|
|
10-08-2008, 04:58 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 74 : Má»™t Chá»i Má»™t
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Văn Nhân Tuấn nói:
- Äại sÆ°, cái đó còn tùy thuá»™c ở cÆ¡ duyên phúc pháºn của má»—i ngÆ°á»i...
Nhân váºt khô cằn ngắt lá»i:
- Ta không tin thị có phúc duyên thủ đắc quyển Thiên Trúc bà kÃp chi bảo ấy.
Văn Nhân Tuấn mỉm cÆ°á»i:
- Nếu không luyện được bà kÃp ấy thì dá»… gì tối qua Hạnh cô nÆ°Æ¡ng xâm nháºp nổi nÆ¡i nầy, mà lại đến và đi nhÆ° chá»— không ngÆ°á»i?
Nhân váºt khô cằn biến sắc, nhÆ°ng còn cố cãi lại:
- NhÆ° thế, biết đâu chừng bá»n ngÆ°Æ¡i đã áp dụng má»™t thứ trá thuáºt gì đó...
Nam Cung Thu Lãnh bỗng lạnh lùng lên tiếng:
- Tháºt là má»™t hạng ngÆ°á»i bất thức thá»i vụ nhứt thế gian! Hạnh cô nÆ°Æ¡ng đã tá»™i nghiệp cho cái công trình tu luyện bao nhiêu năm của lão nên không nở ra tay trừng trị ngay, mà chỉ dụng ý cảnh cáo, cho lão tá»± biết thân, rút lui:
tại sao lão vẫn mê muá»™i, ngoan cố hoà i váºy?
Lão không tin thì thỠngay đi cho biết!
Nhân váºt khô cằn xạ thần quang lấp loáng sang Nam Cung Thu Lãnh, há»i:
- Ngươi là kẻ nà o?
Nam Cung Thu Lãnh hững hỠđáp:
- Nam Cung Thu Lãnh!
Nhân váºt khô cằn âm trầm nói:
- Vô danh tiểu tốt, ta chÆ°a từng nghe ai nhắc đến tên ngÆ°Æ¡i bao giá»! Hừ... ngÆ°Æ¡i sợ ta không biết, thì ta cho ngÆ°Æ¡i biết đây...
Lão cất tả thủ lên, nhắm ngay Nam Cung Thu Lãnh mà vẫy một cái.
Hạnh Bội Thi cũng dùng tả thủ nhắm và o Nam Cung Thu Lãnh, đẩy nhẹ.
Chỉ có thể nhìn thấy động tác hai tay của song phương như thế thôi, chớ chẳng ai trông ra cái gì khác.
NhÆ°ng nhân váºt khô cằn láºp tức biến sắc, quát lên má»™t tiếng giáºn dữ và tá»± dÆ°ng cả con ngÆ°á»i lão biến đâu mất.
Hạnh Bá»™i Thi cÆ°á»i lạt, cÅ©ng thoắt biệt dạng.
Má»i ngÆ°á»i sững sốt kinh dị. Chợt thấy nhân váºt khô cằn xuất hiện tại chá»— cÅ©.
Nhưng Hạnh Bội Thi lại đang đứng ngay sau lưng lão.
Nà ng mỉm cÆ°á»i nói:
- Äại sÆ°, tiểu nữ ở đây nầy!
Nhân váºt khô cằn hoảng vÃa, quay phắt lại, toan Ä‘á»™ng thủ.
Giữa chá»›p mắt ấy, đã thấy Hạnh Bá»™i Thi trở vá» chá»— cÅ© bên nầy rồi. Và nà ng vẫn ung dung tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:
- Äại sÆ°, xin đừng sợ, tiểu nữ không thèm đã thÆ°Æ¡ng đại sÆ° đâu.
Nhân váºt khô cằn tái ngắt diện mục, giá»ng hÆ¡i run:
- NgÆ°Æ¡i... quả nhiên đã luyện thà nh Thiên Trúc bà kÃp...
Nam Cung Thu Lãnh cÆ°á»i rá»™:
- Bây giá» lão chịu tin sá»± tháºt rồi!
Nhân váºt khô cằn thở dà i ảo não:
- Trá»i già đã quá bạc đãi ta!
Văn Nhân Tuấn nói:
- Äại sÆ°, con ngÆ°á»i ta ở Ä‘á»i cần phải biết ngÆ°á»i biết ta, đại sÆ° đã biết nhÆ° thế là hay.
Nhân váºt khô cằn lại chá»›p chá»›p nhãn tuyến, giá»ng háºm há»±c:
- Ta hiểu, ta không chối cãi là so vá»›i Hạnh cô nÆ°Æ¡ng quả nhiên ta còn kém xa vá» Thiên Trúc thần thuáºt.
Văn Nhân Tuấn cÆ°á»i lạt:
- Xin thà nh tháºt bá»™i phục đại sÆ° vá» lá»i thú nháºn bá»™c trá»±c ấy. NhÆ°ng, đáng tiếc, đại sÆ° vẫn là con ngÆ°á»i cố chấp, háo thắng quá.
Nhân váºt khô cằn quát há»i:
- Ai nói là ta cố chấp, háo thắng?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Nếu không cố chấp, chẳng háo thắng thì ngà y trước đại sư đã chẳng lặn lội qua Tây Thiên Trúc.
Nhân váºt khô cằn đứng phắt dáºy, không thấy lão cá» Ä‘á»™ng mà đã lÆ°á»›t ra khá»i mấy lá»›p vòng tròn các Tôn giả Ä‘ang ngồi.
Lão đứng lên, thân hình má»›i trông qua chỉ cao đến vai ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng mà thôi, nhÆ°ng tá»± dÆ°ng cao vụt lên thêm chừng hai gang tay nữa, tháºt là kỳ quái.
Lão cất giá»ng băng giá há»i:
- NgÆ°Æ¡i nhắc tá»›i chuyện đó, ta cần há»i ngÆ°Æ¡i, tại sao ngÆ°Æ¡i biết chuyện riêng ấy của ta?
Văn Nhân Tuấn nói:
- Äại sÆ° đừng há»i tại sao tại hạ biết chuyện riêng của đại sÆ°, mà đại sÆ° nên nhá»› lại xem có đáng là sÆ° đệ của A Nan Hoạt Pháºt...
Nhân váºt khô cằn gầm thét:
- Câm miệng! Ta không phải là sư đệ của y!
Văn Nhân Tuấn gáºt đầu:
- CÅ©ng được! Äại sÆ° có thể là không thừa nháºn là sÆ° đệ của A Nan Hoạt Pháºt nhÆ°ng không thể chối cãi đã từng xuất thân từ Äại Lôi Âm Tá»±...
Nhân váºt khô cằn ngắt lá»i:
- Ta cÅ©ng không thừa nháºn.
Văn Nhân Tuấn cÅ©ng gÆ°Æ¡ng cao mà y, nhãn quang sáng ngá»i uy mãnh quét thẳng và o mặt lão, trầm giá»ng nhấn mạnh từng tiếng:
- Äại sÆ°, khinh sÆ° diệt tổ là điá»u đại kỵ trong võ lâm!
Nhân váºt khô cằn chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của Văn Nhân Tuấn, liá»n tái mặt, run run há»i:
- Ừ, thì ta thừa nháºn, đã sao?
Hiá»…n nhiên lão cÅ©ng còn mấy phần lÆ°Æ¡ng tri váºy.
Văn Nhân Tuấn lại nhấn mạnh:
- Äại sÆ° nên nhá»›, Äại Lôi Âm Tá»± vốn là Pháºt Môn, và đại sÆ° đã là ngÆ°á»i xuất gia đầu Pháºt.
Nhân váºt khô cằn lại há»i:
- Nhớ như thế rồi sao?
Văn Nhân Tuấn há»i lại:
- Äã là ngÆ°á»i xuất gia, là m đệ tá» cá»a Pháºt, cá»› sao đại sÆ° cứ mãi sân si tranh Ä‘oạt, cứ ôm ấp ý niệm gây hấn, sát nhân?
Nhân váºt khô cằn nói:
- Cái đó cũng không thể trách ta được.
Văn Nhân Tuấn lại há»i:
- Thế thì trách ai?
Nhân váºt khô cằn đáp:
- Nếu muốn trách thì trách A Nan, vì căn nguyên là bởi y bức bách ta ly khai Lôi Âm Tự.
Äến nay, ta cần trở vá» võ lâm Trung Nguyên cÅ©ng do sá»± uất ức ấy.
Văn Nhân Tuấn há»i:
- Äại sÆ° đã nghiá»…m nhiên là đệ tá» Pháºt Môn, đã dà y công tu luyện, lẽ nà o đại sÆ° còn có thể nói rằng vì má»™t sá»± uất ức mà đi bạo hà nh thế nầy thế khác?
Nhân váºt khô cằn lá»›n tiếng:
- Äối vá»›i ta, không có gì có thể hay không có thể cả! Tại sao má»i sá»± Ä‘á»u cho là A Nan đúng, mà cứ trách ta là sai?
Văn Nhân Tuấn nói:
- Äại sÆ°, thiết tưởng A Nan Hoạt Pháºt chẳng há» có Ä‘iá»u gì lầm lá»—i cả. Ngà y ấy, nguyên nhân khiến đại sÆ° ly khai Lôi Âm Tá»±, vì muốn tranh quyá»n trụ trì, quả tháºt nguyên nhân chẳng chánh đáng chút nà o, vì không má»™t ai muốn lấn át đại sÆ° cả, mà trong thá»±c tế, đáng lẽ đại sÆ° nên tá»± khản tỉnh, tá»± trách vỠđạo hạnh của mình, má»›i phải, chá»› sao lại lo trút đổ hết oán háºn cho A Nan Hoạt Pháºt? Tháºt ra:
A Nan Hoạt Pháºt chẳng những không ghét bỠđại sÆ°, mà còn hết lòng thÆ°Æ¡ng yêu, nên sau khi đại sÆ° bá» Ä‘i rồi, ngà i rất buồn, chẳng há» bÆ°á»›c ra khá»i Äại Lôi Âm Tá»± ná»a bÆ°á»›c.
Nhân váºt khô cằn lại kêu to:
- Những chuyện đó, tại sao ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết cả váºy?
Văn Nhân Tuấn ôn tồn:
- Äại sÆ° bất tất phải há»i...
Nhân váºt khô cằn cÆ°á»i lạnh tợ băng:
- NgÆ°Æ¡i trả lá»i hay không cÅ©ng chẳng cần, vì đó đã là quá khứ, cho đến hôm nay ta cÅ©ng không hÆ¡i đâu mà để ý nữa là m gì.
Văn Nhân Tuấn liá»n há»i:
- Nếu tháºt tình không để ý tá»›i nữa, tại sao đại sÆ° còn Ä‘i bạo hà nh vì má»™t sá»± uất ức? Tại sao đại sÆ° lại tiến phạm võ lâm Trung Nguyên?
Nhân váºt khô cằn đáp sắc lạnh:
- Ta muốn gặp lại A Nan để tá»· đấu xem ai nhược cÆ°á»ng, cao hạ.
Văn Nhân Tuấn lắc đầu:
- Äại sÆ° đã lầm to! A Nan Hoạt Pháºt tuyệt đối không há» có mảy may ý niệm ganh Ä‘ua, háo thắng gì cả; mà trÆ°á»›c sau không há» rá»i Äại Lôi Âm Tá»± ná»a bÆ°á»›c, cÅ©ng không há» sá» dụng đến công lá»±c bản lãnh và o việc cạnh tranh vá»›i bất cứ ai.
Nhân váºt khô cằn vặn lại:
- Nếu thế, là m sao ngÆ°á»i võ lâm Trung Nguyên biết y nhÆ° thế nà o mà ai cÅ©ng Ä‘á»u gá»i là Hoạt Pháºt?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Trên Ä‘á»i, há»… sá»± tháºt là sá»± tháºt, dầu không khoe mà tháºt sá»± là hay, là tốt thì ngÆ°á»i ta vẫn biết và vẫn tôn kÃnh; còn kẻ cố khoa trÆ°Æ¡ng đến mấy mà tháºt sá»± là dở, là không ra gì, thì ngÆ°á»i ta vẫn coi thÆ°á»ng... Sở dÄ© má»i ngÆ°á»i tôn kÃnh A Nan Hoạt Pháºt, vì đạo hạnh cao siêu của ngà i.
Nhân váºt khô cằn cÆ°á»i khẩy:
- Ta thì không thÃch chá» cho ngÆ°á»i ta tá»± nhiên hiểu ra mà tôn kÃnh, ta nhứt định bắt buá»™c ngÆ°á»i ta phải cúi đầu tùng phục.
Văn Nhân Tuấn lắc đầu:
- Bắt buá»™c ngÆ°á»i ta tùng phục sao bằng để ngÆ°á»i ta tá»± nguyện tâm phục. Má»™t bá»±c xuất gia đầu Pháºt lâu năm nhÆ° đại sÆ° mà có ý nghÄ© nhÆ° thế, kể cÅ©ng lạ, quá đổi kỳ lạ! Thế thì đại sÆ° thÃch được nịnh bợ chá»› đâu phải được mến phục?
Nhân váºt khô cằn nói:
- NgÆ°Æ¡i thì biết cái quái gì! Ta nhứt định bắt má»i ngÆ°á»i phải sợ cả ngoà i mặt lẫn trong lòng má»›i nghe! Ta muốn thế nhân Ä‘á»u phải nhìn nháºn rằng ta có thể giá»i hÆ¡n, mạnh hÆ¡n A Nan, má»›i vừa bụng.
Văn Nhân Tuấn cau mà y:
- Äại sÆ°, nhÆ° thế không xứng đáng là đệ tá» Pháºt Môn đâu! Chỉ ná»™i Ä‘iểm háo thắng ngông cuồng ấy, đủ chứng tỠđại sÆ° đã kém xa A Nan Hoạt Pháºt rồi!
Nhân váºt khô cằn nói:
- Ta đâu cần đua tranh với y vỠtâm lý tánh tình, ta chỉ cần thắng vỠvõ công là đủ.
Văn Nhân Tuấn há»i:
- Äại sÆ° bằng và o cái gì mà mong thắng A Nan Hoạt Pháºt vá» võ công?
Nhân váºt khô cằn đáp bằng giá»ng tá»± đắc:
- Bằng và o công trình khổ luyện lâu năm.
Văn Nhân Tuấn nhún vai, nói:
- Äại sÆ° quên rằng sá»± há»c là vô bá» bến và mình giá»i còn có ngÆ°á»i khác giá»i hÆ¡n, cái gá»i là lâu năm khổ luyện của đại sÆ° chÆ°a chắc bằng ai đâu!
Nhân váºt khô cằn quắt mắt nẩy lá»a, há»i:
- Ngươi dám xúc phạm ta?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Tại hạ nói đúng lý mà nghe chá»› có Ãch gì mà xúc phạm hay không xúc phạm má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° đại sÆ°.
Nhân váºt khô cằn bÄ©u môi, há»i kháy:
- Không lẽ ngÆ°Æ¡i tá»± cho là tà i ba xuất chúng, giá»i hÆ¡n cả ta?
Văn Nhân Tuấn ngẫng đầu nhìn trá»i, đáp:
- Tại hạ đâu dám tá»± Ä‘á» cao lố lăng nhÆ° thế, có Ä‘iá»u là tại hạ tin chắc rằng không sợ đại sÆ° chút nà o hết. Mà trong võ lâm Trung Nguyên ngà y nay, hạng ngÆ°á»i không sợ đại sÆ° nhÆ° tại hạ, e rằng còn nhiá»u hÆ¡n cát ở sông Hoà ng Hà nữa kia! Cho nên, trÆ°á»›c khi muốn cuồng ngạo tiến phạm võ lâm Trung Nguyên, trÆ°á»›c hết đại sÆ° phải ráng sức vượt qua khá»i bá»n tại hạ cái đã, nếu không đủ bản lãnh thông qua cái ải tầm thÆ°á»ng nầy thì tốt hÆ¡n đại sÆ° nên dẹp ngay cái ý đồ cuồng ngạo ấy Ä‘i và cÅ©ng đừng hòng Ä‘ua đòi so sánh vá»›i A Nan Hoạt Pháºt.
Nhân váºt khô cằn lại bÄ©u môi, há»i:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i cáºy và o sá»± luyện thà nh Thiên Trúc bà kÃp mà dám Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i ta chăng?
Văn Nhân Tuấn đáp ngay:
- Không! Nếu đại sÆ° đừng giở đến dị thuáºt, thì bá»n tại hạ cÅ©ng không cần lấn hiếp đại sÆ° bằng Thiên Trúc bà kÃp. Tại hạ muốn lấy võ há»c thuần túy để cùng đại sÆ° ấn chứng sá»± cao hạ.
Nhân váºt khô cằn nói:
- Nữ nhân há» Hạnh kia quả đã luyện thà nh Thiên Trúc bà kÃp, đáng coi là đệ nhứùt hảo thủ vá» Thiên Trúc thần thuáºt Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, ta thà nh tháºt nhìn nháºn không phải là đối thủ của thị. NhÆ°ng nếu chỉ luáºn vá» võ há»c thuần túy, ta tin chắc rằng cả võ lâm hiện tại không kẻ nà o xứng là đối thủ của ta!
Văn Nhân Tuấn cÆ°á»i lạt:
- Äại sÆ° khoan nói thế, hãy chá» sá»± tháºt trả lá»i cái đã.
Nhân váºt khô cằn đảo mục quang, há»i gặng:
- NgÆ°á»i có thể đảm bảo là thị không xá» dụng Thiên Trúc thần thuáºt chứ?
Văn Nhân Tuấn lại cÆ°á»i lạt:
- Äại sÆ° bất tất lo ngại là m chi, tại hạ đã bảo rằng chỉ cần phÃa đại sÆ° đừng giở dị thuáºt ra, là bên tại hạ sẽ không khi nà o dùng Thiên Trúc bà kÃp áp đảo đại sÆ° cả. Tại hạ cam kết chỉ dùng võ há»c thuần túy mà tá»· đấu vá»›i đại sÆ° cho đến phân thắng bại.
Nhân váºt khô cằn gáºt đầu:
- Hay lắm! Váºy cả ta lẫn ngÆ°Æ¡i, đồng cho ngÆ°á»i của má»—i bên lùi lại ngoà i vòng tá»· đấu cái đã. Ta xem rồi, hầu hết ở đây Ä‘á»u là đệ nhứt cao thủ, mà ngÆ°Æ¡i là trá»™i hÆ¡n cả, ta sẽ tá»· đấu vá»›i ngÆ°Æ¡i, nếu thắng, cố nhiên ta sẽ tức khắc xua lá»±c lượng tiến và o võ lâm Trung Nguyên ngay; bằng không thắng nổi ngÆ°Æ¡i, ta cÅ©ng láºp tức rút vá» Thiên Trúc và nguyện sẽ vÄ©nh viá»…n không tiến nháºp ná»a bÆ°á»›c sang Trung Nguyên.
Văn Nhân Tuấn nhìn thẳng và o lão, nhấn mạnh:
- Äại sÆ°, chÃnh đại sÆ° đã tá»± ý thốt ra lá»i Ä‘oan kết ấy, xin chá»› thất tÃn.
Nhân váºt khô cằn gáºt đầu:
- Äược rồi! Miệng ta nói, tai ta nghe, nhứt định ta phải giữ đúng lá»i.
Văn Nhân Tuấn mỉm cÆ°á»i:
- Thế thì hay lắm.
Chà ng xua tay ra hiệu, nói lớn:
- Xin má»i chÆ° vị lùi lại sau ba trượng sắp lên cho!
Hạnh Bội Thi chẳng nói gì hết, ngó chà ng một cái, rồi bước lui ngay.
Tiếu Bao Tá»± băn khoăn gá»i:
- Tuấn lang! Có chắc sẽ...
Văn Nhân Tuấn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, bảo:
- Äừng lo! Tại hạ sẽ không Ä‘em danh dá»± võ lâm Trung Nguyên là m trò cÆ°á»i đâu. Hãy yên tâm. Mau lùi ra Ä‘i.
Tiếu Bao Tự cúi đầu, xoay lưng cất bước.
ÄÆ°á»ng Tam Cô ngáºp ngừng há»i:
- Thiếu hiệp, có cần ta...
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Äa tạ tiá»n bối! Vạn nhất vãn bối thất bại, chừng đó tiá»n bối sẽ tùy tiện có biện pháp.
ÄÆ°á»ng Tam Cô gáºt đầu:
- Äược rồi, ta nghe lá»i thiếu hiệp váºy.
Nói Ä‘oạn, bà liá»n kéo VÆ°u Nguyệt Cầm và VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm lùi lại.
Nam Cung Thu Lãnh, TÆ° Mã ThÆ°á»ng ngất cao hà o khÃ, thân thiết há»i:
- Văn huynh, hay là để bá»n tiểu đệ đấu vá»›i lão má»™t tráºn trÆ°á»›c cái đã!
Văn Nhân Tuấn lắc đầu:
- Hảo ý của chÆ° vị, tại hạ rất cảm kÃch, nhÆ°ng xin để tại hạ đảm Ä‘ang chừng nà o không xong, nhị vị sẽ tùy cÆ¡ ứng phó.
Nam Cung Thu Lãnh, TÆ° Mã ThÆ°á»ng nhÆ° định nói thêm, nhÆ°ng vừa máy môi, lại thôi, rồi cùng nắm tay nhau song song lÆ°á»›t ra xa ba trượng.
Hoà ng Phủ Ngá»c há»i:
- Phu thê tiểu đệ hoà n toà n tin tưởng Văn huynh, xin tuân lá»i đứng ngoà i váºy.
Nói đoạn, chà ng dắt La Ỷ Hương bước lui.
Lỗ Thiếu Hoa với nhóm Hoà ng Sơn thế gia cũng lùi lại.
Văn Nhân Tuấn quay lại, nhìn thẳng và o nhân váºt khô cằn, nói:
- Äại sÆ°, trong khi còn chÆ°a Ä‘á»™ng thủ, tại hạ xin có má»™t lá»i khuyên. Äại sÆ° đã trải qua công trình tu luyện mấy chục năm, Ä‘ang là báºt tôn cao, tưởng không nên biến thà nh mây khói...
Nhân váºt khô cằn lạnh lùng ngắt lá»i:
- Äừng dà i dòng! Ta đã tiến tá»›i đây rồi, chá»› hòng dùng hoa ngôn xảo từ lay chuyển nổi ý định của ta.
Văn Nhân Tuấn nén buông chuổi thở dà i:
- Äại sÆ° đã quyết tâm thì Ä‘Ã nh váºy. Nà o, xin đại sÆ° cÅ©ng bảo những ngÆ°á»i của đại sÆ° lui ra xa ba trượng Ä‘i.
Nhân váºt khô cằn liá»n khoát tay má»™t cái, tất cả Tôn giả Ä‘ang ngồi xếp bằng Ä‘á»u đứng dáºy, nhứt tá» háºu thoái...
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 75 : Kinh Thiên Äá»™ng Äịa
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Các tôn giả A Tu La viện cũng dang ra xa hơn ba trượng.
Nhân váºt khô cằn ngÆ°ng mục nhìn Văn Nhân Tuấn, bảo:
- Văn Nhân Tuấn, ngươi có thể xuất thủ đi.
Văn Nhân Tuấn nói:
- Xin má»i đại sÆ° chuẩn bị chu đáo cái đã.
Nhân váºt khô cằn quắc mắt há»i:
- Ngươi tin là có thể hạ nổi ta chăng?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Cái đó cũng không biết chừng.
Nhân váºt khô cằn cÆ°á»i gằn:
- Con nÃt nhÆ° ngÆ°Æ¡i mà cÅ©ng bà y đặt cuồng ngạo! Ta đã mấy mÆ°Æ¡i năm tu vi, còn ngÆ°Æ¡i có đáng gì...
Văn Nhân Tuấn ngắt lá»i:
- Äại sÆ° Ä‘Ã nh rằng công lá»±c của má»—i ngÆ°á»i có quan hệ đến số tuổi cùng kinh nghiệm, nhÆ°ng không hẳn má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u giống nhau.
Nhân váºt khô cằn há»i:
- NgÆ°Æ¡i muốn nói là ngÆ°Æ¡i có thiên phú cÆ°á»ng mạnh hÆ¡n ngÆ°á»i khác và có phúc duyên thâm háºu hÆ¡n ngÆ°á»i khác chăng?
Văn Nhân Tuấn khẽ gáºt đầu:
- Có thể nói nhÆ° váºy.
Nhân váºt khô cằn ngÆ°ng Ä‘á»ng mục quang, quan sát từ đầu chà gót Văn Nhân Tuấn má»™t lượt, báºt tiếng cÆ°á»i khẩy nói:
- Kể ra thì quả nhiên ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có thiên phú hÆ¡n ngÆ°á»i tháºt, nếu gặp danh sÆ° thì sá»± thà nh tá»±u rất khả quan; nhÆ°ng ta tin rằng võ lâm Trung nguyên không có kẻ nà o bằng ta và ta cà ng tin rằng vá»›i số tuổi của ngÆ°Æ¡i, có giá»i lắm là ngÆ°Æ¡i chỉ khổ công luyện được chừng mÆ°á»i mấy, hai mÆ°Æ¡i năm là cùng, là m sao sánh kịp ta đã hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i năm tu luyện.
Văn Nhân Tuấn nhún vai:
- Äại sÆ° xem chừng đại sÆ° tụ phụ thái quá rồi! Chuyện đại sÆ° tin hay không tin chẳng qua là do chủ quan chÆ°a thấy rá»™ng của đại sÆ° mà thôi, chá»› không đúng đâu. Äể chứng minh, đại sÆ° cứ xuất thủ tất biết ngay.
Nhân váºt khô cằn cÆ°á»i gằn:
- Ngươi sợ ta không biết ư?
Vừa há»i, lão vừa cất hữu chưởng lên, năm ngón tay khoằm khoằm, lắc lÆ° liên hồi, từ từ chụp tá»›i.
Bà n tay lão vừa gầy đét xương xẩu, vừa đen, cả năm móng tay cũng đen, trong như bà n tay quỉ.
Äang chụp tá»›i ná»a chừng, lão bá»—ng ngừng lại, băng lạnh bảo:
- Văn Nhân Tuấn, ngươi xuất thủ trước đi!
Văn Nhân Tuấn cÆ°á»i lạt:
- Äại sÆ° quá Æ° xem trá»ng thân pháºn. Äược rồi, đã váºy thì tại hạ cung kÃnh không bằng phụng mạng.
Chà ng chầm cháºm quạt ra má»™t chưởng.
Thế chưởng chẳng giống đánh mà y nhÆ° vẫy tay gá»i nhau váºy.
NhÆ°ng Nam Cung Thu Lãnh vá»›i má»i ngÆ°á»i vốn là nhất lÆ°u cao thủ nên liá»n nháºn ngay đó quả là má»™t chưởng lá»±c xô núi lệch rừng, kinh khà cuồng phiêu, ngầm chứa ngà n cân trá»ng lượng.
Nhân váºt khô cằn tá»± nhiên cà ng sá»›m nháºn biết nhÆ° thế hÆ¡n ai hết. Thần sắc tá»± nhiên cà ng sá»›m nháºn biết nhÆ° thế hÆ¡n ai hết. Thần sắc lão hiện lên nét kinh dị, liá»n ngÆ°ng tụ chân lá»±c, tiếp tục đẩy thế trảo nữa chừng vừa rồi ra má»™t chút nữa, rồi lại dừng tay lại, đứng bất Ä‘á»™ng.
Äá»™t nhiên y phục toà n thân lão phần pháºt tung bay.
Nét kinh dị trên nét mặt cà ng rõ hÆ¡n, vá»t miệng há»i:
- Văn Nhân Tuấn, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Văn Nhân Tuấn không trả lá»i ngay câu há»i, mà nói:
- Bất Ä‘á»™ng thân pháp của đại sÆ° khiến ngÆ°á»i ta bá»™i phục!
Nhân váºt khô cằn lại há»i:
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i năm nay bao nhiêu tuổi?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Thưa đại sự tại hạ hai mươi hai tuổi.
Nhân váºt khô cằn nói:
- Công lực chiêu chưởng vừa rồi của ngươi chưa đầy hai mươi năm.
Văn Nhân Tuấn mÄ©m cÆ°á»i há»i:
- Do đó, nên đại sư tự tin là hơn ba mươi năm công lực của đại sư sẽ thắng tại hạ chớ gì?
Nhân váºt khô cằn há»i lại:
- Văn Nhân Tuấn, với chưởng lực vừa rồi ngươi không đủ hai mươi năm tu luyện thì là m sao đương đầu nổi với ta?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Công lá»±c của tại hạ cứ gặp gió thì phì to ra, đại sÆ° nên cẩn tháºn đấy.
Nam Cung Thu Lãnh vá»›i má»i ngÆ°á»i nghe qua nhÆ° thế Ä‘á»u cÆ°á»i ồ lên.
Tiếu Bao Tá»± cÅ©ng cÆ°á»i, nhÆ°ng trong nụ cÆ°á»i không khá»i pha trá»™n nét âu lo.
Bá»—ng nghe nhân váºt khô cằn thốt:
- Ta không tin!
Văn Nhân Tuấn mỉm cÆ°á»i nói:
- Không tin thì đại sư tiếp tục xem đây...
Chà ng lại nhẹ nhà ng vung tay từ từ quạt ra thêm một chưởng nữa.
Nhân váºt khô cằn thản nhiên không xuất cÅ©ng không tránh né.
Nhưng y phục lão tung bay loạn xạ và hai chân lão lún xuống đất sâu cả tấc.
Lão biến sắc, báºt tiếng la:
- Văn Nhân Tuấn, ngươi...ngươi tự dưng có đến năm mươi năm công lực!....
Văn Nhân Tuấn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
- Äấy, đã bảo công lá»±c của tại hạ há»… gặp gió là phình to ra mà !
Nhân váºt khô cằn trố mắt gáºt gù:
- Ta hiểu rồi, ngÆ°Æ¡i đã được ai đó truyá»n cho công lá»±c.
Văn Nhân Tuấn vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
- Vâng. Äại sÆ° quả không hổ là má»™t cao nhân.
Nhân váºt khô cằn há»i:
- Văn Nhân Tuấn, ai đã truyá»n công lá»±c cho ngÆ°Æ¡i?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Äại sÆ° tu luyện thâm háºu, lịch duyệt phong phú, cứ gẫm xét má»™t hồi là hiểu ra ngay, cần gì phải há»i.
Nhân váºt khô cằn nhìn tháºt sâu và o Văn Nhân Tuấn, gáºt gù nói:
- Hay lắm! Ngươi coi chừng ta sắp xuất thủ đây!
Bà n tay đang đặt trước ngực lão bỗng xoay ngược ra, giương năm ngón chụp lên không trung một chảo.
Nụ cÆ°á»i trên môi Văn Nhân Tuấn liá»n ngÆ°ng, chà ng không cá» Ä‘á»™ng cÅ©ng không xuất thủ.
NhÆ°ng tá»± dÆ°ng vạt áo chà ng phất Ä‘á»™ng vá» phÃa trÆ°á»›c.
Nhân váºt khô cằn quắc mắt, lại chụp mạnh má»™t chảo nữa.
Y phục Văn Nhân Tuấn à o ạt phiêu Ä‘á»™ng, song ngÆ°á»i chà ng vẫn bất Ä‘á»™ng.
Nam Cung Thu Lãnh báºt tiếng la hoảng:
- Không hổ là sÆ° đệ của A Nan Hoạt Pháºt! Xem chừng nhất thân tu luyện của đại sÆ° nà y đã đến trình Ä‘á»™ há»… nảy ý là có thể đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i được ngay. Bữa nay nếu Văn huynh ngăn không nổi lão thì toà n thể chúng ta đây chẳng má»™t ai đáng là đối thủ của lão cả!
ÄÆ°á»ng Tam Cô nói:
- Mãi tá»›i nay chúng ta má»›i được dịp sáng mắt. Văn thiếu hiệp nhÆ° thế nà y thì Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh còn siêu tuyệt biết chừng nà o. Thế mà ...nhá»› lại những ngà y trÆ°á»›c, chúng ta cứ theo gây sá»±, nếu Văn thiếu hiệp chẳng nÆ°Æ¡ng tay thì có phải là đã mất mạng cả lÅ© vì ngu si rồi chăng?
Bá»—ng nghe nhân váºt khô cằn gầm lên má»™t tiếng chấn Ä‘á»™ng tâm thần má»i ngÆ°á»i và lão sà n nhanh tá»›i, tống thẳng và o Văn Nhân Tuấn hai chưởng liá»n.
Văn Nhân Tuấn cũng tiến lên, huy xuất hai chưởng.
Hai chưởng ấy không thể phân định được là ai cao hạ cÆ°á»ng nhược. Vì cả hai ngÆ°á»i có tiến có thoái và lại tiếp tục Ä‘á»™ng thủ.
Hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c tá»›i bÆ°á»›c lui có vẻ chầm cháºm, đến những chiêu thức đánh ra cÅ©ng từ từ, trông phiêu phiêu đãng đãng cÆ¡ hồ chẳng mang má»™t chút lá»±c đạo nà o.
NhÆ°ng Nam Cung Thu Lãnh vá»›i má»i ngÆ°á»i tuy đã đứng xa cách đấu trÆ°á»ng hÆ¡n ba trượng, nhÆ°ng cứ liên miên cảm thấy hằng loạt những luồng lá»±c đạo mãnh liệt không ngá»›t tạt và o mình, khiến chẳng má»™t ai có thể đứng vững.
Má»i ngÆ°á»i kinh hãi.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng báºt tiếng la hoảng:
- Trá»i Æ¡i! Nếu chẳng táºn mắt thấy thì nghe nói chắc chẳng tin. ÄÆ°á»ng tiá»n bối nói đúng, ngà y trÆ°á»›c Văn huynh nếu không nhân háºu thì chúng ta đã thà nh ma cả rồi!
Ngay lúc ấy, trong đấu trÆ°á»ng cả nhân váºt khô cằn lẫn Văn Nhân Tuấn bá»—ng từ cháºm đổi thà nh nhanh, chỉ có thể thấy hai bóng ngÆ°á»i chá»›p Ä‘á»™ng lẫn lá»™n cà o nhau không còn phân biệt được ai là ai nữa.
Má»i ngÆ°á»i bên nà y, cÅ©ng nhÆ° các tôn giả bên kia thảy Ä‘á»u không còn cách nà o có thể đứng nguyên chá»— cÅ© được nữa, lại phải lùi lại ra xa thêm cả trượng.
Tiếu Bao Tá»± tái xanh diện mục, cứ tròn xoe mắt ngó ra đấu trÆ°á»ng, con tim cÆ¡ hồ muốn nhảy vá»t ra ngoà i.
La Ỷ Hương dịu dà ng nắm lấy cánh tay nà ng, khe khẽ nói:
- Diệp cô nương đừng kinh mang thái quá, phu thê tiểu muội đảm bảo rằng Văn thiếu hiệp nhất định sẽ thắng.
Tiếu Bao Tự nghe mà như không nghe, chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Bá»—ng nghe ÄÆ°á»ng Tam Cô lên tiếng:
- Kể cũng quái lạ, bản lãnh sư phụ Văn thiếu hiệp siêu đẳng thế nà y mà sao truy nã mãi không được Lý Tam Lang?
Hạnh Bá»™i Thi liá»n ứng đáp:
- Không hẳn thế đâu, thÆ°a ÄÆ°á»ng tiá»n bối, Lý Tam Lang đã bị Äông Môn lão nhân gia bắt giữ rồi!
ÄÆ°á»ng Tam Cô nói:
- Chuyện ấy thì ta có nghe rồi, nhưng...
Lỗ Thiếu Hoa chợt thở dà i:
- Tháºt chẳng ăn nhằm gì nhất cốc tam bảo nhị thế gia. Võ lâm Ä‘Æ°Æ¡ng kim rõ rà ng đệ nhất kỳ nhân đứng đầu thiên hạ, phải kể là sÆ° đồ Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh và Lý Tam Lang.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng nói:
- Tình hình nà y chắc phải chá» trên cả trăm chiêu, hai ngÆ°á»i đó má»›i phân thắng bại.
Nam Cung Thu Lãnh há»i:
- NgÆ°Æ¡i có đếm được hay không mà nói váºy?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÆ°á»i nhăn nhó:
- Thì độ chừng thế thôi chớ là m sao phân biệt được mà đếm với không đếm.
Nam Cung Thu Lãnh nói:
- Chẳng biết mấy chiêu mà nói, chúng ta chỉ còn có đợi, chừng nà o cuá»™c đấu ngừng là ngừng, váºy thôi.
Äá»™t nhiên trong đấu trÆ°á»ng vang lên má»™t tiếng "ầm" khủng khiếp và bá»—ng thấy hai bóng gÆ°á»i đồng bay vá»t lên tháºt cao.
Tiếu Bao Tá»± há hốc mồm nhÆ° muốn kêu lên nhÆ°ng cổ tắc nghẹn, chẳng thốt thà nh lá»i.
Kỳ thá»±c chẳng riêng gì Tiếu Bao Tá»± mà đến Nam Cung Thu Lãnh vá»›i má»i ngÆ°á»i cÅ©ng giống trình trạng nhÆ° váºy cả, ai nấy cảm thấy nhÆ° máu ngÆ°ng lÆ°u thông trong huyết mạch vì hồi há»™p, lo lắng.
Ngay lúc ấy, hai bóng ngÆ°á»i không trung lại lẫn lá»™n và o nhau và nhÆ° hai cánh bÆ°á»›m quyện chặt lấy nhau, xoay tÃt nhiá»u vòng cùng hạ xuống đất.
Lại nghe má»™t tiếng "ầm" tợ sấm dáºy, rồi hai bóng ngÆ°á»i Ä‘á»™t nhiên phân khai, đứng sững, bất Ä‘á»™ng.
Văn Nhân Tuấn sắc diện ngÆ°ng trá»ng, trán đẫm mồ hôi, trên toà n thân vẫn bình thÆ°á»ng.
Nhân váºt khô cằn thì cả chiếc cẩm y Æ°á»›t đẫm, sắc diện xám tợ tro tà n, ngá»±c dồn dáºp hÆ¡i thở, còn toà n thân cÅ©ng chẳng thấy có gì khác thÆ°á»ng.
Tiếu Bao Tá»± buá»™t miệng thét gá»i:
- Tuấn lang!....
La Ỷ Hương nhanh tay giữ lại không thì nà ng đã chạy xô đến bên Văn Nhân Tuấn rồi.
Chợt thấy toà n thân y phục của nhân váºt khô cằn phình to ra nhÆ° cái trống và song chưởng giang rá»™ng nhÆ° cánh đại bà ng, đánh dồn và o hai bên hông Văn Nhân Tuấn.
Văn Nhân Tuấn cũng vung song chưởng đẩy thẳng ra.
"Ầm! Ầm!"...
Kình phong cuồng xạ tứ phiá.
Má»i ngÆ°á»i nghe nhÆ° nghẹt thở.
Văn Nhân Tuấn hơi chao động thân hình một cái.
Nhân váºt khô cằn lảo đảo lùi lại ná»a bÆ°á»›c.
Trong chá»›p mắt ấy, lão cà ng biến sắc nhÆ° mà u đất, gầm lên, giá»ng vừa thịnh ná»™, vừa kinh mang, lẫn thê lÆ°Æ¡ng:
- Văn Nhân Tuấn, ngÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i là truyá»n nhân của A Nan?
Văn Nhân Tuấn khẽ gáºt đầu, từ tốn lên tiếng:
- Không sai!
Nhân váºt khô cằn nghiến răng há»i:
- Giá»i cho A Nan!.... Thế sao ngÆ°Æ¡i nói y chẳng rá»i há»i Äại Lôi Âm tá»± ná»a bÆ°á»›c?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- A Nan Hoạt Pháºt tháºt sá»± không rá»i Äại Lôi Âm tá»± ná»a bÆ°á»›c.
Nhân váºt khô cằn vặn lại:
- NhÆ°ng y đã Ä‘em toà n thân công lá»±c truyá»n cho ngÆ°Æ¡i, để ngÆ°Æ¡i xuất đầu lá»™ diện khắp võ lâm, nhÆ° thế thì có khác gì y đã rá»i khá»i Äại Lôi Âm tá»±.
Văn Nhân Tuấn đáp:
- A Nan Hoạt Pháºt không rá»i Äại Lôi Âm tá»± nhÆ°ng chẳng lẽ nhất thân thần công tuyệt nghệ của ngà i lại để thất truyá»n, cÅ©ng không lẽ không cho truyá»n nhân ra ngoà i? HÆ¡n nữa, ngà i đã liệu định trÆ°á»›c là thế nà o rồi đại sÆ° cÅ©ng tiến phạm Trung nguyên, nên ngà i Ä‘em toà n thân công lá»±c truyá»n cho tại hạ, để tại hạ thay ngà i mà bảo vệ võ lâm Trung Nguyên.
Nhân váºt khô cằn há»i:
- Thế thì hiện giá» A Nan còn ở tại Äại Lôi Âm tá»± không?
Văn Nhân Tuấn trả lá»i:
- Vẫn còn chá»›! Và ngà i quyết vÄ©nh viá»…n gởi thây nÆ¡i Äại Lôi Âm tá»±!
Nhân váºt khô cằn kêu lên:
- Vĩnh viễn gởi thân? Không khéo A Na đã viên tịch rồi chăng?
Văn Nhân Tuấn trầm trầm giá»ng:
- Äại sÆ° ngay sau khi đại sÆ° ly khai hai năm thì A Nan Hoạt Pháºt đã tây qui Pháºt quốc!
Nhân váºt khô cằn nghiến răng hằn há»c:
- Äược! Äược! A Nan cho đến lúc chết cÅ©ng còn muốn đè nén ta! Ta không san bằng võ lâm Trung Nguyên không thể cam tâm.
Văn Nhân Tuấn quắc mắt đầy uy mãnh, cất giá»ng băng giá rợn ngÆ°á»i:
- Äại sÆ°! Luáºn vá» Thiên Trúc dị thuáºt thì đại sÆ° không đáng là đối thủ của Hạnh cô nÆ°Æ¡ng. Luáºn vá» võ công thì đại sÆ° cÅ©ng chẳng hÆ¡n nổi truyá»n nhân của A Nan Hoạt Pháºt.
NhÆ° váºy đại sÆ° còn cáºy và o cái gì để san bằng võ lâm Trung Nguyên?
Nhân váºt khô cằn toà n thân run lên, háºm há»±c nói:
- Thôi! Thôi! Thôi!.... Ta biết rồi! Không ngá» bao nhiêu năm khổ tu luyện của ta rốt lại cÅ©ng chẳng hÆ¡n được ai, tháºt là đáng háºn. Văn Nhân Tuấn, Kiệt Ma nà y xin thá» trá»n kiếp nà y ta sẽ không bao giá» tái hiện ná»a bÆ°á»›c sang Trung NGuyên Lão xoay ngÆ°á»i định Ä‘i.
Văn Nhân Tuấn bá»—ng cung kÃnh khom lÆ°ng nói:
- Thà nh kÃnh tống tiển sÆ° thúc.
Kiệt Ma chÆ°ng há»ng, quay phắt lại há»i:
- Văn Nhân Tuấn, ngươi vừa nói gì?
Văn Nhân Tuấn một mực thủ lễ, đáp:
- Tiểu Ä‘iệt xin thà nh kÃnh tống tiến sÆ° thúc Kiệt Ma há»i:
- NgÆ°Æ¡i gá»i ta là sÆ° thúc?
Văn Nhân Tuấn từ tốn:
- Vâng, xin sư thúc cho phép.
Kiệt Ma nói:
- Nên biết ta không thừa nháºn là sÆ° đệ của A Nan.
Văn Nhân Tuấn vẫn từ tốn:
- ThÆ°a đó là phần sÆ° thúc nghÄ©, chá»› tiểu Ä‘iệt chỉ biết rằng cho tá»›i ngà y viên tịch, không má»™t thá»i khắc nà o sÆ° phụ không nhá»› đến ngÆ°á»i sÆ° đệ đã ra Ä‘i biá»n biệt...Vì thế, tá»± nhiên tiểu Ä‘iệt cÅ©ng phải tôn trá»ng ngÆ°á»i là sÆ° thúc.
Kiệt Ma trầm ngâm má»™t hồi, bá»—ng há»i:
- Văn Nhân Tuấn, ngươi có thể tin ta không?
Văn Nhân Tuấn ngáºp ngừng:
- Chẳng hay ý sÆ° thúc ngÆ°á»i muốn...
Kiệt Ma đáp ngay:
- Ta sẽ cho những ngÆ°á»i Ä‘i theo ta hiện tại quay vá» Thiên Trúc ngay, phần ta, má»™t thân má»™t mình muốn đến Äại Lôi Âm tá»± để nhìn lại A Nan...
Văn Nhân Tuấn không chút do dá»±, trả lá»i:
- Là m sao tiểu Ä‘iệt dám không tin sÆ° thúc, xin má»i sÆ° thúc cứ tá»± nhiên.
Kiệt Ma há»i gặng:
- NgÆ°Æ¡i có thể tin ta được sao? Do đâu mà ngÆ°Æ¡i tin ta ngay váºy?
Văn Nhân Tuấn thà nh khẩn:
- Vì ngà y trÆ°á»›c sÆ° thúc đã xuất thân từ Äại Lôi Âm tá»±, vì sÆ° thúc là sÆ° đệ của A Nan Hoạt Pháºt, vì tiểu diệt đã gá»i ngÆ°á»i là sÆ° thúc...
Kiệt Ma lá»™ vẻ khÃch Ä‘á»™ng, buồn buồn nói:
- Xem ra, chÃnh ta đã lầm lẫn! Má»™t lầm lẫn là mất cả mấy chục năm!....Văn Nhân Tuấn hiá»n Ä‘iệt, để thá»±c tâm hối lá»—i, kể từ nay sÆ° thúc sẽ cải danh A Tu La viện thà nh Tiểu Lôi Âm...
Văn Nhân Tuấn ngạc nhiên sá»ng sốt, rồi lại lá»™ vẻ xúc Ä‘á»™ng, khom lÆ°ng cung kÃnh:
- Tiểu điệt vô cùng cảm phục sư thúc.
Last edited by nguoidoi123; 10-08-2008 at 04:59 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|
10-08-2008, 05:00 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 76 : Tìm Lý Tam Lang
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Kiệt Ma nói:
- Có gì mà đáng cảm phục, sÆ° thúc chỉ sợ không còn kịp ngà y tháng để ăn năn hối lá»—i! ChÃnh sÆ° thúc phải Ä‘a tạ hiá»n Ä‘iệt đã cảnh tỉnh sÆ° thúc thoát bến mê.
Lão quay lại sau, khoát tay ra hiệu. Các tôn giả A Tu La viện nhứt tá» cung thân, Ä‘oạn xoay hÆ°á»›ng Ä‘i vòng theo chân núi trở vá».
Kiệt Ma lại nói:
- Bây giá» sÆ° thúc cần đến Äại Lôi Âm tá»± sá»›m thá»i khắc nà o hay thá»i khắc ấy, sau khi quì tạ lá»—i trÆ°á»›c A Nan rồi, sÆ° thúc sẽ quay lại Thiên Trúc ngay, không má»™t bÆ°á»›c ngÆ°ng nghỉ.
Hai tay áo khẽ phất, gió nổi lên lão đã mất dạng.
Nam Cung Thu Lãnh cùng má»i ngÆ°á»i phi thân à o lại, vây quanh Văn Nhân Tuấn.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lên tiếng đầu tiên:
- Văn huynh! Xin bái phục, xin...
Văn Nhân Tuấn bỗng "ụa" một tiếng, phun ra một bún máu tươi.
Tiếu Bao Tá»± hoa dung thất sắc, hoảng vÃa, nhảy xổ tá»›i, ôm lấy Văn Nhân Tuấn cuống cuồng gá»i:
- Tuấn lang! Có bỠnà o...
Văn Nhân Tuấn khẽ lắc đầu, mỉm cÆ°á»i nói:
- Không há» chi! Nảy giá» ngÆ°á»i ta phải ráng dằn nén, má»›i chÆ°a má»a, bây giá» cho ra được nghe dá»… chịu lắm.
Tiếu Bao Tự vẫn lo lắng:
- Äại ca không há» chi tháºt chứ?
Nam Cung Thu Lãnh cÆ°á»i hì hì, nói:
- Diệp cô nương, đừng sợ, Văn huynh chưa là m đám cưới, thì chưa chịu chết đâu.
Tiếu Bao Tá»± á»ng hồng đôi má, gắt:
- Thôi đi, nói bắt ghét!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÅ©ng cÆ°á»i hì hì, xen và o:
- Cái đó kêu bằng... thương chà ng đứt cả ruột gan, sợ chà ng long thể bất an.. thiếp hết hồn!
Má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i ồ.
Tiếu Bao Tự cà ng đỠbừng mặt mũi...
Nam Cung Thu Lãnh vồn vã vỗ vai Văn Nhân Tuấn:
- Văn huynh giá»i giấu ngÆ°á»i ta lắm nhé! Bấy lâu giữ ká»· tung tÃch nay đùng má»™t cái hoá ra là truyá»n nhân của A Nan Hoạt Pháºt, khiến tiểu đệ cứ tưởng nhÆ° mình nằm mÆ¡!
Văn Nhân Tuấn thân máºt nói vá»›i má»i ngÆ°á»i:
- Hiện tại thì hết giấu nổi chÆ° vi nữa rồi. Vâng tại hạ vốn là truyá»n nhân của A Nan Hoạt Pháºt.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng há»i:
- Thế thì, không khéo Äông Môn lão nhân gia rốt ra là A Nan Hoạt Pháºt chăng?
Văn Nhân Tuấn cÆ°á»i đáp:
- Vá» vụ đó Æ°? Tốt hÆ¡n chá» khi nà o gặp lão nhân gia thì TÆ° Mã huynh há»i thẳng lão nhân gia sẽ rõ.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lại há»i:
- Thì ngay bây giỠVăn huynh nói toạt ra cho rồi, còn tiếc với nhau là m gì?
Văn Nhân Tuấn nói:
- Äại Hoà ng Phong, chuyện ấy chẳng gấp mà điá»u cần là m ngay là thá»±c hiện Ä‘iá»u kiện tại hạ đã giao kết vá»›i Hạnh cô nÆ°Æ¡ng...
Hạnh Bội Thi vội lên tiếng:
- Chẳng giấu gì Văn đại hiệp, trÆ°á»›c đây quả tình tôi có ý không phục hiá»n sÆ° đồ vá» việc là m khó dá»… Lý đại hiệp, nhÆ°ng bây giá» sau khi mục kÃch Văn đại hiệp chẳng quản thân mình, táºn tâm lá»±c Ä‘Æ°Æ¡ng đầu cùng đại địch, để bảo vệ võ lâm, khiến tôi vô cùng cảm phục, và cÅ©ng suy nghÄ© thêm việc hiá»n sÆ° đồ bắt giữ Lý đại hiệp hẳn có lý do chÃnh đáng gì đó, mà tôi chÆ°a hiểu. Váºy, Ä‘iá»u kiện ấy có thể xét lại. Má»™t là thá»±c ra tôi cÅ©ng chẳng phải sá» dụng bao nhiêu Thiên Trúc dị thuáºt trong cuá»™c thoái địch hôm nay, tức chẳng có công lao gì không thể đổi lấy sá»± phóng thÃch Lý đại hiệp được. Hai là ...
Văn Nhân Tuấn ngắt lá»i:
- Hạnh cô nÆ°Æ¡ng nói váºy là không ổn rồi! Sá»± tháºt nếu không nhá» có bản lãnh siêu việt vá» Thiên Trúc dị thuáºt của cô nÆ°Æ¡ng, chÆ°a chắc cục diện được tốt đẹp nhÆ° hiện tại, xin cô nÆ°Æ¡ng đừng quá khiêm tốn. Bây giá» bất luáºn nhÆ° thế nà o tại hạ cÅ©ng xin Ä‘Æ°a cô nÆ°Æ¡ng đến gặp gia sÆ°, để thá»±c hiện Ä‘iá»u kiện đã giao kết.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng há»i:
- Như thế tức là chẳng còn việc gì nữa, phải không? Chúng ta có thể tạm chia tay được chưa?
Văn Nhân Tuấn gáºt đầu:
- Tại hạ xin được Ä‘Æ°a tiá»…n chÆ° vị lên Ä‘Æ°á»ng...
ÄÆ°á»ng Tam Cô cháºn ngang:
- Khá»i tiá»…n, bá»n ta chÆ°a Ä‘Ã nh chia tay Ä‘i đâu cả, vì còn chÆ°a thá»a mãn má»™t Ä‘iá»u. Bấy lâu nay Lý Tam Lang là má»™t nhân váºt thần bÃ, hầu nhÆ° ai cÅ©ng muốn gặp qua má»™t lần cho biết. Nhân đây, có cÆ¡ há»™i hy hữu, bá»n ta muốn tháp tùng Văn thiếu hiệp vá»›i Hạnh cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i xem Lý Tam Lang má»™t phen.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng vá»— tay tán thà nh ngay:
- Phải! à kiến của ÄÆ°á»ng tiá»n bối tháºt là hay, đã nhắc má»i ngÆ°á»i nhớđến má»™t việc không thể bá» qua, Bá Äao, ngÆ°Æ¡i vá»›i đại tẩu có Ä‘i không nà o?
Nam Cung Thu Lãnh đáp:
- Còn phải nói, đương nhiên là đi chớ sao không.
Lỗ Thiếu Hoa nói:
- Tại hạ cũng xin cùng đi với, để được chiêm ngưỡng vị tuyệt thế hà o hoa phong nhã Lý Tam Lang.
Thế là toà n thể Ä‘á»u muốn Ä‘i cả, riêng Hoà ng Phủ Ngá»c bá»—ng nói:
- Văn huynh, phần phu thê tiểu đệ xin cáo biệt.
Nam Cung Thu Lãnh vá»™i há»i:
- Ủa! Hiá»n khang lệ không Ä‘i xem Lý Tam Lang sao?
Hoà ng Phủ Ngá»c cÆ°á»i đáp:
- Vì phu thê tiểu đệ đã từng gặp vị thần bà ấy rồi. Chẳng giấu gì chÆ° vị, chÃnh Lý Tam Lang đã là ông mai cho Hoà ng Phủ Ngá»c nà y vá»›i La Ỷ HÆ°Æ¡ng thà nh giai ngẫu đấy.
Nam Cung Thu Lãnh kinh ngạc:
- Chà ! Lại có vụ đó ư?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng vá»™i há»i:
- Hoà ng Phủ huynh, chẳng hay Lý Tam Lang hình dáng ra sao?
Hoà ng Phủ Ngá»c tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp:
- ChÆ° vị sắp Ä‘i gặp Lý Tam Lang, nếu nói ra ngay đây thì mất hứng thú cả Ä‘i!.... ChÆ° vị, háºu há»™i cÅ©ng hữu kỳ, xin tạm biệt, lúc nà o thuáºn tiện xin má»i chÆ° vị quang lâm Phiêu HÆ°Æ¡ng Tiểu Trúc uống chén rượu.
Chà ng cùng La Ỷ HÆ°Æ¡ng đồng chà o má»i ngÆ°á»i rồi Ä‘em Tiểu Thanh ra đị..
ÄÆ°á»ng Tam Cô quay qua Văn Nhân Tuấn há»i:
- Văn thiếu hiệp, hiện lệnh sÆ° ở đâu, cách đây có xa lắm không váºy?
- Nói xa không hẳn xa, mà nói gần cũng chẳng gần, hay hơn hết là cứ đi, sẽ tới.
ÄÆ°á»ng Tam Cô thúc giục:
- Xem chừng chẳng gần, chúng ta sá»›m lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i thôi!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng há»i:
- Tiá»n bối gấp chi dữ váºy?
ÄÆ°á»ng Tam Cô trừng mắt ngó y má»™t cái há»i lại:
- Thế bộ ngươi không gấp à ?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÆ°á»i hì hì:
- Vãn bối hả? Vãn bối chỉ muốn gặp Lý Tam Lang liá»n chá»› chẳng gấp.
ÄÆ°á»ng Tam Cô báºt cÆ°á»i, má»i ngÆ°á»i cÅ©ng báºt cÆ°á»i.
Và chẳng ai bảo ai, Ä‘á»u chuẩn bị đăng trình. Nữ nhân ngồi mã xa, nam nhân Ä‘i bá»™.
Äi má»™t lúc, TÆ° Mã ThÆ°á»ng đến gần Văn Nhân Tuấn nói:
- Văn huynh, theo tại hạ thấy thì vị Hạnh cô nÆ°Æ¡ng có vẻ sâu Ä‘áºm tình ý đối vá»›i Lý Tam Lang lắm đấy.
Văn Nhân Tuấn há»i:
- Tháºt thế không?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng đáp:
- Nhãn lá»±c của Văn huynh đâu phải tầm thÆ°á»ng, chả lẽ chỉ có Ä‘iểm dó mà không nháºn thấy.
Văn Nhân Tuấn lại há»i:
- Tại vì tại hạ không có để ý. Theo Äại Hoà ng Phong huynh thấy thì thế nà o?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng tá» ra rà nh rẽ:
- Còn phải há»i! Nếu không vì Lý Tam Lang thì Hạnh cô nÆ°Æ¡ng đã không đặt Ä‘iá»u kiện đòi hiá»n sÆ° đồ phải thả gã, má»›i khứng xuất mã tÆ°Æ¡ng trợ.
Văn Nhân Tuấn nói:
- Nếu chỉ bằng và o Ä‘iểm ấy e rằng huynh xét lầm mất. Theo chá»— tại hạ hiểu thì Hạnh mẫu nữ đã nợ há» Lý má»™t trá»ng ân gì đó.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lắc đầu lia lịa:
- Không, không phải thế đâu! Äệ cÅ©ng từng thiếu nợ ân nghÄ©a vá»›i ngÆ°á»i ta váºy, nhÆ°ng trả Æ¡n thì khác, mà tình ý khác thÆ°á»ng là khác; đệ đâu có khác thÆ°á»ng nhÆ° Hạnh cô nÆ°Æ¡ng đối vá»›i Lý Tam Lang!
Văn Nhân Tuấn nói:
- Cái đó đã hẳn vì huynh là nam nhân.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng chÆ°ng há»ng. Y vốn thẳng thắng nghÄ© sao nói váºy, nhÆ°ng lá»i lẽ không không được dồi dà o, nên bây giá» muốn nói thêm, mà chẳng biết láºp luáºn thế nà o cho rõ ý.
Nam Cung Thu Lãnh báºt cÆ°á»i, xen và o:
- Äại Hoà ng Phong là m sao đấu mồm cho lại Văn huynh mà cứ đấu! Äến ngÆ°á»i chết mà y còn nói thà nh sống được huống chi chuyện nà y.
Lỗ Thiếu Hoa pha trò:
- Nếu thế thì các trại bán quan tà i mà gặp Văn huynh thì chỉ có nÆ°á»›c đóng cá»a gấp.
Nam Cung Thu Lãnh cÆ°á»i rá»™.
Bá»—ng nghe phÃa sau từ trên xe vá»ng tá»›i tiếng của ÄÆ°á»ng Tam Cô há»i:
- Các ngÆ°Æ¡i Ä‘ang cÆ°á»i chuyện gì đó?
Nam Cung Thu Lãnh vẫn cÆ°á»i đáp:
- Dạ, chẳng có chi, kiếm chuyện cÆ°á»i tà o lao cho quên Ä‘Æ°á»ng xa váºy mà !
ÄÆ°á»ng Tam Cô lại há»i:
- Văn thiếu hiệp, gần đến nơi chưa?
Văn Nhân Tuấn trả lá»i:
- Còn một đỗi nữa ạ!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng nói:
- ÄÆ°á»ng tiá»n bối đừng gấp, thế nà o cÅ©ng để tiá»n bối thấy mặt Lý Tam Lang mà .
ÄÆ°á»ng Tam Cô nạt:
- Ai mượn ngÆ°Æ¡i xÃa vô.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÆ°á»i hì hì:
- Äó là vãn bối an ủi tiá»n bối...
ÄÆ°á»ng Tam Cô lại nạt:
- NgÆ°Æ¡i ráng tá»± an ủi trÆ°á»›c Ä‘i, vì nếu Ä‘Æ°á»ng cóxa thêm bao nhiêu Ä‘i nữa thì ta vẫn ngồi trên xe, còn ngÆ°Æ¡i thì rã đôi chân đấy.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lại chỉ biết cÆ°á»i trừ, má»™t lúc má»›i lắc đầu than vá»›i Nam Cung Thu Lãnh:
- Xem chừng ngÆ°Æ¡i nói đúng, ta quả kém vá» khoa ăn nói tháºt!
Má»i ngÆ°á»i nghe y nói không thể nÃn cÆ°á»i.
Nam Cung Thu Lãnh khẽ lên tiếng:
- Tiểu đệ Ä‘á»™t nhiên phát giác má»™t Ä‘iá»u.
Văn Nhân Tuấn há»i:
- Phát hiện Ä‘iá»u chi?
Nam Cung Thu Lãnh nói:
- Má»™t khi đã trở thà nh hảo nhân rồi, nháºn thấy sao chung quanh mình ai cÅ©ng dá»… mến cả, bất cứ chuyện gì cÅ©ng rất dể thông cảm nhau, chả ai chấp nhất ai.
Văn Nhân Tuấn gáºt đầu:
- Äúng thế. Tất nhiên phải nhÆ° thế vì ngÆ°á»i tốt thì tâm ý không mấy khi tÃnh chuyện mỠám, tức thÆ°á»ng xuyên thanh thản, cởi mở, dù ai nói gì cÅ©ng không mặc cảm rằng ngÆ°á»i ta xá» xiêng mình. HÆ¡n nữa, hảo nhân thì biết chuá»™ng nghÄ©a lá»…, trá»ng chữ lý, thà nh thỠđâu có là m phiá»n lòng ai là m gì, và khi nghe cái chi hữu lý, là phục tùng ngaỵ..
Nam Cung Thu Lãnh gáºt đầu lia liạ:
- Phải! Phải! Phân tách rất hay, xin thỠgiáo.
Ngừng má»™t chút, lại há»i:
- Văn huynh nói địa phương chúng ta sắp đến gặp lệnh sư và Lý Tam Lang là ở đâu nhỉ?
Văn Nhân Tuấn há»i lại:
- Còn nhá»› vụ bị hãm trong trúc lâm tráºn dạo ná» không?
Nam Cung Thu Lãnh bỗng kêu lên:
- Thì ra, lại là nÆ¡i đó Æ°? Trá»i đất? Bá»™ Văn huynh lại tÃnh đùa giai má»™t phen nữa hay sao?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng xen và o:
- Ở đó thì có gì không hay đâu? Không phải nhá» vụ bị mắc kẹt trong trâÃn ấy mà ngÆ°Æ¡i đã lợi thêm má»™t nữ nhân đó sao?
Nam Cung Thu Lãnh chợt đỠmặt.
Văn Nhân Tuấn cÆ°á»i nói:
- Không biết ai chá»› riêng Bá Äao huynh vá»›i Äắt Ká»· đại tẩu là nhá»› mãi nÆ¡i ấy nhÆ° là má»™t ká»· niệm ngá»t máºt nhất trong Ä‘á»i...
Nam Cung Thu Lãnh cÆ°á»i cÆ°á»i không nói, mặt mÅ©i chỉ Ä‘á» bừng lên.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng nheo mắt nhìn Nam Cung Thu Lãnh kêu lên:
- Úi chao! Sao lại có chuyện lạ thế nà y, Nam Cung Bá Äao mà biết Ä‘á» mặt là cuá»™c Ä‘á»i bắt đầu trà n ngáºp tình thÆ°Æ¡ng.
Nam Cung Thu Lãnh vung chưởng Ä‘áºp và o vai TÆ° Mã ThÆ°á»ng má»™t cái, cả hai cÆ°á»i hô hố.
Nhá» ai nấy Ä‘á»u vui vẻ cởi mở, vừa Ä‘i vừa trò chuyện huyên thuyên nên chẳng thấy Ä‘Æ°á»ng xa, và khi đến nÆ¡i, chẳng ai nghe mệt má»i chi cả.
Má»i ngÆ°á»i tá» tá»±u phÃa trÆ°á»›c cốc khẩu.
- Ãi chà ! Sao lại là nÆ¡i nà y?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng nói to:
- NÆ¡i đây thì có gì không hay đâu. Xin má»i chÆ° vị xuống xe.
Vừa hạ xa, Tiếu Bao Tá»± đã tiến lên, nắm tay Văn Nhân Tuấn há»i:
- Tuấn lang, lão nhân gia ở đây sao tiểu muội không nghe đại ca cho biết?
Văn Nhân Tuấn mỉm cÆ°á»i đáp:
- Lão nhân gia có hẹn, hễ xong việc thì tới đây tìm lão nhân gia.
Hạnh Bá»™i Thi tha thÆ°á»›t bÆ°á»›c tá»›i há»i:
- Văn đại hiệp, cả Lý đại hiệp cũng có ở đây ư?
Văn Nhân Tuấn gáºt đầu:
- Vâng, đúng váºy. Ngà y thứ nhì ngay sau khi Æ°á»›c hẹn Ä‘iá»u kiện vá»›i cô nÆ°Æ¡ng, thì tại hạ láºp tức cho ngÆ°á»i trình báo đến sÆ° phụ nên ngÆ°á»i tạm giữ Lý đại hiệp ở đây để tiện bỠđáp ứng Ä‘iá»u kiện của cô nÆ°Æ¡ng.
Hạnh Bội Thi nói:
- Lão nhân gia tháºt là chu đáo.
Văn Nhân Tuấn quay qua Nam Cung Thu Lãnh, thò tay ra bảo:
- Cho tại hạ mượn thanh đao của huynh một chút.
Nam Cung Thu Lãnh là m lạ, há»i:
- Văn huynh định là m việc chi váºy?
Văn Nhân Tuấn đáp:
- Phiến trúc lâm đã trở thà nh vô dụng vì có thể tại hạ bị nghi ngỠlà định đùa dai như lần trước nên tại hạ muốn phá bỠđi.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng mau mắn già nh phần:
- Tưởng việc gì chá»› việc đốn trúc chặt cây xin chÆ° vị khá»i tốn công, hãy để cho tiểu đệ phụ trách.
Vừa dứt lá»i, y đã nhanh nhÆ° chá»›p phi thân vèo tá»›i vung trÆ°á»ng kiếm.
Hà o quang lấp loáng, kiếm khà đầy trá»i, chẳng mấy chốc quả nhiên y đã phá rạp phiến trúc lâm.
Thu kiếm, y lạng ngÆ°á»i nhảy lùi lại nói:
- Xong rồi đấy.
Văn Nhân Tuấn liá»n lên tiếng:
- Tại hạ xin Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng...
Chà ng cùng Tiếu Bao Tự song song tiến bước...
Trong cốc có má»™t dòng suối nhá», dá»c theo bá» suối cá» má»c nhÆ° thảm, Ä‘iểm thêm những cụm hoa lá tuyệt đẹp. Nhìn chung quả là má»™t thạch cốc u tÄ©nh, thÆ¡ má»™ng.
Dá»±a vách đá trong cùng, gian cốc có má»™t huyệt Ä‘á»™ng cao hÆ¡n đầu ngÆ°á»i, Ä‘Æ°á»ng và o Ä‘á»™ng thẳng tắp chừng má»™t trượng thì đến khúc quanh.
Văn Nhân Tuấn giơ tay chỉ và o huyệt động, nói:
- Gia sư với Lý Tam Lang đang ở trong động ấy.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng há miệng định kêu nhÆ°ng liá»n bị Văn Nhân Tuấn ngăn lại. Văn Nhân Tuấn dẫn má»i ngÆ°á»i đến trÆ°á»›c cá»a Ä‘á»™ng và quay lại nói:
- Má»i chÆ° vị Ở đây nghỉ chân và đợi má»™t lúc, để tại hạ và o má»i gia sÆ°.
Chà ng không chá» má»i ngÆ°á»i kịp có ý kiến gì, đã chuyển thân tiến thẳng và o Ä‘á»™ng.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng phà n nà n.
- Tháºt là mất công, còn phải má»i gì nữa, thì cứ ở đây gá»i to má»™t tiếng là được liá»n.
Nam Cung Thu Lãnh nhắc chừng:
- Như thế là vô lễ, ngươi hiểu không?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng gáºt đầu:
- Äúng! Hảo nhân không thể thiếu lá»… nghÄ©a!
Chừng má»™t khắc từ trong Ä‘á»™ng tiến ra má»™t ngÆ°á»i, không là Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thì là ai nữa!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng vá»t miệng gá»i ngay:
- A! Lão ưng khuyển!
Bá»—ng nghe Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lên tiếng:
- TÆ° Mã ThÆ°á»ng! Nếu không nghe qua đồ đệ ta vừa cho hay là ngÆ°Æ¡i đã thoát thai hoà n cốt thì ta không vả rụng răng ngÆ°Æ¡i, không xong.
Lão bÆ°á»›c luôn ra khá»i cá»a Ä‘á»™ng, ôm quyá»n thi lá»…, nói:
- Äược chÆ° vị đồng tâm hiệp lá»±c cùng đẩy lui ngoại địch má»›i rồi, tháºt là nghÄ©a cá» cao đẹp, Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh xin trân trá»ng cảm tạ.....
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 77 : Ba Mà Là Một
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
TÆ° Mã ThÆ°á»ng nhăn răng cÆ°á»i nói:
- Không cần khách sáo, chỉ cần hai bữa nữa lão má»i má»i ngÆ°á»i ăn uống má»™t bữa no say là được rồi.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÅ©ng cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i yên tâm, vá»›i ngÆ°á»i khác thì có thể quên má»i, chá»› phần ngÆ°Æ¡i thì nhất định không thiếu đâu.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lại toét miệng cÆ°á»i thÃch thú.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hÆ°á»›ng vá» phiá Hạnh mẫu ôm quyá»n nói:
- Lâu ngà y không gặp, lão phu nhân vẫn an hảo chứ?
Hạnh mẫu vội đáp lễ:
- Không dám! Äại nhân hẳn cÅ©ng khÆ°Æ¡ng ninh! ... ThÆ°a, chắc Lý Tam Lang đại hiệp Ä‘ang có mặt tại đây?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trả lá»i:
- Lý Tam Lang còn ở trong kia, ý có Ä‘iá»u ái ngại chÆ°a tiện ra đây.
Hạnh mẫu ngạc nhiên há»i:
- Lý đại hiệp có Ä‘iá»u chi mà ái ngại?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh khẽ hắng giá»ng má»™t tiếng đáp:
- Y cáºy lão phu giúp cho má»™t việc, nhÆ°ng không biết việc sẽ thà nh hay không, nên y chẳng khá»i ái ngại bÆ°á»›c ra.
Hạnh mẫu lại há»i:
- Có chuyện nhÆ° thế Æ°? NhÆ°ng, chẳng hay Lý đại hiệp cáºy nhỠđại nhân việc chi váºy?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trầm ngâm má»™t lát, má»›i nói:
- Việc ấy, tuy nói là y cáºy nhá» lão phu nhÆ°ng kỳ thá»±c phải nhá» lão phu nhân và Hạnh cô nÆ°Æ¡ng giải quyết má»›i xong.
Hạnh mẫu khẳng khái:
- Xin đại nhân cho biết, chỉ cần là việc không quá sức, còn thì bất luáºn việc gì có thể được, mẹ con chúng tôi quyết chẳng từ nan.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lại ôm quyá»n, nói:
- TrÆ°á»›c hết, lão phu xin Ä‘a ta lão phu nhân. Việc ấy là nhÆ° thế nà y... Lý Tam Lang cáºy lão phu đóng vai ông tợ..
Hạnh Bá»™i Thi lá»™ nét kinh ngạc, rồi hoa dung á»ng hồng, nà ng cắn môi cúi đầu.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng buá»™t miệng:
- Úi chà chà ! NghÄ©a là Lý Tam Lang cáºy lão thay cho y, cầu hôn Hạnh cô nÆ°Æ¡ng phải không?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh mỉm cÆ°á»i:
- TÆ° Mã ThÆ°á»ng sao mà thông minh quá!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng toét miệng cÆ°á»i há» há»:
- Ấy, Äại Hoà ng Phong nà y vốn là kẻ dá»… thÆ°Æ¡ng từ lâu mà !
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cÆ°á»i ồ.
ÄÆ°á»ng Tam Cô xen lá»i:
- Xem chừng chúng ta sắp được uống chén rượu mừng tới nơi đấy.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói:
- Cái đó cÅ©ng còn tùy, vì Hạnh lão phu nhân vẫn chÆ°a trả lá»i kia mà .
Bỗng nghe Hạnh mẫu lên tiếng:
- Lão thân tháºt tình không ngá» tại sao Lý đại hiệp lại cáºy đại nhân đứng ra cầu hôn giúp.
Lý đại hiệp là má»™t đại anh kiệt Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, thiên hạ Ä‘á»u tôn kÃnh là nhân váºt hiệp nghÄ©a, vô luáºn nhân phẩm, sở há»c Ä‘á»u thượng thặng, lão thân cầu mong sợ chẳng được, huống hồ còn lưỡng lá»± hay không bằng lòng. Duy có Ä‘iá»u, vấn Ä‘á» nà y lão thân chỉ có thể đứng chủ má»™t ná»a, còn phần tiểu nữ, dù sao cÅ©ng phải có quyá»n chá»n lá»±a trong hôn nhân đại sá»± của chÃnh nó, váºy xin để lão thân há»i qua ý nó xem sao. Nà y, Bá»™i Thi con...
Chợt nghe Hạnh Bội Thi thỠthẻ:
- Sao mẹ còn há»i con? Mẹ định đâu con tuân đó.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng hô to:
- Hay rồi! Ha ha, chén rượu mừng nhất định chẳng chạy đâu thoát!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh ôm quyá»n, nói:
- Äa tạ lão phu nhân và Hạnh cô nÆ°Æ¡ng đã không đến đổi khiến lão phu xe chẳng nổi mối tÆ¡ hồng.
Má»i ngÆ°á»i thi nhau Ä‘Æ°a lá»i hỉ chúc Hạnh mẫu và Hạnh Bá»™i Thi.
ÄÆ°á»ng Tam Cô thúc giục Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh:
- Tróc phạm danh quan các hạ, các hạ còn ở đây là m chi nữa, bá»n ta lặn lá»™i Ä‘Æ°á»ng xa đến đây đâu phải để xem các hạ, mau và o má»i tân lang ra đây Ä‘i thôi!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt đầu:
- Vâng, lão phu tuân lệnh.
Lão quay và o phÃa trong Ä‘á»™ng, gá»i to:
- Việc đã xong, rất tốt đẹp, các hạ có thể bÆ°á»›c ra, xin má»i!....
Không nghe thấy trong Ä‘á»™ng có tiếng ngÆ°á»i trả lá»i gì cả.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u giÆ°Æ¡ng mắt dòm và o, nhÆ°ng vẫn không thấy ai Ä‘i ra hết.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lắc lắc đầu nói:
- Coi bá»™ Lý bằng hữu còn e lệ thẹn thùa quá chừng! Lão phu Ä‘Ã nh phải và o trong lôi y ra váºy.
Lão bèn rảo bước vô động.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh tiến và o chỉ má»™t lát thì từ trong Ä‘á»™ng Ä‘i ra má»™t ngÆ°á»i tuất dáºt, phong nhã, rất trẻ tuổi, váºn y phục toà n trắng, cà ng tăng vẻ tiêu sái, cao khiết, so vá»›i Văn Nhân Tuấn còn khôi ngô hÆ¡n mấy phần.
Má»i ngÆ°á»i tròn xoe mắt mà nhìn, nÃn thở mà nhìn.
ÄÆ°á»ng Tam Cô không khá»i lẩm bẩm trầm trồ.
Tiếu Bao Tá»± vừa trông thấy đã nháºn ra ngay chÃnh là vị thanh niên khách mà nà ng từng gặp má»™t lần, trên Ä‘Æ°á»ng đến Äại Xa Táºp dạo ấy.
Bạch y khách má»›i bÆ°á»›c ra khá»i Ä‘á»™ng, thì mục quang đã trÆ°á»›c hết nhìn và o diện mạo Hạnh Bá»™i Thi. Bốn ánh mắt giao nhau, Hạnh Bá»™i Thi nghe rá»™n rã con tim, liá»n gầm đầu ngó xuống.
Bạch y khách đoan trang ngó sang Hạnh mẫu, vòng tay thi lễ:
- Lão phu nhân! Hạnh cô nương!....
TÆ° Mã ThÆ°á»ng bá»—ng gá»i giá»±t giá»ng:
- Lý Tam Lang!
Bạch y khách ngoãnh mặt sang khẽ kêu:
- á»’! Äúng là Äại Hoà ng Phong TÆ° Mã ThÆ°á»ng!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lưỡng nhãn sáng hẳn lên, vá»™i há»i:
- Các hạ nháºn biết tại hạ Æ°?
Lý Tam Lang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nói:
- Chẳng những nháºn biết các hạ, mà tại hạ còn biết tất cả chÆ° vị Ở đây, nhÆ° Nam Cung Bá Äao nà y, Lá»— Thiếu chủ nà y, Triệu cô nÆ°Æ¡ng, Diệp cô nÆ°Æ¡ng, ÄÆ°á»ng tiá»n bối, lưỡng vị Vân cô nÆ°Æ¡ng...
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lại kêu lên:
- Trá»i! Äúng là các hạ nháºn biết tại hạ tháºt!
ÄÆ°á»ng Tam Cô chú mục nhìn Lý Tam Lang nói:
- Äược gặp các hạ, tháºt là vinh hạnh, quả nhiên còn hÆ¡n tiếng đồn nhiá»u.
Nam Cung Thu Lãnh há»i:
- Lý Tam Lang, các hạ từng gặp Nam Cung Thu Lãnh nà y rồi sao?
Lý Tam Lang mỉm cÆ°á»i:
- Tá»± nhiên là từng gặp rồi, tại hạ còn chÆ°a kịp cung hỉ các hạ đã sánh duyên cùng mỹ nhân nhÆ° hoa nhÆ° ngá»c.
Nam Cung Thu Lãnh chÆ°ng há»ng:
- Ủa! Vụ ấy các hạ cũng biết sao?
Lý Tam Lang đáp:
- VỠvụ ấy, thực tình sở dĩ tại hạ biết là do Văn Nhân Tuấn kể cho nghe.
Nam Cung Thu Lãnh gáºt gù:
- Thì ra, là nhÆ° váºy...
Lý Tam Lang nhìn sang Hạnh Bội Thi nói:
- Nghe Äông Môn đại nhân vá»›i Văn Nhân Tuấn nói thì cô nÆ°Æ¡ng đã vì muốn giải cứu tại hạ mà đã má»™t phen lao khổ, tháºt tại hạ vô và n cảm kÃch.
Hạnh Bội Thi thỠthẻ:
- Lý đại hiệp, xin đừng nên khách sáo, Hạnh gia thá» trá»ng ân của Lý đại hiệp thì cố nhiên phải nhá»› đến ân mà hết lòng Ä‘á»n đáp.
ÄÆ°á»ng Tam Cô kêu "úi chu choa" và nói:
- Thế là thế nà o? Cứ má»™t tiếng cÅ©ng Hạnh cô nÆ°Æ¡ng, má»™t chữ cÅ©ng Lý đại hiệp!....Äã trở thà nh vị hôn phu thê vá»›i nhau rồi mà còn khách sáo nhÆ° thế sao? Lý đại hiệp, không phải ta nhiá»u chuyện nhÆ°ng xin Ä‘á» nghị Lý đại hiệp nên theo truyá»n thống cởi mở thà nh tháºt của võ lâm, hãy đê đầu lạy ra mắt và gá»i nhạc mẫu coi nà o !
Lý Tam Lang á»ng hồng sắc diện, khẽ đáp:
- Äa tạ tiá»n bối đã chỉ giáo.
Ngay đó, chà ng quỳ thụp xuống, dâng lên một lạy Hạnh mẫu và nói:
- Thanh Cuồng xin bái kiến nhạc mẫu.
Hạnh mẫu cÆ°á»i hiá»n hòa, vá»™i xua tay bảo:
- Mau đứng dáºy! Mau đứng dáºy! Äược rồi, được rồi!.... NhÆ° thế nà y tháºt là ủy khúc cho con quá!....
Lý Tam Lang vừa đứng lên vừa nói:
- Có chi mà nhạc mẫu bảo là ủy khúc, mà đây chÃnh là phúc pháºn cho Thanh Cuồng váºy.
Hạnh mẫu lại bảo:
- Nếu không còn việc gì nÆ¡i đây thì con má»i Äông Môn lão nhân gia vá»›i Văn đại hiệp dá»i gót ra ngoà i nà y má»™t lúc, để chúng ta cáo biệt rồi Ä‘i.
Tiếu Bao Tự mau mắn:
- Thế để vãn bối má»i nhị vị ấy ngaỵ..
Nà ng thướt tha cất bước, sắp tiến và o động.
Chợt nghe Lý Tam Lang gá»i lại:
- Diệp cô nÆ°Æ¡ng, hai vị ấy đã rá»i khá»i nÆ¡i đây rồi.
Không riêng gì Tiếu Bao Tá»± kinh ngạc, mà má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sá»ng sốt.
Tiếu Bao Tá»± há»i gấp:
- Sao? Chà ng.. chà ng vá»›i Äông Môn lão nhân gia đã Ä‘i rồi? Äi đâu?
Lý Tam Lang đáp:
- Cái đó thì tại hạ không được rõ. Có Ä‘iá»u là trÆ°á»›c khi ra Ä‘i, Văn Nhân Tuấn có nhá» tại hạ nhắn lại vá»›i cô nÆ°Æ¡ng hãy cùng Ä‘i vá»›i tại ha.....
Má»i ngÆ°á»i cà ng thêm kinh ngạc.
Tiếu Bao Tá»± biến sắc, há»i gặn:
- Các hạ nói sao? Văn đại ca bảo ta cùng đi với các hạ ư?
Lý Tam Lang khẽ gáºt đầu:
- Không sai. Diệp cô nương, so với Văn Nhân Tuấn thì Lý Tam Lang đâu có khác chi.
Tiếu Bao Tự không nói gì nữa, quay lưng toan bỠđi.
Bất thần Lý Tam Lang nắm chặt cổ tay Tiếu Bao Tự kéo giữ lại.
Tiếu Bao Tá»± vùng mạnh, giáºn dữ quát:
- Buông ta ra!
NhÆ°ng nà ng không tà i nà o thoát khá»i tay Lý Tam Lang.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u trông thấy rõ rà ng cảnh trạng biến đổi bất thÆ°á»ng trÆ°á»›c mắt.
Hạnh Bội Thi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Bá»—ng nghe Hạnh mẫu há»i:
- Thanh Cuồng, đầu Ä‘uôi câu chuyện là thế nà o váºy?
Lý Tam Lang chẳng trả lá»i, mà thò tay và o túi lấy ra má»™t váºt, Ä‘Æ°a lên mặt, xoa xoa và i cái.
Má»i ngÆ°á»i cà ng mở toạt mắt ra mà nhìn.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng buá»™t miệng hô:
- Trá»i đất! Thì ra là y!
Tháºt không ngá», má»™t Lý Tam Lang Ä‘ang rõ rà ng đó bây giỠđã trở thà nh Văn Nhân Tuấn rồi!
Tiếu Bao Tự thảng thốt:
- Thế nà y... thế nà y là thế nà o?
Lý Tam Lang cÆ°á»i bảo:
- Thu Ngâm, nghĩa là Văn Nhân Tuấn tức là Lý Tam Lang và Lý Tam Lang tức là Văn Nhân Tuấn!
Hạnh mẫu gáºt gù:
- Thảo nà o ta nghe giá»ng nói của hai ngÆ°á»i rất giống nhau.
Hạnh Bá»™i Thi vá»™i há»i:
- Văn đại hiệp, không.. Thanh Cuồng, rốt lại là ... ai?
Lý Tam Lang đáp:
- Trên Ä‘á»i chỉ có Thanh Cuồng, tức là Lý Tam Lang, còn Văn Nhân Tuấn là hóa thân của Lý Tam Lang.
Hạnh Bá»™i Thi há»i lại:
- Nói váºy trÆ°á»›c sau từ lần dÆ°á»›i đáy giếng, đến lần và o sÆ¡n cốc má»i gá»i muá»™i ra đối phó vá»›i A Tu La viện, chung qui chỉ là má»™t ngÆ°á»i?
Lý Tam Lang mỉm cÆ°á»i:
- Äúng thế, đó là Lý Tam Lang mà cÅ©ng là Văn Nhân Tuấn.
Hạnh Bá»™i Thi há»i thêm:
- Sao đại ca không nói sớm?
Lý Tam Lang trả lá»i:
- Lúc ấy chÆ°a tiện nói vì nói ra chỉ có hại chá»› chẳng có lợi gì hết. Gia dÄ©, tiểu huynh lại có lá»i thá» cho đến chừng nà o võ lâm chÆ°a bình yên thái hòa thì Lý Tam Lang vá»›i Văn Nhân Tuấn vẫn chÆ°a thể là má»™t.
Hạnh Bá»™i Thi há»i tiếp:
- Nhưng vì sao đại ca phải là m thế?
Lý Tam Lang giải thÃch:
- Vì lẽ, có những việc mà ngÆ°á»i chốn công môn cán đáng rất tiện, lại có những việc phải dùng thân pháºn giang hồ má»›i giải quyết tốt đẹp.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng bá»—ng xen và o:
- Kể ra muốn che giấu má»i ngÆ°á»i chuyện hóa thân nhÆ° thế không phải dá»…, thà nh thá» má»›i có vụ hiá»n sÆ° đồ nhị vị cứ tróc nã Lý Tam Lang hoà i mà không gặp... Lệnh sÆ° hiện giá»...
Lý Tam Lang đáp:
- Gia sư hiện có mặt tại đây.
Chà ng lại thò tay và o túi lấy ra má»™t tấm mặt nạ được chế tạo bằng da ngÆ°á»i, cá»±c kỳ tinh xảo...
Má»i ngÆ°á»i má»›i sá»±c hiểu ra, TÆ° Mã ThÆ°á»ng lại la lá»›n:
- Trá»i đất! Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÅ©ng là ... Lý Tam Lang!
Lý Tam Lang gáºt đầu:
- Không sai.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lắc đầu ngoầy ngoáºy:
- Qúa chừng! Lắc léo quá chừng! Ba nhân váºt nhÆ°ng chỉ thÆ°á»ng xuyên xuất hiện hai mà thôi, rốt lại, chỉ cần thấy rõ má»™t ngÆ°á»i mà biết được ba ngÆ°á»i. Bá»™i phục! Xin lạy năm lạy để mà bá»™i phục.
ÄÆ°á»ng Tam Cô nói:
- Hay lắm! Tự mình hoá trang thà nh... mình, lấy cái ta tạo thà nh cái ta! Thế là chẳng sợ bị ai trách móc mạo danh, giả dạng gì cả.
Lý Tam Lang hồn nhiên tÆ°Æ¡i cÆ°á»i.
Hạnh Bội Thi ngó chà ng một cái:
- Xem chừng gan máºt của đại ca không phải tầm thÆ°á»ng đã dám lá»™ng giả thà nh chân, qua mắt cả thiên hạ đấy nhé! Lại dám Ä‘i là m ông mai cho chÃnh mình nữa!
Lý Tam Lang đưa tay rỠlên mặt, nói:
- Cứ có lớp da mặt hơi dà y lên một chút thì là dám là m ngay đó mà .
Má»i ngÆ°á»i đồng cÆ°á»i ầm lên.
Hạnh mẫu mắng yêu:
- Thanh Cuồng, thế là ngÆ°Æ¡i đã xuất hiện qua đủ ba thân pháºn để lừa ta bốn lần, má»™t lần là Lý Tam Lang dÆ°á»›i đáy giếng, má»™t lần là Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh Ä‘i Phi Long bảo; má»™t lần là Văn Nhân Tuấn và o sÆ¡n cốc, và má»™t lần là Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh là m ông mai má»›i đây. May là cả bốn lần bị ngÆ°Æ¡i lừa xét ra Ä‘á»u có lợi, nên ta cÅ©ng không thắc mắc gì.
Má»i ngÆ°á»i lại cùng cÆ°á»i.
Chợt nghe Tiếu Bao Tự khẽ nhắc:
- Äại ca, buông tay tiểu muá»™i ra chứ !
Lý Tam Lang má»›i sá»±c nhá»› nãy giá» vẫn nắm chặt tay ngÆ°á»i ngá»c, liá»n buông tay và ôm quyá»n hÆ°á»›ng vá» phÃa má»i ngÆ°á»i nói:
- Bất quản nhÆ° thế nà o ngà y nay võ lâm cÅ©ng đã thái bình, tháºt là điá»u đáng mừng, ấy cÅ©ng nhá» chÆ° vị trượng nghÄ©a táºn lá»±c, Lý Tam Lang nà y xin má»™t lần nữa lấy là m bá»™i phục chÆ° vi.....
TÆ° Mã ThÆ°á»ng xua tay:
- Phải nhìn nháºn, phần lá»›n vẫn là nhá» các hạ vá»›i Hạnh cô nÆ°Æ¡ng, chá»› bá»n tại hạ nà o có công lao gì.
Lý Tam Lang nói:
- Äại Hoà ng Phong huynh nói váºy sao phải, hợp quần bao giá» cÅ©ng là đại lá»±c lượng, còn má»™t và i cá nhân thì khả năng chỉ có giá»›i hạn mà thôi... À nhân đây xin nhá» chÆ° vị giúp cho má»™t vu.....
Nam Cung Thu Lãnh vá»™i há»i:
- Sao lại gá»i là nhá» giúp cho? Mà chúng ta phải có bổn pháºn đối vá»›i lẫn nhau chứ. Nà o, vụ gì, nói nghe thá»?
Lý Tam Lang đáp:
- Có một vụ rắc rối cho Lý Tam Lang mà tiểu đệ rất lấy là m ái ngại...
TÆ° Mã ThÆ°á»ng ngắt lá»i:
- Các hạ thì rắc rối gì mà chẳng thừa sức vượt qua?
Lý Tam Lang nói:
- NhÆ°ng riêng vụ rắc rối nà y tiểu đệ không tà i nà o chủ Ä‘á»™ng được, phải nhá» chÆ° vị, má»—i vị giúp cho mấy lá»i khuyên giải, má»›i xong. Ấy là vụ Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng phu nhân của VÆ°Æ¡ng Lang Quân, trang chủ An Lạc SÆ¡n Trang...
TÆ° Mã ThÆ°á»ng ngắt lá»i:
- À, hiểu ra rồi, Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng đã si mê Lý Tam Lang đến đô..... ái chà ! Cái vụ rắc rối nà y khiến ngÆ°á»i ta phải nhức đầu tháºt!
Nam Cung Thu Lãnh nói:
- Quả nhiên là má»™t vụ rắc rối đáng nhức đầu tháºt! Äáng lẽ là xui hà ng nhÆ°ng đã là việc cần lo cho Lý Tam Lang thì đù gian nan mấy, thiết tưởng chúng ta cÅ©ng nên cố gắng.
Lý Tam Lang ôm quyá»n cảm tạ.
Bá»—ng nghe Háºu Äắt Ká»· khẽ nói:
- Thu Lãnh! Chúng ta rút lui chớ?
ÄÆ°á»ng Tam Cô hưởng ứng:
- Phải đấy, đã gặp Lý Tam Lang là thá»a Æ°á»›c vá»ng rồi, chúng ta nên chia tay để còn kịp chuẩn bị quà cÆ°á»›i cho tháºt ý nghÄ©a chứ!....
Last edited by nguoidoi123; 10-08-2008 at 05:00 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|
10-08-2008, 05:02 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 78 : Thà nh Chúa Hoà ng Kim Thà nh
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Nam Cung Thu Lãnh gáºt đầu:
- Nói tháºt hữu lý!
Bèn ôm quyá»n thi lá»…, tiếp lá»i:
- Lão phu nhân, Tam Lang, Diệp cô nÆ°Æ¡ng, Hạnh cô nÆ°Æ¡ng, chúng tôi xin cáo biệt, đến ngà y là nh tháng tốt xin đừng quên gởi đến má»—i ngÆ°á»i má»™t hồng thiếp nhé.
Hạnh mẫu hoan hỉ rạng rỡ, đáp:
- Vâng, vâng... Xin chư vị yên tâm, nhứt định không dám quên chư vị đâu.
Nam Cung Thu Lãnh cùng má»i ngÆ°á»i lần lượt rá»i khá»i cốc.
Tiếu Bao Tá»± há»i:
- Tam Lang, bây giỠchúng ta đi đâu?
Lý Tam Lang há»i ý Hạnh mẫu:
- Lão nhân gia có cao kiến chi ạ?
Hạnh mẫu đáp:
- Bây giá» chẳng gì hÆ¡n là đi tìm má»™t nÆ¡i nà o để nghỉ ngÆ¡i cho khá»e cái đã.
Lý Tam Lang nói:
- Nếu váºy thì ngay tại đây cÅ©ng tiện, xin má»i lão nhân gia và o trong Ä‘á»™ng nghỉ ngÆ¡i, vì bên trong vốn sẵn tiện nghi.
Chà ng bước lại dìu Hạnh mẫu.
Hạnh Bội Thi nhìn chà ng nói:
- Äại ca lo liệu cho mẫu thân nhé, để tiểu muá»™i bà n chuyện vá»›i Thu Ngâm thÆ° thÆ° má»™t chút rồi và o ngay.
Lý Tam Lang tiếp tục Ä‘Æ°a Hạnh mẫu tiến nháºp Ä‘á»™ng.
Hạnh Bá»™i Thi vá»›i Diệp Thu Ngâm đứng sát và o nhau không biết nói gì, cháºp sau cÅ©ng theo và o.
Trong thạch Ä‘á»™ng là cả má»™t gian phòng tháºt rá»™ng, và đúng nhÆ° Lý Tam Lang vừa nói, có đầy đủ các tiện nghi:
bà n, ghế, giÆ°á»ng, vân vân...Ä‘á»u bằng đá hoặc mây, trúc, rất tinh xảo.
Trên giÆ°á»ng lại có nệm da thú tháºt tÆ°Æ¡m tất.
Tiếu Bao Tự buột miệng khen:
- Äây quả là má»™t nÆ¡i cÆ° trú lý tưởng.
Lý Tam Lang nói:
- Äây vốn là chổ ở của tiểu huynh nên phÃa trÆ°á»›c tiểu huynh đã phải láºp trúc tráºn để ngăn chặn ngÆ°á»i lạ xâm nháºp, nhÆ° hiá»n muá»™i đã biết đó.
Hạnh mẫu ngã lưng xuống thạch sà n, nói:
- Quả tuế nguyệt chẳng dung tha má»™t ai cả, kẻ nà o rồi cÅ©ng phải già mà già rồi thì thà nh suy nhược, ta ngồi xe mà còn thấy má»i mệt.
Hạnh Bội Thi ân cần:
- Váºy mẹ nên nằm nghỉ lâu lâu, cho tháºt khá»e, hiện giá» cÅ©ng chẳng cóviệc gì, xin mẹ cứ an tâm ngÆ¡i nghỉ.
Hạnh mẫu nói:
- Sao không có việc gì. Vừa rồi Thanh Cuồng bảo rằng có việc cần đi đâu đó mà !
Hạnh Bá»™i Thi vá»™i quay sang Lý Tam Lang há»i:
- Äại ca có việc chi váºy?
Lý Tam Lang đáp:
- VỠvụ Hoà ng Kim Thà nh ấy mà !
Hạnh Bội Thi tròn xoe đôi mắt:
- Äại ca bảo sao? Hoà ng Kim Thà nh có tháºt Æ°? Hiện ở đâu?
Lý Tam Lang đáp:
- Ở đâu thì chưa biết, nhưng tiểu huynh tin chắc là có tòa Hoà ng Kim Thà nh ấy và nhứt định sẽ tìm được.
Tiếu Bao Tá»± há»i:
- Nhưng chẳng dễ gì tìm, mà tìm là m gì đại ca? Hiện chúng ta đâu cần phải có kho tà ng châu báu mới có hạnh phúc?
Lý Tam Lang giải thÃch:
- Hiá»n muá»™i hiểu lầm ý huynh rồi, huynh không vì tham là m kẻ đại phú mà đi tìm Hoà ng Kim Thà nh đâu. Hiện nay mấy tỉnh ở Äông Nam Ä‘ang thất mùa, lại bị thiên tai nên nhiá»u ngÆ°á»i lâm cảnh đói rách rất khổ sở, tiểu huynh hy vá»ng sẽ tìm được kho tà ng Hoà ng Kim Thà nh để dùng của cải ấy mà tế chấn cứu giúp bá tánh lầm than.
Hạnh mẫu lên tiếng:
- A di Ä‘Ã pháºt! NhÆ° thế là còn gì bằng.
Hạnh Bá»™i Thi lại há»i:
- Äất trá»i bao la, Hoà ng Kim Thà nh ở đâu, là m sao tìm cho ra, đại ca định Ä‘i tìm táºn phÆ°Æ¡ng nà o?
Lý Tam Lang đáp:
- Tiểu huynh cũng biết là không phải dễ tìm, nhưng phải cố gắng...
Ãnh mắt chà ng cÅ©ng lấp loáng chá»›p Ä‘á»™ng, nói gấp:
- PhÃa ngoà i có ngÆ°á»i tá»›i, hai muá»™i ở trong nà y vá»›i lão nhân gia, để tiểu huynh ra xem ai.
Chà ng rảo bước tiến ra ngay.
Vừa ra khá»i Ä‘á»™ng, chà ng liá»n thấy má»™t lão già tóc bạc váºn y phục tháºt hoa lệ, sang trá»ng, tay dắt má»™t nữ nhi đồng chừng tám chÃn tuổi, Ä‘ang đứng trÆ°á»›c cốc khẩu.
Chà ng vội bước thẳng ra, với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn sững lão bà tóc bạc và cô bé.
Lão bà tóc bạc cũng lấy là m lạ khi ngó thấy Lý Tam Lang và khẽ thốt:
- Ủa! Không ngá» tại đây cÅ©ng có chủ nhân rồi, váºy chúng ta Ä‘i tìm nÆ¡i khác...
Lão bà liá»n kéo tiểu cô nÆ°Æ¡ng, xoay hÆ°á»›ng toan cất bÆ°á»›c.
Lý Tam Lang vội lên tiếng:
- Lão nhân gia, xin nán lại chốc lát.
Và chà ng tiến lại gần hơn.
Bạch phát lão bà dừng bÆ°á»›c, quay ngÆ°á»i lại ngó Lý Tam Lang há»i:
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, chẳng hay có Ä‘iá»u chi?
Lý Tam Lang nói:
- Vãn bối xin mạn phép há»i thăm, chẳng hay lão nhân gia định dẫn vị tiểu muá»™i muá»™i ấy Ä‘i tìm ai...
Bạch phát lão bà thần sắc dà u dà u, lắc đầu giá»ng buồn bã:
- Không nói ra cÅ©ng kỳ, mà nói ra cÅ©ng chẳng Ãch gì, tốt hÆ¡n để lão thân Ä‘i cho được việc. Äây là việc cấp bách cháºm trá»… chút nà o là tai hại chút ấy...
Lý Tam Lang ôn tồn:
- Là việc chi lão nhân gia có thể vui lòng cho biết, may ra vãn bối có thể góp chút Ãt sức má»n mà đỡ được tay chân phần nà o cho lão nhân gia chăng.
Bạch phát lão bà bá»—ng há»i:
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, quà danh tánh là chi?
Lý Tam Lang đáp:
- Thưa, vãn bối là Thanh Cuồng.
Bạch phát lão bà ngưng thần nhìn chà ng, rồi trầm ngâm một lúc mới nói:
- Äược, cho Lý các hạ biết cÅ©ng chả sao... Nà y, ngÆ°á»i tuổi trẻ nghÄ© mà buồn nản, thiên hạ tuy rá»™ng lá»›n, nhân thế tuy đông đảo nhÆ°ng lão thân đã kiếm mãi, tìm hoà i vẫn chẳng gặp được, má»™t ngÆ°á»i nà o có thể giúp cho lão thân mà cứu nổi đứa cháu gái của lão thân đây, hỡi Æ¡i!.... Còn biết liệu sao !....
Lý Tam Lang sinh tò mò, lại há»i:
- Lão nhân gia, sá»± việc tháºt ra là nhÆ° thế nà o.
Bạch phát lão bà thở dà i, kể lể:
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, đầu Ä‘uôi sá»± việc là thế nà y... Nói không phải khoe chá»› gia thế lão thân vốn già u có, tà i sản có thể gá»i là đại phú gia địch quốc, thiên hạ vô song. NhÆ°ng... vá» nhân khẩu trong nhà thì lại quá Ä‘Æ¡n bạc! Lão thân chỉ có má»™t mụn con trai, cÆ°á»›i vợ cho nó rồi, hai vợ chồng nó vừa sinh được đứa con gái đầu lòng nà y thì Ä‘á»u lâm bạo bịnh mà chết cả, thà nh thá» trong nhà chỉ còn má»—i mình lão thân vá»›i đứa cháu ná»™i mồ côi đây. Thế mà con bé nà y lại mang quái bịnh, cứ bảy ngà y má»™t lần, tá»± dÆ°ng nổi cÆ¡n, cà o cấu cắn xé ngÆ°á»i, không ai có thể ká»m giữ, chế ngá»± nổi. Äến nay, nó đã là m hại cả chục ngÆ°á»i rồi. Dù Ä‘á»n tiá»n thÆ°á»ng bạc cho ngÆ°á»i ta bao nhiêu lão thân cÅ©ng không tiếc, nhÆ°ng Ä‘iá»u đáng lo là chứng bịnh kỳ dị của đứa cháu, nên lão thân bất kể tốn hao đã tìm khắp danh y nhá» chữa trị. Khổ thay, danh y nà o cÅ©ng bó tay và bảo rằng cháu gái của lão thân là quái váºt, nên giết bá» Ä‘i, kẻ cà ng lá»›n lên tai há»a cà ng khủng khiếp. NgÆ°á»i tuổi trẻ, thá» nghÄ© xem dầu gì lão thân cÅ©ng chỉ có nó đây là cháu ná»™i, lão thân đâu thể nhẫn tâm giết bá» nó. NghÄ© mãi chẳng biết biện pháp nà o, lão thân Ä‘Ã nh Ä‘i và o rừng núi xa vắng, định kiếm má»™t sÆ¡n Ä‘á»™ng nà o kÃn đáo để Ä‘em nó và o mà giam giữ má»™t chá»—, rồi lão thân ở luôn đấy mà lo lắng, phục dịch cho nó, được ngà y nà o hay ngà y ấy.
Lý Tam Lang chăm chú lắng nghe, Ä‘oạn há»i:
- Lão nhân gia có biết ấy là chứng bịnh gì chăng?
Bạch phát lão bà lắc đầu:
- Không biết! Cả các danh sư cũng không biết nốt.
Lý Tam Lang phóng nhãn tuyến nhìn từ đầu chà gót nữ nhi đồng má»™t lượt chỉ thấy là má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ong mặt hoa da phấn mà y tằm mắt phượng, băng cÆ¡ ngá»c cốt, tháºt xinh xắn duyên dáng, rất dá»… mến chá»› tuyệt chẳng có chút triệu chứng gì là đáng sợ cả.
Chà ng cà ng lấy là m lạ và cà ng muốn tìm cho ra lẽ, liá»n nói:
- Lão nhân gia xin phép lão nhân gia cho vãn bối xem qua bệnh trạng, mạch lý của tiểu muội muội đây một chút...
Bạch phát lão bà ngạc nhiên há»i:
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, há» biết là y dược sao?
Lý Tam Lang đáp:
- ThÆ°a, cÅ©ng có biết đôi phần, cÅ©ng có thể chữa được má»™t và i quái bịnh xin má»i lão nhân gia quá bÆ°á»›c và o trong.
Chà ng uyển chuyển, toan dẫn khách và o động.
Bá»—ng nghe Bạch phát lão bà gá»i:
- Hãy đợi một chút.
Lý Tam Lang quay lại há»i:
- Lão nhân gia còn Ä‘iá»u chi chỉ giáo ạ?
Bạch phát lão bà nói:
- NhÆ° tháºt mà ngÆ°á»i tuổi trẻ cứu trị được quái bệnh cho tôn nữ của lão thân, thì lão thân nguyện hiến dâng trá»n gia tà i sá»± sản.
Lý Tam Lang mỉm cÆ°á»i:
- Hảo ý của lão nhân gia, vãn bối rất cảm tạ nhưng... vãn bối lại không nghĩ như thế, vãn bối chỉ mong chữa được bệnh của quà tôn nữ, chớ tuyệt đối xin không đòi lão nhân gia phải trả một đồng nà o hết.
Bạch phát lão bà chÆ°ng há»ng há»i:
- Nói sao? Các hạ không đòi lão thân phải trả một đồng nà o cả?
Lý Tam Lang đáp:
- Vâng, đó là lá»i thà nh tháºt của vãn bối.
Bạch phát lão bà lại há»i:
- NgÆ°á»i tuổi trẻ có biết là của cải tà i sản nhà ta nhiá»u Ãt thế nà o không?
Lý Tam Lang trả lá»i khẳng khái:
- Lão nhân gia, dầu nhiá»u hay Ãt cÅ©ng váºy, vãn bối vẫn không đòi há»i má»™t đồng nà o?
Bạch phát lão bà cà ng ngạc nhiên, há»i thêm:
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, thế là thế nà o? Nhân thế, nếu không ham danh thì cÅ©ng ham lợi, chẳng lẽ các ha.....
Lý Tam Lang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
- Lão nhân gia, ngÆ°á»i khác thì thế nà o tùy há» riêng vãn bối tháºt tình chẳng ham danh, không ham lợi. Xin lão nhân gia cho quà tôn nữ và o bên trong để xem bệnh.
Bạch phát lão bà xua tay, ngắt lá»i:
- Hãy thủng thẳng! NgÆ°á»i tuổi trẻ, nên biết Ä‘iá»u nà y, nhà ta từ trÆ°á»›c đến nay bất luáºn đối vá»›i ai vá» bất cứ sá»± việc gì thảy Ä‘á»u không há» mắc nợ ân tình, chỉ muốn luôn luôn sòng phẳng.
Lý Tam Lang thà nh khẩn:
- Lão nhân gia, xin chá»› nên câu nệ Ä‘iá»u ấy mà nên coi bệnh trạng của quà tôn nữ là trá»ng, cần lo chữa cái đã.
Bạch phát lão bà nói:
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, lúc nà o lão thân cÅ©ng coi bệnh trạng của đứa cháu duy nhất nà y là điá»u trá»ng đại, còn hÆ¡n bản thân của lão thân nữa, nhÆ°ng trong dòng há» lão thân vốn có lá»i căn dặn lÆ°u truyá»n của tổ tiên, là không được mắc nợ ân tình của ai cả. Do đó, nếu các hạ nhứt định không tiếp nháºn gia tà i của lão thân thì lão thân cÅ©ng nhứt định không để cho các hạ chữa bệnh cho cháu gái lão thân.
Lý Tam Lang chÆ°ng há»ng liá»n năn nỉ:
- Lão nhân gia, không nên như thế.
Bạch phát lão bà ngắt lá»i:
- Äó là lá»i di huấn của tổ tiên. NgÆ°á»i tuổi trẻ đừng nói nữa.
Lý Tam Lang hoà n toà n không ngá» hôm nay lại gặp phải má»™t bà lão nhÆ° thế nà y cÅ©ng không ngá» trên thế gian nà y lại có lá»i di huấn của tổ tiên má»™t dòng há» nhÆ° thế, trong khi thiên hạ lừa đảo, bá»™i bạc vá»›i nhau còn chÆ°a thá»a! Chà ng nhÃu mà y khó xá» quá. Thình lình chà ng nhá»› ra, liá»n nói:
- Lão nhân gia, hay là nhÆ° thế nà y váºy, nếu vãn bối chữa là nh được bệnh của lệnh tôn nữ, thì xin lão nhân gia thay vì cho vãn bối cả gia tà i hãy Ä‘em của cải ấy mà cứu giúp những nạn nhân đói lạnh vì thiên tai ở các tỉnh Äông Nam...
Bạch phát lão bà gáºt đầu:
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, quả các hạ rất hảo tâm, nhÆ° thế thì được, lão thân Æ°ng thuáºn Ä‘iá»u kiện ấy. Bây giá» phiá»n các hạ chá» má»™t chút, bà cháu lão thân Ä‘i lấy mấy món váºt dụng, còn để ngoà i kia rồi trở và o ngay.
Lão bà chẳng đợi chà ng trả lá»i, đã nắm tay vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng kéo Ä‘i ngay.
Lý Tam Lang đà nh nhìn theo và sẵn sà ng chỠđợi.
Bá»—ng nghe phÃa sau lÆ°ng có tiếng bÆ°á»›c chân và giá»ng oanh của Tiếu Bao Tá»± vang lên:
- Ai váºy, đại ca?
Lý Tam Lang quay lại, đáp:
- Một lão thái thái với một tiểu cô nương.
Tiếu Bao Tá»± ngạc nhiên lại há»i:
- Sao? Má»™t lão thái thái vá»›i má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ng Æ°? Có chuyện chi váºy?
Lý Tam Lang liá»n thuáºt lại chuyện nảy giá».
Nghe xong, Tiếu Bao Tự chợt kêu lên:
- Có thể có chuyện lạ như thế ư? Nhưng vị tiểu cô nương ấy bị bệnh gì, đại ca có rõ không?
Lý Tam Lang đáp:
- Cái đó không hẳn là bệnh, mà có thể lúc sÆ¡ sanh vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng ấy có sá»± trục trặc nhÆ° thế nà o đó ở má»™t hai huyệt mạch thuá»™c não bá»™, sá»± mất bình thÆ°á»ng đó tạo sinh phản ứng khiến cô bé thỉnh thoảng nổi cÆ¡n cuồng, nếu không cứu chữa chừng ná»a năm ná»a thì hết phÆ°Æ¡ng giải trị nổi.
Tiếu Bao Tá»± lại há»i:
- Äại ca đã xem qua bịnh trạng cô bé ấy chÆ°a?
Lý Tam Lang lắc đầu:
- ChÆ°a!
Tiếu Bao Tự lấy là m lạ:
- Thế sao đại ca biết?
Lý Tam Lang đáp:
- A Nan Hoạt Pháºt tinh thông y thuáºt, đã từng cả Ä‘á»i cứu sống vô số ngÆ°á»i, hầu hết là các chứng bịnh ngà i Ä‘á»u trị được. Ngà i đã tuyá»n dạy cho huynh nên sau khi nghe qua lá»i kể của lão thái thái thì huynh liá»n Ä‘oán ra ngay chứng bịnh của tiểu cô nÆ°Æ¡ng đó.
Tiếu Bao Tá»± ngÆ°á»›c mắt nhìn ra ngoà i cốc khẩu há»i:
- Hai bà cháu Ä‘i lấy váºt gì mà sao hÆ¡i lâu rồi chÆ°a thấy trở và o?
Lý Tam Lang đáp:
- Ai mà biết, Ä‘Ã nh chá»...
Chà ng đang nói tới đó, đột nhiên có một đạo quang từ ngoà i cốc khẩu bay vèo và o.
Tiếu Bao Tự vội kinh hô:
- Mau coi kìa, cái gì thế?
Lý Tam Lang ngạc nhiên, láºp tức sấn lên hai bÆ°á»›c, án ngữ ngay trÆ°á»›c mặt Tiếu Bao Tá»±.
Tiếu Bao Tự lại hô:
- Äại ca coi chừng.
Phiến hoà ng quang bay tá»›i cá»±c nhanh, chá»›p mắt đã đến gần trÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i. NhÆ°ng, Ä‘ang xẹt tá»›i nhÆ° tên bắn, bá»—ng dÆ°ng phiến hoà ng quang ngừng lại, xoay tÃt mấy vòng, rồi rÆ¡i xuống.
Thì ra, là một tấm da dê với một chiếc chìa khoá.
Lý Tam Lang lượm lấy tấm da dê xem thá» thì thấy trên có vẽ má»™t vùng sÆ¡n xuyên, chÃnh giữa là má»™t tá»a cổ thà nh chú rõ:
"Hoà ng Kim Thà nh".
Chà ng lại nhặt chiếc chìa khóa lên thì rõ rà ng là má»™t chìa khóa toà n bằng và ng, hình dạng kỳ quái, tá»±a má»™t cánh tay ngÆ°á»i váºy., Tiếu Bao Tá»± buá»™t miệng thảng thốt:
- Äịa đồ và chìa khóa Hoà ng Kim Thà nh!
Lý Tam Lang không khá»i nghe rá»™n rã trong tâm thần.
"Lý Tam Lang quả là con ngÆ°á»i hiệp nghÄ©a nhân ái chân chÃnh, danh bất hÆ° truyá»n; váºy xin trân trá»ng Ä‘em kho tà ng Hoà ng Kim Thà nh dâng tặng, để cứu tế chẩn tai.
Phụng mệnh Hoà ng Kim Thà nh Thà nh chúa Ä‘á»i thứ Soái Há»™ Pháp ấn ký" Tiếu Bao Tá»± cÅ©ng liếc mắt Ä‘á»c nhanh và lại kêu lên:
- Thì ra vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng đó chÃnh là Hoà ng Kim Thà nh đệ lục tháºp đại Thà nh chúa!
Lý Tam Lang nói:
- Thì ra là nhÆ° váºy! Vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng ấy là Thà nh chúa Ä‘á»i thứ Hoà ng Kim Thà nh và lão bà bà là há»™ pháp. Hai vị đã đặt chuyện quái bịnh để thá» tiểu huynh. Bằng và o thủ pháp ném bức địa đồ và chìa khóa và o nhÆ° vừa rồi thì võ công của há» quả đã đến trình Ä‘á»™ siêu thần nháºp hóa váºy. Nếu há» không tá»± ý Ä‘em dâng tặng kho tà ng thì e rằng chẳng ai có thểå xâm phạm nổi. Vừa rồi tiểu huynh đã ngẫu nhiên hạnh ngá»™ cao nhân mà không biết !....
Bá»—ng nghe má»™t luồng âm thanh truyá»n lại:
- Chúng ta không dám nháºn hai tiếng "cao nhân" của Lý đại hiệp vừa xÆ°ng tặng ấy đâu.
ChÃnh Lý đại hiệp má»›i đúng là cao nhân chân chánh đấy. Mục Ä‘Ãch của chúng ta đã xong, xin cáo biệt để trở vá» Hoà ng Kim Thà nh. Mong rằng sẽ được tái ngá»™ trong tÆ°Æ¡ng lai.
Lý Tam Lang nghe rõ chÃnh là tiếng nói của Bạch phát lão bà .
Lá»i dứt bốn bá» hoà n toà n vắng lặng.
Lý Tam Lang ôm quyá»n hô lá»›n:
- KÃnh chúc nhị vị đăng trình vạn an, xin thứ lá»—i cho Lý má»— không kịp tiá»…n bÆ°á»›c. Nhị vị yên tâm, kho châu báu của quà thà nh tại hạ nhứt định sẽ dùng tất cả và o công cuá»™c cứu tai chẩn tế, cà ng sá»›m cà ng tốt!
Không nghe tiếng đáp lại nhÆ°ng âm thanh lá»i nói của Lý Tam Lang đã vá»ng ra tháºt xa, chắc chắn hai nhân váºt Hoà ng Kim Thà nh Ä‘á»u nghe không sót tiếng nà o...
Hết
|
|
|
| |