Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 17-04-2008, 07:46 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 46

Bụi Tình Vô Vi



Cá»— xe Ä‘á»™c mã dừng trÆ°á»›c cá»­a Vạn HÆ°Æ¡ng lầu khi bóng nhật quang chìm hẳn xuống, nhÆ°á»ng không gian lại cho bóng tối. Vô Vi tiên tá»­ Hà Mẫn Trinh nói vá»›i Thiếu Hoa:
- ?ây là nhà của công tử à ?
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Không, tại hạ làm gì có được một cơ ngơi như thế này !
- Vậy sao công tử lại dừng ngựa trước tòa lầu này ?
- Không phải nhà của tại hạ nhưng cũng như nhà của tại hạ ! Bởi chủ nhân của Vạn Hương lầu là bằng hữu rất tốt của tại hạ. Thậm chí còn hơn cả bằng hữu nữa !
Nói rồi Thiếu Hoa xuống xe. Chàng chìa tay cho Hà Mẫn Trinh:
- Cung chủ có vào trong không ?
Hà Mẫn Trinh lưỡng lự rồi nói:
- Trong đó là gì ?
- Là nhà chứ là gì ? Hay cung chủ muốn lưu lại cỗ xe này qua đêm ? Ở lại cỗ xe, không có đủ vật dụng cho cung chủ dùng qua đêm đâu ! Trong Vạn Hương lầu lại chẳng có gì để cung chủ sợ cả !
Hà Mẫn Trinh nhìn chàng, rồi khẽ gật đầu. Nàng gạt tay Thiếu Hoa qua bên, bÆ°á»›c xuống đất. Hai ngÆ°á»i song hành tiến vào Vạn HÆ°Æ¡ng lầu.
HỠvừa bước đến cửa thì Lại Xương Uy từ trong chạy ào ra. Y giang rộng cánh tay reo lên:
- Thiếu gia !
- Lại lão bộc !
Hai ngÆ°á»i ôm chầm lấy nhau.
Lại Xương Uy vỗ lưng chàng, hổn hển nói:
- Những tưởng đâu Lại lão bộc này chẳng còn bao giỠgặp được thiếu gia nữa !
- Thiếu Hoa đâu có chết là lão nghĩ như vậy ? Nếu Thiếu Hoa chết thì sẽ báo cho lão biết ngay mà !
Lại Xương Uy buông Thiếu Hoa nói:
- Sao thiếu gia biết lão nô ở Vạn Hương lầu ?
- Có gì mà không biết chứ ?
Thiếu Hoa chỉ vào trán mình:
- Chỉ cần suy nghÄ© má»™t chút, thì biết ngay mà ! Khi ngÆ°á»i ta bắt đầu thay đổi, nhất là thay đổi vì chữ tình thì thÆ°á»ng tìm đến nhau ! Chỉ có những kẻ khô khan, tim hóa thành đá, ngÆ°á»i hóa thành xác chết trÆ¡ trÆ¡ nhÆ° tượng má»›i không cảm nhận được hết chữ tình trong con ngÆ°á»i !
Chàng vừa nói vừa liếc trộm Hà Mẫn Trinh.
Hà Mẫn Trinh im lặng, không màng đến lá»i nói của Thiếu Hoa. Thiếu Hoa quay sang Mẫn Trinh nói:
- Thiếu Hoa quên giá»›i thiệu, đây là Hà Mẫn Trinh cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i bằng hữu đồng hành của lão có phúc có phần má»›i kết đôi vá»›i cô nÆ°Æ¡ng !
Hà Mẫn Trinh cau mày, nhạt nhẽo nói:
- Kết đôi là gì ?
Thiếu Hoa giả lả nói thay Lại Xương Uy:
- Kết đôi là kết bạn đó mà ! Có thế mà cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng há»i !
Chàng nhìn Lại Xương Uy nói:
- Lão Lại, có thể dá»n cho Thiếu Hoa má»™t căn phòng tốt đặng cho Hà cô nÆ°Æ¡ng ngủ qua đêm chứ ?
- Chuyện đó đâu có khó gì ! Không chỉ má»™t phòng mà mÆ°á»i phòng lão cÅ©ng sẵn sàng !
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Không, chỉ má»™t gian biệt phòng khang trang đủ để Hà cô nÆ°Æ¡ng qua đêm thôi ! NhÆ°ng trÆ°á»›c tiên hãy dá»n cho Thiếu Hoa má»™t bàn tiểu yến để thết đãi ngÆ°á»i đồng hành của mình !
- Lão nô làm ngay !
Lại Xương Uy đưa Thiếu Hoa và Hà Mẫn Trinh vào một gian thượng khách phòng, rồi nói:
- Thiếu gia chỠlão nô một chút nhé ! Lão nô sẽ báo với tình nương ngay !
Lại XÆ°Æ¡ng Uy dợm bÆ°á»›c thì Thiếu Hoa gá»i lại:
- Lão Lại !
- Thiếu gia có Ä‘iá»u gì xin chỉ giáo ?
- Hình như Vạn Hương lầu đã có sự thay đổi rất lớn phải không ? Thiếu Hoa như thể không còn nhận ra Vạn Hương lầu hôm nào nữa !
Lại XÆ°Æ¡ng Uy phá lên cÆ°á»i:
- Thiếu gia đúng là tinh mắt ! Vạn Hương lầu đã thay đổi rồi, lão nô bắt chước thiếu gia đó ! Vạn Hương lầu bây giỠlà một tửu điếm chứ không còn là kỹ lâu !
- Tình nương nghe lão à ?
- Tất nhiên rồi !
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i:
- Tại hạ chỠlão huynh !
Lại Xương Uy nghe Thiếu Hoa thay đổi cách xưng hô, ngạc nhiên thốt lên:
- Thiếu gia....
Thiếu Hoa lắc đầu nói:
- Kể từ bây giỠhuynh không còn là Lại lão bộc nữa mà là Lại huynh của Thiếu Hoa ! Thiếu Hoa thích có một đại ca hơn là một lão nô !
Lại XÆ°Æ¡ng Uy phá lên cÆ°á»i rồi nói:
- Hôm nay Lại XÆ°Æ¡ng Uy này sẽ uống vá»›i thiếu gia má»™t bữa thật say. Say không biết Ä‘Æ°á»ng vá» nữa !
Thiếu Hoa gật đầu:
- ?ược, Thiếu Hoa sẽ uống với Lại huynh !
Lại Xương Uy đi rồi, Thiếu Hoa mới nhìn lại Hà Mẫn Trinh:
- Mẫn Trinh, nàng thấy Lại huynh của tại hạ thế nào ?
Mẫn Trinh buông một câu thật lạnh lùng:
- Bổn cung không quan tâm đến ngÆ°á»i khác !
Câu nói của nàng thốt ra bằng chất giá»ng nhạt nhẽo khiến Thiếu Hoa sượng sùng.
Chàng lắc đầu miễn cưỡng nói:
- Tại hạ không biết Ä‘iá»u đó !
Hai ngÆ°á»i bá»—ng trở nên im lặng và xa cách. Thiếu Hoa nhìn trá»™m Mẫn Trinh nhủ thầm trong đầu:
" Tại sao nàng ta lại khô khan như vậy nhỉ ?
Hình nhÆ° nàng ta chẳng bao giá» nghÄ© đến ngÆ°á»i khác ! Con ngÆ°á»i gì mà kỳ cục quá ! " Lại XÆ°Æ¡ng Uy cùng Tình nÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c vào. Theo sau hai ngÆ°á»i kà Mỹ Mỹ, Ãi Ãi và Vô Vô. Ba nàng bày thức ăn và rượu ra bàn. Mỹ Mỹ bÆ°á»›c đến bên Thiếu Hoa.
Nàng nũng nịu nói:
- Huynh đi đâu lâu quá mới quay lại Vạn Hương lầu ? Mỹ Mỹ những tưởng đâu sẽ không gặp lại huynh nữa !
Mỹ Mỹ vừa nói vừa bá lấy cổ Thiếu Hoa.
?ôi chân mày Mẫn Trinh nhíu lại nhìn Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa gỡ tay Mỹ Mỹ ra rồi nói - Mỹ Mỹ, tại hạ đang có khách !
Mỹ Mỹ nhìn Mẫn Trinh:
- Cô ấy cũng giống như Mỹ Mỹ thôi mà !
- Mẫn Trinh không giống như Mỹ Mỹ tưởng đâu !
Thiếu Hoa nhìn sang Tình nương.
Tình nương nói:
- Thôi được rồi, ba ngÆ°á»i ra ngoài Ä‘i !
Mỹ Mỹ nguýt Thiếu Hoa. Nàng cúi xuống ghé miệng vào tai chàng nói:
- Chút nữa muội qua phòng của huynh đó !
Thiếu Hoa nhướng mày khẽ gật đầu.
Mỹ Mỹ cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng rồi cúi xuống, bất ngá» hôn vào má chàng.
Nàng bật ra tiếng cÆ°á»i khúc khích.
Tình nương khẽ lắc đầu.
Mỹ Mỹ dợm bÆ°á»›c Ä‘i thì bất ngá» Mẫn Trinh gá»i giật lại:
- Mỹ Mỹ cô nương !
Mỹ Mỹ dừng bước lại nhìn Mẫn Trinh.
Nàng từ tốn nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng có Ä‘iá»u chi muốn chỉ giáo cho Mỹ Mỹ ?
- Bổn cung muốn há»i cô nÆ°Æ¡ng má»™t vài câu !
Giá»ng nói của Mẫn Trinh có phần khe khắt và gay gắt. Má»i ngÆ°á»i im lặng đổ dồn mắt nhìn nàng.
Mẫn Trinh tằng hắng rồi nói:
- Mỹ Mỹ cô nương là phận nhi nữ, vậy có biết chữ đức hạnh của nữ nhi không ?
- Sao cô nÆ°Æ¡ng lại há»i Mỹ Mỹ câu đó ?
- Bổn cung há»i Mỹ Mỹ cô nÆ°Æ¡ng câu há»i đó bởi vì cô nÆ°Æ¡ng quá trÆ¡ trẻn và đáng kinh tởm !
Mỹ Mỹ tròn mắt nhìn nàng ngơ ngác nói:
- Cô nương là khách sao lại mắng Mỹ Mỹ như vậy ?
Mẫn Trinh hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Không những mắng chá»­i, bổn cung còn muốn dạy cho cô nÆ°Æ¡ng má»™t bài há»c vỠđức hạnh nhi nữ !
Nàng hừ nhạt một tiếng nói tiếp:
- Hành động của cô nương khiến bổn cung tởm lợm !
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài :
- Mẫn Trinh....
Mẫn Trinh khoát tay không cho Thiếu Hoa nói.
Mỹ Mỹ sa sầm mặt há»i:
- Chẳng lẽ Mỹ Mỹ hôn Thiếu Hoa huynh khiến cô nương giận dữ như vậy ư ?
Mẫn Trinh buông tiếp một câu cộc lốc:
- Không sai !
Mỹ Mỹ nhÆ°á»›ng cao đôi chân mày lá liá»…u được tỉa má»ng, cÆ°á»i khẩy rồi nói:
- Cô nương ghen với Mỹ Mỹ ư ? Có phải cô nương ghen không ?
Sắc diện Mẫn Trinh đỠbừng. Nàng gượng nói:
- Ghen là gì bổn cung không biết ! Nhưng bổn cung nói cho cô nương biết, phàm hành động như vậy sẽ tại cho Thiếu Hoa cảm giác rất lạ và rất khó xử !
Mỹ Mỹ bật cÆ°á»i thành tiếng:
- Cô nÆ°Æ¡ng nói vậy hóa ra đã từng bị ngÆ°á»i ta hôn rồi à, nên má»›i biết rõ nhÆ° thế !
Sắc diện Mẫn Trinh càng Ä‘á» hÆ¡n. Nàng quắc mắt gằn giá»ng nói:
- Nàng dám bỡn cợt với bổn cung ?
Vừa nói Mẫn Trinh toan vỗ chưởng vào Mỹ Mỹ nhưng Thiếu Hoa đã kịp cản nàng lại.
- Mẫn Trinh, Mỹ Mỹ không biết cái luật của Vô Vi phái ! Nàng bỠqua cho nàng ấy đi !
Mẫn Trinh hừ nhạt một tiếng.
Thiếu Hoa quay sang nói với Mỹ Mỹ:
- Mỹ Mỹ, tạm lánh mặt cho ta được chứ ?
Mỹ Mỹ lÆ°á»m Mẫn Trinh rồi má»›i chịu quay bÆ°á»›c trở ra bên ngoài. Thiếu Hoa nhìn Mẫn Trinh nói:
- Mỹ Mỹ có gì mạo phạm, Mẫn Trinh bỠqua cho !
Mẫn Trinh hừ nhạt rồi từ từ ngồi xuống.
Thiếu Hoa giả lả cÆ°á»i bÆ°ng bầu rượu chuốc ra chén của nàng và Lại XÆ°Æ¡ng Uy. Chàng nói:
- Lại huynh, làm gì mà xụ mặt vậy ?
- Không ! Có thiếu gia, Xương Uy đâu dám xụ mặt chứ !
Thiếu Hoa gượng cÆ°á»i nói:
- BỠqua hết đi !
Chàng bưng chén lên rồi nói:
- Má»i má»i ngÆ°á»i !
Thiếu Hoa vừa nói vừa nhìn qua Mẫn Trinh.
Mẫn Trinh lắc đầu đứng lên nói:
- Bổn cung không thể dùng được những thứ rượu này !
Tình nương nhìn nàng ôn nhu nói:
- Cô nương không dùng được rượu thì có thể dùng những thức ăn của tửu điếm Vạn Hương lầu ! ?ây là những món ăn chỉ có ở Vạn Hương lầu tửu điếm mà thôi !
Mẫn Trinh nhìn qua những món thức ăn đặt trên bàn rồi lại lắc đầu nói:
- Nhưng món ăn này, bổn cung cũng không thể ăn được !
Tình nương nheo mày, mặt sa sầm.
XÆ°Æ¡ng Uy toan lên tiếng thì Thiếu Hoa đã cÆ°á»›p lá»i lão:
- Lại lão huynh và Tình nÆ°Æ¡ng không biết đâu, Mẫn Trinh vốn dÄ© là Vô Vi tiên tá»­. NgÆ°á»i luôn lấy sá»± thuần khiết làm đầu cho má»i sinh hoạt của mình nên đâu thể dùng được những thức ăn của Vạn HÆ°Æ¡ng lầu tá»­u Ä‘iếm !
Phàm có những việc phải rá»i Vô Vi cung, thì Mẫn Trinh chỉ hít không khí mà sống thôi ! Nàng ta không cần ăn uống gì đâu ! Thiếu Hoa sẽ bồi ẩm Lại lão huynh và Tình ma ma vậy !
Chàng nói rồi bưng chén rượu đưa đến trước mặt Lại Xương Uy:
- Má»i lão huynh !
XÆ°Æ¡ng Uy phá lên cÆ°á»i khanh khách. Y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Má»i thiếu gia !
Thiếu Hoa chẳng màng đến Mẫn Trinh nữa. Chàng và Xương Uy uống rượu ăn uống ngon lành. Mẫn Trinh nhìn Thiếu Hoa nói:
- Bổn cung ở đây không tiện ! Hai ngÆ°á»i cứ tá»± nhiên. Khi nào Ä‘i Thiếu Hoa hãy nói vá»›i bổn cung !
Chàng gật đầu nhìn nàng mỉm cÆ°á»i.
Mẫn Trinh bỠđi thẳng ra cửa. Nàng đi rồi Xương Uy mới nói:
- Thiếu gia, ngÆ°á»i đâu mà lạ lùng vậy ?
- Vô Vi cung chủ là như vậy đó !
Tình nÆ°Æ¡ng há»i:
- Vô Vi tiên tử không biết ăn uống à ?
- Lại huynh và Tình ma ma đừng để tâm đến Mẫn Trinh làm gì, cứ để cho cô ấy sống với những giới lệ của Vô Vi phái !
Xương Uy gật đầu:
- Thiếu gia nói đúng, không cần để tâm đến ả làm gì nữa !
Trở lại Vô Vi tiên tá»­ Hà Mẫn Trinh. Nàng rá»i bÆ°á»›c khá»i gian thượng khách phòng, thả bÆ°á»›c xuống gian chính sảnh. Nàng vừa Ä‘i vừa nghÄ© mông lung vá» hành Ä‘á»™ng của Mỹ Mỹ. Mẫn Trinh nhẩm nói:
- Sao ả có thể làm những chuyện đó ngay trước mặt mình nhỉ ? ® làm như thế chẳng biết Thiếu Hoa có cảm giác giống mình không ?
?ôi má nàng bất giác nóng bừng khi thốt ra câu đó. Nàng còn đang bâng quơ, nghĩ ngợi vu vơ thì từ ngoài cửa Vạn Hương lầu, Mộc Thừa cùng hai gã gia nhân bước vào.
Nghe bước chân bước vào, Mẫn Trinh quay lại.
Bộ dạng lùn và mập của Mộc Thừa đập vào mắt nàng. ?ôi chân mày Mẫn Trinh nhíu lại. Trong khi nàng tỠlộ nét mặt cau có thì Mộc Thừa đứng sững ra nhìn nàng. Y nhìn Mẫn Trinh gần như không chớp mắt. Làm sao y có thể chớp mắt được khi nhận ra nhan sắc khả ái, thoát tục của nàng.
Thấy Má»™c Thừa nhìn mình bằng ánh mắt nhÆ° muốn nuốt chá»­ng, Mẫn Trinh gắt giá»ng nói:
- Công tử nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy ?
Má»™c Thừa bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Mẫn Trinh. Y nghiêng đầu ngắm chân diện nàng rồi từ từ dá»i mắt từ trên xuống tận mÅ©i hài. Y xòa quạt, phẩy má»™t cái rồi nói:
- Cô nương hẳn mới được Tình ma ma tuyển vào Vạn Hương lầu ?
- Ta không hiểu ý của công tử !
Nàng nói rồi khoát tay:
- Công tử tránh xa bổn cung một chút !
Mộc Thừa sa sầm mặt:
- Cô nương có biết ta là ai không ?
Mẫn Trinh buông một câu cộc lốc:
- Không cần biết !
- Tình nương không nói với cô nương à ?
- Ta không biết Tình nương nào cả, đi đi !
Nàng nói rồi dợm bước đi ra cửa.
Má»™c Thừa dang hai tay chặn ngang trÆ°á»›c mặt nàng. Y nặn nụ cÆ°á»i há»nh hệch rồi nói:
- Cô nương không biết ta ? Ta tự giới thiệu cho cô nương biết vậy. Ta là đại thiếu gia của Mộc kiếm trang danh chấn khắp thiên hạ ! Khi đại thiếu gia muốn thì không bao giỠbỠcái mình muốn !
Y chắt lưỡi nói tiếp:
- Cô nương đẹp lắm ! Từ trước đến nay bổn thiếu gia chưa từng thấy ai đẹp hơn cô nương !
Mẫn Trinh cau mày, gằn giá»ng nói:
- Công tử nói vậy là có ý gì ?
- Cô nương hẳn muốn biết ý của bổn thiếu gia ?
Y thè lưỡi liếm mép rồi nói:
- Bổn thiếu gia muốn cô nương bưng rượu hầu thiếu gia ! Và còn muốn ôm cô nương vào lòng nữa !
Y nói dứt câu nhảy xổ tới ôm cứng lấy Hà Mẫn Trinh. Bất ngỠbị Mộc Thừa ôm chặt lấy mình, Mẫn Trinh thét lên:
- Cẩu tặc, ngươi dám....
Cùng vá»›i lá»i nói đó, nàng thẳng tay tát má»™t cái thật mạnh vào khuôn mặt đẫy đà của Má»™c Thừa.
- Bốp...
Nhận trá»n má»™t cái bạt tai của Mẫn Trinh, hai mắt Má»™c Thừa nảy Ä‘om đóm. Hắn buông nàng ôm lấy mặt tru tréo nói:
- Ôi chao, ả dám đánh Mộc thiếu gia....
Hai gã gia nhân gầm lên:
- Tiện tỳ, ngươi dám đánh Mộc thiếu gia !
Hai gã đó vừa nói vừa nhảy xổ đến Hà Mẫn Trinh. NhÆ°ng chỉ má»™t cái phủi tay nhÆ° Ä‘uổi ruồi của nàng, hai gã gia nhân theo hầu Má»™c Thừa nhÆ° hai quả bóng bay ngược trở lại va lÆ°ng vào vách Vạn HÆ°Æ¡ng lầu. Hai gã đó rÆ¡i xuống đất nhÆ° những quả chín rụng khá»i cành.
Mộc Thừa sững sỠnhìn Mẫn Trinh nói:
- Hóa ra nàng cũng có võ công ?
Mẫn Trinh nhìn thẳng vào mắt Mộc Thừa.
- Ngươi dám mạo phạm bổn cung ư ?
Má»™c Thừa rít giá»ng nói:
- Nàng dám đánh bổn thiếu gia ! ?úng là chẳng biết trá»i cao đất rá»™ng !
Mộc Thừa nói rồi vung quạt công vào vùng thượng đẳng của Mẫn Trinh.
NhÆ°ng ngá»n thiết phiến của gã chÆ°a đến được đích thì mảnh lụa trắng trong tay Mẫn Trinh cắt ra, vá»— thẳng vào ngá»±c há» Má»™c.
- Bình....
Má»™c Thừa nhÆ° cánh diá»u đứt dây bị gió lốc cuốn Ä‘i, lÆ°ng gã va vào vách Vạn HÆ°Æ¡ng lầu rồi rÆ¡i huỵch xuống đất ngay bên hai gã gia nhân.
Vô Vi tiên tá»­ Hà Mẫn Trinh gằn giá»ng nói:
- Các ngươi muốn chết ?
Nàng vừa nói vừa toan dụng đến sát chiêu trong khi Mẫn Trinh lẫn hai gã kia không thể gượng đứng lên được nữa.
- Dừng tay !
Tiếng nói của Thiếu Hoa như mệnh lệnh buộc Mẫn Trinh rút ngay sát chiêu lại.
Thiếu Hoa bÆ°á»›c xuống, tiến đến bên nàng từ tốn há»i:
- Mẫn Trinh, chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy ?
Mẫn Trinh chỉ Má»™c Thừa thuật lại má»i chuyện. Nghe nàng thuật xong, Thiếu Hoa phá lên cÆ°á»i. Nghe chàng cÆ°á»i, Mẫn Trinh cau mày há»i:
- Công tá»­ cÆ°á»i cái gì ?
Thiếu Hoa nhìn lại Mộc Thừa:
- Các ngươi còn chưa chịu đi à ?
Mộc Thừa và hai gã gia nhân miễn cưỡng đứng lên, lấm lét nhìn Mẫn Trinh. Ba gã lủi nhanh ra cửa Vạn Hương lầu.
Mẫn Trinh gắt gá»ng há»i Thiếu Hoa:
- Sao công tá»­ lại để cho bá»n ngÆ°á»i đó Ä‘i khi hỠđã dám mạo phạm đến bổn cung ?
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i đáp:
- Tại hạ cho há» Ä‘i vì sợ Mẫn Trinh cung chủ giết lầm ngÆ°á»i mà thôi !
- HỠđã mạo phạm bổn cung mà giết lầm ngÆ°á»i à ?
- HỠkhông có mạo phạm cung chủ đâu ! Thật ra Mộc Thừa ngưỡng mộ cung chủ nên mới là vậy !
- Y đã ôm bổn cung, làm ô uế trang phục của bổn cung !
- Nếu chiếu theo giá»›i lệ của Vô Vi thì đúng là hắn ta mạo phạm cung chủ thật, nhÆ°ng chiếu theo lệ của ngÆ°á»i Ä‘á»i thì y biểu lá»™ sá»± ngưỡng má»™ của mình vá»›i cung chủ đó ! NhÆ°ng vì cung chủ hiểu lầm nên đã tát tai Má»™c Thừa, hóa ra má»›i có chuyện can qua !
Mẫn Trinh nheo mày nói:
- Hành động của gã là sự ngưỡng mộ hay sao ?
Thiếu Hoa gật đầu đáp:
- ?úng rồi, nếu như Mộc Thừa không ngưỡng mộ thì chẳng thèm để mắt tới cung chủ đâu ! ?úng ra y biểu lộ sự ngưỡng mộ Ôm cung chủ thì cung chủ cũng phải biểu lộ sự ngưỡng mộ Ôm lại y !
- Làm như vậy, bổn cung đâu còn sự thuần khiết nữa ?
- Biểu lộ cảm giác ngưỡng mộ nhau thì có gì là thuần khiết hay không thuần khiết đâu !
Thiếu Hoa ôm quyá»n xá:
- Dù sao tại hạ cũng phải ngưỡng mộ sự thuần khiết của cung chủ !
Mẫn Trinh thối lui ngay má»™t bá»™ nhìn Thiếu Hoa há»i:
- Công tử cũng biểu lộ sự ngưỡng mộ giống như gã kia à ?
Nàng nói mà sắc diện đỠbừng.
Thiếu Hoa khoát tay nói:
- Với ai thì tại hạ có thể biểu lộ sự ngưỡng mộ như Mộc Thừa nhưng với cung chủ thì không !
Nàng ngập ngừng nói:
- Công tử không ngưỡng mộ Mẫn Trinh ?
- Không, tại hạ rất ngưỡng mộ cung chủ chứ ! Nhưng không thể biểu lộ theo cách của Mộc Thừa được ! Tại hạ rất sợ sát chiêu của cung chủ !
- Vậy công tử biểu lộ như thế nào ?
Thiếu Hoa gượng cÆ°á»i nói:
- Thì theo cái cách tại hạ đã làm ở trên lâu thuyá»n đó !
Chẳng biết lá»i nói này của Thiếu Hoa tác Ä‘á»™ng thế nào đến Mẫn Trinh mà nàng lại Ä‘Æ°a tay lên rà nhẹ hai cánh môi mình. ?ôi lưỡng quyá»n của nàng Ä‘á» bừng.
Nàng cúi mặt nhìn xuống mũi hài. Mẫn Trinh ngập ngừng nói:
- Cách biểu lộ sự ngưỡng mộ của công tử tao nhã hơn của gã hỠMộc kia !
Thiếu Hoa bật cÆ°á»i vá»›i câu nói này của nàng. Chàng nghÄ© thầm:
" Äúng là Vô Vi tiên tá»­ mà "
hết: Hồi 46, xem tiếp: Hồi 47
Tài sản của danangcity

  #47  
Old 17-04-2008, 07:48 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 47

Nợ Tình Khai Sắc



Phong Sơn nhìn xuống, Thạch Lâm như một trận đồ bát quái.
Thiếu Hoa nhìn sang Mẫn Trinh.
- Mẫn Trinh... Tại hạ phải vào Thạch Lâm, nàng có cùng đi với tại hạ không ?
Mẫn Trịnh gật đầu :
- Mẫn Trinh sẽ cùng đi với Thiếu Hoa công tử.
- Long Thần thánh nữ phái nàng theo chân Thiếu Hoa để giám sát hành vi của tại hạ ?
- Không...
- Vậy nàng theo tại hạ để giúp tại hạ ?
Mẫn Trinh lắc đầu :
- Không.
- Vậy nàng theo ta để làm gì ?
- Chứng nhận cho công tử.
Thiếu Hoa gượng cÆ°á»i :
- Hóa ra là vậy. Nếu như tại hạ không làm được việc do Thánh Nữ giao phó thì sao ?
- Mẫn Trinh sẽ quay vỠbẩm báo với tiên sư.
- Phận sự của nàng chỉ có thế thôi à ?
Mẫn Trinh gật đầu.
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Tại hạ chẳng biết đằng sau câu chuyện này là cái gì.
Chàng buông tiếng thở dài rồi nói :
- Mẫn Trinh... Tại hạ có ý này.
- Công tử cứ nói.
- Nếu như tại hạ chết trong Thạch Lâm... Cung chủ quay lại Vạn Hương Lầu báo với Lại Xương Uy. Y sẽ đến đưa xác tại hạ vỠnằm bên mẫu nương của tại hạ.
- Mẫn Trinh sẽ nói.
Thiếu Hoa ôm quyá»n xá nàng :
- Trước tiên, Thiếu Hoa cảm kích đa tạ cung chủ.
Chàng xá Mẫn Trinh rồi nhìn xuống Thạch Lâm. Rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, Thiếu Hoa thả bÆ°á»›c xuống Ä‘á»™c đạo Ä‘i xuống. Mẫn Trinh bÆ°á»›c theo chàng. Nàng im lặng nhÆ° thể suy tÆ° Ä‘iá»u gì đó trong đầu mình.
Thiếu Hoa dừng bước trước tấm bia đá khắc hai chữ Thạch Lâm.
Chàng thở hắt ra một tiếng toan bước qua tấm bia đá đó thì Mẫn Trinh lên tiếng :
- Thiếu Hoa công tử...
Thiếu Hoa nhìn lại nàng :
- Mẫn Trinh có gì muốn nói với tại hạ ?
Nàng cúi mặt nhìn xuống đất lí nhí nói :
- Thiếu Hoa công tử có còn ngưỡng mộ Vô Vi Tiên Tử Hà Mẫn Trinh không ?
- Lúc nào tại hạ cũng ngưỡng mộ Mẫn Trinh. Trong mắt Thiếu Hoa, Vô Vi Tiên tử là một trang mỹ nữ thuần khiết. Nàng như một tấm gương trong sáng chưa lấm lem bụi trần.
Mẫn Trinh nhìn lên Thiếu Hoa, từ tốn nói :
- Thiếu Hoa công tử nói thật lòng mình đấy chứ ?
- Thiếu Hoa nói thật lòng mình.
Mẫn Trinh mỉm cÆ°á»i. Sắc diện nàng hây hây Ä‘á» vá»›i những nét thẹn thùng trông thật duyên dáng. Nàng lưỡng lá»± rồi nói :
- Thiếu Hoa công tử ngưỡng mộ Mẫn Trinh, sao không biểu lộ sự ngưỡng mộ đó trước khi bước vào Thạch Lâm. Có thể công tử sẽ không bao giỠquay ra nữa. Mẫn Trinh sẽ không còn ai ngưỡng mộ mình nữa.
Thiếu Hoa bối rối nói :
- Mẫn Trinh... Thiếu Hoa rất ngưỡng mộ nàng... Nhưng chẳng biết nói thế nào. Và cũng chẳng biết phải làm thế nào biểu lộ sự ngưỡng mộ đó.
Mẫn Trinh cúi mặt nhìn xuống mÅ©i hài. Nàng nhá» giá»ng ôn nhu nói :
- Công tử đã từng...
Nàng bá» lá»­ng câu nói giữa chừng nhìn lên Thiếu Hoa. Hai ngÆ°á»i đối nhãn nhìn nhau. Ãnh mắt của nàng khiến cho tim Thiếu Hoa bất giác đập loạn nhịp.
Thiếu Hoa ngập ngừng nói :
- Mẫn Trinh không sợ biểu cảm của Thiếu Hoa sẽ khiến nàng bị Ô uế sao ?
- Thiếu Hoa biểu cảm sự ngưỡng mộ với Mẫn Trinh như vậy là ô uế sao ?
- Tại hạ không nghĩ đó là sự Ô uế.
- Vậy thì Mẫn Trinh cũng sẽ không nghĩ đó là sự Ô uế.
Thiếu Hoa đặt tay lên vai nàng.
Chàng cảm nhận đôi vai nhỠnhắn thanh mãnh của Mẫn Trinh run nhè nhẹ. Thiếu Hoa từ từ cúi xuống. Chẳng biết Mẫn Trinh Mẫn Trinh có cảm giác gì mà mí mắt từ từ khép lại, cùng với hai cánh môi hé mở. Gương mặt nàng trông thật khả ái và thuần khiết, nó gợi lên trong dầu Thiếu Hoa cái gì đó rất tinh anh và trong sáng.
Chàng nhìn khuôn mặt thuần khiết và khả ái của Mẫn Trinh sực nhớ đến Bội Bội, Phương Phương rồi cả Uyển Nhi, cuối cùng đến Mã Trân Trân.
Nhưng khuôn mặt đó lướt qua tâm tưởng Thiếu Hoa, tạo ra trong chàng cảm giác bồi hồi.
Thiếu Hoa chợt buông tiếng thở dài, rồi áp môi vào trán Mẫn Trinh. Khi chàng buông vai nàng ra, Mẫn Trinh vẫn còn nhắm hỠhai mắt với đôi cánh môi hé mở chỠđôi.
Thiếu Hoa từ tốn nói :
- Mẫn Trinh... Thiếu Hoa đã hôn nàng rồi.
Mẫn Trinh mở mắt, đặt hai ngón tay lên đôi môi mình.
- Sao... Mẫn Trinh chưa...
Thiếu Hoa chỉ vào trán nàng :
- Thiếu Hoa đã hôn lên trán của cung chủ.
- Sao Thiếu Hoa không hôn như lần trước ?
- Lần trÆ°á»›c chỉ là sá»± ngưỡng má»™ bình thÆ°á»ng nhÆ°ng bây giá» sá»± ngưỡng má»™ của tại hạ đã được kết tinh lại trong tâm tÆ° mình, nên phải hôn lên trán Mẫn Trinh má»›i biểu lá»™ được hết sá»± kết tinh đó.
- Vậy sao ?
Thiếu Hoa gật đầu.
- Nhưng Mẫn Trinh vẫn thích Thiếu Hoa công tử hôn lên môi mình cơ.
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i nói :
- Rá»i khá»i Thạch Lâm, Thiếu Hoa sẽ hôn Mẫn Trinh.
- Vậy nếu Mẫn Trinh ngưỡng mộ Thiếu Hoa, thì có làm giống như Thiếu Hoa không ?
- Äiá»u này... do Mẫn Trinh quyết định. Thiếu Hoa đâu thể bắt Mẫn Trinh giống Thiếu Hoa được.
- Mẫn Trinh rất ngưỡng mộ Thiếu Hoa.
Nàng nói rồi bất ngỠkiễng chân, áp môi mình vào môi chàng. Hai đôi môi dính chặt lại với nhau. Theo một phản xạ mà Mẫn Trinh không làm chủ được, mà lại bị nụ hôn kia cuốn đi để rồi vòng tay của nàng bá chặt lấy cổ Thiếu Hoa.
Khi nàng buông Thiếu Hoa ra thì nhận ra cảm giác hụt hẫng và thiếu vắng cái gì đó trong mình. Mẫn Trinh nhìn Thiếu Hoa bằng ánh mắt trìu cảm, lonh lanh sắc tình âm ỷ. Nàng nhỠnhẻ nói :
- Thiếu Hoa phải trở ra khá»i Thạch Lâm.
Thiếu Hoa gượng cÆ°á»i :
- Hy vá»ng nụ hôn của Mẫn Trinh là Ä‘á»™ng lá»±c giúp Thiếu Hoa ra khá»i Thạch Lâm.
Thiếu Hoa và Mẫn Trinh bước qua tấm thạch bia đi vào trong Thạch Lâm.
Hai ngÆ°á»i vào trong Thạch Lâm thì gặp ngay sá»± biến hóa khôn lÆ°á»ng. Bầu trá»i Ä‘ang quang đãng bất giác tối sầm lại vá»›i không gian âm u ma quái.
TrÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i giỠđây là những dãy núi trùng Ä‘iệp ngút ngàn, mà Thiếu Hoa phải nghÄ© thầm :
"Biết tìm đâu ra lão dị nhân mà Long Thần thánh nữ đã nói trong không gian này ?" Thiếu Hoa nhìn sang Mẫn Trinh :
- Mẫn Trinh... Nàng nghĩ sao ?
- Thiếu Hoa và Mẫn Trinh đã bÆ°á»›c vào trận pháp Thạch Lâm. Mẫn Trinh và Thiếu Hoa có thể bị giam hãm trong trận pháp này đến suốt Ä‘á»i, nếu không hóa giải được nó.
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Làm cách nào để hóa giải được nó ? Mẫn Trinh biết cách hóa giải Thạch Lâm trân pháp này không ?
Nàng gật đầu :
- Hy vá»ng Mẫn Trinh sẽ hóa giải được.
Thiếu Hoa nghe nàng nói câu này, liá»n thở phào nhẹ nhõm nhÆ° thể vừa trút bỠđược má»™t gánh nặng quằn vai. Sá»± phấn khích của Thiếu Hoa còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng thì nghe những âm thanh ầm ầm dữ dá»™i đập vào thính nhÄ©. Nghe những âm thanh đó, Thiếu Hoa những tưởng hai ngÆ°á»i đã lá»t vào má»™t cÆ¡n địa chấn dữ dá»™i, chá»±c chá» nghiá»n nát há». Chân diện Thiếu Hoa lẫn Mẫn Trinh căng thẳng cá»±c kỳ.
Từ phía đối diện, những tảng đá khổng lồ ào ào lăn vá» phía hai ngÆ°á»i.
Những khối đá đó giống nhÆ° những con quái vật khổng lồ tròn ủng lừng lững tiến vá» phía há».
Thiếu Hoa rút dị kiếm, định nhãn nhìn khối đá.
Mẫn Trinh nói :
- Thiếu Hoa huynh... Hỗ trợ cho Mẫn Trinh.
Thiếu Hoa gật đầu.
Mẫn Trinh Ä‘á» khí, Ä‘iểm nhẹ mÅ©i hài xuống đất. Thân pháp nàng chẳng khác nào hai cánh chim phượng vụt lÆ°á»›t lên cao hÆ°á»›ng thẳng đến những khối đá Ä‘ang lăn vá» phía hai ngÆ°á»i. Äôi mảnh lụa trong tay nàng vụt cắt ra nhÆ° hai đạo tầm sét đánh thẳng vào những khối đá đó.
¨m... ¨m...
Mảnh lụa đánh tới đâu, những khối đá bể tan tới đó. Nhưng hét khối đá này lại đến khối đá khác không ngừng xuất hiện lăn đến Mẫn Trinh như thể muốn đè bẹp nàng thành bụi cát.
Mẫn Trinh thi triển liên tục hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i chiêu công, đánh vỡ không dÆ°á»›i bốn mÆ°Æ¡i khối đá tròn ủng, nhÆ°ng những khối đá nhÆ° bất tận không bao giá» hết cứ xuất hiện không ngừng, nhÆ° thể muốn bao bá»c lấy nàng.
Thiếu Hoa chau mày, thét lớn :
- Mẫn Trinh... Äến lượt Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa lướt đến, Dị Kiếm trong tay chàng tạo ra một màn ảnh kiếm trùng điệp với nội lực di sơn đảo hải. Màn kiếm quang của chàng giỠđã khác trước, bởi vì Thiếu Hoa giỠđây đã thỠnhận công lực của Long Thần thánh nữ. Những chiêu kiếp pháp ra tựa như lưỡi tầm sét đánh xuống những khối đá khiến chúng vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Khi Thiếu Hoa rút Dị Kiếm vá», trụ chân đứng bên cạnh Mẫn Trinh, thì những khối đá lại xuất hiện. Chàng cau mày nói :
- Nếu cứ như thế này thì Thiếu Hoa và Mẫn Trinh có nội lực bất tận cũng cạn kiệt thôi.
Mẫn Trinh nói :
- Mẫn Trinh hiểu rồi, Thiếu Hoa phải vượt qua những khối đá này.
- Bằng cách nào ?
- Hãy dựa vào Mẫn Trinh.
- Còn Mẫn Trinh ?
- Äừng lo cho Mẫn Trinh.
- Nàng không xen vào chuyện này kia mà ?
- Mẫn Trinh chỉ nói thế thôi.
Thiếu Hoa nhìn nàng, gượng cÆ°á»i nói :
- Nếu có chết thì tại hạ sẽ chết chung với Mẫn Trinh cung chủ.
Mẫn Trinh nhìn Thiếu Hoa bằng ánh mắt trong sáng nhưng lấp lánh chữ tình trong trong đáy mắt chàng. Nàng miễn cưởng nói :
- Nếu nhÆ° vậy, Mẫn Trinh đã phạm vào giá»›i lệ Bất tạo nhân đó Æ° ? Nếu trên Ä‘á»i này có Thiếu Hoa thì hẳn phải có Mẫn Trinh, đó má»›i là lẽ đạo của trá»i đất.
- Mẫn Trinh...
Thiếu Hoa không để nàng nói mà hôn nhanh vào đôi môi của Mẫn Trinh.
Nàng bật ra tiếng rên :
- Ư...
Thiếu Hoa buông Mẫn Trinh :
- Mẫn Trinh... Thiếu Hoa và nàng sẽ là một đôi vượt qua Thạch Lâm trận này.
Mẫn Trinh gật đầu.
Nàng Ä‘á» khí, dùng tất cả công lá»±c tung hai mảnh lụa hÆ°á»›ng lên trên khối đá khổng lồ, cao hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i trượng. Mảnh lụa của nàng phóng ra thì Thiếu Hoa cÅ©ng Ä‘á» khí thi triển khinh công, dùng đôi mảnh lụa của Mẫn Trinh nhÆ° chiếc cầu lÆ°á»›t lên đỉnh khối đá. Chàng vừa trụ chân trên đỉnh khối đá liá»n thá»™p lấy đôi mảnh lụa của Mẫn Trinh kéo nàng lên. Thao tác của hai ngÆ°á»i vừa chính xác, vừa nhuần nhuyá»…n không má»™t chút dÆ° hay sÆ¡ hở. Mẫn Trinh và Thiếu Hoa vừa trụ chân trên khối đá thì nó lăn tá»›i trÆ°á»›c.
Mẫn Trinh nhanh nhÆ° cắt, phóng mảnh lụa qua khối đá kế tiếp. Thiếu Hoa lại dùng mảnh lụa nhÆ° chiếc cầu lÆ°á»›t qua khối đá thứ hai. Cứ nhÆ° thế, hai ngÆ°á»i nối Ä‘uôi nhau lÆ°á»›t trên đầu những khối đá khổng lồ, vượt qua Thạch Lâm trận pháp.
¨m...
Sau tiếng nổ nhÆ° sấm Ä‘á»™ng do những khối đá chạm vào vách núi, bẩu trá»i vụt quang đãng lại. Thiếu Hoa và Mẫn Trinh dÆ°á»ng nhÆ° bừng tỉnh khá»i cÆ¡n ác má»™ng. Hai ngÆ°á»i đứng trÆ°á»›c mặt má»™t cổ Ä‘á»™ng.
Thiếu Hoa thở phào một tiếng, nói :
- Mẫn Trinh... Hẳn đây là nơi chúng ta phải đến.
Mẫn Trinh gật đầu chỉ lên nóc cổ động :
- Äây chính là Thạch Lâm Ä‘á»™ng rồi.
- Thiếu Hoa một mình vào động.
Mẫn Trinh gật đầu :
- Một mình huynh. Nhưng Thiếu Hoa huynh hứa đi... Huynh phải trở ra.
Thiếu Hoa không trả lá»i Mẫn Trinh mà bất ngỠôm chặt lấy nàng. Äôi môi chàng dán sát vào môi Mẫn Trinh. Thể pháp nàng nhÆ° thể bủn ra rệu rã bởi nụ hôn từ biệt của chàng, Mẫn Trinh nhÆ° thể muốn giữ chặt lấy đôi vành môi của chàng trên hai cánh môi mình.
Tá»± trong nàng bùng ra má»™t sức sống kỳ lạ. Má»™t sức sống vừa lạ lẫm, vừa mÆ¡ hồ, những Ä‘iá»u cảm xúc mà nàng Ä‘ang không thể nào hiểu được hay biểu đạt được thành lá»i. Nàng chỉ có má»™t ý nghÄ© duy nhất khi tiếp nhận nụ hôn của Thiếu Hoa là muốn thá»i gian ngừng lại, và đừng bao giỠđôi vành môi của chàng rút khá»i hai cánh môi nàng. Cảm giác đó tuôn chảy, tràn ngập qua từng mạch máu của Mẫn Trinh, để rồi nàng không ká»m chế được mà ôm cứng lấy chàng.
Khi Thiếu Hoa đã buông nàng ra, Mẫn Trinh vẫn còn Ä‘á»ng Æ°á»›t cảm giác dịu ngá»t và kỳ lạ kia. Nàng nhìn chàng gần nhÆ° không chá»›p mắt. Ngược lại Thiếu Hoa cÅ©ng chẳng khác gì Mẫn Trinh. Chàng có cảm tưởng mình Ä‘ang được tạo hóa ban cho thứ báu vật hiếm có nhất trên Ä‘á»i này.
Mẫn Trinh nhỠnhẻ nói :
- Thiếu Hoa... Huynh đừng đi luôn nhé.
Thiếu Hoa gật đầu :
- Thiếu Hoa sẽ quay trở ra.
- Phải Mẫn Trinh đã...
Nàng cúi mặt nhìn xuống, gượng nói tiếp :
- Mẫn Trinh đã ô uế rồi không ?
Thiếu Hoa thở dài nâng cằm nàng :
- Thiếu Hoa sẽ không làm như vậy nữa.
Lệ trào ra khóe mắt nàng, Mẫn Trinh lắc đầu :
- Không... Miễn Thiếu Hoa huynh đừng xấu với Mẫn Trinh.
Thiếu Hoa gật đầu :
- Huynh sẽ không xấu với Mẫn Trinh.
Chàng thấm nước mắt cho nàng.
Mẫn Trinh gượng cÆ°á»i :
- Huynh hứa trở ra. Mẫn Trinh sẽ hôn huynh.
hết: Hồi 47, xem tiếp: Hồi 48
Tài sản của danangcity

  #48  
Old 17-04-2008, 07:50 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 48

Nghiệp Tình Di Hận



Ngồi trên má»™t phiến đá phẳng lỳ là má»™t lão già gầy còm, trông chẳng khác nào bá»™ xÆ°Æ¡ng khô lâu ngày chỉ còn da bá»c xÆ°Æ¡ng. Ngay cả bá»™ trÆ°á»ng y trên ngÆ°á»i lão cÅ©ng ngã qua màu vàng nhạt, trông thật cÅ© kỹ, những tưởng sắp rã thành bụi. Lão trượng ngồi trong tÆ° thế kiết dà nhÆ° những hòa thượng tham thiá»n nhập định. Bá»™ râu dài đến ngá»±c bết lại chứng tá» lão chẳng bao giá» có chút chăm chút đến mình.
Thiếu Hoa nhìn lão trượng. Chàng nghĩ thầm :
"Lão tiá»n bối kia đã nhÆ° thế này rồi mà Long Thần thánh nữ còn muốn lấy thủ cấp của lão làm gì nữa. Chẳng biết lão làm gì khiến Long Thần thánh nữ hận đến Ä‘á»™ đòi thủ cấp của lão cho bằng được." Thiếu Hoa vừa nghÄ© ngợi vừa bÆ°á»›c đến. Chàng ôm quyá»n xá :
- Vãn bối Hoàng Thiếu Hoa tham kiến lão trượng.
Lão trượng từ từ ngẩn lên nhìn chàng. Má»i cá»­ Ä‘á»™ng của lão thật chậm nhÆ° thể chẳng còn hÆ¡i sức để Ä‘iá»u khiển Ä‘á»™ng tác. Lão nhìn Thiếu Hoa, cất tiếng trầm ấm :
- Tiểu tá»­ vượt qua được Thạch Lâm trận pháp quả là hiếm có. Tiểu tá»­ có muốn há»c võ công gì của lão phu ?
Câu há»i này của lão khiến Thiếu Hoa không khá»i bối rối.
Chàng lưỡng lự nói :
- Vãn bối không có ý hàm thụ võ công của tiá»n bối.
- Thế ngươi đến gì cái gì mà không ngại Thạch Lâm trận pháp có thể đè bẹp ngươi thành từng mảnh vụn. Tiểu tử cần gì trong cõi hoang sơ này ?
Thiếu Hoa càng bối rối hÆ¡n khi nghe lão trượng kia há»i câu này. Chàng nhủ thầm trong đầu mình :
"Chẳng lẽ mình lại nói cần cái thủ cấp lão.
NhÆ°ng không nói cÅ©ng không được. Äằng nào thì cÅ©ng phải nói thôi.
Thành thật nói ra có lẽ hay hơn. Nhưng nếu mình nói ra cái mình muốn không biết chuyện gì sẽ xảy ra." à niệm đó trôi qua, khiến Thiếu Hoa không dằn được, mà buông một tiếng thở dài.
Nghe chàng thở ra, vị lão trượng liá»n há»i :
- Tiểu tá»­ muốn nói ra Ä‘iá»u mình muốn nói nhÆ°ng không nói được phải không ?
Thiếu Hoa gật đầu :
- Tiá»n bối Ä‘oán đúng rồi. Vãn bối rất muốn nói ra Ä‘iá»u mình cần muốn có tại đây nhÆ°ng không nói được.
Lão nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa nhÆ° thể muốn Ä‘á»c được những ẩn ý trong đầu chàng. Lão từ từ buông tiếng thở dài trầm giá»ng nói :
- Tiểu tá»­ từ Long Äàm đến phải không ?
Thiếu Hoa ngạc nhiên bởi câu nói này của vị lão trượng. Chàng hoàn toàn bất ngá» khi lão trượng thốt ra lá»i nói này. Thiếu Hoa nhìn lão rồi há»i - Tiá»n bối Ä‘oán rất đúng... Vãn bối từ Long Äàm đến.
Lão khẽ gật đầu :
- Lão phu biết tiểu tử cần thứ gì ở đây rồi, nhưng không nói được. Lão phu sẽ nói thay cho công tử nhé.
- Chẳng lẽ tiá»n bối biết được vãn bối định nói gì à ?
- Lão phu biết rõ thứ tiểu tử cần trong Thạch Lâm này. Nếu lão phu nói không sai thì thứ mà tiểu tử cần nơi chốn hoang sơ Thạch Lâm là cái đầu của lão phu.
Thiếu Hoa Ä‘á» mặt, ngượng ngùng. Chàng nhìn vị lão trượng. Lão nhìn trả lại chàng bằng ánh mắt sáng ngá»i biểu lá»™ má»™t ngÆ°á»i đã đạt đến cảnh giá»›i tối thượng trong võ há»c mênh mông. Tiếp nhận ánh mắt sáng ngá»i của vị lão trượng, Thiếu Hoa càng bối rối hÆ¡n. Chàng ôm quyá»n nhìn lão, cố lấy giá»ng từ tốn nói :
- Tiá»n bối... Vãn bối thắc mắc... Tiá»n bối đã làm gì mà có má»™t ngÆ°á»i hận tiá»n bối nhÆ° vậy ? Có phải tiá»n bối là kẻ đáng chết không ?
- Tiểu tử... Lão phu có nên nói cho ngươi biết không ? Lão phu có nói ra thì ngươi cũng chẳng giúp được. Lão phu đúng là một kẻ đáng chết, nhưng ai sẽ giết chết lão phu ? Tiểu tử chăng ?
Thiếu Hoa nghiêm giá»ng :
- Vãn bối đã nhận lá»i ngÆ°á»i ta đến đây lấy thủ cấp của tiá»n bối.
- Thế sao ngươi còn chưa hành sự lấy thủ cấp của lão ?
- Lấy thủ cấp của tiá»n bối là xem nhÆ° đã giết tiá»n bối rồi. Vãn bối và tiá»n bối lại là những kẻ không thù không oán. Giết má»™t mạng ngÆ°á»i đâu phải là chuyện đùa, muốn giết thì giết. ít ra vãn bối cÅ©ng cần biết tiá»n bối tại sao lại là ngÆ°á»i đáng chết. Có nhÆ° thế vãn bối má»›i khả dÄ© ra tay được.
- Äi tìm giết má»™t ngÆ°á»i mà ngÆ°Æ¡i cÅ©ng há»i ngÆ°á»i đó có đáng chết hay không Æ° ?
Lão rít luồng chân khí, bá»™ ngá»±c lép kẹp của lão hÆ¡i nhô lên rồi xẹp ngay xuống. Lão trầm giá»ng nói :
- Tiểu tử không cần biết. Lão phu sẵn sàng giao thủ cấp cho ngươi. Nhưng để được thủ cấp của lão phu, ngươi phải thắng được lão phu.
Thiếu Hoa cau mày nghĩ :
"Mình sẽ thắng được lão không ? Hay lại thảm bại như đã từng đấu với Long Thần thánh nữ. Tại sao Long Thần thánh nữ lại bắt mình phải lấy thủ cấp của vị lão trượng này ?" Thiếu Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tiá»n bối còn cách nào khác hÆ¡n không ?
- Không.
- Nếu nhÆ° vãn bối thua... Tiá»n bối... Vãn bối phải giao thủ cấp của mình lại cho tiá»n bối à ?
Lão trượng lắc đầu :
- Không... Nếu ngươi thua... Ngươi phải làm cho lão phu một chuyện.
Thiếu Hoa cÆ°á»›p ngay lá»i lão :
- Tiá»n bối cÅ©ng sẽ buá»™c vãn bối quay lại lấy thủ cấp ngÆ°á»i đã phái vãn bối đến đây lấy thủ cấp của tiá»n bối ?
Lão trượng lắc đầu :
- Không, lão phu đã sống quá đủ rồi để ngẫm nghĩ vể nhân tình thế thái.
Äúng là trÆ°á»›c đây, ai nói lấy thủ cấp của lão phu thì kẻ đó phải chết ngay lập tức, lão má»›i thá»a mãn cÆ¡n phẫn uất của mình. NhÆ°ng nay tâm của lão đã nguá»™i lạnh nhÆ° băng thạch rồi. Sá»± nguá»™i lạnh đó khiến cho lão không còn cái thú giết ngÆ°á»i và cÅ©ng không muốn phái ai Ä‘i giết ngÆ°á»i cả.
- Thế tiá»n bối sẽ bắt vãn bối làm gì ?
- NgÆ°Æ¡i chÆ°a thua lão mà đã há»i rồi. Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i làm được chuyện này cho lão phu... Thủ cấp của lão sẽ thuá»™c vá» ngÆ°Æ¡i.
Thiếu Hoa thở dài rồi nói :
- Vãn bối thú thật... Vãn bối cÅ©ng không cần đến thủ cấp của tiá»n bối đẻ làm gì.
- Nhưng nếu không có thủ cấp của lão... Ngươi vĩnh viễn không có được Hắc Châu của Long Thần thánh nữ.
Thiếu Hoa nhìn lão nghĩ thầm :
"Lão tiá»n bối này cứ nhÆ° tÆ°á»›ng pháp, biết được tất cả những gì đã xảy ra và sắp xảy ra." Thiếu Hoa bặm môi rồi gật đầu :
- Tiá»n bối nói đúng... Không có thủ cấp của tiá»n bối, vãn bối không thể có được Hắc Châu của Long Thần thánh nữ.
- Vậy ngÆ°Æ¡i chỉ có má»™t sá»± lá»±a chá»n, chấp nhận sá»± thá»­ thách của lão phu.
Thiếu Hoa ôm quyá»n nói :
- Vãn bối không còn sá»± lá»±a chá»n nào cả. Nếu nhÆ° vãn bối cần thủ cấp của tiá»n bối thì đây là sá»± lá»±a chá»n bắt buá»™c mà vãn bối không có sá»± lá»±a chá»n khác.
- Tiểu tá»­ không cần phải nói ra lá»i nói đó. Bất cứ ai cÅ©ng có quyá»n chá»n lá»±a cho mình má»™t con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i. Lão phu dù sao cÅ©ng đã Ä‘i suốt con Ä‘Æ°á»ng mình đã chá»n rồi. Giá» chỉ sợ không có ai lấy được thủ cấp của lão mà thôi.
- Tiá»n bối đã cho vãn bối cÆ¡ há»™i đó... Vãn bối xin được nhận lãnh. NhÆ°ng trÆ°á»›c tiên vãn bối muốn biết tục danh của tiá»n bối.
- Äã lâu lắm rồi... Lão quên cả tục danh của mình. NhÆ°ng cái tên đâu có quan trá»ng gì. Tiểu tá»­ cứ gá»i ta là Vô Danh lão quái được rồi.
- ít nhất vãn bối cÅ©ng biết được tục danh của tiá»n bối. Nếu nhÆ° vãn bối có thắng thì còn biết được tên ngÆ°á»i để tế.
Lão khoát tay.
Ngay cả cái khoác tay của lão cũng chậm chạp những tưởng không có lực.
- Nếu tiểu tử có được thủ cấp lão sau ba chiêu kiếm, nếu muốn tế vong linh lão phu cứ khấn Vô danh lão quái là được. Lão phu sẽ vỠchứng kiến cho tiểu tử.
- Tiá»n bối đã nói nhÆ° vậy rồi, vãn bối đành thất lá»… vá»›i tiá»n bối.
- Lão phu không thích nghe những lá»i khách sáo nhÆ° vậy. Tiểu tá»­ hãy dùng tất cả võ há»c bản thân để đạt đến mục đích của tiểu tá»­.
Thiếu Hoa nhìn lão rồi từ từ cởi bỠlớp lụa quấn lưỡi Dị Kiếm. Chàng vừa gỡ lớp lụa vừa nói :
- Tiá»n bối đã quuyết định rồi chứ ?
- Lão phu đã sẵn sàng.
Thiếu Hoa quăng mảnh lụa quấn lưỡi Dị Kiếm xuống đất. Chàng nắm lưỡi dị kiếm bằng cả hai tay, mặt nhìn thẳng vào lão trượng. Mặc dù thấy Thiếu Hoa đã khai kiếm nhưng vị lão trượng vô danh vẫn không biểu lộ chút nao núng nào. Thậm chí lão còn rất dững dưng như thể không có chuyện gì xảy ra cả. Thiếu Hoa mím chạt hai cánh môi run gìo.ng nói :
- Tiá»n bối cẫn thận... Kiếm rất vô tình.
Lão buông má»™t câu bằng chất giá»ng nghe rất nhạt nhẽo :
- Xuất chiêu đi.
- Vãn bối thất lễ.
Thiếu Hoa nói rồi vung kiếm hÆ°á»›ng vào ngá»±c lão chém xả tá»›i. Thế kiếm của chàng vừa nhanh vừa há»™i đủ tất cả uy lá»±c ná»™i công mà Long Thần thánh nữ đã truyá»n thụ.
Vô Danh lão trượng chẳng hể có chút khẩn trÆ°Æ¡ng, mà vận dụng ná»™i lá»±c đón thẳng đỡ thẳng lấy chiêu kiếm của Thiếu Hoa, thậm chí cÅ©ng chẳng há» thay đổi thế ngồi kiết dà. Äôi tay khẳng khiu của lão vÆ°Æ¡n ra nhÆ°ng không bắt lấy lưỡi kiếm của Thiếu Hoa mà vuốt theo nó.
Lão chỉ vuốt lưỡi Dị Kiếm của chàng nhưng vẫn hướng được mũi liếm của Thiếu Hoa lướt xẹt qua vai lão. Thiếu Hoa hoàn toàn bất ngỠvới thủ pháp này của lão.
Chàng xoạc chân, hất lưỡi Dị Kiếm lên cao, dá»±ng song chưởng chia làm hai Ä‘Æ°á»ng công thẳng vào ngÆ°á»i Vô Danh lão quái.
Chàng càng ngạc nhiên hơn khi chưởng ảnh của mình bị Vô Danh lão quái lái đi một cách dễ dàng, bắt kình khí vỗ vào vách đá sau lưng lão.
¨m...
ém thanh kia còn chấn Ä‘á»™ng thính nhÄ© Thiếu Hoa thì thanh Dị Kiếm cÅ©ng rÆ¡i xuống đúng tầm tay chàng. Nhanh hÆ¡n má»™t cái chá»›p mắt, Thiếu Hoa chá»™p lấy lưỡi Dị Kiếm, dấn luôn đến ná»­a bá»™, đâm vào yết hầu Vô Danh lão quái. Chàng chủ đích khi mÅ©i kiếm chạm vào da lão thì rút kiếm vá».
Một lần nữa, Vô Danh lão quái chỉ dụng hữu thủ vuốt theo sống Dị Kiếm.
Lão vuốt thật nhẹ nhàng nhÆ°ng mÅ©i kiếm của Thiếu Hoa đã Ä‘i trượt đích, lÆ°á»›t qua vai lão. Thanh Dị Kiếm nhÆ° thể kéo theo chàng nhào vá» phía trÆ°á»›c. Khi Thiếu Hoa gượng trá»n bá»™ thì lão quái đã dụng tả thủ đỡ lấy ngá»±c chàng.
Thiếu Hoa sửng sỠnhìn lão.
Chàng từ từ rút kiếm lại, thối vỠsau năm bộ, nhìng lại mình.
Bộ bạch y nho sinh của chàng giỠđây lủng lỗ chỗ trông thật nham nhở khó coi vô cùng. Mặc dù trang phục bị thủng như thế nhưng Thiếu Hoa hoàn toàn không biết mình bị công từ lúc nào.
Chàng thừ ngÆ°á»i ra. Mãi má»™t lúc sau, tại hạ má»›i ngập ngừng nói :
- Tiá»n bối... Thiếu Hoa không phải là đối thủ của tiá»n bối. Thế sao tiá»n bối không lấy mạng Thiếu Hoa ?
- Lão phu đã nói rồi... Lão phu không thích giết ngÆ°á»i.
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài :
- Xem chừng Thiếu Hoa chẳng có cơ hội nào để hợp nhất được Thập nhị thần châu.
- Tiểu tử... Nếu ngươi làm được cho lão phu một việc, lão phu sẽ giao thủ cấp của lão phu cho ngươi.
Thiếu Hoa ôm quyá»n :
- Tièn bối chỉ giáo.
Lão nhìn chàng chăm chăm :
- Lão phu muốn ngÆ°Æ¡i đến huyện Thành ChÆ°Æ¡ng tìm má»™t ngÆ°á»i tên là Cầm ThÆ°... Nói cho Cầm ThÆ° biết má»™t chuyện...
Thiếu Hoa há hốc miệng nhìn Vô Danh lão quái :
- Tiá»n bối... Tiá»n bối biết mẫu nÆ°Æ¡ng của vãn bối ?
Äôi chân mày của Vô Danh lão quái nhíu lại :
- Ngươi là ai ?
Thiếu Hoa bước đến trước mặt Vô Danh lão quái :
- Vãn bối là Hoàng Thiếu Hoa, ngÆ°á»i Thành ChÆ°Æ¡ng. Mẫu nÆ°Æ¡ng chính là Cầm ThÆ°... NgÆ°á»i mà tiá»n bối muốn vãn bối Ä‘i tìm.
Lão nhíu mày nhìn Thiếu Hoa. Thiếu Hoa ôm quyá»n thuật lại những gì đã xảy ra vá»›i Cầm ThÆ° cho lão Vô Danh lão quái nghe không bá» sót má»™t chi tiết nào.
Chàng vừa kể xong. Vô Danh lão quái bất ngỠvươn trảo thộp lấy vai chàng, giật mạnh một cái. Trang phục Thiếu Hoa bị lão kéo trễ xuống. Lão nhìn bỠvai Thiếu Hoa.
- Äúng là tiểu tá»­ rồi.
Thiếu Hoa nhìn lão há»i :
- Tiá»n bối... Phải chăng tiá»n bối biết thân phận của vãn bối ? Thân phận mà mẫu nÆ°Æ¡ng giấu vãn bối ?
Vô Danh lão quái buông tiếng thở dài :
- Tiểu tử... Ngươi không phải hỠHoàng mà là hỠHàn.
Thiếu Hoa căng thẳng nhìn lão :
- Vãn bối hỠHàn... Vậy vãn bối có quan hệ với Hàn Thiết Quân Khai Lộ Sứ ?
Vô Danh lão quái gật đầu :
- Äúng.
Thiếu Hoa ngập ngừng há»i :
- Vậy còn tiá»n bối đây... Hẳn là Khắc Mạc Kha ?
- Ai nói cho tiểu tử biết tên lão ?
- Tụ NghÄ©a Ä‘Æ°á»ng chủ Äồ Gia Kính.
- Gã bại hoại tham lam đó nói với ngươi à ?
Thiếu Hoa thuật lại chuyện của Äồ Gia Kính cho Khắc Mạc Kha nghe. Lão nghe chàng thuật xong buông tiếng thở dài :
- Cuối cùng thì lão bại hoại tham lam kia mới nhận ra chân giá trị của tình bằng hữu. Còn lão thì nhận ra chân giá trị của chữ tình như thế nào.
Lão buông tiếng thở dài.
Thiếu Hoa há»i :
- Khắc bá bá... Thiếu Hoa có quan hệ thế nào với Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân ?
- Tiểu tử là con của Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân.
Thiếu Hoa mở to mắt hết cỡ. Những tưởng hai con ngÆ°Æ¡i của chàng rá»›t ra khá»i hốc mắt. Chàng ngập ngừng há»i :
- Khắc bá bá... Thiếu Hoa là con của Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân ư... Thật không ?
- Tiểu tá»­ chính là con của Hàn Thiết Quân Khai Lá»™ Sứ. Cầm ThÆ° không muốn nói cho hiá»n Ä‘iệt biết ngÆ°Æ¡i là con của Hàn Thiết Quân Khai Lá»™ Sứ, vì sợ... ngÆ°Æ¡i sẽ vì chữ hận mà vá»ng dá»™ng. Chắc chắn sẽ nhận lấy cái chết.
Bởi trên ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i có giữ bí mật của xâu chuá»—i Chuyển Luân.
Thiếu Hoa càng ngạc nhiên hơn nữa. Chàng ngập ngừng nói :
- Vậy vãn bối còn Như Băng tỷ tỷ. Nhất định vãn bối phải đi tìm Như Băng tỷ tỷ.
- Như Băng...
Khắc Mạc Kha lắc đầu. Lão chỉ khối đá để bên cạnh :
- Thiếu Hoa... ngồi xuống đây đi... ta nói tất cả rồi ngươi đi cũng không muộn.
Thiếu Hoa miễn cưỡng ngồi xuống phiến đdá cạnh Khắc Mạc Kha.
Lão buá»ng tiếng thở dài, trầm giá»ng nói :
- Tiẻu tử biết vì sao Long Thần thánh nữ hận bá bá không ?
- Vãn bối không biết.
- Tấyt cả cÅ©ng tại chữ tình đó. Nói ra Ä‘iá»u này chắc ngÆ°Æ¡i sẽ hận Long Thần thánh nhữ vô cùng, nhÆ°ng tất cả Ä‘á»u do ta dá»±ng ra cả. Khi ta nghiệm ra đâu là chân tình thì ta đã quá già rồi.
Lão nhìn vỠphía trước, ôn nhu nói :
- TrÆ°á»›c đây ta và Long Thần thánh nữ là huynh muá»™i đồng môn. Tình huynh muá»™i chá»›m nở lâu ngày, ta đã yêu Long Thần thánh nữ. NhÆ°ng bấy giá», Long Thần thánh nữ lại không yêu ta mà chỉ tÆ¡ tưởng đến chức vị Thánh Nữ của Vô Vi phái.
Lão buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Khi ta và phụ thân ngÆ°Æ¡i cùng Äổ Gia Kính kết tình huynh đệ. Ta đã Ä‘Æ°a phụ thân ngÆ°Æ¡i vá» Vô Vi phái. Hàn đệ vốn có tài uyên bác, phong thái lại khôi ngô tuấn tú, khả ái hÆ¡n ngÆ°á»i. Nên vô hình trung lá»t vào mắt xanh của Long Thần thánh nữ.
Lão vuốt chòm râu bện chặt lại với nhau nói tiếp :
- Ta vì hận tình, hận Mộc Bảo Châu nên âm thầm khích động phụ thân ngươi chiếm đoạt trinh tiết của Bảo Châu. Sau đó lại dẫn dụ Hàn đệ giao tình với...
Lão bỠlững câu nói giữa chừng. Thiếu Hoa nhìn lão Khắc Mạc Kha vẫn dõi mắt vỠphía trước.
Thiếu Hoa nói :
- Phụ thân của vãn bối giao tình với ai ?
- Mẹ của ngÆ°Æ¡i. Em gái của ta. Cầm ThÆ° lại là a hoàn trung thành nhất của Khắc Nhiá»…m TÆ°á»ng. Ta đã buá»™c Hàn Thiết Quân thành thân vá»›i Khắc Nhiá»…m TÆ°á»ng khiến Má»™c Bảo Châu căm phẫn tá»™t cùng.
Thiếu Hoa nheo mày nghĩ thầm :
"Bị phụ tình thảo nào Long Thần thánh nữ không đặt ra cái lệ Bất tạo nhân." Khắc Mạc Kha buông tiếng thở dài :
- Ta yêu Bảo Châu, vì muốn trả thù tình và vô tâm gieo há»a cho Hàn đệ và Khắc Nhiá»…m TÆ°á»ng.
Lão lắc đầu :
- Thiếu Hoa... Thúc thúc đáng chết không ?
- Thúc thúc...
Khắc Mạc Kha nhìn chàng gượng cÆ°á»i nói :
- Không ngỠCầm Thư nuôi ngươi đến ngày hôm nay. Ta không đáng bằng Cầm Thư.
Thiếu Hoa nói :
- Thúc thúc... Giá» Thiếu Hoa đã biết rõ má»i chuyện rồi... Thiếu Hoa sẽ tìm NhÆ° Băng tá»· tá»·... Thiếu Hoa sẽ hóa giải những oan nghiệp của Ä‘á»i trÆ°á»›c.
Thiếu Hoa sẽ không để cho chết chóc tiếp tục xảy ra nữa.
Khắc Mạc Kha nghiêm giá»ng :
- Thiếu Hoa... Thúc thúc muốn con Ä‘i tiếp những gì Cầm ThÆ° muốn. Con phải hợp nhất xâu chuá»—i Chuyển Luân để rá»­a oan cho Hàn gia. Thúc thúc nghÄ© rằng đàng sau cuá»™c tranh Ä‘oạt Chuyển Luân Thần Châu còn má»™t ngÆ°á»i giấu mặt. Y muốn tìm bí mật trong xâu chuá»—i Chuyển Luân đó.
- Thúc thúc... Thúc thúc nói Thiếu Hoa là ngÆ°á»i giữ bí mật xâu chuá»—i Chuyển Luân ?
- Hàn đệ trÆ°á»›c khi quay vá» Hàn gia, chấp nhận chết chung vá»›i Khắc Nhiá»…m TÆ°á»ng, đã thố lá»™ vá»›i thúc thúc.
Lão lại nhìn Thiếu Hoa :
- Con phải tìm ra bí mật đó.
- NhÆ°ng...
Khắc Mạc Kha vuốt râu nhìn chàng nói :
- Nhưng không có thủ cấp của thúc thúc thì cũng vô ích chứ gì ?
Thiếu Hoa cúi mặt nhìn xuống.
Khắc Mạc Kha đặt tay lên vai chàng :
- Thiếu Hoa... thúc thúc muốn con nghiệm ra Ä‘iá»u này, trÆ°á»›c khi ta cùng con đến gặp Má»™c Bảo Châu.
Khắc Mạc Kha lòn tay ra sau lưng rút một cây trúc khẳng khiu. Lão vung tay, cây trúc lướt ra ghim cạnh một cây trụ đá.
Lão nhìn lại Thiếu Hoa :
- Con xem cây trúc thần vật của thúc thúc.
Lão vừa nói vừa vận công vá»— thẳng má»™t đạo kình vá»›i mÆ°á»i hai thành công lá»±c.
¨m...
Má»™t tếng sấm nổ vang rá»n những tưởng cả tòa Thạch Lâm cổ Ä‘á»™ng đổ xụp xuống. Trụ đá đứng bên cạnh cây trúc bị hai đạo kình phạt gãy ngang, còn cây trúc ngã quằng, nằm rạp sát đất rồi bung ngược trở lại. Nó chẳng há» hấn gì.
Khắc Mạc Kha nhìn lại Thiếu Hoa :
- Thiếu Hoa... Con hiểu ra rồi chứ ?
Chàng nhìn Khắc Mạc Kha :
- Thúc thúc muốn con trÆ°ng nghiệm võ công của ngÆ°á»i.
- Äúng. Dùng sức mình phối hợp vá»›i sức của đối phÆ°Æ¡ng sẽ tạo ra má»™t sức mạnh vô địch. Thiếu Hoa phải biết dụng chân công đó.
- Thiếu Hoa hiểu.
- Tốt. Thúc thúc đã có thể đến gặp Long Thần thánh nữ thành toàn những ân oán với nàng được rồi.
Lão buông tiếng thở dài :
- Thiếu Hoa... Con giúp thúc thúc đến đó chứ ?
- Thúc thúc... Thiếu Hoa không muốn thúc thúc vì con mà...
Khắc Mạc Kha nạt ngang :
- Im... Bấy lâu nay tâm nguyện của ta canh cánh chỉ mong đến ngày đối mặt với Mộc Bảo Châu. Ta muốn trả lại cho Bảo Châu những gì ta đã đoạt của nàng.
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài nhìn Khắc Mạc Kha :
- Thiếu Hoa sẽ đưa thúc thúc đến gặp Long Thần thánh nữ.
- Tốt... Tốt...
Lão nói xong cất tràng tiếu ngạo khanh khách tỠlộ tất cả sự phấn khích của mình đối với câu nói của Thiếu Hoa.
hết: Hồi 48, xem tiếp: Hồi 49
Tài sản của danangcity

  #49  
Old 17-04-2008, 07:51 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 49

Hoài Tình Dị Tâm



Ãnh trăng lưỡi liá»m chìm trong mặt nÆ°á»›c hồ trong vắt. Äêm thật tinh lặng. Nhu Băng ngồi ven hồ nÆ°á»›c. Nàng ngắm nhìn bóng trăng lưỡi liá»m dÆ°á»›i đáy hồ. Nàng có vẻ trầm ngâm, suy tưởng. Nhu Băng hồi tưởng lại những gì mình đã làm, bất giác buông tiếng thở dài. Nàng có cảm tưởng ngày mai của mình thật mù mịt và mo hồ. Chẳng biết nàng sẽ Ä‘i vỠđâu vá»›i sá»± lá»±a chá»n của mình. Nàng sá»±c liên tưởng đến Thiếu Hoa. Nhu Băng nghi thầm:"Cá»› gì ta luôn nghi đến Thiếu Hoa nhỉ".
Nàng nhặt lấy một viên đá, quẳng vỠphía bóng trăng in trong mặt hồ phẳng lặng, viên đá cuội roi đúng vào ánh trăng, mặt hồ dao động, bóng trăng lung linh nhu nhảy múa trong nước.
- Nàng đã phá vỡ một nét đẹp của tạo hoá.
Nhu Băng ngước nhìn lên.
Quách Trụ trong bộ trang phục chủ nhân Nhục nhân địa với chiếc mu trùm đầu khoanh tay trước ngực. Nhu Băng đứng lên.
- Quách huynh đến tự bao gi�
- Ta đến lâu rồi, nhung ta không muốn phá vỡ sự tinh lặng của nàng.
Nàng đang nghi gì?
Nhu Băng mim cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i hiện ra trên cánh môi của nàng cung nhu bao lần khác. Nó vừa đẹp vừa có sức quyến ru đến mê man cả ngÆ°á»i chứng nghiệm nụ cÆ°á»i đó. Nàng ôn nhu nói:
- Nhu Băng đang nghi vỠQuách huynh.
Quách Trụ thả tay xuống chắp tay ra sau lung.
- Nàng đang nghi vỠta, hay nghi vỠmột ai khác?
Nhu Băng lÆ°á»m Quách Trụ.
- Lúc nào Quách huynh cung nghi ngá» muá»™i. Phải chăng muá»™i là ngÆ°á»i đáng để huynh hoài nghi.
- Ta hoài nghi tất cả má»i sá»± vật hiện hữu trên Ä‘á»i này. Nhung ta há»i lại. Có đúng là nàng Ä‘ang nghi vá» ta không?
- Nhu Băng đang nghi vỠhuynh...Thật tâm muội là nhu thế đó.
- Vậy nàng đang nghi vỠQuách Trụ này nhu thế nào?
- Trong cuá»™c Ä‘á»i này, huynh là ngÆ°á»i cho Nhu Băng nhiá»u nhất.
- Không phải Thiên Tống à?
Nàng lắc đầu.
- Thiên Tống chỉ là một thanh kiếm trong tay muội. Thanh kiếm đó có thể gãy bất cứ lúc nào. Còn ngày mai, muội chỉ có Quách huynh mà thôi.
- Sao nàng chỉ nghi có ta?
- Bởi vì huynh đã cho Nhu Băng tất cả những gì mà huynh có.
Quách Trụ cÆ°á»i khẩy rồi nói:
- Äúng... Quách Trụ cho nàng tất cả những gì Quách Trụ có. Thậm chí ta còn giết cả su tôn Äá»™c nhân Tây Phong để trả hận thay cho nàng.
- Nhu Băng nợ tình của huynh, nên lúc nào Nhu Băng cung nghi đến huynh.
- Nhan sắc của nàng đã làm cho một thanh kiếm tàn nhẫn và vô hình. Thiên hạ chắc không ngỠđựoc một trang mỹ nữ của Nguyệt lầu lại là một tàng kiếm lạnh lùng và băng giá.
Quách Trụ đặt tay lên vai Nhu Băng.
- Nhu Băng... Nàng đã nghi đến Quách huynh, tất huynh phải bồi đáp lại cho muá»™i cái gì đó chứ. Äi theo huynh.
Quách Trụ dẫn Nhu Băng rá»i hồ nÆ°á»›c. Y Ä‘ua Nhu Băng đến má»™t ngôi nhà nằm ẩn sau những tàng cây um tùm. Nhu Băng bÆ°á»›c vào gian chính sảnh. Äập ngay vào mắt nàng là Huyá»n không chân tá»­ Ä‘ang gục đầu ngồi trên má»™t chiếc đôn.
Nhu Băng buột miêng thốt.
- Huyá»n không chân tá»­.
- Äúng... Chính là lão đạo si thúi của Huyá»n không tịnh thất.
Nàng nhìn lại Quách Trụ.
- Quách huynh đã gặp lão đạo si thúi này ở đâu?
- Lão tá»± tìm đến huynh. Bởi lão nghi Äá»™c nhân su tôn Tây Phong vẫn còn sống.
Quách Trụ cầm lấy tay Nhu Băng.
- Huynh tặng lại cho Nhu Băng Huyá»n không chân tá»­ để đáp lại nhiệt tâm của nàng đối vá»›i ta.
Nhu Băng phấn khích. Ãnh mắt nàng sáng hẳn lên vá»›i tất cả sá»± cảm kích đối vá»›i Quách Trụ.
- Muá»™i...
Nàng ngập ngừng không thể thốt Ä‘á»±oc ra lá»i.
Quách Trụ đặt lại chiếc mu ra sau lung chỉ Huyá»n không chân tá»­.
- Kẻ thù của Nhu Băng đang ngồi đó.
- Nhu Băng sẽ trả thù cho cha và mẹ.
Nàng bÆ°á»›c đến bên Huyá»n không chân tá»­ trong khi Quách Trụ khoanh tay thản nhiên đứng nhìn. Nhu Băng rút ngá»n truá»· thủ giấu dÆ°á»›i chân. Nàng đặt ngá»n truá»· thủ vào cổ Huyá»n không chân tá»­.
- Lão đạo si thúi...
Huyá»n không chân tá»­ vẫn gục đầu trên bàn cất tiếng ngáy nhu sấm.
Nhu Băng nghe tiếng ngáy của Huyá»n không chân tá»­ ,chân diện lá»™ rõ nét sát nhân. Nàng vá»— má»™t chưởng vào gáy của Huyá»n không chân tá»­.
Lão giật nảy ngÆ°á»i, ló mắt nhìn nàng vá»›i vẻ ngá» nghệch ngo ngẩn.
Nhu Băng nheo mày nhìn lão.
Huyá»n không chân tá»­ vẫn cứ ló mắt nhìn Nhu Băng nhu thể nàng là má»™t quái nhân cá»±c kỳ xa lạ đối vá»›i lão. Huyá»n không chân tá»­ nghiêng đầu sang trái rồi nghiêng đầu sang phải, trông thật ná»±c cÆ°á»i.
Nhu Băng nhìn Huyá»n không chân tá»­ chằm chằm. Nàng thôi lại hai bá»™ rồi quay trở lại nói vá»›i Quách Trụ.
- Quách huynh...Lão đạo si này đã biến thành nhục nhân.
Quách Trụ gật đầu.
- Huynh đã biến lão thành nhục nhân.
-Nếu lão biến thành nhục nhân thì đâu chứng nghiệm đuoc sự trừng phạt của Nhu Băng.
- Mặc dù là nhục nhân nhung lão vẫn chịu sá»± Ä‘au Ä‘á»›n vá» thể xác bởi tay Nhu Băng. Nhu thế không đủ thá»a mãn sá»± căm há»n của Nhu Băng đối vá»›i lão sao?
Nhu Băng thở hắt ra một tiếng rồi nói:
- Nhu Băng muốn lão tỉnh táo để tiếp nhận sự trả hận của muội. Có nhu thế lão đạo si thúi này mới thẩm thấu hết tất cả sự thù hận và trừng phạt của Nhu Băng.
Quách Trụ ve cằm nói:
- Hãy cho Huyá»n không chân tá»­ má»™t co há»™i chết trong trạng thái nhục nhân. Dù sao y cung cho huynh biết Ä‘á»±oc má»™t bí mật cá»±c kỳ quan trá»ng. Công lao đó giúp cho y Ä‘á»±oc chết má»™t cái chết không Ä‘au Ä‘á»›n lắm.
Nhu Băng khẽ gật đầu.nàng nhìn lại Huyá»n không chân tá»­ lão đạo trưởng Huyá»n không tịnh thất cứ nghệch mặt ra nhìn Nhu Băng mà chẳng biểu cảm trạng thái gì. Chân diện lão cứ tro ra vá»›i bá»™ mặt ngây ngô trông thật ná»±c cÆ°á»i.
Nhu Băng Ä‘iểm ngá»n truá»· thủ vào yết hầu Huyá»n không chân tá»­ nàng lạnh lùng nói:
- Lão Ä‘á»n mạng cho song thân ta.
Vừa nói Nhu Băng vừa rá»c mui truá»· thủ từ trên xuống dÆ°á»›i.
Mui truá»· thủ sắc bén luot đến đâu, thì da thịt Huyá»n không đạo trưởng bị rá»c đến đó nhung lão vẫn ngây ngÆ°á»i chẳng phản kháng cung chẳng biểu lá»™ sá»± Ä‘au Ä‘á»›n gì cả. Lão nhu bức hình nhân vô cảm tiếp nhận lấy cái chết trong trạng thái dá»­ng dung chẳng biết Ä‘au Ä‘á»›n gì.
Lục phủ ngủ tạng của Huyá»n không chân tá»­ trào cả ra ngoài, rồi lão đổ sụm đến trÆ°á»›c, trút hồn ra khá»i xác mà chẳng thốt má»™t tiếng rên rỉ.
Giết xong Huyá»n không chân tá»­ rồi, Nhu Băng quay lại đối mặt vá»›i Quách Trụ. nàng nhìn y, ôn nhu nói:
- Äến lá»±ot Nhu Băng Ä‘á»n đáp cho huynh.
Nàng nắm tay Quách Trụ.
Quách Trụ để yên tay mình trong tay Nhu Băng. Y nhìn nàng nói:
- Oan hồn Huyá»n không chân tá»­ vẫn còn vất vưởng trong ngôi nhà này.
Hắn nói nhung lại kéo nàng ôm sát vào ngÆ°á»i. Vuốt bá» lung thon thả và thanh mảnh của Nhu Băng , Quách Trụ Ôn nhu nói vá»›i nàng:
- Chúng ta đã có đựoc bao nhiêu viên chuyển luân thần châu?
Quách Trụ nâng cằm nàng. Y nhìn thẳng vào mắt Nhu Băng.
- Còn bốn viên nữa. Ta và nàng đã có đủ xâu chuỗi chuyển luân thần châu. Một viên hắc châu đang ở trong tay Vô vi phái Long thần thánh nữ, một viên ở trong tay Vô diện nhân, một ở trong tay Tửu đà Huệ Căn. Còn viên cuối cùng, huyết châu.
Quách Trụ nghiêm giá»ng nói tiếp:
- Ta nói Ä‘iá»u này ra hẳn nàng sẽ bất ngá» và không tin.
- Huynh muốn nói gì với Nhu Băng?
- Ta muốn nói cho nàng biết vá» viên ngá»c huyết châu. Viên chuyển luân cuối cùng trong thập nhị thần châu. Những tưởng đâu huyết châu sẽ vinh viá»…n mất khá»i cõi Ä‘á»i này, nhung không ngá» nó lại nằm trong tay má»™t ngÆ°á»i.
Nhu Băng hồi há»™p há»i:
- Quách huynh... Huyết châu ở trong tay ai?
- Hoàng Thiếu Hoa.
Nhu Băng tròn mắt nhìn gã.
- Hoàng Thiếu Hoa.
Quách Trụ gật đầu.
- Nó ở trong tay Hoàng Thiếu Hoa. GiỠthì ta cung nghiệm ra mục đích của y khi y bám theo nàng và Thiên Tống.
- Phải chăng huynh muốn nói Hoàng Thiếu Hoa cung muốn chiếm đoạt thập nhị thần châu?
Quách Trụ gật đầu. Y buông tiếng thở dài.
- Ta tiếc...
Nhu Băng cÆ°á»›p lá»i Quách Trụ.
- Muôi biết huynh tiếc gì rồi. Phải chăng huynh tiếc đã so xuất để Nhu Băng dùng Ty độc thần châu giải độc cho Thiếu Hoa. Lúc đó Nhu Băng không biết Thiếu Hoa là chủ nhân của huyết châu. Nhung bây giỠthì Nhu Băng đã biết.
- Huynh không trách Nhu Băng đâu.
- Nhu Băng sợ huynh trách.
- Sao có thể trách Nhu Băng đựoc. Ta lúc đó cung không biết Thiếu Hoa là chủ nhân của viên huyết châu.
- Huynh yên tâm đi. Nếu nhu Hoàng Thiếu Hoa là chủ nhân của viên huyết châu thì bất cứ lúc nào Nhu Băng cung có thể đoạt đựoc.
- Nhu Băng không nên xem thÆ°á»ng gã tiểu tá»­ vô danh, vừa má»›i Ä‘á»±oc gắn cho ngoại hiệu Dị kiếm khách. Ta Ä‘ang có rất nhiá»u những lo toan vá» con ngÆ°á»i này. Sá»± xuất hiện của gã khiến trong lòng huynh nao nao má»™t cảm giác khó chịu.
Nhu Băng mim cÆ°á»i nhìn Quách Trụ.
- Xem kìa...Quách huynh thay đổi hồi nào vậy? Tất cả cao nhân dị si trên võ lâm giang hồ, huynh Ä‘á»u có thể thu phục Ä‘á»±oc. Má»™t Hoàng Thiếu Hoa má»›i bÆ°á»›c vào chốn võ lâm đâu thể khiến cho huynh nhụt chí Ä‘á»±oc.
Nàng nắm tay Quách Trụ.
- Hãy để Thiếu Hoa cho Nhu Băng.
Quách Trụ gật đầu.
- Xâu chuá»—i chuyển luân này phải có đủ mÆ°á»i hai viên. Thiếu má»™t viên chảng là gì cả. Muá»™i hiểu ta chứ.
Nhu Băng gật đầu.
- Muội hiểu mà.
Nhu Băng nói rồi quay lung lại vá»›i Quách Trụ. Äá»™ng tác của nàng, Quách Trụ Ä‘oán ra Nhu Băng định bồi đáp gì cho gã. Y đặt tay lên bá» hai vai nàng.
- Nhu Băng... Huynh yêu muá»™i nhiá»u lắm, nhung bây giá» huynh có chuyện phải làm... Äừng để Thiên Tống xa Nhu Băng. Lúc nào muá»™i cung phải ở bên hắn. Hắn là chiếc bóng của muá»™i.
Nhu Băng nhìn lại Quách Trụ.
- Nhu Băng khó buộc chân huynh.
Quách Trụ mim cÆ°á»i.
- Ta không muốn bị nàng buộc chân đâu. Bởi vì Quách Trụ đâu muốn trở thành cái bóng của nàng.
Nhu Băng nắm chặt tay Quách Trụ.
- Muội sẽ không bao giỠquên Quách huynh.
- Ta cung sẽ không bao giỠquên nàng.
- Huynh bảo trá»ng.
- Nàng không phải lo cho Quách Trụ. Ngá»±oc lại ta lại rất lo cho nàng. Bảo trá»ng.
Nhu Băng gật đầu.
- Muội đi đây.
Quách Trụ tiá»…n nàng ra tận cá»­a. Nhu Băng nhìn lại gã má»™t lần nữa rồi má»›i quay bÆ°á»›c thi triển khinh công rá»i ngôi nhà đó.
Quách Trụ đứng chắp tay sau lung nhìn theo cho đến khi Nhu Băng khuất dạng hẳn. Từ trong bóng tối má»™t ngÆ°á»i vận gấm y bÆ°á»›c ra. NgÆ°á»i đó thản nhiên bÆ°á»›c thẳng đến trÆ°á»›c mặt Quách Trụ.
Quách Trụ vừa chạm mặt ngÆ°á»i kia liá»n quỳ ngay xuống ôm quyá»n.
- Quách Trụ tham kiến Vuong gia.
- Äúng lên Ä‘i.
Äá»±oc lịnh Quách Trụ má»›i dám đứng lên.
Y đứng lên mà mặt vẫn cúi gầm xuốngnhìn vào mui giày mình.
Quách Trụ nói:
- Vuong gia có Ä‘iá»u chi chỉ giáo cho Quách Trụ?
- Bổn vuong muốn nguoi phái Nhu Băng giết Hoàng Thiếu Hoa đoạt huyết châu, càng sớm càng tốt. Nếu có thể dụng ngay nhan sắc của thị khuyến dụ Thiếu Hoa.
- Quách Trụ đã khuyến cáo nàng rồi.
- Tốt.
Chắp tay sau lung vuong gia nói tiếp.
- Hãy đến Bách Hoa Cung.
Quách Trụ ngập ngừng nói:
- Bạch Hảo Dung đang chỠQuách Trụ.
Vuong gia gật đầu.
Quách Trụ Ôm quyá»n xá.
- Vuong gia... Äa tạ vuong gia... Äa tạ vuong gia.
- Bổn vuong trá»ng Quách Trụ thì ngá»±oc lại bổn vuong cung muốn Quách Trụ trá»ng bổn vuong, - Quách Trụ sẽ không bao giá» quên lá»i thá» vá»›i vuong gia.
Vuong gia khẽ gật đầu.Y quay bÆ°á»›c lặng lẽ tiến vào bóng tối. Quách Trụ chá» cho vuong gia mất hút vào bóng tối rồi y má»›i rá»i toà biệt lầu đó.
---------------------- Tiếng bước chân nhè nhẹ bước vào biệt lầu. Quách Trụ đứng khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài khu hoa viên bạt ngàn những đoá hoa nở vỠđêm. Y lắng nghe những bước chân kia mà tim đập nhộn nhịp.
Bước chân nhẹ nhàng dừng lại sau lung Quách Trụ. Y nhỠnhẹ nói:
- Nàng có phải là Bạch Hảo Dung không?
- Thiếp là Bạch Hảo Dung.
Quách Trụ từ từ quay lại đối mặt vá»›i Bạch Hảo Dung. Äập vào mắt Quách Trụ là khuôn mặt thanh tú của Bạch Hảo Dung vá»›i tất cả Ä‘Æ°á»ng nét mà y đã khắc sâu vào tâm khảm. Y muốn tìm má»™t nét gì đókhông thuá»™c vá» Bạch Hảo Dung nhung không thể tìm ra Ä‘á»±oc.
Quách Trụ nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Hảo Dung. Y nhá» nhẹ nhu sá» tiếng nói của mình sẽ làm tan ngay con ngÆ°á»i Ä‘ang đứng trÆ°á»›c mặt gã, con ngÆ°á»i mà gã đã từng chôn chặt vào tâm khảm gã.
- Bạch Hảo Dung của tại hạ đã chết rồi. Còn nàng là ai?
- Thiếp là Bạch Hảo Dung. Nếu Bạch Hảo Dung đã chết thì thiếp là hiện thân của Bạch Hảo Dung,đựoc chủ nhân ban cho sống, đã quay lại với chàng.
- Bạch Hảo Dung.
Quách Trụ nắm lấy tay nàng.
Quách Trụ dẫn Hảo Dung đến tràng kỷ. Y để nàng ngồi xuống rồi bước lùi lại ba bộ. Y ngắm nàng nhu thể muốn nuốt chửng nhân dạng kia vào hai con nguoi của mình.
Quách Trụ nói:
- Nàng vẫn nhu hôm nào.
- Bạch Hảo Dung không có gì thay đổi.
Quách Trụ buông tiếng thở dài. Y với tay bung bầu rựou tu một ngụm dai. Y nhìn Hảo Dung nói:
- Nàng còn nhá»› những ká»· niệm khi chúng ta còn để chá»m không?
- Hảo Dung không quên. Hồi đó, chàng và thiếp thÆ°á»ng hay ra cánh đồng hoang để thả diá»u. Những con diá»u chàng làm ra đẹp lắm. Thiếp thích lắm.
Quách Trụ tu một ngụm dài rồi bước đến trước mặt Hảo Dung.
- Ta không quên những buổi thả diá»u trên cánh đồng hoang. Hai cánh diá»u thật đẹp tung lá»±on trên không trung.
Hắn nhắm mắt lại để hồi tưởng lại những gì trong di vãng.
Quách Trụ mở mắt nhìn Hảo Dung. Y đặt vò rựou xuống tràng kỹ.
- Hảo Dung...
- Tướng công...
Quách Trụ nắm lấy tay nàng.
Quách Trụ bất ngỠrút tay lại. Y đặt tay lên vai nàng.
- Không... Hảo Dung đã chết rồi. Trong tâm ta nghi nàng đã chết rồi.. Ta sao có thể quên đựoc cái ngày hôm đó.
Y lại vá»›i tay thá»™p vò rá»±ou tu ừng á»±c. Äặt vò rá»±ou xuống tràng kỹ,Quách Trụ lắc đầu nhu thể cố xua Ä‘i những dấu ấn trong đầu mình ra.
Y ghìm vai nàng hổn hển nói:
- Hảo Dung... Ta không thể quên đựoc cái ngày hôm đó. Cái ngày nàng bị su tôn Tây Phong làm nhục. Cái ngày mà ta đứng cúi đầu không dám nhìn, không dám làm chứng nhân để tim mình vỡ vụn ra thành trăm mảnh.
Y ghìm vai Hảo Dung.
- Hảo Dung... Nàng còn nhớ không?
Hảo Dung im lặng.
Quách Trụ uống tiếp một hoi rựou nữa thì vò rựou cạn. Y đặt vò rựou xuống tràng kỹ.
- Tây Phong độc nhân đã cưỡng đoạt nàng ngay trước mặt Quách Trụ.
- Huynh đã trả thù cho muá»™i. Huynh đã giết Äá»™c nhân Tây Phong bằng chính những gì lão truyá»n thụ cho huynh.
Quách Trụ buông tiếng thở dài.
- Äúng..Quách Trụ đã trả thù cho nàng nhung phải trả lại khuôn mặt cho mình.
Y cÆ°á»i khẩy nói tiếp:
- Ta trở thành kẻ có bá»™ mặt xấu nhất trên Ä‘á»i này. Má»™t bá»™ mặt quá»· chẳng ra quá»·, ma chẳng ra ma, và ôm mãi mối tình nàng trong tâm khảm ta.
Y ôm ghì lấy bá» vai nàng mà kéo sát vào ngÆ°á»i gã.
- Hảo Dung... Ta thỠsẽ đổi lấy tất cả chỉ lấy lại một thứ, đó chính là Bạch Hảo Dung. Bạch Hảo Dung của Quách Trụ.
Quách Trụ vừa nói vừa nhu thể để hồn mình trôi vào những hồi ức mà gã đã ôm chặt trong lòng. Gã ôm Hảo Dung thật chặt nhu thể buông ra thì nàng sẽ tan biến ngay lập tức, Hắn sợ hãi Ä‘iá»u đó nên cứ ôm khu khu lấy Hảo Dung.
Hảo Dung ngước lên nhỠnhẹ nói:
- Quách huynh... Hảo Dung muốn chết đây này:
Quách Trụ nghe nàng thốt ra câu này vội vã buông Hảo Dung.
Hắn rối rít nói:
- Hảo Dung... Nàng không sao chứ...Không sao chứ.
- Hảo Dung không sao đâu.
Hảo Dung vừa nói vừa từ từ đứng lên. Nàng đứng thật sát vào ngÆ°á»i há» Quách. Bá»™ mặt ghê tởm của Quách Trụ đập vào mắt nàng nhung nàng không màng đến khuôn mặt ghê tởm đó.Chiếc áo choàng ru xuống chân nàng. Rồi lần lá»±ot những gì vÆ°á»›ng bận trên ngÆ°á»i Ä‘á»u theo chiếc áo choàng kia roi xuống gót chân Hảo Dung. Thân thể nàng hiện ra vá»›i tất cả những Ä‘Æ°á»ng cong gợi cảm nhất của nữ nhân. Nàng phô bày thân thể đó ra trÆ°á»›c mặt Quách Trụ và chỠđợi phút giao hoan dành cho gã.
Quách Trụ lùi lại hai bá»™ nhìn vào tấm thân loã lồ của Bạch Hảo Dung. Y nhìn nàng gần không chá»›p mắt. Toàn thân y run Ä‘á»™ng nhè nhẹ nhu thể Ä‘ang bị con dục tình thôi thúc. Hai bàn tay y nắm chặt lại. Y bÆ°á»›c đến đặt tay lên vai Hảo Dung. Äôi tay gã rà theo cá»™t sống nàng, rồi lần lên cổ.
Hảo Dung vòng tay ôm lấy thắt lung Quách Trụ. Nàng toan cởi bỠchiếc áo thụng thùng thình của chủ nhân Nhục nhân địa. Quách Trụ trừng mắt nhìn nàng.
- Không...Nàng không phải là Bạch Hảo Dung của ta. Bạch Hảo Dung không có má»™t thân hình nhu nàng. Nàng có khuôn mặt của Hảo Dung có giá»ng nói của Hảo Dung, nhung vẫn không phải là Hảo Dung.
Hảo Dung của ta đâu... Nàng không phải là Hảo Dung.
Quách Trụ vừa nói vừa dùng tay bóp vào yết hầu của Hảo Dung.
Nàng biến sắc, thét lên:
- Nguoi...nguoi làm gì vậy...
-Nàng không phải là Hảo Dung của Quách Trụ.
Quách Trụ rống lên.
- Hảo Dung của ta đâu...
Gã vừa rống vừa dụng công bóp chặt đôi thủ pháp đen kịt lại.
Toàn thân ngÆ°á»i mỹ nữ có khuôn mặt của Hảo Dung rung rẩy bần bật thậm chí phát cả má»™t tiếng trung tiện rồi tắt thở. Hai mắt còn mở trừng trừng, nhu thể không tin vào kết cục này của minh. Nàng ta đâu thể nào tin Ä‘á»±oc có má»™t kẻ cuồng loạn chỉ biết sống trong hoài ức tình yêu.
Quách Trụ đã yêu Hảo Dung và chỉ biết có Hảo Dung cùng những hoài ức của y mà phải tiếp nhận từ Ä‘á»™c nhân Tây Phong. Những hoài ức tạo nên cái tính hoài nghi và tàn nhẫn của Quách Trụ. Y sẽ Ä‘i tìm chiếc bóng hoài ức đó trong cõi Ä‘á»i thá»±c bằng tất cả sá»± hoài niệm vô vá»ng của mình. Duy chỉ có má»™t ngÆ°á»i mà y có thể tiếp nhận Ä‘á»±oc trong mối giao cảm hoài nghi đó là Nhu Băng. Nàng giao cảm vá»›i y bằng chữ hận, và chen vào đó là má»™t chút gì của nhục dục. Có nhu thế y má»›i tạm quên bóng sắc hoài tình.
Quách Trụ buông tay khá»i cổ ngÆ°á»i xấu số. Mỹ nhân đổ gục ngay dÆ°á»›i chân Quách Trụ. Hắn vẫn thá» thẩn nhu ngÆ°á»i sống trong mo, thá»u thào nói:
- Hảo Dung... Hảo Dung...Nàng đã chết rồi phải không. Nàng chết rồi phải không.
Ngay cả ngÆ°á»i quá cố,Quách Trụ cung không tin ngÆ°á»i đã chết.
hết: Hồi 49, xem tiếp: Hồi 50
Tài sản của danangcity

  #50  
Old 17-04-2008, 07:53 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 50

Dị Biến Trùng Trùng



Vá»›i nhân dạng vừa mập vừa lùn, lại vận thêm bá»™ tăng bào thùng thình, Tá»­u đà quá»· Huệ Căn trông chẳng khác gì má»™t đứa bé quái dị. Bá»™ mặt nhẵn nhụi, chẳng có lông mày,cung không có râu lận tóc trông càng ná»±c cÆ°á»i hÆ¡n. Lão ôm chiếc hồ lô, khÆ° khÆ° bÆ°á»›c thẳng đến trÆ°á»›c cá»­a toà Vô Vi cung.
Hai ả cung nữ đứng trước toàn Vô Vi cung chặn Huệ Căn lại. Không để cho hai ả nói gì, Huệ Căn tửu quỷ đã lên tiếng:
- Hê... hai ả nha đầu các ngÆ°Æ¡i định chặn Ä‘Æ°á»ng bổn tiên Æ°?
Lão vừa nói vừa bất ngỠxoay nửa bộ. Chiếc hồ lô trong tay tửu quỷ hoà thượng vung ra nhanh không thể tưởng. Chiếc hồ lô được nối với tay tửu quỷ hoà thượng bằng một sợi tơ hồng, nên nó chẳng khác nào một quả truỷ, đập thẳng vào vùng hạ đẳng của hai ả a hoàn đó.
- Bình bình.
Hai ả a hoàn hứng trá»n chiếc bầu hồ lô của Tá»­u đà quá»· Huệ Căn bị văng ra, va lÆ°ng vào vách Vô Vi cung. Há» ngã huỵch xuống sàn gạch bất Ä‘á»™ng.
Tá»­u quá»· Huệ Căn thá»™p lại bầu hồ lô, Ä‘Æ°a lên miệng tu luôn má»™t ngụm đầy rồi sải bÆ°á»›c tiếng thằng vào toà Vô Vi cung. Sá»± náo Ä‘á»™ng bên ngoài cá»­a Vô Vi cung khiến tất cả những cung nữ Ä‘á»u tụ vỠđại sảnh Vô Vi cung.
Äứng trÆ°á»›c hàng cung nữ, ngÆ°á»i nào cung đẹp nhÆ° tiên nga giáng trần, Tá»­ đà quá»· Huệ Căn toét miệng cÆ°á»i khành khạch rồi nói:
- Lu nha đầu mặt hoa da phấn của các ngÆ°Æ¡i thì đâu làm gì được bổn tiên. Hãy mau vào gá»i mụ Long Thần thánh nữ ra đây gặp bổn tiên. Nếu mụ đó khÆ° khÆ° không rá»i Long đàn, bổn tiên sẽ đập nát toà Vô Vi cung của bá»n yểu Ä‘iệu mặt hao da phấn của các ngÆ°Æ¡i đó.
Nghe câu nói của Tửu đà quỷ Huệ Căn, đủ biết lão chẳng có chút khách khí gì đối với cung nữ Vô Vi cung, nếu không muốn nói là còn có ác cảm với toà Vô Vi cung này.
Tất cả cung nữ Vô Vi cung không ai trả lá»i Tá»­ đà quá»· Huệ Căn mà chỉ dồn nhãn quang rừng rá»±c căm phẫn chiếu vào lão.
Thấy các cung nữ dõi mắt nhìn mìn, Tá»­u đà quá»· Huệ Căn gắt giá»ng quát:
- Bá»n mặt hao da phấn của các ngÆ°Æ¡i có nghe bổn tiên nói không mà cứ đứng trÆ¡ ra nhÆ° bụt thế?
Tá»­u đà quá»· vừa nói dứt câu thì ngay lập tức hai cung nữ vậnhồng y lÆ°á»›t đến lão. Cả hai đồng loạt dá»±ng ngá»c thủ vá»— thẳng vào thể pháp của Tá»­u đà quá»·. Äối phó vá»›i hai đạo nhu kình của hai nàng cung nữ, Tá»­u đà quá»· Huệ Căn chẳng có vẻ gì lo lắng hay khẩn trÆ°Æ¡ng, ngược lại rất dá»­ng dÆ°ng nhÆ° thể xem hai cung nữ kia nhÆ° bá»n múa võ SÆ¡n Äông quay cuồng trong mắt lão.
ChỠcho bốn đạo kình vỗ tới mình, Tửu đà quỷ mới khoát tay như thể đuổi bay ruồi trước mặt. Chỉ một các khoát tay của lão thôi nhưng cung đủ uy lực đẩy bật hai ả cung nữ bật ngược trở lại sau một tiếng sấp động.
- ¨m...
Hai ả cung nữ ngã dài dưới sàn gạch đại sảnh Vô Vi phái, không sao gượng dậy được.
Hừ nhạt một tiếng, Tửu đà quỷ Huệ Căn mới nói:
- Lu m các ngÆ°Æ¡i muốn bổn tiên dạy cho má»™t bài há»c đây. Bổn tiên dạy các ngÆ°Æ¡i thì khó mà đứng lên nổi.
Lão vừa nói vừa toan phát động chiêu công thì Hà mẫn Trinh lước vào:
- Dừng tay...
Tá»­u đà quá»· rút hai tay lại, quay lại nhìn nàng. Tấm mạn che mặt của Mẫn Trinh chỉ chừa lại đôi con ngÆ°Æ¡i long lanh sáng ngá»i lá»t vào mắt Tá»­u đà quá»·.
Mẫn Trinh bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Tá»­u đà quá»· Huệ Căn. Nàng gằn giá»ng nói:
- Vô Vi cung không phải là chốn hoang sơ để hoà thượng làm náo loạn.
Mặt của Tửu đà quỷ nhíu lại. Lão nói:
- Hê... Nghe giá»ng nói này, tiên ông biết ngÆ°Æ¡i không phải là Long Thần thánh nữ. Không phải là Long Thần thánh nữ sao lại che mặt bắt chÆ°á»›c ả chứ.
Nghe Tá»­u đà quá»· thốt câu này, Mẫn Trinh lá»™ rõ vẻ bất nhân qua ánh mắt khắt khe chiếu vào lão. Nàng gằn giá»ng nói:
- Tiên sÆ° Long Thần thánh nữ không tiếp những hạng ngÆ°á»i nhÆ° hoà thượng.
- Không tiếp bổn tiên à? Tiên sư của ngươi nói vậy à? Hay thật đó!
Thế ngươi biết bổn tiên là ai không mà dám thốt ra câu nói đó.
- Bổn cung không cần biết lão hoà thượng là ai! Bổn cung chỉ muốn xử giảo lão theo q ui lệ của Vô Vi cung.
- Hê... ® nha đầu này đúng là có mắt như mù. Ngay cả Tửu đà quỷ Huệ Căn mà ngươi cung đòi xử giảo theo qui lệ của Vô Vi cung.
Lão ngoáy lỗ tai.
- Nghe nha đầu nói mà bổn tiên ngứa cả lỗ tai. Thế nha đầu định xử bổn tiên như thế nào nào?
Hà Mẫn Trinh vừa nói vừa nhích bá»™ đến vá»— ngay lập tức hai mành lụa trong tay nàng thoát ra cắt thằng thành hai Ä‘Æ°á»ng. thượng vá trung công đến Tá»­u đà quá»· Huệ Căn.
Huệ Căn không thèm né tránh mà dựng đứng đôi bản thủ đón lấy hai mành lụa của nàng. Lão vừa đón thằng chiêu công của Hà Mẫn Trinh vừa nói:
- Tuyệt kỹ Triểu xí phi vân của nha đầu thì bổn tiên không lạ gì đâu.
Lá»i nói còn Ä‘á»ng trên miệng lão thì đôi mành lục của Mẫn Trinh đã chạm thẳng vào đôi bản thủ cùa Tá»­u đà quá»· Huệ Căn.
- ¨m...
Công thẳng đỡ thẳng, chẳng ai chịu nhÆ°á»ng ai, khi đôi mành lục chạm vào đôi bản thủ của Tá»­u đà quá»·, liá»n tạo ra má»™t tiếng sấm dá»™i làm rung chuểyn cả toà Vô Vi cung. Vô Vi tiên tá»­ Hà Mẫn Trinh bất ngá» thối liá»n hai bá»™. Trong khi Tá»­u đà quá»· Huệ Căn vẫn trụ chân má»™t chá»—.
- Có bấy nhiêu bản linh mà cung đòi xử giảo bổn tiên.
Lão vừa nói vừa lắc vai lÆ°á»›t mình đến nhanh không thể tưởng. Äôi thủ pháp vá»›i má»™t thế cầm nã thủ, vÆ°Æ¡n ra thá»™p ngay lấy hai màn lụa của Hà Mẫn Trinh.
Lão rống lên một tiếng thật lớn.
- A...
Cùng với tiếng rống đó, chân Tửu đà quỷ dậm mạnh xuống sàn Vô Vi cung.
- Chát...
Sàn gạch rạn nứt nham nhở khi chân Tá»­u đà quá»· nện xuống, đồng thá»i tay giật mạnh vá» phía sau. Hà Mẫn Trinh bị nhấc lên khá»i mạch gạnh lao vá» phía lão.
Nàng giật mình bởi thần lá»±c phi thÆ°á»ng của Tá»­u đà quá»· Huệ Căn.
Chưa bao giỠHà Mẫn Trinh thấy ai có nội lực uy mãnh như Tửu đà quỷ Huệ Căn. Nàng đã dụng đến thiên cân trụy để trụ thân nhưng vẫn bị lão kéo phăng vỠphía lão.
Vô Vi tiên tá»­ Hà Mẫn Trinh quá bất ngá» trÆ°á»›c thần lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng vẫn linh hoạt phản ứng. Vừa bị kéo vá» phía Tá»­u đà quá»· Huệ Căn liá»n buông luôn mành lụa và phát Ä‘á»™ng chưởng công vá»— thẳng vào đầu lão.
- ¨m...
Cách linh hoạt ứng phó của nàng quả không hổ danh là cung chủ Vô Vi cung. Äâu ai có thể phản ứng nhanh hÆ¡n nàng. vừa bị Ä‘á»™ng đã chuyển thành thế chủ Ä‘á»™ng công kích đối phÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng bất ngá» lại tiếp bất ngá», Vô Vi tiên tá»­ Hà Mẫn Trinh đã dụng đến mÆ°á»i thành công lá»±c phát Ä‘á»™ng ra hai đạo kình đó những tưởng đâu sẽ đập nát sá» Tá»­u đà quá»· Huệ Căn thế mà đầu của lão vẫn trÆ¡ trÆ¡, chẳng há» hấn gì, ngược lại hổ khẩu nàng tê rần, buốt nhói, những tưởng xÆ°Æ¡ng cốt bị gãy thành nhiá»u Ä‘oạn.
Tửu đà quỷ Huệ Căn trố mắt nhìn Hà Mẫn Trinh.
- Y... Nha đầu... ngươi khá lắm...
Hà Mẫn Trinh trụ bộ, ngơ ngẩn nhìn lão. Nàng nghi thầm:
" Lão là nÆ°á»i bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt hay là bằng đá nhỉ".
à niệm kia còn Ä‘á»ng trong đầu nàng thì Tá»­u đà quá»· Huệ Căn rống lên má»™t tiếng. lão dậm chên lao thẳng vào Mẫn Trinh.
Mẫn Trinh Ä‘anh mặt, gằn giá»ng nói:
- Lão muốn chết.
Nàng vừa nói vừa dùng đến tuyệt công "Vô vi tâm pháp". Äôi bản thủ của nàng xoay tròn tạo ra má»™t màn ảo khí đón thẳng lấy chiêu công của Tá»­u đà quá»· Huệ Căn.
- ¨m...
Mẫn Trinh bị trượt dài ra sau đến bốn trượng, tấm mạng che mặt của nàng bị dÆ° kình hất tung ra khá»i mặt để lá»™ chân diện. Khí huyết nhá»™n nhạo, mắt nẩy Ä‘om đóm tối sầm. Mẫn Trinh rùng mình, rồi oẹ ra má»™t vòi máu.
Phía bên kia Tửu đà quỷ Huệ Căn chỉ dùng tay xua đầu mình mà chẳng có chút biểu hiện gì. lão trừng mắt nhìn Mẫn Trinh.
- Bổn tiên khá khen cho nha đầu đó. Nhưng với võ công Vô Vi tâm pháp phối hợp nội lực yếu đuối của nhà đầu thì chẳng làm gì được "Thiết đầu đà" của bổn tiên đâu. Mau qủi xuống xin bổn tiên tha mạng đi.
Mẫn Trinh rít má»™t luồng chấn nguyên, Ä‘anh giá»ng nói:
- Vô Vi cung chưa hế bíêt quỳ trước ai cả. lão có bản linh thì đấn lấy mạng bổn cung.
- Lấy thì lấy chứb tiên ngại gì. Bổn tiên sẽ san bằng Vô Vi cung này, để xem Long Thần thánh nữ có chịu xuất đầu lộ diện không.
Lão vừa nói vừa dậm chân má»™t cái, toan lao thẳng đến Vô Vi tiên tá»­ Hà Mẫn Trinh. Mẫn Trinh cung quyết liá»u mạng vá»›i Tá»­u đà quá»· mà dồn toàn bá»™ công lá»±c vào song thủ để sống chết trong chiêu này. Nếu nhÆ° chuệyn đó xảy ra thì rõ ràng ngÆ°á»i phải chết chính là Mẫn Trinh. Tuy nhêin, Tá»­u đà quá»· chÆ°a kịp phát Thiết đầu công thì Thiếu Hoa cùng Khắc Mạc Kha lÆ°á»›t vào giữa Tá»­u đà quá»· Huệ Căn và Mẫn Trinh.
Thiếu Hoa nói:
- Dừng tay...
Khắc mạc Kha khẽ gật đầu.
Lão nhẹ ấn tay vào vai Thếiu Hoa, thân pháp thần kỳ lướt đến ngồi vào chiếc ngai sơn son thiếp vàng của Mẫn Trinh.
Tửu đà quỷ nhìn Khắc Mạc Kha bằng ánh mắy xét nét.
Mạc Kha nói:
- Huệ Căn phá giới hoà thượng... Vô Vi phái sẵn sàng bồi tiếp lão.
Nếu nhÆ° Tá»­u hoà thượng đánh bật lão phu ra khá»i chiếc ngai này, lão phu sẽ hạ mình bái lạy Tá»­ hoà thượng. Và sẽ Ä‘Æ°a lão đến gặp Long Thần thánh nữ. Bằng nhÆ° ngược lại, Tá»­u hoà thượng đừng hối tiếc.
Tá»­u đà quá»· dốc bầu rượu tá»­u quá»· má»™t ngụm dài rồi há»i:
- Lão quỷ là ai mà cao ngạo như vậy?
- Vô danh nhân.
- Bổn tiên mới nghe cái tên này lần đầu.
- Äúng... Lão chỉ má»›i nghe lần đầu, cung là lần cuối cùng vá»›i lão.
NhÆ°ng trÆ°á»›c khi lão hòa thượng say ngÆ°Æ¡i thá»­ thá»i vận vá»›i lão phu... Lão phu muốn biết vì sao ngÆ°Æ¡i lại đến khuấy Ä‘á»™ng Vô Vi cung. Trên giang hồ chẳng còn chổ nào để hào thượng khuấy đảo à?
- Lão muốn biết ư?
Khắc Mạc Kha gật đầu:
- Bất cứ Ä‘iá»u gì xảy ra cung phải có nguyên nhân của nó. Nên lão cần biết rõ nguyên nhân vì sao Tá»­u đà quá»· đến Vô Vi phái.
Tửu đà quỷ tu một ngụm dài rồi nhìn Khắc Mạc Kha nói:
- Bổn tiên đến đây để gặp Long Thần thánh nữ để đoạt hắc châu của ả. Có được không?
- Tửu hoà thượng đã có chuyển luân thần châu, sao còn muốn đoạt Hác châu của Vô Vi phái?
- Vô danh lão quá»· còn há»i Tá»­u hoà thượng này nữa. Có má»™t viên tất muốn có hai viên, có hai viên thì hẳn phải tÆ¡ tưởng đến cả xâu chuá»—i chuyển luân thần châu. Ngày nay võ lâm ai cung biết Thêin Tống đã khởi phát cuá»™c hợp nhất chuyển luân thần chân thì bổn tiên cung bắt chÆ°á»›c y chứ. Y làm được tất bổn tiên cung làm được, Vô diện nhân và Long Thần thánh nữ cùng bổn tiên.
Lão quệt lá»— mui nhÆ° má»™t đứa trẻ, trông vừa ngá»™ nghinh vừa ná»±c cÆ°á»i. Quệt lá»— mui rồi, Tá»­u đà quá»· nói tiếp:
- Cuồng ta thì mất ngá»c rồi.
Gã nheo mắt nói:
- ã... mất ngá»c bởi tay má»™t tên tiểu tá»­ vô danh Hoàng Thiếu Hoa nào đó. Giá» chỉ còn bổn tiên có. Bổn tiên phải hợp nhât thần châu thôi.
Nếu như Long Thần thánh nữ chịu giao Hắc châu cho bổn tiên...
Gã toét miệng cừôi há»nh hệch rồi nói tiếp:
- Bổn tiên sẽ đi ngay, chẳng làm khó dễ gì Vô Vi cung nữa.
- Thế sao trÆ°á»›c đây lão không thá»±c hiện Ä‘iá»u này?
- Hê... Bởi thập đại tà nhân đã giao Æ°á»›c trÆ°á»›c. Ngá»c ai ngÆ°á»i nấy giữ.
Chẳng ai xúc phạm ai. Nếu ngÆ°á»i này Ä‘oạt của ngÆ°á»i kia thì những ngÆ°á»i còn lại sẽ hợp sức truy sát. Bổn tiên đâu có dám. Giá» cái lệ đó đã bị Thiên Tống phá rồi. Giá» cung chẳng còn bao nhiêu ngÆ°á»i. Cứ xem nhÆ° cỠđã đến tay Tá»­u đà quá»· này vậy.
Khắc Mạc Kha nhìn Tửu đà quỷ Huệ Căn từ từ vuốt râu rồi nói:
- Xem chừng chuyển luân thần châu có hấp lực quá lớn nến đánh động lòng thaMẫn Trinh nơi một hoà thượng say nữa. Phàm cổ nhân có câu tham thì thâm. Lão hoà thượng sẽ có thần châu nếu đánh bật được lão phu.
- Hê... Vô danh lão quá»· nói thật đấy chứ? Äừng để cho Tá»­u đà quá»· này thất vá»ng đấy nhé.
- Lão phu không để cho Tá»­u đà quá»· hòa thượng thất vá»ng đâu. Lão phu vốn di cung là ngÆ°á»i của Vô Vi phái...
Tửu đà quỷ dốc bầu rượu tửu quỷ tiếp một ngụm dài nữa. Lão thả bầu rược xuống, rồi nói:
- Vô danh lão quỷ làm cho ta phát nôn đó.
Lão quệt mui nói tiếp:
- Vô danh lão không phải là đối thủ của Tửu đà quỷ hoà thượng đâu.
Chẳng lẽ võ công lão hÆ¡n được tuyệt há»c trong Tàng Kinh Các của Thiếu lâm tá»± sao?
- Lão hòa thượng say thử đim rồi biết võ công của lão phu như thế nào.
- Tửu đà quỷ này rất sẵn lòng thỉnh giáo võ công của Vô danh quỷ nhân.
Nói rồi Tá»­u đà quá»· thét lên má»™t tiếng thật lá»›n. Lão dụng nagy đến tuyệt há»c Thiết đầu công phát chiêu công Khắc Mạc Kha. Dậm chân xuống ná»n gạch Vô Vi phái, Tá»­u đà quá»· nhÆ° má»™t mui tên lao thẳng đến Khắc Mạc Kha.
Khắc Mạc Kha vÆ°Æ¡n đôi song thủ khẳng khiuđến trÆ°á»›c. Lão không dụng công đón thẳng đỡ thẳng lấy chiếc đầu trá»cung nữ của Tá»­u đà quá»· mà nhÆ° vừa chạm vào thì vuốt tay theo đà lao tá»›i Huệ Căn.
Thân ảnh của Tửu đà quỷ như thể bị đôi tay khẳng khiu của Khắc Mạc Kha lái nó hướng vào cây cột đá chống toà Vô Vi cung.
- ¨m...
Äầu của Tá»­u đà quá»· Huệ Căn lao thẳng vào cây cá»™t đá đó. Cây cá»™t rạn nứt, lão bậtb ngược trở lại, té huỵch xuống sàn gạch. Viên chuyển luân ngậm trong miệng Tá»­u đà quá»· rÆ¡i ra ngoài lăn trên sàn gạch.
Khắc Mạc Kha xoay tròn hữu thủ, một hấp lực phát ra hút ngay viên chuyển luân thần châu vào tay torn gkhi Tửu đà quỷ vẫn còn ngồi bệt dưới đất, há hốc miệng với vẻ mặt ngỠnghệch ngơ ngác.
Tửu đà quỷ xoa đầu từ từ đứng lên. Lão nhìn Khắc Mạc Kha nói:
- Hê... Vô danh lão quỷ... Lão dụng công phu gì vậy chứ?
- Tửu đà quỷ hoà thượng hãy thử tiếp đi sẽ chứng nghiệm công phu võ công của lão phu.
Lão chìa viên thần châu đến trước mặt.
- Ngá»c của Tá»­u hoa? thượng giỠđã ở trong tay lão phu. Chắc Tá»­u hoà thượng chẳng muốn mất nó. Äúng không nào... Không muốn mất thì Tá»­u đà quá»· hoà thượng phải Ä‘oạt lại. Äừng để mất má»™t báu vật quý nhÆ° thế này. Không có thần châu thứ hai dành cho lão đâu.
Thần nhãn Tá»­u đà quá»· long lên sòng sá»c. Lão rít giá»ng nói:
- Vô danh lão quỷ, trả thần châu lại cho bổn tiên.
Tá»­u đà quá»· nói dứt câu thét lên má»™t tiếng thật lá»›n, cùng vá»›i cái dậm chân lão lại dụng đến Thiết đầu công lao đến Khắc Mạc Kha. Cung nhÆ° lần trÆ°á»›c, Khắc Mạc Kha lại dụng tuyệt công do mình chế tác ra, hÆ°á»›ng thể pháp của Tá»­u đà quá»· Huệ Căn nhÆ° má»™t mui tên lao thẳng xuống sàn gạch Vô Vi cung, mà tuyệt nhiên không há» rá»i thân khá»i chiếc ngai bằng vàng ròng.
- ¨m...
Lần này đầu của tá»­u quá»· Huệ Căn lún sâu xuống sàn gạch, hai chân chổng lên trá»i dãy liên tục. lão rú lên má»™t tiếng thật lá»›n dụng cả hai tay má»›i ghịt đầu ra khá»i sàn gạch. Chiếc đầu Thiết đầu công của Tá»­u đà quá»· Huệ Căn xuất hiện những Ä‘Æ°á»ng răn tÆ°Æ¡m máu trông thật khủng khiếp.
Äôi thần nhãn của lão lá»™ hẳn ra ngoài.
Tá»­u đà quá»· lừng lững bÆ°á»›c đến Khắc Mạc Kha, thá»u thào nói:
- Trả ngá»c cho bổn tiên... Trả ngá»c cho bổn tiên!
Gã vừa Ä‘i vừa nói vừa chìa tay đến trÆ°á»›c nhÆ° má»™t gã Cái bang muốn xin lại phần thức ăn ngon bị ngÆ°á»i khác Ä‘oạt lấy.
Khắc Mạc Kha vẫn chìa viên thần châu đến trước. Lão buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tá»­u đà quá»·... NgÆ°Æ¡i trả lại mạng Hàn đệ cà Khắc muá»™i muá»™i cho lão phu... Lão sẽ trả ngá»c cho ngÆ°Æ¡i.
Tá»­u đà quá»· Huệ Căn nhÆ° thể không nghe lá»i nói của Khắc Mạc Kha mà cứ thồn thển nói:
- Trả ngá»c cho ta... Trả ngá»c cho ta!
lão bất ngá» dừng bÆ°á»›c, dùng tay xoa đầu mình, rồi cÆ°á»i há»nh hệch trông thật ngá»™ nghinh. Lão xoa chiếc đầu trá»c tÆ°Æ¡m màu từ những Ä‘Æ°á»ng răng, ngÆ¡ ngác nhìn quanh. Thần quang của lão bá»—ng dÆ°ng thất tầhn hẳn.
Lão bất chợt vỗ tay bôm bốp.
- Ta là minh chủ võ lâm... Các ngươi là quỷ sứ phương nào?
Lão lại gãi đầu, rồi chặt lưỡi đảo mắt nhìn quanh. Bất ngỠlão rú lên:
- Ôi... đầu ta đau quá... đau quá... ta sợ lắm... Ta sợ lắm.
Tá»­u đà quá»· Huệ Căn ôm đầu vụt lao ra khá»i cá»­a Vô Vi cung.
Khắc Mạc Kha nhìn theo Tửu đà quỷ buôn gmột tiếng thở dài.
Thiếu Hoa cung như Khắc Mạc Kha bất gíac lắc đầu thầm nghi:
"Tá»­u đà quá»· Huệ Căn chẳng còn là Tá»­u đà quá»· Huệ Căn. Lão đã trở thành má»™t con ngÆ°á»i khác, má»™t con ngÆ°á»i chỉ có thân xác mà không có thần thức:.
Chàng nhìn lại Khắc Mạc Kha.
Khắc Mạc Kha ngoặt Thiếu Hoa.
Chàng bước đến bên lão.
- Thúc thúc...
Khắc Mạc Kha đưa chuyển luân thần châu của Tửu đà quỷ vào tay chàng.
- Vật hồi cố chủ. Hãy giữ lấy!
Tửu đà quỷ cầm lấy viên thần châu.
Khắc Mạc Kha nói:
- ÄÆ°a thúc thúc đến Long đàm.
- Thúc thúc...
- Äừng cãi lại ý trá»i.
Thiếu Hoa khẽ gật đầu, rồi ghé lưng vào cõng Khắc Mạc Kha. Chàng đưa Khắc Mạc Kha quay lại Long đàm.
Hà Mẫn Trinh bước đến trước hòn giả sơn Long đàm hành lễ rồi nói:
- Tiên sÆ°! Thiếu Hoa công tá»­ đã quay vá».
Chiếc đầu rồng từ từ dịch chuyển mở ra lối vào Long đàm.
Thiếu Hoa toan bước vào Long đàm thì Khắc Mạc Kha cản lại.
- Äể thúc thúc vào được rồi.
Thiếu Hoa lưỡng lự.
- Thúc thúc... Long Thần thánh nữ...
Khắc Mạc Kha gằn giá»ng nói:
- Long Thần thánh nữ Má»™c Bảo Châu đã truyá»n ná»™i lá»±c cho hiá»n Ä‘iểt rồi, giỠđâu còn là đối thủ của ta. NgÆ°Æ¡i đừng lo.
Thiếu Hoa đặt Khắc Mạc Kha xuống trước đầu rồng. Lão nhìn lại Thiếu Hoa.
- Phải hợp nhất xâu chuỗi chuyển luân thần châu!
- Thiếu Hoa sẽ làm được Ä‘iá»u đó.
Khắc Mạc Kha khẽ gật đầu, vuốt râu mỉm cÆ°á»i nhìn chàng. Ãnh mắt của lão chan chứa tình và ngập má»™t ná»—i buồn mênh mông khó tả. Lão chá»i tay xuống đất, lắc vai, thân pháp là đà lÆ°á»›t vào trong Long đàm.
Thiếu Hoa lo lắng nhìn theo Khắc Mạc Kha cho đến khi đầu rồng bằng đá sụp xuống.
Chàng buông tiếng thở dài quay sang nói với Mẫn Trinh.
- Mẫn Trinh... Long Thần thánh nữ sẽ xử thúc thúc của Thiếu Hoa như thế nào?
Mẫn Trinh lắc đầu.
- Muội cung không biết.
Hai ngÆ°á»i cùng hÆ°á»›ng mắt nhìn vá» Long đàm. Tim Thiếu Hoa đập rá»™n trong lồng ngá»±c. Chàng lo lắng má»™t Ä‘iá»u gì đó sắp xảy ra nhÆ°ng không sao giải thích được ná»—i lo lắng của mình.
Từ chiếc trụ đá, ánh hào quang phát lên. Cùng với ánh hào quang đó là hai viên huyết châu và hắc châu xuất hiện.
Thiếu Hoa bước đến cầm lấy hai viên huyết châu và hắc châu. Mẫn Trinh nói:
- Thiếu Hoa huynh... Tiên sư đã tiếp nhận sự thành công của huynh.
Sắc diện Thiếu Hoa tái nhợt:
- Như vậy... thúc thúc đã...
Thiếu Hoa chưa kịp nói hết câu thì cả khối đầu rồng Long đàm khổng lồ phát ra những âm thanh ì ì. Thiếu Hoa và Mẫn Trinh còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì khối đầu rồng kia từ từ sụp xuống.
Hai ngÆ°á»i lùi hẳn lại bốn trượng.
Cát bụi mù mịt sau những âm thanh nhÆ° có cÆ¡n địa chấn, rồi tất cả trở lại bình thÆ°á»ng, Long đàm giỠđây chẳng khác nào má»™t hầm má»™ đá khổng lồ trong mắt Thiếu Hoa và Mẫn Trinh.
Thiếu Hoa buột miệng nói:
- Khắc thúc thúc.
Mẫn Trinh thì gá»i tên Long Thần thánh nữ.
- Tiên sư.
Hai ngÆ°á»i nhÆ° cùng má»™t ý niệm, mà quá»· xuống trÆ°á»›c hầm má»™ đó.
Cả hai cùng hÆ°á»›ng vá» phía nấm mồ đá. Cả hai cùng hành lá»…. Vầng nhật quang từ từ chìm xuống cuối Ä‘Æ°á»ng chân trá»i.
Thiếu Hoa nghi thầm:
"Sống không trá»n tình, nhÆ°ng khi chết thúc thúc lại có chung má»™t nấm mồ vá»›i ngÆ°á»i thúc thúc yêu và thÆ°Æ¡ng".
Hai ngÆ°á»i quá»· nhÆ° thế cho đến khi màn đêm trùm xuống há».
Cả hai nhÆ° thể nghe tiếng thầm thì từ trong nấm mồ đá vá»n gđến thính nhi há». Bất giác Thiếu Hoa nhìn sang Mẫn Trinh.
- Mẫn Trinh.
- Thiếu Hoa huynh.
Chàng nắm lấy tay nàng.
Mẫn Trinh rút tay lại ngay.
Thái Ä‘á»™ của nàng khiến Thiếu Hoa sững sá».
- Nàng...
Mẫn Trinh nghiêm giá»ng nói:
- Mẫn Trinh đã hiểu ra chữ tình như thế nào rồi. Mẫn Trinh đã cảm nhân chữ tình, nếu không muốn nói Mẫn Trinh yêu huynh... Nhưng...
Mẫn Trinh không thể tiếp nhận chữ tình của huynh được. Mẫn Trinh không thể cho chữ tình trong mình làm hoen ố những giới quy của tiên sư để lại.
Nàng từ từ đứng lên. Không biết vô tình hay có chủ đích mà tay Mẫn Trinh đặt vào hai cánh môi của nàng. Nàng nhìn Thiếu Hoa nghen ngào nói:
- Mẫn Trinh sẽ diện bích tạ tội với tiên sư. Huynh đi đi.
- Mẫn Trinh... Chẳng lẽ nàng.
Mẫn Trinh nghiêm giá»ng khe khắt nói:
- Nấm mồ của tiên sư là giáo huấn đối với Mẫn Trinh. Công tử đi đi.
Nàng quay lưng lại với Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài. Chàng toan mở miệng nói, nhưng Mẫn Trinh đã lên tiếng trước.
- Công tá»­ đừng bắt Mẫn Trinh chiếu theo qui giá»›i Vô Vi phái mà hành xá»­ ngÆ°á»i.
Giá»ng nói của nàng vừa trang trá»ng vừa nghiêm khắc đến lạnh lùng.
Thiếu Hoa chỉ còn biết nhìn nàng mà không nói được lá»i nào.
Chàng miá»…n cưỡng ôm quyá»n nói:
- Cung chủ bảo trá»ng.
Nàng không đáp lá»i chàng.
Buông tiếp tiếng thở dài nữa, Thiếu Hoa hy vá»ng Mẫn Trinh sẽ quay lại, nhÆ°ng nàng vẫn đứng nhÆ° pho tượng bất Ä‘á»™ng dõi mắt nhìn vào bóng đêm.
Thiếu Hoa thở hắt ra một tiếng rồi thả bước đi chầm chậm.
Mẫn Trinh từ từ quay lại nhìn theo Thiếu Hoa. Trên khóe mắt nàng vẫn còn Ä‘á»ng hai hàng lệ, tay thì bụm lấy miệng để không trào ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Khi nhân dạng Thiếu Hoa đã chìm vào bóng tối mất hút, nàng mới bật khóc thành tiếng. Nàng vừa khóc vừa nói:
- Thiếu Hoa... Mẫn Trinh yêu huynh... Mẫn Trinh yêu huynh nhiá»u lắm. Mẫn Trinh sẽ không bao giá» quên được huynh đâu... Kiếp này Mẫn Trinh và huynh có duyên nhÆ°ng không có tình... có nợ... Nếu có duyên nợ... Kiếp sau Mẫn Trinh và huynh sẽ gặp lại.
Nàng nấc nghẹn:
- Muội yêu huynh.
Nàng nói rồi từ từ khuỵu hai chân ngồi xuống sàn đá.
Mẫn Trinh tiếp tục khóc. Nàng khóc với tất cả nỗi đau ray rứt khi vừa bắt được chữ tình thì chữ tình đó đã vội quay lưng với nàng. Không phải Thiếu Hoa quay lưng mà chính nàng là kẻ chối bỠtình yêu đó.
Khóc một lúc thật lâu, Mẫn Trinh nhìn lại nấm mộ đá khổng lồ.
Nàng quì lên thành kính nói:
- SÆ° nÆ°Æ¡ng... Mẫn Trinh sẽ giữ trá»n giáo quy mà sÆ° nÆ°Æ¡ng đã để lại cho Vô Vi phái.
Mã Trân Trân bất ngỠtừ trong bóng tối bước ra.
- Ngươi đã biết đau khổ vì chữ tình rồi à?
Nghe giá»ng nói của Trân Trân, Mẫn Trinh quay ngoắt lại. Nàng vừa đứng lên thì đã bị Mã Trân Trân cách không Ä‘iểm vào tịnh huyệt.
Mẫn Trinh buột miệng thốt:
- Trân Trân...
Trân Trân phá lên cÆ°á»i khanh khách. Tiến gcÆ°á»i của Uyên Ương hồ Ä‘iệp khiến Mẫn Trinh phải rùng mình. Nàng rùng mình khôn gphải vì sợ hãi cái chết sẽ đến vá»›i mình, mà vì tràng tiếu ngạo của Mã Trân Trân toát ra cái chất dâm ô đến cá»±c Ä‘á»™.
hết: Hồi 50, xem tiếp: Hồi 51
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåñïëàòíûé, áèëüÿðä, dị kiếm khách, ïåñíÿ, ñâàäüáà, òåëåôîííûé, òàíöåâ, ýëåêòðîìîíòàæ, æàëþçè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™