Vũ Duy Ninh nói:
- Thì có gì là quan trọng, chỉ cần ngươi biết phương thuốc, đem bà ấy về nhà từ từ chữa trị không được à?
Vô ảnh Cước cười nói:
- Văn huynh thật khéo nói đùa, ta làm sao biết được phương thuốc giải?
Vũ Duy Ninh nói:
- Thì xin bang chủ!
Vô ảnh Cước nói:
- Văn huynh cho rằng bang chủ chịu đem dược phương chữa Ly Hồn Hoán Phách nói với người ta dễ dàng à?
Vũ Duy Ninh cười một tiếng nói:
- Đúng thế. Lần này bọn Du Lập Trung giả làm gạch xiếc rong, mục đích là để lấy thuốc giải cho con y và hai đặc sứ Qua, Diệp. Nếu bang chủ mà nói cho ngươi dược phương, thì ngươi có nhiều cơ hội rơi vào tay Đồng Tâm Minh lắm.
Vô ảnh Cước nói:
- Phải rồi, Văn huynh à, bang chủ thi hành Ly Hồn Hoán Phách bốn người bọn Du Lập Trung xong, người thấy kết cục sẽ như thế nào?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tứ Hải Đồng Tâm Minh sẽ bắt đầu tan rã, quyền bá chủ võ lâm sẽ rơi vào tay bản bang, chỉ như thế thôi!
Vô ảnh Cước cười cười nói:
- ĐÓ là điều chúng ta mong đợi từ lâu rồi. Đến lúc ấy chắc sẽ có một dịp ăn mừng rất lớn, ta hy vọng sẽ được uống mừng ba trăm chén giữa sảnh đường nghị sự Đồng Tâm Minh.
Vũ Duy Ninh cười khẽ một tiếng nói:
- Thếthì ngươi không say chết mới là lạ.
Hai người vừa nói chuyện dông dài vừa đi, đến chiều hôm ấy tới một nơi thị trấn, Vô ảnh Cước nói:
- Văn huynh, đây là Bàn Đà rồi. Xa mười tám năm, trấn Bàn Đà này vẫn còn như xưa!
vũ Duy Ninh hỏi:
- Nhà ngươi ở trong trấn à?
Vô ảnh Cước nói:
- Không, ở chân núi ngoài trấn... Quái lạ, sao ta hồi hộp quá.
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Cái đó cho thấy ngươi rất nhớ nhà, có đúng không?
Vô ảnh Cước thở hắt ra, cười đáp:
- Đúng thế, ta thừa nhận. Lá rụng về cội, câu ấy không sai chút nào, hiện giờ ta rất muốn... ôi, Văn huynh à, người nói ta có nên mua lấy vài món gì đem về nhà ăn không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Đương nhiên là phải như vậy, nhưng tốt nhất là nên mua vài món gì biếu tôn phu nhân, để bà ấyvuivẻ.
Vô ảnh Cước nói:
- Phải, nhưng mua cái gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Nữ nhân đều thích chưng diện, thì cứ mua vải vóc và đồ trang sức đi!
Vô ảnh Cước gật đầu nói:
- cỏ lý lắm. Bên này có một nhà bán nữ trang, chúng ta vào xem xem...
Mua xong hơn một trăm lạng bạc vải vóc và đồ trang sức, lại mua thêm một bao thức ăn đã nấu chín, hai người bèn ra khỏi thị trấn...
Ra khỏi trấn Bàn Đà khoảng một dặm, Vô ảnh Cước rẽ vào một con đường nhỏ. Tới dưới một chỗ chân núi, Vô ảnh Cước chỉ một gian nhà không xa, dáng vẻ rất xúc động nói:
- ĐÓ là hàn xá, người xem mái nhà vẫn còn tốt, trong nhà lại có ánh đèn, chắc vợ già của ta còn sống!
Vũ Duy Ninh nói:
- Tôn phu nhân ở đây một mình suốt mười tám năm, nói tới nghĩ thật đáng thương.
Vô ảnh Cước nói:
- Chứ còn gì nữa. May mà lúc ta rời nhà, còn để lại cho bà ấy không ít tiền bạc, đủ cho bà ấy sống nửa đời.
Nói xong ấn gói quà vào tay Vũ Duy Ninh, lại nói:
- Giúp một chút, Văn huynh à, người vào trước thăm dò ý tứ của bà ấy, nói giúp ta vài câu, nếu khiến bà ấy hồi tâm chuyển ý, anh em sẽ cám ơn nhiều mà!
Vũ Duy Ninh trong lòng dở khóc dở cười, hôm nay sở dĩ chàng chịu đi chung với Vô ảnh Cước, mục đích chỉ là để thăm dò cách chữa trị Ly Hồn Hoán Phách chỉ là nằm trong một bài thuốc, nên đã thấy hết hứng thú đối với Vô ảnh Cước này, mấy lần đã muốn ra tay giết quách y cho rồi. Nhưng nghe thấy y nhớ nhà tha thiết, bất giác nảy lòng trắc ẩn, không nở ra tay giết y, mà quyết định sắp tới nếu có cơ hội sẽ bắt sống y đem về giam ở Chính Tâm lao. Quyết định như thế rồi thì giờ đây không thể không giúp y hàn gắn lại tình vợ chồng xưa, nên chàng thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Có điều chàng cũng hy vọng Vô ảnh Cước và vợ y được gương vỡ lại lành, như vậy đêm nay mình cũng được ngủ yên được một giấc trong nhà y để khôi phục chân lực tiêu hao suốt mấy ngày bôn tẩu, nên lúc ấy gật đầu cầm lấy gói quà nói:
- Được rồi, ngươi cứ chờ đấy, lão phu vào trước xem xem!
Chàng cầm gói quà tới trước căn nhà, gõ cửa gọi:
- Này, có ai trong nhà không?
Chỉ nghe tiếng một bà già đáp:
- Ai đấy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Khách qua đường.
Không lâu, cánh cửa mở ra, một bà già tuổi trạc sáu mươi béo phị xuất hiện trước mặt Vũ Duy Ninh. Bà ta nhìn Vũ Duy Ninh dò xét rồi hỏi giọng ngạc nhiên:
- cỏ Chuyện gì vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão phu lỡ đường không có chỗ ngủ, muốn ngủ nhờ quý xá một đêm, không biết đại tẩu có vui lòng không?
Bà già do dự một lúc, mới gật đầu đáp:
- Được rời, mòi ngươi vào.
Vũ Duy Ninh nói cám ơn rồi bước vào sảnh đường, rồi đặt gói quà lên bàn, rút bản danh sách ra nhìn vội dưới ánh đèn, thì thấy Vô ảnh Cước ở dòng thứ mười tám trong bảy mươi hai lão ma, tên là Hướng Liên, bèn cất đi, nhìn về phía bà già thi lễ nói:
- Đêm tối quấy rầy đại tẩu, thật là có lỗi.
Bà giànói:
- Đừng khách sáo, nếu không chê nhà nghèo thô lậu, cứ nghỉ ở đây. Ngươi ngồi nhé, để lão thân pha cho ngươi một chén trà nóng.
Vũ Duy Ninh nói:
- Không dám làm phiền đại tẩu, có trà nguội cho lão phu một chén cũng được rồi.
Bà già bước vào trong nhà róc một chén trà bưng ra đưa cho Vũ Duy Ninh, rồi ngồi xuống ghế đối diện, cười nụ nói:
- Lão tiên sinh quý tính đại danh là gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão phu họ Văn tên Thiên Sinh, đại nương là...
Bà giànói:
- Lão thân họ Diêu, thuyết phu đã qua đời từ lâu, đến nay chỉ có lão thân sống một mình ở đây.
Vũ Duy Ninh khẽ a một tiếng nói:
- Té ra là thế. Nói như vậy đại tẩu cho lão phu nghỉ lại chỉ ngại là...
Bà già họ Diêu ngắt lời cười nói:
- Không sao! Không sao! Chúng ta đều già cả, bảy tám chục tuổi rồi, còn tị hiềm cái gì!
Vũ Duy Ninh cười cười, nâng chén trà lên miệng toan uống, chợt thoáng thấy trên vách sảnh đường có treo một chiếc áo củ của đàn ông, bất giác giật mình thầm nghĩ:
- Hừ, bà già nói là chỉ có một mình bà ta sống trong nhà này, sợ là không đúng. Xem ra thì Vô ảnh Cước Hướng Liên bị cắm sừng rồi. Nhưng bà ta vẫn chưa biết rằng mình nhận lời ký thác của chồng tới đây, nếu bà ta có một kẻ gian phu, việc gì phải giấu diềm một người lạ như mình?
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng chợt hoảng sợ, không dám uống nước trà trong chén, hỏi qua chuyện khác:
- Xin hỏi đại tẩu, chỗ này có cách trấn Bàn Đà xa không?
Bà già họ Diêu thoáng sửng sốt hỏi:
- Ngươi muốn tới trấn Bàn Đà à?
Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
- Đúng thế. Có một người bạn nhờ lão phu mang mấy món quà tới trấn Bàn Đà cho vay Bà già họ Diêu nhìn qua gói quà trên bàn hỏi:
- Là cái gói này phải không?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Đúng vậy. ông bạn của lão phu đối với vợ rất có tình cảm, mua rất nhiều vải vóc và nữ trang nhờ lão phu đưa giùm cho bà ta, giá trị không dưới ba trăm lạng bạc.
Bà già họ Diêu trong mắt hiện ra vẻ thèm thuồng, lại nhìn qua gói quà trên bàn một lần nữa, gượng gạo cười nói:
- úi chà! Mang một đống tiền như vậy mà ngươi không sợ bị cướp dọc đường à?
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Đang đời thái bình, sao lại có chuyện cướp bóc?
Bà già họ Diêu nghiêm trang nói:
- Chuyện đó khó nói lắm, lão thân nghe nói từ đây tới trấn Bàn Đà có một đoạn đường hay có người ì cướp.
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ hoảng sợ nói:
- A! Lại có chuyện ấy sao? Vậy... vậy...
Bà già họ Diêu cười nói:
- Có điều ngươi không cần phải sợ. Đêm nay ngươi cứ nghỉ lại ở đây, sáng mai đi thì không lo gạp cướp đâu.
Vũ Duy Ninh gật đầu lia lịa nói:
- Vâng! Vâng! Nhưng không biết từ đây tới trấn Bàn Đà có xa không?
Bà già họ Diêu nói:
- Khoảng chừng hai mươi dặm.
Vũ Duy Ninh cười thầm tự nhủ:
- Mụ giặc già này giỏi thật, trấn Bàn Đà cách đây bất quá một dặm, mụ lại bốc lên là hai mươi dặm, xem ra là ngươi muốn giữ ta lại!
Bèn cầm chén trà trong tay đưa về phía bà ta, khách sáo nói:
- Mời đại tẩu dùng trà!
Bà già họ Diêu vội nói:
- Ngươi dùng đi! Ngươi dùng đi!
Vũ Duy Ninh lúc ấy ngửa cổ uống một hơi cạn chén trà, đặt cái chén không lên bàn hỏi:
- Đại tẩu có tới trấn Bàn Đà bao giờ chưa?
Bà già họ Diêu nói:
- Có chứ. Mỗi năm ít nhất cũng đi bốn năm lần, mua các thức đồ dùng này nọ.
Vũ Duy Ninh nói:
- Vậy thì vợ ông bạn của lão phu, nói ra chắc đại tẩu biết.
Bà già họ Diêu a một tiếng, chăm chú nhìn vào mặt Vũ Duy Ninh như có ý dò hỏi, mà cũng có ý chờ đợi gì đó.
Vũ Duy Ninh nói:
- Vợ ông bạn ấy thật ra không phải ở trong trấn, mà là ở dưới chân núi ngoài trấn.
Bà già họ Diêu thoáng kinh ngạc hỏi:
- ủa, bà ta họ gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- cũng vừa khéo, bà ta cùng họ với đại tẩu.
Bà già họ Diêu tròn mắt ngạc nhiên hỏi:
- Chồng bà ta tên gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Vô ảnh Cước Hướng Liên.
Bà già họ Diêu nhảy phắt dậy, kêu thất thanh:
- ô, ngươi nói chồng bà ta là Vô ảnh Cước Hướng Liên sao?
Vũ Duy Ninh đột nhiên ngáp một cái, lim dim mắt nói:
- Đúng vậy, ủa... chóng mặt quá...
Nói xong, thân người lắc lư muốn ngã.
Đúng lúc ấy, trong phòng phía sau chợt có một lão nhân gầy gò mặc áo đen nhảy ra, vỗ tay nói:
- Ngã này! Ngã này!
Vũ Duy Ninh nghiêng người về phía trước, "bịch" một tiếng, ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Lão nhân áo đen lập tức bước tới bên vách rút ra một thanh cương đao, cười hì hì nói:
- Nương tử, vài ngày tới chúng ta lại có bánh bao bán rồi!
Bà già họ Diêu giơ tay ngăn y lại nói:
- Khoan đã, mới rồi ngươi nghe y nói gì không?
Lão nhân áo đen cười hung ác nói:
- Nghe rồi, người này nhận lời gởi gắm của chồng trước bà, đem quà cáp gì đó tới cho bà.
Bà già họ Diêu dáng vẻ rất kích động nói:
- Thật không ngờ, mười mấy năm không nghe tin tức của y, lão nương ngỡ y đã chết roi.
Lão nhân áo đen cười nhạt nói:
- Giờ đây bà vui lắm chứ gì?
Bà già họ Diêu nói:
- Vui cái gì?
Lão nhân áo đen nió:
- Bà vẫn nhớ thương y, đúng không?
Bà già họ Diêu chợt tròn mắt chửi lớn:
- Câm cái mồm thúi lại! Lão nương hận không giết chết được y kia!
Lão nhân áo đen giơ đao chỉ Vũ Duy Ninh trên mặt đất nói:
- Nếu thế tại sao bà không cho lão phu giết chết người này?
Bà già họ Diêu nói:
- Ai nói không cho? Lão nương muốn hỏi y mấy câu đã rồi mới ra tay.
Lão nhân áo đen cười hăng hắc nói:
- Bà muôn hỏi chuyện gì?
Bà già họ Diêu đáp:
- Hỏi hành tung của Hướng Liên.
Lão nhân áo đen nói:
- Chẳng cần hỏi đâu. Y nhờ người mang quà về cho bà, tức là y vẫn còn nhớ tới bà, cũng có khi ít hôm nữa y về thăm bà đấy.
Bà già họ Diêu nói:
- Cho nên lão nương muốn hỏi cho rõ ràng.
Lão nhân áo đen nói:
- Nếu bà không muốn nối lại tình xưa với y, thì không cần phải hỏi. Chúng ta giết người này xong, lập tức trốn đi cho xa, thế chẳng hay sao?
Bà già họ Diêu trợn mắt nhìn y một cái nói:
- Thì hỏi một chút có hại gì, ngươi sợ cái gì?
Lão nhân áo đen cười nhạt nói:
- VÕ công của Hướng Liên, bà biết mà ta cũng biết. Người này đã là bạn của y, chắc cũng là một thân võ công bất phàm. Ngươi cứu y tỉnh dậy, vạn nhất không chế phục được y, thì làm thế nào?
Bà già họ Diêu nghĩ thấy đúng, bèn lùi ra một bước nói:
- Được, ngươi ra tay đi, lão nương sắp xếp một lúc, chúng ta lập tức rời khỏi đây ngay!
Lão nhân áo đen cả mừng, bước một bước tới sát người Vũ Duy Ninh, mặt lộ vẻ hung ác, giơ đao chuẩn bị chém xuống.
"Bình" một tiếng vang rền, cửa sảnh đường đột nhiên bị người đá mở toanh ra, Vô ảnh Cước Hướng Liên trừng mắt dựng tóc đứng sừng sững giữa cửa!
Lão nhân áo đen và bà già họ Diêu kinh hoàng, nhưng khi nhìn rõ người tới chính là Vô ảnh Cước Hướng Liên, hai người càng sợ tới mức hồn phi phách tán, mặt vàng như đất, không hẹn mà cùng đồng thời kêu lên một tiếng thất thanh, hốt hoảng lui lại.
Vô ảnh Cước Hướng Liên mặt đầy sát khí, cười sằng sặc nói:
- Té ra là ngươi... Lão Bì Hầu Đinh Thất!
Lão Bì Hầu Đinh Thất như là nhìn thấy Diêm Vương tới đòi mạng, toàn thân run bắn, đưa ngang đao ra trước bụng, từng bước từng bước lùi dần vào phòng trong, run run nói:
- Hướng đại ca, đây... đây không phải... là lỗi của tiểu đệ, tiểu đệ chỉ là... chỉ là...
Vô ảnh Cước Hướng Liên cười hung dữ, nói dằn từng tiếng:
- Nếu ngươi tự tin là nhanh hơn đôi chân của lão phu, thì cứ chạy đi!
Lão Bì Hầu Đinh Thất tựa hồ biết là không chạy thoát được, lúc ấy khuỵu hai gối quỳ xuống run run sợ sệt nói:
- Hướng đại ca tha mạng cho, tiểu đệ tới... tới đây... đều là ý tứ của đại tẩu phu nhân Vô ảnh Cước Hướng Liên bước vào nhà, đi tới trước mặt y, chẳng có vẻ gì là e ngại thanh đao trong tay y, đưa tay nắm ngực áo kéo y dậy, nghiến răng hỏi:
- Ai xúi dục bà ấy giết người rồi cùng nhau lập tức bỏ trốn?
Lão Bì Hầu Đinh Thất ấp a ấp úng nói:
- Tiểu đệ biết... biết lỗi rồi. Hướng đại ca người tha cho một... một cái mạng chó của tiểu đệ được không?
- Vô ảnh Cước Hướng Liên hừ lạnh một tiếng, cười hăng hắc quái dị nói:
- Muốn lão phu tha ngươi à? Hắc hắc hắc, ngươi nhìn lão phu ra hạng người nào vậy? Là đại hiệp khách đầy lòng từ bi à?
Trong câu nói, đã đoạt luôn thanh đao, chuyển mũi đâm luôn một nhát rất chuẩn xác vào tâm khẩu Đinh Thất.
Y ra tay nhanh như chớp, đến nỗi lão Bì Hầu Đinh Thất không có cơ hội để chống cự, chỉ kêu lên được một tiếng thê thảm, đứt hơi chết ngay.
Nhưng thân thể Đinh Thất không đổ xuống vì Vô ảnh Cước Hướng Liên ra tay cực nặng, một đao đâm suốt tâm khẩu y cắm luôn vào vách, thành ra toàn thân y bị đóng đinh luôn vào tường!
Bà già họ Diêu sợ đến đổi mặt trắng bệch, buột miệng run run nói:
- Tốt! Tốt! Giết là tốt! Bây giờ tới... tới lượt lão nương!
Vô ảnh Cước Hướng Liên từ từ quay nhìn bà ta, lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, ta không giết ngươi đâu!
Bà già họ Diêu cười thảm nói:
- Thật à? Họ Hướng ngươi thủ đoạn ra sao ai lại không biết? Ngươi muốn để lão nương xin tha mạng chán tai rồi mới ra tay chứ gì?
Vô ảnh Cước nói:
- Không, ta cũng không làm khó ngươi.
Bà già họ Diêu chợt ngơ ngác nói:
- Ngươi bớt vẽ vời đi một chút. Lão nương đã sớm biết có ngày hôm nay, ngươi động thủ mau đi.
Vô ảnh Cước nói:
- Lẽ ra ta phải giết ngươi, nhung ta thiếu một mạng của anh ngươi, nên ta không giết ngươi, từ nay ân oán thế là xong!
Bà già họ Diêu nghe xong, mới biết y quả thật không muốn giết chết mình, nhất thời cảm xúc lẫn lộn, vừa đau xót mừng rỡ, rơi nước mắt như mưa nói:
- ĐÓ đều là người không tốt, nghĩ mà xem, trước lúc ngươi giết chết anh ta, chúng ta sống với nhau thế nào? Lão nương đối xử với ngươi cói chỗ nào không tốt? Mà ngươi vì cướp được một món hàng không tới năm ngàn lạng bạc mà giết chết anh ta! Ngươi...
Vô ảnh Cước cười nói:
- Ta đã nói nhiều lần rồi, là y động thủ trước.
Bà già họ Diêu vừa hỉ mũi vừa lau nước mắt nói:
- Nhưng ngươi biết rõ võ công của anh ấy không bằng ngươi, sao ngươi không nhịn anh ấy một chút?
Vô ảnh Cước nói:
- Trong tình cảnh như vậy, làm sao ta nhịn được?
Bà già họ Diêu khóc nói:
- Vì một cước của ngươi đá chết anh ấy, nên thành ra tình nghĩa vợ chồng ta cũng như bị một cước đá sập vậy!
Nói ra cũng quái lạ, bà già họ Diêu này, bất kể là nhìn từ phía nào, lúc bà ta còn trẻ tuổi cũng không thể gọi là một mỹ nhân, nhưng bà ta đối với Vô ảnh Cước Hướng Liên lại như có một sức hấp dẫn, một cái nhăn mày hay một tiếng cười, một câu nói hay một tiếng khóc đều làm lòng Hướng Liên rung động, khiến cho y anh hùng hết giận.
Lúc ấy y thấy bà ta khóc, nức nở như trẻ con, không kìm được một tiếng thở dài nói:
- Thì đã lỡ rồi, ngươi vẫn không tha thứ cho ta, thì bảo ta làm thế nào?
Bà già họ Diêu nói:
- Lão nương vừa hận ngươi... vừa nhớ nhung ngươi, nhưng ngươi là thằng giặc Vô tình Vô nghĩa...
Hướng Liên ánh mắt ngưng lại, hiện ra vẻ kích động nói:
- Thật à? Ngươi nhớ thương ta thật à?
Bà già họ Diêu giọng khổ não nói:
- Sao không thật? Bao nhiêu năm nay lão nương không lúc nào không nhớ nhung ngươi, nhưng mà...
Bỗng bà ta bật người lên, chỉ thấy Hướng Liên loạng choạng lùi lại, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ lẫn ngơ ngác. Thì ra trước ngực hắn đang có một chuôi đao truỷ thủ thò ra ngoài.
Vô ảnh Cước Hướng Liên gắng gượng nói:
- Mới rồi lẽ ra ta phải... giết luôn cả ngươi mới đúng!
Rồi ngã xuống sàn nhà nằm một đống.
Diêu Nguyệt Kiều nói:
- Đúng lắm, kể cũng lạ là ngươi không nhớ dai, ngươi quên là lão nương đã thề là phải giết ngươi à?
Hướng Liên không nói nữa, chỉ nhìn bà ta trừng trừng, không nói câu nào.
Diêu Nguyệt Kiều cúi đầu nhìn kỹ y một lượt, rồi rút truỷ thủ trên ngực y ra nói:
- Hừ, ngươi được lợi đấy!
Té ra, bà ta phát hiện ra Hướng Liên đã chết rồi.
Bà ta đối với Hướng Liến quả là không có chút tình nghĩa vợ chồng gì, rút đao xong, lập tức ngồi xổm lên đưa tay mò mẫm trong người y, lấy hết tiền bạc ra để trên bàn, nhìn đống bạc cười hề hề nói:
- HÔ hô, lâu lắm rồi mới được thấy nhiều tiền như thế này!
Nói xong, lại quay về phía Vũ Duy Ninh, lật người chàng lại, đưa tay mò mẫm trong người Vũ Duy Ninh, cũng lấy hết tiền bạc ra để trên bàn, rồi đi tới trước xác Đinh Thất rút lưỡi đao ra, Quay vềcạnh người Vũ Duy Ninh giơ cao lưỡi đao lên, cười khanh khách quái dị nói:
- Họ Văn kia, lão nương với ngươi không thù không oán, nhưng lão nương giết những người không thù không oán chẳng phải một lần, ngươi chịu vậy!
Dứt lời, chém xuống ngay bụng Vũ Duy Ninh một đao.
"Phụt" một tiếng, một luồng nước từ miệng Vũ Duy Ninh đột nhiên bắn ra, phun trúng giữa mặt bà ta!
- Ai da!
Diêu Nguyệt Kiều kêu lên một tiếng đau đớn, buông rơi lưỡi đao, hai tay ôm mặt, ngã lăn xuống đất, vừa lăn lộn vừa gào lên:
- Trời ơi! Con mắt ta! Mắt ta mù rồi!
Đúng vậy, từ kẽ tay bà ta máu đã chảy ròng ròng, đôi mắt của bà ta đã bị luồng nước từ miệng vũ Duy Ninh phun ra đánh nát!
Luồng nước này chính là hớp nước trà có pha thuốc mê mà Vũ Duy Ninh uống lúc nãy. Vì chàng đã biết rõ Diêu Nguyệt Kiều mang lòng gian ác, nhưng giả như không biết, uống xong chén trà, ngấm ngầm vận công chặn lại, không cho thuốc mê phát tác, để xem bà ta giở trò gì...
Tuy chàng chẳng xót thương gì cho Hướng Liên, nhưng thấy Diêu Nguyệt Kiều tàn ác hung dữ quá đáng như thế, nên phun nước trà đánh mù mắt bà ta luôn.
Từ sau khi ăn trái nhân sâm ngàn năm, công lực của chàng đã không kém gì một cao thủ tu vi bốn chục năm, nên lúc ấy vận công phun luồng nước ra, kình lực mạnh mẽ dị thường, giống như một luồng mạt sắt, chẳng những đánh mù mắt Diêu Nguyệt Kiều mà còn làm cho mặt bà ta đỏ bầm như bị lửa đốt, đau đớn thấu tận tim gan.
Chàng thong thả đứng lên, không màng ngó tới Diêu Nguyệt Kiều đang đau đớn lăn lộn kêu la trên mặt đất, lấy bản danh sách trong người ra gạch bỏ năm chữ Vô ảnh Cước Hướng Liên, rồi mới tìm một cái khăn vuông, đem số bạc của mình và tám trăm lạng bạc của Hướng Liên gói lại đeo lên vai, cất chân bước ra khỏi nhà.
Diêu Nguyệt Kiều đột nhiên giơ tay nắm lấy chân chàng, kêu lên thê thảm:
- Ngươi không được đi! Ngươi không được đi!
Vũ Duy Ninh tránh qua một bước, lạnh lùng nói:
- Giết chết ngươi mới được đi phải không?
Diêu Nguyệt Kiều quờ tay một cái không nắm được chân chàng, lại quờ cái nữa, kêu lớn:
- Muốn đi cũng được, nhưng để bạc xuống đó rồi đi. Số bạc đó của ta, ngươi không được cầm bạc của ta đi!
Vũ Duy Ninh không bao giờ ngờ rằng bà ta bị mù mắt vẫn canh cánh không quên tiền bạc, trong lòng chợt thấy vừa đáng cười vừa đáng thương, bất giác cười nhạt nói:
- Ngươi nói tám trăm lạng bạc của Hướng Liên là của ngươi chứ gì?
Diêu Nguyệt Kiều bất kể hai hố mắt ròng ròng máu, theo chỗ tiếng nói nhảy xổ tới chụp, rít lên:
- Đúng vậy, trả cho ta!
Vũ Duy Ninh lách người tránh qua hỏi:
- Hướng Liên là người gì của ngươi?
Diêu Nguyệt Kiều hai mắt đã mù, chụp lấy Vũ Duy Ninh không trúng, lao luôn vào vách tường, vì dùng sức quá mạnh, hai cánh tay xuyên luôn qua vách ván, khi rút lại rồi, trên tay ròng ròng máu tươi, nhưng bà ta cũng không màng tới, lại quay lại nhảy xổ tới Vũ Duy Ninh đánh nữa, gào thét xé lòng:
- Y là chồng ta! Nên tám trăm lạng bạc ấy là của ta!
Vũ Duy Ninh né một cái lui luôn ra ngoài cửa, chẳng đếm xỉa gì tới bà ta nữa, chạy mau về phải đường cái. Vì biết quanh đó không có khách sạn, nên quyết định chạy luôn một chặng trong đêm.
Thêm đêm này nữa thì chàng đã hai ngày hai đêm không được chợp mắt, cơ thể và đầu óc đã quá mệt mỏi. Chàng rất muốn nằm luôn xuống bên đường ngủ luôn một giấc, nhưng lại nghĩ tới sự sống chết của bốn người bọn Du minh chủ đều nằm trong tay mình, nên phải cố gắng lấy hết tinh thần lao đi.
Chạy tới canh ba thì qua một chỗ thị trấn, không ngờ phát hiện trong trấn có một khách sạn nhỏ hẹp, bèn quyết định ghé vào ngủ một lúc, sáng sẽ đi tiếp.
Các khách sạn thì đều đêm không đóng cửa, Vũ Duy Ninh bước vào trong thấy điếm tiểu nhị ngồi dựa bên quầy ngủ gật, bèn bước tới vỗ vai y nói:
- Tiểu nhị ca, còn phòng không?
Điếm tiểu nhị choàng tỉnh, vội vàng đứng dậy nói:
- Có ạ! Có ạ! Còn một phòng riêng, lão nhân người nghỉ ở phòng chung hay phòng riêng.
Vũ Duy Ninh đáp luôn:
- Phòng riêng!
Tiểu nhị khom lưng nói:
- Vâng ạ, xin đi theo tiểu nhân!
Đi qua một dãy phòng chung, tới một dãy phòng ở mặt sau dành cho một người, điếm tiểu nhị mở cửa một gian. Vũ Duy Ninh bước vào xem, thấy tuy đơn giản thiếu tiện nghi, nhưng cũng đã quá vui lòng, lập tức đặt bao phục xuống dặn:
- Tiểu nhị ca, lão phu muốn ngủ một giấc, trời có sập cũng không được tới gọi ta dậy, đã nghe chưa?
Tiểu nhị cười lấy lòng nói:
- Vâng ạ, vâng ạ. Chỗ này rất yên tĩnh, lão nhân người cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Vũ Duy Ninh chờ y thắp một ngọn đèn trong phòng xong, bèn xua tay bảo y đi ra, đóng cửa phòng lại, cả giày lẩn áo đều không buồng cởi, lăn luôn ra trên giường nhắm mắt lại.
Chàng đang mơ màng sắp ngủ hẳn, chợt nghe có tiếng nữ nhân sụt sùi khóc khe khẽ.
ơ, ai khóc ở đây?
Chàng mở hai mắt, ngưng thần nghe ngóng, thì nghe tiếng khóc phát ra từ phòng bên cạnh, trong lòng rất là bực bội, thầm rủa:
- Hừ, nửa đêm nửa hôm, lại chẳng phải là chết chồng mà kêu kêu khóc khóc cái gì!
Chàng lại nhắm mắt, cố gắng quên đi tiếng khóc từng cơn từng cơn nức nở vang tới bên tai, nhưng không có cách nào, vì tiếng khóc nghe ra rất bi thiết rất thê thảm, giống như lời ca bi thống kéo dài không dứt, lúc ảo nảo, lúc sụt sùi, thê lương ai oán, nấc nấc không thôi!
Hừ, gã tiểu nhị lại nói chỗ này rất yên tĩnh, tìm y tính tiền bỏ đi cho rồi!
Chàng tức tối nhảy xuống giường, mở cửa bước ra, sải chân bước về phía trước khách sạn, gọi tiểu nhị lúc ấy đang ngủ gật nói:
- Tiểu nhị ca, ngươi dậy đi!
Tiểu nhị giật mình tỉnh giấc, đứng dậy dụi dụi mắt hỏi:
- Lão nhân, người có gì sai bảo vậy?
Vũ Duy Ninh giận bừng bừng nói:
- Mới rồi ngươi nói phòng ấy rất là yên tĩnh, phòng ấy mà yên tĩnh à?
Tiểu nhị đầy vẻ ngạc nhiên nói:
- Có có gì không đúng?
Vũ Duy Ninh trầm giọng nói:
- Lão phu nghe tiếng khóc của một cô gái!
Tiểu nhị a một tiếng chau mày nói:
- Sao, cô ta lại khóc nữa rồi à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ngươi lên bảo cô ta đừng khóc nữa, để khách khứa ngủ yên có được không?
Điếm tiểu nhị lắc đầu nói:
- Không được đâu.Tiểu nhân mà lên khuyên bảo, cô ta càng khóc thê thảm hơn. Lão nhân không biết, cô ta...
Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
- Chồng chết phải không?
Tiểu nhị nói:
- Không, cô ta hiện còn là một cô gái, có điều ngày mai sẽ... sẽ có chồng...
- Sáng mai cô ta xuất giá à?
- Đúng thế, sẽ là thiếp của Dương gia trấn thủ tệ trấn là Tạ lão gia.
- CÔ ta không nguyện ý à?
- Không, là cô ta nguyện ý!
- Thế tại sao lại còn khóc lóc?
- Bởi vì mẹ cô ta vừa mới bệnh qua đời hôm trước.
- ủa?
- CÔ ta và mẹ đi tìm thân thích không gặp, tháng trước tới đây trọ, mẹ cô ta chợt mắc bệnh nặng, vì không tiền chạy chữa, đến hôm trước thì chết. CÔ ta muốn chôn cất chỉ Còn cách bán mình chôn mẹ, Tạ lão gia ưng thuận giúp cô ta lo liệu hậu sự, hôm qua sai người mang tới cái quan tài xấu, mai táng qua loa thi thể mẹ cô ta. Ngày mai - Ô không phải, giờ này phải nói là hôm nay, trưa hôm nay sẽ phải theo về làm thiếp cho ông ta rồi.
- Hừ, vị Tạ lão gia kia khảng khái thật đấy!
- Chắc thế, ông ta vốn ưng thuận chôn cất mẹ người ta tử tế, kết quả lại đưa tới một cỗ áo quan xấu, hà hà, cỗ áo quan ấy nhiều lắm là một lượng bạc, một lượng bạc mua được một cô nương như hoa như ngọc, hà hà! Mua bán như vậy đúng là không lầm, nếu sớm biết được, tôi cũng bỏ ra...
- Nói xong hết chưa?
- À vâng... vâng! Nói xong rồi. ô! Nếu lão nhân người ngủ không được, tiểu nhân sẽ giúp lão nhân người qua...
- Tên cô ta là gì?
- CÔ ta à? ờ ờ, cô ta họ Diêu, tên Ngọc Nga, người Lạc Dương.
- Vị Tạ lão gia kia ở đâu?
- ở phía sau đường này, cứ cái nhà nào có cái cổng lớn sơn màu đỏ, nhung lão nhân người hỏi... hỏi để làm gì?
- Chẳng có gì, ngươi đi ngủ đi!
- Lão nhân người không đổi phòng sao?
- Không!
Vũ Duy Ninh nói tới đó, quay người trở về hậu viện, vào trong phòng mình, lấy trong bao ra tám trăm lạng bạc gói lại rồi bước qua gian phòng sát vách, giơ tay gõ cửa nói:
- Diêu cô nương, xin mở cửa.
Diêu Ngọc Nga đang khóc nức nở trong phòng, vừa nghe nửa đêm canh ba chợt có người gõ cửa, không kìm được hoảng sợ, hoang mang hỏi:
- Ngươi là ai?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Lão phu là người khách tuần phòng sát bên cạnh, có chuyện muốn nói với cô nương.
Diêu Ngọc Nga nghe người nói là một "lão nhân" bèn ra mở cửa phòng, cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
- Vị lão bá này có gì dạy bảo?
CÔ ta tuổi trạc mười sáu mười bảy, mày như trăng non, răng trắng mắt sáng, tuy dáng vẻ gầy gò tiều tụy, nhưng quả là một cô nương như hoa như ngọc.
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão phu mới hỏi điếm tiểu nhị, nên biết sự rủi ro của cô nương, về hoàn cảnh khó khăn của cô nương rất là cảm thông, nên không ngại mạo muội, muốn giúp đỡ cô nương chút ít.
Diêu Ngọc Nga ngước đôi mày tầm, nhìn chàng với vẻ kỳ lạ hỏi:
- Điếm tiểu nhị mới rồi nói với bá bá những gì?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Y nói cô nương bán mình chôn mẹ, vị Tạ lão gia kia sau giờ ngọ hôm nay sẽ tới cưới co ve.
Diêu Ngọc Nga gật đầu tức cửi nói:
- Tình hình đúng là như vậy, cho nên nạn nữ không cần người khác giúp đỡ nữa rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
- CÔ nương tình nguyện làm vợ Tạ lão gia phải không?
Diêu Ngọc Nga cười thê thảm nói:
- Không tình nguyện thì còn cách nào đâu?
Vũ Duy Ninh nói:
- Chỉ cần cô nương không vui lòng lấy y, lão phu có cách chuộc cô nương lại.
Diêu Ngọc Nga chăm chú nhìn chàng hỏi:
- Rồi sau đó thì sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Sau đó, cô nương đã lấy lại tự do, thích đi chỗ nào thì đi.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nạn nữ không có nhà để về, vả lại trong người không có một đồng một chữ, biết đi đâu được? Đâu là nơi nạn nữ có thể dung thân?
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Nghe nói cô nương là người Lạc Dương phải không?
Diêu Ngọc Nga gật đầu đáp:
- Đúng thế!
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
- ở đó không còn ai là thân thích sao?
Diêu Ngọc Nga đáp:
- Có một vị thúc thúc nhưng không có khả năng thu dưỡng nạn nữ.
Vũ Duy Ninh đưa cái bao có tám trăm lạng bạc cho nàng nói:
- Vậy thì tám trăm lạng bạc này có thể giúp lệnh thúc thúc thu dưỡng cô!
Tám trăm lạng bạc đối với một cô gái gió thổi đã ngã thì quả là một cái bao quá nặng, nên Diêu Ngọc Nga đưa tay ra đón lấy xong thì hai tay trĩu xuống, suýt nữa thì đánh rơi. Nhưng nàng vẫn không dám tin vào tai mình, không dám tin là trong bao có tám trăm lượng bạc, nàng cố ôm giữ cái bao, nét mặt đầy vẻ kinh hoàng lạ lùng hỏi:
- Lão bá bá, người nói gì?
Đột nhiên nàng ngây người ra.
Bởi vì lúc nàng ngẩn đầu lên thì vị "lão bá bá" trước mặt đã biến mất.
Nàng cho rằng mình đã gặp ma, phát run tới nổi mặt hoa biến sắc, vứt luôn gói bạc xuống, lăn luôn ra nền đất.
Nhưng rõ ràng nàng là một cô gái thông minh, nàng lập tức nghĩ rằng nếu như "lão bá bá" mà mình gặp không phải là người thì nhất định là thần tiên chứ không phải là ma quỷ, bởi vì ma quỷ tuyệt đối không bao giờ lại chịu giúp đỡ người. Cho nên nàng lại lấy được bình tĩnh rồi lập tức bò dậy với lấy cái bao, mở tung ra xem.
Bao phục mở ra, một đống bạc lấp lánh trắng xóa hiện ra trước mặt rồi, nàng vẫn không dám tin chuyện này là thật, hoảng sợ ngơ ngác nhìn sửng vào đống bạc, run rẩy nói:
- Đây đây là sự thật sao?
Vào lúc ấy, Vũ Duy Ninh dĩ nhiên đến nhà Tạ lão gia. Vào tới trong, chàng mau lẹ tìm được tới chỗ thư phòng. Dường như vị Tạ lão gia này vì quá khoan khoái nên chưa đi ngủ, đang đi qua đi lại trong thư phòng, Vũ Duy Ninh đẩy cửa bước vào, y tưởng là gia nhân tới, không quay đầu lại, chỉ nói:
- Tạ An, lão phu đã nói là không cần hầu hạ gì nữa, ngươi đi ngủ đi!
Vũ Duy Ninh rút ngọn chuỳ thủ ra, lặng lẽ bước tới sát sau lưng y, tay phải giơ ra bịt miệng, tay trái kề đao vào Bối Tâm y lạnh lùng nói:
- Tạ lão quỷ, lão phu có việc muốn bàn bạc với ngươi, mong ngươi tiếc mạng đừng có la lên!
Tạ lão gia phát hoảng, nhưng vì miệng đã bị bịt chặt, kêu không ra tiếng, nhất thời phát sợ tới toàn thân run bắn, miệng cứ "um um um" một tràng.
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão phu lại nói lần nữa, ngươi không được kêu la gì cả, nếu không thì sẽ cho ngươi một đao!
Tạ lão gia "um um" hai tiếng, tỏ ý tuân lệnh.
Vũ Duy Ninh mới nới lỏng tay ra, đổi qua chụp lấy huyệt Mi Tỉnh dưới lông mày của y, hỏi:
- Ngươi mai táng mẫu thân của Diêu cô nương tốn hết bao nhiêu tiền?
Tạ lão gia mặt mày trắng bệch, nhìn chàng trừng trừng kinh hãi muốn ngất đi, ấp ấp úngúngnói:
- Ngươi... ngươi là ai?
Vũ Duy Ninh nói:
- Đừng hỏi lão phu là ai. Lão phu hỏi ngươi mai táng mẫu thân của Diêu cô nương tốn hết bao nhiêu tiền?
Tạ lão gia hớp hớp không khí, đáp:
- Ba... ba lạng bạc... ngươi hỏi làm gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Vậy lão phu đưa ngươi ba lạng bạc, ngươi có chịu buông tha Diêu cô nương không?
Tạ lão gia vừa run sợ, vừa lạ lùng hỏi:
- Ngươi nói thế là có ý gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Yù tứ là thế này. Diêu cô nương không vui lòng lấy một người vừa già vừa keo kiệt như ngươi.
Tạ lão gia nói:
- Sao lại có chuyện ấy, cô ta tự nguyện bán thân chôn mẹ, đó là hai bên tự nguyện, đến nay lão phu đã an táng mẹ cô ta xong, cô ta lại trở mặt à?
Vũ Duy Ninh ấn ấn ngọn đao vào giữa ngực y, cười nhạt nói:
- Nói như vậy, là ngươi không chịu buông tha cô ta chứ gì?
Tạ lão gia mặt mũi trắng bệch ra, hổn hển nói:
- Có gì cứ nói, có gì cứ nói mà...
Vũ Duy Ninh nói:
- Có một câu, là nếu tình nguyện buông tha cô ta, ta sẽ trả lại cho ngươi ba lạng bạc, tha cho cái mạng già của ngươi, còn nếu không chịu, ta sẽ cho ngươi xuống âm phủ mà cưới vợ!
Tạ lão gia vội gật đầu lia lịa nói:
- Chịu mà! Chịu mà! Ngươi cất lưỡi đao đi.
Vũ Duy Ninh theo lời, rút ngọn chuỳ thủ lại, nói:
- Vậy thì đưa tờ giấy tình nguyện bán mình của cô ta ra đây!
Tạ lão gia ngần ngại, nhưng thấy Vũ Duy Ninh mắt đầy sát khí đang trừng trừng nhìn mình, bất giác ớn lạnh, không dám cãi lại, bước về cái tủ sách, rút từ một cái tráp đựng giấy tờ ra tờ giấy tình nguyện bán mình của Diêu Ngọc Nga nói:
- Đây là tờ văn khế bán mình của Diêu cô nương, ngươi... ngươi nói sẽ trả cho ta ba lạng bạc phải không?
Vũ Duy Ninh chìa tay nói:
- Đưa đây!
Tạ lão gia lui lại một bước nói:
- Ngươi phải đưa ra ba lạng bạc trước đã rồi mới được cầm tới cái này!
Vũ Duy Ninh nói:
- Ngươi sợ lão phu uốt lời à?
Tạ lão gia nói:
- Dĩ nhiên rồi, ngươi là người có bản lĩnh, nếu cầm xong tờ văn khế bán mình này rồi quay đầu bỏ di, lão phu biết chỗ nào mà tìm?
Vũ Duy Ninh cười nhạt một tiếng, móc ra ba lạng bạc thảy lên bàn nói:
- Được rồi, đưa tờ văn khế cho ta!
Tạ lão gia cầm lấy ba lạng bạc nhét vào trong bụng xong mới đưa tờ giấy cho Vũ Duy Ninh, nói:
- Cầm lấy đi, từ nay trở đi, lão phu quyết không làm điều tốt giúp đỡ người ta nữa đâu!
vũ Duy Ninh cất tờ văn kiện rồi, chỉ vào bàn sách có đủ bút mực nói:
- Viết một tờ biên nhận đưa cho ta!
Tạ lão gia sửng sốt hỏi:
- Biên nhận à? Biên nhận cái gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Viết là có nhận ba lạng bạc của Diêu Ngọc Nga!
Tạ lão gia nói:
- Cần gì phải thế! Tờ văn khế kia đã ở...
Vũ Duy Ninh thò tay vào bọc móc thanh chuỳ thủ ra, lạnh lùng nói:
- Ngươi có chịu viết hay không?
Tạ lão gia giật nảy người lên một cái, chỉ còn biết ngồi xuống phía trước bàn giấy, lấy ra một tờ giấy trắng, cầm bút chấm mực, viết một tờ "biên nhận đã cầm tiền".
Vũ Duy Ninh lại cầm lấy cất vào trong bọc, tiện tay cầm lấy cái nghiên mực hỏi:
- Ngươi nhìn xem, cái nghiên mực này làm bằng gì vậy?
Tạ lão gia phát hoảng hai tay vội ôm đầu, kêu lên:
- Ngươi không được đánh ta, lão phu đã đã đáp ứng tất cả yêu cầu của ngươi rồi mà!
vũ Duy Ninh nói:
- Lão phu không đánh ngươi, lão phu chỉ hỏi ngươi cái nghiên này làm bằng gì thôi!
Tạ lão gia mặt lộ vẻ sợ hãi, ngờ vực nói:
- Cái nghiên ấy làm bằng đá, lão huynh hỏi thế là có ý tứ gì?
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Đá thì rất cứng phải không?
Tạ lão gia biến sắc nói:
- Cái đó dĩ nhiên.
Vũ Duy Ninh ngầm vận chân lực bóp mạnh một cái, biến cái nghiên thành một đống bột đá, cười khan nói:
- Nếu ngươi lại dám sinh sự rắc rối gì với Diêu cô nương thì ngươi cũng sẽ nát ra như cái nghiên này đấy!
Nói xong, mở cửa ra khỏi thư phòng, nhún chân một cái vượt qua tường...
Về tới khách sạn, chàng nhè nhẹ bước vào phòng Diêu Ngọc Nga, chỉ thấy nàng đang ngồi trên ghế, sửng sờ nhìn đống bạc trắng xóa, bất giác cười khẽ một tiếng, nói:
- Diêu cô nương, đó là bạc thật, không phải giả đâu!
Diêu Ngọc Nga giật mình kêu a một tiếng, vội vàng quỳ xuống nhìn chàng, vừa sợ vừa mừng nói:
- Lão bá bá, người... người là thần tiên hay là người?
Vũ Duy Ninh nói:
- Trên đời mà có thần tiên thì thần tiên cũng chẳng được thanh nhàn lắm đâu... lão phulàngười!
Diêu Ngọc Nga nói:
- Lão nhân người... đem số bạc này cho cháu thật ư?
Vũ Duy Ninh lấy tờ văn khế bán mình và tờ biên nhận tiền đưa cho nàng, nói:
- Ngoài ra còn cho cô mấy thứ này nữa.
Diêu Ngọc Nga đón lấy, đưa mắt nhìn qua, rồi mừng quá sa nước mắt, móp móp đầu lia lịa nói:
- Lão bá bá, người là cha mẹ sinh ra nạn nữ một lần nữa, xin nhận một lạy của nạn nữ!
Vũ Duy Ninh đưa tay đỡ nàng đứng dậy, cười nói:
- Không cần như thế, lão phu cũng có một yêu cầu với cô!
Diêu Ngọc Nga gật đầu rối rít nói:
- vâng! Vâng! Nạn nữ nguyện làm nô tỳ báo đáp đại ân đại đức của bá bá!
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không, sau khi trời sáng, cô có thể thuê xe trở về Lạc Dương với lệnh thúc thúc rồi, yêu cầu của lão phu, chỉ là... yêu cầu cô đừng khóc nữa.
Diêu Ngọc Nga sửng sốt nói:
- Đừng khóc nữa à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Đúng rồi, cô khóc làm lão phu không có cách nào ngủ được, mà lão phu đi đường rất là mệt mỏi, không ngủ ngon thì không thể nào chịu nổi, vậy cô đừng khóc nữa, có được không?
Diêu Ngọc Nga nước mắt ròng ròng gật đầu nói:
- Được ạ, cháu không khóc, cháu không...
Vũ Duy Ninh nói:
- Khi trời sáng rồi, sai tiểu nhị đi thuê giúp cô một chiếc xe ngựa, nếu không có ai đuổi theo tìm tới quấy rầy thì ngàn vạn lần đừng tới đánh thức lão phu, rõ chưa?
Diêu Ngọc Nga nói:
- RÕ ạ, nhưng thưa lão bá, người còn chưa nói cho nạn nữ biết đại danh, ít nhất lão nhân người cũng nên nói cho nạn nữ biết được không?
Vũ Duy Ninh cười nói:
- CÔ biết tên lão phu để làm gì?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nạn nữ muốn lập một cái bàn thờ để cầu chúc cho lẩm bẩm được trường sinh, trọn đời cúng vái, để báo đáp ơn đức của lão nhân người.
Vũ Duy Ninh cười hô hố nói:
- Không cần, chỉ cần ngươi không khóc nữa, cũng là đã báo đáp lão phu rồi đấy!
Nói xong bước trở ra, khép cánh cửa phòng của cô ta lại.
Về đến phòng mình, chàng cứ để cả áo lăn ra giường mơ mơ màng màng ngay, có lẽ vì không còn nghe thấy tiếng khóc tức tưởi nữa hoặc giả thấy mình vùa làm được một điều hay, trong lòng thanh thản, ngủ ngay lập tức.
Tỉnh giấc dậy, trời đã sáng bừng.
Chàng xuống giường mở cửa bước ra, nghe thấy trong phòng bên cạnh có tiếng chổi quét dọn, bước qua nhìn thì không thấy Diêu Ngọc Nga ở trong phòng, chỉ có điếm tiểu nhị đang quét dọn. Y thấy Vũ Duy Ninh đứng nhìn vội vàng cười nói:
- A, lão nhân gia người dậy rồi!
Vũ Duy Ninh gật gật đầu nói:
- Vị Diêu cô nương kia đâu rồi?
Điếm tiểu nhị nói:
- Đi rồi! Hà hà, nói ra lão nhân người nhất định không tin, chứ sáng sớm hôm nay cô ta xuống đánh thức tiểu nhân dậy, sai tiểu nhân đi thuê dúm cô ta một cỗ xe ngựa, nói là phải về Lạc Dương. Hà hà, tiểu nhân nói "Không được đâu cô nương à, cô đã bán mình cho Tạ lão gia rồi, sao lại trốn đi?" CÔ ta nghe xong rút hai tờ giấy đưa tiểu nhân xem. Hà hà, lão nhân người nhất định không đoán ra là giấy gì đâu!
Vũ Duy Ninh cười một tiếng hỏi:
- ĐÓ là giấy gì vậy?
Tiểu nhị nói:
- Một tờ văn khế bán mình của cô ta đưa Tạ lão gia hôm trước, một tờ là biên nhận ba lạng bạc của cô ta giao!
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- ủa, cô ta tự chuộc được mình rồi à?
Tiểu nhị nói:
- Không phải thế, cô ta chợt có rất nhiều bạc, cô ta nói là một vị lão hiệp khách giúp đỡ cô ta. Hà hà, xưa nay tiểu nhân chưa từng thấy lão hiệp khách ra sao, nên tiểu nhân là không có tin!
Vũ Duy Ninh cười hỏi:
- Nếu không tin, theo ngươi là ai giúp đỡ cô ta?
Tiểu nhị nói:
- Nhất định là vị Thổ Địa gia gia mà trấn này thờ phụng, lão nhân người không biết đâu, Thổ Địa ở đây rất linh thiêng, tháng trước...
Vũ Duy Ninh phay tay cắt ngang câu nói của y, nói:
- Được rồi, lão phu muốn lên đường, không rảnh nghe ngươi kể chuyện được, ngươi mau mau mang bữa ăn sáng lên đây.
Tiểu nhị hơi cụt hứng, buông cái chổi xuống nói:
- Vâng ạ, tiểu nhân sẽ mang lên ngay, lão nhân người dùng gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tùy, có gì ăn nấy!
Nửa giờ sau, chàng đã trả tiền khách sạn, tiếp tục lên đường đi về hướng nam.
Nhờ ngủ ngon suốt nửa buổi sáng, tinh thần thân thể đều thoải mái, nên chàng đi rất mau, nhìn thấy trên đường không có ai, bèn thi triển khinh công lao người lướt đi, trong khoảnh khắc đã chạy hơn hai chục dặm đường.
Không lâu, một cỗ xe ngựa hiện ra trước mắt chàng.
Chàng biết chắc đây là chiếc xe Diêu Ngọc Nga thuê, nhưng chàng không định gặp mặt Diêu Ngọc Nga, chàng chỉ muốn lặng lẽ vượt qua chiếc xe, đi mau về Lạc Dương để tíu cách cứu bọn Du Lập Trung bốn người.
Nhưng đúng lúc chàng đang định vòng qua để vượt lên, cỗ xe ngựa lại đột nhiên rời khỏi đường cái, chạy vào một khu rừng cạnh đường.
ồ, người đánh xe quanh vào núi làm gì kìa?
ĐÓ là đường đi Lạc Dương sao?
Không, trong khu rừng này chẳng có con đường nào cả.
Hay là phu xe cho ngựa vào rừng nghỉ ngơi?
Cũng không, bất quá mới rời khỏi trấn hơn hai mươi dặm, trời cũng chẳng phải nóng nực gì lắm, ngựa làm gì đã mỏi mệt? Hừ, không chừng gã phu xe này...
Vũ Duy Ninh vừa nghĩ tới đó, không dám coi thường nữa, lập tức phi thân vọt lên, chạy mau về phía khu rừng.
Chỉ thấy chiếc xe ngựa kia lắc bên phải lại nghiêng bên trái lắc lư đi vào rừng, đi một mạch, khi cách đường cái khoảng vài chục trượng mới dừng lại.
Phu xe là một hán tử khoảng ba mươi tuổi, y dừng xe lại, rồi từ chỗ ngồi quay lại bước vào trong xe, mặt lộ vẻ gian giảo cười nói:
- CÔ nương đừng ngờ vực, đi suốt hơn nửa ngày rồi, nếu không nghỉ ngơi một chút, con ngựa của ta không đứng được nữa.
Chỉ nghe tiếng Diêu Ngọc Nga trong xe nói:
- Muốn nghỉ chân thì nghỉ bên đường cũng được, cần gì phải vào tận trong rừng xa thế này?
Tên phu xe cười nói:
- Trong rừng này tối tăm mát mẻ hơn, đúng không?
Diêu Ngọc Nga đẩy cửa thùng xe ra, bước xuống nhìn bốn phía nói:
- Rừng này thật là vắng vẻ, nếu có người xấu tới thì ngươi làm sao?
Tên phu xe cười hô hố nói:
- Yên tâm, con đường này lão tử ngày nào chẳng đi qua, chỗ nào có hang hốc gì, lão tử đều biết cả.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Ngươi đi như thế này thì mấy ngày tới được Lạc Dương?
Tên phu xe đáp:
- Đại khái sáu bảy ngày là tới, có điều Diêu cô nương muốn tới Lạc Dương thật à?
Diêu Ngọc Nga sửng sốt nói:
- Dĩ nhiên là ta muốn tới Lạc Dương, ngươi nói thế là có ý gì?
Tên phu xe lộ ra nụ cười thèm khát nói:
- Ta nghĩ giúp cho cô nương, cô nương không tới Lạc Dương còn hay hơn.
Diêu Ngọc Nga mặt hơi biến sắc nói:
- Ngươi nói cái gì?
Tên phu xe so vai nói:
- CÔ nương về Lạc Dương, vạn nhất lệnh thúc thúc không chịu thu dụng, lúc ấy cô nương chẳng phải là mất công đi một chuyến không được gì không?
Diêu Ngọc Nga nghiêm mặt nói:
- Ngươi đừng nói bậy!
Tên phu xe cười khan một tiếng nói:
- Mà cứ cho là lệnh thúc thúc thấy có tám trăm lạng bạc ở đây chịu thu dụng cô đi, thì cũng chẳng phải là kế lâu dài, vì cô tuổi trẻ chưa chồng, nếu không sớm lấy ai, không khéo lại Diêu Ngọc Nga đỏ mặt dậm chân nói:
- ôi! Ngươi đừng nói bậy nữa được không?
Tên phu xe bước về phía nàng một bước, nhăn nhở cười hì hì nói:
- Nói cho đúng, Mã Hoẵng Cát ta đến nay vẫn chưa lấy vợ, nếu cô nương không chê, chúng ta nên kết làm vợ chồng, như vậy cô nương như đũa có đôi, không biết cô nương nghĩ sao?
Diêu Ngọc Nga vừa sợ vừa giận, lùi lại thét lên:
- Nói nhảm! Ngươi mau đánh xe đưa ta lên đường, nếu không, ta... ta...
Mã Hoẵng Cát ha hả cười nói:
- CÔ làm gì?
Diêu Ngọc Nga dậm chân nói:
- Nếu không! Ta la lên bây giờ!
Mã Hoẵng Cát ngẩng đầu cười lớn nói:
- HÔ hô! Nói cho cô biết, chung quanh đây không có ma nào, dù cô kêu vỡ họng cũng chẳng có ai nghe đâu!
Diêu Ngọc Nga sợ quá, bất giác cứ lùi lại liên tiếp, run run nói:
- Ngươi... ngươi muốn gì?
Mã Hoẵng Cát mặt lộ vẻ hung ác cứ từng bước, từng bước tiến tới, cười gằn nói:
- Mã Hoẵng Cát ta đánh xe hơn mười năm nay, tính ra chưa có cơ hội nào như thế này, nên ta không thể bỏ qua được. Ta muốn tám trăm lạng bạc của cô, mà cũng muốn cả thân xác cô nữa, nếu cô không chịu, ta giết ngay!
Diêu Ngọc Nga lúc ấy hoảng sợ luống cuống, quay người định chạy, la thất thanh:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Mã Hoẵng Cát sấn lên một bước, quơ tay nắm được tóc nàng, giật mạnh một cái kéo nàng ngã lăn trên đất, quát!
- Câm mồm! Ngươi còn la lên, lão tử cho một dao chết luôn bây giờ!
Nói xong, thò tay vào bọc rút ra một lưỡi dao nhỏ, vung vungtrước mặt nàng.
Diêu Ngọc Nga sợ bị giết, quả nhiên không dám kêu nữa, chỉ hạ giọng run run năn nỉ:
- Ngươi không được làm thế, ngươi phải thương... phải thương ta... tám trăm lượng bạc đây cứ cầm cả đi, nhưng xin người đừng có... đừng có...
Mã Hoẵng Cát hăng hắc cười lạnh nói:
- Thịt gà tới miệng mà lão tử bỏ được à? Hà hà, lão tử đã biết qua không ít nữ nhân, nhưng tới nay vẫn chưa biết con gái như thế nào, nhất là một cô gái ngon lành như cô nương, ha ha ha...
Diêu Ngọc Nga vừa sợ hãi, vừa nóng nảy, nước mắt đầy mặt, nói:
- Xin người tốt tốt một chút, tha cho ta đi! Ta là một đứa con gái yếu ớt không nơi nương tựa, ta...
Mã Hoẵng Cát sa sầm mặt, quát:
- Đừng rườm lời nữa, bây giờ mau mau cởi quần áo ra!
Diêu Ngọc Nga cười thê thảm nói:
- Ngươi muốn bức bách ta, ta sẽ cắn lưỡi tự tử.
Mã Hoẵng Cát nghe xong lập tức vứt lưỡi dao xuống, hai tay chụp vào mặt nàng, cười hung ác nói:
- Vậy thì tự tử đi! Lão tử nghỉ với một cái xác có khi cũng hứng thú đấy!
Nhưng lúc hai tay của y vẫn không rời khỏi hàm Diêu Ngọc Nga, Diêu Ngọc Nga lại Chợt lộ vẻ vui mừng, vội kêu lớn:
- ân công, cứu cháu với!
Mã Hoẵng Cát vừa mới sửng sốt, thân hình đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy sau gáy nhấc bổng lên.
Người tới là Vũ Duy Ninh.
Mã Hoẵng Cát có nằm mơ cũng không nghĩ rằng có người tới, lúc ấy bị Vũ Duy Ninh nhấc hổng chân khỏi mặt đất, còn đang hồn phi phách tán, đang định giẫy giụa thì chỉ thấy sau lưng tê rần một cái, toàn thân đã cứng đờ như cây gỗ. Y tuy không biết võ công, song cũng biết đó là công phu điểm huyệt chuyên dùng để bắt người vì vậy sợ mất mật, run run nói:
- Người... vị đại anh... hùng... người... xin... tha cho tiểu nhân một lần... tiểu nhân tiểu nhân Vũ Duy Ninh ngắt lời, lạnh lùng hỏi:
- Mới rồi Diêu cô nương xin ngươi tha, ngươi có ưng thuận không?
Mã Hoẵng Cát run rẫy nói:
- Là... là... tiểu nhân đáng chết... tiểu nhân nhất thời hồ đồ... chỉ xin đại anh hùng tha cho một lần, từ nay tiểu nhân không dám thế nữa!
vũ Duy Ninh đặt y xuống đất, giang thẳng hai tay bốp bốp chát chát đánh luôn cho y mấy cái tát tai nảy lửa, tới mức hai má y đỏ bầm, dập môi gảy răng mới dừng lại, kế đó giải khai Ma huyệt, quăng y lên chỗ đánh xe, quát:
- Dong xe mau lên!
Mã Hoẵng Cát như vừa từ cõi chết được trở về, quờ quạng nắm lấy cương ngựa, vừa rối rít thưa!
- Vâng... vâng... dong ngay... dong ngay...
Diêu Ngọc Nga quỳ lên ngẩng đầu nhìn chàng, vừa mừng vừa lo nói:
- ân công, người lại cứu mạng nạn nữ lần nữa, nạn nữ thật không biết làm sao báo đáp cho người được...
Vũ Duy Ninh đỡ nàng đứng dậy lặng lẽ cười một tiếng, nói:
- Không có gì đâu, lên xe đi!
Diêu Ngọc Nga vội lắc đầu nói:
- Không! Không! Nạn nữ không dám lên xe của y nữa!
Vũ Duy Ninh nói:
- Đừng sợ, lão phu sẽ đi với cô, tới một chỗ thành thị nào đó, lão phu sẽ thuê giúp cô một chiếc xe khác.
Diêu Ngọc Nga nghe xong cảm thấy yên tâm, mặt lộ vẻ mừng rỡ nói:
- Thật không. ân công đưa nạn nữ tới Lạc Dương à?
Vũ Duy Ninh chưa trả lời, lặng lẽ đỡ nàng lên xe, tự mình cũng lên theo, nhìn Mã Hoẵng Cát sầm nét mặt hỏi:
- Chỗ thành trấn sắp tới đây là gì?
Mã Hoẵng Cát vừa kéo cương ngựa quay xe ra vừa đáp:
- Là Cố Thành, cách đây hơn ba mươi dặm.
Vũ Duy Ninh nói:
- Được, trước bữa trưa hôm nay phải đưa ta tới đó, nếu không ta sẽ đánh gảy cái chân chó của ngươi!
Mã Hoẵng Cát vâng dạ rối rít, lập tức dong xe ra khỏi rừng, theo đường cái tiếp tục chạy mau về phía Cố Thành.
Đến lúc bấy giờ Diêu Ngọc Nga mới bình tĩnh lại, thở ra một hơi, cười qua màn nước mắt nói:
- Lão bá bá, làm sao người biết được vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão phu vừa khéo đi trên đường tới đúng chỗ ấy, vừa thấy xe ngựa ngoặc vào rừng, trong lòng ngờ vực mới đuổi theo xem thử, chứ không biết cô ngồi trong xe...
Diêu Ngọc Nga nói:
- Cám ơn trời đất, nếu không có lão bá bá tới kịp, lần này nạn nữ chỉ sợ gặp phải chuyện không dám nghĩ tới nữa.
Vũ Duy Ninh cười không nói gì.
Diêu Ngọc Nga khuôn mặt đẫm nước mắt đổi thành vẻ kính ngưỡng ngây thơ hỏi:
- Lão bá bá, người có thể cho nạn nữ biết được là người đi đâu không?
Vũ Duy Ninh im lặng một lúc rồi đáp:
- Cũng giống như Diêu cô nương vậy, tới Lạc Dương!
Diêu Ngọc Nga cả mừng nói:
- Oà hay quá! Sao đêm hôm qua lão bá bá không chịu nói ra! Nạn nữ đã nói với người là muốn về Lạc Dương rồi mà? Chúng ta có thể đi cùng tới Lạc Dương, đúng không?
Vũ Duy Ninh sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Không, lão phu có chuyện rất gấp phải đi mau về Lạc Dương, không thể cùng đi với cô nương được!
Diêu Ngọc Nga hoảng sợ nói:
- Nhưng giờ đây lão bá bá đã quyết định cùng đi với nạn nữ về Lạc Dương rồi, đúng không?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không, lão phu chỉ có thể đi với cô nương tới Cố Thành thuê giúp cô nương một chiếc xe khác, rồi lão phu phải lên đường ngay!
Diêu Ngọc Nga mặt mày thê thảm, muôn phần thất vọng, lại "ôi" một tiếng nói:
- Tại sao thế? Chẳng lẽ nạn nữ lại làm người đi chậm à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Đúng vậy!
Diêu Ngọc Nga vội hỏi:
- Không phải, lão nhân người không phải cỡi ngựa, chúng ta trên đường cùng đi bằng xe ngựa, tới Lạc Dương rất là mau!
Vũ Duy Ninh nói:
- Đi xe ngựa phải mất sáu bảy ngày mới tới Lạc Dương, nhưng lão phu đi bộ thật nhanh thì bốn năm ngày tới rồi!
Diêu Ngọc Nga mờ mịt không hiểu hỏi:
- Người... lão nhân người nói dối, làm sao đi bộ mà lại mau hơn đi xe ngựa được?
vũ Duy Ninh cười một tiếng nói:
- Cặp chân lão phu so ra còn mau hơn xe ngựa, đó là một loại công phu... công phu, nói nữa cô cũng không hiểu đâu, nhưng lão phu không hề nói dối cô.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Cháu biết rồi, lão nhân người là loại kỳ hiệp như trong truyền thuyết, võ công rất cao, đúng không?
Vũ Duy Ninh gật đầu cười nói:
- Đúng đấy!
Diêu Ngọc Nga hỏi:
- Lão nhân người đi gấp tới Lạc Dương để làm gì vậy?
- Để cứu người!
- Đi cứu người à?
- Đúng vậy, lão phu có bốn người bạn rơi vào tay bọn ác nhân, nếu không tới cứu cho mau, bọn họ sẽ bị sát hại!
- ủa, té ra là thế...
- Bởi vì chuyện ấy nên lão phu không có cách nào đi cùng với cô nương, có điều cô yên tâm, chờ tới Cố Thành rồi, lão phu sẽ thuê giúp cô một chiếc xe ngựa khác, để cô yên ổn về tới Lạc Dương.
- Được rồi, cứu người như cứu lửa, nạn nữ hiểu mà!
- Nhà lệnh thúc ở chỗ nào tại Lạc Dương?
- ở thôn Đinh Giốc ngoài cửa tây thành, chú nạn nữ tên Diêu Vũ Hóa, là một chủ tiệm nhỏ.
- ông ta tốt hay xấu?
- Chẳng có gì xấu, nhưng ông ấy có bầy con đều còn nhỏ, cho nên sống rất nghèo khổ - Khi gặp lệnh thúc, cô cứ đưa một trăm lượng bạc cho ông ta trước, ở nhà ông ta một thời gian xem sao, nếu không ở được thì tất nhất tìm được ai thì lấy, cô là một cô gái nhỏ, chỉ có cách lấy chồng mới được yên ổn lâu dài thôi.
- ủa, sao cô khóc?
- Lão bá bá có con cái gì không?
- Không có, lão phu chẳng có thê thiếp gì, là một kẻ trôi nổi. Không nhà, chốn chốn đều là nhà!
- vậy thì nạn nữ có chuyện muốn mạo muội thỉnh cầu, không biết lão bá bá có ưng thuận không...
- CÔ cứ nói xem, chỉ cần lão phu làm được, nhất định không để cô thất vọng đâu.
- Cháu... cháu muốn nhận lão nhân người làm cha nuôi, lão nhân người chịu nhận cháu làm nghĩa nữ không.
- A... cái này... sợ không được đâu, lão phu nhất sinh chạy đông chạy tây, đi không biết chỗ... vả lại...hừm...
- Cháu không muốn lão nhân người mang cháu đi theo tứ xứ, chỉ hy vọng lão nhân người nhận cháu làm nghĩa nữ, về sau có dịp qua ngang Lạc Dương thì ghé nhìn qua cháu một chút, dạy cháu một chút võ nghệ...
- ủa, cô muốn học võ à?
- Vâng ạ, cháu rất thích làm người có bản lĩnh như lão nhân người, cháu hy vọng học được võ công, làm một nữ hiệp cứu khổn phò nguy... lão nhân người đừng cười, cháu nói thật lòng mà!
- Lão phu rõ rồi, nhưng lão phu có chuyện khó nói, không thể nhận cô làm nghĩa nữ, cũng không rảnh để dạy võ công được!
- Chuyện gì khó nói vậy?
- ờ, cái nầy... lão phu thật không biết nói thế nào cho được...
- Lão nhân người sợ người ta biết à?
- ờ - Vậy thì cháu phát thệ là không đem chuyện của lão nhân người nói cho bất cứ ai biết cả, có được không?
- Hừ, cháu hiểu rồi!
- CÔ hiểu cái gì?
- Lão nhân người thấy không ưa cháu nên mới không chịu ưng thuận!
- Không, không phải đâu!
- Nhất định là phải, lão nhân người thấy không ưa cháu nên ngay cả tên họ cũng không chịu nói cho cháu biết!
- Đừng khóc! Đừng khóc! Lão phu có thể nói tên họ cho cô biết, có điều... hừm...!
Lão phu không muốn lừa dối cô...
- Nói vậy là sao?
- Cái này... cái này... ta sẽ nói hết với cô, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ cho bất cứ ai biết, được không?
- Cháu mà nói ra thì cháu chịu chết thảm!
- ờ, danh hiệu của ta hiện tại là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh, tên đó là giả, tên họ thật của ta là Vũ Duy Ninh...
- ủa, tại sao lão nhân người phải dùng tên giả?
- Chẳng những tên họ là giả, mà ngay cả mặt mũi hiện tại cũng là giả nốt, nói khác đi, hiện tại ta giả mạo một người là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh!
- Người... hiện tại diện mạo của người cũng là giả à?
- Phải, ta không phải là lão nhân, ta chỉ có hai mươi tuổi, đó là lý do khiến ta không nhận cô làm con nuôi được.
- Trời ơi! Ngươi chỉ có hai mươi tuổi thôi à? Ngươi là một vị công tử trẻ tuổi sao! Cái này... cái này...
- Suýt, nho nhỏ một chút chứ.
- có đúng thế không?
- Đúng thế!
- Tại sao người lại phải giả dạng như thế?
- Ta vừa nói rồi, là để cứu bốn người bạn không bị hại!
- Tại sao phải giả dạng Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh mới cứu được bốn người bạn của người?
- Vì Ma Y Quỷ Sư là một trong bọn ác nhân, ta giả mạo y mới có thể trà trộn vào sào huyệt của bọn chúng, dễ cứu bạn bè hơn.
- Nếu lỡ bị Ma Y Quỷ Sư thật, người bị lộ ra thì sao?
- Không có chuyện đó, Ma Y Quỷ Sư thật đã chết rồi!
- A...!
- Bị ta giết chết!
- A...!
- CÔ sợ à?
- Không, tôi biết người là người tốt, người bị người giết nhất định là kẻ xấu, có điều...
người đúng là một công tử trẻ tuổi à?
- Ta là một người trẻ tuổi thì đúng, nhưng ta không phải là công tử, ta là một gã nhà quê thô lỗ, một gã tiểu tử mạt hạng!
- Người cho tôi thấy mặt thật được không?
- Không được, ta vẽ vời tô dặm cả nửa ngày mới ra được cái bộ mặt này, nếu khôi phục mặt thật cho cô xem, lại phải hóa trang lại rắc rối lắm!
- Nhưng người không cho tôi nhìn thấy, về sau làm sao tôi nhận ra người được?
- Về sau... ồ, nếu quả có cơ hội, te sẽ mang bộ mặt thật tới thôn Đinh Giốc thăm cô, lúc ấy cô sẽ được thấy mà!
- Ô được rồi, vậy thì bây giờ người đem hết chuyện kể cho tôi nghe đi, kẻ cho tôi nghe nhà người ở đâu, kể cho tôi nghe tại sao người học thành võ nghệ như thế, được không?
- Được thôi, nhà ta ở núi Đại Bình, tại Trường bạch, cha mẹ ta đều mất cả rồi, từ năm mười một tuổi gia đình ta chỉ còn có ta và bà nội hai người nương tựa vào nhau. Hàng ngày ta lên núi đào than, chất lên xe lừa chở xuống núi bán, sống tuy vất vả nhưng chúng ta rất hạnh phúc, về sau một hôm...
Trong tiếng bánh xe lóc cóc, Vũ Duy Ninh hạ giọng thì thầm kể hết tất cả những chuyện mình đã gặp phải, nói đến chỗ tối qua mình trong khách sạn nghe tiếng khóc của Diêu Ngọc Nga, gã phu xe Mã Hoẵng Cát vừa dong xe tới trên đường phố trong Cố Thành.
Diêu Ngọc Nga không kìm được tình cảm nắm lấy tay Vũ Duy Ninh khích động nói:
- Tình cảnh chúng ta thật giống nhau. Cùng một lức bên trời lận đận, có điều so với tôi thì người còn may hơn, người là một nam tử, lại học được một thân bản lĩnh, người tự lo cho mình được, đúng không?
Vũ Duy Ninh gật gật đầu, cười gượng nói:
- Đúng vậy, ta còn may hơn cô, ta có thể lo cho mình, nhưng tương lai thì cô hạnh phúc hơn ta, vì cô có thể sống như người bình thường, còn ta thì không, sẽ vĩnh viễn phải trước lưỡi đao mũi kiếm, rồi cũng có một ngày chết lăn ở nơi đồng vắng không ai chôn cất, không ai biết ta là ai...
Diêu Ngọc Nga nắm chặt lấy tay Vũ Duy Ninh nói:
- Không, người sẽ không như thế, người là người tốt, người tốt sẽ có trời giúp, nhất định người sẽ đạt được nguyện vọng, bắt được hết bọn ác nhân nhốt lại trong Chính Tâm lao!
Vũ Duy Ninh cười cười một lúc, chợt đưa tay xô cửa xe nhìn Mã Hoẵng Cát hỏi:
- ồ, đây là Cố Thành rồi phải không?
Mã Hoẵng Cát đáp:
- Vâng ạ, đây là Cố Thành rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Được rồi, ngươi dừng lại đi!
Mã Hoẵng Cát gò cương ngựa cho xe dừng lại xong, Vũ Duy Ninh cầm cái bao của Diêu Ngọc Nga bước xuống trước rồi đỡ nàng bước xuống, kếvòng ra trước xe hỏi:
- Diêu cô nương không thuê xe nữa, bây giờ phải trả ngươi bao nhiêu tiền?
Mã Hoẵng Cát làm sao còn dám hỏi tiền, rối rít nói không đáng bao nhiêu, rồi quay đầu xe lại chạy như bay.
Vũ Duy Ninh cười một tiếng, kéo Diêu Ngọc Nga nói:
- Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nào ăn cơm đã!
Tìm được một quán cơm, "già trẻ" hai người bước vào. Vin Vũ Duy Ninh cải trang thành một lão nhân nên chàng dắt một cô nương bước vào trong quán ai cũng cho là cha con, chẳng người nào nhìn họ lâu.
Gọi thức ăn xong, Vũ Duy Ninh nhân lúc vừa mang lên, hỏi:
- Tiểu nhị ca à, hỏi nhờ một chút, chỗ này của các ngươi có cho thuê xe ngựa không vậy?
Tiểu nhị nói:
- Dạ có, lão nhân người thuê xe chở người hay chở hàng?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Chỏ người.
Tiểu nhị nói:
- Thếthì ở góc đường phía trên, có cần tiểu nhân gọi giúp người không?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Không cần đâu, bọn ta ăn cơm xong sẽ tự ra gọi lấy, cám ơn ngươi nhiều.
Tiểu nhị cười nói:
- Không có chi, không có chi...
Nói xong khomngbước lui.
Vũ Duy Ninh bảo Diêu Ngọc Nga ăn cơm. Diêu Ngọc Nga biết sau bữa cơm này, sẽ phải chia tay với vị ân nhân trước mặt, tuy nàng không rõ mặt thật Vũ Duy Ninh là xấu hay đẹp trai, nhưng vẫn có nhiều ảo tưởng, trong lòng vì vậy chứa chan tình ly biệt, ăn cơm mà nuốt không trôi. Nhưng nàng cũng e dè như bao cô gái khác theo tính trời cho, không thể chủ động biểu lộ tâm ý của mình được, đồng thời vì để giấu nỗi lòng xúc động, nàng cũng cầm lấy bát cơm lặng lẽ cúi đầu ăn.
"Già trẻ" hai người đều có tâm sự riêng, nên tới hết bữa cơm không nói với nhau tiếng nào, cho tới khi Vũ Duy Ninh vẫy điếm tiểu nhị tới tính tiền xong, mới đứng dậy nói:
- Đi thôi, Diêu cô nương!
Ra khỏi quán cơm, Vũ Duy Ninh đưa nàng tới góc đường, thấy nàng im lặng không nói câu nào, bèn khẽ nói:
- Diêu cô nương, ta vốn có ý đưa cô tới Lạc Dương, nhưng hiện tại không có cách nao...
Diêu Ngọc Nga buồn bã cười nói:
- Tôi biết rồi, người đã giúp đỡ tôi nhiều lắm, tôi thật mười phần cảm kích, bất luận là có về tới được Lạc Dương yên ổn hay không, tôi đều vĩnh viễn cảm kích người.
Vũ Duy Ninh nói:
- Lúc tới thuê xe ngựa, ta sẽ giả xưng là tiêu sư của Lạc Dương tiêu cục, nói cô là cháu của ta, như vậy người đánh xe không dám có ý nghĩ làm bậy. Còn cô dĩ nhiên phải tỏ ra vẻ cứng cỏi, không được để người ta coi khinh là một cô gái yếu ớt dễ coi thường.
Diêu Ngọc Nga gật đầu cười gượng nói:
- Được rồi, người yên tâm, tôi đã trải qua những điều vừa rồi, trong lòng đã tự biết mình, giờ thì chẳng sợ gì cả!
Vũ Duy Ninh nói chuyện với nàng, phát hiện trong ánh mắt nàng có một tình ý Vô hạn và một chút ai oán âm thầm, trong lòng bất giác chấn động, vội vàng nhìn ra chỗ khác, làm ra vẻ như không trông thấy.
Hai người tới chỗ một góc đường, quả thấy gần đó có một bãi xe ngựa đậu lại. Vũ Duy Ninh vừa bước tới gần, lập tức có một người phu xe bước ra đón hỏi:
- Lão trượng muốn thuê xe à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng vậy, lão phu là tiêu sư của Lạc Dương tiêu cục, đi với đứa cháu gái, nhưng tới đây lại có việc cần, muốn nhờ các ngươi đưa nó về Lạc Dương trước.
Phu xe ấy vui vẻ nói:
- Được mà, có điều tiểu nhân chỉ đưa tới Mạch Tân được thôi, nhưng tới đó tiểu thư xuống thuyền qua sông, thuê xe khác chỉ còn năm mươi dặm là tới Lạc Dương rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Từ đây tới Mạnh Tân phải trả ngươi bao nhiêu tiền?
Phu xe nói:
- Từ đây tới Mạnh huyện hơn năm trăm dặm, xin cho tiểu nhân sáu lạng bạc.
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta cho ngươi mười lượng, chỉ có một điều kiện là phải đưa tới nơi tới chốn.
Phu xe mừng rỡ đón lấy bạc, nói:
- Cáo ơn lão nhân gia người hậu thưởng, tiểu nhân nhất định sẽ đưa tiểu thư tới Mạnh Tân mà.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Lên đường ngay được chưa?
Phu xe nói:
- Được, nhưng xin chờ tiểu nhân chạy về bên nhà nói vài câu, sẽ lập tức đi ngay!
Nói xong quay người rảo bước.
Không bao lâu lại thấy y khoác một cái bao phục quay lại, vào tàu ngựa dắt ra một con ngựa khoẻ mạng thắng vào xe, nhảy lên chỗ ngồi dong xe ra khỏi bãi, rồi dừng lại xuống xe nhìn Diêu Ngọc Nga khom người nói:
- CÔ nương lên xe được rồi!
Vũ Duy Ninh nhìn vào trong xe suốt một lượt, rồi đỡ Diêu Ngọc Nga lên xe. Diêu Ngọc Nga phút cuối cùng tựa hồ mười phần lưu luyến, đôi mắt sáng cứ chằm chằm nhìn vào Vũ Duy Ninh, lên xe ngồi xong rồi, lại nắm chặt tay chàng không buông, thì thầm nói:
- Người sẽ tới thôn Đinh Giốc thăm tôi phải không?
Vũ Duy Ninh tránh ánh mắt của nàng, gật đầu đáp:
- ờ, đúng vậy...
Diêu Ngọc Nga nhiệt tình hỏi:
- Người không lừa dối tôi chứ?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Không đâu.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Được, cho dù người không tới thăm tôi được ngay, tôi... tôi sẽ chờ người, chờ người mãi đấy!
Nòi xong, từ từ buông tay Vũ Duy Ninh ra...
Vũ Duy Ninh vẫy vẫy tay chào nàng, quay đầu bước đi, rảo chân đi mau ra phía ngoài thành.
chàng bị mối nhu tình của Diêu Ngọc Nga làm cho xúc động, cho nên trong lòng mười phần không yên vì chàng biết mình không bao giờ có cơ hội tới thôn Đinh Giốc thăm nàng, nhưng vẩn phải lừa dối, ưng thuận sẽ tới đó thăm nàng...
ôi, bất kể thế nào, thời gian cũng sẽ xóa nhòa đi tất cả!
Ra khỏi Cố Thành, chàng tránh đường lớn, lập tức thi triển khinh công lướt đi như một ánh sao xẹt chạy về phía nam.
Trên đường không gặp chuyện gì, sau buổi trưa thứ tư, chàng đã tới Mạnh huyện bên bờ sông Hoàng Hà, vào thành ăn qua loa xong, tìm ngay ra bến đò, định đi một mạch qua sông luôn.
Tiến tới bến đò, thấy một chiếc thuyền đầy khách sắp sửa rời bờ, Vũ Duy Ninh vội lội luôn xuống nước rồi nhảy lên, đang tìm một chỗ để ngồi, chợt nghe phía đầu thuyền có một giọng nói quen thuộc gọi:
- Văn huynh, ở đây có chỗ này!
Vũ Duy Ninh nghe thất giật mình, nhận thấy Tam Thủ Cái Tang Nguyên cải trang làm "Khấu viên ngoại" bất giác "a" lên một tiếng, lách ra phía trước nói:
- Là anh à, Tang huynh!
Tam Thủ Cái Tang Nguyên xích qua một bên lấy chỗ cho chàng ngồi, hạ giọng cười nói:
- chúng ta quen nhau mấy chục năm, hôm nay Tang mỗ mới được nghe ngươi tôn xưng là Tang huynh lần đầu, thật là không đơn giản!
Vũ Duy Ninh không biết xưa nay Ma Y Quỷ Sư xưng hô với y ra sao, trong lòng thấy hồi hộp, lúc ấy bèn hạ giọng cười nói:
- Ngươi hiện là một vị đại viên ngoại gia tài ức vạn, chẳng lẽ muốn lão phu gọi ngươi là lão khiếu hóa!
Tam Thủ Cái Tang Nguyên cười hô hố, chuyển qua hỏi:
- Ngươi vừa mới tới à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng thế, dường như ngươi đi trước ta một bước?
Tam Thủ Cái nói:
- Ta tới đây được nửa ngày rồi, mới vừa lên thuyền!
Vũ Duy Ninh ủa một tiếng nói:
- Cước trình của ngươi mau lẹ thật, trên đường có phát hiện được gì không?
Tam Thủ Cái lắc đầu nói:
- Chẳng thấy có ma nào đuổi cả!
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta cũng chẳng thấy gì, cho nên mới thẳng đường tới đây, không rõ bang chủ đã tới Lạc Dương chưa?
Tam Thủ Cái nói:
- Cước trình của ông ta không chậm như chúng mình, nếu không có chuyện gì thì chắc đã tới rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Ngoài ra có gặp vị nào khác không?
Tam Thủ Cái nói:
- Không, còn ngươi?
Vũ Duy Ninh nói:
- Có gặp một người.
Tam Thủ Cái hỏi:
- Ai?
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Ngươi!
Tam Thủ Cái vỗ vai chàng một cái, cười nói:
- Văn huynh, xưa nay ngươi lầm lầm lì lì, không ngờ đến nay lại biến thành người ăn nói rất có duyên!
Vũ Duy Ninh sửng sốt vội cười nói:
- ở hơn mười năm trong Chính Tâm Lao, hôm nay lại thấy cảnh hồ hải sơn xuyên, nên tâm tình đâm ra khoan khoái hẳn!
Tam Thủ Cái đưa mắt nhìn ra sóng nước lăn tăn trước mũi thuyền, thở phào một tiếng nói:
- Đúng đấy, hơn mười năm không nhìn thấy một dòng nước nào cũng có cảm giác như vậy Vũ Duy Ninh nói:
- Rồi qua một trăm năm, một ngàn năm, phong cảnh vẫn thế này, nhưng người thì có sinh lão bệnh tử, bất kể đại anh hùng, đại hào kiệt gì cũng không thoát khỏi sinh lão bệnh tử!
Tam Thủ Cái nói:
- Đại Giang trôi về đông. Sóng mịt mùng, Nhân vật phong lưu ngàn thuở... là ý tứ ấy phải không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Đúng thế, cho nên đời người chỉ được vài mươi năm ngắn ngủi, bọn ta hiện tại cũng nén...
Tam Thủ Cái ngắt lời nói:
- Làm một trận oanh oanh liệt liệt!
Vũ Duy Ninh nói:
- ờ, ngươi thấy nên làm thế nào là phải?
Tam Thủ Cái nói:
- Không lưu được danh thơm ngàn thuở, cũng nên để xấu muôn năm!
Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:
- Ngươi thích lưu danh thơm ngàn thuở hay để tiếng xấu muôn năm?
Tam Thủ Cái cười nói:
- Văn huynh hỏi câu ấy thật quá thừa, bọn ta muốn lưu danh thơm ngàn thuở là lưu được danh thơm ngàn thuở sao?
Vũ Duy Ninh cười cười không "thảo luận" gì với y nữa, bởi "thân phận" mình hiện tại là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh, là một ma đầu Vô cùng tàn ác, làm sao có thể khuyên đối phương "buông dao đồ tể xuống là lập tức thành Phật" được?
Chiếc thuyền chở khách từ từ rẽ sóng tiến lên.
Lúc chiều buông, thuyền cặp bờ nam Hoàng Hà, hai người lên bờ vào huyện thành Mạnh Tân. Tam Thủ Cái hỏi:
- Văn huynh, Lạc Dương còn cách đây năm mươi dặm, bọn ta nghĩ lại ở đây hay đi luôn?
Vũ Duy Ninh nói:
- Hơn năm mươi dặm chỉ đi khoảng hai giờ, bọn ta cứ đi thẳng tới khách sạn Hồng Tân nghỉ luôn!
Tam Thủ Cái nói:
- Cũng được, chúng ta cứ uống mấy chén trước rồi đi!