Lại một mùa trung thu nữa đã qua! Vẫn là cơn mưa nặng hạt qua đi, dường như bầu không khí đã dịu đi không ít. Cái nắng nóng ban ngày tạm nhường chỗ cho vài cơn gió nhẹ man mác cõi lòng.
Đã lâu lắm rồi, ba năm, năm năm. Ừ, có lẽ là như vậy. Dường như cuộc sống cũng đã dần gắn liền với sự cô đơn. Nhiều lúc tự hỏi có buồn không? Buồn ư, có lẽ là không. Nhưng lòng lại luôn thấy trống vắng. Đã lâu lắm rồi, em có biết không? Từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc em có bao giờ hỏi rằng vị trí của tôi trong lòng em nặng nhẹ ra sao hay chăng?
Dù đã nói chia tay, đã quen với sự lẻ loi nhưng con tim vẫn chưa ngừng thổn thức. Chẳng rõ em đã từng thử tìm cảm giác với ai khác hay chưa. Nhưng tôi đã từng và cũng đã từ bỏ. Dường như rất khó để mở lại một cánh cứa đã đóng kín khi mà chìa khóa vẫn chưa tìm đúng. Tôi đã từng gặp gỡ vài người con gái, nhưng lúc nhìn họ tôi lại lấy em ra để so sánh. Phải chăng đó là sai khi áp đặt ai đó phải giống như ý muốn của mình?...
Xa tôi em có buồn không? Tôi thì không buồn đâu, đã rất lâu rồi tôi mới có thời gian rảnh rỗi để cho bản thân có thời gian hoài niệm. Luôn tự kiếm cho bản thân một lí do, một công việc để tạm gác dòng suy tư ra khỏi những phút giây phiền não. Khi chia tay em không hề phản đối, em chỉ hỏi lí do. Lí do ư? Nếu muốn tôi có thể cho em vô vàn lí do, nhưng để bao biện cho mục đích thật sự của bản thân thì nó không đáng. Có lẽ im lặng luôn là liều thuốc tốt nhất, nhưng cũng đắng nhất cho trong căn bệnh tình cảm.
Rất nhiều cặp đôi yêu nhau, chia tay xong nói nhưng câu đại loại như " Mình còn có thể làm bạn hay không?". Rất xin lỗi, đối với bản thân tôi, giữa nam và nữ, yêu nhau mà chia tay thì chẳng thể làm bạn được nữa, bạn thì không yêu, mà yêu thì không thể làm bạn. Người ta vẫn thường có câu "tình cũ không rủ cũng tới". Tình cảm tựa như ngọn lửa vậy, nó luôn cháy âm ỉ, chỉ chực chờ một cơn gió, một đụn rơm nhá lên để rồi bùng cháy. Yêu rồi chia tay tựa như bát nước đã hắt đi vậy. Dù là vô ý hay cố tình, bát nước hắt đi chẳng thể nào lấy lại được. Nhưng tùy vào ý thức của mỗi người, có người tìm cho mình một bát nước mới, có những người lại chỉ biết thẫn thờ nhìn vào tàn dư mà mình gây nên.
Em ạ! Xa em không phải là điều tôi mong muốn. Nhưng xa em là cách tốt nhất cho cả hai. Em thử nghĩ xem. Em chỉ kém tôi một tuổi. Năm chúng ta bước vào tuổi 20 thì tình yêu cũng đã 4 năm. Nhiều người đều nghĩ rằng tình yêu như vậy là bền chặt. Nhưng càng lúc tôi càng cảm thấy sự xa cách, thiều hụt. Một người học ở miền Bắc, một đứa làm ở miền Nam. Mỗi năm chỉ có thể tranh thủ vài ngày ngắn ngủi dịp lễ tết và nghỉ hè. Dường như từng ấy thời gian chưa đủ để bù đắp cho những nhung nhớ của chuỗi ngày xa cách đâu em ạ.
Em có từng thấy tủi thân khi nhìn đôi lứa bên nhau không? Trước kia tôi chẳng thèm để ý, bởi lẽ trong đầu vẫn quan niệm rằng người ta hẹn hò, mình cũng yêu đương. Nhưng, những dòng tin nhắn chưa đủ để khỏa lấp sự ghen tị đâu em ạ! Bởi lẽ nối nhớ luôn gặm nhấm con tim, theo thời gian nó lớn dần, càng lúc càng bành trướng trong cõi lòng. Sợ rằng đến một lúc nào đó không còn sức chứa nó sẽ nổ tung mất!
Và hơn cả, em có từng nghĩ đến tương lai hay chưa? Đã 6 năm rồi, nhiều người vẫn thường nói yêu sớm thì khổ. Và tôi đã bắt đầu nếm trải cảm giác ấy. Con gái thì phải lấy chồng vào những năm 25,26 tuổi. Nếu muộn hơn thường sẽ bị gia đình giục giã, họ hàng dòm ngó. Nghĩa là đến đó vẫn còn cả một thời gian dài là gần 6 năm trời. Nhưng em có biết không? Gia đình tôi muốn đám cưới phải được tổ chức vào năm 29 tuổi. Đồng nghĩa với việc em còn phải chờ đợi gần 9 năm trời nữa. Quá xa xôi, tương lai ai nói được chữ ngờ? Tôi không sợ thử thách, nhưng ngại đối mặt với nó. Bởi gian nan luôn đi cùng tai nạn. Có lẽ nhiều người nói tôi là kẻ kèm cỏi. Đành chấp nhận vậy. Tôi sợ nhiều thứ, nhưng sợ nhất nhìn những người mình yêu thương phải đau khổ.
Chỉ một lần thôi em ạ! Một liều thuốc đắng để khỏi bệnh còn hơn là phải chịu những cơn đau âm thầm khiến con tim rỉ máu. Tôi cảm thấy rằng quyết định của mình là đúng. Mình chia tay thôi em ạ. Từ mai ta sẽ tạm rời khỏi cuộc đời của nhau. Có lẽ một lúc nào đó, khi em đã lập gia đình, ta gặp lại nhau ở một chân trời xa lạ, mình sẽ lại làm bạn của nhau! Chỉ bạn mà thôi!
!L....u M....nh!