Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 11: Phát hiện.
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Rác được người của Hiệp hội âm nhạc dọn dẹp rồi chất thành một đống lớn trông khá bừa bãi trong cống thoát nước, Lucien chuyển tới chuyển lui chúng bảy tám lần trên chiếc xe đẩy bốn bánh mới gần hết số đó, cả người lem luốc.
Thực ra mỗi buổi sớm, Giáo hội đều thuê cu li tới dọn đống rác ra bên ngoài thành để thành phố đỡ phải dơ bẩn cũng như phát sinh bệnh truyền nhiễm, nhưng Hiệp hội âm nhạc lại không thể đợi được đến sáng ngày thứ hai, ngại đống rác lớn như thế ảnh hưởng đến mỹ quan chung quanh.
Ôm lấy đống rác cuối cùng, Lucien cẩn thận bước từng bước quanh mé ngoài của đại sảnh ra tới cửa chính.
“Wolf, chết tiệt, ông không thể để ta yên tĩnh xem khúc phổ (*) một chút được sao?” Tiếng nói thuần hậu nhưng khá gay gắt đột nhiên phát ra, đồng thời một bóng người mặc áo khoác đỏ vội vã từ trên cầu thang đi xuống, ông ta vừa đi xuống vừa quay người lại mắng, đúng lúc đụng phải Lucien không kịp né.
(*) khú phổ là sách tập hợp các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo.
Loảng xoảng một tiếng, có một thứ trong đống rác Lucien ôm rơi xuống thảm, cho dù tấm thảm này cực mềm cực dày nhưng cũng không thể ngăn nổi âm thanh khá trầm lắng phát ra.
Bóng người mặc áo khoác đỏ lảo đảo mấy bước mới đứng thẳng được, người này chính là nhạc sĩ Victor.
Victor hít sâu một hơi, sau đó khom lưng nhặt chiếc đèn bị rớt đưa cho Lucien đang cuống quýt ôm chặt đống rác trên người: “Xin lỗi.”
Một người đàn ông trung niên tóc xù mặc áo khoác màu xanh đậm từ trên cầu thang bước xuống, cằm ông ta hơi nhô ra trước: “Victor, hiệp hội không phải chỉ mở cho mình ông, tôi có quyền làm chuyện tôi muốn, nếu muốn thoải mái tự tại thì hãy quay về nhà của ông đi.”
Ông ta dùng động tác tay để nhấn mạnh thêm ý nói của bản thân, trên mặt không giấu nổi nụ cười: “Chỉ còn hơn ba tháng nữa sẽ diễn ra buổi giao hưởng đầu tiên của ông tại Thánh Vịnh thính phòng, tôi hiểu là ông căng thẳng mẫn cảm tới mức nào, nhưng chẳng lẽ đến giờ ông còn chưa chuẩn bị xong một bản nhạc nào sao? Tôi chờ buổi biểu diễn này rất lâu rồi, thậm chí còn định sau khi nghe xong sẽ viết một bài cho ông trên tờ Âm nhạc bình luận đấy.”
“Chết tiệt, có bản lĩnh thì ông tổ chức ngay một buổi giao hưởng tại Thánh Vịnh thính phòng xem.” Victor chửi thầm một câu, xoay người đi khỏi đại sảnh.
Sắc mặt Wolf kém hẳn đi, vừa chửi thầm vừa bước lên lầu lại: “Nếu không có ông, hơn ba tháng sau…”
Lucien thấy đôi bên thôi cãi nhau liền ôm đống rác ra khỏi đại sảnh, bỗng nhiên, hắn nhìn qua chiếc đèn không có pha lê nằm trên cùng, thấy những hoa văn đẹp đẽ khắc trên chui đèn đã bị mài mòn thì chợt nghĩ: “Nó có phải kim loại không nhỉ?”
Mang suy nghĩ như thế, sau khi Lucien ôm đống rác này bỏ xuống xe đẩy bốn bánh liền đưa tay chạm khẽ lên chui đèn, biết được nó được chế tạo từ kim loại, hình như là đồng nhưng lại cứng và bền hơn những loại đồng mà hắn thấy ở kiếp trước: “Na ná nguyên tố đồng? Tuy rằng cái chui đèn này cũng chẳng được bao nhiêu kim loại lắm nhưng nếu bán cho thợ rèn hẳn cũng được mấy đồng Phil đây.”
“Tiền?” Là một tên nghèo kiết xác nên giờ có thấy thứ gì thì Lucien đều sẽ nghĩ nó có đáng giá không, cũng nhờ thế mà hắn chợt nghĩ tới một chuyện: “Không biết trong đống rác này có thứ gì dùng được không? Ví dụ như đống giấy vụn, mấy cây bút lông hỏng mới thấy khi nãy.”
Lucien như phát hiện ra một “bảo tàng”, trong lòng hớn hở không thôi. Tuy rằng trong mắt những người giàu thì chúng không bé nhỏ không đáng kể nhưng lại như ánh ban mai soi sáng con đường để Lucien phấn đấu thay đổi cuộc sống. Chỉ cần tích góp đủ năm bạc Naar thì hắn sẽ biết được sơ bộ những chữ cái trong một tháng. Biết chữ thì hắn sẽ hiểu rõ được tình hình thế giới này, cộng thêm những kiến thức, kinh nghiệm học được ở kiếp trước và thư viện trong đầu, lúc cần hắn hoàn toàn có thể tìm được một con đường làm giàu khác tốt hơn.
Hưng phấn, do dự, trông mong những điều tốt đẹp ở tương lai khiến Lucien mạnh mẽ hẳn, đẩy xe bốn bánh ra ngoài thành nhưng đồng thời trong lòng cũng có nỗi lo riêng. Hắn tìm những thứ có thể sử dụng, có thể bán được từ trong đống rác bằng hai bàn tay của mình mà không ngại dơ bẩn hôi thối.
“Chỉ cần hắc bang không nhúng tay đến chuyện này là được, mình hoàn toàn có thể ứng phó những tên ăn mày rải rác khác.” Trải qua lần đại chiến với lũ chuột mắt đỏ cùng đám Gary, Correa trong đường nước ngầm, Lucien khá tự tin sức mạnh bản thân. Tuy hắn không khỏe bằng những thanh niên rèn luyện cơ thể thường xuyên, nhưng nếu đánh nhau thì sự bình tĩnh, ra tay tinh chuẩn tàn nhẫn cũng là những nhân tố quan trọng quyết định thắng lợi.
Rời khỏi Hiệp hội âm nhạc không bao xa, Lucien chợt thấy một người thanh niên tóc bạc thong dong bước tới nơi đây: “Lane? Hắn tới Hiệp hội âm nhạc làm gì nhỉ?”
Sau khi tự nghĩ ra lý do Lane là người ngâm thơ rong luôn mơ tới Hiệp hội âm nhạc nên mới đến đây, Lucien nhanh chóng quên đi chuyện này.
Tới khu cửa thành, do Andrew có chút ấn tượng về Lucien nên khi thấy hắn đẩy xe rác tới liền biết hắn tới nhận nhiệm vụ gì, gã mỉm cười không hỏi han gì, để mặc hắn đẩy xe ngang qua đám binh sĩ thủ vệ ra khỏi cửa thành.
“Không phái người đi theo mình, lẽ nào hắc bang thật sự không nhúng tay tới.” Lucien cảm thấy phấn chấn xen lẫn khó hiểu.
Nhưng không nhờ thế là Lucien buông lỏng bản thân. Sau khi ra khỏi cửa thành, đi tới hạ du sông Belen được hơn hai mươi phút, thấy xung quanh yên tĩnh thì hắn liền đẩy chiếc xe bốn bánh vào một bụi cỏ ven đường, sau đó dáo mò tìm những thứ có thể bán được tiền từ trong đống rác ở trên xe.
Một chiếc đèn dầu nát, mấy tấm kim loại rỉ sắt, tám cây bút lông hỏng, đống giấy vụn bị vò tròn, vân vân.
Lucien lục đến cuối, lôi ra một tấm lụa mỏng hình vuông, trong suốt, màu đen. Nó có mùi thơm thoang thoảng, mặt trên có một lỗ rách lớn như bị móc ở chỗ nào đấy: “Có lẽ là khăn che mặt của một nữ nhạc sĩ nào đấy.”
Lucien nhìn chiếc khăn che mặt, khẽ vuốt nó, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ đen tối gì mà chỉ xem nó có đáng tiền không thôi: “Chất liệu của tấm lụa đen này rất tốt nhưng nó có thể chế được thứ gì nhỉ? Ừm, bán cho thợ may để họ cắt tấm lụa đen này tạo thành đồ trang trí nhỏ hoặc là những đường viền hoa thêu trên váy, áo khoác.”
Sau khi gói những món đồ này bằng mấy tờ giấy vụn rồi đem giấu ở gần đấy, Lucien tiếp tục đẩy chiếc xe bốn bánh tới khu đổ rác thải ở hạ du sông Belen.
Gần mười phút sau, Lucien đã tới gần sông Belen, nhìn đống rác xếp thành chồng núi nhỏ kia nhưng Lucien cảm thấy kinh ngạc vì chúng cũng không nhiều như trong tưởng tưởng của hắn. Hơn nữa, chỗ chất đống rác kia cũng ở khá xa dòng sông trong veo như lục bảo thạch nên chúng không thể bị nước sông cuốn đi: “Lẽ nào là tập trung rác lại đây rồi dùng thần thuật để xử lý chúng?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lucien không thấy một ai, chỉ có mùi tanh tửi lan tới: “Không có ai khác tới đây tìm những thứ đáng tiền bên trong đống rác sao? Chẳng lẽ sợ ôn dịch, hoặc họ không có thói quen này?”
Mặc kệ nguyên nhân do đâu, sau khi nhìn thấy đống rác chất chồng tanh tửi này, Lucien lại như thấy một núi tiền. Sau khi đổ đống rác trên xe xuống, nhẫn nại đi tới đi lui quanh chỗ này một lúc như không ngửi thấy mùi hôi thối, kiểm tra lại không thấy dấu hiệu ôn dịch, Lucien quyết định mạo hiểm, dù sao thì thần thuật cùng ma pháp ở thế giới này có thể chữa bệnh được.
Đương nhiên, Lucien cũng e sợ bản thân mắc phải bệnh truyền nhiễm nào đấy nên hắn lấy giấy vụn bọc tay mình lại, cẩn thận từng chút một đi bới rác.
Hiệp hội âm nhạc là một tổ chức xã hội thượng lưu nên hiển nhiên những món rác thải bên trong đấy phải đáng giá hơn những thứ khác nhiều, Lucien bới một hồi cũng tìm được không ít thứ bán được tiền.
Suy nghĩ đến chuyện bản thân sẽ đi qua cửa thành như thế nào để không bị người khác nghi ngờ, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên nên Lucien cảm thấy khá lo. Bởi vậy nên khi tìm được một chiếc túi vải đã rách một nửa, hắn liền chôn những thứ tìm được ở một nơi kín đáo gần đấy, sau đó đẩy xe bốn bánh quay lại lối cũ, cuối cùng lấy những thứ hắn đã bọc giấy chôn trước đó bỏ hết vào túi rồi chất lên xem, cố hết sức giữ chúng bằng phẳng để xem như nó là một tấm lót tránh làm bẩn chiếc xe bốn bánh.
Chiếc khăn che mặt có thể cất trên người nên đương nhiên Lucien cất nó trong túi sách của hắn.
Lúc đi tới cửa thành, những binh sĩ thủ vệ chỉ thoáng nhìn qua rồi phất tay để Lucien đi vào.
Đẩy chiếc xe bốn bánh tới chỗ Andrew và Magnus, thấy bọn họ vội vả lấy tay che mũi, Lucien lén nở nụ cười, nói: “Tôi là Lucien, tôi tới lấy tiền công nhận được từ chỗ Hiệp hội âm nhạc.”
Magnus tránh qua một bên, vừa chửi vừa đưa đồng Phil cho Lucien: “Chết tiệt, mày mau cầm tiền rồi xéo, đẩy luôn cái xe bẩn thỉu hôi thối này đi luôn.”
Andrew đứng ở xa hơn, trên mặt nở nụ cười quen thuộc: “Xem ra đây là lần đầu tiên mày chuyển rác đến sông Belen nên mới đi lâu như thế, khà khà, nếu như chậm tới khi trời tối thì vào thành hay không không phải là vấn đề, buổi tối bên ngoài có thủy quỷ qua lại đấy.”
“Giáo hội không tiêu diệt toàn bộ thủy quỷ sao?!” Tất nhiên Lucien sẽ không hỏi câu này, hắn nhanh chóng rời khỏi khu cửa thành trong nỗi khó hiểu và hân hoan khi Andrew, Magnus không nghi ngờ gì mình, rồi trả chiếc xe bốn bánh lại cho chủ của nó.
Tuy sau chuyến này Lucien kiếm được năm đồng Phil, nhưng những thứ được giấu trên người và trong túi vải mới là nhân tố quyết định để hắn nhanh chóng kiếm được năm bạc Naar.
Sau khi trở lại căn nhà của mình ở khu o'Let, Lucien giấu kỹ những thứ trong túi vải rồi vội vã mang chiếc khăn che mặt tới khu chợ.
Do không biết tấm khăn này có thể giặt sạch được không nên dù Lucien dứt khoát mặc kệ, tuy nhiên hắn cũng cẩn thận giữ nó không để dính bẩn.
Khi tới trước một tiệm may, Lucien hơi do dự, lo lắng bị người khác mắng mỏ rồi đuổi ra ngoài giống như lúc hắn đi chào hàng ở kiếp trước, mặt đỏ bừng, ấp úng không biết nên nói gì, cuối cùng tự nhận bản thân không có duyên tiếp thị mà bỏ nghề.
“Mình lo lắng những chuyện này thật ra là do sợ mất mặt, nhưng giờ mình còn gì để lo được mất nữa đâu? Chẳng lẽ thể diện có thể biến bánh mì đen thành bánh bao trắng, có thể cho mình ăn bò bít tết, cá tuyết, uống rượu nho được sao? Có thể giúp mình học được chữ chắc?”
Sau khi Lucien xuyên việt đến thế giới này, trải qua một số chuyện, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng, lúc này chỉ do dự một chút rồi hạ quyết tâm bỏ qua thể diện, nhanh chóng đi vào trong tiệm may.
Trong tiệm có một ông lão tóc đeo kính tóc hoa râm, thấy Lucien đi vào thì nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì?” Nhìn qua trang phục trên người Lucien đã biết hắn không phải là người có thể tới những tiệm may đắt tiền như ở đây.
Lucien cười rất nhiệt tình: “Lão tiên sinh, tiệm của ông có cần lụa đen không, chỗ tôi có một miếng khá tốt…”
Lucien còn chưa nói hết câu đã bị ông lão tóc hoa râm lên tiếng cắt ngang: “Ngươi có thể có được tấm lụa đen gì tốt chứ, mau đi ra, tên lừa đảo chết tiệt.”
Ông lão vừa mắng vừa đi ra quầy đẩy Lucien, căn bản không cho hắn có cơ hội lấy tấm lụa đen ra: “Cho dù có chắc cũng là của ăn trộm thôi, lão João (*) ta là người ngay thẳng, chỉ mua vải vóc từ những hãng buôn thôi.”
(*) João tên tiếng Bồ Đào Nha của John.
Lucien bị đẩy ra khỏi tiệm nên bắt đắt dĩ phải tìm một tiệm khác và quyết định thay đổi phương thức một chút.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 12: Món tiền đầu tiên.
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Lucien hết sức buồn bực khi liên tục bị người của ba tiệm may khá chuyên nghiệp đuổi ra ngoài. Mặc dù hắn đã lấy tấm lụa đen ra ngay từ lúc đầu nhưng những thợ may kia vẫn không chịu tin, không những không kiểm tra chất liệu của tấm lục kia mà còn tỏ ra đề phòng một người lạ như hắn.
Khu chợ này rất lớn, có hơn mười con phố lớn nhỏ khác nhau, người đến kẻ đi, thường xuyên thấy được các dị tộc như người lùn, tinh linh, cực kỳ phồn hoa nên Lucien nhanh chóng tìm thấy một tiệm may trang nhã sạch sẽ ở cuối một con phố.
Cậu bé tóc vàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi trông cửa tiệm nợ nụ cười ngại ngùng ngây ngô: “Sư phụ tôi đang thiết kế trang phục ở phía trong, tôi tên là Banse, không biết ngài cần gì?”
“Có thể xem giúp ta tấm lụa đen này không?” Rút kinh nghiệm ở những lần trước, lần này Lucien lấy tấm lụa đen ra hỏi dò.
Banse tưởng Lucien muốn mua một tấm lụa đen tương tự nên cầm lấy mà không nghi ngờ gì. Sau khi cậu bé đưa tay sờ thử, xem ngoài nắng thì kinh ngạc: “Thưa ngài, đây là ‘Dạ oanh đen’ của nước Holm, chỉ có những quý tộc chân chính mới mua được nó, không biết sao ngài lại có được nó?”
Cậu bé cũng giống như những người thợ may trước đó, lo lắng đề phòng Lucien. Một kẻ mặc rách rưới như hắn sao có thể có ‘Dạ oanh đen’ mà ngay cả những phú ông lắm tiền cũng không mua được, chắc chắn là la lịch hết sức đáng nghi.
Lucien thấy tất cả mọi người đều phản ứng giống nhau nên dứt khoát hạ giọng: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không gây ra rắc rối gì cho các ngươi đâu.”
“Thật sao?” Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy dài bước ra từ sau tiệm, ông ta là McDowell, chủ tiệm may này. Trước đó, do Banse kinh ngạc nên không khống chế được giọng nói của mình, quấy nhiễu đến ông nên ông đi ra xem thử có chuyện gì, đúng lúc nghe thấy lời giải thích của Lucien.
Không đuổi ta ngay sao? Lucien thấy rốt cuộc cũng có một kết quả khá ưng ý, trong lòng mong chờ, khá phấn khởi: “Tôi xin thề với Chúa, hơn nữa, ngài xem, nó bị thủng một chỗ rồi nên sẽ chẳng có vị tiểu thư, phu nhân quý tộc nào quan tâm đến, chỉ cần ngài sửa nó thành họa tiết trang trí trên đầm hoặc làm ruy băng thì sẽ chẳng ai biết được nó từng là gì.”
McDowell lấy tấm lụa đen từ tay Banse, xem kỹ rồi yên lặng trong chốc lát, sau đó cất giọng bình ổn: “Vậy cậu muốn bao nhiêu?”
Lucien hưng phấn trong lòng, bàn tay siết chặt, suýt nữa đã vung lên rồi, nhưng nhờ trải qua lần gặp phải lũ chuột mắt đỏ trước đó mà ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, mỉm cười nhìn McDowell: “Tôi tin tiên sinh sẽ không khiến tôi phải thất vọng.”
McDowell thoáng nhìn mắt Lucien, thấy hắn không có vẻ vội vàng gì liền nhẹ nhàng nói: “Bốn mươi đồng Phil, nó chỉ lớn chừng này, lại bị thủng một lỗ lớn nữa nên những chỗ ta có thể dùng được cũng không nhiều.”
“Một bạc Naar, một chiếc đầm lộng lẫy nếu được đính thêm Dạ oanh đen có nét đẹp tiềm ẩn như bầu trời đêm thì chắc chắn nó sẽ càng hoàn mỹ và thích hợp với các tiểu thư, phu nhân tôn quý hơn.” Lucien cố nén kích động, mặc cả giá gấp đôi.
McDowell lắc đầu rồi trả tấm lụa đen lại cho Lucien: “Tối đa là năm mươi đồng Phil, nếu không thì cậu đem đi đi.”
“Thật đáng tiếc.” Ngoài mặt thì Lucien bình tĩnh lấy lại tấm lụa đen, xoay người đi ra khỏi tiệm nhưng thực tế thì trong lòng hắn hết sức căng thẳng, mâu thuẫn. Phải chăng sẽ kêu mình dừng lại? Phải chăng sẽ tăng thêm giá? Nếu bỏ qua cơ hội ở tiệm này, chắc gì những tiệm khác đã sẵn lòng mua một thứ không rõ lai lịch như thế nữa!
Một bước, hai bước, ba bước… Lucien thấy mình gần như đã ra khỏi cửa tiệm rồi thì McDowell đứng ở đằng sau rốt cuộc cũng gọi lại: “Tám mươi đồng Phil, nếu không phải đúng lúc có một chiếc đầm phù hợp cần trang trí họa tiết từ Dạ oanh đen thì ta nhất định không trả giá cao thế đâu.”
Tuyệt lắm! Lucien kích động, hưng phấn đấm lên ngực mình một cái, sau đó xoay người lại, bình tĩnh mỉm cười: “Như ngài mong muốn.”
Tám mươi đồng Phil đổ lên túi của Lucien phát ra những tiếng leng keng khiến chiếc túi căng phồng, khá rườm rà, nhưng hắn lại cảm thấy chúng đáng yêu không nói nên lời.
Trước khi Lucien bước ra khỏi cửa tiệm thì McDowell gọi lại một lần nữa: “Ta không biết cậu, cũng không muốn biết tên cậu, nhưng sau này nếu như còn những tấm vải quý giá như thế này mà cậu không muốn rước lấy phiền phức gì thì có thể suy nghĩ đến chỗ của ta.”
“Đó là vinh hạnh của tôi.” Tâm trạng của Lucien khá tốt, hắn khẽ cúi người chào.
Đi ra khỏi tiệm may của McDowell, Lucien phát hiện bầu trời trở nên xanh thẳm, nắng tự nhiên tươi sáng, không khí mát mẻ, hết thảy đều tốt đẹp như thế.
Tám mươi đồng Phil không nhiều cũng không ít, trừ việc thu hẹp khoảng cách đến năm bạc Naar ra còn chứng minh được phương pháp kiếm tiền từ chuyện nhặt rác của hắn, đây chính điều quan trọng nhất.
…
“Đại ca Lucien, rốt cuộc anh cũng về rồi, anh trai em mới về nhà nên mẹ kêu em sang mời anh ăn bữa tối.”
Lucien đi gần tới nhà mình thì thấy Alvin đứng trước cửa, đúng lúc cậu bé cũng nhìn thấy hắn nên vui vẻ vẫy tay gọi.
“John, con cả của dì Alissa? Người thanh niên đã trở thành người hầu kỵ sĩ tập sự đó sao?” Lucien nhớ lại chuyện hai anh em Alvin, sau đó mỉm cười nói với cậu bé: “Em chờ chút, để anh lau mồ hôi trên người đã.” Lucien có chín mươi hai đồng Phil nhưng không muốn để Alvin thấy, có trời mới biết được cậu bé sẽ lỡ miệng nói cho ai đó thì sao, chờ khi bản thân kiếm đủ năm bạc Naar đóng tiền học chữ thì sẽ không còn chuyện gì lớn nữa, hắn tin chắc bản thân sẽ không làm chuyện như hôm nay mãi.
Alvin cười hì hì trả lời: “Dạ, Lucien đại ca. À đúng rồi, anh trai em mang về một khối thịt bò rừng, do lúc trước ảnh tham gia huấn luyện kỵ sĩ, đi nơi hoang dã mà săn được, sau đó Hiệp sĩ Wien chia cho mỗi người mỗi phần bằng nhau.”
“Rốt cuộc cũng được ăn khoai tây hầm thịt bò rồi, hai năm kể từ khi anh trai em được Hiệp sĩ Wien dẫn đi huấn luyện tới giờ, em mới ăn chưa tới hai mươi lần!”
Cậu bé thoáng liếm môi thèm thuồng.
Mặc dù thu nhập của một nghệ sĩ đường phố như Joel khi có khi không nhưng còn đỡ hơn phải lao động chân tay hay làm cu li rất nhiều, cộng thêm số tiền Alissa kiếm được từ việc giặt đồ tại xưởng dệt nên thu nhập của gia đình họ khá gần ở mức bình dân. Chỉ do John rèn luyện cơ thể, sức ăn lớn nên gia đình họ mới sống khổ như thế, thậm chí thỉnh thoảng còn phải nhờ lão Evans giúp đỡ thêm.
Chỉ sau khi John thành công được Hiệp sĩ Wien chọn, hai người họ không cần lo lắng gì nữa, Alissa lại bắt đầu suy nghĩ cho cuộc sống sau này của Alvin, kết quả vậy mà họ còn ăn kém hơn trước đây nữa.
Về chuyện này, do Lucien không quá hiểu thế giới này nên không cảm thấy lạ gì, ngược lại còn cho rằng dân nghèo được ăn thịt bò một tháng một lần coi như đã tốt lắm rồi.
Sau khi giấu kỹ mấy đồng Phil, Lucien tùy tiện lau mồ hôi trên người rồi theo Alvin đi tới nhà dì Alissa.
Bên ngoài nhà dì Alissa tụ tập những người hàng xóm mà Lucien rất quen mặt, bọn họ đang nói chuyện rất sôi nổi:
“Nghe nói thằng John đã trở thành người hầu kỵ sĩ chính thức cho Hiệp sĩ Wien rồi phải không?”
“Chính miệng Alissa nói mà, cô ấy không nói dối đâu!”
“Chưa tới mười chín tuổi đã trở thành người hầu kỵ sĩ chính thức, không chừng thằng John thật sự có thể kích phát sức mạnh huyết thống, đạt được Thần ân, trở thành kỵ sĩ chân chính đấy.”
“Chậc, sắp phải gọi nó là John lão gia, John đại nhân rồi.”
“Joel và Alissa thật may mắn, sắp được sống những tháng ngày tốt đẹp rồi!”
Lucien khó hiểu nhìn Alvin, thấy cậu bé cũng đang ngạc nhiên và gật đầu thật mạnh nhìn lại xem như những điều mọi người nói ban nãy là vinh quang.
Vào phòng, Lucien đã nhìn thấy một người thanh niên tóc vàng mắt nâu đang ngồi trên ghế đứng lên, John giống chú Joel hồi trẻ, cao ráo anh tuấn, nhưng khiến hắn ấn tượng nhất chính là khí chất trầm ổn nội liễm của đối phương.
“Nghe nói cậu gặp chuyện nên mình đã rất lo, nhưng hiện tại xem ra thì không còn gì nghiệm trọng nữa rồi, mình cũng yên tâm.” John mỉm cười vỗ khẽ vai Lucien. “Cậu đừng quá bận tâm, chuyện bất ngờ xảy ra như thế cứ coi như là một lần khảo nghiệm bản thân đi.”
Hắc mặc trang phục kỵ sĩ màu xám, dáng người cao ráo nhưng lại tỏ ra chín chắn như một người anh trai khi nói chuyện với Lucien, mặc dù y chỉ lớn hơn hắn có một hai tuổi.
Lucien cười đáp: “Vốn bệnh cũng không nặng lắm, nhưng dì Alissa lo lắng quá nên mọi chuyện mới hơi căng thẳng thế thôi.”
Alvin ở một bên hùa theo: “Đúng thế, đúng thế, mẹ hoàn toàn không tin em.”
John cười xoa đầu Alvin: “Nhanh đi rửa mặt đi, sắp ăn tối rồi.”
Chờ Alvin đi khỏi, John cười mỉm gợi ý Lucien ngồi xuống: “Sao nào, lâu không gặp nên giờ ngại thế hả? Lucien, chúng ta là đôi bạn thân từ nhỏ tới giờ mà.”
“Quả thực có chút không quen, ừm, mình không ngờ là cậu lại thay đổi nhiều thế.” Lucien tìm đại một lí do.
John đứng đắn gật đầu: “Huấn luyện kỵ sĩ không phải chỉ rèn luyện thân thể không mà còn cả đạo đức, tinh thần nữa, tuy hết sức khổ cực nhưng kết quả đạt được cũng rất lớn.”
Mọi người cùng nghe John kể lại những chuyện diễn ra khi huấn luyện trong trang viên của Hiệp sĩ Wien được một lát thì dì Alissa bắt đầu dọn bữa tối.
Trên bàn ăn chỉ có khoai tây hầm thịt bò và cá nướng nhưng Lucien lại cảm thấy chúng rất ngon, ăn tới suýt nữa thì cắn luôn cả lưỡi, bởi cả ngày nay hắn chỉ ăn toàn bánh mì đen, còn Joel thì do John trở thành người hầu kỵ sĩ chính thức nên được Alissa phá lệ cho uống rượu nếp ăn thịt bò.
Suốt bữa tối, Alissa vui vẻ lải nhải liên tục, Joel, Lucien và Alvin thì tranh thủ ăn hoặc uống rượu, thỉnh thoảng mới trả lời mấy câu khiến bà thỏa mãn, còn John thì tuân theo quy tắc của một kỵ sĩ mà im lặng ăn tối, không thể nói chuyện.
“Ợ.” Trong tiếng no ợ dài của Alvin, bữa tối kết thúc.
John mỉm cười lắc đầu: “Alvin, ăn quá no có thể ảnh hưởng tới cơ thể đấy, sau này đừng thế nữa.”
Sau đó y quay sang nhìn Lucien: “Lucien, cậu có từng nghĩ tới công việc sau này mình sẽ làm chưa?”
Đối với vấn đề này, dù là Joel hay Alissa đều hết sức quan tâm, họ nghiêm túc nhìn Lucien.
Lucien cẩn thận trả lời: “Hiện tại còn chưa xác định rõ, nhưng mình không nghĩ mọi chuyện sẽ tiếp tục giống như hiện tại đâu.”
“Rất tốt, bất mãn với cuộc sống là sức mạnh để tiến bước.” John hài lòng gật đầu. “Dạo này, trong phòng mì và phòng ủ rượu ở trang viên của Hiệp sĩ Wien thiếu người, đang muốn tuyển một ít học đồ, nhưng trong mười năm phải sống ở trang viên, cậu suy nghĩ một chút, chờ tuần tới mình quay lại rồi nói cho mình biết đáp án.”
Sau khi trở thành người hầu kỵ sĩ chính thức, John đã có năng lực thay đổi cuộc sống của bản thân y lẫn người nhà, bạn bè, dù nhỏ bé những cũng rất quan trọng.
Mà thế giới này cũng lưu truyền thần thoại thất thiên tạo thế (*), mỗi ngày là một thứ, cứ bảy ngày là một tuần.
(*) Sáng tạo thế giới trong bảy ngày, trích chương 1 & 2 trong Sáng thế ký.
Xem chi tiết tại http://vi.wikisource.org/wiki/Sáng_thế_ký
Trích:
- Ngày thứ nhất: Tạo ánh sáng và bóng tối.
- Ngày thứ hai: tạo bầu trời và biển cả.
- Ngày thứ ba: tách biển và đất liền - cây cỏ mọc trên đất, tuỳ theo loại sinh trưởng và tái sinh theo từng giống hoa-quả-hạt.
- Ngày thứ tư: tạo dựng Mặt Trời, Mặt Trăng cùng các vì tinh tú, phân định ngày với đêm, thời tiết trên các vùng Trái Đất.
- Ngày thứ năm: tạo dựng các sinh vật sống và sinh sôi dưới nước, trên không các loại thủy sản, các loại cầm.
- Ngày thứ sáu: tạo dựng muôn thú trên mặt đất và cuối cùng dựng lên loài người: cai quản thế giới trần gian.
- Ngày thứ bảy: Thiên Chúa nghỉ ngơi.
“Tốt, John.” Lucien mới kiếm được món tiền đầu tiên trong đời nên càng có thêm những dự định lâu dài tốt đẹp hơn, căn bản không nghĩ tới chuyện đi bán thân trong mười năm, nhưng nếu từ chối thẳng thừng thì lại không ổn, không phù hợp tình hình cuộc sống hiện tại nên hắn định chờ qua ít ngày sang tuần sau rồi từ chối.
John đứng lên: “Được rồi, giờ Lucien đã không xảy ra chuyện gì nữa nên con sẽ quay lại trang viên của Hiệp sĩ Wien trước khi cửa thành đóng.” Sau đó, y ôm Joel, Alissa, Alvin và cuối cùng là một cái ôm thật chặt dành cho Lucien. “Tiếc là cậu không biết chữ, chứ không thì có thể làm thư ký giúp quản gia Donni giải quyết vụ án ở các làng xã rồi, công việc này được nhiều tiền công và thể diện lắm.”
“Mình đang định học chữ nè.” Lucien nhân cơ hội nói ra.
John sững sờ một lát rồi bật cười: “Lucien của chúng ta rất có chí khí nha, ừm, mình sẽ nghĩ cách giúp cậu, xem thử có thể tìm được cơ hội nào không, nhưng có thể hy vọng không lớn hoặc sẽ tốn một thời gian dài đấy, cậu cần phải chuẩn bị trước đi đó.”
“Cảm ơn cậu, John.” Lucien không hề kí thác hy vọng trên người John, chính hắn đang nắm chắc trong tay một con đường khác.
…
Liên tiếp ba ngày, mặc dù không tìm được món nào có giá trị như Dạ oanh đen nhưng Lucien cũng đã kiếm được một bạc Naar sáu mươi tư đồng Phil, cho nên hắn hăng hái đi ra khỏi thành.
Andrew nhìn bóng lưng Lucien, khó hiểu nói với Magnus: “Sao mỗi sáng tên nhóc kia đều đi ra bên ngoài thành nhỉ?”
“Andrew, ngươi mới nói gì?” Sau lưng Andrew truyền tới một giọng nói ôn hòa.
Vẻ mặt Andrew trở nên nghiêm túc, gã vội vàng quay đầu lại: “Buổi sáng tốt lành, Jackson đại ca.”
Leon Jackson, ông trùm hắc bang Aaron. Gã có một gương mặt hết sức bình thường, thoạt nhìn như một người thân thiện nhã nhặn, nhưng nếu có ai bị vẻ ngoài của gã đánh lừa thì chắc chắn kết cuộc của kẻ đó sẽ rất thê thảm. Luận mặt âm hiểm xảo trá hay độ tàn nhẫn nhạy cảm, gã đều xếp số một số hai ở hắc bang Aaron.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 13: Tấn công bất ngờ.
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Jackson sờ cằm rồi nở nụ cười bình dị: “Andrew, dạo này ngươi làm không tồi, đúng rồi, mới nãy ngươi nói gì nhỉ?”
Andrew cười xòa: “Jackson đại ca, chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi mà, tôi thấy một tên nhóc mấy ngày gần đây hay đi ra ngoài thành nên cảm thấy hơi khó hiểu thôi.”
“Tên nhóc đó có mang cái gì ra ngoài, đem cái gì về, ngươi có để ý tới chuyện này không?” Jackson cười rất ôn hòa nhưng không hiểu sao, Andrew và Magnus lại cảm thấy hơi lạnh run.
Magna tự nhận mình là người có 16% huyết thống của tộc người dã man Adede chỉ tín ngưỡng nắm đắm chứ không tín ngưỡng thần, gần như bị coi là côn đồ nhưng nghe Jackson hỏi thế thì ấp úng không biết trả lời sao cả. Andrew thì đỡ hơn một chút, sau khi nhớ lại mọi chuyện, nói một cách không chắc chắn: “Hình như nó mang một chiếc túi cũ nát làm từ cây đay ra ngoài, còn lúc về, a, hình như bên trong túi có một số thứ, nhưng mà thời gian này, trong rừng Black đối diện sông Belen đang là mùa nấm, có thể nó đi hái nấm chăng?”
“Hái nấm cũng cần tới sức mạnh của một thanh niên ư? Mép rừng Black không có gì nguy hiểm cả, mấy đứa con nít đi hái đã đủ rồi.” Jackson lắc đầu.
Andrew lấy can đảm hỏi: “Thế nhưng Jackson đại ca, một thằng nhóc nghèo túng dơ bẩn như nó thì có thể có thứ gì kỳ lạ đây?”
Artaud có tổng cộng ba cửa thành nhưng nơi giáp ranh sông Belen cùng rừng Meltzer Black là nhộn nhịp nhất, thương nhân, bình danh, lính đánh thuê, người mạo hiểm qua lại mỗi ngày rất nhiều, Andrew và Magnus đâu rảnh mà chú ý tới một tên nhóc nghèo như Lucien.
Jackson cười ha ha: “Hôm kia thợ rèn Reger tới tìm ta, lão mua được một khối kim loại vụn khá tốt từ một tên nhóc mà chỉ có những người giàu, có địa vị trong Nhân Sĩ các mới dùng được. Mặc dù nó chỉ là loại thấp kém nhất trong số đó nhưng cũng có chút trợ giúp để tạo ra một con dao găm sắc bén hơn. Lão tò mò về lai lịch của khối kim loại này nên muốn hỏi chúng ta có biết tin tức gì không.”
“Jackson đại ca, ý của người là Lucien đã bán khối kim loại kia cho Reger?” Cái đầu toàn là bã đậu của Magus lập tức liên tưởng hai người này, hoàn toàn mặc kệ có chứng cớ hay không.
Jackson khẽ gật đầu: “Tên nhóc đó rất cẩn thận, Reger không thể theo đuôi nó được, khối kim loại vụn kia đã được kiểm tra rồi nhưng không nhìn ra được xuất xứ, ta phải tốn mất một ngày mới phát hiện được chút đầu mối từ khu chợ. Mấy hôm nay tên nhóc đó ra tay khá nhiều lần nên mọi người cũng có chút ấn tượng, có người thấy nó hay xuất hiện ở cửa thành này, ha ha, không ngờ các ngươi lại biết nó, thật quá tốt.”
“Jackson đại ca, chúng tôi phải làm sao?” Andrew vội hỏi Jackson.
Jackson chỉ hướng cửa thành: “Trước tiên hãy cho ta biết lai lịch của thằng nhóc này, sau đó các ngươi lặng lẽ bám theo nó, nếu bị nó phát hiện thì cứ bắt nó lại mà tra hỏi, những đồng Phil trên người nó sẽ là của các ngươi.”
“Vâng, Jackson đại ca.” Magnus dành trả lời trước Andrew, trên mặt hiện lên nét hung tàn
Hơn mười ngày nay chưa đánh ai nên lúc này gã cảm thấy hưng phấn.
…
Lucien đang trên đường đi tới sông Belen, tay cầm chiếc túi làm từ cây đay. Đột nhiên phát hiện ra một phương pháp kiếm bộn tiền, thực ra sau cơn hưng phấn thuở ban đầu thì lúc này hắn đã tỉnh táo lại, suy nghĩ làm sao để mọi người không phát hiện ra chỗ khác lạ của hắn, ít nhất phải tới trước khi hắn kiếm đủ năm bạc Naar.
“Mặc dù mình khá cẩn thận trên nhiều phương diện nhưng do chưa có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, lại không quá quen thuộc thế giới này, nên rất khó nói được sẽ bỏ sót điểm nào đấy, ừm, dựa theo kế hoạch thì mai đi cửa thành cũ một lần nữa, ngày kia sẽ đi từ cửa thành khu Nolan, qua ba ngày sau sẽ đổi qua cửa thành khu Viola.”
Khu Viola cũng là một khu bình dân, khu Nolan là một khu chợ khác ở Artaud này. Cửa thành ở hai nơi này ở rất xa sông Belen, nếu xuất phát từ hai nơi này thì phải đi một vòng rất lớn mới tới được con sông. Bình thường thì Lucien muốn đến rừng Meltzer Black hái nấm để lấp liếm đã tốn hai tiếng, mà từ hai cửa thành này đến khu rừng cũng phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Lucien mãi suy nghĩ thì đột nhiên mơ hồ cảm thấy mình bị người khác theo dõi.
“Ai theo dõi mình nhỉ?” Lucien hết sức cảnh giác.
Sau lần suýt bị Gary bóp chết dưới đường thoát nước, Lucien cảm thấy tinh thần bản thân khá nhạy cảm, có năng lực cảm ứng thần bí, nhờ thế mà mấy hôm nay, trong lúc bán hàng hắn mới có thể thuận lợi thoát khỏi những kẻ tham lam bám theo.
Không dám lơ là, Lucien giả bộ như không có chuyện gì cả. Lúc qua một góc khẽ trên con đường cái lớn, thừa dịp có đám cây cối che lấp tầm nhìn đằng sau, hắn lập tức chạy như điên, sau đó đột nhiên chạy vào trong khu rừng lưa thưa cây, trốn sau một gốc cây lớn chờ đám người theo đuôi xuất hiện.
Lúc này, Lucien cực kì tỉnh táo, hắn cần phải biết rõ người bám theo mình là ai mới có thể đưa ra phương pháp ứng đối tốt nhất.
Một hai phút sau, hai tiếng bước chân xột xoạt lục đục vang lên rồi ngừng ngừng hẳn tại ngã rẽ, dường như chủ nhân của nó đang muốn tìm hiểu xem Lucien đang ở đâu.
“Chết tiệt, nó chạy mất rồi!”
“Andrew, sớm nghe ta thì tốt rồi, quản nó đi đâu, trực tiếp bắt nó lại rồi đánh một hồi thì chúng ta sẽ biết hết mọi chuyện thôi!”
Hai người không ẩn nấp nữa mà lớn tiếng mắng.
Lucien vốn cảm thấy giọng nói này khá quen tai, nhưng đợi đến khi Magnus kêu tên “Andrew” thì hắn lập tức hiểu: “Đám hắc bang Aaron nghi ngờ mình rồi à? Nhanh thế sao?”
Lucien hoàn toàn không suy nghĩ nhiều đến chuyện tại sao bản thân lại bị phát hiện nhanh như thế bởi thế giới này có rất nhiều phương pháp kì lạ để tìm ra. Hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, định chờ hai người rời đi thì lập tức di chuyển tới cửa thành khác, quay lại nhà của mình lấy số tiền đã giấu rồi trốn đi nơi khác ít ngày, sau đó, cùng lắm thì đồng ý theo John tới trang viên của Hiệp sĩ Wien làm học đồ ủ rượu.
Andrew và Magnus đứng ở chỗ cũ tranh luận hơn một phút, thấy Lucien đã không còn ở đây thì tỏ ra chán chường, nhưng Jackson là một người tàn nhẫn, nếu làm hỏng chuyện của gã thì sợ rằng họ sẽ không có kết cục tốt.
“Magnus, chẳng phải mày hay khoe khoang bản thân mang huyết thống tộc người dã man sao, có thể phân biệt được mùi vị trong gió không?” Andrew đột nhiên nhớ tới một chuyện mà lúc trước Magnus thường hay lấy ra để khoác lác.
Magnus sờ lên cái đầu trọc của mình rồi nói giọng ồm ồm: “Ta nhất thời quên mất rồi, hơn nữa có lúc phân được có lúc lại không.”
Ở cách đó không xa, Lucien nghe hai người nói thế thì tâm tình không yên, hắn mới xuyên việt tới thế giới này có mấy ngày nên còn hiểu khá ít những phương pháp và thủ đoạn làm việc ở đây.
Manus khẽ ngẩng đầu rồi hít sâu một hơi, đột nhiên gã kêu lên đầy hưng phấn: “Ta ngửi thấy cái mùi thối hoắc của thằng nhóc đó rồi!”
Vừa gào thét, gã vừa bước tới gốc cây lớn nơi Lucien ẩn mình, Andrew thì bám sát theo sau gã.
Ngay lúc Magnus kêu lên, Lucien cũng đã xoay ngoài chạy trốn, muốn dựa vào tốc độ thoát khỏi hai người bọn họ.
Nhưng ai mà biết được, mặc dù Magnus đô con, vai u thịt bắp như thế nhưng lại chạy hết sức nhanh, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng ngắn, nếu không phải gã lo né mấy gốc cây thì đã bắt được chéo áo của Lucien rồi.
Trong khu rừng lưa thưa cây bên cạnh sông Belen, Lucien chạy một chặp liền thấy trước mặt trở nên trống trải, biết bản thân đã không thể nhờ cây cối và sự linh hoạt để né tránh Magnus nữa.
Thế nhưng Lucien không quá hoang mang, cảm giác áp bách mà Magnus mang lại cho hắn kém xa người hầu kỵ sĩ cấp cao Gary chứ đừng nói gì tới lũ chuột mắt đỏ lúc nhúc kia.
“Không thể chạy trốn được nữa, thừa dịp Magnus đuổi theo mà Andrew còn ở đằng xa, mình phải đánh ngã Magnus thôi.” Lucien nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ngay lúc Lucien đề phòng cao độ cũng như dồn sư phát động tấn công, Magnus hưng phấn rống giận bên tai hắn.
Lucient lập tức khựng lại, thụp người xuống, đầu cúi gằm, nhún chân phi về phía ngực Magnus.
Magnus không ngờ Lucien sẽ dừng lại đột ngột nên không thể điều khiển được cơ thể mình đang lao tới trước theo quán tính, tay phải vô ý thức vung ra một quyền, nhưng do Lucien đã sớm cúi người né tránh nên cú đấm chỉ có thể lướt qua đầu hắn.
Lucient vừa va đến ngực Magus, nắm tay phải đang nắm chặt đánh mạnh vào phần bụng yếu ớt của Magnus khiến ruột gan gã lộn tùng phèo, cổ họng rứa ra chất chua, la hét đau đớn.
Nhưng cách tấn công như thế chưa thể khiến cho một người có một phần mười máu huyết thống tộc người dã man như Magnus mất sức chiến đấu được. Sau hai ba giây thích ứng, gã gập khuỷu tay trái đánh xuống dưới.
Song trước khi gã đánh khuỷu tay xuống dưới thì chân phải của Lucien đã sớm co lên, thúc mạnh đầu gối lên chỗ chính giữa hai chân Magnus.
“AAA!!”
Một đứa con lai không nhìn ra huyết thống tộc người dã man như Magnus hét lên thảm thiết, hai tay che phía dưới, lăn qua lăn lại trên mặt đất trông rất thống khổ.
Andrew chạy tới gần thấy thế, tự dưng dưới hông mát lạnh, biết là mình đã tới chậm một bước.
Lucien không hề đứng lại xem mà xoay người chạy trốn, bởi Andrew đang đuổi theo sau tay cầm một con dao sáng loáng, chung quanh lại không có thứ gì có thể lấy làm vũ khí, bản thân lại không biết gã kia mạnh nhường nào, hơn nữa nói không chừng qua một lát thì tên Magnus có thể khôi phục sức chiến đấu, dù sao thì thân thể của gã cũng quá rắn chắc.
Andrew đuổi theo được mười mấy bước, thấy khoảng cách giữa hai bên ngày càng xa, mà Magnus lại đang lăn lộn kêu rên ở đằng sau nên gã do dự một chút rồi quyết định dừng lại.
…
“Ở thế giới này nếu không có sức mạnh thì thật sự không cảm thấy an toàn, tới một khoản tiền nhỏ cũng không giữ được.” Trải qua chuyện lần này, Lucien không nhịn được mà cảm thán.
Hiện tại đã hơn chín giờ sáng, Lucien từ cửa thành khu Nolan cẩn thận quay lại căn nhà nhỏ tại khu dân nghèo của mình, chuẩn bị lấy số tiền đã giấu trước đó ra. Dù sao Andrew và Magnus cũng biết hắn, biết Cohen giới thiệu nên rất có thể hắc bang Aaron đã tra ra lai lịch cũng như chỗ ở rồi. Hiện giờ hắn chỉ mong có thể hoàn thành mọi chuyện trước khi bọn họ ập tới, bằng không thì toàn bộ tâm huyết mấy hôm nay bỏ ra sẽ đi tong hết, hơn nữa còn chọc tới một đám côn đồ, lưu manh, vô lại.
Lucien nấp sau một bức tường bên ngoài nhà mình, lén quan sát căn phòng nhỏ của mình, thấy xung quanh không có người nào, đang định tìm mấy đứa trẻ hàng xóm hỏi thăm một chút thì đột nhiên nhìn thấy mấy tên thanh niên đang hùng hổ lao tới căn phòng của mình.
Theo hướng chỉ tay của một người đàn ông tướng mạo bình thường ăn mặc chỉnh tề, một tên thanh niên có cánh tay cơ bắp đứng dậy, đá tung tấm cửa mục nát nhà Lucien.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 14: Quyết tâm.
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Mấy tên lâu la đá bay cánh cửa nhà Lucien, thấy bên trong không có chút phản ứng gì thì vọt vào xem rồi quay ra bẩm báo với tên đại ca có khuôn mặt bình thường: “Jackson đại ca, bên trong không có người, mọi thứ rất ngăn nắp.”
Jackson nở nụ cười thân thiện: “Tốn khá nhiều thời gian ở chỗ lão Cohen mới biết được tình hình chi tiết của tên nhóc này, vốn tưởng sẽ tới muộn, ha ha, mặc dù Magnus và Andrew ngu ngốc ăn hại nhưng ít ra cũng có chút tác dụng.”
Mấy tên lâu la ở bên cạnh nghe gã nhắc tới hai người đó thì lập tức nhớ tới tình trạng bi thảm của Magnus, không tự chủ được cảm thấy lạnh teo bu-gi. Andrew đứng ở phía trước nhất thì im lặng mừng thầm, nếu như tên nhóc kia ôm mọi thứ bỏ trốn thì kết quả của mình sẽ hết sức thê thảm, nhưng tất nhiên còn tốt hơn tên Manus bị các thầy thuốc phán phải nằm trên giường một tuần liền.
“Andrew, ngươi đi vào trong tìm xem có thứ gì kì lạ không.” Jackson dặn dò.
Lúc này Andrew cần biểu hiện lập công nên nghe thế liền đi ngay.
Ít phút sau, Andrew mang ra một số thứ linh tinh, trên mặt biểu tình quái dị: “Jackson đại ca, trong rương của tên nhóc này có rất nhiều ‘rác’.”
Lucien khóc thầm trong lòng, đây đều là những thứ hắn chưa kịp xử lí xong. Mới nhìn qua sẽ thấy chúng có liên quan đến rác, nếu như liên tưởng tới những thứ mà mình bán cho khu chợ trong mấy ngày hôm nay, với trí thông minh của những người bình thường thôi cũng đủ biết được phương pháp làm giàu của hắn.
Hơn nữa hắn chỉ hành động một mình, lại sợ bị người phát hiện nên mỗi lần chỉ mang theo một ít thứ, kết quả số tiền kiếm được cũng khá ít. Nhưng nếu băng xã hội đen Aaron khống chế đống rác bên bờ sông, với số lượng nhân công cùng khả năng nắm giữ khu chợ của họ, nói không chừng đây lại là một phương pháp kiếm bộn tiền. Cứ như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ phương pháp này, cho nên mình chỉ có thể kiếm một biện pháp làm giàu khác.
Jackson thoáng nhìn qua đống rác trên tay Andrew, lắc đầu bĩu môi: “Ta nghĩ là ta đã biết tên nhóc kia lấy được khối kim loại vụn kia từ đâu rồi, ôi, cứ ba ngày Giáo hội lại dọn dẹp một lần, thế mà chúng ta lại không nghĩ tới bên trong đống rác ở gần bờ sông Belen lại cất giấu ‘bảo tàng’. Rác từ khu quý tộc, cung đình, trang viên ngoài thành, Hiệp hội âm nhạc, phường rèn, công hội lính đánh thuê đều tập trung lại một chỗ ở bên bờ sông Belen. Ha ha, rác trong mắt các quý tộc chưa hẳn đã là rác thật.”
Thực ra khi Jackson nghe Andrew và Magnus kể tới chuyện Lucien chuyển rác từ Hiệp hội âm nhạc ra ngoài thành đã nghĩ tới chuyện này rồi, lúc này chẳng qua chỉ là xác nhận lại thôi.
Sau khi phát biểu xong cảm nghĩ, Jackson cười rất hòa nhã: “Cảm ơn Lucien đã chỉ cho những kẻ mê muội như chúng ta thấy được một con đường sáng để làm giàu, chúng ta nên cảm ơn nó một cách nhiệt tình mới phải, đi, đập nát mọi thứ trong nhà nó, tịch thu số tiền của nó, sau này ai phát hiện ra nó thì hãy ‘cám ơn’ nhiệt tình một chút rồi đến chỗ ta nhận chút thù lao.”
Trong mắt Jackson thì Lucien còn lâu mới đạt tới trình độ khiến hắn phải phái người coi chừng, là một băng xã hội đen có tổ chức, có kỷ luật, công chuyện cần xử lí mỗi ngày rất nhiều nên hơi đâu mà tốn thời gian, lãng phí nhân thủ chỉ vì một tên nhóc.
Mấy tên lâu la lên tiếng hoan hô, nếu không phải phòng của Lucien quá nhỏ, không chứa được nhiều người chứ không thì bọn họ đã vọt vào hết rồi.
Những tiếng loảng xoảng liên tiếp vang lên do những vật dụng bị đổ bể.
Lucien nấp ở gần đó dựa trên những tiếng loảng xoảng kia mà suy đoán: “Bể bình sứ rồi… Bàn bị đập nát rồi… Bọn họ đang tìm chỗ mình giấu tiền…” Lucien xiết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi thì thầm trong lòng.
Thật ra thì Lucien cũng hiểu, hơn mười tên lâu la xã hội đen ở đó, dù hắn có đi ra ngăn cản thì chỉ có nước bị đánh cho bò lê bò càng, thậm chí bị đánh chết, cho nên dù giận dữ, uất ức nhưng hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nếu không có địa vị, sức mạnh, quyền lực thì không có bất cứ biện pháp gì để đối phó đám côn đồ, lưu manh, vô lại, cạn bã xã hội này được. Pháp luật sao, nhìn cái cách bọn họ đập phá kiêu ngạo như thế cũng đoán được nó chẳng có tác dụng gì.
“Nếu nữ phù thủy kia không tới nghĩa trang trộm cắp hài cốt thì sao lại bị thiêu chết.”
“Ma pháp đã tồn tại thì sao những dị tộc, sinh vật hắc ám cũng tồn tại? Hẳn cũng có ma pháp bị phân liệt bài xích. Chỉ cần mình học được chút ma pháp, chờ khi đủ sức bảo vệ bản thân sẽ đi tìm một chỗ sống ổn định thật sự.”
“Nguy hiểm lớn nhưng thu hoạch cũng hết sức phong phú, không trải qua nguy hiểm thì sao có thể sống một cuộc sống an nhàn phú quý được? Cho dù mở cửa hàng buôn bán thì cũng phải chịu sự bóc lột của đám xã hội đen, quý tộc cùng những đối thủ cạnh tranh, sơ sẩy một chút là phá sản, thậm chí chết.”
Rất nhiều những suy nghĩ mà bình thường Lucien hay cất giấu trong lòng rốt cuộc cũng phá tan lồng giam mà hiện ra, tựa như ma quỷ mê hoặc khiến hắn không thể không nghĩ tới, giả xử thật sự có một nơi an toàn để học tập ma pháp thì tại sao phù thủy còn cần đến Artaud này?
Vô số ý nghĩ, vô vàn dục vọng trong lòng Lucien ùa ra, nhưng khi hắn còn chưa hạ quyết tâm thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói của dì Alissa: “Bọn xã hội đen chết tiệt các ngươi đang làm gì thế?”
Công việc giặt ủi ở phường dệt phải mười giờ mới bắt đầu, sau khi sai Alvin ra ngoài thành hái nấm, Alissa còn chưa ra khỏi nhà đã nghe thấy tiếng đồ đạc bị đổ bể.
Bà cầm một chiếc thìa gỗ dài đi tới chỗ băng xã hội đen Aaron, cố gắng ngăn cản bọn họ đập phá mọi thứ trong phòng Lucien.
“Kéo bà ta qua một bên.” Jackson chỉ Alissa nói.
Hai tên lâu la không thể vào trong phòng Lucien đập phá nhanh chóng xắn tay áo, hung dữ chạy tới định kéo Alissa qua một bên.
Thế nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sức mạnh của Alissa, bàn tay như tay gấu của bà vung mạnh chiếc thìa đập lên người một tên lâu la khiến gã loảng choạng kêu đau.
Jackson thấy thế thì hạ lệnh bao vây, lập tức có hai tên lâu la khác xông lên hỗ trợ.
Mặc dù Alissa khá mạnh, thân hình to con rất có sức uy hiệp nhưng gặp phải ba bốn tên lâu la lấy nắm đấm mà sống thì không ăn thua, bọn họ né tránh ngăn cản một hồi đã đánh rớt được cái thìa trong tay bà.
Một quyền nặng nề đánh lên vai Alissa, cho dù lớp mỡ trên người khiến nó yếu bớt nhưng bà cũng kêu đau một tiếng, tuy nhiên bà không lùi lại mà cứ tiến tới hét lớn như cũ: “Các ngươi mau dừng tay, quan trị an sắp đến rồi.”
Lucien nấp sau bức tường gần đó thấy Alissa bị đánh thì nhìn không được tự chửi thầm: “Mày có phải đàn ông không?!”
Mặc dù mới chỉ “biết” nhau ít ngày, tình cảm của hắn dành cho dì Alissa và chú Joel không quá nhiều nhưng lúc này Alissa do ngăn người khác phá phòng mình mà bị đánh, mà mình lại trốn không dám ra mặt thì thực sự là một chuyện mà bản thân không thể tiếp nhận nổi.
Vì thế mà Lucien siết chặt tay, nhìn lướt qua căn phòng của mình rồi lắc đầu la lớn: “Lên!”
Sau đó hắn đột ngột lao ra, mục tiêu là Jackson chỉ còn lại một tên lâu la ở cạnh.
Chân giẫm mạnh lên mặt đất, từ chỗ Lucien tới căn phòng nhỏ cũng không xa, vẻn vẹn chỉ vài bước hắn đã vọt tới gần Jackson, sau đó đột nhiên nhào tới.
Lúc này Jackson mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn qua hướng bên này, nhưng gã không kịp làm ra bất cứ cử động nào đã trúng một đòn của Lucien mà ngã xuống đất, cả hai bắt đầu vật lộn.
Lucien cố hết sức mình, tay trái chặn hai tay của Jackson không để gã rút con dao găm trên người, tay phải thì liều mạng nhắm tới cổ họng đối phương, chỉ cần bóp được cổ họng gã, chế trụ được gã thì có thể tạm thời khống chế được cục diện.
Nhưng tên đại ca Jackson của băng xã hội đen Aaron đâu chỉ tàn nhẫm nhạy cảm, gã cũng xuất thân từ dân đấm đá nên có khá nhiều kinh nghiệm, vừa mượn thế quay người lại không cho Lucien có cơ hội bóp cổ họng, vừa thúc khuỷu tay bị khóa lên sườn đối thủ.
Không gian không di động, cú thúc khuỷu tay không mạnh lắm nhưng do xương sườn là bộ phận tương đối mẫn cảm trên cơ thể nên khi trúng đòn, Lucien đau tới nhe răng. Nhưng do trải qua lần bị Gary tấn công, hắn biết lúc này bản thân không thể bối rối mà phải cố gắng chống đỡ, thế nên hắn cố nén đau đớn bóp lấy cổ họng Jackson.
Ngay khi Lucien đụng tới cổ họng Jackson thì hắn cảm thấy xương sườn mình đau điếng, cả người bay lên rồi ngã mạnh xuống đất.
Jackson nhờ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà cuối cùng cũng đợi được đám lâu la của gã tới hỗ trợ, đá Lucien qua một bên.
Lúc này, một số tên đang ngăn cản tay chân Alissa cũng kịp chạy tới.
Lucien vừa mới đứng chân liền bị một cơn mưa đấm đá khiến hắn căn bản không thể chống cự được, chỉ có thể bình tĩnh ôm đầu gập người như một con tôm để bảo vệ những nơi yếu hại trên cơ thể, còn những chỗ còn lại thì mặc cho đám lâu la đánh.
Lúc này, Lucien cảm thấy linh hồn mình trôi lơ lửng, có cảm giác buồn nôn, những tiếng la hoảng hốt đánh đấm quanh đó tựa như một cuốn phim động không chân thực, dì Alissa khóc gào ở đằng xa như ở một thế giới khác: “Các ngươi mau buông nó ra…”
Trong hoàn cảnh này, rốt cuộc Lucien cũng hạ quyết tâm: “Mình nhất định phải trở thành siêu nhân, sở hữu sức mạnh phi phàm, cho dù là ma pháp!”
“Cho dù phải mượn bọn cho vay nặng lãi thì mình cũng phải kiếm đủ tiền trong thời gian ngắn để đi học chữ.”
Jackson thấy Lucien bị đánh đá như thế cũng bước tới đá mấy cái rồi nói với đám lâu la: “Được rồi, dừng lại đi, giáo huấn nó thế đủ rồi, tên nhóc này có bạn là người hầu chính thức của Hiệp sĩ Wien đấy, đừng đánh nó chết.”
Nếu chỉ vì chuyện cỡ này đã phải giết người, hơn nữa lại giết bạn tốt của người hầu kỵ sĩ thì băng xã hội đen Aaron sớm giết người trong thành Artaud này tới máu chảy thành sông rồi. Nhưng trên thực tế, băng Aaron chỉ khống chế khu cửa thành cùng bộ phận khu chợ, kiếm tiền bảo kê chứ không khống chế người, nếu không thì các mục sư, giáo chủ, quý tộc đã sớm khiến bọn họ biến mất rồi, cho dù nghe đồn ông trùm Aaron Longchamps có quan hệ dây mơ rễ má với một vị đại nhân cũng không ngoại lệ.
Đám lâu la dừng lại, hung dữ vây quanh Lucien. Jackson thấy trên người đối phương bê bết máu thì cười ha ha: “Thật ra ta rất thưởng thức sự thông minh của nhóc, nhưng chú mày còn non quá, chuyện bên ngoài thành mong rằng chú mày đừng nghĩ tới nữa, bằng không thì mọi chuyện không chỉ dững ở đây thôi đâu, hẳn là Magnus ghiền chú mày lắm.”
Chuyện khống chế đống rác ở bờ sông chắc chắn sẽ không giấu được nên Jackson không nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu.
Sau khi nói xong, Jackson thấy gương mặt đầy máu của Lucien nhìn mình, trả lời giọng khàn khàn đơn giản: “Được.”
Jackson cảm thấy kì lạ nhưng gã cũng không nghĩ gì nhiều, sau khi ra lệnh cho đám lâu la xử lí những thứ Lucien chưa kịp xử lí cùng bốn mươi lăm đồng phi được tìm thấy trên người hắn thì đắc ý bỏ đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 15: Vì chính nghĩa
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Lucien choáng váng đầu óc, cả người đau nhức nằm trên mặt đất nhìn bầu trời trong xanh cùng ánh nắng dịu nhẹ. Hắn lẳng lặng hít một hơi sâu, những cơn đau trên da thịt không thể lấp nổi ý chị kiên cường, mục tiêu phấn đấu thực sự trong lòng Lucien.
Sau khi đã quyết định sẽ học tập ma pháp, mặc dù Lucien tự cảm thấy bản thân phải cẩn thận hơn trong tương lai, nhưng do đã cởi bỏ được một tảng đá trong tâm hồn nên hắn cảm thấy khá thoải mái sung sướng.
“Hoạt động tư tưởng quả thực kỳ lạ, phức tạp lẫn biến thái.” Lucien cảm thấy những ngày sống ở thế giới này còn nhiều hơn hai mươi năm hắn sống khi trước, trưởng thành hơn một chút. Hắn không thể giấu nổi cơn giận dữ trong lòng, cười tự giễu: “Có lẽ những chuyển xảy ra mấy hôm nay chỉ càng giúp mình đưa ra quyết định học tập ma pháp, đạt được sức mạnh siêu phàm, có được cuộc sống tốt hơn, địa vị cao hơn.”
Alissa chạy đến bên cạnh Lucien rồi đỡ hắn lên: “Evans bé bỏng của dì có bị thương ở đâu không?”
Lucien thử cử động cơ thể thì đau tới mức nhe răng: “Không có chuyện gì đâu dì Alissa, bọn chúng không phải muốn giết con, chỉ có một ít vết thương nhẹ thôi.”
Lúc này Alissa mới yên lòng, lên tiếng chửi bới: “Đám lưu manh khốn nạn côn đồ kia dám công nhiên coi thường pháp luật của đại công, chúng nhất định sẽ bị treo cổ, nhất định sẽ xuỗng địa ngục.”
Alissa vừa mắng băng xã hội đen Aaron, vừa đỡ Lucien vô trong nhà của hắn, sau đó rót nước lau sạch vết máu trên người hắn rồi băng bó lại bằng vải sạch làm từ cây đay.
Làm xong hết mọi chuyện, Alissa chống nạnh nhìn Lucien, định hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước khi hỏi, bà đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác nên lên tiếng nhờ: “Chiều hôm nay thằng John sẽ về nhà, con ngàn vạn lần không được nói chuyện này cho nó biết nhé. Evans bé bỏng của dì, con cũng biết nó rất tôn sùng quy tắc cùng tinh thần của kỵ sĩ, con lại là bạn thân của nó, nếu nó biết chuyện của con thì sẽ đi gây chuyện với băng xã hội đen Aaron mất, mà một khi xảy ra chuyện lớn thì nói không chừng nó sẽ bị hiệp sĩ Wien đuổi đi mất.”
Là một người dân nghèo nên Alissa theo thói quen đặt bản thân mình ở thế yếu.
“Đương nhiên, con lại không gặp phải chuyện gì nguy hiểm nên sẽ không cho John biết đâu ạ, hì.” Mặc dù hiện tại Lucien rất yếu nhưng hắn tin tưởng bản thân nhất định có thể tự lấy lại công bằng, khiến băng xã hội đen kia rớt đài nên hắn mới không thèm để ý mà cười đáp ứng, kết quả hắn cười đến miệng méo xẹo.
Dì Alissa rưng rưng nước mắt gật đầu: “Evans bé bỏng của dì, con thật là một đứa bé ngoan.”
“Hai người định giấu con chuyện gì?” Đột nhiên, giọng nói hồn hậu của John vang lên, y mặc trang phục kỵ sĩ màu xám đứng trước cửa tự lúc nào không hay.
Dì Alissa bối rối nói: “Không có, không có chuyện gì, John bé bỏng của mẹ về sớm thế?”
John bước vào phòng, miễn cường cười nói: “Đại công bệ hạ triệu kiến hiệp sĩ Wien nên con đã theo ngài về Artaud, mẹ, sao mẹ lại nói dối con một cách vụng về như thế, con đã trưởng thành rồi, là một người hầu kỵ sĩ chính thức, theo hiệp sĩ Wien học được rất nhiều thứ nên không còn là đứa trẻ ngây thơ để mẹ phải lo lắng như trước nữa đâu.”
John nói với mẹ mình xong thì quay sang mỉm cười nhìn Lucien, hay tai vỗ khẽ rồi nói một cách mềm mỏng tỉnh táo: “Cậu xem dáng vẻ hiện giờ của cậu đi, còn thảm hơn lúc hai đứa mình bị người ta đánh nhiều lắm, được rồi, nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi, ừm, hẳn là những người hàng xóm bên ngoài cũng thấy rõ những chuyện xảy ra khi nãy nhỉ.”
Lucien hé mắt nhìn dì Alissa, thấy bà thất vọng gật đầu thì hắn bèn kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, mà lúc này, từ trên người John, hắn cảm nhận được một loại sức ép mà chỉ xuất hiện trên những người như Gary, Correa.
Sau khi nghe Lucien kể lại mọi chuyện, John giận dữ ra mặt nhưng y không có mất lí trí, rất nhanh đã tỉnh táo lại, cười một tiếng: “Xem ra Lucien cậu thật sự muốn học chữ, có điều cậu cũng thông minh ra phết, không ngờ cậu lại nghĩ tới chuyện tìm những thứ đáng giá trong đống rác.”
Nhìn thấy John không tức giận muốn đi gây chuyện với băng xã hội đen Aaron, dì Alissa thở phào nhẹ nhõm: “Evans bé bỏng của dì, những suy nghĩ và nỗ lực của con rất đáng khen.”
John khẽ nhích người bước tới gian bếp, tìm được một cây gậy gỗ có hình dáng giống một thanh trường kiếm trông khá rắn chắn, sau đó nói với Lucien: “Không ngờ cây gậy gỗ lúc trước rèn luyện vẫn còn ở đây.”
Tiếp theo, y quay đầu lại: “Mẹ, con ra ngoài một lát.”
“John…” Alissa đau khổ hô, “Như thế con sẽ bị hiệp sĩ Wien đuổi đi mất.”
Lucien vội nói: “John, không có việc gì, mình chỉ bị chút thương tích nhỏ thôi.”
John lắc đầu: “Sau khi trở thành người hầu chính thức của hiệp sĩ Wien, người thường dạy chúng ta phải tuân thủ quy tắc kỵ sĩ, phát huy tinh thần kỵ sĩ, không sợ cường quyền, bảo vệ người yếu, bảo vệ nhà cửa, nâng cao ngọn cờ chân lí chính nghĩa. Có lẽ những đồng bạn khác sẽ không quá để ý nhưng mình lại cảm thấy, đây là con đường mà mình sẵn lòng tin thờ.”
“Lucien là bạn thân của con, là một người dân người nghèo nhỏ yếu, còn băng xã hội đen Aaron là lũ côn đồ ác ôn. Nếu con không đứng ra thì sẽ đi ngược lại nguyên tắc trong lòng. Dù hiệp sĩ Wien không đuổi con đi nhưng tâm hồn con sẽ luôn cảm thấy tội lỗi, từ đó không thể kích phát sức mạnh huyết thống được. Hơn nữa, con tinh rằng hiệp sĩ Wien sẽ đồng ý chuyện con làm.”
“Nhưng mà, John bé bỏng của mẹ…” Dì Alissa vẫn không muốn John đi, mặt đầy đau buồn. (Các bạn đang đọc truyện Áo Thuật Thần Tọa được dịch bởi Con nhà người ta từ diễn đàn Tangthuvie)
John mềm mỏng cười nói, rồi ôm Alissa: “Lucien chỉ bị đánh một lúc, bị đoạt ít đồ nên con sẽ không gây ra chuyện gì quá lớn đâu, mẹ, xin hãy tin con, mẹ xem, con chỉ cầm cây gậy gỗ thôi mà.”
John an ủi như thế, lại thêm sức mạnh đến từ thân phận người hầu kỵ sĩ chính thức của y nên rốt cuộc cũng làm cho Alissa đồng ý, bà gật đầu một cách khó khăn: “John bé bỏng của mẹ, con nhất định phải cẩn thận.”
“Người nên cẩn thận là bọn họ, Lucien, cậu hãy chờ tin tốt của mình.” John cầm gậy gỗ cười tự tin, đi ra khỏi cửa.
“Khoan đã.” Giọng nói của Lucien đột nhiên vang lên.
John kì quái quay lại hỏi hắn: “Sao thế Lucien?”
Lucien đứng lên, hành động của John khiến hắn cảm động, nhiệt huyết trong lòng trỗi dậy nên mỉm cười nói: “Cùng đi đi.”
Mặc dù khóe miệng của Lucien bị rách nên khiến cho nụ cười của hắn trông rất khôi hài, nhưng John vẫn nhìn ra được quyết tâm của hắn nên y không từ chối mà cười ha ha: “Không thành vấn đề, cũng giống như lúc còn bé thôi, ừm, trong bếp còn một cây gậy gỗ đấy.”
Lucien cầm gậy gỗ trong tay, đi tới an ủi dì Alissa: “Con sẽ canh chừng John, sẽ không để cậu ấy làm bậy gì đâu dì.”
…
Đám người Jackson mới đi chưa được bao lâu nên John và Lucien hỏi thăm những người chung quanh liền biết được hành tung của bọn họ.
Trong lúc đuổi theo, John đột nhiên lên tiếng: “Lucien, cậu có tin chính nghĩa không?” Giọng nói hình như có chút mông lung.
“À, tin tưởng, sao thế?” Lucien không biết tại sao John lại hỏi thế nên cẩn thận trả lời theo thói quen.
John vừa đi vừa nói: “Mình cũng tin chính nghĩa, nhưng thật ra mình cũng không có cao thượng không sợ chết như những gì mình nói ban nãy, nếu không phải cậu là bạn tốt của mình thì e rằng mình sẽ không kiên trì tinh thần kỵ sĩ, sau đó giơ cao lá ngờ chính nghĩa đi đối phó băng xã hội đen Aaron đâu. Thường thì theo thói quen, mình sẽ cân nhắc sức mạnh của bản thân, một khi phát hiện ra chuyện có ảnh hưởng đến tính mạng cùng tiền đồ của mình thì mình thường nao núng không dám tiến lên, nếu không phải chuyện lần này liên quan đến bạn thân của mình là cậu thì e rằng chính nghĩa chỉ là một khẩu hiệu thôi.”
“Mình lại không cho là như thế, mỗi một kỵ sĩ luôn có những thứ mà hắn ưu tiên bảo vệ nhất, có rất nhiều công bằng, trung thành, can đảm, thương xót, mà lựa chọn của cậu chính là ngôi nhà. Chỉ có lựa chọn bảo vệ một thứ gì đó mới có thể thực hiện được chính nghĩa, nếu không thì chính nghĩa chỉ là một thứ tượng trưng không thể trông mong, hư vô mờ mịt mà thôi.
Lúc này, Lucien mới cảm thấy John giống mình, vẫn còn chút ngây ngô của tuổi trẻ. Đồng thời, hắn cũng tranh thủ lật xem một cuốn sách đề cập tới tinh thần kỵ sĩ, suy nghĩ sắp đặt ngôn từ để trấn an cũng như hù đối phương.
Qua một số kinh nghiệm tích lũy được trong những ngày này, Lucien ngày càng thạo cách mở thư viện, và phát hiện chỉ cần hắn suy nghĩ tới chuyện gì đó liền dễ dàng tra được tư liệu cần tìm.
John còn hơi mơ hồ: “Thật sao?”
“Đương nhiên, cậu nhất định có thể làm được bằng sức mạnh của bản thân. Cậu sẽ không sợ cường quyền, bảo vệ thứ yếu, bảo vệ chính nghĩa chứ?” Lucien hỏi ngược lại.
John kiên định gật đầu: “Sẽ.”
“Thế nên cậu phải kiên trì chính nghĩa của kỵ sĩ, dù sao thì chuyện không có khả năng làm được mà vẫn cố thì không phải là bảo vệ chính nghĩa mà là kẻ ngu hoặc kẻ muốn chết, lúc này cần phải nghĩ ra biện pháp khác, đi một con đường khác để hoàn thành, trừ phi cậu đã không còn đường lui.” Lucien phát hiện bản thân thích hợp làm một nhà tâm lí học.
John suy nghĩ một chút, hình như buông xuống được một số thứ, cười ha ha: “Mỗi khi mình hỏi hiệp sĩ Wien chuyện này, người luôn nói mình trải sự đời quá ít, chỉ dựa vào mơ mộng thì không có biện pháp làm rõ được điểm mấu chốt. Hiện tại xem ra, những chuyện xảy ra mấy hôm nay khiến Lucien cậu trưởng thành khá nhiều nhỉ, nói rất thuyết phục, ừm, nhưng mà mình vẫn rất muốn hướng tới chính nghĩa thật sự.”
“Hiệp sĩ Wien từng kể cho bọn mình nghe qua truyền thuyết về một trường kiếm kỵ sĩ, sau khi nó dung hợp sức mạnh thần thuật thì không có chút điểm kì lạ gì, không có ánh sáng hoa lệ, không phô ra các loại màu sắc của sức mạnh thần thuật, không có khảm đá quý ngọc trai, ngay cả chuôi kiếm cũng được chế tạo từ gỗ thường, chẳng khác gì những thanh trường kiếm đeo bên hông những binh lính bình thường, không vừa mắt phần lớn những quý tộc kỵ sĩ luôn tự cho bản thân là cao quý.”
“Nhưng trên thực tế, sức mạnh của nó lại rất lớn, đặc biệt là lúc chống lại gian tà. Thật ra thì những chữ khắc trên thanh trường kiếm mới khiến mình ấn tượng nhất: ‘Chính nghĩa cùng hư vinh thực ra thua kém thua kém yếu ớt hơn những thứ đại biểu cho sức mạnh, nhưng chính nghĩa lại thích hợp cho tất cả mọi người, không kể giàu nghèo sang hèn, không kể tri thức cao thấp; chính nghĩa luôn có mặt ở khắp nơi, dù là người làm nông hay ở trên chiến trường’.”
“Trong lòng mình luôn khắc ghi câu này.”
“Thanh trường kiếm đó có tên ‘Công chính thanh bạch’, nhưng đáng tiếc là nó đã mất tích cùng một vị Thiên kỵ sĩ mạnh mẽ trong Hắc Ám sơn mạch rồi.”
Vẻ mặt John dần trở nên si mê, hơi hưng phấn, không còn nhìn thấy chút gì mơ màng nữa.
Lucien thấy thế thì cười trêu: “Vậy khẩu hiệu của chúng ta hôm nay là ‘vì chính nghĩa’ đi!”
“Ha ha, vì chính nghĩa!” John khẽ vung cây gậy gỗ.
Hai người bật cười, chỉ có điều trong lòng Lucien lại im lặng biểu thị chính hắn tuyệt đối không phải muốn nói không có chính nghĩa.
Vài phút sau, hai người đã nhìn thấy Jackson, gã đang đi lại trên đường cái ở khu chợ, Andrew và mười mấy tên lâu la đi theo sau như cũ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R