VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT TOẢN THẠCH HOA (ĐÓA HOA KIM CƯƠNG)
Tác giả: Nghê Khuông Dịch: tieungunhi
Chương 11: Một đời võ lâm dị nhân
Ngoại trừ hắn ra thì thật sự không còn ai có bản lĩnh võ công cao cường như vậy? Do đó, khi ta vừa nghe tên đại hán thốt ra hai tiếng “tiểu thư” thì liền đóan ra đó là Thạch Cúc.
Lão già “hừ” một tiếng, nói "Nó sao vậy, định bắt chước Hoàng Tuấn à?”
Một đại hán nói "Không, tiểu thư thế nào có thể làm vậy, nghe nói cô ấy đang ở chung với đồ đệ của Dương Châu Phong Kim Nhị. Khi chúng tôi nhìn thấy tiểu thư thì cô ta đang đi lang thang một mình, không thấy tên đồ đệ của lão ăn mày kia”
Đồ đệ của Dương Châu Phong Kim Nhị, chẳng phải hắn đang nói tới ta sao?
Thạch Cúc đã bị bọn họ phát hiện nhưng thật sự cô ấy đang ở đâu đây? Ta nóng lòng muốn biết đựơc điều này.
Một tên đại hán lại cười cười nói "Xin chưởng môn yên tâm, chúng tôi đương nhiên sẽ không bất kính với sư muội"
Tên đó chưa nói hết lời thì Thạch Hiên Đình đã vỗ mạnh một chưởng lên bàn nói "Không cần khách khí với nó”
Ta nghe đến đó trong lòng liền chấn kinh. Ba ngườii đại hán khác cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Thạch Hiên Đình lại nói "Nó đang ở đâu? "
Tên đại hán nói "Hiện đang ở tại khách sạn nơi chúng tôi ở"
Thạch Hiên Đình quát lên "Phạn Dũng, ngươi chẳng lẻ không sợ nó chạy đi sao? Nhanh, bằng bất cứ giá nào phải mang nó về đây”
Tên đại hán lập tức đứng lên rồi vội vã đi ra. Trong lòng ta cảm thấy lo lắng vô cùng, liền lấy tiền ra để trên bàn rồi cũng phóng theo tên đại hán.
Ta biết rõ nếu còn ở lại tiếp tục nghe lén thì có thể biết được chưởng môn Bắc Thái Cực Môn Thạch Hiên Đình đến đây để làm gì. Tuy nhiên ta không thể không đi tìm Thạch Cúc bởi vì ta nhìn thấy sắc mặt và giọng nói của Thạch Hiên Đình đối với Thạch Cúc cực hận, loại thái độ đó tuyệt không phải là sự giận dỗi bình thường đối với con cái. Thạch Hiên Đình đã phái Thạch Cúc đi giết Hoàng Tuấn, đương nhiên sẽ xử trí nghiêm khắc đối với Thạch Cúc nếu cô ấy không hòan thành nhiệm vụ, ta tuyệt không thể để cho Thạch Cúc rơi vào tay bọn họ.
Hơn nữa, ta còn phải tìm được Thạch Cúc rồi cùng nàng đi tìm bảo tàng của Rommel, mặc kệ có bảo tàng thật hay không.
Ta vừa đi ra bên ngoài cửa thì đã thấy tên đại hán kia vẫy tay kêu taxi và lên xe đi, ta vội quay lại xe của mình và lái đuổi theo.
Chiếc xe taxi chạy về trung tâm thành phố phồn hoa, ta cũng bám sát theo sau nhưng khi đến một quảng trừơng lớn chiếc xe taxi đột nhiên ngừng lại.
Ta biết tên đại hán nhất định sẽ trở về khách sạn hắn đang ở để xác định Thạch Cúc còn đang ở trong phòng hay không nhưng xung quanh quảng trường này, các tòa nhà đều là của chính phủ, tuyệt không có một cái khách sạn nào.
Ta cảm thấy nghi hoặc đành phải dừng xe lại. Tên đại hán vừa xuống xe taxi thì dùng một thân pháp cực nhanh phóng tới xe của ta, sau đó vung tay sử ra một chưởng đánh vào cửa kính xe.
Một chuởng này phát ra âm thanh cũng không lớn nhưng lại làm cho kính xe nát vụn. Qua lực đạo của chưởng ta thấy được tên này có võ công cực cao.
Trong tình hình như vậy, ta cố gắng giữ bình tĩnh nói "Tiên sinh, ông muốn làm gì thế?” Ta dùng tiếng Pháp hỏi hắn, làm ra bộ dáng là một hoa kiều đang sống tại đây.
Nhưng hắn cười lạnh một tiếng nói "Bằng hữu, đừng giả vờ nữa, tại sao phải theo dõi ta. Ngươi là ai?"
Ta thầm bội phục ánh mắt lợi hại cùng kiến thức quảng bác của hắn. Ta mỉm cười nói "Bằng hữu, ngươi không thấy là đánh nhau ở chỗ này sẽ làm cho người ngoại quốc chê cười chúng ta sao?”
Tên đại hán lại cười lạnh nói "Vậy muốn đấu ở chỗ nào?"
Ta lắc đầu nói "Không cần đấu, ta và ngươi không thù không oán, sao phải phân cao thấp làm chi?"
Ta vừa nói vừa dùng chân đạp ga vọt xe tới phía trước rồi quẹo vào một con đường nhỏ, sau đó nhanh chóng mở cửa xe phóng ra, tiếp đó núp qua một bên tiếp tục theo dõi tên đại hán.
Lúc này cũng thấy hắn đang nhanh chóng phóng về hướng ta chạy đi. Ngay trong lúc hắn tới gần, trong lòng ta không khỏi lo lắng bởi vì nếu hắn nếu tới gần chút nữa là nhìn thấy được chiếc xe của ta thì hắn nhất định có thể đoán biết là ta, và khi đó hắn sẽ rất cẩn thận. Kế hoạch theo dõi hắn nhất định khó có thể thực hiện.
Cũng may khi hắn tới gần thì quẹo vào một con đường khác cho nên cũng không có phát hiện ra xe của ta. Tìm kiếm một lúc lâu thì hắn bỏ đi. Ta chờ khi hắn đi ra xa khoảng bảy tám thước thì ta liền rời khỏi chỗ núp bước theo hắn.
Trên đường người đi bộ rất nhiều, mặc dù hắn rất cẩn thận luôn luôn xoay đầu về phía sau nhìn nhưng cũng không thể phát hiện ra ta trong đám người dày đặc.
Chỉ trong chốc lát ta đã nhìn thấy hắn đi vào một khách sạn lớn. Ta đợi một chút rồi cũng bước vào. Khi vào đại sảnh ta liền thấy hắn đang ở trong thang máy, sau đó ta đợi một chút thì thấy thang máy dừng lại ở tầng bốn. Ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất theo thang bộ chạy lên tầng bốn.
Khi ta vừa bước vào hành lang tầng bốn thì trông thấy được hắn đang đẩy cửa phòng bước vào. Có thể là do ta chạy vội nên tiếng bước chân phát ra hơi lớn nên khi hắn vừa vào phòng thì lại quay đầu ra quan sát. Hắn liền trông thấy ta.
Hắn thấy ta sắc mặt liền hiện lên sự phẫn nộ. Ta không đợi hắn có phản ứng liền phóng đến. Hắn thấy vậy liền vung tay sử ra một chưởng đánh về phía ta.
Ngay lúc này có một cặp vợ chồng người Mỹ đang cười hỉ hả từ phía hành lang bên kia đi đến. Ta không thể để bọn họ phát hiện ra ta và người khác đang đánh nhau bởi vì người Mỹ luôn thích quản chuyện không đâu. Do đó ta lập tức vận mười thành lực đạo, xuất ra một chưởng nghênh đón chưởng của tên đại hán. Song chưởng tương giao, “bụp” một tiếng, tên đại hán bị chưởng lực của ta chấn lui ba bước, lảo đảo ngã vào phòng. Ta nhân cơ hội đó cũng phóng vào phòng rồi đóng cửa lại.
Ngay lúc ta đóng cửa và quay lại thì tên đại hán lại hung hăng phóng đến tấn công ta. Thân hình ta nhanh chóng né qua một bên rồi thuận tay điểm vào "Nhuyễn huyệt" của hắn. Tên đại hán lập tức té ngã trên mặt đất.
Ta cũng không để ý tới hắn, kêu lên "Cúc, cô đang ở -"
Nhưng chữ “đâu” còn chưa ra khỏi miệng thì nghe được ở phía sau lưng có tiếng gió vang lên. Ta vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh chủy thủ đang hướng ngực của ta công đến. Lúc này mũi của nó chỉ còn cách ta khoảng ba bốn tấc, nguy hiểm cực kỳ.
Ta vội vàng nhảy về phía sau để tránh, tuy nhiên tên cầm đao lại tiến lên một bước, thanh chủy thủ lại đến gần ngực của ta.
Ta không khỏi há mồm kêu một tiếng "Thủ pháp quá nhanh"
Thân thể ta liền nghiêng về một bên, tay ta cũng vung ra, ngón tay hình thành một móc câu đánh về phía hắn. Chiêu này chính là sư phụ của ta truyền lại gọi là "Phong Tử Mại Tửu" (tên điên mua rượu ^.^).
Chớp mắt khi ta tấn công hắn thì thân hình của hắn liền đảo qua né tránh. Do lỡ trớn nên thân hình hắn vẫn tiến về phía trước, thanh chủy thủ liền cắm sâu vào tường.
Ta không để cho hắn có cơ hội quay lại, liền tiến lên trước một bước vung cước đạp vào lưng hắn làm hắn cũng ngã xuống ngất đi.
Ngay lúc này thì ta lại nghe được chốt cửa phòng ngủ chuyển động. Ta mỉm cười nói "Cô nhóc, còn không bước ra?”
Lời vừa nói xong, cửa phòng ngủ đã mở ra. Ta vừa nhìn thì không khỏi giật mình. Đứng trước cửa phòng ngủ không phải Thạch Cúc mà là một người đại hán có vóc dáng rất cao, mặt nhung nhúc thịt, tuổi khỏang năm mươi, tuy nhiên hai mắt thần quang lấp lánh. Trên người hắn mặc dụ bận đồ tây nhưng ta nhìn vào cũng biết được hắn tuyệt không phải là người thường xuyên mặt tây phục, bộ dáng của hắn có vẻ hết sức quái dị.
Hắn vừa nhìn thấy ta, liền nở nụ cừơi quái dị nói "Con nhóc? Vệ bằng hữu, anh đang gọi ta hả?”
Ta cố gắng giữ lấy bình tĩnh nói "Ngươi là ai?". Ta mặc dù lên tiếng hỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an bởi vì nếu hắn xuất hiện ở chỗ này thì nhất định là tay chân của Thạch Hiên Đình.
Tuy nhiên ngay lập tức ta biết phán đoán của mình sai lầm.
Hắn đưa tay cởi áo vét ra rồi cầm nó vỗ vỗ vài cái. Ta liếc mắt nhìn thì nỗi bất an trong lòng cũng nhiều lên. Ngay thắt lưng hắn có đeo một miếng long đầu kim bài, vậy hắn chính là một trong mười hai long đầu của Xích Thủy Bang, một trong hai cao thủ mạnh nhất dưới tay của Tử Thần.
Hắn lại mỉm cười nham hiểm nói "Vệ bằng hữu, thật nghĩ không ra chúng ta lại gặp nhau tại đây, thật không phải tốn công sức tìm anh"
Ta lui về phía sau một bước, nói "Nguyên là long đầu của Xích Thủy Bang, thất kính thất kính. Chẳng biết các hạ tìm ta có chuyện gì chỉ giáo?"
Ta vừa nói vừa lùi về sau thêm mấy bước nữa, lưng dựa vào tường chờ cơ hội. Tuy nhiên hắn vẫn bất động đứng tại cửa, vẻ mặt và thần thái tự tiếu phi tiếu (cười mà không cười ^.^). Ta lúc này phải rất cẩn thận bởi vì long đầu của Xích Thủy Bang ai cũng thân mang tuyệt kỷ, là nhân vật trí dũng song toàn.
Hắn lạnh lùng thốt "Cũng không có gì chỉ giáo, bất quá muốn mời các hạ đi đến một chỗ mà thôi”
Ta lập tức hỏi lại hắn "Đến đâu?”
Hắn đột nhiên lại mỉm cười nói "Địa ngục"
Ta liền ngẩn người, tuy nhiên thừa dịp trong lúc hắn đang còn cười ta nhanh chóng rút súng ra quát lên "Đứng -"
Tuy nhiên ta vừa mới thốt ra một chữ thì nghe được một tiếng "Ba" vang lên, đồng thời cũng nhìn thấy một ánh sáng màu vàng chợt lóe lên. Ngay sau đó một trận đau nhói ngay cổ tay của ta phát ra, năm ngón tay ta không tự chủ được buông luôn cây súng đang cầm. Nhưng cây súng còn chưa kịp rơi xuống đất thì một tiếng "Ba" lại vang lên, ánh sáng màu vàng cũng lóe lên, cây súng bị hai viên kim liên tử (hạt sen bằng vàng ^.^) bắn trúng văng ra xa.
Trong lòng ta liền sợ hãi đến nỗi không thể diễn tả bởi vì khi ta nhìn thấy mấy viên kim liên tử đó thì ta đã biết lai lịch của hắn.
Hắn bắn ra hai viên kim liên tử xong, thân thể vẫn đang đứng bất động trước cửa phòng, dường như chưa từng cử động qua.
Sắc mặt ta trắng bệch nói "Đại sư bá …… nguyên lai là người". Nhìn thấy mấy viên kim liên tử thì ta liền biết ngay hắn chính là đại sư bá của ta. Sở học cả đời ta rất nhiều nhưng sư phụ chính thức của ta là Dương Châu Phong Kim Nhị.
