Giới thiệu nhân vật và các thế lực chính trong truyện.
(Sẽ liên tục cập nhật theo sự phát triển của bộ truyện)
A- Âu Lạc:
I/ Quan chức:
1. Lạc tướng:
Mỗi phủ huyện có một vị lạc tướng được giao quyền quản lý dân chúng, tương đương với chức tri huyện của nhà Hán.
2. Cửu đại lạc tướng:
Mỗi quận sẽ có một vị lạc tướng được người Âu Lạc bầu lên chức vị “đại lạc tướng”, dựa vào uy tín, danh vọng của người đó.
Chín quận có chín vị "Đại lạc tướng":
_ Quận Giao Chỉ : Trương Lâm, ông là người con duy nhất của họ Trương, nối nghiệp cha nắm chức vụ lạc tướng lúc mới 20 tuổi.
Ngoài công việc coi sóc dân chúng, ông còn là một danh y, có ba người con là Trương Giao, Trương Liễu, Trương Bảo . Ngoài ra ông còn nhân nuôi rất nhiêu cô nhi không cha không mẹ .
Võ công : Trương gia kiếm pháp, Trương gia côn pháp, đặc biệt có hai bộ pháp độc đáo: "Tiên nữ hành vân" dành cho nữ nhi, lấy sự uyển chuyển dẻo dai làm chủ đạo và "Lãng tử du điền" lấy tốc độ làm cốt lõi .
_ QUận Uất Lâm : Lý Thiên Bảo hay còn gọi là Lý Biểu. Thuộc dòng dõi hoàng gia chính thống của triều đại Hùng Vương thứ mười sáu.
_ Quận THương Ngô : Ngô Cương , đã lên nắm chức thái thú quận Thương Ngô , là một quan lại chính thức của Triều Hán .
_ Quận Nhật Nam: Bàng Hồng , là ông lão nông điền già nua và giản dị , gia thế và võ công chưa rõ.
_ Quận Cửu Chân : Bá Ông , gia thế, võ công chưa rõ.
_ Quận Hợp Phố : Hồng Can, gia thế, võ công chưa rõ.
_ Quận Đàm Nhĩ : ???
_ QUận Châu Nhai : ???
_ Quận Nam Hải : ???
2. Lạc hầu: là những thế gia vọng tộc lâu đời, những người này có ít nhiều quyền lực và ruộng đất. Thời Hùng Vương những vị này là quan cận thần, phò giúp vua trị vì đất nước.
II/ Quân khởi nghĩa:
1/ Khởi nghĩa Thiên bảo tướng quân :
Tên thật là Lý Biểu, 32 tuổi…
Chức vụ: đại tướng quân, đại lạc tướng Uất Lâm quận…
_ Mười tám vị tướng lĩnh: Hầu hết thuộc dòng dõi lạc lầu, lạc tướng quận Uất Lâm.
_Binh lực: Hiện tại hơn 2 vạn quân có trang bị đầy đủ giáp phục và vũ khí . Sí khí rất tốt, quân số không ngừng gia tăng.
2/ Các đạo quân khởi nghĩa khác : ???
III/ Võ lâm chính phái:
1. Lục đại bang phái:
_ Chân Hỏa phái: là môn phái thành lập đã hơn bảy trăm năm, có danh vọng rất lớn . Môn phái này tọa lạc tại núi Tản Viên thuộc dãy Ba Vì.
+ Võ công: Tam mụi chân hỏa công, chân hỏa kiếm pháp…
+ Hoạt động: Sống giản dị tự cung tự cấp, ăn chay trường, luyện đơn chế dược, vân du chữa bệnh…
+ CHưởng môn : Thanh Túc chân nhân.
+ Thủ tọa Linh Diệu Đường : Thanh Khứ chân nhân.
_ Lạc Long bang: là bang phái thành lập từ rất lâu, nhiều lần hợp tan. Hiện tại Lạc Long bang có hơn hai ngàn bang chúng, tập trung chủ yếu ở bốn quận: Cửu Chân, Giao Chỉ, Thương Ngô, Hợp Phố.
+ Hoạt động: bảo tiêu, triệt phá ổ cướp,…
+ Võ công: Lạc Long thần chưởng,…
+ Bang chủ Phùng Trí Dũng.
+ Tứ đại trưởng lão : Hồ Giai, Lý Tam , Lưu Tứ, Trương Tam...
_ Hoàng Cân hội: quy mô hơn một vạn người, có phân kỳ ở khắp chín quận, là bang hội đông đảo nhất võ lâm. Thành lập từ khi Hùng triều tan rã.
+ Hoạt động: tổ chức phường nông phu tương trợ nhau cùng nhau canh tác, bảo tiêu, phá ổ cướp…
+ Võ công : ???
+ Tổng kỳ chủ : Nguyễn Vô Ưu.
+ Chấn Ngô Kỳ chủ : Nguyễn Linh Vân.
_ Tây Sơn phi cước: ( Tây sơn phái) Thành lập đã mấy trăm năm, môn phái này có nhiều cứ điểm nằm trên vùng núi phía tây. Ngày đêm thâu nhận đệ tử không phân sắc tộc.
+ Hoạt động: săn bắn , phá ổ cướp…
+ Võ công: Tây sơn phi cước, Hỗn thiên thần cước…
+ Chương môn : Vương Bá Ưng .
+ Bốn trưởng lão trong cựu Ngũ Tinh Cước : Đào Khâm, ...???
+ Ngũ Tinh Cước : đại ca Vương Thảo Phỉ, nhị ca "Trung Tiếu Tinh" Lê Thành... ???
_ Đông Hải Môn : là môn phái có lịch sử lâu đời sanh ngang với Tây Sơn phái và có mối thù sâu nặng với họ , sống ở miền đông sông nước.
+ Hoạt động: đi biển, phá ổ cướp, tổ chức võ đường...
+ Võ công : ???
+ Chưởng môn : Lâm thành sự.
+ Tứ Thiên quyền : là bốn đệ tử có võ công cao nhất được tuyển chọn và huấn luyện từ nhỏ .
_ An Vi đạo giáo : là giáo phái của người Việt hình thành từ xa xưa, là con đường tu đạo trung dung , giáo lý của họ cho rằng trong thế giới nhị nguyên này cái gì đi vào thái cực đều không tốt, vô vi hãy hữu vi đều là đau khổ. Vậy mà hai mươi năm trước các đệ tử nối nghiệp đã đi lầm đường vì cách luyện võ sai biệt, họ tự chia thành 3 tông phái:
+ Ngoại Tông : theo đường lối luyện công xuất nội lực ra ngoài . Hiện đã gầy dựng giáo phái ở huyện Liên Lâu. CHương môn: An Khu đạo trưởng.
+ Nội Tông : Theo đương lối luyện công tích lực, nhiều năm qua vẫn chưa có cao thủ nổi trội, danh tiếng thua xa ngoại tông.
+ An Vi Tông : Vẫn giữ nếp củ bản đạo phái, chỉ lo tu học , luyện võ để rèn sức khỏe không bon chen với đời.
2. Những bang phái khác:
_ Cự Kìng bang: dân làng chài quận Châu Nhai đảo Nam Hải. Võ công và danh vọng ở mức bình thường.
_ Thôi Sơn phái: núi Thôi Sơn thuộc dãy núi Ba Vì. Võ công và danh vọng ở mức thấp.
_ Kim Sa môn : Huyện Kim Sa quận Cửu Chân. Võ công và danh vọng khá cao.
_ ???
IV/ Hắc đạo:
1/ Tứ đại giáo phái:
_ Ngũ Linh giáo: giáo phái của người Miêu (HMông) thành lập từ xa xưa. Họ chuyên dùng độc, họ đã từng có một quốc gia hùng mạnh, sau đó bị bại trận mất nước, họ phải sống ẩn dật ở vùng núi tây bắc Giao Chỉ, một phần ở Uất Lâm. Thời gian đã quá lâu nên con cháu Miêu tộc không nhận ra kẻ thù của mình là ai nữa, họ căm ghét tất cả các dân tộc láng giềng.
+ Hoạt động: trồng trọt, săn bắn, chế thuốc, gây hấn cướp phá các dân tộc khác…
+ Võ công : Ngũ Linh ngũ đại thần công, song đao thức, chùy thủ pháp, vô tình kiếm pháp …
+ Giáo chủ : Đổng Thiên Sầu.
+ Ngũ Linh hộ giáo : Mông Điềm (Ngô Công Linh Vương), Hắc Xà Linh Vương, Toàn Yết Linh Vương, Chu Cáp Linh Vương, Tri Thù Linh Vương.
+ Ngũ Linh nhị sứ: Nhược Hoàng Lan, Đàm Tử Phong.
_ U Minh Giáo: Giáo hội nằm trên đỉnh Hủa-xi-pan, tồn tại đã hơn bảy trăm năm, giáo phái này có nguồn gốc từ một giáo sĩ thuộc đạo thờ “thần lửa”, nước Thiên Trúc. Càng ngày họ càng biến chất, hành động tà ác, sát hại người vô can. Tám năm trước đã bị chính giáo hiệp lực vây đánh, họ thất trận giáo chúng di tản khắp nơi. Họ đang có manh nha quay trở lại, một trận đấu đá kinh thiên động phách sắp xảy ra.
+ Hoạt động: Truyền giáo bằng nhiều phương cách, quản lý và thu lợi từ các sơn chủ, động chúa, ổ cướp đã quy phục họ.
+ Võ công: Tam mụi chí dương hỏa, dạ lang kiếm pháp…
_ Giao Long giáo : Giáo phái thờ giao long (cá sấu) , hành động lén lút, giáo lý điên rồ, nhiều người khinh ghét.
+ Giáo chủ : ???
+ Thập bát sát tinh : là những sát thủ võ công hơn người, làm việc ám mụi.
_ ???
2/ Những tổ chức khác:
_ Liên minh các đảng cướp quận Cửu Chân
_ Liên minh động chúa quận Nhật Nam
_ Liên minh hải tặc nam hải.
_ ???
V/ Trung lập:
1/ Những tổ chức bí mật:
_ Thần bí phái: Hành tung của họ là một bí ẩn,không rõ căn cứ quy mô của tổ chức. Nhiều người bị truy nã với số tiền rất cao.
Thục gia hậu duệ của An Dương Vương và thuộc hạ gần đây có nhiều hành động liên quan đến tổ chức này.
+ Hoạt động: đánh cướp, phá hoại, cản trở hoạt động của quan lại nhà Hán.
+ Võ công : Phá Sơn lục thức,…
_ Đồng giáp quân:
+ Thủ lãnh : ???
+ Đồng Thương Giáp: đội trưởng tên Phan Tường Long, và một đội phó họ Trần ...
+ Đồng Đao Giáp : đội trưởng ???, đội phó Pham Lai...
+ ???
+ ???
_ ???
2/ Những nhóm người không muốn dính líu đến giang hồ:
_ Linh Quang tự: huyện Tiên Du, Quận Giao Chỉ. Ngôi chùa này do một vị sư Thiên Trúc pháp danh Khâu Đà La làm trụ trì. Là một nơi thanh tĩnh để mọi người tu học phật pháp.
_ Chùa Phổ Đà : Ngôi chùa này nằm ở ngoại thành Long Hưng quận Hợp Phố, khá là to lớn nhưng do xây cất đã lâu nên đã hư hại nghiêm trọng, đầu mùa hè đã được trung tu lại,
_ Trung tâm Phật giáo huyện Tiên Du: ???
_ Các phường nông phu: ???
B-Đông Hán
I/ Quan lại Bộ Giao Chỉ:
1/ Thứ Sử Mã Đào: Người nắm binh lực và quyền hành cao nhất Giao Chỉ Cửu quận.
_ Hoàng Y thiên binh: gồm 1000 tinh binh đứng đầu là mười vị Đoản đầu.
_ Binh lực có hơn 5 vạn quân được trang bị đầy đủ khí giới giáp phục.
_ ???
2/ Chín vị thái thú: quản lý chín quận dân Giao Chỉ.
???
II/ Các thế lực quân phiệt nhà Đông Hán : ???
C- Những Nhân vật chính yếu:
I/ Trương gia tam kiệt:
1/ Trương Giao: 22 tuổi là người còn đầu của Trương gia, tinh thông y học, có tài ứng biến .
2/ Trương Liễu: tuổi 20, nhị tiểu thư nhà họ Trương, được mệnh danh là Sát Ma Thần Y, y thuật cực kỳ cao minh, võ công : Bạch Vân song kiếm.
Hồi thứ hai : Hoàng Liên Sơn linh khí hội tụ
Chu Cáp Vương bí mật khai mở.
Chương 37: Na Dao ơi... hãy quên huynh đi !
Thần trí gã mơ hồ cảm thấy người mình đang được kéo đi, toàn thân đau đớn kịch liệt, một chút khí lực của không còn, từng cơn gió lạnh thâm sâu vào da thịt, từng hạt mưa to tướng như từng ngọn dao đâm vào cơ thể, khó chịu khôn tả .
Nhưng nếu có thể gã nguyện chịu hết mọi thống khổ trên đời này, miễn sao đừng bắt gã phải rời khỏi sư môn, rời xa huynh đệ tháng năm gắn bó và rời xa người con gái gã ngày nhớ đêm thương.
"_ Từ này ta không thể nào cùng mọi người cười nói , cùng huynh đệ săn nai bắt lợn rừng... và chẳng còn cơ hội cùng sư muội chuyện trò, không còn được nghe tiếng hát à ý ơi... của muội, ôi tiếng hát ấy mới trong trẻo đáng yêu làm sao, huynh sẽ nhớ muội nhiều lắm ... Na Dao... Na Dao ơi... "
...
Một buổi sáng mùa thu, khí trời mát mẻ tinh tươi, đó đây tiếng chim chóc múa hát reo ca, những cơn gió nhẹ mang mùi u hương của đồng nội, khiến lòng người chợt thấy yên bình.
Ánh nắng sớm rọi vào mắt khiến thần thức gã hồi tỉnh sau giấc ngủ dài. Gã cố cựa quậy nhưng toàn thân ê ẩm chả còn sức lực.
Có tiếng người nói :
_ Ngươi tỉnh rồi sao... chúng ta... chúng ta đang ở đâu ... ta ta không biết đường nào để đưa ngươi đến đại phu.
Khung cảnh nhạt nhòa trước mắt gã hiện ra một nhân ảnh , giây lát sau gã lạc tử nhận ra đó là thư sinh đi cùng mình lên núi, y cứ bám theo gã từ cái hôm ở Chu Diên hội . Lê Thành nói một cách khó khăn:
_ Ngươi ... sao ngươi còn... ở đây.
_ Ý... ngươi quên rồi sao, ta là người đưa ngươi xuống núi, cái bọn người vô tâm kia không những hại ngươi ra nông nổi này lại còn bỏ mặc ngươi , sống chết chẳng cần lo, ta thật không hiểu... trên đời này lại có người bạc bẽo thế sao...?
Lê Thành nói:
_ Ngươi... ngươi không được nói họ như vậy... tất cả... tất cả là do ta tự làm tự chịu, ta làm sai ... phải chịu phạt... ối chao !
Thư sinh kia :
_ Ngươi có sao... thôi được không nói thì không nói, giờ chúng ta đi đường nào, ta... ta đói ...
_ Hướng mặt trời mọc, nhưng ta nhất tay không nổi, thôi thì ngươi đi đi, mặc ta...
_ Sao thế được, ta không thể bỏ mặc ngươi mà không lo...
_ Ngươi là ai, theo ta với dụng ý gì, giờ ta thân tàn ma dại ngươi còn muốn gì nữa...
_ Ngươi quên rồi hả, ta đã nói ngươi ta tên là Mã Vân hôm trước rồi mà ...
_ Không phải ta hỏi tên ngươi... mà thôi nói chuyện... với ngươi mệt quá...
_ Ngươi mệt sao... ta không biết... vậy thì đừng nói nữa.
Lê Thành cười khổ nghĩ thầm :
"_ Lần đầu thấy hạng người như hắn, bán nam bán nữ..."
Gã giật mình nhìn thư sinh ra chiều hấp tấp nói :
_ Ngươi... người có làm gì ta không... ta bất tỉnh, ngươi ngươi không làm bậy chứ...
Thư sinh ngạc nhiên:
_ Ta ... có làm gì ngươi đâu, kéo ngươi từ trên núi xuống, lại gặp mưa, người ta...
Lê Thành trợn mắt nói :
_ Nhìn bộ dạng lén lút của ngươi kia, rõ ràng... rõ ràng là có chuyện ám mụi... trời ơi... cái tên lại cái... tránh xa ta ra... ngươi làm ô nhục ta rồi... trời ơi, thầy u ơi, ai bảo hai người sinh con ra tuấn tú quá làm chi, để người ta...
Thư sinh kia đỏ mặt ấp úng nói :
_ Ngươi đừng nghĩ bậy... ta không có .. không có đâu...
_ Nhìn bộ dạng của ngươi kia, không có gì mới lạ, đàn ông gì đâu mà đi đứng õng ẹo, giọng nói lanh lảnh, cứ thấy nam nhân nào đẹp trai thì liền bám theo... không phải hạng thái giám thì là gì... tránh xa ta đi... tha ta đi... nếu để sư muội ta nhìn thấy thì, còn mặt mũi nào...
Thư sinh mặt đỏ như gấc, nói:
_ Ta ... ta không hề ... ta không phải mà... ngươi có gì gọi là đẹp trai đâu, không bằng đại ca ta, càng thua xa tam ca của ta…
_ Ngươi …
Trong giây lát mặt gã họ Lê hiện lên vẻ thê lương, gã thư sinh kia vội nói :
_ Ngươi … ngươi đừng buồn… ta nói thật đấy, đẹp hay xấu không có gì là quan trọng đâu, ai có quyền chọn lựa đâu chứ …
_ Ngươi nói thế ta càng không vui hơn đấy… tên thái giám à…
_ Ngươi sao vậy ? Có tâm sự à… đừng buồn, bọn người Tây Sơn kia không quan tâm ngươi, nhưng sẽ còn nhiều người coi trọng ngươi… đời này đâu chỉ có họ… ta sẽ đưa ngươi về nhà ta rồi tìm những đại phu giỏi nhất … nhất định chân ngươi sẽ lành lại như xưa…
_ Ngươi không hiểu đâu… đừng thương hại ta, tính ta cá chớn bị vậy là đáng kiếp ta thôi… họ không hề có lỗi gì với ta cả… và ngươi cũng đừng nghĩ ta bị thế này là ta sẽ chán nản không muốn sống đâu… ta còn có việc được giao phó chưa làm, ta nhất định không đầu hàng số phận … ông trời chắc chỉ trêu đùa ta thôi rồi một mai ta có thể học võ công, có thể xả thân vì quốc gia…
Những lời cuối thanh âm của Lê Thành trở nên chậm lại, gã biết từ nay sẽ không thể nào luyện võ được nữa, kinh mạch toàn thân gã đã bị chính tay sư phụ gã hủy diệt rồi , hơn nữa chân phải đã bị dị tật không thể chữa khỏi.
Thư sinh cười nhẹ nói :
_ Thôi bỏ đi… để ta kiếm gì đó cho ngươi ăn… rồi tìm cách đưa ngươi đến đại phu.
Nói rồi thư sinh kia vội đi, bỏ lại họ Lê miên man với suy nghĩ của mình, gã vẫn hy vọng , hy vọng người con gái tên Na Dao sẽ đến, nhưng rồi khoảnh khắc thi nhau trôi qua, người gã mong đợi để nhìn hình dung nàng trước lúc tiễn biệt vẫn không thấy đâu.
"_ Con nhớ… tại nơi này cách đây nửa tháng nàng rưng rưng nước mắt thỏ thẻ nói "Huynh đi sớm về sớm, đừng để muội phải chờ, muội sẽ nhớ huynh lắm…"
"Muội sẽ nhớ huynh lắm… muội sẽ nhớ huynh lắm… cớ sao muội không tới, ta đi lần này biết có còn cơ hội gặp lại, cớ sao muội nỡ… hay là muội trách ta …"
_ Sư muội…
Gã gào lên, nhưng chẳng có ai đáp lại.
Gã lại nghĩ :
"_ Mình còn tơ tưởng gì, mình đã trở thành phế nhân, tự bước đi đã khó, lấy cách gì để chăm sóc cho nàng đây, tốt hơn hết là nàng hãy quên ta đi…"
_ Na Dao hỡi… Na Dao ơi… có con chim xanh đậu trên cành lá… ý…a… nó hát lên bài ca về chúng mình, ngày ngày nàng lên nương lên rẫy, ta vào rừng săn lợn bắt hươu nai… ý …a à… đêm trăng thanh ánh lửa hồng bập bùng, có ta cùng nàng ngồi kề bên nhau…
Lê Thành nghe đâu đó tiếng người thổn thức, rồi giây lát sau vang lên tiếng hát giọng nữ nhân :
_ Ây San ơi… Ây San hỡi… thiếp se tơ dệt lụa, may cho chàng bộ áo mới… ý … a… rồi một ngày ngô chín vàng trên nương, chờ chàng về kết mối tơ duyên…
_ Na Dao… Na Dao…
_ Na Dao… Na Dao……
Gã kêu gào hồi lâu nhưng chẳng thấy hồi âm đâu nữa.
"_ Na Dao như vậy là nàng tin ta đã không làm việc đó, ta cảm thấy được an ủi rồi , nhưng xin nàng đừng chờ, ta sẽ không về được nữa đâu . "
…
Một lát sau, Mã Vân trở lại với chiếc xe lừa cùng một người nông phu.
_ Này Lê Thành xem ta kiếm được gì này, quả này là hồng xiêm đấy, ăn rất ngon rất mát… hi hi, có cả xe lừa này, chúng ta có thể đi được rồi.
Thấy gã kia cười khanh khách ra chiều đắc chí, Lê Thành không nhịn được phải cười theo, nghĩ thầm :
"_ Thật là không hiểu nổi cái tên này, từ nhỏ mình đã ở đây, hông xiêm lạ lắm sao ? Mà không biết hắn ở chỗ nào chui ra nữa cái gì cũng thấy lạ là sao ?"
Người nông phu nói :
_ Mau lên xe đi còn nằm đó nữa, đi đến trưa mới tới bản Đông Phăng đấy, không biết con lừa của ta có thồ nổi cái xác to tướng của ngươi không .
Mã Vân nói :
_ Hắn không tự đi được đang bị thương, nhờ lão phụ một tay nhé…
Nông phu nhíu mày :
_ Thôi được…
Mã Vân ngạc nhiên nhìn Lê Thành rồi hỏi :
_ Ngươi không đôi co với lão à, ngày thường ngươi thích cãi nhau lắm mà…
Lê Thành đáp cho xong :
_ Ta không có hứng …
Mã Vân biễu môi ra chiều thất vọng, nghĩ thầm :
"_ Hắn không còn vui như khi ta biết hắn, mà cũng phải, bị như vậy không buồn mới lạ… ta phải tìm cách chọc hắn cười mới được… hì hì ."
…
Đã đến giờ tỵ trời bắt đầu hừng nắng , chú lừa gầy gòm mệt nhoài kéo xe đi qua đường núi gập ghềnh . Mã Vân thích thú nhìn quang cảnh xung quanh, miệng cất tiếng hát gì đó Lê Thành nghe không hiểu, gã cũng chẳng bận tâm chú ý , tâm trí chỉ văng vẳng câu hát của người gã thương mến… Dù muốn gạt đi nhưng không thể, đôi lúc gã chợt cảm thấy vui khi nàng nói sẽ chờ gã, nhưng rồi gã lại mong nàng quên gã đi, gã tự nhủ lòng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, để cho quá khứ hạnh phúc mãi như giấc mộng hư ảo .
Rừng núi Tây Bắc đồ sộ và hùng vĩ , Lê Thành nhìn trời, nhìn mây, nhìn núi, cảm thấy mình sao mà nhỏ bé quá , gã vốn sống hướng ngoại nên chưa bao giờ gã dừng cái đầu óc lăng tăng, cái miệng láu cá lại để suy nghĩ về cuộc đời về con người . Gã vẫn giữ cái tánh hiếu động từ thuở thơ ấu đến giờ, chưa có ai nói gã trưởng thành, gã cũng chưa bao giờ bận tâm suy nghĩ đến việc mình đã hơn hai mươi tuổi và đã trưởng thành thì phải chín chắn .
Lúc này mọi đau thương cả thể xác và tinh thần dồn đến cùng lúc, khiến cho tâm hồn chưa từng trải qua sóng gió của gã đại biến, gã miên man suy nghĩ về số phận của mình . Nếu là người khác chắc đã chán chường không muốn sống tiếp nữa rồi, nhưng từ nhỏ tánh tình gã dễ dãi , không coi trọng vẻ bề ngoài, danh lợi hay cách nghĩ của người khác về mình, thấy việc nên làm thì làm, muốn nói gì thì nói . Gã cũng chưa bao giờ có ước mơ hoài bảo gì, luyện võ cũng vậy gã hứng thì luyện đêm luyện ngày , chán thì trốn đi tán dóc với mọi người hoặc là đi tìm sư muội của gã, trêu chọc muội ấy làm vui .
"_ Hỏng mất một chân thì sao chứ, không thể luyện nội công thì sao chứ ? Sau này ta sẽ luyện quyền , biết đâu lại hay, cần gì phải thiểu não … tiểu sư muội , nàng ấy thoát khỏi tên nhiều chuyện không nhà không cửa, không ruộng không nương, không thân không thích như ta là hỷ sự đáng chúc mừng, muội ấy xinh đẹp biết bao, thiếu người kẻ xin chết, chẳng qua do ta bám quá họ không có cơ hội thôi, nhị sư ca và ngũ đệ cũng thích muội ấy cơ mà, họ chu đáo nghiêm chỉnh hơn ta nhiều… haha…cần gì lo cho muội ấy nữa , thật là bao đồng… giờ việc quan trọng của ta là tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó đến nhà họ Ngô… haha cái tên thái giám này cũng tốt với ta quá, người ta có lòng thì mình không nên từ chối… hì hì… đến nhà Ngô gia chắc tốn nhiều bạc lắm đây, mình thì chả có xu nào thì còn sỉ diện làm gì… à mà từ trước giờ mình đã sỉ diện bao giờ đâu… haha… Thôi kệ… tới đâu thì tới.
Nghĩ thông Lê Thành thấy nhẹ lòng như trút tảng đá nặng, gió núi hiu hiu khiến gã buồn ngủ, vừa nghĩ đến việc bản thân phải ngủ chưa lâu gã đã ngáy khò khò.
Bánh xe lừa chậm rãi lăn trên sơn đạo, Lê Thành thì lo ngủ, Mã Vân vui thú ngắm cảnh ngâm thơ, lão nông phu thì bận tính toán cơm áo gạo tiền… Chẳng ai hay biết, từ đằng sau rất nhiều hắc y nhân đang dõi mắt về phía họ và phía trước từng toán, từng toán người rình rập chờ cơ hội ra tay .
Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cát bụi mù mịt bay, Mã Vân vừa định tỉnh thì một toán nhân ảnh đã phi thân đến chặn trước cỗ xe lừa, ước chừng khoảng bảy, tám người.
_ Làm gì thế ? Các người là ai ?
Người nông phu quát lên giọng run run khi thấy những người kia ăn bận kiểu giang hồ, trong tay ai nấy đều lăm le vũ khí.
_ Á…
Một tên sấn tới tung một cước vào mặt người nông phu khiến thân người ông ta bay đi. Trong khi đó Mã Vân hốt hoảng la thất thanh, riêng Lê Thành đang say ngủ chẳng hay biết gì.
Một tên trong dám hắc y nhân nói:
_ Mau lôi hắn ra, giết phức tên to mồm kia đi…
Hai tên đáp "dạ" rồi liền tiến đến, Mã Vân kinh hãi muốn ngất đi, hai tay che mặt, miệng gào lên .
_ Xoẹt...xoẹt...
Hai nhát kiếm chém ra, tay phải hai tên tiến tới bị chém muốn đứt rời, một toán lục y nhân giấu mặt khác gồm có năm người tiến tới trong sự ngỡ ngàng của bọn hắc y đến trước.
Đôi bên liếc mắt nhìn nhau, nhãn quang hung hãn, thủ lĩnh toán hắc y nhân nói :
_ Các ngươi là ai ? sao dám...
Một lục y nhân quát lên "Đừng nhiều lời, chịu chết đi !" Liền sau đó cùng bốn người kia ra chiêu tấn công bọn hắc y .
Kiếm khí bủa vây, trận hỗn chiến đến liền sau đó, tiếng "keng...keng" của song kiếm đôi bên va nhau miên man bất tuyệt.
Không bao lâu bên hắc y đã có bốn người bị thương hai người mất mạng, ngược lại toán người mặc lục y chả hề hấn gì.
Một hắc y nói trong khi ôm ngực :
_ Các người là ai... mau báo danh tính...
Một lục y nhân quát :
_ Cút mau ! nếu muốn giữ mạng.
Bọn hắc y khó khăn quay người chạy biến đi.
Trong bụi cỏ lau hướng tây nam gần đó, một nhóm người khác đang phục kích. Một người trong số đó nói :
_ Nhị ca ! Chúng ta ra tay được chưa ?
Người được gọi là nhị ca nói :
_ Chưa đâu ... ngươi xem ở đằng đông nơi đám rừng kia kia, ta cảm nhận sát khí ẩn hiện, có điều khác lạ, chắc chắn nhiều kẻ đang ẩn nấp, chúng ta không nên khinh suất, hãy để chúng đấu với nhau lưỡng bại câu thương, chúng ta chỉ cần đạt mục đích là được.
_ Haha... đúng vậy, ở đây xem kịch thôi . Mọi người đoán xem hai cái bọn người ngu dốt đâm đầu vào tử lộ kia là ai ?
_ Tam ca nói thử xem ?
Người trước nói :
_ Tứ đệ động não xem, ta hỏi mà, cả nhị ca nữa huynh đoán xem !
Người được gọi là tứ đệ xua tay nói :
_ Đệ kiến thức thô lậu không dám nói càng !
Lão nhị nói :
_ Bọn này không dám lộ mặt, thì sẽ không để lộ võ công cho người khác đoán . Nhưng lúc lâm vào tử lộ thì khó mà tự chủ được, nhất là bọn hắc y này kiếm thuật luyện chưa tinh, ta dám chắc sở trường chúng không phải là kiếm đâu.
Lão tam nói :
_ Đệ đồng ý… theo huynh sở trường của chúng là gì.
Nhị ca của bọn này trầm tư giây lát rồi nói :
_ Trong các loại binh khí thì đao và kiếm có sự tương đồng , tuy sức mạnh của đao pháp có phận trội hơn, nhưng thua kém sự linh hoạt… những tên này sử kiếm thiếu biến hóa và uyển chuyển, rõ ràng dù đã cố giấu diếm nhưng không thể, vì căn bản đao pháp đã ăn quá sâu.
Lão tam la lên :
_ Tuyệt diệu…
Lão nhị vội bịt mồm sư đệ mình và nói :
_ Ấy ! bé cái mồm chứ !
Lão tam nhẹ nói :
_ Vâng ! Đệ vô ý quá… Vậy huynh cho rằng chúng thuộc môn phái nào.
_ Kim Sa môn …
Mọi người ồ lên:
_ Tại sao ?
Lão nhị vội đưa ngón tay lên miệng :
_Suỵt… Đã bảo đừng làm ồn mà !
_ Dạ…dạ…
Lão nhị nói tiếp :
_ Có rất nhiều môn phái sử đao, nhưng đao pháp của Kim Sa đặc biệt chú ý đến lực đạo và nội công đi kèm , còn chiêu thức không có gì là biến ảo. Các người cùng thấy rồi đó, cách sử của những tên kia thoạt nhìn có vẻ mang uy lực lớn lao, đàn áp khí thế đối phương, nhưng thực sự chỉ có thể dọa bọn trẻ con, gặp cao thủ dày dạn chiến trận thì đại bại là chuyện dễ hiểu … chỉ được bề ngoài, chiêu thức chả có chiều sâu…
_ Đúng là bọn Kim Sa chỉ to mồm là giỏi, thế mà đòi sánh ngang với lục đại phái…
Lão nhị vội nói :
_ Lục đệ … đừng vội phán xét một chiều… để còn nhỏ có nhiều chuyện chưa hiểu đâu… Chẳng qua là cái bọn này luyện chưa tinh thôi… võ công mỗi phái đều có cái hay riêng, ta từng nghe sư phụ nói, nhiều năm trước Kim Sa môn có một ngưởi rất ghê ghớm, đao pháp ông ta nhanh cực kỳ, nhanh hơn rất nhiêu cao thủ sử kiếm, quả là lợi hại lắm lắm…
Lão tam ngạc nhiên hỏi :
_ Thật thế sao ? Ông ta đâu rồi…?
Lão nhị trầm tư :
_ Không biết chuyện gì xẩy ra, ông ta biệt tông tích và bị cho là phản bội su môn… ta chỉ biết có thế.
Lão tứ nói chen vào :
_ Hôm bữa đệ có nghe kể chuyện Chu Diên hội , Mạc lão chưởng môn của họ đang tìm kiếm tên phản đồ gì đó, không biết có phải người huynh nói đến .
_ Chắc đúng rồi đó…
Một toán người từ hướng đông xông đến tấn công năm người áo xanh giấu mặt, huynh đệ bọn người sau đám cỏ lau này vội bỏ ngang câu chuyện để quan sát đôi bên tỷ đấu.
Giây lát sau, lão tam nói :
_ Nhị ca nói không sai ! Qua nhiên đằng đông có bọn người ẩn nấp.
Lão nhị dán mắt vào trận đấu , lát sau anh ta nói :
_ Này, bọn đệ đoán xem bọn người áo đen mới đến, gia số võ công thế nào ?
Lão tứ nói :
_ Đệ thấy tạp nham đủ thứ loại binh khí kỳ lạ, như thế này mà nhị ca đoán được thân thế bọn họ, tiểu đệ phục sát đất.
Lão nhị cau mặt nói :
_ Đệ thử động não xem, có gì khó đoán đâu, đệ không thấy sự khác lạ trong cách ra chiêu và vũ khí bọn này hay sao ?... À này lão ngũ, này giờ đệ sao không nói gì thế… đoán thử xem nào, ra ngoài làm việc để tích lũy kiến thức, sau này ứng phó chứ…
Người được gọi là "lão ngũ" tuổi chừng hai mươi, mày thanh mắt sáng, cằm nhọn , môi mỏng… quả nhiên anh tuấn hơn người, khác với huynh đệ của gã , họ có vẻ dày dạn sương gió, lực lưỡng, phương phi ,cơ bắp cuồn cuộn, lão ngũ này mặt trắng, dáng thư sinh giống như những công tử con nhà quyền quí.
Lão ngũ rụt rè nói :
_ Đệ không chắc, nhưng cỏ vẻ họ thuộc Giao Long giáo…
_ Đúng !
Lão nhị thốt ra một tiếng, rồi vội dừng lại lung túng nói :
_ Xin lỗi… ta ồn quá… cũng may bọn kia ở xa qua , lại đang lo tỷ đấu không nghe được.
Mọi người thi nhau nói :
_ Đúng rồi ! Giao Long giáo.
_ Chỉ có bọn tà đạo này mới sử dụng những binh khí kỳ quái như thế…
_ Hehe… dễ đoán vậy mà nghĩ không ra, đầu óc đệ ngu muội quá.
_ Á…
_ Giời ơi !
_ Hai người này là ai đây…
_ Kiếm thuật cao minh quá...
Bọn người sau đám cỏ lau kinh ngạc há hốc khi có hai nhân ảnh trắng xuất hiện, họ gồm một nam một nữ , người nam da đen phong trần sương gió, mặt góc cạnh , râu tóc mọc xồm xoài, người nữ tuổi chừng đôi mươi, dáng ngươi thanh mảnh, tóc dài đen tuyền , khuôn mặt điễm lê vô bì .
Họ vừa xuất hiện chưa lâu đã họ được hơn nửa số người đôi bên đang ác đấu. Tất cả thối lui dừng lại.
Nam nhân mới đến quát lên :
_ Dưới chân Hoàng Liên Sơn mà các ngươi dám đến làm càng hay sao ? Thật không biết sống chết là gì hả ?
Đám lục y nhân quát:
_ Các người… các người là ai ?
Nữ nhân áo trắng đưa ra một tấm mộc bài sơn son, to bằng lòng bàn tay, trên đó có khắc hai chữ "Hồng Huyết"
Hai đội sát thủ, mặt ai nấy cắt không còn giọt máu, ấp úng nói :
_ Hồng ... Hồng Huyệt lệnh...
_ Là thật sao ...?
Nam nhân mới đến quát:
_ Thế nào... các vị nhân huynh đi được chưa ạ... hay cần tại hạ tiễn một đoạn.
_ Không ... không... mau đi...
Bọn người sau đám cỏ lau thì thầm với nhau , lão nhị nói :
_ Đại sự hỏng bét, đành lui thôi...
Lão tam nói :
_ Sao thế nhị ca ? Tư Thiên quyền chúng ta xông phá giang hồ cũng có chút tiếng tăm, đã đánh qua trăm trận với hảo thủ các phái, cớ sao phải e sợ bọn tiểu tốt của Hoàng Liên giáo chứ... chuyện này...
Lão tứ nói :
_ Đúng đó nhị ca ? Sống mái một trận nào... mối thù của đại ca chả lẽ không tính với bọn Tây Sơn chứ, cả việc sư phụ giao nữa, trở về biết ăn nói ra sao đây.
Lão nhị u sầu nói :
_ Phải chi đại ca còn sống, chúng ta mới mong cơ hội đắc thắng... các đệ không biết đâu... ta cùng huynh ấy đã có lần đấu với cái tên da đen kia rồi, hắn là Lữ Toàn có ngoại hiệu là "Hắc diện kiếm sầu" chẳng biết có phải là tiểu tốt hay không nhưng kiếm thuật của hắn quả thật ghê ghớm , chưa dụng hết sức mà bọn ta đã không thể địch lại, chuyện đó đã hơn ba năm rồi... quả thật... thôi ! Đành tạm từ bỏ thôi .
_Ồ !
_ Có chuyện này sao ? Đệ chưa bao giờ thấy huynh nhắc đến...
_ Có hay ho gì đâu mà nhắc chứ... chúng ta âm thầm rút lui thôi, đến nhà bọn Tây sơn thăm dò một số chuyện , ta nghĩ có bắt được tên tiểu tử Lê Thành cũng khó cạy mồm hắn được nửa lời, tánh hắn ta biết rõ quá mà.
_ Nhưng bọn chúng hại chết đại ca, chẳng lẽ bỏ qua sao ?
Lão nhị thở dài nói :
_ Hôm đó tỷ đấu không có tên họ Lê , ta đánh nhiều trận nên biết tánh hắn, thật sự không muốn là kẻ thù với hắn chút nào, tùy cái miệng hắn láu cá nhưng ta tin hắn là hảo lạc tử, to gan và chính trực ... ôi nếu hắn không chọn nhầm môn phái, không phải môn đồ của lão đạo đức giả họ vương thì có thể ta sẽ kết giao với hắn...
_ Huynh nghĩ thế sao ?
_ Hắn giờ là kẻ tàn phế rồi, chỉ như cá trên thớt.
Lão nhị nghiêm giọng nói :
_ Chúng ta rút lui !
Trong lúc bọn người Đông Hải môn nhỏ to nói chuyện thì nam nữ vận bạch y đi đến cỗ xe lừa dò xét, nam tử nhìn Mã Vân nói :
_ Tên kia chết rồi hả...
_ Khò ... khò ò...
_ Úi trời ... haha... đánh chém rân trời mà hắn ngủ được ... ta thật là phục đấy... Bọn ngươi sao bị chúng hanh hung thế ?
Mã Vân ấp úng không nên lời, nữ nhân xin đẹp chen vào :
_ Chắc là cướp đường thôi huynh à ?
_ Vô lý... dưới chân Hoàng Liên Sơn mà đám cướp nào dám lộng hành...
Nữ nhân cười khanh khách:
_ Hi hi... Lữ huynh ăn nói mới vô lý đó ! dãy Hoàng Liên này trải dài đến cả trăm dặm, Hoàng Liên Giáo chúng ta chỉ có vài trăm người làm sao mà lo hết được, nơi này lại là ngoại rìa phía nam, giáo hội chúng ta cách xa hơn hai mươi dặm về bắc cơ mà.
_ Không biết... ta không cần biết... tên giáo phái chúng ta là Hoàng Liên trùng với tên núi, cả dãy núi này là địa phận của chúng ta, ta không cho phép bất cứ tên nào dám lộng hành.
_ Hihi... có hàng chục môn phái trên dãy núi này, sao huynh không dẹp hết đi... huynh à, núi có ăn được đâu mà dành, để người ta sống với chứ.
_ Nào là Tây Sơn, Ngũ Linh gì gì đó... toàn bọn ếch nhái to mồn, giáo chủ không nói thì thôi, bọn chúng cứ lộng hành, gai con mắt...
_ Huynh mới to mồn đó, không nghe câu ngoài trời có trời, trên người có người sao ?
_ Ừ thì muội giỏi, muội hay, ta đây dốt nát ... hừ...
_ Gì thế huynh giận muội à ... hi hi... thôi mình về...
_ Sao giáo chủ không ra lệnh làm cỏ hết bọn Ngũ Linh giáo nhỉ, dạo này chúng lộng hành quá...
_ Chúng lộng hành ở đâu chứ nào dám đến ngọn Hoàng Liên của ta đâu, vô cớ gây sự chỉ làm xấu mặt mình thôi.
...
Bọn họ vừa đi vừa to nhỏ trò chuyện, nhìn thấy nhân ảnh hai người xa dần chỉ còn hai chấm nhỏ trên sơn đạo, Mã Vân đập ngực thở phào, tim gan cứ như muốn nhảy ra ngoài từ lâu.
Mã Vân luôn miệng gọi, hai tay không ngừng lây động thân người họ Lê với mong muốn đánh thức gã. Chẳng hiểu do mệt quá hay cố hữu tánh ngủ của gã như thế, một hồi lâu họ Lê này vẫn ngủ say như chết và mồm miệng cứ liên tục phát ra tiếng "khò khò".
Xung quanh có bốn xác người nằm ngổn ngang, máu me vung vãi, vẻ mặt Mã Vân kinh hãi vô cùng, đảo mắt nhìn quanh chẳng thấy người nông phu kia đâu, tâm tư y bối rối chẳng biết tiến thoái ra sao.
Một suy nghĩ thoáng qua, Mã Vân dùng roi quất mạnh vào lưng lừa, con lừa kêu "be be" vài tiếng rồi cất chân lôi cỗ xe tồi tàn chạy đi, phía trước là ngã ba đường, Mã Vân nóng nẩy cứ đánh bừa vào lưng lừa, chẳng biết đi đường nào mới đúng, y nghĩ thầm :
"_ Mặc kệ… cứ rời khỏi chỗ này rồi tính."
Con lừa này thường dùng để lên nương thu hoạch nông sản, cho nên nó cứ quen đường cũ rẽ sang hướng tây bắc.
Đi một hồi lâu, Mã Vân càng cảm thấy cước bộ của chú lừa kia chầm dần lại, con đường càng dốc lên, thâm tâm y cảm thấy bất ổn vô cùng, nhưng chả biết tính sao, đánh phó mặt cho trời.
Hoàng Liên sơn được ưu ái bởi cảnh đẹp thiên phú, khắp nơi là một màu xanh bạt ngàn của rừng cây, đó đây trên những ngọn núi cao chót vót là vô vàng màn sương mây trắng xóa điểm tô nền trời xanh biếc, tạo nên bức tranh thiên nhiên tươi thắm ngoạn mục. Mã Vân dần bị thu hút bởi khung cảnh hoành tráng ấy, quên mất nguy biến vừa xảy ra và hiểm nguy sắp xảy đến, y.
thích thú nhìn quang cảnh, ánh mắt rạng rỡ hân hoan, môi miệng nhẹ mĩm cười.
Vầng thái dương lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chan hòa khắp tứ phương, tuy nhiên nhạt nắng không mang đến sự oi bức khó chịu, ngược lại càng làm tăng thêm nét tinh khôi của vạn vật.
Hoàng quang nhẹ đánh thức Lê Thành, mắt gã nhíu nhíu dần mở ra, trong người cảm thấy đã lấy lại chút ít sức lực. Giây lát sau gã không nói gì, miệng há hốc, mắt mở lớn hết cỡ, cái gì khiến gã ngạc nhiên đến vậy gã cũng không tự chủ được .
Cái không khí ấm nóng khiến những hạt mô hôi dần xuất hiện trên vầng trán của Mã Vân, y nhẹ tháo khăn trùm đầu xuống, mái tóc đen tuyền buông xõa, gió thu nhẹ mơn man làn tóc mai trong ánh nắng nhạt nhòa tinh khôi, từng lọng tóc buột dây lụa hồng chập chờn lên xuống theo từng đợt sơn phong thăng trầm, cộng với khuôn mặt trái xoan thon gọn, hàng mi cong thanh tú, đôi mắt thơ ngây đen tuyền, cùng làn môi thắm màu nồng nàn, tất cả những điều ấy khiến họ Mã kia lột xác hoàn toàn, trở thành một con người khác, một giai nhân tuyệt sắc !
Như kẻ si dại, Lê Thành không tài nào thôi thưởng thức kiệt tác của nhân gian hữu tình, đầu óc gã tê liệt chả còn suy nghĩ nào khác nữa. Mã Vân nào hay biết, có một người đã lạc vào nhân tình trận của nàng, dù nàng chưa một lần dẫn lối, đôi môi hàm tiếu nhẹ mĩm cười, ánh mắt nàng rạng ngời ngời lên tựa như hừng đông thức dậy sau đêm mưa gió, Lê Thành cảm thấy cả mặt mình nóng ran lên như bị đưa vào lò lửa.
Không biết tại sao, linh cảm mách bảo Mã Vân rằng có người đang nhìn mình, nàng từ từ quay đầu về phía Lê Thành, thì thấy hai mắt gã nhắm nghiền, nhưng miệng gã không còn phát ra thanh âm ngáy ngủ nữa.
Nội lực mất đi không chỉ khiến sức khỏe và thể lực của Lê Thành suy giảm, ngay cả tinh thần của gã cũng bị xuống dốc, khả năng chịu đựng biến cố và những chấn động tinh thần của gã kém hẵn đi.
Lê Thành thiếp đi hồi lâu thần thức gã dần tỉnh lại, lúc này trời đã sế chiều, gã đảo mắt nhìn quanh thì không thấy Mã Vân đâu, miệng gã có vị đăng đắng ngọt ngọt, hai tay chống xuống gượng dậy, nhìn quanh thấy nhiều xác hồng xiêm, gã mới hay biết có người đã chắt nước xiêm đổ vào mồm gã. Khoảnh khắt đó người gã lâng lâng cảm thấy có cái gì nó ôn nhu, nồng nàn.
Cảm thấy khát nước, bụng đói cồn cào Lê Thành cố gắn gượng dậy, bước khỏi cỗ xe, tập tễnh từng bước đi, gã cất tiếng gọi "Mã …" một tiếng, rồi thấy có gì đó không đúng liền thôi.
_ Tên thái giám ơi ! Ngươi đâu rồi…
Lê Thành nghĩ thầm :
"_ Mình cứ giả vờ như không hay biết như thế có được không nhỉ ? Hehe không ngờ y lại là một cô nương xinh đẹp đến thế, thật là tuyệt diệu, bị ra cơ sự thế này, tự nhiên có người con gái đẹp như mơ đến quan tâm, cái số mình như vậy quả là không bạc…"
Gã lại nghĩ:
"_ Cô ta quả nhiên đẹp hơn Na Dao tiểu muội nhiều, nhưng ta cứ mê mẫn cô ta thì quả thật có lỗi với muội ấy… làm sao đây nhỉ, không nên nghĩ ngợi lung tung nữa… nhưng mà người con gái đẹp như vậy sao lại không ham muốn chứ… ta đầu cần phải gò ép mình chi cho khổ …hehe."
Rồi gã lại nghĩ ngợi:
"_ Mà cô ta có thích mình không nhỉ… không thích cớ sao cứ bám theo… chắc mê vẻ đẹp trai của mình rồi… hehe."
_ Cảm ơn cha mẹ đã sanh con ra tuấn tú ưa nhìn.
Gã nhìn trời nói nhỏ chỉ đủ cho bản thân nghe, đắc chí cười, mặt mày hớn hở.
_ Ê tên họ Mã… ngươi đâu rồi !
Đi sâu vào rừng khoảng năm, sáu trượng, miệng không ngừng gọi nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy hồi đáp, Lê Thành cảm thấy lo lắng bồn chồn.
_ Gầm ào…gừ…gầm gừ….
Lê Thành kinh hãi thất sắc, không dám tin vào tai của mình, lúc trước gã chẳng sợ gì, ngược lại sẽ phần khích lắm nếu đi rừng gặp hổ, nhưng giờ đây việc bước đi đối với gã đã khó huống hồ đương đầu với nó.
Tâm tư lây động gã chợt nghĩ:
"_ Hay là mình đánh xe lừa chạy đi, nhưng… cô nương kia thì sao… chẳng là bị con hổ đó tấn công rồi, ôi trời ơi… chuyện gì thế này…chết chắc rồi, nãy giờ không nghe cô ta lên tiếng…"
Tiếng "gầm gừ" vẫn vang lên, nhưng ngũ quan Lê Thành lúc này đã không còn nhạy bén như trước nữa, gã không thể nào phán đoán được vị trí và khoảng cách của con hổ hung dữ kia, điều duy nhất gã biết được là tiếng gầm kia chắc chắn là của một con hổ rất lớn, rất hung hăng và đang rất đói .
Hoang mang vô cùng Lê Thành chẳng biết tiến thoái thế nào, sau giây lát suy nghĩ gã nhanh chân quay ngược về hướng có cỗ xe lừa.
Trong khi đó, con hổ cao hơn bốn thước đang chậm rãi từng bước chân, nó đã nắm bắt được mùi vị của con mồi. Cách hổ khoảng bốn, năm trượng là một người đang run rẫy dưới cơn thịnh nộ của bá chủ rừng xanh. Ngươi này mặt trắng dáng thư sinh, đầu quấn khăn trùm, tay chân y luống cuống, miệng lắp bắp không nên lời.
Con hổ tiến thêm vài bước và luôn miệng gầm gừ. Người kia hoảng loạn cùng cực, sự sợ hãi trong tâm khảm đã vượt qua mức chịu đựng, y ngã gục bất tỉnh.
Hổ kia chỉ còn cách người bất tỉnh một trượng, nó định nhào tới xé xác mục tiêu bỗng đâu đó nghe tiếng "be be" .
_ Ê… con hổ khốn kiếp lại mà bắt ta nề…
_ Gào… gầm gừ…
Lê thành đánh cả cổ xe lừa đến , gã không ngừng khua tay múa chân. Con hổ quay sang họ Lê và bắt đầu nhào tới, khoảng cách lúc đầu đôi bên khoảng năm sáu trượng, cỗ xe lừa quay sáng cảnh hữu chạy được ba trượng thì con hổ đã bắt kịp.
Con hổ cứ nhắm Lê thành mà quào khiến gã một phen thất kinh.
_ Con mẹ nhà ngươi… đồ cầm thú khốn kiếp, sao mày cứ nhè tao mà đớp … ông mà không bị khốn thì ông sẽ cạo sạch da mày lót mông, lấy thịt của mày đựng phân, súc sanh mau cút … ối chao… mẹ nhà ngươi…
Khung gỗ quanh cỗ xe bị con hổ nghiền nát, trong giây phút sanh tử Lê Thành vươn mình chộp lấy một thân cây bắt ngang rồi nhanh chóng co chân, cú đớp của con hổ chỉ đến sau một sát na, Họ Lê thở phào thầm mừng khi cái mạng của gã đã được nhặt lại, hổ kia vẫn không buông tha, nó cố nhảy lên tấn công gã liên tiếp nhiều bận.
_ Rắc… rắc…
Vui mừng chưa được lâu, họ Lê lại một phen thất kinh thì nhánh cây gã đang đu không chịu đựng được sức nặng cơ thể gã, nó sắp muốn gãy.
Lê Thành than khổ:
"_ Không lẽ mình phải chết như thế này sao."
_ Be be…
Con lừa hoảng loạn tột cùng, nó chạy loạn cả lên tông vào cây này gốc nọ hai mắt không may bị thương, không phán đoán được phương hướng cuối cùng quay ngược về phía con hổ. Đúng lúc hổ ta đang nhào tới thì cỗ xe vừa đến, nên thân người nó phóng lên xe.
Lừa ta kéo hổ kia được hai trượng, vừa đúng lúc Lê Thành ngã xuống, gã vội nhồm người dậy chạy như bay về phía người thư sinh bất tỉnh kia, quên luôn cảm giác đau chân.
Mãnh hổ định thần nhảy xuống cổ xe lừa, rồi lao thân đuổi theo Lê Thành, trong giây lát khoảng cách đã rất gần. Dù mất hết nội lực nhưng chiêu thức võ công Lê Thành vẫn còn nhớ rất rõ, trong lúc nguy biến, gã phỏng theo bộ pháp Tây Sơn phái đảo người hạ thấp rồi vòng qua cánh hữu, trong khi đó con hổ quào vào khoảng không, phía trước lại là một thân cây khá to, nó đâm đầu vào liền lỡ nhịp, Lê Thành đã tạt sang cánh hữu và chạy được hai trượng. Không có nội lực khiến tốc độ sử chiêu Lê Thành không được nhanh, bộ vị cũng không chuẩn, tư thế gã hấp tấp và rất luống cuống nhưng tựu trung vẫn đủ hữu dụng giúp gã thoát chết nhiều lần.
Họ Lê dần lấy lại bình tĩnh, tâm tư xoay chuyển rất nhanh, gã quay sang cánh trái chạy được năm bộ, bất thần gã cúi thấp lộn người ra sau đá một cước vào hạ bộ của con hổ khi nó nhồm người tới.
Ra đòn chuẩn sát nhưng mọi tính toán của họ Lê phải đổ sông đỗ biển khi đối thủ của gã lại là một con hổ cái, sức lực gã chẳng có bao nhiên nên nó chả hề hấn gì.
Tâm tư một lần nữa xoay chuyển, họ Lê chạy ngược hướng về bờ vực cách đó khoảng mười trượng. Con hổ đã tức giận đến đỉnh điểm nào muốn buông tha cho gã, nó lồng lên đuổi theo. Cũng như những lần trước khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn, Lê Thành đảo người né tránh, lần này chân phải gã đã đến mức giới hạn chịu đựng liện khụy xuống, đau đớn vô cùng.
Bản tính tham sống trỗi dậy mạnh liệt, chân trái Lê Thành lao đi, trong giây phút sinh tử gã đã sử dụng thành công cước bộ khó nhất của Tây Sơn phái, đó là cách "Di chuyển một chân theo vòng không tròn" mà gã đã học từ rất lâu nhưng không phát huy được bao nhiêu nên bỏ ngang không dùng, trên dưới Tây Sơn phái cũng chỉ có một người là chương môn Vương Bá Ưng có thể sử thành công cước bộ này.
Cả thân người họ Lê xoay tròn, gót chân và mũi chân trái thay phiên nhau di chuyển lên phía trước, bộ vị gã không theo quy luật nào cứ xoay xoay chuyển chuyển né đông tránh tây linh hoạt vô cùng.
Hổ nhào người tấn công nhiều lần nhưng không lần nào chạm được vào vạt áo của họ Lê, gã nghĩ thầm :
"_ Kiểu này không ổn, con hổ dai sức mình tránh hoài rồi cũng làm mồi cho nó thôi."
Dù chỉ có còn một chút ánh sang lé lói của buổi chiều tà, nhưng Lê Thành vẫn cảm thấy nơi đây rất quen thuộc, một suy nghĩ chớt lóe lên trong đầu gã:
"_Đành liều một lần thôi…"
Trong lúc lơ đễnh suy nghĩ, họ Lê phải trả giá, cước bộ sai lệch gã đã bị con hổ vồ trúng, những móng chân sắc nhọn của nó đã báu rách phần bên trái trán gã, mắt trái cũng bị tổn thương nặng khiến gã đau đớn khó chịu vô cùng mà rống lên .
_ Á… con hổ khốn kiếp ta… ta giết mày…
Họ Lê lồng lên, hai tay đánh liên tiếp vào mặt và cổ con hổ, gã dùng hết sức có thể, nhưng sức tàn của gã chả thấm vào đâu đối với con hổ hung dữ này, nó vung hai chân trước cào ngực họ Lê, hàm răng sắc nhọn như hàng dao găm lao tới nhắm vào cổ địch thủ.
Lê Thành may mắn né được cú đớp, rồi xoay người ra sau chạy về phía thư sinh bất tỉnh lúc nãy, con hổ đuổi theo, gã né được hai cú quào của nó, nhưng đến phát thứ ba lưng gã bị bấu trúng cả thân người nhào tới, lúc này đã đến vị trí thư sinh kia, gã dùng sức tàn chộp lấy thư sinh, nhào tới vài bước, hai ngươi lao xuống triền dốc khoảng bốn trượng rồi cả hai rơi thẳng xuống vực sâu thẳm.
Đây là bộ truyện đâu tiên mình viết, ít nhiều cùng hơn 10vạn từ, nay xin tạm dừng, lý do là: bối cảnh cổ đại này không có nhiều tư liệu lịch sử, ko có giá trị tham cứu và do lần đầu mình viết đã chọn nội dung quá lớn, nếu theo đến cùng hết mất 5 7 năm không chừng. Tạm thời dừng lại, có cơ hội sau này sẽ viết tiếp. Cảm ơn các bạn đã theo dõi trong thời gian qua.
Mình sẽ bắt đầu lại bằng một bộ truyện lấy bối cảnh thời Lý. rất mong sự ủng hộ của các độc giả.