Tạm gác công việc và những lo toan cuộc sang một bên, xăng đầy bình tiền đầy túi nhiệt tình đầy tim và quan trọng nhất là nguồn năng lượng từ đùi em út ngồi sau như trong truyền thuyết phải đầy đủ thế là vác ba lô lên đường thôi. ( Dĩ nhiên nguồn cung cấp năng lựong trong truyền thuyết thì 0 cần mấy thứ trên nhưng rất nhiều thứ khác )
Tạm kể về chuyền đi hôm nay vậy, đợt này ca chỉ đi 1 ngày thôi cho thỏa lòng mong ước bấy lâu của nguồn năng lượng mới, giữ sức về còn hoạt động dài hơi khác nữa
Sáng tinh mơ, vì để phục vụ cho yêu cầu xăng đầy bình tiền đầy ví mà con sờ mạt phone lên voi xuống chó cùng mình đã ra đi, vậy nên chạy vội sang nhà con bợn thân mượn tạm cái Sony 16 chấm về xài đỡ, ít ra cái đỡ còn hơn cái chính 8 chấm cùi bắp bằng bốn cái hai chấm của mình.
Ca vốn học kinh tế, 4 năm Đại nhọc cầm bằng khá nhập hội 7work mà chưa mất xu nào mua bút vs giáo trình + vở ghi nên đừng hỏi gì về kiến thức vi mô vĩ mô gì với ca cả, Kiến thức chuyên môn thì còn đỡ, dù gì cũng đi trợ giảng lâu năm, thời sự báo đài gì cũng đếch có thời gian xem. Nhưng ca dự là năm nay đất nước mình sẽ có tốc độ tăng trưởng kinh tế cao chóng mắt đi kèm với độ tăng nợ công không kém. Sao ca biết à, đơn giản thôi, đi có hơn 100km đường quốc lộ mà hơn trăm chỗ đang tích cực thi công, chỗ nào chưa đc thì công thì như cái trại tập trung ổ gà vậy. Dự tiếp là sang năm giá xăng sẽ còn tăng cao kỉ lục nữa, các chú cứ xem đường xá làm tốt cho mấy ccon hàng trẩu tre phóng vèo vèo 0 tăng giá cho bọn nó chuyển sang đua xe đạp điện sao được.
Đường xấu, bụi bặm không là gì, ngu nhất vẫn là để cho một đứa ngu hơn mình, mù đường, tay cầm cái máy vào gg map mà còn 0 biết xoay hướng nào cho đúng chỉ đường, hậu quả là mình thành thằng buôn xăng chính hiệu Pê trô lì mệch.
Nói thế thôi chứ sau năm giờ đồng hồ ê mông mỏi tay tiếp năng lượng cũng đến đích đầu, mà cái đích này chỉ cách điểm xuất phát tầm 100km theo đường chim bay thẳng, một khu du lịch sinh thái mùa vằng khách (mùa này đc vào free, 0 thì ối tiền nhá), chưa kịp thở lại bắt đầu sự nghiệp phó nháy với những shot hình tự sướng mà đến mấy lão thợ ảnh cưới hàng đầu địa phương 0 dùng photoshop cũng phải ngưỡng mộ, nói thế thôi chứ người có phải gì đâu mà 0 phải nghỉ, làm vài chục shot rồi lạnh lùng phán:
- Đây cảnh tệ quá, em vào nữa cũng chỉ đủ nâng tầm nó lên nhất thời thôi, vào trong kia anh sẽ cho em và cảnh vật thành huyền thoại làng tự sướng FB.
Đúng là tự sướng là nguồn năng lượng lớn nhất với mấy của nợ cuồng FB này, lùa đại vào thả rông cho mấy thím chạy góc này góc khác chán chê. Bỗng nhiên mây đen đầy trời mây đen kéo đến, đang mừng chiều về mát trời đỡ đen da thì vài ba giọt nước lắc rắc rơi xuống, thế là di canh đi cư lẹ. Nói lẹ chứ cũng phải tranh thủ vài chục pô trước và trong khi xuất phát nữa mới đc.
Đường về, với tư cách là leader ca dẫn đội đi đường khác, con cháu bác Hồ đi phượt 0 đi đường mòn quá phí (chủ yếu đường mòn tốt, phóng vi vu khỏi phải động chạm gì đến nơi ăn chốn ở của gà và voi trên đường, mà cảnh cũng đẹp hơn, dĩ nhiên, đường núi mà).
Nói không mê tín chứ ca đi đến đâu mưa kéo đến đó, đường về là một điệp khúc. Mưa lắc rắc vài hạt, kệ, mưa to, dừng mặc áo mưa, cố đi chút kiếm chỗ trú, kiếm đc chỗ trú lí tưởng lại tạnh, lại đi tiếp, lại mưa nhỏ, lại.... May mấy chỗ đẹp nhất trên đường lại tạnh, trời cũng phải nể vợ ủng hộ tinh thần tự sướng của chị em mà
Sáng đi thì trời xanh mây trắng nắng vàng gay gắt, chiều tránh bụi đường thì mưa. Mượn đỡ câu văn của tác giả nào đó nhớ đc sau mười mấy năm chưa thầy trả cho thầy mà học phí con thầy 0 trả là sao: "Mưa, Mưa thôi đất thối cát, mưa tối tăm mặt mũi, mưa nhỏ như kim đâm vào mặt, mưa vừa như bị đá ném vào đầu, mưa to thì ôi thôi nguyên cả đống gạch gạch đi đường mà mắt mở đc 0,5s lại nhắm lại chạy tiếp, tầm 5s lại mở ra nhoi tí lại chạy, may chưa die
Thế thôi, giữa bạt ngàn rừng keo, giữa bao la núi rừng, giữa bát ngát đồi chè, giữa mênh mông đồng lúa chín, dưới vực thẳm hùng vĩ ta mới thấy mình thật nhỏ bé mà thật nổi bật giữa đám đông, thấy yêu đời yêu thêm vài ba chục người lạ. Người 0 đi phượt không hiểu vì sao người ta lại đam mê phượt, không hiểu vì sao lại có người chạy lông nhông buôn xăng khắp nơi thế, lí do thì miễn bàn, đi là biết chứ nói bằng tay tin thế éo nào đc. Nhưng dân phượt vs nhau có sự đồng cảm đến lạ, đi đường gặp nhau 0 quen biết, nhưng biết dân phượt là lại vẫy tay chào hỏi, rảnh thì dừng lại xin nhau chai nước cái bánh đỡ phải mua, tiện thì chia sẻ địa điểm dừng chân đẹp, quan ăn ngon bổ rẻ lại dễ chạy làng.
Tạm thế đã, kết thúc 1 ngày lăn lộn vất vả không gì bằng nghỉ ngơi ở cái nơi sinh ra với chức năng đó - nhà nghỉ chứ đâu nữa