Sư phụ của ta trước đây vốn là diêm thương (buôn bán muối). Ông ta được xem là người giàu có nhất nhì trong vùng nhưng tính cách làm người của sư phụ ta là vốn rất khinh tài trượng nghĩa.
Vào năm sư phụ ta mười lăm tuổi, ông ấy không để ý đến sự phản đối của người trong nhà liền đem một nửa gia sản bán lấy tiền để giúp đỡ dân chúng bị nạn hạn hán ở Tô Bắc. Năm ba mươi tuổi, ông ta đã dùng số tài sản khổng lồ còn lại trong tay đi cứu trợ hết rồi trở thành hành khất (ăn mày). Mặc dù có một số người nói sư phụ ta là bại gia chi tử (tên phá của ^.^) nhưng trong thành Dương Châu, người được ông ta giúp đỡ thật sự rất nhiều. Mặc dù sư phụ ta mang tiếng là "Hành khất", nhưng thật ra đi tới đâu thì việc cơm áo gạo tiền cũng không cần lo lắng gì cả, đều được những người trước đây ông giúp đỡ cưu mang.
Sư phụ thường nói với ta rằng tài sản chỉ dùng để nhìn thì không bằng đem chúng ra giúp đỡ cho những người cùng khổ, giúp cho họ có được cuộc sống tốt hơn. Năm bốn mươi tuổi , sư phụ ta gặp được sư tổ và bái sư. Sư tổ của ta là người ra sao ta cũng không biết vì chưa từng nghe sư phụ nói qua, chỉ được nghe rằng võ công của sư tổ đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi.
Một thân bản lĩnh của sư phụ ta không phải do sư tổ truyền lại mà là được đại sư huynh, cũng chính là đại sư bá của ta trực tiếp chỉ dạy. Khi ta bái Phong Kim Nhị làm sư phụ thì tuổi của ông ta đã hơn sáu mươi rồi. Bởi vì sư phụ ta gia nhập sư môn sau nên tuổi so với đại sư bá lớn hơn.
Đương nhiên ta cũng đã từng hỏi sư phụ về tính cách làm người của đại sư bá nhưng sư phụ ta nói ông ta cũng không rõ lắm, chỉ nói với ta rằng là đại sư bá tính tình âm trầm, ngoại trừ võ công tuyệt đỉnh ra, ông ấy còn có một môn công phu ám khí kim liên tử độc bộ thiên hạ. Sư phụ cũng từng nói với ta, con người của đại sư bá rất cổ quái, và dặn dò rằng sau này nếu có gặp được ông ấy thì phải cẩn thận không được đắc tội. Nếu có đắc tội thì biện pháp thoát thân duy nhất là thấp giọng năn nỉ và nhận lỗi với ông ta.
Những lời căn dặn của sư phụ ta vẫn ghi tạc trong lòng, tuy nhiên trong hơn mười năm lăn lộn giang hồ ta cũng không có gặp được đại sư bá. Thật sự là vạn lần không ngờ hôm nay lại gặp được ông ấy trong tình huống như vậy. Ta cũng không ngờ tới được đại sư bá lại trở thành hộ vệ của Tử Thần, trong lòng ta thật không muốn thấp giọng nhận lỗi với ông ấy.
Tuy nhiên cân nhắc kỹ một chút, thứ nhất ông ấy dù sao cũng là sư bá của ta, thứ hai, ta đang ở trong tình cảnh nguy hiểm. Do đó ta mới lên tiếng kêu một tiếng “đại sư bá”
Mặt của đại sư bá hiện lên thần sắc kỳ quái khiến cho người khác nhìn vào không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, sau đó ông ta lên tiếng, lạnh lùng hỏi "Ngươi gọi ta là gì?"
Ta hít một hơi nói "Con…… con gọi người là đại sư bá."
Hắn dùng mắt nhìn ta đánh giá một chút rồi nói "Nói vậy thì ngươi là đệ tử của Kim Nhị à?”
Ta liền gật đầu và ta cũng hiểu rõ với mối quan hệ như vậy thì ta đã có cơ hội thoát thân.
Bỗng nhiên sắc mặt của hắn trầm xuống khiến kẻ khác nhìn vào mà sợ, tiếp đó cười lạnh nói "Sư phụ ngươi mặc dù xuất thân phú quý, là người tài giỏi nhưng không ngờ lại thu một đồ đệ không ra gì như ngươi, hừ…. "
Ta vừa nghe được những lời đó, trong lòng không nhịn được liền lên tiếng "Con có chỗ nào không đúng xin đại sư bá cứ chỉ bảo"
Đại sư bá cười to nói "Đã là người học võ sao lại dùng súng? Ta bình sinh hận nhất là người nào sử dụng súng, chẳng lẽ sư phụ ngươi không nói cho ngươi biết sao?”
Lúc ông ấy nói hai câu này, ngữ khí quả nhiên là sắc bén. Ta hoàn toàn có thể hiểu rõ được tâm tình của ông ta bởi vì trên sự thật ta cũng là người rất ít khi sử dụng súng. Nếu không phải Lãnh sự G tặng cho ta cây súng này thì trên người ta cho tới bây giờ cũng không hề có thứ đồ chơi nóng này. Từ khi các thế lực phương tây xâm lấn Trung Quốc gần trăm năm qua, nền võ thuật của Trung Quốc rất điêu linh, nguyên nhân chính cũng là mấy thứ đồ chơi nóng này. Cho dù có võ công tuyệt đỉnh cũng khó mà chống cự.
Đại sư bá của ta là một kỳ nhân trong chốn võ lâm, đương nhiên đối với mấy thứ đồ chơi này rất ghét. Đây cũng có thể nói là người võ lâm thời cận đại quá lạc hậu, thật sự là chuyện bi ai. Tuy nhiên người có bản lĩnh võ công càng cao cường thì loại chuyện bi ai này càng thảm hơn.
Ta ngây người một chút rồi nói "Đại sư bá, cây súng đó là do một người bạn tặng cho con. Bởi vì con thấy được võ công của người cao hơn con rất nhiều nên mới có ý tưởng dùng súng tiên phát chế nhân."
Đại sư bá cười lạnh rồi bước về phía trước hai bước. Thấy vậy là liền nói tiếp "Đại sư bá, sư phụ từng nói với con, sư bá võ công tuyệt đỉnh, tuy nhiên con lại không hiểu tại sao người lại ở chung với người như Tử Thần” Giọng nói của ta hết sức khách khí và cũng hết sức nhẹ nhàng nhưng thật tế lại cực kỳ bén nhọn bởi vì kẻ học võ đều giữ đạo hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt không trợ Trụ làm ác. Lời ta nói là nhằm chỉ trích ông ta tại sao lại giúp Tử Thần làm ác.
Chỉ thấy sắc mặt của sư bá hơi đổi, thân thể cũng hơi run. Ta bình tâm tĩnh khí chờ câu trả lời.
Một hồi lâu sau, sư bá mới lạnh lùng nói "Ngươi đang chỉ trích ta phải không?”
Ta cười khổ nói "Đại sư bá, con chỉ là cảm thấy kỳ quái, sư phụ lão nhân gia đối với người rất khâm phục, bởi vậy trong lòng con đối với người cũng vậy, nhưng…”
Đại sư bá không đợi ta nói hết liền ngắt lời "Không cần phải nói nữa"
Ta lập tức ngậm miệng lại. Sư bá bước đến ghế sofa ngồi xuống rồi phất tay bảo ta ngồi, sau đó mới chậm rãi nói "Cha của Tử Thần đối với ta có ơn lớn, trước khi ông ta lâm chung, ta đã từng thề sẽ bảo vệ cho đời sau của ông ta, đại khái ngươi đã hiểu rồi phải không?”
Ánh mắt của sư bá mặc dù vẫn toát ra sát khí nhưng giọng nói cũng đã hòa hoãn rất nhiều.
Ta nghĩ do mối quan hệ sư môn đã khiến cho thái độ của sư bá đối với ta tốt hơn. Chờ đại sư bá nói xong ta mới dùng giọng khẩn thiết lên tiếng "Đại sư bá, thứ con cả gan nói lời này, Tử Thần sớm muộn sẽ không có kết quả tốt đâu. Nếu người vẫn bảo hộ hắn thì hãy khuyên bảo hắn quay đầu để có thể tránh đi những kết quả không tốt”
Đại sư bá thở dài một hơi, sau đó đứng lên đi qua đi lại, nói "Thôi đừng nói chuyện này nữa, ngươi hãy mau rời khỏi đây đi”
Ta vội vàng hỏi "Đại sư bá, Thạch tiểu thư đang ở đâu? Cô ấy có ở trong tay của người không?”
Đại sư bá liếc mắt nhìn ta rồi nói "Cô ta là gì của ngươi?”
Ta trả lời "Cô ấy không có quan hệ gì với con……..”
Chưa đợi ta nói hết lời, đại sư bá đã lên tiếng "Vậy ngươi đừng quản việc này nữa”
Ta thật không nghĩ đến sư bá lại dùng lời lẽ đơn giản như vậy kêu ta bỏ qua việc này.
Ta vội la lên "Đại sư bá, con tuyệt không thể không quản"
Sắc mặt đại sư bá trầm xuống, nói "Thế nào? Ngươi muốn đối nghịch với ta à? Nếu ngươi không phải là sư điệt của ta, ta cũng tuyệt không buông tha cho ngươi. Sau này, đối với những việc không liên quan thì đừng lo nữa, tiết kiệm hơi sức đi”
Ta hít sâu một hơi, muốn tiếp tục tranh chấp nhưng nghĩ đến lợi hại nên ta cố nhẫn không lên tiếng nữa, tiếp đó đi nhặt cây súng lên rồi bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, ta liền phóng vội đến một bên hành lang núp vào đó.
Chỉ trong chốc lát, ta thấy được cửa phòng mở ra, tiếp đó đại sư bá và Thạch Cúc hai người cùng nhau bước ra. Tay của Thạch cúc bị đại sư bá nắm chặt lấy, sắc mặt của cô ấy tái nhợt đến đáng sợ. Nhìn thấy hai người bọn họ bước vào thang máy, ta liền dùng hết sức chạy thang bộ xuống theo, sau đó lại núp vào bên cạnh cửa lớn quan sát. Không bao lâu sau, hai người bọn họ đã bước ra khỏi thang máy, ra khỏi cửa chính bước lên một chiếc xe taxi. Ngay khi đó ta liền quyết định dùng phương pháp mạo hiểm là đuổi theo bọn họ.
Ngay khi đại sư bá cùng Thạch Cúc bước vào trong xe thì ta vội lao ra khỏi cửa chính, sau đó nép mình vọt ra đến đường cái. Lúc xe taxi chạy xẹt qua người ta, may mắn đại sư bá cũng không có phát hiện ra ta. Ta liền mở cửa một chiếc xe nhảy vào nổ máy. Trên đường có người kêu to lên có trộm, cảnh sát nghe thấy tiếng hô to cũng chạy tới, nhưng xe của ta đã nhanh chóng lao đi như tia chớp tới ngã tư và rẽ phải nhanh chóng đuổi theo chiếc taxi của đại sư bá.
Ta lái xe theo tới ngoài bến cảng rồi ngừng lại, tiếp đó ta mở cửa chuồn êm tới một nơi khuất núp vào. Ta trông thấy được hai ngừơi bọn họ bứơc xuống xe, sau đó đi tới cảng. Chờ cho bọn họ đi được một khỏang xa, ta liền lẳng lặng đi theo, tiếp đó ta nhìn thấy hai người họ bước lên một chiếc thuyền nhỏ. Khi lên thuyền, Đại sư bá lập tức khởi động máy chạy đi.
Ta nhìn thấy cảnh đó, trong lòng liền thầm kêu không ổn.
Chuyện phi thường rõ ràng, đại sư bá theo lệnh của Tử Thần đến đây lấy tính mạng của chúng ta.
Chỉ bất quá bởi vì ta là sư điệt của ông ta cho nên ông ta mới kêu ta mau mau rời khỏi. Tuy nhiên nếu ngừơi mà Tử Thần phái đi không phải là đại sư bá mà là một long đầu khác thì lúc này trên chiếc thuyền kia không chỉ có một mình Thạch Cúc mà là hai người chúng ta.
Dòng suy nghĩ của ta rối lọan tới cực điểm, tuy nhiên cũng có một ý nghĩ rất rõ ràng, đó chính là nhất định phải cứu đựơc Thạch Cúc, bất luận là rơi vào tay ai ta đều phải cứu nàng.
Ta vội chạy tới bến cảng. Hiện bến cảng chẳng có một bóng người.
Ta biết, nếu như cùng đại sư bá đối địch chính diện thì ta nhất định không có biện pháp cứu Thạch Cúc. Ta chỉ có thể lợi dụng một điểm là ông ta chưa hề phát giác ra có người theo dõi và bí mật đối phó ông ta thôi. Ta cũng phóng lên một chiếc thuyền khác đậu cạnh đó, sau khi kiểm tra một chút thì thấy được nó còn đủ nhiên liệu để có thể chạy một khỏang xa.
Tiếp đó ta nổ máy kiểm tra động cơ thì thấy cũng không có gì bất thường, đây là một chiếc thuyền vẫn còn trong tình trạng rất tốt.
Ta lập tức cởi ngay áo khóat ngoài, chỉ chừa lại cái áo sơ mi, sau đó xé một mảnh áo khoát bịt mặt lại rồi nổ máy chạy khỏi bến cảng. Không bao lâu sau đã đến rất gần chiếc thuyền của bọn họ.
Ta cúi đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy đại sư bá đột nhiên quay đầu lại quát lớn: "Người nào?"
Ta một tiếng cũng không dám ho, âm thầm bò tới mũi thuyền để có thể tiếp cận được thuyền của bọn họ nhanh chóng, ngay lúc đó thì nghe đụơc tiếng vỡ của đồ vật, nhìn lại trước mặt thì ra là một miếng kính lớn của thuyền đã bị Kim Liên Tử của đại sư bá làm cho nát bấy.
Ta vội chuyển thân thể tránh được mảnh vỡ của kính. Ngay lúc này ta bỗng nghe được tiếng của Thạch Cúc kêu to. Ta vội ngẩng đầu nhìn thì thấy Thạch Cúc đã bị đại sư bá quẳng ra ngòai khơi khang sáu bảy trượng. Ta không biết đại sư bá có biết bơi hay không, tuy nhiên lúc ta đang suy nghĩ thì chiếc thuyền của ta không ai điều khiển đã đâm vào chiếc thuyền nhỏ của đại sư bá.
Chiếc thuyền nhỏ lập tức gãy thành hai đọan, đại sư bá vội vàng phóng lên cao. Tta nhìn thấy cảnh đó, trong lòng không khỏi hỏang sợ.
Vốn dĩ, kế họach của ta là đẩy ông ta xuống biển, sau đó sẽ dùng dây kéo Thạch Cúc lên. Tuy nhiên, chiếc thuyền nhỏ mặc dù bị gãy thành hai đọan nhưng mảnh vỡ của nó vẫn nổi trên mặt nước. Nhìn thấy đại sư bá phóng lên cao, ta biết ý đồ của ông ta đang muốn phóng qua thuyền của ta.
Lúc này thuyền vẫn tiếp tục phóng tới, ta cũng không chần chờ, lấy dây quăng ra. Thạch Cúc cũng biết có người đến cứu nàng liền đưa tay nắm lấy sợi dây. Ta cũng không dám dừng thuyền lại để kéo Thạch cúc lên, vì vậy chiếc thuyền vẫn với tốc độ cao lao về phía trước, Thạch Cúc phía dưới bị kéo đi hình thành một dãy bọt trắng dài. Ngay trong lúc thân thể Thạch Cúc vừa rời mặt nước thì hai quả Kim Liên Tử bỗng chốc phóng nhanh đến nàng.
Ta quay đầu lại, vừa nhìn thì thấy đại sư bá đã rơi vào nước, ta liền nắm chặt dây kéo Thạch Cúc sang một bên tránh đựơc ám khí, sau đó ta vội kéo nàng lên thuyền rồi lái thuyền chạy vào bờ. Chiếc thuyền quá tốc độ lao luôn vào bờ cát mới dừng lại, ta vội nắm tay Thạch Cúc, nói: "Đi mau!"
Đến lúc này Thạch Cúc mới biết được là ta.
Nàng nói "Vệ đại ca, thì ra là anh”
Ta quay đầu nhìn lại thì thấy đại sư bá đang bơi nhanh vào bờ, ta vội nói: "Đừng nói nữa, chúng ta chạy mau, ông ta là đại sư bá của ta, chúng ta tuyệt không phải là đối thủ của ông ấy”
Ta vội kéo nàng chạy về phía chiếc xe đang đậu, lên xe, nổ máy chạy vội về phía trước. Xe chạy được một hồi trong lòng ta mới thở phào nhẹ nhõm, lột miếng vải trên mặt xuống.
Ngay lúc ta gỡ miếng vải che mặt xuống thì bỗng dưng nhớ ra một việc, trong lòng liền cảm thấy kinh hãi. Lúc này xe đã cách xa bến cảnh lắm rồi.
Hành động của ta vốn dĩ cực kỳ thành công, đại sư bá cũng chẳng hề biết người tới cứu Thạch Cúc là ai, nhưng là ta đã quên một điểm, cái áo khóat của ta vẫn còn để trong chiếc thuyền, đại sư bá chỉ cần kiểm tra một chút thì sẽ dễ dàng phát hiện ra danh thiếp của ta để trong đó và biết được chuyện này là do ta gây nên.
Mặc dù đây là một chuyện hi hữu ngoài ý muốn, nếu là ngừơi khác thì có lẽ nhìn thấy áo khóat của ta cũng chưa chắc đã lục sóat. Tuy nhiên, đại sư bá của ta là người ra sao? Ông ta làm sao có thể bỏ qua từng chi tiết ấy đựơc?
Ta cũng biết lúc này muốn trở lại bến cảng lấy áo khóat đã không còn kịp nữa rồi.
Trong lòng ta hiện tại lọan cả lên, trong cả đời ta cho tới bây giờ cũng chưa hề cảm thấy lọan lên như vậy. Ta không sợ đắc tội Tử Thần, càng không sợ tranh chấp với mafia, nhưng là, ta tuyệt không thể tưởng tượng, nếu ta và Đại sư bá đối nghịch thì có một tia thắng lợi dành cho ta không?
Thạch Cúc cũng nhìn ra ta đang lo lắng, nàng nhìn ta một hồi lâu, sau đó lên tiếng hỏi: "Vệ đại ca, có chuyện gì ngoài ý muốn à?"
Ta một mặt cứ điều khiển xe lướt nhanh về phía trước, chỉ chốc lát đã vào đựơc đường chính của Monte Carlo, một mặt trong đầu cứ suy nghĩ tìm đối sách, thậm chí không hề để ý đến Thạch Cúc đã hỏi gì.
Thạch Cúc cắn môi hỏi lại lần nữa. Lúc này ta mới thở dài một hơi, nói: "Phiền toái lớn tới rồi."
Thạch Cúc cúi đầu nói "Đều là do tôi không tốt"
Ta muốn an ủi nàng vài câu, nhưng là trong đầu ta lúc này thật sự quá hỗn loạn, liền nói hơi lớn tiếng: "Lúc này không phải là lúc tự trách cứ, sự phiền toái mà chúng ta gặp phải bây giờ thật sự quá lớn rồi”
Thạch Cúc ngẩn người, đôi mắt đã hồng cả lên, hai giọt nước mắt rơi xuống má, nàng nói: "Vệ đại ca, rốt cuộc là phiền toái lớn gì vậy?"
Ta suy nghĩ một chút, nói: "Cha của cô tới đây rồi, cô biết chưa?”
Thạch Cúc "a" một tiếng, thân thể không tự chủ được ngã về phía sau, thốt: "Cha tôi sao?"
ta gật đầu, đem chuyện gặp tại quán ăn ở Nice kể cho thạch cúc nghe "Thủ hạ của cha cô ……"
Thạch Cúc nói: "Người đó tôi biết, tôi gặp phải hắn trên đường, hắn đã lừa tôi vào trong khách sạn”
Ta gật đầu nói: "Không sai, lúc cô bị hắn lừa thì đã bị đại sư bá phát hiện cho nên cô mới rơi vào tay ông ta. Tử Thần hiện tại có thể đã biết hình cảnh quốc tế đang chú ý tới hắn nên đã ngày càng cẩn trọng, hoặc là có thể vì một nguyên nhân gì đó cho nên hắn mới hạ lệnh cho đại sư bá của tôi huỷ thi diệt tích. Thật trùng hợp và may mắn ông ta là đại sư bá của tôi, nếu hắn phái ra một cao thủ khác thì nói không chừng chúng ta đã chôn vùi theo bảo tàng của Rommel rồi"
Thạch Cúc lẳng lặng nghe ta nói xong, mới nói "Không phải bây giờ chúng ta đã chạy thóat rồi sao?”
Ta cười khổ nói: "Phải, chúng ta đã chạy thoát nhưng áo khóat của tôi vẫn còn ở trên thuyền, điểm chết người chính là trong đó có danh thiếp của tôi”
Thạch Cúc ngây người một hồi lâu rồi nói: "Võ công của đại sư bá anh rất lợi hại phải không?”
Ta thở dài một hơi nói: "Cho dù cả hai người chúng ta cũng tuyệt đối không có cách nào địch lại ông ta"
Thạch Cúc nghe thấy ta nói như vậy cũng lo lắng hẳn lên, vội hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Ta suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Chúng ta trở về khách sạn thu xếp rồi sau đó lập tức rời khỏi nơi này"
Thạch Cúc lại ngây người một hồi lâu, lẩm bẩm: "Ta …… ta bây giờ biết đi đâu đây?", nàng nói đến đây lại có hai giọt nước mắt rơi xuống.
Ta nói: "Tôi nghi ngờ có thể bạn gái của Hoàng Tuấn là người đã phát hiện ra bảo tàng của Rommel. Chúng ta trước tiên quay lại Bastia, sau đó đi tìm hai người họ"
Thạch Cúc than thở "Cha tôi đối với tôi như vậy, tìm được bảo tàng bây giờ còn có tác dụng gì nữa?”
Ta cười khổ nói: "Ngay cả tôi cũng không biết có tác dụng gì nhưng tôi nhất quyết phải tìm ra nó, tôi không muốn công sức của chúng ta đổ sông đổ biển. Tôi nhất định sẽ tìm ra nó"
Thạch Cúc im lặng không nói. Cho đến khi xe chạy đến trung tâm của Monte Carlo, ta mới giảm tốc độ chạy chậm lại, ta biết lúc này đại sư bá nhất định cũng đã tìm được xe và đang trở lại Monte Carlo này.
Bởi vậy, trong lúc lái ta không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu để xem phía sau có người nào đuổi theo không, may mà mãi cho đến khi chúng ta tiến trung tâm vẫn không có ngừơi nào theo dõi. Ta lái xe đến trứơc khách sạn, cho tên giữ xe tiền boa nhờ hắn giúp kiếm chỗ đậu rồi trở lại phòng.
Vào đến phòng, hai ngừơi chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất thu xếp hành trang, chúng ta đã quyết định bỏ đi rất nhiều đồ vật. Sau đó chúng ta hóa trang. Thạch Cúc hóa trang thành một người phụ nữ trung niên, còn ta thì cũng hóa trang thành một thân sĩ có tuổi. Khi ta làm thủ tục trả phòng xong xuôi, vừa bước ra khỏi cửa chính thì nhìn thấy đại sư bá, sắc mặt đang giận dữ từ một chiếc taxi phóng xuống.
Lúc này, trái tim của ta dường như đã ngừng đập, Thạch Cúc nắm lấy khủyu tay ta kéo đi, thật là may mắn cho chúng ta, đại sư bá không hề để ý đến, chỉ vội vã tiến vào khách sạn.
Ta biết ông ta nhất định là trở về báo cho Tử Thần biết nhiệm vụ đã thất bại.
Tử Thần đương nhiên là không dám trách cứ gì ông ta, bởi vì ông ta là trưởng bối của hắn. Tuy nhiên ta có thể biết chắc một điều là trong lòng đại sư bá nhất định sẽ cảm thấy bất an bởi vì không có hoàn thành sự ủy thác của Tử Thần. Ông ta nhất định sẽ hận hai người chúng ta tận xương tủy và thề sẽ bắt được chúng ta mới cam tâm, vì ông ta là loại ngừơi bảo thủ và cố chấp.
Ngay phút chúng ta gặp đựơc đại sư bá, mặc dù ông ta không phát hiện ra nhưng tư thế của chúng ta đã trở nên giống như tượng gỗ vậy, bởi vì toàn thân cơ thể của chúng ta do khẩn trương mà trở nên cứng đờ. Mặc dù ta đã trải qua không biết bao nhiêu kỳ hiểm, nhưng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua loại cảm giác kinh khủng này.
Chúng ta đi một hồi rồi lên taxi ra bến cảng rời khỏi Monte Carlo. Hai ngày sau đó, chúng ta vẫn giữ nguyên hình ảnh hóa trang đến đựơc Bastia.
Chúng ta trở lại Bastia và vẫn ở trọ tại khách sạn Ngân Ngư. Nơi này vẫn chẳng thay đổi chút nào so với lúc chúng ta rời đi. Nghỉ ngơi được nửa ngày, ta liền tra bản đồ tìm kiếm quê hương của Thi Duy Cơ. Quê huơng của cô ta nằm tại phía bắc của Bastia, địa danh là do Lãnh sự G nói cho ta biết, đó là một cái thôn rất nhỏ, có tên là Palagaccio.
Chúng ta quyết định sáng sớm ngày mai sẽ đi bộ vào đó. đêm đó, chúng ta thay phiên nhau ngủ và canh gác. Lúc nửa đêm ta nghe được Thạch Cúc gọi tên của ta trong mộng. Tuy nhiên, cả đêm dài ta lại nhớ tới Lê Minh Mai, nhớ tới việc nàng cùng Tử Thần kết hôn, ta không tự chủ được, nắm chặt lấy bàn tay.
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT TOẢN THẠCH HOA (ĐÓA HOA KIM CƯƠNG)
Tác giả: Nghê Khuông Dịch: tieungunhi
Chương 12: Bí mật của phụ nữ
Sáng ngày thứ hai, ta tỉnh lại rất sớm. Ta phát giác ra là do tiếng ồn trên đường đánh thức ta, ta đi tới cửa sổ nhìn xuống, lấy làm kinh kinh hãi liền xoay người thốt lên: "Mau đến đây nhìn"
Một chiếc Rolls Royce bóng loáng đang chậm rãi chạy trên đường. Trong thị trấn nhỏ này rất khó có đựơc chiếc xe đắt tiền như vậy, tiếng ồn là do bọn trẻ con nhìn thấy chiếc xe chạy theo đuôi la hét inh ỏi.
Chiếc xe này ta đã nhìn thấy qua một lần, đó là xe của Thạch Hiên Đình, cha của Thạch Cúc, sử dụng.
Thạch Cúc bị ta đánh thức, vội chạy đến cửa sổ, ta chỉ vào chiếc xe nói: "Cha cô cũng tới rồi!"
Ta nhìn chiếc xe một hồi rồi nói: "Nhanh, chúng ta mau rời khỏi nơi này, rất có thể Tử Thần và đại sư bá cũng đã đến đây rồi. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Hòang Tuấn trứơc bọn họ, bây giờ là tranh đua về thời gian đây"
Nàng gật đầu, sau đó chúng ta nhanh chóng sửa lại hóa trang rồi rời khỏi khách sạn. Bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, rời khỏi thị trấn, nhìn thấy trên đường không ngừơi, chúng ta liền khinh công nhanh chóng chạy đi.
Khi gặp được ngừơi trên đừơng, chúng ta liền ngừng lại.
Hôm nay bầu trời rất trong xanh, mùa xuân đã dần kéo đến. Khỏang mừơi giờ sáng, chúng ta đã đến đựơc thôn Palagaccio.
Đây là một cái thôn nhỏ đến đáng thương, trong thôn chỉ có khoảng bảy tám hộ gia đình, chúng ta thậm chí tìm không ra một người nào có thể nghe hiểu được tiếng Pháp, bọn họ chỉ nói tiếng mẹ đẻ của họ mà thôi.
Mất không ít thời gian tìm hiểu, chúng ta mới biết được, Thi Duy Cơ và ngừơi chồng Trung Quốc của cô ta đang ở tại một nhà kho lớn ở phía đông của thôn. Chúng ta lập tức đi về phía đông, được khỏang hai ba dặm đường thì nhìn thấy đựơc một nhà kho lớn.
Nhà kho này phần trên đựơc phủ bằng một tấm vải bạt lớn. Ở bên cạnh kho có vài đống rơm cao khỏang hai ba trượng. Khung cảnh chung quanh hết sức yên tĩnh, hầu như không có người qua lại.
Chúng ta đi tới mục tiêu nhưng không nhìn thấy có người nào cả. Ta đang muốn lên tiếng gọi thì đột nhiên nghe được một tràng tiếng cười vui vẻ vang lên sau một đống rơm.
Tiếng là của một nam một nữ, chúng ta lập tức nhận ra, tiếng của người nam đúng là Hoàng Tuấn.
Hai người chúng ta vội tiến về phía đống rơm, chỉ thấy Hoàng Tuấn đã hoàn toàn thay đổi cách ăn mặc. Hắn mặc một bộ đồ nông dân địa phương, đang cùng một cô gái hết sức xinh đẹp chơi trò đuổi bắt, đối với việc chúng ta đi tới hầu như không có phát giác gì.
Ta cơ hồ không muốn lên tiếng gọi hắn, bởi vì cuộc sống của bọn họ ở chỗ này thật sự là rất yên bình, rất hạnh phúc đến nỗi không kẻ nào muốn quấy rầy và phá đi cuộc sống của bọn họ.
Ta và thạch cúc hai người bước gần tới bọn họ thêm chút nữa, bọn họ liền ngừng việc chơi đùa, xoay lại nhìn chúng ta.
Trong cái thôn nhỏ này rất ít có người lạ tới, nhất là người ngoại quốc. Trên mặt của bọn họ hiện lên vẻ ngạc nhiên, Thi Duy Cơ đích thật là một người phụ nữ xinh đẹp vô ngần, so với hình ảnh ta đã nhìn thấy trong bức hình của Hòang Tuấn đưa còn động lòng người hơn, bởi vì hình ảnh là vật chết không có sức sống. Nàng là một người con gái tràn ngập hơi thở thanh xuân, nếu ta là một điêu khắc gia mà nói thì nhất định sẽ lập tức mời nàng về làm ngừơi mẫu, tiếp đó sẽ điêu khắc một bức tượng của tuổi thanh xuân tuyệt đẹp.
Nàng nhìn chúng ta mỉm cười, sau đó hỏi: "Cho hỏi các vị tìm ai?"
Ta cũng cười cười rồi dùng tiếng Trung nói: "Hoàng tiên sinh, anh không nhận ra tôi sao?”
Hoàng Tuấn lấy làm kinh hãi lui về phía sau từng bước một, vẻ mặt hơi bị thất sắc. Thi Duy Cơ hiển nhiên nghe không hiểu tiếng Trung nhưng bằng vào trực giác nàng có thể cảm nhận đựơc việc chúng ta đến đây sẽ bất lợi đối với Hoàng Tuấn, nàng lập tức đứng ngăn trước người hắn, thốt lớn: "Các người muốn làm gì?"
Ta mỉm cười, nói: "Tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi tuyệt sẽ không làm gì thương tổn đến các người, tuy nhiên không phải ai cũng như chúng tôi đâu"
Trong mắt của Thi Duy Cơ liền lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ.
Thạch Cúc lạnh lùng thốt: "Sư huynh, cha muội đã tới rồi!"
Sắc mặt của Hoàng Tuấn xám như tro tàn, hỏi: "Ở đâu?”
Thạch Cúc nói: "Muội nhìn thấy cha ở thị trấn Bastia, hiển nhiên là vì huynh mà tới đây”
Cả ngừơi Hoàng Tuấn ngây dại.
Ta tiến lên trước một bước, nói: "Tuấn lão đệ, bất kể ngươi có tin hay không, ta đây vẫn nguyện ý trợ giúp ngươi"
Hoàng Tuấn đột nhiên nói: "Ngươi không giúp được ta, ai cũng không giúp được ta, ngày tàn của ta đã tới rồi"
Ta bứơc tới trước hắn, vỗ vỗ vai làm cho hắn trấn tĩnh lại rồi nói: "Nghe ta nói, đừng nên hỏang loạn, ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Thi Duy Cơ chứ", hắn vừa nghe ta nói như thế đột nhiên trấn tĩnh lại rất nhiều.
Ta lại nói: "Trứơc tiên ngươi hãy đem mọi chuyện khó khăn gặp đựơc cùng với việc Thi Duy Cơ kể lại xem”
Hoàng Tuấn gật đầu, sau đó nhìn về phía Thi Duy Cơ nói cái gì đó.
Thi Duy Cơ đứng bên cạnh sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, ta lập tức nói ngay: "Thi Duy Cơ, cô cần phải xem chúng tôi là bạn, phải nói thật với chúng tôi”
Thi Duy Cơ liền gật đầu, ta hỏi: "Cô đã tìm thấy bảo tàng của Rommel phải không?”
"Bảo tàng của Rommel?”, vẻ mặt nàng hiện ra vẻ ngạc nhiên và hỏi lại ta.
Ta trầm giọng đáp: "Đúng vậy."
Nàng lắc đầu, nói: "Không có"
Ta nói: "Vậy thì những viên kim cương mà cô tặng cho Hoàng Tuấn cùng với đóa hoa kim cương kia từ nơi nào mà có được?"
Thi Duy Cơ nhìn về Hoàng Tuấn, muốn ra hiệu cho Hòang Tuấn gì đó thì ta giục: "Thi Duy Cơ, cô phải nói, nếu không cô có thể mất hết tất cả đấy”
Thi Duy Cơ mở to hai mắt nhìn ta một hồi lâu, sau đó có chút không tin tưởng hỏi: "Có thật là nghiêm trọng như vậy không?”
Ta dùng sức gật đầu, trả lời: "Không sai, tôi hy vọng cô hãy tin tưởng những điều tôi nói”
Thi Duy Cơ nói: "Đó là …… trong lúc tôi lặn dưới biển vô tình tìm đựơc”.
Câu trả lời của nàng vốn nằm trong sự dự liệu của ta, ta lập tức hỏi tiếp: "Còn gì khác không?”
Mặt của nàng lại hiện ra vẻ lúng túng, nói: "Còn gì nữa à? Mấy thứ đồ đó đâu có tác dụng gì đâu?"
Lời nàng nói nghe như là quá ngây thơ nhưng ta lại tin tưởng nàng. Nàng vốn dĩ không biết, sự không biết này rất đáng yêu bởi vì nàng là một người rất thuần phác.
Ta nói: "Thi Duy Cơ, cô chẳng lẻ không biết, những đồ vật cô tìm đựơc là kim cương sao?”
Thi Duy Cơ vui vẻ nói: "Thật vậy à?”, nhưng nàng lập tức nhìn về Hòang Tuấn một chút rồi nói tiếp: "Cho dù là kim cương thật thì đối với tôi cũng chả có tác dụng gì, có Hoàng Tuấn là tôi đã có tất cả”
Ta và Thạch Cúc liếc mắt nhìn nhau, cả hai người chúng ta đều hiểu được lời nói của Thi Duy Cơ là xuất phát từ sự thật tâm.
Ta hỏi Hoàng Tuấn: "Anh bạn, chuyện đã đến nông nỗi này rồi, ngươi hãy đem mọi chuyện trải qua kể ra đi, nói cái gì đi chứ. Ta cho rằng hiện tại ngươi rất cần sự giúp đỡ của chúng ta, vì vậy tốt nhất là hãy đem tất cả sự tình từ đầu tới cuối kể lại một lần đi"
Hoàng Tuấn suy nghĩ một hồi, thốt: "Được."
Hắn nói xong thì ngừng lại một chốc, sau đó nói tiếp: "Chưởng môn cho rằng tấm bản đồ đó là thật nên đã phái ta đi tìm bảo tàng, lúc ta tới đựơc Pháp rồi mới phát hiện ra tấm bản đồ đó là đồ giả, ta có thể dùng mấy đồng lẻ mua nó tại bất cứ đâu trên đừơng phố Paris”
Ta gật đầu, nói: "Chuyện này ta biết”
Hoàng Tuấn nói tiếp: "Tuy nhiên ta vẫn tiếp tục đi đến Bastia này và ta đã gặp đựơc Thi Duy Cơ."
Hắn nói đến đây liền đưa mắt nhìn về Thi Duy Cơ, sau đó thở dài một hơi rồi tiếp: "Sư muội có lẽ cho rằng ta là người một dạ hai lòng nhưng khi ta gặp được Thi Duy Cơ thì ta biết ta chỉ yêu có một mình nàng mà thôi”
Ta không nhịn được nói: "Điểm này chúng ta có thể nhìn ra, ngươi mau nói vào điểm chính yếu đi”
Hoàng Tuấn nói: "Khi ta quen đựơc Thi Duy Cơ thì chuyện tìm bảo tàng vốn đã quên mất. Tuy nhiên có một ngày, Thi Duy Cơ nói với ta rằng trong kiếp sống thợ lặn nhiều năm qua nàng đã phát hiện đựơc vài món đồ vật 'trong suốt như thủy tinh” và một đóa 'hoa thủy tinh' dưới đáy biển. Ta liền bảo nàng mang ra cho ta xem , lúc đó ta cũng không thể xác định chúng có phải là kim cương hay không nữa”
Ta vội hỏi: "Cô ta tìm đựơc chúng ở đâu?”
Hoàng Tuấn nói: "Phía đông một viên, phía tây một viên, qua nhiều năm nàng đã tìm thấy đựơc một túi lớn”
Ta gật đầu hỏi tiếp: "Có phải cái túi mà ta đã thấy ngươi cầm ở trên thuyền hơi nước không?”
Hoàng Tuấn đáp: "Không sai, đang lúc ta hoài nghi chúng là đồ thật thì trùng hợp sư muội gửi điện báo cho ta bảo ta mau chóng đến gặp nàng. Ta liền tạm thời chia tay với Thi Duy Cơ để đến gặp nhưng sư muội lúc ấy đang bị Tử Thần truy đuổi nên không đến nơi đã hẹn”
"Điểm này ta cũng đã biết." Ta nói: "Bởi vì lúc ấy ta và ngươi ở cùng một chỗ, tất cả tình hình ta đều chứng kiến"
Hoàng Tuấn gật đầu nói: "Không sai, ta tìm không được sư muội, trên thuyền hơi nước lại xảo ngộ gặp đựơc Vệ huynh đây, còn hiểu lầm đánh nhau một trận nữa"
"Đúng vậy!" Ta nói: "Nhưng sao lúc đó ngươi lại ném kim cương xuống biển vậy? "
Đây là một vấn đề mà ta để trong lòng đã lâu, ta cần phải hỏi.
Bởi vì nếu ta không phát hiện Hoàng Tuấn lấy kim cương ném xuống biển thì hiện tại ta đã không bị cuốn vào dòng nước xoáy này rồi.
Hoàng Tuấn lại liếc mắt nhìn Thi Duy Cơ, sau đó nói: "Đó là một chuyện hiểu lầm, lúc ta đến nơi hẹn gặp mặt và không thấy sư muội nên ta đã đánh điện báo cho Thi Duy Cơ, tuy nhiên không nhận đựơc phản hồi. Ta thật không biết khi đó nàng đã bị rơi vào tay lãnh sự quán XX, ta nghĩ rằng nàng trách ta thay lòng nên lúc ấy tất cả mọi sự việc đối với ta không còn ý nghĩa nữa, cho nên, ta biết rõ đống kim cương này là thật nhưng do buồn bã ta ném chúng xuống biển vậy thôi ……
"Cho nên -" Ta tiếp lời nói: "chúng ta vừa vào đựơc hoang đảo thì ngươi đã đem ảnh của Thi Duy Cơ cho ta xem"
Hoàng Tuấn đáp: "Đúng vậy, ta rất nhớ nàng”
Mọi chuyện diễn ra sau đó ta cũng đã trải qua nên không cần phải hỏi nhiều, ta nói: "Hoàng Tuấn, ngươi bảo Thi Duy Cơ mang chúng ta đến nơi nàng tìm thấy kim cương để chúng ta lặn thử một lần xem sao”
Hoàng Tuấn liền chuyển đạt ý tứ của ta, Thi Duy Cơ lập tức nói ngay: "Có thể, bao giờ đi?”
Ta lập tức nói: "Ngay bây giờ!"
Thi Duy Cơ vừa định cất bứơc thì có tiếng xe hơi kêu lớn truyền tới, thì ra có một chiếc Roll Royces đang lao đến phía chúng ta.
Xe dừng, từ trong xe có bốn ngừơi đàn ông nhảy ra, liếc nhìn chúng ta một cái rồi sau đó đứng khom người bên cạnh cửa xe, từ trong xe lại bước ra thêm một người, đó là một ông già.
Hoàng Tuấn vừa thấy được lão già kia, sắc mặt đã trở nên tái mét, thân thể cũng run rẩy hẳn lên. Lão già đó chính là chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn - Thạch Hiên Đình!
Thạch Hiên Đình dùng ánh mắt uy nghiêm phóng thẳng đến chúng ta, tiếp đó chậm rãi đảo qua Thạch Cúc. Nàng nhìn thấy ông ta thân thể cũng hơi run.
Hoàng Tuấn vội quỳ xuống, kêu lên: "Sư phụ -"
Thi Duy Cơ kinh hãi thất sắc, hỏi: "Hoàng Tuấn, có chuyện gì thế?"
Thạch Hiên Đình lạnh lùng nói: "Bắt lấy người phụ nữ đó”
Một tên thủ hạ đứng bên cạnh lên tiếng đáp ứng rồi hướng về Thi Duy Cơ đi tới.
Ta liền đứng ra chắn ngay trứơc mặt hắn, quát: "Không đựơc động vào cô ta”
Hắn nhếch mép cười rồi xuất ra một quyền đánh tới trước ngực ta, quyền phong dễ sợ.
Thạch Hiên Đình ở đây, ta biết rõ dù có động thủ thì chúng ta cũng không thể nào chiếm đựơc thượng phong, tuy nhiên ta cũng không thể làm ngơ để cho bọn họ làm tổn hại đối với Thi Duy Cơ đựơc, bởi vậy ngay tên thủ hạ đánh ra một quyền, ta chuyển bàn tay thành đao nhằm cổ tay của hắn chém xuống.
Một quyền của hắn chưa trúng ta thì ta đã chém trúng cổ tay hắn, hắn không tự chủ được, hú lên một tiếng quái dị, đưa tay trái cầm lấy cổ tay phải lảo đảo lui về phía sau.
Thạch Hiên Đình lạnh lùng thốt: "Thì ra là ngươi"
Sau khi hắn thốt ra bốn chữ này thì đột nhiên nhìn vào Thạch Cúc, quát: "Cúc nhi, con cho rằng qua mắt được ta sao?”. Thì ra Thạch Hiên Đình đã từ chiêu thức của ta thi triển mà nhận ra được lai lịch sư môn và thân phận của ta, và cũng từ đó mà phát hiện ra được Thạch Cúc.
Trong lòng ta thầm kêu không ổn. Vốn dĩ chúng ta đang hóa trang, Thạch Hiên Đình cũng không nhất định có thể nhận ra được chúng ta. Tuy nhiên vừa rồi chiêu mà ta xuất ra chính là “Vân Thiết Thủ” bí truyền của Phong Kim Nhị. Thạch Hiên Đình là hạng cao thủ ra sao, tự nhiên vừa nhìn đã nhận ra đựơc thân phận của ta và qua đó đương nhiên cũng nhận ra ngừơi bên cạnh ta chính là Thạch Cúc. Thạch Cúc bị hắn gọi, cả người căng thẳng bước về phía trứơc, kêu lên: "Thưa cha”
Thạch Hiên Đình nhếch mép cười, nói: "Ta không có phúc khí như vậy, ngươi và mẹ của ngươi giống nhau, đều là tiện nhân”
Trong cơn thịnh nộ hắn chỉ lo trách mắng Thạch Cúc, nhưng trong lúc vô tình đã giấu đầu lòi đuôi, lộ ra bí mật giấu kín trong lòng. Thạch Cúc là ngừơi thông minh, vừa nghe được những lời ấy liền ngẩn ngơ hỏi lại: "Cha, có phải cha vừa nói con và mẹ là tiện nhân phải không? Mẹ con vẫn cứ ở trong môn không hề ra ngòai, có thể thấy mẹ là một hiền thê lương mẫu, làm thế nào mà trở thành tiện nhân như vậy?"
Sắc mặt của Thạch Hiên Đình hơi đổi, quát: "Câm mồm!"
Trong giây phút đó, trong đầu ta đột nhiên xẹt qua một ý niệm: người Thạch Hiên Đình vừa mắng nhất định là Lê Minh Mai, và Lê Minh Mai mới thật sự là mẹ ruột của Thạch Cúc. Tuy nhiên tại sao nàng kể cho ta nghe mọi chuyện nhưng lại không nhận là mẹ Thạch Cúc? Đang lúc suy nghĩ thì Thạch Hiên Đình lại lên tiếng: "Hai người các ngươi, nếu ai chịu đem bảo tàng dâng ra thì còn có thể miễn cho tội chết!"
Bọn họ hai người nhìn nhau không trả lời, ta thấy thế nhịn không được lên tiếng: "Thạch tiền bối, hai người bọn họ không có bảo tàng đâu mà giao, bảo tàng kia có tồn tại hay không hiện giờ vẫn là một câu hỏi không đáp án mà”
Thạch Hiên Đình lại lớn tiếng quát: "Câm mồm" – sau đó quay đầu nhìn sang bốn người thủ hạ đứng phía sau nói: "Chẳng lẽ còn muốn ta đích thân ra tay?"
Bốn tên thủ hạ liền chuyển động thân hình phóng về phía ta, ta không chờ cho bọn chúng phóng tới đã vọt về phía trước nghênh tiếp chúng. Mục tiêu mà ta nhắm vào là tên vừa nãy bị ta chém trúng cổ tay, hắn vừa thấy ta phóng tới đầy khí thế liền hơi lùi một chút. Ta liền xuất thủ về phía eo của hắn, tiếp đó vỗ vào rồi liền kề xuất ra tiếp một cước đá vào bộ hạ của một tên khác làm chúng gục xuống.
Lúc này chỉ còn lại hai người, một trái một phải đồng lọat tấn công ta.
Thân thể ta lập tức rút về phía sau, đòn tấn công của hai người đánh vào khỏang không, hai tay liền xuất chưởng ra đánh vào đầu vai bọn họ, hai người cùng ngã xuống, ta cũng chuyển thân lui về phía sau.
Chính bản thân ta cũng thật không ngờ tới, vừa động thủ đã có thể trong chốc lát đánh bại được bốn người.
Qua điều này ta liền tin tưởng lão Thạch Hiên Đình kia nhất định là người rất nghi kỵ và hung ác, vì thế nên môn hạ của hắn không được hắn chân truyền, và do vậy mới xảy ra việc của hôm nay.
Thạch Hiên Đình "hừ" một tiếng, nói: "Có phân lượng", hắn một mặt nói, một mặt phóng về phía ta.
Cũng trong lúc này, Thạch Cúc liền quát to, nói: "Cha, cha không thể…", nàng vừa nói vừa chạy tới phía ta nhưng Thạch Hiên Đình đã vung tay lên đẩy Thạch Cúc bay ra ngoài.
Tiếp đó Thạch Hiên Đình xuất thủ chém ra một chưởng đánh tới ta, kình đạo mạnh mẽ thật là hiếm thấy.
Ta cũng không ngờ được Thạch Hiên Đình lại tàn nhẫn vô tình như vậy, dĩ nhiên có lẽ còn hơn thế, ngay cả tình nghĩa cha con cũng không hề để ý đến. Do đó, sự đồng tình của ta đối với Thạch Cúc lại gia tăng thêm nhiều , nhìn nàng nằm trên mặt đất, lòng ta đau đớn cực kỳ.
Mắt thấy một chưởng của hắn đánh tới, ta liền cấp tốc lùi về phía sau. Nhưng trong lúc đó thân hình của hắn đột nhiên lại vọt theo ta về phía trước, thấy thế ta vội vàng chuyển chân nghiêng thân tránh né nhưng “bụp” một tiếng, một chưởng đã đánh trúng vào vai trái của ta. Ta chỉ cảm thấy đầu óc chóang váng, thân thể không thể tự làm chủ và cứ thế bay vào đống rơm phía sau.
Một chưởng này của hắn lực đạo vô cùng lớn, nhưng cũng may mắn cho ta là có đống rơm lớn nằm phía sau. Nếu như không có đống rơm kia thì thật không biết thân thể ta bay bao nhiêu xa nữa, còn lúc rơi xuống mà va phải đá thì hẳn là trọng thương không thể nghi ngờ.
Ta nằm trong đống rơm, cảm thấy ở vai trái đau đớn tận xương cốt. Cánh tay trái hiện đã không thể cử động được nữa, tuy nhiên ta vẫn cố cắn răng chịu đau đứng dậy.
Lúc này lại nghe đựơc Thạch Hiên Đình "hừ" thêm một tiếng, tiếp đó đột nhiên lại xuất ra một chưởng hướng về Thi Duy Cơ. Thi Duy Cơ kêu lên một tiếng rồi lảo đảo ngã về phía sau, trùng hợp ngã vào bên cạnh ta. Ta vội vàng giang tay phải ra nắm lấy cánh tay của nàng, thấp giọng nói: "Thi Duy Cơ, đừng nóng vội, chúng ta sẽ tìm ra biện pháp."
Theo tình hình thực tế thì làm gì có biện pháp nữa, tuy nhiên ta không thể không an ủi Thi Duy Cơ, bởi vì ta biết Thi Duy Cơ hiện đang sợ hãi cực độ vì cô ta không ngừng kêu la.
Sát khí trong mắt Thạch Hiên Đình ngày càng thịnh, nếu nàng không ngừng kêu la thì chỉ sợ Thạch Hiên Đình sẽ hạ độc thủ đối với nàng.
May mà lời của ta thốt ra đã có tác dụng, Thi Duy Cơ đã ngậm miệng lại, cũng không chảy nứơc măt nữa.
Thạch Hiên Đình liếc mắt nhìn về hướng hai người chúng ta một cái, sau đó “hừ" một tiếng rồi quay đầu đi, hướng về Thạch Cúc quát: "Quỳ xuống"
Hai mắt của Thạch Cúc hiện đã tràn đầy nước, nhìn về hướng ta cầu trợ nhưng ta chỉ có thể yên lặng nhìn nàng, dùng ánh mắt truyền cho nàng dũng khí. Thạch Cúc thấp giọng thở dài một hơi rồi quỳ xuống bên cạnh Hoàng Tuấn.
Thạch Hiên Đình đi tới trước mặt hai người bọn họ, quát: "Bảo tàng nằm ở đâu, nói mau!"
Giọng của Hoàng Tuấn run rẩy, đáp: "Sư phụ …… bản đồ bảo tàng …… vốn dĩ là …… giả!"
Thạch Hiên Đình cười "hắc hắc hắc" vài tiếng, tiếng cười lạnh lùng của hắn khiến kẻ khác nghe đựơc thật kinh tâm. Ta nhìn thấy trên gương mặt của Hoàng Tuấn đã tràn đầy mồ hôi.
Ngay lúc này thì Thi Duy Cơ đột nhiên hét lớn: "Hoàng Tuấn, hãy dũng cảm lên, đừng hèn nhát như thế”
Ta vội nói với nàng: "Thi Duy Cơ, Hoàng Tuấn không phải là kẻ hèn nhát đâu, đó là mối quan hệ sư đồ ở Trung Quốc, không phải cô có khả năng hiểu rõ đựơc, hắn phải làm như vậy. Hoàng Tuấn cũng không phải là sợ hãi gì, hắn chỉ là là giữ lễ tiết mà thôi"
Thi Duy Cơ nghe đựơc lời ta liền nửa tin nửa ngờ.
Thạch Hiên Đình lại nói: "Nếu bản đồ bảo tàng là giả thì tại sao ngươi không trở về Đào Nguyên Cốc?"
Hoàng Tuấn thưa: "Đệ tử nhất thời hồ đồ, mong sư tôn có thể tha thứ”
Thạch Hiên Đình "hừ" một tiếng, nói tiếp: "Toàn lời thừa thải!", tiếp đó hắn quay sang nói với Thạch Cúc: "Ngươi là con gái của ta mà cũng muốn phản ta à?”
Thạch Cúc vội đáp: "Cha, chúng con quả thật chưa từng phát hiện ra bảo tàng nào cả"
Thạch Hiên Đình hú lên quái dị, nói: "Giỏi lắm”, sau đó giơ bàn tay hướng đỉnh đầu hai người định đánh xuống.
Hiển nhiên lúc này sự tức giận của Thạch Hiên Đình đã đạt tới cực điểm nên không hề lưu tình đối với môn đồ và con gái.
Ta đứng một bên, vừa thấy Thạch Hiên Đình giơ bàn tay ra hướng vào đỉnh đầu hai người bọn họ đánh xuống thì trong lòng liền không khỏi run rẩy, tuy nhiên Thạch Hiên Đình ra tay thật sự quá nhanh, hiện tại ta thật không có năng lực đi cứu họ, mà cho dù có đi nữa thì cũng không tới kịp. Cả người ta lạnh băng, trong lúc mắt thấy Hoàng Tuấn và Thạch Cúc hai người sắp chết dưới tay của Thạch Hiên Đình thì đột nhiên nghe được một tiếng cười lạnh lùng vang lên, ngay sau đó hai tiếng "vèo", "vèo" cùng với hai luồng sáng màu vàng nhanh như điện bắn tới cổ tay của Thạch Hiên Đình.
Thế tới của hai luồng ánh sáng màu vàng rất thần tốc, hơn nữa nhắm mục tiêu cực chuẩn xác. Bất luận là Thạch Hiên Đình muốn đánh vào đầu của Hoàng Tuấn hay là Thạch Cúc thì cũng đều bị bắn trúng.
Thạch Hiên Đình cũng không khỏi rùng mình, lập tức thu chưởng lại rồi lùi về phía sau hai bườc, hai luồng ánh sáng màu vàng kia xẹt qua đỉnh đầu của Hoàng Tuấn và Thạch Cúc.
Ta vừa trông thấy hai luồng ánh sáng vàng đó bay đến, trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Hai luồng ánh sáng màu vàng đó đương nhiên là Kim Liên Tử của đại sư bá ta phát ra, nói cách khác, ông ta cũng đã tới đây rồi. Điều ta vui mừng chính là đại sư bá đến đây, Thạch Hiên Đình đã gặp phải đối thủ có thể khắc chế hắn. Hoàng Tuấn và Thạch Cúc cuối cùng cũng thóat khỏi quỷ môn quan.
Tuy nhiên điều ta sợ hãi chính là khi đại sư bá nhận ra được ta thì ta còn chỗ nào để mà thoát đây?
Ta ngẩng đầu theo tiếng cười nhìn lại, vừa nhìn kỹ thì trong lòng không khỏi loạn lên. Chỉ thấy ở phía xa khoảng bảy tám thước có bốn người đang đi đến.
Một người là đại sư bá của ta, còn một người mập mạp dường như là ta đã gặp qua mấy lần nhưng lại không hề có ấn tượng rõ ràng cho lắm. Người mập mạp đó thân hình lùn xỉn, nhìn kỹ thì thấy giống như một quả cầu thịt vậy, đôi mắt đã bị thịt che gần mất đi, tuy là nửa mở nửa khép nhưng trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Trong lòng ta đoán hắn nhất định là một long đầu khác của Xích Thủy Bang.
Còn hai người khác thì một người mặc đồ tây, đeo mắt kính gọng vàng, tay chống cây gậy đen sì, đúng là Tử Thần. Người cuối cùng là người đã làm cho lòng ta bị dày vò ngày đêm, nàng chính là Lê Minh Mai.
Ta và Thạch Cúc hai người hóa trang hết sức tinh xảo, vì vậy bốn người trong khoảng thời gian ngắn cũng không có nhận ra được chúng ta, mọi sự tập trung của họ chỉ là nhằm vào Thạch Hiên Đình.
Trong khoảng thời gian ngắn, yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng sự yên tĩnh cũng chẳng duy trì đựơc bao lâu thì tên mập đột nhiên cười ha ha phá vỡ nó, tiếp đó thân thể của hắn đột nhiên chuyển động, nhanh chóng cực kỳ, quả nhiên là khó có thể tưởng tượng. Ngay trong lúc ta còn chưa hiểu được hắn muốn làm gì thì bỗng nhiên nghe đựơc bốn âm thanh kêu to vang lên, thân thể của bốn tên thủ hạ Thạch Hiên Đình đột nhiên bay ra xa sắp sửa đập xuống mặt đất
Còn tên mập thì trong lúc bốn người còn chưa rơi chạm đất đã trở lại nơi đứng của hắn trước đó.
Thạch Hiên Đình không hổ là một đời kiêu hùng, nhìn thấy bốn tên thủ hạ của hắn bị tên mập đánh như thế mà vẫn làm như không có chuyện gì, ngược lại còn cười nói: "Thân thủ của Thái Bàn Tử quả nhiên không hề thua kém năm nào"
Tên mập cười nói: "Nói rất hay, nói rất hay"
Thạch Hiên Đình lạnh lùng thốt: "Đáng tiếc với thân thủ như thế mà lại đi làm con chó cho người khác”
Sắc mặt của tên mập liền thay đổi, trong lúc này thân hình Thạch Hiên Đình đột nhiên chuyển động, hắn trông như một cơn gió thổi xẹt qua hướng về tên mập đánh tới, quả nhiên là thân pháp nhanh như điện, gấp như gió cuốn khiến kẻ khác nhìn thấy trong lòng phải trầm trồ thán phục.
Ta biết Thạch Hiên Đình và tên mập kia đều là những cao thủ võ lâm còn sót lại trong thời đại này, nếu hai người bọn họ chết đi thì tuyệt nghệ của bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn không còn truyền nhân, từ nay về sau chôn vùi vào cát bụi.
Bởi vậy, khi ta vừa thấy Thạch Hiên Đình hướng về Thái Bàn Tử đánh tới, trong lòng liền biết hai người bọn họ hôm nay khó tránh khỏi động thủ, và đây cũng là một cơ hội trăm năm khó gặp nên ta cố nén cơn đau ở vai trái chạy tới phía trước vài bước để xem cuộc chiến cho cẩn thận.
Chỉ thấy Thạch Hiên Đình phóng tới trước mặt của Thái Bàn Tử, tay trái xuất ra một quyền nhằm bụng của hắn đánh vào. Thái Bàn Tử thân hình vẫn bất động, hít sâu một hơi, bụng của hắn đột nhiên phình to lên, trong lúc hắn đang hít khí thì bỗng nhiên lại như có ma thuật xảy ra, đột nhiên không thấy hắn đâu nữa.
Một quyền của Thạch Hiên Đình thế tới đã hết, khó có thể tấn công tiếp. Cũng trong lúc này, bàn tay trái của Thái Bàn Tử biến hóa thành trảo, hướng về mạch môn tay trái của Thạch Hiên Đình chộp tới. Thạch Hiên Đình thấy thế vội vàng rút tay lại thì Thái Bàn Tử đã nương theo hành động của hắn, tay trảo vẫn tiếp tục hướng về mạch môn mà chộp tới, ta thấy lần này Thạch Hiên Đình dĩ nhiên phải bị chộp trúng rồi.
Trong lòng ta đang lấy làm ngạc nhiên vì với võ công của Thạch Hiên Đình thì làm sao có thể bất cẩn đựơc như thế, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt chỉ nghe được Thạch Hiên Đình cười to, tay phải của hắn đã vung lên, "bốp" một tiếng, chiếc má trái nung núc thịt của Thái Bàn Tử đã bị vỗ trúng một chưởng.
Thì ra ngay từ đầu Thạch Hiên Đình xuất ra một quyền chỉ là hư chiêu. Long đầu của Xích Thủy Bang, mỗi người đều là nhân vật bất phàm nhưng xem ra so với chưởng môn Bắc Thái Cực Môn Thạch Hiên Đình thì vẫn còn thua kém một chút.
Má của Thái Bàn Tử trúng một chưởng, nửa bên mặt đã sưng vù lên, xem ra thịt của hắn lại phát triển thêm rồi.
Chỉ nghe đựơc hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tay chân đều xuất ra, chỉ trong chốc lát đã đánh ra sáu bảy chiêu tấn công Thạch Hiên Đình. Ta mặc dù đã dụng tâm quan sát nhưng hắn ra tay thật sự là quá nhanh. Ta muốn thuật lại rõ mỗi chiêu mỗi thức của hắn nhưng quả thật là không thể.
Còn Thạch Hiên Đình thì thân hình phiêu hốt, trong chớp mắt đã né tránh đựơc hết tất cả các chiêu công đến của Thái Bàn Tử.
Tiếp theo, thân hình của Thạch Hiên Đình đột nhiên chuyển động, một cước quét ngang ra.
Thái Bàn Tử vội dậm chân xuống mặt đất búng lên cao khỏang một thước, mắt thấy một cứơc của Thạch Hiên Đình đã xẹt qua phần hạ thân của Thái Bàn Tử, tuy nhiên Thái Bàn Tử trong lúc nhảy lên cũng đã tung ra một quyền đánh trả lại Thạch Hiên Đình. Thạch Hiên Đình vội chuyển thân tránh né rồi tiếp đó thân thể cũng búng lên không trung, sau đó xoay mình một vòng xuất ra tiếp một cước nữa. Thái Bàn Tử kêu to một tiếng, thân hình đã bay ra xa khỏang hơn một trựơng.
Khi rơi xuống, hắn lập tức lấy lại thăng bằng, miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Bội phục, bội phục!"
Thạch Hiên Đình cười một tiếng dài nói: "Chút kỹ xảo nhỏ nhoi, chê cười rồi. Thái Bàn Tử ngươi cũng là có nhân vật có mặt mũi, việc ngươi đi làm chó cho người thì mới là việc ta bội phục đấy”
Mặt của Thái Bàn Tử cơ hồ đã biến thành màu tím, không thốt đựơc lời nào. Lúc này, đại sư bá của ta tiến lên phía trước hướng về Thạch Hiên Đình chắp tay, nói: "Tại hạ muốn lãnh giáo các hạ."
Thạch Hiên Đình nói: "Chúng ta đây so tài cao thấp hay hay là sinh tử chi chiến?"
Đại sư bá ta nói: "Các hạ không cần lưu tình", ông vừa nói vừa tiến về phía trước, một chưởng mạnh mẽ bá đạo tung ra đánh tới. Thân thể Thạch Hiên Đình hơi trầm xuống, tiếp đó cũng xuất ra một chưởng nghênh đón, "bốp" một tiếng, song chưởng tương giao.
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT TOẢN THẠCH HOA (ĐÓA HOA KIM CƯƠNG)
Tác giả: Nghê Khuông Dịch: tieungunhi
Chương 13: Cao thủ so chiêu
Chỉ thấy hai người bọn họ sau khi song chưởng giao nhau thì đều tự lui về phía sau ba bước, qua đó có thể thấy được công lực của họ tương đương. Ngay khi lùi đến bước thứ ba thì tay của đại sư bá ta liền động, một quả Kim Liên Tử đã bắn tới Thạch Hiên Đình.
Tay của Thạch Hiên Đình lúc đó cũng động, "xuy" một tiếng, bắn ra một đồng tiền vàng. Một tiếng "Keng" thanh thúy vang lên, hai thứ ám khí đụng nhau rồi đồng thời tản ra hai hướng.
Đại sư bá ta hét lớn một tiếng: "Tốt", tiếp đó hai tay đồng lọat vung ra, mười quả Kim Liên Tử chia thành mười luồng ánh sáng vàng hướng về Thạch Hiên Đình đồng loạt bắn tới. Thạch Hiên Đình cười to, mười đồng tiền vàng cũng đồng loạt bay ra theo cái phất tay của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe được tiếng "keng keng" vang lên không dứt bên tai, hai mươi cái ám khí bắn ra tứ phía, ánh vàng chói lọi, quả là một kỳ quan.
Đại sư bá của ta liền nói: "Thật không ngờ các hạ trên phương diện ám khí cũng có tạo nghệ đến bực này"
Thạch Hiên Đình lạnh lùng cười thốt: "Không dám"
Ngôn ngữ của hắn đối với đại sư bá ta lúc đó cũng không dám quá mức vô lễ, đương nhiên là hắn biết rõ võ công của đại sư bá ta cao cỡ nào , so với hắn chỉ có hơn chứ không kém.
Đại sư bá ta lúc này lại vung song chưởng lên định tấn công tiếp thì đột nhiên nghe được Lê Minh Mai cất tiếng dịu dàng: "Đừng đánh nữa”
Lời của nàng vừa thốt ra thì thân hình của đại sư bá ta chợt lóe và lui về phía sau. Lê Minh Mai tiến về phía trước vài bước, nàng vẫn mặc bộ đồ xinh đẹp như thưở nào, dưới ánh mặt trời khuôn mặt của nàng mặc dù có vẻ rất tái nhợt nhưng vẫn không thể nào che lấp được cái đẹp vốn có của nàng, quả là khó hình dung.
Nàng tiến về phía trước thêm hai bước nữa rồi nói: "Mười lăm năm không gặp, ngươi có khỏe không?"
Thạch Hiên Đình vừa nhìn thấy Lê Minh Mai đi tới, trên mặt liền xẹt qua một ít thần sắc hoảng sợ.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, sắc mặt của hắn lại trở lại lạnh lùng như bình thường, quát: "Kẻ phản bội sư môn như ngươi có tư cách gì nói chuyện cùng ta?”
Lê Minh Mai đột nhiên nở nụ cười, nói: "Năm đó tại sao ta lại bị trục xuất ra khỏi Bắc Thái Cực Môn, bây giờ trước mặt mọi người ngươi có dám nói ra không?"
Ta nhìn thấy được Thạch Hiên Đình sau khi nghe được những lời kia thì cả người hắn liền hơi run rẩy, sắc mặt cũng hơi biến đổi.
Trong lòng ta biết giữa hai người bọn họ nhất định có mối quan hệ cực kỳ đặc biệt, Thạch Hiên Đình là cha của Thạch Cúc, còn Lê Minh Mai thì tự nàng đã chính miệng nói với ta nàng là mẹ của Thạch Cúc, và nàng còn nói với ta rằng người mà nàng hận nhất chính là Thạch Hiên Đình. Nhưng rốt cuộc mối quan hệ thật sự của hai người là gì đây?
Chỉ thấy Thạch Hiên Đình không tự chủ được lui từng bước về phía sau, tay chỉ vào Lê Minh Mai nói: "Ngươi …… ngươi …… ngươi…..”
Lê Minh Mai lại mỉm cười nói: "Ngươi sợ cái gì? Ngươi sợ gì hả?"
Thạch Hiên Đình lại tiếp tục lui về phía sau, hào khí của hắn vừa rồi chẳng biết đã biến đi đâu rồi nữa.
Lê Minh Mai nói tiếp: "Ngươi sợ là bị con gái của chúng ta biết được hành vi của ngươi rồi khinh thường không dám nhận ngươi là cha nữa phải không?"
Ta vừa nghe được lời này thì liền ngẩn ra trong chốc lát, tiếp đó hướng mắt nhìn về Thạch Cúc, chỉ thấy Thạch Cúc cũng mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn cha mẹ của nàng.
Lê Minh Mai từng bước tiếp cận Thạch Hiên Đình nói: "Mười bảy năm rồi, ta mang tội danh phản sư đã mười bảy năm, đơn giản chỉ vì hy vọng con gái bé bỏng của ta có thể lớn lên, hôm nay, con ta đã an toàn, ta …… ta ……"
Lê Minh Mai nói đến đây thì trong mắt liền toát ra lửa giận. Ta nghe xong lại tiếp tục ngây người, tiếng “con gái” từ miệng nàng phát ra tự nhiên là Thạch Cúc rồi, vậy còn câu "con ta đã an toàn" thì có ý tứ gì đây?
Lê Minh Mai ngừng lại một chút rồi tiếp: "Ta phải trả một cái giá thật lớn mới đổi được sự an toàn của con ta và người yêu của nó……", nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Hiện tại bọn họ chắc đang ở một nơi xa lắm”
Nói xong lời này thì nàng đột nhiên cúi đầu xuống, hai mắt bắn thẳng đến Thạch Hiên Đình, nói gằng từng chữ: "Hôm nay ta muốn cùng ngươi liều mạng!"
Thạch Hiên Đình dưới từng câu chữ của Lê Minh Mai, thân thể dường như cứng đờ không động đậy, sắc mặt của hắn hiện càng ngày càng khó coi. Ta nhìn ra được qua sắc mặt của hắn, một nửa là bởi vì tức giận nhưng một nửa còn lại thì không thể hiểu là nguyên nhân gì?. Ngay lúc Lê Minh Mai nói hết lời thì thân hình Thạch Hiên Đình đã động, cánh tay hắn vung ra, một chưởng đánh tới người Lê Minh Mai.
Một chưởng này của hắn, thế tới cực nhanh, nếu không phải tận mắt thấy được thì sẽ không dám tin nó nhanh đến thế. Lê Minh Mai đang ngẩn người, dường như là thật không ngờ Thạch Hiên Đình lại ra tay với nàng như vậy. Trong giây phút ngẩn ngơ ngắn ngủi thì chưởng của Thạch Hiên Đình đã đến, chỉ còn cách ngực của nàng không tới nửa thước. Trong nháy mắt, ta đã quên mất đại sư bá đang đứng ở bên, cũng quên luôn sự đau đớn ở vai trái, ta quả thực đã quên tất cả, hét lớn: "Minh Mai, mau tránh đi"
Ta một mặt hét to, một mặt dậm chân, chưởng phải vung lên, lao thẳng tới phía sau lưng của Thạch Hiên Đình. Tiếp đó ta xuất chưởng, dùng hết tất cả lực đạo, trong giây phút đó trước mắt ta có gì ta cũng chẳng quan tâm, trong lòng ta chỉ có một ý nguyện, đó chính là phải cứu cho Lê Minh Mai cho bằng được, về phần sẽ mang lại hậu quả gì cho bản thân thì ta căn bản không hề lo lắng.
Khi ta vọt đến được phân nửa đoạn đường thì lúc này ta mới có thể bình tĩnh nhìn thấy rõ tình hình trước mắt. Lúc đó cách lúc ta hét to lên chỉ có khoảng vài giây thì ta đã nghe được tiếng của đại sư bá hét lớn, sau đó thân hình cũng phóng về phía trước. Thạch Hiên Đình cũng vung tay trái về phía sau xuất ra một chưởng.
Bởi vì Thạch Hiên Đình dùng tay trái xuất chưởng nên một chưởng ở tay kia của hắn đang đánh tới Lê Minh Mai có phần chậm lại một chút. Lê Minh Mai lúc này đã bừng tĩnh, tuy nhiên nàng có muốn chuyển thân tránh né cũng không kịp nữa rồi, tay của nàng lập tức vung lên đánh ra một chưởng.
Chỉ nghe được hai tiếng "binh binh" của song chưởng chạm nhau vang lên, ta và Lê Minh Mai đều bị chấn lui khoảng ba bốn bước.
Ta lúc đó chỉ cảm thấy được đầu choáng váng và hoa mắt, lòng ngực nóng lên phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống mặt đất. Ngay lúc ta ngã xuống thì trước mắt nhìn thấy được đại sư bá mặt đầy sát khí và phẫn nộ đã đến bên cạnh ta, tay vung lên, một chưởng hướng đầu của ta đánh xuống.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc và ta không hề còn lực chống trả thì lại nghe được Lê Minh Mai hét lớn: "Hãy dừng tay"
Nàng đương nhiên cũng đã nhận ra được ta qua tiếng hét to của ta lúc nãy, do đó nàng mới hét lớn cứu ta, tiếng hét đã làm cho chưởng của đại sư bá dừng lại giữa không trung,
Tuy nhiên ngay lúc Lê Minh Mai đang lo lắng về tính mạng của ta và chỉ lo bảo sư bá của ta dừng tay thì nàng đã quên mất Thạch Hiên Đình đang ở trước mặt của nàng. Trong lúc mơ hồ và lo lắng nàng tiến về phía trước thì một chưởng đã đánh tới trước ngực của nàng. Ta vội hít một hơi, còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì đã nghe được một tiếng "bùm" vang lên, Tử Thần đã vung cây gậy đen sì của hắn lên, cây gậy của hắn vốn là một cây súng đã được cải tạo, viên đạn đã cắm vào ngay ngực phải của Thạch Hiên Đình.
Sắc mặt của Thạch Hiên Đình biến đổi, tay trái lập tức đưa lên vết thương bụm chặt lại, tuy nhiên trong nháy mắt ấy hắn vẫn kịp thời hung hăng tung ra một chưởng, ấn vào lồng ngực của Lê Minh Mai.
Một chưởng đó làm ta cảm thấy rất là đau đớn, quả thực so với bị một chưởng đánh vào ngực còn đau đớn hơn.
Thạch Hiên Đình và Lê Minh Mai đồng thời ngã xuống. Sắc mặt của Lê Minh Mai trở nên khó coi cực kỳ. Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía lại trở nên yên tĩnh tới cực điểm.
Trong các tiểu thuyết võ hiệp hiện tại thì chúng ta thường có thể đọc được những câu như "Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ là trong nháy mắt, nhanh như điện xẹt....", lúc ấy quả thật tình hình của chúng ta diễn ra nơi đó cũng chính là như thế.
Tất cả đều phát sinh rất nhanh, ngay cả khi thời gian tự hỏi cũng không có thì biến cố đã phát sinh rồi. Chuyện xảy ra xong, cả thế giới đối với ngươi cũng dường như hoàn toàn bất động. Ta nhìn thấy sắc mặt của Lê Minh Mai đã chuyển sang màu tím, ta liền vội vàng chạy tới chỗ của nàng.
Nàng chờ cho ta gần bên cạnh nàng thì liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó đột nhiên cười lớn.
Tiếng cười của nàng nghe thật quá thê lương và buồn bã, làm cho ta lúc đó chẳng biết phải mở miệng ra sao để an ủi nàng. Lúc này nàng bỗng nhiên hét lớn: "Đường Thiên Tường, ngươi tới đây"
Lúc nàng thốt ra sáu chữ này, miệng nàng đã chảy ra nhiều máu. Ta nhìn thấy liền ngây người trong khoảnh khắc, ta thật không biết nàng đang kêu tên. Tuy nhiên ngay lập tức ta đã hiểu ra bởi vì Tử Thần đang vội vã chạy đến bên người nàng, tiếp đó hắn quỳ xuống cạnh bên, gấp gáp nói: "Minh Mai, ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ta thật sự rất yêu em"
Lê Minh Mai lại cười to, sau đó nói: "Rất tốt, trong cả đời ta gặp được hai người đàn ông, thì ra tất cả chỉ toàn là gạt ta. Thạch Hiên Đình"
Thạch Hiên Đình sau khi trúng đạn thương thế rất nặng, máu ở ngực chảy ra không ngừng. Khi hắn nghe được tiếng Lê Minh Mai gọi hắn thì miệng chỉ "hừ" một tiếng.
Lê Minh Mai lại nói: "Vào mười bảy năm trước lúc Thạch Hiên Đình ngươi dụ dỗ ta thì ngươi đã nói gì hả?"
Đôi mắt của Thạch Hiên Đình chuyển động nhưng hắn cũng không hề lên tiếng.
Thạch Cúc vừa nghe được Lê Minh Mai nói thế thì vội vàng đứng lên, hỏi: "Cha, bà ta đang nói gì thế?"
Thạch Hiên Đình cố gắng đưa tay lên vẫy ra hiệu cho Thạch Cúc, nói: "Cúc nhi, con …… tới đây."
Thạch Cúc vội tiến đến bên cạnh Thạch Hiên Đình rồi quỳ xuống. Thạch Hiên Đình cố gắng đưa tay vuốt ve gò má của Thạch Cúc, nói: "Con gái của ta, bà ta …… là mẹ ruột của con đó"
Thạch Cúc "A" một tiếng, Thạch Hiên Đình lại nói: "Nhưng con đừng quên, bà ta chính là một người rất hạ tiện và vô -", chữ cuối cùng hắn còn chưa kịp nói ra thì bịch một tiếng, tay của hắn rơi xuống mặt đất, khí tuyệt thân vong.
Lê Minh Mai giương giọng cười to, nói: "Cuối cùng ta cũng chính mắt nhìn thấy ngươi chết, ngươi hãy xuống địa ngục mà dụ dỗ những phụ nữ không biết ngươi đi, ha ha...", nàng vừa cười vừa ọc máu.
Thạch Cúc ngơ ngác đứng lên, ánh mắt nhìn vào Lê Minh Mai.
Giọng của Lê Minh Mai đột nhiên trở nên bình thường, nhìn Thạch Cúc nói: "Lúc ta ở tuổi của con đã bị lão tặc đó lừa gạt …… sau khi sinh ra con xong thì lão tặc đó muốn …… giết người diệt khẩu, nhưng may mắn là ta đã trốn thoát, hôm nay con …… cũng đã trưởng thành rồi……"
Thạch Cúc chỉ biết ngơ ngác đứng đó, không hề nhúc nhích. Ta biết là vì mọi chuyện trước mắt đối với nàng đả kích quá lớn, quả thật là không thể tưởng tượng nên nàng thật không biết làm gì cho phải nên đành đứng bất động ra đó thôi.
Lê Minh Mai thở dài một tiếng, nói: "Đường Thiên Tường, ngươi …… lừa ta rất giỏi đó"
Tử Thần trán đầy mồ hôi, nói: "Minh Mai, ta vẫn không hề muốn giết bọn chúng, chỉ là bọn chúng muốn đối nghịch với ta nên ta mới làm thế. Minh Mai, ta là rất yêu em, em hãy tin tưởng lời nói của ta"
Sắc mặt của Tử Thần trở nên khẩn trương, giọng nói cũng run run, cùng với phong cách làm người của hắn ngày thường chẳng giống tí nào. Thật không biết Lê Minh Mai có tin lời của hắn nói hay không nhưng ta lại rất tin tưởng hắn.
Đồng thời ta cũng hiểu ra, người Lê Minh Mai yêu hiện tại là ta. Nàng rời khỏi ta ở cùng với Tử Thần, thậm chí kết hôn với Tử Thần cũng là hoàn toàn vì ta và Thạch Cúc bởi vì nàng biết Tử Thần muốn đem ta và Thạch Cúc trừ khử. Đương nhiên nàng cũng biết thuộc hạ của Tử Thần đông đảo, nếu hắn có ý muốn trừ khử ta và Thạch Cúc thì hai người chúng ta thật chẳng có cơ hội nào sống sót, do đó nàng mới đáp ứng yêu cầu của Tử Thần và với điều kiện là Tử Thần phải không làm hại chúng ta.
Trong lúc không hay không biết, nước mắt của ta đã chảy ra. Ta kêu với giọng rất nhỏ: "Minh Mai, Minh Mai"
Lê Minh Mai quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, sau đó nhắm mắt lại. Một hồi lâu sau lại mở ra và nhìn ta thêm một lúc nữa, tiếp đó thở dài một tiếng, nói: "Xin lỗi anh, ta đã bị người khác lừa trước rồi"
Ta vốn có ý muốn nâng nàng dậy nhưng không biết sao bản thân lại không thể làm được.
Nàng nắm chặt lấy tay của ta, ta nói: "Minh Mai, ổn rồi, bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ, tất cả đã trôi qua hết rồi"
Nàng thì thào nói: "Đúng vậy, tất cả đều đã là quá khứ …… đã trôi qua hết rồi…… từ nay về sau ta cũng sẽ không bị người nào …… lừa ……"
Giọng của nàng càng ngày càng nhỏ, ta thấy thế vội kêu lên: "Đại sư bá, mau đến cứu cô ấy đi, người muốn làm gì con cũng đựơc, hãy mau đến cứu nàng dùm"
Đại sư bá ta lúc này đang đứng cách đó một khỏang, lạnh lùng thốt: "Ngươi không cần cầu ta nữa, cô ấy đã không còn cứu được nữa rồi”
Ta lớn tiếng hét lên: “Không"
Cũng ngay lúc đó thì ta cảm thấy được tay của Lê Minh Mai đang cầm chặt lấy tay của ta đột nhiên buông lỏng ra, ta vội quay đầu lại nhìn nàng thì thấy nàng đã ra đi, ánh mắt vẫn còn mở nhìn vào bầu trời trong xanh.
Lúc này ta mới chú ý tới trên bầu trời dường như là có tiếng động cơ, tuy nhiên hiện tại cho dù là âm thanh gì đi nữa thì đối với ta cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Lê Minh Mai đã chết, ta ngây người tại đó một hồi lâu, sau đó mới đưa tay vuốt mắt nàng .
Ta nhìn Lê Minh Mai không biết qua bao lâu thì tiếng nói của Tử Thần đã làm ta bừng tỉnh, hắn hét lớn: "Vệ Tư Lý, là ngươi đã hại chết nàng"
Ta quay đầu lại, nhớ tới tình hình lúc nãy, nếu như Lê Minh Mai không phải vì ta mà kêu đại sư bá ngừng tay thì nàng đương nhiên sẽ không vô cớ trúng một chưởng của Thạch Hiên Đình.
Trong lòng ta cảm giác đựơc một sự đau đớn không thể nói nên lời, tuy nhiên ta cũng nhìn về Tử Thần, dùng một giọng nói cực kỳ lãnh khốc nói với hắn: "Đường Thiên Tường, trong lòng ngươi biết rõ hơn ai hết là người nào đã hại chết nàng. Đó không phải là ta, mà là ngươi!"
Tử Thần nghe xong, thân thể run run đứng lên.
Sắc mặt của hắn hiện như tro tàn nhưng trong mắt lại toát ra ánh mắt của dã thú, thét lớn: "Là ngươi, là ngươi. Mau giết tất cả bọn chúng"
Đại sư bá và Thái Bàn Tử liếc măt nhìn nhau rồi từng bước bước về phía ta. Tử Thần vẫn không ngừng hét lên: "Giết hắn, mau giết chết hắn!"
Tuy nhiên, khi đại sư bá và Thái Bàn Tử đang tới gần thì trên bầu trời bỗng vang lên tiếng động cơ, sau đó có tiếng nói to phát ra truyền xuống: "Tất cả mọi người hãy giơ tay lên”
Chúng ta đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba chiếc trực thăng hiện đang cách mặt đất rất thấp, trên mỗi một chiếc trực thăng đều có nòng súng chỉa ra ngòai. Đại sư bá và Thái Nàn Tử nhìn thấy liền ngây người.
Từ trên một chiếc trực thăng có ba người nhảy xuống đống rơm. Trong đó có hai người là cảnh sát, còn người khác đúng là Nelson.
Hai người cảnh sát giơ súng lên chỉa về phía chúng ta, tất cả chúng ta đều bất động. Nelson đi tới trước mặt Tử Thần, lạnh lùng thốt: "Thưa ông, lúc này đây chúng tôi có chứng cớ bắt ông về tội mưu sát! Chúng tôi ở trên trực thăng đã dùng camera quay được tòan bộ tình hình đã xảy ra"
Mặt của Tử Thần giật giật nhưng không được bao lâu đã bình tĩnh lại, chỉ tay về phía xác Thạch Hiên Đình, nói: "Là người đó định ra tay giết vợ của tôi, tôi chỉ vì bảo vệ vợ của tôi mà thôi”
Nelson khoát tay, nói: "Những lời này ông hãy để dành nói trước tòa đi". Tiếp đó “cạch cạch” hai tiếng, hai tay của Tử Thần đã bị còng lấy, Tử Thần liền quay đầu lại kêu lên "Các ngươi đi mau", dĩ nhiên là hắn đang muốn bảo đại sư bá của ta và Thái Bàn Tử chạy trốn.
Nhưng trong lúc đó, từ trên ba chiếc trực thăng đã có tổng cộng mười bốn người mặc võ trang cảnh sát phóng xuống và bao vây lấy chúng ta. Đại sư bá và Thái Bàn Tử hiện tại có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát. Nelson suy nghĩ rất chu đáo, hắn thậm chí còn mang theo nhân viên y vụ. Sau khi họ kiểm tra thi thể của Thạch Hiên Đình và Lê Minh Mai thì chỉ thốt ra hai chữ rất đơn giản: "Đã chết!"
Nelson liếc mắt nhìn tất cả chúng ta một cái rồi nói: "Đưa tất cả bọn họ lên trực thăng"
Ta bởi vì bị thương cho nên được hai người cảnh sát giúp dìu lên trực thăng. Ta, Thạch Cúc và Tử Thần ở cùng một chiếc, bốn tên thủ hạ của Thạch Hiên Đình, Hoàng Tuấn, Thi Duy Cơ và hai thi thể thì ở cùng một chiếc. Thái Bàn Tử và đại sư bá của ta thì ở trên chiếc còn lại. Nelson vì nghĩ rằng đại sư bá và Thái Bàn Tử không phải là nhân vật trọng yếu nên chỉ phái sáu cảnh sát canh chừng bọn họ. Tuy nhiên hai tiếng sau thì Nelson đã biết suy nghĩ của hắn đã sai lầm nghiêm trọng.
Bởi vì ngay lúc trực thăng bay được khoảng hai tiếng, đang trên mặt biển bao la thì đại sư bá của ta và Thái Bàn Tử hai người đã ra tay khống chế được sáu cảnh sát và từ trên không trung phóng xuống biển. Nelson, ta và mọi ngừơi đều mở to mắt nhìn vào bọn họ.
Đối với việc đại sư bá và Thái Bàn Tử chạy thoát, trong lòng ta thật sự là vừa mừng vừa sợ. Tuy nhiên trên mặt của Tử Thần lại lộ ra vẻ mỉm cười, hơn nữa còn ác ý liếc nhìn về phía ta một hồi lâu.
Trực thăng đáp tại một thành phố nhỏ ở biên giới Pháp - Ý, sau đó chúng ta được xe chuyển tới Paris. Đến Paris, ta được đưa vào bệnh viện. Nằm trong bệnh viện, ta đã mơ thấy rất nhiều giấc mộng kỳ lạ, thậm chí có lúc ta hy vọng tất cả mọi chuyện đã phát sinh kia đều là giấc mộng.
Ngày thứ hai ta đã hồi phục lại. Nelson đến thăm. Đi cùng hắn còn có Hoàng Tuấn, Thi Duy Cơ và Thạch Cúc. Thạch Cúc nhìn thấy ta liền khóc lên.
Nelson nắm lấy tay của ta, nói: "Tất cả các người không có ai bị thưa kiện cả, mặc dù phía cảnh sát có thể thưa các người về tội danh tụ tập đánh nhau"
Ta cười khổ, hỏi: "Tử Thần đâu?"
Nelson cười nói: "Hình cảnh quốc tế đã giam giữ hắn rồi, tuy nhiên khổ nổi là không có nhân chứng. Thật không ngờ lần này hắn bị thưa về tội cố ý mưu sát; hắn vốn không cố ý giết người nhưng lại bị thưa về tội đó, thật là quá hài hước"
Ta nghe xong lời của Nelson, một hồi lâu cũng không nói tiếng nào.
Nelson rất cao hứng vì lần này hắn đã có thể xử đựơc Tử Thần, bởi vì hắn đang nắm giữ trong tay những chứng cớ hoàn mỹ nhất, mọi sự việc phát sinh tại nhà kho trên đảo hắn đã dùng máy camera quay được tòan bộ.
Tuy nhiên lúc đó ta lại phát giác ra mục đích mà hắn muốn cũng không thể trăm phần trăm đạt được.
Vì ngay lúc Tử Thần nổ súng thì cũng là lúc mà Thạch Hiên Đình xuất ra một chưởng đánh về phía ngực của Lê Minh Mai.
Nelson lại nói: "Vệ tiên sinh, bên khống muốn mời anh làm nhân chứng, hy vọng anh ở lại Paris này vài ngày nhé”
Ta gật đầu, đáp: "Có thể."
Nelson nói xong liền cáo từ. Hoàng Tuấn và Thi Duy Cơ cùng ta nói chuyện một hồi, cuối cùng ta hẹn với họ là sau khi chuyện ở Paris này giải quyết xong thì ta sẽ lập tức đến tìm bọn họ.
Bọn họ nói tạm biệt cùng ta.
Chỉ còn lại Thạch Cúc và ta. Thấy nàng không nói lời nào, ta cũng chả thốt lời nào. Một hồi lâu sau, nàng mới nói: "Vệ đại ca, anh nói xem chôn mẹ ở đâu là tốt nhất”
Đôi mắt của ta cảm thấy hơi ươn uớt, nói: "Cứ tùy tiện tìm một chỗ vậy, còn đóa hoa kim cương kia hãy đặt bên người của mẹ cô nhé, cô nghĩ sao?”
Thạch Cúc im lặng gật đầu, sau đó đột nhiên lại khóc.
Nàng khóc một hồi lâu, mới nói: "Vệ đại ca, có phải là tôi quá trẻ con không?”"
Ta cười khổ một chút rồi hỏi: "Vậy cô có định trở về Tây Tạng không?”
Thạch Cúc gật đầu, nói: "Tôi dĩ nhiên phải trở về, lệnh bài chưởng môn đang nằm trong tay tôi, Vệ đại ca, anh có đến thăm tôi không?"
Ta nói: "Nếu có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ đến thăm cô." Khi ta vừa mới dứt câu thì đột nhiên phát hiện ra trong phòng lại có thêm hai người.
Ta thật kinh hãi bởi vì hai người này xuất hiện không một tiếng động. Ta cố lấy lại bình tĩnh, sau đó mới phát hiện ra hai người đó đúng là đại sư bá của ta và Thái Bàn Tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thạch Cúc và ta đều ngây dại. Đại sư bá nói: "Chúng ta muốn cướp ngục, cần các ngươi hỗ trợ."
Ta lắc đầu, nói: "Không có hy vọng đâu, hắn chính là tội phạm quan trọng mà”
Đại sư bá nói: "Nếu hắn bởi vì vậy mà bị phán tử hình thì ta tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi"
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đại sư bá, người có thể cam đoan rằng nếu hắn được vô tội phóng thích thì các người sẽ không để hắn phạm tội nữa chứ?”
Mặt của đại sư bá ta hiện ra vẻ kinh ngạc, một hồi lâu mới nói: "Ngươi có biện pháp gì không?"
Ta gật đầu đáp: "Con có."
Đại sư bá nói: "Được, chúng ta đây hai người có thể cam đoan”
Khi nói xong những lời đó thì ngay lập tức đã bỏ đi. Thạch Cúc kinh ngạc hỏi ta: "Vệ đại ca, anh chuẩn bị cứu Tử Thần à?"
Ta thở dài một hơi, nói: "Cúc, tôi hy vọng cô hiểu được, tôi cứu Tử Thần không phải là vì sự an toàn của bản thân mà là vì tình yêu sâu đậm của hắn dành cho Lê Minh Mai"
Thạch Cúc dường như nghe hiểu nên gật đầu.
Phiên tòa xử án của Tử Thần diễn ra, luật sư biện hộ của hắn mặc dù đã cố bào chữa là hắn vì bảo vệ vợ mà nổ súng giết người nhưng hiển nhiên đây không phải là luận chứng mạnh vì đoạn phim quay lại đựơc chiếu ra thì rõ ràng là Thạch Hiên Đình chỉ bất quá xuất ra một chưởng đánh về phía Lê Minh Mai mà thôi. Quan tòa và bồi thẩm đoàn ai cũng không thể tin tưởng được một chưởng kia có khả năng làm chết người, cho nên hành động của Tử Thần rõ ràng là cố ý giết người.
Khi phiên tòa lên tới cao trào thì luật sư biện hộ cho mời ta lên làm nhân chứng. Ta cố gắng không tiếp xúc ánh mắt với Tử Thần và Nelson. Ta chỉ là tự thuật sự thần kỳ của võ thuật Trung Quốc, không những một chưởng có thể đánh chết một người mà ngay cả một con trâu to cũng có thể đánh chết.
Tiếp đó quan tòa hỏi ta: "Anh có thể chứng minh không?"
Ta bình tĩnh đáp: "Tôi có thể."
Phiên tòa liền được hoãn lại.
Ngày hôm sau, tòa án đấ sắp xếp đem một con trâu đến. Ta liền chứng minh dùng một chưởng đánh ngã gục nó, do đó Tử Thần được xem là vì bảo vệ vợ của hắn nên đã đựơc phán vô tội.
Sau đó, Nelson hỏi ta: "Tại sao lại làm vậy?"
Ta đáp: "Mục đích của anh là tiêu diệt tội ác, và tôi tin tưởng tôi đã làm được điều đó cho anh rồi”. Nghe ta nói thế hắn nửa tin nửa ngờ bỏ đi.
Tử Thần cũng đi tới cạnh ta hỏi một câu y chang: "Tại sao lại làm vậy?"
Chúng ta hai người nhìn nhau một hồi lâu, tiếp đó ta đáp: "Vì tình yêu chân thật của ngươi đối với Minh Mai"
Trên mặt hắn liền hiện ra một vẻ mặt cực ký khó hình dung, sau đó hắn không nói lời nào liền bỏ đi.
Từ đó trở đi ta cũng không gặp lại hắn (khi gặp lại thì ở trong một tình huống khác). Ta và Thạch Cúc đã trở lại thôn Palgaccio và đã tìm được Thi Duy Cơ. Nàng đã dẫn chúng ta đến nơi lặn và chúng ta đã tìm kiếm suốt bảy tám ngày, trong thời gian này ta đã tìm được một viên kim cương. Trong lòng ta thầm tin năm đó Rommel thật sự đã từng sở hữu kho báu trị giá rất lớn và đã giấu chúng ở dưới đáy biển, tuy nhiên hiện tại đã bị lạc mất, kho báu đã bị phân tán khắp nơi trong đại dương mênh mông, có thể có rất nhiều thứ đã làm mồi cho cá rồi.
Chúng ta bỏ đi ý đồ tìm kiếm, trở về an táng cho Lê Minh Mai, đặt bên cạnh nàng đóa hoa kim cuơng lộng lẫy. Sau đó Thạch cúc buồn bã chia tay với ta.
Trong vòng một tháng đầu, dường như ngày nào ta cũng đến trước mộ phần của Lê Minh Mai thầm kêu tên của nàng, trong đầu lại nhớ tới từng sự việc nhỏ nhất xảy ra giữa nàng và ta, trong lúc không hay không biết, nước mắt của ta đã nhỏ xuống bia mộ của nàng.