Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 45: Yến quy lai (Hạ)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Hắn ngẩng lên nhìn cô gái đưa Kê Cầm.
- Cao tính đại danh của tỷ tỷ?
Cô gái kia nghe vậy đột nhiên ngượng ngùng, nói khẽ:
- Nô tên là Tiểu Lục, trong lầu hay gọi là Lục nương.
- Vậy thì, ta tặng Lục nương một khúc.
Ngọc Doãn dứt lời, hít sâu một hơi, ngồi trên ghế dài cầm Kê Cầm, điều chỉnh âm.
Kê Cầm này dù không bằng Kê Cầm của Chu Tiếu Hồng kia nhưng cũng rất tốt, âm sắc chất lượng rất tốt, cũng có thể biểu đạt tâm tư của Ngọc Doãn...
Hắn đánh giá Lục nương một lượt từ trên xuống dưới.
Lục nương này không quốc sắc thiên hương nhưng lại rất thuần khiết, hai đầu lông mày như có vẻ sầu lo, khiến người ta nảy sinh sự thương mến.
- Nhân dịp hôm nay ta sẽ tấu một khúc “Yến quy lai” tặng Lục Nương, kính xin Lục nương chỉ bảo.
Lục nương nghe vậy ngẩn ra, chợt mừng rỡ.
- Xin mời Tiểu Ất ca!
Trầm ngâm thật lâu, Ngọc Doãn gẩy dây đàn, Kê Cầm kia phát ra tiếng ngân khẽ.
Trước cửa hàng chợt vô cùng yên tĩnh, các cô gái đều ngừng nói, yên lặng lắng nghe, lại có chút ngưỡng mộ nhìn Lục nương.
Ngọc Doãn sau một đêm đã có tên tuổi.
Cộng thêm hắn dám đả kích vượt mặt Tiếu Chi Nhi nên càng thêm nổi tiếng.
Lục nương vốn là cô gái bình thường, thậm chí ngay cả tên tuổi cũng không có, nhưng hiện tại, Ngọc Doãn lại đàn một khúc tặng nàng đã làm tên tuổi nàng trở nên nổi danh lan truyền rộng. Nói không chừng dựa vào danh tiếng này mà có thể nâng địa vị lên, cho dù vẫn làm chị em ở trong lầu Hoan nhưng giá trị con người đã không còn như trước kia nữa mà nâng lên rất nhiều.
Đáng chết, mình chỉ nhớ muốn Ngọc ca nhi chơi đàn mà lại quên phải mang cầm theo.
Tiện tỳ Lục nương này cũng suy nghĩ quá chu toàn, lúc trước thấy cô ta mang cầm đến, nhưng không nghĩ gì nhiều, thật không ngờ có thể dựa vào cái đàn này lại giành được thiện cảm của Ngọc ca nhi! Thật là khéo dụ dỗ người khác, con người này đầy tâm kế, thật khiến người ta tức chết mà!
Trong lòng tuy rằng hâm mộ nhưng cũng khó tránh khỏi đố kỵ.
Không còn cách nào, ai bảo người ta thông minh, biết cách quyến rũ người khác?
Ngọc Doãn đánh khúc “Yến Quy Lai” thật sự là bản gốc.
Kiếp trước, sau khi cha qua đời, tâm trạng của hắn sa sút, cộng thêm sự nghiệp rơi vào sóng gió, cho nên cả ngày ngây ngẩn. Tận đến một ngày, hắn chợt thấy trong chim yến dưới mái hiên mùa đông năm trước bay đi rồi lại quay về, trong lòng có cảm ngộ, liền dựa theo đó mà sáng tác một nhạc khúc lấy tên là Yến Quy Lai. Chẳng qua khúc nhạc này vốn nên dùng đàn ngọc để tấu, sẽ thể hiện được ý nghĩa trong đó, lúc này dùng Kê Cầm, vô duyên cớ đã tăng thêm vài phần buồn bã.
Lần đầu Lục nương nghe không có cảm giác gì.
Nhưng dần dần nàng cảm nhận được ý nghĩa trong đó.
Mùa xuân đến khiến lòng người phấn chấn, chim yến lại về tổ yến dưới mái hiên, một cuộc sống mới lại bắt đầu, trong trầm luân lại tràn ngập sức sống, khiến người khác cảm động.
Hồi tưởng cả đời mình, chẳng phải cũng như thế sao?
Khóe môi nhướn lên cười, nhưng trong mắt lại có nước mắt...
Đợi khi khúc nhạc kết thúc, Lục nương duyên dáng cúi đầu với Ngọc Doãn:
- Cảm tạ tâm ý của Ngọc ca nhi, Lục nương đã biết phải làm thế nào.
Ngọc Doãn ngẩn ra, ngạc nhiên khó hiểu.
“Ngươi hiểu gì?”
Không đợi hắn mở miệng, đã thấy Lục nương lấy tất cả tiền trong người ra, chừng hơn một xâu , sau đó bảo Hoàng Tiểu Thất cắt một cân thịt tươi, rồi xoay người bước đi.
- Cô nương, tiền quá nhiều rồi!
- Có thể được Ngọc ca nhi đàn tặng một khúc, chút tiền ấy sao gọi là nhiều?
Dứt lời, không quay đầu lại mà đi.
Một cân thịt tươi, một xâu tiền?
Ngọc Doãn không biết nên nói thế nào. Cảm giác duy nhất đó là trên người cô gái này thật có nhiều tiền!
Thất Nhi và Đôn Nô kia nhìn nhau, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lộ vẻ khó hiểu.
- Ngọc Ca nhi quả thật đàn rất hay, ngày mai nhất định phải đến làm phiền tiếp mới được.
Vài chị em cũng hết đi rồi nhưng lại khiến Ngọc Doãn mờ mịt không hiểu gì.
Vỗ nhẹ vào đầu, hắn xoay người lại hỏi:
- Nhị tỷ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Dù sao Trương Nhị tỷ cũng là người từng trải, đã kinh qua nhiều sự việc, nên hiểu ý tứ của Lục nương.
Nếu lúc ấy Ngọc Doãn thu tiền, mà Lục nương lại không cầm cái gì đi về, vậy tức là Ngọc Doãn đã nhập vào Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc).
Nhưng rõ ràng Ngọc Doãn không có ý nhập nghề.
Vì thế, Lục nương dùng cách đó để giải quyết vấn đề khó khăn của Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn chơi đàn là vì hứng thú.
Nhưng nếu dựa vào Kê Cầm để kiếm tiền, vậy thì tức là đã nhập nghề rồi. Nếu đã vậy thì phải tuân theo quy của của Câu Lan. Nhưng Lục nương đưa tiền là để mua thịt, cho nên Ngọc Doãn không được coi là vi phạm.Về phần thịt này cho là rất đắt, nhưng trong mắt người ta, một khúc “Yến quy lai” của Ngọc Doãn đã có được một vị tri kỷ.
Mà vị tri kỷ này lại cảm thấy số tiền đó vô cùng hợp lý.
Người ta mua là thịt, nhưng đánh giá lại là người.
Ngọc Doãn dùng nhạc khúc tìm được tri âm, đã không vi phạm, lại càng khiến danh hiệu của cửa hàng Ngọc gia vang dội.
Tâm tư chị em này thật sự là quá mức phức tạp.
Ngọc Doãn vất vả lắm mới hiểu được những ngõ ngách bên trong truyện này, sau một lúc lâu thì đột nhiên mỉm cười.
- Nhị tỷ, vậy ta có được coi là hát kêu không?
-Ngọc ca nhi dựa vào bản lĩnh mà có được tri kỷ, không phải là để kiếm tiền, sao gọi là hát kêu được?
Ngọc Doãn cười rạng rỡ hơn.
***
Khi Yến Nô trở về, trong cửa hàng đã vắng vẻ hơn nhiều.
Ngọc Doãn đang ngồi trên ghế dài, cầm Kê Cầm mà Lục nương tặng hắn.
- Tiểu Ất ca lại mua cầm à?
- Không phải ta mua, mà là có người tặng, ta cũng đành chịu!
- Ai hào phóng tặng cầm vậy chứ?
Hoàng Tiểu Thất lập tức bước tới, đem sự việc kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho Yến Nô nghe, mặt mày hớn hở, vô cùng phấn khích.
- Cửu Nhi tỷ, ngươi không biết đó thôi, Tiểu Ất ca vừa mới thể hiện uy phong.
Cây cầm kia vừa vang lên lập tức khiến những chị em này ngừng tiếng. Mà kê cầm này nghe thật là hay, thật xứng đáng được gọi là nhất tuyệt.
Nào ngờ Yến Nô nghe vậy sắc mặt trầm xuống.
Nàng cắn môi, không hề hỏi thêm, chỉ cúi đầu bận rộn trong cửa hàng.
