Đối với đệ tử tông phái mà nói, nơi chủ yếu đi có lẽ những nơi ven bờ vùng núi mãnh thú, đó là rất nhiều mạch núi nhỏ kéo dài. Mãnh thú ở đó so ra mà nói thì thực lực yếu hơn rất nhiều, hơn nữa các loại dược thảo cũng rất nhiều. Đồng thời, mãnh thú trong đó sau khi giết được còn có thể mang đi bán lấy tiền hay đổi bạc.
Sau tám ngày trời, cuối cùng xe ngựa của Lâm Hi và Tô Tử Huyên rốt cục chạy tới vùng núi mãnh thú.
Hí hí hí!
Chỉ cách vùng núi mãnh thú còn có một đoạn, bốn con tuấn mã kéo xe lập tức đứng dựng lên, hoảng sợ hí dài, thúc thế nào cũng không chịu đi tới .
- Xuống xe đi. Ngựa rất mẫn cảm đối với hơi thở của mãnh thú. Căn bản không dám tới gần.
Tô Tử Huyên quăng ra chút bạc cho phu xe, lập tức nhảy xuống từ trên xe ngựa. Nàng đã đến vùng núi mãnh thú rất nhiều lần, đối với phương diện này rất có kinh nghiệm.
- Vâng.
Lâm Hi gật đầu, cũng nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Phu xe này cả kinh, sắc mặt trắng bệch. Hiển nhiên cũng biết đây là địa phương gì. Hắn thu tiền, giương roi ngựa lên, cũng không quay đầu lại mà cứ vội vã đi.
Bốn phía im ắng, một luồng khí lạnh mãnh liệt mênh mông từ xa xa ập đến.
- Đây là vùng núi mãnh thú sao? Thật sự là đồ sộ!
Lâm Hi nhìn xa xa mà nói lẩm bẩm. Chỉ thấy dưới làn sương khói mây mù bốc lên ngùn ngụt, một dãy núi khổng lồ phảng phất cự thú đang chiếm cứ nơi này. Nó đứng sừng sững trên mặt đất, ở trước mặt ngọn núi này, loài người thật nhỏ bé giống như con kiến hôi.
- Đó không phải là vùng núi mãnh thú, chỉ là một quả núi nhỏ. Vùng núi mãnh thú đích thực vẫn còn ở tít sâu trong kia.
Tô Tử Huyên lạnh nhạt giải thích.
Trong lòng Lâm Hi chấn động. Hắn biết vùng núi mãnh thú rất khổng lồ, nhưng lúc nghe Tô Tử Huyên nói mới cảm giác được vùng núi mãnh thú này hùng vĩ tới đâu.
Vẻn vẹn là một quả núi nhỏ ven rìa mà cũng đã lớn lao như vậy. Vậy vùng núi chính đích thực chẳng lẽ không phải càng đồ sộ, cao lớn hay sao.
- Đi thôi.
Thân hình cùng bật lên, hai người lập tức đồng hành hướng tới vùng núi mãnh thú.
Trong vùng núi mãnh thú, cỏ cây dày đặc, đều cao quá eo lưng.
- Véo!
Từ trên một cây cổ thụ hai người ôm không hết đột nhiên bắn xuống một sợi dây bạc cực nhanh, lại còn kêu vun vút như mũi tên bắn ra từ cây cung Thiết Tí.
Keng!
Thân hình Tô Tử Huyên bất động, hai ngón tay chợt kẹp. Ngay vào lúc sợi dây bạc này bắn tới trước mặt thì đưa tay kẹp lấy. Sợi dây bạc này bị kẹt cứng ở trong ngón tay của Tô Tử Huyên lại phát ra âm thanh như thể sắt thép va chạm vào nhau, đồng thời phát ra những tiếng mạnh.
- Đây là Cương Bối Xà, nó thích ẩn mình ở trên cây để tập kích. Cái bụng của nó rất mềm, nhưng mà phần lưng lại cứng rắn như thép. Tương đương với Võ Giả Tôi Thể Kỳ dốc toàn lực một kích. Nhưng mà điều phải đề phòng nhất là nọc độc phun ra từ trong miệng nó, có kịch độc.
Tô Tử Huyên chợt nghiêng đầu, một tia nọc độc vừa mới lướt qua sát bên trán của nàng. Ngón tay của Tô Tử Huyên chợt kẹp, răng rắc một tiếng, con Cương Bối Xà này lập tức bị bóp chết.
- Trong chốn núi rừng, nhóm lửa bất tiện. Cần phải học cách tìm cái ăn cho mình. Loại Cương Bối Xà này trong huyết dịch có được lượng lớn linh khí, so với dược liệu còn tốt hơn nhiều, đại bổ.
Tô Tử Huyên vừa nói, vừa đưa tay rạch một cái. Con Cương Bối Xà này lập tức bị xé toạc, máu chảy ra ào ào. Tô Tử Huyên uống một nửa, tiện tay ném cho Lâm Hi:
- Uống đi!
Lâm Hi cũng không nói nhiều, tức thì ngửa cổ. Một vòi máu lớn mang theo mùi tanh tanh trôi vào trong bụng. Huyết xà vào bụng, lập tức hình như có một đám hỏa dược nổ tung, nguyên khí đậm đặc phụt ra tiến vào tứ chi ngóc ngách xương cốt Lâm Hi .Nếu so sánh với việc Lâm Hi tắm dược liệu bốn, năm ngày thì hiệu quả còn phải lợi hại hơn. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Thật thoải mái a!
Lâm Hi thoải mái phì một cái, vẻ mặt khó có thể tin nổi:
- Loại xà huyết này quả là đại bổ như vậy! So với đệ tắm dược liệu để tôi luyện thân thể thì hiệu quả đều phải tốt hơn!
- Hiện tại ngươi đã biết rõ, tại sao đều nói vùng núi mãnh thú nguy hiểm, nhưng mà vẫn có nhiều người như vậy thích đến nơi này. Mạo hiểm và thu hoạch là có quan hệ trực tiếp. Nguy hiểm càng lớn, thu hoạch càng cao. Có điều, Cương Bối Xà mặc dù đại bổ, nhưng nọc độc của bọn chúng lại rất nguy hiểm. Nơi này các chủng loại rắn rất nhiều, độc tính cũng không giống nhau. Mặc dù thực lực chúng không mạnh, nhưng lại là giống nguy hiểm nhất ở vùng đất ven rìa. Ngươi tốt nhất có lẽ nên cứ tránh né bọn chúng.
Tô Tử Huyên nhân tiện giới thiệu cho Lâm Hi về tình hình trong vùng núi mãnh thú.
- Nhưng mà cũng may loại này cũng giống như các loại rắn rết khác đều không thích mùi Hùng Hoàng. Buổi tối lúc nghỉ ngơi thì nên rắc ở chung quanh một vòng Hùng Hoàng. Chỉ cần né được những loại rắn kịch độc này thì khu bên rìa của vùng núi mãnh thú có lẽ cũng không có nguy hiểm như thế.
- Vâng, đệ đã nhớ.
Lâm Hi gật đầu, ngoài miệng hắn đồng ý, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ hoàn toàn khác:
- Lần trước ta luyện đan khử độc cũng không có ít. Đối phó những xà độc này hoàn toàn không có vấn đề. Những xà huyết này đại bổ như thế, cứ bắt về ăn. Nếu đem so sánh với tắm dược liệu thì đều phải mạnh hơn nhiều.
Tô Tử Huyên căn bản không biết đến tính toán trong lòng Lâm Hi. Đan dược khử độc trong giới tông phái đều rất ít, hơn nữa rất trân quý. Đại đa số đệ tử tông phái mà đụng tới những độc xà này thì đều phải đi đường vòng tránh qua.
Mặc dù Tô Tử Huyên ỷ vào chính mình tai mắt thông minh, phản ứng nhanh nhẹn nên không sợ những độc xà này tập kích. Nhưng mà nếu bị độc xà cắn cho một cái như vậy, cho dù nàng đã đạt tới cảnh giới võ đạo Đệ Thất Trọng Cự Linh Kỳ đỉnh cao thì cũng bị cảm giác phi thường phiền toái. Cho nên, cho dù Tô Tử Huyên là kẻ tài cao gan cũng lớn mà cũng không dám nghĩ tới việc bắt xà bồi bổ.
- Bên rìa vùng núi mãnh thú mặc dù cũng có mãnh thú đông đảo, nhưng mà với thực lực của ngươi thì vẫn còn có thể ứng phó với chúng. Có một điều ngươi phải nhớ kỹ. Từ chỗ này đi tới thì nhiều nhất đến ba mươi dặm là ngươi nhất định phải dừng lại. Không được đi thêm vào nữa.
Tô Tử Huyên nhìn chăm chú Lâm Hi, vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ như muốn chắc chắn rằng Lâm Hi ghi nhớ thật kĩ lời của nàng.
- Tại sao? Nơi đó rất nguy hiểm?
Trong lòng Lâm Hi giật thột liền hỏi vội.
- Không phải rất nguy hiểm. Đối với ngươi mà nói là phi thường nguy hiểm. Sau khi đi vào, cơ hồ là cửu tử nhất sanh. Đến mãnh thú ở ngoài ba mươi dặm nữa, toàn bộ đều là mình đồng da sắt, lực lớn vô cùng. Hơn nữa nanh vuốt bọn chúng sắc bén, tương đương thần binh lợi khí. Nhưng mà cái này đối với ngươi mà nói, còn không phải nguy hiểm nhất. Nguy hiểm nhất chính là khi ngươi đụng tới bọn chúng, căn bản có muốn trốn đều không trốn thoát!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Tuy là trong lòng Lâm Hi cũng có chuẩn bị mà vẫn bị dọa đến hoảng sợ.
Lúc trước hắn cho là tu vi cảnh giới Nhận Bì Đệ Ngũ Trọng của mình dù như thế nào thì cũng có thể hoành hành một vòng tại khu vực ven rìa vùng núi mãnh thú. Không nghĩ tới, lại nguy hiểm như vậy.
- Mãnh thú ở đó, thực lực cũng có tốc độ của cảnh giới Thần Hành. Trừ phi ngươi đạt tới cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng, chạy nhanh hơn được tuấn mã thì mới có thể có được lực lượng chạy trốn dưới nanh vuốt những mãnh thú này. Nếu không được như vậy thì chính là chỉ có một con đường chết!
Tô Tử Huyên trầm giọng nói.
- ! ! !
Lâm Hi thế mới biết Tô Tử Huyên vì sao thận trọng lạ lùng như thế.
Võ Giả mà gặp phải mãnh thú, không đánh lại thì còn có thể chạy. Đây là biểu hiện của trí tuệ. Nhưng nếu như muốn chạy mà đều chạy không thoát, vậy đó thật sự chính là một con đường chết !
- Đệ đã biết. Đại sư tỷ, người yên tâm đi!
Lâm Hi nói.
Lúc này hắn cũng hiểu. Lúc ở trên núi, Đại sư tỷ nói nghe thật dễ dàng, khắp nơi là dược thảo. Chỉ sợ dược thảo này cũng không phải dễ hái như vậy.
Nhưng mà, Lâm Hi đã sớm quyết định chủ ý như thế. Hắn muốn ở chỗ này tu luyện trường kỳ cho nên cũng không vội vàng. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Trên người của ta có đan khử độc. Độc xà căn bản không có uy hiếp đối với ta. Các loại mãnh thú khác, uy hiếp đối với ta cũng không lớn. Khu vực ngoài rìa cơ hồ không có nguy hiểm gì đối với ta. Chỉ cần không mạo hiểm tiến vào khu bên trong ba mươi dặm, cơ hồ liền không có nguy hiểm.
Trong lòng Lâm Hi âm thầm nghĩ ngợi.
Hắn cũng không phải là người chỉ ba câu hai lời liền có thể thuyết phục. Mặc dù Tô Tử Huyên nói bên trong đó hung hiểm vạn phần. Nhưng mà ngược lại, Lâm Hi càng có thêm một sự hứng thú, muốn tới bên trong để xem một chút.
- Đợi đến khi đạt được cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng, phải đi bên trong dò xét một phen.
Trong lòng Lâm Hi âm thầm hạ quyết tâm.
- Tiểu sư đệ, rèn luyện chính là phải một mình tu hành. Ta cũng không quấy rầy ngươi. Những Hùng Hoàng này là lưu cho ngươi. Một mình ngươi cẩn thận. Gặp phải chuyện không tốt liền rút lui khỏi vùng núi mãnh thú. Ta đi trước!
Tô Tử Huyên để lại cho Lâm Hi một bao Hùng Hoàng phòng rắn. Thân hình nhún một cái, chỉ roạt roạt hai lần liền lập tức biến mất vô tung. Ngay cả Lâm Hi đều không thấy rõ nàng làm thế nào rời đi.
- Được! Bốn tháng tiếp theo liền tu hành ở bên trong này .
Lâm Hi nuốt vào một viên đan khử độc, lập tức cõng túi quần áo lên, bước về phía vùng núi mãnh thú.
- Xoạt xoạt xoạt!
Cây rừng rung động, những cây đại thụ đột nhiên bị gẫy. Trong nháy mắt, một con Dã Trư to bằng khoảng con bê, lông quanh thân dài hàng gang đang phá rừng cây chạy về hướng Lâm Hi.
Con Dã Trư này toàn thân đỏ tươi, như thể những giọt huyết nhỏ ra. Lực lượng của nó khổng lồ, dậm chân làm mặt đất đều rung nhè nhẹ.
- Kinh Cức Huyết Trư!
Lâm Hi nhận ra con Dã Trư này.
Các loại mãnh thú trong vùng núi mãnh thú, trên đường tới đây thì Tô Tử Huyên cơ hồ đều đã nói qua với hắn. Loại Kinh Cức Huyết Trư da dày xương cứng, lực lớn vô cùng, tương đương với Võ Giả Đệ Tứ Trọng Thiết Cốt Kỳ.
Khắp trên người đâm ra tua tủa những sợi lông dài cứng như thép, vô cùng sắc bén, cơ hồ có khả năng sánh ngang đao kiếm.
- Tới hay lắm!
Trong mắt Lâm Hi chợt lóe sáng, chẳng những không tránh né, ngược lại còn xông tới đối diện với con Kinh Cức Huyết Trư kia.
- Đại Vũ Khai Sơn!
Lâm Hi nện một quyền ra ngoài, không khí đều bị bổ ra làm phát ra những tiếng kêu ong ong. Một quyền này nện vào đầu con Kinh Cức Huyết Trư, thật giống như một cây búa lớn bổ xuống.
Con Kinh Cức Huyết Trư này phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả đầu đều bị Lâm Hi đánh cắm vào trong đất, hộp sọ vỡ toang ngay tại chỗ mà chết đứ đừ.
Kinh Cức Huyết Trư da thịt cứng cỏi, khả năng chống cự phi thường cường đại. Nhưng đầu của nó lại không được lợi hại như vậy, bị một quyền của Lâm Hi sánh ngang mãnh thú viễn cổ nện xuống, nó liền chết ngay tại chỗ.
- Súc sinh chính là súc sinh, không nhanh nhậy như con người.
Một quyền này của Lâm Hi đánh đến, nếu như đối thủ là người thì nhất định sẽ né tránh, hoặc là bảo vệ chỗ hiểm của mình. Nhưng mà những mãnh thú này thì không.
Đối với Lâm Hi mà nói, những dã thú này mặc dù lực lượng không khác gì mấy Võ Giả Thiết Cốt Kỳ, nhưng đối phó với chúng thì lạidễ dàng hơn nhiều lắm.
- Roạt!
Lâm Hi móc ra một thanh Chủy Thủ, "roạt" một cái liền xẻ đôi bộ ngực của con Kinh Cức Huyết Trư này. Thanh Chủy Thủ này là Tô Tử Huyên cho hắn, phi thường trân quý, chuyên môn dùng để mở xẻ dã thú.
Tô Tử Huyên trên người tổng cộng cũng có hai thanh.
- Tìm được rồi!
Lâm Hi đào khoét nội tạng, lập tức tại vị trí gan tìm được một vật màu trắng to bằng khỏang quả trứng gà.
- Thú Đan, chính là cái này!
Vẻ mặt Lâm Hi mừng rỡ.
Trên người Mãnh thú, đáng giá nhất chính là cái này. Nhưng mà, chỉ có mãnh thú Thiết Cốt Kỳ trở lên thì trên người mới có thể kết xuất Thú Đan.
Cái viên màu trắng này trên tay Lâm Hi, thuộc về Thú Đan cấp thấp nhất. Nhưng chỉ cần một quả Thú Đan này, lúc ngâm để tắm dược liệu thì hiệu quả đều tương đương với một tháng tắm dược liệu của Lâm Hi.
Thú Đan là thuộc về món đồ phi thường đặc biệt, chỉ có mãnh thú mới có. Ngoài màu trắng ra, còn có các loại màu sắc khác. Cấp bậc càng cao, màu sắc càng đậm.
Thú Đan màu trắng mà tiến thêm một bước, sẽ biến thành màu xanh nhạt. Nhưng đó đã phải là mãnh thú Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ mới có. Mà chúng cũng không dễ dàng giết giống như Kinh Cức Huyết Trư.
Cao hơn một tầng nữa, chính là Thú Đan màu xanh. Loại Thú Đan này có cấp bậc cao hơn, hiệu quả cũng tốt hơn.
Lâm Hi cũng muốn giết một con như vậy.Nhưng mà mãnh thú mà có được loại nội đan này thì đều là mãnh thú Đệ Lục Trọng Thần Hành Kỳ. Lực lớn vô cùng không nói, chủ yếu khi nó bắt đầu chạy thì như gió lướt chớp giật.
Hiện tại nếu Lâm Hi mà gặp phải loại mãnh thú này thì đừng nói giết. Có muốn trốn đều trốn không thoát, gặp phải nó thì chính là một chữ tử!
Lâm Hi moi nội tạng, cắt lấy vài khúc xương Kinh Cức Huyết Trư rồi liền lên đường.
Máu của Kinh Cức Huyết Trư rất bẩn, bẩn đến nỗi hoàn toàn không thể uống. Thứ có giá trị nhất trên người nó chính là đầu khớp xương. Có thể làm nguyên liệu, luyện thành đan dược.
Xoạt! Xoạt!
Đi được không xa lắm, từ bụi cỏ dưới mặt đất cùng với trên thân cây bên cạnh có mấy con rắn luồn lại đây. Bụp một cái cắn trên người Lâm Hi, giữ chặt không tha, đồng thời nọc độc cũng văng ra phía trước.
- Tới hay lắm!
Lâm Hi không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, ngón tay kẹp một cái, thật giống như nắm cây đậu, trực tiếp bóp nát mấy con rắn này. Tiện tay giằng một cái là xé đôi mấy con độc xà tương đương với Võ Giả Tôi Thể Kỳ. Xé ra một cái, nguyên khí hậu hĩnh ẩn chứa trong xà huyết lập tức ào ào chảy vào trong miệng, nuốt vào bụng.
Trên người thật ấm áp dễ chịu. Uống liền như vậy mấy xà huyết, Lâm Hi liền cảm giác lực lượng toàn thân tăng thêm vài phần, nắm đấm trở nên càng thêm mạnh mẽ. Hơn nữa, lúc huy động thì cơ thể, xương cốt toàn thân phối hợp càng thêm lưu loát. truyện copy từ tunghoanh.com
Độc xà ở vùng núi mãnh thú, đối với tất cả Võ Giả đều là rất đau đầu. Nhưng mà với Lâm Hi lại khác.
Tô Tử Huyên mặc dù cho hắn Hùng Hoàng đuổi rắn, thế nhưng căn bản Lâm Hi không dùng đến. Lô đan khử độc mà hắn luyện chế kia, hoàn toàn đủ để loại trừ chất độc của rắn.
Đối với độc xà, Lâm Hi không có mùi Hùng Hoàng, trên người phát ra nhiệt lượng chính là mục tiêu dễ thấy nhất, cực dễ dàng khiến chúng công kích!
Chỉ là, đối với Lâm Hi đó hoàn toàn là mục đích của hắn. Xà huyết với hắn, thật sự là món đại bổ.
Ầm!
Lâm Hi lại xuất ra một quyền ầm ầm, như cơn lũ bất ngờ bộc phát, trời long đất lở. Một con Thiết Bối Hùng Lang trực tiếp bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, các đầu xương cốt toàn thân nát bấy.
Lâm Hi cực kỳ thành thạo mổ con Thiết Bối Hùng Lang này, lại lấy ra một viên Bạch Sắc Thú Đan.
Một mạch đi tới, Lâm Hi không biết giết bao nhiêu mãnh thú lớn nhỏ. Thiết Bối Hùng Lang, Kinh Cức Huyết Trư, Cương Lạt Hào Trư, Cương Bối Xà, Giảo Sát Mãng..., chỉ riêng là Bạch Sắc Thú Đan hắn đã góp nhặt đến hai mươi viên. Số rắn giết chết thì có đến trên trăm con.
Lúc đầu Lâm Hi vẫn còn uống xà huyết. Nhưng sau này, cũng đã không uống được nữa. Toàn thân đều là ấm áp dễ chịu, một cỗ nguyên khí dư thừa nhộn nhạo mãnh liệt trong cơ thể.
Lâm Hi không thể không tóm những con rắn luồn tới, treo trên vai. Nhưng mà, xà huyết cũng chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định. Thời gian kéo dài càng lâu càng không tươi mới, nên hiệu quả cũng càng kém đi.
- Không được, phải tìm một chỗ để luyện quyền. Tiêu hóa bằng hết những nguyên khí trong xà huyết này.
Trên mặt Lâm Hi đỏ rực, đó là do hắn nuốt xà huyết quá nhiều, nguyên khí không kịp tiêu hóa nữa nên hiện lên trên mặt.
Nhưng mà, chung quanh cây cối rậm rạp, lại có mãnh thú ẩn núp nên không thích hợp luyện quyền.
- Hả? Có tiếng nước!
Lỗ tai Lâm Hi lay động, chợt nghe có tiếng nước ào ào rơi xuống từ chỗ cao:
- Hình như là thác nước, để đi xem một chút!
Lâm Hi chỉ lo đến vật lộn đọ sức với thú và giết rắn. Bất tri bất giác hắn đã xâm nhập vào trong rừng rậm. Khoảng cách đến lối vào đã khá là xa. Nhưng mà hắn cũng không sốt ruột, vốn ban đầu hắn cũng không tính toán vội vã rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Hi liền chạy tới chỗ truyền đến tiếng nước rơi. Chỉ thấy một thác nước trắng xóa, tự như dải lụa từ trên ngọn núi cao mấy ngàn thước rơi xuống. Nó rơi xuống một cái Hàn Đàm làm phát ra những âm thanh ầm ầm.
- Chỗ này không tệ, thích hợp dừng chân đóng trại!
Lâm Hi đứng ở trên ngọn núi, liếc mắt đánh giá bốn phía mà âm thầm tự nhủ.
Ngọn núi này địa thế cực cao, liếc mắt nhìn đi thì chung quanh có động tĩnh gì, là lập tức có thể thấy.
- Không để ý gì nữa, trước cứ tiêu hóa xà huyết trong cơ thể.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ, hắn lập tức triển khai quyền pháp.
Rắn vốn chính là đại bổ, mặc dù là một con rắn bình thường thì xà huyết cũng có công hiệu bổ máu tẩm bổ. Huống chi là những Dị Xà này, chúng hấp thu Nguyên Khí Thiên Địa nên có sức mạnh tương đương Võ Giả Tôi Thể Kỳ.
Ầm vang!
Lâm Hi ở trên vách núi đạp chân phóng như bay, quyền cước nổ vang. Quyền kình đánh ra giống như sắt thép cũng nổ vang.
Một bộ quyền pháp sử dụng kéo dài, màu đỏ trên mặt Lâm Hi dần dần rút đi. Năng lượng Xà huyết không ngừng đưa tan vào làm một thể với huyết nhục của Lâm Hi, tẩm bổ thân thể của hắn.
Răng rắc!
Lâm Hi nhặt lên một khối đá hoa cương. Răng rắc một tiếng làm cho hòn đá trứ danh vì sự cứng rắn, được xưng sánh ngang sắt thép lập tức phát ra tiếng giòn tan rồi vỡ thành phấn vụn.
- Ta chỉ nuốt trăm con xà huyết này, lực lượng lại tăng gần trăm cân. Vùng núi mãnh thú này, quả thực chính là một kho báu!
Lâm Hi cảm thụ được lực lượng trong cơ thể mới gia tăng, không nhịn được mà ca tụng.
Hắn hiện tại đã hơi hiểu được, tại sao vùng núi mãnh thú nguy hiểm như vậy, hàng năm đều có không ít đệ tử của các tông phái chết ở chỗ này, nhưng vẫn có rất nhiều người đổ xô vào như vậy.
Lâm Hi vẫn còn chỉ là đi một vòng ven rìa xa nhất tại vùng núi mãnh thú cũng không đến một ngày, vậy mà liền có nhiều thu hoạch như vậy. Chớ nói chi là, ở trong vùng núi mãnh thú còn có đủ loại thiên địa dị quả.v..v... Kỳ trân.
Hơn nữa, mãnh thú càng lợi hại, nội đan của nó cũng càng lợi hại. Hiệu quả đối với Võ Giả cao nhất lại càng mạnh.
Lâm Hi bây giờ còn chỉ là Nhận Bì Kỳ Đệ Ngũ Trọng, những Bạch Sắc Thú Đan có phẩm chất thấp nhất và xà huyết còn có tác dụng với hắn. Nhưng đợi đến khi công lực của hắn càng ngày càng tăng thì mấy thứ này liền không dùng làm gì được nữa.
Nhưng mà đến lúc đó, nội đan của những mãnh thú cường đại ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú có thể phát huy tác dụng.
- Không trách được những môn nhân của gần vạn Đại tông phái, cơ hồ mỗi ngày đều phải tiến hành mấy lần vây săn ở chỗ này, để bắt giữ mãnh thú lợi hại. Nơi này mặc dù nguy hiểm, nhưng mà thu hoạch cũng lại lớn hơn nữa!
Trong lòng Lâm Hi cảm khái.
Ngũ Lôi Phái vốn không có thực lực như vậy, Lục Đại trưởng lão môn phái nhiều nhất hàng năm xâm nhập vùng núi mãnh thú có một lần. Nhưng các tông phái liền không giống, trong một năm thường đạt bẩy, tám lần, thậm chí hơn mười lần xâm nhập vùng núi mãnh thú. Thời gian mỗi lần cũng rất dài.
Nhưng mà, mặc dù thu hoạch rất lớn, nhưng mạo nguy hiểm và trả giá tương ứng cũng rất lớn!
Lâm Hi nuốt nốt chỗ xà huyết còn lại, lại luyện quyền pháp một chuyến để tiêu hóa hoàn toàn nguyên khí trong xà huyết. Bên tai thác nước ầm vang, Lâm Hi ngồi ở trên đỉnh thác nước, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, mơ hồ sinh ra một ý nghĩ:
- Ta bây giờ còn là Đệ Ngũ Trọng, điều quan trọng hơn là tôi luyện làn da toàn thân. Phải cần đến ngoại lực, thác nước này cao như vậy, xung lượng sinh ra nhất định không nhỏ. Tại sao ta không lợi dụng thác nước này để tôi luyện gân cốt làn da toàn thân?
Lúc này sắc trời dần dần đã tối, Lâm Hi suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định ngày mai lại đi xuống dưới thác nước để nhìn.
- Rống!
Trong vùng núi mãnh thú, tiếng gầm liên tiếp. Đã sắp đến lúc những toán mãnh thú đi lại.
Ban đêm đối với mãnh thú là không có gì khác với ban ngày. Nhưng mà cũng rất ảnh hưởng đến tầm nhìn của Võ Giả, dẫu Võ Giả lợi hại đến mấy cũng chỉ thấy hơn mười trượng mà thôi. So ra, điểm này phi thường bất lợi.
- Trước cứ tìm một chỗ đóng trại!
Lâm Hi lượn một vòng ở trên núi, cuối cùng tại một đỉnh núi khuất gió có một vách đá nhô ra. Hắn lấy tay không đào một cái hang chỉ một người ra vào. Không sâu, chỉ có bẩy, tám trượng.
Sau khi Lâm Hi đào động xong xuôi, hắn mang đồ vật vào.
Hắn lần này ra ngoài mang theo không ít đồ. Có đá đánh lửa, lương khô cũng đủ bốn ngày, bao túi, còn có đặc biệt mang đến Dược Đỉnh để luyện chế đan dược cùng với nguyên liệu luyện đan như lưu hoàng, chu sa.
Dược Đỉnh mặc dù nặng, nhưng đối với Lâm Hi, căn bản không coi là cái gì, cơ hồ không có ảnh hưởng. Ngược lại có khả năng dùng để sắp xếp một số xương cốt mãnh thú linh tinh các loại có khả năng dùng để luyện đan.
Chỉ chốc lát sau, trên núi liền nổi lên ngọn lửa cháy hừng hực, trên ngọn lửa có treo một cái Dược Đỉnh đổ đầy nước.
- Rầm!
Lâm Hi bỏ sáu viên nội đan mãnh thú vào trong Dược Đỉnh, hắn lập tức bước vào trong đó để bắt đầu Tôi Thể. Chiếc Dược Đỉnh này, trực tiếp liền bị hắn biến thành Tôi Thể Dũng.
- Dược lực quả là hung tợn!
Lâm Hi vận hành công pháp "Quân Lâm Thiên Hạ Thể", lập tức liền cảm giác những luồng dược lực mạnh mẽ, như đàn độc xà đang chui sâu vào trong cơ thể.
Những luồng dược lực mãnh liệt như thế gây ra cảm giác, quả thật giống như lấy tay một mà chộp cũng có thể lần mò ra chúng.
Lâm Hi vội vàng trấn tĩnh tinh thần, toàn lực thu nạp nguyên khí mãnh liệt trong nội đan mãnh thú. Những luồng nguyên khí mãnh thú tuôn vào trong cơ thể hắn, mỗi một khắc, thực lực của Lâm Hi đều gia tăng.
Làn da trên người hắn mặc dù cũng không thể thông qua phương thức này để làm dày thêm, nhưng lực lượng trong cơ bắp cũng không ngừng tăng lên. Bắt đầu tấn chức một mạch từ Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ Sơ Giai hướng về lực lượng Đệ Ngũ Trọng Trung Giai. Bất tri bất giác, đã là giờ Thìn buổi tối, trời đã hoàn toàn tối đen.
Vụt!
Lâm Hi đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng như tuyết trông như đao phong vậy. Thân hình hắn bật lên, xọa xoạt vài cái, lập tức liền xông vào trong đêm tối, biến mất không thấy đâu nữa.
"Rống!"
Sau một lát, trong rừng rậm dưới chân núi vọng đến một hồi mãnh thú gầm rống phẫn nộ. Nhưng tiếng gầm giận dữ lại nhanh chóng biến thành tiếng kêu rên và tiếng gào thê lương thảm thiết. Sau một hồi nữa, tất cả thú tiếng gầm rống đều bị áp chế xuống.
Nhóm mãnh thú nầy tựa hồ nhìn thấy cái gì đó đáng sợ, trong đêm tối liên tục bị dọa đến bỏ chạy tứ tán.
Thú đàn thường có lá gan rất lớn, vật gì cũng dám tiến công. Trừ phi là gặp phải đối thủ hoàn toàn không thể địch lại được thì mới có thể bỏ chạy tứ tán.
- Nơi này thật sự là một chốn bồng lai trù phú. Võ đạo tiến cảnh ở đây, quả thực dùng từ một ngày ngàn dặm cũng không hình dung đầy đủ.
Lâm Hi đi rồi quay lại, toàn thân lộ ra một khí tức chém giết. Trên người hắn có một cái túi vải lớn. Chỉ trong thời gian như vậy mà đã chứa hơn hai mươi viên nội đan mãnh thú.
Lâm Hi hấp thu nguyên khí trong sáu viên nội đan mãnh thú, công lực liền tăng vọt.
Lúc trước ban đêm là phi thường bất lợi với Võ Giả, nhưng Lâm Hi ỷ vào việc chính mình không sợ xà độc, thực lực lại tăng vọt nên liền nhảy vào trong đàn thú đánh giết. Bằng vào thực lực có tính áp đảo và đấu pháp hung tợn, hắn liền đánh tan những dã thú này.
- Sau khi thực lực nhanh chóng tăng lên, giết những mãnh thú này quả thực giống như giết gà vậy.
Lâm Hi chậm rãi đi vào trong ánh lửa. Mặc dù hắn vừa đánh giết một hồi, nhưng trên người không hề dính vết máu.
Hiện tại lực lượng của hắn đã vượt xa cường giả Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ bình thường, phối hợp Chuy Kích Tam Liên Thức thì trong Võ Giả cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng trở xuống, liền là vô địch.
Những mãnh thú ở vùng bên ngoài cùng này đã rất khó uy hiếp được hắn.
Thời gian còn lại, Lâm Hi lại dồn vào trong tu luyện "Quân Lâm Thiên Hạ Thể". Linh khí trong vùng núi mãnh thú so với núi Ngũ Lôi thì đậm đặc hơn nhiều. Tu luyện ở đây, hiệu quả vượt xa trên núi Ngũ Lôi.
Lâm Hi lúc này, tựa như một con chim trong lồng được phép cất cánh. Đã không có đủ loại trói buộc trên núi Ngũ Lôi, Lâm Hi mặc sức buông thả tay chân để tu luyện tuyệt học trong võ thuật truyền thống của mình và tuyệt học trên Vạn Hoàng Đồ.
Mỗi một khắc, thực lực của Lâm Hi đều tiến bộ.
...
Phương đông đã là tảng sáng, chân trời dần sáng. Lâm Hi xuất hiện ở thác nước dưới chân núi.
- Thật là thác nước hùng vĩ!
Lâm Hi cảm khái.
Lúc đứng ở đỉnh núi, chỉ là cảm giác được thác nước rất cao. Tuy nhiên, chỉ có lúc đứng ở dưới chân núi mới có thể cảm giác được công kích của thác nước này đáng sợ đến đâu.
Loại cảm giác này, thật giống như là một thanh Cự Phủ Khai Thiên, một lần lại một lần chém xuống trên mặt đất. Đều không giống như là sức người có khả năng chống lại. Đứng ở dưới thác nước, có khả năng cảm giác cả mặt đất đều rung động, hình như đều phải vỡ vụn ra vậy.
- Lực lượng cường đại thật, đúng lúc dùng để cho ta Tôi Thể!
Lâm Hi nhìn thác nước này như dòng Ngân Hà đổ xuống mà âm thầm mừng rỡ.
Lực lượng công kích của thác nước càng lớn thì hiệu quả Tôi Thể đối với Võ Giả lại càng tốt. Thác nước đổ xuống liên miên không ngừng tương tự như là một cao thủ bậc nhất không ngừng nện ầm ầm vào thân thể, tần suất như vậy thì đến ngay là Võ Giả đều không làm được.
Ưu thế của việc dùng thác nước để tôi luyện thân thể liền ở chỗ này. Nhưng mà, đầu tiên còn phải chịu đựng được lực lượng của thác nước đánh sâu vào.
- Thử lọt vào xem nào!
Lâm Hi cúi cả người xuống, phảng phất một con Bạo Long rồi xông mạnh đi vào.
Ầm vang!
Hai bên tiếng sấm ầm ầm, Lâm Hi liền cảm giác hình như bị một cây búa kim cương lớn nặng mấy ngàn cân hung hăng nện ở trên người. Khí huyết toàn thân dao động, khung xương đều thiếu chút nữa bị đánh tan.
- Thác nước này, lực lượng quả là lớn!
Lâm Hi quát to một tiếng, chân cũng chưa kịp đứng vững thì đã bị quăng đi ra ngoài. Hắn nện mạnh vào trên vách đá dựng đứng ở hai bên, lưu lại một dấu vết hình người thật sâu.
Mặc dù biết thác nước có lực lượng rất lớn, tuy nhiên Lâm Hi lại không nghĩ rằng lực lượng lớn đến như vậy.
Lâm Hi xương cốt cứng rắn, cơ thể như sắt, lực lượng bộc phát ra ngoài có thể so với mãnh thú viễn cổ. Nhưng ở dưới chân thác nước thì hắn vẫn cứ chợt bị đánh bay, ngay cả đứng cũng không vững.
Lực lượng công kích của thác nước mạnh đến đâu, cái này có thể hình dung ra được.
- Lại đi vào!
Trong mắt Lâm Hi chợt lóe sáng, lại xông vào lần nữa.
Lực lượng công kích của thác nước mặc dù rất lớn, cơ hồ có thể so với cường giả cảnh giới Cự Linh Đệ Thất Trọng. Nhưng là chỉ cần chịu đựng nổi thì võ đạo thăng tiến quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mạo hiểm và thu hoạch luôn có mối quan hệ trực tiếp. Đối với Lâm Hi, thác nước này quả thực là một con đường tắt đi thông tới đỉnh cao của võ đạo, tuyệt đối không cho phép bỏ qua.
Ầm vang!
Lâm Hi lại lần nữa bị đánh bay lên, hung hăng quănh bay đến đập vào trên vách đá dựng đứng.
Lần thứ ba, sau thời gian một lần hô hấp thì Lâm Hi mới bị đánh bay.
Lần thứ tư, sau thời gian ba lần hô hấp, Lâm Hi mới lại bị đánh bay lần nữa.
Lần thứ năm, Lâm Hi gắng sức ở rìa thác nước trong thời gian mười lăm lần hô hấp.
...
Lần lượt thử nghiệm, thời gian Lâm Hi ở trong thác nước càng ngày càng lâu.
Đến cuối cùng, sau khi gắng sức ở men thác nước một khắc, gân da cả người Lâm Hi hết lực. Hắn phục ở trên khối nham thạch bên cạnh thác nước, mệt đến cũng không muốn nhúc nhích.
- Thật sự là mệt a! Quả thực so sánh chiến đấu cùng Đại sư tỷ thì còn mệt hơn!
Lâm Hi phục ở trên tảng đá, cảm giác đến thở cũng đều khó khăn. Mặc dù như thế, trong lòng Lâm Hi cũng hoàn toàn vui sướng. Hắn cảm giác trải qua loại chà xát này, cơ bắp, gân cốt, làn da toàn thân đều được nén chặt thêm vài phần.
Thác nước nện vào không chỉ là tôi luyện làn da, hơn nữa cũng tăng cường lực lượng cơ bắp và khả năng đối kháng với đả kích của toàn thân.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, Lâm Hi cứ thế cắm rễ ở chung quanh thác nước này.
Mỗi ngày hắn dùng phần lớn thời gian, đứng ở dưới thác nước để cọ xát mài giũa. Khi mệt mỏi thì tu luyện "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" để thu hút Nguyên Khí Thiên Địa, đồng thời bổ sung thể lực.
Còn thời gian rảnh rỗi nữa, hắn liền lao vào trong chốn núi non rừng rậm để bắt giết dã thú, độc xà. Thu thập thảo dược có Hỏa hầu cao và nội đan mãnh thú, tắm dược liệu để tôi luyện thân thể.
Trong núi không ngày tháng, Lâm Hi đã hoàn toàn quên đi thời gian, đắm chìm trong khoái cảm khi thấy thực lực không ngừng tăng mạnh vượt bậc.
Ba ngày sau, Lâm Hi có khả năng đứng vững vàng bên rìa thác nước.
Mười ngày tiếp theo, Lâm Hi đã có thể kiên trì một canh giờ ở ven thác nước.
Mười lăm ngày sau, dưới da Lâm Hi đã sinh ra một tầng làn da dày đặc...
"Rắc rắc rắc!"
Lâm Hi lao lên từ dưới thác nước, lắc lắc đầu tóc, cảm giác toàn thân thoải mái.
- Thật sự là thoải mái a! Loại cảm giác lực lượng nhanh chóng tăng lên, thật sự là quá tốt!
Lâm Hi cảm giác toàn thân đều tràn ngập lực lượng.
Vút vút vút!
Đột nhiên có một tiếng xé gió truyền đến từ phía trên đỉnh đầu. Lâm Hi cả kinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con chim bồ câu trắng vỗ vỗ cánh, đang từ bầu trời lao xuống.
- Là bồ câu đưa tin của cô cô!
Trong lòng Lâm Hi chợt nảy ra ý nghĩ, lập tức dang tay cho con bồ câu đưa tin này đậu ở trên cánh tay. Hắn gỡ xuống ống đồng buộc ở đùi con bồ câu đưa tin này, Lâm Hi mới để cho con bồ câu đưa tin rời đi.
Trong vùng núi mãnh thú phi thường nguy hiểm, bồ câu đưa tin chỉ có thể truyền tới vùng đất ven rìa bên ngoài cùng, xa hơn nữa thì không được, sẽ bị hung cầm ăn mất.
Lâm Hi lấy ra một phong thơ từ ống đồng, mở ra rồi bắt đầu đọc kỹ.
- Cái gì? ! Mạnh Quân lại làm Đại chưởng môn!
Lâm Hi xem xong nội dung trong thư, trong lòng co thắt mạnh một hồi.
Hắn không nghĩ tới, chính mình vừa mới rời đi hơn hai mươi ngày, Mạnh Quân lại thực thi mưu mô. Thì ra Mạnh Quân thừa dịp lúc Lâm Hi vắng mặt, phát động vài vị trưởng lão khác, lại lần nữa triệu tập hội nghị trưởng lão. Lấy lý do chưởng môn qua đời quá lâu, trong môn phái không thể một ngày không có chưởng môn để đề cử chính mình làm Đại chưởng môn.
Có ba vị trưởng lão khác ủng hộ, hơn nữa lần này Đại trưởng lão lựa chọn trung lập, không đếm xỉa đến. Tam trưởng lão Lâm Như Vân một cây chẳng chống vững nhà, rốt cục đành để Mạnh Quân mãn nguyện làm Đại chưởng môn.
Trong thư Lâm Như Vân vẫn còn nhắc tới, Mạnh Quân tựa hồ có cấu kết với người của Liệt Dương Tông. Vào hôm lão làm Đại chưởng môn, có trưởng lão của Liệt Dương Tông đến đây chúc mừng.
- Lão thất phu này!
Gân xanh trên cánh tay Lâm Hi chợt đua nhau nổi lên, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mạnh Quân không hề nghi ngờ đang thông qua đủ loại thủ đoạn, từng bước xâm chiếm đặc quyền chưởng môn mới có, đồng thời mượn thân phận Đại chưởng môn để làm mất quyền lực của cô cô Lâm Như Vân.
Dục vọng với tay vào vị trí chưởng môn của Mạnh Quân, hiện tại mọi người đều biết. Đến bây giờ lão cũng đã không hề che dấu nữa, mà là bắt đầu thể hiện.
Lâm Hi nắm chặt lá thư trong tay, trong đôi mắt hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
- Thôi được! Trời đã muốn làm cho diệt vong, tất trước phải khiến cho điên cuồng. Mạnh Quân, trước hết để ngươi đắc ý vài ngày, được hưởng thích thú của Đại chưởng môn. Chờ khi ta tu hành xong rồi trở về từ vùng núi mãnh thú, sẽ hoàn toàn tước đoạt vị trí trưởng lão của ngươi, kế thừa đại quyền chưởng môn!
Trên mặt Lâm Hi hiện lên một ánh kiên nghị. Chuyện dễ dàng tha thứ đối với Mạnh Quân trước đây như vậy là đủ rồi. Đợi đến khi chính mình trở về núi Ngũ Lôi, sẽ là lúc thu thập lão ta.
Lúc này tu vi của Lâm Hi tiến triển cực nhanh, so sánh với lúc trên núi Ngũ Lôi thì nhanh hơn nhiều lắm. Ngắn ngủn mấy tháng, đã so sánh được với người khác mấy năm.
Cứ tiếp tục theo loại tốc độ này, việc đạt tới Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng trước khi mười tám tuổi cơ hồ là ở trong tầm tay.
Tạm thời để băn khoăn ở đấy đã, Lâm Hi quay người lại, một lần nữa xuất thần vào trong tu luyện điên cuồng.
Mười tám ngày sau, lực lượng của Lâm Hi đã tăng trưởng thêm một bậc lớn.
Hai mươi ngày sau, Lâm Hi đã qua có khả năng đứng ở chính giữa thác nước, dựa vào làn da dày trên người để chống cự công kích của thác nước.
...
Một tháng sau, toàn thân Lâm Hi giống như thay da đổi thịt, cơ thể cứng rắn như sắt, xương cốt nén chặt như thép, lớp da hắn vừa cứng vừa dầy, tạo thành một tầng thật dầy. Quả thực so sánh sắt thép thì còn cứng cỏi hơn, hơn nữa tràn ngập năng lượng có tính bộc phát. So sánh với tình trạng lúc mới tiến vào vùng núi mãnh thú thì tố chất thân thể của Lâm Hi đã trực tiếp được cường hóa mấy lần.
Đến hai tháng sau, tố chất thân thể và lực lượng của Lâm Hi đã tăng trưởng đến một cảnh giới khủng bố.
Nhờ không ngừng rèn luyện dưới thác nước, lớp da hắn cứng cỏi mà giàu có tính co dãn, trình độ nén chặt thậm chí còn hơn cường giả Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng đến mấy lần. Tính năng chống lại đòn đánh đã có thể mô phỏng cường giả Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng.
Sau hai tháng không ngừng không ngủ tu luyện "Quân Lâm Thiên Hạ Thể", lực lượng ẩn chứa trong cơ thể Lâm Hi đã đủ để so sánh với cao thủ vừa mới đạt tới Đệ Thất Trọng Cự Linh Kỳ.
...
Ầm ầm ầm!
Thác nước ầm ầm ầm như vạn mã phi nhanh, trút xuống từ đỉnh núi. Sau khi xẹt qua không gian mấy ngàn thước thì nặng nề đánh vào nham thạch.
Tại phía dưới cùng của thác nước, Lâm Hi khép mi nhắm mắt, hình như một pho tượng bằng đá sừng sững bất động. Thác nước chảy xiết đánh ầm ầm vào trên người của hắn, phát ra những tiếng lanh canh, phảng phất là đập vào trên sắt thép.
Trong thác nước, sương mù lượn lờ như những con Cầu Long chui vào các huyệt đạo toàn thân Lâm Hi. Đây là Lâm Hi tu luyện "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" đã thu hút Nguyên Khí Thiên Địa tới.
Cùng với thực lực của Lâm Hi tăng lên, lượng nguyên khí có thể thu hút tới cũng càng ngày càng đậm đặc. Hiện nay đã trở thành như thực chất, mắt thường đều thấy.