30-04-2009, 10:03 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 46
Tống Thái Tông giáºn đánh Bắc Phiên
Dương Nghiệp cố phò nghiệp Tống
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
DÆ°Æ¡ng Diên Äức lúc nà y má»™t mình thoát khá»i vòng vây, nhÆ°ng bị Liêu binh rượt theo. Trong cÆ¡n bối rối, Diên Äức nhá»› lại lúc ở NgÅ© Äà i sÆ¡n thiá»n sÆ° Trà Thông có cho má»™t cái há»™p và dặn rằng:
- Lúc nà o ra tráºn mà gặp nguy biến thì má»›i mở há»™p ra xem.
Diên Äức nghÄ© rồi liá»n mở há»™p ra, thấy bên trong có má»™t cái dao nhá». Diên Äức hiểu ý nghÄ© thầm:
- NhÆ° váºy là thầy mình bảo mình phải cạo đầu xuất gia.
Láºp tức, Diên Äức cởi chiến bà o, vắt trên lÆ°ng ngá»±a, rồi dùng dao cạo đầu bá» chạy và o NgÅ© Äà i sÆ¡n mai danh ẩn tÃch.
Lúc ấy binh Liêu đánh đến tối má»›i biết vua Tống đã trốn ra cá»a phÃa đông chạy mất. Bá»n Hà ng Diên Thá» hối háºn thì đã rồi, liá»n thâu quân trở vá» tâu vá»›i Tiêu thái háºu. Tiêu thái háºu cả mừng nói:
- Hôm nay dụng binh mà thắng đặng bá»n DÆ°Æ¡ng gia, ắt là ngÆ°á»i Tống Ä‘á»u táng đởm. Váºy thôi để nghỉ binh an dưỡng sức má»™t đôi hồi, rồi sau sẽ gia phạt nữa cÅ©ng chẳng muá»™n. Tiêu háºu nói rồi liá»n đòi dẫn tÆ°á»›ng Tống là DÆ°Æ¡ng Diên Lãng và o há»i:
- Ngươi ở Tống trà o chịu lãnh chức gì bên đó? Diên Lãng nói lớn tiếng rằng:
- Ta hôm nay đã lâm và o tay giặc, có bắt được ta thì giết Ä‘i, chá»› có nói nhiá»u lá»i. Tiêu háºu nói:
- Ta giết ngÆ°Æ¡i lúc nà o không được, cần gì ngÆ°Æ¡i phải thách đố nhÆ° váºy.
Tiêu háºu nói rồi liá»n hạ lệnh cho võ sÄ© dẫn ra ngoà i hạ sát. Diên Lãng nói:
- Kẻ đại trượng phu không ai sợ chết.
Nói rồi liá»n ngá»a cổ chịu chém. Tiêu thái háºu thấy Diên Lãng trẻ tuổi mà đầy khà phách, Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng tiếc bèn kêu võ sÄ© dừng Ä‘ao, rồi nói vá»›i Tiêu Thiên Tả:
- Tên Tống tÆ°á»›ng nà y tháºt là hà o kiệt, ta muốn tha tá»™i và gả công chúa Quỳnh Nga đặng nó ở đây giúp nÆ°á»›c. Tiêu Thiên Tả lâu:
- Bệ hạ tÃnh nhÆ° váºy tháºt là ngÆ°á»i có phúc đức, ai chẳng mang Æ¡n.
Tiêu háºu giao việc đó cho Thiên Tả Ä‘i dụ Diên Lãng coi thế nà o. Thiên Tả vâng mạng nói vá»›i Diên Lãng. Diên Lãng nghÄ© thầm:
- Nếu mình chẳng chịu mà lại liá»u chết, thì lợi Ãch gì. Chi bằng thuáºn cùng ở lại đây đặng dòm hà nh Ä‘á»™ng tịnh, mà lo mÆ°u báo cừu má»›i là đã chÃ. Diên Lãng nghÄ© rồi, bèn nói:
- Nay nương nương đã có lòng khoan hồng đại đức mà tha tội cho tôi, ấy là ơn tái sanh sánh tà y non biển, còn chuyện phối ngẫu, việc ất tôi đâu dám chịu. Xin đại nhơn niệm tình tâu giùm việc ấy lại, chớ việc ấy tôi chẳng dám vâng. Tiêu Thiên Tả nói:
- Chúa thượng tưởng tình đó là anh hùng hà o kiệt, nên má»›i tÃnh đến việc nà y, thôi đừng có chối từ mà uổng cÆ¡ há»™i.
ThÃch Tả nói rồi liá»n nắm tay Diên Lãng dẫn và o Ä‘á»n tâu các việc. Tiêu háºu cả đẹp, liá»n phán:
- Váºy chá»› ngÆ°Æ¡i tên há» chi? Nói cho quả nhÆ¡n rõ vá»›i.
Diên Lãng khi đó nghĩ biết dòng Dương gia rất tối kỵ với Bắc Phiên, nên ngụ ý tâu:
- Tôi há» Má»™c, tên là Äịa, chức là Äại trong Äoà n Luyện sứ.
Tiêu háºu nghe rất vui mừng, bèn dạy chá»n ngà y là nh đặng sá»a soạn y quan cho Má»™c Äịa thà nh thân phối hiệp.
Khi vua Thái Tông vỠđến kinh thà nh, bá quan văn võ triá»u hạ, vua Thái Tông đòi DÆ°Æ¡ng Nghiệp lên Ä‘á»n an ủi:
- Trẫm mà khá»i nạn khốn nà y là nhá» sức của cha con khanh. NhÆ° váºy mà chẳng nghe tin tức của Diên Bình hôm nay ra là m sao? DÆ°Æ¡ng Nghiệp tâu:
- Con tôi tánh nó rất cang cÆ°á»ng, tôi chắc nó ra đến đó không thể nà o mà sống đặng. DÆ°Æ¡ng Nghiệp tâu vừa dứt, kế có quân vá» báo rằng:
- Diên Bình ra đến trại Phiên, bắn thác hết má»™t chúa soái của Äông Liêu, rồi đó tà n quân Ä‘á»u bị chết sạch. Vua Thái Tông nghe báo rÆ¡i lụy mà than:
- Ấy là lá»—i nÆ¡i ta, cho nên lÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng sa và o nÆ¡i tỠđịa. DÆ°Æ¡ng Nghiệp liá»n can gián:
- Tôi thÆ°á»ng có má»™t Ä‘iá»u thá» nguyện: lấy sá»± thác mà trả Æ¡n cho thánh hoà ng, nay mấy đứa con tôi Ä‘á»u bị tá» nÆ¡i chiến trÆ°á»ng binh cách nhÆ° váºy là pháºn sá»± của chúng nó phải là m, xin Bệ hạ chá»› có thÆ°Æ¡ng tiếc mà hao tổn tinh thần.
Thái Tông giây lâu sầu thảm má»›i nguôi, rồi lại vá»— vá» an ủi DÆ°Æ¡ng Nghiệp. Sáng hôm sau, vua Thái Tông há»™i các quan đại thần đến đặng nghị luáºn trả Æ¡n cho các cha con há» DÆ°Æ¡ng. Phan NhÆ¡n Mỹ tâu:
- NhÆ° công lao của DÆ°Æ¡ng gia ngà y nay dÆ°á»ng ấy, xin Bệ hạ nên phong soái thần, đặng hiển vang tà i năng đó má»›i đáng. Và biên thùy lúc nà y Ä‘Æ°Æ¡ng ly loạn, xin sai ngÆ°á»i ra coi trấn thủ nÆ¡i ấy má»›i an.
Vua Thái Tông nháºn lá»i các quan bảo tấu, liá»n phong cho DÆ°Æ¡ng Nghiệp là m chức Hùng Châu phòng ngá»± sá». DÆ°Æ¡ng Nghiệp lãnh sắc từ tạ lui ra. Vua Thái Tông Ä‘Æ°a ra khá»i Ä‘á»n và dặn vá»›i DÆ°Æ¡ng Nghiệp:
- Khanh Ä‘i xa trẫm, trẫm rất buồn. NhÆ°ng việc ấy là pháºn sá»± của khanh, xin Ä‘i vì trẫm mà phòng bị việc ngoà i biên cho cẩn tháºn, chừng nà o có chiếu trẫm ra triệu sẽ vá».
DÆ°Æ¡ng Nghiệp vâng mạng, cúi đầu tá» tạ trở vá» Vô Nịnh phủ dặn dò hai ngÆ°á»i con gái là Bát nÆ°Æ¡ng và Cá»u muá»™i, bảo hãy gắng lòng nhục thị mẫu từ. DÆ°Æ¡ng Nghiệp dặn bảo trÆ°á»›c sau sắp đặt rồi cùng vá»›i mấy ngÆ°á»i con trai dẫn binh ra trại Hùng Châu thủ trấn.
Gia Luáºt HÆ°u Ca khi nghe có binh DÆ°Æ¡ng Nghiệp kéo ra trấn giữ tại Phần DÆ°Æ¡ng, bèn viết sá»› khiến ngÆ°á»i vá» tâu vá»›i Tiêu háºu, xin nhân lúc nà y tấn binh tá»›i lấy Trung Nguyên. Tiêu háºu tiếp đặng tin ấy bèn há»™i quần thần đến nghị việc tấn binh. Khi đó có Hữu thừa tÆ°á»›ng là Tiêu Thát Lại tâu:
- Tôi tuy bất tà i, xin nguyện Ä‘em binh Ä‘i đánh má»™t chuyến. Tiêu háºu nháºn lá»i và dặn:
- Nếu khanh chịu lãnh pháºn sá»± nà y mà kéo binh phạt Tống thì trÆ°á»›c phải đòi ba tỉnh sau đây: Kim Minh Trì, Âm Mã Tỉnh và Trung Nguyên Tuần. Nếu Tống chịu giao ba tỉnh ấy cho ta đồn binh, thì sẽ tạm lui nhÆ¡n mã mình lại, bằng có cưỡng cầu, chừng đó sẽ tấn binh tá»›i đánh. NhÆ° váºy ra đánh chá»› chẳng phải là vô cá»›.
Thát Lại vâng mạng từ giã, trong ngà y ấy cùng đại tÆ°á»›ng Gia Luáºt Tà Chuẩn và Hà ng Diá»…n Thá» kéo năm muôn hùng binh Ä‘i ngõ Qua Châu tháng tá»›i. Binh Liêu kéo đến Hồ Yên Nguyên hạ trại. Quân giữ ải địa đầu hay tin ấy liá»n phóng ngá»±a vá» lâu vá»›i vua Thái Tông. Vua Thái Tông nổi giáºn nói:
- Äồ quân má»i rợ, dám lá»›n gan xâm phạm bá» cõi Äại Tống. Phen nà y trẫm phải thân chinh đặng rá»a há»n ngà y ná». Khấu Chuẩn nghe vua nói liá»n can:
- Bệ hạ chá»› nên xông pha và o chốn Ä‘ao binh, chỉ cần sai tÆ°á»›ng Ä‘em quân ngăn cháºn cÅ©ng đủ. Vua Thái Tông há»i:
- Có ai dám vì trẫm mà tất bá»n man di chăng? Khấu Chuẩn tâu:
- Xin Bệ hạ khiến Thái sÆ° Phan NhÆ¡n Mỹ Ä‘i thì xong, vì ngÆ°á»i ấy rất thạo công việc ở biên ải.
Thái Tông nháºn lá»i hạ chỉ cho Phan NhÆ¡n Mỹ là m Chiêu thảo sứ ra ngăn đón binh Liêu. Phan NhÆ¡n Mỹ cá»±c chẳng đã phải tuân lệnh lãnh chỉ trở vá» dinh, lòng buồn chẳng nói. Con là Phan ChÆ°Æ¡ng xem thấy há»i:
- Hôm nà y phụ thân đi chầu vỠsao có vẻ không vui? Phan Nhơn Mỹ nói:
- Hôm nay chúa thượng sai ta Ä‘i dẹp loạn biên đình mà không có ngÆ°á»i tiá»n đạo lãnh chức tiên phong, cho nên cha còn Ä‘ang lo tìm ngÆ°á»i tiến cá». Phan ChÆ°Æ¡ng thÆ°a:
- Cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp ở Hùng Châu, không lãnh trá»ng trách chi, xin cha dùng cha con ngÆ°á»i ấy ắt sẽ được việc.
Phan NhÆ¡n Mỹ nghe con nói hợp lý, hèn và o triá»u tâu xin vua triệu thỉnh cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp ra giúp sức. Vua Thái Tông y tấu, hèn sai sá»± qua Hùng Châu thỉnh cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp.
DÆ°Æ¡ng Nghiệp tiếp được chỉ, kéo binh vá» triá»u bái: Vua Thái Tông bèn phong cho DÆ°Æ¡ng Nghiệp là m chức Äô thống tiên phong. DÆ°Æ¡ng Nghiệp tạ Æ¡n, trở vá» phủ thấy DÆ°Æ¡ng lịnh bà và Sà i Thái quáºn Ä‘ang ngồi nói chuyện. DÆ°Æ¡ng lịnh bà thấy chồng con vá» rất mừng, há»i: :
- Lão tÆ°á»›ng quáºn nhÆ¡n việc chi mà vá» triá»u váºy? DÆ°Æ¡ng Nghiệp nói:
- Nay có Bắc Phiên dấy binh xâm lấn, nên chúa thượng cho sứ thần ra triệu ta vỠlà m Tiên phong đi dẹp giặc. Dương lịnh bà nói:
- Váºy ai là m chủ soái? DÆ°Æ¡ng Nghiệp nói:
- Phan Nhơn Mỹ là m chủ soái. Dương lịnh bà không vui, nói
- NgÆ°á»i ấy lúc trÆ°á»›c bị ông nhục mạ, nên âm mÆ°u hãm hại ông mãi, nhá» có chúa thượng anh minh nên không là m gì ông đặng. Nay bốn đứa con lá»›n của ông Ä‘á»u tá» tráºn, bây giá» còn có ba cha con, mà hiệu lệnh Ä‘á»u ở trong tay nó hết, e ông khó mà gìn giữ. DÆ°Æ¡ng Nghiệp nghe vợ nói có lý, nên đáp:
- Lão cÅ©ng biết việc ấy, nhÆ°ng mệnh vua là m sao từ chối. Sà i Thái quáºn nghe nói nổi giáºn thÆ°a:
- Váºy để thiếp là m sá»›, ngà y mai và o triá»u bảo tấu, xin má»™t đại thần theo bảo há»™ lịnh công, thì Phan NhÆ¡n Mỹ không dám âm mÆ°u gì hết.
DÆ°Æ¡ng Nghiệp nghe nói rất đẹp lòng, bà y tiệc ăn uống. Hôm sau, DÆ°Æ¡ng lịnh bà và Sà i Thái quáºn và o triá»u tỠý vá»›i vua Thái Tông:
- Tiện thiếp vừa nghe Bệ hạ sai tÆ°á»›ng Ä‘i đánh Bắc Phiên, mà Nguyên soái Phan NhÆ¡n Mỹ cùng DÆ°Æ¡ng tiên phong không thuáºn tùng, e xảy ra sá»± việc không hay, xin Bệ hạ thÆ°Æ¡ng cha con DÆ°Æ¡ng lịnh công mà tÃnh toan lại. Vua Thái Tông ngẫm nghÄ©, rồi nói:
- Việc nà y nếu sai ngÆ°á»i khác thì không được, giặc Phiên rất kiêng nể uy danh của DÆ°Æ¡ng tÃnh công, váºy nay Thái quáºn có chÆ°á»›c gì hay mà bà y tá» chăng? Sà i Thái quáºn tâu:
- Nếu Bệ hạ đã quyết định váºy thì lá»±a má»™t quan đại thần theo ở trung quân để bảo há»™ cho lịnh công, má»›i không bị hãm hại.
Vua Thái Tông khen phải hạ chiếu sai Hô Diên Táng là m chức bảo quân, theo DÆ°Æ¡ng Nghiệp Ä‘i đánh Bắc Phiên. DÆ°Æ¡ng Nghiệp hay tin rất vui mừng, bèn giã từ trở vá» phủ, chuẩn bị quân sÄ© trở lại Hùng Châu hiệp vá»›i binh triá»u mà chống giặc.
Lá»i bà n: Lấy tÆ° thù cá nhân mà xen và o việc lá»›n của đất nÆ°á»›c thì tai hại không Ãt. Phan NhÆ¡n Mỹ có hiá»m khÃch vá»›i DÆ°Æ¡ng Nghiệp, nay DÆ°Æ¡ng Nghiệp vá» giúp Tống thì là tôi má»™t triá»u, thế mà Phan NhÆ¡n Mỹ lây hiá»m khÃch cá nhân, không coi việc nÆ°á»›c là trá»ng, đó là điá»u tồi hạn. Kế lấy tÆ° thù cá nhân, xen và o việc nÆ°á»›c thì không phải là kẻ yêu nÆ°á»›c. Äiá»u sáng suốt là vua Thái Tông đã cảm nháºn Ä‘iá»u đó để cứu vãn tình thế, nên việc chinh phục Bắc Phiên má»›i thà nh công. Äá»i nay, cÅ©ng nhiá»u kẻ vì quyá»n lợi riêng tÆ°, vì thù oán cá nhân mà không xem trá»ng việc lá»›n của quốc gia, là m cho quốc gia suy yếu, chỉ vì không xem trá»ng dân tá»™c đất nÆ°á»›c.-oOo-
- Hết hồi 46 :1 (2):
Tà i sản của bagiatam
30-04-2009, 10:05 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 47
Hô Diên Táng đánh phá binh Liêu
Dương lịnh công dưới bia tự sát
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lúc nà y Phan NhÆ¡n Mỹ kéo binh ra khá»i kinh thà nh, Ä‘i được mấy ngà y đã đến ải Huỳnh Long hạ trại, phân binh đóng ở các hiểm địa, để cho Hô Diên Táng trấn tại Äông BÃch, còn mình thì đồn trú phÃa tây.
Công việc hoà n thà nh, NhÆ¡n Mỹ há»™i các tÆ°á»›ng là : LÆ°u Quân Kỳ, Hạ Quốc Cá»±u, Trần Chiêu Khánh và Má»… Liện Giáo đến nghị luáºn. Phan NhÆ¡n Mỹ nói:
- Ta căm há»n bá»n cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp bấy lâu mà trả thù chÆ°a được, nay may có cÆ¡ há»™i nà y ta tÃnh lúc ra binh tìm cách sát hại chúng nó. NhÆ°ng có Hô Diên Táng là m chức Bảo Quân thiệt khó bá» tÃnh kế. Má»… Liện Giáo thÆ°a:
- Tiểu tÆ°á»›ng có má»™t kế, trÆ°á»›c phải trừ Hô Diên Táng, sau má»›i sát hại bá»n DÆ°Æ¡ng Nghiệp được. Phan NhÆ¡n Mỹ nghe nói rất vừa lòng, liá»n há»i Má»… Liện Giáo:
- TÆ°á»›ng quân có kế gì hay, xin nói ra cho anh em bà n luáºn. Má»… Liện Giáo thÆ°a:
- Nay nhơn lúc binh ta mới đến, thế nà o tướng Phiên cũng dẫn binh ra áp chiến. Mà lúc nà y Dương Nghiệp chưa có mặt nơi đây, tướng quân dùng kế ấy mà giao việc binh cho Hô Diên Táng. Ngà y nay Hô Diên Táng cũng đã già yếu rồi, là m sao mà cự lại Phiên tướng. Ta cứ án binh không cứu ứng, thì Hô Diên Táng phải chết vỠtay tướng Phiên.
Phan NhÆ¡n Mỹ y kế, dá»n tiệc ăn uống vui chÆ¡i. Hôm sau, quả có binh Phiên kéo tá»›i. Quân thám mã chạy vá» báo, Phan NhÆ¡n Mỹ liá»n nói vá»›i Hô Diên Táng;
- Nay Phiên binh đến đánh ta, mà binh mã DÆ°Æ¡ng tiên phong chÆ°a đến, váºy tÆ°á»›ng quân có cá»› gì trừ được binh Liêu? Diên Táng nói:
- Trong binh pháp có nói: há»… giặc đến thì tÆ°á»›ng ngăn, nÆ°á»›c trà n thì lấy đất đắp. Nay chúng ta đã vâng mạng Bệ hạ Ä‘i chinh phạt, phải táºn trung báo quốc, đánh cùng Phiên bang má»™t tráºn, cho chúng nó khiếp uy. Phan NhÆ¡n Mỹ nói:
- Váºy là tÆ°á»›ng quân ra tráºn trÆ°á»›c, để tôi kéo binh theo cứu ứng.
Hô Diên Táng không ngá» mÆ°u của Phan NhÆ¡n Mỹ, nên láºp tức đứng dáºy ra khá»i dinh, dẫn binh ra tráºn. Vừa đến nÆ¡i gặp tÆ°á»›ng Phiên là Tiêu Tiêu Thát Lại cỡi ngá»±a cản Ä‘Æ°á»ng. Hô Diên Táng nạt lá»›n:
- Äồ rợ Phiên! Mau kéo binh trở vá», đừng quen thói hống hách mà bá» mạng. Tiêu Thát Lại nói:
- Ngươi chớ múa miệng. Không lo thân già lại còn dám ra đây so tà i với ta sao?
Thát Lại nói xong, vung dao chém tá»›i. Hai Ä‘Ã n đánh vá»›i nhau hÆ¡n tám mÆ°Æ¡i hiệp vẫn không phân thắng bại. Hô Diên Táng muốn láºp đại công nên ráng sức đánh vùi là m cho tÆ°á»›ng Phiên thua chạy. Hô Diên Táng Ä‘uổi theo đến chá»— phục binh thì bị quân Phiên áp tá»›i phủ vây Hô Diên Táng và o giữa. Hô Diên Táng lúc nà y lúng túng nên không đủ sức chống cá»±, chỉ còn cách đánh cầm chừng chỠđợi binh sau tiếp ứng.
Bá»—ng nghe trong rừng thình lình phát ra ba tiếng pháo, thấy má»™t tÆ°á»›ng Liêu cầm đầu kéo ra hÆ¡n mấy ngà n binh nữa. Hô Diên Táng thất kinh, đánh giải vây mà chạy nhÆ°ng đánh hÆ¡n mấy chục hiệp vẫn không thoát ra được. Trong lúc Ä‘ang nguy cấp, Diên Táng nóng lòng đợi quân tiếp ứng, bá»—ng thấy xa xa có má»™t đạo binh ở phÃa Äông Ä‘ang kéo tá»›i, tiếng quân reo inh á»i. Äó là đạo quân của DÆ°Æ¡ng Nghiệp. Lúc DÆ°Æ¡ng Nghiệp xem thấy binh Phiên Ä‘ang vây khốn, liá»n giục ngá»±a tá»›i kêu lá»›n:
- Tướng Liêu chớ chạy có binh Dương Nghiệp đến đây.
Tên tướng Liêu nà y là bộ hạ của Thái Lại tên là Hạ Văn Long, thấy Dương Nghiệp xông ngựa tới thì vội và ng ra cản đầu binh đánh với Dương Nghiệp bị Dương Nghiệp chém một đao đứt là m hai khúc. Ba cha con Dương Nghiệp giục ngựa xông và o trùng vây đánh phá tan hoang, cứu Diên Táng đem trở vỠdinh. Hô Diên Táng vỠđến dinh nói với Dương Nghiệp:
- Nếu tôi không nhỠtướng quân đến cứu thì mất mạng rồi. Dương Nghiệp nói:
- Vì tôi đến cháºm nên lão tÆ°á»›ng nhá»c nhằn, xin Tổng quản niệm tình mà miá»…n tá»™i.
Hô Diên Táng bảo DÆ°Æ¡ng Nghiệp đồn binh tại dinh mình, để hôm sau báo tin cho Phan NhÆ¡n Mỹ. Phan NhÆ¡n Mỹ nghe tin ấy hối háºn vô cùng, đòi LÆ°u Quân Kỳ đến bà n chuyện. LÆ°u Quân Kỳ nói:
- DÆ°Æ¡ng Nghiệp lãnh chức tiên phong, mà chần chỠđến trá»… xin quân sÆ° lấy theo phép nÆ°á»›c, bất tá»™i mà hạ sát để trừ mối háºn trÆ°á»›c kia. Hai ngÆ°á»i Ä‘ang chuyện trò thì DÆ°Æ¡ng Nghiệp và o ra mắt Phan NhÆ¡n Mỹ. Phan NhÆ¡n Mỹ hét:
- Quân cÆ¡ là việc trá»ng, sao ngÆ°Æ¡i dám trá»… nải nhÆ° váºy? DÆ°Æ¡ng Nghiệp đáp:
- Tôi vâng lệnh thánh thượng trở vá» Hùng Châu kéo binh đến hợp vá»›i binh triá»u, vì váºy nên đến không sá»›m được. Phan NhÆ¡n Mỹ nghe DÆ°Æ¡ng Nghiệp nói cùng thì nổi giáºn:
- NgÆ°Æ¡i chá»› cáºy lệnh vua mà cãi lá»i ta, tá»™i ấy ta không dung.
Nói rồi, liá»n truyá»n tả hữu bắt trói DÆ°Æ¡ng Nghiệp Ä‘em chém. Tả hữu vâng lệnh áp tá»›i bắt trói. DÆ°Æ¡ng Nghiệp nạt lá»›n:
- Ta không phải là ngÆ°á»i sợ chết, mà chết nhÆ° váºy e khi việc lá»›n không thà nh.
DÆ°Æ¡ng Nghiệp nói vừa dứt tiếng, thì có Hô Diên Táng cỡi ngá»±a đến hét lá»›n, há»i NhÆ¡n Mỹ:
- NgÆ°á»i lãnh chức Chiêu thảo là m chi mà ta ra giao phong ngÆ°Æ¡i lại ngồi không, chẳng chịu Ä‘em quân ra tiếp ứng. Nếu chẳng có DÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân thì mạng ta còn gì. Nay ngÆ°Æ¡i còn dám chuyên quyá»n đòi chém DÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân. NgÆ°Æ¡i có thấy cây kim giản của ta không? Nếu ngÆ°Æ¡i không nghe lá»i, thì cây kim giản nà y sẽ không tha mạng ngÆ°Æ¡i.
Phan NhÆ¡n Mỹ lòng nhÆ° lá»a đốt, ngồi là m thinh không dám chống trả. Hô Diên Táng nói rồi dẫn DÆ°Æ¡ng Nghiệp trở vá» dinh. Phan NhÆ¡n Mỹ xấu hổ vá»›i tÆ°á»›ng sÄ© của mình, trá»n ngà y không nói má»™t tiếng. Má»… Liện Giáo khuyên:
- Thái sÆ° chá»› có lo sầu, tiểu tÆ°á»›ng còn má»™t kế nữa, có thể trừ khá» Hô Diên Táng và DÆ°Æ¡ng Nghiệp. Phan NhÆ¡n Mỹ lúc nà y đã bà kế, nên nghe Má»… Liện Giáo nói, tiá»n há»i;
- Ông còn kế chi hay nói cho ta nghe th� Mễ Liên Giáo thưa:
- Trong quân Ä‘ang thiếu lÆ°Æ¡ng thá»±c, xin Thái sÆ° sai Hô Diên Táng trở vá» váºn lÆ°Æ¡ng. Nếu nó Ä‘i khá»i nÆ¡i đây rồi mình kiếm chuyện để bắt tá»™i bá»n DÆ°Æ¡ng Nghiệp thì còn ai mà che chở nữa.
Phan NhÆ¡n Mỹ khen hay liá»n sai Hô Diên Táng trở vá» váºn lÆ°Æ¡ng. Diên Táng Ä‘ang ngồi lo buồn thì DÆ°Æ¡ng Nghiệp bÆ°á»›c và o há»i:
- Chẳng có việc chi mà Tổng quản buồn lo nhÆ° váºy?
Hô Diên Táng Ä‘em chuyện NhÆ¡n Mỹ khiến mình Ä‘i váºn lÆ°Æ¡ng nói lại vá»›i DÆ°Æ¡ng Nghiệp. DÆ°Æ¡ng Nghiệp không ngỠâm mÆ°u của NhÆ¡n Mỹ, nên nói:
- LÆ°Æ¡ng thảo là việc quan trá»ng, nếu lão tÆ°á»›ng không Ä‘i thì là m sao được. Hô Diên Táng nói:
- Không phải ta trốn tránh việc ấy, song lo vì Nhơn Mỹ là đứa lòng lang dạ thú, ý muốn hãm hại tướng quân. Nếu ta ra đi thì lấy ai bảo trợ tướng quân được. Dương Nghiệp nói:
- Äá»™i Æ¡n lão tÆ°á»›ng có lòng lo lắng nhÆ° váºy, nhÆ°ng lão tÆ°á»›ng có Ä‘i cÅ©ng chẳng sao, bởi vì tôi xem thế giặc cÅ©ng đã yếu rồi, ắt không dám ra quân nữa. Dù cho NhÆ¡n Mỹ có tÃnh cách nà o hại tôi cÅ©ng không là m được. Hô Diên Táng cá»±c chẳng đã phải ra Ä‘i, nên dặn DÆ°Æ¡ng Nghiệp:
- Việc Ä‘i váºn lÆ°Æ¡ng không chừng không đổi, nên không chắc ngà y nà o trở vá». Váºy tÆ°á»›ng quân hãy lÆ°u trú trong dinh nà y mà đợi tôi vá» sẽ tÃnh việc xuất quân.
DÆ°Æ¡ng Nghiệp vâng lá»i. Diên Táng từ giã dẫn năm ngà n binh trở vá» TrÆ°á»ng An váºn lÆ°Æ¡ng. Bấy giá» Phan NhÆ¡n Mỹ hay tin Hô Diên Táng đã trở lại Biện Kinh thì rất mừng liá»n hợp các tÆ°á»›ng lo việc xuất binh. Mẽ Liên Giáo bÆ°á»›c ra thÆ°a:
- Xin Thái sÆ° hạ chiến thÆ¡ sai ngÆ°á»i đến dinh Phiên mà định kỳ giao chiến.
NhÆ¡n Mỹ nháºn lá»i, hạ chiến thÆ¡ sai ngÆ°á»i Ä‘em sang dinh Tiêu Thát Lại. Tiêu Thát Lại nhóm há»p các tÆ°á»›ng, nói:
- Nếu NhÆ¡n Mỹ ra quân ta chẳng có gì lo, chỉ sợ bá»n DÆ°Æ¡ng Nghiệp là tay hà o kiệt, chúng ta khó chống lại. Các tÆ°á»›ng nói:
- Cách đây chừng má»™t dặm có chá»— kêu là Trần Gia cốc khẩu, địa thế rất hiểm trở, nếu sai má»™t ngÆ°á»i đến đó phục binh, rồi dụ địch đến Ä‘á»™ mà đánh thì chắc trá»n thắng.
Gia Luáºt Tà Chuẩn nghe nói vừa dứt, liá»n xin ra ứng chiến. Thát Lại rất mừng, liá»n phát binh cho Tà Chuẫn đến Trần Gia cốc khẩu mai phục.
Ngà y hôm sau Thát Lại theo kế đến dinh Tống khiêu chiến. Phan NhÆ¡n Mỹ bèn đòi LÆ°u Quân Kỳ đến há»i:
- Váºy ngà y mai ngÆ°Æ¡i định sai ai Ä‘em quân Ä‘i trÆ°á»›c? Quân Kỳ thÆ°a:
- Việc ấy phải sai DÆ°Æ¡ng tiên phong, còn ngà i giả đò dẫn binh theo sau tiếp ứng. NhÆ¡n Mỹ nghe theo liá»n cho đòi DÆ°Æ¡ng Nghiệp đến nói:
- Binh Liêu ngà y mai đến khiêu chiến, tÆ°á»›ng quân phải dẫn quân ra đánh má»™t tráºn để không là m mất uy phong của chúa thượng. DÆ°Æ¡ng Nghiệp đáp:
- Ngà y mai Hô tổng quản váºn lÆ°Æ¡ng chÆ°a vá», còn thế lá»±c của quân giặc mạnh lắm, phải cho quân thám thÃnh dò xét địch tình thì má»›i mong thắng được. Phan NhÆ¡n Mỹ nói:
- Giặc đã đến khiêu chiến, ngÆ°Æ¡i còn đợi ai? Nếu ngÆ°Æ¡i không chịu ra đánh thì ta sẽ là m sá»› tâu vá»›i triá»u đình là ngÆ°Æ¡i muốn trở lòng là m phản. DÆ°Æ¡ng Nghiệp biết mình không có quyá»n gì, nên Ä‘Ã nh chịu nhục nói:
- Äạo hà nh quân phải có kế sách, nếu không cần tháºn e rằng quân Phiên phục binh nÆ¡i Trần Gia cốc khẩu thì ta rất khó mà đánh cho lại, vì nÆ¡i đó núi non rất hiểm trở. Váºy xin Chiêu thảo dẫn má»™t đạo binh đến trÆ°á»›c đó mà ngăn ngừa, đặng cho tôi thủ thắng má»›i được. NhÆ¡n Mỹ nói:
- Váºy thì ngÆ°Æ¡i ra tráºn Ä‘i, ta sẽ sai ngÆ°á»i đến đó tiếp ứng.
DÆ°Æ¡ng Nghiệp vâng lá»i, lui ra vá» dinh thu xếp binh mã, kế đó có Hạ Hoà i Phổ và o thÆ°a vá»›i Phan NhÆ¡n Mỹ:
- Nếu Dương tiên phong đã chịu ra quân thì ngà i cũng nên đem quân đến Trần Gia cốc khẩu mà ngăn ngừa, mới đỠphòng bất trắc. Nhơn Mỹ nói:
- Ta muốn hại nó đã lâu, song chưa có cơ hội. Nay có dịp nà y thì rất tốt, lại còn phải đem quân tiếp cứu là m chi. Hoà i Phổ nói:
- NhÆ° ngà i muốn trả thù riêng thì thiếu gì cÆ¡ há»™i. Nếu để thua tráºn thì hÆ° việc lá»›n. NhÆ¡n Mỹ nghe nói trái ý, bá» và o trong nghỉ ngÆ¡i. Hoà i Phổ than:
- Äồ thất phu, muốn là m hÆ° việc nÆ°á»›c, ta nỡ nà o ngồi ngó mà chẳng cứu ngÆ°á»i. Nói rồi, bá» ra ngoà i, đến ra mắt DÆ°Æ¡ng Nghiệp, nói:
- Ông ra binh lần nà y tôi e bất lợi, bởi vì thằng thất phu kia nó muốn hại ông, xin ông phải cẩn tháºn cho lắm. DÆ°Æ¡ng Nghiệp nói:
- Cảm Æ¡n ông có lòng trung nghÄ©a, nhÆ°ng bổn pháºn tôi phải chịu chứ biết là m sao. Tôi chẳng kể thân tôi vì thá»i thế bất lợi, nên khiến chuyện không hay, váºy phải ôm lòng mà chịu. Hoà i Phổ nói:
- Ông đã má»™t lòng tá»± quyết, váºy tôi xin cùng Ä‘i vá»›i ông, may ra giúp được má»™t đôi lá»i cho phỉ nguyện. DÆ°Æ¡ng Nghiệp nói:
- Nếu váºy thì rất may. Tôi cùng ông phân ra là m tả chi, hữu dứt, may ra thắng được kẻ địch.
Hôm sau, ba cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp và Hoà i Phổ kéo binh ra, thấy binh Liêu kéo đến cháºt Ä‘Æ°á»ng, tiếng chiêng ầm Ä©. Gia Luáºt Há» Äể giục ngá»±a tôi trÆ°á»›c tráºn lá»›n tiếng nói:
- Tống tướng mau xuống ngựa qui hà ng, bằng nghịch mạng đừng có oán trách.
DÆ°Æ¡ng Nghiệp không nói, cứ việc giục ngá»±c tá»›i đánh. Há» Äể giao tranh mấy hiệp rồi giả thua bá» chạy, DÆ°Æ¡ng Nghiệp Ä‘uổi theo. DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu và Hoà i Phổ hối thúc tÆ°á»›ng sÄ© Ä‘uổi theo tÆ°á»›ng Phiên, là m cho quân Phiên cả loạn. DÆ°Æ¡ng Nghiệp rượt theo má»™t lúc nghÄ© thầm:
- Chốn nà y là đất bằng, không có gì đáng sợ, chẳng lẽ chúng nó phục binh nơi đây hay sao?
DÆ°Æ¡ng Nghiệp nghÄ© nhÆ° váºy, giục ngá»±a Ä‘uổi Ä‘en Trần Gia cốc khẩu. Thác Lại ở trên cao trông thấy liá»n cho nổ ba tiếng pháo. Gia Luáºt Tà Chuẩn truyá»n phục binh nổi dáºy bao vây DÆ°Æ¡ng Nghiệp, rồi dùng tên bắn xuống nhÆ° mÆ°a. Quân Tống bị chết không biết bao nhiêu mà kể. Lúc nà y DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu, DÆ°Æ¡ng Diên Tá»±, hai anh em thấy đạo binh của cha mình đã bị vây ở cốc khẩu, bèn liá»u mạng xông phá trùng vây nhÆ°ng không phá ná»—i.
Lúc ấy Há» Äể giục ngá»±a qua Äông BÃch, chẳng ngá» gặp Hoà i Phổ Ä‘ang phá tráºn. Há» Äể xốc ngá»±a tá»›i chém Hoà i Phổ té nhà o, hai anh em Diên Chiêu, Diên Tá»± lúc nà y cÅ©ng bị vây giữa tráºn, không biết là m sao cứu ứng. Diên Chiêu nói vá»›i Diên Tá»±:
- Em mau tìm Ä‘Æ°á»ng trở lại thÆ°a vá»›i Phan NhÆ¡n Mỹ Ä‘em binh thêm mà giải vây, còn để ta ở đây tìm Ä‘Æ°á»ng và o cốc khẩu bảo há»™ thân phụ.
Diên Chiêu nói rồi đánh phá vòng vây, đặng đưa Diên Tự ra, còn mình thả lên chỗ cao nhắm chừng nơi cốc khẩu, chỗ binh Tống bị vây mà tới. Bấy giỠDương Nghiệp ở trong vòng vây đánh ra, gặp Diên Chiêu kêu lớn:
- Binh Phiên đông lắm, con phải tìm Ä‘Æ°á»ng thoát thân, kéo bị chúng bắt. Diên Chiêu vừa khóc vừa nói:
- Con xông pha và o đây giải cứu cho thân phụ, xin thân phụ theo con mà ra.
Tiếp đó, đạo binh của Tiêu Thái Lại từ trong núi kéo ra vây cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp má»™t chặng nữa là m cho hai cha con bị chia cắt. Diên Chiêu quay ngá»±a đánh trở lại má»™t lần nữa, thì bá»™ hạ Ä‘á»u bị quân Phiên giết hết. Lúc nà y DÆ°Æ¡ng Nghiệp đánh đã Ä‘uối sức, khôi giáp rách tÆ¡i bá»i, liá»n lách ngá»±a lên chá»— cao xem thấy bốn phÃa toà n là binh giặc, thì than dà i:
- Lòng ta muốn láºp công, vun đắp cho nÆ°á»›c nhà , không ngá» lại bị lầm tay quân Ä‘á»™c.
DÆ°Æ¡ng Nghiệp nói rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn phÃa, có ý tìm kiếm con mình, nhÆ°ng nhìn mãi không thấy, xung quanh tÆ°á»›ng sÄ© chỉ còn Ä‘á»™ má»™t trăm ngÆ°á»i... DÆ°Æ¡ng Nghiệp nói:
- Các ngÆ°Æ¡i má»—i đứa Ä‘á»u có cha mẹ vợ con mà chịu bá» thân nÆ¡i đây thì tháºt là đáng tiếc, váºy các ngÆ°Æ¡i nay đổi dáng lên núi trốn Ä‘i, đặng vá» báo tin cho vua hay tá»± sá»±... Quân sÄ© Ä‘á»u khóc và thÆ°a:
- Nay đại gia vì nước mà chịu chết ở đây, chúng tôi đâu nỡ sống là m gì. Dương Nghiệp thở dà i, nói với quân sĩ:
- Ta không thể cứu các ngươi được, chỗ nà y là nơi ta hết lòng với chúa thượng.
Nói xong DÆ°Æ¡ng Nghiệp Ä‘áºp đầu và o bia đá tá»± váºn. Bấy giá» DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± khi chạy vỠđến Qua Châu và o ra mắt Phan NhÆ¡n Mỹ vừa khóc vừa nói:
- Cha tôi bị Phiên binh vây khốn tại cốc khẩu xin ngà i cho binh đến cứu, nếu không ắt chẳng khá»i chết. NhÆ¡n Mỹ nói:
- Cha con ngÆ°á»i thuở nay xÆ°ng là vô địch, tại sao bây giá» má»›i ra quân lại trở vá» xin cầu cứu? Thôi ngÆ°Æ¡i hãy đến nói vá»›i cha ngÆ°Æ¡i là binh mã ta chỉ còn đủ giữ dinh, không có dÆ° để sai Ä‘i cứu viện. DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± nghe nói cả giáºn, hét lá»›n:
- Nay cha con ta đã ra sức giúp nÆ°á»›c, ngÆ°Æ¡i nỡ nà o đối xỠác tâm nhÆ° váºy.
NhÆ¡n Mỹ nổi giáºn sai tả hữu Ä‘uổi DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± ra khá»i dinh. DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± mắng:
- Ta không ngá» ngÆ°Æ¡i là đứa thất phu. Nếu ta còn sống trên Ä‘á»i thì không nguyện cùng ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™i trá»i chung. Phan NhÆ¡n Mỹ nói:
- Thằng con nÃt sao dám cả gan mắng ta? Việc cừu háºn ta không thèm nói tá»›i, còn quyá»n sát phạt là ở tay ta, sao ngÆ°Æ¡i dám lá»›n gan nhÆ° váºy?
Lá»i bà n: Trách nhiệm của kẻ cầm quyá»n là phải rèn luyện thân mình biết trong đạo đức thì má»›i thu phục được thiên hạ. Tống Thái Tông là má»™t anh quân, thế mà dùng Phan NhÆ¡n Mỹ má»™t kẻ có quyá»n thế, nhÆ°ng thiếu đạo đức, chi biết thù háºn, mà không kể đến đạo nghÄ©a. DÆ°Æ¡ng Nghiệp dù bị mắc trong lòng oan nghiệt, nhÆ°ng cÅ©ng có kẻ thÆ°Æ¡ng tâm, vì tình ngÆ°á»i mà giúp đỡ là nghÄ©a khà mà mến nhau nhÆ° Hô Diên Táng, Hoà i Phổ chẳng hạn. NhÆ° váºy kẻ có lÆ°Æ¡ng tri bao giá» cÅ©ng đồng cảm vá»›i ngÆ°á»i có thiện ý. Trong xã há»™i, không phải ai cÅ©ng đồng cảm vá»›i ngÆ°á»i có thiện ý. Trong xã há»™i, không phải ai cÅ©ng ác Ä‘á»™c, trong những kẻ ác Ä‘á»™c lại có những kẻ từ tâm. Äiá»u đáng nói là muốn cầm quyá»n trong má»™t tổ chức, bất kỳ là tổ chức nà o, ngÆ°á»i cầm quyá»n phải là kẻ biết rèn luyện bản thân tôn thỠđạo nghÄ©a là m ngÆ°á»i. Äược nhÆ° váºy thì má»›i thu phục được thiên hạ. Không ai thÆ°Æ¡ng kẻ Ä‘á»™c ác. Không ai ghét kẻ có lòng nhân.-oOo-
- Hết hồi 47 :00 (84):
Tà i sản của bagiatam
30-04-2009, 10:06 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 48
Äến Châu dinh Diên Tá»± bị tên
Qua Nguyên cốc, Ngũ lang gặp cứu
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Bấy giá» Diên Tá»± nghe NhÆ¡n Mỹ nói chừng nà o lại cà ng mắng nhiếc chừng ấy. NhÆ¡n Mỹ tức giáºn bèn hạ lệnh cho quân sÄ© bắt DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± trói và o gốc cây mà bắn. Quân sÄ© vâng mạng áp lại hÆ¡n mấy trăm ngÆ°á»i má»›i trói được Diên Tá»± và o gốc cây, rồi lấy cung tên mà bắn, nhÆ°ng chẳng có má»™t mÅ©i tên nà o trúng và o ngÆ°á»i Diên Tá»± hết. Quân sÄ© lấy là m lạ và o báo cho NhÆ¡n Mỹ hay. NhÆ¡n Mỹ thất kinh nói:
- Việc quái lạ! Tại sao mà bắn không trúng nó? Nhơn Mỹ nói rồi cùng các tướng ra xem. Khi ấy Diên Tự nghĩ thầm:
- Dù thế nà o cÅ©ng chẳng khá»i chúng nó giết. Váºy thôi để mắng chúng nó cho hả giáºn rồi chỉ cho nó bắn má»™t mÅ©i đặng chết cho mát thân. NghÄ© rồi DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± nói:
- Thằng loạn thần kia? NgÆ°Æ¡i gian ác nhÆ° váºy khiến cho hÆ° hết việc nÆ°á»›c. Còn ta là đấng đại trượng phu, nà o có biết sợ chết là gì, nhÆ°ng ta còn lo má»™t ná»—i, không biết cha anh ta còn mất lẽ nà o, còn nhÆ° ngÆ°Æ¡i là má»™t loại tiểu nhân, có sống cÅ©ng chẳng là m gì Ãch lợi.
Nhơn Mỹ nghe mắng cà ng tức tối, hối quân sĩ buông tên bắn mãi. Bấy giỠDiên Tự kêu Nhơn Mỹ nói:
- Thằng thất phu kia, ngÆ°Æ¡i muốn bắn ta cho chết thì đừng có xua quân bắn nhiá»u vô Ãch. Hãy bịt hai con mắt lại thì má»›i bắn trúng ta.
NhÆ¡n Mỹ nghe nói lấy là m lạ liá»n bảo quân sÄ© bịt mắt và buông tên. Quả thá»±c, chỉ cần má»™t mÅ©i tên Diên Tá»± đã hồn vá» chÃn suối. Phan NhÆ¡n Mỹ liá»…n khiến quân Ä‘em thây Diên Tá»± bá» xuống sông Huỳnh Hà cho cá nuốt. Bá»—ng có quân vá» báo:
- Binh Liêu vây cốc khẩu đã lấy được thủ cấp của Dương Nghiệp rồi, bây giỠđang kéo quân đến đây công phá. Nhơn Mỹ nghe tin thất kinh, nói:
- Binh Liêu lúc nà y mạnh lắm, nếu nó kéo tá»›i đây chắc chẳng còn ai đánh nổi. Váºy ta phải mau lui binh trÆ°á»›c, kéo mang hại.
NhÆ¡n Mỹ nói xong liá»n ra lệnh nhổ trại rút lui, bá»n LÆ°u Quân Kỳ hay việc ấy thất kinh, kéo nhau chạy vá» Biện Kinh. Binh Liêu khi kéo đến trại, thấy trại không ngÆ°á»i thì biết rằng bên Tống đã không còn tÆ°á»›ng ra đối địch, liá»n dồn quân đóng ở Huy Châu, sai ngÆ°á»i vá» báo tin cho Tiêu thái háºu rõ.
Bấy giá», bá»™ hạ DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu là Trần Lâm và Sà i Cảm, khi bị giặc vây ở cốc khẩu thoát thân chạy trốn trong rừng, đến lúc tan giặc má»›i dám lần mò ra. Vừa tá»›i suối Huỳnh Hà thì thấy trên dòng nÆ°á»›c xuống má»™t tá» thi. Hai ngÆ°á»i nhìn thấy khóc lóc:
- Äây là thây của tiểu chủ, không biết vì sao mà bị bắn đến chết nhÆ° váºy? Hai ngÆ°á»i lá»™i xuống vá»›t lên, còn Ä‘ang than thở, thì bá»—ng thấy xa xa có má»™t ngÆ°á»i cỡi ngá»±a chạy đến, há»i:
- Hai ngÆ°á»i là m gì đó? Trần Lâm nhìn thấy đó là DÆ°Æ¡ng lục lang, liá»n nói:
- Hai chúng tôi bị giặc Ä‘uổi phải ẩn tÃch nÆ¡i đây, nay ráng Ä‘i tìm tiểu chủ, bắt gặp thây của tiểu chủ bị bắn chết trôi trên dòng suối, không rõ nguyên nhân. DÆ°Æ¡ng lục sứ nghe rõ liá»n xuống ngá»±a, than:
- Cha con tôi hết lòng vì nÆ°á»›c, sao lại xui khiến số pháºn đến thế nà y? Trần Lâm và Sà i Cảm Ä‘em thây Thất lang mai táng. Trần Lâm há»i DÆ°Æ¡ng lục sứ:
- Bây giỠquan chủ định đi ngả nà o, để hai tôi theo với. Dương lục sứ tức là Dương Chiêu nói:
- Thôi, hai ngÆ°Æ¡i kiếm chá»— mà ẩn thân, để ta Ä‘i dò tin tức thân phụ ta hiện nay nhÆ° thế nà o. Ta sẽ vá» TrÆ°á»ng An để tìm rõ sá»± việc.
Trần Lâm và Sà i Cảm nghe nói liá»n lo việc tống táng cho Thất lang, còn DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu má»™t mình lên ngá»±a đến nÆ¡i cốc khẩu theo dõi tình hình. Lúc DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu Ä‘i được ná»a Ä‘Æ°á»ng thì gặp hai ngÆ°á»i tiá»u phu, liá»n há»i thăm tình hình ở cốc khẩu. Hai ngÆ°á»i tiá»n phu kể lại sá»± tình, Diên Chiêu liá»n giục ngá»±a đến cốc khẩu, thấy xác của quân sÄ© tá» tráºn còn nằm la liệt, Diên Chiêu lại thấy dÆ°á»›i bia của Lý Lăng cá» xác má»™t đại tÆ°á»›ng lÆ°ng còn thắt Ä‘ai và ng. Diên Chiêu biết là thây của cha mình, khóc lá»›n.
- Trá»i sao không thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i trung liệt, khiến gặp phải cảnh chết thảm thÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy.
Diên Chiêu than khóc má»™t hồi ôm thây cha Ä‘em mai táng, công việc vừa xong thấy có má»™t ngÆ°á»i cỡi ngá»±a đến, Diên Chiêu xem rõ thì đó là Diên Äức, anh ruá»™t của mình. Hai anh em ôm nhau than thở, rồi trở vá» NgÅ© Äà i sÆ¡n, và o chùa ăn uống. Diên Chiêu há»i anh:
- Từ ngà y đại ca ở U Châu thất lạc, tại sao anh và o được chùa nà y mà tu trì. Diên Äức nói:
- Lúc đó ta cũng bị tướng Liêu vây khống phải cạo đầu giả thầy tu và o chùa trốn tránh.
Diên Chiêu nghe kể chuyện rất buồn lòng. Sau đó, Diên Chiêu lại kể cho Diên Äức nghe chuyện thân phụ mình bị Phan NhÆ¡n Mỹ âm mÆ°u hại mạng. Diên Äức nổi giáºn nói:
- Phụ cừu không lẽ không lo, anh nguyá»n chẳng sá»›m thì muá»™n sẽ báo cừu cho thân phụ. Diên Chiêu nói:
- Quyết trở vỠkinh tâu với thánh thượng minh oan cho phụ thân.
Hai anh em trò chuyện đến khuya má»›i Ä‘i nghỉ. Hôm sau, Diên Chiêu từ tạ Diên Äức, rồi xuống núi nhắm Ä‘Æ°á»ng cÅ© trở vá» TrÆ°á»ng An lo việc báo cừu.
Lúc nà y, triá»u đình má»›i hay việc DÆ°Æ¡ng Nghiệp bại binh, và tá»± váºn. Vua Thái Tông nói vá»›i triá»u thần: Cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp là ngÆ°á»i trung, nay bị chết má»™t cách mỠám, trẫm không yên lòng. Bát vÆ°Æ¡ng thấy vua nhá»› đến cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp, nên tâu:
- Má»›i đây Hô Diên Táng vá» Kinh váºn lÆ°Æ¡ng thảo, có ghé cho tôi hay: Chủ soái là Phan NhÆ¡n Mỹ vá»›i DÆ°Æ¡ng Nghiệp có cừu háºn trÆ°á»›c kia, nên đã cố tình hại DÆ°Æ¡ng Nghiệp để rá»a háºn. Xin Bệ hạ phải tra xét việc nà y, thì má»›i là m yên tâm các tôi thần.
Thái Tông nghe lá»i, hạ chỉ cho các đại thần tra xét việc ấy. Phan NhÆ¡n Mỹ hay tin đứng ngồi không yên, vá»™i trở vá» dinh cùng các gia tÆ°á»›ng bà n kế. LÆ°u Quân Kỳ há»i Phan NhÆ¡n Mỹ:
- Tôi nghe có ngÆ°á»i nói DÆ°Æ¡ng lục sứ còn sống, và đang vá» triá»u đình tâu vá»›i vua xin minh oan cho DÆ°Æ¡ng Nghiệp. Việc nà y nếu Hô Äiên Táng chịu ra là m chứng thì gia đình ta, không khá»i bị tru lục, chi bằng sai ngÆ°á»i đón lại Huỳnh Hà giết Diên Chiêu cho khá»i sanh háºu há»a.
NhÆ¡n Mỹ khen phải, liá»n sai ngÆ°á»i tâm phúc ra đón Diên Chiêu tại Huỳnh Hà . Còn DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu lúc nà y đã rá»i khá»i NgÅ© Äà i sÆ¡n, Ä‘i đến má»™t chá»— sÆ¡n lâm vắng vẻ, bá»—ng gặp lại hai nha tÆ°á»›ng của mình ngà y trÆ°á»›c là Trần Lâm và Sà i Cảm. Ba thầy trò mừng rỡ dắt nhau lên trại, bà y tiệc vui vầy. DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu kể lại chuyện Phan NhÆ¡n Mỹ lúc trÆ°á»›c, cố tình không phát binh, má»›i khiến cho cha mình bị chết nhÆ° váºy. Hai tÆ°á»›ng nghe nói hết sức căm há»n NhÆ¡n Mỹ, nổi giáºn:
- Việc nhÆ° váºy, quan chủ tÃnh thế nà o để báo oán? Diên Chiêu nói:
- Ta định nghỉ lại đây một đêm, ngà y mai sẽ đến Trà ng An xin vua minh oan cho thân phụ. Diên Chiêu vừa nói dứt thì có một tên lâu la đến nói:
- Cách đây và i hôm, tôi có đến bến đò Huỳnh Hà , nghe má»™t việc, xin nói lại cho đại nhÆ¡n rõ. Nếu đại nhÆ¡n có qua nÆ¡i đó thì phải cẩn tháºn cho lắm. Diên Chiêu há»i:
- Ngươi nghe việc chi hãy nói cho ta biết? Tên lâu la thưa:
- Có má»™t bá»n quân trà o Ä‘á»™ hai ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i đến tại Huỳnh Hà đón đại nhÆ¡n, quyết giết trừ háºu há»a. Tôi có há»i rõ việc nà y do Phan NhÆ¡n Mỹ chủ trÆ°Æ¡ng.
Diên Chiêu nghe rõ đầu Ä‘uôi liá»n bà n luáºn vá»›i Trần Lâm, má»™t mặt phải giết sạch bá»n tay sai, má»™t mặt phải tìm Ä‘Æ°á»ng tắt vá» Trà ng An cho tiện. Trần Lâm nói:
- Xin quan chủ chá»› nóng, việc đó cần phải nhẫn nhục. NÆ¡i đây có má»™t tiểu lá»™, có thể Ä‘i tránh lối đó mà vá» Biện Kinh, váºy quan chủ phải lo Ä‘i cho sá»›m kéo trá»….
Rạng ngà y thầy trò từ biệt, Diên Chiêu lên ngá»±a Ä‘i vá» ngã Hùng Châu. Lúc nà y Tiêu thái háºu tiếp được biểu chÆ°Æ¡ng của Tiêu Thái Lại xin đánh thẳng tá»›i Trung Nguyên. Tiêu háºu còn Ä‘ang bà n tÃnh thì có má»™t viên quan tâu:
- Có xuất thêm binh cÅ©ng vô dụng. Tiêu háºu xem lại thì ngÆ°á»i đó là VÆ°Æ¡ng Khâm. Tiêu háºu há»i:
- Tại sao khanh có ý nhÆ° váºy? VÆ°Æ¡ng Khâm nói:
- Äất Trung Nguyên lắm anh tà i, là m sao đánh cho lại mà xin thêm quân? Theo tôi, chỉ cần có má»™t kế thá»i gian Ä‘á»™ ná»a năm thì có thể định Trung Nguyên. Tiêu háºu nghe nói liá»n há»i:
- Khanh có kế chi hay thì nói cho trẫm biết. Vương Khâm tâu:
- Nay tôi giả là m ngÆ°á»i nÆ°á»›c Nam, qua trà trá»™n trong triá»u đình nhà Tống, dò xét má»i việc lợi hại báo tin vá» cho Bệ hạ biết. Lúc nà o thá»i cÆ¡ đến thì ra tay, nhÆ° thế giang sÆ¡n nhà Tống có gì không thuá»™c vá» tay Bệ hạ.
Tiêu háºu nghe nói rất đắc ý liá»n phê chiếu cho VÆ°Æ¡ng Khâm Ä‘i. Hôm sau, Tiêu háºu thấy VÆ°Æ¡ng Khâm đổi khác, giống nhÆ° ngÆ°á»i Tống thì mừng rỡ vô cùng. Lúc nà y DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu cÅ©ng đã Ä‘i gần đến Hùng Châu, trá»i Ä‘ang nóng ná»±c nên và o quán trá» nghỉ. Má»™t lúc sau lại thấy có má»™t ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i tÆ°á»›ng mạo ra vẻ thÆ° sinh, nên Diên Chiêu thân máºt há»i:
- Chẳng hay tiên sinh từ đâu đến? NgÆ°á»i ấy đáp:
- Tôi là VÆ°Æ¡ng Khâm, quê ở Sóc Châu, từ nhá» lo há»c hà nh tÃnh và o Trung Nguyên tìm láºp thân danh. Không ngỠđến đây lại gặp các hạ, xin cho tôi biết danh tánh.
Diên Chiêu bèn tá» tâm sá»± của mình, rồi thuáºt chuyện oan ức cho VÆ°Æ¡ng Khâm nghe. VÆ°Æ¡ng Khâm nói:
- NgÆ°á»i trung nghÄ©a nhÆ° váºy lại bị kẻ tiểu nhÆ¡n hãm hại, sao không đến trÆ°á»›c mặt chúa thượng kêu oan. Diên Chiêu nói:
- Tôi cũng muốn tố cáo kẻ gian ác, nên lo việc là m cáo trạng. Vương Khâm nói:
- Váºy tôi nguyện ra sức giúp túc hạ má»™t văn trạng, để cho triá»u đình tra xét. Diên Chiêu nói:
- Nếu tiên sinh sẵn lòng giúp đỡ, tôi cảm ơn vô cùng.
VÆ°Æ¡ng Khâm lên cầm bút há»i Diên Chiêu hết ná»™i tình, rồi thảo văn trạng. Diên Chiêu khen:
- Văn bút nhÆ° váºy tháºt Ãt ai bì kịp lần nà y chắc tôi được minh oan. Váºy tiên sinh hãy Ä‘i cùng tôi đến Biện Kinh má»™t lần cho biết.
VÆ°Æ¡ng Khâm cả mừng, theo Diên Chiêu vá» kinh. Lúc nà y có ngÆ°á»i báo tin cho Phan NhÆ¡n Mỹ biết. NhÆ¡n Mỹ thất kinh, nhóm hợp các bá»™ tÆ°á»›ng nghÄ© kế. Quân Kỳ nói:
- Váºy xin đại vÆ°Æ¡ng là m má»™t biểu chÆ°Æ¡ng, tâu trÆ°á»›c vá»›i thánh thượng rằng: Cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp á»· tà i, nên bị thất cÆ¡, sợ tá»™i mà tá»± sát.
Chẳng ngá» ngà y ấy DÆ°Æ¡ng Diên Chiêu cÅ©ng đã vá» tá»›i Biện Kinh và o gặp Thất vÆ°Æ¡ng tá» má»i sá»± tình, rồi Ä‘Æ°a văn trạng cho Thất vÆ°Æ¡ng. Thất vÆ°Æ¡ng há»i:
- Văn trạng nà y ai giúp cho ngÆ°á»i mà rõ rà ng nhÆ° váºy? Diên Chiêu thuáºt là việc VÆ°Æ¡ng Khâm cho Thất vÆ°Æ¡ng nghe. Thất vÆ°Æ¡ng nói:
- Ta muốn dùng má»™t ngÆ°á»i có tà i năng nhÆ° váºy, nếu ngÆ°á»i ấy muốn cầu thân thì ta sẽ thâu dụng.
Diên Chiêu bèn chỉ chỗ ở của Vương Khâm cho Thất vương nghe. Thất vương nói:
- Việc minh oan cho ngÆ°Æ¡i là việc rất lá»›n lao, váºy ngÆ°Æ¡i mang đến cá»a khuyết đánh trống kêu oan, cho chúa thượng và các quan phân xá». Diên Chiêu nghe theo lá»i, vá»™i vã đến cá»a khuyết đánh trống. NgÆ°á»i giữ cá»a dẫn Diên Chiêu và VÆ°Æ¡ng Khâm và o ná»™i cung.
Lá»i bà n: Kẻ là m dữ lúc nà o trong lòng nÆ¡m ná»›p lo sợ, nên trong lòng khòng bao giá» thÆ¡ thá»›i. Phan NhÆ¡n Mỹ là má»™t kẻ âm mÆ°u, hà nh Ä‘á»™ng gian ác, khi hại được ngÆ°á»i, nhÆ°ng trong lòng luôn luôn sợ hãi, vì lẽ kẻ là m ác phải gặp Ä‘iá»u dữ. Tình trạng đó là m cho kẻ ác tâm trong lòng không bao giá» thanh thản, vì sợ kẻ khác báo thù. Trong lẽ sống của con ngÆ°á»i, muốn được ung dung tá»± tại thì mình phải rèn luyện lấy mình, tránh gây thù háºn, để khá»i bị kẻ khác thù háºn mình. Cái gì có vay cÅ©ng có trả, đó là luáºt thiên nhiên.-oOo-
- Hết hồi 48 :00 (43):
Tà i sản của bagiatam
30-04-2009, 10:08 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 49
Dương Diên Chiêu đến kinh nạp văn trạng
Vương Khâm định bà y kế hại Bát vương
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Khi Diên Chiêu đánh xong ba hồi trống kêu oan, được ngá»± lâm quân dẫn và o ná»™i Ä‘iện. Quan Äá» hình gạn há»i, rồi Ä‘em văn trạng đến nạp cho vua Thái Tông. Vua Thái Tông xem văn trạng thấy lá»i văn rất thắm thiết, Tiếp đó lại có văn biểu của Phan NhÆ¡n Mỹ kiến cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp, vì tham công nên má»›i thua binh tổn tÆ°á»›ng. Vua Thái Tông xem xong nghÄ© thầm:
- Má»™t Ä‘Ã ng thì minh oan có ngÆ°á»i hãm hại, má»™t Ä‘Ã ng lại đổ tá»™i cho kẻ thừa hà nh, không rõ phải trái nhÆ° thế nà o. Lúc đó có ngá»± sá» là Huỳnh Ngá»c bÆ°á»›c ra tâu:
- Việc biên thùy quyá»n phép nÆ¡i tay soái thần, kẻ không tuân lệnh thì phải trừng trị, sao còn là m văn trạng đổ tá»™i cho kẻ khác?
Lúc ấy Bát vÆ°Æ¡ng biết Huỳnh Ngá»c là anh vợ của NhÆ¡n Mỹ muốn bênh vá»±c buá»™c tá»™i Diên Chiêu, nên đứng ra tâu:
- Cha con DÆ°Æ¡ng Nghiệp là ngÆ°á»i hữu công của triá»u đình, vì đối xá» bất công nên bị chết oan. Xin Bệ hạ tra xét cho rõ rà ng, xuống chỉ cách chức NhÆ¡n Mỹ, giao cho viện tÆ° pháp tra há»i rõ rà ng, rồi sẽ định Ä‘oạt.
Thái Tông y theo lá»i Bát vÆ°Æ¡ng tâu, truyá»n chỉ giao việc đó cho Triệu Äảnh tra xét. Triệu Äảnh đòi Phan NhÆ¡n Mỹ và Diên Chiêu đến lấy lá»i khai. Gia đình Phan NhÆ¡n Mỹ lại Ä‘em và ng bạc, lá»… váºt đến lo lót vá»›i Triệu Äảnh, nên Triệu Äảnh có ý bênh vá»±c Phan NhÆ¡n Mỹ. Bát vÆ°Æ¡ng thấy váºy, sai ngÆ°á»i thân tÃn Ä‘i dò há»i rồi bắt ngÆ°á»i Ä‘em lá»… váºt dẫn vá» cung há»i rõ tá»± sá»±, rồi tâu vá»›i vua Thái Tông má»i việc. Vua Thái Tông thất kinh nói:
- Nếu không nhá» có khanh lo lắng thì việc nà y trẫm bị lầm rồi. Bây giá» khanh liệu định nên xá» tá»™i Triệu Äảnh nhÆ° thế nà o? Bát vÆ°Æ¡ng tuy tánh nóng nảy, lòng không có ác ý nên lâu vá»›i vua:
- Triệu Äảnh ăn hối lá»™, giúp lÅ© gian thần, xin Bệ hạ cách chức cho vá» là m dân.
Thái Tông liá»n hạ chiếu Ä‘uổi Triệu Äảnh vá» là m HÆ°Æ¡ng lý. Bây giá» Thái Tông giáng chỉ giao việc NhÆ¡n Mỹ cho Lý Tế tra Lý Tế truyá»n dẫn bá»n bá»™ hạ của NhÆ¡n Mỹ là LÆ°u Vân Kỳ, Mẽ Liên Giáo tá»›i trÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng tra vấn. Lúc nà y bá»n bá»™ hạ của NhÆ¡n Mỹ không thể giấu được phải khai sá»± tháºt. Lý Tế lấy cung chiêu xong dâng lên cho vua Thái Tông xem, và giam tất cả phạm nhân và o ngục đợi lệnh của thẩm xét. Vua Thái Tông khi thấy sá»± việc rõ rà ng liá»n há»i Phan NhÆ¡n Mỹ:
- Trẫm bấy lâu tưởng ngÆ°Æ¡i là công thần của tiên đế, táºn trung giúp nÆ°á»›c, không ngá» ngà y nay ngÆ°Æ¡i lá»™ng hà nh phạm tá»™i nhÆ° váºy thì là m sao mà điá»u khiển các tÆ°á»›ng. Vua Thái Tông nói xong, liá»n há»i Bát vÆ°Æ¡ng:
- Váºy ý định của khanh nên xá» tá»™i nhÆ° thế nà o? Bát vÆ°Æ¡ng tâu:
- Tá»™i NhÆ¡n Mỹ ngà y nay đã tra há»i minh bạch rồi, nhÆ°ng ngÆ°á»i ấy là tôi của Tiên đế, thì nên cách chức Ä‘uổi vá» là ng. Còn bá»n thuá»™c hạ phải Ä‘ang má»—i đứa năm chục roi, không cho trở vá» thà nh nữa.
Vua Thái Tông y lá»i luáºn án Bát vÆ°Æ¡ng, xuống chiếu giao cho Lý Tế thi hà nh. Lý Tế vâng lệnh là m y nhÆ° lá»i vua phán. NhÆ¡n Mỹ bị bãi chức vá» là m thứ dân, trong lòng oán háºn và cÅ©ng muốn tìm cách hại Bát vÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng chÆ°a có dịp.
Bấy giỠvua Thái Tông lên ngôi đã lâu mà chưa phong ngôi thái tỠcho các con. Thất vương lúc nà y thấy công chuyện còn đang lộn xộn nên không để ý. Một hôm Vương Khâm nói với Thất vương:
- Chúa thượng không chá»n thái tá», ắt sau nà y Ä‘em thiên hạ giao cho Bát vÆ°Æ¡ng, nếu Ä‘iện hạ không tÃnh trÆ°á»›c thì sau ăn năn không kịp. Thất vÆ°Æ¡ng nghe nói liá»n há»i:
- Việc đó ngÆ°Æ¡i tÃnh thế nà o? VÆ°Æ¡ng Khâm thÆ°a:
- Nếu bây giá» Bệ hạ tÃnh cho được việc thì phải lo mÆ°u sát hại Bát vÆ°Æ¡ng má»›i cầm phần chắc. Thất vÆ°Æ¡ng nghe nói ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Bát vÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i được phụ thân vÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng mến nhất, lẽ nà o lại tìm kế hãm hại cho được? VÆ°Æ¡ng Khâm thÆ°a:
- Tôi có má»™t kế rất hay, chẳng biết Ä‘iện hạ có vừa lòng chăng? VÆ°Æ¡ng Khâm nói nhá»:
- Bây giá» Ä‘iện hạ rÆ°á»›c má»™t ngÆ°á»i thợ bạc cho khéo, và o trong cung, bảo nó là m má»™t cái bầu rượu Ä‘á»±ng cho được hai thứ khác nhau. Má»™t bên là đựng rượu Ä‘á»™c, má»™t bên là đựng rượu thÆ°á»ng. Nhân lúc mùa xuân, Ä‘iện hạ dá»n tiệc phÃa sau vÆ°á»n rồi má»i Bát vÆ°Æ¡ng đến uống rượu thưởng hoa.
Thất vÆ°Æ¡ng nghe nói liá»n khiến quân ra phÃa tây thà nh lá»±a má»™t ngÆ°á»i thợ bạc khéo léo Ä‘em và o cung. Chẳng bao lâu, quân sÄ© rÆ°á»›c được má»™t ngÆ°á»i thợ rất khéo dẫn và o, Thất vÆ°Æ¡ng khiến là m má»™t cái bầu oan Æ°Æ¡ng bằng và ng phân biệt hai ngăn để Ä‘á»±ng hai thứ rượu. VÆ°Æ¡ng Khâm trông thấy rất vui, nói:
- Bây giá» phải giết tên thợ nà y trÆ°á»›c, sau nà y má»›i khá»i láºu tiếng. Thất vÆ°Æ¡ng y lá»i khiến tả hữu bắt tên thợ bạc trói lại ném xuống sông. Việc xong xuôi, VÆ°Æ¡ng Khâm thÆ°a vá»›i Thất vÆ°Æ¡ng:
- Bây giá» xin Ä‘iện hạ viết thÆ¡ sai quân Ä‘em đến dinh Bát vÆ°Æ¡ng má»i ngà y mai đến dá»± tiệc.
Bát vÆ°Æ¡ng xem thÆ¡ không từ chối, hứa đúng giá» sẽ đến. Sắp đặt xong, sáng hôm sau Bát vÆ°Æ¡ng Ä‘i xe đến. Thất vÆ°Æ¡ng ra chà o đón rá»—i rÆ°á»›c và o vÆ°á»n hoa mở tiệc thết đãi. Bát vÆ°Æ¡ng nói:
- Tôi vị anh Thất vÆ°Æ¡ng là anh em nên phải đến, tháºt anh hôm nay tôi không ăn uống gì được, vì trong mình có bệnh, tạng phủ không yên. Thất vÆ°Æ¡ng nói:
- Sao anh nói váºy? Chẳng uống được nhiá»u thì được và i chén cho vui để thá»a tình huynh đệ.
Thất vÆ°Æ¡ng liá»n hối quân rót rượu, rượu Ä‘á»™c thì dâng cho Bát vÆ°Æ¡ng, rượu thÆ°á»ng thì dâng cho Thất vÆ°Æ¡ng. Bát vÆ°Æ¡ng cảm thấy nghi ngại nên từ chối không uống, bá»—ng có tráºn cuồng phong thổi đến, lâm cho bình chén đổ sạch trÆ¡n, mùi rượu Ä‘á»™c xông lên nồng nặc. Khi gió lặng không còn thấy Bát vÆ°Æ¡ng đâu cả. VÆ°Æ¡ng Khâm thấy váºy hoảng sợ, nên thÆ°a vá»›i Thất vÆ°Æ¡ng:
- Xin điện hạ chớ lo buồn. Việc nà y tôi tin chắc Bát vương không ngỠđâu.
Lá»i bà n: Bản chất con ngÆ°á»i tạo nên giá trị con ngÆ°á»i trong cuá»™c sống. Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u hà nh Ä‘á»™ng theo bản chất của mình. Phan NhÆ¡n Mỹ láºp mÆ°u bắt DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± trói và o cá»™t để bắn cho chết, thế mà quân sÄ© không bắn trúng kẻ bị trói tay. Việc nà y tác giả muốn nói khà phách của DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± đã là m cho quân sÄ© nhìn thấy DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± thì tay run, không bắn trúng được. Äến khi DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± báo nhắm mắt lại thì má»›i bắn trúng. Ấy váºy khà phách của DÆ°Æ¡ng Diên Tá»± đã là m cho quân sÄ© sợ hãi, nên phải nhắm mắt không nhìn thấy, mãi không sợ hãi mà bắn trúng.
VÆ°Æ¡ng Khâm là má»™t gián Ä‘iệp của nÆ°á»›c Phiên, trà trá»™n và o triá»u đình nÆ°á»›c Tống để phá phách. Thế mà Thất vÆ°Æ¡ng lại dùng VÆ°Æ¡ng Khâm đế láºp mÆ°u giết anh mình chỉ vì ham danh vị. Những kẻ gián Ä‘iệp muốn thà nh công bao giá» cÅ©ng lợi dụng lòng ham muốn của kẻ địch, để Ä‘iá»u khiển kẻ địch tá»± hại lấy mình. Äáng trách cho Thất vÆ°Æ¡ng không kể tình cốt nhục, chỉ vì tham vá»ng bản thân, nghe lá»i VÆ°Æ¡ng Khâm mà mÆ°u giết Bát vÆ°Æ¡ng. Má»i hà nh Ä‘á»™ng xuất phát từ bản chất con ngÆ°á»i, tháºt đáng khinh. NgÆ°á»i thá»i nay cÅ©ng không thiếu những kẻ vì tham trá»ng mà nghe lá»i kẻ địch, hãm hại kẻ trung nghÄ©a vì dân tá»™c, vì đất nÆ°á»›c.-oOo-
- Hết hồi 49 :0 (91):
Tà i sản của bagiatam
30-04-2009, 10:09 PM
Nguyễn Gia Lão Tam
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hồi 50
Trung thần nước Tống treo ấn từ quan
Tiêu háºu nÆ°á»›c Phiên mÆ°u Ä‘oạt Trung Nguyên
Tác giả: Vô Danh
Dịch Thuáºt: Má»™ng Bình SÆ¡n
Äả tá»±: ChacCaDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Bấy giỠvua Thái Tông lâm bệnh nặng, nên triệu Khấu Chuẩn và Bát vương và o trối rằng:
- Tiên đế Ä‘em thiên hạ mà giao cho trẫm chưởng lý, nay đã được hai mÆ°Æ¡i năm, trẫm định nhÆ°á»ng ngôi lại cho Bát vÆ°Æ¡ng, để khá»i trái lệnh của Hoà ng thái háºu. Bát vÆ°Æ¡ng nghe nói, tâu:
- Nay Hoà ng tá» của Bệ hạ đã khôn lá»›n, và lòng ngÆ°á»i cÅ©ng phục, xin Bệ hạ hãy nhÆ°á»ng ngôi lại cho Thất vÆ°Æ¡ng thì phải hÆ¡n. Vua Thái Tông ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi há»i Khấu Chuẩn:
- Khanh xem thỠngôi báu của trẫm đáng giao lại cho ai? Khấu Chuẩn tâu:
- Bệ hạ vì thiên hạ mà chá»n chúa thì chẳng nên tÃnh vá»›i Ä‘Ã n bà trong cung, và cÅ©ng chẳng nên bà n vá»›i cáºn thần. Chỉ có Bệ hạ suy xét trông cáºy và o ai thì trao cho kẻ đó mà thôi. Vua Thái Tông nói:
- Nay Bát vÆ°Æ¡ng không chịu là m vua, thì trẫm phải láºp Nguyên Khản lên ngôi báu mà giữ xã tắc. Khấu Chuẩn tâu:
- Không ai biết con mình bằng cha. Bệ hạ đã thấy được ngÆ°á»i đáng kế vị, thì xin láºp thừa kế cho xong. Vua Thái Tông nói vá»›i Bát vÆ°Æ¡ng:
- Bệnh trẫm nay đã gần ngà y, khanh hãy ráng mà giúp cho em của khanh. Tiên đế cÅ©ng thÆ°á»ng nói Ä‘á»i nà o cÅ©ng có tôi nịnh là m loạn việc nÆ°á»›c. Nay trẫm cho khanh lệnh miá»…n tá», nếu gặp gian thần thì được quyá»n trị tá»™i, còn nhÆ° con DÆ°Æ¡ng Nghiệp là DÆ°Æ¡ng Chiêu, ngÆ°á»i ấy nên trá»ng dụng, chá»› bạc đãi.
Bát vÆ°Æ¡ng tuân chỉ. Vua Thái Tông băng hà , quần thần láºp Nguyên Khản lên tức vị, lấy hiệu là ChÆ¡n Tông hoà ng đế, tôn mẹ là Lý thị là m Hoà ng thái háºu, phò linh cữu vua Thái Tông mai táng nÆ¡i Yên Lăng. Vua ChÆ¡n Tông lên ngôi phong cho VÆ°Æ¡ng Khâm là Xu Máºt sứ, phong cho Bát vÆ°Æ¡ng là m Thiên à vÆ°Æ¡ng. Còn bao nhiêu văn võ Ä‘á»u thăng chức. Lúc ấy Tống Kỳ bÆ°á»›c ra tâu:
- Tôi mang Æ¡n Tiên đế, nay đã cao tuổi, nếu còn ở lại cÅ©ng vô Ãch cho triá»u đình. Xin Bệ hạ cho tôi vá» quê dưỡng lão. Vua ChÆ¡n Tông nói:
- Trẫm má»›i lên ngôi, nhá» các khanh phò tá, sao lại bá» trẫm ra Ä‘i sá»›m váºy? Tống Kỳ tâu:
- Nay trong trà o không thiếu ngÆ°á»i tà i, tôi già yếu đâu còn đủ sức lo việc lá»›n.
Vua ChÆ¡n Tông thấy Tống Kỳ đã quyết ý nên phải nháºn lá»i. Tống Kỳ lạy tạ Æ¡n vua rồi trở vá» Ä‘iá»n lý.
Mấy ngà y hôm sau Lữ Môn Chánh và TrÆ°á»ng Tế Hiá»n cÅ©ng Ä‘á»u dâng biểu từ quan. Từ đó việc triá»u chÃnh Ä‘á»u giao cho má»™t tay VÆ°Æ¡ng Khâm bảo quản. Ngà y kia, Bát vÆ°Æ¡ng vừa ở trong trà o Ä‘i ra, bá»—ng có má»™t ngÆ°á»i đón trÆ°á»›c xe dâng cáo trạng kêu oan. Bát vÆ°Æ¡ng há»i:
- NgÆ°á»i là ai, có việc gì mà kêu oan? NgÆ°á»i ấy khóc và thÆ°a:
- Tôi là con ngÆ°á»i thợ bạc ngà y trÆ°á»›c Tân chúa nghe lá»i VÆ°Æ¡ng Khâm đòi cha tôi và o cung, bảo là m má»™t cái bầu rượu hai ngăn, để láºp mÆ°a hại Ä‘iện hạ. Khi là m xong, VÆ°Æ¡ng Khâm sợ láºu chuyện nên giết cha tôi cho kÃn miệng. Bởi váºy, oan ức không biết đâu mà tố cáo, nên tôi phải lạy cầu Ä‘iện hạ mà minh oan. Bát vÆ°Æ¡ng nổi giáºn nói:
- Hèn chi trong lúc đãi tiệc ta thấy rượu ấy, ta đã nghi rồi, lại có VÆ°Æ¡ng Khâm đứng má»™t bên tiệc mà điá»u Ä‘á»™ việc ấy, thiệt là không dè nó bà y mÆ°u Ä‘á»™c thế ấy!
Bát vÆ°Æ¡ng nói rồi khiến kẻ tả hữu tiếp lấy lá» cáo trạng, lại lấy ra mÆ°á»i lượng và ng ròng mà cho ngÆ°á»i con tên thợ bạc, rồi quay ngá»±a xe giá trở và o triá»u, vừa gặp VÆ°Æ¡ng Khâm Ä‘ang ở nÆ¡i Ä‘iện nghị việc vá»›i vua, Bát vÆ°Æ¡ng liá»n bÆ°á»›c tá»›i tâu:
- Tôi ra tá»›i Ngá» môn gặp má»™t ngÆ°á»i dâng tá» văn trạng mà cáo VÆ°Æ¡ng Khâm, vì sá»± mÆ°u hại cha nó tên thợ bạc há» Hồ. Tôi thấy việc oan khuất nhÆ° váºy nên phải trở và o mà tâu cho Bệ hạ rõ. ChÆ¡n Tông nghe cả kinh, há»i:
- VÆ°Æ¡ng Xu máºt thÆ°á»ng ở bên trẫm, có đâu lại sanh ra việc ấy? VÆ°Æ¡ng huynh chá»› có nghe chi lá»i đứa gian. Bát vÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói:
- CÅ©ng vì tôi đây mà ra việc mÆ°u hại tên thợ bạc ấy, tôi đã lấy lòng trung mà đãi Bệ hạ sao Bệ hạ lại nghi ngá» và nghe lá»i sà m nịnh là m chi, mà muốn giết anh em xÆ°Æ¡ng thịt của mình? Nếu nhÆ° Thái Tổ hoà ng đế mà chẳng linh thì xã tắc còn gì? Sao Bệ hạ chẳng nghÄ©? Phải chi tôi có ý muốn là m vua thì có đâu ngà y nay Bệ hạ đặng lên ngôi báu. Khi ấy VÆ°Æ¡ng Khâm bÆ°á»›c ra tâu:
- Ấy là Bát vÆ°Æ¡ng á»· thế mà muốn hại tôi nên má»›i kiếm chuyện nhÆ° váºy mà thôi, chá»› lý đâu mÆ°u giết ngÆ°á»i lúc ná» sao lại chẳng cáo, để cho Bệ hạ đã lên ngôi cả rồi, má»›i đến Ngá» môn mà báng Thiên tá» nhÆ° váºy sao?
Bát vÆ°Æ¡ng nổi giáºn rút cây kim giản ra nhắm ngay mặt VÆ°Æ¡ng Khâm mà đánh, VÆ°Æ¡ng Khâm trách chẳng kịp, trúng nhằm sống mÅ©i huyết lÆ°u mãn địa, liá»n đứng dáºy bụm mặt mà chạy dà i. Bát vÆ°Æ¡ng liá»n rượt theo. ChÆ¡n Tông vá»™i vã bÆ°á»›c xuống kim giai cản Bát vÆ°Æ¡ng lại và khuyên:
- Muôn việc cÅ©ng xin vì tình trẫm mà tha hắn má»™t phen. Bát vÆ°Æ¡ng liá»n đứng lại chỉ VÆ°Æ¡ng Khâm mắng:
- Äồ súc sánh. Nếu ngÆ°Æ¡i còn nhÆ° váºy, ắt ta giết ngÆ°Æ¡i. Nay ta dung cho ngÆ°Æ¡i khá»i chết là may cho ngÆ°Æ¡i đó.
Nói rồi giáºn dá»—i quà y quả lui vá», VÆ°Æ¡ng Khâm bèn quỳ trÆ°á»›c mặt vua mà thỉnh lá»™i. ChÆ¡n Tông nói:
- Bát vÆ°Æ¡ng là tôi yêu của Tiên đế, trẫm còn phải nhÆ°á»ng huống chi là ngÆ°Æ¡i, tá»± háºu nhÆ° có việc chi phải tránh Ä‘i cho khá»i. VÆ°Æ¡ng Khâm cúi đầu lui ra, và lầm hầm oán háºn Bát vÆ°Æ¡ng, muốn lo kế mà trả thù, bèn viết má»™t bức thÆ¡ sai ngÆ°á»i tâm phúc suốt đêm qua U Châu ra mắt Tiêu háºu mà tâu rằng:
- Nay Trung Quốc Thái Tông đã an giá, tân quân má»›i tức vị, trong trà o không có tÆ°á»›ng giá»i, nếu thừa dịp nà y phát binh qua đánh, Trung Nguyên ắt vá» tay Bệ hạ.
Tiêu háºu đặng tin ấy bèn thÆ°Æ¡ng nghị vá»›i quần thần. Tiêu Thiên Hữu bÆ°á»›c ra tâu:
- Gia Luáºt HÆ°u Ca đồn binh tại Vân Châu, đã nhiá»u phen xin cá» binh phạt Tống, song chÆ°a có dịp, nay Trung Quốc má»›i gặp việc tang, váºy thì phải thừa lúc không dá»± bà mà dấy binh thì ắt thà nh công lá»›n.
Tiêu Thiên Hữu nói chÆ°a dứt lá»i thì có Quyện Liêm tÆ°á»›ng quân là Thổ Kim Tú bÆ°á»›c ra tâu:
- Tống chúa khéo dùng ngÆ°á»i lắm, những tÆ°á»›ng trấn thủ biên đình Ä‘á»u rất hùng hổ, lá»i VÆ°Æ¡ng Khâm nói đó chÆ°a đủ chi là m tin, nếu mà cá» binh thì chÆ°a biết hÆ¡n thua. Tôi có má»™t kế chẳng hao binh Ä‘á»™ng chúng nó mà là m cho Trung Quốc phải nạp hết chÃn châu đất San Háºu vá» cho Bệ hạ. Tiêu háºu nghe tấu liá»n há»i:
- Khanh có kế chi mà hay nhÆ° váºy? Kim Tú nói:
- Bệ hạ phải viết má»™t bức thÆ° sai ngÆ°á»i Ä‘em qua Trung Quốc, còn tôi vá»›i Ma Lý Chiêu Kiết và Ma Lý Khánh Kiết dẫn năm ngà n binh kỵ đến vây Hà Äông mà thi bắn để dò xét tình hình bên Tống. Nếu gặp thá»i cÆ¡, thu Ä‘oạt giang sÆ¡n nhà Tống không khó.
Tiêu háºu nghe theo, liá»n viết má»™t bức thÆ¡ sai sứ Ä‘em qua Trung Quốc. Vua ChÆ¡n Tông xem thÆ¡, liá»n há»i quần thần có ai biết ý định của Liêu chúa nhÆ° thế nà o chăng? Khấu Chuẩn tâu:
- Cứ theo lá»i thÆ¡ thì chúa nÆ°á»›c Liêu có vẻ kiêu ngạo. Nay trong nÆ°á»›c ta nhân là i đầy đủ, há sợ nÆ°á»›c Liêu sao? Bát vÆ°Æ¡ng tâu:
- Xin để cho tôi qua Vô Nịnh phủ mà do há»i xem tình thế ra sao? Vua ChÆ¡n Tông:
- Ấy là việc quan trá»ng, khanh phải hết lòng dò xét má»›i được.
Bát vÆ°Æ¡ng vâng lệnh đến ra mắt DÆ°Æ¡ng lịnh bà và há»i thăm tin tức DÆ°Æ¡ng phò mã. DÆ°Æ¡ng lịnh bà nói:
- Lục lang từ ngà y phạm tá»™i bị Ä‘Ã y ra Trịnh Châu đến nay không thấy trở vá», nay Ä‘iện hạ đến đây, mụ không biết gì cả. Bát vÆ°Æ¡ng nói:
- Tân quân tức vị đã hạ chiếu tha cho Lục lang rồi, lẽ phải vá» triá»u giả cứu giá, tại sao phải ẩn mặt nhÆ° váºy? Thái quân nghe nói thÆ°a:
- Xin Ä‘iện hạ hoãn lại và i ngà y, đặng tôi sai ngÆ°á»i Ä‘i Trịnh Châu thăm dò thá». Bát vÆ°Æ¡ng từ biệt ra vá», tâu vá»›i vua ChÆ¡n Tông:
- Quáºn mã nay không biết ở đâu, gia đình không rõ tin tức. Vua ChÆ¡n Tông Ä‘ang rất lo lắng, bá»—ng có tin:
- Binh Liêu trà n qua Trấn DÆ°Æ¡ng, cÆ°á»›p phá rất hung hăng, xin Bệ hạ sai ngÆ°á»i Ä‘i đánh dẹp. Vua ChÆ¡n Tông há»i:
- Có ai dám lãnh binh dẹp loạn chăng. Khấu Chuẩn tâu:
- Nay có Giáo Liên sứ là Giả Năng, văn võ toà n tà i, đáng trách nhiệm ấy.
Vua ChÆ¡n Tông liá»n hạ chỉ sai Giả Năng dẫn binh má»™t muôn, hiệp vá»›i Khấu Chuẩn và Tấn DÆ°Æ¡ng mà ngăn giặc. Giả Năng và Khấu Chuẩn dẫn binh nhắm Hà Äông kéo tá»›i. Bấy giá», DÆ°Æ¡ng lịnh bà nghe tin, liá»n bà n vá»›i Lục lang:
- Giả Năng không phải tay đối thủ vá»›i Liêu tÆ°á»›ng, nay tân quân má»›i lên ngôi, con hãy ra giúp ngÆ°á»i. Lục lang nói:
- Lá»i mẫu thân đã dạy, con xin hết sức giữ tròn trách nhiệm. Lục lang vừa dứt lá»i thì Bát nÆ°Æ¡ng và Cá»u muá»™i bÆ°á»›c ra thÆ°a:
- Hai em xin đi theo cùng giúp sức đại ca. Lục lang nói:
- Hai em là đà n bà con gái đi sao tiện? Bát nương thưa:
- Chị em tôi sẽ giả dạng đà n ông thì ai biết được.
Lục lang tức cÆ°á»i, nhÆ°ng chiá»u ý hai em, từ biệt DÆ°Æ¡ng lịnh bà , rồi ba anh em nhắm Tấn DÆ°Æ¡ng thẳng tá»›i.
Bấy giá» tÆ°á»›ng Liêu là Thổ Kim Äú, đã bố trà doanh trại tại đất Hà Äông, ngà y thÆ°á»ng cÆ°á»›p phá lê dân cùng binh sÄ© vui chÆ¡i ăn uống, bá»—ng nghe có quân Tống kéo đến, liá»n thÆ°Æ¡ng nghị vá»›i bá»n Ma Lý Chiêu Kiết:
- Nay binh Tống không có cha con há» DÆ°Æ¡ng thì không còn ai tà i giá»i. Nếu chúng nó ra đây chúng ta quyết đánh cho má»™t tráºn để tiêu tan uy thế. Chiêu Kiến nói:
- Nước Tống hiện nội tình rắc rối, các trung thần nghĩa sĩ bỠchức vỠquê thì là m gì có đủ sức mạnh.
Hôm sau, Kim Tú tìm nÆ¡i đất rá»™ng dá»±ng má»™t cây cá» Äại Liêu cao chót vót, để khiêu khÃch binh Tống. TÆ°á»›ng Liêu là Thổ Kim Tú, Ma Lý Chiêu Kiết và Ma Lý Khánh Kiết Ä‘á»u cưỡi ngá»±a đứng trÆ°á»›c tráºn, còn binh Tống thì Khấu Chuẩn, Giả Năng cÅ©ng lÆ°á»›t ngá»±a tá»›i giáp chiến. Khấu Chuẩn nói:
- NÆ°á»›c Liêu của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là má»™t tiểu quốc, nay Tống trà o vua má»›i lên ngôi, các ngÆ°Æ¡i dám Ä‘em binh xâm phạm bá» cõi giết hại dân ta, còn dám khiêu khÃch dá»±ng cá» Äại Liêu, nhục mạ binh tÆ°á»›ng của ta sao. Thổ Kim Tú nói:
- Tân chúa các ngÆ°Æ¡i má»›i lên ngôi mà quần thần bỠấn vá» quê, nhÆ° váºy thì còn giá trị gì mà gá»i là đại quốc. Khấu Chuẩn nói:
- Các ngÆ°Æ¡i là nÆ°á»›c nhá», lợi dụng thá»i gian Tống chúa má»›i lên ngôi, mà phá phách nhÆ° váºy, tháºt đáng tá»™i. Thổ Kim Tú nói:
- Các ngÆ°Æ¡i có giá»i thì đấu chiến vá»›i ta, không hÆ¡i đâu mà cãi lẽ. Vừa dứt lá»i, đã thấy Ma Lý Chiêu Kiết vá»— ngá»±a xông ra giáp chiến.
Lá»i bà n: Giá trị con ngÆ°á»i không phải ở chức quyá»n, mà do tình cảm và đạo nghÄ©a là m ngÆ°á»i. Con của ngÆ°á»i thợ bạc là dân thÆ°á»ng trong xã há»™i, thế mà khi cha bị chết oan, lòng hiếu thảo, tình máu mủ mà đệ Ä‘Æ¡n đến triá»u đình kêu oan. Hà nh Ä‘á»™ng ấy rõ rà ng là do đạo là m ngÆ°á»i. Kẻ biết phụng sá»± đạo là m ngÆ°á»i thì dù là má»™t dân dã, cÅ©ng được má»i ngÆ°á»i kÃnh trá»ng và thÆ°Æ¡ng xót. Còn nhÆ° Thất vÆ°Æ¡ng, con má»™t vị vua lại láºp kế giết anh mình để Ä‘oạt ngôi vị thì nhân tÃnh tháºt không bằng má»™t ngÆ°á»i con của kẻ dân dã. Giá trị là m ngÆ°á»i không phải chức quyá»n thế, mà tấm lòng. Äừng bảo kẻ dân dã giá trị không bằng kẻ quyá»n quà già u sang. Äánh giá má»™t con ngÆ°á»i phải nhìn và o nhân tÃnh. Äây là má»™t tấm gÆ°Æ¡ng cho kẻ nhìn Ä‘á»i chỉ thấy quyá»n quà cao sang mà tôn trá»ng. Phải biết giá trị con ngÆ°á»i là ở đạo nghÄ©a.-oOo-
- Hết hồi 50 :2 (38):
Tà i sản của bagiatam
Từ khóa được google tìm thấy
bo phim tam ha nam duong , caylienra , êîâðîâ , gia ban tam ha nam duong , íàðàùèâàíèå , ïëèòêà , íîâîñòðîéêà , ñåðãåé , phim bo tam ha nam duong , phim tam ha nam duong , phimtayhanamduong , tam h , tam ha nam duong , tam ha nam duong phim , tam ha nam duong tap 1 , tam ha nam duong truyen , tam hạ nam Ä‘Æ°á»ng , tamha namduong , tamhanamduong , truyen tam ha nam duong