Minh Nguyệt công chúa lẳng lặng nhìn Phần Thiên, nàng cũng không hối hận hành động của mình ở nghi thức đính hôn. Nàng tôn trọng hắn nhưng hiển nhiên hắn không có tôn trọng nàng. Đối với Thông Thiên Sơn, trong lòng nàng luôn có một sự kính sợ và mong muốn gia nhập. Bất kỳ một nơi nào trong Ngũ Đại Thánh Địa cũng được cường giả danh chấn tứ phương mong muốn gia nhập. Bất quá việc này cũng không đại biểu cho việc nàng đối mặt với sư môn đệ tử thì lại có cảm giác kém người ta một bậc, hoặc cái cảm giác thấy mình hèn mọn mà phải đi đón ý nói hùa hoặc lấy lòng. Phần Thiên là sư huynh của nàng, dẫu vậy việc đó chỉ có chỉ nghĩa là hắn vào sư môn trước nàng mà thôi. Hơn nữa vị sư huynh này hôm qua lại hành động vô cùng trẻ con, làm cho đáy lòng nàng không khỏi sinh ra chút chán ghét. Nhân sinh quan của nàng là không cần bất kỳ người nào tự cho là đúng, đến trước mặt nàng vung tay múa chân dạy nàng.
- Sư muội, có phải muội đang trách huynh hay không?
Phần Thiên âm trầm nhìn nụ cười xinh đẹp của Minh Nguyệt công chúa, trong lòng không khỏi mềm mại vài phần, giọng nói ôn nhu đi rất nhiều.
- Không dám.
Minh Nguyệt công chúa nhàn nhạt nói.
- Sư muội, muội xem thường huynh?
Thái độ lãnh đạm của Minh Nguyệt công chúa như một cây gai đâm, cứa vào vết thương chồng chất trong lòng của hắn. Minh Nguyệt công chúa không nói gì chính là đồng ý. Thật ra thì, Minh Nguyệt công chúa chỉ xem thường chính là hành động trẻ con của Phần Thiên. Nhưng Phần Thiên lại nghĩ, nàng xem thường chính là việc hắn đường đường là Ma Pháp Sư Vương phẩm mà để một Chiến sĩ một trung cấp đánh bị thương.
- Sư muội, sẽ có một ngày, muội sẽ thấy Nặc Đức Tề Bắc quỳ rạp xuống dưới chân huynh như chó vẫy đuôi mừng chủ.
Phần Thiên âm lãnh nói xong, liền xoay người rời đi. Minh Nguyệt công chúa khẽ lắc đầu, tay ngọc nhẹ nhàng vẫy vẫy. Ở phía xa có một ấu thú độc giác đang chơi đùa bỗng hoá thành một bóng trắng chui vào lồng ngực nàng. (Biên: chui vào ngực chứ không chui vào long à )
…
…
Một thương đội hơn hai trăm người đang không nhanh không chậm đi trong hoàng hôn, không khác các thương đội bình thường là mấy. Chỗ khác nhau chính là những hộ vệ này lại đằng đằng sát khí, trên đường đi không nói nửa lời, vẻ mặt không chút thay đổi.
- Nhấc váy của cưng lên, để cho anh tới thăm mông cưng một chút. Cái mông của cưng vừa trắng lại vừa tròn, thấy giống như cây đào mật chín mọng…
Trong xe ngựa, Tề Bắc gối đầu trên cặp đùi mượt mà của Huyễn Ảnh, cầm trong tay bản đồ da dê, miệng ngâm nga tiểu khúc, tâm tình khoái hoạt. Huyễn Ảnh nghe được tiểu khúc đó, sắc mặt đỏ bừng. "Thiếu gia vô sỉ này hát cái tiểu khúc gì đây."
Tề Bắc làm như nghe được tiếng lòng của Huyễn Ảnh, miệng dừng ngâm nga, ngón tay dừng tại địa đồ, ánh mắt lộ có chút tĩnh mịch. Hắn ngồi dậy, vuốt vào má Huyền Ảnh một cái, không đợi mỹ nhân hờn dỗi, liền hô to:
- Kim Cương.
- Thiếu gia, có chuyện gì?
Âm thanh Kim Cương như tiếng sấm nổ vang lên bên ngoài xe ngựa.
- Truyền lệnh bổn thiếu gia, toàn thể dừng lại, đóng quân ngay tại chỗ này.
Tề Bắc nói. Huyễn Ảnh có chút kỳ quái nói:
- Thiếu gia, sao lịa dựng lại tại đây? Trời vẫn chưa hoàn toàn tối mà.
Tề Bắc cười ha ha một tiếng, kéo rém che cửa sổ nói:
- Chỗ này non xanh nước biếc, thích hợp dừng chân. Ây! còn có dòng suối nhỏ kìa! Hay là muội cùng bổn thiếu gia tắm uyên ương đi?
- Không thèm!
Huyễn Ảnh liếc Tề Bắc một cái. Tề Bắc nhảy xuống xe ngựa, nhìn lướt qua bốn phía, đầu gật gật nghĩ chỗ này quả thật không tệ. Phía trước có thương đội khoảng ba mươi người, từ tư dừng lại bên dòng suối, nhìn dáng dấp chắc chuẩn bị lấy chỗ này làm nơi nghỉ chân.
- Tước gia, chỗ đất đẹp đều bị người khác chiếm hết. Hay là chúng ta đuổi họ đi?
Thiết Đầu chạy tới, bẩm báo với Tề Bắc. Bọn họ bây giờ là tư binh của Tề Bắc, cách gọi đương nhiên phải sửa lại. Lú đầu hắn luôn được gọi là Tước đại nhân, nhưng Tề Bắc liền cường chế bắt đổi sang Tước gia. Dẫu sao đại nhân sao cung kính bằng gia (ông). Tề Bắc đi tới, vươn tay đập vào đầu trọc Thiết Đầu một phát, nói:
- Đuổi? Chúng ta là ác bá sao? Bổn thiếu gia là quý tộc, phải có phong độ thân sĩ. Đi nói với bọn họ, bảo họ nhường một chút chút. Bảo mình là người của thương đội Phong gia.
Thiết Đầu vẻ mặt đau khổ sờ sờ cái đầu trọc. “Đây không phải đuổi thì là gì?” Hắn gọi thêm ba tên huynh đệ nữa rồi hướng đến thương đội đang đóng bên dòng suối nhỏ. Lúc này Hoả Liệt đi tới bên người Tề Bắc nói:
- Tước gia, thương đội này không đơn giản. Bọn họ có thể là thương đội người Ca Đặc.
-Người Ca Đặc?
Tề Bắc chân mày cau lại.
- Mới vừa rồi thuộc hạ thấy ở trại cao nhất có người Ca Đặc đi vào. Bên ngoài hiển nhiên chỉ là lính đánh thuê.
Hoả Liệt nhắc tới người Ca Đặc, ngữ khí có chút lạnh lẽo. Người Ca Đặc, tổ tiên là Địa Tinh tộc. Bất quá kể từ khi văn minh Địa Tinh xuống dốc và bị thiêu huỷ trong lịch sử Trường Hà. Về sau hậu duệ của Địa Tinh tộc quật khởi, chui từ dưới long đất lên mặt đất và tự xưng là người Ca Đặc. Người Ca Đặc vẻ bề ngoài khác xa với Địa Tinh cổ, càng ngày càng giống với Nhân tộc. Bất quá với con ngươi màu đất vàng và lỗ tai nhọn thì vẫn giống như người Địa Tinh. Tính tình người Ca Đặc trời sinh xảo trá, nhưng lại hết sức thông minh. Dựa vào những tàn cuốn của văn minh Địa Tinh còn sót lại, phát minh ra rất nhiều mỹ thực và vật phẩm thực dụng cùng với vũ khí có uy lực khổng lồ. Giúp họ có thể giao chiến với các chủng tộc lớn nhiều lần, dần dần lớn mạnh. Người Ca Đặc sau khi cường đại thì không cam lòng sinh sống tại phía nam Kim Diệp vương triều. Đó là một nơi tài nguyên cằn cỗi, bốn phía đều là núi đá, lại giáp biên giới giao chiến lien miên, quả là vùng đá chó ăn đá gà ăn sỏi. Mặc dù người Ca Đặc không cách nào tu luyện được đấu khí, ma pháp nhưng bọn họ có vũ khí cường đại cộng thêm giỏi về đào hầm. Thế nên Kim Diệp vương triều trải qua tám trăm năm lịch sử, không biết có bao nhiêu binh lính đã bị chết trong tay người Ca Đặc. Vì thế, Kim Diệp hoàng triều dùng thời gian năm trăm năm để xây dựng một Cứ điểm Hoàng Kim mới có thể ngăn trở người Ca Đặc bên ngoài.
Ngày nay, Kim Diệp vương triều và người Ca Đặc đã đạt thành hiệp nghị hoà bình, khai thông thương đạo. Vì vậy, ở Kim Diệp hoàng triều thấy thương đội người Ca Đặc cũng không có gì là kỳ lạ lắm. Chẳng qua là, la một quân sĩ của hoàng triều, Hoả Liệt tự nhiên có cừ hận đối với người Ca Đặc. Đúng lúc này, bốn người Thiết Đầu xảy ra xung đột cùng với đối phương, họ đánh ngã mấy người đối phương, sau đó bị vây lại.
- Đi tới xem 1 chút.
Tề Bắc thản nhiên nói, mang theo Kim Cương và Hoả Liệt đi tới. Kim Cương xông lên trước, hai cánh lực lưỡng lớn liên tục đánh ra vài chiêu, đập bay đội hộ vệ vây quanh bốn người Thiết Đầu.
- Chuyện gì xảy ra?
Tề Bắc hỏi.
- Tước gia, tiểu nhân báo ra danh hào Phong gia, bọn họ không nhường thì không nói, ngược lại còn chửi chúng ta. Lũ người Ca Đặc chết tiệt.
Thiết Đầu lạnh lùng nói. Tề Bắc lại gần, vỗ đầu hắn một phát, báo danh hiệu ai không báo mà báo danh hiệu Phong gia. Cứ điểm Hoàng Kim là do Phong gia trấn thủ, mà Phong gia vẫn dùng thủ đoạn nghiêm khắc ngăn không cho người Ca Đặc phát triển, đương nhiên người Ca Đặc đối với Phong gia hận thấu xương rồi.
- Gọi quản sự các ngươi ra ngoài nói chuyện
Ánh mắt Tề Bắc lạnh lẽo nhìn qua, phát ra một cỗ khí thế bức người. Một gã người Ca Đặc có chút bối rối nhìn Tề Bắc một cái, quay lại tiến vào trong trướng bồng xa hoa. Tề Bắc trong lòng vừa động, cảm nhận được một tia sát cơ yếu ớt, hắn liền nháy mắt ra hiệu với Hỏa Liệt. Hoả Liệt ngầm hiểu, mu bàn tay cho về sau, lặng lẽ đánh thủ thế ra hiệu các huynh đệ ở xa.
Lúc này, trong doanh trướng chính xa hoa, một đôi vợ chồng trẻ tuổi người Ca Đặc đi ra. Phụ nhân có cái bụng phình ra nhất định là đang mang thai. Nam tử trẻ tuổi mang theo nụ cười đi tới trước mặt Tề Bắc, dùng lễ tiết quý tộc của Kim Diệp hoàng triều nói:
- Ta chính là quản sự của thương đội này. Chuyện vừa phát sinh ta thật cảm thấy thật có lỗi. Nếu địa phương này được các ngươi coi trọng, vậy chúng ta đi.
Tề Bắc suy nghĩ đánh giá đôi vợ chồng Ca Đặc Nhân trước mắt này. Hai người mang theo vẻ mặt hiểu chuyện, chắc cũng là người dễ nói chuyện.
- Địa phương này tương đối rộng rãi. Các ngươi cũng không cần đi, cứ dồn vào là được.
Tề Bắc nói.
- Không cần, cảm tạ đai nân không toan tính, chúng ta nên đi.
Thanh niên người Ca Đặc nói xong liền ra lệnh cho cả đội nhổ trại rời đi.
“Đại nhân?” Con mắt Tề Bắc quang mang loé lên, nghĩ đến vừa rồi Thiết Đầu gọi hắn là Tước gia chắc đã bị bọn họ nghe được. “Chỉ bởi vì mình là quý tộc nên bọn họ mới ăn nói khép nép nhượng bộ như vậy hay sao?”
- Tước gia, thương đội này tựa hồ có chút vấn đề.
Hoả Liệt thấp giọng nói bên tai Tề Bắc.
- Mặc kệ, cứ để huynh đệ trông chừng bọn họ.
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Rõ, Tước gia.
Hoả Liệt gật đầu. Rất nhanh, thương đội của người Ca Đặc đã rút lui đến hạ du dòng sông nhỏ. Đoàn người Tề Bắc cũng hạ bồng trú đóng.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn bao phủ bởi màu đen. Từng đống lửa, và những chiếc ma pháp đăng khiến nơi này giống như một thôn xóm nhỏ. Tề Bắc nằm ở trong doanh trướng, người dựa vào ghế, ngón tay liên tục gõ gõ mặt bàn, lâm vào trầm tư.
- Tiểu Cửu, Thập Tam.
Tề Bắc đột nhiên ngẩng đầu kêu. Hai bóng đen quỷ mị trong phút chốc xuất hiện trước mặt Tề Bắc, cung kính nói:
- Chủ nhân có gì phân phó?
- Các ngươi lẻn vào thương đội của người Ca Đặc thăm dò xem có gì kì quặc không? Vô luận có phát hiện gì cũng không được đả thảo kinh xà.
Tề Bắc nói.
- Rõ, chủ nhân.
Thân ảnh Tiểu Cửu và Thập Tam như quỷ mị biến mất vào hư vô không thấy gì nữa. Tề Bắc đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, lẩm bẩm:
- Sắp đến giờ rồi. Lên đường thôi.
…
…
Trấn Lam Hà, là một trấn rất giàu có và đông đúc. Trong trấn có một con sông nhỏ xuyên qua, bởi vì đáy sông có cát màu xanh lam làm cho nước sông xanh thẳm và nhờ đó mà nổi tiếng.
Nửa đêm, cả trấn Lam Hà đã lâm vào ngủ say. Dù sao trấn nhỏ vẫn không thể so sánh với thủ phủ lớn được. Những trò tiêu khiển ban đêm không có mọc lên như nấm, trừ mấy sòng bạc và kỹ viện vẫn sáng đèn ra thì còn lại những nơi khác đều chìm vào bóng đêm. Tại cửa vào đền thờ trước trấn Lam Hà, Lan Lăng hầu đang lo lắng đợi chờ,trong lòng bất ổn. Một mặt, Lan Lăng hầu hy vọng có thể nhờ cậy cường giả này, từ đó thì sẽ thăng tiến như diều gặp gió. Mặt khác, Lan Lăng Hầu sợ suy đoán của mình sai lầm, bị cường giả này trực tiếp giết. Đúng lúc này, Lan Lăng hầu đột nhiên có cảm ứng, ngẩng đấu lên, thấy phía trước không xa có một hắc y nhân thần bí tựa như u linh đứng ở nơi đó.
- Ngươi chính là Lan Lăng hầu?
Người thần bí này mở miệng trầm trầm nói.Lan Lăng hầu chấn động toàn thân, cảm giác được một cỗ khí thế vô cùng lạnh lẽo làm hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Hắn vốn ấn tượng với việc người thần bí này giết chết Vô Thiên Tôn Giả, cứu đi Nam Vô Nhai nên luôn nghĩ ngườ này chắc chắn phải là tuyệt đỉnh cường giả. Hắn làm gì còn tâm tư phản kháng, lập tức cực kỳ cung kính cúi người, run giọng nói:
- Tạp Tây Phu tham kiến tiền bối, không biết tiền bối có chuyện gì triệu kiến vãn bối.
Khi giả trang thành người thần bí, Tề Bắc hết sức hài lòng với biểu hiện của Lan Lăng hầu. Hắn cố ý không nói tiếp mà thúc dục Thần Long Biến tạo ra một ít long khí. Không khí tĩnh lặng đầy lạnh lẽo, trán của Lan Lăng hầu toát ra từng tia mồ hôi mịn. Bởi vì ý chí của hắn đã sắp không chịu nổi nữa, lại thêm dưới uy áp long khí của Tề Bắc, hắn cảm thấy hô hấp cũng hết sức khó khăn. “Phụt” một tiếng, Lan Lăng hầu không thể chịu nổi nữa, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, run giọng nói:
- Tiền bối, Tạp Tây Phu nguyện ý làm một con chó, mà tiền bối muốn tiểu bối làm gì tiểu bối sẽ làm cái đó.
- Mua Ha Ha Ha! Phải không? Lão phu muốn giết ngươi. Bất quá thấy ngươi còn chút giá trị lợi dụng nên thu ngươi làm một con chó vậy.
Tề Bắc cười quái dị lên rồi bước tới trước mặt Tạp Tây Phu.
- Đa tạ tiền bối .. Không, đa tạ chủ nhân.
Lan Lăng Hầu không dám làm ra cử động nhỏ nào.
- Nhắm mắt lại.
Tề Bắc ra lệnh. Lan Lăng Hầu nghe lời, nhắm mắt. Hắn sợ nếu để mắt hé ra chút xiu sẽ chết không có chỗ chôn. Tề Bắc dùng Thần Long biến hoá bàn tay thành Long trảo, điểm vào mi tâm của Lan Lăng hầu. Một tia nội lực màu vàng ào ào xông vào mi tâm của hắn, tụ lại ỏ huyệt Thiên Khiếu. Lan Lăng hầu chỉ cảm thấy một chiếc móng vuốt nhọn và băng lạnh băngchạm vào trán của hắn. Rồi sau đó có một tia năng lượng cổ quái chui vào trong óc hắn rồi cứ như vậy quanh quẩn trong đó. Hắn biết, đây chính là thủ đoạn khống chế hắn của cường giả này. Không lâu sau, Tề Bắc rút long trảo ra. Ở cái thế giới này, không có định nghĩa về huyệt đạo và kinh mạch. Có thể nói đây là thủ đoạn đặc thù của hắn, chắc chắn là cho dù là thực lực đạt tới cường giả Thiên phẩm, Thánh phẩm cũng không biết cách phá giải thủ đoạn này của hắn.
- Đứng lên đi.
Tề Bắc thản nhiên nói. Lan Lăng hầu nghe lời mà đứng lên, mổ hôi đầy mặt mà cũng không dám lau.
- Lão gia hoả Vô Thiên Tôn Giả trốn tại Kim Diệp hoàng triều rốt cuộc có mưu kế gì?
Tề Bắc hỏi.
- Chủ nhân, cái này tiểu nhân thật không biết. Tiểu nhân chỉ biết lão đang tìm một món đồ gì đó trên người Nam Vô Nhai.
Lan Lăng hầu rất thành thật trả lời. Tâm niệm Tề Bắc khẽ chuyển, cái mà Vô Thiên Tôn Giả tìm chính là Cửu U Chi Chương. Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn biết được Lan Lăng hầu là đệ tử ký danh của Mỗng Huyễn Hải, cho nên mới lợi dụng hắn dụ ra Nam Vô Nhai? Như vậy, trong hoàng cung, tên Vong Linh Pháp Sư ép buộc Minh Nguyệt công chúa và với thị nữ tiểu Thanh bên người Thụy Tuyết công chúa là do ai?
- Lần trước hoàng đô có sôi sục chuyện Vong Linh Pháp Sư là là do ai? Có phải do Vô Thiên Tôn Giả hay không?
Tề Bắc hỏi.
- Tiểu nhân không biết. Chủ nhân, có thể thủ hạ khác của Vô Thiên Tôn Giả làm.
Lan Lăng hầu nói. Tề Bắc nhíu mày, uy áp trên người chợt bùng thêm. Thân thể Lan Lăng hầu run lên, chỉ cảm thấy tia năng lượng trong đầu bắt đầu bạo động, làm cho hắn đau như muốn vỡ tung.
- Như vậy, trong Hoàng đô, những người bị Vô Thiên Tôn giả khống chế còn ai nữa?
Tề Bắc hỏi. Lan Lăng hầu thở phào nhẹ nhõm. Cái này thì hắn biết rõ, vội vàng nói ra một chuỗi danh sách, hắn sợ hắn nói không hết, Tề Bắc sẽ kết liễu hắn. Danh sách bào gồm: trưởng lão Duy Nhĩ của hội đồng Ma Pháp Sư, gia chủ gia tộc Phúc Khắc Tư, phó thống lĩnh cấm vệ quân Hoàng cung, …
Tề Bắc yên lặng nhớ kỹ những cái tên này. Những người này quyền thế cũng không nhỏ, tương lai rất đáng để lợi dụng. Chỉ là, trong lòng Tề Bắc vẫn tồn tại như cũ một chút lo lắng. Nếu chuyện Vong Linh Pháp Sư và với thị nữ Tiểu Thanh không phải là con cờ của Vô Thiên Tôn Giả bày ra. “Như vậy ở Kim Diệp hoàng đô rất có thể đang che giấu một thế lực hắc ám khác. Bọn họ bắt cóc Minh Nguyệt công chúa, là vì chuyện gì?” Những đầu mối trước mắt của Tề Bắc vẫn còn mù mờ, cần phải đi sâu để tìm hiểu rõ hơn.
Tề Bắc rất nhanh đem nỗi phiền lòng ném ra khỏi đầu. Có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu đại sự, thực lực hắn giờ không mạnh, thế lực của thì chưa hình thành, hắn quan tâm những chuyện này để làm chi.
- Chủ nhân, người cần tiểu nhân làm gì?
Lan Lăng hầu thấy Tề Bắc thật lâu không nói gì, trong lòng thấp thỏm bất an, liền chủ động hỏi.
- Ngươi cứ ở trong hoàng đô, thay lão phu làm hai chuyện. Đầu tiên, tra ra rõ ràng việc Vong Linh Pháp Sư ép buộc Minh Nguyệt công chúa là do ai? Tiếp theo, nghĩ biện pháp đặt nằm vùng bên cạnh Hãn Mặc Tư đại đế, theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Ngươi chỉ cần làm tốt hai chuyện này thì không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
Tề Bắc suy nghĩ một chút rồi nói.
- Chủ nhân, tiêu nhân nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt hai chuyện này.
Lan Lăng hầu vội vàng nói.
- Tốt lắm, ngươi trở về hoàng đô đi.
Tề Bắc phất tay một cái.
Lan Lăng hầu ở cái phất tay của Tề Bắc, thấy trong áo bào của hắn có bộ móng long lánh, trong lòng hoảng sợ không dứt. “Chẳng lẽ cường giả này thật sự từ U Minh Chi Môn đi ra?”
…
…
Tề Bắc trở lại doanh địa thì trời đã sáng. Người trong thương đội đã sửa soạng lại hành trang chuẩn bị lên đường. Doanh trướng của Huyễn Ảnh ở bên cạnh Tề Bắc. Đi vài bước, trong đầu hắn không khỏi hiện lên một trò đùa quái đản. Nếu lúc này hắn lặng lẽ chui vào, nằm bên cạnh nàng, không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào. Nghĩ vậy hắn lập tức hành động, thân ảnh hắn chợt loé, lặng yên không tiếng động chui vào doanh trướng của Huyễn Ảnh.
"Quái ! nha đầu này đâu rồi?" Tề Bắc nhìn cái giường đơn giản nhưng trống rỗng, khó hiểu nghĩ. Hắn vô sỉ sờ sờ, ngửi ngửi cái giường, vẫn còn hơi ấm và tản mùi thơm đặc biệt trên người của Huyễn Ảnh. Cả buổi tối phải đóng giả nghiêm chỉnh, làm Tề Bắc đã có chút mỏi mệt, lập tức trực tiếp nằm xuống, gối lên mùi thơm này mà giả vờ ngủ say. Mà đúng lúc hắn tiếp tục rà tay trên giường thì mò được bộ xiêm y lụa mềm mại, di nhiễn nhiên hắn phải đưa lên mắt nhìn thì phát hiện ra đó là bộ quần áo lót màu trắng.
“Oa, trong suốt, nếu nàng mặc bộ đồ này lúc để ta vận công chữa trị thì …” Tề Bắc vô sỉ nghĩ, cầm cái quần lót trong suốt trong xoa xoa, chợt phát hiện trên quần lót có 1 đạo vết ướt nhàn nhạt. (DG: vãi hà @@) Nhất thời, cả người hắn cảm giác có chút nóng rực, không khỏi nhớ tới lần trước trị liệu Huyễn Ảnh, nhớ đến thân thể và vóc dáng vô cùng mê người của nàng. Hắn cầm lòng không được, đem quần lót của Huyễn Ảnh đưa lên mũi ngửi một chút. (DG: eo ui )(Biên: eo cái gì, sao chú thuần khiết thế )Đúng lúc này, màn trướng đột nhiên bị vén lên, Huyễn Ảnh từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn thì thấy Tề Bắc đang cầm quần lót của mình đặt lên mũi ngửi, bộ dáng dâm đãng. Nàng nhất thời xấu hổ, mặt trở nên ửng hồng.
- Thiếu gia, ngài…. Ngài vô sỉ.
Huyễn Ảnh xấu hổ sẳng giọng.
Tề Bắc không thể không đỏ mặt, ngồi dậy, cười xấu xa :
- Bổn thiếu gia vẫn vô sỉ mà, nếu không huynh vô sỉ muội xem.
Huyễn Ảnh lui 2 bước, hai tay che ngực, cảnh giác nhìn Tề Bắc. Chỉ thấy hắn dùng ngón tay móc vào quần lót mà xoay xoay, nói:
- Huyễn Ảnh nè, không bằng muội nói cho thiếu gia biết. Quần lót của muội tại sao ướt? Là do đáy dầm sao?.” (DG:$#@^%@#$^ thằng đần độn, vậy cũng hỏi @@)
Huyễn Ảnh ‘A’ lên một tiếng kinh hãi, nhào lên muốn cướp quần lót của mình về. Sau một hồi đùa giỡn, Huyễn Ảnh bị Tề Bắc đặt ở phía dưới. (DG: tới rồi if u know what i mean )(Biên: not this time ) Nhất thời, hai người bỗng im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, miệng phát ra những tiếng thở hổn hển. Ánh mắt Tề Bắc lóe lên nhìn cố thẳng vào đôi mắt của Huyễn Ảnh, nhưng nàng lại không ngừng né tránh ánh mắt hắn, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh trong mộng hôm qua. Thân thể Nàng và Tề Bắc trần truồng, cứ như vậy mà đưa đẩy nhau trên vùng thảo nguyên trống trải, Tề Bắc cũng dùng ánh mắt dâm tà đầy nóng bỏng như thế này nhìn nàng. Sáng này tỉnh lại, Huyễn Ảnh nhận thấy được quần lót của mình có gì đo ươn ướt, liền cởi ra. Vốn nàng định ra tiểu tiện một chút rồi trở về thu dọn, ai dè lại gặp được cảnh tượng kia. Tề Bắc chậm rãi cúi đầu, hôn tới hướng đôi môi đang run run của Huyễn Ảnh.
- Tiểu muội, dật thôi.
Đang lúc quan trọng nhất thì bên ngoài truyền tới tiếng của Kim Cương.( DG: Cái đ@#$$ thằng phá hoại )Huyễn Ảnh cả kinh, không biết nhạn được khí lực từ đâu truyền đế, dùng sức Tề Bắc đẩy ra.
- Dạ, muội biết rồi.
Huyễn Anh che ngực, ngồi phắt dậy, đáp. Một lát sau, Huyễn Ảnh rón ra rón rén tới cửa doanh trướng, thò đầu ra nhìn một chút, rồi chạy về kéo Tề Bắc, liều mạng đẩy ra ngoài.“Phù...” Huyễn Ảnh thờ phào một hơi, hai ngón tay trỏ v eve với nhau, trên mặt còn treo nụ cười bẽn lẽn. Việc vừa rồi trong lòng nàng không có gì không thích, ngược lại còn có chút mong đợi. (DG: vê lờ, quay lại làm tiếp đi a Tề @@)
- Chẳng lẽ mình thật sự thích hắn sao?
Huyễn Ảnh thả tay xuống, ánh mắt có chút mê ly.
Tề Bắc trở lại doanh trướng của mình. Có chút tiếc nuối may mắn ngoài ý muốn này, thể chất của nàng chỉ có khơi thông được chút kinh mạch những cũng đủ để tạo nên phản ứng Thần Long ấn ký ở bàn tay trái của hắn. Nói cách khác, Huyễn Ảnh lúc này vẫn chưa phải là thân thể cực phẩm nguyên âm chân chính, chỉ có sau khi đả thông kinh mạch toàn thân nàng thì mới được.
- Thôi hông nghĩ nữa để thằng em nó dễ ngủ .
Tề Bắc tự giễu cười một tiếng, bỗng trong lòng chợt động, mở miệng nói:
- Tiểu Cửu, Thập Tam, các ngươi ra đi.
Hai bóng đen hiện thân. Trong lòng hai người có chút kinh ngạc, mới vừa rồi bọn họ không hề để lộ ra khí tức nhưng Tề Bắc vẫn cảm ứng được sự hiện hữu của bọn họ. Xem ra vị tân chủ nhân này quả thật không đơn giản.
- Có điều tra được gì hay không?
Tề Bắc hỏi.
- Hồi bẩm chủ nhân, chỉ tra được chuyện thương đội này muốn đi tới thành Tây Linh. Trên xe nghựa cũng chí có chút hàng hoá bình thường. Nhưng ở doanh trướng của vợ chồng người Ca Đặc dù không có ma pháp cấm chế nhưng lại một cỗ lực lượng kì quái xuất hiện xung quanh. Chúng tiểu nhân không cách nào nghe được bọn họ nói gì.
Thập Tam hồi đáp.
- Không sao, nếu bọn họ đi thành Tây Linh, trên đường còn có nhiều cơ hội.
Tề Bắc đã sớm chuẩn bị tâm tư, nên cũng không thất vọng. Không lâu sau, thương người đội Ca Đặc sửa kỹ lưỡng rồi bắt đầu lên đường. Đoàn người Tề Bắc cũng không nhanh không chậm theo sát phía sau họ.
…
…
Trên xe ngựa, người phụ nữ có thai hướng mặt về sau nhìn một cái, sau đó quay đầu lại. Ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Xúc Xúc, bọn họ tựa hồ đang đi theo chúng ta.
Thanh niên Ca Đặc nói, ngữ khí của hắn vô cùng cung kính, không giống như nói với thê tử mà như nói với chủ tử. Còn ai hiều tiếng Ca Đặc Nhân mà nói thì sẽ hiều rằng Xúc Xúc cũng không được gọi tuỳ tiện mà chỉ có công chúa hoàng tộc mới được gọi như vậy.
- Tạm thời không cần để ý tới, lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
Công chúa Ca Đặc nói.
- Xúc xúc, có phải Kim Diệp hoàng triều đã nhận ra cái gì hay không?
Thanh niên Ca Đặc có chút khẩn trương nói.
- Hẳn là không phải. Nếu thật là Kim Diệp hoàng triều đã phát hiện, đã nhanh chóng phái binh đem chúng ta bắt lại vì hiện tại chúng ta ở trong địa bàn của Kim Diệp hoàng triều. Những người này mặc dù là quân sĩ nguỵ trang nhưng mục tiêu không nhất định là chúng ta.
Ca Đặc công chúa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
- Xúc xúc nói bọn họ chinh là quân đội chính quy nguỵ trang ư?
Ca Đặc thanh niên sửng sốt.
- Không chỉ là quân chính quy mà còn là quân đặc chủng. Ngươi nhìn kỹ đi, mỗi bước đi của mỗi người bọn họ rất đều, không hơn không kém. Cánh tay bọn họ đung đưa cách chân.khoảng năm tấc. Một khi gặp tình huống bất ngờ có thể lấy tốc độ nhanh nhất rút vũ khí bên hông.
Ca Đặc công chúa dừng trong chốc lát rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, trên người bọn họ có sát khí nồng đậm. Nếu là không có chừng trăm tính mạng đã chết dưới tay thì tuyệt đối không có được sát khí như vậy.
Thanh niên Ca Đặc đã hiểu một chút, không trách được công chúa hôm qua ra lệnh cho hắn nhường nhịn bọn họ. Hơn hai trăm quân lính chính quy, lực chiến đấu phi thường kinh khủng. Kể cả Chiến sĩ cao cấp nếu bị vây giết trong trận, cũng khó mà thoát thân ra. Mặc dù bọn họ không phải không có thủ đoạn, nhưng đang ở trong địa bàn của Kim Diệp hoàng triều, trên thân lại có nhiệm vụ trong yếu. Tự nhiên nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Chẳng qua là, trong lòng thanh niên Ca Đặc cũng không thể nào thoải mái. Ngườ Ca Đặc trời sinh có tính xảo trá hung tàn, bị thua thiệt là phải nghĩ đủ biện pháp để trả đũa. Cho nên việc khó chịu hiện tại của thanh niên Ca Đặc chính là chuyện này. Bất quá đối mặt với công chúa Ca Đặc, hắn không dám để bộ bất kỳ vẻ bất mãn nào. Cứ như vậy, thương đội người Ca Đặc đi trước, thương đội nguỵ trang của Tề Bắc theo phía sau. Cùng nhau đi xuyên qua mười mấy thành thị, càng ngày càng xa khỏi Hoàng Đô. Chỉ cần ra khỏi các quận huyện trực thuộc chín quyền trung ương, cũng là thoát khỏi khu quyền lực trọng yếu của Hãn Mặc Tư đại đế. Tề Bắc căn bản có thể vô tư rồi.
Một ngày kia, cả hai thương đội đã tới Thanh Diệp thành. Đây là thành thị cuối cùng trực thuộc chính quyền trung ương ở phia Tây Bắc. Lúc đó tời đã tồi, mặt trăng lập loè trên bầu trời, lộ ra vẻ hết sức u ám. Từng đợt gió nổi lên thổi mạnh vào thân canh đại thụ bên đường, làm tán cây xào xạc rung động.
- Tiết trời thay đổi.
Tề Bắc đẩy ra cửa số gian phòng tửu lâu, nhìn lên trời đã bị bao phủ bởi vô vàn những đám mây đen, trong lòng không khỏi phiền não.
- Trời thay đổi thì kệ trời, dù sao hiện tại chúng ta cũng đang đi dã ngoại mà.
Tiếng của Huyễn Ảnh vang lên phía sau.
- Trong lòng có chút cảm giác không nỡ mà. Mau tới chỗ huynh.
Thân thủ Tề Bắc bắt được bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh, kéo nàng ôm vào lồng ngực. Huyễn Ảnh hờn dỗi hai câu, nhẹ nhàng từ chối vài lần, rồi cuối cùng cũng tuỳ ý để Tề Bắc ôm. Sau lần đầu tiên, chuyện hai người hôn nhẹ, ôm ôm ấp ấp đã không ít lần làm.
- Hiện tại huynh đã bình tĩnh hơn rồi.
Tề Bắc ngửi mùi hương nhàn nhạt toả ra từ mái tóc của Huyễn Ảnh, khẽ cười nói.
Đêm dần về khuya, trời bắt đầu mưa to, không thấy rõ cả vật phía trước. Trong căn phòng trọ, Tề Bắc xếp chân ngồi ở trên giường. Đột nhiên tim đập nhanh hơn, hắn chợt mở mắt, quát khẽ:
- Tiểu Cửu, Thập Tam.
- Chủ nhân.
Tiểu Cửu và Thập Tam cùng xuất hiện, dường như họ không cần nghỉ ngơi, lúc nào cũng ẩn bên cạnh Tề Bắc.
- Đi xem thương đội người Ca Đặc một chút, ta có dự cảm xấu.
Tề Bắc nói. Tiểu Cửu va Thập Ta lặng yên biến mất không một tiếng động. Qua một lát, hai người xuất hiện trở lại.
- Chủ nhân, thương đội người Ca Đặc đã lên đường đi cả đêm rồi. Những hàng hóa trên tren chỉ là những chiếc thùng rỗng.
Thập Tam nói. Tề thình lình đứng dậy, dự cảm bất an trong lòng càng tăng thêm rõ rệt. Hắn đấy cửa, gọi Kim Cương.
- Đi! Nói tất cả huynh đệ chuẩn bị lên đường. Gọi Hoả Liệt và Thiết Đầu đến đây.
Tề Bắc nói, Kim Cương lĩnh mệnh đi. Không lâu sau, Hoả Liệt và Thiết Đầu đi theo hắn tới gian phòng của Tề Bắc.
- Tước gia, đã xảy ra chuyện gì sao?
Hoả Liệt hỏi.
- Không phải cho các ngươi giám thị thương đội người Ca Đặc sao? Hiện tại người ta đã vứt bỏ vỏ bọc bên ngoài, sớm rời khỏi thành Thanh Diệp rồi.
Tề Bắc nói.
Hoả Liệt cùng Thiết Đầu nhất thời đều cảm thấy xấu hổ, khom người xin Tề Bắc trách phạt.
- Được rồi, chuyện này sau này sẽ tính sổ với các ngươi. Hiện tại cả thương đội lập tức lên đường.
Tề Bắc phất tay 1 cái.
- Vâng, Tước gia.
Hoả Liệt và Thiết Đầu cùng đáp. Đừng nói hiện tại trời mưa to, coi như có dí dao găm vào cổ thì bọn họ cũng không do dự thi hành mệnh lệnh. Mà đúng lúc này, Tiểu quỷ mị từ cửa sổ đi vào, vội la lên:
- Chủ nhân, là Long giáp quân, có đến mấy ngàn người. Bọn họ võ trang đầy đủ, có cả vũ khí ma pháp. Đây vây quanh chúng ta từ từ tiến vào.
“Long giáp quân! Hãn Mặc Tư đại đế truy tung đã tìm ra hắn rồi.” Bất chợt, Tề Bắc nghĩ tới thương đội người Ca Đặc kia. “Nhất định là bọn họ, chỉ là tại sao bọn họ biết thân phận của mình và làm thế nào mà biết Hãn Mặc Tư đại đế đang tìm cách chặn mình lại?”
Ý niệm này chẳng qua chợt loé lên trong đầu. Hiện tại cũng không phải là thời điểm để tìm hiểu nguyên nhân.
- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức vứt hết xe ngựa hàng hoá, tách nhau ra vào ẩn ở trong nhà dân cư phụ cận, khi nào đến được thành Tạp Kỳ thì tụ tập lại. Ba người Kim Cương, Tiểu Cửu, Thập Tam theo ta hấp dẫn sự chú ý của Long giáp quân. Hoả Liệt, Thiết Đầu, Huyễn Ảnh chuyện còn lại giao cho các ngươi.
Tề Bắc tỉnh táo hạ lệnh.
- Tước gia, không thể được. Để chúng tiểu nhân đi dẫn dắt sự chú ý của Long giáp quân đi.
Hoả Liệt cùng Thiết Đầu gấp đến độ đổ hồng cả mắt. Bọn họ sao chịu để Tề Bắc tự mình mạo hiểm.
- Đây là mệnh lệnh, lập tức thi hành.
Tề Bắc lạnh mặt, quát lên.
- Vâng, Tước gia.
Thân thể của Hoả Liệt và Thiết Đầu run lên, mang theo Huyễn Ảnh nhanh chóng rời đi. Huyễn Ảnh quay đầu lại nhìn Tề Bắc một cái, cắn chặc môi dưới. Trong lòng lần đầu tiên thống hận chính mình vô dụng, không chỉ giúp không được hắn mà còn liên luỵ tới hắn.
- Chúng ta đi.
Tề Bắc dẫn đầu, từ cửa sổ xông ra ngoài. Thân ảnh của Tiểu Cửu và Thập Tam thoáng cái biến mất. Còn Kim Cương dùng sức đập bung bệ cửa số, thân thể cao lớn như đạn pháo bắn ra ngoài.
Rập! Rập! Rập!
Một loạt chiến sĩ mặc khôi giáp hoàng kim nặng trịch, tay trái cầm lá chắn hoàng kim, tay phải cầm chiến đao hoàng kim. Đây là trọng giáp của binh lính được trang bị đến tận răng, họ đang chỉnh tề đứng ở phía trước, trong cơn mưa to, khí thế kinh hồn. Phía sau trọng giáp binh lính là hai hàng cung thủ cầm ma nỗ do hai Ma Pháp Sư điều khển trận.
- Nặc Đức Tề Bắc ở chỗ này.
Tề Bắc vừa thoát ra khỏi cửa sổ, liền hét lớn một tiếng, hắc trường kiếm loé lên, hướng về phía Long giáp vệ gần nhất mà đánh. Tề Bắc thét lớn lên như vậy, nhất thời đem sự tập trung của Long giáp vệ hướng tới đây. Bởi hắn muốn các huynh đệ có thể thoát thân an toàn. Người Hãn Mặc Tư đại đế ngăn trở là hắn, còn những người khác thì không hề để ý. Đầu khí Tề Bắc bổ vào người của binh linh này, nhất thời, mũ hoàng kim, áo giáp, giáp ngực đều rách ra thành một đường, lộ ra khuôn mặt mang theo vẻ hoảng sợ, cùng với đó là vệt máu tươi chảu ra từ trán. Mà ngay sau đó lại truyền đến hai tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ thấy có hai bong người lóe lên, ngay theo đó thì hai gã Ma Pháp Sư đã rơi đầu.
- Bắn lưới ma pháp.
Một gã thống lĩnh Long giáp vệ quát to. Cung thủ bốn phía nghe lệnh giơ Ma Nỗ trong tay lên cao. Nhất thời, tên nỏ bay đen kịt cả một vùng trời. Tên nỏ mang theo ma pháp đan vào nhau trên không trung tạo thành một cái lưới khổng lồ, muốn vây Tề Bắc lại trong đó.
- Ma pháp bỏ đi như vậy mà cũng muốn vây lão tử.
Tề Bắc cười lạnh, đột nhiên đem nội lực dung hợp vào đấu khí, chém thẳng đến lưới ma pháp.
Ầm! Lướt Ma pháp rách ra một khe hở, bất quá lập tức hồi phục. Mà đúng lúc này, Kim Cương như một ngọn núi xông tới. Hai tay nắm vào khe hở của ma pháp lưới, phút chốc hai cánh tay hắn bành trướng gấp đôi, đem lực lượng thần bí khổng lồ xuôi theo mạch máu ra dồn lên cánh tay.
- Ghư…AAAA….
Kim Cương ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếng, đem ma pháp lưới xé thành một lỗ hổng lớn. Tề Bắc nháy mắt nhảy phi vào lỗ hổng nhảy ra ngoài nhưng sắc măỵ hắn lập tức cứng đờ, ánh mắt ầm trầm vô cùng. Lúc này, chừng ba ngàn Long giáp vệ làm thành một vòng tròn cực lớn bao lại. Mà trong vòng đó có một nam tử tóc trắng ôm chặt cánh tay. Ở trước mặt hắn, đang cắm một thanh trường kiếm như bạch ngọc, thân kiếm đang nhẹ nhàng rung động, theo đó có từng làn hơi nước lạnh lẽo từ từ phát ra từ trên người hắn.
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Quả thứ 2:
“Lạnh! Lạnh thấu xương!” Chỉ mới nhìn lướt qua nam tử tóc trắng, hai mắt Tề Bắc như đã sắp bị đóng băng. Bỗng nhiên, nam tử tóc trắng ngẩng đầu, con ngươi của hắn cũng là màu trắng. Nó làm cho người đối diện nhìn vào như đi tới thế giới băng tuyết vô hạn. Từ đầu đến chân nam tử này, cho dù chỉ là một cọng lông tựa hồ cũng tạo ra cảm giác lạnh lẽo, quỷ dị vô cùng. Khi ánh mắt Tề Bắc và ánh mắt nam tử chạm nhau, hắn chỉ cảm thấy trái tim trầm xuống, máu lưu động toàn thân cũng bắt đầu trở nên trì trệ, giống như đã bị đông lại.
- Grào... Chết đi!
Kim Cương hét lớn một tiếng, cả người giống như pháo đài di động phóng thẳng đến nam tử tóc trắng. Mỗi một bước đạp xuống, mặt đất bị mãnh liệt chấn động, mặt đường lát đá xanh cứng rắn bị chấn thành nát bấy, lưu lại một cái dấu chân cực lớn. Đến khi cách nam tử tóc trắng còn chừng mười trượng khoảng cách, Kim Cương bắn lên như một quả đạn pháo, vươn tay tung một quả đấm mang theo tiếng xé gió gào rít, đánh thẳng đến đầu của nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng không hề tỏ ra sợ hãi, nhẹ nhàng khoát tay, đánh ra một chưởng mang theo sương băng.
- Ầm
Quả đấm của Kim Cương tiếp xúc với một chưởng trong suốt đó, cả người bỗng dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Tay nam tử tóc trắng khẽ bị cong ra sau một chút, con ngươi băng lãnh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Đột nhiên tay hắn chấn động một cái, lập tức mảng băng bao quanh quả đấm của Kim Cương nhanh chóng theo tay tràn ngập cơ thể hắn, nháy mắt đã đóng băng hoàn toàn cơ thể. Chỉ là ngay khi Kim Cương bị đóng băng, hai cánh liền phát ra những tia sáng chói lóa, nhanh chóng phá nát tầng băng.
- Grào…
Kim Cương điên cuồng gào thét, lập tức đánh ra một quyền khác đến đầu nam tử tóc trắng, quyền ảnh cực nhanh, khí thế mơ hồ lóe ra hình ảnh mãnh thú.
- Hàn Băng Băng Quyền.
Nam tử tóc trắng lạnh lùng quát, cũng đánh thẳng một quyền khác đến quyền của Kim Cương. Thoạt thì có vẻ hắn chỉ đánh ra một quyền nhưng thực chấn hắn đã đánh ra mấy chục quyền. Hai quyền chạm nhau, khẽ bóp méo cả không gian.
- Ầm!
Mặt Kim Cương đầy vẻ dữ tợn, trên cánh tay lộ ra mạch máu đang thình thịch đập. Bỗng nhiên, Kim Cương kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu, thân thể gã bị chấn ngã bay ra ngoài. Trong mắt Tề Bắc hiện lên một tia kim quang, lao tới lên, đỡ lấy Kim Cương. Hiện tại, ánh mắt Kim Cương đã gần như điên cuồng, Tề Bắc có thể cảm giác được lực lượng thần bí khổng lồ trong cơ thể hắn đang hoàn toàn hồi phục.
- Nghe lời của ta, không nên cuồng hóa.
Tề Bắc thấp giọng nói. Phàm là còn có một tia cơ hội, hắn cũng không muốn Kim Cương cuồng hóa, bị bại lộ năng lực ra trước mắt kẻ khác. Đây là con bài tẩy của Kim Cương, cũng là lá bài tẩy của hắn. Nếu như vẫn chưa xuất toàn lực thì cũng không nên dễ dàng lập tẩy, một khi đã lập thì trừ phi đã đến bước đường cùng, hoặc là đã dùng thì phải phải giết tất cả những người đã chứng kiến. Kim Cương nghe vậy, thân thể run lên, tia điên cuồng trong mắt dần thu liễm. Hai người vừa rơi xuống đất, Tề Bắc liền xông lên lần nữa, đánh thẳng về phóa nam tử tóc trắng, nhìn qua thì không giống như công kích, mà giống như tự đi tìm chết hơn.
Nam tử Tóc trắng không lộ chút biểu tình, bỗng bay lên đánh một chưởng, trong không khí xuất hiện từng gợn sóng năng lượng. Ngực Tề Bắc bị đánh trúng, cả người bị đánh bay ra sau, chạm xuống đất phải lui vài bước mới vững, khóe miệng trà ra một dòng máu. Bất quá, Tề Bắc vừa mới đứng vững lập tức bay thẳng đến nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng cũng đánh ra một chiêu, Tề Bắc lại văng về phía sau, lần này hắn ôm ngực ho khan vài tiếng, hộc ra hai hụm máu, sau đó lại bay tới. Nam tử tóc trắng khẽ cau mày, lần này hắn dung năng lượng Hàn Băng đấu khí lớn hơn. Nếu không phải Hãn Mạc Tư Đại Đế để bắt hắn không được làm tổn thương tên thiếu niên đầu óc bất thường này, hắn đã cho tên thiếu niên đáng ghét đầu lìa khỏi thân rồi. Tề Bắc lại bị đánh trúng lần nữa, hắn kêu thảm thiết một tiếng, phụt máu vào nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng phản ứng cực nhanh, khoát tay một cái, hàn khí đập vào đám máu kia đẩy lại. Mà cùng lúc đó, Tề Bắc bị đánh trúng cũng cố giữ mình lại không để người văng ra sau, bỗng cả người hóa thành một đường huyễn ảnh lao thẳng đến nam tử tóc trắng với tốc độ rất nhanh. Nam tử tóc trắng vừa phản ứng, Tề Bắc đã sáp lại gần, cả người muốn như sắp đập vào ngực của hắn.
- Tường băng!
Tóc trắng nam tử lạnh lùng quát, trước mặt nhất thời ngưng tụ thành rồi một bức tường băng. Nhưng nam tử tóc trắng chợt nhanh chóng lui lại. Chỉ thấy có hai cánh tay từ từ đâm xuyên qua tường băng, hướng thẳng tới ngực hắn. Theo bản năng, trên người nam tử tóc trắng hiện ra đấu khí băng giáp.
“Phụt” Một tiếng, hai cánh tay đâm thẳng vào đấu khí băng giáp, một luồng lực lượng quỷ dị nhanh chóng xuyên vào trong áo giáp. Nam tử tóc trắng cảm thấy từ ngực truyền đến một cơn đau làm hắn chút nữa hộc máu.
- Thiếu chút nữa, đáng tiếc!
Tề Bắc thở dài tiếc nuối trong lòng. Hắn mới vừa dùng nội lực Thần Long quyết, muốn phá vỡ tim mạch nam tử này. “Đáng tiếc năng lượng đấu khí của hắn quá mạnh mẻ, hơn nữa hắn tối thiểu là đấu khí đẳng cấp Vương phẩm, làm cho mình hao tổn tâm cơ mới có cơ hội thi triển thủ đoan mà lại trở thành công cốc.”
- Các ngươi, đều phải chết!
Tóc trắng nam tử nổi giận, toàn thân hắn dần hiện ra một luồng sóng băng diễm. Băng Ngọc trường kiếm cắm trên mặt đất bỗng nhiên rung động, tự bay về trong tay của hắn.
- Lãnh Tùy Phong! Không được giết Nặc Đức Tề Bắc. Ngươi đã quên bệ hạ dặn dò sao?
Thống lĩnh Long giáp quân quát lên. Bọn họ chỉ tới chặn Nặc Đức Tề Bắc lại, buộc hắn trở về Hoàng đô. Nếu là hắn đã chết, e rằng Nặc Đức gia tộc sẽ làm cho cả Kim Diệp hoàng triều chao đảo. Chẳng qua tên Lãnh Tùy Phong chẳng thèm nghe, hắn đường đường Chiến sĩ Địa phẩm, chủ yếu tu luyện Hàn Tâm đấu khí quyết đến đấu khí Thánh phẩm mà lại bị tên tiểu tử kia làm cho bị thương. Không giết chết được tên tiểu tử đó, hắn khó có thể hả cơn giận. Hơn nữa, hắn cũng không phải là thủ hạ của Hãn Mạc Tư Đại Đế, mà do năm năm trước hắn thiếu Hãn Mạc Tư Đại Đế một nhân tình, nên hiện tại hắn chỉ đáp trả nhân tình đó thôi. Lúc đầu, Lãnh Tùy Phong không cần kiếm là bởi vì hắn khinh thường không thèm sử dụng kiếm. Hắn nghĩ việc dùng kiếm để đối phó với loại kiến hôi, đó là làm ô nhục thanh kiếm. Nhưng một khi bị chọc giận thì Lãnh Tùy Phong không thể kiềm chế nổi nữa, hai tay hắn chỉ huy kiếm chém xuống. Nhất thời, một đạo Hàn Băng kiếm quang dài hàng chục trượng chém về phía Tề Bắc và Kim Cương. Kiếm quang lướt qua đến đâu, tất cả mặt đất dưới đó đều bị chẻ nứt đôi, nhưng khe nứt nhanh chóng bị hàn băng bao trùm đông cứng lại. Hai tay Tề Bắc ẩn dưới áo bào, lực lượng bên trong đan điền sôi trào cuồn cuộn, nhanh chóng Long hóa hai cánh tay. Bỗng đột nhiên xảy ra một chuyện.
- Ngăn hắn lại!
Thống lĩnh Long giáp quân đột nhiên hét lớn một tiếng, đáp đại kích trong tay hóa thành đạo hàn quang về phía Lãnh Tùy Phong. Rồi sau đó cung thủ thủ bắn ra từng hàng tên, đem ma pháp lưới tên để vây khốn Lãnh Tùy Phong.