Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 46: Không quy củ
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Triệu Hữu Minh không nói hai lời, uống cạn ba chén. Ba chén vào bụng mà mặt vẫn không hề đỏ lên.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Triệu đã đến thì bắt đầu thôi.
Vương Trạch Vinh rất hài lòng với biểu hiện của Triệu Hữu Minh. Triệu Hữu Minh này cả về nhân phẩm và uống rượu đều được.
- Chủ tịch Vương, tôi giới thiệu một ông chủ với ngài.
Triệu Hữu Minh vừa cười vừa nói:
- Vị này là con trai của phó giám đốc sở Cựu cán bộ Tư Mã.
Mọi người vừa nghe thấy thế mặt liền trở nên tập trung. Nếu như quả thật là con trai của phó giám đốc sở Cựu cán bộ thì xem ra là nhân vật lớn.
- Anh Tư Mã đến, chào mừng chào mừng.
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên đi tới chủ động bắt tay.
Tên béo mập hờ hững cầm tay Vương Trạch Vinh.
- Chủ tịch Vương, tôi tên Tư Mã Thiên. Lần này lão Triệu cố kéo tôi đến gặp anh. Tôi đã tới thì chúng ta ăn thôi, mẹ kiếp xe trên đường bị hỏng làm tốn không ít thời gian. Đói chết tôi.
Nói xong tên béo không thèm để ý Vương Trạch Vinh, ngồi lên vị trí chủ tiệc.
Vừa nhìn thái độ của thằng này, Triệu Hữu Minh có chút khó xử mà nói:
- Ông chủ Tư Mã đang có một công trình ở xã ta, nhà trên cơ bản đã xây xong. Trước đây do bí thư Chương giới thiệu với chúng tôi.
Triệu Hữu Minh nói rất rõ ràng. Tư Mã Thiên là con trai của phó giám đốc sở tỉnh, đây là người mà trước đây bí thư Chương Dương giới thiệu đến đầu tư vào xây dựng nhà ở trong xã.
Thôn Trường Hà bởi vì có mỏ đá nên trong thôn có một công ty lớn. Có lẽ Tư Mã Thiên phụ trách công trình xây nhà cho công ty đó.
- Chánh văn phòng Giang, tôi biết cô. Người đẹp đã có đối tượng chưa? Nếu không có thì xem tôi như thế nào?
Tư Mã Thiên thấy Tiểu Giang ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, mắt hắn liền sáng rực lên. Tư Mã Thiên không thèm để ý Vương Trạch Vinh, trực tiếp nói chuyện với Tiểu Giang.
Thằng Tư Mã Thiên vừa mở miệng nói, mọi người ngồi đây đều có vẻ mặt khó coi. Hoàng Vĩ càng nhìn vào Vương Trạch Vinh. Giống như chỉ cần Vương Trạch Vinh ám chỉ một chút thì hắn là người đầu tiên xông lên cho thằng này một trận.
Trong lòng Hoàng Vĩ, hắn đã sớm coi Tiểu Giang là người tình bí mật của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng rất tức giận. Thằng chó Tư Mã Thiên này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Triệu Hữu Minh cũng khó coi. Ý của hắn đó là giới thiệu Vương Trạch Vinh làm quen với Tư Mã Thiên. Như vậy hắn cũng mặt mày tỏa sáng chút. Nhưng thật không ngờ thằng này bố láo như vậy, trong mắt không người.
- Chủ tịch Vương, ngài xem có nên gọi món không?
Triệu Hữu Minh vội vàng nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu, mặt không chút thay đổi.
Tiểu Giang cũng khó chịu trong lòng. Mặc dù nàng rất hám lợi nhưng không tùy tiện trong quan hệ nam nữ, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này. Nói thật làm việc ở trong xã lâu thì bị người nói chuyện đùa không sao. Nhưng tình huống hôm nay lại khác, nhân vật chính là Vương Trạch Vinh. Thằng ranh Tư Mã Thiên là người từ ngoài đến, ít nhất cũng phải cho Vương Trạch Vinh mặt mũi chứ. Trực tiếp nhảy qua Vương Trạch Vinh để trêu mình là không lễ phép.
Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Tiểu Giang cũng không thèm để ý đến Tư Mã Thiên.
- Mẹ nó chứ, Khai Hà là chốn quỷ quái nào vậy. Ông ở đủ rồi, vì một công trình nhỏ nhoi mà chạy đến chỗ chó không ỉa ra ... lúc trước đúng là uống nhầm thuốc rồi.
Tư Mã Thiên thấy đồ ăn được mang lên liền gắp đưa vào miệng. Ăn vào miếng rồi dùng đũa chỉ vào mọi người:
- Ăn đi, ngồi làm gì thế. Đến đây không phải là vì ăn cơm sao?
Mọi người ngồi đây đều tức giận trong lòng: “Đồ mất dạy. Coi là lãnh đạo của mình sao?”
Vương Trạch Vinh thầm chửi trong lòng: “Thằng ranh con. Bố mày không phải chỉ là một phó giám đốc sở cựu cán bộ ư, có bản lĩnh đừng đến nông thôn tìm việc”.
Vương Trạch Vinh rất khinh thường đám người này. Vương Trạch Vinh đoán thế lực của ông bố thằng Tư Mã Thiên không nhiều, nếu không đã không cần chạy đến đây.
Thấy Tiểu Giang không để ý đến mình, Tư Mã Thiên lại vùi đầu ăn rồi nói:
- Chủ tịch Vương, nghe nói anh có họ hàng với phó trưởng ban Trương, sao tôi không nghe nói qua nhỉ?
Vương Trạch Vinh nghe xong không khỏi giật mình. Thằng ranh này là người trên tỉnh, không phải nó thực sự biết quan hệ giữa mình và Trương Tất Trường đó chứ?
- Ông già tôi là phó giám đốc sở cựu cán bộ. Đừng nhìn sở cựu cán bộ không có quyền mấy, nhưng quen biết rất nhiều. Phó trưởng ban Trương là người quen của nhà tôi. Chẳng lẽ anh không biết phó trưởng ban Trương kiêm chức giám đốc sở cựu cán bộ sao?
Tư Mã Thiên khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thầm đoán xem ra lời đồn mình không có quan hệ gì với Trương Tất Trường là do thằng ranh Tư Mã Thiên này truyền ra.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh bắt đầu coi trọng thằng béo. Im lặng một lát, Vương Trạch Vinh nói với Tư Mã Thiên:
- Chuyện công việc, Trương thúc không bao giờ nói với tôi.
- Ha ha, đây là phong cách của Trương lão. Ông già nhà tôi cũng hơi sợ lão ấy.
Tư Mã Thiên cười ha hả vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh, thân thiết nói:
- Đều là người một nhà, đến chỗ cậu thì chỗ tốt phải cho tôi một chút đấy.
- Cứ như vậy đi.
Vương Trạch Vinh bị thằng béo này làm hắn như lọt vào sương mù. Vương Trạch Vinh không hiểu rõ ý đồ của Tư Mã Thiên.
Vương Trạch Vinh vừa giơ chén lên, Tư Mã Thiên liền chạm vào chén Vương Trạch Vinh. Không ngờ hắn vừa chạm đã làm cho cấp dưới của Vương Trạch Vinh tức giận.
Tư Mã Thiên rất vô lễ. Nể mặt ông bố hắn nên không thèm chấp. Nhưng mời rượu lại quá láo.
Ở tình hình bình thường, khách mời chủ uống rượu thì chén đều phải thấp hơn đối phương một chút. Nhưng thằng Tư Mã Thiên trực tiếp chạm vào, chén rượu rõ ràng cao hơn chén Vương Trạch Vinh nhiều, đây là coi thường người khác.
Tiểu Giang đảo đảo mắt, đứng lên cười cười đầy quyến rũ với Tư Mã Thiên:
- Ông chủ Tư Mã, anh hôm nay đến muộn tuy nói là có nguyên nhân nhưng dù sao vẫn là muộn. Theo quy định thì phải cạn ba chén.
Tư Mã Thiên vừa uống hết chén thì thấy Tiểu Giang lên tiếng, hai mắt hắn liền sáng rực lên. Tư Mã Thiên cười ha hả nói:
- Chỉ là ba chén mà, người đẹp lên tiếng, chuyện nhỏ. Ba chén xong, chúng ta cùng uống một chén nhỉ? Hắc hắc.
- Cứ uống xong ba chén đi đã.
Tiểu Giang ngọt ngào nói.
- Được.
Tư Mã Thiên vung tay lên đầy khí thế mà nói.
Hoàng Vĩ lập tức lấy ba chén rót đầy cho Tư Mã Thiên.
- Ực.
Ba chén rượu vào bụng cóc của Tư Mã Thiên.
- Anh Tư Mã đúng là khí phách, tôi rất phục. Tôi mời anh một chén.
Tiểu Giang yêu kiều cười rồi rót đầy chén cho Tư Mã Thiên, sau đó rót cho mình đầy chén, khẽ nhấp một ngụm rồi nhíu mày.
- Tư Mã ca, tôi thành tâm mời ngài, nhưng tôi không biết uống thì làm như thế nào?
Tiểu Giang vừa nói lại nháy nháy mắt với Tư Mã Thiên.
- Không vấn đề gì, anh giúp người đẹp là may mắn của mình.
Tư Mã Thiên háo sắc nhìn Tiểu Giang, uống cạn chén của mình rồi cầm chén rượu của Tiểu Giang. Liếm liếm chỗ mà Tiểu Giang mới nhấp môi sau đó ngửa đầu uống cạn.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, xem ra thằng này lại bị Tiểu Giang chơi đểu rồi.
Lúc này Hoàng Vĩ cũng đứng lên nói:
- Ông chủ Tư Mã, sau này chúng tôi phải dựa vào ngài. Tôi xin mời ngài.
Tư Mã Thiên uống mấy chén rồi nên hơi nhức đầu. Hắn đang định từ chối thì Tiểu Giang đứng bên đã nũng nịu nói:
- Tư Mã ca, ngài uống nhiều rồi, chén này em uống thay ngài.
Vừa nói Tiểu Giang liền cụng ly với Hoàng Vĩ, khẽ nhấp lên môi. Tiểu Giang nhìn Tư Mã Thiên đầy quyến rũ như đang nhắn nhủ: “Ông anh, người đẹp chịu tội thay anh, anh chịu được sao?”.
Tư Mã Thiên đang hơi say nhưng nghe Tiểu Giang nói vậy liền cười hắc hắc đoạt chén trong tay nàng mà uống. Lập tức vô số ngôi sao bay trước mặt Tư Mã Thiên.
Ngay sau đó Tiền Vi Dân cũng đứng lên mời Tư Mã Thiên. Tư Mã Thiên lảo đảo nhìn Tiểu Giang, Tiểu Giang nhìn hắn, miệng không ngừng nở nụ cười.
- Mẹ nó chứ, uống rượu không ăn được gì. Nể mặt người đẹp, anh cạn chén.
Mặt Tư Mã Thiên đỏ bừng lớn tiếng uống ực một hơi hết sạch.
- Anh Tư Mã đúng là uống rất được.
Mọi người đều đứng lên làm trái với lòng mình, mời rượu Tư Mã Thiên.
Tên Tư Mã Thiên không nhịn được nữa, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Giang không ngừng bay lượn trước mặt hắn. “Bịch” một tiếng, Tư Mã Thiên ngã chổng vó lên trời.
- Ha ha ha.
- Hắc hắc hắc.
Trong phòng đầy tiếng cười, chỉ có mình Tư Mã Thiên là ngã xuống.
Triệu Hữu Minh cẩn thận liếc nhìn Vương Trạch Vinh mà không dám nói gì. Hắn sao không nhìn ra mấy người này đang chỉnh Tư Mã Thiên. Nghĩ đến hành vi quá đáng của Tư Mã Thiên, Triệu Hữu Minh cũng không nhịn được nói đầy khinh thường: “Đáng đời”.
- Chủ tịch Vương, việc này là do tôi không tốt, không nên mang hắn tới đây.
Triệu Hữu Minh cẩn thận nói.
- Ha ha ha, lão Triệu không có gì đâu. Tư Mã Thiên uống nhiều thôi mà. Phiền anh đưa anh ta đi nghỉ.
Vương Trạch Vinh cười ha hả mà nói.
- Tôi đưa hắn ta về.
Triệu Hữu Minh biết hôm nay ăn uống không còn mùi vị gì nữa. Vì thế đứng dậy dìu Tư Mã Thiên đi ra ngoài.
Thấy Triệu Hữu Minh dìu Tư Mã Thiên đi, Vương Trạch Vinh nói với Hoàng Vĩ:
- Cậu đi giúp Triệu Hữu Minh.
Nhìn Tư Mã Thiên rời đi, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Nhưng hắn lại nghĩ: “Xem ra chuyện lần này do thằng ranh Tư Mã Thiên truyền ra. Thằng chó, nói loạn ư, mày phải trả giá đắt”.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 47: Biến hoá trong hội nghị Đảng uỷ
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Trong phòng họp xã Hoàn Thành, Đinh Lỗi mặt sa sầm lại. Lương Quang Tân – trưởng phòng tài chính xã Hoàn Thành hôm qua lên huyện chơi gái bị bắt. Đây đã không là chuyện trong xã nữa, trên huyện cũng hỏi tới.
Thực ra Lương Quang Tân cũng đen đủi. Hắn mời mấy người bạn trên huyện ăn cơm, lúc ấy mọi người uống khá nhiều nên có người đề nghị đi ngâm chân. Chuyện này cũng không có gì, mọi người tìm một quán ngâm chân rồi đi vào. Kết quả nơi này đã âm thầm tiến hành phục vụ đặc biệt. Nghe lời nhân viên phục vụ, mấy người say rượu liền gọi mấy con hàng mà chơi tập thể.
Lúc này Lương Quang Tân đã uống say, thằng bên dưới không nghe sai bảo nên không làm gì được. Nhưng Công an huyện lao vào thì con hàng đang ra sức lăn qua lăn lại trên người hắn. Hai người trần truồng nói không phải mua bán dâm thì là gì.
Theo lý thuyết phạt chút tiền là có thể rời đi. Kết quả mấy người bọn họ bị giữ không thả. Trong huyện đã niêm phong quán đó. Sáng hôm nay Giang Anh Hà phải đến bảo lãnh người.
Năm thành viên Đảng ủy xã đều đến, phòng hội nghị mịt mù khói thuốc. Lúc này không ai muốn nói gì.
Lương Quang Tân – trưởng phòng tài chính là người của Đinh Lỗi. Mọi người cũng không tiện nói gì.
- Không ngờ Lương Quang Tân lại làm chuyện như vậy.
Đinh Lỗi phá vỡ sự yên lặng.
Hít sâu một hơi thuốc lá, Đinh Lỗi nhìn mọi người rồi nói:
- Mọi người nói xem nên xử lý chuyện này như thế nào?
Vương Trạch Vinh biết việc này có ảnh hưởng rất xấu đến toàn xã, không xử lý không được. Hắn là chủ tịch xã cũng không thể bao che, vì thế lớn tiếng nói:
- Tôi thấy việc này đã tạo thành ảnh hưởng xấu. Nếu như không xử lý Lương Quang Tân, người trong xã sẽ không tin tưởng vào bộ máy chính quyền xã. Cho nên tôi cho rằng phải cách chức trưởng phòng tài chính của Lương Quang Tân.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Đinh Lỗi lạnh lùng nhìn Vương Trạch Vinh. Lương Quang Tân là người của hắn, có Lương Quang Tân, tài chính xã coi như nằm trong bàn tay của hắn. Vương Trạch Vinh này có ý gì, chẳng lẽ muốn khống chế tài chính ư?
Giống như đã sớm đợi Vương Trạch Vinh lên tiếng, Trịnh Thu Lực liền ngồi thẳng lưng mà nói:
- Cách xử lý của chủ tịch Vương quá nặng. Lương Quang Tân là người có năng lực. Lần này là cùng bạn đi ngâm chân mà thôi, mà trong huyện cũng nói Lương Quang Tân không chính thức làm chuyện đó. Tôi thấy chỉ cần cảnh cáo đảng là được. Về phần cách chức thì tôi thấy chưa đến mức đó.
Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh không khỏi cười khổ trong lòng. Đinh Lỗi khẳng định không cách chức Lương Quang Tân. Bây giờ có Trịnh Thu Lực ủng hộ, bọn họ hai người chiếm hai phiếu, nếu có người ủng hộ nữa thì coi như xong chuyện.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với Đinh Lỗi. Nhưng chuyện Lương Quang Tân nếu không xử lý thì người trong xã nhìn mình như thế nào? Việc này không phải chuyện tốt để mình trúng cử chức chủ tịch xã.
- Tôi ủng hộ ý kiến của Chủ tịch Vương.
Lưu Minh Xuân nhìn Đinh Lỗi, nói một câu rồi ngậm miệng.
Vương Trạch Vinh cũng không biết vì sao Lưu Minh Xuân vẫn luôn đối đầu với Đinh Lỗi. Chuyện trong xã ở rất nhiều tình huống Lưu Minh Xuân đều đứng về phía này. Vì việc này Vương Trạch Vinh đã âm thầm để Tiểu Giang điều tra một chút. Có Tiểu Giang làm chân chạy nên rất nhanh biết được tình huống giữa Đinh Lỗi và Lưu Minh Xuân. Hai người từng là bạn học, hai người cùng theo đuổi vợ Đinh Lỗi lúc này. Kết quả không biết Đinh Lỗi chơi đểu Lưu Minh Xuân như thế nào mà người đẹp về tay Đinh Lỗi. Việc này làm Lưu Minh Xuân căm thù Đinh Lỗi. Ngoài ra theo tình huống mà Tiểu Giang biết, Lưu Minh Xuân là người của chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy Lý Duy Hà. Lần này hai bên đều muốn mượn sức Lý Duy Hà nên cho Lưu Minh Xuân làm phó chủ tịch xã Hoàn Thành.
Hai phiếu đấu hai phiếu, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu. Lương Quang Tân rõ ràng phải xử lý nhưng không ngờ trong hội nghị lại xảy ra tình huống này. Nếu như là trước kia, Đinh Lỗi dù như thế nào cũng ủng hộ mình. Bây giờ từ tình huống trong hội nghị có thể thấy Đinh Lỗi nhất định đã nghi ngờ về quan hệ của mình và Trương Tất Trường.
Đúng lúc này Chu Hồng Thiên giơ cốc trà lên nhấp một ngụm sau đó đặt xuống bàn.
Mọi người vốn tưởng hắn phát biểu ý kiến gì nhưng cuối cùng vẫn không thấy người này lên tiếng.
Một lát sau, Chu Hồng Thiên nhìn Đinh Lỗi và Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chuyện của Lương Quang Tân có ảnh hưởng quá xấu, không xử lý anh ta sẽ không thể ổn định tâm trạng bất mãn của phần lớn quần chúng nhân dân trong xã. Tôi đồng ý cách chức của Lương Quang Tân, sau đó phân công đồng chí ưu tú đảm nhiệm.