Ngọc Doãn bắt chuyện với nàng, nàng cũng đáp lại rất lạnh nhạt, không chút vui vẻ. Tâm tình thiếu nữ biến đổi bất chợt cũng khiến Ngọc Doãn không biết làm sao, chỉ biết vò đầu đứng một bên nhìn Yến Nô.
- Kết thúc công việc rồi!
-Vậy thì nghỉ làm sớm nhé?
- Thịt tươi đã bán hết chưa?
Đúng rồi, đông chủ lầu Bạch Phàn nói mỗi ngày muốn ba trăm cân thịt chín, vậy thì tốt nhất huynh nên nói một tiếng với Tam ca là muốn giết mổ thêm một con heo hơi nữa mới được. Còn nữa, phía đông chủ Hàn kia, huynh cũng đích thân đi bàn bạc đi.
Chuyện giá cả tiền bạc nô không quyết định được, Tiểu Ất ca huynh tự mình làm chủ đi.
Dứt lời, Yến Nô thở dài đi ra.
Ngọc Doãn không hiểu chuyện gì xảy ra, kéo Trương Nhị tỷ:
- Nhị tỷ, Cửu Nhi tỷ làm sao vậy?
Nhị tỷ là người nhạy bén, lập tức mỉm cười.
- Cửu Nhi tỷ tức giận!
- Ta biết, nhưng đang yên lành sao lại tức giận?
Trương Nhị tỷ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ngọc Doãn thì lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Hai vợ chồng này, bề ngoài là hai vợ chồng nhưng trên thực tế lại là hai đứa trẻ.
Rõ ràng là rất quan tâm tới đối phương nhưng lại không biết biểu đạt thế nào, nói như thế nào...
- Chuyện Tiểu Ất ca biết đánh đàn đã từng nói với Cửu Nhi tỷ chưa?
- Việc này...
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, thật sự không biết nên trả lời như nào. Rất lâu hắn mới lắp bắp:
- Chưa từng nói với muội ấy về việc này.
- Vậy thì đúng rồi!
Nhị tỷ cười nói:
- Cửu Nhi tỷ là thê tử của Tiểu Ất ca, nhưng lại không biết Tiểu Ất ca có bản lĩnh này. Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì, nhưng Tiểu Ất ca còn đặc biệt đàn một khúc nhạc cho vị cô nương kia nhưng lại chưa bao giờ đàn cho Cửu Nhi tỷ nghe. Nếu đổi lại là nô, Nhập Cửu dám làm như thế, nô cũng sẽ không vui, sẽ ghen tuông...Đúng rồi, chắc Tiểu Ất ca vẫn chưa hiểu đâu? Cửu Nhi tỷ ghen đó.
- A!
Ngọc Doãn lập tức há to miệng.
Hắn thật sự không để tâm đến chuyện này, chỉ lo chơi đàn mà quên mất cảm thụ của Yến Nô.
Đúng vậy, Lục nương kia chỉ là một cô nương xa lạ mà hắn còn đặc biệt đàn một khúc cho Lục nương. Còn Yến Nô là thê tử của hắn, nhưng lại không biết hắn có bản lĩnh như vậy, lại càng chưa từng đàn một khúc nhạc nào cho nàng.
Đổi lại là bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy bất mãn!
Ngọc Doãn cười khổ, vỗ vỗ đầu, tự giễu nói:
- Thật là quá ngu ngốc, khiến Cửu Nhi tỷ ấm ức rồi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 46: Kim xà cuồng vũ (Thượng)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Mặc dù Ngọc Doãn đang tự trách, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi đắc ý và phấn khởi.
Nhạc Phi chính là một nỗi lo lắng ở trong lòng của hắn, cho dù sau này thái độ của Yến Nô có thay đổi nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói, hắn vẫn cảm nhận được áp lực từ người đó rất lớn...mà người đó chính là Nhạc Phi!
Yến Nô ghen tỵ với hắn chứng tỏ hình bóng của Nhạc Phi trong lòng cô đã phai mờ.
Ngọc Doãn bắt đầu cảm thấy sự lo lắng trong lòng mình hình như nhanh chóng phai mờ đi rất nhiều, cũng không có tồn tại áp lực lớn như trước kia.
Nam nhân là phải có chút bản lĩnh mới được. Nếu giống như trước kia e là Yến Nô cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ghen hắn.
Ừ, sau khi trở về, phải đàn cho Yến Nô nghe một khúc mới được. Nhưng đàn khúc nhạc gì mới được chứ?
Ngọc Doãn đứng một bên trầm tư suy nghĩ. Khúc nhạc này phải lựa chọn thích hợp mới được, nhất định phải suy nghĩ kỹ sau đó mới làm.
- Tiểu Ất!
Đột nhiên có người gọi tên của Ngọc Doãn. Hắn ngẩng đầu nhìn, rồi không khỏi sửng sốt, vội bước nhanh tới phía trước, lên tiếng:
- hai vị quan nhân đến, Ngọc Doãn không nghênh đón từ xa, tội lỗi, tội lỗi!
Người đến, chính là Trần Đông và Lý Dật Phong.
Lại nói, ấn tượng của Ngọc Doãn đối với Trần Đông khá sâu, nhưng với Lý Dật Phong tương đối có chút mờ mạt. Nguyên nhân? Cũng rất đơn giản! Lý Dật Phong có tính tình ngạo mạn, không hiền lành giống như Trần Đông. Cho nên Ngọc Doãn đối với y mặc dù cũng kính trọng nhưng giữ khoảng cách, nhưng trong lòng đối với Lý Dật Phong lại là vô cùng cảm kích. Lúc trước nếu không nhờ có Trần Đông và Lý Dật Phong giúp đỡ hắn, Quách Kinh cũng sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.
Mọi người giống như bèo nước gặp nhau nhưng vẫn có thể rút đao tương trợ.
Cho dù có phải Lý Dật Phong xuất phát từ tấm lòng không, phần tình ý này Ngọc Doãn vẫn phải nhớ trong lòng.
Đồng thời, Ngọc Doãn còn có chút kỳ quái. Hắn nhớ lần trước lúc Trần Đông giới thiệu Lý Dật Phong, nói y là con của Lương Khê tiên sinh. Con trai của Lương Khê, không phải họ Lương sao? Nhưng tại sao họ Lý? Đây cũng là chuyện Ngọc Doãn nghĩ mãi không ra, nhưng lại không tiện hỏi. Hôm nay Lý Dật Phong đột nhiên xuất hiện, câu hỏi đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu Ngọc Doãn.
- Nghe nói, vừa nãy Tiểu Ất chơi đàn phải không?
- A... lại làm hai vị chê cười.
Ngọc Doãn sửng sốt, lập tức liền hiểu được. hai người này đến, chỉ sợ là có liên quan tới việc hắn chơi đàn. Nếu không, với thân phận Thái Học Sinh của hai người làm sao lại đột nhiên chạy tới cửa hàng bán thịt này tìm hắn hàn huyên?
Lý Dật Phong cười cười:
- Tối qua Tiểu Ất chơi đàn rất hay, ta và Thiếu Dương cũng ở sân khấu thấy rõ rồi.
- Tuy nói điệu nhạc đó rất lạ không thanh nhã lắm, nhưng lại rất hợp cảnh.
- Nếu Tiểu Ất có bản lĩnh như vậy tại sao lại cố mỗi ngày làm lụng vất vả, làm công việc phố chợ này? Nếu ở Câu Lan, với bản lĩnh của Tiểu Ất một tháng được khoảng một trăm quan cũng không khó, trả nợ chẳng phải là càng dễ dàng hơn sao?
Ngọc Doãn trở nên trầm ngâm! Nếu không có hai màn diễn tấu này thì ai biết tới tài năng của Ngọc Doãn?
Đi tới Câu Lan?
Ngọc Doãn đúng là không muốn lắm...
- Tiểu nhân chơi đàn, là do yêu thích! - Ngọc Doãn ngẫm nghĩ rồi chắp tay nói:
- Nếu lẫn chứa quá nhiều chướng ngại, cũng ít đi thú vui trong đó. Vả lại, cửa hàng này là do cha của ta để lại làm sao có thể bỏ mặc không lo? Tiểu Ất là người đàn ông thô lỗ trong phố chợ, không thể sánh với nhân vật nổi tiếng trong Câu Lan.
- Tự giải trí vui vẻ là đủ, cần gì để ý tới chuyện khác?
Câu nói đó làm ánh mắt Lý Dật Phong sáng lên.
- Tiểu Ất có ý nghĩ như vậy thì quả là ta đã nhìn nhầm rồi.
