Chuẩn bị lên đường vào hang cọp, dự tính sang Nhựt bổn đóng phim gửi anh em nhưng giờ lại phải sang Tàu khựa làm mấy bộ kiếm hiệp. Thôi thì còn ngày nào vui thêm ngày ấy. Cũng chả có gì, rượu vào lời ra, mà uống nhiều thì vợ la. Phần lớn đều là góp nhặt từ chiếu nhậu hay bàn rượu cả, toàn kinh nghiệm của các lão nhân truyền xuống, để xem mình còn tỉnh hay không
Ly rượu thứ 1: Xin kính gửi tặng những anh chị em đã có gia đình.
Ghét nhất những thằng sợ vợ.
Bàn nhậu hăng say, một đám đàn ông đang quây quần quay cút rượu hai chục lít, ấy thế mà cũng chưa thấy con chó nào được nếm thử bãi chè thơm phức trong lúc chầu chực chung quanh. Nói trên trời dưới đất, kể từ bắc chí nam, được cái đàn ông ngồi với nhau luôn cùng chung tư tưởng, không nói thời sự thì bàn chính trị, quanh quanh 1 lúc là y rằng gái gú với chê mấy mụ vợ già(Cái này thì mạn phép xin lỗi chị em, đây là sự thật ).
Đột nhiên ông A đứng dậy, chân nam đá chân chiêu, thở dài một hơi rồi nói:
- Thôi, các bác nhậu tiếp đi, tôi về cất quần áo kẻo mưa ướt mụ vợ lại cằn nhằn!
Ông B nghe thấy liền quát to:
- ĐM, tôi là tôi ghét nhất mấy cái thằng sợ vợ, mẹ nó, vợ có gì mà phải sợ? Vợ lấy về để mà sợ à?
Ông A nghe thấy liền tức đến tái mặt, muốn phản bác cũng chẳng được, chẳng biết may rủi xui xẻo ra sao vợ ông B đang đi ngang qua nghe thấy, bộ mặt sư tử Hà Đông hằm hè chuẩn bị muỗn xé xác con mồi xấu số. Ông B thấy thế mặt tái xanh, vội vàng hét lên:
- Vợ lấy về là để chăm nom chiều chuộng, ai đời lại để vợ tốn sức cằn nhằn!, mẹ nó, như tôi đây này, biết tối mưa là cất từ chiều rồi!
Vâng. Từ câu truyện này có thể rút ra được 1 số bài học như sau:
1. Đàn ông là không được sợ vợ, sợ vợ là bị bạn bà nó ghét.
2. Có những lúc nhỡ mồm thì cần phải biết nhanh tay lẹ mắt, dẻo mồm khéo miệng để bảo toàn tính mạng.
3. Vợ lấy về là để nuông chiều, cần phải biết làm sao để không bị vợ cằn nhằn, mắng mỏ, không được để vợ có cơ hội hao tổn tinh lực vào vấn đề dạy chồng.
Vô cùng thâm thúy và đây tính nhân văn, mới nghe được chưa lâu nhưng thấm vào từng dòng suy nghĩ.
Một tú tài vác bồ chữ đi khắp nơi để đong đầy tri thức, cái tính ham học ấy thực đáng khen biết bao, gặp ai anh cũng phải tìm cách để khiến người ta biết được mình hay chữ, cho họ thấy được cái giỏi giang của mình. Một ngày nọ, anh đặt chân lên một chiếc thuyền, giữa cái nắng trưa oi ả, chỉ có mình anh và bác lái đò giữa dòng nước mênh mang. Cái máu khoe tài của anh lại nổi lên, hắng giọng hỏi bác lái đò:
- Bác lái này, bác sống lâu đến từng này tuổi rồi, chẳng hay bác có biết về trời nam đất bắc, kì hoa dị cảnh khắp thiên hạ chưa nhỉ?
Bác lái đò tính cách mộc mạc, chân chất nên thành thật đáp lời:
- Bẩm với thầy tú chứ tôi quanh năm chỉ bám lấy sông nước làm vốn sống, làm gì biết đến những cái ấy?
Anh tú tài nghe thấy thế thì bĩu môi:
- Ái chà, thế thì thật tiếc cho bác, không biết những cái ấy thì bác đã lãng phí mất một phần tư cuộc đời của mình mất rồi!
Con đò chậm rãi trôi, rốt cuộc cái miệng khoe khoang của anh tú lại bắt đầu không yên.
- Bác này, thế chẳng hay bác có biết đến cầm kì thi họa chăng?
Bác lái đò cần mẫn làm công việc của mình nhưng vẫn đáp lời:
- Bẩm thầy tú, chúng tôi vốn dốt đặc cán mai, nào có hay những cái ấy?
Tú tài ta nghe thấy thì vố đùi chan chát:
- Đấy thế thì thật tiếc, bác lại lãng phí mất một phần tư cuộc đời rồi. Thế bác có biết về ẩm thực tứ phương, các món ngon vật lạ trong thế gian chăng?
Bác lái đò vẫn thật thà đáp:
- Bẩm thầy tú, quả thực những cái ấy tôi chưa hề thấy bao giờ.
Tú tài ta lại bĩu môi:
- Thế thì cuộc đời của bác lại lãng phí mất thêm một phần tư nữa rồi.
Thuyền ra đến giữa sông, đột nhiên gió to sóng lớn tựa như bất cứ lúc nào cũng nuốt chửng lấy con thuyền. Bác lái đò hỏi tú tài:
- Thầy tú, thế thầy có biết bơi không?
Tú tài hoảng hốt hét lên:
- Không, tôi nào có biết bơi.
Bác lái đò nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại:
- Vậy thì thầy đã mất luôn cả cuộc đời của mình mất rồi!
Bài học rút ra:
1. Những kẻ khoe khoang, khoác lác thường có kết cục chẳng ra gì.
2. Đừng nên cố tỏ ra mình là người thông minh để tìm sự ngữong mộ, để đến khi lòi cái đuôi ngu dốt ra thì chỉ nhận lại là những ánh mắt thương hại, coi thường.
3. Trước khi đánh giá người khác, hãy tự đánh giá lại chính bản thân mình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trảm Phong