Cạch một tiếng, cốc của Đinh Lỗi được đặt mạnh xuống bàn.
- Cứ vậy đi, lần sau sẽ bàn về việc lựa chọn người giữ chức trưởng phòng tài chính.
Đinh Lỗi đứng lên đi ra ngoài cửa.
Việc này coi như kết thúc tuần trăng mật giữa Vương Trạch Vinh và Đinh Lỗi. Mà sau việc này thì Vương Trạch Vinh không thể có quan hệ tốt với Đinh Lỗi được nữa.
Chu Hồng Thiên đứng dậy mỉm cười với Vương Trạch Vinh, sau đó đi ra ngoài.
Thấy Chu Hồng Thiên cười cười như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi đau đầu. Lão Chu này xem ra chuẩn bị cùng mình đấu với Đinh Lỗi. Tình huống trong xã bây giờ thì Chu Hồng Thiên có một mình. Hắn ta ủng hộ ai thì bên đó thắng. Trước kia mình và Đinh Lỗi cùng một phía, chuyện lớn chuyện nhỏ căn bản không có khả năng cho Chu Hồng Thiên sống. Bây giờ thì hay rồi, Đinh Lỗi rõ ràng đã hợp sức với Trịnh Thu Lực. Mà Lưu Minh Xuân tuy nói thời gian này ủng hộ mình, nhưng không quá thân cận mà chỉ coi là đồng minh tạm thời thôi. Xem ra mình lại phải hợp tác với lão Chu. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh rất buồn bực.
Vào phòng làm việc của mình, Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng khó chịu. Bây giờ tình hình trong xã đang lặng lẽ thay đổi. Nếu cứ theo tình huống này thì mình sẽ từ từ bị đẩy về phía Cố Hồng Quân.
Có lẽ tấm da hổ Trương Tất Trường không có tác dụng nữa rồi.
Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh không khỏi nở nụ cười. Nếu việc do Trương Tất Trường tạo thành thì sao không lợi dụng mối quan hệ này. Dù nói như thế nào thì trong lòng Trương Tất Trường cũng phải có sự tồn tại của hắn. Bây giờ mình là chủ tịch xã thì cũng nên viết thư cảm ơn đối phương. Như vậy Trương Tất Trường nhất định sẽ vui mừng.
Nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh liền viết một bức thư cho Trương Tất Trường. Trong thư hắn viết những chuyện mình đã gặp sau khi Trương Tất Trường đi. Đặc biệt báo cáo những chuyện mình đã làm sau khi thành chủ tịch xã. Trong thư Vương Trạch Vinh càng tỏ vẻ cảm ơn ân tình của Trương Tất Trường. Vấn đề khác đó là Vương Trạch Vinh cũng lo lắng Trương Tất Trường sẽ nghĩ đến năng lực công việc của mình, vì thế hắn liền kể rõ những việc mình chuẩn bị tiến hành xây dựng nông thôn mới ra. Hơn nữa cũng nói mấy điểm mình đã đạt được.
Đọc lại bức thư mình viết, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ trong lòng có lẽ bức thư này mang chút gì đó đến cho mình.
Thư nhanh chóng được gửi đi, Vương Trạch Vinh lại vùi đầu vào công việc. Trong xã có rất nhiều việc, rất nhiều việc cần Vương Trạch Vinh tự mình đi làm.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 48: Dòng chảy ngầm
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Chuyện trong xã truyền đi với tốc độ quá nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn mà người xã Hoàn Thành nhìn Vương Trạch Vinh đã với ánh mắt khác. Chuyện Vương Trạch Vinh không có quan hệ họ hàng với lãnh đạo tỉnh ủy đã được truyền ra, sau đó là nhận định Vương Trạch Vinh không thể có bao nhiêu quan hệ với Trương Tất Trường. Nhưng vấn đề Vương Trạch Vinh mâu thuẫn với Đinh Lỗi trong hội nghị Đảng ủy được truyền ra, mọi người cũng bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của mình.
Người trong chốn quan trường đều biết một đạo lý đó là đi theo một tên không có chỗ dựa thì không có tiền đồ. Vương Trạch Vinh này thoạt nhìn cũng không có chỗ dựa gì. Mọi người nghĩ đến hắn có thể lên làm chủ tịch xã đều than thở hắn quá may mắn.
Vương Trạch Vinh là ngôi sao chính trị mới của xã Hoàn Thành, mọi người lúc trước nghĩ hắn lên chức là do có chỗ dựa mạnh. Bây giờ thì hay rồi, nếu Vương Trạch Vinh không có chỗ dựa hoặc là chỗ dựa đó chỉ thuận tiện giúp hắn một chút thì việc này phải suy nghĩ cẩn thận.
Trước hết không nói thái độ của nhân viên xã đối với Vương Trạch Vinh, chỉ nói mấy lãnh đạo xã mà thôi. Sau khi bọn họ nghe được lời đồn có liên quan đến Vương Trạch Vinh, thì đầu tiên là Đinh Lỗi – hắn liền suy nghĩ mối quan hệ giữa mình và Vương Trạch Vinh.
Đinh Lỗi không còn gần gũi với Vương Trạch Vinh nữa, thay vào đó là Trịnh Thu Lực. Trịnh Thu Lực dù nói như thế nào thì cũng là người có quan hệ mà.
- Bí thư Đinh, hội nghị gần đây rất không bình thường.
Trịnh Thu Lực đưa cho Đinh Lỗi một điếu thuốc rồi nói.
Đinh Lỗi nghe nói vậy không khỏi biến sắc. Trịnh Thu Lực nói rất đúng. Hội nghị Đảng ủy gần đây Vương Trạch Vinh coi như bắt đầu cầm được quyền. Lưu Minh Xuân và Chu Hồng Thiên thường thường đều ủng hộ hắn, điều này rất không bình thường. Vốn tưởng rằng sau khi xuất hiện tin đồn kia, mình phải giữ được quyền đó. Nhưng kết quả lại là tình huống mà mình không nghĩ đến, việc này thật kỳ quái.
- Chu Hồng Thiên.
Đinh Lỗi thở dài một tiếng. Tất cả thay đổi đều do Chu Hồng Thiên. Chu Hồng Thiên này sau khi bị bệnh liền thay đổi thái độ im ắng, càng lúc càng giảo hoạt.
- Bí thư, nếu cứ tiếp tục như vậy thì xã Hoàn Thành sẽ thành thiên hạ của Vương Trạch Vinh.
Trịnh Thu Lực từ từ nói. Trịnh Thu Lực cũng biết tình hình của Đinh Lỗi. Lưu Minh Xuân kia căn bản không thể hòa hợp với Đinh Lỗi. Chu Hồng Thiên sẽ thành nhân vật quan trọng. Bây giờ thoạt nhìn hắn đang hợp sức với Vương Trạch Vinh.
Đây đúng là nơi mà lần trước Vương Trạch Vinh và Đinh Lỗi đã câu cá. Lần này đổi thành Đinh Lỗi và Trịnh Thu Lực. Hai người bây giờ coi như đứng chung chiến tuyến. Trong một chiếc chòi, hai người cầm cần câu nhưng tâm trạng không đặt vào việc này.
- Bí thư, cứ để Vương Trạch Vinh tiếp tục như vậy sẽ không phải chuyện tốt. chúng ta phải cùng vận động để đối phương hủy liên minh của chúng đi.
Trịnh Thu Lực thử thăm dò mà nói. Hắn bây giờ càng lúc càng bất mãn với Vương Trạch Vinh. Trước đây hắn chỉ ghen ghét Vương Trạch Vinh một chút mà thôi, bây giờ thấy công tác xây dựng nông thôn mới do Vương Trạch Vinh làm đang dần có thành tích, trong lòng hắn đã coi Vương Trạch Vinh là đối thủ của mình.
Câu nói của Trịnh Thu Lực làm mắt Đinh Lỗi sáng rực lên. Đây đúng là một biện pháp. Nhưng Đinh Lỗi lại nghĩ đến một vấn đề đó là xã Hoàn Thành mới điều chỉnh bộ máy, trên huyện về cơ bản không thể đồng ý việc này. Vậy nên làm như thế nào?
Nghĩ đến Vương Trạch Vinh, Đinh Lỗi lại thở dài một tiếng trong lòng. Vốn tưởng rằng Vương Trạch Vinh có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy mình có thể mượn thế phát triển một chút. Bây giờ không ngờ chỉ là mượn da cọp mặc lên con mèo.
- Cậu xác định Vương Trạch Vinh không có bao nhiêu quan hệ với phó trưởng ban Trương?
Đinh Lỗi nhìn Trịnh Thu Lực mà hỏi. Hắn vẫn khá nghi ngờ về việc này. Nếu việc này là giả thì mình đắc tội với Vương Trạch Vinh, vậy sẽ không có lợi cho phát triển sau này của mình. Nhưng phân tích của Trịnh Thu Lực vô cùng chính xác, việc này có lẽ là như vậy.
- Bí thư, tên thiếu gia kia nói chẳng lẽ còn là giả sao?
- Thiếu gia?
Đinh Lỗi nhìn Trịnh Thu Lực, hắn không rõ lắm thân phận của Tư Mã Thiên.
- Yên tâm đi, bố Tư Mã Thiên đúng là phó giám đốc sở cựu cán bộ tỉnh. Mà giám đốc Sở này lại là do phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Trương Tất Trường đảm nhiệm. Tin của Tư Mã Thiên sao có thể là giả.
Đinh Lỗi nhìn cần câu của mình đã động.
Vừa nghĩ đến bạn gái của mình, Trịnh Thu Lực liền biến sắc, nhưng hắn nhanh chóng đã lấy lại bình thường. Tư Mã Thiên kia gần đây đang theo đuổi bạn gái Trịnh Thu Lực. Trịnh Thu Lực vốn định dạy cho Tư Mã Thiên một bài học nhưng nghe nói đối phương từ tỉnh tới, ông bố Tư Mã Thiên còn là phó giám đốc vì thế Trịnh Thu Lực không dám đắc tội Tư Mã Thiên.
Giữa phụ nữ và chức quan thì Trịnh Thu Lực coi trong sự nghiệp hơn. Có quan tước thì loại phụ nữ nào chẳng có? Bây giờ Trịnh Thu Lực còn cố ý xúc tiến Tư Mã Thiên và Lưu Vi.
Trong một lần uống say Tư Mã Thiên đã nói chuyện Vương Trạch Vinh không có quan hệ gì với Trương Tất Trường ra, Lưu Vi liền thông báo cho Trịnh Thu Lực. Vì chứng thực việc này, Trịnh Thu Lực còn mời Tư Mã Thiên ăn cơm.
Bố Tư Mã Thiên bởi vì có quan hệ khá gần với Trương Tất Trường, cho nên hiểu rõ tình hình trong nhà Trương Tất Trường. Nhà Trương Tất Trường không có họ hàng nào khác, nhà bọn họ cũng không có con gái thì sao có quan hệ với Vương Trạch Vinh chứ. Trương Tất Trường cho dù thật sự có quan hệ với Vương Trạch Vinh thì cũng không thể toàn lực đón đỡ. Trong chốn quan trường nếu không đủ lợi ích thì ai giúp người ngoài bao giờ?
Trịnh Thu Lực còn từ chỗ Lưu Vi nhận được một thông tin. Đó là ngày đó khi Vương Trạch Vinh giúp Trương Tất Trường thì Lưu Vi đã thấy. Sau này khi Trương Tất Trường đến xã Hoàn Thành, Lưu Vi thấy Trương Tất Trường bắt tay Vương Trạch Vinh liền nhận ra người này. Vì thế liền nói chuyện với Trịnh Thu Lực. Trịnh Thu Lực rất nhanh nghĩ ra Vương Trạch Vinh và Trương Tất Trường chỉ có quan hệ bình thường.
Tin tức này đối với Trịnh Thu Lực mà nói là vô cùng quan trọng. Trịnh Thu Lực đã sớm muốn đẩy ngã Vương Trạch Vinh, bây giờ có cơ hội nên hắn lập tức báo cáo với Trịnh Chí Minh. Sau đó hắn ra vẻ vô tình nói chuyện này với Đinh Lỗi.
Thấy mọi chuyện đang phát triển theo ý mình, Trịnh Thu Lực rất vui vẻ.
Nhưng tình hình trong xã lại làm Trịnh Thu Lực khó chịu. Không ngờ Chu Hồng Thiên biết rõ Vương Trạch Vinh không có chỗ dựa mà trong hội nghị không ngừng ủng hộ Vương Trạch Vinh.
- Xem ra chỉ có cách tách chúng ra mà thôi.
Vương Trạch Vinh ở bên cạnh cũng nói.
- Tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với phó bí thư Trịnh, nhưng một mình phó bí thư không đủ để đối phó.
Biết suy nghĩ của Trịnh Thu Lực, Đinh Lỗi nói:
- Tôi cũng sẽ phản ánh với lãnh đạo về tình hình trong xã.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 49: Hang động ngầm
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
- Chủ tịch Vương, thôn chúng tôi phát hiện một hang động ngầm rất lớn.
Triệu Hữu Minh vô cùng vui mừng mà nói.
- Hang động ngầm?
Vương Trạch Vinh cũng thật không ngờ tại thôn Trường Hà lại xuất hiện hang động ngầm. Vấn đề gây khó khăn cho Vương Trạch Vinh sẽ được giải quyết nhờ hang động ngầm này:
- Tôi lập tức sẽ tới.
Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại xuống rồi nói với Giang Anh Hà:
- Tôi đến thôn Trường Hà một chuyến.
Không lâu sau Vương Trạch Vinh đã đến thôn Trường Hà. Triệu Hữu Minh vừa thấy Vương Trạch Vinh liền lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Vương, đúng là không ngờ đến đó, ở trong thôn chúng tôi còn có một hang động ngầm khổng lồ như vậy.
- Ở đâu?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ngài đi theo tôi.
Triệu Hữu Minh vừa đi vừa nói:
- Trước kia tôi đã được xem rất nhiều hang động ngầm trên Tv, bây giờ nhìn thấy hang động ngầm ở thôn chúng tôi thì thấy các nơi đó còn kém xa.
- Trưởng thôn Triệu, làm thế nào mà phát hiện ra?
Tiểu Giang tò mò hỏi.
- Nói ra cũng rất trùng hợp. Hợp tác xã không phải đang xây sao, thôn chúng tôi muốn dùng đá để làm vài hạng mục. Vì thế lên núi lấy đá, sau khi dùng thuốc nổ thì nổ ra một động lớn. mọi người chiếu điện vào trong thì thấy các tảng đá bên trong rất kỳ lạ, bên trong động còn có một dòng sông ngầm. Có mấy công nhân đi vào trong mà mãi không thấy hết, bên trong nghe nói càng đẹp hơn, đầy thạch nhũ.
Đang khi nói chuyện thì xe đã tới trước một ngọn núi nhỏ.
Nơi này đã có không ít người vây quanh. Thấy Vương Trạch Vinh đến, mọi người liền không ngừng bàn tán về sự xuất hiện của hang động ngầm này.
Cầm lấy một đèn pin, mấy người Vương Trạch Vinh đi xuống.
Mỗi người đều có một đèn pin, sau khi vào trong hang động ánh đèn chiếu vào thạch nhũ phản ra ánh sáng làm người ta không khỏi thầm than. Đủ loại tạo hình, có động vật, có người, có cái giống thần tiên ...
- Đẹp quá.
Giang Anh Hà ở bên cạnh Vương Trạch Vinh không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Nếu như thắp đèn lên thì còn đẹp hơn.
Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy chấn động. Hắn thường xuyên tới thôn Trường Hà, nhưng hắn không ngờ nơi đây có hang động ngầm đẹp như vậy.
- Nếu nơi này phát triển thành thắng cảnh du lịch thì sẽ có rất nhiều người đến chơi.
Tiểu Giang nói.
Thôn Trường Hà vốn có cảnh sắc rất đẹp, có núi có sông, thanh sơn nước biếc. Cả thành phố Hoa Khê không có mấy nơi là điểm du lịch cả, rất nhiều người trong thành phố cứ vào ngày lễ ngày nghỉ lại đến xã Hoàn Thành – huyện Khai Hà mà chơi. Vừa đến huyện Khai Hà thì điểm đến đầu tiên muốn đi chính là thôn Trường Hà. Bây giờ thì hay rồi, có một thắng cảnh này xuất hiện, xã Hoàn Thành không muốn phát triển cũng khó.
Giữa hang rất tối, nếu không có đèn pin chiếu thì sợ rằng khó có thể đi được. Càng thú vị là nơi đây tuy có dòng sông nhưng lại chảy dưới thấp, bên trên vẫn có thể bước đi.
Người trong thôn đi trước, Tiểu Giang lại dán sát bên cạnh Vương Trạch Vinh.
- Nơi này thật sự giống tượng phật A Di Đà.
Triệu Hữu Minh nhìn một hòn đá ở chỗ cao cao khá giống tượng phật.
Vương Trạch Vinh thấy ở đằng trước nữa có một tảng đá giống như ông ngư dân ngồi câu cá, tuyệt đẹp.
- Rắn!
Tiểu Giang đột nhiên kêu lên một tiếng rồi nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
Người đẹp trong lòng, Vương Trạch Vinh liền có cảm giác. Tiểu Giang dù nói như thế nào cũng là người đẹp. Dáng người sớm ghi sâu trong lòng Vương Trạch Vinh. Bây giờ đột nhiên ôm lấy Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh cảm thấy bên dưới mình có phản ứng. Vật cứng rắn đó đang đâm lên người Tiểu Giang.
Tiểu Giang qua cơn hốt hoảng liền cảm nhận được “tiểu Vương Trạch Vinh”, khẽ kêu lên một tiếng nhưng không rời khỏi lòng Vương Trạch Vinh, người lại cố ý chui vào trong thêm chút nữa.
- Ha ha, rắn gì mà làm chánh văn phòng Giang của chúng ta sợ đến như vậy. Đây chẳng qua chỉ là hòn đá mà thôi.
Triệu Hữu Minh đi về phía làm Tiểu Giang sợ hãi, mấy ngọn đèn chiếu thẳng vào chỗ Tiểu Giang vừa đứng.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người nhìn qua liền vội vàng đẩy Tiểu Giang một chút. Tiểu Giang lại cố ý đụng chạm vào tiểu Vương Trạch Vinh đang cứng ngắc kia.
Động tác của Tiểu Giang làm ngọn lửa lòng của Vương Trạch Vinh tăng vọt. Hắn không biết đây là Tiểu Giang cố ý. Hắn chỉ cảm thấy ôm Tiểu Giang vào trong lòng thật thoải mái.
- Ha ha.
Mấy thôn dân nở nụ cười, hòn đá này thật giống con rắn.
Vương Trạch Vinh nhìn ra chỗ ánh sáng thì thấy đúng là giống con rắn, cả thân hình giống hệt.
- Không thể đi nữa, đi tiếp sẽ vào mê cung.
Triệu Hữu Minh nói với Vương Trạch Vinh.
Ngẩng đầu nhìn vào bên trong thấy mênh mông không thấy cuối, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy không thể đi nữa.
Ra khỏi hang động ngầm, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ nói với Triệu Hữu Minh:
- Phải bảo vệ tốt hang động ngầm này, bước tiếp theo nếu như có thể phát triển thành thắng cảnh du lịch thì thôn các anh sẽ quá phát triển.
Triệu Hữu Minh cười ha hả mà nói:
- Đúng thế, phải dựa vào chủ tịch Vương vận động.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh nghĩ tới chuyện phát triển hang động. Đầu tiên phải mời các cơ quan chuyên môn tiến hành khảo sát, phải làm rõ tình huống trong động. Sau đó phải đến các cơ quan du lịch xin tư vấn về việc khai thác hang động ngầm, xem nên phát triển theo hướng nào. Thứ ba chính là vấn đề tài chính, có lẽ phải là một con số khổng lồ. Nếu như làm nhỏ lẻ thì sẽ mất đi giá trị, không thể coi nhẹ.
Theo tình hình của hang động thì thấy một nửa phạm vi xã Hoàn Thành nằm ở trong đó. Khai thác hang động này thì đây sẽ là một trong các nội dung chủ yếu để phát triển xã Hoàn Thành.
Nghĩ tới chuyện phát triển, Vương Trạch Vinh lại vô ý nhìn đến Tiểu Giang. Chỉ thấy Tiểu Giang đang nhìn mình. Vương Trạch Vinh rõ ràng cảm nhận mắt Tiểu Giang đang phát sáng. Nhớ đến tình hình trong hang động ngầm, Vương Trạch Vinh trong lòng vừa động.
Chẳng qua nhanh chóng Vương Trạch Vinh nghĩ đến vấn đề phát triển xã Hoàn Thành. Việc này nếu làm tốt thì xã Hoàn Thành hoàn toàn có thể trở thành một xã du lịch hàng đầu trong thành phố. Nghĩ đến quần chúng nhân dân sẽ dựa vào cái này mà phát triển, Vương Trạch Vinh không khỏi vui vẻ trong lòng. Mình dù như thế nào cũng phải xúc tiến việc này.
Xe từ từ chạy nhưng tim Tiểu Giang đang đập rất mạnh. Nàng bây giờ càng lúc càng bị Vương Trạch Vinh hấp dẫn. Trước kia còn có mục đích vì lợi, nhưng càng hiểu về Vương Trạch Vinh, đặc biệt thấy Vương Trạch Vinh tận tâm hết sức làm việc vì xã, từ sự thành công trong chốn quan trường của Vương Trạch Vinh; trong đầu Tiểu Giang luôn hiện ra hình ảnh của Vương Trạch Vinh. Nàng biết có lẽ mình bắt đầu yêu Vương Trạch Vinh.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 50: Trên huyện hành động (1)
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Tin tức xã Hoàn Thành phát hiện hang động ngầm khổng lồ được truyền lên huyện, Huyện ủy huyện Khai Hà, chính quyền huyện đều cảm thấy phấn chấn. Huyện Khai Hà đang tìm kiếm điểm tăng trưởng kinh tế mới, nhưng khổ nỗi không có điều kiện hấp dẫn đầu tư. Các công ty tuy nhiều nhưng hầu hết làm ăn nhỏ. Nếu như xã Hoàn Thành có hang động ngầm khổng lồ đó, vậy huyện Khai Hà có thể hoàn toàn dùng con bài tẩy du lịch để hấp dẫn các nhà đầu tư.
Lần này trên huyện đã có hành động lớn. Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân, chủ tịch huyện Trương Thuận Tường, phó chủ tịch thường trực Cao Thượng Minh dẫn đoàn lãnh đạo lập tức đến xã Hoàn Thành, chuẩn bị tiến hành khảo sát thực tế. Có một hang động ngầm lớn như vậy, kinh tế huyện Khai Hà nhất định sẽ tăng lên nhiều.
Bí thư đảng ủy xã Hoàn Thành Đinh Lỗi, chủ tịch xã Vương Trạch Vinh dẫn bộ máy lãnh đạo đến đón.
Sau khi đám người Cố Hồng Quân xuống xe, Đinh Lỗi, Vương Trạch Vinh liền đi lên đón.
- Chào mừng lãnh đạo huyện đến xã Hoàn Thành chỉ đạo công việc.
Đinh Lỗi từ xa đã đưa tay ra bắt tay Cố Hồng Quân.
Cầm tay Đinh Lỗi, Cố Hồng Quân nói:
- Trước hết đi xem hang động ngầm đã.
Đinh Lỗi cũng không phải là người của Cố Hồng Quân, vì thế hắn chỉ lạnh nhạt nói.
Đợi Đinh Lỗi bắt tay xong, Vương Trạch Vinh cũng đưa tay ra bắt tay lãnh đạo.
Lần này Cố Hồng Quân chỉ khẽ chạm rồi thu về, đi tới trước. Cố Hồng Quân không còn nhiệt tình chào hỏi như trước.
Vương Trạch Vinh thấy Cố Hồng Quân khi bắt tay Chu Hồng Thiên lại nói một lát.
Sau khi bắt Đinh Lỗi bắt tay Trương Thuận Tường, Vương Trạch Vinh cũng đưa tay ra bắt.
Cũng là tình huống đó xảy ra. Trương Thuận Tường chỉ khẽ chạm tayVương Trạch Vinh rồi rút về, không thân thiết cầm chặt như trước nữa.
Khi bắt tay Cao Thượng Minh thì càng không có cảm giác.
Vương Trạch Vinh là người thông minh. Thấy tình huống này, hắn biết mấy lãnh đạo huyện về cơ bản đã không coi mình vào trong mắt.
Điều tra quan khí của bản thân, bây giờ mặc dù đang biến hoá một chút nhưng về lượng không nhiều. Vương Trạch Vinh cũng yên tâm hơn nhiều.
Bây giờ đi theo lãnh đạo cũng khá thú vị. Đinh Lỗi trên cơ bản đi bên cạnh Cao Thượng Minh, Chu Hồng Thiên đi bên cạnh Cố Hồng Quân, Trịnh Thu Lực bên cạnh Đinh Lỗi, Lưu Minh Xuân và Vương Trạch Vinh cũng không có người để đi cùng. Vừa lúc bên cạnh Trương Thuận Tường không có ai nên Vương Trạch Vinh liền đi bên cạnh đối phương.