- Thiếu Dương nói đúng, ở trong con người huynh có cốt thanh nhã, không thể gom lại mà nói với người thế tục... Chỉ mong được nghe Tiểu Ất tấu thêm những khúc nhạc hay. Ta và Thiếu Dương cũng thường được nghe tác phẩm xuất sắc, uống cạn chén rượu lớn.
- Tiểu Ất, đi đi đi, đi uống rượu đi!
Trần Đông cười to, kéo tay Ngọc Doãn nói:
- Hôm nay Đại Lang làm chủ, Tiểu Ất chớ có từ chối.
Chỉ là Trần Đông tay chân nhỏ nhắn, làm sao có thể kéo động được Ngọc Doãn?
- Thật là mạnh đó!
Không kéo được Ngọc Doãn, Trần Đông bất giác có chút kinh ngạc. Nhưng y lại chưa từ bỏ, lại dùng lực lần nữa. Đối diện với sự nhiệt tình của Trần Đông như vậy, Ngọc Doãn cũng không tiện từ chối. Dù sao người ta cũng là Thái Học Sinh lại nhiệt tình mời như vậy, nếu từ chối, chẳng khác nào làm mất mặt đối phương, mà còn khiến gã nổi giận.
- Đi đâu uống rượu?
- Hôm nay là ngày Trương Chân Nô nhảy múa trong lầu Thiên Kim Nhất Tiếu.
- Ngày thường Đại Lang rất ủng hô Chân Nô thế nào cũng phải đi xem một chút. Huynh và ta chỉ là thơm lây thôi.
Ủng hộ?
Ngọc Doãn nhìn Lý Dật Phong. Không ngờ Lý Dật Phong trời sinh tướng mạo đường hoàng, thoạt nhìn có chút nghiêm túc, sao cũng có loại ham mê này? Có thể khẳng định, Lý Dật Phong có gia cảnh rất tốt, bằng không đừng nói tới đi ủng hộ. Nhưng Trần Đông vừa nói xong, khuôn mặt của Lý Dật Phong đỏ lên, có chút thẹn thùng, trừng mắt liếc nhìn Trần Đông.
- Đồ ngốc nhà ngươi, lúc nào cũng không giữ được cái miệng.
- Ha ha, Đại Lang hà tất như thế? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu... Trương Chân Nô giữ mình trong sạch, là cô gái có tài học, đáng tiếc xuất thân hơi thấp một chút nên không được làm Thượng hành thủ. Nhưng ta thấy nàng lại hơn hẳn Tiếu Chi Nhi kiêu ngạo. Tuy tài nghệ của nàng không thể so với Phong Nghi Nô, nhưng nhan sắc lại không ai sánh bằng.
Trước mặt mọi người, vậy mà cả hai công nhiên đàm luận phong hoa tuyết nguyệt một cách tự nhiên như vậy...
Ngọc Doãn cũng cười:
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu... cầu còn không được, lại phải trằn trọc!
Lý Dật Phong tuy ngạo mạn, nhưng là người dễ nói chuyện. Về Trần Đông càng là người sảng khoái, nói chuyện cũng không kiêng kị, Ngọc Doãn cũng mở lòng, cười nói với hai người. Nhưng không ngờ Lý Dật Phong lại đỏ mặt lên! Chỉ một tiếng “tách” y xòe quạt, quạt mấy cái che giấu sự xấu hổ. Ngọc Doãn biết rằng chuyện này không thể nói tiếp nữa! Dù sao giao tình cả hai bên cũng không tới bước đó. Nhưng Trần Đông quen thuộc với y, vẫn tiếp tục châm chọc...
Hắn nói với Trương nhị tỷ một chút, nhị tỷ gật đầu đồng ý. Tất nhiên là nàng hy vọng cấp bậc của ông chủ càng ngày càng cao, với vợ chồng nàng mà nói cũng có chỗ tốt chăng?
- Tiểu Ất ca chớ có về trễ, tránh để Cửu Nhi Tỷ lo lắng?
Chẳng qua dặn dò tất yếu là điều luôn phải có. Tuy Trương nhị tỷ không biết lầu Thiên Kim Nhất Tiếu đó ở đâu, nhưng thấy sắc mặt của Trần Đông, nàng nghĩ đó chắc không phải chỗ tốt. Yến Nô đang ghen, nếu biết Ngọc Doãn lại đi chơi lêu lổng, không tránh khỏi sẽ càng có nhiều hiểu lầm.
Ngọc Doãn đáp lời một tiếng liền theo hai người Trần Đông đi.
- Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu nằm ở đâu?
- Tiểu Ất không biết lầu Thiên Kim Nhất Tiếu à?
Trần Đông kinh ngạc hỏi:
- Ta còn cho rằng, người của phủ Khai Phong, đều biết chỗ đó chứ... Đại Lang, không phải huynh nói ở đó rất nổi tiếng sao?
Lý Dật Phong đỏ mặt lên:
- Thiếu Dương, ngươi lắm mồm thật.
Tuy nhiên trên mặt y vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng là vì Ngọc Doãn không biết lầu Thiên Kim Nhất Tiếu.
Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu nằm ở con hẻm giết heo. Cả con phố đều là kỹ quán, cấp bậc không xem là rất cao, nhưng lầu Thiên Kim Nhất Tiếu lại là ngoại lệ. Nó nằm gần bến thuyền bên bờ sông, những người có thân phận địa vị, đều thích theo đường thủy để tới đây. Một là có thể tránh phiền phức vì trong con hẻm giết heo, vàng thau lẫn lộn, người gì cũng có vô cùng phức tạp.
Thổ xướng, nhạc kỹ, thậm chí hành thủ Trương Chân Nô. Lưu manh, bọn đầu gấu.
Người có thân phận vào đó bình an còn được, nếu là tìm kiếm niềm vui không thành, ngược lại không tránh khỏi trở thành trò đùa cho người khác, bị người ta ngạo báng. Cho nên, phàm là người có chút địa vị, tuyệt đối không đi vào từ con hẻm giết heo mà đi đường sông, như thế còn thể hiện thân phận khác biệt, cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Ngọc Doãn vốn không biết quy tắc trong chuyện này, thậm chí lúc lên thuyền, vẫn không hiểu ra sao.
Cũng may, Trần Đông trên đường đi giải thích cho hắn biết, mới làm cho Ngọc Doãn thôi thắc mắc.
- Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu có từ rất lâu.
- Năm thứ chín Thiên Thánh, Khai Phong có một thương gia giàu có, vì để có được nụ cười của hoa khôi Tôn Thất Cân, y bỏ ra cả ngàn vàn, mua mãnh đất đó để xây dựng lầu này, cho nên mới lấy tên Nhất Tiếu Thiên Kim, cũng có phần ý nghĩa. Một là nói Tôn Thất Cân có nụ cười khuynh thành, xinh đẹp động lòng người. Hai là cũng vì khen ngợi hào khí của thương gia giàu có đó vung tiền như rác để được ngắm giai nhân cười. Mặc dù nó nằm ở hẻm giết heo nhưng lại không nhuốm mùi tanh hôi.
- Ha ha, đáng tiếc Đại Lang lại không có hào khí như vậy, bằng không Trương Chân Nô không chừng đã sớm yêu Đại Lang rồi.
Khuôn mặt của Lý Dật Phong lại đỏ lên! Y tức giận nói:
- Đồ ngốc nhà ngươi, ngươi và Tiểu Ất nói chuyện tại sao lại kéo ta vào.
Nhìn gã thẹn quá thành giận, lại làm Trần Đông ha hả cười to.
Ngọc Doãn ở bên cạnh chỉ cười mà không nói, nhìn hai người một cách hứng thú. Lại nói, hắn không hứng thù nhiều đối với lai lịch của lầu Thiên Kim Nhất Tiếu. Chỉ có điều hắn cũng biết, khi nhạc danh của mình lên cao, cấp bậc của người tiếp xúc cũng dần dần tăng lên. Chuyện quốc gia đại sự, hắn không tiện nói vào, nhưng phong hoa tuyết nguyệt thì đúng là phải hiểu một chút. Dù sao trong giới này, luôn phải biết nhiều điển tích một chút mới được.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 47: Kim xà cuồng vũ (Trung)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
- Ba vị quan nhân tời lầu Thiên Kim Nhất Tiếu rồi.
Trong lúc Trần Đông và Lý Dật Phong đang cười vui vẻ, người lái đò tiến tới bẩm báo.
Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn, thì thấy trên bờ sôngcó một tòa lầu cao nhô lên. Cái lầu Thiên Kim Nhất Tiếu này chiếm một diện tích đất rất rộng, chia hai tòa cao thấp giữa có hành lang nối nhau. Chính giữa hai lầu có một tòa vũ đài lớn, là chỗ Trương Chân Nô và các học trò của nàng biểu diễn.
Ngoài lầu, một loạt đèn lòng đỏ được treo cao cao, dưới màn đêm, khiến cho nó có phần kiều diễm và tươi đẹp.
- Lại là hai vị đại quan nhân đến, chẳng trách hôm nay chim khách trước cửa kêu kêu suốt, thì ra là có khách quý tới.
Một người đàn ông quần áo hoa lệ bước nhanh tới nghênh đón. Y nở nụ cười nịnh bợ, thưa dạ trước mặt ba người Lý Dật Phong và thỉnh an vấn an.
- Tiểu Lâu quả nhiên trời sinh khéo miệng, chẳng trách được Trương cô nương dốc sức đề bạt, muốn ngươi làm chủ quản ở đây.
Xem ra thì Trần Đông và người đàn ông này không xa lạ gì nhau.
Lý Dật Phong bên cạnh nhìn y một cái, nhưng chỉ là gật gật đầu, không có nói chuyện. Người đàn ông cũng không có tức giận, mà cười ha ha dẫn ba người vào lầu.
- Lúc nào Chân Nô bắt đầu biểu diễn.
- Không lâu nữa, không lâu nữa. Bây giờ cô nương đang trang điểm nghỉ tạm trong lầu, một chút nữa thì bắt đầu biểu diễn rồi.
- Như vậy, vẫn là chỗ ngồi cũ nhé..
Lý Dật Phong ngựa quen đường cũ, chạy thẳng lên lầu.
Người đàn ông kia tiếp đón một cách nhiệt tình, nhưng lúc ánh mắt nhìn tới Ngọc Doãn, gã lại hơi sửng sốt một chút. Quần áo của Ngọc Doãn, với Trần Đông, Lý Dật Phong hoàn toàn khác nhau. Tuy Trần Đông ăn mặc quần áo đơn giản, nhưng cũng là cách ăn mặc của Thái Học Sinh. Vì vậy mà khi đứng cùng một chỗ với Lý Dật Phong, một mộc mạc, một hoa mỹ cũng không khác biệt lớn lắm. Nhưng Ngọc Doãn lại là ăn mặc giống như người bình thường, tuy nói ăn mặc rất sạch sẽ, nhưng vẫn có sự vô cùng khác biệt. Mới nhìn người đàn ông cho rằng Ngọc Doãn là tùy tùng. Nhưng thấy Trần Đông và Ngọc Doãn nói chuyện, y mới biết vị này cũng là khách nhân.
Lại nhìn nhầm
Trên mặt người đàn ông vẫn mang nụ cười xán lạn, nhưng vừa ra khỏi cửa, lập tức y thay đổi sắc mặt.
- Có biết người lúc nãy cùng với bọn Lý Đại Lang, là ai không?
- Không biết, trông rất lạ mặt.
Y hỏi thăm một chút, nhưng lại không có ai nhận ra Ngọc Doãn. Người đàn ông đang muốn nói thì trên mặt sông lại tới một con thuyền, đành phải gác chuyện này qua một bên trước, vội vàng tiến lên chào đón.
- Ôi, đại quan nhân đến rồi, cô nương nhà ta lúc trưa còn nhắc tới quan nhân, nói là rất lâu không thấy quan nhân tới ủng hộ.
Ngồi trong lầu, có thể thấy rõ vũ đài. Chỗ này rất tốt, nếu là lầu Bạch Phàn thì sợ rằng tốn mấy chục quan cũng không có được chỗ này.
Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu có lẽ không thể sánh được với lầu Bạch Phàn, nhưng chắc chắn cũng có giá không rẻ.
Bởi vậy liền có thể nhận ra, Lý Dật Phong đối với Trương Chân Nô quả thật có để tâm. Nhưng không biết Trương Chân Nô có ý với y không.
Người ta thường nói, kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa. Tuy chuyện đó không phải ai cũng vậy, nhưng cũng không phải không có lý...
Sau khi Ngọc Doãn ngồi xuống liền hỏi Trần Đông:
- Lúc nãy người đó là ai?
- Huynh nói là Cậu Đới đó hả?
Trần Đông cười nói:
- Cái gã họ Đới đó, tên Tiểu Lâu, quả là là người có mắt, khôn khéo, có tính nhẫn nại. Vốn y chỉ là tên ăn chơi, trời sinh da mặt dày, cộng thêm mồm miệng khéo léo cho nên có chút tiếng tăm.
Trương cô nương vốn hiến nghệ ở lầu Nhân Hòa, không ngờ sau đó có hiền khích với Thượng hành thủ Trương Thất Thấtnên mới rời khỏi lầu Nhân Hòa đến lầu Thiên Kim Nhất Tiếu liền yêu cầu Đới Tiểu Lâu làm người chủ sự. Cũng là cô gái có mắt, Đới Tiểu Lâu đến đây, quả thực là xử lý mọi chuyện rất gọn gàng ngăn nắp...
Ngọc Doãn như chợt hiểu, nói:
- Thì ra là vậy
Không trong nghề nên không biết chuyện trong nghề, lời nói này quả thật là không sai.
Ngọc Doãn ở phủ Khai Phong cũng được xem là có chút tiếng tăm, nhưng cái tên Đới Tiểu Lâu thì lại là lần đầu tiên nghe thấy.
Đúng lúc này, cả ba chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Sau khi cửa mở ra, một cô gái trẻ tuổi người mặc váy lụa thêu, kẹp tóc tiên nhân, tha thướt lướt vào.
- Nghe thấy đại quan nhân đến, Nô đặc biệt đến bái kiến.
Cô gái trời sinh dáng vẻ yêu kiều lung linh, quyến rũ động lòng người. Nàng trang điểm màu hồng, giữa chân mày có một bôi lông màu màu vàng, càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Trang điểm màu hồng đó là đánh phấn hồng ở giữa má, môi điểm màu nhạt bóng. Đó là cách trang điểm hiện hành nhất của đám nữ nhân thời này. Còn lông mày màu vàng, lại là một đường phác họa khiến cho thêm phần sắc sảo.
Cô gái vừa bước vào liền mang theo một làn gió thơm.
Lý Dật Phong vội vàng đứng lên:
- Nhọc công cô nương đến, thật là may mắn của tiểu sinh.
Nhìn y luống cuống tay chân, Ngọc Doãn không nhịn được cười.
- Đây chính là Trương Chân Nô à?
- Đúng vậy!
Trần Đông nhăn mặt một cái, nói nhỏ:
- Cảm thấy thế nào?
- Lâm kính tiêm thủ thượng nha hoàng, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Đây là bài “Hảo sự cận từ” của Tô Thức làm, nhưng nói ra lại làm cho Trần Đông mắt sáng lên. Y chợt đặt ngón tay lên miệng, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Ất thật to gan, sao lúc này dám ngâm thi từ Tô hoàng?
Năm thứ sáu Tuyên Hòa, cũng chính là năm nay! Tháng giêng, Tống Huy Tông hạ lệnh lại cấm văn tự Tô hoàng.
Thi từ của đám người Tô Đông Pha, Hoàng Đình Kiêm bị nghiêm cấm lưu truyền. Nhưng lệnh cấm này đúng thùng rỗng kêu tô, thi thơ vẫn được lưu truyền rộng rãi ở nhân gian. Ngọc Doãn quên mất chuyện này nên mới thốt ra một câu hợp cảnh.
Trần Đông vừa nói, hắn lập tức tỉnh ngộ lại Nhưng thấy nụ cười trên mặt Trần Đông, hắn liền trở nên thoải mái:
- Nếu Thiếu Dương muốn cáo quan, thì cứ đi đi.
Trần Đông chỉ là muốn hù dọa Ngọc Doãn một chút, nhưng không ngờ bị hắn chặn họng lại.
- Nếu ta muốn cáo quan, sau ngày hôm đó đừng nghĩ ngẩng đầu lên nữa.
- Thì chính là vậy... Quan gia nói chính mình còn ngâm lén, chúng ta tại sao phải làm thật?
- Tiểu Ất, quả là hào hiệp đấy!
Nụ cười trên mặt Trần Đông càng tươi.
Trương Chân Nô và Lý Dật Phong nói chuyện mà khen ngợi lẫn nhau.. Chỉ có điều khi hai người đến, Ngọc Doãn phát hiện Lý Dật Phong nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, nhưng lại giống như đánh tiết gà
- Thiếu Dương không phải lần đầu gặp mặt, nên không giới thiệu với cô nương nữa.
- Đây là bạn tốt của Thiếu Dương mới quen, có lẽ cô nương cũng nghe nói qua tên của huynh ấy. Đây chính là Ngọc Tiểu Ất ở phố Mã Hành.
Tuy chấp nhận Ngọc Doãn, nhưng trong lòng y vẫn có chút kiêu ngạo. Sợ Trương Chân Nô chê cười y kết giao với tên bán thịt trong phố xá. Cho nên lúc Lý Dật Phong giới thiệu Ngọc Doãn, chỉ nói nói là bạn tốt của Trần Đông.
Trần Đông cũng không để ý, nhưng Ngọc Doãn lại có chút không thoải mái
Đương nhiên là Ngọc Doãn không có biểu lộ sự không thoải mái ra mặt, chỉ chắp tay với Trương Chân Nô...
Lúc đang muốn mở miệng thì lại nghe Trương Chân Nô kinh hỉ nói:
- Chính là Ngọc Tiểu Ất đánh bại hai vị cô nương Lý, Phong ở chùa Tướng Quốc làm vạn người không giữ được bình tĩnh. Ngọc Doãn - Ngọc công tử sao?
Ngọc Doãn sửng sốt một chút, không biết làm thế nào. Còn Lý Dật Phong lại cảm thấy kỳ quái:
- Vị Lý cô nương nào?
- Tất nhiên là người đứng đầu trong nghề ca múa đó!
Lý Dật Phong lập tức hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Ngọc Doãn, trong mắt lộ lên vẻ khó tin.
Họ Lý, chính là người đứng đầu trong nghề ca múa Ngày nay đang sống, lại phù hợp với điều kiện này chỉ có một người... chính là độc chiếm của Quan gia, Lý Sư Sư.
Ngọc Doãn gặp Lý Sư Sư lúc nào?
Lúc đầu Ngọc Doãn diễn tấu ở chùa Tướng Quốc, Lý Dật Phong không có thấy mà chỉ nghe người ta nói qua. Y luôn cảm thấy, chuyện này có phần khoa trương. Còn hôm qua Ngọc Doãn làm nổ tung phố Mã Hành, nói tới cũng là trùng hợp. Hai khúc nhạc đó của hắn, nói tới thật hợp với hoàn cảnh và không gian lúc đó, cộng thêm tác dụng của xuất kỳ bất ý, mới làm cho Tiếu Chi Nhi mất chừng mực. Nhưng muốn nói bản lĩnh thật sự, Lý Dật Phong vẫn có chút không tin lắm. Y nghĩ Ngọc Doãn có chút may mắn.
Nhưng bây giờ...
Lý Dật Phong phát hiện, Trương Chân Nô vô cùng kích động.
Ngọc Doãn cũng không hiểu, tại sao Trương Chân Nô lại như vậy, vội vàng nói vài câu không dám.
Nhưng Trương Chân Nô lại tiến lên, kéo tay áo Ngọc Doãn, đầy cõi lòng chờ đợi nói:
- Ngọc ca nhi! Nô có chuyện muốn nhờ, vẫn mong Ngọc ca nhi giúp.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 48: Kim xà cuồng vũ (Hạ)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
- Sao... xin cô nương cứ nói.
- Hôm nay Nô lên vũ đài múa, nhưng luôn cảm thấy, có chút không vừa ý. Nghe nói, Ngọc ca nhi chơi đàn giỏi, Nô không dám hy vọng xa vời được Ngọc ca nhi chơi đàn cho Nô. Nhưng nghe người ta nói, hôm qua Ngọc ca nhi tấu hai tiểu khúc ở phố Mã Hành, rất là náo nhiệt. Cho nên Nô mạo muội, cầu xin khúc nhạc của Ngọc ca nhi, phối hợp với hiến nghệ hôm nay. Nhưng không biết, Ngọc ca nhi có thể.... Nô nguyện dùng tiền để mua.
Trương Chân Nô, cầu xin khúc nhạc Ngọc Doãn?
Lý Dật Phong há miệng ngập ngừng. Y muốn nhắc nhở Trương Chân Nô rằng hai khúc nhạc này tuy rất hay, nhưng lại không hợp tấu ở lầu này.
Nào biết, Ngọc Doãn lại không chút do dự, gật đầu nhận lời.
- Tưởng muốn ta làm chuyện gì, thì ra là cái này...
- Khúc nhạc cô nương muốn cũng không có gì. Nhưng khúc nhạc tối qua, lại không thích hợp tấu ra ở chỗ này, Hai khúc nhạc đó, chỉ thích hợp hiến nghệ ở đường phố, nếu ở trong lầu, có chút không thanh nhã lắm. Ta còn có một khúc khác, nói không chừng thích hợp hơn. Nhưng ta cần có giấy để viết ra, nhưng không biết có thể kịp cho cô nương hiến nghệ không, sợ làm chậm trễ chuyện chính.
- Nếu phổ hay thì chậm trễ một chút cũng không sao. Chỉ cần Ngọc ca nhi phổ hay, Nô sẽ dặn dò phía dưới diễn tập để cho thuần thục một chút thì không thành vấn đề.
Vừa nói chuyện, Trương Chân Nô đó giống như một em bé gái vui vẻ đi tới cửa, dặn tỳ nữ đứng bên ngoài đi lấy giấy và bút mực.
- Tiểu Ất, có được không!
Lý Dật Phong nhân cơ hội, thấp giọng nói:
- Hôm nay Chân Nô hiến nghệ, quả là chuẩn bị cho hoa khôi cuối năm. Nếu như diễn không tốt, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Cô ấy vì danh hiệu hoa khôi lần này nên đã chuẩn bị rất lâu.
Lời nói của y thể hiện một sự không tin tưởng rõ ràng. Ngọc Doãn có chút mất hứng, thầm nghĩ: “Ngươi xem thường ta. Thế nào ta cũng phải đòi lại mặt mũi...” Nghĩ vậy, hắn khẽ mỉm cười mà nói:
- Đại Lang yên tâm, ta tự có chủ trương. Nếu viết ra không hay, cô nương sẽ không chọn dùng. Phàm chuyện gì đều có duyên cớ, không nói chừng nó vừa đúng lúc phù hợp với cô nương.
- Vậy...
Lý Dật Phong do dự không quyết, nhưng Trương Chân Nô đã mang đến giấy và bút mực.
Kiếp trước, Ngọc Doãn được học đàn từ nhỏ. Cầm kỳ thi họa là tứ nghệ của người quân tử, nên người giống như Ngọc Doãn sinh ra ở thư hương môn đệ, càng không thể không nhắc tới. Cùng lúc học đàn, hắn cũng phải tập những cái khác, mà thư pháp càng là cái quan trọng trong quan trọng. Thư pháp mà Ngọc Doãn học được là thư pháp đại gia Đổng Kỳ Hưng thời Minh. Đặc biệt là hành thư của Đổng Kỳ Mình, hắn có chút nghiên cứu.
Bốn chữ “Kim xà cuồng vũ” được viết ra, làm Trần Đông; Lý Dật Phong và Trương Chân Nô ở bên cạnh quan sát sáng mắt lên.
- Chữ đẹp!
Trương Chân Nô không kìm được thở nhẹ một tiếng, thốt ra khen ngợi.
Còn Lý Dật Phong càng tỏ ra vẻ kinh hãi... chỉ nhìn Ngọc Doãn múa bút, thì biết là người có bản lĩnh. Mà nhìn bốn chữ này, càng làm Lý Dật Phong cảm thấy vô cùng chấn động, không kìm được liên tục gật đầu.
Thư pháp của Đổng Kỳ Hưng bao gồm nhiều mặt, đẹp mà không mất đi sự mạnh mẽ.
Chấm mực hơi nhạt, khiến cho mực khô nhanh phù hợp với nét bút. Nó cũng khiến cho bút tích ra chữ rất chú ý, chặt chẽ có thế, trong ngay ngắn ẩn chứa nghiêng lệch, khai hợp với thế chữ, càng thoát ra phong phạm đại gia. Còn về kết cấu bố cục thì lại càng có phần tâm cơ, lấy sơ lãng giản đạm làm chủ để điều phối, khoảng cách giữa các hàng chữ mở rộng, cuối nét mờ nhạt, nối sang chữ khác, càng tăng thêm khí phong lưu.
Tuy Ngọc Doãn không tường tận chân truyền Đổng Kỳ Hưng, nhưng cũng có thể làm được giống như vậy.
Trần Đông ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ tay khen ngợi:
- Tiểu Ất! Chỉ bốn chữ này, huynh đáng danh đại gia.
Lý Dật Phong đứng bên cạnh, nhất thời cả mặt đỏ bừng. Y thật sự là có chút xấu hổ, thậm chí là không dám ngẩng đầu. Vào lúc này, y vẫn còn kiêu căng hơi không muốn thừa nhận Ngọc Doãn là bạn của y. Cho dù đối với Ngọc Doãn vẻ mặt ôn hòa, ở trong lòng vẫn hơi xem thường Ngọc Doãn.
Phải nói Ngọc Doãn là tên bán thịt nhưng lại là bán thịt phong lưu.
Mình thân là Thái Học Sinh, hơn nữa là Thượng Xa Sinh nếu so sánh hình như có chỗ khác biệt rất lớn.
Kê cầm?
Chỉ một cái đó ngươi có thể coi là tiểu đạo. Nhưng với thư pháp như thế này...
Ngọc Doãn cười cười, theo pháp cổ, viết ra nhạc phổ trong đầu.
Kim Xà Cuồng Vũ là tác phẩm của nhà âm nhạc Niếp Nhĩ hậu thế. Năm 1934, ông dựa theo khúc nhạc nhân gian“Đảo Bát Bản” chỉnh sửa lại mà thành. Giai điệu bản nhạc dâng trào, đầy nhiệt tình, chiêng trống leng keng, có thể nói là tưng bừng nhất.
Tuy không biết Trương Chân Nô nhảy múa rốt cuộc thế nào, nhưng chắc chắn bản nhạc đó thích hợp hoàn cảnh thế này.
Ngọc Doãn múa bút vẩy mực, Trương Chân Nô bên cạnh không khỏi ngây người, đôi mắt quyến rũ đó chăm chăm nhìn Ngọc Doãn tràn đầy ý tình. Trong lòng Lý Dật Phong cảm thấy hơi khó chịu... nhưng lại không dám quấy rầy Ngọc Doãn, sợ làm hỏng cái bầu không khí này. Y đứng bên cạnh, vừa nổi men chua, vừa thưởng thức thư pháp của Ngọc Doãn. Càng nhìn trong lòng càng chua xót, đồng thời nảy sinh sự khâm phục...
Viết xong nhạc phổ, Ngọc Doãn thở dài một hơi, đặt bút xuống.
- Cô nương xem xem, nếu không thích thì cứ nói.
Khúc nhạc trong Câu Lan tuy nhiều, nhưng thật sự có thể dùng để diễu tấu thì không có nhiều lắm. Dùng đi dùng lại những làn điệu này, nghe nhiều, khó tránh làm người ta buồn chán. một bản nhạc hay không phải tùy ý có thể được.
Địa vị như Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư là có người trèo cao muốn tiếp cận. Nhưng đối với Trương Chân Nô mà nói thì để tiếp cận với họ tương đối khó khăn.
Về phần những nhạc kỹ cấp thấp cũng chỉ có thể bắt chước lời người khác. Tuy Trương Chân Nô không thể so với Lý Sư Sư tài nghệ song toàn, nhưng cũng có thể nhận ra hay dở của khúc nhạc.
- Phổ hay, quả nhiên phổ hay!
Trương Chân Nô phấn khởi liên tục khen ngợi.
Có một khúc nhạc như vậy, thì địa vị của cô tất nhiên có thể lên một bậc nữa.
Trong ánh mắt lóe lên ánh sáng vui sướng, cô liền hỏi:
- Ngọc ca nhi, bài phổ này có thể tặng cho Nô gia không?
Cuối cùng, cô lại thêm một câu:
- Bất luận bao nhiêu tiền, Nô cũng có thể bỏ ra.
Ngọc Doãn trộm nhìn Lý Dật Phong một cái, thì thấy Lý Dật Phong muốn nói lại thôi, nhưng nét mặt không giấu được sự khẩn cầu.
“Cho ngươi ngạo mạn, xem còn dám coi thường ta nữa không?”
Ngọc Doãn cười nói:
- Cô nương hà tất nói như vậy. Thiếu Dương có ân nghĩa với ta, nếu cô nương và Thiếu Dương quen biết nhau, thì tặng cho cô nương, có gì đáng ngại đâu? Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng cô nương xem trọng như vậy. Ta tặng cho cô nương!
- Sao có thể như vậy!
Trương Chân Nô vội vàng xua tay, chỉ có điều đôi mắt đẹp đó, giống như nước mắt mùa thu, cứ nhìn Ngọc Doãn chăm chú.
Khuôn mặt Lý Dật Phong đỏ bừng, lắp ba lắp bắp, không nói lên lời.
Trần Đông, là một người tinh khéo, làm sao không nghe ra đạo lý ý nghĩa trong lời nói của Ngọc Doãn? Y biết, đây là Ngọc Doãn tỏ ý bất mãn đối với Lý Dật Phong. Gã thầm thở dài một tiếng: “Đại Lang!. Ta đã khuyên huynh đừng có đeo cái bộ mặt đó nhưng huynh lại không nghe... bỏ đi, ta giúp huynh một lần nữa.”
- Ôi chao, Tiểu Ất hà tất nói những lời này Lúc trước cũng là nhờ Đại Lang ở đó, mới có thể giúp Tiểu Ất vượt qua khó khăn. Nếu Chân Nô thích khúc nhạc này, cứ nhận lấy... nhưng cũng không thể làm Tiểu Ất thiệt thòi. Đại Lang! Huynh có thể giúp Tiểu Ất được bao nhiêu?
- Hả?
Lý Dật Phong ngẩn ra, chợt hiểu ý của Trần Đông. Đó là do Thiếu Dương lấy lại mặt mũi cho mình, cũng là muốn mình có cơ hội thể hiện trước mặt Trương Chân Nô.
Chỉ là... Y vẫn có chút xấu hổ, cúi đầu, lắp bắp nói câu
- Ba trăm quan!
- Hả?
Trương Chân Nô không khỏi che cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Chân Nô! Hiện giờ Tiểu Ất quả thật có chút khó khăn, nhưng lại không thể lấy tiền để đổi lý tấm thân phong lưu này. Nói tới cái chướng ngại đó, thật sự có chút làm hỏng hứng thú, nhưng cũng không thể tự nhiên bỏ công ra như vậy...
- Đúng rồi, ta nghe nói lầu Thiên Kim Nhất Tiếu này mỗi ngày tiêu dùng rất nhiều thịt sống, sao không đến mua bên chỗ Tiểu Ất? Như vậy sẽ không làm hỏng quy tắc của Tiểu Ất, lại giải quyết được khó khăn của Tiểu Ất, càng không khiến cô nương khó xử.
Chớ xem thường năng lực của những tỷ muội đó. Một câu nói của Tiếu Chi Nhi có thể cắt đứt mối làm ăn thịt chín của Ngọc Doãn. Mặc dù quy mô lầu Thiên Kim Nhất Tiếu tuy không thể so với lầu Bạch Phàn nhưng mỗi ngày tiêu dùng cũng mấy trăm cân thị sống chín.
Trương Chân Nô là hành thủ của lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, địa vị tương đương với Tiếu Chi Nhi lầu Bạch Phàn.
Nghe Trần Đông nói như vậy, Trương Chân Nô lập tức mỉm cười.
- Chuyện này có đáng gì, chờ Nô một chút, xem xem một ngày cần sự dụng bao nhiêu thịt sống, rồi giao toàn bộ cho Ngọc ca nhi là được rồi.
Ngọc Doãn vội vàng nói:
- Sao có thể như vậy được?
- Sao không được?
Trương Chân Nô nói:
- Nô biết Ngọc ca nhi không lấy của bố thí. Nhưng cái này không phải là đồ bố thí, chỉ là làm ăn bình thường mà thôi. Mua ở chỗ khác cũng là mua, mua của Ngọc ca nhi cũng là mua. Nô tuy không hiểu nhiều quy tắc trong này. Nhưng nghĩ trong lầu cũng sẽ nể mặt mũi của Nô. So với khúc nhạc của Ngọc ca nhi, Nô lại chiếm phần lợi lớn. Nếu Ngọc ca nhi không nhận lời, sao Nô có thể an tâm được?
Ngọc Doãn lắp bắp, một lúc lâu sau mới chắp tay:
- Vậy đa tạ cô nương
Trương Chân Nô vô cùng vui mừng cấm lấy bản nhạc, chạy đi tập.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 49: Không phải ai cũng là Liễu Tam Biến (Thượng)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Lý Dật Phong thì ngồi ở bên cạnh, sau một lát do dự, đứng lên bưng một ly rượu:
- Tiểu Ất, ta là người không hiểu chuyện thì không nói. Nhưng bản lĩnh của Tiểu Ất, hôm nay ta quả thực tâm phục khâm phục.
- Ly rượu này, là ta tự đền tội.
- Hả... Sao thế này được.
Ngọc Doãn cũng vội đứng dậy khách sáo.
Trần Đông không kìm được ở bên canh nói:
- Tiểu Ất, Đại Lang, đều là bạn của ta, chớ khách sáo như vậy. Đó là bản tính của Đại Lang, nhưng thật ra cũng không phải người xấu.
- Tiểu Ất đại tài, hôm nay ta đúng là thâm phục khâm phục... Tiếng người trong phố xá tàng long ngọa hổ, hôm nay vừa thấy, mới biết là thật. Nếu Tiểu Ất không chê thì hãy uống chén rượu này để cho chuyện quá khứ tan theo mây khói.
Ngọc Doãn nghe thấy vậy cũng nở nụ cười.
- Đúng là như thế!
Hắn nâng chén, một hơi uống cạn.
Lý Dật Phong và Trần Đông cũng đồng thời cụng ly, ba người ăn rồi uống, liếc nhìn nhau, nhưng không kìm được đồng thời cất tiếng cười lớn. Tiếng cười đó khiến cho những thứ không vui trước đây ném lên chín tầng mây.
Trần Đông ngồi xuống, trêu ghẹo nói:
- Tiểu Ất, ta thấy Chân Nô rất kính nể huynh, nói không chừng sau này, huynh còn có thể trở thành một Liễu Tam Biến về viết nhạc đấy. Chuyện của Đại Lang, vẫn phải xin huynh phí lòng giúp đỡ nhiều thêm mới được.
- Tất nhiên, đó là tất nhiên.
Liễu Tam Biến trong bản nhạc sao?
Ngọc Doãn không dám nghĩ tới...
Nhưng thấy khuôn mặt của Lý Dật Phong ửng hồng, hắn không kìm được sự buồn cười, liên tục đồng ý.
- Đừng ngại, đừng ngại, lại xấu hổ mà lại nghẻo mình!
Lý Dật Phong liên tục xua tay, vẻ mặt ngượng ngùng.
Ngọc Doãn và Trần Đông lại được cười ha hả một trận...
Trương Chân Nô không hổ là hành thủ của lầu Thiên Kim Nhất Tiếu.
Tuy nói không thể so với nhân vật chủ chốt như Tiếu Chi Nhi, nhưng cũng là tay chơi đàn có tiếng ở trong Câu Lan. Sau khi có được nhạc phổ của Ngọc Doãn, các nhạc sư diễn tập mấy lần, liền bước đầu nắm vững. Nương theo tiếng nhạc, Trương Chân Nô bước chậm nhịp nhàng, bước lên vũ đài, kỹ thuật nhảy uyển chuyển xinh đẹp, thu hút cả sảnh đường.
Chỉ thấy nàng nhảy múa trên vũ đài, với những động tác khiến cho người ta mê say.
Lý Dật Phong không kìm được liên tục kêu lên, mặt mày hớn hở.
Nhưng đối với Ngọc Doãn thì Trương Chân Nô thật sự múa rất tốt, nhưng không thể so với Yến Nô. Nếu theo kỹ thuật thì có thể nói là cao hơn gấp trăm lần so với Yến Nô. Hơn nữa Trương Chân Nô càng biết làm thế nào thể hiện vẻ đẹp của cơ thể, nương theo quần váy tung bay, càng làm cho nàng thêm quyến rũ hấp dẫn. Nhưng Ngọc Doãn vẫn cảm thấy, thiếu chút gì đó.
- Thế nào, thế nào!
Lý Dật Phong khen ngợi liên tục.
Trần Đông ở bên cạnh, lại vỗ tay tán thưởng:
- Múa đẹp, múa đẹp quá...
Ngọc Doãn chỉ là mỉm cười, nhưng không nói gì.
Một lúc sau, đột nhiên hắn hiểu ra sự chênh lệch của Trương Chân Nô và Yến Nô ở chỗ nào. Hứng thú cũng theo đó mà giảm đi. Hắn chậm rãi ngồi xuống, rót cho mình ly rượu, từ từ nhấp nháp hương vị của rượu.
- Tiểu Ất, thấy Trương Chân Nô thật giỏi chứ?
Lý Dật Phong đắc ý, có chút khoe khoang quay đầu hỏi.
- Ha ha... rất tốt.
- Chỉ là rất tốt à?
Lý Dật Phong không hài lòng, nhíu mày nói:
- Chân Nô có kỹ thuật múa rất cao, cả phủ Khai Phong này, ít người có thể sánh bằng. Sao Tiểu Ất lại nói chỉ là rất tốt? Chẳng lẽ Tiểu Ất từng gặp người nào múa đẹp hơn sao?
Ngọc Doãn thật là không biết làm sao.
“Trương Chân Nô đó, không phải vợ của ngươi, ta chỉ là khen ngợi giảm xuống một chút mà sao làm như ngươi mất hết mặt mũi đến vậy?”
Tuy nhiên Ngọc Doãn cũng không có nói ra cái suy nghĩ đó. Trần Đông bên cạnh vội vàng khuyên nhủ:
- Tiểu Ất không phải nói không giỏi, chỉ là không biết khen ngợi thế nào.
- Phải vậy không?
Lý Dật Phong nghi ngờ nhìn Ngọc Doãn.
“Thằng nhãi này thật là khó chịu, ngươi cảm thấy giỏi, không nhất thiết mọi người cảm thấy giỏi. Cái gọi là trong mắt ngàn người, chỉ có một ngàn người Hamlet. Ngươi không được bắt như mọi người phải theo quan điểm thẫm mỹ của ngươi được.”
Trong nội tâm, Ngọc Doãn cũng là người ngạo mạn. Kiếp trước không chịu khom lưng vì đấu gạo, nên kiếp này hắn càng không cúi đầu theo người khác.
“Ta biết Lý Đại Lang Lý Dật Phong ngươi là Thái Học Sinh, là công tử của Lương Khê tiên sinh. Nhưng biểu hiện hôm nay của ngươi hơi quá đáng, quá đáng đến mức làm ta không thể chấp nhận, vượt qua phạm vi ta có thể nhẫn nhịn”.
Ngọc Doãn nghĩ ngợi, đột nhiên trải ra một tờ giấy, cầm bút lên. Trầm ngâm một lát, hắn đặt bút xuống viết: “thanh thủy trạc phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức” (Nước trong lộ hoa sen. Tự nhiên chẳng trang sức ). Sau đó hắn chậm rãi gác bút, chắp tay với Lý Dật Phong:
- Hôm nay đa tạ Đại Lang khoản đãi, nếu hôm khác huynh rảnh, tất nhiên mời lại. Vợ ta vẫn ở nhà đợi ta về. Không làm phiền nữa, cáo từ!
Nói xong, hắn đứng dậy chắp tay, liền đi ra phòng.
- Đại Lang! Hôm nay huynh sao vậy? Cần gì nhắm vào Tiểu Ất như vậy?
- Nếu huynh không thích hắn, cần gì cùng ta đến tìm hắn? Nếu đến tìm hắn, lại.... có chút quá rồi.
- Ta....
Lý Dật Phong cũng không nói rõ, tại sao đối với Ngọc Doãn như vậy. Nói thật ra thì y cũng không có ác cảm với Ngọc Doãn. Tuy nói trước đây y hơi xem thường Ngọc Doãn, nhưng sau này, cũng từ từ thay đổi quan điểm. Đây là ẩn sĩ trong phố xá. Chỉ cần nhìn thư pháp đẹp như vậy, thì có thể biết tố chất của hắn không phải quá kém. Nhưng, sự nhiệt tình lúc nãy của Trương Chân Nô đối với Ngọc Doãn, lại làm Lý Dật Phong trong lòng có chút chua chát.
Nói đơn giản một chút, chính là y ghen tị!
Tuy Lý Dật Phong cũng biết, y làm như vậy hơi quá, thậm chí là có chút cố tình gây sự. Nhưng cũng không biết tại sao, y không kìm được phải nói hai câu với Ngọc Doãn, bằng không trong lòng sẽ không thoải mái.
- Thiếu Dương, ta...
- Bỏ đi bỏ đi, đang vui vẻ lại trở thành như thế này. Ta đi tìm hắn nói chuyện! Tiểu Ất cũng là người kiêu ngạo. Huynh ép hắn như vậy, dẫu sao có chút không phải.
Nói xong, Trần Đông cũng rời khỏi căn phòng. Lý Dật Phong ngây người đứng đó, một lát sau xoay người lại si ngốc nhìn Trương Chân Nô đang nhảy múa, trong lòng này có thứ cảm giác không nói ra được. Chỉ là một tên bán thịt vậy mà Thiếu Dương xem trọng hắn, cả Trương Chân Nô cũng vậy. Đơn thuần là một tay chơi Kê càm chỉ là thứ đồ chơi trong phố xá, sao tới nơi thanh nhã được chứ?
Suy nghĩ của y có chút hỗn loạn, thậm chí không để ý, trên vũ đài Trương Chân Nô nhảy múa xong.
Khúc nhạc mới, phối hợp với tài nghệ của Trương Chân Nô có thể nói là thu được thành công lớn. Hơn nữa có thế thấy được, khi Trương Chân Nô quen thuộc đối với nhạc phổ, cùng với các nhạc sư phối hợp thành thục, tất nhiên sẽ được đông đảo mọi người đón nhận.
Trương Chân Nô cởi bỏ trang diện, hưng phấn xông lên cầu các.
Nhưng khi đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy giữa phòng chỉ có một mình Lý Dật Phong đang ngời sững sờ ở đó, còn Ngọc Doãn và Trần Đông đều không ở trong phòng.
- Đại Lang, Ngọc ca nhi và Thiếu Dương đâu?
- A...trong nhà Tiểu Ất có chuyện, đi trước rồi...
Trương Chân Nô vừa nghe thấy vậy, nét mặt lập tức hiện ra vẻ thất vọng:
- Sao Ngọc ca nhi lại đi? Chẳng lẽ Chân Nô múa không đẹp?
- A, không phải không phải!
Lý Dật Phong vội vàng khoát tay, khen ngợi:
- Thật sự Chân Nô nhảy múa rất đẹp. Quả thực trong nhà Tiểu Ất có chuyện, cho nên đi trước. À hắn còn viết một bức thư tặng Chân Nô, không phải chính là khen ngợi kỹ năng múa của nàng sao?
Nói xong, y liền chỉ bức thư trên bàn. Trương Chân Nô thu lại ánh mắt thất vọng, bước tới nhìn bức thư mà nhỏ giọng thì thầm:
Đây vốn là bài thơ của thi nhân Lý Bạch đời Đường làm. Hai câu thơ bắt đầu là “thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức” nhưng lại được Ngọc Doãn đổi chữ “xuất” thành “trạc”, ý nghĩa tổng thế cũng không có thay đổi lớn lắm, nhưng lại khiến cho nó trở nên hơi khác... Xuất là một hiện tượng tự nhiên, còn trạc lại mang chút ý sau này.
Trương Chân Nô cũng là cô gái thông minh sắc sảo, rất nhanh liền hiểu được ý của Ngọc Doãn.
- Đây là Ngọc ca nhi nói Nô nhảy múa quá nặng về hình thức mà thiếu đi sự tự nhiên. Nô có kỹ nghệ là tốt, đáng tiếc lại vì quá chú trọng kỹ nghệ mà không để mắt tới khúc nhạc, cho nên phối hợp rõ ràng không được khớp.
“Phải, tất nhiên là như thế, bằng không Ngọc ca nhi sao lưu lại chữ như thế này?”
- Tiểu Ất đúng là! Rõ ràng là thanh thủy xuất phù dung, sao viết thành trạc phù dung?
Tới lúc này, Lý Dật Phong mới để ý tới, Ngọc Doãn dùng từ sai, thế là không kìm được đứng bên cạnh nói thầm.
Trương Chân Nô lại cười nói:
- Ngọc ca nhi cũng không phải là khen ngợi, mà là đang chỉ ra chỗ không đúng của Nô.
- Hả?
- Thanh thủy trạc phù dung. Ý của Ngọc ca nhi là nói Nô nhảy múa quá nặng hình thức, cho nên mất đi vẻ tự nhiên. Cậu ấy lưu lại bức chữ này, chính là nhắc nhở Nô, bỏ hết hình thức chỉ có tự nhiên mới là đẹp nhất.
- Thật không?
Lý Dật Phong liền sửng sốt! Y thật sự không có nghĩ nhiều nên không ngờ trong bức thư này, còn có ý nghĩa như vậy. Ngay lập tức khuôn mặt y lại trở nên đỏ hồng. Lần này, y thật sự xấu hổ vô cùng, chỉ lo ghen tị, lại quên hiểu rõ chân ý!
Ngọc Doãn chắc chắn không phải hạng người đầu đường xó chợ.
Trương Chân Nô lại nhìn bức thư đó, lộ ra vẻ ngơ ngẩn mê người. Thật lâu sau, cô nhẹ giọng nói:
- Nếu có thể được Ngọc ca nhi chỉ điểm, thật là một chuyện may mắn lớn!
khuôn mặt như vậy ở hậu thế chính là bộ dạng mê trai điển hình. Lý Dật Phong vốn sinh lòng áy náy nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Chân Nô như vậy thì không kìm được cảm thấy chua chua. Vừa đắng, vừa khổ, nhiều cảm giác trộn lại cùng một chỗ, làm Lý Dật Phong không giữ được tự nhiên. Y cầm ly rượu, ngửa cổ, một hơi uống sạch. Đáng chết, không nên dẫn Tiểu Ất tới chỗ này mới đúng...
(*): Liễu Vĩnh (chữ Hán: 柳永, 1004-1054) [1], trước có tên là Tam Biến [2], tự: Kỳ Khanh; là quan nhà Bắc Tống, và là nhà làm từ nổi tiếng ở Trung Quốc.
Liễu Vĩnh là người Sùng An, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.
Ông xuất thân trong một gia đình quan lại theo Nho học mấy đời, tuổi trẻ từng sống và học tập ở kinh thành Khai Phong, từng đi thi nhiều lần nhưng đều hỏng, về già mới đỗ Tiến sĩ.
Sau đó, ông lần lượt làm mấy chức quan nhỏ: Triện quan ở Mục Châu, Diêm quan ở Định Hải, Hiểu phong; và làm Viên ngoại lang coi việc đồn điền. Trong các nhà làm từ nổi tiếng thời Bắc Tống, ông là người giữ chức quan nhỏ nhất; nhưng lại là nhà làm từ chuyên nghiệp đầu tiên, cả đời dốc sức vào việc sáng tác từ.
Năm 1054 đời Tống Nhân Tông, Liễu Vĩnh mất lúc 50 tuổi. Tương truyền, khi đó các kỹ nữ đã góp tiền để chôn cất ông, và còn làm lễ truy điệu .
Hiện còn quyển Nhạc chương tập (Tập sách ghi các chương nhạc), có gần 200 bài từ của ông.
Nội dung chủ yếu của từ Liễu Vĩnh là phản ánh tâm trạng buồn bực, bất mãn của đại bộ phận trí thức (trong đó có ông), có tài nhưng không gặp cơ hội trong xã hội phong kiến, hoạn lộ trắc trở, nên đi đến chỗ lạnh nhạt với công danh lợi lộc. Có thể thấy những điều đó trong các bài từ làm theo điệu "Phụng quy vân", "Quy triều quan", "Khán hoa", "Bát thanh Cam Châu", "Vũ lâm linh",....
Ở khía cạnh khác, mặc dù xuất thân trong một gia đình quan lại theo Nho học mấy đời, nhưng Liễu Vĩnh từng "nhiều phen du ngoạn cùng hiệp khách", "thích làm các khúc ca trong hoa dưới nguyệt" ở chốn lầu hồng, như những bài từ làm theo điệu "Hạc xung thiên", "Trường thọ lạc", "Mê tiên dẫn",.... Ở đấy, trên quan điểm của một văn nhân bất đắc chí, ông mô tả cuộc sống của các kỹ nữ, và bày tỏ sự cảm thông với họ. Thành thử, ông làm cho từ có nội dung xã hội nhiều hơn .
Đồng thời, Liễu Vĩnh còn làm khá nhiều bài tả cảnh phồn hoa của thị thành (Khai Phong, Hàng Châu, Tô Châu,...), như những bài từ làm theo điệu "Vọng hải triều".
Ngoài ra, lúc làm Diêm quan ở Định Hải, ông có làm bài thơ "Chử hải ca" (Bài ca nấu muối biển) rất đáng chú ý. Đây là một tác phẩm hiện thực ưu tú, giàu cảm xúc, tả cảnh khổ phơi lọc muối và cuộc sống nghèo cực của những người dân làm muối, đồng thời tố cáo giới quan lại địa chủ đã bốc lột họ .
Về nghệ thuật, nhờ học tập và tiếp thu kinh nghiệm sáng tác của các nhạc khúc dân gian thời đầu Tống và của một số tác giả thời Trung Đường; mà Liễu Vĩnh đã có nhiều sáng tạo: hoặc theo điệu cũ điền lời mới, hoặc tự sáng sáng tạo ra điệu mới; và làm cho ngôn ngữ từ thêm rõ ràng, bình dị vì đã được ông thông tục hóa và khẩu ngữ hóa....
Thứ nữa, ông còn là người đầu tiên làm nhiều “mạn từ” (tức bài từ dài, trong Nhạc chương tập, “mạn từ” chiếm đến bảy tám phần mười), và làm cho nó trở thành một hình thức văn học thuần thục .
Ngoài ra, ông còn là người đã đem tình và cảnh lồng vào nhau, điều mà từ khúc dân gian đời Đường chưa có. Nhờ vậy, từ dân gian có một bước đổi thay khá rõ.
Trong số các nhà làm từ thời Bắc Tống, từ của Liễu Vĩnh được truyền bá rộng rãi , và được nhiều thế hệ sau thừa kế, phát huy. Ông là một nhà văn có ảnh hưởng xã hội tương đối lớn .
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út