khàn gọi hắn lại:
"Mộ Hàn!"
Mộ Hàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên nam tử vừa mới bước vào đại môn, hướng tới chỗ bản thân mình đi tới, ánh mắt kinh ngạc nhìn cây chổi sắt trên vai của mình.
Trung niên nam tử kia mặc một bộ thanh y, nét mặt kiên cường, góc cạnh rõ ràng, chỉ là dáng vẻ rất lạnh lùng, thần sắc nghiêm túc, ăn nói trầm ổn.
Trung niên nam tử này là võ đạo giáo sư thuộc Tuyền Phong Viện khu vực tầng một, tên là Mộ Thiết Sơn, thực lực đã đạt tới Vũ Cảnh thất trọng Ngọc Xu Cảnh, là người ngoài lạnh trong nóng, đối với hắn cũng rất nhiều chiếu cố.
Bình thường gặp Mộ Hàn đứng bên cạnh quan sát mọi người tu luyện, lo lắng hắn uổng phí thời gian, từng nhiều lần khuyên hắn chọn một con đường khác, tương lai cũng có được một cuộc sống bình ổn an nhàn
Về sau thấy không khuyên giải được Mộ Hàn, Mộ Thiết Sơn lại truyền thụ cho hắn một vài bí quyết rèn luyện thân thể cơ bản
Trong tám vị võ đạo giáo sư bên trong Tuyển Phong Viện , người duy nhất mà Mộ Hàn cảm kích chính là hắn.
"Hai trăm cân?"
Mộ Thiết Sơn cầm cây chổi của Mộ Hàn, nhẹ nhàng suy nghĩ một lúc, chợt dị thường nói:
"Ngươi hôm nay lại dùng cây chổi loại trung để quét dọn Tuyển Phong Viện?"
Chung quanh lập tức một mảnh xôn xao, mọi người căn bản lúc đầu còn đang suy đoán cây chổi kia có phải là có vấn đề hay không, nhưng mà trong lời nói của Mộ Thiết Sơn đã khẳng định chắc chắn cây chổi kia đúng là chổi loại trung.
Chổi sắt hai trăm cân, tu sĩ Nội Dưỡng Cảnh dùng cũng có chút quá sức, Mộ Hàn một người bình thường ngay cả tâm cung cũng đề không có, không ngờ lại có thể dùng nó quét dọn?
"Đúng vậy."
Mộ Hàn nhẹ gật đầu, có thể đoán được ý nghĩ của Mộ Thiên Sơn.
Trước khi đạt tới Vũ Cảnh tam trọng Thực Khí Cảnh, trong cơ thể không chân khí, trừ phi là cường giả thực lực Thông Thiên Đạo, nếu không rất khó có thể nhìn rõ một người đang là Ngoại Tráng Cảnh hay đã là Nội Dưỡng Cảnh. Mộ Hàn một người thiếu niên bình thường, đột nhiên có thể sử dụng cây chổi hai trăm cân, chính xác là một chuyện phi thường.
Mộ Thiết Sơn trong mắt dị sắc càng đậm, trầm tư một lát, đột nhiên giơ ngón tay hướng mi tâm của hắn điểm tới
Mộ Hàn biết rõ Mộ Thiết Sơn đáng muốn dò xét tâm cung của mình, cũng không có né tránh, chỉ là trong lòng có chút do dự, không biết hắn có thể nhìn thấu tâm cung quái dị của bản thân mình cùng với Tử Hư Thần cung đã dung nhập ở bên trong không.
Quả nhiên, trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc với mi tâm của hắn, Mộ Hàn chợt phát giác từ đầu ngón tay Mộ Thiết Sơn tuôn ra một cỗ lực lượng nhu hòa rất nhỏ, đó là chân khí của Mộ Thiết Sơn
Sau khi tia chân khí này va chạm với Tâm cung của Mộ Hàn, giống như là bị một cổ lực đạo đẩy văng ra, trong khoảnh khắc liền trở lại bên trong đầu ngón tay của Mộ Thiết Sơn. Loại tình huống này, Mộ Hàn phi thường quen thuộc, mấy năn trước, khi Mộ Thiết Sơn từng nhiều lần dò xét qua Tâm Cung của hắn, kết quả đều là như vận
Đối với dị trạng của Mộ Hàn, Mộ Thiết Sơn cũng không hiểu chút nào. Hắn vốn tưởng rằng là Mộ Hàn chợt xuất hiện Tâm Cung, có Tâm Cung liền có thể bắt đầu tu luyện Vũ Đạo Công Pháp trụ cột nhất, có thể dẫn động thiên địa linh khí rèn luyện nhục thể, cốt cách, lực lượng tự nhiên sẽ tăng lên trong một phạm vi lớn.
Đương nhiên, cho dù tăng như thế nào, mới qua thời gian năm sáu ngày đã có thể dùng tới cây chổi hai trăm cân, vẫn là phi thường kinh người.
Mộ Hàn nhẹ thờ phào, nhưng trên mặt bất động thanh sắc nói:
"Thiết Sơn sư phó, ta hôm qua trong lúc tuy luyện tại bên ngoài Liệt Sơn Thành, dường như là đã đột phá đã đến Ngoại Tráng Cảnh."
"Không có khả năng!"
Mộ Hàn lời còn chưa dứt, Mộ Thiết Sơn chợt theo bản năng lắc đầu quả quyết
"..."
"Tên Mộ Hàn này chẳng lẽ tu luyện nhiều quá đến mức phát cuồng rồi?"
"Không có Tâm Cung, cũng muốn đột phá đến Ngoại Tráng Cảnh, thật sự là chuyện cười!"
"Cái này cũng không phải là không có khả năng, nếu không hắn sao có thể dùng cây chổi hai trăm cân?"
"..."
Bốn phía chung quanh lập tức trở nên ồn ào!
Đám thiếu niên bởi vì cử động của Mộ Thiết Sơn mà tu tập lại chợt cười xùy một tiếng, thậm chí ngay cả mấy người Mộ Tinh Không, Mộ Tinh Phong cũng vác chổi đi qua.
So sánh cùng với sự thong dong của Mộ Hàn, bốn người bọn hắn lại lộ ra có chút mệt mỏi, phân biệt dùng cây chổi năm trăm cân loại lớn, cây chổi hai trăm câm loại trung quét dọn tới tận bây giờ, toàn thân đều đã là ướt đẫm , khuôn mặt ửng hồng, miệng mở lớn thở dốc, ngay cả hai bàn tay năm cán chổi cũng có chút run rẩy.
Đối với thanh âm nghi vấn ở xung quanh, Mộ Hàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Mộ Thiết Sơn chăm chú nhìn Mộ Hàn vài giây, sau đó đột nhiên quay đầu, trầm giọng quát:
"Mộ Thiên Cương đi tìm quản sự đem ‘ Huyền Vũ Tinh Trụ ’ mang tới đây."
"Ah... Dạ!"
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi giật mình, sau đó đi ra khỏi đám người nhanh như chớp
Không đến một phút đồng hồ sau, Mộ Thiên Cương đã trở lại, trong ngực ôm một căn ngọc trụ hình vuông màu trắng. Ngọc trụ này dài một mét, óng ánh, long lanh, tại cán bên trong, bên trong thân ẩn chứa vô số đường cong, mà ở đỉnh ngọc trụ, có khảm một khỏa bảo châu màu xanh lam to bằng miệng bát
Đây chính là "Huyền Vũ Tinh Trụ" .
Ở cái thế giới này, nó là một loại đạo khí cực kỳ phổ thông, dùng để kiểm tra, đo lường lực lương của tu sĩ Ngoại Tráng Cảnh cùng Nội Dưỡng Cảnh. Chỉ cần dùng lực lượng toàn thân nên xuống khỏa bảo châu màu xanh lam trên đỉnh kia, đạo văn bên trong "Huyền Vũ Tinh Trụ" sẽ ngưng tụ ra con số, đem lực lượng mạnh yếu biểu hiện ra
Bên trong giới tu sĩ, có thể chế tác đạo khí được xưng là Đạo Văn sư.
Muốn trở thành Đạo Văn sư, điểm mấu chốt nhất là Tâm Cung của người đó có thể diễn sinh ra pháp lực. Có được pháp lực, mới có thể vẽ Đạo Văn, pháp lực càng mạnh, đạo khí chế tác ra dĩ nhiên là càng tốt.
Đạo khí chia làm bảy cấp đề, trung, cao, siêu, thánh, tiên, thần.
"Huyền Vũ Tinh Trụ " này là được Đê Phẩm Đạo Khí.
Tiếp nhận ngọc trụ trong tay Mộ Thiên Cương, sau đó cắm thẳng xuống mặt đất, Mộ Thiết Sơn lập tức nhìn về phía Mộ Hàn:
"Dùng khí lực lớn nhất của ngươi đánh ra một quyền."
Mộ Hàn có phải hay không đã đạt đến Ngoại Tráng Cảnh như lời hắn nói, sau một quyền này mọi chuyện đều có thể rõ ràng
"Vâng!"
Mộ Hàn cũng không chậm trễ, lập tức bước về phía trước, hắn cũng muốn biết lực lượng lúc này của bản thân mình đã đạt đến mức nào
Thấy Mộ Hàn lập tức đáp ứng, thanh âm xì xào, bàn tán bốn phía xung quanh đột nhiên biến mất, tất cả ánh mắt đều rơi vào thân ảnh của Mộ Hàn, sau đó con mắt trừng lớn nhìn vào bàn tay hắn, dương quyền, hét lớn, sau đó hung hăng hướng tới hạt châu bên trên đỉnh "Huyền Vũ Tinh Trụ" đập xuống.
Last edited by ursawarrious; 08-08-2012 at 01:00 PM.