Vương Trạch Vinh đã nói qua về nội dung việc phát hiện hang động, cảnh sắc bên trong hang động. Mọi người liền đi xe đến thôn Trường Hà.
Trưởng thôn Triệu Hữu Minh sớm nhận được thông báo liền đi tới cửa hang động ngầm.
Bởi vì lần này lãnh đạo huyện đến kiểm tra, Triệu Hữu Minh đã gọi tất cả những người có quyền ở thôn tới đây.
Bắt tay Triệu Hữu Minh, Cố Hồng Quân cười nói:
- Nếu như hang động thật sự có thì thôn các đồng chí sẽ giàu to.
Thấy lãnh đạo huyện vui vẻ, Triệu Hữu Minh cười nói:
- Thôn chúng tôi giàu, huyện cũng sẽ giàu mà.
Mọi người nghe thấy vậy liền cười ha hả.
Bởi vì các đồ phòng hộ được chuẩn bị nên đám người Cố Hồng Quân cũng lần lượt tiến vào hang động ngầm.
Thấy các tảng đá với muôn hình vạn trong hang động, Trương Thuận Tường thở dài nói:
- Tôi đã đi xem không ít hang động nhưng có lẽ không cái nào tốt bằng huyện ta. Nếu thật sự có thể phát triển thì nơi này chính là con bài chiến lược của cả huyện.
Cố Hồng Quân gật đầu nói:
- Lão Trương, phát hiện ra nơi này chính là cơ hội cho huyện Khai Hà của chúng ta. Nếu thao tác tốt, kinh tế huyện Khai Hà sẽ lên một bậc thang mới, phải chú trọng.
Cao Thượng Minh nghe xong hai người này nói liền xen vào:
- Theo tình hình trước mắt thì thấy hang động này rất lớn. Đầu tiên là phải tìm người thăm rò tình hình rõ ràng, thứ hai là vấn đề khai thác thì tài chính cũng không phải con số nhỏ.
Thôn Trường Hà phát hiện hang động ngầm là chuyện lớn của cả huyện Khai Hà. Ngày hôm sau Cố Hồng Quân đã triệu tập hội nghị Huyện ủy để thảo luận việc khai thác hang động ngầm ở thôn Trường Hà.
Việc này đáng lẽ nên do bên chính quyền huyện đưa ra phương án, nhưng Cố Hồng Quân bây giờ đang nóng lòng muốn làm ra chút thành tích nên hắn trực tiếp đoạt lấy việc này.
Trịnh Chí Minh mặc dù không đến thôn Trường Hà xem xét, nhưng Trịnh Thu Lực trước đó đã tiến báo cáo tình hình hang động.
- Thôn Trường Hà phát hiện hang động ngầm có thể giải quyết huyện Khai Hà chúng ta không đủ hấp dẫn các nhà đầu tư. Bây giờ du lịch cả nước đang trong thời kỳ vàng. Có hang động ngầm này sẽ dẫn đến rất nhiều du khách. Vì để phát triển kinh tế toàn huyện, tôi đề nghị do tổ thành lập một đội ngũ chuyên môn làm việc này.
Mặt Cố Hồng Quân như tỏa ánh sáng, nghĩ đến du lịch huyện Khai Hà trong tay mình sẽ phát triển, như vậy mình trong mắt lãnh đạo cũng sẽ cao hơn vài phần.
- Bí thư Cố nói rất đúng. Là người lãnh đạo chính quyền huyện, bên chính quyền huyện phải toàn lực tiến hành công trình này. Tôi đề nghị thành lập tổ lãnh đạo khai thác hang động ngầm thôn Trường Hà. Về tổ trưởng sẽ do tôi đảm nhiệm.
Trương Thuận Tường cũng biết việc này dù thực hiện như thế nào cũng có lợi cho mình. Hắn chủ động đề nghị nhận chức tổ trưởng chính là hy vọng Huyện ủy không nhúng tay nhiều vào việc này.
Nghe xong câu này, Trịnh Chí Minh thầm nghĩ nếu như do bên chính quyền huyện giữ chức tổ trưởng vậy Huyện ủy làm ăn gì nữa. Việc này dù như thế nào thì lãnh đạo huyện ủy cũng phải có vai trò chỉ đạo:
- Tôi thấy như thế này, xã Hoàn Thành phát hiện một hang động ngầm khổng lồ như vậy, đây là việc lớn liên quan đến sự phát triển của kinh tế, xã hội toàn huyện. Chính quyền huyện sẽ thực hiện việc này, về lựa chọn người làm lãnh đạo, tôi thấy bí thư Cố phải nắm giữ là toàn diện nhất, còn các chuyện thực hiện do chúng ta đi phụ trách.
Tả Chính nói tiếp:
- Lời phó bí thư Trịnh nói rất đúng. Khai thác du lịch không phải chuyện gì lớn, bí thư Cố rất nhiều công việc nên tôi đề nghị do phó bí thư Trịnh giữ chức tổ trưởng, chủ tịch huyện giữ chức phó tổ trưởng. Những người khác là thành viên để tiến hành khai triển công việc.
Lén nhìn vẻ mặt khó coi của Trương Thuận Tường, Trịnh Chí Minh cũng không muốn quá đáng với đồng minh của mình, vì thế hắn nhìn quanh mọi người rồi nói:
- Mặc dù thành lập tổ lãnh đạo nhưng công việc cụ thể phải do xã Hoàn Thành tiến hành. Tôi thấy lực lượng lãnh đạo của xã Hoàn Thành phải tăng cường. Chỉ có tăng cường lực lượng xã Hoàn Thành thì xã Hoàn Thành mới có thể khai triển tốt công tác. Tôi đề nghị tăng thêm hai thành viên Đảng ủy xã Hoàn Thành. Mọi người có ý kiến gì không?
Chánh văn phòng Huyện ủy Cổ Kiến Quân lập tức đồng ý mà nói:
- Phó bí thư Trịnh nói rất đúng. Công tác tiếp theo của xã Hoàn Thành rất nặng nề. Tôi thấy thêm hai thành viên Đảng ủy sẽ khiến công tác xã Hoàn Thành tốt hơn nữa.
Thấy đám người Trịnh Chí Minh nói đỡ lẫn nhau, Cố Hồng Quân đúng là muốn bóp chết người. Nhưng tình huống trong hội nghị Huyện ủy đã rõ ràng, lực lượng của mình yếu hơn một chút.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo