Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 46: Cơ hội lớn họa càng lớn hơn
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, trải qua nhiều năm mỗi người một ngả, cuối cùng lại gặp nhau trước phủ thần hầu, đầu hẻm Khổ Thống.
Cuộc gặp mặt của bọn họ như sau:
Bạch Sầu Phi đã đến phủ thần hầu từ sớm. Hắn khăng khăng chỉ mượn khu vực phủ thần hầu để hẹn gặp Vương Tiểu Thạch, nhưng lại không muốn bước chân vào trong phủ.
Bạch Sầu Phi lúc này đã không hoàn toàn là một người giang hồ nữa, hắn đã có thế lực, có chỗ dựa. Trên quan trường, nhất cử nhất động đều là một loại bày tỏ thái độ, cần phải hết sức cẩn thận.
Lấy một ví dụ, nếu như cấp trên của ngươi là bên Giáp đối lập với bên Ất, mà ngươi không cẩn thận lại dùng cơm chung với một tên Bính thuộc bên Ất, nói không chừng còn chưa đến ngày thứ hai thì mũ ô sa trên đầu đã không giữ được. Cho dù phản ứng không mạnh như vậy, không có chuyện gì lớn xảy ra, lập trường của ngươi cũng không thay đổi, nhưng ánh mắt người khác nhìn ngươi đã không còn như trước nữa.
Bạch Sầu Phi hiện giờ đương nhiên không có ý nương nhờ Gia Cát tiên sinh. Cho dù hắn muốn như vậy, có lẽ Gia Cát Tiểu Hoa cũng sẽ không thu nhận loại người như hắn.
Nhiệm vụ của Gia Cát tiên sinh và các đồ đệ của y là tiêu diệt tất cả thế lực gian ác, Bạch Sầu Phi lại chính là thủ lĩnh của bang hội lớn nhất trong kinh thành. Chỉ có điều, thân phận của hắn đã được một thế lực không gì sánh được trong triều đình che đậy, hơn nữa cũng đã phong mấy cái quan hàm danh giá. Với chiêu bài bảo vệ kinh kỳ, nếu như không có lý do chính đáng, cho dù là Gia Cát Chính Ngã cũng không làm gì được hắn.
Chỉ cần kết hợp thực lực to lớn và bối cảnh hùng mạnh, sẽ có ưu thế này.
Cho nên Bạch Sầu Phi đương nhiên phải cẩn thận, tránh để người khác nghi ngờ hắn đang nương ngờ bên phía Gia Cát, do đó hắn không vào phủ thần hầu.
Chỉ cần không tiến vào trong phủ, người khác sẽ có thể nhìn rõ nhất cử nhất động, có thể tránh khỏi hiềm nghi.
Một người lăn lộn trên giang hồ và trong quan trường, nếu ngay cả “tình ngay lý gian, tránh khỏi hiềm nghi” cũng không biết, vậy thì nên sớm về quê làm ruộng, về nhà bú sữa thì tốt hơn.
Bạch Sầu Phi chỉ đứng ở đầu hẻm Khổ Thống. Hóa ra hẻm Khổ Thống này nằm ở trung tâm đường Thống Khổ, mà phủ thần hầu lại ở ngay đầu hẻm Khổ Thống.
Hắn đang đợi, đợi một người, một người lẽ ra phải là huynh đệ của hắn, hiện giờ rất có thể lại là cừu địch.
Người này đương nhiên chính là Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch đã đến.
Bọn họ vừa gặp mặt, cảm giác đầu tiên của hai người đều giống nhau, đó là xa lạ.
Hai người từng có cùng xuất thân, cùng nhau xông pha, cùng nhau trải qua kiếp nạn sống chết, cùng nhau đau khổ vui vẻ, theo lý phải rất quen thuộc, rất thân thiết, khi gặp mặt rất nhiệt liệt mới đúng.
Nhưng không phải, hai người này vừa gặp nhau, tuy không đến nỗi đỏ mắt lên, nhưng cũng cảm thấy ánh mắt lóe lên một chút tia lửa, còn có một lực lượng vô hình ngăn cản hai người đến gần, giống như một sự mẫn cảm trời sinh.
Vương Tiểu Thạch ít ra vẫn nở nụ cười, hơn nữa cũng chủ động gọi:
- Bạch nhị ca!
Hắn luôn cho rằng, nếu như không phải bắt buộc, giữa người và người thật ra không cần phải trở mặt hoàn toàn. Nếu như nhìn thấy người mà mình không thích, muốn đề phòng, sắc mặt đều giống như “không đội trời chung”, e rằng cơ hội đi lùi còn nhiều hơn so với đứng yên tại chỗ.
Nói như vậy, hắn cũng khá là tình cảm, nhưng cũng dễ khiến người ta cảm thấy giả dối.
Bạch Sầu Phi lại không phải, sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng.
Trừ khi là gặp cấp trên, cha nuôi và chỗ dựa của hắn, nếu không với thân phận và địa vị của hắn hôm nay, thật sự không cần giả vờ cười, gật đầu hay hỏi han với bất cứ ai.
Hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch đã không thích.
Ngoại trừ mái tóc ít đi một chút, lộ ra vầng trán càng chính trực phóng khoáng, Vương Tiểu Thạch có thể nói là hoàn toàn không già. Vẫn là nụ cười mỉm kia, sôi nổi hoạt bát, cười ngạo giang hồ, không hề thay đổi chút nào, không già, không xấu, vẫn khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Hắn có ác cảm với Vương Tiểu Thạch, cũng là vì Vương Tiểu Thạch thường khiến người ta nảy sinh hảo cảm, còn hắn lại không thể.
Hắn luôn khiến người ta cảm thấy lạnh như băng, hơn nữa còn hung dữ và tàn nhẫn.
Những năm gần đây hắn trở nên càng lạnh lùng, càng tàn khốc, càng nói năng thận trọng, nhưng cũng càng vui giận thất thường, những điều này đều liên quan đến thân phận và địa vị của hắn hiện giờ. Tuy phần lớn anh hùng đều xuất thân từ dân gian, nhưng khi đi lên đến một mức độ, một loại cảnh giới, không thể giữ lại quá nhiều sắc thái của dân gian.
Sự xa cách của hắn là một phương thức tự bảo vệ mình. Nhưng người hiện giờ đứng ở trước mặt hắn, lại là một người chỉ cần nhìn một cái, nói mấy câu đã dễ sinh hảo cảm, cảm thấy thân thiết.
Hắn cũng nhìn ra được, tập tính giang hồ của Vương Tiểu Thạch không thay đổi, cho nên hết sức tự nhiên, tự do, tự tại và tự đắc. Đây cũng là những thứ mà hắn thiết sót hiện giờ.
Nhìn thấy người này, chẳng khác nào đã đánh thức những sự tiếc nuối của hắn.
Vương Tiểu Thạch lại có một loại cảm giác khác.
Hắn vừa nhìn thấy Bạch Sầu Phi, đã biết mình và đối phương là người của hai thế giới.
Bạch Sầu Phi vẫn tuấn tú như trước, ngọc thụ lâm phong. Hắn đứng cùng với người khác, quả thật giống như hạc đứng giữa bầy gà. Hơn nữa càng ngày càng đẹp.
Mặc dù dáng vẻ của hắn cũng càng ngày càng gian, nhưng có một số người sở dĩ thu hút người khác, đó là vì dáng vẻ của hắn gian ác, Bạch Sầu Phi hiển nhiên chính là loại người này. Giống như có một số người sở dĩ được nữ nhân yêu thích, là bởi vì hắn dáng vẻ của hắn xấu xa.
(Chẳng trách Ôn Nhu lại thủy chung với hắn…)
Điều này khiến cho Vương Tiểu Thạch càng cảm nhận được, một người trở nên xấu xa chưa chắc dáng vẻ sẽ xấu đi, hơn nữa dáng vẻ “xấu xa” cũng không nhất định là “khó coi”.
Hắn vừa nhìn thấy Bạch Sầu Phi, đã hiểu được vì sao cuối cùng đối phương có thể trở thành quan, còn mình lại là một kẻ chỉ biết đến bản thân trên giang hồ, chính là bởi vì dáng vẻ.
Tướng mạo do tâm sinh, số mạng theo tâm đổi. Dáng vẻ của Bạch Sầu Phi chính là của người làm quan, làm chuyện lớn, còn mình nhìn thế nào cũng chỉ giống như một kẻ lưu lạc cười ngạo giang hồ, quát tháo võ lâm.
Hắn cảm thấy không thể so sánh, cũng không nên so sánh. Huống hồ lưu lạc trên giang hồ mấy năm nay, hắn đã học được một chuyện, đó là vĩnh viễn cũng không nên nhìn vào hành vi của một người để suy đoán sẽ gặp báo ứng gì. Báo ứng rốt cuộc có hay không, có đúng hay không, có công bình hay không, đó là chuyện hoàn toàn không thể căn cứ được.
Dựa vào báo ứng, cũng giống như hỏi thư sinh chuyện chính trị. Dùng những tư liệu cũ và tri thức chết trên sách, để suy đoán cục diện chính trị của một triều đình đang vận hành với rất nhiều biến số, cũng giống như hỏi đường người mù vậy.
Dựa vào báo ứng, không bằng dựa vào chính mình. Tâm thay đổi theo tướng mạo, loại người thế nào thì có tâm tình thế đó, một người trưởng thành luôn phải có trách nhiệm với diện mạo của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch mới nhớ tới sự vất vả trong những năm tháng lưu lạc giang hồ. Bạch Sầu Phi mới nhận ra những năm qua mình đạ bị giam cầm trên quyền vị, không tự chủ được.
Một tiếng “Bạch nhị ca” của Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi lại nghe không lọt.
Nếu thật sự xem ta là nhị ca, vậy thì chỉ cần gọi “nhị ca”. Nếu như cộng thêm cả họ, vậy chẳng qua là nói rõ nhị ca họ “Bạch”, biết đâu còn có “Lam nhị ca”, “Hoàng nhị ca” hay “Hoa nhị ca”.
Cho nên hắn chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn không chỉ tính toán chi li, hơn nữa còn muốn tiến từng bước vững chắc.
Mục đích của việc đàm phán vốn là tính toán thiệt hơn, hôm nay hắn chính là tới để đàm phán.
- Trở lại trong kinh lâu như vậy, cũng không tới thăm người làm huynh đệ một chút, tiếng nhị ca này của ngươi đúng là nói suông.
Bạch Sầu Phi đi thẳng vào vấn đề:
- Ta cũng biết, muốn mời ngươi tới gặp mặt thì phải mượn uy danh của Gia Cát thần hầu. Nếu không, ngươi vẫn đề phòng người ca ca này hãm hại ngươi.
- Nhị ca nói đùa rồi.
Vương Tiểu Thạch cũng không nói vòng vo:
- Ta đã trở lại kinh thành thì cũng không có ý định tránh né huynh. Nếu như muốn tránh huynh, giang hồ rộng lớn, núi cao rừng rậm, nơi nào không thể đi? Ta không tìm huynh, là bởi vì gặp mặt nhị ca thì lại muốn hỏi một chuyện. Bây giờ gặp huynh cũng là muốn hỏi chuyện này.
- Hỏi đi!
Bạch Sầu Phi hừ lạnh nói:
- Ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Xin nhị ca hỏi trước!
- Được.
Bạch Sầu Phi nói:
- Vấn đề của ta chỉ có một, lời cũng chỉ có một câu, hi vọng đáp án của ngươi cũng chỉ có một chữ.
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
- Trên đời đáp án một chữ đều nặng tựa ngàn cân.
- Đáp án một chữ cũng thường đáng giá ngàn vàng.
Bạch Sầu Phi hỏi từng chữ từng câu:
- Ngươi có còn là huynh đệ của ta hay không?
Ngươi, có, còn, là, huynh, đệ, của, ta, hay, không?
Câu hỏi của hắn rất đơn giản, thực ra chỉ có một câu “là địch hay bạn”?
Trong khoảnh khắc Vương Tiểu Thạch cúi đầu thấp xuống.
Tóc của hắn rất dài, hắn cũng không thích cắt sửa, có thể bởi vì tóc của hắn vốn không dày lắm, cho nên hắn thích xoã tung mái tóc, lúc này hoàn toàn che phủ vầng trán.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, vuốt tóc trên trán ra.
- Muốn trả lời câu hỏi này, trước tiên huynh phải trả lời vấn đề của ta…
Hắn hỏi ngược lại, cũng là từng chữ từng câu như đao kiếm khắc ra:
- Huynh có phản bội Tô đại ca hay không?
Huynh, có, phản, bội, Tô, đại, ca, hay, không?
Câu hỏi của hắn cũng rất đơn giản, dụng ý cũng rõ ràng hơn.
Nếu như huynh phản bội Tô đại ca trước, chúng ta đương nhiên là kẻ địch.
- Trong suy nghĩ của ngươi cũng chỉ có Tô đại ca.
Bạch Sầu Phi mỉm cười nói:
- Đừng quên, chúng ta cũng là huynh đệ, hơn nữa còn quen biết trước Tô Mộng Chẩm.
- Đúng vậy, nhưng chúng ta đều được huynh ấy nâng đỡ, gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Hôm nay huynh là đương gia trong lâu, chắc hẳn cũng đã biết quy củ trong lâu, đúng không? Phản bội, dối trên, bán rẻ, nội chiến, liệu có thể xem là huynh đệ sinh tử đồng lòng hay không? Cấu kết quyền thần, tư thông với địch bán nước, có phải là thủ túc trong Phong Vũ lâu hay không?
- Chuyện mà ta làm, ngay cả tướng gia cũng hết sức ủng hộ, ngươi là thứ gì mà dám nói ta không đúng? Tô Mộng Chẩm bảo thủ không chịu thay đổi, giậm chân tại chỗ, không biết tùy cơ ứng biến, ra sức vì nước, ngồi ở phía trên chỉ làm trở ngại trăng lặn trời lên, nên sớm nhường vị trí của mình cho người hiền.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi muốn học hắn? Hay là theo ta?
- Huynh muốn có vinh hoa phú quý sao?
- Còn có tiền đồ tươi sáng, danh lưu quốc sử.
- Đại ca đâu? Đã bị huynh lật đổ rồi sao? Sống chết như thế nào?
- Sống chết chưa biết, nhưng hắn đã xong rồi.
Bạch Sầu Phi nói:
- Nếu như hắn đã chết, vậy thì công đức viên mãn. Còn nếu hắn vẫn kéo dài hơi tàn, cũng chỉ sống không bằng chết. Một kẻ không biết thức thời, không biết nắm bắt cơ hội giống như hắn, nên chết sớm thì tốt hơn.
Giọng nói của Vương Tiểu Thạch bỗng trở nên lạnh lẽo:
- Có một loại người, chỉ cần y vẫn còn một hơi, sẽ có thể sống dậy từ thất bại, tìm sống trong cái chết, chuyển bại thành thắng, cuối cùng giành thắng lợi.
Sau đó hắn lại nói từng chữ từng câu:
- Bạch huynh, ta biết huynh là người thông minh, nhưng ta sợ kết quả của huynh cũng sẽ giống như câu “cơ hội lớn họa càng lớn hơn”.
Nói xong những lời này, hai người đều im lặng.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 47: Thiên cơ không thể tiết lộ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Nếu như không phải bọn họ đang ở đầu hẻm Khổ Thống, nếu như không phải giữa bọn họ còn có người khác, nói không chừng bọn họ đã sớm động thủ.
Một khi hai đại cao thủ đỉnh cấp trong kinh thành này động thủ, cho dù ai sống ai chết, ai thắng ai bại, võ lâm trong kinh nhất định sẽ chấn động một phen.
Một khi hai đại hảo thủ trong Kim Phong Tế Vũ lâu này giao đấu, chỉ sợ Phong Vũ lâu sau này khó tránh khỏi mưa to gió lớn, gió táp mưa sa, lại thêm mấy phen hợp tan chìm nổi.
Nhưng đây lại là hẻm Khổ Thống.
Hẻm Khổ Thống nằm ở trung tâm đường Thống Khổ.
Đường Thống Khổ là một con đường lớn, người đi lại rất nhiều, xe cộ rất đông, mua bán cũng rất nhộn nhịp.
Trong lòng mỗi người đều có một con đường thống khổ, có đúng vậy không?
May mắn, phần lớn mọi người trong lòng cũng có một con đường vui vẻ, con đường quang minh.
Đây chính là kinh thành, đây chính là giữa đường. Bạch Sầu Phi dù ngông cuồng đến đâu cũng không thể ra tay ở nơi này, đúng không?
Trừ khi hắn dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai giết chết kẻ địch (đương nhiên sét đánh cũng không kịp mắt thấy), như vậy sẽ không ai nhìn thấy hắn làm, do đó hắn cũng chẳng liên quan.
Phần lớn con người đều như vậy, mình có làm hay không, thành công có người biết hay không, có người nhìn thấy hay không, nếu như không có, vậy thì chỉ có trời biết mình biết, nếu mình không nói ra thì không ai biết.
Nhưng khi đối thủ là Vương Tiểu Thạch, hắn có thể làm được điều này sao?
Huống hồ sau hẻm Khổ Thống là phủ thần hầu. Nếu như hắn ra tay ở đây, chẳng khác nào muốn tuyên chiến với phe Gia Cát thần hầu.
Thực lực của hắn đã mạnh như vậy sao? Thời cơ đã chín muồi sao? Thời thế đã nghiêng về phía hắn rồi sao?
Không phải.
Hơn nữa, nơi ngã rẽ của hẻm Khổ Thống còn có một người, một người đang ngồi.
Người này mặc dù đang ngồi, nhưng so với ba ngàn tên giang hồ đại hán, cao thủ võ lâm đang đứng thì còn cao lớn hơn, còn có sức nặng hơn, càng không thể xem thường.
Y thật sự là một người thân thể yếu ớt, đôi chân còn không có sức để đứng lên, nhưng vai vế của y trong võ lâm lại không thể xem thường, có ảnh hưởng rất lớn.
Y vẫn là một trong Tứ Đại Danh Bổ của thiên hạ, hơn nữa còn là người đứng đầu.
Y đương nhiên chính là Vô Tình.
Cục diện rất thú vị, cũng rất quái lạ.
Hẻm Khổ Thống từ nam đến bắc, phía nam là phủ thần hầu, phía bắc nối liền với đường Thống Khổ. Bạch Sầu Phi ở phía bắc hẻm Khổ Thống. Vương Tiểu Thạch từ đường Thống Khổ đi vào gặp Bạch Sầu Phi. Hai người đang ở ngã rẽ giữa đường hẻm.
Tại ngã rẽ này lại có một người, một người ngồi gảy đàn.
Trước khi Vương Tiểu Thạch đến, người này đã gảy đàn.
Tiếng đàn của y rất yên tĩnh, ngón tay rất nhẹ, tâm tình rất ôn nhu, dường như muốn xoa dịu những lo âu và bực bội trong lòng Bạch Sầu Phi.
Lần đầu Bạch Sầu Phi nghe được cũng cảm thấy trong lòng yên tĩnh, nhưng hắn lập tức cảnh giác. Tính cảnh giác của hắn luôn rất mạnh.
Đối phương là kẻ địch, mọi thứ của kẻ địch đều không thể tin tưởng, ý tốt của kẻ địch nhất định phải đề phòng, cho dù đó chỉ là tiếng đàn.
Hắn lập tức không nghe nữa, cũng lập tức khôi phục sự chán ghét, lãnh khốc, còn có cả sát tính lẫm liệt của mình.
Đàn kêu thì mặc đàn kêu, hắn vô tình thì vẫn vô tình.
Sau khi Vương Tiểu Thạch đến, hai người nói chuyện, thanh niên áo trắng kia vẫn đánh đàn, tiếng đàn vẫn kêu lên xa xăm.
Vương Tiểu Thạch rất hưởng thụ loại tiếng đàn này, tiếng đàn khiến cho hắn có thể tạm thời áp chế lửa giận trong lòng.
Bạch Sầu Phi lại rất cự tuyệt tiếng đàn này, nhưng điều này cũng nhắc nhở hắn, dù thế nào cũng không nên ra tay vào lúc này cảnh này.
Đây là đường cái, cũng là địa bàn của phủ thần hầu.
Nơi này còn có một tên bộ khoái xếp hàng thứ nhất trên Phong Vân bảng trông coi. Chỉ cần vừa nghe gió thổi cỏ lay, nói không chừng sẽ có thêm một đám chó săn xếp thứ hai, thứ ba, thứ tư của Lục Phiến môn đồng loạt xông lên. Biết đâu còn có lão chó săn Gia Cát Tiểu Hoa của công môn, kẻ không thèm làm cả thái phó của thái tử, thậm chí cái chức hộ quốc thần hầu cũng không để vào mắt.
Hắn không đáng lội qua vũng nước đục này.
Hắn nhớ được cha nuôi từng nói với hắn: “Trong khoảng thời gian này, Giang Nam Giang Bắc đã có mấy nơi loạn dân tạo phản. Ta phải xin binh triều đình, thuận đường tại Dân Xương giàu có đông đúc thu gom một chút tiền bạc châu báu trở về, bổ sung vào quốc khố. Trong triều tân đảng mưu đồ, cựu đảng kết bè, trong cung họ ngoại của vua lại thông đồng, đố kị dòm ngó quyền thế trong tay ta. Cố gắng không nên kết oán với đám người Gia Cát, Mễ Thương Khung, Phương tiểu hầu, Nhất Gia, tạm thời sống bình yên vô sự, để cho bọn chúng tự động rối loạn, đấu đá lẫn nhau là tốt nhất. Nhưng đối với những thế lực khác trong kinh thành, phải nhanh chóng thu gom cai quản, để tránh bị người khác thao túng. Nếu như lúc này ngươi rơi vào trong tay Gia Cát lão đầu, ta cũng không thể vì tình riêng mà bảo vệ ngươi, để cho người khác nắm được đằng chuôi.”
Ngay cả tướng gia cũng nói như vậy, hắn không thể phạm phải sai lầm lớn này. Cho nên hắn vẫn cố nhịn, không ra tay.
Mục đích của hắn chỉ là dẫn Vương Tiểu Thạch đến đây. Hắn biết rõ, nếu như hẹn gặp ở trước phủ thần hầu, Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ đến. Hắn cũng không biết Tôn Ngư muốn bắt Ôn Nhu để uy hiếp Vương Tiểu Thạch, nhưng hắn lại khẳng định Vương Tiểu Thạch sẽ đến gặp mặt.
Hắn chỉ cần biết rõ một chuyện, Vương Tiểu Thạch là địch hay bạn?
Hiện giờ, hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, đã hiểu được ba chuyện.
Thứ nhất, Vương Tiểu Thạch sẽ không chấp nhận chuyện hắn phản bội Tô Mộng Chẩm.
Thứ hai, cho dù Vương Tiểu Thạch tha thứ cho hắn, hắn cũng sẽ không tha cho Vương Tiểu Thạch. Bọn họ trời sinh cuối cùng sẽ phải đối đầu với nhau. Trước kia điểm này còn không rõ rệt, vì vậy còn có khả năng kề vai chiến đấu, nhưng trải qua năm tháng bào mòn, điểm này đã trở nên sắc sảo rõ ràng như răng chó đan nhau.
Thứ ba, Vương Tiểu Thạch mượn danh báo thù cho Tô Mộng Chẩm, nhưng cũng chẳng qua là muốn tranh giành quyền lực trong bang hội kinh thành và địa vị của mình trong lâu. Mình phải giết chết loại người dối trá này, mới xem là thật sự an toàn.
Nếu như không được giết đối phương thì sao?
Còn có một biện pháp, đó là kiềm chế đối phương.
Muốn hủy diệt một con cọp không nhất định phải giết chết nó, chỉ cần nhốt nó vào cũi cũng có hiệu quả tương đồng. Nói không chừng nó còn chịu cầu xin tha thứ, cúc cung tận tụy.
Cho nên sau khi im lặng một lúc, hắn mới nói:
- Ngươi, là, kẻ, địch?
Hắn nói một chữ lại dừng một chút, tỏ ra cực kỳ cẩn thận, hơn nữa rất coi trọng vấn đề này, đến nỗi bản thân hắn cũng giống như một cái dấu ngắt.
Vương Tiểu Thạch liếc nhìn đối phương giống như một cái dấu ngắt, nói:
- Ngươi muốn ta giết Gia Cát, quan điểm bất đồng, chính kiến khác nhau, ta có thể bỏ qua cho ngươi. Ngươi giả mạo ta tàn sát trắng trợn tại Hoa phủ, máu chảy thành sông, ta vẫn cố nhịn được. Nhưng Tô lâu chủ là đại ca của chúng ta, nếu như ngươi phản bội huynh ấy, giết huynh ấy, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho huynh ấy. Đồng dạng, nếu như Tô đại ca vô cớ sát hại ngươi, ta cũng sẽ tìm huynh ấy hỏi cho rõ ràng. Đây là nguyên tắc của ta. Nếu như ta bị người khác vô cớ hại chết, ta cũng hi vọng bằng hữu của ta sẽ bất bình. Đây là công lý, cũng là công nghĩa.
- Cái mũ thật lớn.
Bạch Sầu Phi đột nhiên cười lên:
- Ta đội không nổi.
- Ngươi viện đủ lý do chính nghĩa, không phải cũng chỉ muốn đoạt quyền thay thế ta hay sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Mấy năm nay ngươi cao bay xa chạy, đã không xây dựng trong bang trong lâu, cũng hoàn toàn không có cống hiến, quyền hành trong lâu nào có thể để cho ngươi dòm ngó.
- Ta đã trải qua cuộc sống nhàn rỗi trên giang hồ, chỉ cần có vài tri giao cùng vui, bạn thân cùng chơi, mặc kệ bang hội phe phái nào, minh chủ ta cũng không làm.
Vương Tiểu Thạch chất vấn:
- Ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho Tô đại ca, còn quyền hành trong lâu có thể giao cho những lão công thần như Dương Vô Tà.
- Công lý cái gì? Dương Vô Tà có vai vế gì chứ? Hắn gánh vác được sao? Chỉ sợ là bị cờ lớn đè chết.
Bạch Sầu Phi cả giận nói:
- Tô Mộng Chẩm làm lão đại nhiều năm như vậy, vừa bệnh, vừa không chết, vừa bảo thủ, nên đến phiên ta thay thế rồi.
Vương Tiểu Thạch cũng nói một chữ lại dừng một chút:
- Ngươi đã giết huynh ấy?
Ánh mắt Bạch Sầu Phi hung dữ, nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thạch:
- Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Phải thì sẽ báo thù cho huynh ấy, không phải thì xin giao huynh ấy ra đây.
Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại:
- Tại sao ta nhất định phải nói cho ngươi biết? Thiên cơ không thể tiết lộ.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Thiên cơ cái gì, đó chỉ là của âm mưu của cá nhân ngươi.
Bạch Sầu Phi lại ung dung cười nhạo:
- Thiên cơ ngươi cũng không hiểu à? Ta cao hứng thì bán huyền cơ, đó là chuyện của ta. Thụ Đại Phong từng xem tướng cho ta, nói rằng kín tiếng sẽ thành công, mở miệng sẽ thất bại. Ta thà rằng tin là có, không ngại giữ mồm giữ miệng.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Trên đời nói rằng thiên cơ không thể tiết lộ, đó chỉ là cái cớ. Thứ nhất, ai nói đó là thiên cơ? Đó chẳng qua là ý của con người mà thôi. Thứ hai, cho dù là thiên cơ, ai biết ý trời có muốn truyền bá nó rộng rãi hay không? Thứ ba, có thể chẳng hề có cái thứ gọi là thiên cơ. Thứ tư, thế gian vốn không có thiên cơ, con người chỉ gọi những đạo lý không thể nói ra là thiên cơ. Thứ năm, cho dù có thiên cơ, cũng đâu phải thứ mà người phàm như ta và ngươi có thể biết được, chỉ là áp đặt gán ghép, ra vẻ thần bí mà thôi. Ngươi có phản bội Tô đại ca hay không? Có giết đại ca hay không? Ta chỉ cần một câu trả lời, không muốn nghe thiên cơ thiên ý nhảm nhí gì.
Hai mắt Bạch Sầu Phi phun lửa, lại cười ha hả nói:
- Được, được, được, được, chửi hay lắm. Nếu như ta nói là do người khác lật đổ hắn, ta không giết hắn, còn giúp hắn thanh từ phản đồ, ngươi có tin không?
Vương Tiểu Thạch hỏi tiếp:
- Nếu như huynh ấy không chết, vậy huynh ấy ở đâu?
Bạch Sầu Phi bỗng cười to, sau đó nghiêm mặt nói:
- Hắn ở đâu, ngươi tìm giúp ta đi!
Chân mày Vương Tiểu Thạch nhướng lên:
- Nói như vậy, Bạch lão nhị, ngươi muốn nói sao cũng được rồi.
Sắc mặt Bạch Sầu Phi trắng bệch, hai mắt ý lạnh thấu xương:
- Đúng vậy, một người có quyền, hắn nói gì cũng là danh ngôn chí lý. Ngươi muốn nói chuyện có sức nặng như vậy, cứ tới mà lật đổ ta đi, ta sẽ chờ.
Hai người lại im lặng, lần thứ hai yên tĩnh.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 48: Cơ phong
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Kỳ quái, vào lúc này tiếng đàn lại kêu vang.
Giống như hai quân giao chiến, nhốn nháo hoảng loạn, sắt thép đan xen, sát phạt tranh phong.
Chỉ nghe tiếng đàn vang vọng khắp nơi, trầm bổng nhấp nhô, cuối cùng trở thành giằng co không nhường, dây dưa kiềm chế. Sau đó tiếng đàn chợt im bặt, hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này hai người mới bừng tỉnh, bỗng thấy vạt áo ướt đẫm, giống như đã đánh giết một trận, liều chết chiến đấu.
Không ai muốn đắc tội với loại người như Vô Tình, cho nên Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đều lui lại một bước, nhìn Vô Tình đáp một tiếng, cũng khẽ chắp tay thi lễ.
- Vừa rồi các người đã giao phong, đánh một trận, có lẽ không cần phải đánh nữa chứ?
Vô Tình nói:
- Thế thúc đồng ý cho Bạch lâu chủ thay mặt hẹn gặp Vương thiếu hiệp ở đây, dụng ý chẳng qua là cho hai bên một cơ hội nói rõ ràng, là địch hay là bạn, trong lòng đã hiểu rõ. Nếu như mượn nơi này đánh nhau, vậy thì ta sẽ không thể ăn nói trước mặt thế thúc. Hai vị chắc cũng thông cảm cho ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc cho trước phủ thần hầu nổi lên giết chóc, đúng không?
Trong lời nói của y đặc biệt nhấn mạnh, cường điệu từ “thay mặt” trong “Bạch lâu chủ thay mặt”.
Bạch Sầu Phi gật đầu:
- Nể mặt Gia Cát, ta tạm thời không tính toán với hắn. Vừa rồi hắn nói ta âm mưu ám sát thần hầu, quyết không có chuyện này. Ta luôn luôn kính trọng Gia Cát thần hầu. Vương Tiểu Thạch là kẻ tiểu nhân, cố ý ly gián, xin đại bổ đầu đừng tin lời bịa đặt của hắn.
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Bạch huynh trung ngôn, Thịnh mỗ tâm lĩnh, sẽ bẩm báo lại cho thế thúc. Ngài luôn luôn minh xét thị phi, phân biệt trung gian, ngươi hãy yên tâm.
Vương Tiểu Thạch cũng không biện bạch. Đường Bảo Ngưu (hắn và Phương Hận Thiếu cũng theo tới) lại kêu lên:
- Tâm của Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết. Ngươi trốn tránh được chuyện mưu sát thần hầu, nhưng có thể đùn đẩy trách nhiệm việc huyết tẩy quần hùng Hoa phủ sao?
Tường Ca Nhi bên cạnh Bạch Sầu Phi nói ngay:
- Nói giỡn, ngươi ngậm máu phun người. Huyết án Hoa phủ rõ ràng là do đám người các ngươi, bây giờ đang tụ tập trong Tượng Tị tháp gây nên.
Vương Tiểu Thạch ngăn mọi người mắng tiếp, trầm giọng nói:
- Nhị ca, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có làm hại đại ca hay không?
Bạch Sầu Phi mỉm cười không đáp.
Âu Dương Ý Ý lập tức tiếp lời:
- Lâu chủ chúng ta quyết không làm chuyện như vậy. Những năm gần đây Tô Mộng Chẩm tâm tính bất thường, mầm bệnh vào não, tàn sát bang chúng, bị những huynh đệ tâm huyết trong lâu phản bội, đến nỗi không rõ tung tích, lành ít dữ nhiều. Mà những tay chân tạo phản cũng đã bị Bạch lâu chủ xử trí. Nếu như ngươi muốn danh sách phản đồ, ta có thể kê khai giúp ngươi. Còn nếu ngươi muốn nhân chứng vật chứng, chúng ta cũng có.
Phương Hận Thiếu cũng tiếp lời:
- Cám ơn, cám ơn! Loại tội chứng này các đời có rất nhiều. Làm ẩu làm bừa, tiện tay là có thể gán tội cho người khác, cần gì phải khách khí? Nếu như có chứng cứ, chẳng qua là vừa khớp, nghe nhiều vô ích, không bằng xin trả.
Bạch Sầu Phi cũng giơ tay ngăn cản người bên cạnh tiếp tục mắng chửi, chỉ nhìn chăm chú vào Vương Tiểu Thạch, hỏi một câu:
- Nói như vậy, chúng ta là kẻ địch rồi?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Trừ khi ta thấy đại ca còn sống, chính miệng huynh ấy nói cho ta biết chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Diệt khẩu, đuổi giết, cầm tù, xua đuổi những người trong cuộc, sau đó vu khống đủ loại tội lỗi người thần đều giận, thiên lý không dung, bắt hắn một mình gánh chịu tội danh phản bội. Chuyện như vậy từ xưa đã có, chẳng lạ lùng gì, ta không thể không cẩn thận một chút. Hiện giờ, có lẽ tâm tình của đại ca cũng giống như tên con hẻm này. Nếu mọi người đều phản bội, trong lòng huynh ấy đau khổ; nếu mọi người không tin tưởng, huynh ấy lại càng cô độc. Ta đã là huynh đệ của huynh ấy, khi có phúc huynh ấy để ta cùng hưởng, lúc gặp nạn ta cũng quyết không để huynh ấy một mình gánh vác.
