Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 46: Chém giết thảm thiết.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
“Răng rắc!!”
Răng của Đế Thích Thiên vốn vô cùng sắc bén, nếu hắn toàn lực cắn xuống, cho dù là đá tảng cũng bị nghiền nát. Con rết vừa vặn chui vào miệng hắn, tốc độ cũng vô cùng nhanh, vì vậy vọt một cái đã chui tọt xuống bụng.
Đế Thích Thiên không phải không nhìn ra ý đồ của nó nên ngay khi nó chui vào trong miệng, liền dùng răng cắn mạnh một cái. Sau đó chỉ nghe một tiếng rắc vỡ vụn, con rết nửa người bị cắn nát, sau đó hắn tiện miệng nuốt xuống bụng.
“Ực!”
Con rết tuy rằng là độc vật, nhưng những đọc vật thường lại vô cùng bổ. Ví dụ như mật rắn hoặc rết, có thể dùng để làm thuốc. Con rết lớn này rất lớn, lại sắp trở thành linh thú nên Đế Thích Thiên tự dưng được ăn một thứ đại bổ, không thua gì một lần uống hầu nhi tửu hoặc dụng một khỏa tụ linh đan.
Huyết thực cũng là một cách trực tiếp giúp tu yêu giả tăng thực lực. Con rết trăm đốt trên núi kia cũng chính nhờ nuốt vào nhiều huyết thực nên mới có được thân thể dài như vậy. Nếu dài ra thành một trăm linh một đốt, nó có thể đột phá trở thành yêu thú. Có thể thấy được huyết thực trọng yếu đến cỡ nào.
“Tê!!”
Đúng lúc này, con rết lớn còn lại mở ra một hàm răng đầy nọc độc cắn xuống lưng Đế Thích Thiên một nhát.
“Lạch cạch!”
Đối với nó, Đế Thích Thiên cũng không quá mức để ý, ánh mắt lạnh như băng nhìn nó công kích. Con rết vừa cắn xuống chợt nghe “rắc” một tiếng, đám răng đầy nọc độc của nó vỡ vụn. Đế Thích Thiên chẳng rụng một cái lông, còn nó lại bị gẫy hết răng.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên gầm nhẹ một tiếng, chữ Vương màu tím trên trán rực lên như lửa cháy, uy nghiêm vô thượng của bách thú chi vương tràn ra ngoài. Hắn mở miệng hướng con rết đớp một cái, lập tức cuồng phong bạo phát đem toàn thân con rết trói buộc lại. Con rết giãy dụa một hồi, chỉ nghe thấy những tiếng “răng rắc”, chẳng bao lâu sau nó giống hệt với đồng đội trước đó, trở thành thức ăn của Đế Thích Thiên.
“Rết đúng là đại bổ a!!”
Ăn thịt liên tục hai con rết, lúc này một cỗ nhiệt khí bắt đầu bốc lên trong cơ thể Đế Thích Thiên, đem toàn bộ tinh khí của hai con rết kia hấp thụ.
“Hô!!”
Nhìn bốn phía xung quanh, tuy rằng ba con rết lớn nhất đã bị hắn giải quyết, nhưng bốn phía vẫn còn rất nhiều rết. Toàn bộ đại sơn lúc này nhìn vô cùng kinh người, toàn một màu nâu đen lổm ngổm của đám rết. Bọn Bái Nguyệt ra sức phản kích nhưng cũng không làm sao chấm dứt được đám rết như thủy triều dâng này. Các tộc đàn đã có hơn một ngàn con bị rết cắn bị thương. Động vật bình thường một khi bị cắn, toàn thân bắt đầu biến thành màu đen, té ngã trên mặt đất, hiển nhiên đã bị trúng kịch độc.
Nhìn thấy tình huống này, Đế Thích Thiên không chần chừ một chút nào, hít sâu vào một hơi, không khí trước mặt bị hắn hít vào lập tức tạo ra cuồng phong. Cơ thể hắn cũng đột nhiên bành trướng.
“Ngao ô!!”
Không khí bị nuốt vào bụng toàn bộ bị hắn phun ra, chỉ một thoáng tiếng hổ gầm vang lên như sấm rền. Hắn không sử dụng âm ba công, chỉ bằng lực lượng kinh người của tiếng gào cũng làm toàn trường nảy sinh kịch biến.
“Bang bang phanh!!”
Toàn bộ ngọn núi trong nháy mắt kịch liệt rung chuyển, đám rết ngay lập tức cảm giác trong đầu có một tiếng như sấm rền, rồi ngay lập tức toàn thân chúng bị chấn nát thành một đống bầy nhầy.
“Tê!!”
Đám rết bình thường làm sao có khả năng sống được dưới tiếng gầm bá đạo của Đế Thích Thiên. Chỉ một tiếng rống cũng càn quét toàn trường. Đúng lúc này, một tiếng tê rống vang lên, đột nhiên từ trên núi một thân thể thật lớn lao xuống mang theo vô tận tinh phong, cái miệng sắc nhọn hướng về Đế Thích Thiên phun ra một cố ác phong chứa kịch độc.
Con rết trăm đốt giáp xác vốn bóng loáng, mỗi chân như một thanh loan đao sắc bén, toàn thân đỏ đậm, trong độc khí phun ra mang theo một cỗ tử vong.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên phản ứng không chậm, đúng lúc con rết này lao tới, hổ trảo giơ lên phía trước, vung thật mạnh một cái, trảo ngân mang đầy hắc khí hướng con rết đánh tới. Đồng thời, tiếng gầm của hắn cũng không dừng lại, từng vòng âm ba tối đen như thủy triều hướng Ngô Công vương đánh tới.
“Bang bang phanh!”
Ngô công vương bị Đế Thích Thiên oanh kích lên đỉnh đầu, hổ trảo va chạm với lớp vỏ cứng rắn của nó tạo ra một trảo ngân vô cùng sâu. Hổ khiếu âm ba công cuồn cuộn không ngừng oanh kích trên người nó, đánh vào lớp giáp xác khiến cho ngô công vương đang đánh về phía Đế Thích Thiên đột nhiên đình chỉ.
Ngô công vương thân kinh bách chiến, thân thể dừng lại cách Đế Thích Thiên cũng không xa, quỳ rạp trên mặt đất, thân thể như một cây trường tiên, phần sau nháy mắt cuộn lên, hướng về phía Đế Thích Thiên. Bị đám chân như lưỡi dao của nó chỉ cần quấn lấy, cho dù là vương giả có linh tính, nếu không có bản lĩnh chắc chắn cũng sẽ bị nó cứa nát.
“Ngao ô!”
Hắc khí theo vô số lỗ chân lông tràn ra nháy mắt đem toàn thân bao trụ lại. Hắn hít sâu một hơi, thân hình đã lớn nay lại lớn thêm một vòng, hai chân sau nhún xuống, thân thể khổng lồ bay lên tránh đòn quét ngang của con rết dưới đất.
“Phanh!!”
Ngay khi thân thể con rết hạ xuống, hổ trảo lăng không đập xuống, một trảo đặt lên đuôi rết. Trảo này của hắn có chứa yêu lực khổng lồ, đương trường đem con rết ghì chặt xuống đất.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên đặt một trảo lên đuôi con rết, mặt khác hổ trảo kia nâng lên, quán chú yêu lực vào rồi ầm ầm oanh kích lên đuôi nó và đốt kế cận.
“Tê!!”
Một đòn của Đế Thích Thiên vô cùng hung mãnh, lại là đánh liên tục lên thân thể con rết, nơi không có giáp xác phòng ngự nên đương trường cắt đứt phần đuôi cùng đốt bên cạnh của nó. Con rết kịch liệt đau đớn, tê rống lên, huyết vụ từ vết thương tràn ra.
Con rết này quả nhiên là hung ác, tuy rằng bị cắt mất đốt nhưng thân thể nó vừa chuyển, một đạo hồng quang chợt lóe lên bên người Đế Thích Thiên, kịch liệt đau đớn truyền ra. Định thần nhìn lại, thì ra con rết đã đem thân thể trực tiếp cuốn lại, nháy mắt tấn công vào sườn trái của hắn tạo ra một vết thương thật lớn. Máu tươi từ trong thân thể Đế Thích Thiên cũng theo đó phun ra.
Một lần giao phong ngắn ngủi chỉ trong thời gian vài cái hô hấp, thế nhưng cả Đế Thích Thiên và ngô công vương đều đã đánh một trận vô cùng thảm thiết. Đế Thích Thiên trên người bị một vết rách lớn, còn ngô công vương thì bị cắt đứt một đốt cùng cái đuôi.
Đúng là vô cùng thảm thiết!
Hai bên sau khi đụng độ bèn đứng xa ra gườm gườm nhìn nhau.
Bốn phía yên lặng như tờ. Ngoài đám rết bị Đế Thích Thiên đương trường gầm chết, đám còn lại và bọn Bái Nguyệt lúc này cũng đều cách nhau một khoảng xa. Bọn chúng đều hiểu chém giết thảm thiết này chúng không thể nhúng tay vào được.
“Thật là một con rết lợi hại. Chỉ sợ nó đã là tinh quái đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá thành yêu thú. Còn may nó chưa biết cách sử dụng yêu lực, nếu không chỉ sợ hôm nay ta lành ít dữ nhiều.”
Đế Thích Thiên ánh mắt lạnh như băng nhìn ngô công vương trước mắt, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi. Trên núi này không ngờ còn có linh thú tinh quái cường hãn như vậy, thậm chí chỉ còn cách bước tiến vào yêu thú một đoạn ngắn.
“Tê!!”
Ngô công vương nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy hung quang.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang. Đạo lưu quang này vốn chỉ bay qua nơi đây, nhưng đột nhiên phát hiện sự tình khác lạ bên dưới nên dừng lại trên Ngô Công sơn này. Lúc này có thể nhìn rõ lưu quang kia là gì.
Đó là một trung niên nam tử, trên người mặc một thân đạo bào màu hồng, mặt nhìn có vẻ chính khí. Dưới chân hắn là một thanh bảo kiếm màu đỏ đậm. Kiếm này dù đã dừng lại nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác thân nó phát ra sóng nhiệt cuồn cuộn, hỏa diễm ẩn ẩn bên trên.
Người này đứng trên phi kiếm, chứng kiến toàn cảnh Đế Thích Thiên và ngô công vương đối chiêu, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Y cười nói: “Vận khí, thật sự đúng là hảo vận khí. Một con rết màu đỏ. Một dị chủng hắc hổ. Cả hai vốn là linh thú cực kỳ thưa thớt trong tu tiên giới. Hơn nữa chúng còn sắp tu thành yêu thú. Bắt chúng về bồi dưỡng, chắc chắn sẽ tạo ra hai thủ hộ linh thú cường đại. Thiên Hương hồ vương không tìm được, lại tìm được hai linh thú này, vừa vặn bổn tọa có hai ngự thú vòng, hôm nay sẽ bắt sống các ngươi vậy.”
Hào quang chợt lóe, hai thủ hoàn lập tức xuất hiện trong tay hắn. Nhìn đến chỉ thấy một giới chỉ có khí tức vô cùng cổ xưa. Hai thủ hoàn kia chính là từ trong giới chỉ này lấy ra.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 47: Hồ vương Thiên Hương.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
Trong tu tiên giới, túi trữ vật cũng không chỉ có một loại mà còn tồn tại những loại khác như càn khôn giới chỉ- bên trong ẩn dấu càn không, không gian so với túi trữ vật rộng lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Loại càn khôn giới chỉ này rất ít người có được, tài liệu luyện chế vốn vô cùng thưa thớt, hơn nữa người có thể hiểu được cách luyện chế nó cơ hồ còn thưa thớt hơn. Đại bộ phận càn khôn giới chỉ hiện nay đều từ thượng cổ lưu truyền lại.
Người có được càn khôn giới chỉ đều là người có thân phận.
Người trung niên này có một cái nên có thể nói thân phận tuyệt đối không hề đơn giản.
Trung niên nhân cầm hai hạng quyển trong tay, nhìn Đế Thích Thiên cùng ngô công vương phía dưới nhẹ nhàng ném tới, vô số phù triện trên hạng quyển lóe ra, ngự thú vòng cũng bắt đầu bành trướng lên, trong chớp mắt liền trở thành vô cùng lớn.
“Ông!!”
Hai ngự thú vòng từ không trung nhẹ nhàng rung động phát ra một chuỗi âm thanh nhỏ, một hơi thở huyền ảo nhiếp nhân từ đó toát ra bao phủ toàn bộ bên dưới.
“Cái vòng này là cái gì? Tại sao ta luôn có cảm giác nó vô cùng nguy hiểm, như là khắc tinh của ta vậy.” Đế Thích Thiên nhìn tới hai ngự thú vòng trên đầu, trong lòng nhất thời căng thẳng. Không phải lần đầu hắn nhìn thấy đồ vật này, trước đây hắn đã thấy Triệu Bách Xuyên sử dụng qua, nhưng khi đó bị hắn sử dụng hổ khiếu âm ba công đánh rơi. Không ngờ lúc này lại có thêm một cái hiện ra.
Tuy rằng hắn hoàn toàn không rõ ràng cái vòng đó là thứ gì, nhưng lúc này trong lòng cũng nhảy lên, gắt gao nhìn vào chiếc vòng ở trên.
“Ngự thú vòng quý giá, nhưng hai linh thú này còn đáng giá hơn. Con rết màu đỏ kia thuộc tính hợp với ta, nếu hảo hảo bồi dưỡng, trong tương lai nhất định sẽ là trợ thủ tốt. Phược!!”
Trung niên nhân hướng ngự thú vòng nhẹ nhàng điểm một chỉ, chỉ một thoáng hai cái vòng đều hướng Đế Thích Thiên và ngô công vương chụp xuống. Lúc này những phù triện trên ngự thú vòng đều thoát ly hạng quyển, hóa thành một sợi dây thừng dài, hướng hai linh thú cuốn tới. Một khi bị đám phù triện này đụng tới chắc chắn sẽ không thể thoát thân.
“Bá!!”
Ngự thú vòng bay về phía con rết khá thuận lợi, vô số phù triện trong nháy mắt trói buộc lấy thân thể nó, dù nó có liều mạng giãy dụa cũng không thể nào thoát ra được. Cuối cùng ngự thú vòng thuận lợi dừng tại cổ nó.
Nhất thời con rết giống như mất hết khí lực, nằm im trên mặt đất.
Còn cái vòng đang hạ xuống Đế Thích Thiên lại bị hắn dùng hổ trảo quán chú theo yêu lực oanh kích phản kháng lại làm cho đám phù triện nhất thời tan đi. Ngự thú vòng dừng lại một chút, nhưng sau đó tốc độ lại tăng, nháy mắt đã tới trước hắn.
Đúng lúc cảm giác như tình thế trước mắt đã vô pháp xoay chuyển thì…
Một dải băng xuất hiện, phiêu đãng trên ngự thú vòng, thất thải quầng sát phát ra từ đó rồi bao lấy ngự thú vòng.
“Ông!!”
Dải băng ẩn dấu một lực lượng vô cùng lớn, đem ngự thú vòng đánh bay ra ngoài. Một cỗ hương thơm kỳ dị phiêu đãng trong không khí.
“Phiêu hương lăng, là hồ vương Thiên Hương?” Nhìn đến dải băng xuất hiện, trung niên nhân khuôn mặt không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười ha ha nói: “Thiên Hương hồ vương, đi mòn gót giày cũng không tìm được, không nghĩ lúc này ngươi lại dám chui ra. Bổn tọa tìm ngươi cũng lâu lắm rồi. Nếu đã đến rồi thì xuất hiện đi, trốn tránh làm gì?”
Nói xong một cỗ thần thức tỏa ra tìm kiếm khắp xung quanh.
“Khách khách!” Một âm thanh cười cợt vô cùng thanh thúy vang lên trong không gian, chỉ thấy nữ nhân thần bí vẫn đi theo Đế Thích Thiên lúc này đột nhiên xuất hiện trước trung niên nhân: “Thanh Vân lỗ mũi trâu, ngươi lúc trước đuổi theo ta ba ngày ba đêm cũng không làm gì nổi ta. Vốn định sau lưng ngươi đánh lén một lần, không ngờ ngươi da mặt cũng dày quá đi, không biết xấu hổ, còn dám ra tay với hậu bối tu yêu.”
Cô gái này chính là cường giả của yêu tộc, Thiên Hương hồ vương, thực lực tương đương với Nguyên Anh kỳ tu chân giả. Lần này định âm thầm đi theo Đế Thích Thiên để quan sát hắn một đoạn thời gian, vốn không có ý định xuất đầu lộ diện. Nàng không ngờ rằng lão quái Thanh Vân này vẫn luôn quanh quẩn tìm kiếm tung tích của mình, lúc này còn đụng trúng phải bọn Đế Thích Thiên.
Ngô công vương bị lão bắt đi cũng chẳng can hệ gì tới nàng, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Đế Thích Thiên bị ngự thú vòng trói buộc nên thời điểm này mới vội ra tay.
Nàng cũng đã đoán trước nếu ra tay thì cũng không thể tránh một trận đụng độ với lão mũi trâu này.
“Ha ha, tìm được ngươi rồi thì linh thú có tính là cái gì. Thiên Hương hồ vương, biết điều thì giao Khâm thiên bảo hạp ra đây. Bảo vật như vậy có thể cho yêu nghiệt các ngươi cầm vào tay sao?” Thanh Vân lão đạo trên mặt lộ ra vẻ hung tợn, lớn tiếng quát.
“Hừ, Thanh Vân lỗ mũi trâu, Khâm Thiên bảo hạp vốn là ta trong thần vực tìm được, ngươi lấy khẩu hiệu trừ yêu diệt ma, đuổi theo ta suốt ba tháng, trong miệng nói hiên ngang lẫm liệt, bất quá cũng chỉ là tiểu nhân giả nhân giả nghĩa mà thôi.” Thiên Hương hồ vương khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Khâm thiên bảo hạp ở trên người ta, có bản lĩnh thì cứ tới mà lấy. Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có khả năng gì cướp đi bảo hạp trong tay ta?”
Nói xong, Thiên Hương hồ vương vung dải băng lên, linh khí trong thiên địa nhất thời dao động, từng dạo quang mang màu vàng theo hương khí kỳ dị hướng tới Thanh Vân. Dải băng phiêu động, giống như đang dẫn động linh khí bốn phía.
“Yêu nữ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Thanh Vân bắn ra kiếm quyết, bảo kiếm nhất thời bay lên, nhất thời mạnh mẽ rung động. Bảo kiếm lập tức một hóa thành hai, hai hóa thành ba, trong chớp mắt không gian xuất hiện mấy ngàn bảo kiếm giống nhau như đúc, tất cả hướng hồ vương chém tới.
“Rầm rầm oanh!”
Giữa không trung nhất thời phát ra một tiếng nổ vang, tiềm lực đáng sợ không ngừng tràn ra bốn phương tám hướng, rơi xuống mặt đất tạo thành những hố sâu.
“Phanh!”
Một tiếng nổ chấn thiên vang lên. Hồ vương Thiên Hương thu dải băng về, thân thể hóa thành một đạo lưu quang rực rỡ hướng xa bỏ chạy, trong miệng kêu lên: “Thanh Vân lỗ mũi trâu, thực lực của ngươi cũng chỉ có thế, xem ra khâm thiên bảo hạp ngươi lấy không được đâu. Khanh khách!”
“Yêu nữ, trốn sao, cho dù là chân trời góc biển, lần này bổn tọa cũng đuổi theo ngươi, bắt ngươi chết dưới kiếm của Thanh Vân ta.” Thanh Vân lão quái nhìn thấy Hồ vương trực tiếp bỏ chạy lập tức nổi giận hét lớn một tiếng, cũng không quản tình huống ở đây, đem ngự thú vòng đang trói buộc Ngô côn vương cùng ngự thú vòng còn lại thu vào giới chỉ rồi đạp lên phi kiếm vội vã đuổi theo.
“Hô!!”
Nhìn hai đạo lưu quang biến mất đằng xa, Đế Thích Thiên thở ra một hơi. Vừa rồi áp lực thật quá lớn. Biến cố này làm cho hắn kinh hãi không thôi. Tận mắt thấy hai người cường đại kia, trong khoảnh khắc cảm giác cường đại vì có yêu lực của hắn ầm ầm sụp đổ. Trước mặt hai người vừa rồi, hắn chẳng khác gì một tiểu hài tử so với gia gia, không có nửa điểm có thể đắc chí.
Cường đại, không chỉ là cường đại đơn thuần mà quá mức cường đại.
Vừa rồi hắn cũng cảm nhận được uy hiếp của ngự thú vòng, nhận ra trước mặt cường giả chân chính, bản thân mình cũng không khỏe hơn con kiến là mấy. Hắn trong mắt người ta cũng chẳng khác gì một mâm thịt, có thể tùy thời mà ăn tại chỗ.
“Cường đại, ta nhất định phải mạnh hơn nữa. Chưa khi nào ta lại thấy vô lực như vừa rồi. Một ngày nào đó ta cũng sẽ mạnh mẽ giống như họ.”
Đế Thích Thiên âm thầm thề, yên lặng khích lệ chính mình. Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn về phía xa, đem vị hồ vương kia ghi tạc trong lòng. Đây là lần thứ hai hắn gặp nữ tử này. Lần đầu tiên là nàng lợi dụng hắn bảo quản Khâm thiên bảo hạp, nhưng cũng đã cho tụ linh đan làm thù lao. Nếu không có bình tụ linh đan đó làm sao trong thời gian ngắn ngủi hắn đã có thể cường đại như vậy?
Cho nên, mặc dù bị lợi dụng nhưng hắn cũng không oán hận, vì nàng đã cho hắn một cơ hội trưởng thành.
Đây là lần thứ hai, không ngờ nàng lại cứu mình khỏi tay Thanh Vân lão quái kia. Nếu nàng không lý gì tới hắn, chỉ sợ lần này hắn và ngô công vương kia số phận chẳng có gì khác nhau.
“Bái Nguyệt, Tố Tố, Viên Thiên, Ưng Không, nhanh chóng rời khỏi đây, dùng tốc độ nhanh nhất vượt núi.”
Đé Thích Thiên âm thầm cân nhắc một chút, nhưng cũng nhận ra hiện tại không có thời gian để lo lắng quá nhiều. Việc cấp bách nhất chính là phải rời khỏi đây, tiến vào trong Nam Man sơn mạch. Còn về phần tăng thực lực, sớm hay muộn gì hắn cũng có cơ hội đó.
“Rầm!”
Đám Bái Nguyệt rất nhanh tập hợp tộc đàn. Vừa rồi chiến đấu với đám rết, mỗi tộc đều có tổn thương không nhỏ. Những kẻ nguyên khí còn nguyên vẹn đều theo đám thủ lĩnh đi trước.
Nhưng Đế Thích Thiên cũng không nhanh chóng rời đi mà lấy ra túi trữ vật, một đốt của ngô công vương cùng cái đuôi lúc trước bị hắn cắt mất cũng đã được thu vào đây, sau đó đem thi thể rết ở bốn phía thu vào trong túi.
Thịt rết vốn là đại bổ, nếu ăn thịt chúng sẽ làm cho tinh khí càng lớn thêm. Bình thường ít khi có cơ hội này nên hắn không do dự bỏ qua thời cơ tốt như vậy.
Hơn nữa, một đốt của ngô công vương ăn vào chắc chắn sẽ làm yêu lực tăng mạnh.
Ngô công vương không hiểu tu luyện nên đại bộ phận lực lượng của huyết thực đều dung nhập vào trong huyết nhục, tinh hoa là vô cùng lớn. Nếu hắn ăn vào một khối, so với ăn thịt Đường Tăng không khác gì nhau, đúng là đại bổ dưỡng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 48: Yêu lực tiến nhanh.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
Ngô Công vương thân thể có trăm đốt, bị Đế Thích Thiên cắt đi một đốt, chẳng khác nào cướp đoạt một phần tinh hoa cùng lực lượng. Hơn nữa ba đại ngô công bị Đế Thích Thiên ăn thịt cũng sắp đột phá đến linh thú, huyết nhục vô cùng bổ dưỡng. Ăn chúng vào, hiện tại Đế Thích Thiên vẫn cảm thấy trong cơ thể vô cùng ấm áp, nhiệt khí sôi trào.
“Huyết thực không thể để quá lâu, bằng không lực lượng bên trong cũng sẽ tản mát đi hết. Cũng may ta có túi trữ vật, bỏ vào trong đó có thể bảo trì được độ tươi của huyết thực. Nhưng nên ăn càng sớm càng tốt, qua ngọn núi này ta sẽ tìm một địa phương ẩn nấp, tạm thời dừng chân, để bọn Bái Nguyệt tu dưỡng một chút, còn ta sẽ tiêu hóa huyết nhục của Ngô Công vương.”
Đế Thích Thiên đem đám rết thu hết vào túi trữ vật, rồi một lúc sau mới đuổi theo đội ngũ.
Trên Ngô công sơn này căn bản không còn động vật nào, đại bộ phận đã bị Đế Thích Thiên đánh chết, Ngô công vương thì bị Thanh Vân bắt đi, lúc này toàn bộ ngọn núi chẳng có gì có thể uy hiếp được đội ngũ nữa, suốt chặng đường đi qua núi đều vô cùng an toàn.
Đế Thích Thiên bằng lực lượng của mình đem vết thương do Ngô Công vương gây ra co rút lại, hơn nữa yêu lực cũng tràn ra miệng vết thương điều dưỡng, phòng ngừa chảy máu. Lúc này miệng vết thương đã đọng lại, bằng năng lực của hắn thì chẳng có gì nguy hiểm nữa.
Xuyên qua Ngô công sơn, đi tới phía trước một đoạn đường, tìm được một cái sơn cốc có nước, Đế Thích Thiên ra lệnh dừng lại, sau khi các tộc đàn săn mồi, cộng thêm thịt rết trong túi trữ vật, đã bắt đầu nằm xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bón phía sơn cốc có thành viên của các tộc đàn thủ hộ, một ngọn cỏ bị gió thổi lay cũng không tránh được ánh mắt của chúng. Đế Thích Thiên dùng yêu lực, trong sơn cốc đào ra một cái sơn động, để Bái Nguyệt cùng Viên Thiên canh giữ ở động khẩu, còn mình đi vào trong động, sau khi nằm xuống bắt đầu đem túi trữ vật đặt ở trước người.
“Trong thịt con rết vương này có đại lượng tinh hoa, ăn vào khẳng định sẽ làm cho thương thế của ta nhanh chóng liền lại, trong đó còn có lực lượng, biết đâu có thể làm cho ta tiến thêm một bước.”
Lúc này Đế Thích Thiên đã gạt Thiên Hương Hồ vương và Thanh Vân sang một bên. Hắn biết hai người này hiện tại đối với hắn đều là cường giả cao như núi, với thực lực của hắn hiện tại không nên nghĩ tới quá nhiều.
Tự mình mạnh lên!
Chỉ có cường đại, mới là đạo lý.
Chỉ có cường đại mới có thể nắm vận mệnh của mình trong tay, mới có thể thay đổi vận mệnh của người khác.
Nhìn đến bọn Hồ vương Thiên Hương, Đế Thích Thiên đã có ngay ý niệm này trong đầu, không phải sợ hãi, mà là một ý chí chiến đấu mãnh liệt, bởi vì trong lòng hắn đã tự nói với mình, sớm muộn cũng có một ngày, hắn giống như bọn họ, trở thành cường giả, thậm chí còn mạnh hơn. Chỉ cần chiến ý trong lòng không dứt, trên thế giới này sẽ không có gì ngăn cản được bước tiến của hắn.
“Bá!!”
Trên túi trữ vật hào quang lóe lên, thi thể của một ngô công bị hắn đánh chết xuất hiện trước mặt, bênh cạnh là một đốt thân rết cực lớn, chính là của ngô công vương kia bị hắn cắt xuống. Giáp xác của Ngô công vương tương đối cứng rắn, nhưng thịt ở bên trong thì vô cùng mềm mại.
“Răng rắc!!”
Đế Thích Thiên không chần chừ, đem thi thể đại ngô công kia nuốt vào trong miệng, cũng không để ý đến giáp xác bên ngoài của nó. Hổ nha sắc bén chỉ cắn một cái lớp giáp xác đó đã hoàn toàn vỡ vụn. Con rết đại bổ như vậy ăn vào không những không có mùi hôi mà ngược lại còn có một vị vô cùng kì lạ, không phải là ngon bình thường.
“Cô lỗ!”
Đem toàn bộ con rết nuốt vào trong bụng, bắt đầu tiên hóa, nhiệt khí sôi trào lên, vô cùng ấm. Trong cơ thể cũng bắt đầu sinh ra cảm giác hưng phấn. Nhưng Đế Thích Thiên cũng không tiến vào tu luyện ngay mà đen một đốt của Ngô công vương chộp tới trước người, dùng hổ trảo moi thịt ra.
Giáp xác của ngô công vương vô cùng cứng rắn, cho dù Đế Thích Thiên không thể nuốt hoàn toàn vào bụng, nhưng ăn thịt bên trong cũng là quá đủ rồi. Hơn nữa, giáp xác này không thua gì một tài liệu luyện khí.
“Răng rắc!!”
Đem thịt của ngô công vương nuốt vào, hương vị so với con rết lúc đầu còn thơm ngon hơn gấp bội, làm cho hắn vừa ăn xong lại có cảm giác muốn ăn tiếp. Chỉ một loáng thịt của ngô công vương đã bị hắn ăn bằng sạch.
“Oanh!”
Ngô công vương sắp tấn chức vào yêu thú nhưng cũng còn là một khoảng cách xa. Nó không hiểu tu luyện yêu lực, một thân lực lượng của nó đều nằm trong huyết nhục nên tinh khí mới tiềm tàng nhiều đến vậy. Lúc này nhiệt lực như nước biển rất nhanh quay cuồng trong cơ thể Đế Thích Thiên rồi mạnh mẽ trào ra, giống như giếng phun vậy. (DG: Chắc là nó ợ hơi o.O)
“Tinh khí thật cường đại a!”
Đế Thích Thiên vui mừng đến sợ hãi, vội vàng nhắm mắt, bắt đầu vận chuyển Hổ Khiếu Công bắt đầu luyện chế tinh khí. Huyết thực đối với yêu đã tu luyện mà nói, chính là vật phẩm bổ dưỡng hàng đầu, tinh khí sẽ nhanh chóng được chuyển đổi thành nguyên khí trong cơ thể mình. Huyết thực cũng dễ hấp thu nên đối vô tu yêu chỉ có lợi mà không có hại.
Tinh khí quay cuồng trong kinh mạch, từng chút một bị Hổ khiếu công vận chuyển luyện hóa rồi dung nhập vào trong huyết nhục của bản thân. Mỗi một tia dung nhập vào càng làm cơ thể được tăng cường, các lỗ chân lông trên thân mở ra, yêu khí không ngừng theo lỗ chân lông tràn ra ngoài khiến cho toàn thân hắn được bao phủ bởi một màn hắc vụ.
Trong đám hắc vụ, thân thể Đế Thích Thiên lại tiếp tục biến hóa, lỗ chân lông phun trào ra không chỉ có yêu khí mà còn có tạp chất trong cơ thể được bài trừ ra ngoài, nhờ đó cơ thể càng thêm cường đại hơn. Trong cơ thể tiềm tàng lực lượng khổng lồ, da lông bên ngoài cũng không ngừng tăng cường tạo thành một vòng phòng ngự vô cùng chắc chắn.
“Hô!”
“Hô!”
Trong miệng hắn phun ra một cỗ trọc khí, khiến cho yêu khí xung quanh thân không ngừng quay cuồng.
Lần này ăn vào huyết nhục của Ngô công vương và ba đại ngô công kia khiến cho hắn vô pháp tưởng tượng lại giúp cho yêu lực của mình tăng nhanh đến thế. Tinh khí khổng lồ đi vào trong cơ thể được Hổ Khiếu Công vận chuyển và luyện hóa chưa bao giờ vận chuyển với tốc độ như thế trong kinh mạch.
Tinh khí chính là lực lượng tinh hoa nhất trong cơ thể sinh linh, lượng tinh khí lần này hắn hấp thụ phải nói là vô cùng khổng lồ nên sau khi được luyện hóa, không những thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, mà những vết thương ở kinh mạch cũng nhanh chóng khép lại, so với trước kia càng thêm bền vững hơn.
Yêu lực trong cơ thể hắn liên tục tăng lên không ngừng.
Suốt đêm, bọn Bái Nguyệt mở to mắt, thủ vệ ngoài cửa động, không dám quẫy nhiễu đại vương đang tu luyện bên trong.
Đã chứng kiến qua sự cường hãn của Đế Thích Thiên nên bốn thủ lĩnh này đã sớm hoàn toàn thần phục, thậm chí càng thêm cung kính, dẹp bỏ những tư tưởng ban đầu, chính thức tôn sùng Đế Thích Thiên là vương. Cho nên bọn chúng cũng sẽ không dám gây ra bất cứ phiền nhiễu nào, canh gác hết sức cẩn thận.
Đúng lúc này, tình cảnh trong động đột nhiên xảy ra kịch biến.
Chỉ thấy ở bên ngoài, hắc vụ bao phủ Đế Thích Thiên càng lúc càng quay cuồng, trong nháy mắt đột nhiên bành trướng đánh về bốn phía trên vách đá.
“Oanh!!”
Lực lượng này dị thường hung mãnh, trực tiếp va chạm khắp động làm nó rung lên, trong động vang lên tiếng va chạm không ngừng.
“Ong ong ông!!”
Mọi việc cũng không có dừng lại, yêu khí hắc vụ kia không tiêu tán ngay mà nhanh chóng tụ hợp lại, ngưng tụ thành một thanh vũ khí tối đen hình nguyệt nha, giống như quang nhận, quang nhận run rẩy phát ra từng trận âm thanh, mà trên quang nhận, hào quang cũng lóe lên không ngừng, xuất ra từng đạo mũi nhọn vô cùng sắc bén.
Quang nhận có đến mười cái, tung bay quanh người Đế Thích Thiên, phát ra lực công kích vô cùng sắc bén.
“Tán!”
Đế Thích Thiên trong lòng vừa quát, mười quang nhận kia kịch liệt rung động, rất nhanh phân tán ra rồi trong chớp mắt biến thành yêu khí, theo lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể.
“Hảo, hảo hảo, không nghĩ tới ngô công vương lần này lại cho ta một cái đại ân như thế, chỉ một khối huyết nhục mà làm cho thực lực của ta đạt tới đệ tam trọng hậu kỳ, còn giúp ta có khả năng khống chế yêu khí của mình, lĩnh ngộ ra quang nhận công kích. Ta tin tưởng tại Nam Man sơn mạch sẽ gây dựng được lực lượng.”
Cảm nhận được yêu lực mênh mông trong cơ thể, Đế Thích Thiên ngửa mặt lên gầm gào một trận vô cùng hưng phấn. Lần này ăn thịt rết mà nhận được ngần ấy chỗ tốt, đúng là quá mức kinh người. Đầu tiên không chỉ làm cho thân thể so với trước đây càng thêm cường đại, mà thương thế trong cơ thể cũng hoàn toàn khỏi hắn, không còn chút đe dọa nào nữa.
Yêu lực trong cơ thể lúc này đã vô cùng lớn, tràn ngập khắp các kinh mạch, làm hắn luôn có một cảm giác vô cùng cường đại. Hắn có cảm giác nếu cùng Ngô công vương tái chiến lại, hoàn toàn có thể giết chết nó.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 49: Yêu nhận.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
Thời điểm có thể đem kinh mạch toàn thân quán thông chính là đệ tam trọng sơ kỳ, còn hiện tại hắn chính là đã đột phá vào hậu kỳ. Đợi cho kinh mạch toàn thân tràn ngập yêu lực chính là tầng ba đỉnh phong.
Khi đó, hắn trực tiếp tiến hành mở yêu phủ, mở được yêu phủ là chính thức trở thành yêu thú. Có thể nói hiện tại Đế Thích Thiên đã cách bước tiến thành yêu thú không còn xa.
Chân chính làm cho hắn cảm thấy vui sướng chính là sau khi đột phá, khả năng khống chế yêu khí trở nên tùy tâm sở dục, vì thế trong đầu đột phát ý tưởng về quang nhận công kích giống như giáp xác đáng sợ của ngô công vương kia.
Lực công kích đó vô cùng sắc bén. Nếu không phải hắn có thực lực, lại biết cách sử dụng yêu lực hơn so với ngô công vương, chắc chắn lúc cùng ngô công vương chém giết hắn đã sớm rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn bị những lưỡi đao đó phanh thây.
Cho nên, hắn đã nghĩ, liệu có thể đem yêu khí bên ngoài từ phòng ngự chuyển sang công kích được hay không.
Nói là làm, Đế Thích Thiên nghĩ đến khả năng này, bắt đầu thử xem có thể ngưng tụ yêu khí ra ngoài hay không, sau đó mới dùng lực lượng của chính mình khống chế yêu khí, đem yêu khí áp súc lại.
Áp súc, áp súc, lại áp súc!
Đem đại lượng yêu khí áp súc lại, làm cho yêu khí xung quanh bắt đầu ngưng kết thành một dạng vật chất giống như thể rắn, sau đó hắn khống chế, hình thành nên từng đạo quang nhận sắc bén. Quang nhận này mỗi một đạo đều không thua gì lực công kích của con rết vương trước đó.
Quang nhận này dù cho hắn có gặp lại hai trúc cơ kỳ cường giả trước kia cũng nháy mắt hạ sát được. Do từ yêu khí hình thành, Đế Thích Thiên suy nghĩ một hồi rồi đặt tên cho nó là Hắc vụ Yêu nhận.
“Có hắc vụ yêu nhận này, từ sau ta coi như có thêm một thủ đoạn công kích, không giống với trước đây khi đụng độ địch nhân đều không có cách nào công kích. Hổ khiếu âm ba công mặc dù uy lực cường đại nhưng tiêu hao càng khủng khiếp hơn. Bằng thực lực của ta, nếu phải rống mười lần, chắc chắn yêu lực sẽ tiêu hao không còn một giọt. Có hắc vụ yêu nhận này, không chỉ lực công kích cường địa và tiêu hao yêu lực so với hổ khiếu âm ba công thì vô cùng ít ỏi.”
Đế Thích Thiên đứng dậy, yêu khí hùng dũng tràn ra hình thành một đám hắc vụ vây quanh cơ thể hắn, kịch liệt quay cuồng. Trong nháy mắt, đám hắc vụ này đã hình thành nên mười yêu nhận.
“Ông!!”
Trên hắc vụ yêu nhận phát ra một trận tiếng vang trầm thấp, trực tiếp tạo ra trong không khí những quang mang tối đen, nháy mắt chém lên thạch bích.
“Phốc!
Hắc vụ yêu nhận dễ dàng tiến vào trong thạch bích cứng rắn, trên thạch bích lập tức vang lên những âm thanh như đao ngân. Hơn nữa, hắc vụ yêu nhận cũng không hề tiêu tán, ngược lại theo thạch bích đi ra, một lần nữa quay lại bên người Đế Thích Thiên, không ngừng bay trong không trung vô cùng linh động.
Lực công kích đáng sợ như thế, hiển nhiên là vô cùng lợi hại.
Sau khi khống chế hắc vụ yêu nhận quanh người, Đế Thích Thiên có chút không hài lòng: “Vẫn còn thiếu hụt, yêu khí hình thành yêu nhận, tổng cộng mất tới bốn, năm giây thời gian, quá dài. Nếu ở trong chiến đấu, cho dù là một giây cũng có thể tạo ra sự chuyển biến rồi. Phải rút ngắn thời gian lại. Tốt nhất là tâm niệm vừa động đã có thể ngưng tụ được. Lúc đó hắc vụ yêu nhận mới chính là một công kích tối lợi hại.”
Đế Thích Thiên trong lòng âm thầm cân nhắc, chỗ thiếu hụt này hắn phải khắc phục, địch nhân sẽ không dở hơi mà chờ hắc vụ yêu nhận của hắn hình thành, chỉ sợ còn chưa ngưng tụ xong thì đã phải chịu oanh kích rồi.
Nhưng biết thì biết vậy, chỉ là muốn khắc phục điểm yếu này cần phải luyện tập không ít, trăm hay không bằng tay quen. Khi nào có thể ngưng tụ ra yêu nhận nhanh như phản xạ có điều kiện thì lúc đó thủ đoạn công kích này mới có thể gọi là đại thành.
Hơn nữa, thủ đoạn công kích này về sau còn có thể nâng cấp. Hiện tại hắn chỉ có thể phóng xuất ra mười yêu nhận, đợi sau khi đột phá, có lẽ có thể ngưng tụ ra trăm đạo, ngàn đạo, thậm chí cuối cùng tâm niệm vừa động ngoài thân đã xuất hiện ngàn vạn quang nhận cường hãn. Công kích đó mới chính là cường đại a.
Lần này thử chiêu nên sinh ra không ít động tĩnh, bọn Bái Nguyệt, Ưng Không đều đi vào trong động, nhìn thấy Đế Thích Thiên bên người xoay quanh một đám hắc vụ quang nhận, thì trong mắt họ sự cường đại của đại vương càng ăn sâu vào cốt tủy.
“Đại vương!!”
Bọn Bái Nguyệt đứng trước mặt Đế Thích Thiên cung kính thăm hỏi.
“Bá!!”
Nhanh chóng phân tán quang nhận thành yêu khí rồi hút lại vào trong cơ thể, nhìn về bốn vị cấp dưới trước mặt, phát giác ra ánh mắt kính sợ cùng khát khao của chúng, gật gật đầu nói: “Các ngươi chỉ cần làm việc thật tốt, đợi sau khi tới Nam Man sơn mạch, sau khi thu xếp, ta sẽ đem một ít công pháp tu luyện truyền cho các ngươi. Đến lúc đó, các ngươi cũng sẽ có được thực lực như bổn vương hiện tại.”
Dùng ân để tạo uy mới là thủ đoạn thu phục hay nhất. Hiện tại hắn cũng không có ý định sẽ một mình cường đại, nếu những thủ hạ của hắn không mạnh mẽ thì một mình hắn chắc chắn sẽ không tạo được một phương thế lực. Cho nên đối với bọn Bái Nguyệt, Đế Thích Thiên cho tới bây giờ cũng không có ý định chối từ việc truyền thụ phương pháp tu luyện cho chúng.
“Đa tạ đại vương!”
Bọn Bái Nguyệt mừng rỡ, cùng nhau bái tạ hắn.
“Tốt lắm, hiện tại chưa phải lúc, chúng ta phải lên đường nữa. Không biết ngoài Ngô công vương chúng ta còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm nữa, tuyệt đối không nên coi thường. Các ngươi mau ra ngoài cho tộc đàn ăn no, sau đó tiếp tục di chuyển theo phương thức trước đây, thẳng hướng tới Nam Man sơn mạch. Chúng ta cần phải tới nơi càng nhanh càng tốt.”
Hiện tại Đế Thích Thiên rất muốn nhanh chóng tìm được một địa phương để ổn định, hắn đã bước vào tầng ba hậu kỳ, chỉ cần củng cố thêm một thời gian nữa, cùng với sự hỗ trợ của linh đan và hầu nhi tửu, hắn có thể tiến vào đỉnh phong cảnh giới, mở ra yêu phủ, chính thức tấn chức lên làm yêu thú, dần dần có thể gây tạo thế lực ở Nam Man sơn mạch.
“Vâng, đại vương!”
Bọn Bái Nguyệt mang theo tâm tình kích động rời khỏi động.
Đế Thích Thiên không dám thả lỏng, tiếp tục bạo phát ra hắc vụ yêu nhận, lần lượt ngưng tụ rồi phân giải, rồi lại ngưng tụ, rồi tiếp tục tán ra. Hắn ở trong động không ngừng luyện tập như thế.
Kỳ thật, nếu Thiên Hương hồ vương nhìn thấy trạng thái lúc này của hắn chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi. Bởi vì trong yêu tộc, có thể có thực lực tự mình nghiên cứu ra phương pháp công kích bực này đúng là bất khả tư nghị. Hơn nữa, cho dù người khác có thực lực như hắn cũng tuyệt đối không bao giờ nghiên cứu ra nổi Hắc vụ yêu nhận, cho dù có thể thì bọn họ có thể thực hành thành công được.
Vậy mà hắn lại có thể.
Ngoài Đế Thích Thiên ra, chắc chắn yêu tộc không một kẻ nào có khả năng có thể khống chế và điều khiển tinh thần lực, yêu lực tới mức độ này. Nếu không có tinh thần lực cường đại, không có khả năng đem yêu khí áp súc lại hình thành quang nhận, hơn nữa còn có thể khống chế chúng để tiến hành công kích.
Chỉ cần thủ đoạn này trong yêu tộc đã là vô cùng khủng bố rồi. Cho nên Hắc vụ yêu nhận lúc này chính là thủ đoạn độc môn của riêng bản thân hắn.
Trong sơn cốc, sau khi các tộc đàn đều được ăn no, Đế Thích Thiên cũng đình chỉ luyện tập, mang theo đội ngũ khổng lồ, khi mặt trời vừa lên, lại tiếp tục hướng nam mà đi.
Lang vương mang theo bầy sói đi trước dò đường, Viên hầu tộc ở giữa, xà tộc bọc hậu, trên trời đàn ưng không ngừng bay lượn, thỉnh thoảng phát ra từng trận ưng hào, báo cho đồng bọn bên dưới tình huống. Đội ngũ di chuyển phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Cả đám dùng tốc độ nhanh nhất mà đi. Phụ cận với Ngô công sơn cũng không có tinh quái cường đại nào, hầu hết nhận thấy oai vũ bá đạo của Đế Thích Thiên, cho dù là mãnh thú cũng sớm tránh đi.
Vừa nghĩ cách nhanh chóng hoàn thành hắc vụ yêu nhận, vừa tìm cách sắp xếp hình đồ trên khâm thiên bảo hạp, hai việc này lúc nào cũng chiếm hết tâm trí của hắn trên đường đi.
Khâm thiên bảo hạp kia hiện tại hắn cũng đã bắt đầu tìm ra đường đi. Hình đồ trên đó cũng đã được sắp xếp này không ít, tạo thành một vài hình ảnh rời rạc. Việc này vô cùng khó khăn vì hình đồ này chính là chìa khóa của bảo hạp. Nếu có thể hoàn thành chìa khóa này thì có thể mở ra bảo hạp rồi.
Hiện tại cũng đã có chút thành quả, đợi tới Nam Man sơn mạch, sau khi dàn xếp lại hắn có thể bắt tay vào phá giải hình đồ, vạch trần bí mật của bảo hạp.
Trong núi rừng một đường đi tới, ban ngày đi, ban đêm nghỉ, không lãng phí chút thời gian nào. Lại có thêm đàn ưng dẫn đường, gặp núi vượt núi, gặp sông vượt sông, sau nửa tháng, lộ trình ngày càng ngắn lại. Ven đường cũng gặp vài chuyện gì ngoài ý muốn nhưng Đế Thích Thiên đều ra tay hóa giải hết nguy cơ.
“Hào!”
Nhưng lúc này, đang di chuyển, đột nhiên Ưng Không phát ra một tiếng kêu cao vút ra hiệu. Ưng Không xoay thân hình khổng lồ trong không trung vài vòng rồi hướng Đế Thích Thiên lao xuống.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 50: Trên đường đi gặp tu sĩ.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
“Phía trước có sự phát sinh…?”
Ưng Không kêu lên, Đế Thích Thiên trong lòng khẳng định phía trước đã xảy ra chuyện, bằng không hiện bây giờ còn chưa tới chạng vạng, nhất định hắn sẽ không tự nhiên đi xuống. Ngoài việc phía trước có biến thì Đế Thích Thiên không cảm thấy có lý do nào hợp lý hơn nữa.
Quả nhiên, Ưng Không lượn xuống, nói: “Đại vương, phía trước có hai kẻ tu tiên.” Ưng Không sợ hãi nói nhất thời làm Đế Thích Thiên cả kinh.
Tu tiên giả trong tâm trí của hắn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc trước đám người hắn gặp ở Hổ Khâu sơn mạch cũng không quá lợi hại, cho dù là Xuất Vân công chúa, Triệu Bách Xuyên, thậm chí là Lý Hàng Trần trong mắt hắn cũng chỉ là một tiểu tu sĩ mà thôi, cho dù có bối cảnh cường đại chống đỡ, nhưng không có nghiệm thực chiến, nên thiếu lại càng thêm thiếu.
Cho nên, những công kích lên hắn mới yếu ớt như vậy. Nếu là tu tiên giả luyện khí hậu kỳ có kinh nghiệm chém giết rồi thì Đế Thích Thiên sẽ không dễ dàng hạ sát như vậy.
Về phần hai gã trúc cơ cường giả của Lý gia là bị hổ khiếu âm ba công của hắn dọa sợ chạy rơi cả vũ khí, còn nếu chân chính chém giết thì hắn vốn không có thủ đoạn công kích, chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu. Hắn biết thực lực của mình còn nhỏ yếu chưa thể cùng với tu tiên giả đối địch cho nên mới dẫn theo bộ hạ di chuyển về đây.
Trong thâm tâm, kẻ hắn không muốn đụng độ nhất chính là người tu tiên.
Vừa nghe đến phía trước có người tu tiên, Đế Thích Thiên nhất thời ánh mắt ngưng trọng, hỏi: “Ưng Không, tại sao ở đây xuất hiện người tu tiên? Bọn chúng ở đâu?”
“Đại vương, thuộc hạ chỉ nhìn thấy hai gã người tu tiên đang chém giết một đầu ngưu, toàn thân nó đầy máu tươi, chỉ sợ đã sắp không chống đỡ được. Bọn họ ở ngay phía trước.” Ưng Không mở hai cánh ra chỉ chỉ về phía trước.
“Ngươi đi trước dẫn đường, đưa ta qua đó xem. Các tộc đàn dừng tại vị trí nghỉ ngơi. Bái Nguyệt, Tố Tố, Viên Thiên, các ngươi nhớ quản tộc đàn của mình.” Đế Thích Thiên trong mắt hào quang lưu chuyển, đương trường mở miệng ra lệnh.
“Hào!!”
Ưng Không ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu cao vút rồi vỗ cánh bay lên, cuồng phong cuồn cuộn đem lá trên mặt đất bay tán loạn. Thân hình to lớn xông lên trời xanh, hướng về phía trước mà đi.
Đế Thích Thiên hai chân nhún xuống, rồi vút một cái lao đi, tốc độ không thua gì Ưng Không, bám sát nó ở bên trên mà chạy.
“Người tu tiên đang chém giết một đầu ngưu. Có thể làm cho người tu tiên động chân tay, đầu ngưu này chắc chắn không phải bình thường, không chừng đã là tinh quái. Ta muốn xem qua một chút, nếu có thể cứu nó, nói không chừng lại có thêm một gã cấp dưới.”
Đế Thích Thiên vừa chạy vừa cân nhắc trong đầu. Muốn tạo thế lực thì không chỉ tăng thực lực của bản thân mà còn cần làm cho những người xung quanh mạnh hơn. Nếu có cơ hội, hắn tuyệt không bỏ qua việc có thêm vài tên thủ hạ giống bọn Bái Nguyệt, vốn đã phát sinh ra linh tính.
Điều này có thể tính là việc chắc chắn cần phải làm, huống chi hắn cùng người tu tiên vốn đã là bất cộng đái thiên, có cơ hội giết được tên nào thì hay tên đó. Hơn nữa, mỗi lần giết người tu tiên xong hắn đều có thu nhập không tệ.
Giết Lý Hàng Trần hắn lấy được một túi trữ vật, trong đó có không ít bảo bối, nên nếu có cơ hội giết người tu tiên hắn tuyệt đối không bỏ qua.
“Hào!!”
Có Ưng Không dẫn đường, chẳng mấy chốc Đế Thích Thiên đã đi tới một mảnh rừng, có thể thấy trong một sơn cốc đang có chiến đấu kịch liệt, bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết của đầu ngưu kia. (Gọi là đầu ngưu thôi, gọi là trâu ta thấy nó kì kì @@)
“Ở đây thưa đại vương.”
Đế Thích Thiên biết nơi này chính là địa phương mà Ưng Không nói đến, cũng không nói nhiều lời, bằng vào tốc độ vô cùng nhanh, tiến qua cốc khẩu. Hắn rất nhanh nhìn ra một tảng đá, phóng qua ẩn thân, cũng đem toàn bộ hơi thở của bản thân khống chế.
Làm xong việc đó, hắn mới nhìn vào trong cốc.
Ở trong cốc có hai gã tu tiên, trong đó có một kẻ làm hắn vô cùng ấn tượng. Người này rất trẻ, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, một thân bạch y như tuyết, trên lưng có một thanh cổ kiếm. Cổ kiếm này trong suốt, trên chuôi kiếm có một viên thần long đầu, nhìn qua vô cùng cổ quái, không biết luyện chế từ vật liệu gì.
Cổ kiếm này rất sống động, chỉ liếc mắt cũng có thể cảm nhận được uy áp. Trên kiếm còn có một ít văn lộ tạo thành từng đám phù triện khiến cho cổ kiếm càng có thêm vẻ thần bí.
Người cùng kiếm kết hợp một chỗ nhìn vô cùng hài hòa, kiếm bất phàm, nhân cũng không phàm. Thanh niên này vô cùng tuấn nhã, có thể so sánh với Phan An, trên thế giới cũng chỉ có vài nam tử tuấn tú được như hắn. Nữ nhân nhìn thấy hắn không thể không si mê.
Người này anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, nhưng không vì thế mà ngạo nghễ, ngược lại có vẻ mặt tương đối trầm ổn, lại có chút nghiêm nghị, chính khí. Người này có thể nói là đại diện của chính đạo, cảm giác khó mà có thể nói thành lời một lúc được.
Mặc kệ ở địa phương nào, hắn cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý của người khác, trời sinh hấp dẫn ánh mắt của người khác (giống như nữ nhân có mị lực vậy @@). Tu vi hắn cũng không cao, chỉ là luyện khí kỳ tầng mười, chính là tu sĩ luyện khí hậu kỳ.
Gã còn lại toàn thân thanh y, tuy rằng cũng anh tuấn tiêu sái nhưng so với thanh niên bên cạnh không thể so sánh được, giống như là nhân vật phụ và nhân vật chính vậy. Hắn đang cùng một đầu ngưu toàn thân đỏ rực quần thảo một chỗ, đầu ngưu trên người đã có không ít vết thương.
Máu tươi rơi trên mặt đất, nhiễm đỏ cả một vùng đổ nát. Hỏa ngưu há mồm thở dốc, phun ra một chút hỏa tinh, mắt nó đỏ bừng để lộ ra hung quang nhìn hai người trước mặt chằm chằm. Trong ánh mắt đó còn chứa một chút oán khí, cừu hận khôn cùng, tựa hồ đối với hai người đối diện có thù bất cộng đái thiên, không chết không thôi.
“Người tu tiên này là loại người nào?”
Đế Thích Thiên nhìn thanh niên áo trắng trong lòng cả kinh, hắn có cảm giác người này trong tu tiên giới thân thế không đơn giản, hơn nữa sau này mình và người này sẽ có nhiều duyên nợ. Hay nói chính xác, giống như cảm giác của hai đối thủ truyền kiếp vậy.
Nhìn về phía sau đầu ngưu này, chỉ thấy một con nghé con nằm trên đất, đã không còn chút hơi thở nào. Trên yết hầu nó có một vệt kiếm, máu tươi từ đó trào ra thành một vũng máu nhỏ.
Xem ra tiểu ngưu kia chính là con của hỏa ngưu. Con mình bị hai gã tu tiên giết chết nên trong mắt nó mới có cừu hận sâu đậm tới vậy, cho dù trên người đã chi chít vết thương nhưng cũng không buông xuôi ý định trả thù.
“Hào!!”
Xích ngưu ánh mắt đỏ bừng, trong mũi đột nhiên phun ra hai ngọn lửa như hai hỏa xà, hướng tu sĩ áo xanh mà tấn công. Hỏa trục gào thét lao đi khiến cho nhiệt độ trong không khí cũng dâng cao không ít.
“Nghiệt súc, còn không đền tội cho ta, huyền băng phù.”
Tu sĩ áo xanh nhìn hai hỏa trụ cuốn đến, mặt biến sắc, trong tay xuất hiện hai đạo linh phù, linh lực vừa quán chú lên, trên linh phù liền xuất hiện linh quang, nháy mắt biến thành hai luồng băng vụ che ở trước người. Băng vụ và hỏa trụ va chạm vào nhau tạo thành một tiếng nổ vang, băng vụ bị hảo trụ nhanh chóng làm cho tan ra, tiếp tục cuốn tới tu sĩ áo xanh, nháy mắt đã liếm tới trước người hắn.
Nhìn đến tình cảnh này, tu sĩ áo xanh mặt đại biến, vội vàng kêu lên: “Đại sư huynh, hỏa ngưu này quá lợi hại, ta ngăn không xong rồi. Mong đại sư huynh ra tay, vừa là giết chết nó, coi như là luyện Trảm Yêu Kiếm quyết cho thêm uy lực.” Vừa nói hắn lại lấy ra thêm một linh phù dán lên người.
“Bá!!”
Một tầng kim quang tỏa ra, đảo mắt bao trùm toàn thân hắn bảo hộ. Kim quang của Kim cương phù cùng với hỏa trụ va chạm nhau tiếp tục tạo ra tiếng vang, kim quang tiếp tục lay động. Hơn nữa hỏa trụ nếu nổ mạnh có thể phá vỡ phòng ngự của Kim cương phù.
“Thương!”
Lúc này, thanh niên áo trắng ở bên mới hơi khẽ lắc đầu, tay phải xuất ra kiếm chỉ, cổ kiếm sau lưng khẽ ngân lên một tiếng rồi bay ra khỏi vỏ, lăng không vung tới lưỡng đạo hỏa trụ. Một đạo kiếm quang chém tới hai hỏa trụ, trong nháy mắt hỏa trụ hoàn toàn bị tiêu diệt.
“Lăng sư đệ, sau này ngươi nên chăm chỉ tu luyện. Bị yêu thú hỏa ngưu bức đến mức này, người ngoài mà nhìn thấy sẽ nói Lăng Tiêu tông chúng ta hữu danh vô thực, hô hào trảm yêu trừ ma mà không làm được.”
Thanh niên áo trắng tướng mạo như tranh, lời nói ra vô cùng sắc bén.
“Ha ha, đại sư huynh, sư đệ làm sao có thể cùng với người so sánh. Trong tu tiên giới ngàn năm cũng khó gặp được người có linh căn thiên tài, hơn nữa còn được sư tôn trực tiếp trợ giúp đem huyền thiên thạch luyện cho một thanh bản mạng pháp khí Trảm Yêu kiếm. Bằng với thực lực hiện tại của sư huynh có thể chém giết được với trúc cơ kỳ cao thủ a.” Tu sĩ áo xanh nhìn công kích của hỏa ngưu bị hóa giải không khỏi cười ha ha nhìn thanh niên áo trắng, trong lời nói còn mang theo vẻ hâm mộ không thôi.
Vị đại sư huynh này cũng không phải người bình thường, trong tu tiên giới có linh căn tu hành thuộc loại tuyệt đỉnh, tốc độ tu luyện vô cùng biến thái. Hơn nữa, không chỉ có tư chất tuyệt hảo, người này còn sở hữu một thanh Trảm Yêu kiếm, là hung kiếm đối với yêu thú.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào