Kể từ khi Tiêu Kiếm luyện hỏa linh thi thì đây là ngày thứ bảy rồi. Trong những ngày này hắn đã dặn dò hai huynh đệ Tiêu ĐỈnh và Tiêu Lệ có bất cứ chuyện gì đều không được làm phiền hắn. Tính đi thì Tiêu Viêm tam ca hắn cũng đã rời đi được bảy ngày rồi! Tiêu Kiếm khá lo lắng.
Trong lòng dung nham có ba thân ảnh đang ngồi cạnh nhau. Một thanh niên ngồi ở giữa cởi trần. Hai thanh niên bên cạnh thì mặc hắc y và bạch y. Bao quanh ba thân ảnh là một đoàn hắc hỏa diễm. Phía trước bọn hắn là một đài sen lớn, bao quanh nó là một hoàng kim sắc cầu sáng loáng. Nhĩn kỹ thì trên quang cầu có hai vòng tròn bao quanh. Hai vòng tròn này hợp với nhau tạo thành góc vuông 90 độ. Hơn nữa hai vòng tròn còn liên tục tự quay quanh mình.
Quang cầu ngày một sáng hơn. Đến sáng ngày thứ bảy thì vòng tròn trên quang cầu đột nhiên sáng chói lên rồi vụt tắt. Tiêu Kiếm lúc này trong thâm tâm mừng rỡ quay sang nhìn hai thanh niên bên cạnh: “Hahaha, thành công rồi”
Quang cầm dần ảm đạm. Sau khi quang cầu tắt, đài sen dần dần mở rộng những chiếc cánh của nó. Trong đó một con cương thi hiện ra. Bất quá bây giờ nó đã không còn là một cương thi nữa mà là hỏa linh thi. Một khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra trước mặt Tiêu Kiếm. Một thiếu niên khoảng mười ba mười bồn tuổi có tóc ngắn trừng ngang vai, đôi mắt màu xanh biếc có một chiếc mũi khá thẳng, trên chán hắn còn xuất hiện đồ hình một ngọn lửa màu đỏ.
Lúc này đài sen đột nhiên bứt khỏi cuống của nó bay vào trong tay thiếu niên trước mặt rồi biến thành một điểm sáng chui vào mi tâm của hắn. Tiêu Kiếm nhìn hai thanh niên bên cạnh mỉm cười. Còn thiếu niên trước mặt đây thì ngơ ngác nhìn xung quanh như một đứa trẻ bước vào đời vậy.
Hai hắc bạch thiếu niên túm lấy tay của hắn cùng Tiêu Kiếm phi thẳng lên hướng khu vực phía trên mà đi. Thiếu niên này ngơ ngác nhìn người phía trên rồi quay sang nhìn người phía bên cạnh nhưng không có tấn công hay bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào.
“Bùm” ba thân ảnh lao khỏi khu vực dùng nham bay về phía cửa động mà trước đây họ đã tiến vào. Tiêu Kiếm nhìn quay lại thì ra khu vực nham thạch hình thành giữa hồ giờ không thấy đâu có vẻ như nó đã bị hồ dung nham nung nóng chảy lại ra rồi. Tiêu Kiếm thở dài bất quá hắn cũng không có thèm để ý quay về gặp hai đại ca trước khi rời đi tìm Tiêu Viêm tam ca hắn đã.
Hắn đang định rời đi thì một thanh âm vang lên trong đầu hắn: “Phụ thần, phụ thân…” Tiêu Kiếm nhìu mày có phải hắn đã nghe nhầm không. Hắn quay ngang quay ngửa xem thần thức truyền vào đầu hắn là kẻ nào. “Phụ thân” lại một âm thanh truyền đến trong đầu hắn nhưng điều kinh ngạc hắn phát hiện là thần thức truyền âm này không xa mà là ngay phụ cận phát trên người con cương thi kia.
“Người, người là ngươi vừa nói chuyện với ta” Tiêu Kiếm nói chuyện với con cương thi trong tay hai người Tiêu Ma và Tiêu Chân.
Tuy chưa hiểu tiếng nói của đại lục này xong con cương thi lại hiểu y Tiêu Kiếm nói gì một đạo thần thức truyền âm tới Tiêu Kiếm với giọng rất trẻ con: “Phụ thân hài nhi biết ngài là phụ thân của hài nhi, huyết mạch trong người hài nhi nói cho hài nhi biết người chính là phụ thân của con”
Đây là chuyện gì Tiêu Kiếm lắc lắc đầu. Cương thi vốn là sinh vật bậc thấp của ma giới khi tiến đến yêu thi mới có chút linh trí không khác gì ma thú lắm còn đạt đến linh thi mới có khả năng có tâm trí như con người. Thường cương thi có sức chiến đấu cao nhưng tâm trí nhỏ bé dễ dàng bị phủ thủy và các pháp sư làm phép thao túng làm chiến binh khôi lỗi. Nhưng hắn không ngờ con cương thì này vừa tiến hóa lên Yêu thi sơ kỳ không ngờ lại có trí lực như một tiểu hải đồng bảy tám tuổi. Tiêu Kiếm hắn không biết rằng huyết mạch bất diệt thể của hắn là tối chân quý trong các loại huyết mạch. Huyết mạch này khi sinh con có hai khả năng một là pha loãng cải tạo huyết mạch cho các loài khác làm tăng khả năng của loài đó lên cũng như thêm khả năng hồi phục của bất diệt thể. Thứ hai là một trăm phần trăm bất diệt thể có sực hồi phục ma quỷ mà bao ác ma cùng thánh thần mong muốn trừ thượng đế cùng thánh nhân có bất tử bất diệt thể.
Tiêu Kiếm cũng không ngơ nhờ máu huyết đặc biệt của hắn mà cương thi mới tiến vào yêu thi sơ kỳ mà có thể có trí lực như vậy. Tiêu Kiếm môt tay khoanh lại trước ngực tay kia cầm lấy cằm lắc lắc cài đầu: “Ok, thôi được tên ngươi từ nay là Tiêu Hỏa”
Nghe được lời này của Tiêu Kiếm thì cương thi mừng rỡ nó quỳ xuống trước Tiêu Kiếm rồi mỉm cười: “Cảm ơn phụ thân”
Hai thiếu niên lúc này cũng rất mừng rỡ không ngờ lần đầu họ tạo ra linh thi lại có được khả năng như vậy Nếu mà giới tu ma ở đông phương nghe được không khỏi chảy dãi ganh tị.
…
Ba người ngồi trong phòng khách. Tiêu Kiếm lúc này vỗ bàn đét lấy một cái rất lớn thanh âm: “Ca ca nói sao Thanh Lân bị mất tích”
Thấy thanh âm của Tiêu Kiếm cực kỳ tức giận, Tiêu Đỉnh cười khổ hít một hơi, trầm ngâm một lát, như đang sắp xếp lời nói, một lúc lâu mới chậm rãi nói : “Mấy ngày trước, một lần Thanh Lân ra ngoài, sau đó không trở về, trải qua đều tra, nàng hẳn là bị người bắt đi. Chỗ địa phương nàng bị bắt, ta phát hiện ra dấu vết đánh nhau kịch liệt, nơi đó có không ít máu tươi của lân Xà, hẳn đó chính là đầu sủng vật Hỏa đầu xà chảy ra.”
“Nếu muốn đánh bại Hỏa xà lại còn bắt được Thanh Lân mang đi người này chí ít cũng là một tên đấu linh” Hai tay khoanh lại Tiêu Kiếm hếch cằm lên: “Thật kỳ là? Tại sao một tên đấu linh lại bắt một vị cô nương như Thanh Lân”
“Việc này chúng ta cũng không rõ lắm.” Tiêu Đỉnh cười khổ, lắc đầu nói tiếp : “Cũng sau một ngày Thanh Lân mất tích, Thì Sa chi dong binh đoàn cũng bắt đầu thôn tính các dong binh đoàn trong thành, chỉ trừ Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta họ có vẻ cực kỳ tránh lé không đụng mắt có lẽ là nhờ sự có mặt của ngươi a”
“Ài, kỳ lạ là mấy ngày nay Sa chi ding binh đoàn lại xuất hiện thêm một gã Đại đấu sư, cùng với nhiều Đấu sư.”
“Có biết những tên gia nhập Sa chi dong binh đoàn là ai khong đại ca ?” Tiêu Kiếm cầm lấy chén trà thổi phù phù đưa lên miệng nhấm nháp.
“Không rõ ràng lắm,” Tiêu Lệ lắc lắc đầu, chần chờ một lát rồi nói : “Ta thấy hình như Thanh Lân mất tích cùng với sự gia nhập cường giả này có chút quan hệ, dù sao thời gian phát sinh có chút trùng hợp.”
“Việc Thanh Lân nàng có Hỏa xà rất hiếm người biết sao họ lại biết được” Tiêu Kiếm nhíu mày: “Không lẽ là vì Bích nhã Tam hoa đồng”
“Chúng ta rốt cục cúng không biết chuyện gì xảy ra.” Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ liếc mắt nhìn nhau, cười khổ nói.
“Hai vị đại ca đi lần này chúng ta đi Sa Chi dong binh đoàn chơi” Tiêu Kiếm lớn tiếng.
“Này, chúng ta triệu tập nhân thủ ? Bọn họ dù sao cũng nhiều người.” Tiêu Đỉnh trầm ngâm nói.
“Tùy ca thôi” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu: “Dù sao cũng chỉ là một cái nhỏ bé dong binh đoàn đệ không để vào mắt”
Tiêu Kiếm khoanh tay theo sau hắn là năm người Tiêu Đình, Tiêu Lệ, Tiêu Ma, Tiêu Chân, Tiêu Hỏa. Tiêu Kiếm khá thích thú vì lúc này hắn cảm giác được huynh đệ đồng sinh cộng tử. Đáng tiếc là Tử Hỏa mới lên yêu thi sơ kỳ chắc là cần thời gian học tập tiếng nói đại lục. Trí tuệ linh hồn lực nó còn yếu Tiêu Kiếm không muốn nó học bằng cách học cưỡng bức dùng tinh thần lực. Có lẽ nếu có trận đánh thì Tiêu Hỏa có lẽ là một sự rèn luyện tốt.
Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ lúc này cũng khá nghi hoặc về thiếu niên mười ba mười bốn tuổi trước mặt này hỏi hắn cái gì cũng không trả lời bất quá người tứ đệ đem đến sao người có thể là tầm thường được nên họ cũng không nói gì.
Ở thành thị, những đạo ánh mắt chăm chú nhìn vào họ đặc biệt là các thiếu nữ đang chăm chú nhìn vao hai huynh đệ Tiêu Ma,Tiêu Kiểm cùng đám người xuyên qua mấy cái ngã tư đường, hơn mười phút sau, Tổng bộ được phòng ngự sâm nghiêm của Sa Chi dong binh đoàn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sa Chi dong binh đoàn lúc này canh gác khá nghiêm ngặt như có chuyện gì rất quan trọng cho nên ở cổng đại môn có rất nhiều người cầm vũ khí tuần tra, vẻ mặt ngưng trọng, mà khi bọn hắn phát hiện người của Mặc thiết dong binh đoàn xuất hiện, khuôn mặt mọi người nhất thời bối rối, vài tên lính đánh thuê chạy vào cổng đại môn, đi báo cáo.
…
Sa Chi dong binh đoàn tổng bộ.
Ở vị trí chủ vị trong đại sảnh, bày ra một sắc mắt có chút tái nhợt, trên tay bưng chén trà, nhưng run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn ra đải sảnh, sau đó chuyển qua mấy người cách đó không xa, mấy người này mặc phục sức của Sa chi dong binh đoàn, ở vị trí trước ngực là huy chương chỉ huy.
“Mấy vị, Ta đã sớm nói qua, Mạc thiết dong binh đoàn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu lệ có hai đệ đệ thực lực khủng bố lại có cường giả đấu hoàng tọa trấn, ta còn nghe đồn tứ đệ của hắn là đấu vương cao thủ, các ngươi vẫn cố chấp muốn tiêu diệt bọn họ, Hiện tại, tên kia đã trở lại, chúng ta làm thế nào giờ ?” Thanh âm bày ra có chút phẫn nộ và bén nhọn.
“La bố đội trưởng, Không cần quá mức lo lắng, theo như tin ta nhận được thì đấu hoàng cường giả của họ đã cùng với mấy tên khác rời đi hơn nữa tên tứ đệ này của bọn hắn dù có luyện võ từ trong bụng mẹ mới tuổi mười tám thực lực cũng chỉ có đại đấu sư là cùng, so với đại trưởng lão chúng ta là một đấu linh cao thủ ngươi lo cái gì. Chúng ta lại sợ một mao đầu tiểu tử sao. Còn về đấu hoàng cường giả chúng ta chỉ cần dùng chiêu gắp lửa bỏ tay người, ve sầu thoát xác ngươi lo gì hắn sẽ tìm được chứng cớ liên quan chúng ta làm đây” Một gã tráng niên nam tử cười nói.
La Bố khuôn mặt lúc này âm trầm quả thực hắn rất thèm khát việc thống nhất dong binh đoàn tại Mạc thành này. Bất quá đối đầu với đấu hoàng hắn cũng là không có tự tin: “Ý của các vị là… nhưng ta sợ là đấu hoàng lúc đó sẽ nổi giận mà giận các chém thớt”
Nam tử cười nói: “Lúc đấy ngươi yên tâm đi. Mặc gia ta sẽ nhờ quan hệ với Vân Lam tông mà nhờ họ ra mặt. Chắc chắn là vị đấu hoàng kia sẽ nể mặt thôi!”
La Bố lúc này vẫn còn nghi kỵ: “Thực sự đấu hoàng cường giả sẽ để ý mặt mũi của Vân Lam tông mà bỏ qua sao”
Nghe thấy thế nam tử tráng niên cười lớn: “Giờ La Bố đội trưởng không biết rồi Vân Sơn lão tổ đã đột phá đấu hoàng lên đấu tông hơn nữa Vân Vận tông chủ tiến vào đấu hoảng đỉnh phong còn tùy thời đột phá đấu tông, một vài vị trưởng lão tăng mạnh thực lực tùy thời từ đấu vương đốt phá lên đấu hoàng”
La Bố lúc này run rẩy: “Thực sự là như vậy?”
“Ân” Nam tử gật đầu: “bất quá đây là tin tuyệt mật của Mặc gia ta mong La Bố đội trưởng giữ kín tin tức này! ”
…
“Nơi này là địa bàn của Sa chi dong binh đoàn, Các vị tới đây không biết là có chuyện gì ?” Một lính đánh thuê sắc mặt xanh mét tiến đến cung kính.
“Nói với La bố mau lăn ra đây cho lão tử.” Tiêu Kiếm khoanh tay đưa ngón tay giữa lên.
Tên lính lúc này có chút run run. Nghe nói đoàn trưởng đã cảnh bào nếu có bất kỳ ai động đến Mạc Thiết dong binh đoàn trong thời gian này thì sẽ bị giết không cần hỏi tội nhưng bây giờ người ta tìm đến tận cửa phải làm sao đây. Hắn run rẩy bước lên một chút cung kính nói: “Chuyện này, chuyện này…”
“Thưa các vị đoàn trưởng chúng ta cho mời các vị” Một tên lính đánh thuê ra cúi đầu trước đám người Tiêu Kiếm cung kính nói.
Tiêu Kiếm mỉm cười: “Được lắm ngươi dẫn đường đi ta muốn gặp đoàn trưởng của các ngươi!”
Hắn muốn dảo bước theo sau tên linh đánh thuê bước vào đại điện thì Tiêu Đỉnh lúc này dùng một tay kéo hắn lại. Tiêu Kiếm nheo mày: “Đại ca chuyện gì vậy”
“Tứ đệ cẩn thận có thể là một cái bẫy” Tiêu Đỉnh nhắc nhở.
“Ân” Tiêu Lệ gật đầu đồng ý: “Đại ca ngươi nói đúng chúng ta vẫn cẩn thận là hơn”
Tiêu Kiếm lắc lắc dầu: “Chúng ta đến đây rồi chẳng lẽ cứ thế lại không vào”
Tiêu Đỉnh Tiêu Lê quay sang nhìn nhau: “Hài, chốc nữa chúng ta vào trong thì cẩn thận là được”
Đám người Tiêu Kiếm tiến vào bên trong. Bên trong là một đại điện khá sa hoa thiết kế theo kiểu trung cổ. Ở chính giữa là đài cao có các bậc thang tiến lên. Trên đó có một chiếc ngai một trung niên hán tử đang ngồi. Theo như Tiêu Kiếm đoán có lẽ tên này là La Bố đoàn trưởng Sa Chi dong binh đoàn. Còn một bên là một số người ngồi bên cạnh có phù hiệu của Sa Chi dong binh đoàn.
Lúc này thấy đám người Tiêu Kiếm tiến đến. Trung niên tiến đến nở nụ cười mỉm cười: “Không ngờ hai vị đoạn trưởng Mạc Thiết dong binh đoàn lại đến thăm Sa Chi dong binh đoàn này thật là hạnh ngộ hạnh ngộ…”
Tiêu Đỉnh hai tay đáp lại rồi: “La Bố đoàn trưởng quá lời rồi!”
“Không có quá lời đâu, mời các vị ngồi” Theo tay La Bố chỉ đám người Tiêu Kiếm ngồi vào một bên ghế còn lại. Lã Bố lúc này quát lớn: “người đâu dâng trà”
“La Bố chúng ta không nhiều lời chúng ta đến đây là có việc” Tiêu Kiếm nhàn nhạt khoang tay ngồi vắt chân lên ghế.
La Bố thấy thế thì nhíu nhíu mày: “không biết vị huynh đệ đây là…”
“Hắn là Tiêu Kiếm tứ đệ của ta” Tiêu Đỉnh lên tiếng với giọng cao ngạo tự hào.
“Thì ra Tiêu Kiếm huynh đệ nghe danh như sấm bên tai” La Bố cúi đầu gật gật làm lễ.
“La Bố ngươi không cần nhiều lời ta đến đây là muốn hỏi người một câu ngươi có biết chuyện về Thanh Lân” Tiêu Kiếm lạnh nhạt hỏi.
“A, chuyện này…” La Bố đang ngấp ngững thì một hoàng y trung niên hán tử đập bàn quát lớn: “Tiểu tử thật lớn lối ngươi nghĩ ngươi đang ở đâu?”
“Chủ nhân đang nói chuyện mà một con chó như ngươi cũng dám cắt ngang sao” Lời nói này làm La Bố toát hết mồ hôi.
“Ngươi…” Hoàng y nam tử muồn tiến đến thì một cánh tay ngăn cản hắn, một tráng niên có khuôn mặt không tệ bước ra: “Tiêu Kiếm huynh đệ ta là Mặc Kiếm đại tổng quản của Mặc gia”