- Giỏi, đúng là anh hùng!
Bạch Sầu Phi mỉm cười nói:
- Vậy có lẽ chúng ta đều là cẩu hùng. Chỉ có điều, trước khi ngươi ra tay tiêu diệt những “loạn đảng” chúng ta, ta lại muốn nói chuyện thân tình, thăm hỏi một tiếng. Lệnh tôn có khỏe không? Lệnh tỷ có khỏe không?
Bạch Sầu Phi hỏi thăm hai câu như vậy, sắc mặt Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên biến đổi.
Một lúc sau, hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không ngờ…
Hắn lại tức giận đến nhất thời không nói nên lời.
Vô Tình ở bên cạnh nghe có chuyện lạ, lập tức hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Sầu Phi cười ha hả nói:
- Không có gì, không có gì, chỉ là thăm hỏi cha và chị gái của hắn mà thôi. Đâu có thăm hỏi đến mẫu thân hắn, không đáng phải kích động, cũng không cần xung động.
Vương Tiểu Thạch vô cùng đau xót nói:
- Thời gian qua ta luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao bốn năm trước khi ta vừa mới tiến hành hành động diệt gian, khi chạy về nhà cũ thì chỉ còn sót lại một đống đá vụn. Ta vẫn luôn không hiểu, là kẻ nào hành động nhanh như vậy? Đi trước ta một bước, phá hủy gia viên của ta. Hóa ra là ngươi… đã sử dụng tư liệu trong Bạch lâu, đương nhiên có thể lập tức chặn đường ám toán. Ngươi rốt cuộc đã làm gì cha và chị gái của ta rồi?
- Cái gì?
Bạch Sầu Phi làm ra vẻ hoàn toàn vô tội, xoay người buông tay nói với Vô Tình:
- Hắn nói gì vậy? Ta hoàn toàn không biết. Ta mà trả lời, không nghi ngờ là tự thừa nhận tội bắt cóc rồi. Ta chẳng qua chỉ thăm hỏi người nhà của ngươi, vậy mà lại gán tội cho ta? Mặc kệ ngươi muốn nghi ngờ ra sao, chuyện nhà ngươi hoàn toàn không liên quan gì đến ta cả. Chẳng phải ngay cả một câu “nhị ca” ngươi cũng không muốn gọi nữa rồi sao?
Sau đó hắn nhìn Vô Tình cười nói:
- Chấp pháp luôn luôn nói lý, huống hồ là đại bổ đầu ngài. Tất cả mọi chuyện của hắn không liên quan gì đến ta. Chuyện mà ta muốn nhắc nhở hắn, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ. Ta phải đi đây, các người không cần tiễn, dù sao sau này cũng sẽ gặp lại, tùy thời gặp nhau dưới duối vàng địa ngục cũng không phải là chuyện ta. Tạm biệt, tạm biệt! Thay ta cám ơn thần hầu, không chừng sau này lúc tế tổ cũng tế luôn bài vị của ngài một lần. Đắc tội, đắc tội, xin từ biệt tại đây, mời mời!
Phụ thân Vương Thiên Lục và chị ruột Vương Tử Bình của Vương Tiểu Thạch e rằng đã rơi vào trong tay Bạch Sầu Phi, thậm chí là đã sớm nằm trong tay hắn.
Bạch Sầu Phi giam giữ bọn họ, Vương Tiểu Thạch quả thật sẽ bị kiềm chế, không dám làm càn.
Hắn không dám làm càn, không có nghĩa là Bạch Sầu Phi cũng không dám làm càn, cho nên hiện giờ Vương Tiểu Thạch chỉ đành chịu thiệt.
Đây chính là mục đích lần này Bạch Sầu Phi hẹn gặp Vương Tiểu Thạch, cũng là ẩn ý trong lời nói của hắn.
Lời nói của hắn không dấu vết, Vô Tình ở đó nghe được cũng không có bất cứ hành động nào. Huống hồ chuyện này vốn liên quan rất lớn, cũng không biết hắn gian giữ hai người bọn họ ở đâu. Nếu như lục soát Phong Vũ lâu của Bạch Sầu Phi, chẳng những sẽ đắc tội với hảo hán trên giang hồ, mạo phạm tôn nghiêm của Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa cũng không thể dựa vào những lời này mà lục soát những nơi thuộc quyền tướng gia.
Không ai biết Bạch Sầu Phi giấu người ở đâu, huống hồ chuyện xảy ra đã lâu như vậy, nhất định hắn đã sớm bố trí ổn thỏa, không cho người khác có cơ hội tìm ra hai người đóng vai con tin này.
Lần gặp mặt này, lần nói chuyện này, Bạch Sầu Phi đã đạt được mục đích. Hắn đã chiếm được thượng phong, cho nên hắn rời đi một cách dương dương tự đắc, hết sức ngông cuồng.
Nhưng hắn vừa mới rời xa đường Thống Khổ và hẻm Khổ Thống, lập tức thu lại sự ngông cuồng, nghiêm mặt dặn dò thân tín bên cạnh:
- Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ không dừng tay, trước tiên hãy đưa hai món “tín vật” cho hắn, để hắn ném chuột sợ vỡ bình.
Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Lập tức bắt đầu “hành động giết hạc”.
- Rõ!
Thuộc hạ của hắn đều kích động khó tả, nóng lòng muốn thử.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 49: Cơ lý
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Bạch Sầu Phi rời đi trong tiếng cười. Vương Tiểu Thạch vì nghĩ đến người nhà, trong lòng càng rối loạn, muốn từ biệt Vô Tình để tìm đối sách khác.
Vô Tình lại nói:
- Hiện nay người nhà của ngươi đều rơi vào trong tay Bạch Sầu Phi, tất cả hành động nhất định sẽ gặp khó khăn, rất nhiều bất tiện, khó tránh khỏi băn khoăn. Nếu như có việc gì cần chúng ta sốc sức, cứ nói một tiếng là được.
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
- Đây là chuyện của bang hội, cũng là chuyện trên giang hồ. Nói một cách thẳng thắn, bang hội và nha môn vốn đối lập với nhau, mà người trong giang hồ cũng thích đối nghịch với quan lại triều đình. Vì chuyện cá nhân của ta mà liên lụy đến các người, ta cảm thấy rất áy náy.
Vô Tình nói:
- Lời của Vương hiệp huynh có lý, nhưng lại không đúng.
Vương Tiểu Thạch lấy làm lạ hỏi:
- Đã có lý, vì sao lại không đúng?
- Bởi vì có lý không nhất định là đúng. Con người làm việc thường thuận theo thời cơ, không coi trọng lý lẽ pháp tắc. Có câu là “có cơ không lý, tùy cơ ứng biến”. Luận về tình hình của quốc gia, đây là lúc quân dân đoàn kết, liên hợp kháng Kim, nhưng người cầm quyền lại hoang dâm vô đạo, đục khoét mồ hôi nước mắt nhân dân, khiến cho tiếng kêu khóc đầy đường. Luận về cục diện trên giang hồ, Bạch Sầu Phi lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực với Tô lâu chủ, chấn hưng Phong Vũ lâu, nhưng hắn vừa đắc thế, chuyện thứ nhất muốn làm lại là lật đổ Tô Mộng Chẩm. Hiển nhiên con người… cho dù là người thông minh… cũng chưa chắc làm mọi chuyện đều đúng.
Vô Tình nói:
- Ngươi nói chúng ta là những người ăn cơm công môn, nhưng chúng ta cứu những hảo hán chính nghĩa trong bang hội còn nhiều hơn là bắt. Ngươi bảo chúng ta là người trong triều đình, nhưng chúng ta cũng bị đám quan lại trong triều xem như nhân vật giang hồ, không thể bước vào nơi thanh nhã. Chúng ta chỉ đứng về bên phía chính nghĩa, nhưng luận về thân phận, người trong võ lâm chưa bao giờ xem chúng ta là một phần tử, đại quan triều đình càng hết sức kiêng dè chúng ta. Có lẽ chỉ khi nào gặp nguy bị oan thì mọi người mới nhớ tới chúng ta.
Vương Tiểu Thạch áy náy nói:
- Vậy cũng không có cách nào, danh tiếng của Tứ Đại Danh Bổ quá lớn, ai bảo các người là “bổ”.
- Có điều, cho dù là hiệp, cũng có thể bị người ta xem là đạo tặc, đúng không?
Vô Tình cười nói:
- Đám bảy người Thẩm Hổ Thiền, từ trước đến nay luôn hành hiệp trượng nghĩa, đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, kết quả lại trở thành “Thất Đại Khấu”, bị đám “hiệp sĩ” trong võ lâm từ chối kết giao, bị chó săn trên giang hồ lùng bắt tranh công.
Vương Tiểu Thạch vẫn nói:
- Chuyện này liên quan đến bang hội, thân phận của các người không tiện. Ta có đã kế hoạch phản kích, tiếc là nhân thủ không đủ thực lực, nhưng lại không muốn liên lụy đến các người.
Đường Bảo Ngưu lớn tiếng nói:
- Cái gì? Ngươi còn có chúng ta đây. Dù sao ta vốn là “khấu” (cướp), cũng không ngại làm vài chuyện khiến người ta thấy phải khấu đầu.
Vương Tiểu Thạch lại cười bất đắc dĩ.
Phương Hận Thiếu kéo kéo tay áo Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu không rõ nguyên nhân, lại phản đối:
- Chúng ta cũng không phải là người ngoài. Chỉ cần ngươi mở miệng, họ Đường ta trong nước trong lửa trong gió trong sáng, dưới đao dưới kiếm dưới quyền dưới cước, không chỗ nào không thể đi, cũng sẽ không nhíu mày.
Phương Hận Thiếu thấp giọng nói:
- Bỏ đi!
Đường Bảo Ngưu uy vũ nói:
- Bỏ đi cái gì?
Phương Hận Thiếu trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi thật sự muốn ta nói ra sao?
Đường Bảo Ngưu uy nghiêm nhìn hắn:
- Có chuyện gì mà không thể nói?
Phương Hận Thiếu sờ sờ lỗ mũi, đung đưa chiếc quạt:
- Hắn là chê chúng ta còn chưa đủ tầm.
Đường Bảo Ngưu kêu lên:
- Cái gì…
Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Không phải vậy, không phải vậy. Ta đã có một kế, nhưng hành động này vô cùng mạo hiểm, về mặt võ công ít nhất phải chống đỡ được Bạch Sầu Phi. Lỡ may sơ suất, vậy thì lại biến khéo thành vụng.
Đường Bảo Ngưu gãi đầu:
- Hắn nói gì vậy? Ta không hiểu.
Phương Hận Thiếu than thở nói:
- Hắn nói là, kế hoạch vô cùng nguy hiểm, phải là cao thủ mới đi được.
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi:
- Cao thủ? Chúng ta không phải là cao thủ sao?
Phương Hận Thiếu cũng học theo hắn, sờ cằm ngạc nhiên nói:
- Đúng vậy? Ngươi không phải là cao thủ à? Sao ta lại nhìn không ra?
Vô Tình hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ đang chọc cười, chỉ nhìn Vương Tiểu Thạch, chân thành nói:
- Bốn sư huynh đệ chúng ta xem như cũng có chút giao tình với Tô lâu chủ. Trong kinh thành, y đã đồng ý kiềm chế thủ hạ, không cho phép cướp đoạt ức hiếp dân chúng, gần như đã làm được điều này. Nếu như có thuộc hạ phạm tội, để y biết được, nhất định sẽ trói đến nha môn xin tội tự thú. Bạch Sầu Phi thì lại mặc kệ chuyện này. Nhìn vào tín nghĩa của Tô lão đại, chúng ta ra sức giúp y cũng là chuyện đương nhiên.
Vương Tiểu Thạch vẫn khó xử:
- Nhưng mà, dù sao các người cũng là công sai…
Vô Tình hỏi ngược lại một câu:
- Đó là chuyện giết người sao?
Vương Tiểu Thạch đành phải đáp:
- Đương nhiên không phải.
Vô Tình lại hỏi một câu:
- Đó là chuyện hại người sao?
Vương Tiểu Thạch đành phải nói:
- Không phải.
Vô Tình nói:
- Nếu như đó là chuyện giúp người cứu người, vì sao người trong bang hội các ngươi có thể làm, còn chúng ta ăn cơm công môn thì lại không thể?
Vương Tiểu Thạch không biết phải trả lời như thế nào.
Vô Tình nói:
- Nếu như thân phận bất tiện, chúng ta chỉ cần che mặt lại, ai biết là người nào?
- Vậy thì quá ủy khuất cho các người rồi.
Vương Tiểu Thạch cuối cùng đã động dung:
- Chuyện này hoàn toàn là vì cứu người nhà của ta, cũng đành thiếu các người một ân tình vậy.
- Cứu lương dân bị bắt vốn là chức trách của chúng ta. Chỉ có điều, nếu như chúng ta lục soát trắng trợn, e rằng không cứu được người, trái lại còn bị Thái đảng mượn chuyện này để công kích thế thúc.
Trong mắt Vô Tình lóe lên một vệt sáng xảo trá:
- Đây là chuyện chúng ta nên làm vì Tô lão đại, ngươi không thiếu ân tình gì cả. Dù sao Tô lâu chủ cũng là người của bang hội, hiện giờ y sống chết khó đoán, chúng ta không tiện quang minh chính đại tìm y, để tránh người khác bảo là thiên vị. Chuyện này chỉ có thể dựa vào ngươi thôi. Mà chỉ khi ngươi chắc chắn người nhà an toàn không đáng ngại, mới dễ dàng hành động được. Chúng ta giúp ngươi, cũng giống như trả lại ân tình cho Tô lão đại. Chỉ một lần này, không có lần sau.
- Đúng.
Vương Tiểu Thạch cảm kích khó tả, nói:
- Chỉ một lần này, không có lần sau.
- Huống hồ, cho dù không vì chuyện này…
Vô Tình hừ một tiếng nói:
- Những lời vừa rồi của Bạch Sầu Phi, lại dám ở trước mặt ta mà uy hiếp ngươi, trong khi ta vẫn còn ăn cơm của Lục Phiến môn. Chỉ với việc này, cũng nên để cho hắn bớt ngông cuồng một chút.
- Nói phải.
Lần này người tiếp lời là nhị bổ đầu Thiết Thủ, đang từ cuối hẻm Khổ Thống chắp tay đi đến:
- Về tình về lý, chúng ta đều nên cho Bạch lão nhị ngã nhào một phen.
- Nói đúng.
Lần này người nói chuyện là tứ bổ đầu Lãnh Huyết, đang từ đầu đường Thống Khổ đi tới:
- Ta đã sớm nhìn tên kia không thuận mắt.
Y nói chuyện cũng thẳng thắn như kiếm bên hông vậy.
Nhưng ruột của Đường Bảo Ngưu cũng rất thẳng, tâm nhãn của hắn càng thẳng hơn.
- Nói như vậy.
Hắn vẫn trừng đôi mắt lớn:
- Muốn làm cho cái tên Bạch Bất Phi kia ngã nhào một phen, rốt cuộc có phần của hai người chúng ta hay không?
Chợt nghe trên tường có người uống bảy tám ngụm rượu, lời nói cũng mang theo bảy tám phần say:
- Dựa vào kết quả thảo luận của sư huynh đệ chúng ta, người đông thế mạnh thì chỉ là đi chơi đi đùa. Lần này là đi trêu chọc sư tử mãnh hổ, càng ít người thì lại càng giảm bớt gánh nặng. Hai vị nghĩa khí tận trời, chuyện lần này xin được cám ơn, lần sau sẽ mời. Không biết hai vị có cao kiến gì không, nếu không thì cứ quyết định như vậy; còn nếu có, chúng ta sống chết do mệnh, không cần chịu trách nhiệm.
Người nói chuyện dĩ nhiên là tam bổ đầu Truy Mệnh.
Đường Bảo Ngưu vẫn nghe không hiểu:
- Hắn nói gì vậy?
Phương Hận Thiếu cảm thấy mất mặt, nói:
- Hắn nói là bọn họ đã thảo luận rồi.
Đường Bảo Ngưu nói:
- Nhưng chúng ta đâu có thảo luận.
Phương Hận Thiếu nói:
- Ý của hắn là, bọn họ đã thảo luận rồi, chúng ta không cần thảo luận nữa.
Đường Bảo Ngưu hỏi:
- Nhưng bọn họ lại muốn chúng ta đưa ra ý kiến?
Phương Hận Thiếu nói:
- Bọn họ đã quyết định rồi, ngươi còn có cao kiến gì nữa? Ngươi không nghe rõ sao? Nếu như phản đối bọn họ, bọn họ sẽ trở mặt.
Đường Bảo Ngưu nói:
- Vậy ta hiểu rồi.
Phương Hận Thiếu nói:
- Ngươi cuối cùng đã hiểu, nhưng không biết là hiểu cái gì?
- Bọn họ là quan, còn chúng ta là dân, chỉ có lời quan nói, không có chuyện của dân.
Đường Bảo Ngưu giống như đã lĩnh ngộ được đạo lý nhân sinh:
- Cho dù là quan tốt cũng có kiểu cách nhà quan như vậy, luôn muốn người ta phải nghe hắn nói, đúng không?
- Đúng.
Lần này Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu hoàn toàn hiểu ngầm, có lẽ là vì “cùng chung kẻ địch”, chỉ nói:
- Quan càng lớn thì lời nói càng vang. Cho nên trên đời này, chỉ lời nói của người có danh, có quyền, có thế mới xem là lời, cùng một câu nói, nhưng người không danh, không thế, không quyền nói ra thì lại không giống lời.
- Rất đúng.
Lúc này Đường Bảo Ngưu cũng phát hiện Phương Hận Thiếu là “tri âm” của hắn:
- Cuối cùng ngươi cũng nói được tiếng người.
- Còn may.
Phương Hận Thiếu lẩm bẩm nói:
- Chúng ta không làm chuyện này, vẫn còn chuyện lớn khác để làm.
Đường Bảo Ngưu lại không hiểu:
- Chuyện lớn gì? Mau nói nghe thử xem!
Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Đại Phương, ngươi cũng đừng gây chuyện, tạo thêm rắc rối nữa.
Đường Bảo Ngưu vừa nghe, hứng thú càng dạt dào:
- Đại Phương, có gì chuyện quan trọng, nhất định phải chừa phần cho ta đấy!
Phương Hận Thiếu mở quạt xếp ra, chậm rãi quạt mấy cái, nói:
- Không có gì, không có gì. Ta đọc nhiều sách thánh hiền, đi khắp đường mưa gió, ngoại trừ chuyện tốt thì chuyện gì ta cũng không làm.
Dứt lời, hắn còn “cười gian” mấy tiếng.
Ngoại trừ Đường Bảo Ngưu, những người còn lại cũng không để ý đến hắn, giống như không ai tin hắn có thể làm được chuyện gì lớn lao.
Vì vậy Phương Hận Thiếu cảm thấy hít thở không thông, cho nên hắn quyết chí phải làm một vài chuyện lớn, để cho những kẻ không xem trọng hắn phải sáng mắt ra.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 50: Cơ mật
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Bạch Sầu Phi cũng không lập tức trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, mà lại đi đến lầu Tam Hợp một chuyến.
Lầu Tam Hợp, năm đó hắn và Vương Tiểu Thạch đã theo Tô Mộng Chẩm lên lầu, cũng tiến vào thế giới phồn hoa của kinh thành, có thể xuất đầu lộ diện, tranh hùng đấu thắng trong võ lâm kinh sư.
Hiện giờ lầu vẫn như cũ, nhưng người đã hoàn toàn thay đổi.
Bạch Sầu Phi cũng cảm khái, đã rất lâu hắn chưa từng lên lầu này.
Lần đầu tiên lên lầu, hắn đã bước lên sân khấu, đảm nhận vai diễn trong võ lâm hoàng thành.
Lần thứ hai lên lầu, hắn đã trở thành thủ lĩnh của đệ nhất bang hội trong võ lâm kinh thành.
Lần thứ ba lên lầu thì sao?
Đó là lần sau.
- Ta muốn bay cao vượt trên thiên hạ, làm sao nhẫn nhục trốn trong bùn lầy; chí của ta rung chuyển trời đất, bất đắc dĩ nên phải đợi thời cơ. Rồng bay lên chín tầng trời, nào có sợ kháng long hữu hối *? Trong nháy mắt lên đến đỉnh cao, hỏi ai lại không thất kinh?
* Người ở địa vị cao phải đề phòng, nếu không sẽ thất bại và hối hận.
- Ta vốn muốn sống đạm bạc lui khỏi giang hồ, sao lại không cam lòng sống uổng cả đời; ta nghĩ nhiều đến tự do tự tại, tiếc rằng phải lập công lập nghiệp. Muốn danh muốn quyền, không ngại muốn tiền muốn mạng. Tay nắm đại quyền sinh sát, còn ai có thể thất kính.
Trên đường hắn ngâm nga ca hát, vừa ca vừa lên lầu.
Chí lớn của hắn là, lần thứ ba lên lầu, hắn phải dẹp yên tất cả chướng ngại, tất cả kẻ địch trong võ lâm kinh thành, tiến vào triều đình làm quan lớn. Nhìn khắp giang hồ, hắn phải vô địch.
Đến lúc thật sự không còn địch thủ, hắn cũng không ngại đối địch với trời.
Đây là lời hứa của hắn, cũng là tham vọng của hắn.
Hắn lên lầu Tam Hợp là để gặp một người, một người rất quan trọng.
Nhưng gặp người này lại là một cơ mật. Ý nghĩa của “cơ mật”, đó là chuyện quan trọng không thể để cho người khác biết.
Có điều, hắn là một người rất nổi danh, hiện giờ trong tay lại nắm giữ quyền hành, cho nên hắn đi đến nơi nào cũng có người nhận ra được.
Mà người hắn muốn gặp cũng rất quạn trọng, càng rất nổi danh. Thậm chí những năm gần đây, danh tiếng và quyền lực của người này không hề dưới hắn, mặc dù tác phong của người này luôn hết sức khiêm tốn, hơn nữa thường hay cúi đầu.
Nhưng trong võ lâm, không ai dám xem thường y bởi vì y hay cúi đầu, đây là một người cúi đầu nhưng không ủ rũ.
Người này mặc dù không có xương sống, nhưng lại có cốt khí và dũng khí.
Lần trước Bạch Sầu Phi theo Tô Mộng Chẩm lên lầu Tam Hợp cũng là để gặp y.
Y đương nhiên chính là người năm đó khiến cho tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường cảm khái, thốt ra một câu “tóc bạc nhìn quanh không giao tình, thiên hạ biết ta Địch Phi Kinh”, cũng là tổng đường chủ thay mặt hiện giờ, Địch Phi Kinh.
Người trong thành đều nhìn thấy Bạch Sầu Phi tiến vào lầu Tam Hợp, hơn nữa còn lên lầu, nhưng bọn họ lại không biết Bạch Sầu Phi lên lầu để làm gì.
Người bình thường đều suy đoán, sau khi gặp Vương Tiểu Thạch, tâm tình của Bạch Sầu Phi nhất định là rất tốt, nếu không làm sao hắn có thể vui vẻ lên lầu Tam Hợp ăn uống?
Bọn họ đều không biết, sau khi Bạch Sầu Phi lên lầu lập tức đi thẳng vào phòng số ba của Lục Hợp các. Cũng không ai biết, trong Lục Hợp các đang có một đại nhân vật xương sống không thẳng, nhưng lại là một trong ba người đứng đầu võ lâm kinh sư hiện giờ, Địch Phi Kinh.
Địch Phi Kinh đã đến đây từ sớm. Hắn đến nơi này thần không biết, quỷ không hay. Hắn cũng chỉ cho những người nên biết được biết, còn những người không nên biết thì tuyệt đối không biết, mà những người biết nhất định (có đánh chết cũng) sẽ không nói ra.
Cho nên chuyện hắn gặp mặt Bạch Sầu Phi là một cơ mật.
Khi Bạch Sầu Phi và hai tên thủ hạ tiến vào Lục Hợp các, nam tử tuấn tú có vẻ tịch mịch này vẫn không ngẩng đầu lên.
Y cúi đầu, nhìn một sợi dây chuyền trên cổ, dưới dây chuyền có một viên pha lê màu đỏ sậm.
Giống như nơi ấy có một thế giới, một khoảng trời kỳ lạ, một tiên cảnh huyền ảo vô cùng tráng lệ, đáng để y quan tâm và say mê hơn so với thế giới đấu tranh, nhân gian danh lợi này.
Bạch Sầu Phi vén rèm vào các, vừa vào đã nói:
- Địch tổng đường chủ, phiền ngươi đã chờ lâu. Ta có chút chuyện, phải xử lý xong mới tới đây được.
Địch Phi Kinh vẫn nhìn tinh thể trên cổ hắn. Từ thời Chu, Tần đã bắt đầu đã xem thứ này là quốc bảo, đế vương, kỳ trân, vật quý, gọi là thủy ngọc, thủy tinh, pha ly, pha lê, bạch châu hay lưu ly. Trong Pháp Hoa kinh, Vô Lượng Thọ kinh, Bàn Nhược kinh, A Di Đà kinh, Đại Trí Độ luận đều gọi nó là một trong thất bảo của phật môn, có thể trừ tà, chữa bệnh, trường thọ, phú quý, sánh ngang với vàng, bạc, lưu ly, xà cừ, mã não, hổ phách, san hô, trân châu trân. Địch Phi Kinh dường như chỉ quan tâm đến vật trên cổ hắn, không để ý lắm đến Bạch Sầu Phi.
Y chỉ nói một câu:
- Ta không phải tổng đường chủ, ta chỉ là tổng đường chủ thay mặt.
Ngữ khí của y rất lạnh nhạt, ngay cả người gầy gò đứng bên cạnh y không chớp mắt cũng cảm thấy sốt ruột cho y.
Bạch Sầu Phi cười:
- Sớm muộn gì ngươi cũng phải.
Địch Phi Kinh vẫn nhìn tinh thể màu đỏ của y:
- Nhưng hiện giờ ta không phải.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta nói ngươi phải thì là phải.
Địch Phi Kinh gần như tập trung toàn bộ tinh thần vào thế giới pha lê trên cổ y, chỉ hờ hững nói:
- Ngươi là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, nhưng không phải là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cũng bởi vì ta là tổng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, cho nên chỉ cần ta thừa nhận ngươi là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, ngươi sẽ là tổng đường chủ.
Nói xong, hắn đột nhiên làm một chuyện, đó là búng tay.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, một luồng chỉ phong bắn ra.
Chỉ kình này rất nhanh, bắn đến hoàn toàn không báo trước, hơn nữa còn nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, gần như đột ngột xuất hiện. Khi người khác phát hiện ra luồng chỉ phong này, mới biết Bạch Sầu Phi bất ngờ phát động công kích, nhưng khi đó thì chỉ kình đã đánh trúng mục tiêu, đạt được mục đích.
Một tiếng “choang” vang lên, pha lê vỡ tan, mảnh vụn bắn ra tung tóe, có vài mảnh còn văng trúng mặt Địch Phi Kinh.
Nhưng y vẫn không ngẩng đầu, chỉ từ từ ngước mắt lên.
Y có một đôi mắt rất tuấn tú, sầu muộn, đen trắng rõ ràng, không giống như một lãnh tụ của bang hội mà lại giống như một nhà thơ bị tổn thương.
Hán tử gầy gò đứng bên cạnh y không chớp mắt lại rút chủy thủ ra, muốn xông đến liều mạng. Địch Phi Kinh bỗng đưa một ngón tay ra, người này lập tức dừng lại, hơn nữa còn lui về chỗ cũ. Chỉ nghe Địch Phi Kinh lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao?
- Nếu như ta muốn giết ngươi, với một chỉ của ta vừa rồi, thứ bị vỡ sẽ không phải là cục đá kia.
Bạch Sầu Phi nói:
- Đối với ta, đánh nát đầu người thì còn dễ hơn là đá.
Người vóc dáng cao gầy tức giận nói:
- Vậy còn phải xem là đầu của ai.
- Ngươi là ai?
Tường Ca Nhi quát lên:
- Dám nói chuyện với lâu chủ chúng ta như vậy. Không phải vai vế hàng chữ tổng, vậy thì nên giữ mồm giữ miệng đi!
- Hắn là đường chủ Lâm Ca Ca của chúng ta.
Địch Phi Kinh bình tình nói:
- Tiểu Văn Tử, ngươi cũng đâu phải vai vế hàng chữ tổng, chẳng phải vừa rồi cũng lên tiếng sao?
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:
- Lúc ta nói chuyện, không thích người khác không chuyên tâm lắng nghe, cho nên tốt nhất đừng nên có lần sau.
Dụng ý của hắn rất rõ ràng, hắn còn muốn nói rõ ràng hơn một chút:
- Lôi Tổn đã chết, Lôi Động Thiên vẫn bị giam trong lâu của chúng ta, Lôi Mị đã phản bội, hiện giờ trong Lục Phân Bán đường, luận về lai lịch, vai vế và tài trí thì không ai so được với ngươi. Ngươi không làm chủ sự thì ai làm?
Địch Phi Kinh không hề nghĩ ngợi trả lời hai chữ:
- Lôi Thuần.
- Cô ta?
Bạch Sầu Phi chỉ cười một tiếng:
- Hạng nữ lưu như cô ta không làm được.
Địch Phi Kinh nói:
- Nhưng cô ấy là con gái của Lôi tổng đường chủ.
- Xưa nay lúc thay đổi triều đại, con cháu của hoàng đế cũng phải cuốn gói ra đi, nếu không thì cũng phải thay đổi chức vị.
Bạch Sầu Phi nói:
- Lôi Thuần có tài đức gì so được với ngươi.
Sau đó hắn bổ sung:
- Chỉ cần ta gật đầu, vị trí này chắc chắn sẽ là của ngươi.
Địch Phi Kinh hỏi ngược lại:
- Tại sao ta muốn ngồi lên vị trí này của Lục Phân Bán đường, lại cần phải có sự đồng ý của Kim Phong Tế Vũ lâu ngươi?
- Nguyên nhân rất đơn giản. Võ công của ngươi còn kém một chút, điểm này ta có thể giúp ngươi. Sức hiệu triệu của ngươi không bằng Lôi Tổn, sĩ khí cũng kém hơn, những thứ này ta đều có thể giúp ngươi. Mọi người đều cho rằng chúng ta là địch chứ không phải bạn, nhưng nếu như ngươi ngồi lên chức vị tổng đường chủ, ta sẽ là người đầu tiên chúc mừng ngươi. Hai bang kết nghĩa thành minh hữu, không kẻ nào dám nói hai lời.
Địch Phi Kinh yên tĩnh lại. Y cúi đầu, rũ mắt, nhưng trên ngực chỉ còn lại sợi dây chuyền đứt ngang vẫn hơi đung đưa, bên dưới đã không còn viên pha lê.
- Có điều, các ngươi với tệ đường vốn là thù địch, e rằng bang chúng sẽ không phục.
- Ai dám không phục, lập tức giết chết. Lại nói, hai bang chúng ta hợp lại sẽ là vô địch, phân chia sẽ tự tổn thương, sao không thống nhất lại cùng nhau chống địch? Như vậy dĩ nhiên chúng ta sẽ là đệ nhất đại bang trong kinh thành, hai đảng Phát và Mộng, tập đoàn Hữu Kiều, Mê Thiên Thất Thánh gì đó… tất cả đều phải cúi đầu nghe lệnh. Hơn nữa, người lập mưu giết chết Lôi Tổn là Tô Mộng Chẩm, ta đã trừ khử hắn, báo thù cho các ngươi. Người ám toán giết chết Lôi Tổn là Quách Đông Thần, lúc cần thiết ta cũng có thể giao cô ta cho các ngươi xử trí. Ta và quý đảng cũng không có thù sâu hận lớn, có chuyện gì mà không thể làm? Sao lại sợ người khác phản đối?
- Như vậy...
- Không như vậy.
Âu Dương Ý Ý ở bên cạnh chợt cười lạnh nói:
- Chỉ sợ ngươi cũng không qua khỏi hôm nay.
- Đừng có chen vào!
Bạch Sầu Phi quát lên:
- Nơi này đâu phải chỗ để cho ngươi nói năng lung tung!
- Chuyện này...
Địch Phi Kinh dường như vẫn băn khoăn lo lắng.
- Đừng có chuyện này chuyện kia. Hai bang chúng ta đã đánh nhau bốn mươi năm, chẳng ai có lợi ích gì, chỉ hại mình lợi cho kẻ địch. Sao không hòa hảo liên thủ, giết cho kẻ địch không kịp trở tay.
- Như vậy...
Địch Phi Kinh vẫn đang suy nghĩ:
- Nếu ta và ngươi kết nghĩa, hai bang liên thủ, ai là huynh ai là đệ? Ai là quân ai là thần?
- Nói nhảm, chúng ta không phân quân thần, nhưng đương nhiên ta sẽ là lão đại.
Bạch Sầu Phi nói rất trực tiếp:
- Chúng ta không cần nói những lời hư tình giả ý, chỉ cùng chung lợi ích, lập trường nhất trí. Nếu như ngươi có thành ý, trước tiên hãy thay ta làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Vậy là ngươi đã đáp ứng?
- Chuyện này…
- Được, cho dù ngươi đáp ứng hay từ chối, trước tiên đều phải xem ngươi có làm được chuyện này hay không. Nhớ kỹ, hai bang chúng ta có liên hợp hay không đều là do ngươi, nhưng những chuyện ta nói đều là cơ mật. Cho dù chuyện của chúng ta có tiến hành hay không, có làm được hay không, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu không, chúng ta sẽ là địch chứ không phải bạn, không có khả năng cứu vãn, ngươi nghe rõ chứ?
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào