Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: Ken đi
Biên Tập: cuongle
Nguồn: 4vn.eu
Pháo đây ,quả cuối nhé :00 (47):
Đêm khuya, tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón, Long Vũ một mình tiến vào khu vực hồ Linh Trạch, hít sâu một hơi , sử dụng ý thức truyền âm cho La Lâm:
Cũng là chín chín phần trăm rồi có gì mà lo lắng. Long Vũ không tin mình lại xui xẻo dính vào một phần trăm kia
Nói thật, lần trước may mắn thoát khỏi đại nạn của thiên mệnh nên đối với Long Vũ có thể sống đến bây giờ là may mắn rồi .Cho dù xảy ra việc gì ngoài ý muốn cũng không còn gì phải tiếc nuối
Đối với Long Vũ mà nói nhân sinh vốn chính là một canh bạc. Hơn một lần hắn đổ thắng nên lúc này hắn tin tưởng mình sẽ không thất bại.
- Bắt đầu đi.
Long Vũ trầm giọng nói.
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Long Vũ, La Lâm không hề chần chờ, giây lát mở ra Phượng Hoàng lệnh trong không gian pháp trận. Pháp trận mở ra, trên hồ Linh Trạch nhất thời hiện lên một màu trắng trống rỗng, Long Vũ hít sâu một hơi thả người đi vào. Trong chớp mắt, màu trắng trống rỗng cũng đã hoàng toàn biến mất mà Long Vũ cũng không thấy bóng dáng.
Tại thời điểm tiến vào không gian thông đạo, bởi vì tu vi không đủ nên trong khoảnh khắc Long Vũ mất đi ý thức. La Lâm kịp thời bật chương trình bảo hộ đem Long Vũ bảo vệ vào bên trong tránh cho áp lực không gian làm hắn bị thương.
Đến khi Long Vũ tỉnh lại, hắn phát hiện cảnh vật xung quanh thập phần quen thuộc, giống như đã từng đi qua. Thu liễm ánh mắt, Long Vũ cẩn thận nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh, hắn cơ hồ đã có thể xác định đây chính là nơi trước kia hắn cùng Mã Hiểu Mai đã tới.
Hiển nhiên, La Lâm phân tích tính toán ra không gian thông đạo trước đây người hắc ám tu chân đã dùng.
Long Vũ nhớ rõ lần trước ông nội Mã Hiểu Mai là Mã Chính Phong đã nói qua, nơi này chính là rừng rậm tử vong, là nơi ma thú tụ tập.
- Chủ nhân, nơi này chính là rừng rậm tử vong, cũng chính là nơi chúng ta lần trước chúng ta đi qua. Tôi đã kiểm tra đo lường rồi, có ba mươi tám khu vực ma thú khác nhau.
- La Lâm chế tạo hướng dẫn điện tử đi. Lựa chọn ma thú tôi có thể đối phó.
Thực chiến là phương pháp tu luyện tốt nhất. Long vũ quyết định chọn một vài ma thú yếu ớt để tiến hành luyện tập.
Sau khi nhận lệnh của chủ nhân, La Lâm lập tức bắt đầu tính toán. Hơn nữa còn tạo ra một bản đồ hướng dẫn chính xác.
Theo bản đồ hướng dẫn của La Lâm, lúc trời tối đen, Long Vũ đã tới bên cạnh dòng suối nhỏ sâu bên trong rừng rậm. Nơi này linh khí đúng là cao hơn nhiều so với nơi khác.
Long Vũ quyết định đêm nay tu luyện ở đây. Đợi đột phá cảnh giới màu cam rồi đi tìm ma thú luyện tập.
Vì đảm bảo trong lúc Long Vũ tu luyện không bị quấy rầy, La Lâm giữ nhiệm vụ canh gác, tùy lúc có thể cảnh báo cho Long Vũ. Chẳng qua theo như tin tức phân tích được thì nơi đây tương đối an toàn.
Tĩnh khí, ngưng thần, Long Vũ hít sâu một hơi ngồi xuống xếp bằng bên dòng suối nhỏ, lặng lẽ vận thiên sư kiếm quyết, bắt đầu dẫn thiên địa linh khí tiến vào trong cơ thể, qua mười hai kinh mạch, kì kinh bát mạch, cuối cùng tiến vào đan điền nén xuống chuyển hóa thành đạo lực. Đoạn thời gian này, dung lượng đan điền của hắn tăng lên rất nhiều, có thể chứa đựng thêm càng nhiều đạo lực. Dù rằng tăng lên không lớn nhưng đối với Long Vũ mà nói đã là không tệ rồi.
Nồng độ linh khí bên dòng suối nhỏ đúng là lớn gấp trăm lần bên ngoài. Nói cách khác ở nơi này tu luyện một ngày bằng trăm ngày ở bên ngoài.
Long Vũ tin tưởng chỉ cần vài ngày mình đã có thể tiến vào cảnh giới màu vàng.
Thiên địa linh khí dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, trải qua một vòng chu thiên liền biến thành đạo lực, cuối cùng trở về đan điền, trong đó hơn một nửa đạo lực bị La Lâm hấp thu, lúc này Long vũ tựa hồ lâm vào trạng thái vô ý thức, hoàn toàn để tự cơ thể khống chế hấp thu linh khí.
Theo thời gian trôi qua, đạo lực trong cơ thể Long Vũ càng lúc càng hùng hậu, trong đan điền đã tới cực hạn. Thậm chí trên mặt đã xuất hiện một tia thống khổ.
Do đau đớn, Long Vũ nhất thời tỉnh táo lại, cùng lúc đó La Lâm mở ra hệ thống trợ giúp tu luyện làm tốc độ hấp thu linh khí tăng lên.
Tình cảnh như vậy, tại thế giới bên ngoài Long Vũ đã trải qua nhiều lần. Mỗi lần đều làm hắn đau đớn đến chết đi sống lại nhưng hiệu quả cũng thập phần rõ ràng>kinh mạch cùng đan điền mở rộng ra, dung lượng cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng lần này lại không giống, La Lâm mở ra hệ thống trợ giúp tu luyện làm tốc độ hấp thu linh khí tăng lên chóng mặt, khiến hắn thiếu chút nữa thì đau tới mức ngất đi.
Phải biết rằng, nơi này mật độ linh khí nồng đậm gấp trăm lần so với bên ngoài.
Nói cách khác, Long Vũ hiện tại phải thừ nhận đau đớn gấp trăm lần bình thường. Nếu không có tâm chí kiên định, hắn còn không qua nổi lần vừa rồi.
- Chủ nhân, kiên trì… Cố gắng kiên trì…
La Lâm không ngừng hò hét cổ vũ Long Vũ.
- Để trở nên mạnh hơn, vì tìm kiếm cha mẹ mất tích… Mình nhất định phải kiên trì…
Long Vũ trong lòng cũng bắt đầu tự cổ vũ bản thân.
Không từ bỏ, không buông tha.
Bằng vào niềm tin kiên định, Long Vũ vẫn cố gắng kiên trì. Nhưng tinh thần và thể xác đau đớn làm cho khuôn mặt hắn vặn vẹo, toàn thân mồ hôi đã ướt sũng.
La Lâm ngồi một bên cỗ vũ thúc giục chủ nhân tu luyện, một bên không ngừng hấp thu nguồn đạo lực đang truyền đến cuồn cuộn. Giờ phút này, đan điền Long vũ đã tới cực hạn, lực đạo bị luyên hóa có tới chín thành bị La Lâm thu lấy, nguồn năng lượng của nàng không ngừng được bổ sung.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Long Vũ cơ hồ nghĩ đến việc dừng lại, La Lâm rốt cục thu lại hệ thống phụ trợ tu luyện. Nàng rất rõ ràng đây đã là cực hạn của Long Vũ.
Thu hồi kiếm quyết, cả người Long Vũ giống như đã chết qua một lần, ngã trên mặt đất, thở từng ngụm từng ngụm hào hển, mồ hôi trên trán từng giọt tí tách rơi xuống mặt đất.
Thống khổ như thế cũng mới chỉ là bắt đầu.
Mấy ngày sau đó, Long vũ thúc giục La Lâm tiếp tục phương pháp tu luyện này. Trong chín ngày nay, Long Vũ thừa nhận thống khổ chưa từng có trong mười tám năm qua.
Thông qua nội thị, Long Vũ ngạc nhiên phát hiện, đan điền cùng kinh mạch của mình lớn hơn so với trước kia tới một phần ba lần. Tốc độ như thế cũng là trước kia hắn chưa từng thấy qua.
Chứng kiến thành quả như vậy. Long vũ thấy những thống khổ mà mình chịu mấy ngày qua thật xứng đáng.
Hôm nay là được mười ngày kể từ khi Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh, nói cách khác bên ngoài đã trôi qua một ngày. Hắn có dự cảm đêm nay tu luyện sẽ khiến hắn tiến vào cảnh giới màu vàng.
Cũng như mọi lần, Long Vũ trải qua thống khổ đến gần như chết đi, thống khổ qua đi, hắn nghỉ ngơi một chút. Sau đó, hắn tĩnh tâm thúc dục đạo lực trong cơ thể chạy qua kinh mạch toàn thân. Đạo lực đi qua trong cơ thể hắn để lại một trận thoải mái, an nhàn.
Dần dần, đạo lực trong cơ thể hắn bắt đầu biến hóa, màu cam dần chuyển thành màu vàng. Cố gắng của Long Vũ cuối cùng cũng có kết quả.
Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: truongdanh125
Biên Tập: Tiểu Kim
Nguồn: 4vn.eu
Post vài chương mừng Chim Ruồi đại ca lên sờ mó
Đạo lực biến đổi là một quá trình vừa đau khổ vừa sung sướng. Thống khổ là vì cả quá trình chuyển đổi sẽ mang tới thật lớn đau đớn, sung sướng bởi vì đạo lực đang dần biến đổi.
Đạo gia tu luyện có bảy cảnh giới luyện tinh hóa khí. Mà ở mỗi cảnh giới đều đem tạp chất trong cơ thể bài trừ một bộ phận. Khi đạo lực biến đổi thì đồng thời tạp chất trong cơ thể Long Vũ cũng chậm rãi được bài xuất ra ngoài.
Khi luồng đạo lực cuối cùng chuyển hóa thành công thì bên ngoài thân thể của Long Vũ đã dính đầy tạp chất tanh hôi màu đen.
Một thời gian sau, hai mắt Long Vũ chậm rãi mở ra, trong mắt phát ra từng đạo kim quang đoạt phách. Từng đạo kim quang này biểu hiện rằng hắn đã tiến nhập hoàng sắc cảnh giới.
Không thể ức chế được sự sung sướng trong nội tâm, Long Vũ nhịn không được mà kêu lên một tiếng. Khiến các loại chim nhỏ trong rừng sợ hãi mà bay lên.
Khi tâm tình dần bình tĩnh lại, Long Vũ liền nhìn bốn phía phát hiện bầu trời đã tối, toàn thân hôi thối, bụng cũng đói đến sôi ùng ục.
Trước mắt có một dòng suối nhỏ, Long Vũ vội vàng cởi hết quần áo, trần truồng nhảy vào trong suối, cố gắng rửa sạch tạp chất bám trên người. Rất nhanh những tạp chất màu đen trên người đã được tẩy bỏ, lộ ra làn da mịn màng trắng hồng, nếu phụ nữ trên đời thấy được nhất định sẽ hâm mộ hắn điên cuồng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và đợi quần áo được hong khô, Long Vũ cũng đã bắt được một con lợn rừng nhỏ và một con thỏ nhỏ. Sau khi đốt lửa Long Vũ bắt đầu nướng thịt.
Long Vũ bỗng thấy buồn cười, hắn nhận ra rằng Hỏa Hệ dị năng là điều mà một nhà lữ hành cần chuẩn bị. Tối thiểu có nó cũng không bị đau bụng a.
Huyền cảnh sinh vật quả thật là mĩ vị, cho dù không cho bất cứ một loại gia vị nào thì món thị nướng vẫn ngon vô cùng, ăn vô cùng ngon miệng. Lại giúp thể lực phục hồi nhanh chóng.
Nghỉ ngơi đợi hồi phục đến nửa đêm. Long Vũ quyết định tiếp tục lên đường, tu vị hiện giờ là hoàng sắc cảnh giới. Căn cứ theo tính toán của La Lâm thì với tu vị cùng sức chiến đấu của hắn bây giờ có thể đi tìm nha thử để luyện tập rồi.
Trong tử vong sâm lâm, nha thử là ma thú có cấp bậc thấp nhất. Chúng thuộc loại sinh vật sống quần cư, bình thường chúng duy trì quần thể ở khoảng 100 cá thể. Công kích của chúng không mạnh lắm, rất phù hợp với với loại thái điểu, củi mục như Long Vũ dùng để luyện tập. Nha thử có ngoại hình to lớn, và so với chuột cũng không sai biệt lắm, chỉ là chúng có thêm một đôi răng nanh vô cung sắc bén, hơn nữa cái đầu của chúng cũng lớn bằng một con mèo tại thế giới bên ngoài.
Xem lại bảng hướng dẫn điện tử, chỗ nha thử tụ tập gần nhất cách nơi này hai mươi dặm. Nếu Long Vũ tăng tốc thì chừng 10 phút là có thể đến nơi.
Một cơn gió thổi qua khiến những tán lá kêu xào sạc. Những chiếc lá khô trên mặt đất bị gió nhẹ thổi bay. Sau đó mọi thứ lại trở về sự im lăng vốn có.
Sâu trong rừng rậm,xuất hiện hai nam một nữ đang di chuyển. Nhìn dáng vẻ bọn họ hẳn là một tổ đội tiến vào tử vong sâm lâm mạo hiểm. Từ trang phục của họ có thể nhận ra, một người nam tử là một thuật sĩ, mà người nam tử còn lại là một kiếm tiên. Về phần nữ tử đi ở giữa bọn họ thì không xác định rõ ràng được, từ trang phục của nàng thì không có cánh nào phân biệt được nghề nghiệp.
- Có nguy hiểm ——!"
Đột nhiên, cô gái biến sắc, đồng thời phát ra cảnh báo:
- Chú ý, ta cảm thấy hơi thở Đại Phong...
Cái được gọi là Đại Phong, kỳ thật là một loại chim sinh sống tại huyền cảnh , hình dạng của chúng tương đối giống với chim ưng tại thế giới hiện thực, bất quá nó có cái đầu lớn gấp năm sáu lần chim ưng. Đôi cánh rộng chừng bảy tám thước, dị thường hung ác, nhất là một đôi móng vuốt có thể bẻ gãy linh khí bình thường một cách dễ dàng. Nghe nói tốc độ phi hành của nó còn nhanh hơn gió, cho nên người ở huyền cảnh đều gọi chúng là Đại Phong.
- Đại Phong?
Nam tử cầm trong tay trường kiếm nhíu mày hỏi:
- Kim Phượng, cô không nói đùa chứ... Nơi này sao lại có Đại Phong, tại sao tôi lại không cảm ứng được...
Bốn phía đột nhiên trở nên an tĩnh dị thường, không hề có một tiếng động
- Đúng vậy hình như có điều không thích hợp...
Nam tử mặc trang phục thuật sĩ cầm trong tay pháp trượng nhíu mày nói:
- Mọi người phải cẩn thận một chút, ma thú trong Tử Vong sâm lâm đều kỳ dị cổ quái, nếu như nơi này xuất hiện Đại Phong thì cũng không kỳ quái...
Nữ tử được gọi là Kim Phượng cũng không để ý tới ý kiến của hai đồng bạn, vẫn cẩn thận đề phòng. Từ khí tức mà nàng cảm ứng được thì con Đại Phong này cấp bậc tuyệt đối không thấp.
Đột nhiên, sâu trong rừng rậm phía trước truyền lại một tiếng kêu to, ngay sau đó, phi điểu từ bốn phía bay lên tán loạn, trong đó còn có một số bị tiếng kêu to chấn ngất trên mặt đất. Bốn phía nhánh cây cũng lay động không ngừng.
Người có chút hiểu biết liền nhận ra, đây là tiếng kêu của Đại Phong.
Cả ba người thân kinh không khỏi căng thẳng, vũ khí nắm chặt, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, vẻ mặt đầy cảnh giác. Trong đó nam tử có chức nghiệp kiếm tiên vì khẩn trương nên trên trán đã xuất hiện mồ hôi lạnh.
Chỉ nghe thấy phía trước không ngừng truyền đến từng tiếng Đại Phong kêu to, lá cây không ngừng lay động, một số phi điểu thú vật cảnh giới thấp kém rối rít chạy trốn.
Ngay cả ba người bọn họ cũng cảm nhận thấy một cỗ áp lực cường đại. Bất quá, cô gái tên Kim Phượng tựa hồ cũng không quá khẩn trương.
- Nam Minh Cách Hỏa, phát——!
Đột nhiên, nam tử mặc trang phục thuật sĩ, miệng đọc chú ngữ, trong tay pháp trượng chỉ tới, nhất thời một đạo kim sắc hỏa diễm hướng tới phía trước phóng tới.
- "Ngu ngốc, không nên chủ động công kích. . . . .
Kim Phượng khẽ quát một tiếng, chỉ tiếc đã muộn mất rồi. Nam Minh Cách Hỏa của đồng bạn đã khiến cho Đại Phong chú ý.
Vốn còn chưa nghĩ công kích nhân loại Đại Phong nhất thời lửa giận bùng lên, ngửa mặt lên trời tê minh vài tiếng, đại sí vung lên phát ra một đạo gió lốc, trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở trên không hướng tới trước mặt ba người.
- Đúng là Đại Phong?
Nam tử thuật sĩ run giọng nói.
Hai mắt lạnh lùng nhìn ba người, trong ánh mắt Đại Phong hiện lên một tia khinh thường. Ma thú như Đại Phong hẳn là có trí tuệ.
- Kim Phượng, cô không phải sợ... tôi, Lan Đức sẽ bảo vệ cô...
Nam tử cầm trong tay trường kiếm hướng tới Kim Phượng, vỗ ngực quyết tâm, chỉ là ngữ khí của hắn rõ ràng không có chút khí lực nào.
- Phó Minh cũng sẽ bảo vệ cô.
Nam tử thuật sĩ hiển nhiên cũng không cam chịu yếu thế.
Kim Phượng nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười, tựa hồ nàng rất hài lòng, và vô cùng vui vẻ.
- Giết ——!"
Lan Đức là một kiếm tiên, thiên tính của hắn là hiếu chiến, giờ phút này tuy rằng đối mặt Đại Phong, nhưng là một tên kiếm tiên cao ngạo, hắn đã quyết tâm chiến đấu một trận. Huống hồ, ở bên cạnh hắn, còn có một cái mỹ nhân làm cho tâm hồn hắn điên đảo.
Phó Minh là thuật sĩ,nên cận chiến không phải là sở trường của hắn, nhưng là ở trước mặt tình địch, hắn không thể cam lòng yếu thế, ngay khi Rander công kích còn không có bắt đầu, pháp trượng trong tay hắn đã phát ra Nam Minh Cách Hỏa hướng Đại Phong phóng tới.
Nhưng là Đại Phong lại không hề có ý tứ tránh né công kích, tùy ý hỏa diễm đánh trúng chính mình, hỏa diễm bắn ra tứ phía, giữa không trung trên người Đại Phong phát ra một trận khói dày đặc.
- Trúng ——!
Phó Minh vô cùng đắc ý, hướng tới Kim Phượng khoe khoang, mong muốn thể hiện chính mình lợi hại.
- Công kích của anh vô dụng ——!
Kim Phượng nói thản nhiên.
Phó Minh đang muốn xem xét, lại phát hiện khói đã tán đi, Đại Phong vẫn yên ổn trên không trung, không có dấu hiệu bị thương chút nào. Nói cách khác, công kích của hắn không có hiệu quả.
Đại Phong không việc gì, nhưng lại gặp phải công kích, trong mắt nó rõ ràng đã hiện lên một đạo nộ ý mãnh liệt.
Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: truongdanh125
Biên Tập: Tiểu Kim
Nguồn: 4vn.eu
Post vài chương mừng Chim Ruồi đại ca lên sờ mó
Phó Minh và Lan Đức là bạn thân nên nam minh cách hỏa lợi hại ra sao hắn là người rõ ràng nhất, mắt thấy nam minh cách hỏa đối với Đại Phong cũng đốt không nổi một cọng lông thì trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Một thoáng do dự, hắn vội vàng lùi lại.
Thiên tính của kiếm tiên là hiếu chiến, nhưng hắn cũng sợ chết a.
Thông qua công kích của Phó Minh, hắn biết mình cũng không phải là đối thủ của đại phong. Vì vậy, hắn sáng suốt lựa chọn là ngừng công kích.
Phó Minh phía sau cũng bị dọa choáng váng, tu vị của hắn là tam đỉnh, nam minh cách hỏa là tuyệt chiêu công kích cực mạnh của hắn. Nhưng vẫn không làm đại phong mảy may thương tổn.
Hai người trợn mắt há mồm, như thế nào cũng không nghĩ tới, lần này gặp được đại phong lại có thể lợi hại như vậy.
- Thế nào? Các anh sợ sao?
Kim Phượng khóe miệng hiện lên một tia cười nhạo:
- Trước khi đi, các anh đều vỗ ngực nói với tôi là các anh sẽ bảo vệ cho tôi.
Bị nữ nhân xem thường, Lan Đức cắn răng nói:
- Liều mạng với nó!
Thực tế thì cho dù bọn hắn không liều mạng thì Đại Phong cũng sẽ không bỏ qua. Người ở Huyền cảnh ai cũng đều biết rằng Đại Phong là ma thú có huyết tính hung tàn nhất.
Chỉ nghe thấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân linh lực vận chuyển, hai tay nắm chặt trường kiếm, lăng không nhảy lên, bắn ra một đạo kiếm quang màu xanh, chém về phía Đại Phong.
Mà Đại Phong tựa hồ khinh thường một chiêu này, khẽ hé miệng ra, hướng tới Lan Đức phun ra một ngụm gió xoáy. Gió xoáy nửa đường bay tới hóa thành vô số đạo Phong Nhận ùn ùn kéo đến hướng tới ba người.
Đại Phong phóng ra phong nhận tốc độ cực nhanh. Phó Minh là thuật sĩ nên sức mạnh yếu kém, bản thân tốc độ lại không nhanh cho nên muốn tránh cũng không thể tránh. Mắt thấy sắp bị phong nhận kia đánh trúng, hắn thiếu chút nữa đã bị dọa khóc.
Đúng lúc này. Một đạo nhân ảnh hiện lên. Mang theo phó minh ly khai. Người đó rõ ràng là Kim Phượng đang cần hắn bảo vệ.
Lan Đức tốc độ mặc dù không so được với Kim Phượng. Nhưng cũng không hề chậm. Cuối cùng cũng tránh né được Phong Nhận công kích.
Phó Minh thầm khẩn trương . Cũng không có thấy rõ ràng là ai cứu hắn. Đợi cho nguy hiểm sau đó qua đi. Hắn khẽ quát một tiếng. niệm đọc chú ngữ. Lại hướng tới Đại Phong đánh tới.
Cùng lúc đó. Lan Đức cũng đã phát ra kiếm quang. Phối hợp với đồng bạn cùng nhau công kích Đại Phong.
Kim Phượng vẫn đứng ở xa xa. Cũng không có ý muốn xuất thủ.
Nàng thỉnh thoảng liếc nhìn Lan Đức cùng Phó Minh, trong mắt lóe lên không ngừng, cũng không rõ trong lòng suy nghĩ cái gì.
Hai người cùng công kích uy lực không hề kém, nếu là Đại Phong bình thường bọn họ đích công kích đã sớm thấy hiệu quả , nhưng là này chỉ là hiển nhiên con Đại Phong này cùng Đại Phong bình thường thì khác hẳn.
Bọn họ công kích đối với Đại Phong căn bản là không đáng nhắc tới, chỉ có thể gãi ngứa cho nó mà thôi.
Đại Phong mắt thấy hai tên nhân loại thấp kém còn dám đánh trả, nhất thời tức giận ngửa mặt lên trời tê minh, trong miệng phun ra Phong Nhận bay nhanh hướng tới hai người công kích.
- Phanh, phanh ——!
Theo vài tiếng nổ mạnh, công kích của Lan Đức cùng Phó Minh bị Phong Nhận của Đại Phong hóa giải, mà Phong Nhận còn thừa khí thế vẫn không giảm, trực tiếp hướng tới bọn họ công kích tới.
Lúc này hiển nhiên Đại Phong đang tức giận , tốc độ của Phong Nhận so với trước đó nhanh hơn rất nhiều, hai người không kịp tránh né, đều bị Phong Nhận đánh trúng, thân thể giống như như diều bị đứt dây, bị đánh văng ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, hai người sắc mặt tái nhợt.khóe miệng chảy máu, chứng tỏ bọn họ bị thương không nhẹ.
Phó Minh trong lòng phát lạnh thầm nghĩ :
- xong rồi, hôm nay chỉ sợ khó giữ được mạng nhỏ rồi. Biết sớm như vậy, lúc trước không nên vỗ ngực theo nữ nhân kia chạy tới tử vong sâm lâm mạo hiểm a.
Biết vậy chẳng đi a.
Con mắt Đại Phong biến thành đỏ như máu, từ giữa không trung từ từ hạ xuống. hai chân di chuyên từng bước, chậm rãi hướng tới gần hai người, xem bộ dáng hẳn là muốn ăn tươi nuốn sống hai tên nhân loại mạo phạm đến uy nghiêm của nó.
Lan Đức và Phó Minh thấy vậy, cũng cũng đành nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi tử thần đi đến. Ở phía sau, Kim Phượng vẫn đứng tại chỗ bất động, lạnh lùng địa nhìn Lan Đức cùng Phó Minh. Từ ánh mắt của nàng trong đó có thể thấy được, nội tâm của nàng đang rất mâu thuẫn .
- Người đẹp, ta tới cứu nàng đây !
Đúng vào lúc này, một bóng người từ trên trời rơi xuống, lấy động tác vô cùng đẹp mắt bay xuống trước mặt Kim Phượng.
Sau đó hướng tới Kim Phượng mỉm cười. Người nọ đối với Đại Phong mạnh mẽ quát một tiếng:
- Nghiệt súc, bản thiếu gia đã tới, ngươi còn dám làm ác...
Nói đến cũng lạ, theo tiếng quát của người đó. Vốn Đại Phong hung ác dị thường lại có thể dừng bước, hơn nữa bên trong mắt dĩ nhiên còn toát lên sự sợ hãi thật sâu.
Lan Đức cùng Phó Minh cũng không cầm được mà mở to mắt, trợn mắt há mồm.
Bọn họ không thể tưởng tượng được một tên nhóc mười mấy tuổi chỉ dùng một tiếng quát nhẹ lại có thể làm cho Đại Phong bị chế trụ .
Kim Phượng sắc mặt liên tục thay đổi, con ngươi của nàng gắt gao nhìn Long Vũ chằm chằm, tựa hồ từ trên người hắn cảm ứng được một cỗ hơi thở quen thuộc
Long vũ liền rèn sắt khi còn nóng, thấy Đại Phong đã thần phục dưới vương bát chi khí của mình liền ngưu xoa quát lớn một tiếng. Đem công việc anh hùng cứu mĩ nhân tiến hành tiếp tục.
Nói đến cũng lạ, tại lúc long vũ thét vang, Đại Phong cả người run lên, giương cánh bay lên, thoáng cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
- Được cứu rồi !
Lan Đức cùng Phó Minh nhất thời thở dài một hơi, nhất thời trong lòng cảm thấy vui sướng khi sống sót sau tai nạn. Chẳng qua bọn họ đối với ân nhân cứu mạng Long Vũ này cũng tràn ngập kinh hãi.
Bọn họ cũng lo lắng Long Vũ là tới cùng mình tranh nữ nhân đi.
Long Vũ tụa hồ cũng thở ra một hơi thật dài, nếu không phải ở hiện trường có người thì chỉ sợ hắn sớm đã té trên mặt đất tê liệt rồi.
- Chủ nhân, biểu diễn của ngươi rất thành công !
La Lâm thông qua ý thức, ca ngợi Long Vũ một tiếng.
Long Vũ cũng lấy ý thức đáp lại:
- La Lâm a, La Lâm a, thiếu chút nữa là bị cô hại chết , cô cũng biết, vừa rồi thiếu chút nữa là tôi kiên trì không được, muốn quỳ rạp xuống đất rồi”.
Tuy rằng La Lâm đã kích hoạt khí tức trên Phượng Hoàng lệnh hù dọa Đại Phong, nhưng là Long Vũ vẫn không thừa nhận nổi uy áp đến từ Đại Phong. Sau khi hắn tiến vào Huyền Cảnh đột phá tu vi, nói không chừng, này màn anh hùng cứu mỹ nhân chỉ sợ là diễn không nổi nữa.
Đúng vậy, sở dĩ Long Vũ có thể dọa lui Đại Phong hoàn toàn dựa vào khí tức của Phượng Hoàng lệnh. Đại Phong thuộc cầm loại Huyền Cảnh của tất cả cầm loại đều thuộc về Phượng Hậu thống lĩnh. Hay nói cách khác là, Đại Phong bởi vì cảm ứng được Phượng Hoàng khí tức trên người Long Vũ, nên lúc này mới bị dọa chạy.
- Người đẹp, cô không sao chứ chứ?
Đợi cho tâm tình bình tĩnh chở lại, Long Vũ từ từ xoay người lại đem ánh mắt dừng trên người mĩ nữ “được cứu”. Mái tóc dài đen nhánh trên đầu được kết lên thành búi, bên tai buông xuống hai lọn tóc mai, nhẹ nhàng lay động trong gió, rất đáng chú ý là trên trán nàng có một dấu ấn hỏa diễm mầu vàng. Đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng, bờ eo nhỏ nhắn mềm mại không thể nắm chặt, hơn nữa một thân xiêm y mầu trắng, tựa như tiên tử. Càng làm người khác ngạc nhiên là trên người nàng lại luôn tản mác ra một cỗ thần thánh hơi thở.
La Lâm như trước lại thu thập cỗ hơi thởi kia tiến hành tính toán phân tích, nhưng số liệu quá mức khổng lồ, nên tựa hồ chưa có được kết quả.
Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: bluekatada
Biên Tập: Tiểu Kim
Nguồn: 4vn.eu
Post vài chương mừng Chim Ruồi đại ca lên sờ mó
Chương 21 : Cửu Đỉnh truyền thuyết
- Anh là ai ?
Trong lúc Long Vũ đánh giá Kim Phượng, đồng thời Kim Phượng cũng đang đánh giá hắn. Tướng mạo rất là bình thường, cũng hơi dễ nhìn, chỉ là tu vi của hắn nhất đỉnh cũng không đến. Nàng có chút nghi hoặc, người tu đạo như hắn làm sao có thể sống sót tại huyền cảnh nguy hiểm này. Đặc biệt là hắn mới vừa dọa lui Đại Phong.
Đủ loại thắc mắc hiện lên trong lòng Kim Phượng.
Tuy nhiên, cái nàng cảm thấy hứng thú nhất là cái cỗ hơi thở mà hắn dùng để dọa lui Đại Phong tới cùng từ đâu mà đến.
Lan Đức và Phó Minh có thể không nhìn ra được, nhưng mà Kim Phượng lại không giống hai người kia, nàng rõ ràng cảm ứng được cỗ khí tức kia đến từ Phượng Hoàng. Nếu không phải là khí tức Phượng Hoàng, con ma thú Đại Phong hung hãn kia sẽ không bao giờ bỏ đi.
Kim Phượng cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt tràn ngập sự thần bí.
Nàng muốn tiếp cận người trẻ tuổi này để tìm hiểu sự thần bí trên người hắn.
- Cám ơn anh, người anh hùng!
Kim Phượng chân thành đi tới, hướng về phía Long Vũ nhẹ giọng tạ ơn.Trong con mắt lộ vẻ tiếu ý.Hình dáng đoan trang xinh tươi lại khiến cho trái tim của Long Vũ run lên.
- Kim Phượng, chúng ta đi thôi...
Phó Minh thấy bạn gái của mình( trong mơ) lại có ý với nam nhân khác, thì trong long không tiếp thụ được, hắn chỉ hy vọng có thể mau chóng rời khỏi nơi này.
Lan Đức với Phó Minh mặc dù là đối thủ cạnh tranh, nhưng hiện giờ lại xuất hiện một kẻ khác, bọn họ không thể không nhất trí đối phó với tên mới xuất hiện này.
- Kim Phượng, sắc trời không còn sớm, chúng ta còn phải tiếp tục mạo hiểm. Chúng ta bây phải nhanh chóng xuất phát thôi!
Lan Đức cũng lên tiếng nói.
Long Vũ nghe vậy. Trong lòng nhất thời tức giận. ĐCM, dù sao lão tử cũng là ân nhân cứu mạng của các ngươi…Các ngươi không cảm động đến rơi nước mắt thì thôi. Lại có thể đối với mình tràn ngập cảnh giác. Giống như lão tử muốn cướp nữ nhân của các ngươi không bằng!
Trong lòng Long Vũ cực kỳ bất mãn.
Vừa đúng lúc này Kim Phượng nhìn Lan Đức cùng Phó Minh nghiêm túc nói:
- Hai vị. Thật đáng tiếc khi phải nói cho hai người. Từ giờ trở đi, hai người không còn là đồng bạn của ta nữa!
- Vì cái gì?
Phó Minh ngu ngốc hỏi.
- Rất đơn giản... Bởi vì từ giờ trở đi. Mỹ nữ muốn theo ta kết nhóm ...
Lời nói là của Long Vũ. Hắn cười hì hì nói:
- Muốn cùng mỹ nữ đồng hành. Phải có lực lượng bảo hộ mỹ nữ . Hai vị. Các ngươi quá yếu. Một con tiểu điểu lớn một chút cũng làm các ngươi nơm nớp lo sợ. Lực lượng của hai ngươi yếu ớt như vậy thì làm sao mà bảo hộ mỹ nữ. Tặng cho các ngươi một câu, sống trong giang hồ phải dựa vào thực lực.
Long Vũ có chút kiêu ngạo. Lan Đức cùng Phó Minh lại cực kỳ bất mãn. Nhưng mà bọn hắn thấy Long Vũ có tư cách để kiêu ngạo. Tuy Huyền cảnh có rất nhiều cao thủ nhưng những người có thể đẩy lui Đại Phong cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nghĩ đến đây, Lan Đức cùng Phó Minh trong lòng thở dài, xem như chính mình gặp phải cường nhân.
Bất quá nói đi thì nói lại, chúng ta thua hắn cũng không oan.
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Anh hùng, tin tưởng chúng ta còn có thời gian tái kiến.
Tục ngữ nói, hảo hán không chịu nhục.Lan Đức không làm rõ được lai lịch của Long vũ,cẩn thận cân nhắc, cuối cùng quyết định rời khỏi. Dù sao mỹ nữ cũng không chỉ mình Kim Phượng.
Phó Minh cùng Lan Đức là đồng bạn, hắn thấy Lan Đức rời khỏi, một mình hắn cũng không đi tiếp được liền quay đầu đi theo Lan Đức .
Nhìn thấy hai người khuất bóng, Long Vũ trong lòng thoải mái, âm thầm suy nghĩ, có phải trong người mình có thiên phú của tình thánh hay không mà hai nam nhân còn đẹp trai hơn cả mình lại cam chịu lép vế.
Long Vũ nào biết đâu rằng, Kim Phượng cũng không trông mặt mà bắt hình dong.
Nàng nếu trông mặt mà bắt hình dong, người giống Long Vũ như vậy căn bản không có khả năng ở trong mắt của nàng.
Nàng hiện tại chủ động yêu cầu cùng Long Vũ cùng một chỗ, chỉ là muốn làm rõ ràng nghi hoặc trong lòng. Đặc biệt là trên người hắn lại không có khí tức Phượng Hoàng. Đây là mới là mấu chốt.
Đợi cho Lan Đức cùng Phó Minh không cam lòng ly khai , Long Vũ cùng Kim Phượng tự giới thiệu. Hơn nữa quyết định kết bạn đồng hành, tại Tử Vong sâm lâm tiếp tục mạo hiểm.
Dọc theo đường đi, Long Vũ không ngừng hỏi lung tung này kia. Thật vất vả gặp một người dân địa phương, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hỏi thăm huyền cảnh.
Kim Phượng nguyên vốn cũng có rất nhiều vấn đề muốn đặt câu hỏi, chỉ không muốn bị Long Vũ đoạt trước.
Cũng may nàng cũng không gấp, phi thường kiên nhẫn giải đáp vấn đề của Long Vũ. Coi như là Long Vũ vận khí tốt, hỏi đúng người. Đối với huyền cảnh , Kim Phượng xa xa so với người bình thường hiểu biết nhiều hơn.
Thông qua liên tiếp câu hỏi , Long Vũ biết được huyền cảnh cùng tự mình nghĩ hoàn toàn bất đồng. Nghe nói, huyền cảnh là do thượng cổ thần tiên dùnng Hoa Hạ Cửu Đỉnh mở ra thế giới đặc thù không gian. Sự tồn tại của nó hoàn toàn dựa vào Cửu Đỉnh linh lực mà duy trì. Nói cách khác, nếu như không có Cửu Đỉnh, linh khí dồi dào đặc thù không gian này sẽ không còn tồn tại.
Đương nhiên, Cửu Đỉnh chỉ là một cái truyền thuyết, ngay cả Kim Phượng cũng không thể xác định truyền thuyết này đến cùng thật sự có hay không ?
- Phượng muội muội...
Long Vũ nghiêm mặt một bên nói:
- Theo cô thì Cửu Đỉnh có thật sự tồn tại không? Thượng cổ thần nhân có tồn tại không? Không phải nói huyền cảnh cao nhất đứng đầu chính là Ngũ Phương Thiên Lệnh chủ sao? Chẳng lẽ bọn họ đều là thượng cổ thần tiên thuộc hạ?
- Nói bậy ——!
Kim Phượng nghe vậy, khẽ quở nhẹ một tiếng, nói:
- Không được nói bậy... Ngũ phương Thiên Lệnh chủ đều là vương giả xưng bá nhất phương, bọn hắn sao lại phụ thuộc người khác.
Nói tới đây, Kim Phượng tựa hồ lại nhớ ra cái gì đó:
- Vừa rồi cậu gọi tôi Phượng muội muội. . . . . Cậu có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi sao?... Tuổi của tôi so với cậu thì thừa đủ để làm chị của cậu đấy.
- Là sao?
Long Vũ trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đoán hỏi:
- Hay là cô đã ngoài trăm tuổi...
- Không nói cho cậu... Tóm lại, từ giờ trở đi, cậu phải gọi ta là chị Phượng, nếu không... Ha ha...
Kim Phượng đưa nắm tay lên, bộ dáng rất là đáng yêu.
Đối với Long Vũ mà nói tỷ tỷ hoặc là muội muội cũng không có gì khác nhau.
Hắn đi cùng Kim Phượng bởi vì nàng là dân địa phương, không có ý tứ gì khác. Ít nhất, hắn bây giờ còn không có trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Được rồi, cô đã thích thế thì tôi gọi cô là chị Phượng.
Dừng đi xuống, Long Vũ hỏi tiếp:
- Chị Phượng, em còn có chút vấn đề muốn hỏi, chị có thể trả lời cho em được không?
- Đương nhiên ——!
Kim Phượng nói:
- Chị có thể giải đáp bất cứ vấn đề gì của cậu, nhưng cậu cũng phải trả lời chị vài câu.
- Không thành vấn đề ——!
Long Vũ đáp ứng.
Bỗng nhiên Long Vũ hỏi:
- Chị Phượng, sao chị lại ở chung với hai tên kia, em thấy chị là người đàng hoàng, hẳn là không đến mức theo chân bọn họ cùng một chỗ a? Đúng rồi, em thấy y phục của bọn hắn có chút kỳ quái, có phải có gì kỳ quái không?
Nghe Long Vũ nói như thế thì Kim Phượng phì cười:
- Cậu ấy, chỉ biết lừa đảo... Kỳ thật hai người bọn họ không tồi, ít nhất bọn hắn chịu giúp chị đến Tử Vong sâm lâm mạo hiểm, không giống loại người nhát gan. Còn cách ăn mặc, loại y phục đó là trang phục chức nghiệp. Đúng rồi, thuận tiện hỏi một câu, cậu không phải dân bản xứ của huyền cảnh à? Nếu không, cậu sẽ không hỏi nhiều như vậy ?"
Long Vũ cười khan một tiếng:
- Chị Phượng, em hỏi chị trước rồi chị hỏi em sau, chúng ta mỗi người một câu,được không?"
Converter : Tiểu Kim
Dịch Giả: dragonkingxx
Biên Tập: Badboy9x
Nguồn: 4vn.eu
pháo tép nào, còn 4 bi nữa
Chương 22 : Thiên sư pháp kiếm
“Được rồi!” Kim Phượng cũng không dây dưa them nữa, trầm giọng nói:
- Huyền cảnh có một liên hiệp chức nghiệp đoàn chuyên kiểm tra tu vi cấp bậc của người tu đạo. Ngươi nhìn Lan Đức phía trước đi, hắn là tam đỉnh kiếm tiên , còn Phó Minh là tam đỉnh thuật sĩ chức nghiêp. Vừa rồi có thể ngươi không để ý kĩ trang phục của bọn họ. Nếu ngươi nhìn kỹ hẳn có thể nhìn thấy huy hiệu trên trang phục của họ.Nói ví dụ như Lan Đức, trên huy hiệu tam đỉnh của hắn có hình pháp kiếm, mà trên huy hiệu tam đỉnh của Phó Minh lại là dấu hiệu hình pháp trượng… Trong huyền cảnh, chức nghiệp cùng tu vi của mỗi người đều được phân chia rõ, đây cũng là vạch mốc phân chia thực lực cùng địa vị.
Long Vũ nghe vậy đột nhiên nhớ lại Mã Chính Phong.
Rõ ràng lần trước gặp mặt hắn, y phục của hắn hình như không có dấu hiệu rõ ràng.
Nghĩ vậy, Long Vũ tiếp tục hỏi:
-“Phượng tỷ, có phải trong huyền cảnh mỗi người đều được liên nghiệp đoàn tiến hành kiểm tra?”.
“Điều này…” Kim Phượng hạ giọng xuống nói :
-Trong ngũ phương thiên hạ, Phượng sào , Long quật là ngoại lệ… Còn lại thì cả Đại thiên giới, Huyền linh thiên, Dục giới đều phải tiến hành kiểm tra cấp bậc chức nghiệp. Nếu không thì sẽ phải chịu rất nhiều qui định. Trên lý thuyết mà nói, chỉ cần là người , thì đều phải tiến hành kiểm tra… Giống như ngươi vậy, không cần hỏi cũng biết ngươi tuyệt đối không phải người bản xứ ở huyền cảnh, ngươi không có trang phục chức nghiệp… hơn nữa tu vi còn chưa tối nhất đỉnh”.
“Nhất đỉnh?” Long vũ ngờ vực :” Tu vi nhất đỉnh thì làm sao?”
Kim Phượng nhẫn nại giải thích:
- Lúc trước không phải đã nói với ngươi sao? Huyền cảnh là một không gian đặc thù có cửu đỉnh biến ảo, cho nên việc kiểm tra cấp bậc chức nghiệp ở huyền cảnh cũng dựa vào cửu đỉnh mà phân chia. Theo thứ tự từ thấp lên cao, từ nhất đỉnh đến cửu đỉnh. Trong đó nhất đỉnh dĩ nhiên thấp nhất.
Long Vũ chấp nhận nói :” Cửu đỉnh cao nhất…”
“Người lầm rồi” Kim Phượng cười nói :
- Tại huyền cảnh, cửu đỉnh cũng không phải tu vi cao nhất, trên cửu đỉnh còn nhiều cảnh giới.Đương nhiên, đối với người thường mà nói thì cửu đỉnh đã là xa vời vợi rồi
Long Vũ vốn định hỏi lại cái gì đó nhưng nghĩ lại thôi, quên đi, dục tốc bất đạt. Dựa theo cách nói của Kim Phượng thì tu vi chính mình còn không được nhất đỉnh, thì trên cửu đỉnh là cái gì thì cũng chẳng quan hệ gì với mình cả.
Mã Chính Phong hại ta rồi
Long Vũ có chút buồn bực. Như thế nào mà lần trước Mã Chính Phong một câu cũng không nhắc tới việc này. Cũng không biết lão nhân kia rốt cũng là người thế nào…
Sau một hồi hỏi tới, Long Vũ đối với tình huống ở huyền cảnh cũng mơ mơ màng màng biết chút ít. Thế giới này thật sự là một không gian đặc thù. Thật sự là quá ảo =))
Hơn nữa. Chỗ này hẳn là không có đơn giản như vậy
Cũng may hiện tại đã có thể qua lại tự do giữa huyền cảnh cùng thế giới thực. Tương lai còn dài, sớm hay muộn hắn cũng nắm rõ huyền cảnh này như lòng bàn tay.
…
…
-“Tiểu đệ đệ.. Cái ngươi muốn hỏi cũng đã hỏi xong rồi chứ? Hiện tại đến lượt ta hỏi , hy vọng ngươi có thể như ta, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn ( biết gì thì phun hết )” Kim Phượng nói
“Đương nhiên!” Long Vũ vỗ ngực nói:” Phượng Tỷ có vấn đề gì cứ hỏi đi, chỉ cần ta biết, chắc chắn sẽ nói cho ngươi…”
-“ Tốt, ta hỏi ngươi, rốt cục ngươi là ai? Ngươi đến huyền cảnh này như nào? Ngươi làm thế nào đẩy lùi Đại Phong?”
Trước mắt Kim Phượng muốn làm rõ ba vấn đề này nhất.
Một nhát ăn tiền.. Cả ba vấn đề này đều là bí mật của Long Vũ cả.
Một thoáng do dự Long Vũ đáp:
-“Phượng tỷ , quả là cao nhân a, đúng vậy, ta đích thực không phải là người ở huyền cảnh… Ta là người từ thế giới khác tới… Về phần cụ thể , đó là bí mật của ta, không thể nói cho tỷ biết được. Về phần ta dọa lùi Đại Phong như thế nào, cái này dễ thôi, ngươi cũng có thể tự giải thích được, Đại Phong thấy ta ngọc thụ lâm phong , anh dũng tiêu sái, thần long vô đối , vừa giận vừa thẹn bản thân không so sánh nổi , không cách nào chịu đựng được nữa đành bỏ chạy (DG: chém đấy =]], Biên: chém với chú thôi, anh thấy nó tả giống anh lắm =)] )
Kim Phượng nghe vậy thì buồn nôn, tiểu gia hỏa này chém gió thật là quá kinh người đi. Lúc trước nàng tận tâm tận lực trả lời với hắn như thế, thế mà đến phiêu hắn thì hắn lại chơi bài “ Phong thần trảm”
Đương nhiên , Kim Phượng cũng không trông cậy việc Long Vũ trả lời thành thật, dù sao đây cũng là bí mật của hắn
“Phượng tỷ … Ta biết ngươi giận ta không thành thật với người, nhưng ngươi hẳn cũng rõ, có một số việc không thể nói ( tựa như ai cũng biết mình đẹp trai nhất 4vn vậy,haizz ) Long vũ cười khan một tiếng nói:
-“Ngươi có thể giải đáp nghi vấn trong lòng ta, ta rất cảm kích. Nếu không , ta quyết đinh dâng nụ hôn đầu của ta cho ngươi coi như báo đáp. Như vậy trong lòng ta cũng không có cảm giác áy náy..”
“ Té đi cưng...!!” Kim Phượng trợn trắng mắt liếc Long Vũ một cái ( đưa tềnh a ) trong lòng nói :” Hừ , tiểu gia hỏa còn muốn chiếm tiện nghi của mình, khá thật.”
Dừng một lát, Kim Phượng tính hỏi tiếp, đột nhiên trong lòng run lên, như là cảm ứng được cái gì đó.
-“TIểu đệ đệ, Phượng tỷ có việc, không thể tiếp tục cùng ngươi chém gió nữa… Nhớ kỹ tên ta, tin rằng sau này chúng ta sẽ gặp lại”. Kim Phượng thoáng do dự hỏi: “Ngươi tu luyện thiên sư kiếm quyết phải không?”
-“Đúng. Làm sao ngươi biết?” vẻ mặt Long Vũ kinh ngạc
-“Ngươi kêu ta một tiếng tỷ tỷ, hơn nữa còn là “Ân nhân cứu mạng” của ta, ta cũng hên biểu thị chút ít.. Trước đây, thời gian ta ma luyện ở giang hồ vô tình có một bộ kiếm pháp, coi như tặng cho ngươi làm quà gặp mặt đi ( đảm bảo thành vật đính ước luôn rồi em ơi=]] )…”
Nói xong, Kim Phượng từ trong tay xuất hiện một thanh tử kim sắc trường kiếm nhét vào tay Long Vũ
- “Sau này gặp lại…Nhớ kỹ , muốn sinh tồn tốt tại huyền cảnh thì mau chóng đi làm kiểm tra chức nghiệp”
Vừa dứt lời, Kim Phượng đã biến mất, không thấy gì nữa
Long Vũ lúc này mới nhớ tới một vấn đề quan trọng. Hắn hỏi lung tung nhiều về vấn đề ở huyền cảnh mà lại quên không hỏi thân phận của Kim Phượng.
-“Quên đi, lần sau gặp mặt hỏi lại vậy…”
Long Vũ cũng không để tâm mấy truyện vụn vặt, nếu sau này có cơ hội gặp lại sẽ hỏi sau
Quyết tâm, hắn cẩn thận đánh giá pháp kiếm trong tay. Pháp kiếm toàn thân màu tím, chỗ chuôi kiếm có một thái cực bát quái đồ. Cầm vào, trong cơ thể hắn thiên sư kiếm quyết đột nhiên tự động vận chuyển, cũng vào thời khắc đó, đáy lòng Long Vũ dâng lên một cảm giác huyết nhục tương liên.
Long Vũ hơi động tâm, hay là cái chuôi kiếm này cùng với mình có oán hận gì? ( chỗ này có vẻ lão tác giả nhầm lẫn gì đây)
Trong lòng nghĩ thế, bỗng nhiên pháp kiếm khẽ run lên phát ra tiếng động.
-“Chủ nhân, đây là thiên sư pháp kiếm, chúc mừng người, thiên sư pháp kiếm chính là phối hợp hoàn hảo với thiên sư kiếm quyết. Hiện tại ta đã bắt đầu thu thập tin tức về thiên sư pháp kiếm, nếu thuận lợi mà nói, tương lại ta sẽ có khả năng chỉnh sửa chỗ sai sót của thiên sư kiếm quyết “. Thanh âm của La Lâm đột nhiên truyền tới đầu Long Vũ.
Long Vũ nghe vậy trong đầu mừng rỡ
Ai nói không bao giờ có bánh từ trên trời rơi xuống? Tùy tiện kết giao với một mỹ nữ, người ta hào phóng tặng luôn một cái pháp kiếm
Người nhân phẩm tốt, vận khí cũng không tồi ( ở hiền gặp lành á )
Mà vận khí tốt , thì mọi chuyện đều tốt .
-“La Lâm, lúc trước sao ngươi lại không có một điểm động tĩnh nào”.Long Vũ đột nhiên hỏi :
-“ Tin tức từ miệng Kim Phượng ngươi có ghi nhớ được không?”