Cơn giận như cơn mưa rả rích liên tục nhiều ngày tích tụ tạo thành dòng nước lớn. Nhưng với kinh nghiệm giảng dạy hơn 20 năm, Phùng Kim đã có sẵn kế hoạch.
Hắn chợt dừng lại bài giảng, nở nụ cười ma quỷ nói:
- Học viên lớp này thật là siêng a.
Những học viên đang ngồi chợt thấy lạnh cả xương sống, phút chốc họ trở nên nghiêm túc cực kỳ. Ai cũng không muốn bị xui xẻo. Thậm chí có 2 kẻ đang ngủ linh cảm được nguy hiểm, tự thân ngồi bật dậy.
Những học viên đang ngủ khác cũng được các đồng học bên cạnh kêu dậy. Cả Hầu Siêu cũng bị Lục Định đánh thức.
Vốn đang tính ngủ bù để tối thức đêm tu luyện, nhưng lại bị một đôi bàn tay rét lạnh đặt trên mặt, Hầu Siêu tỉnh dậy và có tí giận, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lục Định hỏi:
- Chuyện gì?
Nếu tên Lục Định không đưa ra lý do chính đáng, hắn cũng muốn đánh nhau phát tiết một phen.
Lúc này, phía sau hắn, một giọng nói âm trầm vọt vào tai hắn:
- Nếu như ta nhớ không nhầm, đây hẳn là Hầu gia Hầu Siêu nhị công tử. Hầu công tử, mặt mũi ngài thật là lớn, còn hăm dọa cả đồng môn. Ngài hẳn cũng ngạo mạn như Tang Lộc nhỉ?
Nghe giọng nói đầy bỡn cợt từ phía sau vang lên, Hầu Siêu cũng không để ý. Hắn không hề đáp lại mà lạnh lẽo nói:
- Đừng làm phiền ta.
Toàn bộ phòng học đều nhìn về phía hắn, thay hắn toát mồ hôi lạnh. Tang Lộc còn được tặng 2 cái tát, bây giờ không biết số phận Hầu Siêu sẽ như thế nào.
Lời nói hắn vừa dứt thì…
Bốp… Ầm…
Quả nhiên, Hầu Siêu ăn một cái tát, bay thẳng đụng vào vách tường tạo thành một tiếng vang.
Lớp học yên lặng như tờ, không ai dám nhúc nhích, ngay cả cái đầu đang hướng về hướng này cũng giữ yên tại chỗ.
Bị cái tát cảnh tỉnh, Hầu Siêu cũng bình tĩnh lại. Trong lớp học này, người có thể đánh hắn mà hắn không kịp phản ứng thì có lẽ là chỉ có lão già chủ nhiệm lớp. Mắng thầm trong lòng, nhưng hắn không quên dùng đôi tay đỡ thân thể mình dần dần đứng lên. Nhìn về phía người đánh mình, im lặng đứng ở nơi đó như chưa có việc gì.
Phùng Kim nhìn về phía Hầu Siêu, lạnh nhạt nói:
- Lớp số 3 này thật là thiên tài lớp lớp, anh hào mọi nơi. Thật không ngờ chưa đến 1/5 buổi học, ta lại gặp hai vị “thiên tài” như thế này. Đầu tiên là ngang ngược, ngông cuồng Tang Lộc. Còn giờ đây? Nói như thế nào nhỉ? Rác rưởi coi thường kiến thức Hầu Siêu sao? Cho dù kiến thức các ngươi đã biết trước thì như thế nào? Nghe lại không được sao? Cái thái độ không tôn sư trọng đạo xuất phát từ đâu ra thế? Ai có thể cho ta biết các ngươi đến học viện là để làm gì không? Nếu không đến học viện để học tập thì cút về nhà các ngươi, Thần Nhân học viện không chào đó những kẻ như thế. Còn đến học tập thì phải nghiêm túc và chăm chú vào cho ta.
Ngữ khí rét lạnh và đồng thời khí tức mạnh mẽ bộc phát, chúng đè ép lên thân thể mọi học viên tại đây. Thân thể họ đều run lẩy bẩy. Trực tiếp chịu đựng áp lực, Hầu Siêu lui nửa bước và phun máu.
Học viện đều câm như hến, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt cũng không ai dám lau.
Sau đó, dưới áp lực càng mạnh từ Phùng Kim, Hầu Siêu liên tục thối lui 2 bước , thân thể của hắn trực tiếp dựa vào tường. Thân thể hắn run rẩy lợi hại. Nhưng hắn bình thản nâng lên tay phải lên lau đi vết máu ở khóe miệng.
Hắn nâng lên cánh tay cực kỳ khó khăn, chậm chạp đến đáng thương, không khác gì một pha quay chậm.
Mọi học viên nhìn cảnh này đều bị chấn trụ, Hầu Siêu hắn là không hiểu rõ tình cảnh trước mắt, là đang rảnh không có việc làm sao? Giờ là lúc quan tâm đến máu ở khóe miệng sao?
Vất vả lau xong, hắn thả lỏng cánh tay, hai mắt trực tiếp đối diện 2 mắt với Phùng Kim, hắn nhe răng cười:
- Phùng lão sư, ngài ra tay cũng nặng a, vả lại còn dùng thực lực ép ta một đầu sao?
Phùng Kim nheo mắt lại, hắn mỉm cười:
- Đúng thế thì thế nào? Ngươi có định trả thù ngay bây giờ không?
Hầu Siêu ha ha cười nói:
- Ngài thật biết lừa người. Tu vi của ngài cách ta vạn dặm, ta nào có thể là đối thủ của ngài chứ?
- Vậy ngươi muốn như thế nào? Phùng Kim nở nụ cười.
- Ha ha, Phùng lão sư cứ đùa, thế nào là thế nào? Ta đây nhận lỗi với ngài. Xin ngài tha thứ.
Chịu đựng áp lực của Phùng Kim, cố gắng mở miệng nói chuyện, dẫn đến hắn vừa nói xong câu này, lại phun ra một ngụm máu.
- Hừ, kẻ nhận lỗi mà không có tí lễ phép nào sao? Thành ý của ngươi ở đâu thế?
Mặc kệ máu tươi lưu trên khóe miệng, Hầu Siêu ha ha cười:
- Lão sư a, ngài không thấy dưới áp lực của ngài, tay ta nhấc lên còn gian nan, khó khăn, thì sao ta có thể cúi người được?
- Hoa ngôn xảo ngữ chẳng giúp ngươi tăng lên thực lực được đâu.
Sau đó hắn quay lên bảng tiếp tục bài giảng.
Hầu Siêu trở về bàn học, ngồi nghiêm túc lắng nghe, còn trong lòng thì không ngừng chửi rủa.
“Mẹ kiếp. Đặt ra nội quy thì phải nói từ đầu chứ?
Thật là biến thái! Ỷ mạnh hiếp yếu.
Khốn nạn. Lão sư thì có gì hay ho.
Ai không chọn sao phải chọn ta “giết gà dọa khỉ”.
…”
Có tấm gương của Tang Lộc và Hầu Siêu, lớp học đi vào ổn định. Thiếu gia của Tang gia và Hầu gia còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt thì ai dám đui mù “thách thức” bạo lực lão sư?
Học viên lớp 3 trở nên ngoan ngoãn như những chú cừu non. Khuôn mặt nào cũng lộ vẻ nghiêm túc và chăm chú.
Buổi học cứ như vậy dần trôi qua.
…
Kết thúc buổi học, Phùng Kim bước ra.
Các học viên cũng nhao nhao rời khỏi.
Lục Định lúc này thân thiết cười hỏi:
- Hầu Siêu, ngươi không sao chứ?
- Có sao thì có, không sao cũng có. Hầu Siêu lấp lửng trả lời.
- Được rồi. Chịu ngươi. Qua buổi học hôm nay ta công nhận là mọi người nói đúng. Ngươi là một tên kỳ quái và tâm lý không bình thường.
Lục Định chẳng ngại nói thẳng, nói xong hắn còn cười ha hả.
Hầu Siêu nhìn hắn, lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng học.
…
Hầu Siêu mang tấm thân có máu tươi dính đầy quần áo đi ra ngoài. Rất nhiều người thấy vậy đều chỉ trỏ và bàn tán. Sự tích “lão sư thích tát học trò” cũng nhanh chóng lan truyền. Hầu Siêu và Tang Lộc vốn đã nổi tiếng, qua lần này thanh danh lại càng vang xa.
Hầu Siêu hắn muốn điệu thấp, bỗng chốc kế hoạch trở thành phế thải.
Hắn nhanh chóng vọt vào phòng 1202.
Trong phòng 3 kẻ kia đã có mặt từ lâu, nhìn “tạo dáng” của Hầu Siêu lúc này, họ cũng nổi lên tò mò. Á Thông mở miệng:
- Hầu Siêu, mới buổi học đầu tiên đã đánh nhau với ai à? Lại còn bị thiệt?
Hầu Siêu vừa thay quần áo, vừa lạnh nhạt nói:
- Ngủ trong lớp, lão sư lấy làm vật tế thần.
- A ha ha ha, cười chết ta. Địch An lăn ra cười.
- Ngươi cũng thật trâu bò đấy chứ? Buổi đầu chưa lọt mắt xanh của cô nàng nào, mà đã lọt vào mắt xanh của lão sư rồi. Xem ra sau này dưới sự trợ giúp của lão sư ấy, ngươi càng dễ dàng học tập hơn rồi. Liên Mạn bỏ đá xuống giếng.
Á Thông mỉm cười:
- Ngươi thấy đấy, ngươi vận khí quá tốt. Ba chúng ta đều ước mơ.
Hầu Siêu chẳng thèm đáp lại, hắn nuốt vào một viên đan dược và bắt đầu ngồi xếp bằng khôi phục. Cả buổi học, dưới dâm uy của Phùng Kim, tuy hắn bị thương trước đó, nhưng chưa hề tiến hành trị liệu.
- Ha ha, xem ra lần này lão Hầu ăn thiệt thòi lớn rồi. Mặc kệ hắn đi, các ngươi nói xem buổi đầu đi học tại đây như thế nào? Á Thông cười nói.
Địch An cau mày, bất mãn nói:
- Hừm, cũng chẳng có gì. Ta học tại lớp 12, dương thừa âm thiếu, mỹ nữ cũng chỉ có một - hai người. Lão sư của ta lại là đàn ông. Thật sự rất chán và không có hứng thú. Ngươi cứ tưởng tượng xem, ngồi trong lớp toàn bọn đực rựa, thêm lão sư râu tóc xồm xồm, thậm chí lão ấy trông giống như ăn mày, quần áo tả tơi lộ ra thân thể đầy lông, mặt khác cơ thể hắn còn bốc mùi nữa chứ. Hắn giảng bài mà thỉnh thoảng mùi thúi từ miệng hắn bay ra khiến toàn bộ học viên phải bịt mũi, thế mà hắn tự nhiên như không. Lớp 12 thật sự là địa ngục trần gian, ta chẳng muốn tiếp tục học tí nào.
Liên Mạn cũng tiếp lời:
- Ta học lớp số 6, ngược lại với lớp tên Địch An. Mỹ nữ nhiều vô số, đặc biệt có thiên tài và là đệ nhất mỹ nữ Phong Thục Bích, nàng đúng là xinh đẹp động lòng người, nghiêng nước nghiêng thành. Các ngươi không biết khi nàng mới bước vào, vài tên trong lớp ta còn chảy cả nước dãi, khuôn mặt dâm ô lộ ra, khiến cho chúng nữ khinh bỉ một phen. Nói thật, tại lớp số 6, phái nam học thì ít mà ngắm Phong Thục Bích thì nhiều. Aiz… Còn lão sư là một lão thái thái, nhìn bộ dạng da mặt có tí nhăn nheo là hiểu rồi.
Nghe Liên Mạn nói, Địch An chửi ầm lên:
- Mẹ kiếp. Tại sao lão tử không được học tại lớp 6? Khốn nạn. Không được rồi, chiều nay lão tử trốn học chạy sang lớp 6 tán gái thôi.
- Địch An, đừng làm rộn. Trốn học coi chừng bị phạt đấy, mà hình phạt tại Thần Nhân học viên không nhẹ đâu, coi chứ bị đuổi thì khổ. Á Thông nhắc nhở.
- Rồi, rồi. Ta đã biết. Còn lớp ngươi thì sao? Địch An khó chịu nói.
- Lớp ta à? Ta học lớp số 9. Cũng chẳng có gì đặc biệt, nam nữ coi như cân bằng, học viên cũng rất hiếu học, từ đầu tới cuối buổi học chỉ có tiếng lão sư giảng bài. Lớp cũng chán lắm. Lão sư lại là một vị gia gia tuổi xế chiều. Giảng bài nghe cũng hay lắm.
Địch An cười mỉa tổng kết:
- Xem ra lớp 12 của ta là dương thịnh âm suy, và… bốc mùi. Lớp số 9 của Á Thông là bình thường và bình thường, cộng thêm lão sư giảng hay. Lớp số 3 của Hầu Siêu có lẽ là lớp học bạo lực. Haiz… Vẫn là muốn vào lớp số 6 đầy mỹ nữ của Liên Mạn a.
Hai tháng đã qua kể từ khi Hầu Siêu bắt đầu vào học tại Thần Nhân học viện. Cũng là những buổi tới lớp, cũng là những bữa lai rai, và cũng là những hôm tu luyện. Tất cả diễn ra rất bình yên và êm đềm cho đến hôm nay.
Tại phòng học số 3, Phùng Kim nhìn quanh các học sinh của mình, qua 2 tháng dạy học, hắn cũng hiểu được tính cách của một phần học sinh lớp này. Hôm nay có việc trọng yếu cần thông báo, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ bước vào.
Phùng Kim tiếp tục giảng giải lý thuyết. Đến cuối buổi, hắn mỉm cười nói:
- Nhà trường đã quyết định từ đầu tháng sau, sẽ tổ chức thi đấu trong học viện, lần này dành cho các học viên khóa mới này, tổng cộng có 198 lớp với 9865 học viên tham gia. Tất cả học viên đều bắt buộc phải tham gia. Lần thi đấu này là chuẩn bị cho lần đại tái 3 đại lục vào 5 năm sau. Phần thưởng cũng rất hấp dẫn. Hi vọng các em sẽ chuẩn bị tốt.
Nói xong hắn về chỗ ngồi, chờ đợi các học viên đặt câu hỏi.
Xôn xao… Xôn xao…
Hai tháng học chung, các học viên cũng đã nhận thức nhau, giờ này chúng bàn luận tại trong nhóm của mình.
- Lần đại tái giữa các học viện 3 đại lục ta cũng nghe qua, nhưng tại sao lại thi đấu vào lúc này? Sớm hơn tận 5 năm đấy?
- Thằng khờ, dĩ nhiên là qua lần thi đấu này tuyển chọn hạt giống để đào tạo và huấn luyện rồi.
- Cũng có lý, chỉ không rõ phần thưởng như thế nào.
- Ngươi thông tin kém quá, ta nghĩ như mọi lần trước đây, có hạng đấu cá nhân và đồng đội 5 người, phần thưởng thì yên tâm, đủ khiến các ngươi điên cuồng. Thằng bé bên cạnh bí bí mật mật híp mắt cười.
Xung quanh thảo luận cũng chẳng gây nên Hầu Siêu chú ý, vẫn như trước đây, hắn chẳng có hứng thú.
Lục Định nhìn hắn lắc đầu, Lục Định không biết cái gì mới làm cho cái tên kỳ lạ này quan tâm.
Lúc này, trên dãy bàn đầu, Tang Lộc hỏi:
- Lão sư, thi đấu cá nhân thì không sao. Chỉ là thi đấu đồng đội, phải tuyển chọn đồng bạn cùng lớp như trước đây sao?
- Không, lần này tự do. Phùng Kim cười.
Nghe Phùng Kim nói, cả lớp nổ tung tiếng bàn luận.
- A, ông trời của ta. Như vậy không phải 5 đại thiên tài thành 1 đội thì xếp thứ nhất chắc à?
- Ha ha, ngũ đại thiên tài ai cũng có niềm kiêu hãnh riêng, có lẽ họ sẽ không hợp tác với nhau đâu.
- Này này, các ngươi bàn luận cái quái gì thế? Ngũ đại thiên tài mà thành 1 đội thì còn thi đấu gì nữa, học viện sẽ không chấp nhận đâu.
- Tên ngu xuẩn, học viện càng vui mừng thêm chứ không chấp nhận gì.
- xxx, mấy tên ngu muội này, não bị nhúng nước thật à? Đại thiên tài cái tên gọi ấy là tư chất chứ có phải sức chiến đấu hay sự ăn ý trong đội đâu.
- Ha, rốt cuộc cũng có kẻ thông minh, có rất nhiều kẻ biến thái ẩn nấp rất sâu trong 198 lớp, đừng tưởng dễ mà ăn nhé.
- Nói tóm lại chúng ta cũng cần phải chuẩn bị thôi.
Bên góc phải, Lục Định mở miệng:
- Này tên lập dị, có hứng thú làm một đội đánh nhau không ?
- Không hứng thú. Hầu Siêu lạnh nhạt.
- Nhưng lần này là bắt buộc tham gia đấy. Ngươi muốn để mặt mũi Hầu gia mất hết à?
Hầu Siêu liếc nhìn hắn và nói:
- Điều đó chẳng liên quan tới ta.
- Đại ca của ta, ta thân ca ca, phần thưởng lần này hấp dẫn lắm, nghe bảo có cả chiến thú đấy, còn cả được huấn luyện miễn phí nữa.
- Huấn luyện miễn phí? Hầu Siêu ngạc nhiên.
Lục Định nhìn hắn đầy khinh bỉ:
- Ta rất nghi ngờ ngươi có phải là nhị thiếu gia của Hầu gia không? Như thế cũng không biết. 20 đội có thứ hạng đồng đội cao nhất và 100 người có thứ hạng cá nhân cao nhất sẽ được huấn luyện 5 năm để chuẩn bị cho lần đại tái toàn bộ 3 đại lục.
- Và giờ ngươi tính lôi kéo ta? Ta nghĩ ngươi nên lôi kéo thêm tứ đại thiên tài nữa thì thứ hạng càng cao đấy. Lôi kéo ta thì có tác dụng gì? Hầu Siêu mỉa mai.
Lục Định giễu cợt cười:
- Thực lực ta không bằng một góc của họ thì lôi kéo kiểu gì? Có khi lập thành một đội rồi, sau khi họ biết thực lực kém cỏi của ta thì ta lại bị đuổi thẳng ra ấy chứ.
Hầu Siêu cũng cười:
- Ngươi cho rằng chỉ mấy lời giả dối ấy là có thể lừa dối ta? Ai có thể không biết ngươi mạnh cỡ nào, chứ ta ngồi gần ngươi 2 tháng trời, có đui mù cũng nhìn ra vài phần.
- A ha ha, ngươi quá đề cao ta rồi. Lục Định tự giễu.
Hầu Siêu nhìn hắn, nghiêm túc nói:
- Ngươi là một kẻ tài cao, giấu tài rất kĩ. Nhưng ta khác ngươi, ta dù quan tâm đến cái huấn luyện miễn phí kia, nhưng ta không có hứng thú tranh đoạt thứ hạng cao, ngươi tìm ta cũng chỉ phí đi tương lai của ngươi thôi.
Lục Định lấy tay bụm miệng, giả vờ ọe ọe vài tiếng, rồi quay lại cười cợt:
- Ta cũng quan sát ngươi suốt thời gian này, chậc, ngươi cũng không thua kém ta đâu. Ta cũng rất tò mò vì sao đối với mọi thứ dường như ngươi không hề quan tâm. Khà khà… Người càng khiến ta tò mò, ta lại càng cảm thấy thú vị, ta lại càng muốn tìm hiểu.
- Cút ngay, ta không có tư tưởng thích người đồng giới như ngươi.
- Ha ha, cũng hiểu về nhau kha khá rồi, không cần dùng phép khích tướng rẻ tiền thế đâu.
Hầu Siêu đảo mắt qua lại trên người hắn. Lục Định cảm thấy nổi da gà.
- Ngươi mới vừa nói ngươi không thích người cùng giới mà. @&@###... Lừa nhau à.
- Không, ta chỉ là đang nghĩ có người trong phòng ta sẽ thích vẻ lực lưỡng của ngươi mà thôi. Nếu cảm thấy ổn thì đầu canh một tới phòng của ta. Ta nghĩ phòng ta ở đâu, ta không cần phải nói chứ? Hầu Siêu cười cười.
- Được, vậy đầu canh 1 ta sẽ tới. Lục Định rất dứt khoát.
…
Lâu Tử - Thần Nhân học viện, phòng 1202.
Á Thông lười biếng nằm trên giường. Hắn rất nhẹ nhàng dùng tay vuốt lại những sợi tóc rối và mở miệng:
- Chậc, tên Lục Định Hầu Siêu mời tới sao vẫn chưa thấy tới nhỉ.
- Ta nói lão Á, từ khi ngươi có bạn gái lúc nào ngươi cũng vuốt tóc như thế này à? Mẹ kiếp, trông tởm tởm như thế nào ấy. Địch An phàn nàn.
Liên Mạn biểu lộ một tư thái nghiêm chỉnh nói:
- Được rồi, nói chính sự đi thôi. Phòng chúng ta 4 người, thêm Lục Định là đủ 5 người. Mặc dù là do Hầu Siêu giới thiệu, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút không tin tưởng.
Địch An bĩu môi:
- Ngươi thì có khác gì lão Á? Chỉ vài ngày ở cái lớp số 6 đầy mỹ nữ, thì đã thay đổi thành cái bộ dạng này rồi. Ta nói 2 người các ngươi, ở bên ngoài thì có thể, chứ ở đây còn bày đặt làm dáng, nhìn muốn ói.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền vào giọng cười sang sảng:
- Ha ha, ta cũng không ngờ phòng 1202 của tên Hầu nhị thiếu gia lại thú vị như vậy. Đúng sở thích của ta rồi đấy.
Hầu Siêu đang xếp bằng trên giường, bỗng mở mắt, đang định giới thiệu thì nghe thấy Liên Mạn nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ đây hẳn là Lục Định Lục thiên tài, một trong ngũ đại thiên tài chứ? Chỉ từ ngữ khí nói chuyện của ngươi cũng nhận ra ngươi thật sự là thiên tài trong thiên tài.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đây chắc chắn là Lục thiên tài của khóa chúng ta.
Địch An nhấn mạnh 2 chữ thiên tài, rồi quanh đầu nhìn quanh cả phòng, đứng dậy trịnh trọng nói:
- 3 tên khốn các ngươi còn không mau bái kiến Lục thiên tài.
Nói xong hắn, Á Thông cùng Liên Mạn ôm bụng lăn ra cười.
Lục Định có chút không rõ, hắn ngẩn người ra. Chẳng lẽ vừa rồi ta nói gì đáng cười hay sao? Hay là thân thể ta có cái gì đáng cười? Lục Định lắc đầu bỏ qua. Hắn cũng đã một phen chỉnh chu ăn mặc, hẳn là không có gì mới đúng.
Nếu đã xác định là cùng phe, có thể trở thành đội hữu lần này, Hầu Siêu cũng không quá lạnh nhạt và ít lời, hắn nói:
- Tính cách 3 tên đó là thế, ngươi đừng để ý, chỉ là đùa vui chút thôi.
Hầu Siêu nói thế càng để Lục Định nghi hoặc. Đùa vui kiểu gì lăn ra cười như vậy? Hơn nữa lại là cả 3 tên. Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Hắn tự nhiên tiến vào và đứng dựa vào giường ngủ của Hầu Siêu.
Hầu Siêu thấy hắn như vậy, cũng nhìn 3 người kia mỉm cười nói:
- Làm quen như vậy được rồi, tới phen ta giới thiệu. Ba tên kia từ trái sang phải lần lượt là Địch An, Liên Mạn, Á Thông. Năng lực của bọn hắn ta cũng không rõ, nhưng thực lực cũng không chênh lệch nhiều so với ngươi đâu.
- Hả? Lục Định ngạc nhiên.
- Ngươi không cần ngạc nhiên. Ở khóa này, số người có thực lực ngang ngửa và hơn ngươi không ít hơn trăm người.
Á Thông, Liên Mạn, Địch An đều dừng cười, ngồi dậy. Lục Định nghiêm túc hỏi:
- Hầu Siêu, ngươi chắc chắn chứ?
- Chắc hẳn không sai.
Á Thông cướp lời:
- Hầu nhị thiếu gia, ngài nói thật chứ? Thông tin có xác thực không?
Hầu Siêu thờ ơ nói:
- Tin cũng được, không tin cũng xong.
- Mẹ kiếp, Hầu ca, Hầu ca của ta, nhanh chóng xác thực hoặc bảo rằng ngươi mới đùa đi. Ngươi bỏ giữa chừng như thế chúng ta phải biết làm sao? Ô… Ô… Địch An bụm mặt khóc.
Hầu Siêu khinh bỉ:
- Thôi giả bộ đáng thương đi, ta còn lạ gì, nước mắt của ngươi chẳng đáng tiền đâu.
Địch An vô tội giơ tay nói:
- Hầu ca ra lệnh, đàn em nào dám không nghe.
Lục Định chịu hết nổi cái phòng này, hắn cười trừ:
- Rồi rồi. Nói chuyện chính, nói chuyện chính đi.
Hầu Siêu bỏ qua Địch An, lạnh nhạt nói:
- Thông tin trên là xác thực, thậm chí theo thông tin chưa được xác nhận thì khóa này có 20 người thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Ta lại không muốn tranh giành thứ hạng cao. Như thế này, 4 người các ngươi là chủ lực chính, trước vòng đấu loại thứ 3 nếu như gặp khó khăn ta cũng sẽ góp một phần sức; nhưng khi chắc chắn đội ta vượt qua vòng đấu loại thứ 3, tức là đã chắc chắn nằm trong tốp 20 đội, ta chỉ góp mặt cho đủ thành viên, chứ không tham gia nữa. Nếu đồng ý, thì đội 5 người chúng ta chính thức thành lập, nếu không, các ngươi có thể đi tham gia đội khác.
Á Thông cợt nhã:
- Như thế thì thật là thiệt thòi. Phần thưởng lần thi đấu này cao lắm đấy.
Địch An lại lên tiếng khóc rống:
- Hầu ca, Hầu công tử, Hầu thiếu, Hầu đại nhân, ngài không ra tay, chúng ta sẽ trắng tay ở lần thi đấu này đấy.
Liên Mạn chẳng biểu hiện gì, trấn tĩnh nói:
- Ta không có ý kiến.
Lục Định mỉm cười:
- Nếu đúng như thông tin Hầu huynh đề cập, thì cạnh tranh sẽ rất khốc liệt và gay gắt nhỉ.
Tại trung tâm Thần Nhân học viện có một đấu trường được dựng lên cho các học viên.
Các ngươi có mâu thuẫn với nhau? Vậy thì đến đây giải quyết đi.
Ngươi tự tin vào thực lực của mình, muốn kiếm tí tiền? Vậy thì vào đây cược thi đấu với người khác.
Ngươi muốn nâng cao thực chiến? Vậy thì tiến vào đi.
Ngươi muốn giải tỏa tâm tình? Mua một người rồi vào đấu trường hành hạ hắn.
Với muôn màn lý do, học viên có thể thỏa thích lựa chọn tiến vào đấu trường.
Đấu trường của Thần Nhân học viện là những lồng năng lượng hình cầu bán kính hơn 200 trượng và lơ lửng giữa trời. Có tất cả 7 đấu trường, trong đó 6 đấu trường dành cho ngoại viện và 1 đấu trường dành cho nội viện.
Theo quy định của trường, mỗi lần tiến vào đấu trường đều phải trả 20 viên kỳ thạch, 2 bên tự thỏa thuận với nhau xem bên nào trả. Cũng đồng thời phải tự bỏ phí thuê một trọng tài của nhà trường tiến hành quan sát, phân định thắng thua, cũng như kịp thời bảo vệ.
Mục đích của nhà trường là tới thì dừng, chứ không phải sinh tử kết cục.
Hôm nay, đấu trường số 5 đặc biệt đông người. Phần lớn là các học viên khóa mới, số lượng quan sát ước chừng hơn 6000 người. Cũng dễ hiểu thôi, tin tức một trong ngũ đại thiên tài Lục Định lên đấu trường đủ để thu hút phần lớn mọi người đến quan sát, trong số đó có cả tứ đại thiên tài còn lại.
Mọi người đều lặng yên, đều chú ý vào trận đấu sắp tới.
Tại góc trái phía bên ngoài, có ba đứa trẻ chậm rãi bay về đấu trường số 5, vừa đi chúng vừa nhỏ giọng trò chuyện.
- Hầu Siêu, ngươi cho rằng ai sẽ thắng? Địch An cười hỏi.
- Ngươi đang thử ta sao? Theo ta thấy, cả ngươi và Liên Mạn đều biết trước kết quả rồi. Hầu Siêu mỉm cười đáp.
- A, Hầu ca, sao ngươi lại nói thế, ta làm sao mà biết được? Ngươi cũng rõ ràng, với thực lực của ta vốn là không phải là đối thủ của bọn họ, vậy thì làm sao mà ta biết trước được kết quả. Địch An vô tội nói.
- Vậy còn ngươi thì sao, Liên Mạn?
Nghe Hầu Siêu đá sang phía mình, Liên Mạn bình thản đáp:
- Ta cho rằng Lục Định sẽ thắng. Chậc, ta thấy Lục Định mạnh hơn Á Thông một cái cấp độ nha. Dù gì Lục Định cũng là một trong ngũ đại thiên tài, còn Á Thông chỉ là một tên vô danh.
Hầu Siêu giễu cợt:
- Hai người các ngươi thật là biết phối hợp. Ta nghĩ là các ngươi rõ ràng là quen biết từ trước khi vào học viện, nói không chừng giao tình của gia tộc 2 tên nhà ngươi rất thâm sâu.
Liếc nhìn Địch An và Liên Mạn đang muốn nói, Hầu Siêu mỉa mai cắt đứt:
- Không cần phải chối rồi. Các ngươi có đưa ra lý do gì đi nữa ta càng không tin. Ta chỉ thắc mắc một điều. Địch An, ngươi có thể cho ta biết phòng 1202 là ngẫu nhiên sắp xếp hay đã có người nào đó cố ý sắp đặt? Ta càng tò mò là ta có sức hấp dẫn gì mà được đưa vào căn phòng 1202 này?
Địch An trầm mặc, Liên Mạn cũng trầm mặc. Một lúc sau, Liên Mạn thở dài nói:
- Ngươi bắt đầu nghi ngờ chúng ta từ lúc nào?
Hầu Siêu thản nhiên nói:
- Ta đã rất ngạc nhiên khi phòng 1202 toàn là những kẻ chuyên ẩn mình. Ban đầu ta cũng không để ý, như ngươi biết đấy, ta hoàn toàn không quan tâm nhiều việc. Nhưng dần dần, ta cảm giác được thực lực các ngươi rất mạnh mẽ, nhưng các ngươi đều không thể hiện ra. Hẳn là thực lực của 2 ngươi và Á Thông đều trước 10 chứ? Sự ngẫu nhiên này làm ta có cảm giác không phải là trùng hợp. Ta phái người điều tra, vậy nhưng chỉ có thể tra ra thông tin về Á Thông, còn 2 tên nhà ngươi? Không thể tra ra các ngươi từ đâu tới, thuộc gia tộc nào, chính xác là xuất thân không rõ khiến ta càng nghi ngờ. Nhưng mỗi người đều có bí mật, tuy rằng ta bị người dắt mũi đưa vào phòng 1202 này, ta cũng không quan tâm. Cuối cùng đến hôm nay, cả ngươi và Liên Mạn đều không đứng ra tranh chức đội trưởng, ta mới nghĩ thấu.
Địch An ha ha cười nói:
- Tại sao ngươi không cho rằng ta và Liên Mạn đều là những kẻ lập dị như ngươi? Người ta không phải nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã sao; có thể duyên số để cho 4 kẻ quái dị chúng ta ở cùng 1 phòng đấy.
Hầu Siêu từ chối trả lời:
- Ngươi rất gian xảo, giảo hoạt, càng biết đánh trống lảng. Nhưng với ta thì vô ích, ngươi càng là như vậy, thì chỉ càng khẳng định những gì ta nghĩ là chính xác.
Liên Mạn nhăn mày nói:
- Được rồi lão Địch, ngươi không thấy thông minh quá bị thông minh hại sao? Ngươi chỉ là tiểu thông minh thì không lừa dối được người già dặn kinh nghiệm như hắn đâu.
Bị người chọc thẳng vào nỗi đau, khuôn mặt đỏ lên, Địch An chửi ầm lên:
- Mẹ kiếp, lão Liên, ta là tiểu thông minh thế ngươi là gì?
Hầu Siêu cười cười nhìn hai người cãi nhau.
Qua một hồi lâu, Địch An nhìn Hầu Siêu rồi đành nói:
- Được rồi, ngươi xem kịch chưa đủ sao? Không thấy chúng ta sắp đánh nhau vì trận cãi cọ ngươi gây ra sao? Vì sao lại vô tâm đứng đấy xem thế?
Hầu Siêu thở dài:
- Haiz… Ta chỉ cảm khái diễn xuất chuyên nghiệp của hai ngươi, ta thừa nhận là ta không bằng thật.
Liên Mạn buồn bực:
- Thật chẳng ra làm sao. Ngươi đã biết vậy mà không có chút thắc mắc nào hỏi chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta phải khai ra tất cả? Chúng ta không thừa hơi như vậy đâu.
- Ta không có hứng thú muốn biết. Các ngươi có thể nói, cũng có thể không, tùy các ngươi. Á Thông chưa biết việc này phải không? Nếu hắn biết thì chắc là có một trận đẫm máu trên lôi đài rồi. Hắn là người không thích bị người lợi dụng.
Hầu Siêu nhếch miệng cười.
Địch An nhe răng cười đáp lễ:
- Việc đó ngươi không cần lo. Nếu ngươi đã biết thì tối nay chúng ta cũng sẽ nói chuyện với Á Thông, cùng lắm là bồi tiếp hắn đi thanh lâu vài chục chuyến mà thôi. Cái chính là ngươi đấy Hầu Siêu.
Hầu Siêu giả vờ hỏi:
- Ta? Ta làm sao cơ? Ta chỉ là một người bình thường vô tội bị lôi kéo vào cái phòng 1202 toàn những tên biến thái thôi.
Liên Mạn trừng mắt về phía Địch An, đồng thời nhìn về phía Hầu Siêu, chế giễu nói:
- Hầu Siêu, tài nghệ diễn xuất của ngươi còn vượt trội hơn cả ta và Địch An rồi, không cần phải tự ti.
Địch An càng là vẽ mặt:
- Hầu Siêu, Hầu huynh, Hầu ca ca, Liên Mạn hắn nói đúng, ngươi hẳn là thiên tài diễn xuất. Buổi tối, thỉnh thoảng ngươi bí mật ra khỏi phòng, đừng tưởng chúng ta không biết gì?
Hầu Siêu lắc đầu:
- Có gì lạ đâu chứ? Ta chỉ là đi ra ngoài giải khây. Ấy, nếu các ngươi còn không tin thì những lần sau ta có thể dẫn các ngươi theo.
Địch An cười gằn:
- Ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc sao?
Hầu Siêu rất bình thản nói:
- Sự thật là công pháp ta tu luyện hơi quỷ dị nên thỉnh thoảng ta phải ra ngoài tu luyện. Công pháp quá quỷ dị nên ta không muốn vì sơ suất mà các ngươi chầu trời cùng ta.
Liên Mạn mỉa mai:
- Cả 3 chúng ta từng lén đi theo ngươi mấy lần nhưng đều bị cắt đuôi, ngươi đừng bảo rằng ngươi không biết chúng ta đi theo sau. Công pháp tu luyện ư? Cũng là một lý do thích hợp đấy. Tuy nhiên ngươi nghĩ ta và Liên Mạn, cùng Á Thông sẽ tin sao?
Hầu Siêu bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ta khai thật. Thật ra những đêm đó ta hẹn hò với mỹ nữ nên không thể để các ngươi theo phá đám được.
- Cái nào mỹ nữ? Địch An tò mò.
Hầu Siêu phun ra 3 chữ:
- Phong Thục Bích.
Địch An trực tiếp mắng:
- Mẹ kiếp, đại ca, ngươi thật trâu bò.
Liên Mạn ở bên cạnh khinh bỉ nhìn Địch An:
- Vừa nghe tới mỹ nữ ngươi đã mất bình tĩnh, tên hết thuốc chữa. Làm ơn nhìn về khuôn mặt đầy trêu tức của hắn, hắn đang trêu chọc ngươi thôi. Ngu hết chịu nổi.
Khuôn mặt lúc trắng, lúc đỏ, khi lại thanh, Địch An đánh về phía Hầu Siêu:
- Ta liều mạng với ngươi.
Hầu Siêu mỉm cười:
- Thôi cái trò mèo ấy đi, lúc nào cũng diễn trò, xem ra ngươi diễn nhiều nên bị nghiện rồi đấy Địch An.
Địch An dừng lại, cười to:
- Ha ha, vẫn là Hầu ca hiểu ta nhất.
Cười xong hắn dừng lại, nhìn về phía Hầu Siêu, chỉnh sửa lại quần áo, bộ dạng trang nghiêm nói:
- Ta nói Hầu ca, trong cái phòng 1202 này, ai là kẻ che giấu sâu nhất thì chắc chắn là Hầu Siêu ngươi rồi. Cả 3 chúng ta đều không nhìn ra sâu cạn của ngươi, nhưng kết luận chung là ngươi rất mạnh, rất rất mạnh; vì vậy chúng ta không ngần ngại gọi ngươi một tiếng ca. Nhưng chúng ta đều tò mò muốn biết ngươi mạnh tới mức nào. Chậc, ta thân ca ca, hay là sau khi Á Thông với Lục Định đánh xong, chúng ta cũng lên đấu trường làm thử một ván?
- Chà chà, ta còn tưởng các ngươi sẽ không đề nghị như thế. Ta thậm chí còn cho rằng, các ngươi hẳn sẽ che giấu ta thật kĩ để làm lá bài tẩy cho lần đấu đội này chứ?
Liên Mạn cũng khà khà cười:
- Hắc hắc, ta nghĩ lần đấu đội này, chỉ cần 4 chúng ta cũng đủ tiến vào top 20. Ngươi thì cứ ngồi chơi xơi nước là được rồi. Vì thế cho nên không cần ngươi xuất lực. Thế nào? Làm một kèo chứ Hầu ca?
Hầu Siêu nghiêm túc nói:
- 4 người các ngươi có tiến nổi vào top 20 không thì ta không biết. Bởi vậy để tránh rủi ro, ở thi đấu cá nhân ta cần tiến vào top 100. Bây giờ các ngươi lại xúi bậy ta lên đấu trường, nhiều người quan sát thế này, ta lộ ra hết bài tẩy thì thi đấu cá nhân đối với ta càng khó khăn hơn. Việc thiệt thòi như vậy, ta làm sao mà làm chứ?
Hầu Siêu chợt dừng lại và âm hiểm cười:
- Trừ khi các ngươi bồi thường một bút làm ta hài lòng.
Địch An cười như không cười:
- Ta nói Hầu ca, muốn vơ vét của huynh đệ thì cứ nói, còn làm bộ hiên ngang lẫm liệt làm gì.
Liên Mạn càng khinh thường:
- Hầu gia là Tam đại gia tộc, thứ mà có thể vừa mắt Hầu thiếu gia chắc chẳng có bao nhiêu đâu. Hầu thiếu gia định làm khó chúng ta sao?
Hầu Siêu trắng mắt nhìn hai tên này:
- Đừng giả vờ với ta. Hừ, chỉ cần có thứ làm ta động lòng, thì một mình ta chấp 2 tên các ngươi.
Địch An một bộ ngạc nhiên nói:
- A, Hầu thiếu gia đã mạnh tới mức ngoại hạng rồi, một mình chấp 2 chúng ta, e rằng tại khóa này cũng không có người nào can đảm như vậy chứ?
Liên Mạn cũng tự giễu:
- Ngươi nói sai rồi, trong mắt Hầu thiếu, thực lực của ta và ngươi chẳng đáng gì.
Hầu Siêu tấm tắc nói:
- Chậc, chỉ cần có thứ làm ta động lòng, ta lên đấu trường chịu ngược đãi một phen cũng đáng giá.
Địch An cùng Liên Mạn lập tức chỉ vào mặt Hầu Siêu mắng:
- Mẹ kiếp. Thì ra đây mới là ý nghĩ thật sự của ngươi.
- Khốn nạn. Làm sao Hầu gia lại có hậu nhân da mặt dày như vậy? Ngay cả mặt mũi Hầu gia cũng chẳng thèm giữ gìn.
Hầu Siêu, Địch An và Liên Mạn rất nhanh đã đến đấu trường số 5, họ nhanh chóng tìm một chỗ đứng quan sát.
Địch An cằn nhằn:
- Hầu Siêu, Liên Mạn hắn có bạn gái thì cũng thôi đi. Ngươi chưa có thì sao lại cũng như hắn?
- Ngươi là nói vì sao chọn cái chỗ hắc ám không có mỹ nữ như thế này? Hầu Siêu cười.
- Mẹ kiếp, đã biết mà còn hỏi. Đáng lẽ ra đang còn trẻ thì phải tranh thủ trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Nhìn giữa kìa, toàn là mỹ nữ, nhanh qua đó. Địch An nuốt nước bọt.
Liên Mạn tức giận nói:
- Lão Địch, dẹp ngay. Chính sự không làm, mãi lo gái gú. Có tin hay không ta trực tiếp phế ngươi?
Địch An liên tục xua tay:
- Đừng, đừng. Ta nghiêm túc làm chính sự là được.
Đúng lúc này, 3 người từ phía giữa xuyên qua lồng năng lượng, đi thẳng vào đấu trường.
Có thể thấy một vị trung niên khuôn mặt có một vết sẹo cầm một cái lệnh bài đi trước dẫn đường. Lệnh bài chạm vào màn sáng lồng năng lượng, lập tức một lỗ hổng hình chữ nhật xuất hiện. Vì thế ba người mới bước vào được bên trong.
- Phùng Kim. Hầu Siêu ngạc nhiên.
Bên cạnh Liên Mạn nói:
- Ngươi biết vị trọng tài này?
- Hắn là lão sư dạy học lớp chúng ta.
Địch An cũng chen vào:
- Thì ra là lão sư bạo lực, người mà buổi học đầu đã tặng Hầu Siêu một cái tát nhỉ.
Hầu Siêu cũng cười:
- Ừ, là lão già đó, thực lực rất mạnh, hẳn là gần kết đan rồi.
- Ta x, lão Hầu ăn một cái tát mà ngộ ra chân lý rồi. Địch An chọc tức.
Liên Mạn cũng ha ha cười:
- Phùng Kim nửa bước Kim đan, thảo nào Hầu ca của chúng ta chỉ có thể nuốt giận.
…
Trong đấu trường, Lục Định và Á Thông đứng 2 bên đối diện nhìn nhau.
Lục Định mở miệng nói:
- Á huynh, mặc dù không biết tại sao Liên Mạn và Địch An không tham gia tranh chức đội trưởng, nhưng như vậy càng tốt. Chức đội trưởng này ta đã muốn rồi.
Á Thông thản nhiên:
- Chức đội trưởng ta cũng muốn. Vì thế làm một trận đi, dựa vào thực lực quyết định.
- Được.
Sau khi hai người nói xong, Phùng Kim tiếp lời:
- Theo quy định của học viện, chỉ tới là dừng, không được phép giết hại đối phương. Được rồi, bắt đầu đi.
Lục Định bay ngang kéo dài khoảng cách, tay trái hắn giơ lên, những viên bi được kết từ hàn băng phóng thẳng về hướng Á Thông, theo sau tay phải tỏa ra hàn khí mãnh liệt, mười ba mũi tên băng xuất hiện thành hàng dài, lam sắc xinh đẹp mang theo vẻ lạnh lẽo, theo sát phía sau những viên bi băng phóng tới.
Làm xong tất cả, Lục Định cũng không dừng tay, một cái pháp khí hình tháp 2 tầng nằm trong tay phải hắn. Nó liên tục phun ra từng vụ khí lạnh như sương mù, dần dần sương mù tỏa qua bao quanh xung quanh Lục Định 5 trượng.
Để xác định được thân thể Lục Đinh trong đám sương mù ấy, hoàn toàn không có tính khả thi. Mặt khác, khi chưa khẳng định được sương mù ấy còn có tác dụng gì khác hay không mà xông vào, đó chẳng khác gì ngu ngốc.
Một lần ra tay này, Lục Định cơ hồ vận dụng hết thủ đoạn, tuy không sử dụng tất cả, nhưng hắn không dám lơ là, hắn tin tưởng lời Hầu Siêu đã từng nói: “Thực lực Á Thông không chênh lệch so với hắn”.
Thế nhưng cơ hồ đồng thời khi Lục Định ra tay, Á Thông cũng động, tay trái xuất hiện trường cung màu vàng nhạt, lấp lánh ánh kim. Tay trái cầm cung, tay phải kéo căng dây. Hắn xạ kích liên tục. Tuy không có mũi tên thực thể, nhưng hắn dùng linh khí cô đọng thành từng mũi tên vô hình, nếu là trên chiến trường, xạ thủ nguy hiểm như hắn chắc chắn sẽ được phe địch ưu tiên giải quyết đầu tiên.
Từng mũi tên xé gió lao ra, chúng mang theo một tia lôi điện quấn quanh. Chúng rất chuẩn xác bay thẳng về từng viên bi và từng mũi tên băng.
Khi chạm vào vật thể, lôi điện trên mũi tên bạo phát, nổ tung.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Đòn công kích của Lục Định trở thành vô hiệu.
Lúc này, trong sương mù, Lục Định thấy rõ cách phá giải của Á Thông, dưới sự bất ngờ, hắn không nhịn được cực kỳ buồn bực.
…
…
Góc trái khán đài, Địch An cười nói:
- Thế nào? Năng lực của Á Thông thích hợp với đoàn chiến đấy chứ? Có xạ thủ như hắn ở đằng sau, ta đảm bảo chúng ta sẽ rất dễ dàng tiến vào vòng trong.
Liên Mạn trách mắng:
- Hừ, mới có khởi động mà ngươi cho rằng Lục Định hắn rơi vào hạ phong sao? Đại thiên tài cũng không phải là cái hư danh.
Hầu Siêu hắc hắc cười:
- Hai tên nhà ngươi tiếp tục đùa đi. Ta mặc kệ.
Địch An xụ mặt:
- Hắc hắc, Hầu ca, chúng ta nào có đùa gì chứ?
…
Khán đài giữa, giữa chốn phái nữ, có 2 mỹ nữ nhỏ nhẹ trò chuyện:
- Phong tỷ, theo quan sát của tỷ thì ai sẽ thắng?
- Chỉ là mở đầu, còn không biết được.
…
Tại góc phải, Tang Lộc mỉm cười tự nói:
- Đã tra rõ vì sao 2 tên đó đánh nhau chưa?
Một giọng nói âm u không rõ tại nơi nào vọng lại:
- Theo kết quả điều tra, hôm nay Lục Định đến phòng Tử 1202, sau đó không lâu 2 tên này kéo nhau đến đấu trường. Phòng Tử 1202 gồm có Hầu Siêu, Liên Mạn, Địch An và tên Á Thông này.
- Có cả Hầu Siêu? Tang Lộc nghi hoặc.
- Vâng, Hầu gia Hầu Siêu ở tại phòng này.
- Thế giờ hắn ở đâu?
- Bẩm thiếu gia, hắn đang ở góc trái quan sát trận đấu này.
- Trước đó hắn không ngăn cản 2 tên kia đi đến đấu trường à?
- Bẩm thiếu gia, không có.
- Hừ, chuyện quái lạ gì thế này?
Hơn 20 người xung quanh Tang Lộc nghe hắn và một người bí ẩn nói chuyện, cũng cảm thấy có tí mát lạnh. Họ đều tự hỏi người đó là ai, nhưng không có kết quả gì. Thực lực Tang gia quả nhiên mạnh mẽ, ngay cả trong Thần Nhân học viện mà cũng có thể đưa người thẩm thấu vào.
…
…
Lúc này, trong đám sương mù, giọng nói Lục Định vọng ra:
- Á huynh quả nhiên mạnh mẽ, chỉ dùng chút thủ đoạn thông thường đã hóa giải thế tấn công của ta rồi.
- Lục huynh chê cười.
- Đã vậy thì cùng nhau xuất bài ra đi, đừng cố kéo dài thời gian làm gì.
- Lục huynh đã nói vậy thì tiểu đệ cũng chỉ có thể để huynh chê cười rồi.
Trong phút chốc, một mũi tên màu đen xuất hiện trên tay phải Á Thông. Hắn ráp mũi tên vào, và kéo cung ra.
Tử sắc lôi điện vờn quanh, đùng đùng vang vọng. Tử sắc lôi điện bao quanh, che lấp màu đen kim loại, chúng như những con rắn nhỏ du động.
- Cẩn thận rồi.
Mỉm cười nói xong, Á Thông quát:
- Xuyên Thấu Tiễn.
Mũi tên lao thẳng về hướng Lục Định.
Lông tơ dựng đứng, Lục Định cảm nhận được nguy hiểm từ mũi tên mang lại. Tuy rằng giữa sương mù, Á Thông chưa chắc đã bắn trúng hắn, nhưng dù sao, đề phòng cũng tốt hơn.
- Băng Tường Thuật, lên!
Theo tiếng quát, trong giây lát, lam sắc từ sương mù bay ra, bất chợt hóa thành một tường băng dày hơn 1 trượng, cao tới 5 trượng, nằm ngang trước sương mù, chặn đường đi của mũi tên.
Một tiếng “phốc”, mũi tên không chút khách khí xuyên thẳng vào bên trong tường băng, tốc độ dần giảm lại. Cho đến khi nó dừng hẳn.
Đùng…
Tử sắc lôi điện nổ tung, tường băng nhanh chóng rạn nứt và sụp đổ.
Như đã dự tính từ trước, một mũi tử sắc lôi điện lại lao tới.
Thấy tình cảnh đó, Lục Định hơi biến sắc, vội càng vươn bàn tay trái ra, nhẹ nhàng phóng ra từng mũi tên băng bay tới. Chúng vẽ ra những vòng cung lớn, linh hoạt bay về phía mũi tên lôi điện, như thiêu thân bay vào lửa.
Lục Định đang cố gắng dẫn lôi điện trên mũi tên nổ tung tại phía trước, đồng thời nhờ va chạm làm mũi tên chệch về phía phải đám sương mù.
- Hắc hắc! Dự định thật hay!
Á Thông cười lạnh một tiếng, tay phải hắn thuần thục bấm quyết một cái, sau đó hướng về vị trí mũi tên chỉ tay. Tử sắc lôi điện trên mũi tên lập tức chia ra một phần bay ra, cực nhanh phân biệt, chặn đứng và đụng nổ những mũi tên băng.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Mười hai mũi tên băng bỗng chốc bị đánh xơ xác, biến mất không còn bóng dáng. Lục Định trong lòng hoảng sợ.
Mũi tên tiếp tục hướng về phía hắn. Hắn loáng thoáng trông thấy màu vàng của mũi tên. Hắn cất tiếng mắng:
- xxx, ngươi thật âm hiểm.
Người sử dụng pháp thuật như hắn, khi triển khai phóng pháp thuật thì tốn thời gian rất lâu, giờ này mũi tên đã cận kề, hắn không có khả năng phóng ra một bức tường băng bảo vệ đằng trước.
Bất đắc dĩ, pháp khí tháp trong tay phải hắn rung lên, sương mù nhanh chóng co lại tạo thành một bộ áo giáp bao quanh người hắn. Đồng thời hắn đưa pháp khí hình tháp chặn hướng mũi tên đang lao tới.
Đùng…
Mũi tên vàng va chạm với pháp khí tháp, tia lửa tung tóe khắp nơi.
Tay phải Lục Định đang giữ pháp khí tháp tê rần, nếu không nhanh buông tay, có lẽ lực lượng va chạm đủ để cánh tay hắn nát bấy.
Dưới lực va chạm, mũi tên vàng đẩy pháp khí tháp lao thẳng vào bộ giáp băng của Lục Định.
Ầm…
Lục Định bị hất văng về phía sau, đụng thẳng vào lồng năng lượng.
Thùng…
Băng giáp dần ảm đạm, hắn nhanh chóng đứng lên.
Pháp khí hình tháp đã rời tay, băng giáp cũng muốn biến mất. Nhìn phía trước Á Thông đã lắp tên và đang chuẩn bị buông tay. Lục Định cười khổ nói:
- Ta chịu thua.
Phía khán đài nổ tung những lời bàn tán.
Xôn xao… Xôn xao…
Ai có ngờ rằng một trong ngũ đại thiên tài lại bị đánh bại bởi một kẻ vô danh? Lần này tạo nên náo động lớn. Mọi người cũng bắt đầu lo lắng, xem ra lần thi đấu này kết quả không thể đoán trước.
…
Phong Thục Bích nhìn kết quả đã phân định, lạnh nhạt nói:
- Đi thôi.
50 người mỹ nữ xung quanh cũng bắt đầu đi theo sau nàng rời khỏi đấu trường số 5.
…
Bên cánh phải, Tang Lộc khinh thường:
- Trận chiến nhàm chán, thực lực Lục Định cũng tầm thường mà thôi.
Cuộc chiến của Á Thông và Lục Định chỉ có 4 người hiểu rõ, một là Phùng Kim, còn 3 người còn lại là ba tên đã điều tra quá kĩ càng về Á Thông và gia tộc của hắn.
4 người và Lục Định đều hiểu, sự mạnh mẽ của Á Thông không phải nằm trên tiễn thuật, mà nằm ở tử sắc lôi điện của hắn.
Vốn sử dụng pháp thuật với thời gian thi triển lâu hơn Á Thông, cộng thêm tính khắc chế của lôi điện Á Thông với Hàn Băng của hắn. Lục Định đã rơi vào thế bị động. Mũi tên cuối cùng nếu hắn không co lại sương mù thì kết quả có lẽ còn thê thảm hơn. Lục Định hắn hiểu rõ, chỉ cần sương mù nhiễm phải một tia tử sắc lôi điện, thì cả sương mù dẫn điện và nổ tung ấy chứ. Một viên bi hay một mũi tên băng đã tạo nên những vụ nổ đùng đùng to lớn, thì cả cái đám sương mù ấy mà nổ thì chắc hắn phải chôn cùng.
Lục Định hắn quyết định rất sáng suốt, đến cuối hắn đưa sương mù về làm giáp, để pháp khí tháp va chạm trực tiếp với mũi tên, qua đó bộ giáp và thân thể của hắn an toàn không nhiễm phải tử sắc lôi điện.
Hắn chấp nhận mở lời nhận thua không phải vì năng lực của hắn chỉ có mỗi thế này. Hắn và Á Thông đều là hạng cáo già, họ không ngu lộ hết vốn liếng của mình. Vì thế tiếp tục đánh nhau chỉ là hành động ngu xuẩn.
Lục Định cũng nhìn ra Á Thông còn giấu bài, mặt khác Á Thông lại khắc chế hắn ở thời gian thi pháp và năng lực linh căn. Nên hắn mới khôn ngoan rút lui.
Nếu thật sự đánh nhau sinh tử ở bên ngoài, khi đôi bên triển lộ hết tất cả bài tẩy, thắng bại khó mà biết được. Nên nhớ, không nói đâu xa, trong trận này, linh căn hệ Kim của Lục Định cũng chưa hề lộ ra.
…
Lục Định rất mau lẹ lấy ra 25 viên kỳ thạch đưa về phía Phùng Kim. 20 viên là phí sử dụng đấu trường, 5 viên là phí thuê trọng tài.
Phùng Kim nhìn về phía Lục Định và Á Thông, híp mắt nói:
- Các ngươi thật giàu có, bỏ tiền ra tiến vào đấu trường chỉ để đùa vui rồi đi ra.
- Phùng Kim lão sư, lão sư bạo lực ngài lúc nào đã trở thành lão sư lo chuyện bao đồng rồi?
Phùng Kim rất thản nhiên quay lại nói:
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Hầu công tử. Xem xong trận đấu ngươi không trở về lo tu luyện báo thù, lại chạy đến đây làm gì?
Địch An ha ha cười nói:
- Phùng Kim lão sư, Lục Định với Á Thông đều là bạn bè của chúng ta, họ đánh nhau xong rồi thì chúng ta tới hỏi thăm xem có ai bị thương chỗ nào không.
Liên Mạn lưu manh nói:
- Ngoài ra, chúng ta còn muốn thuê lão sư ngài làm trọng tài trận tiếp theo đây? Người quen thuê ngài 2 lần, ngài có giảm giá chứ?
Phùng Kim nhìn 3 đứa trẻ mới đến, lắc đầu nói:
- Không giảm giá, vẫn là 5 viên kỳ thạch. Được thì vào đấu, không thì thuê người khác.
Địch An nhỏ giọng chửi thầm:
- Lão sư, ngài vừa bạo lực, vừa thiếu đạo đức.
Bốp…
Hắn nhận lấy 1 cái tát, bay ra xa hơn 50 trượng mới miễn cưỡng dừng lại, khóe miệng trôi máu, nhưng hắn lại nhe răng, xua tay cười:
- Ha ha, đùa vui, đùa vui thôi. Nghe danh ngài là lão sư bạo lực, ta vốn không tin nên thử ấy mà. Giờ thì ta tin rồi, ngài đừng nên ghi hận ta.
Nghe 4 người trò chuyện, Lục Định hứng thú hỏi:
- Trận đấu gì? Ai đấu với ai?
Liên Mạn tự đắc mỉm cười:
- Là Hầu thiếu gia chấp 2 người chúng ta.
Á Thông kinh ngạc quay sang hỏi Hầu Siêu:
- Ngươi cũng quá biến thái. Mạnh mẽ tới trình độ này.
Hầu Siêu trấn tĩnh mỉm cười:
- Nào có. Là 2 tên đó muốn giẫm đạp ta cho thoải mái. Mới vừa rồi, bọn họ mới đưa ra một giá cả khiến ta hài lòng, nên ta cũng đồng ý.
Lục Định tự giễu:
- Thứ gì lại khiến Hầu thiếu cam tâm tình nguyện bị hành hạ vậy?
- Là 10 cây kỳ dược, cộng thêm mười giọt máu Ám Ảnh Báo. Hầu Siêu trả lời.
Á Thông trực tiếp đứng hình:
- Hầu thiếu Hầu gia không đến nỗi nghèo như thế này chứ? Chỉ 10 cây kỳ dược với 10 giọt máu Ám Ảnh Báo mà đã bán thân.
Trên trán đầy hắc tuyến, Hầu Siêu mắng:
- Cút! Cái gì mà bán thân. Ta vốn là nghèo như vậy nên phải chịu tí đau đớn về xác thịt để kiếm chút thôi.
…
Tin tức Hầu gia Hầu Siêu lấy 1 địch 2 nhanh chóng bay ra mọi ngõ ngách, chỉ một lúc, trong Thần Nhân học viện, vô số bóng người bay về hướng đấu trường số 5.
- Cũng thật đông a. Lục Định cảm khái.
- Tất nhiên người xem đông hơn trận chiến giữa ngươi và ta rồi. Á Thông nhìn quanh nói.
…
Phía trong đấu trường.
Địch An cười to:
- Ha ha ha, nhờ uy danh của Hầu ca mà trận đấu của chúng ta mới được nhiều người quan tâm thế này.
Liên Mạn cũng mỉm cười:
- Xem ra sau lần này, chúng ta sẽ nổi tiếng.
- Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ cần đánh thắng Hầu thiếu gia, ta nghĩ nhiều em mỹ nữ sẽ xếp hàng đòi làm bạn gái ta.
- Thằng đần, có đánh thắng thì là 2 đánh 1, có gì vinh quang đâu, mà ngươi cho rằng mỹ nữ rồi sẽ thích ngươi.
- Mẹ kiếp, chỉ cần lão tử thể hiện ra năng lực mạnh mẽ, chà đạp Hầu thiếu dưới chân, các mỹ nữ còn không quỳ xuống tung hô cho lão tử.
Nhìn hai người cãi nhau, Hầu Siêu quay qua nói với Phùng Kim:
- Phùng lão sư, tính cách 2 người họ là vậy, chúng ta chờ họ cãi nhau cho xong đã.
Phùng Kim cười cười gật đầu.
Một lúc sau, nhìn hai người sắp đánh nhau tới nơi, Hầu Siêu hô to:
- Này, này. Hai tên nhà ngươi đừng làm trò cười cho người ta xem. Rõ ràng là chung đội mà đánh nhau trước như thế thì ra thể thống gì. Ít nhất cũng đợi đánh bại ta đã chứ.
…
Trên khán đài, Á Thông và Lục Định bất đắc dĩ cười cợt.
Còn khắp nơi là tiếng mắng chửi.
- Hai thằng ngu kia đang làm gì thế? Không phải 2 thằng bọn chúng là đồng đội à?
- Ta nghĩ chưa đánh Hầu Siêu thì một tên đã nằm xuống rồi.
- #@#@@####, chúng ta tới đây không phải để xem trò đùa.
- %^$$#%!
…
Nghe Hầu Siêu nói, Địch An và Liên Mạn bình tĩnh lại, cười khan.
Hầu Siêu cung kính nói với Phùng Kim:
- Lão sư, có thể bắt đầu.
Phùng Kim cất cao giọng:
- Theo quy định của học viện, chỉ tới là dừng, không được phép giết hại đối phương. Được rồi, bắt đầu đi.
Liên Mạn và Địch An nhanh chóng bay lướt ra xa. Hầu Siêu vẫn ở vị trí ban đầu cất tiếng thét to:
- Mẹ kiếp, Lục Định với Á Thông không hiểu lễ nghi thì thôi, sao hai tên khốn nhà ngươi cũng như vậy?
Liên Mạn và Địch An hai mặt nhìn nhau. Liên Mạn nghi ngờ hỏi:
- Lễ nghi gì? Không phải vào là đánh nhau sao?
Hầu Siêu chửi ầm lên:
- xxx, trong trận đấu, sau tiếng hô của trọng tài, các đối thủ phải bắt tay nhau rồi mới bắt đầu đánh. Đó là quy định của giải đấu 3 đại lục.
Liên Mạn và Địch An nhìn về phía Phùng Kim, thấy hắn chẳng tỏ vẻ gì. Liên Mạn mới hỏi Địch An:
- Việc này ngươi có biết không?
Địch An vò đầu nói:
- Ta không rõ. Có lẽ hắn nói đúng, dù sao hắn cũng là hậu nhân của Hầu gia, chắc là biết nhiều hơn chúng ta.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
- Đương nhiên là phải làm theo lễ nghi rồi. Chẳng lẽ ngươi là kẻ vô học?
- Nếu như bị hắn lừa thì sao?
Địch An nhíu mày suy nghĩ, lát sau hắn nói:
- Hai chúng ta cùng tới, ta không tin hắn giở được trò quỷ gì.
Hai người bay xuống, đứng đối diện với Hầu Siêu. Hầu Siêu mỉm cười:
- Được rồi, từng người bắt tay, nhanh rồi đánh, đừng phí thời gian.
Địch An tiến lên bắt tay với Hầu Siêu. Sau đó hắn bước sang ngang chờ Liên Mạn bắt tay xong, rồi cả hai sẽ cùng nhau kéo dài khoảng cách với Hầu Siêu.
Hầu Siêu giơ tay ra, Liên Mạn cũng nâng tay lên. Lúc chuẩn bị bắt tay, bỗng Liên Mạn nghe Hầu Siêu nhìn về phía sau hắn run run thốt lên:
- Phùng lão sư, ngài… ngài đang làm gì thế?
Nghe Hầu Siêu bỗng nhiên nói thế, cả Địch An và Liên Mạn đồng thời nhìn về phía sau Liên Mạn.
- Không tốt.
Liên Mạn thầm hô, hắn phản ứng rất nhanh, hắn bay thẳng về phía sau, kéo dài khoảng cách với Hầu Siêu.
Địch An thì không có phản ứng nhanh như vậy.
Đùng…
Thật xui xẻo, hắn nhận một chưởng của Hầu Siêu khi chưa kịp phản ứng, hắn đập vào lồng năng lượng, rồi ngất đi.
Hầu Siêu dùng rất đúng lực, vừa vặn để linh khí di chuyển làm tê liệt thần kinh Địch An. Hắn như ánh chớp lao tới, điểm huyệt cầm cố linh khí. Sau đó, hắn nâng Địch An lên, mỉm cười nhìn về phía đang kéo dài khoảng cách Liên Mạn, rồi bay về phía Phùng Kim:
- Lão sư, hắn bất tỉnh suốt trận đấy này rồi. Xem như hắn bị loại chứ?
- Ừm.
- Vậy nhờ ngài chăm sóc cho hắn.
Nói xong hắn bay tới đứng đối diện với Liên Mạn.
Liên Mạn nhìn hắn, chua xót nói:
- Hầu Siêu, khốn nạn, thật đúng là da mặt dày, sao ngươi lại dùng kế bẩn như vậy.
Hầu Siêu ha ha cười:
- Khà khà, trong trận đấu, thắng làm vua, vả lại ta cũng không muốn bị hai tên các ngươi liên thủ chà đạp. Mà này, không cần phải làm bộ trách cứ ta. Thực lực ngươi cũng rất mạnh, muốn ta xuất bao nhiêu bài thì phải xem ngươi rồi.
Liên Mạn cũng cười to:
- Ha ha, lần giáo huấn này, ta và Địch An sẽ nhớ kỹ. Trước mắt chúng ta phải kết thúc trận đấu này đã.
…
Lồng năng lượng ngăn cách âm thanh giữa bên trong với ngoại giới, nên không ai có thể phán đoán được chuyện gì đã xảy ra. Họ chỉ thấy Liên Mạn và Địch An bay ra kéo dài khoảng cách, rồi Hầu Siêu thét to, sau đó hai người bọn họ bay trở về, bắt tay và Địch An bị đánh nằm dài.
Cảm giác bí ẩn bao trùm trận đấu khiến người xem ngơ ngác. Chốc lát, họ bừng tỉnh trò chuyện:
- Hầu gia đúng là nắm thủ đoạn kinh khủng, Hầu Siêu kế thừa vô cùng xuất sắc.
- Đúng thế. Hầu Siêu chỉ thét dài một tiếng, 2 tên kia đã điên đảo thần hồn, mơ mang chạy trở về.
- Ngươi có biết đó là công pháp gì không?
- Không rõ. Các ngươi thấy không? Bọn họ mê mang chạy đến bắt tay, rồi một tên bị hạ.
- Hầu Siêu thật không đơn giản a.
- Chứ còn gì nữa? Công pháp này nghịch thiên rồi. Ai có thể đối đầu với hắn?
Liên tục những tiếng trò chuyện, tranh luận và cãi nhau vang lên làm khán đài ầm ĩ.
Chỉ có những người tinh ý không nói chuyện, mà ngẫm nghĩ về chuyện vừa rồi.