ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : hoanghaiha
Nguồn : Truongton.net
Chương 45:Lạc mạc
Tại ánh mắt ngạc nhiên ở dưới, cô gái nhẹ nhàng nhảy lên đài cao, ưu nhã rơi xuống bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt như thu thủy chậm rãi lưu chuyển, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên ý cười nhởn nhơ.
Nhìn người thay mình khiêu chiến chính là Huân Nhi, Tiêu Viêm sững sờ, bất đắc dĩ mừng rỡ nói:” Ngươi chạy lên đây làm cái gì ?”
Huân Nhi chúm chím cái miệng nhỏ nhắn, nhợt nhạt cười, không có trả lời, đem ánh mắt chuyển hướng đi bởi vì nàng thấy trên sắc mặt Tiểu Ngọc đã thoáng xuất hiện biến hóa, liền mỉm cười nói:” Tiêu Ngọc biểu tỷ, tuổi của ngươi so với Tiêu Viêm ca ca lớn hơn một chút lại còn vào trong học viện tu luyện. Loại… khiêu chiến này làm cho người ta có chút khó chịu. Nếu Tiêu Ngọc tỷ muốn thật sự tìm người nói chuyện cho hết giận, hay là để Huân Nhi ta giúp ngươi đi !”
Nghe vậy, Tiêu Ngọc mặt cười hơi trầm xuống, mày liễu cau lại, hung hăng hướng về Tiêu Viêm nói:” Ngươi chẳng lẽ chỉ biết trốn sau đàn bà thôi sao ?”
Tiêu Viêm mày nhọn dựng lên, trong mắt hung quang ẩn hiện, bây giờ hắn quả thực muốn đem người con gái đáng ghét này đánh gục xuống mặt đất mà không phải suy nghĩ.
“ Tốt lắm, được rồi, đây không phải là lúc mà ba đứa ngươi dây dưa mãi.” Cách đó không xa, Nhị trưởng lão sắc mặt âm trầm quát lên một tiếng, đem những lời ba người định nói phải nuốt lại.
Với nét mặt già nua âm trầm, Nhị trưởng lão tức giận vội vàng đi tới, quay về Tiêu Ngọc phẫn nộ quát:” Bây giờ trên đài, ngươi không có quyền khiêu chiến, lập tức trở về, nếu còn phá hoại nghi thức đang cử hành, liền trực tiếp phải đóng cửa bế quan một tháng.”
Sau khi hướng về Tiêu Ngọc trút giận xong, Nhị trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ quay đầu lại hướng về hai người Huân Nhi đang đứng, cười khổ nói:” Huân Nhi tiểu thư, ngươi cũng xuống dưới đi, ngươi khiêu chiến cũng là không hợp quy củ.”
Huân Nhi chỉ nhún vai tỏ vẻ không sao cả, chân điểm một cái nhẹ nhàng hạ xuống dưới đài, sau đó còn hướng về Tiêu Viêm lặng lẽ lè lưỡi làm mặt quỷ một cái, khiến cho người khác phải dở khóc dở cười.
Bị Nhị trưởng lão tức giận giáo huận một trận, Tiêu Ngọc mặt cười có chút ủy khuất, hàm răng cắn cắn đôi môi đỏ mọng. Một lát sau mới tức giận đạp đạp tiểu cước, vừa xoay người đi vừa lưu lại một câu:” Tiểu hỗn đản, ngươi chờ ta đó.”
Nhìn một màn tức cười này rốt cuộc cũng xong việc, Nhị trưởng lão liền thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viêm đang làm vẻ mặt của một người vô tội, khổ sở nở một nụ cười tức thì trên mặt hiện lên nét già nua. Quay xuống dưới đài lạnh lùng quát lên:” Tiêu Ninh tỷ thí vi phạm phục dụng đan dược, từ hôm nay phạt bắt đầu bế quan 3 tháng.” Nói xong, cũng mặc kệ dưới đài thoáng lộn xộn, lại quát lớn :” Khiêu chiến xong, Tiêu Viêm thắng.”
Đối với kết cục này mà nói, Tiêu Viêm thực ra không quan tâm chút nào, sau khi nghe được tuyên bố là nghi thức thành nhân đã xong, hắn liền trực tiếp hạ đài.
Tất cả mọi người dưới đài đều chăm chú nhìn vị trí của mình, nhìn tộc nhân xung quanh đang nhìn với ánh mắt kính sợ, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, trong lòng cười nhạt một tiếng.
Sau khi nghi thức của Tiêu Viêm xong, lúc sau cũng có không ít tộc nhân lên đài, bất quá không ai có thể phá vỡ được bóng ma rung động do hắn tạo nên, còn một số tộc nhân đạt được thành tích nhưng lại cảm thấy buồn bã không có chút sáng sủa nào cả.
Cuối cùng Huân Nhi lên tràng, nhưng thật không ngờ lại khiến cho người ta thêm một trận rung động lớn, mười lăm tuổi trở thành đấu giả, loại … thành thích này đã có thể so với Tiêu Viêm năm đó, chỉ là kém hơn một chút mà thôi. Mặc dù thành tích của Huân Nhi rất bình thường, nhưng đã rất nhiều người biết đến trong Tiêu Gia có ẩn dấu một viên minh châu hàng đầu như vậy, cho nên mặc dù chỉ với thành tích đó nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi, mà so với rung động Tiêu Viêm gây ra thì vẫn ít hơn nhiều.
Nghi thức thành nhân cử hành từ sáng sớm đến tận chiều tối, vì vậy tản mạn trong tràng đấu vẫn vang lên những tiếng sợ hãi lan ra khắp nơi. Tại trên sàn đấu, một đôi mắt sáng tỏ như trước có chút không nhịn được mang theo khuôn mặt có chút rung động hướng đến thanh niên mặc hắc sam phía dưới tràng đấu.
Thờ ơ nhìn nghi thức thành nhân diễn ra, Tiêu Viêm trong lòng cũng thở dài một hơi, những ánh mắt chung quanh thật sự làm cho hắn có chút không chịu được, liền đứng dậy ra đi.
“ Biểu hiện hôm nay của Tiêu Viêm ca ca, thật sự làm cho người ta kinh ngạc a !” Một trận hương thơm thổi tới bên cạnh, tiếng cười nhẹ nhàng của Huân Nhi, như chuông bạc truyền đến.
Sờ sờ cái mũi, Tiêu Viêm nở nụ cười.
“ Ta vốn tưởng rằng Tiêu Viêm ca ca không học đấu kĩ, chỉ là không ngờ tới ngươi lại ẩn dấu sâu như thế .” Nhẹ nhàng đi theo sau, Huân Nhi nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười đầy thâm ý.
“ Hắc hắc, làm gì có ẩn giấu Huân Nhi điều gì đâu. Lần trước đấu kĩ mà ngươi sử dụng ở đấu kĩ đường, cũng không phải bình thường a.” Tiêu Viêm khóe miệng nhếch lên, quay lại Huân Nhi, hài hước nói.
Nghe vậy, Huân Nhi ngẩn người ra, đôi mắt xinh đẹp như thu thủy đảo qua, cười cười nói:” Tiêu Viêm ca ca nhãn lực thật tốt, nếu người cảm thấy có hứng thú với đấu kĩ này, Huân Nhi có thể truyền nó cho ngươi …”
Nhún vai, Tiêu Viêm lắc đầu nói:” Quên đi, tham nhiều không có lợi, đạo lí thô thiển này ta rất rõ ràng.”
“ Vậy ….Còn đấu khí công pháp?” Tiêu Viêm cự tuyệt khiến cho Huân Nhi có điểm ngoài ý muốn, con ngươi đen láy linh động đảo vòng tròn, đột nhiên cười nói.
Cước bộ có chút dừng lại, Tiêu Viêm híp mắt, hàm hồ nói:” Năm ngày sau, không phải đã có thể vào đấu khí các tìm kiếm công pháp rồi hay sao ….”
“ Trong công pháp của gia tộc, đỉnh điểm là công pháp mà Tiêu thúc thúc tu luyện, chỉ là huyền giai trung cấp “ Cuồng sư nộ cương”, mà chính Tiêu Viêm ca ca đến giờ cũng không có tu luyện qua, mà bây giờ cũng không có quyền hạn để tu luyện.” Huân Nhi dùng bàn tay nhỏ bé gạt mấy sợi tóc trên trán, chu cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ như đang châm trước về ngôn từ. Một lát sau, nàng mới nhẹ giọng nói :” Nếu mà Huân Nhi có thể cung cấp cho Tiêu Viêm ca ca một Huyền giai cao cấp công pháp, người … sẽ ?”
“ Nha đầu kia, thật sự là … một tiểu phú bà, huyền giai cao cấp công pháp… cái đó ít nhất cũng phải hơn mười vạn đó.” Trong lòng thở dài một hơi, Tiêu Viêm đột nhiên có chút cười khổ, nếu như chính mình không phải may mắn gặp được dược lão, sợ rằng khoảng cách lúc này so với Huân Nhi, thật sự khó có thể cân bằng, cho dù thiên phú của mình không kém, bất quá cũng không thể lại với bối cảnh thần bí của Huân Nhi, tuyệt đối là cực kì khổng lồ.
Ngón tay bí mật vuốt ve cổ ngọc giới chỉ một chút, Tiêu Viêm thoáng an tâm, lúc này chính thức mình có khả năng trở thành cường giả a ….
Cúi xuống nhìn kĩ Huân Nhi, Tiêu Viêm cười nhẹ, trong âm thanh khe khẽ lại có ẩn chút quật cường chấp nhất :” Không cần đâu, ca ca ngươi sẽ dựa vào chính bản thân mình để trở thành cường giả.”
Huân Nhi cước bộ dừng lại, chớp chớp con ngươi linh động, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Viêm không chút đình trệ, rồi đột nhiên mỉm cười nói:” Xem ra… sau lưng Tiêu Viêm ca ca, tựa hồ thật sự có một nhân vật thần bí, ừ … phải kiểm tra xem sao?”
Ngón tay có chút buồn rầu gõ gõ lên cái trán sáng bóng như ngọc, đứng yên cả nửa ngày trời, Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu:” Quên đi, Tiêu Viêm ca ca ghét nhất bị người khác dò xét bí mật của hắn, nếu nhân vật thần bí đó dạy dỗ hắn như vậy, ắt hẳn cũng sẽ không hại hắn.”
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Huân Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong con ngươi long lanh, một ngọn lửa màu vàng nhàn nhạt từ từ hiện lên,” Hi vọng ngươi không có ý xấu, nếu không dù là ngươi trốn trong cơ thể Tiêu Viêm ca ca, ta cũng phải bắt ngươi ra bằng được….”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tà_Thần
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : hoanghaiha
Nguồn : Truongton.net
Chương 46: Tiêu Viêm bạo nộ
Sau khi cử hành nghi thức thành nhân, tiết tấu cuộc sống của Tiêu Viêm rốt cuộc cũng được buông lỏng đi một chút, ngày thường thì phải liên tục tu luyện suốt cả ngày, giờ thì cũng nhàn nhã hơn nửa.
Lần trước, dược tài mua để luyện chế ra trúc cơ linh dịch đã tiêu hao gần như hết, bất quá Tiêu Viêm lại không định mua nữa. Bây giờ hắn đã bước vào tám đoạn đấu khí, tới lúc này tác dụng mà trúc cơ linh dịch mang lại cũng là rất ít.
Tại lúc hiệu quả của trúc cơ linh dịch đã yếu bớt đi, dược lão lúc này vẫn chưa mang linh dược đặc biệt sử dụng để trợ giúp thực lực của Tiêu Viêm tăng lên. Ngược lại giúp cho hắn trong khoảng thời gian này có thể tận lực buông lỏng tâm cảnh một chút, tu luyện đã có phương hướng, đôi lúc được nghỉ ngơi mới là chính xác. Liều mạng tu luyện, có khi lại mang đến tác dụng ngược lại.
Có được cuộc sống dễ dàng theo ý thích thế này, nhưng thói quen trong cuộc sống ngày xưa của Tiêu Viêm lại là nếu nhàn nhã quá thì các khớp xương sẽ cứng lại, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày cùng Huân Nhi du ngoạn xung quanh, ngẫu nhiên cũng đi ra sau núi tu luyện một chút đẫu kĩ.
Bây giờ, Tiêu Viêm không thể nghi ngờ gì đã lại trở thành nhân vật tiêu điểm của gia tộc, mặc kệ là đi đến bất kể nơi nào, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kính sợ, một thanh âm cung kính xưng hô cũng làm cho trong lòng Tiêu Viêm trước sau có chút vui vẻ hơn.
Trong một khu rừng nhỏ thông đằng sau núi, một đạo thân ảnh giống như linh hầu đang di chuyển rất nhanh, cực kì nhanh nhẹn né qua các chướng ngại vật khắp nơi trong rừng. Cuối cùng, trong một âm thanh trầm thấp, nắm tay hàm chứa một luồng khí kình cương mãnh, hung hăng đấm một đấm lên trên thân cây to lớn.
Một cái khe liên miên lan ra," Rắc!" một tiếng, thân cây liền gãy đoạn.
Nhanh nhẹn rời khỏi thân cây đang đổ xuống, Tiêu Viêm nhảy đến trên tảng đá, hữu chưởng hướng về quần áo đang treo trên thân cây vung lên, một cỗ hấp lực liền dễ dàng đem nó bay tới trong lòng bàn tay.
Lau một chút mồ hôi trên trán, tiêu viêm thở ra một hơi, chậm rãi đem quần áo mặc vào.
Trong khi đang vội vội vàng vàng mặc quần áo, Tiêu Viêm mày đột nhiên nhíu lại, híp đôi mắt nâu nhìn ra phía ngoài khu rừng, hê hê cười lạnh một tiếng.
Phủi hết vài chiếc lá khô bám trên người xuống, khóe miệng Tiêu Viêm nở ra một nụ cười lạnh, liền hướng đến phía ngoài khu rừng bước đi.
Từ trong rừng đi ra, ánh sáng rực rỡ ấm áp bao phủ lên người, làm cho các đầu khớp xương trên người có chút như sống lại, nheo mắt một chút để thích ứng với ánh sáng mặt trời, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn về phía một khối cự thạch cách đó không xa, trên đó hiện lên thân ảnh một nữ tử.
Mang theo ánh sáng mặt trời, trên thân thể của nữ tử yểu điệu kia hiện ra những đường cong mê người, cùng một đôi chân thon dài đầy mê hoặc.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn người ngọc trên cự thạch, Tiêu Viêm hai tay ôm gáy, chậm rãi bước đến phía dưới cự thạch, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lãnh đạm cười nhìn nữ tử đó. Ánh mắt đặc biệt dừng lại trên cặp đùi dài đầy cảm tính đó, dừng lại nhìn một chút, xoa xoa mũi nhàn nhạt nói :" Chân rất đẹp, không cần khoe khoang ..."
Chỉ là một câu ngắn ngủi, khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Ngọc nhất thời hắng giọng cười.
Bộ ngực đầy đặn có chút phập phồng, Tiêu Ngọc cắn răng, lạnh lùng nói lại:" Biết ta tới tìm ngươi làm gì không ?"
" Tìm ta ?" Rút cánh tay đang xoa mũi lại, Tiêu Viêm không chút ngạc nhiên cười hỏi.
" Một quyền kia của ngươi, đem đệ đệ ta đánh thành trọng thương, bây giờ hắn còn đang phải nằm trên giường không đọng đậy được. Nếu ngươi đã xuống tay vô tình như thế, ta thân là tỷ tỷ hắn cũng không thể để hắn tự nhiên bị đòn như vậy." Đôi mắt đẹp của Tiêu Ngọc căm tức nhìn về Tiêu Viêm, hậm hực nói.
Khóe miệng nổi lên một nụ cười nhẹ, Tiêu Viêm nghiêng đầu cười lạnh nói," Có phải ý của ngươi là, trong tình huống đó, ta cứ đứng yên như vậy, để cho một quyền nọ của hắn đánh gẫy cánh tay ta?"
Tiêu Ngọc cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp vẫn đang ngoan cố tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, địch ý trong mắt không hề giảm bớt.
" Chờ lúc hắn đem cánh tay của ta đoạn xuống, có lẽ lúc đó trong lòng ngươi sẽ cho là ta không may, con người ai cũng có vài phần xui xẻo, sau đó sẽ không cảm thấy có lỗi trong lòng, cũng không cần xem sau đó ta có bị tàn phế hay không. A a, chính là trả lại ngươi câu nói lần trước đấy. Tiêu Ngọc ngươi ngoại trừ đứng bên ngoài nói những điều vô lý ra, còn có thể làm cái gì? Cái....con mẹ nó, ngươi là loại đàn bà đáng ghét nhất, đệ đệ ngươi là người còn lão tử không phải là người sao?" Càng nói càng giận giữ, về sau khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Viêm thoáng có chút hồng, càng tuôn ra những lời nói thô thiển.
" Mẹ kiếp, đại não nằm ở trong bụng chính là dùng để nói những loại đàn bà ngu ngốc như ngươi."
" Tiêu Viêm, tên tiểu hỗn đản này, ngươi im miệng cho ta." Bị nói làm cho tức giận đến trắng bệch mặt, Tiêu Ngọc vì câu nói cuối cùng này của Tiêu Viêm mà quát lên một tiếng.
Nhìn vào đôi mắt đăng ngập tràn lửa giận của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm cười lạnh rời đi, trong lòng cảm thấy sung sướng.
Hít một hơi thật sâu, chầm chậm hạ lửa giận trong lòng xuống, đôi chân dài đầy cảm tính của Tiêu Ngọc nhảy một cái, trực tiếp nhảy xuống khỏi cự thạch, cắn chặt hai hàm răng trắng,” Bất kể có ra sao, hôm nay ta quyết không tha cho tên tiểu hỗn đản nhà ngươi.” Nói xong chân trái liền bước thẳng lên một bước, thân thể mềm mại nổi lên những đường cong mê người, cái chân phải đầy dụ hoặc mang theo tiếng gió, hung hăng hướng về hai chân Tiêu Viêm, hiểm độc đánh tới.
Thấy nữ tử này đột nhiên động thủ, Tiêu Viêm tức giận chửi một tiếng, vội vàng lui về sau vài bước, nhanh chóng tách ra khỏi cái chân dài mang theo âm phong đang tới kia.
“ Hừ, tuy ngươi là thiên tài, bất quá cũng mới là tám đoạn đấu khí, hôm nay ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi, xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không?” Nhìn Tiêu Viêm đang không ngừng né tránh, Tiêu Ngọc cười lạnh một tiếng, hai chân thon dài như cuồng phong bão tố, mãnh liệt tấn công. Trong lúc đó từng trận gió lớn nổi lên, lá khô bay loạn xạ.
Thực lực của Tam tinh đấu giả đích xác Tiêu Ninh không thể so sánh được, đường tiến công vô cùng sắc bén, nhanh nhẹn khiến Tiêu Viêm khó có đủ thời gian để phản công, chỉ có thể lo né tránh.
Né sự tấn công của hai chân Tiêu Ngọc có chút chật vật nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Viêm vô cùng bình tĩnh, đôi mắt nheo lại, ánh mắt sắc bén không ngừng tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Dùng cánh tay cản một cước của Tiêu Ngọc, cánh tay của Tiêu Viêm thoáng có chút tê dại. Xem ra Tiêu Ngọc cũng không hẳn là người ngu ngốc, ít nhất thì nàng vẫn chưa dốc toàn lực với Tiêu Viêm, thế công bây giờ mặc dù nhìn qua có vẻ hung hãn, bất quá chỉ chủ yếu mang lại cho hắn thêm một chút đau khổ bên ngoài da thịt mà thôi.
Nhìn thân hình phải né tránh nhanh nhẹn của Tiêu Viêm, đôi môi đỏ của Tiêu Ngọc nở ra một nụ cười đắc ý, mũi chân điểm lên một chút, thân hình mềm mại lại tiếp tục tấn công.
Đang tấn công, sắc mặt Tiêu Ngọc đang cười nhưng chợt biến đổi, Tiêu Viêm trước mặt đang vất vả né tránh đột nhiên đang từ nhu thuận biến thành liều mạng điên cuồng như một con ác lang. Song chưởng đồng thời mở ra, hấp lực cuồng mãnh hút lấy cước không vững của Tiêu Ngọc, thân hình thoáng chốc bị kéo về phía trước.
Thân thể vừa mới bị kéo, đấu khí trong cơ thể Tiêu Ngọc cấp tôc ngưng tụ lại trên cước chưởng, đang muốn đứng yên lại tại mặt đất đột nhiên cỗ hấp lực mạnh mẽ nọ đột nhiên biến mất, liền sau đó lại là một lực đẩy hung mãnh…
Trong lúc một hút một đẩy, thân hình Tiêu Ngọc vì vậy mà mất đi thăng bằng, lảo đảo lui về sau vài bước, đương nhiên là bị đặt mông ngã xuống trên mặt đất.
Bị Tiêu Viêm này đột nhiên bùng nổ đẩy ngã thân thể, Tiêu Ngọc tựa hồ cực kì kinh ngạc, quên cả đứng dậy, đến lúc ánh mắt nàng bình tĩnh lại thì một đạo nhân ảnh giống như ác hổ vồ mồi, từ đâu xuất hiện lao đến như muốn giết nàng.
“ Mẹ kiếp, thiếu gia hôm nay muốn cưỡng gian ngươi !”
Trên khuôn mặt có chút háo sắc, Tiêu Viêm hút một ngụm lương khí, hai tay mạnh mẽ đè lên hai trên mạch môn của Tiêu Ngọc, nghiến răng nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tà_Thần
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : hoanghaiha
Nguồn : Truongton.net
Chương 47: Xâm phạm
Nghe thiếu niên trên người phẫn nộ gầm nhẹ, Tiêu Ngọc ngẩn người ra, ngay lập tức trên mặt tràn đầy giận giữ, liều chết giãy dụa, bất quá không lại được với khí lực đột nhiên tăng vọt của Tiêu Viêm, tay hắn đang gắt gao án trên mạch môn của nàng, làm cho toàn thân nàng không còn một chút sức lực nào nữa.
Giãy dụa một lúc không có tác dụng, Tiêu Ngọc cũng dừng những hành động vô dụng này lại, đôi mắt căm tức nhìn về phía Tiêu Viêm, bộ ngực đầy đặn có chút phập phồng, mắng :” Tiểu hỗn đản, cút ngay!”
Tiêu Viêm nghe thấy vậy, trên khuôn mặt giả bộ hiện ra một chút đau đớn, hút vài ngụm lương khí, cúi đầu cười lạnh nói :” Thả ngươi à ? Ai đã vô cớ đánh thiếu gia ta? Ta nói ta sẽ cưỡng gian ngươi !”
Bị một thiếu niên nhỏ hơn vài tuổi đè ở trên người, hơn nữa miệng còn liên tục nói sẽ cưỡng gian mình, Tiêu Ngọc tức không chịu được, cũng có chút dở khóc dở cười. Nàng tin tưởng kẻ này chắc chắn không dám làm chuyện đó với nàng.
Cổ tay bị nắm giữ, không còn cảm giác gì, bất đắc dĩ Tiêu Ngọc phải liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được hừ lạnh nói:” Tiểu hỗn đản này, ngươi giỏi lắm, chờ ngươi phát dục hoàn toàn, chúng ta hãy nói lại chuyện này đi!”
Bị nghi vấn về năng lực nam nhân, Tiêu Viêm nhất thời nhướng mày lên, cúi đầu nói một cách không hảo ý :” Ngươi có muốn thử không ?”
Bị ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn, trong lòng có chút sợ hãi, Tiêu Ngọc liền thóa mạ một câu, bất quá nàng cũng vẫn cao ngạo như cũ, cánh tay trắng như tuyết quật cường vung lên, cười lạnh nói :” Chỉ cần ngươi dám thử, ta sẽ đem cái đó của ngươi cắt đi ngay.”
Nghe xong, cũng không thể buông người con gái này ra, Tiêu Viêm cũng có chút bất đắc dĩ. Nói thật ra, mặc dù hắn với nữ tử này có chút tức giận, nhưng cũng còn lâu mới dám thực hiện cái hành động kinh khủng đó, bất kể ra sao thì trên danh nghĩa nàng vẫn là biểu tỷ của mình.
Song dù biết như thế, đã bị đánh thì sao ko thể đánh lại?
Đôi mắt có chút nheo lại, Tiêu Viêm hé miệng, đột nhiên thân thể cử động, hung hăng nằm lên trên người Tiêu Ngọc, hai thân thể đè lên nhau, vị trí ngực Tiêu Viêm trực tiếp đè trên hai khối mềm mại.
Bị hành động bất thình lình không thể ngờ tới của Tiêu Viêm làm cho sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Ngọc có chút mở ra, tinh thần rung động tựa hồ như không biết chính mình đã bị xâm phạm, không chút phản ứng.
Tiêu Viêm để ý tới chuyện Tiêu Ngọc đột nhiên an tĩnh, tay trái rất nhanh nắm được hai tay của nàng, tay phải mạnh mẽ đưa xuống dưới, trên hai chiếc chân thon dài đầy cảm tính đó, liền hung hăng sờ vài cái. Mấy năm nay hắn gần như không để ý đến nữ tử, đối với đôi chân này không có gì lưu luyến cả, mặc dù đôi chân này đích xác có thể làm cho hầu hết nam nhân động lòng ….
Bị hai tay Tiêu Viêm sờ loạn trên chân một trận, thân thể Tiêu Ngọc chợt cứng ngắc, chỉ trong chốc lát, một tiếng thét chói tai từ trong cái miệng của Tiêu Ngọc vang lên.
Màng nhĩ bị rung động có chút tê dại, Tiêu Viêm ngay lập tức như một con khỉ nhanh chóng đứng dậy, phi thân về phía chân núi chạy trốn, hắn biết nữ tử này lại muốn nổi điên.
Tiếng thét chói tai vang lên một lúc lâu, lúc này mới dừng lại, Tiêu Ngọc vẻ mặt lúc này tức giận đến đỏ bừng, hai mắt đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng như ẩn như hiện dưới chân núi, nghiến răng quát to:” Tiêu Viêm, tên hỗn đản, ta muốn xé xác ngươi làm vạn mảnh.”
Xa xa, nhân ảnh không hề để ý đến tiếng hét chói tai từ trên núi truyền lại, thoáng chốc đã biến mất không dấu vết.
“ Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản !”
Nhìn Tiêu Viêm biến mất, Tiêu Ngọc gào lên, đôi ngọc thủ hung hăng phủi hết đất cát bám trên người.
Phát tiết tức giận cả một lúc lâu, lúc này Tiêu Ngọc rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại, khuôn mặt đỏ bừng nhìn trên đùi mình, có dính chút bùn đất mơ hồ hình bàn tay ấn vào, tựa hồ như cố tình lưu lại dấu vết này khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Cắn răng một cái, Tiêu Ngọc cả người như nhũn ra, từ từ đứng dậy, nhìn quần áo của mình bị xâm phạm, nhất thời có chút khóc không ra nước mắt, lần này đã không giáo huấn được tên tiểu tử kia, ngược lại còn thất thủ bị hắn chiếm đại tiện nghi, loại … kết cục thế này khiến Tiêu Ngọc không thể cam lòng.
Nhớ tới hành động xâm phạm của Tiêu Viêm lúc trước, Tiêu Viêm mặc dù trong lòng vừa giận vừa thẹn nhưng cũng không còn như mấy năm trước, là tìm kiếm trong gia tộc đuổi giết Tiêu Viêm.
Bây giờ nàng cũng đã trưởng thành rồi, không còn trẻ con như trước nữa. Nếu làm huyên náo lên, cả gia tộc sẽ biết chính mình bị tên kia làm cho nhục nhã, khuôn mặt âm trầm đứng ở chỗ cũ suy nghĩ trong chốc lát, Tiêu Ngọc lúc này mới tức giận chà chà chân, thấp giọng mắng:” Tiểu hỗn đản, đừng để ta có cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay.”
Yêu kiều nhăn nhăn chiếc mũi, mái tóc phiêu tán như những sợi tơ, Tiêu Ngọc phủi phủi lại chỗ quần áo bị xâm phạm, có chút ủ rũ cúi đầu hướng về phía chân núi bước đi.
Tiêu Viêm sau khi chạy liền trốn phía sau núi, cũng có chút cẩn thận, lén ở sau núi nhìn Tiêu Ngọc đến lúc nàng mặt đầy bỏ đi, lúc này mới thoáng thở dài một hơi.
Bất đắc dĩ sờ sờ mũi, tay phải Tiêu Viêm không tự giác được xoa xoa vài cái, thầm nói :” So với vài năm trước đây, sờ càng thấy thoải mái hơn …”
“ Ai … gặp mặt cùng nữ nhân ngu ngốc này, luôn không nhịn được tính tình nhau, xem chuyện lúc trước nàng đã tích oán giận, để lại ấn tượng quá sâu sắc rồi.”
Nghĩ đến đó, Tiêu Viêm nở một nụ cười khổ sở, hít sâu một hơi, đem một chút ý niệm trong đầu đó đè xuống, khôi phục lại trạng thái bình thản, chậm rãi ra đi.
Bước ra từ chỗ nấp, cước bộ Tiêu Viêm có chút đình chỉ, có chút ngượng ngùng quay đầu lại, nhìn nữ tử áo xanh ở xa xa đang đứng dựa vào cây cổ thụ, xấu hổ cười nói :” Huân Nhi, ngươi ở chỗ này làm gì thế ?”
Xa xa chính là Huân Nhi, miễn cưỡng dựa vào thân cây, một vạt áo màu tím trên chiếc eo thon nhỏ theo gió bay phiêu lãng, làn thu thủy đảo qua Tiêu Viêm, cười mà như không cười nói :” Tiêu Viêm ca ca, vừa rồi ta thấy Tiêu Ngọc biểu tỷ tức giận vội vàng chạy đi, chẳng lẽ là ngươi lại đụng chạm với nàng ta?”
Ngượng ngùng vuốt mũi một cái, Tiêu Viêm tiến lại gần, cười khan một tiếng:” Ai biết nàng ta gặp phải chuyện gì đâu chứ …”
Nhìn nụ cười của Tiêu Viêm, Huân Nhi có chút bất đắc dĩ lắc đầu,” Tiêu Viêm ca ca chỉ cần cùng nàng ta dây dưa một chỗ,chỉ cần hơi suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta há mồm trợn mắt.”
Nghe Huân Nhi nói điều này, Tiêu Viêm có chút thoải mái, nhún vai vẻ vô tội nói :” Ngươi cũng biết, ta bị bắt buộc mà .”
Không còn cách nào khác phải cười nhè nhẹ, Huân Nhi cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé để sau lưng. Nhìn thần thái nhẹ nhàng của cô gái, lại có chút động lòng người.
“ Công việc ngày mai tới đấu khí các tìm kiếm công pháp, Tiêu Viêm ca ca cũng chuẩn bị đi .” Huân Nhi rời xa, âm thanh còn vang lại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của G I N
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : hoanghaiha
Nguồn : Truongton.net
Chương 48: Đấu Khí các
Đứng trong đội ngũ, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lầu các khổng lồ trước mặt này, nhịn không được lắc đầu sợ hãi.
Trên lầu các có một tấm bài biển cực lớn, ba chữ “ Đấu khí các “ hiện ra vẻ cổ lão uy nghiêm, bài biển thoáng có chút màu vàng son, trên đó còn hiện ra chút bụi đất, thể hiện đã trải qua bao năm tháng tang thương.
Lầu các này, là nơi quan trọng nhất của Tiêu gia : Đấu khí các.
Gia tộc suốt mấy trăm nay qua đã tìm kiếm được vô số bộ công pháp, toàn bộ đều được lưu trữ ở đây, mà những công pháp này chính là những bảo bối chứng minh cho địa vị của Tiêu gia hôm nay.
Trong gia tộc, quan trọng nhất là địa phương này, cho nên phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, ngày thường cơ bản đây là cấm địa, chính cả tộc nhân cũng cấm không được tú ý đi vào, chỉ có sau khi cử hành nghi thức thành nhân , lúc đó nơi này mới tạm thời mở ra một thời gian.
Hơi nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua chung quanh những chỗ tối của lầu các một chút, linh hồn lực nhạy cảm làm cho Tiêu Viêm biết được, bọn họ ở nơi này nhất cử nhất động đều bị một hộ vệ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó thu hết vào trong tầm mắt.
Tại nơi lầu các hẻo lánh, vắng vẻ này, Tiêu Viêm còn có thể nhận thấy được một vài đạo hơi thở cường đại, xem ra Gia tộc với Đấu khí các này, quả thực vô cùng trọng thị.
Quay đầu lại, cùng Huân Nhi liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia cười, hiển nhiên hai người đều phát hiện ra phòng vệ ẩn giấu ở chung quanh.
“ Quy củ khi tiến vào Đấu khí các ta đã nói qua rất nhiều lần, bây giờ cũng không cần nhắc lại nữa, tóm lại, tiến vào trong đấu khí các, mỗi người có thể ở đó trong vòng hai canh giờ là phải đi ra! Còn nữa, mỗi người chỉ có thể mang theo một loại đấu khí công pháp phù hợp với thuộc tính của bản thân, không thể … cầm nhiều loại, nếu có người muốn giấu trộm công pháp, nếu bị phát hiện sẽ bị tước bỏ tư cách học đấu khí công pháp đã đạt được, cho nên các ngươi hãy chú ý!”
Đứng ở phía trên đài cao, Tiêu Chiến ánh mắt oai nghiêm nhìn về một nhóm nam tử nữ tử ở phía dưới, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“ Rõ !” đông đảo thiếu niên hưng phấn lớn tiếng trả lời, ánh mắt nóng bỏng nhìn lầu các to lớn kia. Nếu có thể học tốt một loại công pháp đấu khí, là làm cho chính mình có thể vượt lên trên người khác, điều này chính là điều mà tất cả tộc nhân… mong chờ trong lòng nhất.
“ Nếu tất cả đều nhớ quy định rồi, thì bắt đầu đi !”
Tiêu Chiến hài lòng gật đầu, từng bước lùi ra phía sau, hiện ra một chiệc cột đá to lớn đứng sừng sững trước đại môn. Hai bên cột, cách chừng một thước là hai bệ đá, trên mỗi bệ đều có gắn một viên thủy tinh cầu trong suốt .
Phất phất tay, phía sau hai vị hộ vệ vang lên những tiếng kèn kẹt trầm muộn, chậm rãi mở cự môn màu đen ra.
“ Khi phán đoán thuộc tính của bản thân rồi, mà khi tiến vào trong đó phải nhớ kĩ, sau khi tiến vào, dựa theo thuộc tính của bản thân mà đi vào thông đạo cho đúng, không được đi nhầm !” Gật đầu, Tiêu Chiến quay về phía đám người nói, ý bảo có thể bắt đầu.
Nhìn Tiêu Chiến gật đầu, gã thanh niên đi đầu vẻ mặt đầy hưng phấn đi tới, hai tay sờ sờ trên thủy tinh cầu, một luồng sáng màu xanh nhạt phóng ra.
“ Phong thuộc tính, được, đi vào thôi!” Hờ hững liếc mắt nhìn thủy tinh cầu một cái, Tiêu Chiến gật đầu cười nói.
Có người dẫn đầu vào, nhất thời mọi người dưới đài không ngừng được , cả đám vội vàng kéo tới, tại thủy tinh cầu tìm ra thuộc tính của bản thân, tranh nhau tiến vào đấu khí các.
Nhìn chung quanh càng ngày càng ít người, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, quay lại nhìn Huân Nhi cười nói,” Đi nào, thử tìm xem có được công pháp nào không ?”
Huân Nhi gật đầu một cách đáng yêu, gia tộc công pháp cũng không có gì hấp dẫn đối với nàng, bất quá Tiêu Viêm này cũng có chút hứng thú nên nàng cũng đi theo phụng bồi hắn.
Bởi vì trong lòng hai người đều không quá vội vàng, nên đợi cho đến khi tất cả mọi người vào rồi, lúc này ánh mắt mới nhìn Tiêu Chiến một cách bất đăc dĩ, chầm chậm tiến đến.
Tiêu Viêm nhìn về Tiêu Chiến nhếch miệng cười cười, bàn tay đặt trên thủy tinh cầu, hồng quang nóng cháy so với mọi người lần trước đây còn muốn rực rỡ hơn, hỏa thuộc tính.
Tiêu Chiến đã sớm biết thuộc tính của con mình, cho nên cũng không có gì biểu hiện ra mặt, sau đó có chút gật đầu, ánh mắt đột nhiên quét rất nhanh ra xung quanh, sau đó lặng lẽ bước tới từng bước, ho khẽ một tiếng, làm bộ cúi xuống một chút, âm thanh khe khẽ truyền ra:” Hỏa đạo con đường thứ ba, phòng bốn mươi ba.”
Nghe Tiêu Chiến thấp giọng nói, Tiêu Viêm ngẩn người ra, đột nhiên có chút buồn cười, nguyên nhân là cha mình đang làm việc tư a.
Gật đầu một cách bí mật, Tiêu Viêm đứng ở một bên nhìn Huân Nhi kiểm tra.
Huân Nhi nhìn thủy tinh cầu bóng loáng kia, chần chờ một chút, liền có chút lắc đầu bất đắc dĩ, ngón tay khe khẽ điểm lên trên.
Khi Huân Nhi chạm lên trên, thủy tinh cầu đột nhiên hơi trầm xuống rồi ngay lập tức hỏa hồng bừng lên, dĩ nhiên cũng giống như mọi người nhưng thủy tinh cầu lại như một hỏa cầu nóng cháy và sáng chói mắt.
Có chút rung động nhìn thủy tinh cầu hóa thành như một hỏa cầu, Tiêu Viêm há miệng hút nhẹ một ngụm lương khí.
Hỏa cầu chỉ tồn tại trong chốc lát, đợi đến sau khi Huân Nhi rút tay lại, mới từ từ tiêu biến, từng đạo khe nhỏ bé đã lan khắp thủy tinh cầu.
Cười khổ nhìn thủy tinh cầu bị bể tan tành, Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt mang theo một chút ý vị khó hiểu nhìn Huân Nhi, khoát tay nói : “ Vào đi thôi !”
“ Sách sách, hỏa thân thể thật tinh thuần, bất quá trong cơ thể lại không có mộc thuộc tính, nếu không quả thật là một luyện dược sư trời sinh.”
Khi Tiêu Viêm còn đang khiếp sợ, trong lòng đột nhiên vang lên âm thanh kèm theo sự sợ hãi của dược lão vang lên.
Trong lòng khổ sở gật đầu, Tiêu Viêm đi tới bên cạnh Huân Nhi, bất đắc dĩ nhún vai, rồi xoay người hướng về trong đấu khí các bước đi.
Nhìn hai người sóng vai hướng về đấu khí các, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thủy tinh cầu bị vỡ làm mấy miếng, Tiêu Chiến sờ sờ vài mảnh, lẩm bẩm nói :” Ai, thật sự là quá … cường hãn, cô bé Huân Nhi này, không chỉ tính tình tốt, người cũng xinh đẹp, bối cảnh lại càng kinh khủng, so với … Nạp Lan Yên Nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu Viêm Nhi mà có thể lấy được người vợ như thế, thật là tốt biết bao …”
Nói xong, Tiêu Chiến lại tự giễu lắc đầu, vì chính suy nghĩ này của mình mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Trong lúc đó, Tiêu Chiến tự nhiên là không phát hiện ra khi hắn nói điều đó, Huân Nhi đang sắp bước vào đấu khí các thân thể mềm mại đột nhiên cứng đờ lại, đôi tai nhỏ mềm mại đột nhiên giống như thủy tinh cầu lúc trước, hồng rực lên.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của G I N
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : hoanghaiha
Nguồn : Truongton.net
Chương 49 : Lựa chọn công pháp
Bước qua đại môn đen bóng, ánh sáng u ám, ánh sáng nhu hòa từ những viên hỏa châu gắn hai bên vách tường phát ra, đem chiếu sáng thêm những phần lầu các âm u, yên tĩnh.
Tiến vào lầu các, mấy cái thông đạo rộng mở hiện ra trước mắt, tại phía trước mỗi cái thông đạo…đều hiện ra các chữ to ghi rõ các loại thuộc tính.
Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua mấy cái thông đạo, cuối cùng bước đến trên hỏa đạo, sờ sờ cái mũi, quay lại nhìn thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, pha chút thẹn thùng của Huân Nhi, có chút sửng sốt ngạc nhiên hỏi :” Huân Nhi, làm sao vậy ?”
“ A?” Bị âm thanh của Tiêu Viêm càng làm cho hoảng sợ, sắc hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi càng không khỏi đậm hơn một chút nữa. Một lát sau mới chậm rãi bình phục, chu miệng quay về Tiêu Viêm, hừ một tiếng : “Không có gì, mau đi tìm công pháp đi nào !”
Chẳng hiểu tại sao nha đầu này lại như vậy, Tiêu Viêm quay về phía hỏa đạo chỉ chỉ, cười nói :” Đi thôi !”
Huân Nhi gật đầu không ý kiến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, một tia đỏ ửng còn chưa tan đi hoàn toàn, nét kiều mị càng làm động lòng người.
Liếc nhẹ ánh mắt lên khuôn mặt kiều mị động lòng người của Huân Nhi, Tiêu Viêm trong lòng nhất thời có chút không chịu được nhảy lên một cái, ánh mắt vội vàng hướng lại con đường phía trước.
Vừa đi vào hỏa đạo, lại xuất hiện năm con đường nhỏ, trong mấy con đường nhỏ đó, còn mơ hồ thấy được một chút thân ảnh của tộc nhân.
“ Hỏa đạo con đường thứ ba.” Ánh mắt đảo qua một vòng, Tiêu Viêm mang theo Huân Nhi trực tiếp đi thẳng tới con đường nhỏ thứ ba.
Tiến vào tiểu thông đạo nhưng lại có cảm giác đi vào một vùng thiên địa khác, tại hai bên thông đạo, cứ cách vài thước lại có một tấm cửa gỗ chắc chắn màu đỏ lửa, mà lúc này tất cả các cánh cửa gỗ đó đều bung ra, tất cả dần hiện lên một màn ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Màn ánh sáng màu đỏ là một loại phòng vệ bí mật, đồng thời cũng là một loại khảo nghiệm cuối cùng với các tộc nhân trẻ tuổi, muốn lấy được công pháp trong đó, phải phá vỡ màn ánh sáng đó.
Trong đường nhỏ cũng có không ít tộc nhân, lúc này bọn họ đang ở trước cánh cửa màu lửa đỏ trước mặt, hung hăng đánh về màn ánh sáng màu đỏ đó, ngẫu nhiên cũng có người thành công, âm thanh tan vỡ của tấm màn vang lên trong khắp con đường nhỏ, trong lúc này các tộc nhân khác đang ra sức công kích, trên mặt đều không khỏi hiện lên vẻ hâm mộ.
Tiêu Viêm cùng Huân Nhi chậm bước trên con đường nhỏ, nhìn các tộc nhân ở hai bên đường hăng hái cố gắn phá tan tấm màn đỏ đó.
Sau khi tìm được phương hướng, Tiêu Viêm nhìn thấy cánh cửa gỗ trước mặt, phía trên có ghi mã số : bốn mươi ba.
Vuốt mũi cười cười, Tiêu Viêm bước nhanh một cái, sau đó thân hình dừng lại trước cánh cửa gỗ số bốn mươi ba, khẽ cười nói :” Chính là nơi này.”
Lúc này trên con đường nhỏ, cũng có hơn mười tộc nhân. Bọn họ nhìn thấy Tiêu Viêm đứng trước cửa phòng số bốn mươi ba, tất cả đều không khỏi sững sờ, căn phòng nhỏ này ở trên hỏa đạo là căn phòng có màn hào quang phòng ngự kiên cố nhất, lúc trước cũng có một số tộc nhân muốn phá đại môn vào, nhưng tất cả đều phải đứng ở chỗ này mà bất lực.
Không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, Tiêu Viêm chậm rãi đặt bàn tay lên màn hào quang đó.
“ Tiêu Viêm ca ca, Tiêu thúc làm như vậy không phải là có tư tính sao?” Nhìn thấy cử động này của Tiêu Viêm, Huân Nhi nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, cười mà tựa như không cười, thấp giọng nói.
Phán đoán một chút về lực lượng của màn hào quang, Tiêu Viêm quay đầu lại, giả bộ làm gương mặt hung ác nói :” Cô gái nhỏ, tốt nhất là hãy làm như chưa hề thấy được chuyện gì cả, chưa từng nghe thấy gì, nếu không ….!”
Bị biểu tình trên mặt của Tiêu Viêm làm cho buồn cười, Huân Nhi giả vờ cau khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại. Nữ tử bộc lộ ra phong tình vạn chủng, khiến cho các tộc nhân khác ở xung quanh đang công kích màn bảo hộ, ánh mắt nhất thời có chút mê man.
Vui vẻ cười cười, Tiêu Viêm lùi ra phía sau hai bước, hai chân thoáng tách ra, song chưởng chậm rãi đưa lên, đôi mắt khép hờ, đấu khí nhàn nhạt trong cơ thể, theo lộ trình như trước bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Huân Nhi miễn cưỡng đứng tựa ở bức tường bên cạnh, thân thể bị những trang phục hoàn mĩ bó sát hiện ra những đường cong tuyệt vời, làn thu thủy gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm đang tích tụ sức lực. Trong mắt, dần hiện lên một ngọn lửa màu vàng.
“ Hát !” Đôi mắt đang khép hờ đột nhiên mở ra, cước chưởng của Tiêu Viêm hung hăng bước lên một bước, thân hình chuyển động theo một quỹ tích kì dị, thân thể lao thẳng về phía màn ánh sáng. Tay phải đấm tới, thoáng mang theo tiếng gió có chút bén nhọn, cuối cùng mạnh mẽ oanh kích hướng tới tấm màn màu đỏ đó.
“ Bát cực băng !”
Trong lòng quát lạnh một tiếng, nắm tay của Tiêu Viêm đấm mạnh một cái lên màn ánh sáng đỏ, nhất thời một vòng tròn rung động từ trung tâm của tấm màn sáng, giống như sóng lớn, cấp tốc khuếch tán.
“ Phá !” Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị quát lạnh lên một tiếng, trong mắt nhìn màn ánh sáng đỏ đã rung động khoảng mười lần, rồi giống như một tấm thủy tinh, ầm ầm vỡ tan tành.
Chậm rãi thở ra một hơi, cánh tay của Tiêu Viêm chợt run lê, tụ bào phát ra những tiếng phần phật, một lát sau lặng lẽ tuột xuống.
Ở bên cạnh, nhìn màn hào quang bị bể nát tan tành, Huân Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, cái miệng hồng nhuận hé ra, gật đầu mỉm cười nói :” Đúng là đấu kĩ này rồi, lực công kích phi thường mạnh mẽ.”.
Thả lỏng thân thể, cánh tay Tiêu Viêm giãn ra một chút, nhàn nhạt cười nói: ” Cũng chỉ là miễn cưỡng thích hợp.”
Nghe Tiêu Viêm nói thế, hơn mười tộc nhân đang ở trên con đường nhỏ nhất thời cảm thấy có chút kinh sợ. Đấu kĩ biến thái như vậy mà chỉ là tạm được thôi sao ? Không phải là quá đả kích người ta đó chứ ….
“ A a, đi vào thôi, xem là đấu kĩ gì ?” hướng về căn phòng màu hồng, Tiêu Viêm lập tức tiến vào trong.
Khi tiến vào trong phòng, ánh sáng cũng sáng hơn vài phần. Trong phòng cũng không rộng lắm, tại vị trí trung ương nho nhỏ trong lòng, có một thạch đài, bên trên thạch đài lẳng lặng hiện lên một quyển trục màu đỏ sậm.
Tiến lên phía trước, có chút hứng thú nhìn cầm lấy quyển trục màu đỏ sậm, Tiêu Viêm thoáng nhìn qua bề mặt của quyển trục, nhẹ giọng nói:” Hoàng giai cao cấp công pháp : luyện hỏa phần !”
“ Quả nhiên cũng không tệ lắm, chính là đệ nhất hỏa thuộc tính công pháp của gia tộc, xem ra Tiêu Thúc đối với Tiêu Viêm bỏ ra không ít công sức nha!” Phía sau truyền đến thanh âm cười cười của Huân Nhi.
Gật đầu cười, Tiêu Viêm trong lòng thản nhiên đồng ý.
Một ngọc thủ trắng nõn từ phía sau vươn ra, lấy đi quyển trục màu đỏ sậm trong tay Tiêu Viêm, chính là a đầu Huân Nhi, cầm lấy quyển trục, ôn nhu nói khẽ: “ Tiêu Viêm ca ca, mặc dù sau này ngươi có thể học công pháp cao cấp sau, bất quá ngay ban đầu tập trung tuy luyện, nếu cấp bậc của công pháp càng cao thì sau này đạt được cũng càng lớn. Hoàng giai cao cấp công pháp… nhưng là có chút hơi thấp .”
Tiêu Viêm cười cười, có chút gật đầu.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm, Huân Nhi mày liễu nhẹ nhàng cau lại, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, bàn tay nhẹ nhàng động, một quyển trục toàn thân màu hỏa ngọc cổ phác xuất hiện trong tay.
“ Đây là một quyển huyền giai cao cấp công pháp hỏa thuộc tính :” Lộng viêm quyết !”
Huân Nhi vuốt ve quyển trục, nhẹ giọng nói :” Tiêu Viêm ca ca đừng nghĩ đến vấn đề thể diện mà từ chối tiếp nhận nữa, Huân Nhi cũng biết người không phải là cái loại …người lợi dụng, cao cấp công pháp này về sau đối với người có chỗ đại tốt, cho nên …”
Nhìn quyển trục trên tay Huân Nhi một cái, Tiêu Viêm nở một nụ cười khổ sở, bất đắc dĩ lắc đầu, vương thủ chưởng thân mật sờ đầu nàng, sau đó nhìn thẳng vào con mắt trong veo thoáng có chút bi thương của Huân Nhi rồi thu hồi lại quyển hoàng giai công pháp.
“ Tiêu Viêm ca ca…” Huân Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn có chút ủy khuất, con ngươi long lanh đã tràn ngập hơi nước, đầy vẻ đau xót động lòng người.
“ A a , cảm ơn Huân Nhi mà, ta cũng không phải vì mặt mũi mà không tiếp thụ sự giúp đỡ của ngươi đâu !” Tiêu Viêm ôn nhu cười, cúi đầu bên tai Huân Nhi nhẹ giọng nói .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tà_Thần