Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 40: Tay ngứa, lòng càng ngứa!
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch:HoaHoa
Biên: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 40: Tay ngứa, lòng càng ngứa
Make by: Linh Tinh Chi Mộng
"Có thể thắng hay không hiện tại lão phu cũng không thể khẳng định được. Nhưng Tiêu Cát Hàn muốn giết chết hắn thì hoàn toàn không có khả năng. Tiểu tử này còn rất nhiều điều bí mật khác nữa, ngay cả ta cũng đều không rõ nông sâu. Ngươi nên nhớ đến khoảng thời gian hắn còn là Cửu cấp Võ Đồ khi tiến nhập Ma Vân Sơn Mạch à?"
"Biết!"
“Lúc đó lão phu làm sao lại dám để cho một mình hắn đi chứ? Chính là. . . " Tiêu lão nói đến đây liền có chút rối rắm nhưng vẫn nhịn xuống nói ra: "Thế nhưng lão phu lại bị mất dấu hắn. . . Võ Đế ah, ta là Lục phẩm Võ Đế, lại bị mất dấu một tên Võ Đồ. . . "
"Ách. . . . Cái này. . . . "
"Bốn tháng thời gian ở Ma Vân Sơn Mạch, hắn từ Cửu phẩm Võ Đồ vượt hẳn ba cấp tấn thăng lên Võ Sư. Mà hắn và Tiêu Cát Hàn ước chiến sinh tử tại Vân Châu Võ Hội còn những một tháng nữa, lấy thiên phú biến thái của tiểu tử này. . . Ai có thể biết được một tháng sau hắn là mấy phẩm Võ Sư đây? Huống chi. . . "
"Huống chi cái gì?". Tiêu Đỉnh nghe đến đây liền động dung. Hắn chỉ để ý đến thực lực chênh lệch hiện tại của Trần Hạo với Tiêu Cát Hàn mà lại xem nhẹ sự biến thái của Trần Hạo. Nguyên nhân chính là vì hắn còn hiểu Trần Hạo chưa được sâu nên mới có suy nghĩ vậy.
"Theo lão phu quan sát, tiểu tử thúi này không làm việc gì mà không nắm chắc phần thắng cả. Hơn nữa, còn rất nhiều điều mà lão phu còn nhìn không thấu. . . "Tiêu lão lắc đầu, có vẻ khá là buồn bực, nhưng lại tràn ngập chờ mong nói: "Tiêu Đỉnh ah, Tiêu gia của chúng ta chỉ là miếu nhỏ thôi, thế giới của hắn sau này nhất định sẽ ra khỏi tưởng tượng của chúng ta. Bây giờ thì ngươi hiểu tại sao lão phu lại đối với hắn như người nhà rồi chứ?"
"Hiểu được!" Trên mặt Tiêu Đỉnh lộ ra vẻ mặt xấu hổ, trần giọng nói: "Lão tổ tông thật mưu tính sâu xa. . . "
"Chân chính ta cần chính là phần thiện duyên này. Chờ cho hắn chân chính trưởng thành lên... một người đắc đạo cả họ được nhờ. Chỉ cần hắn nhớ rõ phần ân tình của Tiêu gia chúng ta cũng đã là đủ quá rồi. Còn nữa, bây giờ ngươi nên chú ý đến Đông Phương gia. . . "
Nghe được những gì Tiêu lão vừa nói Tiêu Đỉnh hơi bất ngờ. Nhưng lập tức lộ ra vẻ giật mình, liền cung kính nói: "Vâng, Lão tổ tông!"
Gừng càng già càng cay. Tiêu Đỉnh cũng không thể không thừa nhận điều này. Ánh mắt, kiến thức, sự quyết đoán, kinh nghiệm xử sự của hắn so với Tiêu lão hoàn toàn cách nhau một quãng xa.
Tên thật của Tiêu Cát Hàn là Đông Phương Hàn, Đông Phương gia chính là gia tộc của hắn. Tuy không phải là thế gia võ đạo nhưng ở Vân Châu lực ảnh hưởng lại không hề thua kém gì tứ đại gia tộc. Đấy chính là gia tộc giàu có nhất Vân Châu, tài lực hùng hậu, thờ phụng một đám cao thủ, hơn nữa còn có quan hệ sâu sắc với Thành chủ Vân Châu cùng tứ đại gia tộc.
Đây chính là tai họa ngầm của việc ước chiến sinh tử giữa Tiêu Cát Hàn và Trần Hạo.
Nếu Tiêu Cát Hàn mà thắng thì không có vấn đề gì nhưng nếu Tiêu Cát Hàn bị Trần Hạo giết thì lại khác.
Nếu Tiêu gia đã chọn Trần Hạo thì phải phong ngừa chu đáo. Đấy chính là điều mà Tiêu Đỉnh lúc ban đầu không thể đưa ra lụa chọn, hơn nữa đối với việc Tiêu lão toàn lực trợ giúp Trần Hạo cũng khiến cho trong gia tộc không ít người bất mãn.
...
Trong Tiêu gia Viện, Diễn Võ Đường là nơi tu luyện hàng ngày của nội môn đệ tử Tiêu gia. Chẳng qua bây giờ bị đám người Tiêu Quan trưng dụng làm chỗ tu luyện. Không giống với Diễn Võ Trường ngoài trời, trong đại sảnh bày đầy binh khí như đao, thương, kiếm, kích, phù, tiên, côn tất cả các loại binh khí thông dụng đều được xếp thành một đống sáng loáng.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Tiêu Quan cùng đám người tham gia Vân Châu Võ Hội như Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Sơn ra còn có mười tên nội môn đệ tử nữa. Mười tên nội môn đệ tử khoảng hai mươi tuổi gồm bảy nam ba nữ đều là đệ tử ưu tú nhất của Tiêu gia. Cũng đều là những kẻ đã từng tham gia Vân Châu Võ Hội, do Tiêu Quan đặc biệt vì đám người Tiêu Cát Hàn mà an bài bồi luyện.
"Rầm. . . Rầm. . . Rầm. . . "
"Bang. . . Bang. . Bang. . . "
Cùng với thời điểm Trần Hạo đang bước nhanh chân đi vào nội viện Diễn Võ Đường thì Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Sơn còn đang cùng một tên nội môn đệ tử đối chiến. Cả đại sảnh tràn ngập đao quang kiếm ảnh, người tới ta đi, Nguyên lực bàng bạc dao động cùng với âm thanh hô quát của mọi người làm cho nhiệt huyết của Trần Hạo cũng phải sục sôi, đến nỗi ngứa tay. . .
Thật sự rất ngứa. . .
Từ sau khi bốn tháng ở Ma Vân Sơn Mạch khổ tu đến nay ngoại trừ khiêu chiến với Tiêu Thế Thanh ra. Thì hắn cũng chưa từng có một trận chiến đấu nào nên hồn hết còn không có qua một hồi say sưa chiến đấu không ngứa tay mới là lạ.
…
"Tường Hạo?” Đầu tiên Tiêu Quan nhìn về phía Trần Hạo, khuôn mặt vốn từ trước tới giờ đều lạnh lùng nhưng bây giờ lại phá lệ hiện lên nét cười nói: “Mau tới đây!” .
"Vâng thưa, tổng huấn luyện viên!” Trần Hạo bước nhanh tới bên người Tiêu Quan, đối với nữ tử xinh đẹp bên cạnh Tiêu Quan khẽ gật đầu xem như chào hỏi .
Trên người của nữ tử xinh đẹp này là một bộ đồ bó sát, đem thân hình thướt tha uyển chuyển của nàng hiện rõ ra không bỏ sót một điểm nào . Hai ngọn núi no đủ, cái eo hết sức thon thả, cái mông đầy đặn vểnh cao, đùi ngọc thon dài . Nếu chỉ nói về dáng người, thì nàng là một trong số những nữ tử cực phẩm mà hăn biết đến . Vóc dáng của nàng khiến cho tất cả nam nhân khi nhìn thấy đều có tâm lý chinh phục mãnh liệt . Tuy khuôn mặt không được tuyệt thế mỹ nữ nhưng da thịt lại rất trắng, trông nàng hết sức dễ thương .
Trần Hạo từ lén lút âm thầm quan sát nữ tử này đồng thời nữ tử kia cũng hướng về phía Trần Hạo mỉm cười .
"Đây là Tiêu Mai, Cửu phẩm Võ Sư, là nội môn đệ tử, nàng đã từng tham gia Vân Châu Võ Hội . Trong khoảng thời gian này nàng sẽ là giáo quan chịu trách nhiệm việc bồi luyện của ngươi!" Tiêu Quan chỉ vào Tiêu Mai đang đứng bên cạnh giới thiệu với Trần Hạo .
"Mai sư tỷ !" Trần Hạo mỉm cười, ôm quyền hướng nàng chào hỏi .
"Rất hân hạnh được biết ngươi, Tường Hạo sư đệ !" Trên mặt Tiêu Mai ý cười ngày càng đậm, rất tự nhiên hào phóng nói .
"Tiểu Mai sẽ giảng giải cho ngươi về đặc điểm công pháp của tứ đại gia tộc cùng một vài thế lực cường đại . Sau đó nàng sẽ bắt chước chiêu thức của bọn họ cùng ngươi so chiêu . Cái này chủ yếu là giúp cho ngươi quen thuộc với các chiêu của bọn họ, miễn cho đến lúc đó ngươi trở tay không kịp . Ngươi nếu có cái gì không hiểu có thể hỏi Tiểu Mai hoặc hỏi ta . Được rồi các ngươi có thể bắt đầu được rồi”
"Vâng!" Tiểu Mai cùng Trần Hạo đồng thời cùng nhau ứng tiếng .
"Tường Hạo!"
Đúng lúc này, Tiêu Cát Sơn cùng Tiêu Cát Phi chạy nhanh tới chỗ Trần Hạo . Ở ngày thứ sáu, sau khi tiến vào Nguyên Linh Động bọn hắn liền bị nốc- ao, sau đó liền nên nơi này để huấn luyện đặc biệt . Cho nên cũng không có chứng kiến Trần Hạo đi ra từ Nguyên Linh Động . Bất quá, thời điểm mà Tiêu Cát Hàn đi ra bọn họ cũng nhận được tin tức của Trần Hạo .
"Tiểu Sơn, hai người các ngươi không chuyên tâm tu luyện mà lại chạy tới đây làm gì ?" Trần Hạo còn chưa kịp lên tiếng, thì lông mày của Tiêu Mai đã khẽ nhíu lại, trừng mắt nhìn Tiêu Cát Sơn nói .
"Mai tỷ, ta biết đây là không phải . . . Mai tỷ, ngươi cũng không thể tàng tư à! Hảo hảo chỉ dạy Tường Hạo, hăn là huynh đệ của chúng ta đó . . .” Tiêu Cát Sơn này tuy rằng là đàn ông to cao hùng vĩ, nhưng ở trước mặt Tiêu Mai lại có điểm nhăn nhó cúi đầu, khiến cho Trần Hạo cũng hết sức kinh ngạc .
"Việc này còn cần ngươi nói sao? Đi đi đừng có mà ảnh hưởng đến chúng ta huấn luyện . . ." Tiêu Mai nói .
"Dạ dạ . . ." Tiêu Cát Sơn sau khi nói xong liền nhanh chân chạy đi .
"Tường Hạo, cảm ơn!" Tiêu Cát Phi tuy rằng khuôn mặt vẫn quái gở lạnh lùng như trước không có gì thay đổi . Nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Trần Hạo lại dị thường nóng cháy, nhẹ nhàng nói một tiếng xong liền quay người bỏ đi .
Trần Hạo khẽ lắc đầu, khóe miệng hiện lên chút mỉm cưới .
"Đi theo ta, Tường Hạo sư đệ!" Tiêu Mai bây giờ lại khôi phục lại vẻ đáng yêu như trước, vẫy tay với Trần Hạo, liền hướng đại sảnh hướng mật thất đi đến.
Vốn đã xoa tay chuẩn bị đại chiến, nghe thấy vậy liền chỉ có thể áp chế dục vong chiến đấu xuống, đi theo Tiêu Mai .
Hai người một trước một sau, Tiêu Mai đi ở phía trước cái eo nhỏ và kiều đồn đều vặn vẹo. Tất cả đều không thể tránh né được ánh mắt của Trần Hạo đi ở phía sau, khóe miệng Trần Hạo cũng không thể kìm được thóng hiện lên độ cong tràn ngập tà mị.
"Đây là Linh Dược mà gia chủ ban thưởng cho ngươi, ba gốc tứ cấp Linh Dược Mộc Nha Tinh, Bạch Chỉ Tâm, Cửu Diệp Liên Tử. Ngoài ra còn có mười gốc tam cấp Linh Dược, tất cả đều đã được luyện thành đan dược, hiệu quả rất tốt... Phần thưởng của ngươi không ngờ còn nhiều hơn của Tiêu Cát Hàn... Lão tổ tông cùng gia chủ đều xem trọng ngươi à..." Tiêu Mai mang theo Trần Hạo đi vào một cái mật thất thật lớn dài rộng năm trượng, nàng liền từ trong lòng lấy ra hai bình ngọc đưa tới trước mặt Trần Hạo nói .
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 41: Xuất Phát!
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch:HoaHoa
Biên: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 41: Xuất phát .
Make by: Linh Tinh Chi Mộng
"Cảm ơn sư tỷ!"
"Không cần cảm ơn ta đầy đều là ý tứ của gia chủ cùng lão tổ tông nếu như muốn cảm ơn thì đi cảm ơn họ đi . Trong khoảng thời gian này, ngươi liền tại mật thất này đả tọa tu luyện đi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ điều gì quấy nhiễu ngươi đâu. Được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ ta liền giảng giải cho ngươi về một trong tứ đại gia tộc, đặc điểm cảu công pháp Mặc gia. Chờ cho ngươi hiểu hết sẽ dẫn ngươi đi binh khí khố giúp ngươi chọn một món binh khí. Ngươi tấn thăng quá nhanh, hiện tại tuy đã đạt tới Nhị phẩm Võ Sư nhưng kỹ xảo sử dụng binh khí cũng chưa có học qua đây chính là chỗ mà ngươi thiếu hụt. Thi đấu ở gia tộc thì có thể không dùng vũ khí nhưng đến Vân Châu Võ Hội thì lại khác, đây cũng là không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể trong vài ngày đặc biệt huấn luyện cho ngươi thôi. Nếu không đến lúc thi đấu ngươi thi đấu mà dùng tay không đối địch rất bất lợi đối với bản thân..."
"Được!" Trần Hạo đem đan dược thu vào trong lòng xong, liền trần giọng nói.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Mặc dù trên người Trần Hạo có được Võ thuật Trung Hoa cổ nhưng có thể hiểu biết tình huống của đối thủ lần này sẽ giúp cho hắn có thể nghĩ ra thủ đoạn hoàn thiện để đối phó với đối thủ. Tận lực để mọi người không nhìn ra được bất kỳ manh mối gì.
Thời gian mười lăm ngày cứ như thế nhanh chóng trôi qua .
Trần Hạo điên cuồng tu luyện kết hợp với thiên phú kinh người, chỉ ngắn ngủi trong thời gian mười lăm ngày liền triệt để chinh phục được Tiêu Mai gợi cảm dễ thương này khiến cho đám người Tiêu Quan phải chấn kinh.
Ai có thể không ngủ không nghỉ chỉ có đả tọa để thay thế cho giấc ngủ, tu luyện lại điên cuông như vậy sao?
Ai có thể ngắn ngủi trong thời gian mười ngày đơn thuần chỉ sử dụng vũ lý đã khiến cho Cửu phẩm Võ Sư như Tiêu Mai cũng không có biện pháp chiến thắng nhanh chóng?
Tất cả những điều trên không ai làm được cả .
Nhưng Trần Hạo lại làm được . . . .
Đối kháng trong chiến đấu, chỉ có cảnh giới Nhị phẩm Võ Sư của Trần Hạo chỉ có vũ kỹ không liền khiến cho Cửu phẩm Võ Sư như Tiêu Mai phải thi triển Nguyên lực đến Ngũ phẩm Võ Sư mới khó khăn áp chế được hắn .
Vượt qua ba cấp chiến đấu ta mặc kệ hắn ta là ai?
Đây là điều thật kinh người . . .
Nhưng đám người Tiêu Quan, Tiêu Mai lại không biết rằng Trần Hạo tuy rằng biểu hiện ra thực lưc biến thái như vậy nhưng cũng chưa thi triển ra hết toàn bộ thực lực của hắn…
Thời gian năm ngày cuối cùng, Tiêu Mai đã không còn điều gì để dạy hắn rồi .
Trần Hạo cũng bắt đầu nhốt chính mình trong mật thất, bắt đầu năm ngày bế quan cuối cùng.
"Nhị phẩm Võ Sư đỉnh, Mai sư tỷ đem Nguyên lực nâng lên đến Ngũ phẩm Võ Sư đỉnh, nhưng ta chỉ dùng có tám phần lực lượng coi như là ngang nhau, nhục thể của ta xem ra hơn người thường rất nhiều… Nếu như toàn lực ứng chiến thì mới đủ khả năng đối kháng với Lục phẩm Võ Sư… Nhưng Tiêu Cát Hàn lại là Thất phẩm Võ Sư, lấy Thất phẩm làm mốc để so sánh thì bất kể là lực lượng hay phẩm chất đều hơn xa so với Lục phẩm rất nhiều… Tạm thời ta vẫn chưa phải là đối thủ của Tiêu Cát Hàn… Trong năm ngày thời gian này ta nhất định phải toàn lực lĩnh ngộ được bức tường cản trở. Ta phải đột phá tới Tam phẩm Võ Sư thì mới có thể có hi vọng chiến thắng được Tiêu Cát Hàn ."
Trần Hạo sau khi đã ngồi xếp bằng, trong lòng hơi có chút cân nhắc, liền móc ra đan dược mà Tiêu Mai đưa cho hắn .
Mười lăm ngày thời gian này Trần Họa dồn tất cả thời gian để tu luyện vũ kỹ đả tọa chỉ là khôi phục Nguyên lực cùng Tinh lực mà thôi . Lần rèn luyện này chỉ dụng có mười gốc Tam phẩm Linh Dược mà thôi . Ba gốc Tú phẩm Linh Dược lại không hề dùng tới . Đây chính là mấu chốt để hắn đột phá Nhị phẩm Võ Sư .
Đối với bức tường cản trở Tường Hạo cũng không để ở trong lòng. Từ Võ Đồ đến hiện tại hắn gặp bức tường cản trở ngày càng huyền ảo, có được hai đời trí nhớ, nhất là trí nhớ của địa cầu từ cuồng nhân Lý Nguyên. Từng là cao thủ võ thuật cổ Trung Hoa, thông minh tuyệt đỉnh, tâm tính và nhận thức lại càng tồn tại vượt qua nhất lưu biến thái. Tổng hợp những nhân tố này lại, cảnh giới sau này thì không biết như thế nào nhưng đối với cảnh giới Võ Sư mà nói thì bưc tường cản trở đều không hề có cản trở hắn nhiều.
Mấu chốt của hắn bây giờ là rèn luyện Nguyên lực!
"Hô…" Trần Hạo hít một hơi thật sâu, hai mắt bắn ra hai đạo tinh quang. Một ngụm liền đem ba khỏa đan dược do ba gốc cây Tứ cấp Linh Dược luyện chế thành nuốt xuống, cứ như vậy nuốt xuống . Nếu để cho những Nhị phẩm Võ Sư chứng kiến liền bị hù chết ngay tại chỗ .Cũng chỉ có Trần Hạo với thân thể biến thái mới có thể thừa nhận được, đương nhiên nếu như mọi người biết được Trần Hạo ở Ma Vân Sơn Mạch trực tiếp cắn nuốt không cần luyện chế thì cũng sẽ không hề kinh ngạc gì cả .
Dù là bất kỳ linh dược gì, nếu như không có thông qua luyện chế thì năng lượng ẩn chứa trong đó sẽ vô cùng cuồng bạo. Nếu như Tu luyện giả trực tiếp cắn nuốt sẽ bị tác dụng phụ vô cùng lớn, làm không tốt còn có thể phát sinh chuyện đan điền bạo liệt. Linh Dược phẩm cấp càng cao thì năng lượng càng cuồng bạo mãnh liệt.
Trong nháy mắt ba khỏa Tứ phẩm Linh Dược chìm vào đan điền, thì dược lực bàng bạc liền lan tràn ra xuyên qua tứ chi liền khiến cho Trần Hạo phải cảm thán chính là Linh Dược sau khi thông qua luyện chế thành đan dược quả nhiên ôn hòa hơn Linh Dược chưa luyện chế rất nhiều . Đồng thời nuốt vào ba khỏa đan dược do tứ cấp linh dược lại không có cuồng bạo giống như một gốc cây tứ cấp Linh Dược chưa luyện chế .Sau khi luyện chế đan dược năng lượng cuồng bạo trong đó liền dịu đi rất nhiều . Bây giờ Trần Hạo như nghe thấy trong thân thể từng tế bào như đang hoan hô mệt mỏi quanh thân nhanh chóng bị quét sạch .
Ngắn ngủi kinh ngạc, Trần Hạo liền không hề do dự nữa trực tiếp thúc dục”Trường Sinh Quyết" tầng thứ tư .
…
Năm ngày sau.
Sắc trời vừa mới chuyển sáng, ánh sáng cũng chưa hoàn toàn mãnh liệt, đội ngũ Tiêu gia hơn hai trăm người, gồm Tiêu Bác, Tiêu Đỉnh, Tiêu Quan cùng với Tiêu Mai đều chờ mười tên nội môn đệ tử được dẫn dắt đến. Một đám vẻ mặt kích động đi khỏi Tiêu gia bước lên con đường hành trình đi tới Vân Châu thành.
Ở tại Vân Châu huyện mỗi năm một lần Vân Châu Võ Hội lại được tổ chức. Tại Vân Châu huyện có vô số người chờ đợi hiện tại cũng đã tới.
"Sư đệ, ngươi rốt cuộc có đột phá không?"
Trong đám người, đi ở phía trước đội ngũ là Trần Hạo liền Tiêu Mai lôi kéo cánh tay, thấp giọng hỏi . Trần Hạo bế quan suốt năm ngày, thẳng cho đến lúc đội ngũ tập hợp mới khoan thai bước đến . Vẻ mặt bình tĩnh ung dung kia làm cho người ta căn bản không nhìn ra được bất kỳ manh mối gì cả. Hoàn toàn không thể phán đoán được trong năm ngày thời gian hắn có đột phá gì hay không.
Mới lúc hắn đi ra, đám người Tiêu Mai, Tiêu Cát Sơn, Tiêu Cát Phi đều có hỏi qua hắn. Nhưng hắn cũng không hề trả lời là có đột phá hay không mà chỉ mỉm cười. Điều này khiến cho Tiêu Mai thấy sốt ruột còn Tiêu Cát Sơn và Tiêu Cát Phi thì hết sức đau long...
Cho nên, lúc này, Tiêu Mai là người dẫn đầu đoàn người kiêm thân phận giáo quan thiếp thân của Trần Hạo lại tiến đến bên người Trần Hạo mà truy vấn. Nàng và Trần Hạo tuy rằng mới chỉ có quen biết hơn mười ngày nhưng mỗi ngày đều ở chung một chỗ, cho nên quan hệ càng trở nên không bình thường .
"Ngươi cứ nói đi?"
"Đột phá?”
"Ha ha . . ." Khóe miệng Trần Hạo gợi lên một nét cười tà mị, ngửi thấy từ trên mùi hương từ trên người Tiêu Mai, nàng kìm lòng không được tóm lấy tay của hắn. Nhìn thấy Tiêu Mai tóm thấy cành tay của mình, hắn khẽ cười một tiếng, nhịn không được vui đùa: "Sư tỷ, ta coi như là nam nhân trưởng thành… Ngươi xem Tiêu Phong đại ca ghen rồi kìa…"
"Nói bậy bạ gì đó… Tiểu oa nhi, còn thích giả bộ bí hiểm…" Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của Tiêu Mai không khỏi lộ ra vẻ ngượng ngùng .Nhìn thoáng qua Tiêu Phong bên cạnh, hung hăng cấu véo cánh tay đang hạ xuống của Trần Hạo nói: “Đừng có lảng sang chuyện khác . . . ."
"Ta nói tất cả, ta trưởng thành rồi . . . ."
Trong lời nói của Trần Hạo đã rất rõ ràng rồi nhưng Tiêu Mai cần tiếp tục nghe không hiểu, lại càng ứng với câu cái gì đại ngốc nghếch . . .
"Thật sự Tam phẩm Võ Sư sao?"
Nghe được những điều trong lời nói của Trần Hạo nàng liền linh ngạc bắt được cánh tay của Trần Hạo, nhưng lần này là cả hai tay mà hỏi. Bên cạnh người theo đuổi Tiêu Mai là Tiêu Phong, còn có đám người Tiêu Cát Sơn, Tiêu Cát Phi cũng đều mở to hai mắt mà nhìn . Mà đi ở phía trước bọn hắn, đám người Tiêu Cát Hàn vẫn chăm chú theo dõi động tĩnh của đám người Trần Hạo, cái lỗ tai không kìm được đều bị run rẩy.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 42: Khống chế nguyên lực
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch:HoaHoa
Biên: Linh Đế
Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 42: Khống Chế Nguyên Lực
Make by: linhtinhchimong.com
"Hừ. . . Nói nhỏ chút, không là có kẻ nghe được lại sợ đến mức tè ra quần đó. Như vậy thì quyết đấu sinh tử cũng không thể diễn ra được đâu. . . " Trần Hạo cố ý hạ giọng nói của mình xuống, nhưng thanh âm cũng không nhỏ thêm được bao nhiêu.
Khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, khóe miệng lại hơi gợi lên nụ cười mỉm thản nhiên kết hợp cùng với lời nói của hắn khiến cho đám người Tiêu Mai, Tiêu Cát Sơn có cảm giác da đầu tê dại..
Nhất là người sớm đã kết bạn với Trần Hạo như Tiêu Cát Sơn lại càng có cảm giác sâu sắc hơn. Chỉ trong mười ngày thời gian không ngờ Trần Hạo lại có biến hóa lớn đến vậy.
Từng là một kẻ đơn thuần chấp nhất, hiểu được cách ẩn nhẫn nhưng bây giờ lại ngông nhênh ngang ngạch tràn đầy nhiệt huyết thiếu niên. Quen biết Mai tỷ hơn mười ngày, hắn kể cho nàng nghe những câu chuyện khiến cho nàng phải ôm bụng cười nhưng trong lời nói vẫn tràn đầy ngạo khí.
Tiêu Cát Hàn đi ở phía trước nghe thấy như vậy liền nghiến răng nghiến lợi đến nỗi gân xanh nổi lên nắm tay nắm chặt kêu thành tiếng. Nhưng hắn vẫn cố gắng đè ép cỗ lửa giận trong lòng mình xuống.
"Tam phẩm Võ Sư mà thôi, Tiêu Cát Hàn ta có gì phải sợ chú? Cảnh giới ngang nhau, dù là với thiên phú cùng chiến lực như Tiêu Mai làm sao lại có thể so sánh với ta? Ta đã đạt tới Thất phẩm Võ Sư đỉnh, từ giờ đến lúc quyết đấu ta có thể tấn thăng lên Bát phẩm Võ Sư, thậm chí là Cửu phẩm! Hừ, tè ra quần. . . . Thực cho là trong hai mươi ngày này ta không có tăng lên? Bây giờ cứ để cho tên tạp chủng kia đắc ý đi. . . . Thời gian ta chính thức bộc lộ ra thực lực chân chính đến lúc đó không biết ai sẽ tè ra quần đâu. . . "
Nhẫn, phải cố gắng nhẫn!
Nhẫn, phải cố gắng nhẫn!
"Tiêu Cát Hàn ta nhất định trong lúc quyết đấu sinh tử nhất định hung hăng chà đạp tên tạp chủng này dưới chân. Dùng thiên phú của ta, thực lực tuyệt đối của ta. Chọc mù con mắt chó của đám người Tiêu Quan, Tiêu Mai. Cho các ngươi biết, Tiêu Cát Hàn ta không phải là Trần Hạo loại nhãi nhép này có thể so sánh!"
Gần hai mươi ngày đặc huấn, Tiêu Cát Hàn đều nằm trên bờ vực bùng nổ. Hắn đã từng là tồn tại như chúng tinh phủng nguyệt!?
Hai mươi ngày thời gian đáng ra phải là thời gian mà hắn vinh quang nhất nhưng lại hoàn toàn bị Trần Hạo chiếm lấy. Mười tên đệ tử đạt được tư cách tham gia Vân Châu Võ Hội, đám người Tiêu Cát Sơn, Tiêu Cát Phi, Tiêu Mai, Tiêu Phong tất cả đều vui vẻ cười nói với Trần Hạo.
Tiêu Cát Hàn cắn chặt răng thầm nghĩ, trong lòng cũng chậm rãi đè nén lửa giận, thu nhiếp tinh thần không quan tâm đến đám người Trần Hạo nữa.
Cứ như vậy hắn trở thành một kẻ bị mọi người cô lập. . .
Nhất là Tiêu Quan là tổng giáo đầu nổi danh là một kẻ lạnh nhạt nhưng cũng khá trọng thị Trần Hạo.
Loại cảm giác tương phản này khiến cho Tiêu Cát Hàn hận tất cả đám người tận xương tủy.
Hắn muốn chứng minh chính bản thân mình. Trong thời gian gần nhất tại Vân Châu Võ Hội, sinh tử quyết chiến chính là lúc !
Đoàn người không nhanh không chậm tiến về phía trước. Sau nửa cảnh giờ, Thái Bình Trấn quen thuộc liền hiện lên trong mắt của Trần Hạo.
Nửa năm, suốt nửa năm thời gian, tuy từ Thái Bình Trấn tới Tiêu gia khoảng cách không tính là xa cũng chỉ mất có nửa giờ đi bộ, nhưng quy định của Tiêu gia quy định đệ tử mới nhập môn không được cho phép không được đi ra ngoài một mình. Trần Hạo ngoại trừ lần đi lịch lãm ở Ma Vân Sơn Mạch ra, còn lại đều không bước ra khỏi Tiêu gia nửa bước, càng không nói đến việc về thăm gia đình cùng Nhị Cẩu Tử. . .
Nhìn thấy Thái Bình Trấn quen thuộc ở xa xa, đứng trong đội ngũ tâm tình của Trần Hạo cũng vô cùng kích động. Nhất là khi hắn nhìn thấy ở ngã tư đường vào thôn cả một đám người đang nhốn nha nhốn nháo. Ánh mắt hắn bắn ra hai đạo hào quang sáng chói. Bằng vào thị lực siêu việt hơn người thường hắn có thể nhìn thấy được thân ảnh đáng đứng ở phía trước đám người.
Trên khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của Trần Họa hiện lên một nụ cười kích động mà đám người Tiêu Mai, Tiêu Cát Sơn chưa bao giờ nhìn thấy.
Bao năm qua trước mỗi lần Vân Châu Võ Hội được tổ chức, Tiêu gia đệ tử đều nghỉ chân tại Thái Bình Trấn.
Sau mỗi lần như vậy, tất cả vì Tiêu gia mà sinh ra, cũng như nhận được sự che chở của Tiêu gia với Thái Bình Trấn. Tất cả mọi người trong trấn nhất định sẽ vui vẻ để đưa tiễn. Do Tiêu gia cần phải đi qua ngã tư đường nên hai bên ngã tư đường sẽ bày biện tất cả mỹ thực, rượu ngon, chúc phúc cho bọn họ thắng lợi. . .
Mà tất cả Tiêu gia đệ tử đều là đối tượng được mọi người hâm mộ cùng tán thưởng. Nếu như ở trong trấn mà có con cháu được ở trong đội ngũ thì càng được mọi người tán thưởng cung chúc mừng.
Trong mắt tất cả những người bình thường thì đây chính là điều vô cùng vinh quang!
"Ca. . . "
"Ca ca. . . "
Ngay lúc đám người Trần Hạo còn cách thôn khẩu mười thước, từ trong đám người đệ đệ và muội muội hắn liền hô to thành tiếng tràn đầy sự kinh hỉ. Đệ đệ và muội muội hắn mới chỉ chưa tới tám tuổi giống như hai con chim nhỏ dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về hướng Trần Hạo. . .
Nhìn thấy đệ đệ cùng muội muội của mình khuôn mặt trắng hồng lộ ra vẻ đáng yêu, Trần Hạo liền hiện ra nụ cười tuy bây giờ hắn không còn là Trần Hạo của trước kia. Nhưng phần tình cảm ấm áp, quyến luyến này không hề có bất kỳ tạp chất gì chỉ có tồn tại chân tình mà thôi. Đây chính là điều mà trong lòng Trần Hạo quý trọng nhất, dù là hắn hay là cuồng nhân Lý Nguyên, tất cả đều như thế.
Trong lòng hắn giống như động đến một cái gì đó vô cùng mềm mại khiến cho thần kinh tuy là cứng cỏi như Trần Hạo cũng không thể khống chế được tính cảm.
Bây giờ thì Tiêu Đỉnh đã biết đây chính là những người thân của Trần Hạo. Nhưng ngay lúc hắn quay lại nhìn Trần Hạo thì từ trong những người chạy tới hắn bỗng nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của cô bé. Hắn không chút do dự nhanh chóng xoay người lại ra tay.
Nhưng. . . .
Chỉ có một cái xoay người lại khiến cho một kẻ đã bước nửa chân vào cảnh giới Võ Đế như Tiêu Đỉnh khiếp sợ chính là có người còn nhanh hơn hắn.
Chỉ trong nháy mắt liền xuất hiền một đoàn hào quang như ánh sáng của hỏa ngọc hóa thành một luồng gió bão bằng tốc độ linh người hướng tới cô bé. Nhưng có điều khiến mọi người càng kinh ngạc chính là Nguyên lực tinh thuần kia tuy rằng cuồng bạo nhưng khi tiến tới gần cô bé liền trở nên rất là dịu dàng nhẹ nhảng tiến tới bắt lấy cô bé.
Mọi người cũng không kịp có thời gian kinh ngạc lâu lắm, Trần Hạo giống như một con báo. "Xẹt" một tiếng, liền vượt qua khoảng cách mấy trượng sử dụng khả năng khống chế Nguyên lực một cách nhanh chóng điều hòa sự xung đột khi vận chuyển loại công pháp thứ hai.
Một tay ôm lấy muội muội vào long.
"Ca ca. . . " Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không có ý thức được mình vừa rồi gặp chuyện vô cùng nguy hiểm. Nàng trừng đôi mắt to tròn đáng yêu lên nhìn người bỗng dưng ôm mình trong lòng. Khuôn mặt phấn nột vô cùng kích động ôm chặt lấy cổ Trần Hạo.
"Ca. . . " Xông lên đầu tiên chính là Trần Nam, vẻ mặt sùng bái, hâm mộ nhào tới trên người Trần Hạo. Cứ như đang leo cây vậy nhất định muốn leo lên lòng của Trần Hạo:
"Ca, ôm Nam Nam, ca ca ngươi thật là lợi hại. . . "
Tiêu Đỉnh ngừng lại, tất cả mọi người của Tiêu gia cũng đều ngơ ngác nhìn Trần Hạo. Tuy chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhưng nó lại khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ vì sự khống chế Nguyên lực vô cùng tinh diệu và tốc độ kinh người của hắn. Tiêu Đỉnh, Tiêu Bác, Tiêu Quan nội tâm cũng không yên ả một tý nào.
Một Võ Sư, hơn nữa còn là một Võ Sư sơ giai. . . Lại có thể có được khả năng khống chế Nguyên lực mạnh mẽ như thế sao ?
Là một Thất phẩm Võ Sư đỉnh, nếu như không có vấn đề gì thì có thể đột phá chướng ngại tấn thăng thành Bát phẩm Võ Sư như Tiêu Cát Hàn cũng không thế nào làm được chuyện giống như Trần Hạo.
Thật sự đã chọc mù mắt chó của Tiêu Cát Hàn.
Tiêu Cát Hàn nhìn thấy bộ dạng thân thiết của Trần Hạo cùng với đệ đệ muội muội trong mắt hắn liền xuất hiện một anh mắt vô cùng tàn độc. Có nhiều thứ thế giới Võ giả không cho phép vận dụng nhưng Tiêu Cát Hàn trong lòng lại hận thù Trần Hạo đến phát điên.
Tiêu Cát Hàn cũng không biết rằng tuy ánh mắt độc ác của hắn chỉ chốc lát thoáng hiện liền biến mất nhưng lại vẫn bị Tiêu Đỉnh đứng trước mặt phát hiện. Hơi thở của Tiêu Cát Hàn vừa có chút biến hóa thì Tiêu Đỉnh đã nhạy cảm phát giác và thu hết tất cả phản ứng của hắn vào trong mắt.
Đối với Tiêu Cát Hàn, Tiêu lão đã làm ra quyết định trong thời gian này. Nguyên bản Tiêu Đỉnh còn ôm một tia hy vọng, hắn không đành lòng, vì Tiêu Cát Hàn dù sao cũng chính là đối tượng mà Tiêu gia bồi dưỡng trong ba năm qua. Nhưng bây giờ thì tia không đành lòng kia cũng không còn sót lại nữa khi nhìn thấy ánh mắt ác độc kia của Tiêu Cát Hàn.
"Đi đi, hãy cùng người nhà ngươi trò chuyện đi, tuy nhiên không nên trì hoãn nhiều, nhanh chóng để đuổi kịp đội ngũ."
Tiêu Đỉnh phất phất tay, trên mặt thoáng qua một nét mỉm cười, nhìn về phía Trần Hạo nói.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 43: Vân Châu Thành
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch:HoaHoa
Biên: Linh Đế
Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 43: Vân Châu Thành
Dịch: HoaHoa
Biên: Linh Đế
Make by: linhtinhchimong.com
"Cha, mẹ. . . "
Một tay ôm đệ đệ, một tay ôm muội muội, trên mặt Trần Hạo không thể nào che dấu được sự vui sướng cùng kích động trong lòng hắn. Ở Thái Bình Trấn dưới ánh mắt vô cùng hâm mộ của mọi người Trần Họa hướng về phía cha mẹ mình tiến tới, khom người khúm núm nói.
"Trời phù hộ. . . "
Nguyên bản khuôn mặt tiều tụy của mẫu thân, nhưng bây giờ sắc mặt lại hết sức hồng nhuận như là khi còn tuổi trẻ vậy. Thanh âm của bà cũng có chút run rẩy, đem đứa con mình đã không thấy nửa năm nay đứng dậy. Ánh mắt hiền lành kia, cũng đã tràn đầy nước mắt, bà cẩn thận đánh giá Trần Hạo, bàn tay run rẩy đưa lên để vuốt ve khuôn mặt của con trai mình.
Khiến Trần Hạo kinh ngạc chính là bây giờ phụ thân hắn tuy rằng vẫn ngồi trong xe lăn nhưng bộ dạng cũng không hề có gì thay đổi. Nhưng với trực giác mẫn tuệ của Trần Hạo, hắn cmar giác được hơi thở của phụ thân hắn có sự thay đổi hoàn toàn không cùng một người. Nhất là khi phụ thân hắn nhìn về phía hắn thì trong ánh mắt cũng chợt lóe ra tinh quang.
"Cha. . . "
"Đi đi, ngươi không cần lo lắng chuyện trong nhà. Tiêu gia đưa cho chúng ta rất nhiều tiền bây giờ chúng ta sống cũng rất tốt. Nam tử hán đại trượng phu, có ân thì phải báo. Ngươi hãy tập trung tu luyện thật tốt đi, báo đáp ân tình của Tiêu gia… Nếu có thời gian, thì thỉnh thoảng hãy về thăm mẹ ngươi cùng với đệ đệ muội muội. Bọn họ nói đến ngươi rất nhiều đấy, thực là phiền. . . "
"Con hiểu rồi !" Trần Hạo trầm giọng nói, hắn cũng không nhiều lời. Trước kia hắn không hiểu chuyện nên có một số vấn đề mà hắn không hề lưu ý. Nhưng hiện tại khi hắn nhìn thấy phụ thân hắn thì hắn lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Quá khứ của phụ thân hắn cũng chưa bao giờ nói ra trước mặt đứa con như hắn dù là một chút. Điều duy nhất hắn biết đó là mẫu thân cứu phu thân rồi cùng nhau chung sống và có được hắn và đệ đệ muội muội như hiện tại.
"Đi đi. . . "
"Ân. Mẹ, Nhị Cẩu Tử cùng với bá mẫu sao không thấy đâu hết vậy?" Bây giờ Trần Hạo mới kịp nhớ tới liền hỏi.
"Ca, Cẩu Tử ca đã trở thành Lý gia đệ tử rồi. . . . " Trần Nam nhanh nhảu đáp lại.
"Lý gia đệ tử? Lý gia nào?" Trần Hạo nhất thời kinh ngạc hỏi lại.
"Sau khi ngươi tiến vào Tiêu gia, Nhị Cẩu tử liền giống như kẻ điên, tiểu tử đó... Mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện không ai có thể ngăn cản được hắn. Bất kỳ ai nói điều gì hắn đều không nghe,hắn muốn ba năm sau nhất định phải tham gia thí luyện của Tiêu gia...Nhưng ba năm thật sự quá lâu..." Trần Hải nhíu mày, ánh mắt hắn có chút lóe sang khi nhìn về phía con mình, hơi dừng lại một chút liền nói tiếp: "Tại Vân Châu huyện này thì Lý gia cũng là một Võ đạo thế gia, tuy không bằng được tứ đại gia tộc nhưng cũng không coi là yếu... đến Vân Châu Võ Hội ngươi sẽ hiểu thôi. Được rồi, ngươi mau đi đi, bọn họ đi cũng khá xa rồi đó..." Trần Hải nói.
"Ân" Trần Hạo gật đầu đáp.
"Ca ca, Tiểu Vũ không muốn ngươi đi..." Trần Vũ sau khi nghe thấy lời này liền nhanh chóng bổ nhào vào trong lòng Trần Hạo. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nói.
"Ngoan nào Tiểu Vũ, ngươi không nên khóc. Ca ca sẽ còn quay trở về mà, ngươi xem Tiểu Nam cũng có khóc đâu..."
"Ta là nam tử hán, ta muốn trở thành một Võ giả như ca ca, cho nên ta sẽ không khóc! Tiểu Vũ, hãy buông ca ca ra đi! "Bộ dáng cùng giọng nói của Trần Nam y như một tên tiểu đại nhân vậy. Nhưng trong ánh mắt lại đang cố gắng nén nước mắt chực tràn ra.
Nhìn thấy đệ đệ mình như vậy khóe miệng Trần Hạo thoáng hiện lên một tia mỉm cười. Hắn vỗ nhẹ đầu Tiểu Nam, sau đó liền thả Tiểu Vũ xuống hướng về phía cha mẹ vái một vái thật sâu rồi dứt khoát quay đầu đi bước thật nhanh.
"Hihihi... Sư đệ, ngươi lại có thể rơi lệ sao?"
Khiến Trần Hạo xấu hổ là Tiêu Mai cùng mọi người mới đi ẩn hiện ở phía xa trông thấy Trần Hạo liền chạy đến trước mặt Trần Hạo.Khuôn mặt dễ thương mang theo một tia mỉm cười kiều mị nói.
"Ai rơi lệ chứ, đây chỉ là cát mà thôi!" Trần Hạo buồn bực dụi dụi mắt nói: "Các ngươi theo ta làm gì vậy?"
"Sư tỷ của ngươi chính là thiếp thân giáo quan, không thể chờ ngươi được sao?" Lông mày kẻ đen của Tiêu Mai khẽ nhếch lên hỏi ngược lại xong liền dừng lại một chút mới nói tiếp: "Ha ha, sư tỷ như ta cũng chỉ là người đi làm người đưa tin nhỏ mà thôi... Gia chủ đối với ngươi hết sức để bụng đó..."
"Có ý tứ gì chứ?" Tiêu Mai bất ngờ nhắc tới gia chủ khiến cho Trần Hạo cảm thấy mù mờ.
"Không có gì, đến khi đó ngươi sẽ biết thôi, nhanh đi đi... Sư đệ, đệ đệ cùng muội muội của ngươi thật đáng yêu không biết trước đây ngươi có đáng yêu như thế không?"
"Kỳ quái, sư tỷ ngươi quan tâm tới ta như vậy không sợ Tiêu Phong sư huynh ghen sao?"
"Sư tỷ ta đối tốt với ai có liên quan gì tới hắn? Đây là lần thứ hai rồi, nếu như ngươi còn nhắc thêm lần nữa thì sẽ biết tay ta... Hơn nữa chỉ là một tiểu hài tử, sẽ có ai ăn dấm chua của ngươi chứ?"
"....."
Hai người vừa nói chuyện đồng thời đề tụ Nguyên lực đuổi theo hướng đội ngũ Tiêu gia.
Nương theo Vân Châu Võ Hội, Vân Châu thành cũng vô cùng náo nhiệt lượng người vào thành cũng là lúc nhiều nhất trong năm. Trong phạm vi mấy trăm dặm có rất nhiều thế lực đều trước sau đều tiến vào trong Vân Châu thành. Trong Vân Châu thành khách sạn lớn nhỏ đều chật kín người đến không còn chỗ trống. Thậm chí là một số ngôi nhà của dân chúng cũng bị người dùng tiền để thuê.
Vân Châu Võ Hội, là một trong số những việc long trọng và trọng đại nhất của Vân Châu huyện vào mỗi năm, có gần một trăm thế lực lớn nhỏ tham gia. Trừ bỏ thế lực dự thi ra thì các thế lực khác có thể dẫn một số lượng đệ tử nhất định tiến vào trong ngoại vi khán đài,còn người thường nếu như muốn tiến vào trong xem thi đấu thì phải bỏ ra số tiền rất lớn mới có thể mua được vé để tiến vào một nửa trong khán đài (câu này nó rối tinh rối mù luôn ). Còn người thường không có tiền chỉ có thể ở bốn phía xung quanh khán đài từ xa xem lại thôi.
Dưới sự dẫn dắt của ba người Tiêu Quan, Tiêu Đỉnh, Tiêu Bác không một chút ngừng nghỉ, rốt cuộc lúc chạng vạng tối, tường thành cao lớn liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tất cả đều không có chút gì trở ngại,dưới sự cung kính của hộ vệ thủ thành trực tiếp tiến vào trong Vân Châu thành.
Ngã tư đường tập nập người đến ngươi đi, đội ngũ Tiêu gia liền xuất hiện lại càng khiến cho mọi người ở xung quanh to nhr bàn luận. Làm Trần Hạo kinh ngạc chính là trong tiếng nghị luận của mọi người hắn lại nghe được thông tin liên quan tới mình.
"Kia hẳn là thiếu gia của nhà giàu nhất! Đông Phương thế gia Tiêu Cát Hàn? Quả nhiên dáng vẻ đường hoàng, nghe nói hắn dùng nửa năm thời gian từ Tứ phẩm Võ Sư tiến lên Thất phẩm Võ Sư. Lần này trong số những đệ tử báo danh, hắn là một trong số những người có thể dành được ngôi vị quán quân, cùng với Mặc gia Mặc Vũ Dật, Tư Mã gia Tư Mã Kiếm Thần. Tỉ lệ đặt cược của bọn hắn đều ngang nhau, gần bằng với Hách Liên gia Hách Liên Vũ Tử cùng Hách Liên Dịch Thanh! Nghe nói hắn chỉ mới có mười sáu tuổi mà thôi, tại Tiêu gia xem như là một siêu cấp thiên tài đi!"
"Tiêu Cát Hàn đích thật là siêu cấp thiên tài, nhưng dù sao hắn cũng còn có Đông Phương gia ủng hộ về Linh Dược. Tại Tiêu gia kẻ chân chính là siêu cấp thiên tài... Ngươi nhìn thấy tên có tuổi nhỏ đi đằng sau Tiêu Cát Hàn, diện mạo tuấn mỹ không? Hắn gọi là Tiêu Tường Hạo, chưa đến mười ba tuổi là kẻ có nhỏ tuổi nhất trong lần báo danh này đấy, là đệ tử Tiêu gia chữ "Tường"...Hắn chỉ dùng thời gian nửa năm để tu luyện hiện tại đã đạt đến Nhị phẩm Võ Sư rồi."
"Không phải chứ!?"
"Ngươi không biết? Ta từ trong tửu quán nghe được chính mồm đệ tử Hách Liên gia nói ra, đây chính là thiên tài mà Vân Châu huyện chúng ta mấy chục năm qua mới ngộ được…Nhưng đáng tiếc..."
"Đáng tiếc? Sao lại đáng tiếc?"
"Nghe nói là vì một nữ nhi của Tiêu gia gia chủ, Tiêu Tường Hạo liền cũng với thiếu gia của Đông Phương gia Tiêu Cát Hàn lại ước chiến sinh tử...”
"Này... Đây chính là sinh tử quyết chiến, Tiêu Tường Hạo làm sao lại có thể đáp ứng chứ?"
"Ta cũng không biết, nhưng đây là tin tức rất chính xác đó. Hơn nữa Tiêu gia gia chủ ra mặt giải quyết chuyện này cũng không thể nào thành công. Thật là đáng tiếc..."
Mọi người cứ như thế nghị luận, cũng không ít người nói đến hắn khiến trong lòng Trần Hạo vô cùng kinh ngạc. Bất quá hắn cũng không nghĩ ra được tin tức tại sao lại truyền đi nhanh như vậy. Hắn càng không nghĩ tới là vừa mới tiến vào Vân Châu thành hắn đã trở thành "Danh nhân" rồi.
"Người dự thi nhỏ tuổi nhất, mấy chục năm thiên tài khó gặp của Vân Châu huyện... Điều này quả thật là một tin tức lớn, ta đã rất ít khi ra ngoài rồi không nghĩ tới lại vẫn còn cao đến như vậy..." Trần Hạo nhún vai, khóe miệng thoáng hiện một vẻ bất đắc dĩ cùng cười khổ.
"Sao? ngươi rất kinh ngạc hả?"
Không thể không nói thiếp thân giáo quan Tiêu Mai thật sự là quan tâm quá mức so với chức trách của mình. Nhất cử nhất động của Trần Hạo đều không thể nào tránh được hỏa nhãn kim tinh của nàng, cứ như lúc nào nàng cũng chú ý đến Trần Hạo vậy.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 44: Ý giả
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch:HoaHoa
Biên: Linh Đế
Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 44: Ý giả
Dịch: HoaHoa
Biên: Linh Đế
Make by: linhtinhchimong.com
"Cũng không quá kinh ngạc. Chúng ta là thế lực lớn nên có thể biết được chuyện của họ thì họ cũng có thể biết được những tin tức của chúng ta... Chính là tin tức này thật sự truyền đi quá nhanh đi, nhưng lại có điểm kỳ quái..."
"Kỳ quái? Tại sao lại kỳ quái?"
"Nói hươu nói vượn thôi..."
"Thật sao? Ta nghe bọn họ nói đều là sự thật cả...."
"Sự thật? Sư tỷ! ta không thể nào chỉ vì một tiểu nha đầu liền cùng Tiêu Cát Hàn quyết chiến sinh tử chứ? Ách...Ta là nói những điều này lại không có liên quan đến Cát Yên sư tỷ, về phần tên thú vật kia hắn có hay không thì là chuyện của hắn"
"Ai nha... Không phải là vì Cát Yên sao, cũng bởi vì tên thú vật kia chèn ép ngươi nên ngươi mới cùng hắn quyết chiến sinh tử sao?" Tiêu Mai hỏi lại bằng giọng điệu không mấy tin tưởng.
"Xin khiếu... Sư tỷ, ta mới chỉ có mười hai tuổi mà thôi, tình cảm cũng còn chưa có mở đâu... Ta Trần.... Tiêu Tường Hạo không phải ai muốn chèn ép liền chèn ép được! Người hiền bị người lấn, ngựa hiền bị người cưỡi, hắn muốn đem ta bị đuổi khỏi Tiêu gia, ta đây liền muốn hắn chết."
Ban đầu ngữ khí nói chuyện mang chút vui đùa, nhưng lúc nói câu nói sau thì hai tròng mắt hắn liền kìm không được liền tản mát ra một đạo tinh quang lạnh lùng khiến cho Tiêu Mai vô cùng kinh ngạc.
Không thể nghi ngờ, càng tiếp xúc nhiều với Trần Hạo Tiêu Mai lại càng phát hiện ra rằng trên người Trần Họa có rất nhiều điểm không phù hợp với tuổi của hắn. Tuy rằng hai người ngày càng thân thiết, bình thường Trần Hạo rất điềm đạm nhưng Tiêu Mai có thể cảm nhận được trong lòng Trần Hạo tràn đầy sự cương quyết nhiệt huyết.
Tiêu Mai nghĩ mãi không ra, mới chỉ là thiếu niên chưa tới mười ba tuổi đến tột cùng là đã trải qua những chuyện gì mới có thể có được loại tâm tính siêu việt hơn những người cùng tuổi này.
Tiêu Đỉnh mang theo mọi người chậm rãi đi về nơi đóng quân của Tiêu gia tại Vân Châu thành. Cùng lúc đó một đội ngũ khổng lồ chậm rãi tiến tới nơi mà đám người đi qua tất cả đều nhanh chóng tránh đường nhưng điều bất đồng so với đám người chính là đám người tản ra nhưng trên mặt ai cũng tràn đầy sự sợ hãi, không ai dám bước ra ngoài cửa, ngay cả nghị luận cũng không có một tiếng.
"Đây là Tư Mã gia, người đi đầu tiên hai vị chính là gia chủ của Tư Mã gia, Tư Mã Chấn. Cùng với đó là hai vị trưởng lão của bọn hắn. Còn kẻ đi ở giữa trong đội ngũ kia chính là một trong những người có cơ hội cạnh tranh ngôi vị quán quân của Vân Châu Võ Hội lần này, Tư Mã Kiếm Vân." Ở bên cạnh Trần Hạo, Tiêu Mai ghé vào tai hắn thấp giọng giải thích cho hắn.
Trần Hạo gật gật đầu, hắn nhìn thấy Tư Mã gia gia chủ cùng với Tiêu Đỉnh tuổi cũng bằng nhau dù có hơn kém cũng không có bao nhiêu, nhưng khuôn mặt hắn đầy sự hung ác, quanh thân tản mát ra một hơi thở lạnh lùng cùng cương quyết. Chỉ cần nhìn vào mắt hắn ai cũng có thể nhận ra được tâm ngoan thủ lạt trong ánh mắt của hắn,là một kẻ giết người không hề chớp mắt.
Trần Hạo chỉ nhìn thoáng qua Tư Mã Chấn, ánh mắt hắn lại tiếp tục để ý đến trên người của Tư Mã Kiếm Thần.
Cùng lúc đó, Tiêu Cát Hàn đi đầu đội ngũ cũng nhìn về phía Tư Mã Kiếm Thần.
Đây chính là đối thủ mà bọn họ có thể gặp trong võ hội.
Phảng phất như cảm ứng được cái nhìn của hai người, Tư Mã Kiếm Thần có khuôn mặt giống Tư Mã Chấn y như đúc. Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Cát Hàn, trên mặt không hề che dấu sự khinh thường. Nhưng khi hắn nhìn về phía Trần Hạo thì sự khinh thường này bất chợt không còn.
Tuy ánh mắt hắn không có sự khinh thường nhưng cũng không hề xem Trần Hạo là đối thủ ánh mắt hắn chủ yếu tò mò là chính.
"Ồ, đây không phải là Tiêu gia gia chủ Tiêu Đỉnh sao? Đã lâu không gặp, nghe nói Tiêu gia các ngươi mới xuất hiện hai đại thiên tài có cơ hội bảo trụ được danh hiệu tứ đại gia tộc.... Nga, nghe nói hình như hai đại thiên tài của Tiêu gia ước chiến sinh tử với nhau? Thật là thú vị... Ta thật là tò mò, không biết ngươi vì bảo trụ hai vị thiên tài mà làm trái với tinh thần của Võ giả...ha ha..."
"Tư Mã Chấn ngươi cứ yên tâm, Tiêu gia của ta cũng không hề giống với Mỗ gia dựa vào con chó của Mỗ gia cắn người mới có thể nằm trong tứ đại gia tộc..." Tiêu Đỉnh đối đầu với Tư Mã Chấn trên mặt thể hiện sự lạnh nhạt. Nhưng trong lời nói lại vô cùng thâm thúy đánh thẳng vào nỗi đau của Tư Mã gia.
"Ngươi..."
Tiêu Đỉnh mỉm cười, vô cùng bình tĩnh so với Tư Mã Chấn thì khác một trời một vực.
"Tiêu Đỉnh, ngươi đừng tưởng là có lão nhân kia ta liền không dám động tới Tiêu gia các ngươi. Ta muốn biết các ngươi còn có thể sống được bao lâu..." Tư Mã Chấn xoay người lại hướng về phía Tiêu Đỉnh rít gào.
"Ngươi sẽ không nhìn thấy đâu. Trước khi ta chết ngươi nhất định sẽ vào quân tài trước ta " Tiêu Đỉnh cũng không quay đầu lại nói, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm. Nhưng như vậy lại càng có lực sát thương lớn hơn. Đây chính là sự khinh thường trắng trợn không có một chút khoan nhượng.
Tuy Vân Châu thành chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng lại có diện tích khá rông lớn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Trần Hạo. So với đô thị lớn ở Địa Cầu Hoa Hạ không hề kém chút nào. Điều khác nhau duy nhất chính là không có loại nhà thấp nhất mười tầng cao nhất trăm tầng kia mà thôi.
Tiêu Đỉnh dẫn theo mọi người đi mất nửa canh giờ mới tới được nơi đóng quân của Tiêu gia. Tuy rằng cốt lõi của Tiêu gia là ở Thiên Trụ Sơn nhưng là một trong tứ đại gia tộc thì tại Vân Châu thành có được nơi đóng quân cũng là tự nhiên mà quy mô cũng không hề nhỏ chút nào,.
Đơn giản là mời mọi người dùng qua bữa cơm tẩy trần xong thì đám người Trần Hạo, Tiêu Cát Hàn và mười tên đệ tử dự thi tất cả đều đã được an bài phòng đầy đủ. Hôm nay, Trần Hạo cũng chỉ có đả tọa hai canh giờ chứ không tu luyện nhiều vì hắn rất khó tiến nhập vào trong giấc ngủ ngày mai đã là ngày bắt đầu Vân Châu Võ Hội rồi.
Từ khi tiến vào Ma Vân Sơn Mạch đến nay hắn cũng chưa từng có được một ngày nào ngủ ngon hết cả. Hắn bây giờ mới tiến được vào một giấc ngủ ngon lành như vậy. Hắn ngủ thẳng một mạch cho tới tận lúc Tiêu Mai tới gõ cửa gọi mới tỉnh dậy.
"Tiêu gia tới!"
Tiêu Đỉnh mang theo đám đệ tử Tiêu gia đi vào trong Hội trường của Võ Hội có kích thước khoảng nghìn trượng. Bọn họ bắt đầu tiến vào cửa, hộ vệ quanh thân tản mát ra hơi thở mạnh mẽ lấy Nguyên lực hùng hậu từ trong đan điền hô to một tiếng để báo cho mọi người biết Tiêu gia đã tới.
Khiến Trần Hạo cùng đám đệ tử chữ "Tường" khiếp sợ chính là Hội trường Võ Hội tuy vô cùng rộng lớn nhưng gần như đã trật ních người rồi. Ở giữa sân một cái lôi đài rộng lớn vô cùng xung quanh vây quanh rất nhiều lôi đài nhỏ khác nữa. Ở bốn phía khán đài người ngồi rậm rạp, khán đài ở phía trước các loại phục sức của đệ tử cùng tinh kỳ của các thế lực lớn tung bay phấp phới.
"Tiêu gia gia chủ, mời đi bên này!"
Một gã hộ vệ cao thủ của thành phủ chủ, cung kính hướng Tiêu Đỉnh nói. Nói xong liền đi trước dẫn đường, hướng tới chỗ ngồi đã an bài ổn thỏa từ trước.
Trước những cái nhìn chăm chú của mọi người, cả đám đệ tử Tiêu gia vô cùng kích động nhất là đám đệ tử chữ "Tường" là những kẻ mới lần đầu được chứng kiến Vân Châu Võ Hội nên càng kích động mãnh liệt hơn hết. Bọn họ đều âm thầm quyết định, cố gắng tu luyện tranh thủ thời gian để lấy được thân phận người dự thi chứ không phải là khán giả đến xem Vân Châu Võ Hội.
"Tiêu gia gia chủ đây chính là vị trí của các ngươi!"
Mất mười phút đồng hồ, hộ vệ phủ thành chủ liền đưa đám người Tiêu Đỉnh tới nơi được dựng tinh kỳ của Tiêu gia, thanh âm vô cùng cung kính.
"Được rồi, đa tạ!"
"Không nên khách khí. Tiêu gia gia chủ, Lục trưởng lão có lời mời ngài tới chỗ chủ tịch ngồi."
"Được. Ngươi cứ đi trước đi ta sẽ tới sau." Tiêu Đỉnh nhìn thoáng qua chỗ ngồi được phân phối của Tiêu gia, trên mặt thoáng hiện nét mỉm cười. Nhưng ánh mắt lại không khiến ai phát hiện nhìn thoáng qua Tiểu Linh Nhi đang ngồi trên khán đài, khá hài lòng nên ôm quyền nói.
"Được. Tại hạ xin cáo từ trước vậy. "
Tiêu Đỉnh đơn giản phân công công việc cho Tiêu Quan xong, lại cùng với đám người Trần Hạo và Tiêu Cát Hàn cùng mười tên đệ tử nói vài câu cường điệu xong liền cũng Lục trưởng lão hướng tới chỗ trung ương khán đài bên cạnh chủ tich thai tiến tới.
Thân là một trong số tứ đại gia tộc có được hai chỗ trong tổ trọng tài trong Vân Châu Võ Hội. Mà Tiêu Đỉnh cùng Hách Liên gia, Mặc gia, Tư Mã gia gia chủ của ba nhà phân biệt làm tổ phó tổ trọng tài. Tổ trưởng chính là do Lý Nhiên Vân Châu thành chủ phủ đảm nhiệm.
Liên tục mấy năm liền Tiêu gia tại Vân Châu Võ Hội đều có thành tích không được tốt cho lắm, tuy nhiên lạc đà gầy vẫn còn tốt hơn ngựa béo. Nhưng phải được mọi người thừa nhận là lạc đà không chết mới được. Mà bây giờ, vị trí mà đệ tử Tiêu gia bây giờ đủ để nói lên một điều là trong mắt phủ thành chủ Tiêu gia vẫn là một trong những thế lực tứ đại gia tộc.
Tuy người không phục cũng không thể nói được gì…
"Đông... Đông.... Đông..."
Giờ Thìn đã qua, giờ Tỵ tới, cũng chính là chín giờ sáng, tiếng chung du dương hùng hậu liền vang lên. Điều mà mọi người mong chờ rôt cuộc cũng tới. Vân Châu Võ Hội chính thức bắt đầu.
Một đạo thân ảnh từ chính giữa chủ tịch thai chậm rãi hạ xuống như là Lăng Không mà xuống nhưng quanh thân cũng không hề một chút Nguyên lực dao động gì cả. Nương theo tiếng chung du dương kia mà nhẹ nhàng hạ xuống chủ lôi đài.
Ngay trong nháy mắt, nguyên bản cả hội trường còn đang huyên náo thoáng cái liền trở nên yên tĩnh ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung đều nhìn về phía thân ảnh lão giả giống như thần tiên kia. Lão giả tóc bạc trắng, mặt hồng hào, quanh thân tản mát ra hơi thở rất chi là nho nhã. Nếu như không có tận mắt nhìn thấy lão giả biểu diến một màn lăng không mà xuống thì không ai nghĩ rằng lão giả chính là một vị cao thủ cả.
Bởi vì từ trên người lão giả không hề có một chút Nguyên lực dao động nào cả.
"Vị tiền bối này chính là phủ thành chủ Lý Nhiên tiền bối. Tu vi của tiền bối so với lão tổ tông còn cao hơn ba phần." Ngay tại lúc thành phủ chủ Lý Nhiên bắt đầu dựa theo quy tắc tuyên bố danh sách những thế lực tham gia vào Vân Châu Võ Hội lần này và tuyên bố những quy tắc, thời gian của những trận đấu. Tiêu Mai ở bên cạnh liền nhỏ giọng nói cho Trần Hạo biết:
"Có phải ngươi rất kỳ quái tại sao hắn lại có thể không dùng tới Nguyên lực mà có thể lăng không mà đứng không?"
"Ân, đúng vậy đó" Trần Hạo hơi sững sờ, hắn không hề cảm ứng được một chút dao động của Nguyên lực cả. Nhưng linh giác của Trần Hạo trời sinh mẫn tuệ hăn lại có thể cảm nhận được một loại lực lượng hoàn toàn khác biệt so với nguyên lực giống như từng luồng gió nâng thân thể lão giả lên. Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Mai nhưng Trần Hạo cũng không có nói ra cảm nhận của mình.