Người quen gặp nhau, không thể thiếu một phen thăm hỏi. Đợi sau khi bắt chuyện rồi, Thiên Lân nói:
- Mấy năm nay sư phụ các ngươi không hỏi han gì sao?
Biết ý của hắn, Lâm Phàm cười đáp:
- Sư phụ có phát hiện, nhưng chúng ta đều không hề nhắc đến nên ông cũng không cách nào ra tay được.
Thiên Lân cười cười, hứng thú nhìn Lâm Phàm hỏi:
- Tu vi sáu mươi năm hỗ trợ cho ngươi không ít. Vài năm nay ngươi có tìm ra được bộ đồ chơi nào không?
Lâm Phàm gật đầu:
- Có, hơn nữa không ít. Băng Tuyết lão nhân thần bí vô cùng, sở học của bọn ta không gì ông ta không biết, nhưng những thứ ông ta truyền cho, chúng ta lại chưa từng thấy qua, đều là những thứ huyền diệu vô cùng.
Linh Hoa xen vào:
- Ngoài ra, phương pháp dạy của ông ta cũng rất đặc biệt, căn cứ vào đặc điểm khác nhau của từng người bọn ta, ông ta truyền pháp quyết khác nhau, chín năm nay chúng ta biến đổi không nhỏ.
Hắc Tiểu Hầu quát lên:
- Đúng thế, biến hóa lớn nhất chính là Linh Hoa. Băng Tuyết lão nhân dường như ưu ái Linh Hoa hơn, bởi vì trừ Lâm Phàm ra, Linh Hoa mạnh hơn chúng ta nhiều.
Thiên Lân cười đáp:
- Linh Hoa là con gái, tự nhiên phải học nhiều bản lĩnh để phòng thân, nếu không sẽ bị các ngươi khi dễ.
Tiết Quân phản bác lại:
- Chúng ta có khi nào khi dễ Linh Hoa đâu, bây giờ Linh Hoa thường xuyên khi dễ chúng ta.
Linh Hoa vội la lên:
- Tên mập kia, ngươi nói cái gì.
Tiết Quân thu đầu lại, làm mặt quỷ với Thiên Lân, ý là ngươi đã thấy rồi đó.
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Linh Hoa không cần phải quát mắng mọi người, phụ nữ phải ôn nhu hiền hòa một chút.
Linh Hoa cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
- Ta biết rồi.
Lâm Phàm thấy Linh Hoa hơi xấu hổ, đổi sang chuyện khác:
- Thiên Lân, mấy năm nay ngươi thế nào rồi? Hay bọn ta tỉ thí, có được không?
Điềm nhiên lắc đầu, Thiên Lân trả lời:
- Mẹ ta không cho ta động thủ với người khác, ngoài ra chúng ta là bằng hữu, không cần phải như vậy. Đúng rồi, mấy năm nay những người khác thế nào rồi?
Lâm Phàm hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói:
- Mấy năm nay trong cốc biến hóa rất lớn, trong đó Từ Tĩnh là có danh nhất, dĩ nhiên chiếm được vị trí đệ nhất nhân trong đám trẻ tuổi.
Thiên Lân ánh mắt hơi biến, hỏi lại:
- Còn ngươi, có gặp qua Từ Tĩnh rồi chăng? Cảm thấy bản thân ngươi so sánh với hắn có thắng được không?
Lâm Phàm chần chừ một chút, trầm ngâm đáp:
- Ta cách đây một thời gian có gặp qua, cảm thấy khí thế của hắn sắc bén kinh người, hệt như một thanh kiếm sắc bén, không dễ dàng đối phó. Còn tu vi mạnh yếu thế nào, cần phải thật sự so tài mới biết được. Trước mắt ta chỉ nắm được nửa phần.
Thiên Lân gật đầu nhè nhẹ, lại nói:
- Tân Nguyệt thì sao, tu vi của cô ta thế nào rồi?
Linh Hoa cướp lời:
- Tu vi của Tân Nguyệt sư tỉ không nhìn ra được, hệt như là hoa trong sương mù. Nhưng tỷ ấy xinh đẹp, thật đẹp, nhiều đệ tử trong cốc đều thích tỷ ấy. Nghe nói trước mắt chỉ có Từ sư huynh là còn thân cận với tỷ ấy, những đệ tử khác tỷ ấy đều không lý đến.
Đào Nhâm Hiền phụ họa:
- Đúng thế, trong nhóm đệ tử trẻ tuổi, đến tám phần thích tỷ ấy. Nhưng dường như chỉ có Từ sư huynh có cơ hội lớn nhất.
Thiên Lân cau mày, khẽ lẩm bẩm:
- Từ Tĩnh? Hắn năm nay hẳn phải đến hai mươi sáu tuổi rồi.
Lâm Phàm đáp:
- Đúng thế, huynh ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, Tân Nguyệt sư tỷ cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi.
Thiên Lân nghe ra một chút hàm ý trong đó, hỏi lại:
- Tân Nguyệt bình thường ở nơi nào?
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Hỏi chuyện này làm gì, lẽ nào ngươi muốn làm tỷ ấy chú ý đến mình?
Hắc Tiểu Hầu nghe vậy, đảo tròn mắt, cười nói:
- Đúng thế, Thiên Lân tuấn tú như vậy, nói không chừng có thể chặn ngang một nhát, thu lấy Tân Nguyệt sư tỷ vào trong tay, chọc tức cái tên Từ sư huynh kia.
Thiên Lân cười mắng:
- Đi chết đi, ngươi cho ta là người thế nào.
Hắc Tiểu Hầu vội vàng nói:
- Ta nói là thật, Tân Nguyệt sư tỷ xinh đẹp như tiên nữ như vậy, ngươi nếu không đuổi tới, sau này sẽ hối hận.
Thiên Lân hơi kinh ngạc hỏi:
- Thật sự có sức hút to lớn như vậy sao?
Nhớ lại dĩ vãng, Tân Nguyệt cố nhiên xinh đẹp, nhưng Thiên Lân lúc đó còn chưa hiểu chuyện tình cảm, cho nên chưa từng nghĩ đến nhiều.
Hắc Tiểu Hầu vỗ ngực đảm bảo:
- Nếu ngươi không tin, có thể hỏi bọn Bàn Tử đó.
Thiên Lân đưa mắt nhìn Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền, thấy bọn chúng gật đầu mạnh.
Linh Hoa để ý đến thần sắc của Thiên Lân, có chút nặng nề hỏi:
- Ngươi thật sự muốn học theo các sư huynh đệ kia, cũng đi …
Thiên Lân sửng sốt một chút, nhạy bén cảm nhận được tâm tư của Linh Hoa, cười đáp:
- Không hề, ta chỉ thuận miệng hỏi han thôi. Được rôi, không nói những chuyện đó nữa, chúng ta đi ra ngoài thôi, đã lâu rồi không đi chơi với nhau.
Nói rồi đứng lên, nói nói cười cười với mọi người rồi cùng nhau bỏ đi.
Ngồi bên bờ hồ đáy cốc, Thiên Lân nhìn hồ nước xanh biếc, nhớ lại:
- Nhớ lại lúc còn nhỏ, chúng ta cũng thường ngồi chơi ở đây. Bây giờ nhớ lại không tránh khỏi cảm giác buồn cười.
Lâm Phàm nói:
- Đúng thế, lúc đó ngươi luôn không phục ta, đối nghịch suốt với ta. Nhưng bọn ta đấu không lại ngươi, trong lòng kỳ thật rất tức giận.
Cười ha hả, Thiên Lân tiếp:
- Lúc đó chúng ta còn chưa hiểu chuyện gì, ai cũng hiếu thắng mới có cuộc tranh đấu như vậy. Bây giờ, muốn làm những chuyện như trước kia cũng không có khả năng nữa rồi.
Tiết Quân nói:
- Đúng thế, lớn rồi, không quay lại được.
Hắc Tiểu Hầu hét lên:
- Đủ rồi, không cần phải nói chuyện cũ nữa. Chúng ta nói chuyện tương lai đi. Thiên Lân, sau này ngươi đã có tính toán thế nào chưa?
Thiên Lân liếc năm đứa bạn, cười nhẹ đáp:
- Chuyện sau này ta còn chưa nghĩ cẩn thận, bất quá nói đại khái hẳn phải đi các nơi thiên hạ một chuyện. Còn các ngươi thì sao, có lý tưởng gì không?
Lâm Phàm đáp:
- Suy nghĩ của ta rất đơn giản, trở nên nổi bật, làm một đại anh hùng.
Linh Hoa phụ họa:
- Lý tưởng của ta cũng giống như sư huynh, làm một người nữ hiệp trừ gian diệt ác được người người kính phục.
Tiết Quân nói:
- Lý tưởng của ta không lớn, yên yên tĩnh tĩnh, khoái khoái lạc lạc là được rồi.
Hắc Tiểu Hầu tiếp:
- Ta không giống các ngươi, ta muốn theo đuổi điều đặc sắc, phát huy mức cao nhất tài năng của bản thân, không muốn cả đời sống tầm thường.
Đào Nhâm Hiền cũng nói:
- Ta hy vọng có được tu vi, trở thành người được mọi người tôn trọng và tán thưởng.
- Ha ha, ếch ngồi đáy giếng, nói chuyện thiên hạ say sưa, quả thật là biết cách tự an ủi mình.
Đột nhiên một giọng nói có mấy phần trào lộng từ trên vọng xuống tai của sáu đức Thiên Lân, khiến bọn chúng thấy bất mãn.
Ngửng đầu, Thiên Lân liếc nhìn người nói, thấy hắn chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, toàn thân vận áo dài màu trắng, to lớn không tồi lắm, nhưng vẻ mặt lại khinh thường, khiến người ta thấy không thích.
Người này Thiên Lân nhận ra chính là Tuyết Xuân vênh vang tự đắc năm đó ở Long trì, loáng cái đã nhiều năm không gặp.
Trừng Tuyết Xuân, Hắc Tiểu Hầu hừ giọng nói:
- Chúng ta ngồi đáy giếng dòm trời, còn ngươi cho mình không phải ở đáy giếng làm ếch dòm trời sao?
Tuyết Xuân vẻ mặt biến hẳn, quát lên:
- Tiểu tử ngươi nói chuyện chú ý một chút, dù sao ta cũng là sư huynh các ngươi, nói các ngươi một hai câu cũng bình thường, lúc nào đến lượt các ngươi giáo huấn ta đây.
Hắc Tiểu Hầu nhỏ giọng mắng:
- Động chút là giơ cái này ra, nếu không phải cùng môn phái, chúng ta đã sớm đá đít ngươi sang bên rồi.
Thiên Lân vỗ vai Hắc Tiểu Hầu, ra ý hắn đừng nhiều lời, bản thân lại đứng lên nhìn Tuyết Xuân, điềm nhiên lên tiếng:
- Đã nhiều năm không gặp, ngươi dường như không hề có tiến bộ gì, vẫn không thức thời như xưa.
Tuyết Xuân trừng Thiên Lân, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, đừng ỷ vào quan hệ của cha mẹ ngươi mà làm càn trong Đằng Long cốc ta. Nơi này không đến lượt của ngươi lên tiếng đâu.
Thiên Lân vẻ mặt điềm nhiên, không một chút giận dữ, cười nhẹ nói:
- Xem ra ngươi hãy còn nhớ mối hận năm xưa, nếu như vậy, ta cho ngươi một cơ hội có thể tìm những người năm xưa, chúng ta quay lại Long trì so tài một lần, xem thử sau nhiều năm rồi, các ngươi tiến bộ được nhiều ít.
Tuyết Xuân vẻ mặt âm trầm, thấy Thiên Lân bình thản, trong lòng không khỏi do dự, sau khi suy tính một lượt, hừ giọng nói:
- Tiểu tử thối, chúng ta không thèm chấp nhất với các ngươi. Đợi sau này có cơ hội sẽ so tài cao thấp với ngươi.
Nói rồi xoay người bay vào trong huyệt động phía Bắc.
Ngồi nguyên tại chỗ, Thiên Lân cười nhẹ nói:
- Rất nhiều khi, thật ra chỉ cần nói nhỏ nhẹ, không cần phải động thủ cũng dễ dàng có thể hù đối phương bỏ chạy.
Tiết Quân nghi hoặc nói:
- Thiên Lân, ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu gì cả.
Thiên Lân giải thích:
- Ý của ta rất đơn giản, giống như vừa rồi đối với Tuyết Xuân, nếu các ngươi dùng phương thức thẳng thắn giao đấu cho dù cuối cùng thắng đi nữa, khi về cũng khó trách bị sư phụ các ngươi trách mắng. Nhưng nếu như không thẳng thắn tranh đấu thì chỉ có cách nhẫn nại, thế thì cũng phải nén giận. Như vậy phải làm thế nào mới tốt nhất đây? Binh pháp có nói, hai quân giao chiến đánh vào lòng là thượng sách, đánh thành là hạ sách. Ý nghĩa này rất chính xác, đấm đá tay chân là hạ sách, biện pháp tốt nhất chính là không giao chiến mà khiến người ta chịu khuất phục. Với tình hình hai bên của chúng ta, ta mời hắn giao đấu, thật ra khiến cho hắn một cơ hội suy xét. Với thân phận của bọn họ, bên trong vẫn phải kiêng dè đến Từ Tĩnh, một khi đáp ứng giao chiến với chúng ta, cho dù thắng bại thế nào đều bất lợi cho bọn hắn. Thắng, bọn chúng là lấy lớn hiếp nhỏ, bại thì bọn chúng không còn mặt mũi nào nữa. Vì thế suy xét cẩn thận, hắn không dám đáp ứng yêu cầu của ta.
Hiểu được ý của Thiên Lân rồi, Tiết Quân than thở:
- Ngươi quả thật quá thông minh, dễ dàng đuổi hắn đi rồi.
Đào Nhâm Hiền gật đầu nói:
- Đúng thế, chúng ta sau này nên đi theo ngươi học hỏi để tránh mỗi lần đều bị bọn chúng khinh dễ.
Bên cạnh, Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu đều tỏ ra than thở.
Thiên Lân thấy vậy lắc đầu cười nói:
- Chuyện này thật ra rất đơn giản, chỉ cần hiểu được tùy cơ ứng biến, không cần phải học cũng sẽ được.
Trong hồ, một hoa nước đột nhiên bắn lên phát ra âm thanh ào ào khiến sáu người chú ý. Quan sát cẩn thận, một con cá nhỏ màu vàng kim đang bơi lội trong nước.
Linh Hoa thấy vậy, mừng khấp khởi nói:
- Ta nhớ nó rồi, ngày đó chúng ta vốn muốn bắt lấy nó, nhưng kết quả ai cũng không bắt được hết.
Lâm Phàm nhớ lại:
- Đúng thế, chúng ta lúc đó âm thầm lén lút, may mà không bị sư phụ phát hiện, nếu không chắc sẽ bị phạt.
Thiên Lân vẻ mặt hơi biến, quan sát con cá nhỏ màu vàng kim, trầm giọng nói:
- Nó thay đổi rồi, các ngươi có phát hiện gì không?
Năm người vừa nghe vội vàng quan sát cẩn thận.
Sau đó, Hắc Tiểu Hầu kinh hãi la lên:
- Đúng, nó biến thành màu vàng kim, ta nhớ trước kia là màu trắng bạc.
Tiết Quân nghi hoặc nói:
- Đúng thế, thật kỳ quái.
Lâm Phàm nhìn Thiên Lân, hỏi:
- Ngươi thấy loại biến hóa này có ẩn chứa huyền cơ chăng?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Ta không nói rõ ra được, bất quá cảm thấy có điểm kỳ quái. Được rồi, có người tới, đừng nói chuyện này nữa.
Năm đứa Lâm Phàm vừa nghe có người đến, không khỏi ngẩng đầu tìm kiếm, nhưng nhìn một lúc không thấy bóng người, trong lòng liền thấy nghi hoặc.
Đang muốn mở miệng hỏi, ba bóng người đã rít lên xông đến, chính là Tuyết Xuân, Huyền Vũ và Phi Hiệp.
Bật cười kỳ dị, Thiên Lân không một chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói:
- Thỉnh thoảng đến cốc một lần, lại có nhiều người trông mong vậy, quả thật khiến ta rất vui mừng.
Tuyết Xuân lạnh lùng nói:
- Thiên Lân, chớ có ở đây ra vẻ bất phàm. Chúng ta đến đây là muốn hẹn với ngươi ra ngoài cốc giao chiến một trận.
Nghe vậy, Thiên Lân vẻ mặt nụ cười càng tươi, hỏi lại:
- Các ngươi là những ai, với ba người các ngươi hay bao gồm cả những người khác?
Phi Hiệp vội vàng làm rõ:
- Ta chỉ đến đây xem, không hề có ý so tài với ngươi.
Huyền Vũ hơi bất mãn, mắng nhỏ một tiếng, hướng về Thiên Lân nói:
- Đối phó với ngươi, chúng ta hai người là đủ rồi.
Huyền Vũ lúc này đã hai mươi sáu tuổi, nhân phẩm xuất chúng, hai mắt có thần, xem ra tu vi cũng không tầm thường.
Gật đầu hiểu rõ, Thiên Lân cười nói:
- Chúng ta bên này có sáu người, các ngươi chỉ hai người, như vậy dường như không đủ à.
Huyền Vũ hơi giận dữ, quát lên:
- Ngươi có phải chột dạ sợ thua không, muốn tìm bọn chúng làm bia đỡ đạn?
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Sai rồi, ta chỉ sợ các ngươi thua, đến lúc đó nói chúng ta đông người hiếp ít người.
Tuyết Xuân giận dữ nói:
- Tiểu tử ngươi thật ghê tởm, chúng ta chính là tìm ngươi, không phải tìm mấy đứa đó.
Cố làm ra vẻ kinh ngạc, Thiên Lân nói:
- Ồ, té ra ta bị lầm, các ngươi là sợ bọn chúng.
Tuyết Xuân và Huyền Vũ tức giận, năm đứa Lâm Phàm lại nhịn không được bật cười ha hả.
Phi Hiệp bên cạnh khuyên bảo:
- Thôi, tất cả mọi người đều biết nhau nhiều năm, hà tất phải chia phe chia phái. Nếu như để cho các trưởng bối biết được lại bị mắng một trận.
Tuyết Xuân quật cường nói:
- Không được, cơn tức này ta giữ trong lòng đã nhiều năm, hôm nay nhất định phải tính cho xong.
Huyền Vũ tán thành:
- Không tính không được, nếu không hắn không biết được sự lợi hại của chúng ta.
Thiên Lân thấy hai người Tuyết Xuân cố chấp như vậy, trong lòng biết từ chối không xong, vì vậy gật đầu đồng ý.
- Nếu đã như vậy, hoạt động cho giãn gân giãn cốt cũng tốt. Nhưng để cho công bằng, chúng ta hai bên ai nấy tìm một người làm chứng để tránh đến lúc đó có người dở trò.
Tuyết Xuân nghĩ qua, đáp:
- Được, cứ như lời của ngươi, sau ngọ ba khắc, gặp nhau ở Long trì.
Thiên Lân cười điềm đạm nói:
- Được, thời gian và địa điểm đều tốt, bây giờ hãy nói đến người chứng kiến đi. Các ngươi dự tính mời ai?
Tuyết Xuân và Huyền Vũ ra dấu bằng mắt cho nhau, sau đó đáp:
- Chúng ta sẽ mời Từ Tĩnh sư huynh, còn ngươi?
Thiên Lân vỗ đầu, cố làm ra vẻ trầm tư nói:
- Người này thật là khó chọn lựa đây. Nếu ta mời cốc chủ làm người chứng, các ngươi hơn nữa nói ta không tốt. Nhưng ngoài cốc chủ ra, còn có ai thích hợp hơn đây?
Một tiếng tự hỏi, Tuyết Xuân và Huyền Vũ vừa nghe biến hẳn sắc mặt, bọn chúng không ngờ Thiên Lân lại độc ác như vậy, dám đem chuyện này đổ lên đầu cốc chủ.
Nếu như chuyện này quả thật cốc chủ ra mặt, hai đứa bọn hắn quay về chắc chắn bị sư phụ mắng cho chết.
Phi Hiệp nghe ra thấy có mấy phần không ổn, lên tiếng giảng hòa:
- Được rồi, mọi người bất quá là bàn luận một chút, không cần phải chăm chú như vậy. Ta thấy hay là đổi sang lần khác, đợi sau này định lại thời gian cho tốt.
Tuyết Xuất và Huyền Vũ không nói lời nào, nước đã đổ ra khỏi cốc, bọn chúng làm sao thích thú thu về đây.
Thiên Lân nhìn ra được suy nghĩ của bọn chúng, cũng không muốn làm khó nữa, lập tức chuyển giọng cười nói:
- Được rồi, ta nghĩ đến một người, chính là mời Tân Nguyệt làm người chứng. Người này mọi người đều rất quen thuộc, hẳn không có vấn đề chứ?
- Tân Nguyệt? Ngươi mời được nàng chăng?
Hoài nghi nhìn Thiên Lân, Tuyết Xuân và Huyền Vũ ánh mắt đều có chút ghen tỵ.
Thiên Lân cười thần bí nói:
- Buổi chiều không phải sẽ biết thôi mà?
Nói rồi gọi bọn Lâm Phàm bay đi, chỉ còn lại Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp ngây ra ở đó.
Đứng ở trên ngọn Đông Thiên Trụ phong của Đằng Long cốc, Thiên Lân nhìn về xa xăm, vẻ mặt hắn thản nhiên tự đắc.
Lâm Phàm hiếu kỳ nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi quả thật dự tính động thủ với bọn hắn?
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi lo lắng gì đây?
Lâm Phàm đáp:
- Ta chỉ không muốn ngươi cương cường náo nhiệt quá với bọn chúng. Nói thật lòng, tu vi của hai tên đó tuy không được như Từ Tĩnh, nhưng cũng tính là mạnh tương đương. Nếu như ngươi không muốn lộ ra, cần gì phải …
Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:
- Đời người có cái nên làm có cái không nên. Rất nhiều chuyện ta thấy nếu có thể nhẫn nhịn, thế thì ta sẽ chọn phương án nhẫn nhịn. Nhưng nếu như ta ta thấy không thể nhẫn được, thế thì ta phải kiên trì với suy nghĩ của mình. Đây là nguyên tắc làm người.
Linh Hoa tán đồng:
- Ta tán thành suy nghĩ của Thiên Lân, phải nhịn thì nhịn, dám làm dám chịu.
Tiết Quân cười khổ nói:
- Nói tuy là vậy, nhưng Thiên Lân đã ngang nhiên tùy tiện hứa sẽ thỉnh Tân Nguyệt sư tỷ làm người chứng, đây không phải là tự mình tìm chuyện phiền chăng?
Linh Hoa nói:
- Tân Nguyệt sư tỷ ta đã gặp vài lần, hay là để ta đi cầu khẩn tỷ ấy, biết đâu tỷ ấy sẽ đồng ý.
Thiên Lân cười nói:
- Đa tạ ý tốt của các ngươi, muốn thỉnh Tân Nguyệt ta tự có biện pháp. Bây giờ các ngươi ở đây chờ tin của ta, một lúc nữa ta sẽ quay về.
Lâm Phàm kéo hắn lại, nghiêm túc lên tiếng:
- Ngươi quả thật có biện pháp chăng? Không phải ngươi lại đang làm trò gì đó chăng?
Thiên Lân hỏi lại:
- Ngươi xem ta còn bé như vậy không?
Nói rồi hình bóng loáng lên, không chờ Lâm Phàm tỉnh lại, Thiên Lân đã biến mất không còn thấy.
Sửng sờ nhìn vào tay mình, Lâm Phàm tự nói: “Thật là tà môn, hắn làm sao rời đi được, vì sao ta không hề có chút cảm giác nào vậy?”
Huyệt động Tân Nguyệt bình thương tu luyện, Thiên Lân lúc nhỏ đã từng đến, nhưng thời gian đã lâu, hắn không còn chút ấn tượng nào cả.
Như vậy, muốn tìm người có chút phiền toái.
Nhưng Thiên Lân vẻ mặt bình thản, trong mắt lóe lên ánh lạnh, một loại phương pháp tìm kiếm kỳ dị đặc biệt, với trung tâm là hắn, chớp mắt đã tản rộng, hệt như một tấm võng vô hình, chớp mắt đã thu hết tình hình vài trăm huyệt động vùng lân cận thành một khối.
Như vậy, Thiên Lân dễ dàng nắm bắt được khí tức của nhiều người, sau đó mới phân tích qua, liền tìm được chỗ của Tân Nguyệt.
Phát hiện được vị trí của Tân Nguyệt, Thiên Lân không hề vào động tìm kiếm, mà tinh nghịch phát ra một sóng công kích yếu ớt với nàng, khiến nàng bị kinh động, hắn lại nhanh chóng bỏ đi, ra khỏi cửa cốc hướng thẳng về phía Tây Bắc.
Năm đứa Lâm Phàm vừa thấy Thiên Lân xuất hiện, đều muốn đi đến gặp hắn.
May mà Thiên Lân đã sớm có tính toán, khi rời khỏi cốc liền truyền âm dặn dò năm người không được vọng động. Như vậy mới trấn an được bọn họ.
Trong cốc, một bóng màu vàng tươi bắn lên tầng mây với tốc độ cực nhanh, năm người Lâm Phàm còn chưa nhìn rõ, bóng đó đã bắn thẳng về phía Tây Bắc.
Thấy vậy, Linh Hoa kinh hãi la lên:
- Chính là Tân Nguyệt sư tỷ chăng? Nếu quả thật là tỷ ấy, thân pháp này quả thật là quá nhanh chóng.
Hắc Tiểu Hầu lắc đầu nói:
- Ta không hề nhìn rõ được, không biết Lâm sư huynh nhìn có rõ không?
Lâm Phàm vẻ mặt trầm mặc, thần sắc phức tạp đáp:
- Chính là Tân Nguyệt sư tỷ, nhưng tu vi tỷ ấy có khả năng vượt hẳn dự liệu của chúng ta.
Di chuyển tiến lên được chục dặm, Thiên Lân đột nhiên dừng lại, quay lưng về phía Đằng Long cốc, một mình yên lặng nhìn về xa xăm.
Giữa không trung, một bóng màu vàng chanh từ xa đến gần, dừng lại sau lưng Thiên Lân chừng ba trượng, trầm ngâm nhìn về phía hắn.
Hai người ai cũng không nói câu nào, tựa như đang cùng nhìn về một hướng vậy.
Hệt như đang chờ đợi, lại như đang trông ngóng.
Âm thầm, yên lặng, nhưng lại tạo nên biến hóa.
Gió, thấu xương lạnh như băng thổi tung áo quần Thiên Lân, thổi tung mái tóc người mới đến.
Thời khắc này, khoảng yên lặng giữa hai người hệt như một bức tranh, hài hòa, tốt đẹp, hình ảnh dừng lại trong tích tắc. Xoay người, Thiên Lân khuôn mặt hơi cười, một sức hấp dẫn không tả được ập thẳng vào trong lòng Tân Nguyệt khi nàng vừa thấy.
Vì sao như vậy, nàng không biết được, nàng chỉ yên yên lặng lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn đó, muốn trông rõ xem người trước mặt phải hắn hay không.
Sáu năm không gặp, Thiên Lân đã thay đổi rất nhiều.
Hắn toàn thân áo trắng như tuyết, hệt như Kim Đồng ở bên Quan Âm Đại Sĩ, không chỉ tuấn tú xuất trần mà khí chất ôn văn nho nhã, thần thái bình tĩnh tự nhiên càng khiến người ta vừa thấy khó mà quên được, có cảm giác rất muốn thân thiết.
Thiên Lân ngóng nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Nàng hai mươi bốn tuổi vẫn như sáu năm về trước, vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ trên vầng trán sự cao ngạo lạnh lùng càng thêm phần cao quý tao nhã.
Ngoài ra, Tân Nguyệt dường như cao lớn hơn.
Nàng toàn thân áo quần vàng chanh, dây lưng tinh tế tạo thành dáng người thướt tha động nhân, cùng với trường kiếm tay trái hệt như một gốc hoa hồng giữa vùng băng tuyết, thật chói lọi, sáng láng khiến người ta vừa thấy đã không nỡ rời đi.
Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân nói:
- Sáu năm không gặp, nàng thay đổi không nhiều, vẫn xinh đẹp như thế.
Tân Nguyệt khóe miệng máy động, lộ ra nụ cười nhẹ, mềm mỏng nói:
- Sáu năm trôi qua, ngươi thay đổi rất nhiều. Bất quá càng thêm tinh nghịch, lòng quỷ quái không ít đi.
Thấy nàng cười, Thiên Lân ngẩn ngơ, than thở:
- Quả thật đẹp. Ngày trước vì sao ta lại chưa từng phát hiện vậy?
Tân Nguyệt né tránh ánh mắt của hắn, trong lòng suy nghĩ câu nói này.
Ngày trước hắn mới mười hai tuổi, không hiểu chuyện gì, làm sao có thể để ý chuyện này?
Bây giờ, hắn đã mười tám tuổi rồi, vậy hắn sẽ nghĩ đến chăng?
Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt trong lòng chấn động, lập tức bỏ hết tạp niệm, cả người bình tĩnh lạnh lùng.
Thiên Lân lúc này cũng đã tỉnh táo lại, thấy Tân Nguyệt vẻ mặt không biểu tình, cũng không hiểu nàng đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ đành hỏi dò:
- Những năm qua nàng có khỏe không?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Vẫn khỏe, liên tục tu luyện. Thiên Đao khách kia thực lực vượt ngoài mong đợi, ta học được từ hắn không ít chuyện. Còn ngươi?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta cũng như nàng, cũng cả ngày tu luyện, hôm nay mới rảnh đi thăm nàng đây.
Nói rồi chuyển người đến bên cạnh Tân Nguyệt.
Ngẩng đầu liếc hắn, Tân Nguyệt không hề né tránh, nhẹ giọng nói:
- Ngươi đến đây thăm ta?
Thiên Lân chăm chú nhìn vào mắt nàng, phát hiện ánh mắt phát sáng xinh đẹp, không khỏi gật đầu nói:
- Đúng thế, ta đặc biệt đến thăm nàng, có hoan nghênh không?
Lần thứ nhất nói chuyện với nữ nhân, Thiên Lân lại như rất thành thạo.
Tân Nguyệt cười cười khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi đã lớn rồi.
Vì sao lại nói hắn đã lớn rồi đây?
Điểm này cả Tân Nguyệt cũng không hiểu rõ.
Bây giờ, tâm tình nàng rất phức tạp, khi đến gần Thiên Lân nàng cảm thấy hoảng hốt, những bình tĩnh lạnh lùng và tỉnh táo trước kia lúc này tuy còn nỗ lực duy trì, nhưng lại đã từ từ dao động.
Thiên Lân đoán không ra suy nghĩ trong lòng của nàng, nhưng với câu lớn rồi kia, lại mơ hồ phát giác ám chỉ điều gì, không khỏi nổi lên suy tư.
Rất nhanh, Thiên Lân có một suy nghĩ, nhưng lại không dám xác định, vì thế cười nhẹ hỏi:
- Đã lớn rồi, còn có thể giống như trước kia không?
Tân Nguyệt thôi cười, né tránh ánh mắt mê hoặc của hắn, tỉnh táo nói:
- Lớn rồi hẳn phải biết chuyện, không thể ngang ngạnh và tinh nghịch như trước kia nữa.
Thiên Lân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị, hỏi tiếp:
- Tân Nguyệt, đã sáu năm không gặp, nàng sao khẳng định ta vẫn muốn tinh nghịch như ngày trước vậy?
Tân Nguyệt nhìn về xa xăm, điềm đạm nói:
- Nếu ngươi không tinh nghịch, vừa rồi sao lại dùng phương thức kia để dụ ta ra ngoài.
Thiên Lân cười đáp:
- Như vậy, bây giờ ta đổi phương thức khác, không biết nàng có chịu nhận hay không?
Tân Nguyệt nhìn lại hắn, nghi hoặc hỏi:
- Đổi phương thức?
Thiên Lân cười thần bí đáp:
- Đúng, đổi phương thức.
Nói rồi thôi cười, ánh mắt sắc bén nói:
- Bây giờ ta dùng thành ý và nhiệt tình, thỉnh cầu Tân Nguyệt xinh đẹp đi tản bộ với ta, không biết Tân Nguyệt có hãnh diện nhận lời không.
Sửng ra một chút, Tân Nguyệt hơi tức giận lại buồn cười mắng:
- Nói loạn, trò quỷ của ngươi bớt lại đi.
Thiên Lân vẻ mặt thất vọng, lắc đầu than:
- Xem ra phương pháp này không thực hiện được, ta phải nghĩ lại.
Tân Nguyệt trừng hắn, đáy mắt xuất hiện một chút tình ý, ngoài miệng lại nói:
- Ý ngươi ta hiểu rất rõ, không dễ dàng mắc lừa của ngươi đâu.
Thiên Lân kinh hãi la lên:
- Như vậy, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường thôi.
Nói rồi thân thể đột nhiên đến gần, đưa tay muốn nắm lấy tay Tân Nguyệt, đáng tiếc Tân Nguyệt đã sớm có đề phòng, không những né tránh còn hung hăng trừng hắn.
Thấy tình hình không ổn, Thiên Lân dừng lại, cười nói:
- Tân Nguyệt à, chúng ta đánh cuộc nhé?
Tân Nguyệt biết hắn nghĩ gì trong lòng, lên tiếng phủ định:
- Bớt lại đi, ngươi lòng quỷ nhiều, đánh cuộc là sở trường của ngươi, ta sẽ không đáp ứng đâu.
Thiên Lân nói:
- Đừng vội, nghe ta nói rồi hãy quyết định cũng chưa muộn. Đánh cuộc của ta rất đơn giản, chúng ta không dùng tâm cơ, không dùng chiêu thức hoa hòe, chỉ toàn bằng thực lực. Chỉ cần ta trong ba chiêu bắt được tay nàng thì xem như ta thắng, đến lúc đó nàng phải theo ta tản bộ. Nếu ta thua, chuyện này kết thúc. Thế nào, chuyện này không thể vui đùa được sao?
Tân Nguyệt hồ nghi nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt chân chính, lại thêm bản thân cũng không nghĩ ra hắn dùng chiêu thức nào đùa giỡn, vì thế gật đầu đáp ứng:
- Được, vậy thì ba chiêu. Nếu giữa chừng ngươi chơi trò quỷ quái, sau này ta sẽ không thèm để ý ngươi nữa.
Thiên Lân thấy nàng đáp ứng, cao hứng nói:
- Yên tâm đi, ta không những không dở trò, trước khi ra tay còn cho nàng biết ta sử dụng chiêu thức thế nào, như vậy có được chăng?
Tân Nguyệt nghi hoặc hỏi:
- Ngươi lại tốt như vậy sao?
Thiên Lân cười ha hả đáp:
- Thử qua sẽ biết thôi mà. Được rồi, nàng chuẩn bị đi, ta sắp ra tay. Chiêu thứ nhất là so thân pháp, nàng phải cẩn thận nhiều đó.
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Thân pháp là sở trường của ta, ngươi chớ lãng phí cơ hội như vậy.
Nói rồi, toàn thân Tân Nguyệt không gió mà động, muồng khí thế mạnh mẽ như ánh sáng tản ra bốn phía, chớp mắt đã thổi tung băng tuyết lên, hình thành một khu vực đường kính mười trượng không có tuyết, lộ ra cả mặt đất màu xám.
Thiên Lân ánh mắt hơi kinh ngạc, thỏa mãn gật đầu nói:
- Sáu năm không gặp, tu vi nàng tăng mạnh, rất đáng tán thưởng. Được rồi, xem chiêu đi.
Nói rồi thân thể Thiên Lân nghiêng qua, lập tức bắn ra như tia điện đến trước mặt Tân Nguyệt chừng ba thước, cả người phân thành năm, ngăn chặn cả năm hướng bao quanh Tân Nguyệt.
Ngoài ra, phân thân của Thiên Lân còn tự động phân tán, dùng những phương thức giống nhau, chớp mắt đã bố trí cả ngàn hình bóng trong khu vực vài chục trượng, không cho Tân Nguyệt một cơ hội né tránh nào cả.
Đối mặt với tình hình này, Tân Nguyệt rất kinh ngạc, không ngờ được thân pháp của Thiên Lân lại tuyệt diệu như vậy, khiến người ta cơ hồ không thể né tránh được.
Nhưng dù sao Tân Nguyệt cũng bất phàm, nàng đã nhiều năm chuyên cần tu luyện, về mặt thân pháp có thiên phú hơn người, bộ Phiêu Tuyết thân pháp nàng luyện đến xuất thần nhập hóa, cho nên mặc dù về hình thức không ổn, nàng vẫn dùng thực lực bản thân, huyền diệu vô cùng né tránh được vòng công kích thứ nhất của Thiên Lân.
Sau đó, hai người bắt đầu so tài tốc độ và mức biến hóa của thân pháp.
Về phương diện này Tân Nguyệt tự nhận là bất phàm, nhưng trên thực tế nàng lại bị Thiên Lân áp chế khắp nơi. Điều này khiến nàng cảm thấy hoàn toàn bất ngờ.
Về điểm này, thật ra Tân Nguyệt không cách gì so được với Thiên Lân, bởi vì hai người không những có khoảng cách về tu vi, mà về phương diện vận dụng và kỹ xảo pháp quyết, Thiên Lân cũng áp dụng rất nhiều thứ vào, vì thế mà chiếm được ưu thế rõ ràng.
Nhưng Tân Nguyệt cũng có đặc điểm riêng của nàng, ngày trước nàng ở Huyền Long động thiên ba năm, học được thuật “Đằng Long Cửu Biến” trong đó. Đây chính là pháp quyết thần kỳ nhất trong toàn Đằng Long cốc, ẩn chứa ảo diệu vô cùng.
Bình thường nàng một mình tu luyện cũng không thấy hiệu quả kỳ diệu nào hết. Nhưng khi bị Thiên Lân truy cản mãnh liệt, lập tức trong lòng kích động, bất tri bất giác phát huy ra thần hiệu.
Thêm nữa, sáu năm nay Tân Nguyệt theo Thiên Đao khách học nghề, tu vi Tân Nguyệt thay đổi thật ra đến cảnh giới nào bản thân nàng cũng không biết được.
Cho nên tổng hợp lại, Thiên Lân muốn áp đảo Tân Nguyệt cũng không phải là dễ dàng được.
So tài một chiêu liên miên kéo dài. Vô tận hình ảnh tụ lại rồi tan, tan rồi lại tụ.
Như vậy, liên tiếp mấy lần, cuối cùng Thiên Lân phải dừng thân, mỉm cười nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt toát lên đầy màu sắc.
Phát hiện Thiên Lân đắc ý, Tân Nguyệt hơi không phục nũng nịu nói:
- Cười cái gì mà cười, chiêu thứ nhất ngươi hoàn toàn không thắng được.
Thiên Lân thôi cười, nho nhã đáp:
- Chiêu thứ nhất chỉ là thử thăm dò, nàng có phản ứng nhanh đến vậy khiến ta rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng, điều này chứng tỏ nàng những năm gần đây không hề lười biếng. Chiêu thứ hai là so về tu vi, lần này nàng phải cẩn thận mới được.
Thấy Thiên Lân ra vẻ người lớn, Tân Nguyệt hơi không chịu, quát lên:
- Chớ có tự phụ, tu vi của chúng ta ai cũng không đoán được, ngươi không thấy là chẳng có chút cơ hội sao.
Thiên Lân lắc đầu nhè nhẹ, cười hơi cổ quái đáp:
- Chiêu thứ hai so tài tu vi rất đơn giản, nhưng lại không có chỗ nào cho kỹ xảo. Bởi vì ta muốn đông cứng nàng tại chỗ, trước khi nàng thoát được đã nắm lấy tay nàng. Bây giờ, nàng hãy chuẩn bị trước đi.
Tân Nguyệt vừa chuẩn bị vừa quan sát hắn, phát hiện Thiên Lân tùy ý tự nhiên, không thấy có dấu hiệu nào sẽ ra tay, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì nàng biết, Thiên Lân mặc dù có chút cuồng vọng, nhưng sẽ không nói cho lấy có.
Hắn nếu đã nói ra, hẳn nhất định sẽ làm được. Tính như vậy thì thực lực của hắn chẳng phải đã đến mức thần bí khó dò rồi sao?
Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt ngầm cảnh giác, miệng lại nói:
- Nhớ lại lời năm xưa của ngươi, ta không cần phải ngu ngốc đứng yên ở đây chờ đợi ngươi xuất chiêu.
Thiên Lân cười khẽ đáp:
- Xem ra nàng vẫn luôn nhớ đến những câu ta đã nói cách đây sáu năm, nhưng năm đó nàng đã cảm nhận được một lần thất bại, bây giờ không sợ sẽ dẫm lại vào vết xe đổ sao?
Còn đang nói, Thiên Lân hai tay chắp sau lưng bước lên một bước, một luồng sáng trắng huyền diệu mà ngầm ẩn giấu đột nhiên xông đến quanh người Tân Nguyệt.
Đó là một kết giới Huyền Băng, bao trùm lấy Tân Nguyệt, không cho nàng có cơ hội né tránh hay bỏ chạy.
Thấy vậy, Tân Nguyệt vẻ mặt biến hẳn, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, một thanh đao sáng hình cong bổ thẳng xuống cùng với kiếm khí không gì ngăn được, lập tức phá vỡ kết giới huyền băng.
Thừa dịp này, thân thể Tân Nguyệt loáng lên lướt qua vài trượng, ai ngờ xuất hiện khối băng cố định nàng ngay giữa không trung.
Thời khắc đó, Thiên Lân đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt hơi mỉm cười, không hề thấy di động chút nào, nhưng khối băng lại huyền bí vô cùng, thần không hay quỷ không biết đóng băng Tân Nguyệt.
Toàn lực giãy dụa, Tân Nguyệt vừa dùng Hàn Băng pháp quyết hấp thu khí lạnh, vừa phát xuất chấn động dự tính nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khốn khó.
Nhưng thời khắc đó, Thiên Lân sao có thể để cho nàng có cơ hội tốt như vậy đây?
Tiến lên phía trước, thân pháp Thiên Lân phiêu dật linh động, dễ dàng đến bên cạnh Tân Nguyệt, tay trái nhẹ nhàng phóng ra về phía tay phải nàng đang bị đóng băng, cả khối băng chớp mắt đã bị hắn hút sạch.
Thân hình động lên, Thiên Lân bay lên nắm chặt bàn tay mềm mại của Tân Nguyệt, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Nắm lấy tay nàng, cùng nàng đi chơi.
Tân Nguyệt ban đầu còn chìm đắm trong bàn tay vừa mới làm tan băng của Thiên Lân, không hiểu vì sao lại như vậy.
Nhưng rất nhanh, Tân Nguyệt tỉnh táo lại, giãy dụa nói:
- Thiên Lân buông tay, không được như vậy.
Thiên Lân nhìn về xa xa, bình tĩnh đáp:
- Một khi đã rơi vào tay ta, đời này của ta. Ta sẽ không buông tay.
Tân Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, than nhẹ:
- Ngươi lớn rồi, lẽ nào không biết nam nữ có khác biệt sao?
Thiên Lân cười đáp:
- Sách thánh hiền ta đã đọc từ nhỏ đến lớn, tự nhiên biết lễ tiết nam nữ. Nhưng trong sách ngoài những chuyện đó ra, còn có một số khác biệt.
Tân Nguyệt trong lòng rung động, ánh mắt hơi hoảng loạn, buồn bã nói:
- Thật ra ta sai rồi, ngươi còn chưa lớn.
Thiên Lân nghiêm túc đáp:
- Nàng không hề sai, ta đã lớn rồi. Nhưng nàng đang cố che giấu suy nghĩ trong lòng mình. Băng Nguyên vốn lạnh lùng, người sinh sống trên Băng Nguyên lại nóng bỏng. Nàng hà tất phải ngụy trang mình lại, như vậy cuộc đời còn có ý nghĩa nữa chăng?
Tân Nguyệt nói:
- Tính cách là trời sinh, rất khó thay đổi lớn được. Thôi, nói những chuyện đó với ngươi cũng vô dụng, ngươi muốn đi đâu?
Thiên Lân quay đầu mỉm cười, ánh mắt chứa ẩn tình nhìn nàng nói:
- Đi đâu cũng được, để lưu lại một đoạn ký ức tốt đẹp cho khoảng đời mười tám tuổi của ta.
Tân Nguyệt không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn, tự nói trong lòng: “Hắn chỉ mười tám tuổi, vì sao khiến người ta nhìn không rõ được vậy?”
Thấy nàng không nói. Thiên Lân cũng không hỏi gì thêm, cứ nắm chặt tay nàng như vậy, lúc thì bay lên trên tầng mây, lúc thì xuyên qua giữa những ngọn núi băng, phóng thẳng về phía Đằng Long cốc.
Lúc đầu, Tân Nguyệt tương đối rụt rè, lạnh lùng mà không nói không cười.
Nhưng sau đó, Thiên Lân múa môi múa mép chọc cho Tân Nguyệt vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng bỏ đi đau lòng, kết hợp với Thiên Lân cười đùa vui vẻ trong lúc ở trên núi băng, ghi lại dấu ấn trong tâm linh.
Thời không bất tri bất giác trôi qua, Thiên Lân chìm đắm trong khoái lạc, quên hết bọn năm người Lâm Phàm đang chờ đợi.
Tân Nguyệt tương đối tỉnh táo, thấy đã không còn sớm, nhắc nhở:
- Thôi, không chơi nữa, phải quay về thôi.
Thiên Lân đang chìm đắm tỉnh lại, nhìn địa hình vùng lân cận, cười nói:
- Đúng, ta quên bọn Lâm Phàm còn đang chờ ta. Bây giờ … Ồ … Nàng nhìn kìa, đó là vật gì vậy?
Trong tiếng hô thất thanh, Thiên Lân chỉ vào một sườn núi ngoài vài dặm, chỉ thấy có một dấu ấn to lớn trên đó.
Tân Nguyệt nhìn theo hướng mắt hắn, lập tức hô nhẹ:
- Cái này …cảm giác giống như một dấu chân. Nhưng cái gì đã lưu lại dấu chân vĩ đại này đây?
Té ra đó là một vết lõm to vài trượng, hình dạng phảng phất như dấu chân người, ấn sau vào nền đất, vài thước băng dày bề mặt đều bị giẫm vỡ hoàn toàn.
Thiên Lân vẻ mặt kinh dị, cau mày nói:
- Chuyện quái lạ lần này, ta mới thấy được lần đầu, chúng ta hãy đi xem đã rồi tính.
Nói dứt liền kéo Tân Nguyệt bay đi, giây lát đã đến chỗ sườn núi thoai thoải kia.
Ở đó, Thiên Lân còn thêm phần kinh ngạc nữa.
Chỉ thấy một hàng dấu chân kéo dài mãi về phía Bắc, cuối cùng biến mất ở cửa vào một cốc băng tuyết cách đó vài dặm.
Muốn biết đến chỗ nào cần phải tiếp tục quan sát. Tân Nguyệt nhìn kỹ dấu chân trên mặt đất, dài khoảng hai trượng, ngang tám thước, sâu hai thước.
Như vậy người muốn tạo ra dấu chân này phải lớn hơn người bình thường khoảng hai mươi lần.
Trao đổi vài câu rồi, Thiên Lân nói:
- Bây giờ chỉ bằng dấu chân cũng không nhìn ra được điều gì, chúng ta hay là cứ theo đuôi, tra xét xem thật ra quái vật nào đã lưu lại.
Tân Nguyệt không hề phản đối, chỉ nhắc nhở:
- Lần này không được sơ sót, phải cẩn thận vô cùng.
Thiên Lân cười đáp:
- Yên tâm, có ta đây, quyết không để nàng bị chút thương tổn nào.
Nói rồi kéo tay nàng, âm thầm đi theo dấu chân đó.
Chỉ chốc lát đã vượt qua mười dặm.
Thiên Lân và Tân Nguyệt đi đến lối vào một băng cốc, không dám ngang nhiên tiến vào mà triển khai thăm dò, thấy không chút khác thường mới tiến vào trong cốc.
Đó là một băng cốc rất sâu, chỗ nào cũng thấy toàn là băng tuyết và khe băng, lại không thấy bất kỳ tung tích nào của quái vật to lớn.
Còn dấu chân thì kéo dài đến giữa băng cốc lại biến mất thần bí. Điều này khiến Thiên Lân và Tân Nguyệt rất khó hiểu.
Ngừng lại gần dấu chân cuối cùng, Thiên Lân liếc nhìn cảnh tượng bốn phía, phát hiện băng cốc này hơi quỷ dị, nhưng cụ thể là gì hắn lại không nói rõ ra được.
Tân Nguyệt bên cạnh xem xét tình hình mặt đất, sau khi không thu lượm được gì liền đứng lên đi về phía dấu chân biến mất.
Thời khắc đó, Thiên Lân đột nhiên nổi lên sợ hãi trong lòng, vội vàng la lên:
- Dừng lại nhanh, không được tiến tới nữa.
Tân Nguyệt nghe vậy thất kinh, quay đầu nhìn Thiên Lân, đang muốn mở miệng hỏi.
Ai ngờ Thiên Lân chợt xông đến, kéo tay nàng rồi quay ngược lại với tốc độ kinh người.
Tân Nguyệt kinh ngạc vô cùng, hỏi tới:
- Ngươi kéo đi đâu thế, có phải phát hiện được điều gì hay không?
Thiên Lân vẻ mặt khó coi, bay đến ngoài ba mươi dặm mới giảm tốc độ.
- Ta cũng không biết nữa, ngược lại có cảm giác rất không hay. Phảng phất như trong băng cốc đó ẩn chứa một cái gì đó đáng sợ, không cẩn thận sẽ nuốt lấy chúng ta. Ngoài ra, trước đó dường như có một giọng nói phát ra cảnh cáo cho ta, tình hình cụ thể ta lúc đó không để ý, cũng quên mất. Sau này ngươi phải hứa với ta, nhất thiết không được ngang nhiên quay lại nơi đó, muốn đi cần phải báo cho ta đi cùng.
Cảm nhận được sự quan tâm của hắn, Tân Nguyệt trong lòng hơi mừng, ôn nhu nói:
- Được, ta hứa với ngươi. Bây giờ ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, coi như chưa có điều gì phát sinh.
Quả thật có thể coi như chưa có điều gì phát sinh chăng? Thời khắc này, hai người bọn họ hoàn toàn không biết, có một số chuyện khi đã phát sinh rồi thì xua không đi được.
Thiên Lân nghe vậy tâm tình tốt hơn, liếc về phía Đằng Long cốc, nhỏ nhẹ nói:
- Trưa nay, Tuyết Xuân và Huyền Vũ ước hẹn giao chiến với ta ở Long trì, bọn chúng thỉnh Từ Tĩnh làm người chứng. Ta muốn mời nàng làm người chứng.
Tân Nguyệt hơi cảm thấy bất ngờ, nhẹ giọng nói:
- Ngươi muốn động thủ với bọn họ…? Chuyện này dường như không được tốt lắm đâu. Ngoài ra, ngươi vì sao lại muốn mời ta làm người chứng vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Bọn chúng vẫn hay xem thường ta và mấy đứa Lâm Phàm, năm đó đã từng khi dễ bọn ta, bất quá không chiếm được chút tiện nghi nào nên mang hận trong lòng. Lần này, ta cũng chỉ vì mấy đứa Lâm Phàm mà lên tiếng, muốn giáo huấn sơ bọn chúng. Còn về việc mời nàng, một là nàng thích hợp hơn, hai là khiến bọn chúng rung động, khiến bọn chúng đừng quá tự đề cao mình.
Tân Nguyệt trừng hắn một cái, êm ái nói:
- Người tự phụ nhất là ngươi, còn có ý nói người khác nữa.
Bật cười ha ha, Thiên Lân đáp:
- Ta chỉ hơi không đủ khiêm tốn thôi, không tính là tự phụ được.
Tân Nguyệt trừng mắt hắn một cái, cười mà như không cười nói:
- Mạnh miệng, khó mà quản lý được ngươi.
Thiên Lân ánh mắt ngẩn ngơ, nhìn bộ dáng xấu hổ muốn nổi giận của Tân Nguyệt, nhịn không được than thở:
- Ánh mắt đó của nàng khiến ta khó mà quên được. Không phải nàng xinh đẹp, mà ánh mắt nàng tràn đầy nhu tình.
Tân Nguyệt trong lòng run lên, ngầm mắng:
- Xấu xa, làm ra vẻ thông minh, sau này còn không biết …
Trong lúc suy tính, Tân Nguyệt đột nhiên phát hiện đã không còn xa Đằng Long cốc, vội vàng phát ra một luồng chân nguyên hất tay Thiên Lân đi, nhỏ nhẹ nói:
- Sau này phải nhớ kỹ quy củ, nếu không ta nổi giận không quan tâm đến ngươi.
Thiên Lân biết nàng thẹn thùng, bản thân thật ra cũng như vậy, vì thế lên tiếng vâng lời:
- Yên tâm, ta tự có chừng mực. Bây giờ, bọn Lâm Phàm đều đang ở cửa cốc chờ, nàng theo ta đi một chuyến để tránh sau này bọn chúng chê cười ta.
Tân Nguyệt ừ khẽ một tiếng, sau đó lấy lại vẻ lạnh lùng, dời xa Thiên Lân, đi cùng với hắn quay về. Giây lát, hai người đến cửa cốc, năm đứa Lâm Phàm vẻ mặt nóng nảy, vừa chào hỏi Tân Nguyệt, vừa đưa mắt hỏi han Thiên Lân.
Cười nhẹ một tiếng, Thiên Lân đáp:
- Tân Nguyệt đã đồng ý, trưa nay làm người chứng cho chúng ta.
Lâm Phàm cười nói:
- Như vậy thì tốt rồi, có Tân Nguyệt sư tỷ ra tay, khí thế chúng ta sẽ không thua bọn chúng.
Linh Hoa nói:
- Đây chỉ là ban đầu, đợi đến chiều Thiên Lân mới thắng bọn chúng. Lúc đó xem thử bọn chúng còn dám coi thường người khác nữa không.
Tiết Quân ba đứa phụ họa:
- Đúng thế, phá nát ngạo khí của bọn chúng.
Tân Nguyệt thấy vậy không tiện tỏ thái độ, lạnh lùng nói:
- Thời gian không còn sớm, ta đi trước một bước, chiều nay gặp lại.
Nói rồi phi thân đi, chớp mắt đã không còn thấy. Đợi Tân Nguyệt rời đi rồi, Hắc Tiểu Hầu lập tức kêu la:
- Thiên Lân, hãy thành thật nói ra đi, ngươi làm sao khiến Tân Nguyệt sư tỷ đồng ý làm người chứng?
Bật cười ha hả, Thiên Lân đáp:
- Phật nói không thể nói, nói sẽ không còn linh.
Tiết Quân nắm lấy tay hắn, hỏi:
- Bây giờ ngươi tin vào sức hấp dẫn của Tân Nguyệt sư tỷ chưa?
Thiên Lân cười đáp:
- Cây này bọn ngươi nói tương đối đúng, nàng ta đúng là đẹp đến kinh người.
Lâm Phàm thấy bọn chúng nói những chuyện này, quát nhẹ:
- Đủ rồi, nơi này không hợp để nói những chuyện đó, chúng ta hay về cốc đã, ăn trưa xong mới chuẩn bị cho trận so tài.
Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân hơi không vui, nhưng lại không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau Thiên Lân, cùng Lâm Phàm, Linh Hoa quay về trong cốc.
Buổi chiều, Thiên Lân, Lâm Phàm một hàng sáu người ở cửa cốc chờ Tân Nguyệt, sau đó cùng nhau đi Long trì.
Lúc này, Tuyết Xuân, Huyền Vũ đã chờ đợi lâu rồi, Phi Hiệp cũng ở đó, còn có một người là Từ Tĩnh.
Ở xa xa, Thiên Lân đánh giá Từ Tĩnh, thấy hắn so với năm xưa càng thêm nhiều phần anh tuấn, toàn thân lấp lánh một tầng ánh sáng màu đỏ nhạt, vẻ mặt mang nụ cười tự tin, ánh mắt ẩn chứa sự bình tĩnh.
Từ Tĩnh có một thanh trường kiếm, mơ hồ toát ra khí lạnh, dường như có vài phần linh khí.
Đến bên Long trì, hai bên vẻ mặt đều có nụ cười khách sáo.
Thiên Lân và Từ Tĩnh cũng chào hỏi vài câu, ánh mắt nhìn đến Phi Hiệp, tán dóc câu được câu mất với hắn.
Từ Tĩnh nhìn Tân Nguyệt, trong mắt toát ra vẻ ái mộ rõ ràng, mỉm cười nói:
- Vẫn tưởng Thiên Lân nói chơi, ai ngờ muội thật sự đến đây.
Tân Nguyệt hiểu rõ cảm tình của hắn với mình, điềm nhiên đáp:
- Đúng thế, có một số chuyện đột nhiên xảy ra khiến người ta trở tay không kịp nữa.
Từ Tĩnh nghe ra vài phần ẩn ý, hỏi:
- Sư muội, muội muốn nói…
Lắc đầu, Tân Nguyệt đáp:
- Ta chỉ tiện miệng nói ra, Từ sư huynh chớ nên để ý trong lòng.
Lâm Phàm chăm chú nhìn Tuyết Xuân, hời hợt hỏi:
- Lần trước gặp ở nơi này, đó đã là chuyện chín năm trước, không biết Tuyết Xuân sư huynh còn nhớ rõ trong lòng không?
Tuyết Xuân cười lạnh đáp:
- Ngươi còn không quên, ta sao lại quên được. Bớt nói xàm đi, kêu Thiên Lân đến phân cao thấp.
Lâm Phàm hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn đến Thiên Lân bên cạnh, kêu lên:
- Thiên Lân, đến lúc làm chuyện chính rồi.
Chào từ biệt Phi Hiệp, Thiên Lân đến bên Lâm Phàm, nhìn Tuyết Xuân và Huyền Vũ, hỏi lại:
- Mọi người cũng xem là quen biết, các ngươi muốn so tài thế nào đây?
Tuyết Xuân hừ giọng đáp:
- Tự nhiên là so tổng hợp thực lực, ai đánh ngã đối phương trước được tính là thắng.
Thiên Lân gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu, tiếp tục hỏi:
- Còn có quy củ khác nữa không?
Huyền Vũ đáp:
- So tài hơn thắng thua, không phải đấu sinh tử!
Thiên Lân đáp:
- Được, chuyện này không thành vấn đề.
Tuyết Xuân nói:
- Bây giờ chúng ta bắt đầu, hãy để Từ sư huynh và Tân Nguyệt sư muội chứng kiến, một bên thua đã thấy được bên thắng rồi thì hai bên đều phải thối lui ba bước.
Thiên Lân không ý kiến, bình thản nói:
- Được, mọi thứ theo như ngươi nói. Bây giờ các ngươi từng người đấu với ta hay đấu cùng một lúc.
Huyền Vũ giận dữ nói:
- Tự nhiên là một đấu một, ngươi cho chúng ta là người thế nào.
Thiên Lân cười đáp:
- Trên võ đài tranh tài, ta tự nhiên cho các ngươi là địch nhân. Được rồi, không vui đùa nữa, ai lên trước đây?
Tuyết Xuân bước lên một bước, trầm giọng nói:
- Ta đến trước. Ngươi tốt nhân hãy tìm một thanh binh khí trước, để tránh đến lúc thua lại không phục.
Thiên Lân liếc thanh kiếm trong tay hắn, tự phụ đáp:
- So tài đơn giản cần gì phải dùng đến binh khí nào nữa, ngươi cứ thế ra tay cho tiện là được.
Tuyết Xuân nổi giận, tức tối cười nói:
- Được, thật cuồng vọng, để ta xem ngươi còn cuồng vọng đến lúc nào. Xem chiêu.
Giữa tiếng quát giận dữ, Tuyết Xuân uốn mình tiến lên, khí thế nhanh như báo, mạnh như hổ, bóng kiếm liên miên ẩn chứa khí lạnh vô cùng, chớp mắt đã hình thành một vùng băng tuyết trong phương viên vài chục trượng, hơn nữa còn nhanh chóng tụ về phía Thiên Lân.
Lắc mình chuyển động, Thiên Lân hoàn toàn không phản kích, chỉ lượn qua lượn lại trong bóng kiếm của Tuyết Xuân, phân tích thực lực của hắn.
Còn về những sương băng, Thiên Lân không chút quan tâm, cứ để cho chúng càng lúc càng dày đặc, hơn nữa thỉnh thoảng còn có một chút khí tức kỳ dị thêm vào.
Kiếm ra phép theo, Tuyết Xuân hiển rõ ràng, bản thân căn bản không thể thương hại đến Thiên Lân.
Vì thế, kiếm thức của Tuyết Xuân biến chuyển, cả người bắn lên không trung, hệt như một con quay lượn quanh bốn phía Thiên Lân, quát to:
- Phi tuyết mạn thiên kiếm quang hàn, nhất thức thiên trọng quỷ nan triền. (Tuyết bay đầy trời lạnh buốt ánh kiếm, một thức nặng nề quỷ cũng khó chịu nổi).
Trong sát na, làn kiếm trắng lấp lánh tầng tầng, lớp lớp hệt như hoa tuyết, lại như sóng biển từ bốn phương tám hướng bay đến, vây chặt tất cả các hướng bỏ chạy được.
Bên ngoài, người quan sát vẻ mặt biến hẳn, trước thì kinh ngạc tán thưởng “Phi Tuyết kiếm quyết” của Tuyết Xuân uy lực bất phàm, sau thì lo lắng cho Thiên Lân phải ứng phó thế nào, dù sao hắn cũng chỉ hai tay trần.
Từ Tĩnh vẻ mặt bình thản, liếc Tân Nguyệt và Lâm Phàm, thấy hai người bọn họ không chút lo lắng, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Bọn họ quả thật nhận định Thiên Lân nhất định thắng chăng?
Trong lúc suy nghĩ, Từ Tĩnh không khỏi cẩn thận quan sát.
Giây lát, hai bên giao chiến tiến vào giai đoạn kịch liệt.
Tuyết Xuân kiếm như rồng rắn, Phi Tuyết kiếm phiêu dật linh động thần bí khó lường, lại có khí cực hàn, nhanh chóng ngưng đọng không gian, bức cho Thiên Lân hành động bất tiện.
Thấy vậy, Thiên Lân chân mày nhíu lại, sau khi đã nắm được đại khái thực lực của Tuyết Xuân, lập tức chuyển thủ thành công, thân thể nhanh nhẹn rít lên bay lượn theo những đường hướng quỷ dị khó lường, xuyên qua những khe hở giữa kiếm với kiếm, hơn nữa còn thi triển Băng Thần quyết, biến khí lạnh do Tuyết Xuân thi triển Phi Tuyết kiếm bộc phát ra trở thành vũ khí, lợi dụng lúc ý chí của hắn phấn khích, chớp mắt đã ngưng đọng hắn tại chỗ, khiến hắn không cách gì nhúch nhích.
Bất ngờ đến đột ngột, những người quan sát cuộc chiến ngoại trừ Tân Nguyệt hiểu vài phần ra, Từ Tĩnh, Lâm Phàm và những người khác đều không hiểu rõ Thiên Lân làm sao chỉ chớp mắt đã đóng băng Tuyết Xuân.
Thật về điểm này phải nhờ vào việc Thiên Lân tu luyện Băng Thần quyết.
Đó là một loại pháp quyết bá đạo, có điều kiện thuận lợi trên vùng Băng Nguyên, phối hợp với tu vi thâm hậu của Thiên Lân, hắn trở thành một vị thần băng tuyết, có khả năng khống chế băng tuyết đến mức tùy tâm mà thành, chỉ cần trong ý nghĩ lóe lên, khí lạnh băng chớp mắt đã có thể hoàn thành nhiệm vụ hắn đặt ra.
Bật cười ha hả, Thiên Lân không hề để ý đến Tuyết Xuân bị đông cứng, hướng về mọi người lên tiếng:
- May mắn giành thắng lợi, mọi người chớ chê cười.
Huyền Vũ sắc mặt u ám, liếc nhìn Tuyết Xuân bị phong ấn trong tầng băng dày vài thước, trầm giọng nói:
- Thiên Lân, trong thời gian ngắn như vậy, ngươi làm sao đạt đến mức băng dày như vậy?
Thiên Lân khiêm tốn đáp:
- May mắn mà thôi, chuyện này đều do Phi Tuyết kiếm quyết của hắn, nếu không ta còn không có cơ hội.
Thiên Lân hỏi ngược:
- Nếu không phải như vậy, ngươi cho là như thế nào?
Huyền Vũ hừ nhẹ một tiếng, quát lên:
- Chớ đắc ý, cuộc thứ nhất ngươi bất quá may mắn mà thôi, ta sẽ không cho ngươi có được may mắn lần hai.
Nói rồi hình bóng động đậy, xuất hiện cách Thiên Lân sáu thước, lạnh lẽo tập trung nhìn hắn.
Chân mày cau lại, Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Dương cương pháp quyết ngươi tu luyện hỏa hầu không được như Hàn Băng pháp quyết. Nếu như ngươi bỏ sở trường dùng sở đoản, thế thì kết quả càng không không được như ý, ngươi cân nhắc …
Huyền Vũ quát lên:
- Câm miệng, chớ có ra vẻ thông minh như vậy. Ngươi hãy tiếp chiêu đi.
Bước lên một bước, tay phải múa chưởng đánh xuống, một luồng lửa đỏ màu đỏ rực từ lòng bàn tay bay ra, hóa thành một con rắn lửa hướng thẳng vào ngực của Thiên Lân.
Lắc đầu bật cười, Thiên Lân đang muốn nói, nhưng đột nhiên một luồng khí tức truyền vào não hắn, khiến hắn không khỏi nhíu mày, thân thể loáng lên biến mất, thối lui đến cột băng chứa Tuyết Xuân.
Huyền Vũ thấy hắn thối lui, cho là hắn có chút kiêng kỵ, nhịn không được châm chọc:
- Thế nào, sợ rồi chăng? Ngươi không phải không hề sợ gì mà?
Thiên Lân trừng hắn một cái, sau đó tay phải phóng thẳng về phía cột băng, chỉ thấy cột băng nhanh chóng tan ra, chớp mắt đã tiêu tan không thấy, khiến cho Tuyết Xuân giữa không trung ầm ầm rơi xuống mặt đất.
Bật người đứng lên, Tuyết Xuân cả giận nói:
- Hay cho Thiên Lân, ta muốn ngươi biết sự lợi hại của ta.
Nói rồi múa kiếm lên, hệt như một con hổ hung hăng.
Thấy hắn xông đến, Thiên Lân vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, ánh mắt liếc nhẹ về phía chân trời, điềm nhiên đáp:
- Tôn trọng trưởng bối các ngươi, hôm nay ta coi như xong. Lần tới lại chọc giận ta, nhất định sẽ khiến các ngươi mất mặt thế nào.
Huyền Vũ và Tuyết Xuân sửng sờ một chút, không hiểu hắn nói chuyện này làm gì.
Bên ngoài, Từ Tĩnh đang quan sát lại phát hiện được, nhắc nhở:
- Dừng tay, Tứ sư thúc đến rồi.
Câu này vang lên, ngoại trừ Thiên Lân và Tân Nguyệt, những người ở đó không ai không ngạc, lần lượt nhìn lên đỉnh đầu.
Tuyết Xuân và Huyền Vũ càng thêm hoang mang lùi lại, vẻ mặt khó coi.
Hạ mình xuống mặt đất, Lý Phong liếc mọi người, dường như đoán được điều gì, hỏi lại:
- Thế nào rồi, tụ hội ở đây chăng?
Phi Hiệp ngượng ngùng nói:
- Không hề có, chúng con chỉ tình cờ gặp ở đây, vì thế mọi người nói chuyện một lúc.
Lý Phong vừa thấy kiểu cách hắn vậy, liền biết hắn nói dối.
Nhưng thấy mọi người đều không lên tiếng, cũng cố làm ra vẻ không biết, ánh mắt nhìn Thiên Lân, chào hỏi:
- Vài năm không gặp, ngươi không những lớn lên mà còn tuấn tú hơn nhiều.
Thiên Lân cười đáp:
- Lý thúc thúc quá khen, trong mắt của người, con vĩnh viễn là một đứa trẻ.
Lý Phong sửng sốt một chút, cười nói:
- Quả thật là miệng ngọt, còn hơn tụi kia mấy phần. Đến lúc nào vậy, sao không vào trong cốc ngồi một chút?
Thiên Lân đáp:
- Sáng nay con đã vào trong cốc, bây giờ cùng Lâm Phàm, Tân Nguyệt ra ngoài du ngoạn, vừa hay gặp bọn họ, thuận tiện nói chuyện, chuẩn bị so sánh một chút.
Lý Phong vừa nghe đã hiểu được mấy phần, lập tức trừng Tuyết Xuân, Huyền Vũ, nói với Từ Tĩnh:
- Sau này có rảnh rỗi nhớ quản lý đến bọn chúng, chớ gây chuyện không đâu. Bây giờ các con theo ta về cốc, vừa thu được một tin tức kinh người, cốc chủ triệu tập mọi người quay về.
Nói rồi nhìn Thiên Lân nói:
- Ngươi cũng cùng đi đi, có lẽ các ngươi cũng có chút quan hệ.
Thiên Lân vâng một tiếng, hàng người liền phi thân rời đi.
Trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh ngồi trên ghế cốc chủ, vẻ mặt trầm ngâm.
Hai bên, Hàn Hạc và Điền Lỗi vẻ mặt âm trầm, đang chăm chú nhìn năm người Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Vương Chí Bằng, Chu Kiệt và Đinh Vân Nham.
Lúc này, Lý Phong từ ngoài động đi vào, phía sau có Từ Tĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp, Tân Nguyệt, Lâm Phàm và Thiên Lân.
- Bẩm sư phụ, sáu người Từ Tĩnh đã đến rồi, Thiên Lân cũng đến.
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, nhẹ giọng nói:
- Mọi người đến rồi, bây giờ bắt đầu đi.
Trương Trọng Quang mở miệng trước tiên:
- Khải bẩm sư phụ, chúng con vừa mới thu được tin tức, trên Băng Nguyên xuất hiện cao thủ không rõ thân phận, hành tung vô cùng quỷ bí. Những người ngày số lượng không lớn, tổng cộng từ năm đến mười người, nhưng tu vi lại kinh người. Còn về mục đích những người này đến Băng Nguyên, hiện nay tạm thời còn không biết được, cần phải tìm hiểu từng bước.
Thiên Lân, Từ Tĩnh, Tân Nguyệt bảy người nghe vậy thất kinh, rõ ràng rất kinh ngạc.
Tiễn Vân Hạc tiếp lời:
- Ngoại trừ những chuyện này ra, đêm qua trong Tuyết Lang cốc còn phát sinh bạo loạn, vài trăm con sói tuyết đột nhiên phát điên, cắn chết không ít đồng loại, cuối cùng Thanh Lang phải ra mặt loại trừ. Hôm này, có đệ tử trong cốc phát hiện tám con gấu Bắc Cực đang đi về phía Tuyết Lang cốc, đêm nay hẳn sẽ đến nơi.
Những người có mặt đều biến sắc, hành động của sói tuyết và gấu Bắc Cực dự báo điều gì đây?
Triệu Ngọc Thanh thấy mọi người không nói, hỏi tiếp:
- Nghe thấy những điều này, các vị có suy nghĩ như thế nào?
Tam đồ đệ Vương Chí Bằng lên tiếng:
- Theo đệ tử thấy, tin tức thứ nhất còn chưa thể xác định hay dở thế nào, nhưng sự xuất hiện khác lạ ở Tuyết Lang cốc và gấu Bắc Cực dường như dự báo điều gì đó. Chúng ta phải toàn lực truy xét.
Chu Kiệt không đồng ý nói:
- Tam sư huynh có đạo lý nhất định.
(Thiếu mất một đoạn)