Tạ Văn Đông đi lên lầu hai, định tìm lần lượt từng phòng, lúc này cửa phòng đầu tiên của lầu hai mở ra, từ bên trong đi ra hai người, một người đúng là Cao Chấn, một người khác tay cẩm chủy thủ kề ở trên cổ của hắn:
- Các ngươi... các ngươi đừng tới đây, nếu không ta sẽ giết hắn!
Tạ Văn Đông quay người lại nhìn chằm chằm vào tên kia cười nhạt nói:
- Nếu hắn chết, ngươi cũng đừng mong sống sót mà rời khỏi đây!
- Ngươi không cần phải hù dọa ta, Cao Chấn đang ở trong tay ta, nếu như các ngươi dám ngăn cản ta sẽ cùng hắn đồng quy vu tận!
Tên kia xiết chặt chủy thủ trong tay, tức thì cổ của Cao Chấn chảy máu.
Tạ Văn Đông không nói gì, bàn tay chậm rãi đưa vào trong lòng, đi về phía trước. Tên kia thấy Tạ Văn Đông đi tới kêu to lên:
- Ngươi muốn làm gì, đừng tới đây, đừng tới đây! Ta... ta sẽ giết hắn thật đấy!
Nói xong, chủy thủ trong tay run run đâm vào cổ của Cao Chấn một chút, Cao Chân nghiến răng không kêu thành tiếng, bởi vì hắn nhìn thấy Ảnh đi theo sát phía sau Tạ Văn Đông, không muốn bị mất mặt trước nữ nhân mà mình ngưỡng mộ trong lòng.
Khi Tạ Văn Đông chỉ còn cách Cao Chấn khoảng năm bước thì dừng lại, bàn tay đưa vào trong lòng cũng đã rút ra, kẹp theo một chiếc thiếp màu đen ở giữa hai ngón tay. Cười lạnh một tiếng, Tạ Văn Đông phất tay ném chiếc hắc thiếp về phía tên kia. Tên kia đã nhìn thấy rõ ràng, thấy hắc thiếp Tạ Văn Đông lôi từ trên người ra thì toàn thân không ngừng run cầm cập, đến khi Tạ Văn Đông ném chiếc hắc thiếp lại, tên kia kêu lên sợ hãi một tiếng, theo bản năng lùi một bước về phía sau, chủy thủ gác ở trên cổ Cao Chấn tự nhiên buông lỏng ra.
Ngay tại nháy mắt này, Ảnh đã xuất thủ, một thanh tiểu chủy thủ dài ba thốn rời tay bay đi, đâm vào trên cổ tên kia. Bởi vì chủy thủ không lớn mà còn rất nhẹ nên đâm vào không sâu, nhưng tên kia vẫn đau đớn rên lên một tiếng, ôm lấy vết thương. Tạ Văn Đông sao có thể bỏ qua cơ hội này, bước dài hai bước lao tới, một đao kết liễu hắn luôn.
Tất cả phát sinh quá nhanh, một hồi sau Cao Chấn mới tỉnh táo được trở lại, đã có được cảm giác sau khi chết hụt, nhìn Tạ Văn Đông dang hai tay ra. Tạ Văn Đông thấy thế cười nói:
- Cao đại ca, tuy rằng tôi cứu anh nhưng cũng không cần phải cảm ơn tôi như thế, ha ha...
Tạ Văn Đông đang cười mấy tiếng, chợt thấy Cao Chấn dang hay tay ôm lấy Ảnh vào ngực, nhẹ nhàng nói:
- Ảnh, thực sự rất cảm ơn em, trong thời khắc này còn có thể thấy em xuất hiện làm anh rất cảm động! Cảm ơn em đã cứu anh~!
Tạ Văn Đông ở một bên con mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài, đây là cái loại người gì vậy? Trong lòng mắng lớn Cao Chấn trọng sắc khinh bạn, lẽ ra mình không nên đến cứu hắn mới phải.
Ảnh bị Cao Chấn ôm chặt trong ngực sắc mặt đỏ ửng, bỗng nhiên nhấc chân đá một phát, lùi về phía sau hai bước. Cao Chấn xanh cả mặt, hai chân kẹp chặt, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nhăn nhó nhìn Ảnh, ngậm miệng không dám kêu lên thành tiếng, trong lòng hoài nghi tiểu đệ đệ của mình về sau có còn dùng được nữa hay không?
Tạ Văn Đông cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ quan tâm hỏi:
- Cao đại ca, anh làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy có phải là không thoải mái hay không?
Cao Chấn cười với Tạ Văn Đông so ra còn khó coi hơn là khóc:
- Ta... ta không sao! Ta vào phòng thay quần áo một chút đã!
Nói xong, không đợi Tạ Văn Đông mở miệng, méo mó tập tễnh đi vào trong phòng. Chờ sau khi đóng cửa lại, Cao Chấn ôm hạ thể sờ nắn một hồi, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Bảo bối, ngươi đứng lên cho ta đi mà, đừng làm ta sợ chứ!
Tạ Văn Đông quay về phía Ảnh cười nói:
- Ảnh, vừa rồi có phải cô dừng lực hơi quá hay không? Ha ha!
Khuôn mặt Ảnh đỏ lên, lườm Tạ Văn Đông một cái, quay người đi xuống lầu, phía sau vẫn truyền đến tiếng cười đáng ghét của Tạ Văn Đông.
Mười phút sau, Cao Chấn đã thay một bộ quần áo khác, vết thương trên cổ cũng đã bôi thuốc, dán một miếng băng gạc đơn giản.
- Cao đại ca, như thế nào mà Lý Sử Minh lại đột nhiên tạo phản vậy?
Tạ Văn Đông cùng Cao Chấn vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện.
Cao Chấn tức giận nói:
- Lý Sử Minh lấy thân phận trưởng lão bang hội thường xuyên đối nghịch với ta, mỗi lần ta quyết định chuyện gì hắn cũng đều ngang ngược ngăn cản, tạo phản cũng là chuyện sớm muộn thôi, chỉ là ta thật không ngờ hắn lại chọn vào lúc này. Gần đây bang hội bị cảnh sát kiểm tra rất gắt gao, ta cả ngày bận bịu việc trong bang, không để mắt đến tên cáo già này làm cho hắn có được cơ hội! Chính bởi vì điểm này mà đến bây giờ Lý Sử Minh vẫn còn chưa giết ta!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh thoát ra được, ngày tàn của Lý Sử Minh cũng không còn xa nữa!
Cao Chấn đột nhiên hỏi:
- Tiểu Mỹ cùng Tiểu Ngọc đâu? Hai nàng có khỏe không?
Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên, hắn cũng không biết hai tỷ muội này như thế nào, vừa rồi Khương Sâm mới chỉ cho hắn biết hai người không có việc gì nhưng tình huống cụ thể thế nào hắn cũng không biết, Tạ Văn Đông hàm hồ nói:
- Không có việc gì, hai nàng đều ở chỗ tôi, rất an toàn!
Cao Chấn gật đầu, khối đá đè nặng trong lòng rốt cục cũng được thả xuống, hưng phấn nói:
- Chỉ cần tỷ muội hai người Tiểu Ngọc không ở trong tay Lý Sử Minh, ta cũng không có gì phải sợ hắn nữa, bây giờ chính là lúc hắn phải trả nợ rồi!
Tạ Văn Đông vui vẻ nói:
- Còn có một tin tức làm cho người khác hưng phấn, Lý Phong con trai của Lý Sử Minh đang nằm ở trong tay tôi!
Tuổi tác Lý Phong xấp xỉ với Cao Chấn, bởi Lý Sử Minh ở trong Thanh bang có thân phận cực cao nên hai người từ nhỏ đã biết nhau. Thế nhưng tính cách khác nhau rất lớn, khi còn nhỏ hai người thường xuyên đánh nhau, sau lớn lên cũng cãi nhau không ngừng. Nhưng dù sao Cao Chấn cũng là lão đại Thanh bang, Lý Phong tuy có chỗ dựa là cha hắn, nhưng ở trước mặt Cao Chấn vẫn không dám quá kiêu ngạo.
Nghe thấy Lý Phong ở trong tay Tạ Văn Đông, Cao Chấn mừng rỡ trong lòng, cười ha ha nói:
- Huynh đệ, thật đúng là cậu! Với tình hình hiện tại mà còn có thể bắt được Lý Phong thực sự là không đơn giản. Cậu biết không, Lý Sử Minh chỉ có một đứa con trai này, bình thường coi như bảo bối, nếu hắn biết Lý Phong ở trong tay cậu không hiểu hắn sẽ có biểu tình thế nào đây! Ha ha! Huynh đệ, cậu nói một chút đi, làm thế nào mà bắt được hắn?
- À... cái này...
Tạ Văn Đông trong lòng xấu hổ, đó cũng là do Khương Sâm nói cho hắn chứ làm sao hắn biết bắt được Lý Phong như thế nào, gượng cười nói:
- Cái này... một lời khó nói hết, chờ ra khỏi đây tôi sẽ nói cho anh biết!
- Được rồi!
Nhóm người Tạ Văn Đông, Cao Chấn vừa mới lên xe thì điện thoại đã vang lên, nguyên lai là Khương Sâm gọi tới, báo cho Tạ Văn Đông biết hiện tại hắn đang ở khách sạn Bắc Phương, Cao gia tỷ muội cũng đã ở nơi này. Tạ Văn Đông nghe xong, nói với tài xế một tiếng trực tiếp đi thẳng tới Bắc Phương.
Tới khách sạn Bắc Phương rồi, không đợi Tạ Văn Đông mở miệng, Khương Sâm liền kéo hai người Tạ Văn Đông cùng Cao Chấn đến một gian phòng khách, kể mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần. Nguyên lại khi Lý Phong đón đi hai tỷ muội Cao Tuệ Mỹ ở cổng Nhất Trung, trùng hợp bị một huynh đệ Ám tổ trông thấy. Vốn toàn bộ đều rất bình thường, trong khoảng thời gian này Lý Phong cũng thường xuyên tới đưa đón Cao Tuệ Ngọc. Khi xe vừa mới đi không xa, người nọ đột nhiên nghĩ ra có cái gì đó không đúng, bình thường khi Lý Phong tới đều là ngồi trong một chiếc xe con, nhưng hôm nay lại có những hai chiếc. Mặc dù không thấy rõ bên trong có bao nhiêu người, nhưng căn cứ vào hình dáng lốp xe bị nén xuống có thể đoán rằng bên trong ngồi đầy người. Hơn nữa khi Cao Tuệ Ngọc lên xe, Lý Phong cười rất quỷ quái, người nọ khẳng định tiểu tử này không có hảo tâm. Vội vàng chặn một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo chiếc xe con phía trước. Mà hắn ngồi ở trong xe cũng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Khương Sâm, kể lại một lần chuyện vừa rồi. ( Tạ Văn Đông phân phó, Ám tổ là tổ chức tình báo, phát triển việc truyền tin là điều cần thiết, cho nên mỗi một thành viên trong Ám tổ đều có điện thoại di động)
Khương Sâm nghe thấy là việc về Cao Tuệ Ngọc, không dám khinh thường, bảo người nọ theo dõi sát Lý Phong, tùy thời có thể điện thoại liên lạc. Chờ sau khi Lý Phong tới Mạt Phất Nhĩ rồi, người nọ lập tức đem tin tức báo cho Khương Sâm, Khương Sâm bảo hắn không nên đả thảo kinh xà, ở bên cạnh theo dõi là tốt rồi. Sau đó Khương Sâm lại phái mấy người đi đến đó.
Khi Lý Phong cùng tỷ muội Cao Tuệ Ngọc vào phòng, huynh đệ Ám tổ này ngồi ngay sát vách, ghé vào tường lắng nghe bọn họ nói chuyện. Sau đó, Lý Phong đánh thuốc mê hai người đem lên tầng năm, người kia đi theo phía sau bọn chúng, không để lại dấu vết dán một chiếc hắc thiếp vào sau lưng tên đi cuối cùng, sau đó ngồi ở trong đại sảnh chờ viện binh. Những chuyện phát sinh sau đó không cần phải nói nhiều nữa. Cũng có thể nói là người kia nhanh trí cứu được sự thuần khiết của Cao gia tỷ muội, đặc biệt là hắn đã linh cơ dán hắc thiếp lên sau lưng thủ hạ của Lý Phong, bởi vì viện binh đến giúp cũng mất rất nhiều thời gian.
Khương Sâm từ đầu chí cuối kể lại một lần, hai người Tạ Văn Đông cùng Cao Chấn vừa nghe mồ hôi lạnh vừa chảy ròng ròng, đặc biệt là Tạ Văn Đông, âm thầm tự trách bản thân mình quá sơ suất, vẫn còn khinh thường tên Lý Phong này. Cao Chấn nghe xong, đứng lên kính cẩn hướng Khương Sâm hành một lễ, nói:
- Khương Sâm, ta xin đa tạ sự hỗ trợ của ngươi, nếu không cả đời của Tiểu Mỹ cùng Tiểu Ngọc đã bị hủy trong tay của tên súc sinh Lý Phong rồi, ta thay hai nàng nói lời cảm ơn với ngươi!
Khương Sâm đỡ lấy Cao Chấn, vội vàng nói:
- Thành thật mà nói, việc này vốn không phải là ta làm, hoặc giả có nói thì ta cũng là làm vì Đông ca, cần tạ ơn không phải là cảm ơn ta, mà là Đông ca cùng người huynh đệ nhạy bén kia!
Cao Chấn nghe xong có chút xấu hổ, Tạ Văn Đông nói:
- Lão Sâm, người huynh đệ kia có ở đây không? Ta cùng với Cao đại ca cần hảo hảo cảm tạ hắn!
Khương Sâm cười nói:
- Hắn đã sớm đi bận việc rồi, nói thật chứ, huynh đệ Ám tổ là tương đối cực khổ! Huấn luyện là mệt nhất, thường ngày cũng là bận rộn nhất, tính nguy hiểm cũng là lớn nhất!
Khương Sâm thầm nghĩ thừa dịp này có cơ hội kể khổ với Tạ Văn Đông, có khí Đông ca nhất thời cao hứng có khả năng sẽ tăng lương, gia tăng phúc lợi ấy chứ!
Lúc này cửa vừa mở ra, Lý Sảng cùng Cao Cường đi tới. Lý Sảng rụt cổ hô:
- Ta nói lão Sâm nhé, lời này của ngươi là có ý tứ gì hả, có phải là nói huynh đệ các đường khác chúng ta đều chỉ biết vui biết hưởng phúc mà không biết làm việc có phải không? Ngươi hơi quá đáng rồi đấy!
Cao Cường nghe xong liên tục gật đầu, tán thành lời Lý Sảng.
Khương Sâm biến sắc, làm thế nào mà hai thằng cha này lại vào đúng lúc này cơ chứ! Xấu hổ nở nụ cười, vội vàng nói:
- Không có, ý của ta là nói tất cả mọi người đều rất cực khổ...
Lý Sảng ngắt lời hắn, cười tà nói:
- Đúng đúng, đều rất khổ cực, nhưng riêng chỉ có Ám tổ là cực khổ nhất có phải không?
Khương Sâm vẻ mặt đỏ bừng, chỉ vào Lý Sảng nói không nên lời. Tạ Văn Đông đối với loại cãi vã vui đùa này trong bang hội cũng không ngăn cản, trái lại còn cho rằng có thể là tăng thêm tình cảm giữa mọi người. Cười Ha ha, Tạ Văn Đông nói với Lý Sảng:
- Được, Tiểu Sảng, xem ra bình thường ngươi cùng Trương ca, Cao Cường ở một chỗ, bản lĩnh tranh cãi cũng đã đề cao không ít rồi!
Sau đó quay đầu nói với Khương Sâm:
- Muốn nói đến miệng lưỡi thì ngươi còn phải hướng Tiểu Sảng mà học hỏi nhiều nhiều đó!
Last edited by Tiểu Thuận; 20-07-2010 at 02:41 AM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Lý Sảng nghe xong cực kỳ hưng phấn, vẻ mặt rất đắc ý. Khương Sâm nhếch miệng lên cười không thành tiếng, nói với Tạ Văn Đông:
- Đông ca, em thấy hay là chúng ta đi xem Tiểu Ngọc đi, bây giờ nàng dường như rất cần sự an ủi của anh đó!
Tạ Văn Đông gật đầu, kéo Cao Chấn cùng Khương Sâm đi ra ngoài. Cao Cường theo ở phía sau, đi qua bên người Lý Sảng thấy hắn vẫn còn đang cười khúc khích bèn đá hắn một cước:
- Ta nói Lão phì, ngươi cũng đừng có ngốc chứ, còn chưa hiểu ra được ý tứ của Đông ca hả?
Nói xong lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Lý Sảng thất thần, một hồi lâu sau mới hiểu được lớn tiếng hô:
- Đông ca, không phải là em chỉ có biết nói mồm đấy chứ?
Khương Sâm dẫn Tạ Văn Đông cùng Cao Chấn đến trước của một gian phòng, ra hiệu cho Tạ Văn Đông đi vào. Tạ Văn Đông nhìn nhìn Cao Chấn, hắn cười nói:
- Huynh đệ, mời cậu vào trước, lát nữa ta sẽ vào!
Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên, gõ nhẹ cửa vài phát rồi đi vào.
Cao Tuệ Ngọc đang nằm sấp trên giường chảy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Văn Đông đi vào, kêu lớn:
- Văn Đông!
Nhào vào trong ngực của hắn khóc nức nở.
Tạ Văn Đông đau lòng ôm lấy Cao Tuệ Ngọc, nhỏ giọng an ủi nàng:
- Tiểu Ngọc, không có việc gì nữa rồi, anh biết em bị ủy khuất, anh bảo đảm từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!
Cao Tuệ Ngọc nghẹn ngào nói:
- Văn Đông, anh biết không, lúc đó em rất sợ... bởi vì em nghĩ về sau... sẽ không còn được gặp lại anh...
Tạ Văn Đông mỉm cười nói:
- Đều qua rồi, đừng nói cũng đừng nghĩ đến nữa!
Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai Cao Tuệ Ngọc, đưa nàng ngồi trên giường. Quay đầu thấy Cao Tuệ Mỹ ở một bên đôi mắt cũng đã đỏ lên, vốn Tạ Văn Đông định đi tới an ủi nàng vài câu, nhưng nhìn thấy Cao Tuệ Ngọc còn đang khóc thút thít nên đành nhịn lại.
Cao Tuệ Ngọc kéo góc áo của Tạ Văn Đông, nhỏ giọng nói:
- Văn Đông, ôm em thêm một chút nữa được không?
Tạ Văn Đông trông thấy Cao Tuệ Ngọc vệt nước mắt loang lổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương đang trông ngóng, lòng như dao cắt, ngồi ở trên giường ôm Cao Tuệ Ngọc vào trong ngực. Cao ghé vào trên vai Tạ Văn Đông, trái tim lạnh buốt cuối cùng cũng cảm thấy được ấm áp. Một lát sau, ánh mắt đảo qua Cao Tuệ Mỹ đang cúi đầu ở một bên, cảm thấy không đành lòng, ghé vào tai Tạ Văn Đông nhỏ giọng nói:
- Văn Đông, anh qua an ủi tỷ tỷ một chút đi!
Tạ Văn Đông gật đầu, kéo Cao Tuệ Mỹ đến bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Mỹ, em không phải chịu ủy khuất chứ?
Cao Tuệ Mỹ bị Tạ Văn Đông kéo lại, đỏ mặt cúi đầu:
- Không có!
Tạ Văn Đông nghe xong yên tâm nói:
- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!
Cao Tuệ Mỹ cũng không chịu được nữa, gục ở trên vai Tạ Văn Đông khóc nghẹn ngào.
Tạ Văn Đông xấu hổ ngồi ở trên giường, nhìn nhìn Cao Tuệ Ngọc, thấy nàng không có biểu hiện gì. Hiện tại Tạ Văn Đông bên trái có Cao Tuệ Ngọc ôm, bên phải có Cao Tuệ Mỹ ghé vào trong ngực, trong lòng cười khổ một tiếng, lặng lẽ chống đỡ thế tiến công bằng nước mắt của hai tỷ muội.
Qua một hồi lâu, tâm tình của hai tỷ muội cũng ổn định trở lại, Cao Tuệ Mỹ đỏ mặt từ trong lòng Tạ Văn Đông đứng lên, Cao Tuệ Ngọc thấy thế đột nhiên hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ cũng yêu mến Văn Đông có phải không?
Cao Tuệ Mỹ nghe xong phi thường xấu hổ, cúi đầu không nói. Cao Tuệ Ngọc lại quay sang hỏi Tạ Văn Đông:
- Anh có yêu thích tỷ tỷ không?
- Anh... cái này... anh...
Tạ Văn Đông nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra thành lời được. Chính hắn cũng không dám chắc có phải là mình yêu thích Cao Tuệ Mỹ hay không, khiến bản thân hắn cảm thấy xấu hổ chính là đối với Cao Tuệ Mỹ và Cao Tuệ Ngọc hắn đều có cảm giác giống nhau. Điều này làm cho hắn cảm thấy mình rất vô sỉ, nhiều lần đã tự nói với mình như thế là không được, thế nhưng trái tim tuổi trẻ cũng không phải thứ mà hắn có thể khống chế được.
Cao Tuệ Ngọc nhìn hai người không nhắc lại nữa, trong lòng lặng lẽ sắp đặt dự định. Trong phòng trở nên nặng nề, không biết qua bao lâu, Cao Tuệ Mỹ ngẩng đầu hỏi:
- Phải rồi, em nghe Lý Phong nói ca ca em gặp nguy hiểm, bây giờ anh ấy thế nào rồi?
Lúc này ngoài cửa truyền vào âm thanh của Cao Chấn:
- Ai da, rốt cuộc muội muội cũng nhắc tới ta rồi, thật là làm ta cảm động quá!
Nói xong, Cao Chấn đi vào phòng, khoa trương nhìn nhìn đồng hồ trên tay, gật đầu nói:
- Chà, các ngươi đã ở trong phòng được bốn mươi lăm phút lẻ hai mươi lăm giây, cuối cùng cũng có thể nhớ đến ta, một ca ca như ta đây thật đúng là thất bại mà!
Nghe Cao Chấn nói xong, trên mặt Cao Tuệ Mỹ và Cao Tuệ Ngọc đều đỏ lên. Cao Tuệ Ngọc nũng nịu nói:
- Ca ~~ anh lại đáng ghét rồi~!
- Ha ha!
Cao Chấn nhìn vẻ mặt đỏ ửng của tỷ muội Cao Tuệ Ngọc hài lòng cười rộ lên, thế nhưng trong lòng lại có thêm một phần lo lắng cho muội muội, nếu như hai người thực sự đồng thời cùng yêu Tạ Văn Đông, vậy... vậy thì thật là phiền phức!
Tạ Văn Đông đứng lên:
- Cao đại ca, anh chờ có lâu không?
- Không lâu, không lâu, nếu như làm phiền mọi người thì ta sẽ lại đi ra, ta đến chủ yếu là báo cho muội muội là ta không sao, không cần phải lo lắng cho ta!
Nói xong, Cao Chấn đi ra ngoài thật, Cao Tuệ Ngọc kéo hắn lại, nũng nịu nói:
- Đại ca... !!
Tạ Văn Đông lắc đầu nói với Cao Chấn:
- Tôi thấy huynh muội các anh hẳn là có nhiều tâm sự, tôi đi ra ngoài trước!
Tạ Văn Đông ra khỏi phòng, xoay tay đóng cửa lại. Nhóm người Khương Sâm ở ngoài cửa thấy Tạ Văn Đông đi ra đều cười ám muội. Tạ Văn Đông hắng giọng một tiếng nói:
- Lý Phong ở đâu, ta đi gặt hắn!
Khương Sâm cười nói:
- Ở lầu ba, em đã lưu lại năm huynh đệ 'chiếu cố' hắn rồi!
Tạ Văn Đông gật đầu nói tốt. Lý Phong hiện đang bị nhốt trong căn phòng đơn số hai mươi, bị hai ba người 'thăm hỏi' cái bụng của hắn, phát ra âm thanh như sói tru, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hàm răng đã thiếu đi bốn chiếc răng cửa. Khi Tạ Văn Đông vào phòng chính là thấy tình cảnh như thế. Những người này thấy Tạ Văn Đông tiến đến bèn dừng tay khom lưng cùng nói:
- Đông ca!
Tạ Văn Đông gật đầu ra hiệu, một người đem qua một cái ghế, Tạ Văn Đông cười cười bắt chéo chân ngồi ở trước mặt Lý Phong. Lý Phong tràn ngập sợ hãi nhìn Tạ Văn Đông, run giọng nói:
- Tạ Văn Đông, ngươi... tốt nhất ngươi nên thả ta ra, bằng... bằng không cha ta sẽ không tha cho ngươi!
- Hắc!
Tạ Văn Đông cười nhạt nói:
- Xem ra ngươi nếm đau khổ còn chưa đủ! Các huynh đệ, trước tiên dạy cho hắn biết cách ăn nói như thế nào!
Người bên cạnh đáp ứng một tiếng, đè Lý Phong ngã ra đất đá cho một trận dữ dội. Qua không nổi ba mươi giây, thần chí của Lý Phong đã không còn rõ ràng nữa, kêu lớn:
- Đừng đánh, ai da! Tôi... tôi sai rồi, Đông ca, đừng đánh nữa mà!
Tạ Văn Đông phất tay bảo thủ hạ dừng lại. Nhìn Lý Phong cả người đầy vết máu, con mắt Tạ Văn Đông đảo quanh một vòng, lấy điện thoại đưa cho Lý Phong:
- Lý Phong, nếu như ngươi muốn mạng sống thì gọi điện thoại cho cha ngươi, bảo hắn tới đây đi!
Lý Phong giật mình nhìn Tạ Văn Đông, sợ hãi nói:
- Ngươi... ngươi bảo cha ta tới đây làm gì? Ngươi muốn hại ông ấy? Không được... ta sẽ không gọi!
Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, gọi một thủ hạ bên cạnh đến, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, người kia vừa nghe vừa gật đầu, chờ khi Tạ Văn Đông nói xong vội vàng chạy ra ngoài. Lý Phong nhìn một cách kì quái, không biết Tạ Văn Đông muốn làm gì, lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn đánh thì đánh luôn đi, dù thế nào ta cũng sẽ không gọi cha ta tới!
Hiện tại Lý Sử Minh là hy vọng cuối cùng của Lý Phong, hắn nghĩ rằng chỉ cần mình không chết thì nhất định cha sẽ tới cứu mình, nếu như bản thân cha mà tới đây, với tính cách của Tạ Văn Đông , chuẩn bị không tốt thì cả hai phụ tử đều sẽ phải chết ở chỗ này. Vì thế Lý Phong quyết định làm ‘con người kiên cường’ một hồi.
Nhưng rất nhanh hắn đã không còn cứng rắn được nữa. Người vừa bị Tạ Văn Đông kêu đi đã chạy về, còn cầm thêm một đoạn ống trúc rất nhỏ. Tạ Văn Đông nhìn thoáng qua Lý Phong, lớn tiếng nói:
- Treo hắn lên cho ta!
Lý Phong trong lòng sợ hãi muốn chết, giãy dụa kịch liệt:
- Tạ Văn Đông ngươi muốn làm gì, buông… Ai da!
Người kia tiến lên hung hăng đánh một quyền trên bụng hắn, Lý Phong đau đớn cảm giác dạ dày dường như co rút lại, lại kêu lên thêm một tiếng nữa. Mấy người đem hắn treo lên hệ thống lò sưởi ở trên cao, hai chân cách mặt đất nửa thước. Người bị Tạ Văn Đông gọi đi một tay cầm ống trúc, một tay cầm một cái chậu, đi tới trước người Lý Phong cười hắc hắc, mãnh liệt đâm ống trúc vào trên đùi Lý Phong đang treo lơ lửng trên mặt đất. Lý Phong đau đớn hét lên một tiếng, thần trí tỉnh táo lại được một ít, há mồm mắng to:
- Tạ Văn Đông , ta đ* c* m* ngươi! Có giỏi thì một mình cùng ta đơn đấu, các ngươi nhiều người như vậy mà hành hạ mình ta thì tính là bản lĩnh gì chứ!
‘tách tách!’ máu tươi trong cơ thể Lý Phong theo ống trúc chảy vào trong chậu, Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ đeo tay trầm giọng nói:
- Lý Phong, ngươi chỉ có thời gian là bốn mươi lăm phút, bốn mươi lăm phút sau ngươi sẽ chết vì mất quá nhiều máu! Đến khi nào cha của ngươi tới, khi đó ta sẽ rút ống trúc ra, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu, ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi!
Nói xong Tạ Văn Đông rút một điếu thuốc ra hút.
Lý Phong cúi đầu nhìn ống trúc đâm sâu vào trong đùi, máu đang không ngừng chảy từ một đầu vào trong chậu ở phía dưới. Ngay cả tự nhận là trải sự đời như Lý Phong cũng sợ hãi mặt không còn chút máu, cắn răng nói:
- Tạ Văn Đông, ngươi thật độc!
Tạ Văn Đông đứng dậy, phả khói thuốc vào mặt Lý Phong cười nhạt nói:
- Như nhau thôi, việc ngươi làm so với ta còn đê tiện hơn nhiều, còn cha của ngươi Lý Sử Minh cũng vậy cả!
Gáy Lý Phong đổ mồ hôi lạnh, nửa ngày không nói nên lời. Thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên âm thanh tí tách. Trải qua một phiên đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc Lý Phong mở miệng nói:
- Tạ Văn Đông, bây giờ ta sẽ gọi cho cha ta đến, bất quá ngươi lập tức phải thả ta ra!
Tạ Văn Đông nói:
- Lý Phong, người đừng ra điều kiện với ta, bởi vì ngươi không có tư cách.Ta hi vọng ngươi không nên lãng phí thời gian nữa, mạng sống của ngươi chỉ còn thời gian ba mươi tám phút thôi đó!
Lý Phong nghe xong nóng nảy, còn ba mươi tám phút nữa tính mạng của mình sẽ kết thúc sao? Hắn không muốn chết, bây giờ cũng không quản đến sống chết của Lý Sử Minh nữa, tru lên một tiếng:
- Đưa điện thoại cho ta, ta gọi! Đ*c*m* ngươi, ta gọi!
Nói xong, Lý Phong khóc lên ồ ồ.
Tạ Văn Đông hừ một tiếng:
- Đọc số điện thoại đi!
Lý Phong nghẹn ngào nói ra. Tạ Văn Đông nháy mắt với thủ hạ, một người mang qua một cái ghế đứng lên trên đó, bấm số điện thoại mà Lý Phong vừa đọc rồi đặt máy ở bên tai hắn. Rất nhanh đã có người bắt máy, Lý Phong kêu to:
- Alô! Cha, con là Tiểu Phong, cha, cha cứu con với, con sắp chết rồi!
Lý Sử Minh vừa nghe là con trai gọi tới, gấp đến độ nhảy dựng lên, vội vã hỏi:
- Tiểu Phong, con đang ở đâu, cha lập tức phái người đến cứu con!
Lý Phong còn muốn nói thêm nữa, Tạ Văn Đông đã đoạt lấy điện thoại, tiếp lời nói:
- Lý Sử Minh, rất cao húng khi có thể cùng ngươi nói chuyện. Ta là Tạ Văn Đông, con của ngươi đang ở trong tay ta, mạng sống của hắn chỉ còn lại ba mươi tám phút, muốn cứu hắn thì tới khách sạn Bắc Phương, ta ở đây chờ ngươi. Nhớ kĩ, hắn chỉ còn ba mươi tám phút!
Lý Sử Minh lớn tiếng nói:
- Tạ Văn Đông, ngươi đã làm gì con trai ta rồi? Nó mà có mệnh hệ gì ta sẽ đem ngươi băm thây vạn đoạn!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Tạ Văn Đông cười lạnh nói:
- Ta sẽ đợi đến ngày đó, bất quá hiện tại con của ngươi đang ở trong tay ta, muốn cứu hắn thì một mình đi đến khách sạn Bắc Phương. Mọi người đều là hắc đạo như nhau, nếu như ngươi báo cảnh, hậu quả cũng không cần ta phải nói ra chứ!
Thở ra một hơi, Tạ Văn Đông dặn dò:
- Ngươi hãy nhớ kĩ, chỉ được đến một mình, con của ngươi... còn ba mươi sáu phút nữa máu sẽ chảy khô! Tới hay không là nhìn vào lựa chọn của ngươi!
Nói xong, Tạ Văn Đông không đợi Lý Sử Minh mở miệng đã ngắt điện thoại, cười nhạt nói với Lý Phong:
- Mạng của ngươi nằm ở trong tay cha ngươi, nếu như địa vị của ngươi ở trong lòng cha ngươi không trọng yếu, vậy hôm nay chính là ngày tử của ngươi rồi!
Nói xong, Tạ Văn Đông không để ý tới Lý Phong, đi ra khỏi phòng. Nói với Khương Sâm ở phía sau:
- Lão Sâm, ngươi phái người giám thị động tĩnh của Thanh bang, mặc dù Lý Phong ở trong tay chúng ta nhưng cũng không thể khinh thường! Lý Sử Minh không đơn giản, nói không chừng tên cáo già này sẽ giở trò gì đó!
Khương Sâm nói:
- Vâng! Đông ca yên tâm đi, em đã sớm sắp xếp người xong xuôi rồi. Lý Sử Minh có làm việc gì cũng đều nắm trong lòng bàn tay!
Tạ Văn Đông hài lòng cười cười, có được sự giúp đỡ của Khương Sâm như thế này tuyệt đối là nhân sinh nhất đại mỹ sự (chuyện tốt nhất của đời người), việc ngươi có thể nghĩ đến hắn đã sớm giúp ngươi làm từ lúc nào rồi! Tạ Văn Đông vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Tốt lắm, ta đã không nhìn lầm người, lúc trước giữ ngươi cùng Lưu Ba lại thực sự là làm đúng rồi, ha ha!
Khương Sâm được Tạ Văn Đông khen có chút xấu hổ, ngại ngùng cúi đầu.
Lý Sử Minh biết Lý Phong ở trong tay Tạ Văn Đông lòng như dao cắt, chủ yếu hắn vừa biết tin tức Cao Chấn đã được Tạ Văn Đông cứu đi, Cao Chấn sẽ không có khả năng buông tha cho Lý Phong. Lý Sử Minh lo lắng cho an nguy của con trai, vội vã mang theo thủ hạ tâm phúc tới khách sạn Bắc Phương. Trên đường hắn dặn dò thủ hạ, bảo mọi người lưu hết lại ở phụ cận khách sạn. Mặc kệ bên trong phát sinh tình huống gì, mười phút sau phải nhất tề xông vào, không được để cho kẻ nào chạy thoát.
Lý Sử Minh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn Bắc Phương. Thủ hạ của hắn hơn trăm người đều mai phục ở gần đó, người nào cũng mang theo súng, đợi đến đúng thời gian thì xông vào. Lý Sử Minh đứng ở trước cửa, thở ra một hơi thật sâu, cất bước đi vào. Vào đến phòng khách, một người đi tới nhìn nhìn Lý Sử Minh nói:
- Đông ca chờ ông đã lâu, mời lên lầu!
Lý Sử Minh hừ một tiếng, sờ sờ cổ tay, đi theo sau người nọ lên lầu. Tới lầu ba rồi, người nọ đưa Lý Sử Minh đến trước cửa một gian phòng tiếp khách, ra hiệu cho hắn mở hai tay ra, sau đó tỉ mỉ kiểm tra trên người hắn một lần, lục soát lấy ra hai khẩu súng lục, cười cười chỉ vào cửa nói:
- Mời ông vào!
Lý Sử Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra đi vào. Bên trong rất lớn, ở giữa phòng bày một chiếc bàn hội nghị dài tận mười thước, Tạ Văn Đông ngồi ở giữa, Cao Chấn ngồi ở bên cạnh hắn, phía sau còn có hơn mười người.
- Lý Sử Minh quả nhiên có thể coi là một nhân vật, thực sự đã đến rồi, ha ha!
Tạ Văn Đông nhìn thấy hắn cười rộ lên.
Lý Sử Minh lớn tiếng nói:
- Tạ Văn Đông, ta không có thời gian nghe ngươi nói lời thừa, con trai của ta ở đâu, ta muốn gặp nó!
Tạ Văn Đông nói:
- Không dám không dám, ta là một người biết giữ chữ tín và danh dự, ngươi đã đến thì ta sẽ trả người!
Nói xong quay lại nói với người phía sau:
- Hai người đi kéo Lý Phong qua đây, phải nhanh chút, đừng làm cho khách nhân của chúng ta sốt ruột!
Phía sau có hai người lên tiếng đáp ứng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau khi Lý Sử Minh thấy hai người rời đi, nhìn Tạ Văn Đông lạnh giọng hỏi:
- Ta tới rồi, ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói ra đi!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Ta không có gì muốn nói với ngươi cả, lời này tốt nhất ngươi nên hỏi Cao đại ca đi!
Tạ Văn Đông chỉ chỉ Cao Chấn, Cao Chấn đứng lên đi tới hướng Lý Sử Minh, lạnh giọng nói:
- Lý Sử Minh, ngươi là trưởng lão của bang hội, đã là người chỉ đứng dưới một người, ta đãi ngươi cũng không bạc, vì sao phải hại ta?
Lý Sử Minh cười nhạt nói:
- Ngươi hả? Sao ngươi không hỏi xem bản thân ngươi có khả năng làm lão đại của bang hội hay không?
Cao Chấn không nói gì, nhìn chằm chằm Lý Sử Minh. Lý Sử Minh nói tiếp:
- Lông còn chưa dài hết mà đã đòi làm lão đại! Ngươi nói xem, mấy năm nay Thanh bang dưới sự dẫn dắt của ngươi đó có được những thành tựu gì, bây giờ thật vất vả mới phát triển lên được, ngươi lại tín nhiệm Tạ Văn Đông, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, sớm muộn gì có một ngày hắn cũng sẽ chiếm đoạt lấy Thanh bang mà ngươi vẫn còn cho hắn là người tốt sao! Cao Chấn, ta nói cho ngươi biết, ngươi không có khí phách để ngồi ghế lão đại, cũng không có đầu óc để làm lão đại! Nếu như Thanh bang vẫn còn do ngươi lãnh đạo, cách ngày diệt vong cũng sẽ không xa nữa. Ngươi đãi ta không tệ ta biết, chính vì thế ta mới không giết ngươi!
Cao Chấn lẳng lặng nghe Lý Sử Minh nói xong, tức giận nói:
- Được! Có lẽ ta không có năng lực làm một lão đại tốt, nhưng như vậy có thể đại biểu là ngươi làm được sao? Ngươi muốn làm lão đại Thanh bang thì có thể tổ chức toàn bộ trưởng lão lại mà kết tội ta, dùng loại thủ đoạn hèn hạ này với ta thì tính được là cái gì? Thanh bang mà do ngươi dẫn dắt sẽ diệt vong nhanh hơn đó!
Lý Sử Minh ha ha cười lớn:
- Hôm nay nếu Lý Phong không xảy ra chuyện, ta đã sớm diệt đi Văn Đông hội, chỉ là trời không giúp ta!
Lý Sử Minh chỉ vào Tạ Văn Đông dữ tợn nói:
- Tạ Văn Đông, ngươi thông minh lắm! Cao Chấn là kẻ ngu nhưng ta thì không, ngươi tiếp cận Thanh bang không đơn giản chỉ để bản thân phát triển như vậy, một ngày còn có ta ở đây thì ngươi đừng hòng nghĩ động tới Thanh bang!
Tạ Văn Đông trong lòng thầm rung động, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lý Sử Minh nói:
- Lý Sử Minh, ngày hôm nay ta nói cho ngươi biết, ta không có ý nghĩ muốn động tới Thanh bang, lại càng không chiếm đoạt, một ngày còn có Cao đại ca ở đây, Văn Đông hội vĩnh viễn là minh hữu của Thanh bang!
- Ha ha!
Lý Sử Minh cười nói:
- Lời này của ngươi chỉ có thể nói với kẻ ngu si như Cao Chấn thôi, ngươi cho rằng người khác không nhìn ra dã tâm lang sói của ngươi sao?
Tạ Văn Đông hừ một tiếng, quay đầu không thèm nói nữa, nhưng trong lòng lại tự nhủ tên Lý Sử Minh này thật sự là không đơn giản! Kỳ thực không phải là Tạ Văn Đông không nghĩ đến thừa dịp Cao Chấn không có phòng bị với mình mà nhất cử chiếm đoạt Thanh bang, chỉ là liên tục không có cơ hội, đầu tiên là đối phó với Mãnh Hổ bang, sau lại là Huynh Đệ minh, chờ đến khi thực sự dọn dẹp được hết rồi thì chính quyền thành phố lại có một đợt hoán huyết (đọc lại chương 13).
Tạ Văn Đông đã từng hỏi qua bản thân mấy lần, nếu như thật sự có cơ hội chiếm đoạt Thanh bang, bản thân mình có vì tình nghĩa với Cao Chấn mà buông tha hay không, nhưng mỗi lần đáp án hiện lên trong đầu đều là không, tuyệt đối không buôn tha! Tuy rằng hắn biết làm như vậy là không phải!
Chính nghĩa là cái gì, không ai có thể nói rõ ràng được, ngày hôm nay ngươi có thể cảm thấy không đúng nên không làm, nhưng về sau khi quay đầu nhìn lại thì không còn đúng nữa, đến lúc đó cơ hội hối hận cũng không có, hơn nữa cũng sẽ không có người nào cảm ơn ngươi, đồng tình với ngươi. Vì phát triển, nếu như muốn mạnh mẽ hơn, nhất định cần phải bỏ đi một vài thứ, đó chính là lương tâm và cái gọi là chính nghĩa!
Cao Chấn cười lạnh một tiếng:
- Lý Sử Minh, ngươi đừng cố gắng chia rẽ quan hệ giữa ta và Văn Đông, ta tin tưởng vào con mắt của mình, cũng tin tưởng vào tính cách của Văn Đông! Chỉ có tiểu nhân như ngươi mới có thể lúc nào cũng mọi nơi mọi lúc đề phòng người khác thôi!
Lý Sử Minh nghe xong tức giận đến mức nghiến chặt răng, nhìn bộ dạng Cao Chấn vì Tạ Văn Đông mà lên tiếng bênh vực, hắn thực sự rất muốn đi tới hung hăng mà đánh cho Cao Chấn một trận.
Lúc này Lý Phong được hai người kéo đến. Sau khi vào phòng, hai người đem Lý Phong để trên mặt đất, đi tới bên người Tạ Văn Đông nói nhỏ:
- Đông ca, Lý Phong tắt thở rồi!
Tạ Văn Đông mặt không chút biểu tình gật đầu, cho dù Lý Phong còn chưa chết cũng sẽ không để hắn còn sống mà thả ra, bởi vì hắn dám vô lễ với Cao Tuệ Ngọc, điều này làm cho Tạ Văn Đông không thể chịu đựng được.
Lý Sử Minh thấy con trai đang nằm trên mặt đất, vội vàng chạy lại, mặt Lý Phong không còn chút máu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đột nhiên Lý Sử Minh có một dự cảm không hề tốt, run run đưa tay sờ tới chóp mũi Lý Phong, không cảm thấy được một tia nhiệt khí nào. Lý Sử Minh chưa từ bỏ ý định, lại sờ sờ cổ của Lý Phong, không có mạch đập.
Lý Sử Minh khóc không ra nước mắt, ôm Lý Phong siết chặt vào trong ngực. Nỗi đau đầu bạc tiễn đầu xanh người bình thường há có thể chịu đựng được, huống hồ Lý Sử Minh chỉ có một đứa con trai này. Đại khái qua khoảng năm phút, Lý Sử Minh gào lên một tiếng, khóc rống lên, bàn tay gắt gao ôm thi thể của Lý Phong.
Cao Chấn nhìn cảm thấy không đành lòng, mặc dù hắn hận Lý Sử Minh, nhưng thấy tình cảnh như thế ít nhiều cũng có chút đồng cảm vớ hắn. Tạ Văn Đông đưa tay nâng cằm, lẳng lặng chờ Lý Sử Minh khóc xong, vừa rồi trong lòng hắn đã phán cho Lý Sử Minh tội chết, không phải vì hắn tạo phản, mà là bởi vì hắn quá thông minh, về sau nếu hắn thực sự ngồi ghế lão đại Thanh bang, đây tuyệt đối là một kình địch của mình.
Qua rất lâu, Lý Sử Minh chậm rãi buông Lý Phong xuống bên cạnh, hắn làm rất chậm, giống như Lý Phong đang ngủ sợ sẽ khiến hắn tỉnh giấc. Lý Sử Minh đứng lên nhìn chòng chọc Tạ Văn Đông nghiến răng nói:
- Tạ Văn Đông, ta và ngươi có thù oán gì, vì sao phải giết con trai ta? Ngày hôm nay ngươi phải dùng mạng của ngươi để đổi lại!
Tạ Văn Đông trầm sắc mặt nói:
- Con của ngươi đáng chết! Ngươi có biết tại sao không? Bởi vì hắn dám động vào Cao Tuệ Ngọc, chỉ với điểm này hắn đã có thể chết một vạn lần rồi!
Nhìn khuôn mặt thương tâm quá độ mà trở nên trắng bệch của Lý Sử Minh, Tạ Văn Đông cười nhạt nói:
- Dùng mạng của ta để đổi lại? Ha ha, ta không biết vì sao mà ngươi có thể nói được như vậy. Thế nhưng có một điểm ta có thể nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!
- Ha ha!
Lý Sử Minh cuồng tiếu chỉ vào Tạ Văn Đông điên cuồng hét:
- Ta chết? Ta mà chết ngươi cũng đừng nghĩ đến sống nữa, ngày hôm nay không ai có thể rời khỏi nơi này được. Các ngươi đều phải chết, toàn bộ phải đi tuẫn táng theo con ta!
Tạ Văn Đông nói:
- Ngươi còn đang trông cậy vào những thủ hạ của mình sao? Đừng có nằm mơ, nếu như bây giờ ngươi còn sốt ruột, ngươi cứ đến bên cửa sổ là có thể thấy tình cảnh bọn chúng bị cảnh sat bắt đi đó!
Lý Sử Minh kinh ngạc há mồm, không dám tin tưởng đi tới bên cửa sổ. Giật rèm cửa xuống nhìn ra, bên ngoài quả nhiên đèn xe cảnh sát lóe lên, hơn mười chiếc xe cảnh sát dừng ở gần đó, nương theo ánh đèn, mơ hồ có thể thấy được cảnh sát qua lại bắt người lên xe. Lý Sử Minh quay đầu lại, nhìn Tạ Văn Đông, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tạ Văn Đông rất có thể đã bị ánh mắt của Lý Sử Minh giết chết.
Tạ Văn Đông cười nói:
- Ta biết ngươi rất kinh ngạc, vì sao ở đây lại xuất hiện cảnh sát? Nhất cử nhất động của ngươi đều ở trong lòng bàn tay ta, thậm chí nội dung ngươi cùng thủ hạ nói chuyện ta cũng rõ ràng. Ngươi cho rằng để thủ hạ mai phục ở phụ cận ta không biết sao, cảnh sát là do ta gọi tới, bọn họ sẽ hảo hảo chiêu đãi thủ hạ của ngươi, yên tâm đi, hẳn là sẽ không để sót kẻ nào chạy thoát đâu!
Lý Sử Minh thở dài một tiếng:
- Tạ Văn Đông, ngươi thực sự rất thông minh! Ta thua...
Tạ Văn Đông cười đắc ý, đứng lên nói:
- Lý Sử Minh, coi như là ngươi sáng suốt, lấy đầu óc của ngươi hắn là đã đoán ra ta sẽ đối đãi với ngươi như thế nào rồi!
Nói xong quay về thủ hạ ở phía sau ra hiệu.
Lý Sử Minh không phải người ngu, biết Tạ Văn Đông đã động sát khí, trái tim đập mạnh, quyết tâm mình có chết cũng không thể để Tạ Văn Đông sống, nghĩ vậy, cánh tay nhoáng lên, từ trên cổ tay rơi ra một khẩu súng xuống lòng bàn tay, chĩa vào Tạ Văn Đông lớn tiếng quát:
- Đừng động đậy, nếu không ta sẽ giết Tạ Văn Đông đầu tiên!
Tất cả mọi người đều cả kinh, bao gồm cả Tạ Văn Đông trong đó, thật không thể ngờ Lý Sử Minh còn có một chiêu này. Người Văn Đông hội không dám bước lên phía trước một bước, ào ào đưa tay về phía sau lưng. Lý Sử Minh cười nhạt nói:
- Tốt nhất các ngươi đừng nên rút súng ra, nếu không ta nhất định sẽ khiến cho Tạ Văn Đông chết trước!
Lời của Lý Sử Minh làm cho mọi người chấn động dừng lại, sau đó hắn lắc lắc tay nói với Tạ Văn Đông:
- Tạ Văn Đông, ngươi chậm rãi đi từ từ đến đây! Tốt nhất đừng có đùa giỡn thủ đoạn gì!
Tạ Văn Đông nghe xong trái lại cười cười, ngồi xuống, rút thuốc ra chậm rãi hút, hoàn toàn coi súng trong tay Lý Sử Minh không tồn tại. Bộ dáng nhàn nhã bình tĩnh khiến cho toàn bộ mọi người trong phòng hội nghĩ đều phải thầm giơ lên ngón cái.
Lý Sử Minh trong lòng nguội lạnh, hắn đã thua, hắn biết mình không có khí phách như Tạ Văn Đông, đây không phải là thứ có thể giả vờ được, trên người Tạ Văn Đông tản mát ra khí thế tài năng của bậc vương giả đến bức người. Tạ Văn Đông nhàn nhạt nói:
- Lý Sử Minh, đừng nên chống cự không cần thiết nữa. Nam nhân phải biết đến thất bại, ngươi đã gia nhập canh bạc này, nên suy nghĩ đến hậu quả đi!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Lý Sử Minh nghe xong gáy toát mồ hôi, thần chí đã có chút mơ hồ, cuồng tiếu nói:
- Ha ha! Ta thua! Ta thua thì đã làm sao, ta có chết cũng phải kéo theo ngươi!
Dứt lời, Lý Sử Minh bóp cò một cách dứt khoát.
'Đoàng' một tiếng súng vang lên, Tạ Văn Đông vẫn ngồi yên ở chỗ ngồi không hề di chuyển, chỉ là thân thể của Ảnh chắn phía trước Tạ Văn Đông, trên ngực đã xuất hiện một lỗ máu. Ảnh không phát ra tiếng kêu nào, phảng phất như thụ thương không phải là mình. Nhanh chóng rút súng ra chĩa vào Lý Sử Minh. Lý Sử Minh bị Ảnh làm cho giật mình, thật không ngờ cô gái mỹ lệ ở phía sau Tạ Văn Đông kia lại có thể giúp hắn đỡ một súng này, trong lòng thầm hận, ngươi muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi! Lý Sử Minh không chút do dự bóp cò lần thứ hai.
Cao Chấn ở một bên nhìn thấy rõ ràng, vết thương trên ngực Ảnh phảng phất như là ở chính trên người hắn, trong nháy mắt lúc Ảnh bị thụ thương, hắn quát lớn một tiếng lách đến trước người Ảnh ôm lấy nàng.
'Đoàng!' 'Đoàng!' hai tiếng súng vang lên, thời gian dường như dừng lại, trong phòng hội nghị, mọi người ngây ngây ngốc ngốc đứng nhìn. Ảnh bị trúng phát súng đầu tiên của Lý Sử Minh, cảm thấy trên ngực truyền đến cơn đau nhức dữ dội cùng cảm giác tê liệt, thần chí dần dần không rõ ràng, thế nhưng vẫn thầm cắn răng, hầu như là đồng thời cùng Lý Sử Minh hướng đối phương mà nổ súng. Tử đạn của Ảnh đục một lỗ trên đầu Lý Sử Minh. Mà đạn của Lý Sử Minh lại găm vào phía sau lưng của Cao Chấn.
Ba người chậm rãi ngã xuống đất, trong sát na Ảnh hôn mê, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nhưng tươi cười của Cao Chấn, biết hắn vì mình mà ngăn chặn một súng này, một giọt nước mắt từ khóe mắt của Ảnh chảy xuống.
Tạ Văn Đông đứng lên, trong lòng không biết là có cảm giác gì, trưởng lão Thanh bang Lý Sử Minh đã chết, Cao Chấn cũng sống chết không rõ, Thanh bang bây giờ giống như là cự long không đầu, chiếm đoạt nó đối với Tạ Văn Đông mà nói dễ như trở bàn tay. Đáng lẽ Tạ Văn Đông phải vui vẻ, thế nhưng lại cao hứng không nổi. Đi tới bên người Cao Chấn, cởi áo khoác bịt lên vết thương trên lưng hắn, quay đầu quát lớn:
- Các ngươi vẫn còn ngây ra đấy làm gì? Mau đưa Cao Chấn và Ảnh vào bệnh viện!
Người ở trong phòng hội nghị như là trong mộng mới tỉnh, vội vàng cõng Cao Chấn và Ảnh lên hướng chạy ra phía ngoài. Tạ Văn Đông vốn định cùng đến bệnh viện để xem sinh tử của hai người, thế nhưng hắn không rời đi, còn có chuyện trọng yếu cần phải làm. Thở ra một hơi thật sâu, Tạ Văn Đông làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại, nói với đám thủ hạ:
- Thanh lý thi thể của Lý Phong đi, nhớ kỹ, cần thanh lý triệt để, ngay cả một sợi tóc cũng không thể lưu lại!
Đám thủ hạ vâng dạ, lập tức mang Lý Phong ra ngoài. Tạ Văn Đông tiếp tục nói:
- Thi thể Lý Sử Minh để lại ở đây, không ai được động vào! Các ngươi đi ra ngoài trước đi!
Dứt lời, Tạ Văn Đông ngồi xuống, lẳng lặng chờ một người.
Một lát sau, một đám cảnh sát đi đến, dẫn đầu chính là một người đàn ông bốn mươi tuổi có lẻ, thân hình cao lớn uy mãnh, hai mắt lấp lánh hữu thần, một thân tây trang phẳng phiu. Sau khi vào phòng nhìn khắp nơi, trong phòng hội nghị chỉ có hai người, trong đó một người là người chết, còn lại là một thiếu niên ngồi ở chính giữa bàn hội nghị. Người kia nói với đám cảnh sát ở phía sau:
- Các cậu đi ra ngoài trước chờ tôi, tôi có lời cần hỏi hắn!
Cảnh sát phía sau ào ào vâng dạ, đưa mắt nhìn Tạ Văn Đông rồi xoay người ly khai.
Người kia đi tới bên bàn hội nghị ngồi đối diện với Tạ Văn Đông, nghiêm mặt nói:
- Ngươi chính là Tạ Văn Đông! Trước đây nghe người khác nhắc tới ta vẫn chưa thể tin được, vừa mới gặp mặt thấy ngươi con trẻ hơn so với tưởng tượng của ta đó.
Tạ Văn Đông cười nói:
- Không biết Trình cục trưởng ông khen tôi hay là mắng tôi, thế nhưng cái đó không quan trọng, tôi chính là Tạ Văn Đông, một cái tên tồn tại được tất cả các ngươi nhớ kỹ!
Trình cục trưởng cười cười, chỉ chỉ ngón tay vào thi thể trên mặt đất nói:
- Ta đến không phải để thảo luận tuổi tác của ngươi! Rốt cuộc Lý Sử Minh vẫn chết ở trong tay ngươi, xem ra ngày ngươi chiếm đoạt Thanh bang cũng không còn xa nữa nhỉ?
- Hắc hắc!
Tạ Văn Đông cười nhạt nói:
- Hi vọng Trình cục trưởng không nên thăm dò tôi, Lý Sử Minh chết tôi cảm thấy rất khổ sở, tôi không muốn giết người, thế nhưng hắn muốn giết tôi, tôi chỉ ở vào thế phải tự vệ mà thôi! Việc này dựa trên luật pháp ông không làm khó được tôi đâu!
Trình cục trưởng nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông hừ một tiếng, không nói gì. Tạ Văn Đông nói tiếp:
- Vừa rồi ở bên ngoài dường như Trình cục bắt được không ít người nhỉ! Chắc hẳn cũng tịch thu được rất nhiều vũ khí, như vậy là hoàn thành tốt đẹp vụ đại án ở trong tỉnh rồi, đó chính là công lao rất lớn, đối với người tiết lộ tin tức cho ông là tôi đây có lẽ cũng nên biểu thị một chút lòng biết ơn đi chứ!
Trình cục trưởng nhìn Tạ Văn Đông, cảm thấy tên này quả thật không đơn giản, những tên hắc đạo lão đại lợi hại không phải hắn chưa thấy qua, nhưng người giống như Tạ Văn Đông này, ngồi ở trước mặt mình nói nói cười cười lại không có mấy người, dường như tất cả mọi việc đều do hắn nắm giữ vậy. Trình cục trưởng thở dài hỏi:
- Ngươi muốn cái gì?
Tạ Văn Đông cười nói:
- Thứ tôi cần rất đơn giản, chỉ cần một cuộc nói chuyện với Trình cục ông thôi!
Trình cục trưởng nói:
- Ngươi nói đi, chỉ cần không trái với pháp luật ta sẽ tận lực làm!
Tạ Văn Đông lắc đầu, người này thật đúng là vừa thối lại vừa ngang ngạnh, ba câu không rời một chữ luật, người như vậy trong xã hội bây giờ thực sự không còn nhiều nữa, Tạ Văn Đông nhẹ giọng nói:
- Chuyện không trái pháp luật thì tự tôi cũng có thế ứng phó, còn cần phải phiền phức Trình cục ông sao? Kỳ thực yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần về sau Trình cục đối với Văn Đông hội một mắt nhắm một mắt mở là tốt rồi!
Trình cục trưởng cười nhạt nói:
- Cái này không có khả năng, Tạ Văn Đông ngươi nhớ kỹ cho ta, chỉ cần ta còn là cục trưởng của thành phố J, sẽ không có kẻ nào có thể ở trước mắt ta mà phạm pháp, người khác không thể, ngươi, Tạ Văn Đông cũng không thể! Đừng tưởng rằng bản thân là đại ca xã hội đen ta sẽ sợ ngươi, nếu như ngươi thấy ta 'thuận mắt', ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi tới 'bái phỏng'!
Tạ Văn Đông nói:
- Trình cục trưởng! Ông biết tôi là xã hội đen thì tốt rồi, ông không vì tính mệnh mình mà lo lắng cũng không sao, nhưng lẽ nào ông không lo lắng cho an nguy người nhà của mình hả?
Trình cục trưởng đứng lên tức giận nói:
- Lúc ta làm cục trưởng thành phố J đã nghĩ đến điểm này, ngươi không cần lấy người nhà của ta mà uy hiếp ta, nếu thực sự như vậy, ngươi chỉ khiến ta càng thêm hận ngươi. Ngươi mà làm ta hận ngươi kịch liệt, ngươi cũng không có được kết cục dễ xơi đâu!
'Mẹ nó!' Tạ Văn Đông thầm mắng, chưa từng thấy qua kẻ này như vậy! Đứng lên theo nói:
- Yêu cầu của tôi đối với tất cả mọi người đều có chỗ tốt, ông lỏng tay với tôi, như vậy toàn bộ hắc đạo thành phố J chính là của tôi, tôi can đoan đến lúc đó hắc đạo sẽ không có phân tranh nữa, thành phố J tuyệt đối sẽ biến thành nơi tỷ lệ tội phạm thấp nhất, an bình nhất trong toàn bộ tỉnh, ông ở trên tỉnh cũng có chỗ tốt mà nói, thăng quan cũng là chuyện cầm chắc. Ông còn có lý do gì mà không đáp ứng?
Trình cục trưởng cười nói;
- Lý do chỉ có một, ta tuyệt đối sẽ không phụ lương tâm và chức trách của ta!
Ai! Tạ Văn Đông không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi hỏi:
- Ông thực sự không thích tiền, không thích quyền lợi sao?
Trình cục trưởng bình tĩnh đáp:
- Không phải không thích, nhưng phía trên ta đã nói, tuyệt đối không phụ lại lương tâm của ta!
Tạ Văn Đông nở nụ cười, kỳ thực tính cách Trình cục trưởng cùng mình rất giống nhau, cùng là người sống dựa vào nguyên tắc, chỉ là con đường lựa chọn bất đồng, một người thì giữ lại lương tâm, một người thì đem lương tâm vất bỏ. Tạ Văn Đông biết, nếu như mình là Trình cục trưởng, cũng sẽ lựa chọn giống như hắn. Nhưng mình lại không phải, mà mình là lão đại hắc đạo, cùng với Trình cục trưởng ở trong cùng một thành phố chỉ có thể có một kết cục, trong đó phải có một người rời đi! Tạ Văn Đông vẫn biết, người rời đi quyết không phải là bản thân mình, bởi vì hắn đã từ bỏ lương tâm.
Tạ Văn Đông tiếc hận nói:
- Trình cục trưởng, xem ra chúng ta cũng không còn gì để nói, có tranh luận nữa cũng không có kết quả.
Dứt lời, Tạ Văn Đông đi ra khỏi phòng, đi tới trước cửa đứng lại, nhàn nhạt nói:
- Hy vọng có một ngày ông sẽ không vì sự kiên trì của mình mà hối tiếc!
Nhìn bóng lưng của Tạ Văn Đông rời đi, Trình cục trưởng nhỏ giọng khẳng định nói:
- Quyết sẽ không!
Tạ Văn Đông đi tới phòng khách, thấy Lý Sảng đã chờ ở đây, bèn hỏi:
- Tiểu Sảng, việc Cao Chấn trúng đạn hai tỷ muội Tiểu Ngọc có biết không?
Lý Sảng lắc đầu nói:
- Hai nàng không biết! Em thấy hai nàng mệt mỏi đang ngủ rồi, không cho người của bang hội đi quấy rầy, hôm nay đã phát sinh không ít chuyện, nếu như lại để hai nàng biết Cao Chấn có chuyện sợ rằng....
Tạ Văn Đông gật đầu:
- Ngươi làm đúng! Trước tiên chúng ta đi tới viện xem tình hình của Cao Chấn và Ảnh đã!
Tạ Văn Đông gọi điện thoại hỏi rõ đưa đến bệnh viện nào, sau đó cùng Lý Sảng ngồi xe rời đi. Khi đến phòng cấp cứu của bệnh viện, ngoài cửa đứng đầy người, thấy Tạ Văn Đông tới đồng thời tiến lên chào hỏi. Tạ Văn Đông hỏi Khương Sâm:
- Tình hình Cao đại ca thế nào rồi?
Khương Sâm nói:
- Cao Chấn và Ảnh vừa mới vào phòng phẫu thuật, vẫn chưa biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không, hy vọng hai người họ có thể cố gắng qua được! Em thấy Ảnh bị thụ thương có vẻ rất nghiêm trọng!
Tạ Văn Đông gật đầu, ảm nhiên nói:
- Đây là lần thứ hai nàng cứu ta, thật không biết sau này làm sao để trả cho nàng nhân tình này, hi vọng về sau vẫn còn có được cơ hội.
Khương Sâm nghiêm mặt nói:
- Đông ca, anh không cần tự trách mình, nếu đã gia nhập Văn Đông hội thì phải nghĩ đến sẽ có một ngày như thế, chúng ta là hắc đạo, kiếm được tiền so với người khác nhiều hơn, nhưng đồng dạng cũng là chơi đùa với tính mệnh!
- Ừ!
Tạ Văn Đông tựa ở tường, rút ra điếu thuốc, Khương Sâm ở một bên giúp hắn châm lửa. Đoàn người đều không nói chuyện, lẳng lặng chờ ở cửa phòng cấp cứu. Tạ Văn Đông trong lòng phức tạp, vẫn hi vọng Cao Chấn có thể sống sót được, lại hi vọng hắn cứ vậy mà chết đi, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày đao kiếm tương tranh, với tính cách của Tạ Văn Đông muốn làm thì sẽ làm, không bao giờ có khái niệm thứ hai, chiếm đoạt Thanh bang chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu mở ra, một gã hộ sĩ tuổi còn trẻ trên người dính vài vết máu gấp gáp đi ra. Lý Sảng vội vàng chạy lên trước hỏi:
- Bác sĩ, người ở bên trong thế nào rồi? Có thể cứu sống hay không?
Hộ sĩ vừa đi vừa nói:
- Bây giờ còn chưa biết được, giải phẫu vẫn chưa kết thúc, các ngươi chờ một lát nữa đi!
Đi qua bên cạnh Tạ Văn Đông, thấy tàn thuốc trên mặt đất, bất mãn nói:
- Ở đây không cho hút thuốc, ngươi không biết sao?
Tạ Văn Đông ngẩng đầu trừng mắt nhìn hộ sĩ không nói gì, đột nhiên toàn bộ người bên cạnh đứng lên, dọa cho tiểu hộ sĩ kêu lên 'má ơi' một tiếng rồi chạy mất. Mọi người nhìn nhau cười ha ha. Bầu không khí cũng không còn trầm lặng nữa.
Thẳng cho tới khi gần hai giờ sáng, rốt cuộc cũng nghe được tin tức làm người khác hưng phấn, Cao Chấn và Ảnh đều bình yên vô sự. Cao Chấn thương thế nhẹ hơn, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian ngắn là vô sự, mà thương thế của Ảnh thì tương đối phiền phức, xử lý không tốt sẽ dẫn đến di chứng.
Qua một ngày, Tạ Văn Đông dẫn hai tỷ muội Cao Tuệ Mỹ đến bệnh viện thăm Cao Chấn đã tỉnh lại, ngoài phòng bệnh đều là người của Thanh bang, mặt ai cũng mang lo lắng. Thanh bang trưởng lão phản loạn đã chết, Cao Chấn lại bị trọng thương, Thanh bang bây giờ như rắn mất đầu, không người chủ sự, người trong bang hội đều lo lắng. Những người này đều là nòng cốt của Thanh bang trung thành với Cao Chấn, tâm phúc của Lý Sử Minh ngày hôm qua đã bị cảnh sát bắt đi hết, hiện tại tình hình của Thanh bang cơ bản đã ổn định lại. Thấy Tạ Văn Đông đi tới, những người này trước tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức phản ứng trở lại, đồng thời gật đầu chào hỏi với Tạ Văn Đông. Mặc kệ nói như thế nào, chung quy Tạ Văn Đông cũng là bạn tốt của Cao Chấn, hơn nữa lại giết được Lý Sử Minh, đã trợ giúp rất lớn cho Thanh bang, quan trọng nhất cũng bởi vì hắn là Tạ Văn Đông, toàn bộ hắc đạo thành phố J đã không còn ai dám coi thường vị thiếu niên này nữa.
(Nói một chút ngoài lề: 'Bại hoại' tôi viết đến chương 24 thì thời trung học sẽ kết thúc! Về phần tình tiết của thời đại học vẫn còn chưa nghĩ hết, nội trong hai ngày tôi sẽ tranh thủ sửa lại cho tốt mấy chương phía dưới để nhanh chóng đăng truyện lên.
P/s: Vai chính trong truyện là tên bại hoại, mọi người đừng có học tập theo. Đặc biệt là những bằng hữu trung học, không nên học hút thuốc quá sớm! Không nói nhiều nữa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ! -TG)
Last edited by Tiểu Thuận; 20-07-2010 at 02:48 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Tạ Văn Đông nhẹ gật đầu với mọi người, ở lại bên ngoài hành lang không tiến vào phòng bệnh, để cho huynh muội bọn họ có không gian trò chuyện. Trong phòng bệnh gia hộ chỉ có một mình Cao Chấn trơ trọi nằm ở trên giường, sắc mặt vì mất máu quá nhiều mà có vẻ tái nhợt đi, Cao Tuệ Ngọc chảy nước mắt đi tới bên giường nắm lấy tay Cao Chấn nhẹ giọng nói:
- Ca! Em tới thăm anh đây, anh tỉnh lại đi!
Nghe tiếng gọi, Cao Chấn chậm rãi mở mắt, hiện lên trước mắt là hình ảnh khuôn mặt hai muội muội tràn ngập quan tâm và lo lắng. Cao Chấn cố gắng đưa ra vẻ mặt tươi cười, nhỏ giọng nói:
- Anh không sao, hai em không cần phải lo lắng cho anh!
Trông thấy ánh mắt không tin tưởng của muội muội, Cao Chấn cười nói:
- Thật đấy, anh không sao! Khóc cái gì chứ, cứ khóc thì sao mà đẹp được, đến lúc Văn Đông không thích em nữa thì cũng đừng tìm anh.
Khuôn mặt Cao Tuệ Ngọc đỏ bừng gục đầu xuống, miệng cắn nhẹ lên cánh tay Cao Chấn dịu dàng nói:
- Ca! Anh là xấu nhất!
Cao Chấn khoa trương ai da kêu lên một tiếng, làm cho hai người Cao Tuệ Ngọc giật mình, nhưng thấy ánh mắt như cười của Cao Chấn mới biết được là bị lừa, Cao Chấn gượng cười chịu đựng muội muội 'xoa bóp' trên cánh tay của mình. Trong lòng đột nhiên nhớ tới Ảnh, không biết nàng có gặp nguy hiểm hay không, Cao Chấn vội vàng hỏi:
- Tiểu Mỹ, em... em có biết Ảnh thế nào rồi không? Có nguy hiểm gì không?
Cao Tuệ Ngọc nghe thấy vậy trong lòng mất hứng, nàng chẳng có ấn tượng tốt gì với Ảnh cả, cảm thấy lần trước chính tại Ảnh hại làm nàng cùng Tạ Văn Đông chiến tranh lạnh mấy ngày, bây giờ lại hại ca ca thiếu chút nữa toi mạng, Ảnh căn bản như là một ôn thần vậy! Kỳ thực nàng cũng không biết rõ được tình hình hiện tại của Ảnh, Cao Tuệ Ngọc bĩu môi thuận miệng nói:
- Hừ, nàng ta mạng lớn lắm, không chết được đâu!
- A!
Cao Chấn lúc này mới yên tâm, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi...
Một lát sau, Cao Chấn ngẩng đầu lên thấy trên mặt Cao Tuệ Ngọc tràn ngập hờn giận, vội vàng hỏi:
- Tiểu Ngọc, em có sự hiểu lầm với Ảnh có phải không?
Cao Tuệ Ngọc không đành lòng để ca ca lo lắng, lớn tiếng nói:
- Ca, em không có...
'...mới là lạ đó!' trong lòng yên lặng bồi thêm một câu.
Cao Chấn lại cùng hai muội muội hàn huyên một hồi, cuối cùng nói:
- Được rồi, các em trở về đi, không cần lo lắng cho anh. Lúc ra ngoài thì gọi Văn Đông vào đây, anh có lời muốn nói với cậu ấy!
Hai người Cao Tuệ Mỹ gật đầu, nhìn Cao Chấn rồi xoay người đi ra ngoài, nói với Tạ Văn Đông ở ngoài cửa rằng Cao Chấn muốn gặp hắn.
Tạ Văn Đông đã sớm đoán được Cao Chấn muốn gặp mình, cười cười với hai tỷ muội rồi bước vào phòng bệnh.
- Cao đại ca, anh cảm thấy thế nào? Bác sĩ đã bảo anh rất nhanh sẽ không có việc gì nữa!
Tạ Văn Đông ngồi vào bên cạnh Cao Chấn cười nói.
Cao Chấn gật đầu:
- Văn Đông, cậu nói cho ta biết Ảnh thế nào rồi, ta rất lo cho nàng!
Tạ Văn Đông thần sắc ủ rũ, không biết có nên nói cho Cao Chấn hay không. Nhìn thấy Tạ Văn Đông như vậy, trong lòng Cao Chấn lo lắng, lớn tiếng nói:
- Văn Đông, cậu nói đi! Có phải Ảnh đã... đã chết rồi phải không?
Tạ Văn Đông nói:
- Cao đại ca, anh đừng lo lắng, Ảnh không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là.. chỉ là bác sĩ nói viên đạn làm tổn thương trung khu thần kinh của nàng, khả năng sẽ dẫn đến mù!
Cao Chấn thở dài một hơi, yên tâm nói:
- Chỉ cần không chết là tốt rồi, ta yêu nàng, mặc kệ nàng mù hay không, về sau ta nhất định phải lấy nàng làm lão bà của ta!
Tạ Văn Đông chăm chú nghe Cao Chấn nói, cười thầm trong lòng, hai người này một lạnh một nóng, tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, thật không biết vì sao Cao Chấn lại yêu thích Ảnh, việc này đối với Ảnh cũng không phải là chuyện không tốt. Một cô gái cuối cùng vẫn muốn tìm một nơi yên ổn, Cao Chấn thật sự là một người có thể tin cậy được. Tạ Văn Đông nghiêm túc nói:
- Cao đại ca, tôi thật tâm hi vọng anh cùng với Ảnh có một tương lai tốt đẹp!
- Cảm ơn! Chỉ là vẫn còn chưa biết người ta có nguyện ý hay không thôi! Ảnh lúc nào cũng lạnh lùng đối với ta, ài!
Cao Chấn có chút ủ rũ.
- Yên tâm đi! Ảnh không chỉ như vậy đối với anh đâu, với tôi cũng vậy. Đó chính là tính cách của nàng, cố gắng theo đuổi đi, ha ha!
- Hi vọng là như thế!
Cao Chấn chính sắc nói:
- Văn Đông, trong khoảng thời gian ta ở bệnh viện này, Thanh bang không có người lãnh đạo, ta sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn, đành làm phiền cậu phải giúp ta, Thanh bang tạm thời giao cho cậu quản lý, có chỗ nào không rõ thì cứ hỏi các huynh đệ phía dưới.
Nói xong, Cao Chấn khó khăn lấy từ trên cổ xuống một cái vòng cổ ngọc bội, để vào trong tay Tạ Văn Đông.
- Cao đại ca, đây là... ?
- Đây là bang chủ lệnh của Thanh bang, được truyền từ đời gia gia của ta xuống. Cậu cầm đi, thấy lệnh như thấy bang chủ, có người dám không nghe cậu hãy dùng cái này mà ra lệnh cho hắn.
Tạ Văn Đông nhận lấy ngọc bội, bên trên mặt có khắc một hình tượng phật tay cầm bảo kiếm, trông rất sống động, tinh xảo dị thường. Cầm lấy trong tay, Tạ Văn Đông có chút kích động, đừng thấy cái này chỉ là một ngọc bội nho nhỏ, nhưng nếu có được nó chẳng khác nào có thể hiệu lệnh toàn bộ Thanh bang.
Cao Chấn cắt đứt sự trầm tư của hắn, nói:
- Văn Đông, cậu giúp ta gọi người trong bang hội vào đây, ta muốn nói vài câu!
- Được!
Tạ Văn Đông gật đầu, gọi những người bên ngoài tiến vào phòng bệnh. Cao Chấn vốn định ngồi lên, nhưng phía sau lưng đau nhức nên hắn lại thôi, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi đều là nồng cốt của Thanh bang, đều biết hiện tại Thanh bang đang trong lúc rối loạn, mà ta lại bị thương, bang hội không người chưởng quản không được. Vì vậy trong đoạn thời gian ta nằm viện này, công việc của bang hội đều do Văn Đông đến xử lý, hơn nữa ta cũng đem bang chủ lệnh giao cho hắn, các ngươi cần phải phụ tá cho Văn Đông thật tốt, tận tâm để bang hội thoát ra khỏi khốn cảnh!
Mọi người nghe xong, nhìn nhìn nhau cùng gật đầu vâng dạ. Đối với một ngoại nhân như Tạ Văn Đông phụ trách Thanh bang bọn họ cũng không có ý kiến gì, một là mọi người đều biết năng lực của Tạ Văn Đông, hai là còn có mối quan hệ của Tạ Văn Đông cùng Cao Tuệ Ngọc mọi người cũng rõ ràng.
Cao Chấn thấy mọi người đáp ứng, cũng yên lòng, trên mặt tràn đầy mệt mỏi. Tạ Văn Đông thấy thế nói với mọi người:
- Được rồi, thương thế của Cao đại ca vẫn còn nghiêm trọng, cũng mệt rồi, mọi người về trước đi!
Mọi người nghe xong nhìn Cao Chấn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cùng kêu lên nói:
- Đại ca bảo trọng, chúng em đi trước!
Sau đó quay sang gật đầu chào Tạ Văn Đông, ào ào đi ra khỏi phòng bệnh. Tạ Văn Đông cũng đứng dậy nói:
- Cao đại ca, tôi cũng về trước đây, ngày mai sẽ trở lại thăm anh!
Thấy Cao Chấn gật đầu, Tạ Văn Đông đi ra khỏi phòng bệnh. Nòng cốt của Thanh bang cũng không rời đi ngay, thấy Tạ Văn Đông đi ra vội vã vấn an, dù sao bây giờ Thanh bang là do Tạ Văn Đông tới quản lý, tất cả mọi người cũng muốn có mối quan hệ tốt cùng hắn.
Tạ Văn Đông vừa cùng mọi người nói chuyện vừa rời khỏi bệnh viện, qua lần nói chuyện với những người này, Tạ Văn Đông cũng đã hiểu rõ thêm một phần đối với Thanh bang hiện tại. Trong những nòng cốt này, Tạ Văn Đông để mắt nhất chỉ có hai người. Một người tên là Trần Trung Văn, một người tên là Niếp Vũ. Hai người này địa vị trong Thanh bang không quá cao, nhưng Tạ Văn Đông thực sự cảm thấy hai người này không đơn giản, hai người bọn họ tuổi đều còn rất trẻ, có được sự quyết đoán cùng đầu óc linh hoạt của tuổi trẻ. Cùng với những lão già bảo thủ khác thì mạnh hơn nhiều lắm.
Qua hai ngày, thương thế của Cao Chấn cũng khá hơn một chút, có thể xuống giường chống gậy tự mình chậm rãi đi bộ. Mà Ảnh bị tổn thương trung khu thần kinh vẫn còn chưa tỉnh lại, Cao Chấn suốt ngày ngồi ở bên người nàng, kể lại một ít cố sự của hắn khi còn bé cho Ảnh nghe. Tạ Văn Đông cũng đã tới vài lần, ngồi được một lúc rồi lại vội vội vàng vàng rời đi.
Tạ Văn Đông thông qua quan hệ của Cao Chấn qua lại cùng với lãnh đạo tỉnh ủy, liền phái ra Lưu Ba mang một trăm vạn đến tỉnh ủy kết nối quan hệ. Lưu Ba thông qua sự giới thiệu của Cao Chấn trước hết là kết giao với một số quan chức phổ thông, sau đó rốt cuộc cũng liên hệ được tới bí thư tỉnh ủy. Lưu Ba một lần đưa cho bí thư tám mươi vạn, chỉ có một điều kiện, để cục trưởng thị cục thành phố J rời khỏi thành phố J! Tính cách Trình cục trưởng chính trực, địa vị lại cao, rất không được lão đạo tỉnh ủy ưa thích. Nhưng bởi vì trước một trận náo loạn ghê gớm của hắc đạo thành phố J, tỉnh ủy phải chịu đựng hàng trăm áp lực từ bên ngoài nên không thể không đưa người có năng lực như Trình cục đến làm cục trưởng thành phố J.
Bí thư Tỉnh ủy nhận lấy tám mươi vạn của Lưu Ba, chỉ nói với hắn duy nhất một câu:
- Yêu cầu của ngươi ta có thể làm được, nhưng ngươi phải cho ta lý do để điều hắn đi!
Sau đó Lưu Ba lập tức đem những lời này nói lại với Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông nghe xong thở dài, hắn hiểu rõ được ý tứ của bí thư tỉnh ủy, chỉ là thấy tiếc cho nhân tài như Trình cục thôi. Sau đó Tạ Văn Đông đồng thời ra lệnh cho Văn Đông hội cùng Thanh bang, ý tứ đại khái chỉ tóm gọn trong một chữ: loạn!
******
Trung tâm thành phố J. Hai tên thanh niên khoảng tầm hai mươi tuổi trước mặt mọi người ngang nhiên cướp đi túi xách của một phụ nữ rồi bỏ chạy, người phụ nữ lớn tiếng hô:
- Bắt lấy cường đạo!
Những người xung quanh ào ào vây đến. Hai tên thanh niên kia nghe thế dừng lại, rút ra phiến đao từ trên lưng lớn tiếng gào lên:
- Rác rưởi! Lão tử là xã hội đen đây, ai không muốn sống con mẹ nó cứ đến bắt ta đi!
Người vây xung quanh thấy vậy ào ào nhường đường. Hai tên trẻ tuổi cười ha hả, nghênh ngang rời đi. Cảnh sát đứng ở ngoài mười thước làm như không thấy, an nhàn ngậm điếu thuốc đi ngang qua.
Đây chỉ là một góc của thành phố J, toàn bộ thành phố đã hoàn toàn đại loạn. Các tổ chức xã hội đen cướp đoạt khắp nơi, đánh nhau, trộm cướp, bên đường đùa giỡn gái xinh chỗ nào cũng có, tuần cảnh với những việc đó chỉ cười hắc hắc, làm bộ không phát hiện thảnh thơi đi qua.
Trung tâm báo động bận rộn từ sớm đến khuya, điện thoại gọi đến không ngừng. Cuối cùng Trình cục trưởng không ngồi yên được nữa, chỉ huy người của thị cục tự mình đi xuống. Nhưng những tên gây rối loạn dường như biết trước hắn muốn đến, khi Trình cục trưởng dẫn người đến thì chẳng bắt được một kẻ nào.
Trên thực tế những người cùng hắn đi đã lặng lẽ mật báo từ lâu, cảnh sát thành phố J cũng đồng dạng không có hảo cảm với Trình cục, từ khi hắn đến, nguồn thu nhập thứ hai của cảnh sát thành phố J liền bị cắt đứt, đã không được phân chia tiền hối lộ, cho dù là cảnh sát của thị cục cũng như thế. Tất cả mọi người đều hận không thể làm cho hắn nhanh chóng biến đi, khôi phục lại sự 'cân đối' vốn có của thành phố J.
Dân chúng không chịu nổi xã hội đen hành hung mỗi ngày, cuộc sống cả ngày phải chịu đựng sự lo lắng sợ hãi, nên đã cử hành cuộc biểu tình đại quy mô ở cửa thị chính, thành viên của hắc đạo cũng xen lẫn trong số đó, đi lên đầu thêu dệt mọi chuyện, dùng gạch nén vào cửa kính của phủ thị chính.
Người tụ tập cùng một chỗ sợ nhất chính là có người đi đầu. Thấy có người thứ nhất ném gạch, quần chúng không thể khống chế đươc tâm tình phẫn nộ, ào ào bắt chước theo. Phủ thị chính biến thành một bãi chiến trường, những lãnh đạo thị ủy gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng đành phải xuất động sư đoàn quân binh hai lẻ hai đóng giữ tại thành phố J đến trấn áp. Như thế lại càng không có chuyển biến tốt, trái lại khiến cho quần chúng càng thêm phẫn nộ.
Hiện tại thành phố J đã đúng như mong muốn của Tạ Văn Đông, bất kể thế nào, rối loạn không ngừng, không hề còn cái gì gọi là trị an nữa. Trình cục trưởng trong lòng biết rõ ràng, biết là Tạ Văn Đông giở trò quỷ, nhưng lại không có biện pháp nào để bắt hắn.
Dần dần quần chúng gia nhập biểu tình càng ngày càng nhiều, toán loạn ở trung tâm thành phố, vừa mới bắt đầu vẫn còn có quy củ, nhưng bên trong lại lẫn vào 'một vài người' giở trò, càng về sau càng trở nên điên cuồng hơn, cửa hàng trái phải hai bên đường phố trung tâm thành phố bị cướp đoạt sạch không còn gì.
Bí thư tỉnh ủy không nghĩ tới cái người cho mình tám mươi vạn lại có thể đem sự tình náo loạn lớn đến như vậy. Chỉ qua ba ngày đã vội vàng triệu hồi Trình cục lên tỉnh, đồng thời tức giận mắng cho hắn một trận, thuận lý thành chương tước bỏ luôn chức vụ cục trưởng thành phố J của hắn, chức vụ đó sẽ do phó cục trưởng thành phố J tạm thời tiếp nhận.
Tin tức truyền tới thành phố J, phó cục nghe xong nhảy cẫng lên thật cao, chịu đừng mười năm rốt cuộc cũng lên được đến vị trí cao nhất trong cục, lập tức gọi điện thoại cho vị hoàng đế ngầm Tạ Văn Đông của thành phố J, đem tin tức nói cho hắn biết, thỉnh Tạ Văn Đông lập tức đình chỉ cục diện hỗn loạn của thành phố J.
Tạ Văn Đông đối với kết quả phó cục được tiếp nhận chức cục trưởng coi như là mãn ý. Ra lệnh cho hắc đạo, toàn bộ các tổ chức hắc đạo cho người ra tống cổ quần chúng gây náo loạn về nhà. Hiện tại Tạ Văn Đông chưởng quản Văn Đông hội cùng Thanh bang, ở hắc đạo thành phố J quả thực là duy nhất, cao cao tại thượng, ai mà dám không nghe lời của hắn. Hắc bang xuất người ra, cầm gậy gộc, hoành hành khắp đường phố, gặp đoàn người nào liền đánh luôn. Hắc đạo không giống với cảnh sát và quân đội, chuyện bạo lực các đơn vị chính phủ không dám làm nhưng bọn họ dám. Rất nhanh, dưới sự 'hợp tác thân mật' giữa chính quyền thành phố cùng hắc bang, đoàn người biểu tình hoàn toàn bị đánh lui trở về nhà của mình, tình hình thành phố J cũng ổn định trở lại. Phó cục vừa mới lên nhậm chức đã được tỉnh ủy khen ngợi, khiến cho vị trí tạm thời của hắn trong cục liền được quyết định luôn.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận