Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 1285: Chìa khóa tức là bản tâm
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By xtamnguyenx --- 4vn.eu
NHỚ BẤM THANKS
Đại đế, là xưng hô chí cao vô thượng, từ khi Thiên khung hóa sinh đã mười lăm vạn năm thì cũng không có bao nhiêu người.
Không còn là thời đại linh mạch đầy rẫy, cường giả ngao du thái hư nữa.
Hiện tại đại đế so với đại đế khi đó còn phải đi con đường khó khăn hơn, càng là thành tựu chí tôn vô thượng, một đại đế chết trước mắt, chấn động đó không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Từ thái hư cũng có vô số tinh quang trút xuống như rải hoa đưa tiễn một kinh thiên cường giả.
"Giết!"
Vực ngoại thiên ma đại đế tóc đen và bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế già nua cùng kinh hãi nhưng cũng bạo phát sát cơ càng mạnh hơn.
"Quay lại thời hỗn độn, phá trừ bất hủ!"
Bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế tựa biết gã lĩnh ngộ được pháp tắc của Bất Hủ đại đế nên dấy lên cả vạn bạch sắc cốt phiến, trong bạch cốt cự thuyền phía dưới, đầu mỗi vực ngoại thiên ma cuồn cuộn phun ra bản nguyên tinh khí tụ vào cốt phiến.
Vạn mảnh bạch sắc cốt phiến hóa thành hỗn độn lưu quang, bắn vào thể nội Ngụy Tác!
"Cách!" "Cách!" "Cách!" ...
Thể nội Ngụy Tác tựa hồ có vô số cá hỗn độn thiên địa hóa sinh, mỗi thiên địa chiếm một khiếu vị, ngăn gã với liên hệ chu thiên tinh thần, với thiên địa này.
"Ngươi quan tâm đến chúng thì ta giết từng kẻ trước mặt ngươi."
Hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế tựa hồ bắt được thần niệm của gã, mái tóc đen tung bay, lóe sáng hắc sắc thiểm điện, ngọn mỗi tia đều là khô lâu đầu, là hắc động, giáng vào Cơ Nhã và bọn Hàn Vi Vi.
Y rất độc ác, không chỉ muốn bức Ngụy Tác xuất thủ cứu trợ mà còn muốn làm loạn tâm thần gã, khiến gã không thể diễn hóa đế uy.
"Ta nói rồi, các ngươi muốn làm gì ở thiên địa này thì phải xem sau cùng có bao nhiêu kẻ sống sót đã."
Lúc đó Ngụy Tác vốn bị vạn mảnh bạch sắc cốt phiến găm vào thể nội chợt lên tiếng, hóa thành chấn nhiếp ma âm, áp chế bán đế cấp và chuẩn đế cấp vực ngoại thiên ma xuất thủ, đồng thời, tóc gã rực ngân sắc hà quang tung bay, mỗi sợ bắn ra, quấn lấy một sợi tóc của hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế. "Xoạt", như tiếng cá quẫy nước, kéo y đến cạnh gã.
"Chát!"
"Chát!"
"Chát!"
Ngụy Tác giáng quyền, nguyên khí pháp tắc tan trước mặt gã và hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế, bị bạch cốt thiên ma đại đế già nua áp chế việc điều động thiên địa nguyên khí nên gã dùng nhục thân chi lực tấn công hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế.
"Nhục thân của y đã đến mức đó!"
Mọi vực ngoại thiên ma tổ thành bạch cốt cự thuyền đều kinh hãi.
Hắc phát vực ngoại thiên ma bị chấn tan thần quang, Ngụy Tác bằng vào nhục thân đối địch, mỗi quyền lại khiến khiếu vị chi trung của y tóe máu.
"A! A! ..."
Vực ngoại thiên ma đại đế tuấn mỹ gầm lên liên tục nhưng không thể thoát khỏi Ngụy Tác, cả từng mảnh xương từ thể nội cũng bị đánh bay ra.
Máu đen ngòm và mảnh xương vụn văng trên không, hóa thành ma quang, đủ diệt được Chân tiên nhất trọng đại năng.
"A!"
"Chát!"
Một tiếng nổ vang, cả Hoang tộc bản nguyên Phù đồ tan vỡ, lôi hỏa từ khe nứt tràn ra, nền mỗi mảnh vỡ đều bốc cháy, chỉ có nhũ bạch sắc quang tráo đó bất động. Hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế hú vang, quyền của Ngụy Tác giáng vào mi tâm y khiến đôi con ngươi bật ra.
"Giết!"
Bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế già nua rùng mình, không ngờ lúc này Ngụy Tác còn chiến lực kinh nhân đến thế. Dù chắc thắng nhưng lão cũng lạnh mình, nhận ra nguy hiểm trí mệnh. "Chát!" Tay lão chụp xuống phía dưới, mọi vực ngoại thiên ma tổ thành bạch cốt cự thuyền ở đó đều há miệng, xương sống mỗi tên đều bị lão kéo ra từ miệng.
Quả là cảnh tượng khó tưởng tượng nổi.
Xương sống các vực ngoại thiên ma tổ thành cự thuyền đều bị bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế rút ra.
Vô số khúc tụ lại, hóa thành cốt phù, rồi tụ thành trường mâu.
Tất cả diễn hóa trong tích tắc, khúc xương trắng dấy lên khí tức không gian và thời gian pháp vực như dòng lịch sử đâm vào thể nội Ngụy Tác.
"Chát!"
Quang hoa vô cùng vô tận từ sau lưng Ngụy Tác dấy lên.
Tích tắc đó, thể nội gã tựa hồ hóa thành tro, hóa thành lưu tinh, phun ra.
"A!"
Nguyên khí của gã nhanh chóng suy kiệt nhưng gã lại gầm vang.
Lôi hỏa từ khe nứt trong Hoang tộc bản nguyên Phù đồ tràn ra, lôi cương khí tức quanh đó đều tụ lại với tốc độ khó tưởng tượng nổi ngưng thành lôi cương thiên hỏa trường kiếm.
Cả thiên địa tựa hồ không còn lôi cương khí tức.
Dù là Vân Linh đại lục, Thiên Huyền đại lục, hay Ngọc Hành đại lục, Thiên Trụy đại lục... ở xa hơn. Nhưng nơi đang nổi sấm sét đều tắt lịm.
Nhiều tu sĩ còn chưa biết chuyện gì đều chấn kinh ngẩng nhìn, không hiểu sao đột nhiên lại tan sấm sét nhưng đều nhận ra tại một nơi nào đó trong thiên địa này bạo phát khí tức đáng sợ.
"A!"
Vực ngoại thiên ma đại đế kêu lên kinh hãi.
"Phù!" Y và hai bạch cốt cự thuyền sau lưng bị Ngụy Tác diễn hóa lôi hỏa trường kiếm đáng sợ đến khó tưởng tượng nổi, lôi hỏa khí tức ngưng thành mấy vạn đạo tôn hư ảnh đủ màu chém bay.
Văng đi là da vực ngoại thiên ma già nua hóa thành tro, hư không sau lưng tan biến, hai bạch cốt cự thuyền bị chấn động tan vỡ.
"Y mạnh đến mức đó hả!"
Tích tắc đó, lão cũng có cảm giác Ngụy Tác là chúa tể thiên địa này.
Tu vi của Ngụy Tác cùng cấp cả ba nhưng ở thiên địa này, gã đấu với cả ba, lợi dụng uy năng của Hoang tộc bản nguyên Phù đồ và thần uy mình diễn hóa mà diệt được một, lại nhân lúc Hoang tộc bản nguyên Phù đồ rơi xuống cửu thiên lôi cương tằng mà rút hết thiên địa lôi hỏa, phát ra đòn đánh đẩy tất cả vào cảnh thê thảm này.
Rõ ràng tất cả diễn ra theo kế hoạch của Ngụy Tác, gã lợi dụng nguyên khí pháp tắc của thiên địa đến cực trí, như bậc chúa tể.
Nhưng lúc đó, quang hoa lóe lên, gã đánh bay vực ngoại thiên ma đại đế tóc đen, đến trước nhũ bạch sắc quang hoa.
Tat gã không nắm quyền giáng tiếp vào vực ngoại thiên ma đại đế văng đi mà chạm bào dải sáng màu trắng sữa có khí tức như Thiên khung.
"Chát!"
Tay gã lại bị nhũ bạch sắc quang hoa hất ra.
"Ngụy Tác..." Cơ Nhã, Hàn Vi Vi, Thủy Linh Nhi, Nam Cung Vũ Tinh, Âm Lệ Hoa, Nguyên Âm lão tổ... đều hiểu giây phút sau cùng đã tới.
Thân thể Ngụy Tác không còn mảy may huyết sắc, chân nguyên và khí huyết như cạn hết, chỉ còn hơn vạn dải sắc màu hỗn độn lan khắp toàn thân.
Tuy đã trọng thương hai vực ngoại thiên ma đại đế nhưng gã cũng không thể chiến đấu tiếp nữa.
Nhưng gã vẫn chưa lấy được thứ của bạch y đại sĩ trong truyền thuyết.
"Chúng ta đi cùng nhau."
Gã mỉm cười mệt mỏi với bọn Cơ Nhã và Hàn Vi Vi.
Thân thể gã cháy lên từ trong ra ngoài, ngân sắc hà quang và xích sắc hà quang hóa thành vũng xoáy như hắc động dâng lên về phía thái hư.
"Ầm!"
Vô tận hư không rung lên vô số ánh sao, tinh lực kinh nhân tụ thành vô số tia hủy diệt quang diễm, xung kích xuống.
"Tiếc là thiên địa này chỉ có mình ngươi, chính vì có đại đế như ngươi nên bọn ta càng không để thiên địa này còn lại ai." Hai vực ngoại thiên ma đại đế và nhiều vực ngoại thiên ma sống sót tỏ vẻ hung hăng xen lẫn vui mừng. Hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế lúc này cũng đã thoát thân, bắn đến cạnh vực ngoại thiên ma đại đế già nua, liên thủ dấy lên bạch sắc quang tráo, ngăn cản thiên uy.
Các vực ngoại thiên ma đều biết gã đã đến đường cùng, không thể nghịch chuyển được.
"Chát!"
Nhưng ai nấy lại run lên vì dải sáng sau lưng bọn Ngụy Tác đột nhiên bừng lên khí tức khiến hai vực ngoại thiên ma đại đế cũng rùng mình, muốn bái phục.
Bạch sắc quang ảnh bước ra.
"Chìa khóa là bản tâm..." Giọng nói nhẹ nhàng cất lên, như ngọn gió tịch liêu từ trên đỉnh núi vọng về, đầy khí tức từ bi, kỳ diệu.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 1286: Rặng núi tịch liêu ấy
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By xtamnguyenx --- 4vn.eu
NHỚ BẤM THANKS
Bạch sắc quang ảnh không phải chân thân, không có khí huyết khí tức, chỉ là một đoạn thần niệm, không hề có uy áp, nhất cử nhất động đều thập phần bình đạm.
Bọn Ngụy Tác nín thở, không rõ bầu không khí lúc đó thế nào nhưng bạch sắc quang ảnh khiến họ kính ngưỡng chính vì khí tức phát ra.
Lời đáp bình thản vang trong óc khiến chúng run lên.
"Ngươi... ?" Hai vực ngoại thiên ma đại đế đang nhanh chóng khôi phục nguyên khí run giọng: "Ngươi là ai?"
Bạch sắc quang ảnh là hình ảnh một thanh niên mặc phổ thông bạch sắc pháp y nhưng tạo cho chúng cảm giác quá đáng sợ từ nội tâm. Chúng từng gặp vô số cường giả, nhưng chưa bao giờ có cảm giác cổ quái thế này, không nhìn thấu đối phương, thậm chí đối phương đạt cảnh giới nào cũng không biết.
"Các ngươi đã quên tổ huấn, chỉ có giáo huấn tiếp theo mới khiến các ngươi nhớ rõ mười vạn năm." Bạch sắc quang ảnh thong thả nói nhưng thể hiện rõ ái hận, thập phần phân minh.
"Lẽ nào..." Hai vực ngoại thiên ma đại đế và mấy vực ngoại thiên ma chuẩn đế cấp đều lùi mấy bước, kinh hãi cực độ, như thể đọc được thứ gì đó quá đáng sợ.
Bạch sắc quang ảnh không nói gì với vực ngoại thiên ma mà nhìn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên gật đầu.
"Chát!"
Khí tức vô hình từ y ấn vào Ngụy Tác.
Một thiên pháp tắc huyền ảo xuất hiện trong óc gã.
"Y đang truyền pháp!"
"Chỉ là một đoạn thần niệm... Giả thần giả quỷ, tưởng dọa được bọn ta sao!"
Hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế hú vang, xé một cánh tay hóa thành hắc sắc cốt kiếm, uy năng thậm chí không kém lôi hỏa trường kiếm của Ngụy Tác diễn hóa, chém vào bạch sắc quang ảnh và Ngụy Tác.
"Không có lòng kính sợ sẽ khiến các ngươi diệt vong."
Bạch sắc quang ảnh thong thả nói, không hề công kích mà cũng dấy lên nguyên khí dao động kịch liệt, nhưng hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế kêu lên thê thảm, thần quang và hắc sắc cốt kiếm trong tay tan đi.
"Tiếp theo dựa vào ngươi." Giọng nói bình thản vang trong óc Ngụy Tác.
Thời gian đột nhiên dừng lại, cảnh vật trước mắt gã biến ảo.
Gã đứng trên đỉnh núi, gió thổi ào ào nhìn xuống là tịch liêu và hoang vu vô tận.
Ở đầu kia ngọn núi, cạnh vách đá có một sợi xích sắt đã rỉ có một nữ tử xinh đẹp cùng một bạch y nam tử trẻ tuổi.
"Hai người là?"
Ngụy Tác run lên lùi lại một bước, tu vi và cảm tri như gã cũng không nhận ra là hiện thực hay hư ảo.
Nữ tử mặc áo gai thông thường, cung kính đứng phía dưới bạch y nam tử trẻ tuổi, nam tử trẻ tuổi có vẻ là sư trưởng nhìn nàng ta với vẻ hiền hòa ấm áp.
Cả hai không có chút gì hơi hướm phàm trần, như tan vào thiên địa, sắp lẫn vào đỉnh núi tịch liêu, vào mây trắng bay qua, hoặc trong gió lùa.
"Được lắm." Bạch y nam tử trẻ tuổi mỉm cười nhìn gã, yêu hận rõ ràng, tỏ rõ vẻ tán thưởng và mãn ý.
"Đây là La Phù... Phái bọn ta phát nguyên từ đây, ngươi được truyền thừa thì ta phải đưa đến đây xem, có thể chuyện này ta hơi cổ hủ." Nhìn Ngụy Tác há miệng vì kinh hãi, bạch y nam tử trẻ tuổi thong thả nói.
"Ta cũng như sư tôn, không muốn cho ngươi thêm gì, chỉ truyền cho một chút ảo diệu của thiên địa." Nữ tử nhìn Ngụy Tác, nghiêm túc nói.
Ngụy Tác nhớ đến một vài truyền thuyết, "các vị..."
"Ta biết ngươi còn nhiều nghi vấn, ngươi đã xem hình ảnh về Thiên khung, biết Thiên khung không do mình ta tạo thành." Bạch y nam tử trẻ tuổi tựa hồ hiểu hết nên nói.
"Tiên cảnh chi thược là chuyện gì thế nhỉ?" Ngụy Tác cố thu liễm tâm thần, hỏi bạch y nam tử trẻ tuổi và nữ tử, "Lẽ nào tiền bối nhìn thấu được vị lai? Tính toán được việc xảy ra sau ngần ấy vạn năm?"
"Không ai nhìn thấu được thế gian nhân quả, quá khứ có thể tìm về còn vị lai biến ảo mạc trắc, nhưng thế gian luôn cần có lớp thay thế, từ tinh không này đến tinh không khác cần bao nhiêu thời gian, lòng người thay đổi... Băng sơn tan mất một góc thì bao năm sau mới thành cơn mưa, trong cõi u minh luôn có dấu tích để tìm." Bạch y nam tử trẻ tuổi nhìn Ngụy Tác, nghiêm túc giải thích: "Ta thoáng thấy được biến đổi sau mười mấy vạn năm, hơn nữa dù thời nào cũng cần có người đứng lên, có thể là ngươi hoặc ai đó, nhưng ai sẽ đứng trước mặt ta thì ta không rõ."
"Tiên cảnh chi thược chỉ là một khảo nghiệm, để các vị tìm truyền nhân?" Ngụy Tác hít sâu một hơi.
"Tiên cảnh chi thược là một khảo nghiệm, tiên cảnh là gì thì ngươi sẽ nhanh biết thôi. Bọn ta không phải hạng cao cao tại thượng, tụ thủ bàng quan nhìn tất cả, mà cũng cần tìm một truyền nhân, cần người giữ cho phiến thiên địa bọn ta yêu mến này không bị hủy diệt vì lòng tham của một vài kẻ." Bạch y thanh niên nhìn Ngụy Tác, mục quang hơi lóe lên.
"Chát!"
Thần thức Ngụy Tác tựa hồ xuyên qua vô số tinh không trường hà, trong óc có thêm nhiều hình ảnh.
Đều là những thứ gã không tưởng tượng nổi.
Có thần vương cự điện do cả vì sao luyện chế thành, có vô số tu sĩ lợi hại hơn nhiều đại đế đang giao chiến ngoài tinh không thái hư.
Có những cao thủ hơn xa gã tưởng tượng cũng tan biến theo vũ trụ.
"Các vị ở ngoài vô số tinh không... Ngao du thái hư?! Từng có cường giả mạnh hơn định diệt thiên địa này..." Ngụy Tác hiểu ra, giọng run lên.
"Vẫn có những kẻ muốn cả thiên địa vận chuyển theo ý mình. Mười mấy vạn năm nay, chúng ta không thể quay về thiên địa thân quen, nhưng ai cũng có khởi đầu và kết thúc, có điều không muốn những kẻ luôn tự nhận cao cao tại thượng, chúa tể chúng sinh được tồn tại nên phái chúng ta mới truyền thừa lại. Trong mười mấy vạn năm, ta thoáng thấy được xu hướng của thời thế, thấy những thời đại đi theo con đường bi thảm sau mỗi trận chiến, nhưng ta chưa từng hoài nghi điểm trên." Bạch y thanh niên mỉm cười với Ngụy Tác.
"Sư tôn!"
Trong óc Ngụy Tác đã hiểu rõ, không còn nén được nữa, vì kính ngưỡng con đường tiền nhân đã đi, kính trọng hai người trước mặt nên gã quỳ xuống. Gã không cần hỏi xảy ra chuyện gì, là hư ảo hay chân thực, vì gã biết có họ là trời cũng không thể sụp.
"La Phù không thích rườm ra." Nữ tử mỉm cười với bạch y thanh niên.
Bạch y thanh niên mỉm cười không nói nữa, nhìn xuống dưới ngọn núi tịch liêu hoang vu, gió núi ràn rạt khiến tóc và áo y tung bay.
Y không hề có thần quang, tựa hồ thập phần bình phàm.
Nhưng cùng nữ tử đứng đó, cùng ngọn núi cô ngạo, khác nào cây trụ đỡ cả thiên địa.
"Năm xưa ở đây, ta được sư tôn truyền thừa. Ngươi thấy La Phù... tịch mịch không?" Bạch y thanh niên không nhìn Ngụy Tác, mỉm cười nói, "Đứng ở đây nhìn xuống thiên địa, tựa hơi tịch liêu."
"Không." Đối diện nhân vật đáng kính này, Ngụy Tác thật lòng lắc đầu, "Vì mỗ còn nhiều người cần quan tâm, còn nhiều người đi cùng."
"Ta cũng thấy thế. Chỉ là những kẻ đó còn không biết dù thành chí cao vô thượng thì chỉ còn một mình tất trong lòng tịch mịch lắm." Bạch y thanh niên và nữ tử mỉm cười, tựa hồ vừa ý với câu trả lời của gã.
"Ầm!"
Trong núi vang lên tiếng sấm, gió mưa tựa hồ sắp đổ.
"..." Ngụy Tác há miệng nhưng không kịp nói gì thì cảnh tượng đã biến hóa.
"A! ..."
Vực ngoại thiên ma tóc đen văng đi, hắc sắc cốt kiếm tan vỡ.
Bạch sắc quang ảnh mờ đi nhanh chóng, tựa hồ bạch y thanh niên và nữ tử hựu nhìn Ngụy Tác gật đầu.
Thoáng sau, bạch sắc quang ảnh hoàn toàn tan biến.
Chỗ nhũ bạch sắc linh quang quang tráo là ám kim sắc đại môn.
"Nhân vật từng hoành tảo Ma vực cổ tinh đã tan biến!"
"Đấy là cửa nối với nơi đó?!"
"Giết y!"
Tích tắc đó, vực ngoại thiên ma đều kêu lên vui mừng, khí tức bào trùm Ngụy Tác.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 1287: Đại kiếp nạn cùng luân hồi (đại kết cục)
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By xtamnguyenx --- 4vn.eu
NHỚ BẤM THANKS
"Cảnh giới của sư tôn thì kẻ bị giáo huấn nhưng không hối cải như các ngươi vĩnh viễn không hiểu."
"Tiên cảnh chỉ ở trong lòng."
Đối diện khí tức ngút trời, Ngụy Tác càng bình tĩnh, thần sắc rất kỳ quái, những lời nói ra không rõ là thương xót hay khinh miệt.
Đỉnh đầu và quanh gã đột nhiên nở bừng vô số bảo hoa, linh thụ.
Bạch sắc bảo thụ diễn hóa trên hư không, cành lá rậm rạp, tỏa vạn trượng tường quang, khí tức không nhiễm phàm trần.
Vực ngoại thiên ma đều kinh hãi.
Ngụy Tác đã cạn kiệt nhưng tiên cảnh lại diễn hóa quanh gã.
Vô cùng vô tận bảo hoa và linh thụ sinh trưởng, như vô số thông thiên chi lộ vươn lên vô tận thái hư.
Đó là cảnh tượng khó hình dung nổi, mỗi nhánh bảo hoa, linh thụ, nhất là bạch sắc bảo thụ quang ảnh, đều rút linh khí kinh nhân từ tinh không khác về.
Là linh nguyên kinh nhân, khác nào vạn cổ linh dược.
"Chát!"
Linh nguyên như có sinh mệnh, liên miên chảy vào thể nội Ngụy Tác.
"A!"
Hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế rú lên hãi hùng, cánh tay duy nhất hóa thành năm đạo hắc sắc lưu quang, mỗi đạo đều như một tòa bảo tháp, nhưng y chợt nhận ra mi tâm mọc lên một đóa hắc sắc linh hoa.
Chân nguyên và nguyên khí của y tan theo đóa hắc sắc linh hoa mọc ra, năm tòa hắc sắc bảo tháp thần quang tan đi, lúc đến trước mặt Ngụy Tác thì chỉ còn là năm lóng xương.
Y rú lên, năm nhánh xương hóa thành tro, thân thể y cũng hóa thành tro theo, tan vào hư không, chỉ còn lại đóa hắc sắc linh quang từ mi tâm mọc ra.
Một đại đế thành tro thì là uy lực thế nào?
"A!"
Bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế già nua nghẹn cả thần hồn, sức mạnh này vượt ngoài tầm hiểu biết của lão, lão đang ở trong vạn đạo hỗn độn lưu quang, hình thành một tấm ma đồ, mọi vực ngoại thiên ma tổ thành bạch cốt cự thuyền phía dưới gần như khô cong, tinh khí bị lão hút hết sau đòn này, nhưng tích tắc đó, lão không cảm tri thấy Ngụy Tác, không khóa chặt được gã, thì biết đánh vào đâu.
Ngụy Tác và bọn Cơ Nhã ở trong tầm mắt lão nhưng gã và tất cả như nối liền với cả thiên địa này, ngay trước mặt mà xa vô hạn, vĩnh viễn không chạm tới được.
"Bức tranh này đủ cho các ngươi ngoan ngoãn mười mấy vạn năm." Ngụy Tác mục quang lóe lên, đóa hắc sắc linh hoa về tay.
Vô cùng vô tận hắc sắc linh quang rải ra, ma đồ của bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế diễn hóa bắn ngược lại.
"A!"
Trong lúc vực ngoại thiên ma đại đế và vô số vực ngoại thiên ma tổ thành bạch cốt cự thuyền kêu vang thì bị ép vào trong ma đồ, hắc sắc linh quang vô cùng chảy theo, biến thành một tấm hắc sắc họa quyển.
Hắc sắc họa quyển là hình ảnh bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế và bạch cốt cự thuyền đều như thật, kinh hãi vô vàn.
"Chát!"
Hắc sắc họa quyển vạch lên quỹ tích huyền ảo trên hư không, tinh phong ràn rạt.
Hắc sắc họa quyển tựa hồ xuyên qua vô số khe nứt không gian, trực tiếp quay về tinh không của các vực ngoại thiên ma.
"Keng!"
Hư không có vô số thần tắc hiện lên, từng thanh thiên kiếm chém qua, số vực ngoại thiên ma còn lại đều mất mạng.
Thiên địa bình tĩnh lại.
"Vực ngoại thiên ma đều bị diệt? Đại kiếp đã qua?"
"Ngụy Tác, chuyện gì thế nhỉ?"
Hàn Vi Vi và Linh Lung Thiên chấn kinh vô cùng, không hiểu chuyện gì.
"Nếu ta nói là đã được bạch y đại sĩ trong truyền thuyết truyền thừa, ngươi có tin không?" Ngụy Tác nuốt nước bọt, chính gã cũng thấy như vừa trải qua một giấc mơ.
Được Thông Thiên đại đế truyền thừa là gã nhận ra mình vừa mở một khung cửa, thấy một thiên địa không tưởng tượng nổi. Nhưng giờ thì lại nhận ra khi đó so với cảnh giới mà bạch y thanh niên và đệ tử thế hiện ra thì thật quá nhỏ nhoi.
"..."
"Ta chỉ muốn cắn chết ngươi." Hàn Vi Vi nghiến răng.
Nghe có vẻ không dám tin, nhưng đã xảy ra rồi, không tin không được.
"Tiên cảnh chi thược lẽ nào là truyền thừa mà bạch y đại sĩ cố ý để lại?" Linh Lung Thiên vẫn còn run rẩy, đó là thứ vô số Linh tộc bảo vệ, với nó còn có ý nghĩa càng phi phàm.
"Thành tựu của sư tôn, chúng ta không thể tưởng tượng nổi, sư tôn thấy được quỹ tích mười mấy vạn năm sau..."
Ngụy Tác gật đầu, diễn hóa cảnh tượng đã qua trong não hải tất cả.
"Hóa ra không chỉ để hóa giải một lần đại kiếp, mà còn để tìm truyền nhân." Ai nấy cực kỳ chấn kinh, hình tượng bạch y đại sĩ trong truyền thuyết tuy cao vợi nhưng chỉ tận mắt thấy mới biết hào quang của người đó che mờ cổ kim, thiên địa nhật nguyệt cũng không sánh nổi.
"Hóa ra tiên cảnh chi thược là bản tâm, người đó cần bản tâm..." Linh Lung Thiên như hiểu thêm nhiều.
"Ta còn chỗ chưa hiểu." Hàn Vi Vi lên tiếng. Lúc tất cả nhìn vào thì nàng ta tung chân đá Ngụy Tác, "Ta không hiểu, bạch y đại sĩ trong truyền thuyết sao lại chấp nhận lưu manh đáng chết như ngươi!"
Ai nấy mỉm cười, như trút được gánh nặng.
Còn việc gì vui hơn sau cơn hoạn nạn, vẫn được tự do tồn tại ở thiên địa này?
"A! Đại ca! Tiểu tử, ta gọi ngươi là đại ca nhé, thu ta làm truyền nhân!" Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
"Các vị là..." Thiếu niên ngoái lại. Gương mặt gầy gò nhưng mục quang rất linh động, thấy bọn Ngụy Tác thì chấn kinh. "Các vị là... tiên nhân?"
"Tiểu đệ tên gì? Sao lại ở đây?"
Bọn Ngụy Tác nhìn nhau, hỏi thiếu niên.
"Ta... ta tên Nguyên Thiên Y..." (1) Thiếu niên nhìn bọn gã, kích động xen lẫn mang, "Thôn này gặp ôn dịch... ta nằm mơ thấy một bạch y tiên nhân nói là sẽ có tiên nhân tới, ta mới đến đây..."
"Nguyên Thiên Y?"
Ngụy Tác không hiểu rồi trong óc hiện lên hình ảnh dãy núi, ngực gã như bị dùi gõ vào, run lên đầy chấn kinh.
Gã nhìn thấy một người chân trần đứng trên miệng vực trên đỉnh núi nhìn một thiếu niên bò lên.
Gã thấy người đó gặp đại kiếp, gặp nhân quả luân hồi.
"Hóa ra đại kiếp sau cùng của người đó là bách thế luân hồi... Sư tôn đã tìm được dấu chân người đó..." Ngụy Tác chấn động nhìn thiếu niên, đại triệt đại ngộ.
"Thế giới này vốn không có cái gọi là tiên, chỉ có những người như chúng ta, nắm được thiên địa ảo bí và sức mạnh mà thôi..." Ngụy Tác cực kỳ nghiêm túc, hít sâu một hơi, từ từ nói với thiếu niên.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius