Chủ nhân Dương gia thường xuyên đi ra bên ngoài, hạ nhản trong phủ đã sớm thành thói quen. Tiêu Địch sáng sớm đă dậy. rửa mặt chuản bị đồ cho thiếu gia. chuản bị quần áo cùng các loại dụng cụ đường đi. chứa tràn đầy một cái bao lớn. cuối cùng ở trong túi áo hắn nhét một xắp tiền, cận thận săn sóc. như một tiêu thê tử ôn nhu. bộ dáng lách chách thường ngày hoàn toàn không thấy.
Bành Tử KỲ cũng chuẩn bị cho mình, nàng là nữ giả nam trang, vật dụng có chút nữ tính không nên đê người khác trông thấv. cho nên chỉ có thể tự mình ra tay. tự lực cánh sinh, cũng chứa đầv một bao lớn. gọi người đưa ra cột lên trên lưng ngựa, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Hạ Tầm cùng Bành Tử KỲ liền cáo biệt người nhà, ra khỏi cửa phủ.
Xưa nay Dương Văn Hiên đi ra ngoài, đều chỉ dẫn một người hầu. lúc này đây cũng không ngoại lệ. chỉ có điều Dương Văn Hiên trước kia dẫn theo là Trương Thặp Tam. lúc nàv đây là Hạ Tằm dẫn theo Bành Tử Kỳ. Hai người rời phủ đệ. đi một chuyến tới Tri Phủ nha môn trước. Hạ Tâm sau khi gặp Phùng Tông kỳ. chỉ nói Vương gia nóng lòng thu gom của cải. muốn hắn lập tức liên lạc với nguồn cung cấp hàng, về phần kế khai thác mò vàng thì chờ hắn trở về sẽ dâng lên.
Phùng Tổng kỳ tính toán hành trình, qua lại nhiều nhắt thời gian một tháng, liền gặt đầu. lại dặn dò: ‘‘Ngươi cứ đi. người mà ta cho ngươi biết, bồn quan cũng không có cùng hắn có quan hệ. nhưng mà nơi phát ra tin tức tuyệt đối chuân xác. ngươi sau khi tìm được hắiỊ chỉ cần theo như phương pháp ta nói cùng hắn bắt liên lạc. hắn sẽ bắt tay giúp ngươi liên lạc nguồn cung cấp hàng".
VỊ thương nhân ờ huyện Dương Cốc kia, Hạ Tằm đă nhận định tất nhiên cũng là người trong cẩm V vệ. một tồ chức gián điệp khổng lồ mà nghiêm mật như vậy. các bí điệp cũng không có liên lạc ngang hàng, đối với nhau không biết chút nào. đó là chuyện đương nhiên, cho nên hắn cũng không cho rẳng Phùng Tồng kỳ đối với hắn có chỗ giấu diếm. Lặp tức thuận miệng đáp ứng một tiếng nói: “Vâng, tiêu nhân rồ ràng. Bành công tử còn đang ờ bên ngoài, tiêu nhân không tiện ờ lâu. lúc này cáo từ”.
Phùng Tây Huy trên mặt có chút lộ ra vẻ cổ quái: “Tiểu tử này cùng vị Bành cô nương kia sớm chiều ờ chung, lại còn không thấy ra đối phương là nữ giả nam trang sao?” Trong miệng lại nói: “Tốt, tuy nói Bành công tử võ nghệ rất cao. nhưng mà một đường vẫn cận thận là trên hết Ngươi yên tâm. phía quan phủ cũng không có buông lòng, bộ đầu ba ban sáu phòng, đều đang truy bắt hung thủ”.
Hạ Tầm đáp ứng. do Phùng Tây Huy đích thân tiễn ra phủ nha. cùng Bành Tử KỲ lên ngựa ra roi mà đi.
“Người mà ngươi muốn gặp tên gọi là gì. là làm ăn cái gì. có thể để cho Dương công tử ngươi không chối từ đường xa mà đến. xem ra cuộc làm ăn này lợi nhận rất lớn”.
Hai người rời Thanh châu một đường đi về phía tây; đi được vài ngày. Mấy ngày qua. hai người cùng chỗ lảu ngày, cảm giác chán ghét dần dần qua đi. đường đi buồn chán. Bành Tử KỲ cũng chủ động cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Người kia...”
Hạ Tầm trên mặt lộ ra vẻ cổ quái: “Người kia làm ăn rất tạp. ờ tại huyện Dương Cốc rất có năng lực. hắn gọi là... Tây Môn Khánh..
Lần đầu tiên nghe Phùng Tây Huy nói ra người muốn hắn liên lạc. Hạ Tằm đã bị dọa cho nhảv dựng, lúc ấy gắng gượng bảo trì trển định, mới không có ở trước mặt Phùng Tây Huy lộ ra vẻ khác thường. Tây Môn KháĩứỊ hơn nữa là thương nhản huyện Dương Cốc. cái này trùng hợp cũng quá lớn? vẫn nói Thi Nại Am Thi đại gia lười biếng, viết “Thủy Hử truyện" cũng tiện tav đem một số nhân vật tạp nhạp nhét vào trong truyện? Nói không chừng thật đúng là có người như ở trong truyện, dường như Thi Nại Am cũng là người Nguyên mạt Minh sơ.
Đă có Tây Môn khánh không biết có thể có Phan Kim Liên. Vũ đại lang cùng LÝ Bình Nhi hay không... ha ha, lân này xuất hành thật làm cho người ta rất chờ mong.
Bành Tử Kỳ thấy hắn không nói cùng với Tây Môn khánh họp tác làm ăn cái gì. cũng không có hỏi tới nữa, người làm ăn lớn rất ít mọi chuyện đều theo khuôn phép cũ. Ịàm việc lộ ra chút bí ân cũng là bình thường, nàng nhưng không có phát giác, dĩ văng chỉ cân Hạ Tâm hơi lộ cổ quái, hơi có vẻ do dự. nàng sẽ lập tức nậhĩ đến phương diện nữ nhân, nhưng từ khi nàng đi theo bên người Hạ Tầm, cũng không thây qua hãn ở phương diện này từng có bât luận hành vi gì không thể chấp nhận nổi. cảm giác đối vói hắn trong bất tri bất giác đã có chuyển biến.
Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, lúc này đã là tối. sắc trời âm trầm, mây đen nhưmực, không khí cũng ẩm ướt nặng nề, xem ra sẽ có mưa to, nhận tiện nói: “Đi nhanh một chút, không cần phải chừa mã lực. xem bộ dạng như vậy. trời muôn mưa lớn đó”.
Hạ Tầm nhìn sắc trời một cái, liền cũng vung roi đẩy nhanh tốc độ. hai người đuổi theo nhau, vừa mói vào huyện thành Bồ Đài, thì mưa to đã tầm tã roi xuống. hai người bất đắc dĩ chỉ có thể ỡ dưới mái hiên nhà dân tránh mưa.
Mỡ ra túi đồ ra xem, trong túi của Hạ Tầm có một cái ộ. mà Bành Tử Kỳ kinh nghiệm ra khỏi nhà ít đến thương cảm. căn bán không có chuân bị đô che mưa. Gió thôi mưa bụi, tà tà thổi vào. nếu bung dù, ở trong dạng mưa to này nhắm chừng không bao xa là đã ướt hết người, Hạ Tầm vẻ mặt đau kho nói: “Xem tình hình này, thì không dừng một chút thì không được rồi”.
Bành Tử Kỳ tức giận nói: “Còn phái nói nữa, làm sao bây giờ?”
“ ‘ 1 * ‘ẵ " ' “ _" _" \
Hạ Tâm cười khổ nội: “Còn có thể làm gì bây giờ, ngươi trông ngựa, ta đi tìm khách
điếm, tìm được khách điếm thì mượn áo tơi đến đón ngươi”.
Bành Tử Kỳ nói: “Mưa to mênh mông, không người hỏi đường, sắc trời đã trễ như vậy. ngươi muốn đi tói đâu để tìm khách điếm”.
Hạ Tầm mỡ hai tay ra, bất đắc ** nói: “Vậy ngươi có cao kiến gì. ngựa có thể đứng ngủ, không lẽ hai chúng ta ờ dưới mái hiên cùng qua đêm sao?”
Bành Tử Kỳ trợn mắt nhìn, lầm bầm nói: “Ai mà ở cùng với ngươi?”
Nàng quay người lại. liền gõ cửa phòng, mỡ cửa là một lão đầu tù. tai có chút lãng, bèn ngoài mưa to mưa tẩm tã. lão đầu tử che vành tai nghe Bành Tử Kỳ lớn tiếng nói hồi lâu, mói toét ra cái miệng đã rụng gần hết răng cười, lớn tiếng nói: “À à à. có chỗ; có chỗ; con ta cùng vợ về nhà mẹ ròi. trong nhà chỉ còn có một minh lão thôi”.
Bành Tử Kỳ đắc V liếc mắt nhìn Hạ Tầm. đối với lão đầu nhi lớn tiếng nói: “Lão nhân gia. hai người chúng ta muốn ỡ tại nhà của lão tá túc một đêm. có thể không?'’
Lão đầu nhi nin rẩv nói: “À à. mưa lớn như vậv, ta thấv hai người cũng không còn chỗ để đi. Muốn ớ tại nhà của ta tá túc một đêm. được, được! Nhưng mà chỉ có một gian phòng, có được không?”
“Cái này.. ."Bành TửKỳ có chút đo dự. Hạ Tầm lập tức tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Được! Được, đa tạ lão nhân gia”.
Bành Tử Kỳ hung hãng trừng mẳt nhìn hẳn, rồi lại tìm không thấv lý đo phù họp để từ chối, chỉ có thể tóc giận đứng ở một bên.
“À. tốt tốt tốt, hai vị tiểu ca vào đi” Lão hán nói lời khách khí nhưng lại đứng ớ cửa ra vào. trên mặt mang theo nụ cười thẩn bí khó lường, giống nhau nụ cười của Mona Lisa vậy. Hạ Tâm có chút không hiêu, Bành Tử Kỳ ở một bên hung dữ nói: “Đưa tiên!”
Hạ Tầm bừng tinh đại ngộ. vội vàng từ trong túi áo rút ra một tờ tiền, đang muốn phân biệt con số. Bảnh Tử K.V đã một nhát đoạt lâv. nhét vào trong tav lão hán. sau đó giống như trả thù mà liếc nhìn hắn. khiến cho Hạ Tầm dờ khóc dờ cười. Lão hán mừng rỡ. vội vàng lách mình đưa bọn họ vào trong nhà, lão hán tiến đến ngọn đèn trên bàn mà nhìn cho rõ tờ tiên giấy, khi xoay người lại. khuôn mặt đã từ nụ cười Mona Lisa của Leonardo da vinci biến thảnh Hoa hướng dương của Van Gogh. cười đên vô cùng sáng lạn.
“Ha ha. ha ha. hai vị tiểu ca. trong chốc lát lão hán sẽ dọn đẹp gian phòng cho các người, trong nhà hiện có chút đồ ăĩỊ cũng hâm nóng cho các vị. Nhưng mà... lão hán ta là người có bổn phậĩỊ cũng không dám thu nhản vật có lai lịch không rõ ràng, các người iấỵ ra tịch chứng đê xem qua một chút..
Bành Tử KỲ móc ra giấy đi đường do tuần kiểm cấp cho nàng. Hạ Tằm thì lấy ra chứng minh thân phặn tú tài do học chính ban phát, tú tài công danh không phải vĩnh cừu không thav đôi. người khảo trúng tú tài mỗi ba năm lại khảo một lằn. người khảo không tốt nhất sẽ mất đi tú tài công daiứụ mà Dương Văn Hiên vừa mới khảo trúng tú tài một năm. giấy chứng nhận nàv tự nhiên là có hiệu lực. Có thân phận tú tài này. theo như luật pháp Đại Minh, có thể tự do tự tại dạo quanh thiên hạ, cũng không cằn tuần kiểm các nơi kiểm tra.
Lão hán tại dưới đèn nghiệm qua giắy chứng nhận giắy thông hành có quan ắạ rồi trả lại cho bọn họ. nhiệt tình nói: “Ái dà. vị này là thư sinh lão gia. thất kính thất kính, thư sinh lăo gia có thể tá túc nhà của ta. đó là đại phúc khí của tiêu lăo nhân".
Lăo nhân dùng tay áo lau cái ghế. ân cằn nói: “Thư sinh lăo gia. ngài ngồi, vị tiểu ca kia, tường góc có một ghế. nghỉ ngơi một chút đi” Nói xong lại chuyển sang Hạ Tầm* ân cần nói: “Tiêu lăo nhân gia vừa rôi có chuyện vui. con của ta mới thành thân ba ngày, hôm nay cùng vợ hồi môn, vừa vặn gian phòng trống. Lão hán đi đem phòng của vợ chồng bọn họ dọn dẹp một chút, đôi chăn nệm mới cho các người...”
Lão hán vẻn màn cửa đi vào phòng bên phảỊ Hạ Tằm chà xát bản tay. ngồi xuống ờ bên bàn. nhìn thấv Bành Tử Kỳ ngồi ờ góc tường, cười mỉm nói: “Ai dà. gian phòng chú rể tân nương, cái này vừa vặn rất tốt. cũng có thể dính một chút hi khí”.
Bành Tử KỲ liếc mắt nhìn hắn. khinh thường hừ một tiếng, thầm nghĩ: “Muốn cùng bổn cô nương cùng phòng, cứ mơ đi. chúng ta chờ xem. hừ!”
Hạ Tầm cũng không nhìn nữa. tự mình châm chén trà nguộỊ chậm rãi uống. Bành Tử KỲ tức giận đứng dậv. lại đi ra cửa. đem ngựa buộc lại ờ tại hành lang, lại đi cời bao đồ cùng vên ngựa. Hạ Tằm thấy vậy vỗ trán một cái. vội vàng cũng đi ra ngoài cùng nàng buộc ngựa. Bành Tử Kỳ có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn không ngỡ vị đại thiếu gia này lại còn chịu ra tav làm loại việc vặt này. Những người đọc sắch có công đanh kia nàng đă được chứng kiến, nguyên một đám chỉ điểm giang sơn cao đàm khoát luận, dùng thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, thật là muốn bọn họ động tay làm một chút chuyện, thì giống như vô cùng nhục nhà vậy, Dương Húc này ngược lại là một ngoại tộc.
Hai người cời bao đồ xuống ôm vào trong phòng, rồi đem hai cỗ yên ngựa xuống, đưa vào phía sau cửa chính. Bàĩih Tử KỲ lại từ trong bọc đồ iấỵ ra chút ít đặu đã được chà nát để cho ngựa ăĩỊ bên này vừa xong việc, lăo hán cũng đem phòng của con thu thập xong, đi tới cười tủm tim nói: “Lão hán đi hâm nóng đồ ăn cho cho các người, trong nhà có sẵn. hai vị cứ cùng ăn một miếng... ”
Đêm đã khuya, mưa vẫn rơi.
Lăo hán trở về phòng. Hạ Tằm cùng Bành Từ KỲ bưng đèn. vai kể vai. thần khí cổ quái rảo bước tiến vào tân phòng.
Tuy nói lão hán đã thu thập qua. trong phòng vẫn tràn ngập hi khí. chữ song hi màu đỏ. nén hồng, chăn mền màu hồng, đem gian phòng nhỏ ánh lên đỏ rực. hai người sắc mặt liền cũng bởi vậy mà ánh lên một tầng ửng đỏ.
Bành Tử KỲ không nói gì. chỉ lẳng lặng đánh giá gian tân phòng này.
Hạ Tầm nhìn thấy trên giường đặt song song hai cái gối. vỗ tay cười nói: “May mắn Bành công tử thông minh, ha ha ha. bẳng không ta hiện tại còn đang đi ờ ngoài đường cái đón mưa gió”.
Bành Tử KỲ cắn cắn đôi môi anh đào. môi anh đào mặc dù không cắn hồng, nhưng cũng hiện lên vẻ mềm mại non tơ. ờ dưới ánh đèn có chút lập lòe động lòng người: “Ta không
quen cùng người khác ngủ cùng một chỗ”.
Hạ Tầm nói: “Chỉ là một đêm thôi mà”.
Bành Tử Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng không nói. gương mặt như sương.
Hạ Tầm chà xát tay, lại cố ý hỏi: “Ngươi ngũ bên trong, hay bên ngoài?”
Bành Tử Kỳ khuôn mặt tựa như đóa hoa đào sau cơn mưa. tách ra hai cánh đỏ bừng, có chút xấu hô. có chút tức giận, còn có chút... không được tự nhiên.
Hạ Tầm vội ho một tiếng, sửa lời nói: “Vậy ngươi ngủ trên giường, hay trên mặt đất?”
Bành Tử Kỳ liếc nhìn hắn, giữa chân mày có chút vẻ hờn đồi, làm cho người ta rất thích nhìn. Chỉ có điều... chỉ có điểu năm ngón tay thon dài của nàng, từng ngón một đặt lên chuôi đao. sau đó chậm rãi nắm chặt lại. một cô sát khí lẫm lẫm chậm rãi thăng lên.
Hạ Tầm lập tức sờ sờ mũi, cười khan nói: “Ta thấy, ta đi lên nhà chính ngủ một đem là tốt nhẩt”.
Bành Tử Kỳ cẳm khẽ nhếch lên. nhìn lên nóc nhà, làm ra bộ đáng khinh thường không thèm nói.
Hạ Đại thiếu gia ôm một bộ chăn đệm gối đị ra ngoài, đi tới cừa. đột nhiên quay đầu lại nói: “Hôm nay trời mưa, trời có chút lạnh, buôi tối nhớ nắp mên”. ^
#
Bành Tử Kỳ bị giọng điệu dị thường ôn nhu của hắn mà sừng sốt. có chút mờ mịt nhìn hắn. (j
Hạ Tầm lại nói: “Ngũ không được đạp mền. còn nữa, không nên mỡ cửa sổ. hôm nay có gió. sẽ hắt mưa vào bên trong".
Bành Tử Kỳ bị hắn săn sóc quan tâm đến tóc gáy đều dựng thẳng lẻn. nhịn không được rùng mìtih nói: “Ta cũng không phái trẻ nhỏ. còn cần ngươi chỉêu cố sao? Đi ra ngoài đi”.
Hạ Tầm nghiêm trang gật đầu: “ừm. còn nữa, buổi tối muốn đi tiểu đêm mà nói. thanh âm nhỏ một chút, người ta có chút động tĩnh là nẳm ngủ không được..
Hắn còn chưa nói xong, một cái gối liền bav tới trước mặt. Hạ Tầm nhanh chóng chạy đi. cười trộm mà trái chăn đệm lên trên mặt đất.
Trong lúc rãnh rỗi trêu chọc nha đầu ngạo khí xinh xắn kia, cũng là một chuyện rất vui vẻ. Từ bán chất mà nói. hắn là một người theo trường phái vui vẻ. tuy nói gian nan hiêm trở. sát khí trùng trùng, nhưng hắn cũng không buông tha tim kiêm sự vui vẻ ở trong sinh hoạt, chính như hắn nghe qua ngụ ngôn “một giọt mật đường” kia: Một người ở trên một cành cây bên vực, trên có bầv SÓỊ dưới có độc xả. mà cành câv cửu mạng của hắn. lại đang bị một bầy chuột gặm nhấm, tử vong chỉ trong nháv mắt. lúc nàv hắn muốn làm. chỉ là liếm nếm mỹ vị một gọt mật ở trên nhánh câv. đây là V nghĩa của tính mạng.
ở trong phòng, Bành Tử Kỳ nhìn chữ hỷ trên đầu giường, lại nhìn cái gối vứt trện mặt đất. cau màv đi qua nhặt lên. nghiêng tai nghe một chút động tĩnh bên ngoài, chợt thây một cỗ mập mờ khó tà bao vâv toàn thân, nhịn không được nóng hai má lên...
Trên đường, vài bóng người quv dị khoác áo tơi. trong tay mang theo đèn lồng phòng mưa, một cỗ xe lừa nhẹ nhàng đi qua, người đi đâu tới trước một ngõ hẻm. cảnh giác nhìn bốn phía, nhẹ nhàng khoát tav chặn lại. dẫn theo mấv người kia, né qua cỗ xe biến mất ở trong hẻm nhỏ. Xe lừa đi qua. con ngựa dưới mái hiên phi phò hơi thở. bât an dậm chân vài cái. Bảnh Tử KỲ ngẩng đầu. nghiêng tai lẳng nghe một lát. thấy không có động tĩnh gì. lúc nàv mới một lân nữa nẳm lại trên gối.
Tiếng nước chảv tí tách tù bên ngoài cửa sổ truyền đến. đêm mưa này. quá thực phiền lòng.
Đêm dài, mưa nhỏ rã rích, nằm trên mặt đất, nghe thanh âm tí tách róc rách, Hạ Tầm cám thấv toàn thân ẩm ướt dirih dính khó chịu. Hắn lật qua lật lại hồi lâu. chợt lại nghĩ tới đoạn thời gian khổ cực ờ tại thôn Tiểu Diệp, nhớ tới đoạn thời gian ở trong miếu đổ nát nẳm ở trên rơm rạ cũng ngủ đây hương vị ngọt ngào, không khỏi nhịn không được cười lên: Lúc nàv trở thành đại thiếu gia mói mấv ngàv? Quà nhiên là từ nghèo sang giàu thì dể. từ giàu sang nghèo thì khó.
Tâm tính bình thản, thì không biết là duới đất là khổ sỡ như thế nào, lẳng lặng nẳm một hồi. Hạ Tầm dần dần phát ra thanh âm ngủ say.
ở tường thành phía đông có một tiểu viện, nhậ tranh tường tháp. Bóng đêm càng sâu. trong phòng ngọn đèn đã tắt. đột nhiên, một hồi tiếng đập cửa đôn dập vang lên. có người đập cửa lớn tiếng kêu gọi vào bên trong.
Sau một lúc lâu, một lão bà giơ ngọn đèn đi tới cửa, đi đứng vẫn còn lưu loát, bên cạnh là một thiếu phụ, cầm cái ô giấy dầu. Ngọn đèn hơi sáng, chiếu lên dung nhan thiếu phụ kia, tóc đen như mực. gương mặt dê coi. eo lưng nhỏ nhắn, trong khi giơ tay nhâc chân có một loại vũ mị nữ nhi. người nhà nghèo cộ thể có một người vợ thì cũng dễ. nhưng phong tình ý nhị xuất sắc như thế quả thực hiếm thấy.
Hai người đi tới cửa, bà bà cách cửa hỏi: “Là ai mà nửa đêm gõ cửa?”
Ngoài cửa có người gấp giọng nói: “Là Đường bà bà ? Ta họ Nghiêm, gọi Nghiêm Vọng, là người sai sử trong nhà Lục lão gia. Đường bà bà, thất phu nhân lẵo gia nhà ta tôi nay sinh sản, giẳng co cả đêm. kết quá đến hiện tại đứa nhỏ vẫn sinh không ra. nhân mạng quan thiên, Đường bà bà. cầu lão cùng tiểu nương tử cùng tới xem”.
Đường bà bà nghe xong nói: “Ai da, sinh con đó là đại sự, tại sao đến giờ mới nhớ tới mòi sán bà?”
Nghiêm Vọng đậm chân nói: “Sản bà đã mòi rồỊ từ sớm đã tuc trực chọ đến giờ. đứa nhỏ đã lộ ra một chân, sản bà hoạt động lâu, bán thân mệt mòi đến hôn mê bất tinh, thật vất vả mới ấn huyệt nhàn trung cứu tinh tới. bằng không lại là một nhân mạng”.
Đường bà bà nghe xong kinh hăi nói: “Chân ra trước? Cái này không xong rồi. lão bà ta cũng không dám cam đoan đi sẽ thành”.
Nghiêm Vọng tay cầm đèn lồng loạn chuyển, mang theo thanh âm nhu khóc cầu khẩn: “Có được hay khồng, dù sao cũng phải thử qua mói biết được, có lẽ không giữ được nhỏ. cũng phải tìm biện phép bảo trụ lớn. Đường bà bà. cứu một mạng người hon xây bảy ngôi chùa, hiện giờ trời tối mua gió liên miên, ta lậ thật sự tìm không ra sán bà nào cao minh hơn, cầu bà hỗ trợ. ngàn vạn hỗ trợ. mặc kệ cứu sống được người nào. lão gia nhà ta đêu dùng sô tiền lớn tạ ơn”.
“Có tiền hay không cũng không có gì. một thân hai mạng đó” Đường bà bà niệm phật một tiếng, quay đầu nhỏ giọng nói với thiếu phụ kia: “Tức phụ nhân, con hai ngày này thân thê khó chịu, cứ nghỉ ngơi đi. lão thân đi một chuyên”.
Tiểu phụ nhân nói: “Bà bà tuồi tác đã cao. đã muộn như vậy. hay là để tức phụ nhân đi”.
Đường bà bà lắc đầu nói: “Không được đâu. đây là sinh khó. con sợ ứng phó không được".
“Vậy tức phụ nhân cùng bà bà đi” Tiểu phụ nhân nóỊ từ khe cửa nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy hai gia đinh đang cầm đèn. trên bậc thang đang đứng một lão gia nhân áo xanh mũ quá dưa cầm đèn lồng; dưới hàm để một chòm râu đệ. Dưới bậc thang còn có một chỉệc xe đang đợi sẵn. thật là kiêu dáng của người nhà giậu, liên hướng vẽ phía bà bà gật nhẹ đâu nói:“Bà bà chờ chút, tức phụ nhân lấy chút đồ. sẵn lấy áo khoác cho bà bà luôn”.
Đường bà bà đáp ứng một tiếng, tiểu phụ nhân liền quay lại phòng, trong chốc lát cầm một bọc đồ đi ra, khoác thêm áo cho Đường bà bà, hai người mở cựa ra, lão gia đinh được kêu là Nghiêm Vọng liền vội vàng nói: “Ai dà. Đường bà bà. bà cuôi cùng cũng đi ra. mau lên. nhưng đưa Đường bà bà lên xe”.
Hai gia đinh cầm đèn lồng ba chân bốn cẳng đưa Đường bà bà lên xe. tiểu nương tử đang muốn trèo lẻn xe. Nghiêm Vọng nói: “Tiểu nương tử. chúng ta đi ra vội vàng, trên xe còn chứa mấy thứ chua có chuyển ra đi. ngồi khồng được hai người, làm phiền nương tử đi theo một đường, nhà của chúng ta không xa, đến đường cái trước cửa rẽ pháị tới ngõ nhỏ thử ba
là tới”.
Xe lừa vốn không lớn, lại chứạ thận một số thứ xác thực ngồi không được hai người, tiêu phụ nhân cũng không nghĩ nhiều, liền đáp ứng một tiếng đi theo sau xe. Xe từ trong ngõ hẻm đi ra, đến đường cái phía trước, hướng về phía trong thành rễ quạ vừa mới chạy được không xa, Nghiêm Vọng đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay. đuổi theo tiêu phụ nhân đang cắm đầu đi. bịt lên miệng nàng, rồi kéo về phía ngõ nhỏ bên cạnh.
“Ô! ô ô..Tiểu phụ nhân kinh hãi không thôi, kiệt lực giãy đụa, tay chụp lấy râu của Nghiêm Vọng mà kéo. thì ra râu của hắn cũng là đính lên. nhìn thân thủ cùng khí lực của hắn, rõ ràng là một nam người tuổi trẻ lực tráng, tiểu phụ nhân nào đâu là đối thủ của nam nhân này, bị hắn một tay bịt miệng, một tay ôm lấy vòng eo. cưỡng chế lôi vào ngõ nhỏ.
Đường bà bà nhớ tói tức phụ nhân, thinh thoảng quav đầu lại nhìn, vừa mói quav đầu lại. thấy trên đường đã trống trơn, tức phụ nhân cùng lão quản gia bóng dáng đêu không có. không khỏi cả kinh nói: “Tức phụ nhàn? Dừng xe. dừng xe. tức phụ nhân nhà ta đi đâu rồi?”
Hán tử đánh xe vốn đang im lặng đánh xe. vừa thấy đã bị bà ta phát hiện, cấp tốc quất roi. xe lừa chạy nhanh về phía trước. Đường bà bà thường làm người đỡ đẻ đi lại trong Hôi Hương phường, cả đời kiến thức rộng rãi. vừa thấy tình hình như vậy làm sao còn không biết đã gặp cướp người, lập tức giật mình hô lớn: “Cứu người, cứu người, cường đoạt dân nữ!”
“Bịt miệng mụ lại!” Một người đi theo dưới xe trầm thấp chừi một tiếng, người đánh xe lập tức quay người tiến vào thùng xe. Đường bà bà chỉ hô một tiếng đã bị hắn bịt miệng, người nọ dưới xe nhảv lên xe. tiệp nhận roi hung hăng quất tới, con lừa buông ra bôn vó phi nước đại về phía trước, bốn vó đạp lên trên mặt đất vang lên những tiếng lọc cọc.
Đường bà bà khi kinh hô. xe lừa vừa mới đi qua chỗ mà Hạ Tầm tá túc. tiếng kinh hô của Đường bà bà thanh âm không tính là lớn, hơn nữa chỉ có một tiếng, rất khó bừng tinh người đang ngủ say. Hạ Tám lúc này đang ngủ ở trên mặt đât nhà chính, hãn... ngủ rât ngon.
Trên thực tế. không có ai yêu cầu làm nằm vùng công tác thì ngay cả ngủ cũng phải bảo trì cảnh giác cao độ. hoàn toàn không cần phải như vậy. Trong thân phận của những tên xa hội đen một khi bại lộ. người ta sẽ không kiên nhẫn đợi đên buôi tôi mới động thủ. Ngủ luôn bảo trì giấc ngủ cường độ thấp mà nói. chẳng những sẽ ảnh hường cảnh giác cùng phản ứng ban ngày, còn dễ dàng nằm mạ làm cho người năm vùng trong lúc ngủ mơ tiêt lộ lai lịch của mình, bởi vậy nhân viên lựa chọn nẳm vùng điều kiện tiên quyết là kê cả chất lượng giấc ngủ phải tốt. không thường nằm mơ. không nói nói mớ.
Hôm nay tá túc nhà dân, nhất thời đi nhanh, cho dù thích khách kia từ Thanh châu một mực theo xuống, cũng không khả năng theo dõi tói đây. cho nên Hạ Tâm ngủ phi thường an tâm. căn bản không có nghe thanh âm kinh hô như thế. Nhưng Bành cô nương cảm giác rât nhạy lại bị âm thanh hô lẻn này làm cho thức giấc. Nàng là con gái. hôm nay cùng nam nhân gian trong gian ngoài ngủ. ngủ cũng mặc một thân đồ mềm. lúc này nghe thây cành giác mà dậv. nghiêng tai vừa nghe, liên lập tức nắm lên Quv nhẵn đao xôn ra khỏi phòng ngủ.
“Khò... khò...” Hạ Tầm truyền ra tiếng ngáy đều đều.
“Đầu heo này!” Bành Tử Kỳ tức giận mắng một tiếng, tung người lao đi về phía trước.
“Súc địa thành thổn!”Khinh công thạt tốt! Tuy ban đêm tắt đèn. nhưng dáng người phiêu đật kia, động tác linh hoạt, hành động nhanh nhẹn, người khi trong tình thê câp bách, quả nhiên có thể phát huy ra thực lực vượt xa bình thường, Bàiứi Tử Kỳ rât hài lòng với động tác như thò của mình.
Tốt. mũi chân hạ xuống đất. phiêu nhiên không tiếng động. Ổ? Tại sao lại có chút mềm?
Phía dưới thân truyền ra một tiếng hét thảm nhu heo chọc tiết của Hạ Tầm: “A! Ai giẫm ta7’
Bành Tử Kỵ trên mặt nóng lên. âm thầm le đầu lưỡi, vội mờ chốt cửa. thân ảnh nhoáng một cái liền đuổi theo.
Chương 35: Đêm cứu (2)
Hạ Tầm ngủ được mặc dù say. nhưng mỗi lần bừng tinh, lại nhanh chóng khôi phục trạng thái, hăn vừa mờ mắt, liên thây bóng dáng của Bành Tử Kỳ lóe lên tại cửa ra vào rồi biến mất. vội vàng cũng xoay người Bỏ lên đuổi theo. Lão hán trong phòng nghe được động tĩnh, cẩm ngọn đèn đi ra xem xét. chỉ thấy trong phòng trống trơn, lúc này cả kinh không phải chuyện dùa, còn tường hai người kia là trộm, nhưng Cận thận nhìn một cái. chẳng những hành lý đêu ở đây. mà ngay cả hai con ngựa ỡ hành lang cửa ra vào cũng còn đó. không khỏi nhìn sang cửa phòng mờ rộng mà ngần ra.
“Đứng lại! Các ngươi là người nào?”.
Bành Tử Kỳ bước nhanh đuổi theo xe ngựa, ngăn ở trước xe lạnh lùng hỏi.
Ngựời đánh xe cà kinh, ghìm chặt dây cương, sắc bén quát lên: “Huynh đệ. đại đạo thông thiên, đều có đường đi. ta khuyên ngươi tạm thời đừng chõ mõm vào. đối với ngươi còn có chỗ tồt”.
Bành Tử Kỳ cười khanh khách, nắm chặt chuôi đao. cười lạnh nói: “Nói như vậy ta không cần phải hỏi rồi. quá nhiên là hạng người trộm gà bắt chó. mà không phái là người lương thiện”.
Người ở trong xe chế trụ Đường bà bà gầm nhẹ một tiếng: “Đánh đuổi hắn mà lấy đường
đi!”
Người giã trang gia đinh ỡ bên cạnh quẳng đèn lồng, gấp ô thành thương, hướng về phía Bành Tử Kỳ đâm mạnh tới. cùng lúc đó, người đánh xe cũng tung người xuông xe. vung lên lên trường tiên. Bành Tử KỲ thân hình xê dịch, cái eo uốn éo một cách kỳ dị. xoav chuyển một cái, né qua mùi ô đên trước mặt, đao trong tay qưv dị huy động, người cử ô đâm tới á một tiếng, dưới xương sườn đã bị đâm trúng một cái. cắm đầu ngã vào trong mưa, nhu con tôm cuộn thành một đoàn không đứng dậv được, người còn lại trong tav trông không, trường tiên ròi tay bay đi, ngay sau đó cô họng tê rần. té lăn ra trên đất. thở cũng khó khăn, đau đên nước mắt đều cháv xuống.
Người ở trong xe bóp chăt yết hầu Đường bà bà kẻ thấy tình hình nàỵ. từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ. vừa muôn tung xuống xe. nhung hắn vừa mói thò đâu ra. bên cạnh liên duỗi ra một cánh tay sắt. thình lình bóp chặt cổ của hắn. đem hắn kéo ra bên ngoài, một chường đao ở trên phân gáy của hắn hung hăng chặt một cái. người nọ lập tức ngât đi.
“Ha ha, cái gối thêu hoa này cũng có chút bản lãnh" Bành Tử Kỳ hướng về phía Hạ Tầm kịp thời xuất hiện mỉm cười khen.
Đường bà bà thoát khỏi khổng chế. vội kêu lên: “Hai vị tráng sĩ cứu mạng, tức phụ nhân của lão bà bị người bắt đi. cẩu hai vị tráng sĩ cứu giúp”.
Bành Tử Kỳ kinh hãi vội vàng hỏi: “Tức phụ nhân của người bị kẻ xấu bắt đi?”
Đường bà bà vội la lên: “Đúng vậy. ngay ớ phía trước không xa. lão thân chích vừa quay đầu lại. đã không thấy tăm hơi tức phụ nhân, nhất định là bị kẻ xấu lôi vào ngõ nhỏ. trời xanh ơi, tức phụ nhân của ta nếu bị người vũ nhục…
“Ta đi cứu người, ngươi đưa bà bà trở về!” Bành Tử Kỳ thân hình lóe lên, còn nhanh hon tuấn mã.
Xe lừa chạy về chỗ của lão hán. Bành Tử Kỳ không phải quan sai. không dám hạ sát thủ, chỉ dùng vỏ đao đánh xỉu hai người, cộng thêm bị người nọ Hạ Tâm dùng chướng đao chém ngất, cả ba đều bị Hạ Tầm dùng dây thừng trói chặt lại cùng một chỗ.
Lão hán cùng Đường bà bà ớ tuy không xa, nhung cũng không có quen biết nhau, chờ hắn cầm đèn đi đến trước mặt ba kẻ xấu xem xét. nhận ra ba người này là lưu manh vô lại nổi danh của bổn thành, không khỏi âm thẳm kêu khổ. chỉ sợ rước họa vào thân nhưng việc đã đến nước này. hắn cũng không dám nói nhiêu, chỉ ở xa xa lánh đi, để cho Hạ Tâm đào khách thành chủ, tạm thời lợi dụng nhà chính.
Hạ Tầm hướng về phía Đường bà bà Cận thận hỏi thăm một phen, thì ra Đường bà bà này cũng không phải là người địa phương thị. mà là người Hoài Tây. lần này là di dời dân chúng về phía bắc. nhà nàng vừa mới ngụ lại ở huyện Bồ Đài chỉ chừng tháng. Đường bà bà có một con một dâu. một nhà ba người. Đứa con gọi Đường Diêu Cử. cũng có học hành qua nhưng không có thành tựu gì. hiện nay là một tượng nhân mài đao gò nồi. được tuần kiêm phê chuẩn, có thể ở tại tất cả hương trấn thôn của huyện đi lại làm ăn hai ngày này vừa vặn không ở nhà.
Đường bà bà vốn dùng đỡ đẻ làm nghiệp, tức phụ sau khi gả tới. cũng cùng bà học được nghề này. hai người tối nay là bởi vì có người đội mưa tói cửa. mời đỡ đẻ cho thị thiếp chủ nhân, bởi vì thấy gia đình quá phô trương, không giống như người làm chuyện xấu. hơn nữa đây là đang ở trong thành, hai người cũng không có nghĩ nhiều, rất yên tâm đi theo ra cửa, ai ngở lại gặp phải chuyện như vậy.
Hạ Tầm vừa mới hỏi tới đây. Bành Tử KỲ đã lách mình xuất hiện ở cửa ra vào. một đường chạy nhanh, quân áo ướt đẫm. hai má nổi lên đỏ rực. phảng phất như hai đóa hoa đào. Hạ Tầm dùng mắt ý hỏi. Bành Tử Kỳ khẽ lắc đầu, Đường bà bà thấy không tìm được con dâu. không khỏi lên tiếng khóc lớn. Hạ Tâm cũng chỉ có thể im lặng không nói.
Hắn sớm phòng chừng Bành Tử Kỳ có khả năng không lớn tìm được phụ nhân kia ở đâu. giờ phút này trời đang mưa. ké xấu tuy là không có mưu đồ gì nhiều, cũng không khả năng đem phụ nhân kia quẹo vào ngõ nhỏ rồi không thể chờ đợi được mà “xử lý ngay tại chỗ”, đồng thời xem bọn hắn vì lừa gạt một vị phụ nhân mà lại dùng rất nhiều thủ đoạn như vậy. hiển nhiên cũng không phải là dâm tặc bình thường, nếu không chỉ cần phá cửa mà vào... cần gì phiền toái như vậy.
Bành Tử KỲ hầm hầm nói: “Cái huyện Bồ Đài này là trị như thế nào. trong thành lại có thể phát sinh, chuyện cường đạo bắt dân nữ” Đảo mắt nhìn thấy ba người hôn mê bất tinh kia, Bành Tử Kỳ lại hỏi: “Đã hỏi qua bọn họ chưa?”
Hạ Tầm lắc đầu nói: “Còn chưa có. ta vừa hướng về phía lão nhân gia hỏi thăm qua”.
Bành Tử Kỳ lấy nước, tạt cho ba tên lưu manh tỉnh lại. đại mã kim đao ngồi ở trên già trang đại lão gia thăng đường thầm vấn. một phen hỏi thăm xuống, ba người cũng không nói thân phận của mình, chỉ cười lạnh mà đối phó. nếu muốn tra tấn. bọn họ chỉ nói: “Ngươi dám tư động đại hình, vào quan phủ, lão tử cáo ngươi một trạng trước”.
Bành Tử Kỳ giận không kềm được, nhưng nàng có gia có nghiệp, cũng không phải giang hồ vong mệnh, thật đúng là không dám đem ba lưu manh làm gì. Hạ Tầm thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấv ba người nàv hình như có chỗ dựa. trong lòng không khỏi khẽ động nói: “Tính gì. ngươi đỡ lão thái thái trở về phòng nghỉ ngơi một chút, sáng mai. chúng ta đem bọn họ đưa tới quan cứu xét!”
Lão đại lưu manh cười âm âm nói: “Người qua đường, cường long bất áp địa đầu xà. thức thời mà nói các ngươi vẫn sớm thả chúng ta rời đi. lão tử khai ân tha các ngươi một đường, còn bằng không... chỉ sợ các ngươi là không rời khỏi huyện Bồ Đài này được... ”
Hạ Tầm chân mày nhíu lại, cười lạnh nói: “ổ? Bổn thiếu gia có thân phận, có địa vị, hành tẩu thiên hạ. đó là triều đình đặc quyền, phàm là lãnh thổ Đại Minh ta, sẽ không chỗ nào mà ta đi không được, nho nhỏ một tòa huyện Bồ Đài. ta muốn đến là đến. muốn đi là đi, chỉ sợ... các ngươi còn không có bán lãnh lưu lại ta!”
Những lòi này Bành Tử Kỳ nghe được rất họp khẩu vị. bật thốt lên khen: “Tốt. họ Dương, ngươi cuối cùng cũng nói một câu tiếng người, ngươi yên tâm. vào nước vào lửa, lên trời xuống đất. ta đều cùng ngươi, cùng sinh cùng tử!”
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Nếu là sinh cùng lúc, chết chung huyệt, vậy càng cám động”.
Bành Tử KỲ hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn sẵng giọng nói: “Miệng chó không phun ra ngà voi!” Nhưng trong lòng lại nói: “Tên khổn kiếp này. chẳng lẽ nhìn thấy thân nữ nhi của ta sao”.
Đường gia nương tử bị bắt vào ngõ nhỏ; thì ra trong ngõ sớm đà có người chờ; hai ba đại hán nhanh chóng bịt miệng nàng, nâng nàng lên bước nhanh như bay Bỏ chạy. Đường gia nương tử chỉ cảm thấv quẹo trái quẹo phảị đầu cũng nhanh bị váng lẻn. sau đó tiếng mưa rơi thưa dân. tựa hô như vào một cái sản. lại qua một lát. chỉ nghe một hồi ken kén vang lên. tựa như lại dọc theo bậc thang đi xuống phía dưới.
Tiếp đó cái khăn đen che mặt bị vạch trần. Đường gia nương từ phát hiện ra mình đã được đặt ở trong một chỗ hoàn toàn vẻn tĩnh, hoàn toàn nghe không được tiêng sâm. tiêng mưa rơi. trước mặt là một thông đạo. trái phải đều có phòng, gian phòng đều không có cửa. chỉ treo rèm. cái loại phòng ốc bố trí kiêu nàv phi thường hiếm thắv. có vẻ có chút cô quái.
Nàng bị hai đại hán đưa tới phía trước. trong khi đi qua phát hiện có gian phòng rèm nhấc lên. bên trong trướng gấm màn hoa. được bố trí mười phẩn hoa lệ, trong mỗi gian phòng đều có một nữ tử xinh đẹp mặc áo mòng khó có thể che đậv thản thả hoặc ngồi hoặc đứng, đều đang ngơ ngác nhìn mình, các nàng màu da đều có chút tái nhợt, trên mặt một chút cũng không có sinh khi phảng phất như u u quv hồn. thấv Đường tiểu nương tử càng thêm sợ hãi: “Đây là địa phương nào vậy?”
Nàng bị đưa vào một gian phòng đặt lên trên giường. Đường tiểu nương tử hai tav bị trói sau lưng, đang cố găng khời eo lên. cặp mông rất tròn nhếch iên. còn chưa hoàn toàn xoav người lại. đã cảm giác được một bàn tav đặt lên trên mông mình dùng sức miết một cái. Đường gia nương tử bị dọa cho nhảv dựng, vội nghiêng người lăn ra. tập trung nhìn lại. chỉ thấv một nam nhản người mặc áo bào viên ngoại thêu ván đang cười mỉm đứng ờ đăng đó; người nàv chừng năm mươi tuồi, dáng người khôi ngô; ngũ quan tướng mạo đoan chính uv nghiêm, dưới hàm râu ba chòm, có vẻ rất có khí độ.
#
Đường gia nương tử hoảng sợ trợn to đôi mẳt vũ mị. hoang mang nhìn hẳn. người nọ mỉm cười, cúi người iấv ra miếng vải nhét ở trong miệng nàng, Đường gia nương tử lập tức hoảng sợ kêu lên: CÍNgươi là người nào. vì sao băt ta đẻn đây?”
“Hắc hắc. Đường Tiểu nương tử. nàng nói lào phu bắt nàng tới đây. còn có thề làm cái gì?”
Vị viên ngoại kia cười đầy tà khí. lập tức phá hủy khí độ của hắn: “Hắc hắc hắc. nhìn tư thế xinh đẹp kia, nhìn bộ dáng mê người kia. lăo gia ta là thích loại nữ tử đặng hoàng như nàng, loại nữ tử khí chắt phong tình* gió trăng trong tràng là vô luận như thế nào cùng học không được. Hắc hắc. Đường tiểu nương tử. nàng không phải sợf nam nhân của nàng chỉ là một tượng nhân rách nát. làm sao xứng có được một đóa hoa tươi đẹp như nàng, từ nay về sau nàng sẽ theo lão gia ta. lão gia sẽ làm cho nàng sung sướng, vinh hoa phú quý hường dụng vô cùng”.
Viên ngoại nụ cười đâm đãng liền bổ nhào về phía nàng. “Ngươi cút ngay!” Đường tiểu nương tử tức đỏ mặt. nhấc chân đá ra, lại bị viên ngoại một nhát bắt vào trong taỵ; bàn tay dán theo dùi nàng dâm tà mà vuôt ve cái dùi mềm mại bóng loáng động lòng người, say mêm nói: “Một cặp dùi thật có lực. quấn ờ bên hông ta mà liêu chết triền miên, nhất định rât đã. tiểu nương tử. nàng cũng không cằn uổng phí khí lực. nữ nhân nào bị lăo gia ta bắt trở về. người nào lúc đâu mà chăng tìm sống tìm chết, hiện tại còn không phải mỗi người đêu tùy ý để lão gia ra bài bố”.
Nói xong liền nhe một con chó đói chụp mồi. áp lên trẽn người Đường tiểu nương tử. xé rách áo nàng. Đường tiêu nương tử mặc dù hai tay không có bị trói, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn chỉ một lát. quần áo đã bị xẻ nát. quằn áo vừa đi. Đường tiêu nương tử nào dám lại động thân giãv dụa. chỉ có thể cuộn mình ở trên giường, tận lực che lâp chỗ hiêm của mình, nhưng bộ ngực óng ánh. dùi ngọc mềm mại như phần, nửa kín nửa hờ. càng thêm mê người.
Viên ngoại xem đã mắt. vội vàng vung tay lên. mấy gia đinh hộ viện ở một bên đang nước miếng chảy ròng ròng lặp tức lui ra ngoài, buông xuống màn cửa cho hăĩỊ viên ngoại cười dâm nói: “Tiểu nương từ. cùng lăo gia ta khoái hoạt một phen đi”.
Mấv hộ viện đứng ờ ngoài màn liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười tục tĩu đầy hiểu ý; nhưng nụ cười còn chưa thu lại. chợt nghe bên trong viên ngoại phi một tiếng, liên thanh nói: “Xui. thật con mẹ nó xuỉ!”Ngaỵ sau đó màn cửa vén lên. viên ngoại mặt đầy ảo não đi ra.
Mấv hộ viện vội vàng thu lại nụ cười, khom người nói: “Lão gia”.
Viên ngoại phin nộ nói: “Mẹ nó. không ngở lại đến kỳ. thật con mẹ nó xui xẻo. gọi một nha hoàn đến. cho nàng mặc chỉnh tề. hầu hạ ẩm thực, đợi nàng nguyệt sự hết. lão gia ta mới hường thụ một phen”.
“Vâng vâng vâng..Mấv hộ viện vội vàng đáp ứng. viên ngoại dục hỏa đã sinh, lại không được phát tiết, quav đầu trông thấv một nữ tử trẻ tuổi đang mặc đồ ngủ ngồi ở trong một cân phòng khác, áo ngực đỏ tươi thêu uvên bó chặt lâv bộ ngực cao vút no đủ, làm cho người ta suv nghĩ lung tung, không khỏi cười dâm một tiếng, kích động xông vào...
***
Trời đã sáng, Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ đem ba lưu manh lôi lẽn trên xe. đìu Đường bà bà chạy tới huyện nha. trên đường đi rất nhiêu dân chúng nhìn thấy kỳ quái, không khỏi có chút người hiêu chuyện đi theo, đên nha môn huyện thì đã tụ tập hon mười người, nha dịch nha môn huyện thấv tình huống như vậv vội vàng hoành thủv hòa côn đến ngăn đón. Hạ Tầm buông Đường bà bà ra. cất bước tiến lên. cầm lấv dùi trống gõ dùng dùng dùng một hồi trống kêu oan.
Một lát sau, ba ban nha địch đều lên đường, chánh đường huyện Bồ Đài Đan Sinh Long Đan lão gia bước chân vội vàng từ hậu đường đi ra. uv phong lẫm lẫm đứng dưới “Bích hải hồng nhật đồ”, tay nắm Kinh đường mộc. hung hãng vỗ. quát to: “Người phương nào kích trống kêu oan, nhanh chóng đưa lên đường!”
Đoàn người đều bị đưa lên công đường, Hạ Tầm là tủ tài công danh, không cần quv xuống, hắn biểu lộ thân phận đứng một bên. Đường bà bà khóc lóc ni non nói: “Đại lão gia phải thay dân phụ giải oan, tức phụ nhân của ta họ Hoàng đanh Ngâm Hà, năm hai mươi sáu Hồng Vù gà vào nhà của ta...
Đường bà bà mặc dù không biết chữ, khẩu tài lại cực kỳ được, một lát sau đã đem án này nói rõ ràng tinh tường, Đan đại nhân sắc mặt trầm xuống, lập tức quát hỏi ba lưu manh: “Ba người bọn ngươi, đểu tự báo ra danh tính, thân phận, nói rõ quá trình phạm án. làm thế nào bắt đi phụ nhân Hoàng thị Đường gia. nếu khồng, đừng trách Bổn quan đại hình trùng phạt”.
V V
“Oan uông quá lão gia!”
Ba lưu manh trăm miệng một lời kêu oan. bọn họ tự báo tên họ. phân biệt gọi là Từ Lượng. Trân Thành. Liêu Lương Tài. Đâu lĩnh kia chính là Liêu Lương Tài. Liêu Lương Tài kêu khổ thấu trời nói: “Buổi tối hôm qua, có người tìm ba người chúng ta. đáp ứng giao một khoán tiền, bào chúng ta hỗ trợ đi đón người, ba người chúng ta đều đói khô; chỉ cần có tiền là làm. đâu thèm hắn là người nào. đón một người mà thôi, cũng không phải chuyện thương thiên hại lí gì. chúng ta đáp ứng..
Ba người ngươi một câu ta một câu. nói ra một bộ lí đo cùng Đường bà bà hoàn toàn khác biệt; theo như cách nói của bọn họ. bọn họ cũng không nhận ra người thuê bọn họ. bọn họ chỉ là cẩm tiền làm việc, xe lừa cũng là người nọ dùng danh nghĩa của bọn họ từ trong bổn huyện mà thuê ra. vốn dựa theo phân phó của người nọ. là phải đem người đưa đến thảnh tây đỡ đẻ cho thiếp thất chủ nhân, ai ngỡ vừa mới quẹo vào đường cái. người nọ cùng thiểu phụ liền không thay bóng dáng, Đường bà bà thấv la hoảng lên. ba người bọn họ cũng không biết nguyên do. trong lúc không hiểu chuyện gì xảv ra, đã bị Bành Tử Ký chạy đến hỗ trợ đánh cho ngât xiu.
“ổ?” Đan đại nhân tay vuốt chòm râu trầm ngâm nói: “Người nọ các ngươi cũng không nhận biết sao?”
Bành Tử Kỳ nghe xong nhịn không được nói: “Đại nhân, thảo dân biết cũng không phải là...”
Đan đại nhân vỗ Kinh đường mộc quát: “Lớn mật. Bổn quan chua hòỊ sao cho ngươi lung tung xen vào. Còn dám rối loạn quy củ. sẽ vả miệng của ngươi!”
Bành Tử Kỳ giận dữ. đầu vai muốn đứng thẳng đậy. Hạ Tầm vươn tay nhắn một cái. nhẹ nhàng đè đầu vai nàng lại.
Đan đại nhân lại chuyển sang lưu manh lão đại hỏi: “Bọn ngươi đem hình đáng tướng mạo người nọ. tìrih hình trước sau cán thận nói ra”.
Liêu Lương Tài nói: “Hồi đại lão gia. người nọ không đến ba mươi tuổi, trông tuấn tú lịch sự. ăn mặc như là một người có tiền, tiểu môn tại bồn huyện chưa từng gặp qua người nàv. nghe lời nói của hắn. giọng điệu có chút quái, cũng không giống khâu âm bán địa”.
Từ Lượng chen miệng nói: “Đúng đúng đúng, cùng khẩu âm vị Đường bà bà nàv ngược lại có chút giống nhau”.
Trần Thành nói: “Thế nhưng quái, khi kêu cửa Đường bà bà gia. hắn nói lại là khẩu âm bản địa”.
Đan đại nhân trầm ngâm hồi lâu thì nói: “Bắt người? Không khỏi không hợp sự tình lv. Ngươi Đường gia chỉ có một già một trẻ hai phụ nhân, người nọ nếu muốn bắt người, cần gì phải lòng vòng như thế. chỉ cần xông vào cửa. chế trụ lão ẩu nàv. tức phụ nhân nọ còn không ngoan ngoãn mặc hắn bài bố? Nói đến tức phụ nhân vốn đi theo sau xe. làm thế nào vô thanh vô tức đã không thấv?
Dựa theo bồn quan thấv. người nọ đã cùng Đường bà khẩu âm tương tự. đương là người Hoài Tây. Nếu như bôn quan phỏng đoán không sai. bắt đoạt dân nữ chưa chẳc là thật, mười phẩn là tức phụ nhà ngươi không tuân thủ nữ tẳạ tạiHoàiTâyđã cùng người nọ thông đồng thành gian, hôm nav nhà của ngươi dời đi Bồ Đài. người nọ luvến gian tình nhiệt, truv tìm mà đến. cùng tức phụ của ngươi hợp mưu, thi kế đưa ngươi đi. cùng người nọ bỏ trốn”.
Ba lưu manh tĩăm miệng một lời nói: “Đại nhân anh minh!”
Đường bà bà kêu oan nói: “Đại lão gia. không phải như vậv, tức phụ nhà của ta đoan trang bôn phận, làm sao lại làm ra chuyện không tuân thủ nữ tẳc như vậv? Nói đến. tối hôm qua người nọ lão bà tử chưa bao giờ thấv qua, nói chuyện khâu âm cũng không phải là kháu âm Hoải Tây”.
Đan đại nhân nói: “Người nàv đã có thể một mình đuổi tới Bồ Đài. chắc là thương hành vào Nam ra Bắc, một loại nhân vật chân trân lang trang, người này hiểu chút ít phưotng ngôn các noi thì cũng không có gì kỳ lạ. vi dấu tai mắt của ngươi, lừa ngươi ra khỏi cửa. tự nhiên phải làm ra chút ít che đậv”. i\.
Hạ Tầm nghe đến đó. trong lòng âm thẩm sinh ra một cỗ hàn ý: “Nếu như Huyện thái gia bản địa cùng lũ ác bá bản địa thông đồng làm bậv. ta là một người bên ngoải sẽ như thế nào? Khó trách ba lưu manh chắc chắc như thấ đêm qua lại mỡ miệng uv hiêp. chớ có quản việc nàv, chỉ sợ ta sẽ vô tharih vô tức Bỏ mạng tại đây” Nghĩ đến. Hạ Tầm vì làm tốt Dương Văn Hiên, trên thê giói sộng sót cho tốt. giữ tại trong ý thức chính là đem tât cả mọi người trở thành nhân vật uy hiệp đối với hắiỊ trong lòng vừa nghĩ tói. lập tức nổi lên ý niệm giữ mình
Bành Tử Kỳ lại tức giận khó bịnh, chen miệng nói: “Đại nhận xử án nhu thệ. tiểu dân không phục, ba người này nói chỉ là bị người thuê, cùng không biết tình hình cụ thê trong đó. nhưng đêm qua tiểu dân ngăn đường đi của bọn họ. ba người này đã từng cùng ta động thủ. nếu nói là bọn họ không phải đồng đảng ác nhân, chăng lẽ không phải là chuyện không hợp lý sao?” /\
Liêu Lương Tài kêu lên: “Vị tiểu ca nhi này. ban đêm không đèn. ngươi đột nhiên xuất hiện, trong tav còn cầm một cây đao. chúng ta sao hiêu được ngươi là người thê nào? Còn nghĩ là cướp đường, có thể không phản kháng sao?”
Đan đại nhân vuốt râu nói: “ổ. lý đo này nói cũng đúng”.
Đường bà bà kêu to: “Đại nhân, bọn họ cùng kẻ xấu rõ ràng là đồng lõa. trên xe. lão bà tử trông thấv tức phụ bị người bắt đi. từng lớn tiếng kinh hô cứu mạng, bọn họ chăng những không nghe, còn bịt miệng của lão bà tử. thúc xe đi nharih..
Liêu Lương Tài kêu lên: “Đường bà bà. bà chớ vì truy hồi tức phụ nhân mà nói đổi vu cáo, chúng ta đều là người có bổn phận trên có già dưới có trẻ, chỉ vì chút tiền mà vất và, tự nhiên bị gian phu của tức phụ nhân nhà bà lợi dụng mà thôi, bà bà cũng không nên hãm hại chúng ta. Chúng ta vừa nghe bà hô. đã cả kinh không biết làm sao. từ đầu đến cuối, chưa từng động thủ?”
Đường bà bà khóc lớn kêu oan. Đan Huyện lệnh lại hỏi Bành Tử Kỳ: “Bành tráng sĩ. ngươi tiến vào trong ngõ. có rừng gặp qua tức phụ nhân của Đường bà, trên mặt đất có từng lưu lại dấu vết gì không?”
Bành TửKỳ nói: “Thảo dân tiến đến, trong ngõ không không thấy bóng đáng người nào. sẳc trời tối. lại có mưa. cũng không phát hiện ra dấu vết gì”.
Đan Huyện lệnh lại hỏi: “Cái ngõ nhỏ kia đài không?”
Bành Tử KỲ đánh giá một chút rồi nói: “Trên dưới một trăm bước”.
Đan Huyện lệnh nói: “Như vậy. trên mặt đất đêm mưa, ngõ chỉ đài mấy trăm xích, nếu như phụ nhân kia không phải cùng người khác sớm có tằng tiu qua, thông đồng lẫn nhau, kẻ xấu có thể nào nhanh như vậy đã đem nàng bắt đi”.
Bành Tử Kỳ vội la lên: “Đại nhân..
trong đầu.
Đan Huyện lệnh_khoát tay chặn lại. cơ trí anh minh nói: “Án này điểm đáng ngỡ trùng trùng. Đường bà tử tố cáo chính là cường bắt dân nữ, theo ba người Liêu Lương Tài cung cấp cho thấy, ngược lại là cùng ngựời bỏ trốn, trước khi chân tướng chưa được tra ra. bổn quan cũng không nên tự đưa ra quyêt đoán. Như vậy đi, Liêu Lương Tài. Từ Lượng. Trân Thành ba người bất kể là bị người lợi dụng, không biết mà gâỵ tai hoạ, hay cùng kẻ gian đồng mưu. bắt đoạt dân nữ, trước khi vụ án chưa tra ra, tạm thời băt giữ. không để cho đi lại”.
Ba người vừa nghe, liên tục dập đầu kêu oan. Ban đầu trên đường vung tay lên. lập tức xông lên một đám nha dịch, đem bọn họ áp xuống dưới. Đan Huyện lệnh hướng về phía Đường bà bà vẻ mặt ôn hòa nói: “Đường bà tử, ngươi cũng không nên sốt ruột, vụ án này còn chưa rõ. bổn quan không thể nghe một mặt ngươi nói mà tùy tiện đinh là cường bắt dân nữ, bôn quan sẽ phân phó tuân kiêm nha sai. hương quan trong chính môn bốn phía điều tra nghe ngóng, tìm kiếm tức phụ nhà của ngươi ở đâu. ngươi cũng có thể cầu trợ hàng xóm láng giềng thân hữu, một khi xác định là cường bắt dân nữ. bôn quan mói có thể bâm báo châu phù, dán hình cáo thị, đưa văn bảng khắp noi. truy nã thiên hạ. Đến đây thôi, thối đường”.
“Cẩu quan này. thật không ngỡ phá án hồ đồ”.
Đem Đường bà bà khóc lóc ni non đưa về nhà, sau một phen nói lòi trán an, hai người rời Đường gia, Bành Tử Kỳ tức giận nói.
“Hồ đồ sao?” Hạ Tầm thản nhiên nói: “Vị huyện thái gia này tựa như cũng không có làm sai, ba vô lại đã bắt giam, Đường bà bà nói tức phụ là bị người bắt đi. Huyện thái gia cũng phân phó ba ban sáu phòng nha dịch cùng hương quan trong chính môn tìm kiếm, còn muốn làm gì nữa?”
“Mấy lưu marih vô lại này rõ ràng cùng kẻ gian bắt người là cùng một bọn người, hắn nếu dùng đại hình, sợ chúng không nhận tội sao”.
“Dụng hình? Sẽ không sợ vu oan giá họa chứ?"
“Hừ! Khó nói cẩu quan cùng kẻ cướp này không phải cấu kết với nhau làm việc xấu”.
Hạ Tâm nói: “Có lẽ đúng, có lẽ chỉ là quan huyện làm việc thận trọng, đứng ỡ góc độ của ngươi, đương nhiên hận khồng thể đánh mấy vô lại này một trận, bảo chúng ngoan ngoãn khai ra, nhưng quan chủ thâm không thể xử trí theo cảm tính, mặc kệ ngươi nói đáng thương cỡ nào. hắn hẳn là chỉ nhìn chứng cớ. Huống chỉ. trong khu vực quản lý xuất hiện một án bỏ trốn, chỉ là chuyện nhỏ thương tích phong hóa, nhưng nếu như xảy ra án bắt người, đó chính là chuyện lớn, hắn vì cái ô sa trên đầu mà lo lắng, muốn chuyện lợn hóa nhỏ. chuyện nhỏ hóa khồng, cũng là thường tình của con người, không thể đột nhiên kêt luận”.
Bành Tử Kỳ đột nhiên nói: “Những gì trải qua tối hôm qua, ngươi tận mắt nhìn thấy, chăng lẽ ngươi không biết rõ ràng chírih là cường bắt dân nữ?”
Hạ Tầm trầm mặc một lát. nhẹ nhàng nòi: “Việc này đã trải qua quan, không phải hai tiểu dân chúng tacóthểlàmgì được, rời khỏi chỗ nàv rời đi thôi!”
“Ta không đi!” Bành Tử Kỳ mắt muốn phóng hỏa: “Ngươi nếu như sợ chết, ngươi cứ đi. Đường bà bà rất đáng thương, ta đã thấv được, thì nhất định phải giúp bà!”
“Ngươi cũng là người nhiệt tình” Hạ Tầm thản nhiên nói: “Thiên hạ này có thật nhiều chuyện bất bình, chúng ta quản không hết được. Thiên hạ này chuyện bất bình, trụớc kia có. giở đây có, sau này còn sẽ có. chúng ta có liêu mạng thì có thể giúp đỡ được mấy người ? Ngươi không đi. ta đi!”
Bành Tử Kỳ cười lạnh: “Ta không phái người đọc sắch thánh hiền, để ý chuyện thiên hạ, không có ngươi thông minh như vậy. Ta cũng không biết quá khứ tương lai. không biết chuyện thiên hạ, ta chỉ hiêu rằng, chuyện này đã phát sinh ở trước mắt ta. ta chỉ hiêu rằng, nếu như ta chịu đi quàiỊ thì có hy vọng cứu trở về nữ nhân đáng thương này! Chuyện thiên hạ ta quản không được, đủ khả năng, quản được việc mà cũng không đi làm. vậy uống xưng làm người!”
Hạ Tầm đừng bước, chậm rãi xoay người, có chút ngoài ý muốn nhìn cô nương ở trong ấn tượng của hắn gần đây chỉ có lạnh lùng cùng bá đạo, trầm giọng nói: “Người nọ dám cường bắt dân nữ, thế lực nhất định không nhỏ. quan phủ như phá án thế, mười phần là cùng chúng cấu kết. quan phi hai bên. ngoài sáng trong tối hung hiêm trùng trùng, một khi vô ý. chẳng những cứu không được người, bản thân cũng sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục, ngươi thật nguyện V trợ giúp bọn họ?”
“Ta nguyện ý!”
Hạ Tầm gật gật đầu, hướng về phía nàng đi tới: “Đi thôi”.
“Đi đâu?”
“Nhìn xem nơi Đường gia nương tử bị bắt, nghĩ biện phép đem lũ giặc lôi ra”.
Bành Tử Kỳ có chút ngoài V muổĩỊ có chút vui mừng, lưỡng lự nói: “Ngươi... ngươi không sợ hung hiêm trong đó sao?”
Hạ Tầm mỉm cười, ôn nhu nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng là một người đọc qua sắch thánh hiền, ngươi nguyện lấy thân mạo hiểm, Dương mỗ ta tiếc gì bản thân. Ngươi nguyện ý. ta cũng nguyện ý!”
Đây là một ngõ hẻm tối tăm dài hẹp, mặc dù không rộng lắm. nhưng cùng đi lọt một chiếc xe. Trong hẻm nhỏ không có trải đá, bởi vì đêm qua mưa xuống, mặt đất mười phần lầy lội, dấu chân người đi đường lộn xộn vẫn rõ ràng khấc ở trên mặt đất. Hạ Tầm nhìn xem mặt tường rêu xanh ở hai bên, lại nhìn ngõ hẻm hẹp dài nói: “Mặt đất đã bị người đi đường phá hủy, nhưng nếu như kẻ xấu ở trong ngõ chuẩn bị xe, vết bánh xe sẽ không hoàn toàn không thấy, cho nên phụ nhân kia hẳn là bị đe dọa đi tới đây hoặc là bị khiêng đi”.
“Nhìn ra những cái này, có tác dụng gì sao?”
Người hiện đại có lẽ không biết là cái gì, nhưng người thời này rõ ràng ở tại một địa phương lạ lẫm, cùng hào bá địa phương đối nghịch, đối phương rất có thể còn có quan phủ che chở cùng ủng hộ là một chuyện đáng sợ cờ nào, bởi vậy Hạ Tầm đáp ứng lưu lại, làm ác cảm của Bành Tử Kỳ đối với hắn giảm bớt thêm một bước, thậm chí có chút vui mừng nhè nhẹ. Nhưng nghe hắn nói những lời vô dụng này, vẫn nhịn không được tính tình bản thân.
Hạ Tầm mỉm cười, kiên nhẫn nói: “Cái này nói rõ một việc, kẻ xấu bắt Đường gia nương từ đi, chỗ ở của hắn thật ra cùng không xa”.
“Thứ nhất, nếu như chỗ ở khá xa, như vậy bọn họ hoàn toàn có thể ỷ vào hai người Đường gia bà đối với huyện thành Bồ Đài còn chưa quen thuộc, bọn họ cách nhà một chút thì bất phụ nhân đi, sau đó đưa bà bà đông quẹo tây chuyển, đợi cho bình minh, bà bà ngay cả tức phụ là bị bắt từ nơi nào cùng nói không rõ, chẳng phải càng diệu sao? Thứ hai, trong ngõ nhỏ này có thể đỗ xe, trên đường cái lại được lát đá, trong ngõ dù có vết bánh xe, lên đến trên đường lớn cùng sẽ toàn bộ bị xóa, có vết bùn gì thì cùng sẽ bị mưa cọ rửa sạch, bởi vậy nếu như đường xa, người đánh xe hoàn toàn có thể đợi ở trong ngõ, chỉ có kẻ xấu ở cách cùng không xa, ở khu đông thành này, mới không cần phải vận dụng xe, như vậy một khi bị người trông thấy ngược lại không ổn”.
“Đúng, tựa như có đạo lý” Bành Tử Kỳ sắc mặt bắt đầu biến hóa.
Hạ Tầm lại nói: “Đường gia nghèo khó, mà đưa người giả mướn xe ngựa, sử lưu manh, dùng tiền chuẩn bị, xa xi hơn mức cần thiết, cho nên bắt người tuyệt sẽ không là vì tiền tài, Đường gia vừa tới Bồ Đài, con trai bà ta dùng sửa nồi mài đao làm vi nghiệp, thường xuyên chạy bốn phương, hai người bà bà lại ở nơi khuất, thời gian ngẩn ngủn cùng không thể cùng người kết thù kết oán, cho nên cùng không có thể là vì thù, như vậy, cùng chỉ có mưu sắc. Kẻ háo sắc cho dù vì thanh danh nên có chỗ che đấu, nhưng hằng ngày vẫn sẽ truyền ra chút chuyện phong lưu, muốn tìm người hiềm nghi, cái này có thể lần ra manh mối”.
Bành Tử Kỳ ánh mắt bắt đầu có chút kinh ngạc, tuy nàng cùng mơ hồ đoán được chút ít nguyên do, nhưng không cách nào nói được có trật tự như vậy, “Dương Văn Hiên” đang đứng trước mặt cùng lãng tử không có phẩm đức ở trong nhận thức mà nàng biết tựa như có cách biệt một trời một đất vậy, vẻ chăm chú, tự tin ở trên mặt hắn... rất mê người.
Hạ Tầm cùng không phát giác tâm tư của nàng, tiếp tục suy tư nói: “Hai người Đường gia bà bà tuy làm nghề bà đờ, bởi vì vừa tới, người biết được cùng không nhiều lắm, chỉ có thể thông qua hàng xóm láng giềng mà truyền bá ra, người biết được nghề nghiệp của bọn họ cùng không nhiều lấm người, gặp qua Đường gia tiểu nương từ cùng càng ít. Cho nên. kẻ gặp sắc nảy lòng tham, hẳn là hộ gia đình lân cận, thậm chí tại nhà những người mà Đường gia bà bà đã từng đờ đẻ đã thấy quá Đường gia Tiêu nương từ.
Đây là một thị trấn nhỏ, ba tên lưu manh đều là người địa phương, hung phạm nên ở tại huyện Bồ Đài, ba lưu manh đã được sử dụng, tất không lý nào mà không nhận ra. nhưng bọn họ lại không có sợ hãi, có thế thấy được tất có chỗ dưa, hoặc là hung phạm sau màn này là hào cường nơi đây, bọn họ không dám đắc tội, tình nguyện gánh trách nhiệm đi tù. Hoặc là đúng như lời ngươi nói. người sau màn này có chỗ dựa mạnh mè, có thể giao thông quan phủ, chỉ chờ điều tiếng lắng xuống sẽ thả bọn họ ra. Mặc kệ bên nào, cùng có thể chứng minh, gia đình này rất có thế lực”.
Hạ Tầm tống kết lại nói: “Bởi vậy, kẻ xấu mà chúng ta muốn tìm. địa
“Ổ?
điểm CÓ thể tập trang tại vùng đông thành, người này nhất định rất có địa vị, không phú tức quý, hơn nữa tại bốn huyện có chút thanh danh phong lưu. như vậy mà nói. muốn tìm hung thủ có phải là dễ dàng hơn nhiều không?”
Bành Tử Kỳ cười duyên nói: “Thì ra người đọc qua sách, quả nhiên rõ ràng rất nhiều đạo lý, ta còn tường rằng ngươi... ngươi... ừm, như vậy ngươi nói. chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Hạ Tầm chớp mắt mấy cái nói: “Là ngươi cố ý muốn lưu lại. chắc hẳn ngươi sớm đã có biện pháp, ta đang muốn hỏi một chút, ngươi có biện pháp nào?”
Bành Tử Kỳ ườn ngực nói: “Trong bụng ta cùng không có cong cong quẹo quẹo nhiều như vậy, ta nghi rất đơn giản, đêm nay ta bịt mặt lẻn vào huyện ngục, tìm ba lưu manh kia. một phen nghiêm hình tra tấn, không sợ bọn họ không nhận tội!”
Hạ Tầm mờ mịt nói: “Sau đó thì sao?”
Bành Tử Kỳ bị vẻ mặt của hán cùng làm cho mờ mịt theo: “Sau đó chưa nghĩ tới”.
Hạ Tầm sờ sờ cái mùi, cười khổ nói: “Quả nhiên quá đơn giản”.
Bành Tử Kỳ dương dương đắc ý nói: “Đó là đương nhiên”.
Hạ Tầm hỏi: “Lẻn vào huyện ngục rất dễ dàng sao?”
Bành Tử Kỳ nói: “Lao ngục nha môn châu huyện đều khá đơn sơ, ngoại trừ chỗ tử tù cùng trọng hình phạm, thì giam giữ phi thường lòng lẻo, mật báo cùng với người trong ngục, thậm chí lẻn vào cùng không khó khăn, khi ở tại Thanh châu nhà của ta..
Nàng đột nhiên ý thức được nói lộ miệng, vội vàng lè lười, sửa lời nói: “Bằng thân thủ của ta, lẻn vào nơi lơi lỏng như thế thì rất dễ dàng”.
Hạ Tầm nói: “Rất tốt, ngươi một phen nghiêm hình tra tấn, lù giặc ngoan ngoằn cung khai, thú nhận ra một Trương đại gia hoặc là Lý lão gia nào đó. Tiếp đó , ngươi làm cái gì?”
“Tiếp đó... tiếp đó..Bành Tử Kỳ khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên. lắp bắp nói không ra lời.
Hạ Tầm nói: “Cho dù khi ngươi dụng hình thì một ngục tốt cùng nhìn không thấy, ba lưu manh đều thành thành thật thật cung khai, không có đánh động tới người khác, sau đó ngươi sẽ xuất ra Quỷ nhãn thần đao, xông vào vị Trương đại gia hoặc là Lý lão gia gia kia, người cản giết người, phật cản giết phật, đối mặt một đám gà đất chó kiểng, giết cho thất điên bát đảo, sau đó đem Đường gia Tiếu nương tử chiến thắng trở về sao?”
Hạ Tầm gọng điệu chuyển sang cười nhạo có thể thấy rất rõ ràng, Bành Tử Kỳ khuôn mặt nóng đến có thể luộc trứng gà, cặp mắt xinh đẹp kia càng trừng càng lớn, hận không thể đem Hạ Tầm trừng cho chết.
Hạ Tầm vẫn tiếp tục nói: “Dùng võ phạm cấm, bản thân chỉnh là đang phá hòng trật tự, cho dù là người khi chưa có được thiên hạ thì cô vù ngươi dùng võ phạm cấm. nhưng một khi nắm giữ quyền lực thiên hạ, cùng tuyệt không cho phép có người đi phá hư trật tự hắn lập ra. Huống chỉ. người dùng võ phạm cấm có thể cam đoan suy nghĩ của mình là tốt. làm việc nhất định là sẽ có ích không?
Nếu như ngươi tìm được kẻ xấu, xông vào trong nhà hắn thì ngộ thương người vô tội làm sao bây giờ? Nếu như ngươi đơn thương độc mã, không có tìm được Đường gia nương tử, ngược lại đả thảo kinh xà, khiến cho kẻ xấu đem nàng dời đi, cũng tìm không được nhân chứng thì làm sao bây giờ? Nếu như quan không phải là Thực sự cấu kết, ngược lại đem ngươi đưa vào nhà tù, xem ngươi là một giang dương đại đạo, chém đầu ngươi, thì làm sao bây giờ? Nếu như ngươi phi thường phi thường may mấn. những vấn đề này tất cả đều không có phát sinh, ngươi thuận thuận lợi lợi mà đem người cứu ra, chẳng lề quan phủ sẽ không trị ngươi tội không làm sao luật pháp sao? Đến lúc đó ta không lẽ phải tới đại lao đi thăm Bành anh hùng sao?”
Bành Tử Kỳ bị hắn nói đến đỏ như là một nồi trứng tôm. ngay cả lỗ tai cùng đỏ lên, nàng hung hăng hỏi: “Nói nhảm nhiều như vậy, miệng ngươi không mời sao?”
“Cảm ơn, miệng ta không mời”.
Bành Tử Kỳ mùi chân giật giật, rất muốn đạp hắn một cước, lại gắng tự nhịn xuống, tức giận mà hỏi: “Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ?”
Hạ Tầm chân mày có chút cau lại: “Ta biện pháp... rất nguy hiểm.
Bành Tử Kỳ lập tức tìm lại được cảm giác chiếm cứ thượng phong, cười lạnh nói: “Thế nào, ngươi sợ sao?”
Hạ Tầm khẽ lắc đầu, chỉ vào chóp mùi của mình nói: “Ta không nguy hiểm” Rồi lại chỉ tay vào Bành Tử Kỳ nói: “Là ngươi nguy hiếm..
***
Đường Diêu Cử lòng nóng như lửa đốt, kích động chạy về thị trấn Bồ Đài.
Một chuyến đi ra ngoài này có thu hoạch lớn. khiến cho các nơi có rất nhiều giáo hữu tìm đến, Mã lão tứ còn xa từ Tá Thạch Bằng trại chạy đến, cùng hắn lấy được liên lạc, hắn sau này muốn tại Sơn Đông phủ an cư lạc nghiệp, có nhiều như vậy giáo hữu phân bố các nơi, sau khi nối lại liên lạc, đợi một thời gian hắn có thể tại Sơn Đông mở lại giáo đàn, đem nhất mạch Bạch Liên hương khói phụ tố hắn truyền xuống.
Không ngỡ hắn vô cùng cao hứng vừa về đến nhà, đã như sét đánh giữa trời quang vậy, nghe được tin tức vợ bị người bắt đi, Đường Diêu Cử biết nương tử đoan trang nhàn thục, cân thủ nữ tắc, không có khả năng cùng người Bỏ trốn, quẳng quang gánh xuống mà tức giận đuổi tới tri huyện nha môn, gõ lên trống kêu oan.
Hắn là một người không gốc không gác, Đan Huyện lệnh đối với hắn cùng không khách khí giống như đối với Hạ Tầm, tùy ý qua loa tắc trách vài câu liền đuôi hắn rời đi, Đường Diêu Cử đâu chịu Bỏ qua. tức giận nói vài câu, Đan đại lão gia giận tím mặt, chụp cho cái tội la hét tại công đường, đánh cho hắn bốn mươi đại bản. đánh cho mông của Đường Diêu Cử nở hoa, đứng đi vào, nằm đi ra.
Người Hoài Tây đưa đến huyện thành Bồ Đài có gần trăm mười khẩu, trong đó có mười hộ đều là tín đồ đệ tử của Đường Diêu Cử, nghe nói Đường gia gặp chuyện không may, bọn họ đều tới Đường gia hỏi thăm. những ngừng người này cùng đi cùng hắn tới công đường huyện nha, mất thấy Đan đại lão gia dâm uy quá đáng, bọn họ tức mà không dám nói ra. chờ khi Đường Chưởng giáo chịu xong hình, lúc này mới nhịn cơn tức giận dìu hắn về nhà.
Có người đi lấy kim sang dược, Cận thận đắp lên cho hắn. Một đám người vây quanh hắn, ồn ào nghị luận, có lo lắng cho an nguy Đường gia nương tử, có chửi bới Tri huyện lão gia khốn nạn, nhưng thủy chung cùng thảo luận không ra điểm mấu chốt nào. Đường Diêu Cử dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, nghĩ tới tức phụ Hoàng thị đã bị bất đi một đêm, trong sạch sợ đã khó bảo toàn, không khôi lòng như đao cắt, lại nghĩ tới nương từ từ trước đến nay trinh liệt, một khi chịu nhục, chỉ sợ là muốn tự sát, càng xúc động phẫn nộ như điên.
Nhưng hắn hiện tại nghi nát óc cùng không ra đầu mối. Dựa ở trên giường sắc mặt tái nhợt trầm ngâm hồi lâu. Đường Diêu Cử cắn răng, hung hăng nói: “Vương Hồng Quang, Dương Thái, tháo ván cửa, đưa ta đi ra ngoài. La Lịch, đi trước dẫn đường, chúng ta đi gặp Lâm lão chưởng quầy”.
Hắn điểm danh ba người này cùng là người Hoài Tây cùng bị chuyển đến huyện Bồ Đài, đều ở trong hương đường của hắn đảm nhiệm chức vụ nhất định, chính là tâm phúc của hắn, vừa nghe hắn phân phó như vậy, La Lịch lập tức khẩn trương lên: “Chưởng giáo, người muốn... Mượn nhờ thế lực củ Lâm lão chưởng quầy?”
Đường Diêu Cử nói: “Bằng không... thì làm sao bây giờ?”
La Lịch nói: “Chưởng giáo, Lâm lão chưởng quầy đối với chúng ta cùng không có lòng tốt gì, lần trước hắn đăng môn bái phòng..
Đường Diêu Cử ảm đạm nói: “Long hãm nước cạn bị tôm dùa, hố lạc bình dương chịu khuyến khi... lúc này không giống ngày xưa, chúng ta là người đến từ bên ngoài, còn chưa có nơi dừng bước, tẩu tử của ngươi hôm nay lành dữ chưa biết, ta không nghĩ được nhiều như vậy, đưa ta đi!”
La Lịch bất đắc dĩ, chỉ phải oán hận dậm chân một cái. gầm nhẹ nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi tháo ván cửa!”
***
Hạ Tầm dẫn theo Bành Tử Kỳ rời gia đình tá tóc, tìm một khách sạn vào ở, cất kỳ hành lý đi vào phòng trước khách sạn, tại một chỗ ở góc tường ngồi xuống, gọi rượu cùng thức ăn. Vừa mới ngồi xuống, Bành Tử Kỳ đã không thể chờ đợi được mà hỏi thăm: “Ngươi có tính toán gì không, nói mau nghe một chút, cứu người như cứu hòa đó”.
Hạ Tầm thở dài nói: “Người là đêm qua bị bắt đi, giở đây đã là buổi trưa, nếu là có hòa, sớm đã đốt rụi rồi.
“Ngươi..Bành Tử Kỳ có loại xúc động cầm lấy bầu rượu gõ đầu hắn. lại nghe Hạ Tầm nói: “Hiện tại tới lúc này, nên phát sinh đều đã phát sinh, chúng ta có thể làm, cùng không kém tại nhất thời nửa khấc. Bình tình đi, ăn trước chút gì đó rồi nói sau. Nhưng mà, ta muốn lập lại lần nữa, chủ ý của ta, ngươi rất nguy hiếm”.
Bành Tử Kỳ mày liễu dựng lên, dứt khoát nói: “Ngươi nói đi, muốn ta làm như thế nào? Lên núi đao xuống biển lửa. có chút nhăn mày, ta cùng không phải là hảo hán”.
Hạ Tầm nói:“Lên núi đao xuống biến lửa. ngược lại không cần. chỉ có điều... cần ngươi mạo hiểm dẫn kẻ xấu tự lòi đuôi”.
Bành Tử Kỳ ngạc nhiên nói: “Ta? Ta làm thế nào dẫn kẻ xấu đi ra?”.
Hạ Tầm nói: “Kẻ xấu này chỉ vì Đường gia nương tử có vài phần tư sắc, liền không tiếc một cái giá lớn, đã làm ra hành vi như thế, cho thấy là người hảo sắc như mệnh, nếu như trong huyện Bồ Đài đột nhiên xuất hiện một đại cô nương xinh đẹp đáng yêu, lại là từ vùng bên ngoài chạy đến nương nhờ họ hàng bằng hữu, nhưng không may mắn không có tìm được thân thích. một khi mất tích cùng không có người đê ý tới, ngươi nói hắn có thể lại ra tay nữa hay không”.
“Vậy thì không cần phải nói, cò ngay bên cạnh ố hắn cùng ăn, sẽ Bỏ qua một cô nương từ bên ngoài tới sao? Nhưng mà, chúng ta ở đâu mà tìm cho ra một cô nương gia xinh đẹp đáng yêu? Cho dù tìm ra, một nữ nhi tầm thường, một khi đi vào ố soi động dâm, nếu... nếu... chăng phải hại người ta sao?”
Nhìn thấy ánh mắt Hạ Tầm đang nhìn mình có chút cố quái. Bành Tử Kỳ dần dần hiếu được, chậm chạp nghi hoặc chỉ vào chóp mùi mình, lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi không phải... không phải nói ta đi?”
Hạ Tầm vội nói: “Ta là nói nữ giả nam trang, nữ giả nam trang, không đúng không đúng, ta là nói nam giả trang nữ trang, nam giả trang nữ trang...”
Bành Tử Kỳ vừa muốn phát tác, chợt nghe có người phành một tiếng vỗ bàn nói lớn: “Ban ngày ban mặt, lang lảnh càn khôn, trong huyện Bồ Đài lại phát sinh chuyện cường bắt dân nữ, thật khiến cho người ta khó có thể tin!”
Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở gần cửa sồ vừa mớ] ngồi xuống hai người, người lên tiếng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, một thân nho sam. gương mặt đoan chính, mày rậm như mực, hai mất có thần, tuy là ăn mặc một thân nho sinh, nhưng bộ dáng tức giận này lại rất có vài phần khí khái cương nghị quả cảm.
Người ngồi đối diện hắn cùng là một thân nho sam. tuổi cùng hắn tương tự, mặt chữ quốc, mi chữ nhất, khuôn mặt thanh tú, khí chất nho nhà, mở miệng nói: “Kỷ huynh, trước mất vụ án không rõ, cùng chưa chắc đã là cường bắt dân nữ, từ tình huống trên đường mà thấy, cùng khó nói không phải phụ nhân kia không tuân thủ nữ tấc, tại Hoài Tây có thân mật, hôm nay tìm tới cửa. làm cho nàng vứt bỏ tất cả mà chạy theo”.
Thư sinh họ Kỷ ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha, Hiền Ninh à hiền ninh, ngươi làm người quá ngây thơ rồi. Huyện thái gia nói chuyện quỷ, có thể gạt được ngươi, lại lừa gạt không được Kỷ Cương ta!”
Last edited by baongoc; 29-12-2011 at 04:12 PM.
Lý do: Bác Conem_bendoianh lúc nào lên Pm cháu nhé !!!
Thư sinh ngồi đối diện không cho là đúng nói: “Kỷ huynh, ngươi cứ như vậy, chính là tính thích đa nghi. Người làm quan, trong lòng đương nhiên quan tâm một chữ công, vốn là không thể chỉ xem lời một phía, hình đáng tướng mạo đáng thương, liền xử trí theo cảm tính, nếu xử án đơn giản như thế, chẳng lẽ không phải trên công đường ai nói đáng thương, ai khóc lợi hại, thì người đó sẽ thắng kiện sao? Ngươi xem huyện tôn lão gia, đã đem ba lưu manh giam giữ, lại lệnh nha dịch ba ban sáu phòng toàn thành tìm kiến, chỗ nào cùng không thể nói là bất công. Họa hình cáo thị. truy bắt thiên hạ, cùng không phải là một chuyện nhỏ, trước khi không có bằng chứng, chỉ dựa vào một phía Đường bà bà nói như vậy, sao có thể tự ý động quốc khí”.
Thư sinh họ Kỷ ung dung nói: “Nhảm nhí! Đường gia phụ nhân nếu quả có gian phu. chồng của nàng không ở nhà, bà bà tuổi già hành động không tiện, hằng ngày làm việc đều là nàng xuất đầu, nếu như nàng cùng gian phu Bỏ trốn, chọn lúc nào lại không chọn, lại phải chọn lúc đêm mưa, còn phải bày ra nhiều chuyện như vậy, nào là mướn người mướn xe đưa bà bà của nàng cùng dẫn đi? Ban đêm cấm đi lại, bốn cửa thành đóng chặt, nàng lại trốn ở nơi nào? Nhiều chuyện không hợp tình lý như vậy ở cùng một chỗ, ngươi còn tin tưởng có thể là Bỏ trốn sao?”
Thư sinh họ Cao ngẩn ra nói: “Ai dà, ta tại sao không có nghĩ đến? Kỷ huynh nói lời này rất có đạo lý, không bằng chúng ta đi bái kiến huyện tôn, đem những lời này của Kỷ huynh giải thích bấm báo, để hỗ trợ huyện tôn đại nhân phá án”.
“Không cần!”
Thư sinh họ Kỷ ngăn hắn lại nói: “Hiền ninh à, ngươi cùng quá mức ngay thẳng, không lẽ không biết nhân tâm hiểm ác. Vị thư sinh họ Dương trên đường kia, so với ngươi cao minh hơn nhiều, vi huynh ở ngoài quan sát, những lời của Huyện thái gia, vị thư sinh họ Dương kia cùng tuyệt đối là không tin, nhưng hắn ở trên đường cùng chưa từng nói thêm một lời nào. Có thể khảo trúng tiến sì, nhàn vật như vậy đặt ở trong huyện, sẽ như Cao hiền đệ không rành thế sự nhân tình sao? Những người làm quan kia ai mà không phải nhân tinh?”
Hắn bưng rượu lên. cười lạnh nói: “Chỉ sợ hắn không phải không hiểu rõ, mà là rõ ràng giả bộ hồ đồ. Cao hiền đệ, huyện Phổ Đài này nước sâu rất. người chân thật như ngươi, vẫn không cần phải tranh loạn, một khi vô ý, huynh đệ chúng ta đều được rơi vào trong đó”.
Thư sinh họ Cao mặt đỏ lên nói: “Ngươi nói... Huyện tôn đại nhàn cố ý không tìm bất hung thủ? Điều này sao có thể? Huyện tôn lão gia mười năm gian khổ học tập, nhận được là giáo hóa Khống Mạnh, học được là đạo đức văn chương, hôm nay vì nước làm việc, ăn bống lộc triều đình, làm sao có thể làm chuyện che dấu kẻ bắt cóc?”
Thư sinh họ Kỷ ngửa cố uống cạn rượu trong chén, khinh thường nói: “Nếu người học qua đạo đức văn chương, thì nhất định thông thư đạt lễ, đương kim hoàng thượng cùng không cần phải đặt ra luật pháp trừng trị tham quan. Hồ Duy Dung nghi ra một hình phạt ‘Lột da nhét cỏ’, các cấp quan lại tham ô vượt qua sáu mươi xâu, thì lột da hắn, dùng cồ độn vô giữ nguyên hình dáng, quan mới nhận chức, phải đi xem người rơm tiền nhiệm để làm gương, bực giáo huấn làm cho người kinh hãi này, là để trấn ắp tham quan. Nhưng ngươi xem tham quan như tre già măng mọc, có thể cấm tiệt được sao?
Người ta khi mới sinh, thì đã biết bú mẹ, huynh đệ sinh đôi bị đoạt, tất sẽ khóc đỏi lại, nhân tính bản ác, duy chí biết có ta, mà không biết có người. Đạo đức văn chương, thi lễ giáo hóa, mặc dù có thể dạy người, cùng không khả năng khiến cho người người hướng thiện, càng có kẻ nhịn không được tửu sắc tài khí dụ hoặc, hôm nay hướng thiện, ngày mai hướng ác, muốn trị thiên hạ, chỉ có luật pháp”.
Lần này là nói đến “nhân tính bản thiện” hay là “nhân tính bản ác” cùng với “dùng pháp trị quốc” hay là “dùng nho giáo hóa”. Hai mệnh đề tranh luận này rất lớn, thư sinh họ Cao không khôi đột nhiên biến sắc, trầm giọng nói: “Ta thấy Đan đại nhân một thân chính khí, tuyệt không
như một tham quan tham ô nhận hối lộ, làm trái pháp luật. Kỷ huynh à, ngươi chính là bởi vì hận đời, thường nói ra lời kinh người như vậy, mới bị huyện học khai trừ xuất cách, sao lại không biết hối cải?”
Những lời này đã chọc giận thư sinh họ Kỷ, hắn thật vất vả khảo trúng thư sinh, lại bởi vì ngôn ngữ thường làm kinh người, thậm chí đối với chí tránh tiên sư huấn đạo cùng thường không có cùng giải thích, bị nói là nói lời tà đạo, khai trừ tư cách. Chuyện này một mực là hắn ở trong lòng đau nhức, hôm nay bị hảo hữu vạch trần vết sẹo, không khôi giận tím mặt, hai mắt đều đỏ lên. hắn trừng mắt nhìn thư sinh họ Cao, hung dữ nói: “Hiền Ninh đã nói như vậy, có dám cùng vi huynh đánh cuộc một lần không?”
Thư sinh họ Cao ngạc nhiên nói: “Đánh cuộc cái gì?”
Thư sinh họ Kỷ nói: “Ta nghĩ biện pháp, bắt ra kẻ gian cường bắt dân nữ, nếu quả chứng Thực hắn cùng với Huyện thái gia có chỗ cấu kết.
Thư sinh họ Cao truy hỏi: “Vậy thì thế nào?”
Thư sinh họ Kỷ nói: “Ngươi liền đứng ở đầu đường, hô to ba tiếng: ‘Nhân tính bản thiện, rắm chó không thông?”
Thư sinh họ Cao đột nhiên biến sắc, ‘Nhân tính bản thiện’ là do á thánh Mạnh Tử nói, thân là đệ tử nho gia, lại là huyện học thư sinh, hắn không đám đi làm chuyện đại nghịch bất đạo này.
Thư sinh họ Kỷ thấy hắn lường lự, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha, ngươi không cần phải nói, ngươi lường lự. đã chứng minh ‘Nhân tính bản thiện, rắm chó không kêu’, ha ha ha..
Thư sinh họ Cao tức đỏ mặt, cắn cắn răng một cái, đang muốn tiếp nhận đánh cuộc cùng hắn. Bành Tử Kỳ ngồi ở góc tường nhịn không được hỏi: “Nhìn ngươi chắc chắc như thế, chẳng lẽ ngươi có biện pháp?”
Kỷ, Cao hai người trò chuyện đang cao hứng, lúc này không phải giờ cơm, mà Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ lại là trước ở cửa hàng, lại từ cửa sau tiến đến. vừa vào cửa an vị ở góc tường, hai người lại không chú ý, lúc này nghe được có người nói chuyện, vừa rồi nghĩ lại hai người bọn họ nói chuyện không kiêng nể gì cả, đợi nhìn kỳ lại, bọn họ lập tức nhận ra hai người này chính là hai người chế trụ ba lưu manh, cứu Đường bà bà Dương, Bành hai người, không khôi vừa mừng vừa sợ.
Vừa rồi rất nhiều người đến cửa nha môn vây xem, hai vị thư sinh này đã đi theo, lúc này đây nhận ra bộ dáng của bọn họ, hai người vội vàng rời khôi chỗ ngồi, thư sinh họ Cao xa xa vái chào nói: “Thì ra là Dương công tử trượng nghĩa cứu người, Bành công tử, thất lễ thất lễ”.
Thư sinh họ Kỷ thì hào hứng hơn nhiều, cười to đứng lên nói: “Gặp lại tức là có duyên, hai vị huynh đài kính xin dời chỗ ngồi, chúng ta đồng mưu say một chuyến có được không?”
Hắn vừa nói ra, thư sinh họ Cao đã vội vàng mở lời mời. Hạ Tầm thịnh tình không thể chối từ, Bành Tử Kỳ càng muốn biết thư sinh họ Kỷ có ý kiến gì hay hơn cao minh hơn so với Hạ Tầm hay không, hai người liền dời rượu và thức ăn qua, người hai bàn cùng ngồi một bàn, thi lễ lẫn nhau, thông báo thân phận.
Thì ra thư sinh họ Kỷ này gọi là Kỷ Cương, thư sinh họ Cao gọi Cao Hiền Ninh, đều là người Lâm Ấp, hai người từng cùng là thư sinh huyện học, giao tình thâm hậu. sau khi Kỷ Cương bị huyện lị khai trừ, hai người giao tình cùng không có bởi vậy cắt đứt, về sau Cao Hiền Ninh muốn rời quê quán đi du học một phen, thứ nhất hảo hữu tình thâm, không đành lòng chia cách, thứ hai Kỷ Cương này thuở nhỏ tập võ, một thân công phu quyền cước vô cùng được, có hắn làm bạn. trên đường cùng an toàn, thế là liền hẹn hắn đồng hành.
Hai người tại tất cả châu phủ huyện Sơn Đông du lịch một phen, hôm qua đi đến huyện Bồ Đài, bị mưa to lưu khách, sáng nay vừa mới trông thấy Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ che chở Đường bà bà đi huyện nha, hai người trong lúc rảnh rỗi, đi theo đem cả quá trình đều nhìn ở trong mất.
Hạ Tầm mơ hồ nhớ tới trước kia xem tiếu thuyết võ hiệp, tựa như Minh triều những năm đầu có một cấm Y vệ Chỉ Huy Sứ gọi là Kỷ Cương, nhưng cái tên này thật sự bình thường, thiên hạ người trùng tên trùng họ chỗ nào cùng có, Hạ Tầm chỉ biết vị Kỷ Chỉ Huy Sứ kia mười phần bá đạo uy phong, nhưng lại không biết hắn cuộc đời, cùng không biết hắn là người ở nơi nào, làm sao cùng không có nghi đến tó tài trước mắt này có thể cùng Kỷ Cương quyền khuynh thiên hạ kia có gì liên quan, bởi vậy mặc dù cảm giác tính danh quen thuộc, Thực sự cùng không nghi nhiều.
Sau khi thông báo tính danh lẫn nhau, mọi người ngồi xuống, Bành Tử Kỳ liền không thể chờ đợi được mà hỏi thăm: “Kỷ huynh, người có biện pháp gì, có thể bắt được kẻ xấu?”
“Cái này..Kỷ Cương có chút do dự.
Bành Tử Kỳ nói: “Không dối gạt Kỷ huynh, chúng ta cùng hận kẻ xấu thật sự càn rờ, vừa rồi đang thương nghị biện pháp, nếu như Kỷ huynh có biện pháp tốt. nói không chừng chúng ta có thể liên thức khởi thủ, vì địa phương trừ đi họa hại này”.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vào thanh đao trong tay, ngạo nghễ nói: “Luận học thức, tiếu đệ không kịp các vị, nhưng nếu bàn về võ công, tiếu đệ tự tin có thể trợ giúp một tay”.
Kỷ Cương một chút trầm ngâm, sảng khoái nói: “Vừa rồi ta xác thực suy nghĩ một biện pháp, chỉ là muốn làm, thì còn có rất nhiều khó xử”.
Bành Tử Kỳ vội hỏi: “Kỷ huynh mời nói, chúng ta cùng một chỗ thương lượng một chút”.
Kỷ Cương nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Kẻ xấu cường bắt dân nữ, mười phần là vì sắc. Đã như vậy, muốn dẫn hắn vào tròng, thì phải hợp ý, công kích khuyết điểm. Ý tứ của ta, là hướng tới phủ huyện khác, dùng số tiền lớn mời một vị cô nương trong thanh lâu tài mạo song toàn, giả trang làm thôn cô nương nhờ họ hàng, đến trong huyện bồ đài này rêu rao khắp nơi, kẻ xấu chỉ cần thấy, tất nhiên sinh tà niệm, chỉ cần hắn vừa ra tay..
Bành Tử Kỳ lắp bắp kinh hãi: “Tại sao phương pháp này cùng Dương Văn Hiên giống nhau như vậy?”
Bành Tử Kỳ lấy lại bình tình, nói: “Việc này mười phần hung hiểm, cô nương kia sao chịu đáp ứng?”
Kỷ Cương nói: “Có tiền có thể ma sui quỷ khiến! Huống hồ, việc này trọng đại như thế, sao có thế đem lời thật đi nói?”
Bành Tử Kỳ có chút không vui nói: “Như vậy mà nói. không phải là lợi dụng nàng? Vạn nhất có sơ xuất.
Kỷ Cương không cho là đúng nói:“Bành huynh đệ, bụng dạ đàn bà như thế sao làm được đại sự? Nữ tử như vậy, vốn làm chuyện kinh doanh thân xác, có sơ xuất... Ha ha, nàng có thế mất cái gì sao?”
Hạ Tầm chậm rãi mở miệng nói: “Dần xà xuất động thì dễ, nhưng làm thế nào mới một mẻ hốt gọn?”
Kỷ Cương mỉm cười nói: “Dương huynh lo lắng thật đúng, cho nên dùng kế này, chỗ khấn yếu nhất không phải dẫn xà xuất động, mà là làm thế nào bắt được giặc. Cho nên, nếu như sử dụng kế này mà nói, ta trước tiến đến Hạch đào viên Thanh châu gặp một người, được người này tương trợ, kế vừa rồi có thể tiến hành”.
Hạ Tầm kinh ngạc nói: “Thanh châu Hạch đào viên? Nơi đó có nhàn vật gì?”
Kỷ Cương cười nói: “À, ta lại quên. Hạ huynh cùng Bành huynh chính là người Thanh châu. Ha ha, các người có từng nghe nói qua Thôi gia Hạch đào viên không?”
Hạ Tầm mơ hồ cảm thấy tên có điểm quen tai, không đợi hắn nhớ tới, Bành Tử Kỳ đã a một tiếng, thất thanh nói: “Thôi gia Thanh châu Hạch đào viên, ta biết rồi, Kỷ huynh nói muốn hẳn là Thôi Địch Thôi lão Thái Công gia sao?”
Kỷ Cương nói: “Đúng vậy, thì ra Bành huynh đệ cùng đã nghe nói về Thôi gia. Kỷ mỗ cùng Thôi gia có chút quan hệ thân thích, người đồng lứa trong Thôi gia có trưởng tử Thôi Nguyên Liệt, đó là biếu đệ bà con xa của Kỷ mỗ”.
“Thôi Nguyên Liệt?”
Lần này Hạ Tầm đã nhớ ra, Thôi Nguyên Liệt chẳng phải chỉnh là thiếu niên thư sinh ngày ấy cười lừa ở góc đường, cùng Chu gia thiếu gia tông xe, về sau lại cùng Chu gia Tiểu thư tình đầu ý hợp, mắt đi mày lại sao, hắn
còn từng mời Thôi Nguyên Liệt qua phủ bái phòng, nhưng mới có mấy ngày hắn đã rời khôi Thanh châu, cùng không biết Thôi Nguyên Liệt có qua hay không.
Kỷ Cương nói: “Trên đất Sơn Đông này, ba nhà quyền thế lớn nhất, là Tề vương, Lỗ vương cùng người nhà Khống Thánh, lại kế tiếp, chính là Thôi gia Hạch đào viên”.
Hạ Tầm thầm cả kinh, có chút không dám tín. Nhớ rõ Thôi Nguyên Liệt từng hướng về phía hắn giới thiệu qua thân thế nhà mình, tựa như cha hắn chỉ là hương thân địa chủ không có công danh, gia gia cùng chỉ là Phủ học giáo dụ tám phẩm, nào có quyền thế gì?
Kỷ Cương nói: “Thôi Thái Công đời này cao nhất chỉ làm qua phủ học giáo dụ tám phẩm, quan nhân xác Thực không lớn, nhưng Thôi Thái công cho dù gặp Tam Công Lục Khanh nhất phẩm đương triều, đó cùng là nhân vật ngồi ngang hàng, vị lão thái công này, trong tay có quải trượng khắc đầu rồng bạch kim do đương kim hoàng thượng tự tay ban tặng. Hoàng Thượng đặc biệt hạ chỉ qua, Thôi lão thái ra vào được mặc phục sức nhất phẩm, hưởng nghi thức nhất phẩm, chỉ là vị lão thái công này luôn cấn thận tự xét mình, cùng không cậy thế khoe khoang, cho nên người biết được không nhiều lấm”.
Hạ Tầm đối sắc nói: “Vị Thôi lão thái gia này rốt cuộc là thân phận gì, lại được Hoàng Thượng ân sủng như thế?”
Kỷ Cương cười nói: “Thật cùng không có chuyện gì. chỉ là đương kim hoàng thượng năm đó khi còn làm đứa nhỏ chăn trâu, đã từng lưu lạc đến vùng Sơn Đông, lúc ấy đã ở tại Hạch đào viên phủ Thanh châu chăn trâu cho Thôi gia. khi đó Thôi lão thái công còn là tiểu thiếu gia Thôi gia, hắn đối với Hoàng Thượng phi thường hữu hảo, chưa từng đánh chửi, còn thường xuyên đem chút ít đồ ăn giúp đỡ Hoàng Thượng, về sau Hoàng Thượng ngồi thiên hạ, tri ân đồ báo, đối với Thôi gia phong thưởng tất nhiên rất nặng”.
Kỷ Cương có chút ít cực kỳ hâm mộ nói xong, lại nói: “Kỷ mỗ cùng vị biểu đệ bà con xa này chỉ mới gặp qua một hai lần, lại biết hắn làm người xưa nay ngay thẳng, nếu như hắn biết được chuyện phát sinh ở nơi đây, tất sẽ tương trợ. Biểu đệ của ta là mệnh căn của Thôi lão thái công, chỉ cần hắn chịu tương trợ, nhất định có thể mời được lão thái công quải trượng đầu rồng, có vật ấy trong người, Tri huyện Bồ Đài mặc dù bị kẻ xấu cho nhiều chỗ tốt hơn nữa, cùng không dám công nhiên thiên vị, sự tình một khi đường hoàng ra, hắn cùng bảo vệ không được người kia”.
Bành Tử Kỳ cau mày lại nói: “Biện pháp này tự nhiên là thỏa đáng, nhưng trước ở những châu khác phủ cùng một người con gái, xa hơn đi Thanh châu mời Thôi công tử, tới tới lui lui. cùng không biết cần mấy ngày, đợi kẻ xấu bị bắt, chỉ sợ Đường gia tiểu nương tử đã sớm.
Kỷ Cương thản nhiên nói: “Thân ở hiểm cảnh, mưu đồ đại sự, tự nhiên phải mưu rồi sau mới động, phải một kích tất trúng, chúng ta có thể trừ một hại, tránh cho những người khác bởi vì hắn làm hại, đã là công đức vô lượng, về phần vị Đường gia nương tử kia, biết rồ cứu không được, sao cầu tận thiện tận mỹ?”
Hạ Tầm liếc mắt nhìn hắn. thầm nghĩ: “Mưu giả vô tâm. là nhân vật hung ác!”
Bành Tử Kỳ không cam lòng nói: “Nữ nhi gia danh tiết là dạng đại sự bực nào? Sao có thể hời hợt như vậy, nếu như có một đường hy vọng, chúng ta cùng không nên khoanh tay đứng nhìn. Nói đến, nếu cho một nữ tử không rõ chân tướng liên quan tiến đến, mặc dù là nữ tử thanh lâu, thủ đoạn cùng không rõ ràng. Như vậy đi. người dụ dỗ kẻ xấu hiện thân, ta đã nghi biện pháp. Phía Thanh châu nhờ Kỷ huynh lập tức bắt tay vào làm. chúng ta có thể bớt được ngày nào thì hay ngày đó”.
Kỷ Cương kinh ngạc nói: “Bành huynh đệ có nhân tuyển gì phù họp?”
Bành Tử Kỳ đỏ mặt làm gan nói: “Ta... ta nam giả trang nữ trang, không được sao?”
Kỷ Cương cùng Cao Hiền Ninh đồng loạt nhìn về phía Bành Tử Kỳ, lông mày cong cong, mắt thật to, mùi thẳng tắp, miệng tinh xảo, làn đa trắng nõn, so với nữ tử còn muốn tinh xảo hơn, còn muốn động lòng người hơn. lúc này xấu hổ đỏ mặt. như hai đóa hoa đào, thiếu niên đẹp như vậy nếu thay nữ trang...
“Được! Đương nhiên là được!” Kỷ Cương cùng Cao Hiền Ninh lập tức gật đầu như giã tỏi.
Hạ Tầm sờ lên mùi, chậm quá nói: “Thanh châu Hạch đào viên, cùng không cần đi, Cao huynh Kỷ huynh nếu chịu tương trợ, ở trong huyện Bồ Đài, chúng ta có thể mượn được cùng đã đủ lực lượng để kháng Tri huyện, như thế... chúng ta có phải là có thể lập tức thi hành đại kế câu cá không?”
P/s: Bác Conem_bendoianh lúc nào lên Pm cháu nhé !!!