Tác giả: 32++
Chương 21: Nguy cơ lớn, hao hết điện năng.
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Tôn Vũ là một mục tiêu rất rõ ràng, sau lưng hắn là tiểu la lỵ, phía trước ôm Công Tôn Toản, trên tay còn cầm soái kỳ, hình ảnh bắt mắt như vậy đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của mấy vạn người.
Đám người Ô Hoàn cũng không ngốc, bọn họ cũng nhanh chóng hiểu ra, Công Tôn Toản muốn dùng bản thân làm mồi nhử, bảo hộ các bộ hạ chạy trốn. Tuy nhiên mồi câu này cũng rất hấp dẫn, chỉ cần giết được Công Tôn Toản, khiến cho gia tộc Công Tôn Toản mất đi võ tướng kỹ “Bạch Mã”, Công Tôn gia sẽ không chịu nổi một đòn. Lúc đó Ô Hoàn có thể chiếm được U Châu, tùy ý mà đánh giết cướp bóc.
- Đuổi theo! Bắt lấy nàng!
Trương Cử bỏ qua Nghiêm Cương, thúc ngựa đuổi theo về hướng Tây.
Nghiêm Cương giận dữ, múa một vòng thương định chặn lại, nhưng thấy Điền Dự từ bên cạnh chạy tới hét lớn:
- Chúa công hạ lệnh, chúng ta lập tức dẫn các binh sĩ Bạch Mã Nghĩa Tòng trở lại Bắc Bình, sắp xếp hoàn chỉnh đội quân giao cho nhị muội Công Tôn Việt.
Nghiêm Cương buồn bực nói:
- Nhưng Chúa công.
Điền Dự thở dài nói:
- Ta cũng rất lo lắng, nhưng mệnh lệnh của chúa công không thể trái, hy vọng Tôn Vũ có thể bảo vệ chúa công bình an, võ tướng kỹ của hắn đa dạng, hi vọng có thể cứu được chúa công.
Hai đại tướng quân không bị Trương Cử kiềm chế, sử dụng võ tướng kỹ của mình, chỉ một lúc sau đã đánh tan nhóm quân Ô Hoàn đang vây chung quanh, sau đó dẫn đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng chạy trốn về phía Nam.
Lúc này Trương Thuần và Khâu Lực Cư đồng thời bao vây hai bên trái phải, hai nàng đang định bao vây chặn Bạch Mã Nghĩa Tòng lại thì lại thấy Trương Cử cưỡi ngựa chạy như bay về phía Tây, kỵ binh Ô Hoàn cũng chạy hết về phía Tây theo Trương Cử.
- Làm gì vậy? Sao không đánh quân Công Tôn lại chạy về hướng Tây?
Trương Thuần sờ sờ đầu không hiểu.
Khâu Lực Cư ở bên cạnh đột nhiên hét lớn:
- Nhìn kìa, đó là Công Tôn Toản.
Trương Thuần nhìn thì thấy quả nhiên là Tôn Vũ đang ôm Công Tôn Toản chạy về phía Tây.
- Hừ! Muốn dùng bản thân để đổi lấy toàn quân sao.
Trương Thuần cười lạnh nói:
- Chỉ cần ta giết được Công Tôn Toản, Bạch Mã Nghĩa Tòng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Truyền lệnh của ta, toàn quân truy kích Công Tôn Toản, không cần để ý tới quân Bạch Mã Nghĩa Tòng .
Tôn Vũ vừa phi ngựa về phía Tây, vừa quay đầu lại quan sát, chỉ thấy sau lưng toàn là đồi núi, không biết có bao nhiêu kỵ binh đang đuổi theo. Hắn cắn răng, hai bên thái dương đầy mồ hôi, quất thêm vài roi vào mông ngựa.
Con ngựa bạch này là ngựa yêu của Công Tôn Toản, trong trăm con mới chọn được một con, ngựa phi như bay, nếu là ngựa bình thường thì không thể đuổi kịp, sau khi chạy một hồi, khoảng cách kỵ binh Ô Hoàn dần dần bị nới rộng ra.
Tôn Vũ nhẹ nhàng thở ra thầm nghĩ: có ngựa tốt như vậy, không chừng có thể sống sót.
Tuy nhiên đúng lúc này, Triệu Vân từ phía sau lưng đột nhiên kêu lên:
- Có một danh tướng của quân địch sắp đuổi kịp rồi, Tôn tiên sinh, mau nhìn.
Tôn Vũ quay đầu nhìn, quả nhiên có một con ngựa đang nhanh chóng phi tới, hơn nữa người đang ngồi trên ngựa phát ra hồng quang chính là “Kỵ tướng” Trương Cử.
Bực mình, võ tướng kỹ kỳ quái này sao lại làm cho ngựa chạy nhanh như vậy chứ, thật khó chơi. Tôn Vũ trầm ngâm, trong đầu hắn vừa nảy ra một ý nghĩ, NM01 có thể biến đổi tế bào của bản thân khiến cho nó có thể bay rất nhanh, vậy có lẽ nó có thể biến đổi tế bào của ngựa nhỉ.
Hắn nhanh chóng hạ lệnh cho NM01:
- Tìm trong kho tư liệu của ngươi các tư liệu về ngựa, phân tích kết cấu tế bào của ngựa, biến đổi tế bào của con bạch mã này để nó có thể chạy nhanh hơn.
NM01 đáp lại một tiếng, sau đó từ chui vào trong tai bạch mã, chỉ chốc lát sau, con ngựa dường như chạy càng lúc càng nhanh hơn, hóa ra là do NM01 kích thích huyệt vị của chiến mã khiến nó nổi điên mà chạy nhanh hơn.
- NM01 đừng phóng hồng quang giống kỹ năng nữa, bớt điện đi.
Tôn Vũ biết NM01 vì mô phỏng “bạch mã” mà phải phóng ra một lượng lam quang khá lớn, nên sẽ phải sử dụng khá nhiều điện lực, sau này nếu không được bổ sung kịp thời nguồn điện lực này sẽ bị tiêu hao hết.
Ngựa không dùng kỹ năng mà lại có thể chạy nhanh hơn, điều này khiến cho Trương Cử đang đuổi theo phía sau cũng ngạc nhiên. Nàng sử dụng kỹ năng “Kỵ tướng”, rõ ràng đã sắp đuổi kịp Tôn Vũ, không ngờ rằng ngựa của Tôn Vũ đột nhiên lại gia tăng tốc độ, chạy càng ngày càng nhanh, rõ ràng không hề kém kỹ năng “Kỵ tướng” của mình, thế nhưng trên đầu Tôn Vũ lại không thấy xuất hiện chữ võ tướng kỹ.
- Thực là tà môn.
Trương Cử mắng:
- Chẳng lẽ hắn cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã? Ta không tin.
Nàng vừa mắng vừa dùng võ tướng kỹ thúc ngựa đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy, khoảng cách với đại quân Ô Hoàn ở phía sau kéo dài ngày càng xa.
- NM01, ngươi còn bao nhiêu điện lực?
Tôn Vũ lo lắng hỏi.
- Chủ nhân, nếu ta vừa duy trì mã lực, vừa bổ sung bằng năng lượng mặt trời, có thể duy trì thời gian trong ba ngày.
Tôn Vũ âm thầm vui mừng, thầm nghĩ như vậy cũng khá tốt, đủ để chạy tới Trác huyện, đến đó sẽ dựa vào hương dũng chống đỡ một thời gian, sau đó lại chạy tiếp. Vừa nghĩ tới đây, trên trời đột nhiên nổi gió mây bay, một đám mây đen đang kéo tới, một tiếng sấm to vang lên, bầu trời đột nhiên đổ mưa rất to.
Thôi xong! Tôn Vũ âm thầm kinh hãi. Thảm rồi, trời mưa thì NM01 không thể bổ sung năng lượng mặt trời.
Quả nhiên, NM01 lập tức nói:
- Chủ nhân, trên trời mây đen kéo tới, ta không thể bổ sung năng lượng mặt trời, điện lực nhiều nhất chỉ duy trì được nửa ngày.
A, sự tình biến đổi khôn lường, sớm không mưa muộn lại mưa, hết lần này tới lần khác thì không mưa lại mưa đúng lúc này, chẳng lẽ ông trời muốn mạng của ta sao? Tôn Vũ âm thầm ảo não, nửa ngày có thể chạy được bao xa? Trương Cử dùng kỹ năng “Kỵ tướng” có thể duy trì bao lâu đây?
Hắn lo lắng nhìn về phía sau, thấy Trương Cử cũng không có vẻ mệt mỏi gì, vội vàng thúc ngựa đuổi gấp theo mình.
Trên trời mây đen cũng không có vẻ gì là sẽ tan, nếu phải trông cậy vào việc chờ trời nắng nhất định là không thể được. Liệu có chỗ nào có thể trú mưa không? Tôn Vũ nhìn trái nhìn phải, thấy phía Tây Nam có một rừng cây nhỏ, hắn nhanh chóng phi ngựa vào trong rừng cây. Nhưng rừng cây này cây cối lại quá thưa thớt, toàn là các loại cây lá kim, căn bản không thể che mưa được.
Rừng cây này thực vô dụng, cuối cùng chỉ có thể dùng hết điện lực mà chạy trốn thôi. Tôn Vũ buồn bực nghĩ: nếu ta kiên trì chạy tiếp, đợi khi NM01 hết điện lực lại bị đuổi kịp, vậy nhất định phải chết.
Nếu vậy, tốt nhất là để NM01 dùng chút điện lực cuối cùng tăng cường sức chiến đấu của bản thân, liều mạng cùng Trương Cử. Phía sau Trương Thuần và Khâu Cự Lực đã bị tụt lại rất xa, chỉ cần đủ thời gian để kết thúc trận đấu, như vậy Trương Thuần và Khâu Lực Cư cũng không thể đuổi kịp.
Hắn đưa soái kỳ “Công Tôn” cho Triệu Vân ở phía sau cầm lấy, sau đó cắn răng nói:
- NM01, Tất trung!
Xoay người, lắp cung, Tôn Vũ nhắm mũi tên thẳng về hướng Trương Cử đang phóng tới, “Tất trung” có thể đánh rơi “Bôn xạ” của Trương Thuần nhiều lần, nhưng đó là vì tên là vật chết, một khi đã thoát khỏi dây cung sẽ không tự mình xoay chiều được, vì thế Tôn Vũ phải tính toán tốc độ chuẩn xác để bắn rơi tên của Trương Thuần.
Tuy nhiên Trương Cử và ngựa của nàng lại không phải vật chết, mà là vật sống. Thấy tên bay tới, Trương Cử phát ra hồng quang, sau đó bay khỏi ngựa, khiến cho mũi tên của Tôn Vũ bay trượt lên không trung.
- Bắn trượt rồi, bực thật. NM01, Cự lực!
Tôn Vũ cắn chặt răng, quyết định liều mạng với Trương Cử. Hắn vươn tay, cầm lấy chùy phía sau mông ngựa lên, giơ tay quay một vòng, sau đó ghìm cương ngựa quay lại.
Trương Cử thấy Tôn Vũ quay ngựa lại, biết rõ hắn đang muốn liều mạng với mình. Nàng cười ha ha, thúc ngựa vung thương nghênh đón Tôn Vũ.
Hai ngựa tới gần nhau, Tôn Vũ vung đại chùy lên, Trương Cử lại nhảy lên khỏi ngựa, nhẹ nhàng tránh thoát. Võ tướng kỹ của nàng mấu chốt là ở sự kết hợp với ngựa, con ngựa kia được hồng quang của nàng bao vây, tiến lui tự nhiên, giống như một bộ phận trong thân thể nàng.
Thật sự là khó chơi, Tôn Vũ trong lòng buồn bực, hắn đánh ra vài chùy, đều bị Trương Cử nhẹ nhàng tránh thoát.
Trương Cử cười to nói:
- Ngươi tên nam nhân này thật thú vị, không ngờ lại có thể đánh nhau với nữ nhân.
Tôn Vũ mặc kệ nàng nói khích, một chùy lại một chùy vung lên, hắn cảm giác được điện lực của NM01 đang sắp hết, tay hắn ngày càng ít khí lực. Tuy nhiên Trương Cử lại dựa vào việc cưỡi ngựa, tự nhiên tiến lui tránh né bên cạnh hắn, bất luận Tôn Vũ dùng sức thế nào cũng không thể đánh trúng nàng.
- Ôi! Điện năng sắp hết!
Giọng nói của NM01 vang lên trong tai:
- NM01 bắt đầu đi vào trạng thái hôn mê. Khi nào trời sáng sẽ tự động kích hoạt trở lại.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Thôi xong, không thể tin được Tôn Vũ ta lại chết ở chỗ này. Tôn Vũ quăng đại chùy đi, một tay ôm Triệu Vân, một tay ôm Công Tôn Toản, thở dài nói:
- Nam nhân như ta thật quá vô dụng, trước khi chết muốn thử làm anh hùng một lần, đáng tiếc lại thành anh hùng cứu mỹ nhân thất bại, chuyện này nếu để cho thế giới kia của ta biết, không biết mọi người sẽ cười nhạo ta thế nào.
Triệu Vân nghe xong sắc mặt tái nhợt, duỗi đôi bàn tay nhỏ bé khẩn trương ôm lấy cổ Tôn Vũ, khóc nói:
- Tiên sinh, chúng ta phải chết sao? Ta không muốn … ta không muốn chết.
Công Tôn Toản sắc mặt bình tĩnh, nàng dịu dàng nói:
- Chết cũng không sao, có thể tìm được tri kỷ cùng chết với mình, dù phải chết cũng không hối tiếc. Tôn Vũ … Trước khi chết ta có một thỉnh cầu … Ngươi có thể ở rể Công Tôn gia được không?
Ách, em gái ngốc nghếch này, trong thế giới của ta mà ở rể là chuyện rất mất mặt, dù chết cũng không thể ở rể bừa nha. Tôn Vũ lau mồ hôi nói:
- Bá Khuê, bây giờ là lúc nào mà ngươi lại suy nghĩ tới chuyện này … Chuyện này sau khi chúng ta chết hãy nói tiếp đi.
Ba người bên này không thèm chống cự nữa bắt đầu nói chuyện với nhau, trong khi bên kia Trương Cử lại dở khóc dở cười, ba người này đang phát bệnh thần kinh gì vậy? Nàng giơ thương trong tay lên, cười nói:
- Đã không chống cự, vậy ngoan ngoãn chịu chết đi.
Nói xong, nàng thúc ngựa phóng về phía ba người kia, giơ cao thiết thương phát ra ánh sáng lạnh chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của ba người phía trước.
Chính trong khoảnh khắc này lại xuất hiện kỳ tích!
Trong rừng cây đột nhiên có một trường mâu màu đen tuyền bay ra, nó mang theo một lực rất lớn, giống như một người khách bên ngoài xuyên qua màn mưa từ trong rừng bay thẳng ra, “Phập” một tiếng, cắm thẳng xuống khoảng đất trống chính giữa nơi Tôn Vũ và Trương Cử đang đứng.
Trường mâu cắm nghiêng trên mặt đất, hơn phân nửa mũi thương chôn trong đất, chỉ còn lại một phần tư mũi thương cùng cán thương đang rung ông ông trong mưa, lực ném rất mạnh, không biết là ai lại có thể ném được trường mâu với lực lớn như vậy, sau khi cắm xuống đất cán mâu vẫn còn chấn động không ngừng.
Mâu này phóng tới làm Trương Cử hoảng sợ ghìm ngựa lại, chiến mã của nàng chổng vó dậy, phát ra một tiếng kêu “Hí hí” thê lương.
- Ai?
Trương Cử phẫn nộ quát to:
- Ai không có mắt như vậy, dám ám toán bổn tướng quân?
- Im, nếu thật sự muốn ám toán ngươi, hiện giờ ngươi đã bị một mâu đâm chết trên đất rồi.
Từ trong rừng cây có một bóng người cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, người này bởi vì màn mưa quá nặng nên không nhìn rõ tướng mạo, nhưng hình dáng nàng dần dần lộ ra trong mưa chính là một thiếu nữ tóc ngắn, thân hình khỏe mạnh.
Tôn Vũ không cần nhìn hình dáng của nàng, chỉ cần nhìn trường mâu kia cũng biết là ai tới.
Cây trường mâu cắm ở giữa khoảng đất chỉ lộ ra một đoạn mũi thương rất ngắn, nhưng nhìn đoạn mũi thương quanh co khúc khuỷu kia, Tôn Vũ biết đó là binh khí gì, đó chính là bát xà mâu.
Chính xác, đây chính là bát xà mâu!
Cả thời đại tam quốc, ngoại trừ bát xà mâu của Trương Phi ra, không có một thanh binh khí nào có hình dạng như vậy cả.
Kỵ sĩ trong rừng cây lúc này rốt cuộc đã xuyên qua màn mưa đi tới, quả nhiên là một cô thiếu nữ. Da dẻ nàng màu nâu khỏe mạnh, tóc ngắn tinh thần sáng láng, khuôn mặt tươi cười thanh thoát mà sáng sủa, nàng nhẹ nhàng đi tới, rút cây trượng bát xà mâu đang cắm trên mặt đất lên, dường như không tốn sức chút nào mà chỉ như tiện tay rút lên, sau đó đeo mâu lên lưng nàng.
Quả nhiên thiếu nữ bán thịt heo hắn gặp vài ngày trước tại Trác huyện chính là Trương Phi Trương Dực Đức
Tôn Vũ vừa nhìn thấy nàng liền mừng rỡ nói:
- Trương Phi! Thật là ngươi sao? Không phải ngươi cùng tỷ tỷ đi về phía Nam đánh loạn tặc Hoàng Cân sao? Tại sao lại tới phía Đông Bắc Trác huyện này?
Trương Phi mím môi nói:
- Đều do nhị tỷ của ta, nàng muốn dẫn đường, còn nói khả năng tìm đường của nàng nếu đứng thứ hai, thiên hạ sẽ không có ai đứng thứ nhất, kết quả đi tới đi lui, không biết làm sao lại đi tới đây, đây rốt cuộc là nơi nào? Thực là như ma làm!
Toát mồ hôi! Hóa ra là đi nhầm đường, thảo nào đáng lẽ phải đi về phía Nam, kết quả lại xuất hiện ở phía Đông Bắc? Tôn Vũ đầu đầy mô hôi nói:
- Ngươi nói … phía sau còn có Lưu Bị và Quan Vũ cũng tới phải không?
Trương Phi nhún vai nói:
- Đúng vậy, vẫn còn trong rừng đi đi lại lại, để nhị tỷ ta dẫn đường, quả thực không đáng tin. Ta không chịu được, tự mình đi tìm đường, kết quả nhìn thấy ngươi cùng nàng kia đánh tới đánh lui một hồi, rõ ràng là chẳng có chút sức lực nào, thà đừng đánh còn hơn. Nè, ngươi là do không còn khí lực hay là cảm thấy không thể đánh thắng nên mới dừng tay? Ta nhìn võ tướng kỹ của ngươi đổi tới đổi lui, thấy rất hay nha.
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Không còn sức lực, ngươi nhìn ta phía trước ôm một người, sau lưng lại ôm một người, khí lực hao tổn rất nhanh.
Hai người vừa gặp mặt đã bắt đầu ”buôn dưa”, rõ ràng không coi Trương Cử ra gì. Tôn Vũ thấy Trương Phi tới nên không sợ nữa. Trương Phi càng “vô tư”, căn bản không thèm để ý tới Trương Cử đứng bên cạnh. Việc này khiến cho Trương Cử vô cùng tức giận, nàng hét lớn một tiếng nói:
- Các ngươi quá coi thường người khác, không thấy ta đang đứng đây sao? Các ngươi muốn ”chém gió” với nhau, vậy hãy tới âm tào địa phủ mà ”chém” đi.
Trương Cử vừa nhìn liền biết thiếu nữ tên Trương Phi này là kình địch của nàng, nàng không dám chậm trễ, hồng quang trên người lóe lên, hai chữ “kỵ tướng” hiện trên đầu, người mượn thế ngựa, nhân mã hợp nhất, phóng thương đâm thẳng về phía Trương Phi.
- Hắc!
Trương Phi cười nói:
- Ngay cả ta cũng dám đánh, tên cường đạo Ô Hoàn này thực thú vị. Ta đã sớm ngứa mắt mấy tên cường đạo Ô Hoàn các ngươi, nếu ngươi đã muốn đánh, cũng đừng trách ta không khách khí.
Trương Phi khẽ vươn tay, lại lấy trượng bát xà mâu trên lưng xuống, thấy Trương Cử phóng hồng quang tới, Trương Phi cười ha ha nói:
- Đối phó với loại tôm tép như ngươi, ta cũng lười sử dụng tới võ tướng kỹ.
Nàng vung xà mâu trên tay lên, tiện tay một đường đâm tới.
Một mâu này lóe lên như điện, khí thế mạnh mẽ, luận về tốc độ, so với “Thương Tướng” của Nghiêm Cương còn mau lẹ hơn, luận về “Uy lực” ngay cả màn mưa xung quanh cũng bị một mâu này đâm thủng một lỗ.
Trương Cử chấn động, cố gắng cưỡi ngựa tránh né, nhưng dù “Kỵ tướng” của nàng phát huy tốt đến thế nào, cũng không thể tránh thoát được một mâu thần kỳ này của Trương Phi, “phập” một tiếng, trượng bát xà mâu đâm thẳng vào ngực Trương Cử, máu tươi bắn ra, thân thể Trương Cử ngả về phía sau, chút nữa thì ngã xuống đất.
Tuy nhiên nàng không hổ là “Kỵ tướng”, bị một kích nặng như vậy mà còn không ngã khỏi ngựa, nàng cắn răng ghìm ngựa quay đầu lại, thúc ngựa chạy trối chết.
Trương Phi cười khẽ một tiếng:
- Thật chẳng ra sao, vừa đánh đã bỏ chạy.
Tôn Vũ còn đang muốn xem Trương Phi sử dụng loại võ tướng kỹ nào, kết quả … Trương Phi vừa đâm một mâu đã đánh lui “Kỵ tướng”, quay lại thấy Tôn Vũ đang há hốc mồm.
Lúc này nghe Trương Phi nói Trương Cử đã chạy, hắn mới giật mình, nhanh chóng nói:
- Không hay rồi, mau đuổi theo nàng, phía sau nàng có bốn vạn đại quân, để nàng chạy thoát sẽ rất phiền toái.
- Gì? Bốn vạn?
Trương Phi trợn mắt hét lớn:
- Nhiều thế sao? Ai nha, sớm biết vậy dùng một mâu đâm chết nàng luôn, người đâu rồi?
Trương Phi quay đầu lại nhìn.
Trương Cử lúc này đã chạy thật xa, lực chiến đấu của nàng tuy kém cỏi, nhưng thuật cưỡi ngựa lại vô cùng giỏi, tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn chạy trốn rất nhanh, chớp mắt đã không nhìn thấy người đâu.
- Ách, thật chủ quan.
Trương Phi buồn bực nghiến răng, sau đó quay đầu nói với Tôn Vũ:
- Ngươi tên ”đầu đất” này, sao không nói sớm nàng phiền phức như vậy, biết thế ta không chơi đùa cùng nàng.
Ai, ta còn đang định hỏi ngươi xảy ra chuyện gì, đây là tặc nhân Ô Hoàn, đã gặp đương nhiên phải giết, sao lại còn chơi đùa với nàng ta. Tôn Vũ buồn bực nghĩ thầm: “Trương Phi là người người không cần biết đến lý lẽ, ta có nói cũng vô dụng”.
Lúc này Công Tôn Toản nằm trong ngực Tôn Vũ đang giãy giãy người, dịu dàng nói:
- Vị nghĩa sĩ này tên là Trương Phi sao?
Tôn Vũ nhẹ gật đầu.
Công Tôn Toản nói:
- Tạ ơn nghĩa sĩ cứu giúp! Trước tiên chúng ta không nên đứng đây nói chuyện, tranh thủ thời gian mau chạy về hướng Tây. Nếu cứ đứng đây tiếp, đại quân của Trương Thuần sẽ kéo đến, cho dù vị nghĩa sĩ này có lợi hại, cũng đánh không lại bốn vạn đại quân, muốn trò chuyện thì vừa đi vừa nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Trương Phi nghe xong cũng thấy có lý. Nàng vỗ vỗ đầu cười nói:
- À à, nếu chỉ khoảng nghìn người, ta không thèm chấp, tuy nhiên, bốn vạn thì hơi nhiều một chút, tốt nhất vẫn là nên “bỏ qua cho bọn chúng”. Tuy nhiên hai vị tỷ tỷ của ta mang theo các hương dũng đang ở trong rừng, ta phải đi tìm các nàng cùng nhau chạy, nếu không các nàng sẽ gặp phải đại quân Ô Hoàn.
Tôn Vũ nghe xong liền nghĩ, nếu bản thân một mình cưỡi ngựa chạy trốn, hiện tại NM01 lại không còn điện năng, thực sự rất nguy hiểm. Không bằng đi cùng nhóm người Lưu Quan Trương, tuy không biết ba người bọn họ dùng võ tướng kỹ loại gì, nhưng chắc chắn sẽ không quá kém.
Có ba vị này đồng hành, có thể đảm bảo an toàn.
Hắn ghìm ngựa lại, nói với Trương Phi:
- Ta có thể đi cùng các ngươi không?
Trương Phi cười hì hì nói:
- Đương nhiên có thể, tuy nhiên ta báo trước, không cho phép nói về cộng nọ cộng kia giống chuyện thịt heo lần trước, “đề tài thú vị” này rất dễ kích thích ta, ta sẽ muốn đánh người đó.
Tôn Vũ đổ mồ hôi, nhanh chóng gật đầu. Trương Phi lại nói:
- Ngoài ra, tuyệt đối không thể bàn luận gì về râu ria của nhị tỷ ta, cái gì cũng có thể nói, nhưng nói đến râu mép của nàng, nàng sẽ đánh ngươi. Nàng mà đánh người … rất đáng sợ đó, còn đáng sợ hơn cả ta.
- A?
Tôn Vũ trong lòng hiếu kỳ, Lưu Quan Trương không phải đều biến thành nữ nhân sao, nữ nhân lấy đâu ra râu ria chứ?
Lúc này Công Tôn Toản đang nằm trong ngực Tôn Vũ lại lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Tôn Vũ, chúng ta đi theo vị nghĩa sị này có được không? Không nên làm phiền người ta. Nếu khiến ba tỷ muội các nàng cùng lâm vào nguy hiểm, ta thực không nỡ.
- Không sao, các nàng vô cùng lợi hại.
Tôn Vũ nhẹ nhàng an ủi.
- Lợi hại cũng không được , biết rõ gặp nguy hiểm còn kéo người khác theo, làm vậy là không đúng.
Công Tôn Toản dịu dàng nói:
- Tôn Vũ, nếu ngươi muốn làm anh hùng hảo hán đỉnh thiên lập địa, không thể làm loại chuyện núp bóng người khác thế này.
Ta ngất, ta chỉ là một nhà khoa học, không phải siêu nhân. Ta trước kia núp bóng viện khoa học quốc gia, vài ngày trước thì núp bóng Công Tôn gia, hiện tại núp bóng Lưu Quan Trương thì có vấn đề gì đâu. Ta mới không cần làm anh hùng hảo hán đỉnh thiên lập địa. Tôn Vũ trong lòng ngán ngẩm, tuy nhiên nữ nhân này lại suy nghĩ quá xa. Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới, trong tam quốc tại thế giới kia của mình, Lưu Bị, Công Tôn Toản là đồng môn sư huynh đệ, đều học Nho gia Lư Thực, ở thế giới này nói không chừng cũng như vậy.
Hắn thử nói với Công Tôn Toản:
- Ngươi có quen người nào tên là Lưu Bị Lưu Huyền Đức không?
Công Tôn Toản nhẹ nhàng nói:
- Có quen, nàng học cùng ta, làm sao vậy?
Tôn Vũ mừng rỡ, chỉ cần các ngươi là đồng môn, vậy là tốt rồi. Hắn giả vờ khó xử nói với Trương Phi:
- Trương cô nương, ta nghĩ có lẽ không nên cùng đi với các ngươi, đại quân Ô Hoàn đang truy sát chúng ta, nếu chúng ta đi cùng nhóm người các ngươi, như vậy sẽ gây phiền toái cho các ngươi.
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Thay ta hỏi thăm đại tỷ Lưu Bị của ngươi, nói ta thay nha hoàn của ta cảm tạ nàng lần trước tặng một đôi giầy rơm.
Hắn cố ý nói đông nói tây nói ra hai chữ Lưu Bị này.
Quả nhiên, Công Tôn Toản nghe thấy tên Lưu Bị, hai mắt sáng ngời, nàng nhịn không được nói với Trương Phi:
- Đại tỷ ngươi tên là Lưu Bị?
Trương Phi ngạc nhiên nói:
- Đúng vậy, tên là Lưu Bị, sao vậy? Ngươi quen nàng sao?
Công Tôn Toản thở dài:
- Ta và nàng là bạn học cùng trường, đáng tiếc đã nhiều năm không gặp, ngươi cũng thay ta hỏi thăm đại tỷ ngươi, ta và Tôn Vũ bây giờ phải tiếp tục chạy trốn, hôm nay không thể đi gặp nàng.
Trương Phi vừa nghe xong lập tức phản đối, lớn tiếng nói:
- Ngươi và đại tỷ ta là bạn cùng học.
- Ử
- Ô Hoàn đang đuổi giết ngươi ư?
- Ử
- Thật to gan, bọn “sâu bộ lên làm người” Ô Hoàn này, dám truy sát hảo hữu của đại tỷ ta.
Trương Phi giận dữ.
Công Tôn Toản: “ … ”
Trương Phi hét lên:
- Các ngươi mau theo ta vào rừng gặp đại tỷ ta, hừ hừ, Ô Hoàn ”sâu bọ”, bốn vạn quân thì sao chứ, bọn họ tới thì tới, ta sẽ cho bọn họ thấy thế nào là Trương Phi.
Công Tôn Toản không muốn liên lụy tới nàng, kiên trì thoái thác, Trương Phi lại sống chết không cho Công Tôn Toản chạy trốn một mình, duỗi tay vỗ lên ngực phát ra hai tiếng “Bạch bạch” nói:
- Ngươi yên tâm, không hại gì tới chúng ta đâu.
Hai người nhường tới nhường lui nửa ngày, Tôn Vũ chỉ đứng một bên xem cuộc vui.
Đúng lúc này, phía Đông Bắc vang lên một loạt tiếng vó ngựa, ngay cả trận mưa to cũng không bị những tiếng vó ngựa này che dấu, kỵ binh Ô Hoàn rốt cuộc đã đuổi tới.
Sau đó liền thấy Trương Thuần và Khâu Lực Cư hai người đang cưỡi ngựa dẫn đầu, phía sau là kỵ binh vô số, đang ồ ạt tiến lên.
Trương Phi nghiêng đầu nhìn, hắc, đã tới rồi. Nàng nhìn bát xà mâu trong tay ước chừng, lớn tiếng nói:
- Vị Công Tôn tỷ tỷ này, ngươi hãy xem ta giết đám người ngựa đó, dám truy sát bằng hữu tỷ tỷ ta, quả thực là buồn cười, phải cho bọn họ một bài học mới được.
Công Tôn Toản khẩn trương nói:
- Người ta có bốn vạn quân đó … Ngươi chỉ có một người sao được … Mau chạy đi…
Trương Phi không để ý tới nàng, quay đầu ghìm ngựa đi về hướng Đông Bắc, nàng cầm bát xà mâu trên tay nhẹ nhàng vung lên, một ánh kim quang từ trên người nàng bắn ra, từng cơ bắp nâng lên theo từng chuyển động thân thể của nàng, từng hạt từng hạt mưa dính vào phía trước người nàng, giống như một lớp tường khí bao vây, sau đó chảy xuống bên cạnh người nàng.
Những tia kim quang chậm rãi dồn lên đỉnh đầu ngưng kết thành hai chữ kim hoàng sắc “Đấu Thần!”
“Kim sắc!” Công Tôn Toản vừa nhìn thấy võ tướng kỹ của nàng, lập tức trợn mắt há hốc mồm: “Đỉnh cấp võ tướng kỹ!”
Trương Phi quay đầu cười ha ha, lớn tiếng nói:
- Xem ta đại phá quân Ô Hoàn đây!
Nàng vỗ lên cổ ngựa, chiến mã xông về phía trước, kim quang bao quanh cả người lẫn ngựa, trượng bát xà mâu cũng bị bao ở bên trong, hai chữ “Đấu Thần” rất to trong màn mưa trông vô cùng chói mắt.
Lúc này, đại quân Ô Hoàn đã bày thành thế trận mũi tên, lúc này Trương Cử đang bị trọng thương đi phía sau đại vương Ô Hoàn Di Thiên tướng quân Trương Thuần, nàng nói với Trương Thuần:
- Trong rừng có một người tên là Trương Phi đột nhiên chạy đến, không dùng võ tướng kỹ cũng đâm ta bị thương.
Trương Thuần nhếch miệng không tin nói:
- Làm sao có thể? Không dùng võ tướng kỹ sao có thể là đối thủ của ngươi?
Vừa dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Trương Phi khắp người là kim quang đang vọt tới, trước thế tiến công của nàng, những hạt mưa dường như đều tự động mở ra một lối đi cho nàng.
- A? Kim sắc! Đấu Thần!
Trương Thuần mặt xanh như tàu lá!
Khâu Lực Cư toát mồ hôi!
Trương Cử mồm há hốc!
Toàn quân Ô Hoàn kinh hãi!
Trương Phi khí thế vượt núi ngăn sông, vọt tới trước quân Ô Hoàn chỉ mũi mâu xuống đất, hét lớn:
- Ta là Trương Dực Đức người Yên, ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến?
Một tiếng rống to, thanh âm giống như đao thương đâm vào người, khí thế ngút trời, sát ý khiến cho không ai dám lại gần, đại quân Ô Hoàn lập tức bị tiếng rống này chấn động mà ngã ngựa.
Chiến mã cuồng hí, binh sỹ hoảng loạn gào thét, Trương Phi còn chưa ra tay, đại quân Ô Hoàn đã bắt đầu dao động.
- Điều này … Điều này sao có thể?
Trương Thuần sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng gỡ cung từ trên lưng xuống, hét lớn:
- Hạ lệnh toàn quân, quân địch chỉ có một người, sợ cái gì? Kể cả có kim sắc đỉnh cấp võ tướng thì sao, chúng ta bốn vạn người cùng tiến lên, chẳng lẽ sợ nàng sao?
Trên người Trương Thuần hồng quang lóe lên, “Bôn xạ” phát ra bắn thẳng về phía Trương Phi, cờ bay phần phật, đại quân Ô Hoàn ngẩng đầu, cố lấy hết dũng khí chạy thẳng về hướng Trương Phi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung
Tác giả: 32++
Chương 24: Chiến thần Quan Vũ râu dài
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Ở phía xa, Công Tôn Toản đang nằm trong ngực Tôn Vũ, thấy Trương Phi hóa thân thành một bong người hào quang màu vàng bốc ngùn ngụt hệt “một siêu shaiyan”, mạnh mẽ lao tới trong vòng vây quân Ô Hoàn, giống như mãnh hổ lao vào bầy dê. Trương Thuần dùng “Bôn xạ” đánh tới, Trương Phi nhẹ nhàng vung xà mâu, tên bay giữa không trung liền rơi xuống. Khâu Lực Cư dùng “Tập Hán” tiến lên, còn chưa tới gần, Trương Phi vung xà mâu xẹt qua, kỵ binh Ô Hoàn bên cạnh bay tán loạn, khiến cho Khâu Lực Cư sợ tới mức không ngừng thối lui.
Ánh sáng kim sắc phát ra tới đâu, kỵ binh Ô Hoàn giống như rơm rạ rơi xuống ngựa tán loạn, giống hệt như giấy vụn bay trên người.
Công Tôn Toản ho nhẹ một tiếng, thở dài:
- Đây … đây là uy lực của kim sắc đỉnh cấp võ tướng kỹ “Đấu thần”? Quả thực là địch vạn người! Tôn Vũ … Ngươi sớm đã biết Trương Phi lợi hại như vậy phải không?
Tôn Vũ nghe xong đỏ mặt, hắn cười nói:
- Ta chỉ biết nàng rất lợi hại, nhưng không biết nàng lại lợi hại như vậy.
Công Tôn Toản dịu dàng nhìn hắn, xoay người chui vào trong lòng hắn nói:
- Đừng nhìn nữa, trận này còn không biết phải đánh bao lâu, Trương Phi cho dù lợi hại, nhưng đánh với bốn vạn đại quân e là cũng không địch lại được. Chúng ta vào rừng tìm hai vị tỷ tỷ của nàng tới giúp đỡ. Ta cũng đã lâu chưa gặp Lưu Huyền Đức, vừa hay có duyên gặp tại đây.
Tôn Vũ ừ một tiếng, ghìm ngựa chạy vào trong rừng, vốn dĩ có thể dựa vào NM01 tìm người trong rừng này dễ như tìm một bữa ăn, nhưng NM01 lại hao hết điện năng cho nên Tôn Vũ đành phải tự mình đi tìm.
Hai người tiến vào sâu trong rừng vẫn còn nghe thấy tiếng chém giết ở phía Đông Bắc, kim quang, hồng quang lóng lánh chói mắt trong màn mưa dày đặc.
Tôn Vũ cười nói:
- Hò hét lớn như vậy, ta đoán hai tỷ tỷ của Trương Phi cũng nghe thấy, các nàng nhất định đang chạy về hướng này. Hai người kia cũng không phải loại đèn đã cạn dầu, chờ bọn họ đến, chỉ sợ đại quân Ô Hoàn đã tan tành.
Công Tôn Toản ngạc nhiên nói:
- Ngươi cũng biết Lưu Huyền Đức và tỷ muội kia của nàng sao? Năm đó ta cùng Lưu Huyền Đức cùng học, nhưng thật không biết nàng có võ tướng kỹ. Nhìn nàng nhu thuận, yếu ớt như nước, rất khó mà tưởng tượng nàng có thể ra trận giết địch.
Tôn Vũ nhún vai nói:
- Ta cũng chỉ có duyên gặp nàng một lần, không biết các nàng sử dụng võ tướng kỹ loại gì, nhưng chắc chắn không hề kém.
Lúc này mưa to tầm tã, Công Tôn Toản, Tôn Vũ, Triệu Vân ba người đều toàn thân ướt đẫm. Công Tôn Toản ướt hết quần áo, hơi khó chịu, nàng lại đang dựa quá gần vào người Tôn Vũ, tình huống này vô cùng ám muội, Công Tôn Toản trên thân các phần lồi lõm ẩn hiện, khiến cho khuôn mặt nàng mắc cỡ đỏ bừng.
Đáng tiếc Tôn Vũ kiếp trước chỉ tiếp xúc với các nhà khoa học, nếu không phải là viết chương trình thì cũng là nghiên cứu các định luật về người máy, về phương diện tình cảm giác ngộ rất thấp. Công Tôn Toản là thiếu nữ hoài xuân, Tôn trong lĩnh vực này lại là “gà tồ” nên không nhìn ra, hắn chỉ chú ý ngoái nhìn vào trong rừng tìm Lưu Bị và Quan Vũ.
Triệu Vân đang dựa trên lưng Tôn Vũ đột nhiên run rẩy toàn thân, nàng chỉ là một bé gái, không như Công Tôn Toản thường xuyên phải ra chiến trường, mấy ngày nay lo sợ hãi hùng, nàng đã gần quá giưosi hạn chịu đựng , hiện giờ lại bị mưa to ướt đẫm, thể lực tiêu hao rất nhanh, sắc mặt xanh tím, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tôn Vũ đành phải ôm Triệu Vân lên phía trước, mỗi tay ôm một người.
Triệu Vân lẩm bẩm:
- Ta đói bụng…
Thiên địa quỷ thần ơi … Tiểu nha đầu trừ ăn ra không cần gì khác. Tôn Vũ đau đầu, hắn lấy một miếng bánh từ trong túi quần ra, nhét vào trong tay Triệu Vân.
Triệu Vân mừng rỡ, dùng đôi tay bé nhỏ trắng như tuyết nắm chặt miếng bánh, ngồm ngoàm ăn, chỉ một lát sau đã ăn hết sạch, dường như vẫn chưa thỏa mãn nhìn Tôn Vũ, giống như đang nói:
- Thêm một miếng nữa.
Thật sự là thua ngươi … Tôn Vũ lắc đầu nói:
- Tử Long, trên người ta không còn gì ăn được, lần này chạy ra khỏi Quản Tử thành quá vội nên chỉ mang chút đồ ăn đó trên người thôi.
Triệu Vân vừa nghe không có gì ăn, vẻ mặt vô cùng thất vọng, nàng chép miệng, mắt đỏ lên như muốn khóc.
Lúc này trong rừng cây có một thanh âm nữ nhân nhẹ nhàng vang lên:
- A, vị tiểu muội muội này, ta có đồ ăn đây.
Thanh âm vang lên, sau đó một nhóm người từ trong rừng cây đi ra.
Đi đầu chính là nữ nhân vừa nói chuyện, nàng một tay ghìm ngựa, một tay giơ một gói giấy màu hồng, Tôn Vũ quay đầu nhìn, người đi tới khoảng 20 tuổi, dịu dàng thanh tú, khuôn mặt hòa ái dễ gần, mặc một bộ quần áo đoan trang thanh tú, đây chính là Lưu Bị - Lưu Huyền Đức.
Lưu Bị mỉm cười với Tôn Vũ, coi như đã thi lễ, sau đó ghìm ngựa đi đến bên người Tôn Vũ, lấy ra một chiếc bánh bao dính nước mưa, đặt vào trong tay Triệu Vân, cười nói:
- Ăn đi, cái này rất thơm đó.
Triệu Vân cũng không để ý là ai cho, dù sao có đồ ăn là vui rồi, nàng cám ơn hai tiếng rồi ôm lấy cái bánh bao, cúi đầu ăn luôn, cái bánh bao này ăn ngon hơn nhiều so với cái bánh mì bé bé kia của Tôn Vũ, Triệu Vân ăn ngon xúc động đến rơi nước mắt.
Tôn Vũ thấy Lưu Bị xuất hiện, trong lòng an tâm, nhanh chóng chắp tay cười nói:
- Lưu cô nương, chúng ta lại gặp.
Lúc này, Công Tôn Toản cũng vui vẻ nói:
- Huyền Đức muội tử, là ta, Bá Khuê.
Lưu Bị nghe vậy cũng cẩn thận nhìn, nhận ra Công Tôn Toản, hai nàng khi còn bé học tại Lư Thực, lớn lên thì chưa gặp lại nhau, bây giờ vừa gặp, rất xúc động.
- Ồ
Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Bây giờ không phải lúc hoài niệm, Trương Phi đang đánh nhau với người Ô Hoàn ở phía trước, Lưu cô nương, mau chóng nghĩ biện pháp giúp Trương Phi cô nương đi, đối phương có bốn vạn đại quân, chỉ sợ Trương Phi gặp nguy mất.
- A?
Lưu Bị nghe xong lập tức kinh ngạc, nàng vuốt ngực nói:
- Nhiều như vậy? Không ổn, ta … ta phải giúp tam muội.
Nói xong, Lưu Bị ném bọc giấy trên tay đi, đột nhiên rút một đôi song kiếm từ trên lưng xuống, hóa ra đôi kiếm này đang đặt giao nhau trên lưng nàng, vừa rồi không ai chú ý tới.
Trên người nàng quang hoa lưu động, Tôn Vũ biết nàng sắp phóng võ tướng kỹ, trong lòng khẩn trương, vội vàng chăm chú quan sát, muốn nhìn xem Lưu Bị dùng võ tướng kỹ loại gì.
Sau đó liền thấy trên người Lưu Bị tỏa ra lam quang, xem ra là võ tướng kỹ cao cấp, chắc là đồng cấp với “Bạch Mã” của Công Tôn Toản, Tôn Vũ trong lòng nghĩ thầm: Lưu Bị nhất định là kém hơn so với Quan Vũ và Trương Phi, võ tướng kỹ lam sắc cũng rất bình thường, nếu nàng dùng kim sắc, vậy mới đặc sắc.
Tuy nhiên Lưu Bị còn chưa xuất ra võ tướng kỹ, phía sau nàng có một thanh âm hét lớn:
- Không được dùng, đại tỷ, võ tướng kỹ của ngươi nhất định không được dùng tới.
Nghe thấy lời này, Lưu Bị thu lại lam quang trên người, quay đầu nói:
- Tam muội đang gặp nguy hiểm, bốn vạn đại quân đó, ta không dùng võ tướng kỹ làm sao cứu nàng được?
Từ sau rừng cây có một cô gái khoảng 18 tuổi chạy ra, cô gái này mặc một bộ thiết khải, bên ngoài khôi giáp khoác một áo choàng màu xanh, thoạt nhìn văn không ra văn, võ không ra võ, tay cầm một thành trường đao khổng lồ, sắc mặt hồng nhuận, trên cằm có một … lớp râu rất dài.
Tôn Vũ vừa nhìn thấy lớp râu kia lập tức kinh ngạc nghẹn lời:
- Nữ nhân sao lại có râu dài?
Nữ nhân vừa đi tới nghe thấy lời Tôn Vũ, lập tức liếc nhìn hắn, hừ hừ nói:
- Ta có râu thì sao, nhìn đẹp không?
- Không …
Tôn Vũ đang định nói không đẹp, rất khó coi, nhưng hắn đột nhiên kinh ngạc, nữ nhân này, nhìn trang phục của nàng, nhìn thanh trường đao trên tay nàng, người này khẳng định chính là Quan Vũ Quan Vân Trường. Vừa rồi Trương Phi đã nói, nhất định không thể chê râu ria Quan Vũ xấu xí, nếu nói ra nàng nhất định sẽ đánh người. Quan Vũ đánh người so với Trương Phi còn lợi hại hơn …
Tôn Vũ vừa mở miệng nói một chữ “Không”, liền thấy đôi mắt xếch của Quan Vũ liếc qua bắt đầu tức giận, hắn nhanh chóng thay đổi nói:
- Không sao, không sao! Thật là bộ râu xinh đẹp, thực sự đáng để xưng tụng là mỹ râu nương.
Hắn nhớ tới mọi người trong thế giới kia của mình gọi Quan Vũ là mỹ nhiêm công (ông râu đẹp), vì vậy dứt khoát đổi thành mỹ râu nương.
Quan Vũ vừa nghe những lời này liền vô cùng vui vẻ, nàng chạy đến bên cạnh Tôn Vũ, vỗ vỗ lên bả vai Tôn Vũ cười to nói:
- Ngươi rất được đó, ngươi là nam nhân đầu tiên khen râu của ta đẹp mắt, ha ha ha, còn gọi ta là mỹ râu nương, ta rất thích. Từ nay về sau ta gọi là mỹ râu nương Quan Vũ! Ha Ha Ha! Vì ngươi đã khen râu ria của ta, ngươi nếu có yêu cầu gì, chỉ cần Quan Vũ ta có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp ngươi, ha ha ha!
Ta ngất, Quan Vũ là dạng này sao? Tôn Vũ trong lòng đổ mồ hôi a.
Lúc này Lưu Bị vội la lên:
- Nhị muội, đừng nói tới việc râu ria nữa, tam muội đang đánh nhau với đại quân Ô Hoàn, ngươi nhìn phía Đông Bắc kìa … Chúng ta mau đi giúp nàng thôi … nhưng mà … ta có lẽ vẫn nên sử dụng võ tướng kỹ của ta a.
Quan Vũ vừa nghe những lời này sắc mặt biến đổi, nhanh chóng xoay lại nói:
- Đại tỷ, võ tướng kỹ của ngươi nhất định không được dùng, chỉ cần ngươi dùng một lát thôi thiên hạ nhất định đại loạn, tam muội hãy để ta đi cứu a, ngươi nhớ kỹ, nhất định không được dùng võ tướng kỹ của ngươi.
Lưu Bị thấy phải, nàng cầm hai chuôi kiếm cắm lại trên lưng, sau đó nhặt bọc giấy trên mặt đất lên, sau đó nói:
- Được rồi, ta cũng biết võ tướng kỹ của mình không ổn lắm, tốt nhất vẫn chưa nên dùng tới, tam muội nên để ngươi đi cứu.
Tôn Vũ nghe xong trong lòng rất ngứa ngáy, võ tướng kỹ của Lưu Bị rốt cuộc là cái gì? Tại sao các nàng lại nói nghe vẻ rất khủng bố như vậy, ngay cả Quan Vũ nghe thấy Lưu Bị muốn dùng tới kỹ năng cũng bị dọa cho biến sắc.
Lúc này phía Đông Bắc ánh kim quang lan tràn, tiếng kêu giết sóng sau cao hơn sóng trước, hiển nhiên Trương Phi cùng đám quân Ô Hoàn đã đánh tới thời điểm quan trọng.
Lưu Bị nói:
- Nhị muội, ngươi xem có nên mang theo vài người cùng đi không? Chúng ta có thể dẫn theo năm trăm hương dũng, như thế có thể hữu dụng?
Quan Vũ lắc đầu:
- Những hương dũng này còn chưa huấn luyện tốt, để cho bọn họ trốn đi trước. Bốn vạn đại quân Ô Hoàn sẽ làm các hương dũng bị dọa mà ngất mất. Ta chỉ giúp tam muội bỏ chạy, chúng ta cũng không thể đánh lại.
Quan Vũ dùng tay trái vuốt nhẹ đám râu của mình, tay phải vung Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên, cười to nói:
- Ta tới trợ giúp tam muội đây.
Thanh Long Yển Nguyệt Đao nhẹ nhàng vung lên, kim sắc quang mang từ trên người Quan Vũ nhấp nháy, sát ý bắn ra tứ phía, giống hệt bộ dạng vừa rồi của Trương Phi, màn mưa còn chưa đụng tới thân thể Quan Vũ, tất cả đều nhanh chóng chạy xuống bên cạnh người.
“Chiến thần”
Hai chữ vàng to hiện lên trên đỉnh đầu Quan Vũ, kim quang phóng ra, chiếu lên mặt mọi người chung quanh như những chiếc lá vàng.
Quan Vũ cười một tiếng, phóng ngựa chạy ra, ánh kim sắc bao quanh cả người lẫn ngựa, toàn thân tạo nên một ánh kim sắc cầu vồng, tách khỏi màn mưa chạy vọt về phía Đông Bắc.
Tôn Vũ than thầm một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là kim sắc, Chiến Thần, xem ra không hề kém so với Đấu Thần của Trương Phi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung
Tác giả: 32++
Chương 25: Lưu Quan Trương không đáng tin
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần sắp phát điên rồi!
“Đấu Thần” của Trương Phi đang tả xung hữu đột trong đám quân Ô Hoàn như đi vào chỗ không người, đánh đã nửa ngày Trương Thuần cũng không chạm vào được một sợi lông của Trương Phi. Tuy Ô Hoàn có bốn vại đại quân, nhưng bốn vạn đại quân cũng không thể cùng nhau tiến lên, nhiều lắm chỉ có thể có vài chục người cùng nhau giao thủ với Trương Phi, nếu cứ đánh tiếp như vậy cũng không biết phải đánh tới khi nào.
- Năm mươi người đi sang bên trái, cùng lúc đâm thẳng vào nàng!
Trương Thuần tức giận nói:
- Bên phải, năm mươi người sang bên phải cùng lúc bắn tên.
- Ta không tin nàng có thể chống đỡ được cùng một lúc.
Trương Thuần oán hận nói:
- Cố sức cầm chân nàng.
Trương Phi đứng trong trận chiến cười ha ha nói:
- Xem ngươi làm gì được ta nào?
Bát xà mâu xoay vù vù, đại quân Ô Hoàn liền ngã trái ngã phải.
Trương Thuần đang định gọi Khâu Lực Cư tiến lên, đột nhiên lại nghe thấy các tướng sĩ kêu la thất thanh.
- Bọn phế vật các ngươi, kêu cái gì mà kêu?
Trương Thuần nhìn theo ánh mắt các binh sĩ về hướng Tây Nam.
Từ trong rừng cây lại có một người đang cưỡi ngựa lao ra, toàn thân phát ra kim quang, trên đỉnh đầu có hai chữ “Chiến Thần”, chính là Quan Vũ đang phi tới.
Trương Thuần lạnh mình nói:
- Lại có một người cấp kim sắc nữa?
Quan Vũ thúc ngựa múa đao, Thanh Long Yển Nguyệt Đao vung lên, hơn mười binh sỹ xung quanh liền ngã ngựa. Nàng khác Trương Phi, Trương Phi thích đánh tán loạn, nhưng Quan Vũ lại thông minh hơn, nàng biết rõ ”cầm tặc yếu tiên cầm vương”. Từ trong rừng cây nàng đã quan sát kỹ vị trí của Trương Thuần. Cho nên lúc này phi ngựa tới, lập tức phóng thẳng về hướng của Trương Thuần.
Trương Thuần nhìn thấy một ánh kim quang đang vọt thẳng tới trước mặt mình, kim quang chói mắt đến mức các kỵ binh Ô Hoàn nháo nhác như gà bay chó sủa. Nàng quá sợ hãi, muốn ghìm ngựa bỏ chạy, nhưng nàng lại phát hiện ra Quan Vũ cưỡi ngựa rất nhanh, hiển nhiên là võ tướng kỹ “Chiến Thần” của Quan Vũ có bao gồm tác dụng tăng tốc cưỡi ngựa trong đó. Vì thế trong lúc bối rối nàng cầm lấy cây cung, liên tục xuất ra “Bôn xạ”, tuy nhiên Quan Vũ lại không hề bị bắn trúng, những tên bay mang theo hồng quang khi bắn đến trước Quan Vũ khoảng một trượng thì đều bị Quan Vũ dùng đại đao tiện tay gạt phăng luôn.
Một đại đội kỵ binh Ô Hoàn vây kín lại, muốn ngăn cản Quan Vũ tiến lên, nhưng khi kim quang lóe lên, đội kỵ binh Ô Hoàn này liền bị thổi bay về bốn phương tám hướng, hiển nhiên là bị Quan Vũ đánh bay.
Trương Thuần sắc mặt tái nhợt, chân tay luống cuống chỉ có thể trân trân nhìn Quan Vũ chém giết trong quân. Kim quang lóng lánh, Thanh Long Yển Nguyệt Đao như vào chỗ không người chém lia lịa, xoạt một đao, nàng ta liền bị chém đứt thành hai đoạn, máu tươi tuôn ra ồ ạt, đại vương Ô Hoàn Trương Thuần thực không thể hiểu được sao mình lại chết dưới đao của một “tiểu tướng” không có danh tiếng gì.
Ngay sau đó Quan Vũ lia đao một phát liền chặt đứt soái kỳ của Trương Thuần vứt trên mặt đất.
Đại vương chết, soái kỳ bị chém, quân Ô Hoàn lập tức đại loạn.
Khâu Lực Cư thấy thế cục như vậy, liền biết sĩ khí không thể vãn hồi, nàng hét lớn:
- Lui quân! Toàn quân rút lui.
Đại quân Ô Hoàn vừa rút lui, Quan Vũ lập tức thu đao không đuổi theo nữa, nhưng Trương Phi còn đang đánh nhau rất vui vẻ, tóc nàng ngắn lại bị nước mưa làm ướt nhẹp dán chặt vào đầu, tuy nhiên khi sử dụng võ tướng kỹ, đấu khí tạo nên một lớp vỏ bọc bao quanh, điều này lại làm cho tóc của nàng dựng đứng lên. Lúc này, nàng với một bộ tóc ngắn dựng thẳng đang hét lớn:
- Chạy đi đâu? Quay lại đánh cùng ta thêm một canh giờ nữa!
Quan Vũ thấy tam muội vẫn hồ đồ, tức giận nói:
- Tam muội, đừng náo loạn nữa.
- Mặc kệ! Ta muốn chơi tiếp!
Trương Phi rút một bình rượu từ bên hông ra, uống một hớp to, cười nói:
- Mượn rượu thêm sức, ta đánh thêm một trận nữa, toàn thân đang hừng hực đây.
Quan Vũ biết rõ tam muội chưa bao giờ nghe lời mình, nhưng lại rất nghe lời Lưu Bị, vì vậy nàng tức giận nói:
- Đại tỷ còn đang lo lắng cho ngươi, ngươi mà còn muốn đuổi theo, đại tỷ sẽ càng lo lắng, vừa rồi nàng vì muốn giúp ngươi, suýt chút nữa xuất ra võ tướng kỹ.
Vừa nghe xong, Trương Phi sợ tới mức mặt biến sắc, lau mồ hôi nói:
- Đại tỷ định dùng võ tướng kỹ thật sao? Thật đáng sợ, ta lập tức quay về.
“Chiến Thần” và “Đấu Thần” cùng thu lại kim quang, vội vã chạy về phía rừng cây. Lúc này Lưu Bị đang kiễng chân nhìn về phía Đông Bắc, Tôn Vũ thì đang ôm Công Tôn Toản và Triệu Vân, đôi mắt cũng đang nhìn về phía Đông Bắc. Khi thấy Quan Vũ và Trương Phi thúc ngựa chạy về, Tôn Vũ nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm: Quan Vũ nói là đi tiếp ứng Trương Phi, không đánh nhau, kết quả vừa ra tay đã dọa cho bốn vạn thiết kỵ Ô Hoàn chạy tán loạn, võ tướng kỹ thực huyền diệu, ta nhất định phải nghiên cứu thêm mới được, để bản thân mình ngày càng khỏe mạnh hơn.
Trương Phi thúc ngựa chạy về, mừng rỡ nhảy xuống ngựa, lao vào trong ngực Lưu Bị, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ trong ngực Lưu Bị:
- Đại tỷ, nghe nói ngươi suýt nữa dùng võ tướng kỹ, làm ta sợ muốn chết, ta đã về, đại tỷ đừng tức giận nhé.
Lưu Bị dịu dàng sờ đầu Trương Phi, cười nói:
- Nếu ngươi không hồ đồ, đại tỷ tức giận làm gì, cũng không dùng tới võ tướng kỹ nữa.
Các nàng đang trò chuyện vui vẻ, Tôn Vũ cũng cẩn thận nghe, trong lòng càng thắc mắc, vừa rồi Quan Vũ thấy Lưu Bị sắp xuất chiêu liền lập tức ngăn cản. Hiện giờ Trương Phi cũng rất sợ Lưu Bị dùng võ tướng kỹ, rốt cuộc là chiêu gì a? Chẳng phải chỉ là một võ tướng kỹ lam sắc cao cấp thôi sao? Tại sao lại khiến Chiến Thần và Đấu Thần đều sợ hãi như vậy.
Là một nhà khoa học luôn yêu thích việc tìm tòi nghiên cứu chân tướng mọi việc, Tôn Vũ ước gì có thể buộc Lưu Bị xuất ra võ tướng kỹ cho hắn nhìn xem sao, nhưng dù sao đây cũng chỉ là ý nghĩ, không nói tới việc ép buộc một nữ nhân Tôn Vũ hắn không làm được, mà cho dù có làm được thì “Chiến Thần” và “Đấu Thần” ở bên cạnh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ chiến sự đã chấm dứt, mọi người rốt cuộc đã có thể ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Tôn Vũ tò mò hỏi:
- Lưu cô nương, ở Trác huyện ta đã từng đi tìm các ngươi, nghe nói các ngươi đi về phía Nam tìm giặc Hoàng Cân, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở phía Đông Bắc Trác huyện.
Trương Phi vừa nghe, lập tức cười hì hì nói:
- Nhị tỷ ta dẫn đường, nàng nói mặt trời mọc hướng Đông, mắt nhìn hướng Đông đi sang bên trái chính là hướng Nam, vì vậy nàng dẫn chúng ta tới đây.
Tôn vũ: " ... "
Công Tôn Toản: " ... "
Triệu Vân:
- Ô ô, bánh bao ăn thật ngon.
Tôn Vũ buồn cười nói:
- Mặt hướng về phía Đông, quay bên phải mới là phía Nam, bên trái là phía Bắc. Quan nhị cô nương không biết, chẳng lẽ Lưu cô nương và Trương cô nương cũng không biết?
Trương Phi chép miệng nói:
- Ai thèm tìm hiểu Nam Bắc làm gì, thật phiền phức, ta chỉ thích uống rượu và đánh nhau, những chuyện khác ta mặc kệ.
Lưu Bị thì nhẹ nhàng cười nói:
- Nhị muội thích đi đâu, ta liền đi cùng nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Tôn vũ: "..."
Công Tôn Toản: "..."
Triệu Vân:
- Bánh bao ăn ngon quá, có thể cho ta thêm một cái được không?
Haizz, Tôn Vũ hoàn toàn chịu thua những người không nói logic này, hắn buồn cười nói:
- Các vị … Ba người các vị thật sự muốn đi giết giặc Hoàng Cân sao? Sao ta lại có cảm giác các vị muốn ra ngoài thành dạo chơi vậy?
Quan Vũ hất chùm râu dài hừ hừ nói:
- Tất nhiên là thật, năm đó ba tỷ muội chúng ta kết nghĩa tại đào viên, thề phải giúp đỡ Hán thất, báo thù cho quốc gia, đem lại yên vui cho dân chúng … Sao có thể coi là lời nói chơi được.
Haizz, Tôn Vũ không nhịn được liền hỏi:
- Giúp đỡ Hán thất tất nhiên là tốt, tuy nhiên … trong thành Lạc Dương ngươi biết Hán thất ở đâu không?
Quan Vũ hừ hừ cười nói:
- Nói nhảm, Hoàng thành ở đâu ta còn biết? Chính là hướng này …
Quan Vũ chỉ một ngón tay, chính là phía Bắc.
Toát mồ hôi, chẳng lẽ ngài lại muốn đi giúp Ô Hoàn … Tôn Vũ trong lòng thầm toát mồ hôi lạnh, không ổn, ta không thể nói chuyện với những người không có logic như vậy. Lưu Quan Trương ba người này thoạt nhìn chỉ có Lưu Bị còn có thể tin tưởng, khó trách Lưu Bị lại là đại tỷ, ta luôn khó hiểu tại sao người có bản lãnh lại chịu lép vế làm muội, hóa ra là vì Quan Vũ và Trương Phi đều không đáng tin, cho nên đành phải để Lưu Bị làm lão đại.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe