Hôm nay trời đất tây bắc rất tuyệt, ít ra đối với tôi là như thế. tôi lang thang trên những nẻo đường quanh co của thị trấn Sapa, nơi đây ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu của tự nhiên, phong cảnh thiên nhiên với địa hình của núi đồi, màu xanh của rừng núi, tạo nên một bức tranh có cảnh sắc thơ mộng. trước mắt tôi đang là thung lung Ngòi Dum ở phía đông và Mường Hoa phía Tây nam. Người dân nơi đây chủ yếu là dân tộc H’mông và Dao đỏ, dân tộc Tày, Giáy và Kinh chiếm số ít. Hiện tôi làm việc ở thành phố Lào Cai . Chẳng là đang buồn, tâm trạng rối bời mới đi du lịch bụi xem có khá hơn được tí nào không, chắc chưa đến mức đau khổ đâu vì người ta vẫn nói “tôi lúc nào cũng cười ”. giờ đang là tháng 3, thời tiết Sapa vẫn lạnh, lại có mưa khiến mọi thứ trở nên buồn bã lạ thường, người dân chẳng buồn lên rẫy, trâu bò cũng chẳng ra ngoài sân, chỉ có 1 mình tôi lang thang dưới trời mưa phùn, lạnh lẽo. lâu lâu có một đoàn người nước ngoài từ Hà Nội xuống tham quan, nhưng có lẽ vì quá lạnh nên tôi thấy họ chả mấy thiết tha ngắm cảnh, họ ngồi im trong xe và chỉ du lịch qua cửa kính ô tô. Tôi vẫn cố gắng tận hưởng hết vẻ đẹp nơi đây vì đâu phải ai cũng có cái cơ hội quý giá này.
Những bông hoa ban nở trắng thung lũng Ngòi Dum, có tiếng sáo thổi văng vẳng đâu đây, tôi nhớ đến câu chuyện tình buồn của nàng Ban nổi tiếng vùng tây bắc, bị cha ép gả cho người giàu, vì muốn giữ gìn sự chung thủy với người mình yêu, nàng đã gieo mình chết thảm dưới ngọn núi cao. Tôi lại nhớ đến người tôi yêu, tôi buồn, tôi sợ và…
- Ui da! Đau quá, chết tôi mất thôi! – một người đàn bà kêu lên.
Hóa ra tôi mải đi mà không để ý nên vô tình va vào một người đàn bà, trạc tuổi tứ tuần.
- Xin lỗi cô, không sao chứ? – tôi hỏi
- May mà tôi chưa ngã ra đường chứ không thì cô chết với tôi – người đàn bà kia to tiếng quát tôi.
Bỗng dưng tôi lại thấy buồn cười chứ không hề sợ hãi hay lúng túng, tôi thấy người đàn bà này rất dễ thương, bà ta đẹp. khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt đầy thần khí của “một người đang yêu”. Rồi tôi lại tự tưởng tượng ra khuôn mặt của mình khi tôi xếp vào hàng ngũ U40, chắc lúc đó da tôi đen nhẻm, nhăn nheo, cơ thể không còn săn chắc, bụng toàn ngấn mỡ và đôi mắt thì sụp xuống. thật buồn cười…
- Này cô
- Cô gọi con sao?
- Cô làm tôi đau mà còn đứng đó cười, cô muốn tôi tức chết hả?
- ấy thôi chết, xin lỗi cô, con quên mất. cô còn đau không? Mà đau ở chỗ nào thế? Nhà cô ở đâu để con đưa cô về? cô năm nay bao nhiêu tuổi vậy ? Trông cô đẹp quá! Nhà con dưới xuôi cơ nhưng lên đây chơi được 2 bữa rồi, Sapa đẹp quá cô ha….
- Hahahahahaha!
- Sao cô cười?
- Mày là dân xuôi mà cô tưởng mày là dân ngược chứ! – bà ấy cười lớn!
Bà ấy làm tôi thấy mình hơi quê, hỏi nhiều thế sao không chờ người ta trả lời chứ. Nhưng tôi vẫn cười mỉm và tỏ ra hơi bối rối. cái bộ mặt tôi lúc đó có thể nói là tỏ ra ngây thơ vô số tội chứ có mấy khi tôi ngại ngần với ai đâu nhỉ?. Trong cuộc sống này con người thường thay đổi theo hoàn cảnh nhiều hơn là thay đổi theo thời gian. Thời gian qua đi chỉ làm người ta đúc kết kinh nghiệm để ứng xử về sau, còn có thay đổi hay không lại tùy thuộc vào hoàn cảnh. Vì bạn chẳng thể nào ăn mãi một món thức ăn trong nhiều ngày, trong khi đó bạn lại có thể ăn một bữa cơm trong nhiều giờ đồng hồ.
- Quê con ở đâu? Làm gì ở đây? Nhìn nhanh nhẹn, tháo vát quá đấy chứ, sao lên đây du lịch một mình, thất tình hả hay muốn khám phá thiên nhiên, cô ăn tối chưa, con với cô đi tìm khách sạn nghỉ chân nhé….
Chúng tôi cứ nói chuyện luyên thuyên hoài như thế cho đến khi thị trấn Sapa dần bị bao trùm bởi một màu tối, phía ruộng bậc thang nhà nhà lên khói bếp, đèn điện sáng dần. tôi không thể quay về phố Lu được nữa mà phải tìm một cái khách sạn nào đó để ngủ. đêm đó chúng tôi ở chung phòng vì khách sạn chỉ còn 1 phòng duy nhất, đang là mùa du lịch nên tất cả mọi thứ ở đây không phải cái gì cũng có và dễ dàng như ngày thường. người miền bắc quan niệm “tháng giêng là tháng ăn chơi” nên cứ kéo nhau đi chơi đây đó và tất nhiên Sapa là một địa điểm lý tưởng hơn bất cứ nơi nào.
Bước ra từ phòng tắm với chiếc áo ngủ mỏng manh, càng nhìn kĩ, tôi càng thấy bà ta rất đẹp, chắc cao khoảng chừng 1m60, thân hình đầy đặn, làn da trắng ngần, lúc đi trông bà ấy rất điệu đà, tha thướt giống như một cô gái ở tuổi đôi mươi. Có khi tôi chẳng được một phần như thế vì đôi lúc tôi còn chẳng dám soi gương nhìn mình nữa mà. Năm nay tôi 24 tuổi nhưng nhìn mặt tôi thì có người đã nói tôi đang ở tuổi đầu hai, đuôi chín. Tôi già đi nhanh chóng sau những tháng ngày mài bút trên ghế nhà trường, khi tốt nghiệp cho tới giờ, công việc của tôi cũng không ổn định nên khiến tôi suy nghĩ quá nhiều, có thể vì thế mà tôi già đi chăng. Bỗng dưng tôi ao ước vẻ đẹp của người đàn bà kia. Vẻ đẹp của người đàn bà đã có chồng.
Trước khi đi ngủ, tôi vẫn giữ thói quen nghe nhạc nhưng cái thể loại nhạc mà tôi nghe chắc làm bà ấy khó chịu lắm. tôi say sưa với giai điệu ngập ngừng và đậm chất dân tộc Tày trong bài hát “cướp vợ” của nhóm nhạc Ngũ Cung, tôi múa máy theo điệu nhạc và hát theo. và tôi thấy hơi bất ngờ khi người đàn bà đó hát theo tôi. Lẽ ra ở cái tuổi này người ta phải nghe Quang Lê, Phi Nhung, Thu Hiền hay Đan Nguyên hát chứ nhỉ, sao lại nghe nhạc rock?
- Cô thích rock? – tôi hỏi.
- Đúng thế! Cô thích Bức Tường và Black Infinity nhưng cũng thỉnh thoảng có nghe Microwave và cả rap nữa
- Cô bao nhiêu tuổi? – tôi hỏi với vẻ ngạc nhiên!
- 42 rồi con gái!
- Con gái?
- ừ thì con gái, con rất giống con gái cô, có cái núm đồng tiền thấy ghét! Cô thích nghe nhạc sôi động lắm, chả thích nghe mấy loại vàng, xanh, đỏ gì đâu con ạ! Cô muốn mình trẻ và cô thích trẻ.
Tôi bắt đầu thấy thú vị với người đàn bà này, cách nói chuyện gần gũi và có chút xuề xòa đã khiến tôi tò mò. Chả mấy ai làm tôi có cảm giác như thế, tôi sống khá trầm với người ngoài, tôi thường không thích tâm sự hay cho người khác biết quá nhiều cảm xúc của mình và đương nhiên là tôi cũng chẳng bao giờ tò mò về chuyện riêng tư của người khác. Những người nói nhiều và tò mò luôn khiến tôi cảm thấy họ thật chán ngắt, bày tỏ quá nhiều và lãng mạn theo kiểu sến sẩm. trong khi tôi chả cần những cái đó. Tôi thích sự trầm lắng. có khi tôi vẫn thuộc mẫu phụ nữ “nên cô đơn mới hạnh phúc”.
- Cô kể con nghe, tâm sự thôi. Hôm nay cô chưa gặp được người yêu nên cũng thấy chán, nói chuyện với con cho khuây khỏa nhé con gái? – cô ấy cắt ngang mạch cảm xúc của tôi nhưng không sao, điều đó không làm tôi khó chịu.
- Cô đang yêu?
- ừ! Cô đang yêu, cô hạnh phúc lắm!
- yêu chồng cô ư? Chồng thì ai mà chả yêu hả cô. Hihi
- con nói đúng nhưng đã từng thôi, cô có chồng và cô yêu một người khác.
- người khác?
- Là người đem lại cho cô cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn về mọi mặt – cô bắt đầu đi vào câu chuyện của mình – cô quen anh ấy từ 3 năm trước khi đó anh ta là một tài xế taxi từ Hà Nội chở cô lên đây du lịch. Đó là mẫu đàn ông được rất nhiều cô gái thèm muốn, vui tính, hài hước lại biết cách quan tâm, anh ta nhanh chóng làm cô xao xuyến. ba ngày sau bọn cô chính thức hẹn hò. Anh ta đẹp trai lắm, phong độ và có nụ cười khiến người ta ngây ngất. anh ta mang lại cho cô cảm giác hạnh phúc tận cùng, sự thỏa mãn về thể xác – điều mà chồng cô không làm được.
Cái mà tôi để ý thấy là mỗi khi nhắc đến “anh ấy” là bà ta lại run lên nhè nhẹ, đối mắt đắm đuối nhìn về cửa sổ và bàn tay thì đan chặt vào nhau. Bà ấy đang hạnh phúc ư? Nhớ nhung? Hay cảm xúc yêu đương trong bà ấy thức dậy? bỗng dưng tôi thấy nhột và lạnh sống lưng. Bà ta tiếp tục:
- Chồng cô vô dụng lắm, ông ta bất lực rồi, ở cái tuổi 60 như ông ta thì làm ăn gì nữa. nhiều khi chẳng chiều cô được một lần, tiền bạc thì đưa đầy đủ đấy nhưng cái cô cần đâu phải tiền hả con. Tiền cô nhiều lắm, nhiều hơn ông ta ấy chứ!
- Cô khoe tiền ra đây mà không sợ con cướp sao? (cười)
- Cái mặt búng ra sữa của mày mà đòi cướp hả? cô mày là gái giang hồ Hải Phòng chính gốc nha con. Hihi – rồi cô ta tiếp tục:
Chồng cô là một thương gia trong lĩnh vực kim ngạch xuất khẩu hải sản ở Hà Nội, ông ấy đi nước ngoài như cơm bữa, chẳng mấy khi ở nhà, có về đưa cô tiền tiêu rồi lại mất hút cả tháng trời. chuyện chăn gối thì khỏi nói, lấy nhau được hai chục năm mà số lần ông ta đụng vào người cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô có một đứa con gái đang du học ở Úc nhưng cũng chẳng mấy khi nó buồn gọi về cho cô. Con với cái thế đấy!
- Vì thế mà cô lại yêu?
- Khi cô gặp được Hùng (tên gã lái taxi) thì cô thấy mình yêu đời trở lại, cô tìm thấy nụ cười đã mất, sự thỏa mãn bấy lâu được bù đắp và quan trọng nhất là anh ta hiểu cô muốn gì và cho cô điều đó. Cô nhớ ngày xưa ở cái tuổi 18, cô có mối tình đầu rất đẹp với một anh bạn cùng khóa. Yêu nhau được 1 năm thì chia tay nhưng quả thật cô đã rất hạnh phúc. Anh ta quan tâm, chăm sóc, hỏi han và biết cách “bảo vệ” cô.
- Bảo vệ là như thế nào? – tôi tò mò
- Cô nhớ có một lần đi tập huấn một khóa “rèn luyện kỹ năng văn chương” do hồi đó cô là học sinh giỏi văn nên được chọn đi thi cấp tỉnh. Nơi tập huấn cách nhà cô 30km. nhưng ngày nào anh ấy cũng đạp xe lên thăm và đưa thức ăn cho cô, sợ cô ăn đồ không hợp lại đau bụng. Lúc cô ốm phải nghỉ học, anh ấy đến nhà thăm hỏi, mua thuốc và nấu cháo cho cô. Anh ấy luôn biết cô thích ăn món gì, thích chơi môn thể thao nào, nghe thể loại nhạc nào và cô rảnh giờ nào (cười). có lúc cô thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi yêu được một người đàn ông như thế, cô tự hào với bạn bè rằng cô có trong tay một thứ quý giá mà họ không thể có. Nhưng chẳng có gì là mãi mãi phải không con? Anh ta nói cô quá cứng nhắc, khô khan, luôn luôn nguyên tắc và giữ khoảng cách với anh ta, anh ta thấy cô trở nên nhàm chán và muốn chia tay. Cô đã níu kéo nhưng chẳng được gì khi trong trái tim anh ta đã có hình bóng người con gái khác. Họ đã quen nhau từ rất lâu nhưng chính cô lại là người làm họ đến gần nhau. Bọn cô đều là bạn học, mỗi khi hai đứa đi chơi, cô đều rủ cô bạn gái đó đi cùng vì “ngại”, thế rồi họ yêu nhau lúc nào mà cô không hay. Buồn chán quá nên cô đi lấy chồng – là chồng của cô bây giờ- nhưng ông ta chỉ cho cô tiền mà thôi. Gia đình cô rất giàu có, cô đâu cần tiền của ông ta. Sinh được đứa con gái đầu lòng thì cũng là lúc cô với ông ta như người xa lạ. cô chỉ thấy hạnh phúc khi quen Hùng thôi con ạ!
- Cô đang tìm lại cảm giác cho mối tình đầu à?
- Có thể lắm nhưng suy nghĩ đơn giản hơn là cô muốn mình được yêu thương, người ta hiều được giá trị của cô. Vậy thôi!
Tôi hiểu những gì người đàn bà này đang nói. Cái “hạnh phúc” mà bà ta gọi thật đơn giản. chỉ cần được người ta ôm vào lòng, vuốt ve. ấy thế là hạnh phúc rồi.
- Còn con? Có bồ bịch gì chưa? – bà ta bỗng quay sang hỏi tôi.
- Có rồi cô ơi nhưng chán lắm, nhiều khi con chẳng biết đó là yêu hay không nữa vì con khô khan như cô trước kia vậy (cười nhạt)
- Phải biết quan tâm tới người khác, biết anh ta muốn gì và cố gắng “cho” anh ta điều đó. Con sẽ giữ được người mình yêu.
- “cho”?
……………
……………
- Thôi cô đi ngủ đây, mệt quá! Ngủ đi con. Mai cô còn dậy đi tìm anh Hùng – bà ấy không trả lời câu hỏi của tôi.
- Sao phải tìm hả cô?
- Anh ấy đi đâu mấy bữa nay mà cô không liên lạc được, công ty hãng taxi Hà Nội nói anh ấy chở khách đi Sapa nên cô lên đây tìm, mà điện thoại thì tắt máy. Mai cô đến mấy chỗ quen mà bọn cô thường tới xem sao. Con ngủ đi nhé!
Không nói them lời nào, bà ấy thiếp đi nhanh chóng.
Đến đây thì tôi hiểu rồi! người tên Hùng ấy chở khách lên Sapa giống như đã từng chở cô ấy 3 năm về trước. và bây giờ người đàn bà này đang bỏ lại gia đình của mình để “đi tìm người yêu” trong khí trời mưa phùn đầu tháng ba như thế này. Lúc ngủ mà miệng vẫn mỉm cười hạnh phúc và gương mặt đầy mãn nguyện. nhưng có thể cô ấy sẽ “hạnh phúc” hơn khi không gặp lại vị “người yêu” đó. Biết đâu anh ta đang ái ân một vị khách lữ hành nào đó chăng? Ôi không! tôi không thể để suy nghĩ của mình ảnh hưởng đến một người đàn bà đang yêu đương ở cái tuổi hồi xuân của một phụ nữ tứ tuần. bà ấy còn khát khao cháy bỏng hơn một đứa 24 tuổi như tôi chăng?
- Chậc! ngủ thôi…
trời vẫn mưa!